Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 65+66

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

    Chương 65: Chiến huống đột biến.

    Đường Vũ vẫn làm theo lời dặn của Ian, giao quỹ tích hành động đó cho hạm trưởng và nhà trường, có lẽ những người khác sẽ có phát hiện đáng tin hơn.

    kx90$:72?$16^:icwq+#5862bhcj@ Huyết – Phong @65!?{/2km{`#\5093dg)\53
    Chẳng qua, thượng tá lại không bỏ qua một chút đầu mối nào, mà anh hoàn toàn tin tưởng Đường Vũ, nên lại chủ động xuất kích.

    Ian có suy nghĩ của riêng mình, một là anh tin lời Đường Vũ, nếu chỉ tùy tiện biên soạn ra, thì trí tưởng tượng của Đường Vũ cũng quá phong phú rồi, huống chi anh cũng không cho rằng Đường Vũ sẽ nói dối.

    Hai là, trong quá trình Đường Vũ đang nói chuyện, anh cố tình ngẫm lại, phát hiện khi anh công đánh những phương vị đó, đối phương phòng thủ kiên cố hơn, thỉnh thoảng còn đánh trả họ, mấy phương vị đó cũng ăn khớp với những điểm mấu chốt Đường Vũ nói.

    Đường Vũ đi qua đi lại trong phòng, lo lắng vô cùng.

    Hoan lạc cuối ngày ngày nào cũng tổ chức, nhưng lâu dần thì hiệu quả thả lỏng cũng giảm bớt.

    Bây giờ các học sinh lại trở nên lặng lẽ âm u.

    Đợi chờ tử vong cũng đã đợi đến mức tê dại.

    Ba ngày sau, Đường Vũ nhận được một tin tức không biết là tốt hay xấu.

    Thượng tá Clermont tấn công tộc kiến theo quỹ tích mà họ đã suy đoán, lại đụng phải một lần tấn công của tộc kiến, còn tổn thất chiếc cơ giáp đầu tiên sau khi vào không gian con này.

    Cho dù lần đầu tiên xuất hiện cơ giáp bị hủy, nhưng vẫn cho mọi người thấy được một chút tin tức.

    Chẳng qua thật kỳ quái, tộc kiến không làm gì người điểu khiển trong chiếc cơ giáp bị hủy đó, mà người của Ian đã kịp thời đến cứu về.

    Đường Vũ nắm chặt tay, ngăn cản thượng tá đã là việc không thể, cậu chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt hy vọng tiến công đừng làm tộc kiến nổi nóng.

    “Tôi sẽ không ngồi yên chờ chết.” Đối với tâm trạng chùn bước thậm chí là đà điểu của Đường Vũ, Ian trực tiếp đâm thủng.

    Đường Vũ liền cảm thấy quẫn bách, sắc mặt cũng tái đi.

    Đúng, suy nghĩ của cậu lúc trước quá hạn hẹp, cậu chỉ biết không tiến công sẽ không chết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ tích cực phá vỡ tình trạng bị vây khốn này.

    Nghe câu trả lời vô tình của thượng tá, Đường Vũ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào. So với thượng tá, cậu cảm thấy bản thân thật sự quá nhỏ bé, giống như một đứa nhóc chỉ biết nhìn lợi ích trước mắt mà thôi.

    Thấy Đường Vũ tự trách, Ian ngừng lại hai giây, sau đó dịu giọng hơn, nói: “Tộc kiến bắt đầu tiến công, nói rõ sách lược của chúng ta có hiệu quả, có lẽ cậu có thể cứu mọi người.”

    “Không phải, tôi chỉ may mắn biết được vài chuyện người khác không biết, nếu không có anh, tôi không phải là gì cả.” Đường Vũ ủ rũ nói.

    “Đường Vũ.”
    /|vgze`:lnmydyfl25be`$4441@ Huyết Phong @lc\%wj56stxncf))|/uu91eq
    Đường Vũ ngẩng đầu lên, không biết bắt đầu từ lúc nào, cách xưng hô của thượng tá với cậu đã triệt để biến thành tên, mà mỗi lần đối phương gọi tên cậu, đều khiến cậu cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã gần hơn một ít.

    Biết Đường Vũ đang lắng nghe, Ian nói: “Cậu là không thể thay thế.” Phát hiện ánh mắt đối phương dần khôi phục phấn khởi, Ian lại nói: “Hiện tại, vực tinh thần lên, nói với tôi tất cả những điều cậu biết, hoặc cậu đoán được.”

    Anh không tỏ vẻ thất vọng với Đường Vũ, giáo dục tư tưởng mà liên bang áp dụng cho người điều khiển và trình tự viên là khác nhau.

    Đối với họ mà nói, chiến tranh phải sát phạt quyết đoán, thẳng tiến không lùi, tuyệt đối không chừa đường lui cho bản thân, đây là tôn chỉ mà mỗi chiến sĩ cơ giáp cần phải thi hành.

    Nhưng đối với trình tự viên, nhiệm vụ của họ là bảo vệ người điều khiển, toàn lực trợ giúp khi không thể tránh né chiến tranh.

    Anh có thể hiểu Đường Vũ, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý với loại giáo dục tràn đầy mâu thuẫn đó.

    Sau khi được thượng tá an ủi, Đường Vũ xấu hổ hết sức. Thượng tá thật rất biết quan tâm, so sánh với sự cao lớn của đối phương, cậu nhỏ bé đến đáng thương.

    Cậu lập tức vực tinh thần, nói cho thượng tá nghe những suy đoán của mình.

    Cậu cảm thấy dường như mình đã bị tử khí trong tàu vũ trụ ảnh hưởng, bị cảm giác tuyệt vọng trong lòng mọi người nhấn chìm đến mức cậu cũng cảm thấy họ sẽ chết chắc.

    Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn phấn đấu ở tiền tuyến, cậu lại tràn đầy hy vọng.

    Thật là kỳ quái.

    Đường Vũ cảm thấy nên để cho mọi người trên tàu vũ trụ đến chiêm ngưỡng thượng tá đại nhân, như vậy có lẽ hoan lạc mỗi ngày còn có chút thú vị…

    Cấp cao trên tàu vũ trụ đều biết học viên bổ khuyết của khoa trình tự này nghĩ ra một cách đối phó tộc kiến, tuy thượng tá còn chưa nói rõ cho họ biết đó là cách gì, nhưng họ cũng phải nhìn học viên bổ khuyết bằng ánh mắt khác, vì vậy cũng bắt đầu khách sáo với Đường Vũ, tư liệu Đường Vũ muốn cũng cố gắng thỏa mãn.

    Phùng Dương quấn Đường Vũ hỏi mãi phải làm sao đối phó tộc kiến, Đường Vũ chỉ có thể lấp liếm với cậu ta rằng có rất nhiều thứ cậu ta không cách nào lý giải được.

    “Có thứ gì cậu lý giải được mà tôi không lý giải được chứ?” Phùng Dương chống nạnh trừng mắt nói.

    “Chẳng hạn như… những trình tự tôi đưa cậu.”

    Phùng Dương trừng to mắt, “Lẽ nào trong những tri thức mà cậu học được, còn có cách đối phó với tộc kiến sao?”

    “A…” Đường Vũ vô lực vỗ vai Phùng Dương, “Nói ra rất dài, nếu chạy thoát thành công, chúng ta lại nói tới chuyện này, bây giờ tôi hiếu kỳ quan hệ của cậu với Malak hơn.”

    Phùng Dương nghe được cái tên đó, mặt liền đỏ bừng, thoáng chốc quên mất chuyện truy hỏi Đường Vũ, chột dạ nói: “Không có quan hệ gì…”

    “Vậy hôm đó __”

    Có vẻ nhớ đến tiệc cuồng hoan hôm nào đó, nụ hôn khiến người ta liên tưởng tùm lum, mặt Phùng Dương càng thêm đỏ, “Uống nhiều…”

    “Cậu không giống người uống nhiều thì có thể cho người ta tùy tiện hôn.” Đường Vũ nhỏ giọng lầm bầm, đồng thời bảo đảm Phùng Dương có thể nghe được.
    564231?/]+55+`pk461wq@ Light-Raito44 @89pu12%[dc?.${40lhkjiyai7786
    Phùng Dương trợn trắng mắt, “Chuyện đó còn không phải do tôi cảm thấy mình không sống nổi nữa sao, tôi coi như trả nợ đó.”

    “Tôi rất tò mò giữa các cậu rốt cuộc có chuyện gì, nể tình chúng ta chẳng còn sống được vài ngày nữa, có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi không?”

    Bí mật gì đó, xấu hổ gì đó, khi ngày cuối cùng sắp đến, đều biến mẹ nó hết đi, dường như nói gì cũng không còn khó khăn nữa, vì thế Phùng Dương cũng kể lại tuổi thơ ấu oan nghiệt của cậu và Malak.

    Nhà họ Phùng và nhà họ Carla có quan hệ nhiều đời, đều nằm trong bảy đại gia tộc của liên bang Hick, người lớn trẻ nhỏ trong hai nhà đều thường xuyên qua lại, giao lưu tình cảm.

    Lúc nhỏ có một lần Phùng Dương cùng cha đến chuyện phiếm, tự chạy đến phòng huấn luyện chơi, phát hiện có một búp bê tóc đỏ vô cùng xinh đẹp ở trong một dụng cụ chứa cực lớn, ngâm trong dịch thể không biết đang làm gì.

    Phùng Dương ở nhà luôn là tiểu bá vương, muốn làm gì trước giờ chẳng ai dám cản, nhất thời cảm giác mới mẻ trào lên, cũng quên mình đang ở nhà người khác, ỷ vào thiên phú của mình, loay hoay hí hoáy rồi thật sự mở được cái dụng cự chứa đó ra.

    Dịch thể màu lam nhạt bên trong rào một tiếng đổ hết ra ngoài, búp bê bên trong đương nhiên cũng rớt ra theo.

    Tiểu Phùng Dương lúc đó chỉ cảm thấy búp bê này quá xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn mọi người đều nói cậu rất đẹp, nhưng khi nhìn thấy búp bê này, cậu mới cảm giác được mình căn bản không đẹp bằng búp bê.

    Từ nhỏ luôn cực kỳ hướng đến những thứ tốt đẹp, nên cậu không kìm lòng được muốn chiếm búp bê đó thành của mình.

    Lúc nhỏ mẹ cậu thích hôn cậu, cậu đã hỏi mẹ tại sao hôn cậu.

    Câu trả lời là: “Cứ hôn như vậy, Phùng tiểu Dương sẽ vĩnh viễn là của mẹ rồi.”, hoặc là “Hôn mắt của Phùng tiểu Dương, mắt chính là của mẹ, hôn mũi Phùng tiểu Dương, mũi chính là của mẹ…”

    “Lúc đó tôi còn nhỏ như vậy, đương nhiên sẽ nghĩ là thật, sau đó tôi liền…” Phùng Dương kể lại cho Đường Vũ, mặt thỉnh thoảng lại nóng lên.

    “Hôn môi đỏ của búp bê xinh đẹp, môi đỏ sẽ là của Phùng tiểu Dương, hôn đầu ngón tay của búp bê xinh đẹp, đầu ngón tay sẽ là của Phùng tiểu Dương…”

    Đường Vũ đảo đảo mắt, khó khăn hỏi một câu: “Rốt cuộc cậu đã hôn đến chỗ nào rồi?”

    “… Hôn hết rồi.”

    Đường Vũ vỗ trán, thầm nghĩ giáo dục của người lớn dành cho trẻ nhỏ, đúng là không thể quá tùy tiện.
    #=={82*~ie&`rd41081=^/$20.|@ Huyetphong143 @33~`60^?63xy50qqkb,]|~25&=wx%$
    Cậu gần như có thể tưởng tượng được, Phùng Dương nhỏ xíu mềm mại sau khi lột sạch “búp bê tóc đỏ”, ngu dại nói mấy lời ngu xuẩn gì mà “Hôn jj của búp bê xinh đẹp, jj sẽ là của Phùng tiểu Dương…

    Nghĩ đến đây, Đường Vũ cuối cùng nhịn hết nổi, bật cười ra tiếng.

    “Ha ha ha ha, Lông Cừu… cậu… có lịch sử thật đen nha…”

    Sắc mặt Phùng Dương đen thui, cảnh cáo Đường Vũ: “Tôi cho cậu biết, đây là bí mật ẩn mật nhất nhất của tôi, nếu dám cho người khác biết, tôi sẽ giết cậu.”

    “Được, được được… tôi cũng chưa chắc có thể sống đến lúc đó.” Đường Vũ lau nước mắt chảy ra do cười, nói: “Sau khi hôn xong thì sao?”

    Vừa bước vào hồi ức, sắc mặt Phùng Dương lại đỏ lên không thể khống chế, “Dù, dù sao chính là quen biết như thế đó, nhưng mà cậu ta cậu ta… dường như cậu ta luôn cảm thấy cậu ta chịu thiệt nên muốn tôi trả lại…” Nói đến phần sau, Phùng Dương bắt đầu căng thẳng nói không lựa lời, “Đó đều là do tuổi nhỏ không hiểu chuyện, dù đúng là tôi không có lý, nhưng đòi trả lại thì thật, thật là xấu hổ…”

    Trong những từ ngữ không thể biểu đạt rõ của Phùng Dương, Đường Vũ lại nghe ra được hàm ý, cằm bị dọa muốn rớt.

    Lẽ nào, ý của Phùng Dương là nói, sau khi hai người đều đã trưởng thành, Malak bắt đầu theo Phùng Dương đòi “nợ” lúc nhỏ sao? Mà Phùng Dương cũng đã “trả” rồi?

    “Đúng!” Vì che giấu sự lúng túng, Phùng Dương lại tỏ vẻ đầy lý lẽ: “Chuyện mình làm mình gánh! Chúng tôi đã thỏa thuận rồi, cùng lắm thì trả lại cho cậu ta thôi!”

    Lần trước bị cảm trên hành tinh Chiêu Hòa, thì đã bắt đầu trả nợ!

    Nhưng người đó luôn nói cậu có bệnh, nói cậu là kẻ cuồng hôn trộm, nói cậu thích sưu tầm búp bê, cách nói đó thật sự quá biến thái, cậu không chịu nổi!

    Đường Vũ lén che miệng, thật đúng là một chuyện thú vị.

    Không biết phải nói Phùng Dương quá đơn thuần, hay nên nói Malak quá gian xảo nữa.

    Chẳng qua nếu nghĩ đến hai cậu con trai bên nhau vì nguyên nhân khả ái này, thật sự là rất có cảm giác.

    Xong rồi, hình như mình hủ rồi, làm sao đây???

    “Trả nợ thì trả nợ đi.” Đường Vũ nhịn cười, nói: “Sao cậu luôn hung tợn với cậu ta vậy?”

    “Cái này không phải do tôi nguyện ý!” Nói đến cái này, Phùng Dương vẫn rất bực mình: “Cậu thấy cái mặt cậu ta, cậu không muốn đá cho hai phát sao! Ngày nào cũng giống như có kẻ mắc nợ cậu ta, ngay cả nụ cười cũng chả có, búp…” Phùng Dương đột nhiên hạ giọng: “Búp bê xinh đẹp của tôi không thể âm trầm như thế.”

    Mấy chữ cuối cùng đó Đường Vũ căn bản không nghe rõ.

    Cậu nghĩ đến điệu bộ của Malak, cảm thấy thật sự là rất quái dị.

    Hai người cứ thế, vai tựa vai, ngồi với nhau nói những chuyện 囧lúc nhỏ.

    Tại một góc rẽ chỗ hai người nói chuyện, một người tóc đỏ tựa lưng lên tường, nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, trong mắt là một thứ có thể gọi là ý cười dịu dàng.

    Nếu có người bắt gặp ý cười này, nhất định sẽ bị dọa không thể khép miệng.

    “Bạch si này, nói sùng bái thượng tá thế này thế kia, tôi mới nghiền ngẫm thần thái của thượng tá, chẳng qua “hơi” không được tinh túy lắm, còn nói tôi âm trầm? Cái kiểu cự tuyệt người ngàn dặm đó, không phải cũng để ngăn người khác sẽ thích tôi sao? Như vậy không phải cậu sẽ không cần tranh giành tôi với người khác sao! Vậy mà không vui mừng, hừ.”

    Malak vốn muốn đến tạm biệt Phùng Dương, sau khi nghe những lời này, đã xóa bỏ ý định ban đầu, mà đi đến kho cơ giáp.

    Thức ăn chỉ đủ duy trì cho mọi người sinh hoạt bình thường ba ngày, thượng tá Clermont quyết định tổ chức tiến công quy mô lớn chính thức, hắn cũng muốn báo danh tham gia.

    Có lẽ lần này đi sẽ không trở về được, nhưng vậy thì có quan hệ gì đâu.

    Quỷ thích khóc cao ngạo cô độc đó cuối cùng cũng có một người bạn tốt có thể chia sẻ bí mật.

    Gạt bỏ tất cả tình cảm riêng tư, bước chân Malak càng trở nên kiên định.
    ~]16(|2607&+5*#\}55@ Huyết Phong @772ik2136}~!&877uw.(tian
    Ba ngày này, bất luận là tàu trở về của Kenton, hay hạm đội đi theo Ngân Ưng, đều là ba ngày cực kỳ giày vò và đau khổ.

    Sự tĩnh lặng trước đó dường như chỉ là ảo giác của tất cả mọi người, vậy thì tiếng thân tàu va chạm, lay động liên miên không ngừng và tiếng cảnh báo kịch liệt thỉnh thoảng truyền đến mới là hiện thực.

    Rất nhiều học sinh có tâm lý chịu đựng kém đã bị giày vò thảm hại, lôi kéo nhau trốn đi khóc lóc.

    Trong tàu vũ trụ bất kể là khu quân sự hay khu sinh hoạt đều có người qua lại không dứt, vội vội vàng vàng tràn đầy nghiêm túc.

    Thỉnh thoảng có người bị thương được nâng về, có người thậm chí còn không có thi thể hoàn chỉnh, một cánh tay, một chút nội tạng, những bộ phận có thể nghĩ đến và không thể nghĩ đến được lục tục nhặt về.

    Các học sinh bị yêu cầu toàn thể chờ lệnh, bất kể có hiểu y học hay không, đều sẽ tận một phần sức cứu vãn mỗi một sinh mệnh được kéo về, cho dù có vài người đã không đợi được cứu chữa.

    Ba ngày này, Đường Vũ thấy rất nhiều máu tanh và nước mắt, cậu còn giúp một binh sĩ bị cắn rớt một tay và hai chân cầm máu, còn tìm chủ nhân cho một khúc ruột.

    Lần đầu tiên cậu nhận thức được, sự tàn nhẫn của thế giới này.

    Nơi này đâu đâu cũng tràn đầy chiến tranh, chiến tranh không thể tránh né, nổi lên vì dục vọng, hoặc vì cái gì khác.

    Mà nhân loại nhỏ bé lại chỉ có thể bị xé nát vô tình.

    Nếu không có thực lực mạnh mẽ, chỉ có thể giống như những học sinh yếu đuối bên cạnh, run rẩy, chảy nước mũi, nôn khan vô lực.

    Mà cậu, không muốn trở thành người như thế.

    Hỗn loạn vẫn duy trì, thức ăn đã dùng hết, nước cũng sắp cạn, hệ thống tuần hoàn dưỡng khí cũng bị hư, họ đang đối mặt với vô số loại tử hình.

    Đường Vũ đã không đếm rõ cậu bị tàu vũ trụ đột nhiên xoay lật hất đi bao nhiêu lần.

    Sau một lần va chạm cực mạnh, mạnh đến mức Đường Vũ cảm thấy nếu mình lơ là sẽ bị đụng chết, bên tai yên tĩnh, dao động cũng ngừng, mọi người đều đã ngất đi.

    Sâu trong không gian tối đến mức chẳng có một tia sáng, một tộc kiến lớn hơn tất cả tộc kiến, lớn đủ bằng một người, miệng cử động lên xuống, phát ra tiếng “khạc khạc” khó nghe, bên cạnh nó là một tộc kiến bình thường ra vẻ lắng nghe.

    “Thông đạo đã thông, đưa bọn họ qua.”

    “Lần này bị nhân loại cường đại đó phá hoại, không gian cách mẹ khá gần.”

    “Không sao, bọn họ chỉ có thời gian ‘một ngày’, trong một ngày này họ không thể đi tìm mẹ, họ vĩnh viễn cũng đừng mơ ra ngoài nữa.”

    Chương 66: Rơi xuống dị thế

    Đường Vũ tỉnh khỏi hôn mê, cảm thấy đầu, tai đều đau đớn kịch liệt, tay và chân cũng bị cọ rách mấy chỗ do thân tàu vũ trụ xoay chuyển, máu đã đông lại trên quần áo.

    Sau khi đứng dậy, Đường Vũ quan sát xung quanh, phát hiện tình trạng không khác gì trước lúc hôn mê, Phùng Dương đang ở gần cậu, họ không bị tộc kiến ăn mất trong lúc ngất.

    Lúc này cậu để ý có vài người tỉnh trước cậu cũng đang quan sát, vì xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh dị thường, ý thức nguy cơ mãnh liệt làm không ai dám lên tiếng, sợ sẽ khiến tộc kiến tấn công.

    Một tấm biển chỉ dẫn lối thoát hiểm treo ở khu sinh hoạt đột nhiên rơi xuống không báo trước, tạo ra một tiếng “rầm” rất lớn, tiếng vật nặng rớt xuống rất phổ thông vào lúc bình thường, giờ lại khiến mọi người tái mặt, có hai nữ sinh đã không chống nổi, sụp đổ khóc lên.

    Sự tuyệt vọng kéo dài nửa tiếng, xung quanh vẫn yên tĩnh quái dị, tiếng khóc cũng dần dừng lại.

    Đường Vũ vực gan nâng người lên, đột nhiên bị người túm lấy.

    Chính là Phùng Dương bị tiếng tấm biển chỉ dẫn lối thoát hiểm rơi dọa tỉnh đang kéo chặt cậu, đau đớn lắc đầu.

    Đường Vũ mỉm cười an ủi cậu ta, nhẹ kéo tay Phùng Dương xuống.

    Đừng động.

    Phùng Dương không dám mở miệng, dùng khẩu hình nói với Đường Vũ.

    Không sao, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng, đừng sợ. Đường Vũ cũng yên lặng nói lại với Phùng Dương.

    Phùng Dương vẫn lắc đầu, mắt đã đỏ lên.

    Đường Vũ vỗ đầu Phùng Dương, không do dự nữa, nhẹ cởi giày ra, cởi luôn cả đồng phục có dây đeo kim loại có thể tạo ra tiếng va chạm, khom lưng đứng lên, bước từng bước ra ngoài.

    Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung trên người Đường Vũ, có sợ hãi, cũng có giãy dụa.

    Đến trước cửa, Đường Vũ quay người, đưa hai tay hạ xuống, ý bảo bọn họ đừng tùy tiện hành động, sau đó thì đi ra khỏi khung cửa đã bị lệch bản.
    xk59]#/}7iriqch|($}70!?20zyyl@ Light.raito44 @ft47vxeg}+vz[$#:~|8vabzdx
    Đường Vũ nhìn giờ, nếu không nhớ lầm, lần lay động kịch liệt nhất tối qua chắc phát sinh vào khoảng sáng sớm, mà hiện tại đã gần 12 giờ trưa.

    Cậu đi qua khu sinh hoạt, khu nghỉ ngơi, phần lớn mọi người tỉnh lại đều chọn lựa yên tĩnh nín thở, mở mắt quan sát, cũng có người giống Đường Vũ, gan dạ quan sát xung quanh.

    Thấy thế, Đường Vũ dùng tay ra hiệu phân công với những người lớn gan đó, nhanh chóng phân tàu vũ trụ to lớn thành mấy phần, Đường Vũ phụ trách kiểm tra bên phía kho cơ giáp.

    Sự yên tĩnh vẫn luôn duy trì, lần đầu tiên Đường Vũ cảm thấy yên tĩnh lại đáng sợ như thế.

    Cậu không biết ở đâu sẽ đột nhiên xuất hiện nguy hiểm, có lẽ ngay sau khi cậu nảy ra suy nghĩ này, cậu sẽ bị tộc kiến đang trốn ở chỗ nào đó nhảy ra xé nát, cắn nuốt.

    Nhưng cậu cũng không thể ngồi yên chờ chết, không thể vì mang một cái vỏ ngoài là nam sinh mười tám tuổi, mà cậu thật sự coi mình trở thành một thằng nhóc vừa trưởng thành, cậu cần phải đảm đương gì đó.

    Có lẽ chỉ đảm đương một nhiệm vụ làm binh trinh sát buồn cười, có lẽ chỉ đảm đương nhiệm vụ đi làm món khai vị cho tộc kiến.

    Nhưng vậy thì có sao chứ, cậu không thể cùng một đám con nít trốn trong phòng run run rẩy rẩy được.

    Một mặt khích lệ bản thân, một mặt lại gần kho cơ giáp, trong đầu hiện lên vô số cảnh máu tanh nhưng chưa cảnh nào diễn ra.

    Thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn tứ chi và thân thể mình, không có chỗ nào thiếu hụt.

    Lúc này, thậm chí cậu còn thấy may mắn vì tay chân của mình đều bị thương, có thể cảm nhận được cảm giác từ những bộ phận đó truyền về, cho dù là cảm giác đau, cũng làm cậu cảm thấy hạnh phúc.

    Cửa kho cơ giáp không rớt, nhưng biến hình nghiêm trọng.

    Thân hình Đường Vũ nhỏ gầy, vừa hay có thể đi lọt qua khe hở do biến hình tạo ra.

    Trong kho cơ giáp, mấy chiếc cơ giáp dự bị đổ nghiêng đổ ngửa, vì tàu vũ trụ nhiều lần lật nhào mà ngả nghiêng không có quy luật.

    Cậu tỉ mỉ kiểm tra kho cơ giáp một lần, vì chỗ này là nơi tiếp xúc trực tiếp với ngoại giới nhất, cho nên, nếu có tộc kiến, khả năng ở đây sẽ rất lớn.

    Mỗi khi xác nhận một chỗ an toàn, Đường Vũ sẽ hít sâu một cái, đồng thời thấy may mắn vì mình đã thuận lợi sống qua được một lúc nữa, sau đó lại thấp thỏm cho phút tiếp theo.

    Mãi đến khi cậu kiểm tra toàn bộ kho cơ giáp, không có bất cứ dị thường nào, trừ bị va chạm không ra hình dáng nữa.

    Đường Vũ bắt đầu ngờ vực.

    Từ lúc thân tàu bị va chạm mất động lực đến nay, ít nhất đã 13 tiếng rồi, nếu tộc kiến muốn hành động, 13 tiếng này đủ để số lượng khổng lồ của đối phương ăn sạch bọn họ lẫn tàu vũ trụ, nhưng hiện tại họ vẫn hoàn hảo không tổn thương, hơn nữa tàu vũ trụ cũng chẳng có dấu hiệu bị dị tộc xâm nhập.

    Đường Vũ vừa suy nghĩ mãi không ra, vừa tỉ mỉ kiểm tra kho cơ giáp.

    Đột nhiên, cậu dừng lại trước cửa kho cơ giáp.

    Đó là nơi giải phóng cơ giáp, cũng là nơi kho cơ giáp tiếp nối với ngoại giới.

    Điều làm cậu cảm thấy sợ hãi là nơi đó có một chùm sáng.

    Thế giới bên ngoài có ánh sáng??

    Không, không thể nào, họ không phải đang ở trong không gian con hắc ám không ánh sáng sao? Sao bên ngoài có thể có ánh sáng?!
    158059de$%20,}|*xb~*5834ut2443@ Huyết – Phong @75*&ehnbhnwrnubj54^?23]|
    Đường Vũ đặt tay lên chìa khóa mở cửa kho khẩn cấp, muốn vào đó nghiên cứu cho rõ ràng, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.

    Không thể mở! Lỡ bên ngoài là một đám tộc kiến đang chờ đợi, cậu sẽ mang đến tai họa hủy diệt cho tàu vũ trụ!

    Đường Vũ ngồi ở bên ngoài cửa kho đến ba giờ chiều, cậu luôn dán tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, để phán đoán.

    Bên ngoài vẫn chẳng có âm thanh gì, trừ tiếng gió vù vù thổi qua khe hở, nhưng cậu cũng không dám mở ra.

    Nhìn những cơ giáp đó, cậu luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất cái gì.

    Thượng tá Clermont!

    Đường Vũ đột nhiên cúi đầu, mở máy liên lạc, lại phát hiện bên trên không có ai cả.

    Nơi này không có tín hiệu!

    Lẽ nào cậu chỉ có thể chờ chết ở đây sao?

    Nếu đã không dám mở cửa, Đường Vũ đứng lên, quyết định trở về khu sinh hoạt, hội họp với những người khác, xem thử người khác có thu hoạch gì không, rồi nói lại chuyện chùm sáng này, xem mọi người nghĩ thế nào.

    Sau khi trở về, cậu phát hiện hầu hết mọi người đều đã bắt đầu hoạt động, còn thu dọn những thiết bị hỗn loạn trên tàu vũ trụ – trừ những việc đó ra họ đã không thể làm gì nữa.

    Gom số thức ăn còn sót lại, để giáo viên phân chia thống nhất.

    Đường Vũ nhìn đống thức ăn đó, phía trên còn có một cây kẹo đường có hình núm vú, cái đó tuyệt đối không đủ cho tất cả mọi người ăn.

    Cậu kể lại phát hiện của mình cho giáo viên, Diran lập tức dẫn vài người qua đó, Đường Vũ cũng đi theo.

    Đường Vũ nhìn Phùng Dương lọt lại phía sau, hỏi cậu ta hiện tại cảm thấy thế nào, đối phương trừng mắt không để ý đến cậu.

    “Tiểu Dương còn đang giận tôi sao?” Chắc chắn là do trước đó Phùng Dương kéo cậu muốn cậu ở lại nhưng cậu không chịu, do đó đã chọc giận tiểu thiếu gia này rồi.

    “Đừng nói chuyện với tôi, không phải cậu thích làm anh hùng sao!”

    Đường Vũ lập tức giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng: “Cậu lại nói tôi ‘thích’ làm anh hùng rồi, thật ra tôi sợ muốn chết, thầm nghĩ nếu không thể gặp lại các cậu thì thật tệ, cho nên chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa, không phải nên chúc mừng hay sao?”

    Đường Vũ cười hi hi nói, cuối cùng cũng đả động được Phùng Dương.

    “Cậu nói cũng phải, nếu có cơ hội tôi lại xử cậu sau.”

    Hai người nhanh chóng hòa như lúc đầu, cùng các giáo viên đến kho cơ giáp.

    Đã đến bốn giờ rưỡi chiều.

    Đám người Diran tỉ mỉ quan sát, rồi xác định bên ngoài quả thật là nơi sáng sủa, chẳng qua không biết là ở bên ngoài, hay bọn họ đã bị tộc kiến ‘nuôi nhốt’ rồi.

    “Tiếng mở cửa khoang quá lớn, chúng ta không thể tùy tiện hành động, tôi sẽ đưa thứ này ra thăm dò trước.” Một giáo viên đứng cạnh Diran nói, đưa một cây kim thăm dò màu bạc mảnh dẻ trong tay thò vào khe hở.

    Lúc này, mọi người đều nín thở nhìn thiết bị thăm dò.

    “Có không khí, có gió, còn có… vi khuẩn và tảo, hơn nữa đều vô hại… còn có bào tử, đây là một…” Trên mặt giáo viên đó hiện lên niềm vui sướng, nhưng còn chưa đợi hắn nói xong, ngoài cửa khoang đã truyền đến tiếng gõ trầm nặng.

    Tiếng gõ không lớn, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh mà mọi người đều nín thở ngưng thần, một cây kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng, âm thanh đó đến đột ngột như vậy, đã dọa sợ tất cả mọi người.

    Có người tưởng rằng tộc kiến tập kích, sợ hãi hét lên.

    May mà tiếng gõ bên ngoài chỉ vang lên một lát, sau đó là âm thanh làm mọi người đều vui mừng – tiếng người.

    “Bên trong có người không?”

    “Malak!” Người đầu tiên phản ứng là Phùng Dương, cậu nhận ra giọng người bên ngoài ngay lập tức.

    “Phùng Dương?” Âm thanh bên ngoài cất cao đáp lại, rõ ràng là nghe được âm thanh khiến hắn cực kỳ vui mừng, hắn lập tức hỏi: “Cậu sao rồi, có bị thương không?”
    ul54tt|,43}~66*|xr84gnir~\rz@ Lightraito @^)46#[`(7331lvxf29il=*:|
    “Tôi không sao, cậu__” Phùng Dương bỗng ý thức được họ đang ở đâu, có lẽ vẫn có tộc kiến đang ẩn trốn đâu đó, cậu khựng lại lúng túng, chột dạ nhìn Đường Vũ một cái, lại nói: “Đường Vũ mọi người cùng các giáo viên đều đang ở đây, bên ngoài ra sao rồi?”

    “Không nói rõ được, cậu mở cửa trước đã.”

    Lúc này, Đường Vũ đã xem nhiều phim kinh dị còn đang sợ Malak đã bị tộc kiến chiếm thân xác, có lẽ vừa mở cửa ra, tất cả bọn họ sẽ đi đời.

    Nhưng chắc chắn cậu sẽ phải “tiếc nuối”, vì chuyện đó không xảy ra, sau khi mở cửa khoang, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một mạt màu đỏ diễm, tiếp theo người đó đã dùng tốc độ cực nhanh lao vào giữa họ, ôm chặt thiếu niên tóc xoăn.

    Trong lúc Malak kể lại, nỗi sợ hãi của mọi người trong tàu vũ trụ về thế giới bên ngoài đã biến mất, hơn nữa còn lục tục tìm về những người điều khiển đã tham chiến trước đó.

    Từ miệng những người đó, họ được biết thế giới bên ngoài an toàn.

    “Khác với liên bang Hick hoặc nên nói khác với bất cứ hành tinh nào của tất cả các liên bang, nơi này hoàn toàn không có dấu vết tồn tại của văn minh nhân loại, nơi này đẹp đến mức không thể tin nổi, quả thật như một thiên đường.”

    Trải qua cuộc chiến với tộc kiến, Malak dường như đã cởi bỏ được thứ gì, không còn âm trầm như dĩ vãng, mà giống như một vương tử cao ngạo, nhưng lại bắt đầu dịu dàng với Phùng Dương.

    Phùng Dương nãy giờ muốn giãy khỏi Malak mà không được, lúc này đã nghẹn đỏ mặt, tên quỷ âm trầm không biết phát điên cái gì, không chỉ không âm trầm, mà còn mỉm cười với cậu, tuy đang nói, nhưng vẫn cứ nhìn cậu mà nói, khiến toàn thân cậu đều khó chịu cực độ.

    Cười cái mông đó!

    Sau khi thu xếp ổn thỏa cho mọi người, đã là bảy giờ tối.

    Giáo viên Kenton và cấp cao của tàu vũ trụ thương lượng, rồi quyết định sáng hôm sau phái người đi thăm dò thế giới bên ngoài.

    Nghe nói có không ít thực vật dã sinh, ít nhất họ sẽ không cần lo bị đói chết.

    Nghe nói còn có không ít nước sạch, như vậy thật sự quá tốt.

    Chỉ cần không phải ở trong không gian con không có một vật chất gì đó, sớm muộn gì họ cũng sẽ nghĩ cách để liên lạc với chính phủ liên bang, đến lúc đó họ sẽ là nhân loại duy nhất thoát khỏi tay tộc kiến, chỉ nghĩ thôi đã có thể cảm thấy vinh quang vô thượng rồi.

    Trong quá trình tìm hiểu sau đó, Đường Vũ biết thượng tá Clermont cũng không xảy ra chuyện gì, trái tim luôn thắt chặt cả ngày của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng.

    “Khi đột kích lần cuối, thượng tá ở phía trước tôi, dường như công kích của chúng tôi phá vỡ màn chắn gì đó, trong không gian con không có vật chất gì, vậy mà có thể nghe được tiếng va chạm kịch liệt, sau đó trước mắt lóe lên ánh sáng chói lòa, chúng tôi liền ngất đi.”

    Dưới sự truy vấn của Đường Vũ, Malak vẫn đang nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, vừa có kích động thoát chết, cũng có sợ hãi khi nhớ lại. “Chỉ nghĩ thôi đã thấy không thể tin nổi, dường như chúng tôi đã phá vỡ vách ngăn của không gian đó, thoát ra ngoài, chỉ là không biết hiện tại đang ở đâu.”

    “Vậy sau khi cậu tỉnh lại, có thấy thượng tá và người của anh ta không?” Đường Vũ hỏi.

    Malak lắc đầu, “Mấy phút cuối cùng, tốc độ của thượng tá quá nhanh, tôi căn bản không đuổi kịp, hơn nữa không gian đó quá tối, không nhìn rõ được rốt cuộc anh ta đã đi đâu, nhưng nếu lại trở về chỗ tôi tỉnh lại, tính toán kỹ, chắc có thể đoán ra được phương vị và khoảng cách đại khái của thượng tá.”

    Thấy Đường Vũ vẫn còn lo lắng, Malak an ủi: “Yên tâm đi, thượng tá không nỡ bỏ cậu lại, đợi anh ta làm xong nhất định sẽ đến tìm cậu.”
    |^co45qrzuhn?/gatj&`452980&#hv@ Light-Raito44 @205695*:yz36od*}9xd:~
    Đối với ngôn từ mờ ám của Malak, trừ thói quen lợn chết không sợ nước sôi suốt một thời gian dài, hiện nay Đường Vũ không thể khống chế được một chút xíu đắc ý đang trào lên trong lòng.

    Đường Vũ suýt cho mình một bạt tai, rốt cuộc có gì đáng đắc ý chứ!

    “Tất cả cơ giáp đều không thể dùng rồi sao?” Đường Vũ đè nén chút đắc ý đó, lại hỏi Malak.

    “Ừ, không biết vì nguyên nhân gì, cho dù là cơ giáp chưa hoàn toàn tổn hại trong chiến đấu, cũng không thể khởi động được.”

    “Thật kỳ quái.”

    “Đúng vậy.” Malak cũng khó hiểu, “Bỏ đi, ngày mai các cậu qua xem là biết.”

    Chín giờ tối, tàu vũ trụ đã hồi phục lại tàm tạm, ít nhất khu sinh hoạt đã ra dáng cho con người ở.

    Đường Vũ ngẩn người trong phòng, tuy mọi người nhất trí cho rằng họ đã thoát khỏi không gian đáng chết đó, đáp xuống một hành tinh không người nào đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó… không bình thường.

    Đại khái là do suy nghĩ quá nhiều, hiện tại tất cả đều rất tốt đẹp, sống sót sau kiếp nạn, thậm chí có người đã bắt đầu lập kế hoạch cuồng hoan.

    Nhất định là do cậu quá đa nghi.

    Mười mấy ngày liên tục giữ liên lạc đúng chín giờ với thượng tá, hiện tại đột nhiên không thể liên lạc được, cậu rất khó chịu.

    Mỗi lần hoàn hồn, đều phát hiện mình đang sờ con chip trên cổ tay, sau đó sẽ cảm thấy khó hiểu vì tâm trạng của mình.

    Có phải cậu, đã quá mức để ý đến thượng tá rồi không?

    Đường Vũ chậm rãi đi vào giấc ngủ cùng với vấn đề này.

    Liên tục ba ngày không ngủ không nghỉ, hôm nay lại lo lắng cả ngày, chỉ sợ ngày mai cậu sẽ tỉnh rất muộn…

    Phùng Dương đâu? À… cậu ta bị Malak gọi đi rồi…

    Ngủ đi, ngủ đi… ngày mai là có thể ra ngoài rồi, nếu may mắn, có lẽ gặp được thượng tá Clermont… Đường Vũ ngủ rất ngon, ngon đến mức cậu cảm thấy bản thân quá mức thả lỏng, còn oán trách tại sao không ai đánh thức cậu.

    Nhìn cổ tay một cái, con chip chỉ còn lại vài công năng cơ bản cho cậu biết, lại đến mười hai giờ rồi.

    “Lẽ nào không có ai muốn dẫn tôi cùng đi thăm dò thế giới mới sao… tên trọng sắc khinh bạn Phùng Dương kia.”

    “Rầm!” Một tiếng, Đường Vũ sững người.

    Có thứ gì đó rớt xuống đất, âm thanh không lớn nhưng lại đâm thẳng vào lòng, có hơi quen tai, tiếng khóc không thể kìm nén của nữ sinh từ xa truyền tới khiến Đường Vũ tê hết cả người.

    Đường Vũ ngẩng đầu nhìn tình cảnh trước mặt, muốn làm rõ tình huống, vừa đứng lên, tay bị người kéo lại, cậu nghiêng đầu nhìn, Phùng Dương sắc mặt tái nhợt đang túm lấy cậu, lắc đầu với cậu, dùng khẩu hình biểu thị: Đừng động.

    Lúc này Đường Vũ đã nhìn rõ được thứ rơi xuống đất vừa rồi – tấm biển chỉ dẫn lối thoát hiểm.

    Tư duy của Đường Vũ, thoáng chốc, xoay chuyển điên cuồng.
    fs1588^#90,`{`=#qf29ej5289@ Light.raito44 @9|\74gfprbr89!&fb74fjae

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh