Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 43

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

    Chương 43: Đêm trước so tài

    Sau khi kết thúc bài học, Đường Vũ đến sân huấn luyện Malak đã nói.

    51bhpt?|}.40[%1354777446@ Huyết – Phong @czuxqm*%:=36|)66%[)^^+as
    Đối với việc phân phối của đội họ, Đường Vũ có hơi nghi hoặc, nhưng Malak nói được, cậu cũng không phát biểu cách nhìn gì hết.

    Năm người của đội làm quen một lượt, còn tiến hành hòa hợp bước đầu.

    Quá trình này không phức tạp và khó khăn như Đường Vũ tưởng tượng, ngược lại rất nhẹ nhàng, khiến tâm trạng căng thẳng của Đường Vũ cũng chậm rãi thả lỏng.

    Ban ngày vẫn tiếp tục theo những bài học cơ bản, hòa hợp với bốn người khác trong đội cũng đang tiếp tục, Đường Vũ còn rút ra tất cả thời gian dư thừa ngoài việc ngủ để nghiên cứu cách giải quyết dao động tinh thần lực và vấn đề sử dụng năng lượng tuần hoàn cho cơ giáp.

    Mỗi ngày đều tràn đầy đấu chí, khiến Đường Vũ cảm thấy cuộc sống phong phú lại ý nghĩa.

    Bất tri bất giác đã trôi qua nửa học kỳ, Đường Vũ nhẹ nhàng lấy được vị trí thứ ba trong khoa, mà vị trí thứ nhất vẫn là Phùng Dương ngồi ổn định.

    “Malak, biểu hiện của Đường Vũ có phải đã vượt quá mong đợi của cậu không?” Phùng Dương vẫn luôn bất hòa với Malak lúc này lại cùng ngồi uống nước với Malak, nếu Đường Vũ mà thấy nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

    Malak sầm mặt gật đầu, mái tóc đỏ tươi cũng nhẹ phiêu theo động tác.

    “Mức độ vận dụng não của cậu ta tuyệt đối không chỉ là 45%.” Sắc mặt Phùng Dương cũng có chút khó coi.

    “Cao hơn cậu thì có thể thế nào?” Malak vô cảm hỏi.

    “Hừ, lại có thể thế nào.” Sắc mặt Phùng Dương tối tăm, tiếp theo lại trợn trắng mắt, vò loạn tóc úp xuống bàn: “Còn có thể thế nào! Cậu ta căn bản không biết giữ bất cứ bí mật nào, ngay cả bản thân cũng không lo được, cho nên lần đấu này cậu nhất định phải bảo vệ cậu ta! Nhớ đừng để người khác phát hiện chỗ đặc biệt của cậu ta.”
    14zk42#)=+89bfat98:`24@ Huyetphong143 @7450sjsc29dd7265bu./+$
    “Vì chuyện này mà lén hẹn tôi ra?”

    “Còn không phải vì bố trí của đội cậu quá thu hút hay sao! Nếu hại Đường Vũ bị kẻ xấu tia phải, tôi xử cậu chết!”

    Malak hừ một tiếng, “Ai xử chết ai còn chưa rõ đâu.”

    Mặt Phùng Dương đỏ lên, quay mặt sang một bên, nói: “Các cậu đúng là mấy thứ đồ chơi đáng ghét.”

    “Tôi không phải đồ chơi của cậu.” Malak nói xong đứng lên.

    Thân hình thiếu niên tóc đỏ đã cao hơn lúc nhập học không ít, thân thể được rèn luyện lâu năm để thích ứng với cơ giáp cũng tràn đầy sức lực.

    Phùng Dương chỉ nhìn một cái đã không kiên nhẫn nói: “Mau đi.”

    “Không muốn chơi thân thể tôi sao?” Đối phương từ cao nói vọng xuống.

    Phùng Dương đột ngột túm ly ném về phía đối phương: “Malak Carla cậu chán sống rồi hả!”

    Nhẹ né tránh cái ly, người đó cũng không nhìn Phùng Dương nữa, quay người đi.

    Phùng Dương vốn rất mong đợi Đường Vũ sẽ có biểu hiện tốt trong cuộc thi đấu, nhưng cậu không ngờ được Malak lại dám làm khác bình thường, bố trí đội ngũ như vậy, sẽ tăng cao nguy hiểm mà Đường Vũ có thể phải đối mặt.

    Phùng Dương lại suy nghĩ một lát, đột nhiên ôm đầu lầm bầm: “Tôi mới không muốn phiền lòng vì chuyện của cậu ta!”

    “Đường Vũ.”

    Đường Vũ vừa nộp tổng kết cuối học kỳ thì nghe có người gọi tên mình, nhìn qua hướng đó, cậu thấy một cô gái tóc ngắn.

    “Nghe nói cậu sắp đi tham gia so tài rồi.” Cô gái nói.

    “Đúng.” Đường Vũ gật đầu, cô gái này cậu có ấn tượng, là bạn học cùng khoa.

    “Đây là bùa hộ thân.” Cô đưa tay ra, trong tay đang cầm một miếng ngọc dẹp màu xanh, khá giống miếng mà Phùng Dương luôn đeo trên cổ.

    Đường Vũ cầm lên xem, sau đó cười cất đi: “Cảm ơn cậu.”

    Mặt cô gái hơi phớt hồng, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói khi thi đấu có thể sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, lỡ mà người điều khiển đó không thể bảo vệ cho cậu…”
    7604323\(ypgmxm58(=vyyv98an@ Huyết Phong @224045gn!?vs)!5733939kw+`hq
    “Không đâu, họ rất lợi hại.”

    “Họ?” Cô gái hơi kinh ngạc, lẽ nào không phải là một người điều khiển cơ giáp sao?

    “Đúng vậy, yên tâm đi.”

    “Bùa hộ thân đó…”

    “Đường Vũ! Còn lề mề gì nữa!” Phùng Dương chợt chen vào, cắt ngang lời cô gái định nói.

    Đường Vũ tỏ ý xin lỗi cô, rồi mang đồ đi theo Phùng Dương.

    “Vừa rồi hình như tôi thấy Carlos tới?” Trên đường, Đường Vũ hỏi.

    “Ừm, bảo chúng ta biểu hiện cho tốt, rồi đi.”

    “À, chỉ nói vậy thôi sao, tôi thấy cậu ta hưng phấn lắm, cứ tưởng có tin gì tốt chứ!” Đường Vũ hơi thất vọng.

    “Tin tức tốt gì chứ.” Phùng Dương không nhìn Đường Vũ.

    Cậu nói dối Đường Vũ, thật ra Carlos tới là mang cho họ một “tin tức độc quyền”, nghe nói Ian đáp ứng lời mời của hiệu trưởng đến xem cuộc thi đấu so tài.

    Nhưng cậu không muốn cho Đường Vũ biết chuyện này, một là cảm thấy cho dù Ian có đến xem cũng không thay đổi được gì, không cần thiết phải nói. Hai là không muốn Đường Vũ phân tâm, mình cậu phân tâm là đủ rồi.

    “Cô ta bày tỏ với cậu hả?” Phùng Dương dời đề tài lên cô nữ sinh vừa rồi.

    “Làm gì có? Cậu ta chỉ tặng tôi bùa hộ thân thôi.” Đường Vũ nói, lấy miếng ngọc xanh đó ra.

    Phùng Dương tùy ý nhìn qua một cái, rồi chợt kêu lên “ủa”, rồi nhìn kỹ hơn: “Tâm ý của con gái, nhớ phải đặt trên người.”

    “Đúng lúc tôi cũng không có, đương nhiên sẽ đeo rồi.” Đường Vũ nói.

    Cậu biết nữ sinh kia tặng cậu một miếng ngọc bội hộ thân, tuy chất liệu không tốt như Phùng Dương, nhưng ít nhất có thể chống đỡ một lần tấn công, hơn nữa thứ này rất khó mua được.

    “Nè, cậu có biết lần này cậu thật sự rất nguy hiểm không, cậu…” Phùng Dương khựng lại, dường như có gì đó không thể nói thẳng, chỉ luôn dặn Đường Vũ chỉ cần tận lực là được, nhưng tuyệt đối không thể khoe khoang.

    “Tôi không phải là người khoe khoang.” Nghe Phùng Dương nói nửa ngày, Đường Vũ đáp.

    “Hừ, ai biết chứ.” Nếu Đường Vũ biết Ian sẽ đến xem, ai biết có nóng đầu mà liều mạng không!
    ^{10ax2183|=.*6164op8(&@ Lightraito @jd)&rdyrzl123|.*?609exbw
    Lỡ mức độ vận dụng não của cậu ta thật sự vượt qua 45%, hoặc vượt qua 50%, bị người khác biết, thì sẽ có phiền phức lớn, nhưng cậu lại không cách nào cảnh báo cho Đường Vũ, nếu không người có phiền phức sẽ là cậu. Phùng Dương chỉ cỏ thể liên tục càm ràm cảnh cáo Đường Vũ cẩn thận, hy vọng đối phương có thể hiểu được nỗi khổ của mình.

    Nói tới nói lui vẫn phải trách Malak, Phùng Dương oán hận nghĩ.

    Kenton tổng cộng có hai mươi đội đăng ký tham gia, và mười mấy người tham gia thi đấu cá nhân, Phùng Dương là một trong số đó.

    Hơn một trăm người lên tàu vũ trụ, xuất phát đến hành tinh tổ chức thi đấu lần này!

    Lên tàu vũ trụ, Đường Vũ liền nhớ đến kinh nghiệm lần trước, tuy đã qua nửa năm, nhưng bây giờ nhớ tới lại cứ như ngay trước mắt.

    Mà trong trí nhớ, thứ rõ ràng nhất lại là thượng tá Clermont không tiếp xúc được nhiều. Đường Vũ đến khu ngắm cảnh, nhìn bầu trời vô tận mà cảm khái.

    Nhìn thời gian, đã sắp đến giờ ngủ, Đường Vũ cân nhắc, rồi chỉnh ra cái tên màu xám kia.

    __ Thượng tá, tôi đã xuất phát đến chỗ thi đấu, hy vọng thành tích không khiến anh thất vọng. Chúc anh có giấc mơ đẹp.

    Cùng lúc này, trên một chiếc tàu vũ trụ khác, hai người đàn ông có thân hình cao lớn đang nhìn bầu trời sao trôi ngược ra sau, người có mái tóc màu nâu dán sát đầu không một sợi rối, chính là Ian, người có tóc ngắn màu trắng, là thiếu tướng Noah.

    Anh nghe có tiếng máy liên lạc vang, cúi đầu nhìn, sau đó lại ngẩng lên, dường như chưa có gì xảy ra.

    Nhưng cảnh này lại trở nên kỳ lạ trong mắt thiếu tướng tóc trắng, cho dù hơi ấm trong mắt đối phương vụt qua rất nhanh, nhưng vẫn bị hắn nắm được.

    “Thật hiếm có.” Noah nói.

    Ian nhìn hắn.

    “Dường như cậu rất vui khi thấy tin nhắn vừa rồi, là Lily sao?” Noah cười nói.

    “Không phải.”
    gj+(vn78+`57jdsb92?&}[79,(tebt@ huyetphong @no14533rx77qt^)wq8472
    “À.” Noah lập tức trêu ghẹo đối phương: “Vậy tôi không tiện hỏi tiếp nữa rồi.”

    Qua một lát, Noah quay người qua, tựa vào màn bảo vệ trong suốt kiên cố mà to lớn, “Tôi đoán cũng không phải là phu nhân Clermont.” Không chống được lòng hiếu kỳ, hắn vẫn bắt đầu suy đoán.

    Ian vẫn không có bất cứ dao động nào, thờ ơ nói: “Là một học viên bổ khuyết.”

    “Ha ha.” Noah cười vài tiếng, “Tôi dám đánh cược, không phải là ‘học viên bổ khuyết’ bình thường.”

    Dường như Ian đang nghĩ đến cái gì, hơi rũ mắt xuống, lông mi dài rậm che đi ánh mắt ấm áp của anh, anh gật đầu nói: “Đúng vậy.”

    Là học viên bổ khuyết khoa trình tự từng ngồi vào Sisyphus, cũng là người duy nhất cho đến hiện tại làm sai còn dám cãi lại anh. Ian thầm bổ sung.

    Noah không thấy rõ vẻ mặt đối phương, chỉ thầm thấy tiếc cho Elijah, hơn nữa cũng nói ra: “Đáng thương cho Elijah.”

    “Tôi không cảm thấy chuyện này có bất cứ quan hệ gì với thiếu tá Elijah.” Ian nâng mắt nói.

    Noah lắc đầu, than thở tình cảm của Ian quá mức lãnh đạm, Elijah thích anh nhiều năm như thế, kết quả ngay cả khoảng cách của hai chữ “thiếu tá” cũng chưa thể vượt qua.

    “Nói đến Elijah.” Noah hồi phục nghiêm túc: “Cậu thật sự không định tiếp tục chấp nhận cậu ấy trợ giúp nữa sao, cậu ấy là trình tự viên cấp thứ đế xuất sắc nhất cho đến lúc này, hơn nữa là được tạo riêng cho cậu.’

    “Trên chiến trường cậu ta không cách nào tập trung tinh thần, hai lần. Tôi nhớ tôi đã hồi báo với cậu rồi.”

    “À, đúng thế.” Noah lộ vẻ lúng túng, cũng không định cho Ian biết chuyện mình đã bảo đảm với Elijah, “Nhưng cậu cũng nên biết, đây chính là tác dụng phụ khi mức độ vận dụng não vượt qua 55%. Phải biết rằng, muốn tìm một người có thể kiểm soát tinh thần lực dao động của cậu, còn khó hơn lên trời.” Noah nói đúng thật tình.

    “Tôi có thể tự khống chế tốt bản thân.” Ian không cho là đúng.

    “Ai biết cậu có ngày nào mất khống chế hay không… Ian, cậu thật là tuyệt tình, cậu ta dù sao cũng theo cậu lâu như thế.”

    Lúc này Ian quay đầu qua, nhìn Noah, “Nếu cậu ta không sinh ra tình cảm ngoài cấp trên cấp dưới hoặc quan phụ trợ với tôi, tôi có thể cho cậu ta tiếp tục trợ giúp tôi.”

    Hóa ra tâm tư của Elijah cậu đã biết rồi, Noah thầm nghĩ.

    “Tôi không có bất cứ tình cảm cá nhân mờ ám nào với cậu ta, tôi không hy vọng tôi sẽ làm lỡ cậu ta truy cầu hạnh phúc cá nhân.”
    58185]&`=yb~{98pk%]9`:}#=[@ Lightraito44 @cp,(||ke#^jz*#30epxf}=]#
    “Đúng là vừa tuyệt tình, vừa cảm động…” Sao cậu biết hạnh phúc của cậu ta không phải là cậu chứ? Noah cảm thán, “Nếu cậu ta đã muốn theo cậu, không tính toán hậu quả cũng muốn theo cậu thì sao.”

    “Như vậy không lý trí.”

    “Được rồi, nào có mấy ai sẽ lý trí đến mức không tình cảm như cậu chứ.”

    Ian không nói một lời.

    Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây.

    Khi hai người ra khỏi phòng nghỉ, mới bắt đầu nói đến chính sự.

    “Tôi nhận được tình báo cho biết, người Rice lần trước muốn bắt cậu đi có thể sẽ nhân cuộc đấu lần này mà hành động, cho nên tôi đã đồng ý lời mời của Abner, một là dùng cậu làm mồi, xem thử những người đó có phải còn đang ở Hick không. Hai là cũng mượn lực chiến đấu của cậu ngăn cản hành động của họ.”

    Nhớ đến nhiệm vụ diễn ra trên hành tinh bỏ hoang lần đó, hai mắt Ian thoáng lạnh, bước chân vẫn giống như được tính toán tỉ mỉ, khoảng cách mỗi bước không có chút chênh lệch nào, nhưng khí thế trên người lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

    Hành tinh tự nhiên dự định tổ chức lần đấu này cách Kenton không xa, các học sinh ngồi tàu vũ trụ ba ngày là đến.

    Khí hậu của hành tinh này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Vũ, lạnh đến phát run.

    Đường Vũ nhớ tới số ít hành tinh có khí hậu vùng địa cực được giới thiệu trong lịch sử liên bang, xem ra, có lẽ chính là hành tinh Chiêu Hòa đứng hàng đầu rồi.

    May mà trước khi xuất phát, bên học viện đã mang vật dụng chống rét cho họ, khi Đường Vũ ra khỏi tàu vũ trụ mới không bị lạnh rớt cằm.

    Trời lạnh thế này, muốn đấu thế nào đây.

    Ngón tay đụng vào màn hình thao tác sẽ bị đông cho dính luôn đó!

    May mà trước đó bên tổ chức đã nói, cuộc đấu lần này sẽ tổ chức trong một hội trường cực lớn, lúc này Đường Vũ mới dám yên lòng.

    Cho dù ngón tay rất linh hoạt, nhưng cậu không dám chắc trong nhiệt độ âm bốn mươi năm mươi thậm chí thấp hơn nữa, khớp ngón tay của mình có bị đông cứng rớt xuống hay không.

    Trang phục chống rét tuy nhẹ nhưng lại có thể giữ ấm vượt khỏi tưởng tượng, trên đường Đường Vũ lại bắt đầu cảm ơn khoa học kỹ thuật cao ở đây, cho dù không biết trong bộ đồ này chứa đựng bao nhiêu khoa học kỹ thuật cao.

    Họ cần phải ở đây đợi vài ngày, sau khi tất cả học viện tham gia đấu của liên bang đến mới có thể bắt đầu thi đấu.

    Sau khi đến trung tâm tiếp đón được an bài chỗ ở, Đường Vũ lập tức lên mạng, tiếp tục nghiên cứu.

    Thời gian này việc nghiên cứu không có đột phá gì lớn, theo lời Abner có thể biết, những nhân viên nghiên cứu khác mà ông tìm cũng đều bó tay.

    Đối với tình trạng này, Đường Vũ cảm thấy cậu không thể ngồi chờ chết. Núi không tới tìm ta, ta phải đi tìm núi.

    Nếu không thể từ căn bản giải quyết vấn đề dao động tinh thần lực, không bằng nâng cao năng lực bản thân.

    Đường Vũ quyết định cưỡng ép nâng cao độ linh hoạt của ngón tay.
    70*/25{`59521oaeh35bp\:@ Light.raito44 @qs40$#65ka39*/xr+$84}+
    Suy nghĩ này không phải tự dưng mà đến.

    Sau khi Đường Vũ xem video của thiếu tá Elijah, nhận ra tuy cậu cho rằng tốc độ của mình đã rất nhanh, có lúc tự nhìn cũng hoa mắt, nhưng khi nhìn đối phương, sẽ cảm thấy tốc độ của mình quả thật chậm muốn chết.

    Tay Elijah lúc nhanh nhất gần như đã thành một bóng sáng.

    Cho dù cảm thấy không thể tin nổi, tốc độ đó hoàn toàn phản khoa học, nhưng nếu người khác có thể làm được, thì Đường Vũ cảm thấy cậu cũng có thể thử xem.

    Trải qua nhiều lần nghiên cứu thí nghiệm, Đường Vũ phát hiện ngâm hai tay vào dịch cảm ứng tinh thần lực sẽ có khả năng nâng cao tốc độ ngón tay lên tốt nhất.

    Cảm nhận dịch cảm ứng tinh thần lực trong cơ giáp bằng cảm quan và thị giác đều là một loại dịch thể, nhưng tính lưu động trong dịch cảm ứng nồng độ cao chân chính là vô cùng kém, giống như một loại keo dính.

    Cơ giáp có loại hình khác nhau sẽ được phối hợp với dịch cảm ứng có nồng độ khác nhau.

    Chẳng hạn giống như lần cậu cùng Malak vào chiếc cơ giáp cũ kia, ảnh hưởng của dịch cảm ứng đối với cậu không lớn lắm, cậu còn có thể miễn cưỡng điều khiển trình tự.

    Nhưng khi cậu vào dịch cảm ứng của Sisyphus, rõ ràng cảm thấy không cách nào cử động.

    Lúc đó cậu còn không hiểu tại sao, cho là mình có vấn đề, hoặc là bị áp lực của thượng tá đè ép. Sau đó mới biết, thì ra nồng độ dịch cảm ứng trong Sisyphus rất cao.

    Điều này làm Đường Vũ cũng phải hoài nghi Ian Clermont có phải là nhân loại không, trong dịch cảm ứng mà cậu không cách nào cử động, người đó lại hoạt động như bình thường, thậm chí vô cùng linh hoạt.

    Quả nhiên, thể lực của người điều khiển mạnh đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi.

    Đường Vũ lấy dịch cảm ứng nồng độ thấp mà cậu bỏ giá cao mua tại chợ đen trên mạng ra, bắt đầu thực thi “đại kế luyện vuốt” của mình.

    Cậu cần chậm rãi nâng cao nồng độ dịch cảm ứng, nếu trực tiếp sử dụng nồng độ cao, cậu căn bản không thể cử động được.

    Khi Phùng Dương tắm xong bước ra, phát hiện Đường Vũ đang ngẩng người ngâm tay vào một cái hộp hình vuông có vẻ rất bình thường.

    “Đây là cái gì?” Phùng Dương hỏi.

    “Dịch cảm ứng tinh thần lực, luyện tốc độ ngón tay, cậu có muốn thử không.”
    wo/|45zwvexg9471kj,]ys78||gd~{@ Huyetphong143 @cg6312}(`(zfiw%\36&^63=)
    Phùng Dương nghe thế, mắt sáng lên. Với độ thông minh của Phùng Dương, lập tức nghĩ ra dịch cảm ứng sẽ nâng cao tốc độ tay thế nào.

    “Tốt lắm, chủ ý hay đó, sao không cho tôi biết sớm, bây giờ đã sắp thi đấu rồi.”

    “Tôi cũng mới nghĩ ra thôi.” Đường Vũ cố gắng di động ngón tay trong dịch cảm ứng, “Cảm giác rất kỳ lạ.”

    “Mau cho tôi chơi thử!”

    “Có thể cho tôi biết, trước kia cậu làm sao nâng cao tốc độ ngón tay không?” Đường Vũ cảm thấy hiếu kỳ cách mà các đại gia tộc giải quyết vấn đề này.

    Phùng Dương bỏ tay vào dịch cảm ứng, vừa nghịch vừa luyện: “Đeo nặng lên ngón tay. Chính là mang bao ngón tay lên từng ngón, thứ đó rất nặng, tôi luyện như vậy đó, đây là lần đầu tiên tôi luyện tập bằng dịch cảm ứng, thứ ở chợ đen, chúng tôi không thể tùy tiện mua.”

    “Đeo nặng lên ngón tay… hình như cũng không tệ.”

    “Nhưng tôi cảm thấy cách đó có thể nâng cao lực độ ngón tay nhiều hơn, chứ không phải là tốc độ, sau đó tôi không luyện nữa.”

    Đường Vũ ngẫm lại, hình như cũng đúng.

    Hai người vừa trao đổi tâm đắc luyện tập, vừa so tốc độ, cũng lười ra ngoài dạo.

    Vốn hai người định nhân lúc những học viện khác chưa đến, sẽ đi quan sát khắp nơi, nhưng thời tiết rét lạnh đã dập tắt nhiệt tình của cả hai.

    Qua ba ngày, tất cả học viện mới đến đủ.

    Đường Vũ và Phùng Dương theo giáo viên dẫn đội của Kenton tham gia nghi thức mở màn trước thi đấu, biết được một vài quy tắc trong cuộc đấu.

    Quy tắc trên cơ bản không có gì khác năm ngoái, Đường Vũ chỉ đặt một nửa tâm trí vào đó.

    Khi đến nhà ăn, ngồi trong nhà ăn với Phùng Dương, Đường Vũ bắt đầu hoài niệm Carlos.

    Nếu thằng nhóc đó cũng đến, bây giờ nhất định họ đã nghe được rất nhiều tin tức, cho dù là một vài chuyện ân oán tình thù cũng sẽ rất đặc sắc, ai biết Carlos nói năm nay trong nhà có chuyện, sống chết không đến được.

    Cho nên, hiện tại họ chỉ có thể ngồi trong nhà ăn, dỏng tai nghe người khác khoe khoang những tin tức không biết từ đâu ra, để giải tỏa bớt lửa hóng đang bừng bừng trong lòng.

    “Lần này ba trường đứng đầu chắc vẫn là mấy học viện Kenton, Firth, Đông Phương Trí.”

    “Cũng đúng, năm nào không phải là mấy học viện đó đứng ở ba vị trí đầu chứ.”

    Đúng là đang buồn ngủ có người cho chiếu manh, Đường Vũ nghe có người nói chuyện, lỗ tai liền dựng lên.

    “Biết có những đội nào mạnh không?” Người ngồi bàn cạnh đó nói.

    “Cái này tôi đã chạy khắp nơi nghe ngóng mấy ngày rồi…”
    {*fd8336041.+33*~&:55bs26sr@ Huyetphong143 @161135hmgd/,)=zu=?rp52
    Nói đến đây, xung quanh rõ ràng có rất nhiều người chú ý đến chiếc bàn đó.

    Người kia cũng phát giác được mình đang bị nhiều người chú ý, đầu nâng càng cao, vẻ mặt tự hào.

    Đường Vũ chê nghe trộm phí sức, trực tiếp kéo Phùng Dương, mang mâm cơm đến hai vị trống còn lại trên chiếc bàn đó, ngồi xuống như quen lắm.

    Phùng Dương chấn động và tức giận trừng Đường Vũ, cậu lại làm như không thấy, ngược lại chào hỏi những người trên bàn.

    “Này cậu là ai hả?” Căn bản chẳng biết người ngồi cạnh mình là ai, người vừa rồi nói chuyện không vui hỏi.

    “Tôi rất hứng thú với vấn đề cậu nói vừa rồi, cậu thật lợi hại, có thể nghe được nhiều tin nhanh thế, tôi cũng muốn nghe, cậu không để ý chứ.”

    Người đó liền lộ vẻ mặt “tôi lại không quen cậu tại sao phải cho cậu nghe”, và định mở miệng đuổi người.

    “Tôi nghĩ cho dù tình báo viên của ba học viện cậu vừa nói có đến đây, cũng chưa chắc có được tình báo toàn diện như cậu, thật là, cậu mau nói đi, để mọi người cũng biết sự lợi hại của khoa tình báo học viện cậu!” Đường Vũ nịnh nọt nói. Có trời biết học sinh này là của học viện nào.

    Từ trong cuộc đối thoại vừa rồi, cậu biết đối phương nhất định không phải học sinh của ba học viện đó, nên liền đội nón cao cho đối phương.

    Câu này có vẻ khiến đối phương rất hưởng thụ, dù sao người “nghe lén” cũng nhiều như vậy, không sợ tăng thêm hai người, cậu ta khụ hai tiếng, rồi tiếp tục nói.

    “Đội mạnh nhất Firth là do người điều khiển có tinh thần lực 700 dẫn đầu, nghe nói tên Harun, tinh thần lực của người điều khiển mạnh nhất Kenton và Đông Phương Trí cũng đạt đến 700, cho nên rốt cuộc là đội nào chiến thắng, cái này không dễ nói, về mặt bố trí đội ngũ, trên cơ bản cũng không có ý tưởng gì đặc biệt. Nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ giành ba vị trí đầu.”

    Không nghe được tin tức nào hứng thú, Đường Vũ hơi thất vọng. Chẳng qua đối phương nhắc đến người điều khiển có tinh thần lực 700 của Kenton khiến Đường Vũ kinh ngạc, lẽ nào là Malak? Đội của họ là đội hạt giống sao?

    “Này, cậu đến từ học viện nào?” Người đó đột nhiên hỏi Đường Vũ.

    “Một nơi nhỏ thôi.” Đường Vũ cười khiêm tốn không đáp trực tiếp: “Cậu còn tin gì có thể chia sẻ không?”

    Người đó thấy Đường Vũ có vẻ rất thân thiện, cũng sinh ra thiện cảm, lại nói đến những tuyển thủ hạt giống thi đấu cá nhân.

    Trong số tuyển thủ hạt giống của trình tự viên, Phùng Dương được nêu danh khỏi phải nghi ngờ.

    “Phùng Dương?” Đường Vũ nhịn không được nói ra cái tên này, sau đó thì bị chính chủ bên cạnh trợn mắt nhìn.
    fb33tk26|&568fash),.!tb47@ Huyết – Phong @ta71`}+%92^}gf/}noaj299091
    “Đúng vậy, cậu từng nghe tới chưa? Nghe nói người đó vô cùng xinh đẹp, còn thông minh hiếm có.” Người đó nói xong câu này thì không biết sao lại liếc mắt sang thiếu niên tóc xoăn xinh đẹp cạnh Đường Vũ, mắt lộ nghi hoặc.

    “Ha ha, phải không, có cơ hội thật là phải làm quen thử.” Thấy sắp bại lộ, Đường Vũ kéo Phùng Dương rời khỏi bàn.

    Sau khi đi được một khoảng, Phùng Dương mới bùng nổ lắc vai Đường Vũ hỏi tại sao cậu muốn nói chuyện với những kẻ nhàm chán kia.

    “Biết người biết ta không phải rất tốt sao? Tuy không có bao nhiêu tin tức hữu ích, nhưng có chút ít còn hơn không.”

    “Cậu muốn biết, hoàn toàn có thể đi hỏi tình báo viên của học viện chúng ta! Cần gì phí lời với họ!”

    “Tin tức nghe từ miệng người khác đương nhiên không giống do người của mình nói! Từ chỗ người khác mới nghe được đánh giá khách quan nhất.”

    Hai người trở về khu nghỉ của Kenton, thấy một đám người đang bu lại không biết xem vụ gì.

    Có người thấy Phùng Dương và Đường Vũ đi qua, liền nhường một chỗ nhỏ cho hai người.

    Bên trong là tình báo viên của Kenton đang phân chia một vài tình báo mà họ thu thập được lần này.

    Đường Vũ xem qua, dùng ánh mắt ra hiệu Phùng Dương: Tôi nói đúng chưa!

    Trên tin tình báo nói lần này đến tham gia thi đấu thực lực của Kenton tuyệt đối dẫn đầu các học viện khác, bất kể thi đấu tổ hay thi đấu cá nhân, đều có thể giành thành tích tuyệt vời.

    Nhưng tài liệu mang tính thực chất thì không có, thậm chí không đề cập đến hai người điều khiển có tinh thần lực 700 mà tình báo viên của trường khác đã nói trong nhà ăn.

    Đường Vũ biết đã đến trước ngày đấu, chắc chắn học viện sẽ đưa những tin này ra để tăng thêm lòng tin cho các tuyển thủ, nhưng chỉ sợ lòng tin quá mức sẽ trở thành tự phụ.

    May mà dù danh vọng của Kenton có cao, Đường Vũ cũng chưa từng cho rằng học sinh tốt nhất toàn thế giới này đều đến Kenton, luôn có vài thiên tài vì nguyên nhân này nguyên nhân kia mà đến học viện khác.

    Trước một ngày cuộc đấu chính thức bắt đầu, Kenton kiểm tra thân thể cho mỗi học sinh, bảo đảm mỗi tuyển thủ có thể phát huy đúng thực lực nên có.

    Vòng đấu đào thải đầu tiên, năm nay đội đến tham gia đấu từ các học viện lên đến hơn 700, vòng đào thải sẽ phải đào thải hơn 600, chỉ giữ lại 100 đội.

    Đường Vũ thấp thỏm mặc trang phục thi đấu và đồ giữ ấm được trường cung cấp thống nhất.

    Nếu nói không căng thẳng, thì không thể.

    Tuy tại thế giới trước kia, Đường Vũ cũng từng tham gia thi đấu soạn trình tự gì đấy, nhưng dù sao chỉ là thi đấu cấp tỉnh cấp thành phố, mà hiện tại cậu sắp phải đối mặt cuộc đấu giữa những tuyển thủ ưu tú trên mấy chục hành tinh!

    Càng nghĩ càng căng thẳng, Đường Vũ cảm thấy đã có hơi khó thở, còn tưởng tượng nếu mình vừa vào sân đã ngất thì sao đây, nếu muốn đi vệ sinh thì sao, nếu lát nữa đói phải làm gì…

    Nhưng sau khi tiến vào sân đấu, cậu phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.

    Cậu cần phải lập tức bắt đầu bảo vệ mình, hiệp trợ đồng đội, căn bản không có thời gian tốt đẹp nào để lo chuyện ngất, đi vệ sinh với đói bụng!

    Sân đấu vô cùng lớn, Đường Vũ không cách nào tin rằng cái này là sân vận động trong nhà. Mái vòm nhân tạo phía trên cao đến mức mắt người hoàn toàn không thấy được, không khí và độ sáng trong sân giống như một hành tinh, cùng là thế giới băng tuyết, chỉ là nhiệt độ bên trong cao hơn nhiệt độ thật bên ngoài không ít, đại khái nhiệt độ thấp nhất khoảng âm hai mươi độ.

    Nhiệt độ thế này Đường Vũ có thể tiếp nhận được.

    Hơn bảy trăm đội được truyền tống vào những tọa độ khác nhau lối vào khác nhau.

    Sau khi Đường Vũ vào sân, phát hiện họ đang ở dưới một chân núi tuyết, gió lạnh vù vù mang theo tuyết vụn như những hạt cát cọ đau cả mặt.
    ($3948[\:}wwttia}{*(74!|@ Huyết Phong @(,74|!31ghsk75,\ow+{88
    Đường Vũ lập tức đeo khẩu trang bao tay các thứ dùng để bảo vệ vào, hơn nữa còn chỉnh hai màn hình thao tác ra chuẩn bị ứng phó với bất cứ tình huống đột biến nào có thể xảy ra.

    Vì làm quen hoàn cảnh, Malak và một người điều khiển khác không vào trong cơ giáp, mà cảnh giác canh chừng bên ngoài.

    Đúng, trong đội của họ có hai người điều khiển, nhưng lại chỉ có một trình tự viên.

    Đây chính là chỗ Đường Vũ cảm thấy kỳ lạ lúc mới vào đội.

    Cho dù cậu có vô tri, cũng biết một người điều khiển và một trình tự viên mới là bố trí tiêu chuẩn, mà đội của họ rõ ràng rất kỳ lạ.

    Giống như chơi game online, muốn đánh ngã boss nhanh, cách tốt nhất là bố trí một đội ngũ sản lượng cao, nhưng nguy hiểm kèm theo đó là vú em có thể không cung đủ sữa cho hai người.

    Đường Vũ nghĩ, cậu và người thợ bảo dưỡng kia đại khái chính là hai vú em bi thúc.

    Chẳng qua Malak lại có một sự tín nhiệm mù quáng không hiểu từ đâu ra với Đường Vũ, nói tin cậu nhất định có thể thực hiện được nhiệm vụ bảo vệ trình tự cho hai cơ giáp, đội của họ cần phải khác với người ta, huống chi với trình độ của cậu ta và Ken – người điều khiển còn lại, chắc rằng nhiệm vụ của Đường Vũ cũng sẽ không nặng lắm.

    Người điều khiển còn lại tên là Ken, là học sinh trao đổi của Rice, nam sinh này để một mái tóc dài trơn bóng mượt mà, luôn cột thành đuôi ngựa.

    Ấn tượng ban đầu của Đường Vũ đối với cậu ta chẳng tốt đẹp gì, dù sao quan hệ của Hick và Rice không tốt lắm, cậu cũng vô thức bài xích phần nào, nhưng trong quá trình tiếp xúc với Ken, cậu lại từ từ thay đổi cách nhìn.

    Người này rất có lực tương tác, mỗi lần gặp cậu đều nhiệt tình chào hỏi, đặc biệt là tướng mạo không tồi, rất khó sinh ra ác cảm.

    Mà thợ bảo dưỡng tên là Finci, nghe nói đứng đầu trong khoa bảo dưỡng năm hai, trong cuộc so tài với Rice năm ngoái, Đường Vũ từng gặp người này, động tác tay chân cực nhanh chóng, dùng ưu thế cực lớn thắng được học sinh Rice.

    Vóc dáng cậu ta không cao, gương mặt búp bê, cười lên có hai má lúm đồng tiền, là một… thằng bé vô cùng đáng yêu.

    Rõ ràng Finci cũng rất căng thẳng, hai tay túm chặt thùng công cụ lớn quá khổ đối với mình, đứng bên cạnh Đường Vũ.

    Người cuối cùng trong đội, vừa không phải là khoa chỉ huy chiến đấu cũng không phải khoa tình báo, mà là học sinh của khoa trinh sát.

    Đường Vũ không hiểu rõ về chuyên ngành này lắm, chỉ là nhìn từ cái tên chuyên ngành, tác dụng của cậu bạn này đại khái có thể là làm hậu cần, tổng hợp tình báo.

    Thật ra thì cũng không khác gì mấy.
    ^=%[57~`rv38iazqst\){}#/*%lu@ Light @aa93si.]=?hgpi$!tf39se
    Malak tự đánh giá mình quá cao, cảm thấy trong đội không cần chỉ huy chiến đấu, bị người ta chỉ tay vẽ chân hắn cảm thấy khó chịu, cũng không cảm thấy cần tình báo viên gì hết, chỉ cần đội có đủ thực lực, ai đến hắn cũng chả sợ.

    Cơ giáp tham gia đấu chỉ có mấy loại hình, kiểu dáng vũ khí cũng không nhiều, tin rằng những đội khác chỉ múa may được chút ít, không giở được trò quỷ nào hết.

    Đường Vũ có phần lo lắng vì sự tự tin mù quáng cùng khinh địch của hắn, nhưng Malak lại âm trầm hỏi: “Lẽ nào cậu không tin vào tôi – người sùng bái thượng tá Clermont sao?”

    Đường Vũ câm nín, cái này thì liên quan gì đến thượng tá!

    “À, tôi có nghe nói.” Lúc này Ken chen vào, “Vị thượng tá mà các cậu nói lúc tham gia thi đấu chỉ dẫn theo hai người.”

    Từ lời Ken, Đường Vũ biết được khi Ian Clermont tham gia đấu vào năm hai, có bố trí cũng rất quái lạ, anh chỉ mang theo thợ bảo dưỡng và trình tự viên, ngay cả năm người cũng không gom đủ.

    Sau đó khi dành được vị trí đầu, đối diện với phỏng vấn của phóng viên liên bang, anh nói trong cuộc đấu cỡ nhỏ này, anh chỉ cần người của hai chuyên ngành đó, hơn nữa cũng không phân ra thêm nhiều tinh lực dư thừa bảo vệ người khác.

    Khi Đường Vũ xem video của thượng tá, chỉ lo nhìn tư thế anh hùng của người đó, căn bản không chú ý được người đó chỉ mang theo hai người tham gia đấu…

    Malak vốn cũng muốn bá khí chỉ mang theo hai người thi đấu, nhưng học viện vì bảo đảm thành tích, yêu cầu hắn nhất định phải mang đủ năm người. Hắn không có khí phách như Ian Clermont dám nói mình tuyệt đối có thể lấy vị trí đầu, cuối cùng chỉ đành khuất phục, mang theo người năng lực cao, còn thêm một “hậu cần” cho cả đội.

    Năm người làm quen hoàn cảnh xung quanh, sau đó nghe thấy tiếng ầm ầm truyền đến từ chỗ nào đó không biết bao xa, đại biểu cuộc đấu đào thải đã bắt đầu.

    Ngay từ lúc bắt đầu, có thể họ sẽ bị tấn công từ bốn phương tám hướng, có thể đã rơi vào cạm bẫy mai phục bố trí tỉ mỉ, cũng có thể sẽ không gặp phải bất cứ tấn công nào trước khi vòng đấu đào thải kết thúc.

    Hai cơ giáp một chiếc đi trước, một chiếc để máy vận chuyển mang đi sau, năm người đi giữa, cảnh giác nhìn xung quanh.

    Finci cầu nguyện: “Tốt nhất trước khi kết thúc vòng đấu đào thải không gặp một kẻ địch nào hết.”

    Đường Vũ cười nói: “Người khác cũng nghĩ thế.”

    “Đường Vũ cậu không căng thẳng sao?” Finci hỏi: “Lưng tôi đầy mồ hôi lạnh rồi, vừa lạnh vừa nóng.”

    Đương nhiên Đường Vũ cũng muốn oán mình bây giờ căng thẳng muốn chết, nhưng như vậy sẽ không có tác dụng tích cự gì cho năm người họ.

    Thế là Đường Vũ cố ra vẻ nhẹ nhàng vỗ vai Finci, nói: “Nên đến rồi sẽ đến, cậu căng thẳng có tác dụng gì. Huống chi, cậu đừng quên, hai người điều khiển trong đội chúng ta là xuất sắc nhất Kenton, nhất định có thể giành thành tích tốt. So với căng thẳng, không bằng nghĩ đến phần thưởng học viện đã hứa sẽ cho.”

    Nói đến phần thưởng, cặp mắt to của Finci lập tức tràn đầy sắc thái.

    Cậu bạn học khoa trinh sát kia vẫn rất ít nói, cậu ta có vẻ thích lắng nghe hơn, cho nên Đường Vũ cũng rất ít quấy rầy cậu ta.

    Còn Ken, bước nhẹ như bay lại gần Đường Vũ và Finci, nói: “Đừng căng thẳng, chúng tôi sẽ bảo vệ các cậu.”

    Đường Vũ nhìn cậu ta, gật đầu: “Đến lúc đó phải nhờ hai cậu rồi.”

    “Yên tâm, chúng tôi bao hết!” Ken tự tin bảo đảm.

    Năm người đi tiếp, gió gào thét và tuyết rơi một mặt giúp che lấp âm thanh và bóng dáng đội ngũ họ cùng cơ giáp, mặt khác cũng ảnh hưởng đến phán đoán về độ nguy hiểm xung quanh, cho nên hàng người đi rất cẩn thận.

    Khi Đường Vũ cảm thấy may mắn có lẽ gần đây không có đội nào khác, phía sau gió tuyết đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nhìn độ cao và màu sắc mơ hồ đó, hiển nhiên là cơ giáp khỏi phải nghi ngờ!

    Đường Vũ lập tức trở nên căng thẳng cao độ.

    Malak và Ken phát hiện sự xuất hiện của đội ngũ khác còn sớm hơn cậu, cả hai đã nhảy vọt vào cơ giáp, đèn chỉ thị của cơ giáp liền sáng lên, tỏ vẻ đã kích hoạt trạng thái chờ mệnh lệnh.

    Từ lúc thấy bóng đối phương, đến khi hai cơ giáp va chạm lần đầu, chỉ phát sinh trong một chớp mắt!

    Đường Vũ sắp ngẩn người bởi tốc độ phản ứng phi nhân loại của những người này, cậu chỉ có thể yên hơi lặng tiếng trốn cùng hai người khác.

    Tảng tuyết và gió lốc tạo ra khi cơ giáp to lớn đánh nhau có thể hoàn toàn che lấp ba nhân loại nhỏ nhoi như họ, tuyết phía sau còn bay lên nện vào người.
    688094xu{=yc#!29*?oa=#@ Lightraito44 @38}/.[qsxzin27/]et36)!75
    Khi Đường Vũ trốn xong còn bố trí luôn màn hình thao tác, cậu nghi hoặc phát hiện năng lượng của hai chiếc cơ giáp đã ngừng tiêu hao, Đường Vũ giật mình ngẩng đầu nhìn bên đánh nhau, lại phát hiện tuyết không còn bay đầy trời, tiếng ầm ầm điếc tai khi cơ giáp va chạm cũng biến mất.

    “Đây…” Finci kinh ngạc trợn to mắt: “Đánh, đánh xong rồi?”

    “Xem ra là thế.” Học sinh khoa trinh sát vẫn rất ít nói lên tiếng.

    “Tôi… tôi còn chưa mở thùng dụng cụ…”

    Đường Vũ nuốt kinh ngạc vào bụng, cảm thấy giọng nói của mình bay xa: “Lần sau lại mở…”

    Đây chính là… ưu thế vượt trội mang tính áp đảo của hai cơ giáp sao?!

    Khi đối phương còn chưa kịp trả đòn, đã bị đẩy ngã và bị bức phát ra tín hiệu đào thải.

    Ba người vụng về leo ra khỏi đống tuyết, quét tuyết trên người, nói: “Các cậu nhanh quá rồi đó!”

    “Như vậy cũng tính là nhanh sao? Các cậu đánh giá thực lực đội ta quá thấp rồi đó.” Malak nói vọng ra từ trong cơ giáp, không khác gì bình thường, dường như hoàn toàn chưa từng đánh nhau.

    Ken cũng nói vọng ra: “Tôi còn chưa kịp ra tay nữa.” Trong giọng nói còn mang theo ý cười.

    “Ha ha.” Finci rõ ràng rất vui, “Đột nhiên cảm thấy chúng ta rất lợi hại! Tôi không còn khẩn trương xíu nào nữa!”

    Bầu không khí căng thẳng trước đó đã tan biến, giờ đây trở nên thoải mái không ít, cả gió lạnh thổi qua cũng có vẻ không còn lạnh lẽo thế nữa.

    Lúc này, trong vùng tuyết bằng phẳng cách bọn họ mười mấy km đang nổi lên từng cụm tuyết, bốn chiếc cơ giáp kịch liệt triền đấu, tia lửa bắn ra khi cơ giáp va chạm cũng rớt xuống cùng tuyết, biến mất trên mặt tuyết.

    Từ ký hiệu của cơ giáp có thể nhìn ra, bốn chiếc cơ giáp này thuộc về hai học viện, chính là ký hiệu của học viện Đông Phương Trí và Firth mà học sinh khoa tình báo trong nhà ăn đã nói.

    Lại nhìn bố trí đội ngũ của họ, hiển nhiên cũng là bố trí hai cơ giáp, chẳng qua nhìn số người ở hậu phương, hai đội này đều trang bị hai trình tự viên và một thợ bảo dưỡng.

    Cuộc đấu duy trì rất lâu, hai bên đều ăn không tiêu, cuối cùng có một bên đưa ra đề nghị hợp tác.

    “Cuộc đấu của chúng ta để sau khi qua vòng loại đi, bây giờ không bằng hợp tác, đá những đội mạnh khác ra khỏi vòng đào thải!”

    Chủ ý này nhanh chóng được đội khác tán đồng.
    &!oy30nqsj89fi&)%%gd7870+#@ Lightraito44 @xb=,pu%$^))^ax&{95^/xg248549qe
    Liên minh trong đấu đào thải không thường thấy, đầu tiên thực lực hai bên nhất định phải tương đương để tránh giữa đường phản bội, thứ hai là cần phải có đội mạnh, nếu không khi gặp đội mạnh chân chính liên minh sẽ trở thành liên lụy.

    Nhưng hai đội này phù hợp tất cả điều kiện để liên minh, hơn nữa hai đội hình như cũng từng nghe về đối phương, biết muốn thắng lợi không đơn giản, vì thế quyết định hợp tác.

    “Tôi nghe nói đội của Malak thuộc Kenton cũng có hai người điều khiển cơ giáp, chỉ cần giải quyết cậu ta, chúng ta sẽ có hy vọng đoạt quán quân lớn hơn!”

    Sau khi liên minh, hai đội lập tức xác định mục tiêu đối phó đầu tiên.

    Mà người của đội Malak còn không biết mình đã bị người ta mong nhớ, đang vui vẻ đi trên đường rộng trời cao gặp đội khác.

    Sau khi gặp đối thủ đầu tiên, họ lại gặp hai đội nữa, một lần bị mai phục, nhưng Malak đi trước vô cùng cảnh giác, gần như vừa chạm vào cơ quan đã nhạy bén phát hiện rồi trốn đi.

    Tiếp theo là tia lửa tung tóe, chiến thắng nhanh chóng.

    Đấu chí của đội ngũ sục sôi.

    “Tại sao chúng ta không ngồi chờ chết nhỉ?” Finci đi mệt rồi, lúc ngồi nghỉ liền hỏi.

    Đường Vũ thầm nói, cái đó phải gọi là ôm cây đợi thỏ mới đúng được chưa!

    “Ở lâu một nơi, dễ dẫn đến nhiều đội cùng lúc, nếu chỉ là những đội vặt như trước đó thì dễ xử, chỉ sợ có đội ngũ mạnh lén tập kích lúc loạn đấu.” Ken hảo tâm giải thích.

    “Thì ra là thế.” Finci gật đầu, sau đó lại nảy sinh lòng hiếu kỳ với Ken: “Ken, tại sao cậu lại trao đổi đến Kenton chứ?”

    Ken nói vọng ra từ cơ giáp: “Vì tôi muốn học được nhiều hơn nữa.”

    “Còn chưa hỏi tinh thần lực của cậu là bao nhiêu?”

    “Cái này à, cái này không tiện cho cậu biết.” Ken thần bí nói.

    Đường Vũ đẩy Finci một cái, giá trị tinh thần lực trừ một vài tin đồn hoặc phía học viện vì muốn chiêu sinh mà dựng tấm bia sống giống như Malak, rất nhiều người đều giữ bí mật.

    Cũng như mức độ sử dụng não của cậu được đo ra là 45%, học viện không định công khai, vậy thì nó chính là bí mật.

    Finci cũng phát giác được có lẽ mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi, lúng túng cười ‘hê hê’.

    Ken có vẻ không muốn cho Finci quá lúng túng, liền ở trong cơ giáp ngâm nga.

    Giọng hắn vô cùng đặc biệt, khi hát có hơi khàn nhưng lại rất có lực xuyên thấu, từ máy liên lạc truyền vào tai, dường như có thể đi thẳng vào sâu trong linh hồn.
    2729bs65{%(!kzxqyr55*!ki`.@ Light @+%78772,(%+~]%#jvod48qc
    Khúc nhạc đó rất đặc biệt, không giống phong cách ca khúc của Hick.

    “Đây là dân ca Rice.” Xong khúc đó, Ken kéo mọi người ra khỏi thế giới âm nhạc.

    “Thật dễ nghe.” Đường Vũ cảm khái từ đáy lòng.

    “Đường Vũ, cậu hát một bài được không?” Ken đề nghị: “Có qua có lại mà.”

    “Các cậu thích nghe phong cách gì?” Đường Vũ hỏi: “Nhanh, chậm, cảm động, trữ tình?”

    “Tình ca.” Malak vẫn không nói gì đột nhiên chen vào.

    Đường Vũ đen mặt, không ngờ Malak lại có sở thích này… suy nghĩ một lát, cậu gật đầu, hát một khúc có tiết tấu chậm.

    Giọng Đường Vũ tuy không có gì đặc biệt, vì thân thể gầy yếu hát cũng không có sức mấy, nhưng thắng ở tình cảm phong phú.

    Âm giọng nhàn nhạt hát lên bài tình ca, dường như đang tâm tình yêu thương bên tai, giống như hòa tan băng tuyết xung quanh. Trên đường không có đội khác quấy nhiễu, chỉ có ngữ điệu và lời ca nhẹ nhàng của Đường Vũ, trôi vào trong ấn ký tuyết trắng mà họ đi qua.

    “Hát rất đặc biệt.” Trước màn hình, một người đàn ông tóc trắng hơi mang khen ngợi nói, nói xong nhìn người bên cạnh, phát hiện người đó cũng đang nhìn màn hình chăm chú, dường như chìm vào trong khúc ca đó, vẻ mặt luôn công thức hóa đang bất tri bất giác mềm đi, người đàn ông tóc trắng lộ vẻ kinh ngạc.

    “Tôi không nghĩ cậu lại thích nghe tình ca, Ian.” Người đàn ông tóc trắng, cũng chính là thiếu tướng Noah nói.

    Ánh mắt Ian vẫn không rời khỏi màn hình, giọng thấp trầm: “Điều đó không trở ngại tôi thưởng thức cậu ta.”

    Cho rằng đối phương nói là “nó”, Noah bĩu môi, thầm nghĩ biết vậy thì nên đề nghị Elijah lâu lâu hát tình ca cho người đàn ông này nghe. (Trong tiếng TQ, từ “cậu ta” và từ “nó” có cùng âm đọc là ‘ta’. Ở đây ý Ian là thưởng thức Đường Vũ, nhưng Noah hiểu lầm là thưởng thức bài hát.)

    “Tôi lại có chút hiếu kỳ.” Noah nói, “Cách bố trí đội này thật là đặc biệt, hai người điều khiển tôi từng gặp, nhưng phối với một trình tự viên thì thật hiếm có, ít nhất toàn là hai bảo dưỡng hai trình tự, nhiều lắm thì bỏ đi một bảo dưỡng, nói ra thì, trình tự viên này có lai lịch thế nào? Tôi nghe nói trình tự viên giỏi nhất năm hai của Kenton là em trai của Phùng Nghị mà.”

    “Xem tiếp đi.” Hàm ý chính là xem tiếp thì biết.
    ](pm!)!)ww2337as“45dy22@ Huyetphong143 @77+:25sc69%/]!|)12attr1fp
    Noah bị trình độ kiệm lợi như vàng của người này đánh bại triệt để, liền lại gần màn hình, vừa đi vừa nói: “Trong mấy đội này đều có học sinh trao đổi của Rice, lẽ nào mấy học sinh này thật sự sẽ xảy ra vấn đề?”

    “Có vấn đề hay không là phạm vi chức trách của cậu, thiếu tướng.”

    Noah gật đầu, phát hiện Ian vẫn nhìn đội đang hát kia, “Không lẽ cậu đã bị cậu ta hút hồn rồi sao?”

    Ian vẫn không trả lời, mà nói sang chuyện khác: “Ken này, có vấn đề.”

    “Lại là trực giác của cậu?”

    “Cậu có thể không tin.”

    “Đương nhiên tôi tin! Thượng tá Clermont chỉ tiết lộ trực giác của cậu ta cho tôi, tôi còn không kịp vinh hạnh nữa mà, đương nhiên phải tin! Chẳng qua, có thể cho tôi biết tại sao không?”

    “Dung mạo của cậu ta.”

    Noah lại gần Ian, phóng to một phần trong màn hình hiển thị, chỉ thấy một thiếu niên có gương mặt tinh xảo, cột tóc đuôi ngựa điều khiển cơ giáp, cúi đầu cười nhìn trình tự viên đang hát kia.

    “Rất đẹp trai.”

    “Khá quen mắt.” Ian nói thế.

    Cụ thể giống ai, anh lại không nói ra được.

    Thật ra, tùy ý suy đoán không phải là tác phong của anh, chỉ là không hiểu sao anh lại có ác cảm không thể nói rõ với người này. Đặc biệt là sau khi nhận thấy người này nhìn chăm chú vào học viên bổ khuyết kia, khiến anh bất giác chú tâm thêm một chút, sau đó trực giác cho biết người này có vấn đề.
    sp#[5jf^`#$#.#[93mzvb*~@ Light @=+ov{!78zd9436$(=}}~pt

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh