Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 79+80

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

     

    Chương 79: Trở về liên bang

    Mười mấy phút trước khi đưa bọn người Đường Vũ đi.

    Thiền thương lượng với tộc kiến.

    “Thiền! Tuyệt đối không thể thả người Hyde đó đi!”

    “Không, hắn nhất định phải đi.”

    “Tại sao?”

    “Tại sao?”

    Tiếng chất vấn vang lên nhao nhao, tộc kiến xôn xao nóng nảy.

    Thiền biết Đường Vũ có thể nghe hiểu chúng nói chuyện, vì vậy chỉ dùng râu để truyền đạt tin tức với đồng loại.

    “Hắn không phải người Hyde.”

    Tin tức nó truyền đạt khiến những tộc kiến khác kinh ngạc, cảm giác áp bức trên sinh lý đó, tuyệt đối là người Hyde đã nô dịch chúng ngàn vạn năm, sao có thể không phải?

    “Hắn không phải là người Hyde hàng thật giá thật.” Thiền run râu, nói.

    Lúc tiếp xúc giao lưu sơ với Đường Vũ trước đó, nó phát hiện người Hyde đối diện chỉ có thân thể tạo cảm giác áp bách với nó, còn linh hồn thì không khiến nó cảm thấy chán ghét và sợ hãi.

    Tộc kiến của nó là một chủng tộc đặc biệt, trời sinh giỏi sử dụng tinh thần lực, chỉ cần tiếp xúc làn da, nó đã dễ dàng phát hiện hiện tượng kỳ quái.

    Sau khi phát hiện điểm này, nó đặc biệt yêu cầu muốn lấy ký ức của đối phương, rồi dễ dàng từ thân thể của người Hyde mạo danh này lấy được ký ức mà người Hyde trước giờ không để người khác biết, đó quả thật là bảo tàng to lớn vô hình.

    Tuy chỉ là một phần nhỏ còn tồn lại trong cơ thể, cũng mang đến con bài to lớn cho tộc chúng vĩnh viễn thoát khỏi kiềm hãm của người Hyde.

    Sự thần phục và nô tính của chúng đối với người Hyde khiến chúng vô pháp phản kháng, chỉ cần có người Hyde, chúng sẽ không cách nào hấp thụ tinh thần lực của những người này.

    Cho nên dù không thả những người đó đi, chẳng qua cũng chỉ tốn tài nguyên của chúng để nuôi những nhân loại hạ đẳng đó.

    Trừ lấy được ký ức trong thân thể đó, nó còn biết chỗ đặc biệt lớn nhất của người này, nó khẳng định ngay cả bản thân người Hyde mạo danh đó cũng không biết bí mật này.

    Cho nên, nó cần phải đưa người mạo danh đó về.

    Nếu một ngày nào đó người Hyde xâm nhập vào hành tinh này, muốn sử dụng con bài đó, đồ mạo danh kia nhất định sẽ từ sau lưng cho đám người Hyde cuồng vọng một kích, nó có thể đoán trước được, tên mạo danh nhất định sẽ giúp nhân loại hạ đẳng.

    Còn về kế hoạch sinh sản lần này, con “mẹ” này vốn không phải là kiến cái của nó, nó chỉ đang bảo vệ giúp đời huynh đệ vô năng không thể sống sót trong lúc giao phối.

    Nếu chuyện đã đến nước này, chúng bất hạnh gặp phải người Hyde đặc biệt, nó cũng chỉ có thể lấy nguồn tinh thần của mẹ để dùng cho mình, nâng cao tỉ lệ sống sót trong kỳ giao phối của nó.

    Đối với nó mà nói, đó là một tin tốt.
    Thiền âm thầm tính toán, cảm thấy vui mừng không thôi vì cướp được ký ức của người Hyde, và chờ đợi những nhân loại này rời khỏi địa bàn của mình, nó sẽ tổ chức lại đồng loại thuộc về mình.

    Khi nó yên lặng chờ đợi tất cả trôi qua, lại có một chuyện nó vạn lần không ngờ được xảy ra!

    Vào thời khắc cuối cùng, tên Hyde mạo danh đó đột nhiên bắn ra, túm lấy kiến chúa của chúng – mẹ.

    Đợi nó hiểu ra, tất cả đã không còn kịp.

    Thời gian hoàn nguyên, truyền tống, thân thể người Hyde sẽ không bị hoàn nguyên, đồ trong không gian mà hắn túm lấy cũng sẽ đi theo…

    Bảo vật của tộc nó, bảo vật khiến tất cả mọi người điên cuồng, lại bị lấy đi dễ dàng như thế!

    Toàn tộc kiến sau khi thấy động tác không bình thường của Đường Vũ, không dám tin nhìn thời không xoay chuyển rất lâu vẫn không cách nào hoàn hồn.

    Sau khi chúng hiểu được đã bị ám toán, cả tộc phát ra tiếng kêu không cam lòng, chấn điếc lỗ tai, nếu có nhân loại ở đây, có thể bị đánh nát tinh thần dễ dàng.

    “Nhân loại cấp thấp, bỉ ổi, nhỏ bé! Đám nhân loại hạ đẳng này thật đáng chết!! Đáng chết!!”

    Trộm đi thứ quan trọng nhất của chúng!

    Thiền tức giận vung chân trước, mặt đất thoáng chốc bị rạch mở vô số rãnh sâu, lửa giận của nó không chốn phát tiếc, nó chỉ muốn hủy diệt tất cả.

    “Đừng giết tôi… đừng giết tôi….” Vốn tưởng về đến Kenton, người đã liên lạc từ trước sẽ cứu cậu ra, sau đó cậu sẽ tìm Đường Vũ tính nợ, không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện này.

    Thiền bất chợt cúi đầu xuống, nhìn cái kẻ xấu xí vẫn quỳ trước mặt mình, con mắt kép to lớn lấp lóe hàn quang.

    Khi nhân loại đó nhìn thấy nó, sắc mặt tái nhợt, trên người tỏa ra khí vị khó ngửi, bên dưới quần ướt nhẹp, dưới đất cũng bị dính dịch thể hôi hám khó ngửi.

    Gần đây, liên bang Hick phát sinh một chuyện lớn, đang lên đầu đề các phương tiện truyền thông của bảy đại liên bang thuộc tinh hệ Abel – chiến sĩ cơ giáp đáng tin nhất của họ, Ian Clermont, bị tộc kiến tấn công, đã biến mất vĩnh viễn.

    Ngoài nó ra, truyền thông còn liên đới báo tin học sinh ưu tú nhất các khoa năm hai của học viện quân sự mạnh nhất Hick là Kenton, cũng biến mất theo.

    Phủ tổng thống trầm mặc suốt ba tháng, cuối cùng không chống nổi áp lực ngoại giới, thừa nhận đội quân của Ian gặp tấn công không rõ giữa đường đến Derek, trước mắt không rõ tung tích.

    Hick muốn che giấu sự thật Ian biến mất, nhưng cảm giác tồn tại của anh thật sự quá mạnh, một khi biến mất, rất dễ bị người phát hiện.

    Một tháng đầu, Hick tuyên bố với bên ngoài thượng tá Clermont đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, nhưng không đấu lại được truyền thông của liên bang khác như đàn ong không đâu không có, có người còn ra sức suy đoán đưa ra đủ các khả năng, cuối cùng còn suy đoán bừa là chuyện này có liên quan đến tộc kiến, suy đoán này lại không cách quá xa chân tướng.

    Hick vốn đã yếu nhất trong bảy đại liên bang, còn vì chiến tranh hành tinh trước đó, không ngừng chiến hỏa với Rice, Ian Clermont được ký thác hy vọng lại biến mất, giờ đây nội ưu ngoại loạn, lòng dân liên bang thấp thỏm bất yên.

    Noah ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy nếu tóc hắn không phải trời sinh màu trắng, bây giờ chắc cũng bạc trắng rồi.

    Đến nay hắn vẫn không dám tin, người anh em tốt nhất của hắn, thiên tài điều khiển xuất sắc nhất liên bang lại biến mất vô thanh vô tức như thế, hắn vẫn luôn cho rằng cuối cùng Ian cũng là chết trận trên chiến trường, chứ đột nhiên biến mất như vậy, hắn cứ tưởng mình đang mơ ác mộng, mấy ngày rồi không dám ngủ.
    Ian biến mất, Derek liên tiếp thất thủ, bên trên phái người đến chống cự.

    Hắn cũng muốn dẫn người đánh một trận, nhưng những binh sĩ này đều như vừa mất cha, một chút tinh thần cũng không có.

    Có lúc hắn cũng muốn hét lên, để mọi người đều vực sĩ khí, nhưng hết cách rồi, ngay cả bản thân hắn cũng không lên tinh thần nổi.

    Tiếng gõ cửa sổ vang lên, Noah ngẩng đầu nhìn, sau khi trợn trắng mắt, rất nhanh lại cúi đầu, nhìn hồi báo trong tay.

    “Noah, sao anh không để ý đến tôi.” Người đến thấy mình bị làm lơ, tự thấy vô vị đẩy cửa sổ, nhảy vào phòng, sớm biết khóa cửa sổ vô dụng, Noah cũng lười khóa nữa, tránh mỗi lần đều phải sửa.

    Người đến không phải là người của Hick, ngay cả máy cảnh báo hắn cũng lười ấn, ấn cũng không bắt được người này.

    Một người có lẽ có tinh thần lực còn cao hơn Ian.

    Trải qua giao phong mấy ngày nay, hắn đã hiểu, đối phương vờn hắn như chuột, hắn dứt khoát không để ý đến nữa.

    Người đến quen đường quen lối ngồi xuống sô pha bên cạnh, chân phải thon dài nhấc lên, gác lên chân kia. Mặc một bộ đồ đi đêm màu đen, trên tay đeo bao tay màu đen viền bạc, tóc cột đuôi ngựa cao rũ sau vai, chính là Ken của Rice.

    “Lại nhớ đến thượng tá Clermont?” Ken bật cười, “Không biết còn cho rằng anh đối với anh ta rất thâm tình.”

    Noah giả câm giả điếc với từng chữ từng câu từng hành động của hắn, Noah biết nên làm sao khiến đối phương khó chịu.

    Nghe nói Ken này lần trước chạy trốn suýt bị Ian nổ chết, hắn thầm nghĩ, sao không nổ chết thằng nhóc này luôn đi!

    Thật là tai họa lưu ngàn đời!

    Ken thấy Noah căn bản không để ý đến mình, xem mình như không khí, lòng cũng nổi giận, đứng lên, hai tay vỗ mạnh lên bàn hét: “Noah Branston! Anh xem tôi__”

    Hai tiếng rắc rắc vang lên, đôi tay vỗ bàn của Kenton bị một cặp còng màu đen cực dẻo dai khóa lại.

    Ken ngẩn người một lúc, lật người ngồi lên bàn, hai chân dài kẹp cổ Noah, hơi dùng lực vặn nghiêng, kéo Noah từ ghế xuống đất, rồi lật người ngồi lên, chân còn chưa chạm đất đã cảm thấy cổ chân bị túm chặt, lúc thu về, cổ tay đặt trước ngực hiện ra một sợi dây nịt như tơ bạc.

    Một chuỗi động tác chỉ diễn ra trong chớp mắt.

    Noah đang muốn còng luôn chân đối phương, lại cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, sau đó là hơi nóng phủ lên.

    “Noah…”

    “Nhóc con…” Noah nghiến răng nghiến lợi, chỉ một thoáng xuất thần đó, một tay và một chân không biết sao đã bị dây nịt bạc của đối phương quấn vào nhau.

    Thân thể đối phương mềm không giống người, chân treo trên vai hắn, cong người ba trăm sáu mươi độ, dùng xích giữa còng tay kẹp cổ hắn, miệng dán lên.

    Hai người dùng tư thế quấn chặt không rời lăn trên đất.

    Trán Noah nổi đầy gân xanh, hắn không tin không trị được thằng nhóc này!

    Hắn dùng tay kia vỗ mạnh xuống đất, mượn lực chống lên một góc, chân đá xích trên cổ xuống, sau đó nhanh chóng tung người, dùng ngón cái ngón trỏ kẹp Ken dưới đất.

    “Đừng tưởng tôi không dám giết cậu!”

    Người bên dưới dường như chẳng sợ cơn giận của Noah, cười rất dễ coi: “Ạnh bóp chết tôi đi.” Nói rồi, còn cố ý nâng hông đụng vào người đang nổi giận ở trên.

    Noah cảm giác được thứ to lớn cộm lên giữa chân đối phương, sắc mặt lập tức phát xanh, “Khốn kiếp!”

    “Chà chà, tối hôm đó anh không có nói như vậy mà, lẽ nào không phải nên nói ‘thao tôi’ sao?”
    Noah dồn thêm sức vào tay, giống như quyết tâm muốn bóp chết đối phương.

    Ken không cách nào hô hấp, nhưng cũng không gấp, gian nan nói: “Tôi chết rồi, chỉ sợ… không thể bảo vệ được…. bí mật của chúng ta.”

    Sau chót, Noah phẫn hận thả lỏng tay, hung tợn hít thở vài lần, hắn vẫn còn lý trí.

    Cho dù bọn họ và Rice đánh nhau tưng bừng, nhưng vẫn có người không thể động, hắn biết, chẳng hạn Ken này, là con của hai thượng tướng Rice, còn được tổng thống nhận làm con nuôi.

    Tại Rice, địa vị của Ken tuyệt đối không thấp hơn Ian tại Hick, nếu hắn thật sự giết người này, hợp tác của Hick và Rice ở những mặt khác sẽ sụp đổ hết, chỉ sợ sẽ phát triển thành tử cục không chết không thôi.

    Noah chậm rãi hồi phục bình tĩnh, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

    Ken nửa nằm ngửa, nhếch môi khiêu khích, kéo gần khoảng cách với Noah, chớp chớp mắt: “Anh không cảm thấy bọn họ ở bên ngoài đánh nhau ngập trời, chúng ta ở trong phòng lăn giường, rất thú vị sao?”

    “Cậu biến thái rồi, còn nữa, lần đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi có lên giường với chó cũng không đến phiên cậu.”

    Gương mặt luôn tươi cười sáng lạn như mùa xuân của Ken lập tức âm trầm, giọng nói lộ ra ương ngạnh: “Mẹ nó sớm muộn gì tôi cũng thao cho anh phục.”

    “Tôi chờ.” Thấy Ken không vui, Noah mới cảm thấy thoải mái một chút, thân thể hơi nghiêng đi nửa quỳ dưới đất, “Phó quan sắp đến thông báo tình trạng cuộc chiến cho tôi, cậu còn chưa đi sao, tiểu phi tặc.”

    “Tôi không phải tặc!”

    Noah nhún vai, “Nhân lúc người ta uống say đến làm bậy, cũng là tặc.”

    Lúc này, cửa vang lên tiếng gõ, Ken nghe xong lập tức lui đến cửa sổ, mở ra.

    “Đã quên nói, kỹ thuật của cậu đúng là thối nát, có thể nhìn ra được, chim non, về phương diện này kinh nghiệm của cậu đúng là ít ỏi đến đáng thương.” Noah đứng sau nói.

    “Rầm.”, cửa sổ bị đập vỡ.

    Noah dùng răng kéo sợi dây nịt đó ra, bước lại cửa sổ, đau lòng sờ nó, “Lại phải đổi cái mới!” Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

    “Vào đi.”

    “Thiếu tướng, vừa rồi ngài đang nói chuyện sao?”

    “Tự lầm bầm thôi, có gì mau nói.” Noah không kiên nhẫn nói.

    Cuộc chiến càng lúc càng khẩn cấp, là một thiếu tướng, hắn cũng không thể không đích thân lên trận, ổn định lòng người.

    “Thiếu tướng, ngày mai ngài phải đích thân lên cơ giáp sao?” Người đến hỏi.

    “Ừ.” Noah nhớ đến chuyện thượng tướng Franco nói với mình.

    Nếu trước cuối tháng, tổng thống vẫn không ký hiệp nghị cắt bớt hành tinh, Rice sẽ khai chiến toàn diện với họ, mà không chỉ giới hạn ở mấy chỗ biên cảnh.

    Đến lúc đó nếu làm không tốt thượng tướng cũng phải đích thân đến.

    Xem ra mấy hành tinh bỏ hoang mà họ cướp được có nguồn tài nguyên gì đó quan trọng, nếu không Rice cũng sẽ không dùng thế trận lớn như vậy để lấy về, lúc trước cũng thỉnh thoảng có chuyện đi giành hành tinh, nhưng chưa từng xảy ra chiến hỏa liên tục như vậy.

    Noah xem qua văn kiện, lại bên giường, giang tay ngã ngữa xuống.

    Đến cuối tháng, Ian đã biến mất được bốn tháng.

    “Ian, cậu luôn sáng tạo kỳ tích, hy vọng lần này, cậu cũng bình yên vô sự.”
    Hành tinh mẹ.

    “Mẹ, đừng khóc, anh nhất định sẽ về.” Lily dịu dàng an ủi một phụ nữ trung niên.

    “Có phải do mẹ luôn ép anh con thành hôn, anh con chê mẹ phiền mới không chịu về không? Con lén đi nói với anh con, không thành hôn thì không thành hôn, mẹ không ép anh con nữa.”

    Vành mắt Lily hoen đỏ, cố sức khống chế cảm xúc của mình, nói: “Nói gì ngốc vậy mẹ, anh là người đàn ông đẹp trai nhất toàn liên bang, không, toàn tinh hệ, sao có thể không kết hôn, là do người theo đuổi anh ấy quá nhiều nên anh ấy hoa mắt thôi, đợi anh về, con sẽ bảo anh mang chị dâu về đây cho mẹ, mẹ đừng nghĩ bậy nữa, Ian nhất định sẽ về.”

    “Mẹ nghe nói tộc kiến…”

    “Mẹ!” Lily đột nhiên ngắt lời bà Clermont, “Ian nói sẽ ăn sinh nhật năm nay của con, anh ấy chưa từng nuốt lời, anh ấy nhất định sẽ về!” Lily nói xong, quay người đi.

    Ra ngoài cửa rồi, cô không khống chế nổi nữa, khóc hu hu, vừa khóc, vừa ngồi lên xe, “Đến phủ thượng tướng Franco.”

    Nhất định cô phải làm rõ chuyện gì xảy ra, chuyện xa vời như tộc kiến sao Ian có thể đụng phải, có phải đúng như tin đồn gì đó, Ian đi thực hiện nhiệm vụ cực kỳ bí mật.

    Đúng, không có chuyện anh không trở về! Dù là nhiệm vụ bí mật, nguy hiểm cỡ nào, anh tuyệt đối không gặp chuyện.

    Tiệc sinh nhật cuối tháng, Ian nhất định sẽ kịp về tham gia!

    Phòng hiệu trưởng Kenton.

    Lunerb đang ngồi bên cạnh Abner, vẻ mặt tiếc nuối, “Ôi, nếu Đường Vũ thật sự rơi vào tay tộc kiến, cho dù tộc kiến không dám tổn thương cậu ta, nhưng cậu ta cũng không thoát ra được.”

    Abner già hơn trước nhiều, mí trên nhão nghiêm trọng, rũ xuống dưới, làm mắt cũng trở nên nhỏ đi.

    Nghe Lunerb nói thế, ông cũng không tỏ vẻ gì, chỉ hít sâu một cái.

    “Nghe nói, thằng nhóc đó tuy luôn thần bí, nhưng làm người cũng không tệ.” Lunerb nhìn con chip trên tay, hồi lâu mới nói: “Em muốn đi tìm cậu ta.”

    “Đừng đi.” Cuối cùng Abner cũng mở miệng, nhưng lại ngăn cản hắn.

    “Tại sao? Không phải thầy cũng rất xem trọng cậu ta sao?” Lunerb không hiểu.

    Hắn đi tìm Đường Vũ, tuy chưa chắc có thể tìm được, nhưng vẫn dễ hơn người khác nhiều, phạm vi của tinh vực xảy ra chuyện không lớn, chỉ cần hắn có thể tiếp cận điểm đó trong trình độ nhất định, hắn sẽ tìm được Đường Vũ.

    Abner không nói nguyên nhân, chỉ không cho phép Lunerb đi tìm Đường Vũ.

    “Số lượng của chúng ta quá ít, em vô cùng quý giá, nơi đó luôn kiểm tra rất chặt, nếu sự xuất hiện của em tạo ra một chút hoài nghi, đối với chúng ta là tổn thất to lớn.”

    Lunerb giãy dụa hồi lâu, lộ vẻ thất bại, buồn bã cúi đầu.

    Đã qua bốn tháng từ lúc đội quân do Ian Clermont thống lĩnh và tàu vũ trụ của Kenton cùng biến mất.

    Việc tìm kiếm họ vẫn đang tiếp tục, chỉ là từ tin tức quan trọng phát sóng vô số lần mỗi ngày chuyển sang mỗi ngày thông báo tiến triển tìm kiếm, sau đó nữa, dần dần trở thành truyền thông thỉnh thoảng mới đăng tin tức về việc tìm kiếm.

    Vào một ngày nào đó khi phần lớn mọi người đã dần từ bỏ hy vọng, tại một chỗ bụi bặm không chút nổi bật ở tinh vực, đột nhiên bùng phát một đợt dao động năng lượng cực lớn. Đợt dao động đó như sóng biển lan tỏa dần dần, chấn động toàn bộ quân đội đóng trú gần đó, họ lập tức xuất động chiến lực mạnh nhất chạy đến nơi dao động, sau đó, họ thấy được cảnh tượng cả đời cũng cảm thấy không tin nổi.

    Chương 80:Kể lại trải nghiệm

    Thân thể nhẹ nhàng đến mức không tưởng nổi.

    Đang nằm mơ sao, nếu không sao toàn thân có thể thoải mái như thế, giống như mới được sinh ra lần nữa, không có một chút đau đớn, toàn thân đều nằm trong trạng thái mới nhất, tốt nhất.

    Chẳng qua nếu là mơ, thì nên mau tỉnh dậy đi, nếu không lát nữa sẽ trễ giờ làm.

    Đường Vũ chậm rãi mở mắt, đồng thời duỗi lưng một cái.

    Sau đó, động tác duỗi lưng dừng lại, mắt mở lớn, không thể tin nổi nhìn thế giới trước mắt.

    Giống như hư cấu, hơi uốn khúc.

    Hình như cậu… bị… đặt trong một cái hũ?

    Suy nghĩ này vừa nảy ra, Đường Vũ lập tức bị dọa tỉnh táo hẳn.

    Cậu kinh sợ gõ xung quanh hũ, vốn không cảm thấy hô hấp khó khăn, lúc này không hiểu sao lại mắc nghẹn vài cái.

    Cậu bị đặt trong một cái hũ chứa đầy dịch thể?!

    Đường Vũ liều mạng gõ lên vách hũ bằng thủy tinh, xương ngón tay nhanh chóng cảm giác được đau đớn kịch liệt.

    Tiếng gõ của cậu hình như cuối cùng cũng đánh thức vài người, những người đó thấy cậu mở mắt, đều lộ vẻ vui mừng, chỉ chỉ chỏ chỏ cậu, sau đó nghiên cứu một đống số liệu, còn xoay tới xoay lui bên ngoài, chỉ là không thả cậu ra.

    “Thả… ọc ọc ọc ọc…” Đường Vũ lại mắc nghẹn.

    Chẳng qua cảm giác trong dịch thể này rất quen thuộc…

    Trong này có thể hô hấp.
    Tư duy của Đường Vũ đình trệ một chút, sau đó đột nhiên nổ bùng, rất nhiều rất nhiều ký ức tranh nhau chui vào đầu cậu, như muốn chen nổ đầu cậu.

    Đường Vũ cảm thấy từng cơn đau đầu ập đến, hai tay đè chặt da đầu, muốn đẩy những ký ức hỗn loạn đó ra.

    Cậu ở trung tâm huấn luyện mô phỏng Hạn Hải bảo vệ trình tự cơ giáp, đánh lui thú nham thạch tại hành tinh nhân tạo, nói chuyện với phu nhân Clermont ở hành tinh mẹ, kiểm tra cơ giáp cho Lily trên mạng, tỉnh dậy trong một chiếc hộp kim loại ở hang động, hôn một người đàn ông trên cỏ…

    Ký ức như lũ nhanh chóng tuôn ào vào đầu, Đường Vũ đau đớn quỳ xuống.

    Đầu sắp nổ rồi.

    “… Vũ… Đường Vũ… Đường Vũ!”

    Chợt xa chợt gần, Đường Vũ nghe có người gọi tên mình, âm thanh rất nôn nóng, kèm theo tiếng gõ lên vách dụng cụ chứa.

    Đường Vũ miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, đang quỳ một gối trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu, nỗi lo vụt qua trong mắt.

    “Thượng… tá?”

    Một thoáng đó, ký ức hoàn toàn ùa về, cảm giác đau đầu biến mất.

    Cậu nhớ ra rồi, cậu bị tộc kiến bắt đi, sau đó họ lại chạy thoát!

    Ian đang huấn luyện hồi phục.

    Một tuần trước, bọn họ cùng hai chiếc tàu vũ trụ được một cỗ năng lượng cực mạnh chuyển từ điểm này đến điểm khác, trong lúc đó đã qua bốn tháng, đây là cách nói của bên ngoài, trên thực tế những gì họ gặp phải, không phải đơn giản là truyền tống bốn tháng.

    Vì trải qua năng lượng co ép và bành trướng cực độ, cơ năng thân thể của tất cả mọi người đều bị tổn hại nhất định, cần phải huấn luyện hồi phục sau khi tỉnh lại, nếu không rất dễ bị tàn tật.

    Ian cũng phải kiên trì huấn luyện mỗi ngày.

    Nghe được tin Đường Vũ tỉnh lại, anh bỏ lại máy rèn luyện trong tay, lập tức đến phòng giám hộ, bước chân vội vàng.

    Tất cả mọi người đều tỉnh lại trong hai ngày sau khi được phát hiện, chỉ trừ Đường Vũ.

    Hơn nữa khiến người ta ngạc nhiên là, tất cả mọi người đều ở nơi họ nên ở, chỉ trừ Đường Vũ, và anh.

    Người tỉnh lại có thể nói rõ đại khái chuyện cuối cùng phát sinh trong ký ức, có người vẫn luôn ở trong tàu vũ trụ bình an vô sự, có người tại không gian con chiến đấu với tộc kiến bị chém đứt chân, có người vĩnh viễn chôn vùi trong không gian đó, có người thương thế nghiêm trọng, nhưng không ai có thể nói rõ Đường Vũ và anh bị gì.

    Ngay cả anh cũng không biết.

    Mọi người đều nhớ rõ, cuối cùng họ tại không gian con cảm nhận được chấn động mãnh liệt, tàu vũ trụ không ngừng lộn tung, lắc lư, sau đó không biết sao lại được truyền tống về.

    Nhưng trong ký ức của người khác, Đường Vũ vẫn tốt, không bị thương gì, cũng luôn ở trong tàu vũ trụ nghiên cứu nên làm sao đối phó tộc kiến.

    Nhưng lúc được phát hiện, chỉ có Đường Vũ và anh không ở nơi vốn nên ở.

    Thân thể anh không có dị thường gì.

    Đầu Đường Vũ bị thương, từ sau cổ đến eo, có một đường rạch dài ghê người, quái dị nhất là hình như đã từng được trị liệu rồi lại bị xé rách hoàn toàn, nhưng không ai biết là do ai trị liệu cho cậu.

    Khi được phát hiện, Đường Vũ chỉ còn thở ra không còn hít vào.

    Nhờ Ian yêu cầu, mới đặc biệt dùng kho chữa trị đặc thù hồi phục thân thể cho cậu.

    Dùng trị liệu tốt nhất liên bang, Đường Vũ còn mê mang một tuần mới tỉnh.

    Rất nhiều người muốn biết cậu rốt cuộc đã gặp chuyện gì.

    “Tình trạng của cậu ấy sao rồi?” Ian hỏi nhân viên giám sát bên cạnh.

    “Tất cả cơ năng thân thể đều bình thường, chỉ là não hơi hỗn loạn.”

    “Có ảnh hưởng gì không?”

    Y tá nhìn trị số đó, cảm nhận khí áp thấp từ người trước mặt, đầu đổ mồ hôi lạnh, chẳng qua rất nhanh, hắn đã thở ra nhẹ nhõm, nói: “Không ảnh hưởng, cậu ta đã hồi phục xong.”

    Khi Đường Vũ được thả ra, mới phát hiện cậu không có một tấc vải!

    Cậu chỉ có thể che bộ vị mấu chốt của mình, vịnh tay vịnh ra khỏi cái hũ trong suốt đó, dịch thể trên người bốc hơi làm cậu lạnh đến run rẩy.

    Người bên cạnh nhanh chóng phủ cho cậu một cái khăn tắm lớn.

    “Cảm ơn…” Đường Vũ nghiêng đầu nhìn, nhiệt độ trên mặt lập tức tăng cao, “Thượng tá.”

    Hình như người đó chẳng để ý chút nào, mặt lạnh phủ khăn cho Đường Vũ xong, hỏi cũng không hỏi đã trực tiếp ôm ngang cậu lên.

    Đường Vũ bị dọa nhẹ kêu ra tiếng.

    “Đừng động.”
    Người đàn ông ôm cậu dù có động tác rất lớn, nhưng cực độ dịu dàng, anh nghiêng đầu nhìn người trong lòng.

    “Chúng ta đi đâu?” Đường Vũ căng thẳng hỏi.

    Một mặt là do vừa ra khỏi dịch thể ấm áp, cậu lạnh, mặt khác, hiện tại cậu vẫn không làm rõ được tình huống, có một cảm giác nguy cơ đối với sợ hãi chưa biết.

    Mọi người thế nào rồi? Đều đang trị liệu như cậu sao? Có ai không được truyền tống về không? Chuyện xảy ra ở thế giới đó người khác có nhớ không? Cậu phải giải thích với thượng tá chuyện đã xảy ra lúc cuối thế nào?

    Từng vấn đề tranh nhau hiện lên, Đường Vũ nghĩ mà hoảng hốt không thôi.

    Suốt quãng đường thượng tá không nói gì với cậu, Đường Vũ tự cổ vũ mình, để tiện lát nữa có thể giải thích tất cả với thượng tá tốt hơn.

    Cho dù ngày cuối cùng, cậu không nói thân phận xuyên việt của mình, chỉ nói mình sẽ không bị hoàn nguyên, nhưng cậu cũng đã biểu hiện quá nhiều chỗ khác biệt, thượng tá sẽ không coi cậu là quái vật chứ?

    Nếu thượng tá hỏi cậu, lúc cuối cậu nói gì với con kiến đực kia, cậu nên trả lời ra sao?

    Hỏi cậu tại sao lại muốn ném học sinh Kenton lại, cậu sẽ trả lời sao?

    Cho dù lúc đó chủ yếu nhất là muốn dùng người đó thu hút sự chú ý của tộc kiến, và đưa Malak có sự ăn ý nhất định với cậu đến bên cạnh, tiện thực hiện đại kế “trộm đồ” của cậu, nhưng liệu thượng tá có cảm thấy cậu quá nhẫn tâm, quá tâm kế không?

    Mà thứ đó, cậu rốt cuộc có mang về không?

    Đường Vũ thấp thỏm, không dám chủ động mở miệng, sợ sẽ giống như lần trước, thượng tá còn chưa hỏi, cậu đã tự khai.

    Đường Vũ mím môi, định xem thử thượng tá đã nắm được những chuyện gì.

    Mớ lộn xộn trong đầu dần được chỉnh rõ lại, cho đến khi cậu cảm giác mình tiến vào một dịch thể thoải mái. Đường Vũ mới giật mình, rung lên một cái, sau đó chậm chạp phát hiện cậu được thượng tá đặc vào bồn tắm đã xả nước nóng.

    Nghĩ đến đây, mặt Đường Vũ liền nóng lên.

    Cậu không nên như thế, bị thượng tá phát giác tâm trạng hiện tại, nhất định sẽ cảm thấy rất quái dị.

    Nhưng cậu đã không còn cách nào bình tĩnh nhìn người đàn ông này như trước, thậm chí cậu còn nhớ khi đối phương hôn cậu, mang đến cho cậu cảm giác run rẩy mà bá đạo.

    “Đường Vũ.” Khi Đường Vũ còn đang khó chịu, người đó chậm rãi cúi xuống, xổm người nhìn vào mắt cậu, hỏi: “Vết thương sau lưng cậu từ đâu mà có?

    Đường Vũ ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt màu nâu đậm của đối phương.

    Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, Đường Vũ liền hiểu ngay, thượng tá không nhớ gì cả!

    Ngay cả chuyện ngày cuối cùng, cũng không nhớ!

    Những tộc kiến kia, thật sự làm không sót chỗ nào! Đường Vũ mâu thuẫn nghĩ.

    Đương nhiên cậu hy vọng mọi người đều biết cậu nhiều kế nhiều mưu, mang tất cả mọi người lao ra khỏi lồng giam của tộc kiến, nhưng đồng thời, cậu cũng biết bại lộ quá mức, không có ích gì cho mình, đặc biệt cậu lại có thêm một thân phận nữa.

    Nếu tộc kiến đã làm triệt để như vậy, vậy có vài chuyện sẽ dễ xử hơn.

    Chẳng qua nói là bị thương ở đâu, sao cậu không nhớ, “Bị thương? Bị thương gì?”

    Sau đó cậu cảm thấy có một cánh tay men theo sống lưng cậu, nhẹ đi xuống dưới.

    Đường Vũ lập tức rùng mình, xúc cảm sau lưng quá mãnh liệt, rõ ràng đang cho cậu biết về vết thương, nhưng lại khiến cậu cảm thấy mình đang bị… mặt Đường Vũ nóng đến mức sắp bốc khói.

    “Sau lưng cậu.”

    Âm thanh bình tĩnh của Ian kéo tư duy Đường Vũ về, như một chậu nước lạnh hắt từ đầu xuống, Đường Vũ thầm mắng mình suy nghĩ lung tung, cậu thử vươn tay ra mò.

    Vết sẹo đó rất dài, hơn nữa sờ lên còn thấy mới, có thể tưởng tượng được nó sâu cỡ nào.

    Đường Vũ suy nghĩ một lát, mới nhớ ra, vết thương này, không phải là “kỷ niệm” kiến đực để lại cho cậu lúc giành Ian sao!

    Đúng rồi, cậu sẽ không bị hoàn nguyên…

    Nhưng, phải nói với thượng tá thế nào đây?

    Có liên quan đến linh hồn xuyên việt của cậu, còn có thân thể đáng chết này, là ai không tốt, lại có thân phận phức tạp đến vậy.

    Đường Vũ rũ mắt, nhanh chóng suy nghĩ nói: “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”

    Vừa dứt lời, cậu đã cảm thấy cằm bị bóp lấy, cưỡng ép nâng lên.

    Đừng nói dối tôi.

    Mắt đối phương rõ ràng đang lộ ra ý này.

    “Thượng tá…”

    “Tôi sẽ nói với cậu chuyện tôi biết trước, sau đó cậu hãy giải thích với tôi.”

    Đường Vũ biết người đàn ông này không muốn cậu che giấu anh bất cứ điều gì, cho nên mới muốn nói trước, sau đó nghe cậu giải thích, dường như quyền lợi giải thích đều giao cho cậu.

    Một suy nghĩ nào đó trong lòng Đường Vũ càng trở nên kiên định.

    “Khi rơi vào không gian con, tôi ở trên tàu Ngân Ưng, cậu ở trên tàu vũ trụ của Kenton.”

    Đường Vũ gật đầu.

    “Lúc ra ngoài, những người khác đều ở nơi nên ở, trừ cậu, và tôi.”

    Đường Vũ kinh ngạc trợn to mắt, chuyện gì đây, lẽ nào tộc kiến không hoàn toàn hoàn nguyên thời không sao??

    Nếu thế, vậy không phải cậu sẽ bại lộ sao!

    Lẽ nào là vì động tác cuối cùng của cậu…

    Ian nhìn chằm chằm Đường Vũ nói: “Lúc đó, tay phải của cậu túm một thứ to lớn.” Sau đó, mắt anh trở nên sắc bén, “Tôi kéo tay trái của cậu.”

    Đường Vũ không dám tin, khoảnh khắc cuối cùng, thượng tá kéo cậu lại?

    Hơn nữa nghe ý đối phương, lẽ nào cậu “trộm” được thứ đó rồi?

    “Thứ trong tay tôi đang ở đâu?”

    “Cậu chỉ quan tâm cái này?

    Âm cuối câu hỏi của thượng tá hơi cao, đối với Đường Vũ đã nghe quen câu sai khiến của thượng tá, sẽ rất khó kháng cự, như có dòng điện sẹt qua người.
    Đường Vũ túm thành bồn tắm, cân nhắc lợi hại, rồi nhanh chóng tổ hợp từ ngữ, nói hết những chuyện có thể nói ra.

    Vì cậu biết, nếu cậu đã trở thành người đặc biệt, chuyện này tuyệt đối không phải cậu có thể tự gánh vác, hơn nữa tay cậu còn nắm đồ, mọi người đều tập trung nhìn cậu, nếu cậu bảo cậu không biết gì, cũng sẽ không có người tin.

    So với sau này bị người ta nghi ngờ, không bằng nói cho Ian biết, có lẽ đối phương sẽ có cách giải thích hoàn mỹ cho một chuyến du lịch kinh hiểm.

    Biết ký ức của mọi người đều dừng lại ở lần chấn động cuối cùng tại không gian con, Đường Vũ bắt đầu nói từ ngày đầu tiên họ rơi vào thế giới kỳ dị, trừ chuyện riêng giữa cậu và Ian, thì tất cả những chuyện còn lại đều nói hết.

    Đương nhiên, rất nhiều chuyện trong ngày cuối cùng tấn công hang ổ tộc kiến, cậu đều lướt qua, chẳng hạn cậu có thể nói chuyện với tộc kiến, còn có thân phận “người Hyde” mà tộc kiến nói, chuyện này, cậu phải tra rõ rồi mới tính sau.

    Ian nghe Đường Vũ kể lại những chuyện xảy ra tại đó, một ngày lại một ngày, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.

    Nhưng anh cũng không quên kéo người lên trước khi nước lạnh, mang về giường, chẳng qua cái người một khi nói thì thao thao không dứt chẳng phát hiện địa điểm kể chuyện của mình đã từ bồn tắm chuyển sang giường.

    Không biết tại sao, Ian cảm thấy từ lúc bọn họ mất ký ức ở không gian con, đến lúc tỉnh lại ở tinh vực của mình, chuyện xảy ra tại đó Đường Vũ nhất định biết nhiều hơn người khác.

    Bất kể là đối phương đột nhiên xuất hiện vết thương chí mạng, hay thứ đối phương nắm trong tay, hoặc là cảm giác của anh đối với Đường Vũ.

    Cho nên, khi Đường Vũ tỉnh lại, anh đã vội vã đến hỏi Đường Vũ.

    Vì nếu suy đoán của anh là thật, Đường Vũ sẽ có phiền phức lớn, anh phải nhanh chóng hiểu rõ tình huống.

    Một thứ tình cảm mà anh luôn giữ kín cẩn thận, sau khi anh mở mắt thấy Đường Vũ hôn mê bất tỉnh, đã rục rịch muốn động.

    Anh bắt đầu nóng nảy, lúc huấn luyện phục hồi sẽ vô duyên vô cớ nhớ tới người này, nhớ đến vết thương dữ tợn suýt lấy mạng đối phương, anh sẽ không thể khống chế được cảm xúc bạo nộ của mình, tinh thần lực của anh càng lúc càng không ổn định.

    Không nói rõ nguyên do, nhưng anh cảm thấy những nghi vấn này đều có thể tìm được đáp án từ chỗ Đường Vũ.

    Mà những gì Đường Vũ nói chỉ giải đáp được một nửa cho anh.

    Chuyện ở không gian kỳ dị đó đã nói rõ, anh tin, nhưng anh cũng tin, Đường Vũ nhất định còn che giấu gì đó, về hai người.

    Nếu không, lúc truyền tống ra, sao anh lại kéo chặt Đường Vũ?

    Nhưng anh phải thất vọng, vì đối phương không có vẻ muốn nói ra chuyện giữa họ.

    Luôn xác định Đường Vũ biết chân tướng, Ian không nóng vội hồi báo tình huống lên trên, mà kéo dài đến hôm nay.

    Lời Đường Vũ rất quan trọng cho nửa đoạn báo cáo sau của anh.

    Trừ nó ra, Đường Vũ ngược lại thành thật kể những chuyện khiến anh sợ hãi, những chuyện anh và những người khác đều không có ký ức.

    Học viên bổ khuyết này, luôn cần anh phải ép một chút mới thành thật nói ra.

    Luôn…?

    Ian nhíu mày, tại sao anh lại cảm thấy trước kia anh đã bức ép học viên bổ khuyết này nói hoặc làm gì đó?

    Sau khi nói xong tất cả, Đường Vũ cảm thấy miệng khô lưỡi khát.

    Ngay cả thượng tá luôn tỉnh táo của lộ ra mù mờ, xem ra tao ngộ lần này quả thật khó tin nổi.

    Đường Vũ muốn tìm nước uống, lúc này cậu mới phát hiện, không biết từ lúc nào mình đã dời lên giường, hơn nữa chỉ khoác áo choàng tắm lỏng lẻo, lồng ngực phanh rộng, ngồi khoanh chân trên giường, vô tâm vô phế để nước miếng văng tứ phía…

    Đường Vũ than van cho hình tượng của mình, nhân lúc đối phương không chú ý, nhanh chóng thu chân, quy củ ngồi trên giường, muốn vãn hồi lại hình tượng tuy không cao nhã nhưng rất nghiêm chỉnh của mình.

    Phát giác Đường Vũ đã nói xong, Ian nhanh chóng thu hồi cảm xúc, lượt lại những gì Đường Vũ vừa nói.

    Xét thấy chuyện khó tin như bị tộc kiến kéo vào không gian con còn có thể xảy ra, vậy mỗi ngày bị hoàn nguyên, cung cấp chất dinh dưỡng tinh thần cho tộc kiến, cũng không khó tiếp nhận lắm.

    Huống chi Đường Vũ nói có lý như thế, anh không thể không tin.

    Chỉ là, một nghi vấn chậm rãi chiếm cứ đầu anh.

    “Tại sao cậu lại nhớ những chuyện này?”

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh