Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 90+91

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

    Chương 90: Giấc mơ quái dị

    Sau khi lần can dự tâm lý đầu tiên bị phá bỏ, Ian không chỉ lấy về một vài thiên tính bị áp chế của mình, còn nằm mơ một giấc mộng.

    (\(`607981!=[]qq80=)#|(:jxoa@ Light.raito44 @!&)$9891nt54ajax^!po80{:65xu
    Tựa hồ không hề quan trọng, nhưng lại khiến anh cảm thấy rất quái dị, không hiểu sao lại để tâm nhiều hơn.

    Giấc mộng đó đã có từ bảy năm trước, nhưng hiện tại nhớ đến lại rất rõ ràng.

    Vốn là cuối tuần đó anh sẽ tiếp nhận can dự tâm lý, mà hôm đó, lúc anh đang đợi tiếp nhận trị liệu, thì nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp.

    Sau khi nhận nhiệm vụ, anh lập tức điều khiển Sisyphus xuất kích, đó là lần duy nhất trong liên bang, trưởng quan của anh yêu cầu anh điều khiển cơ giáp tấn công kẻ địch, nói rõ đối phương là một kẻ rất đáng gờm.

    Nhưng anh rất bất ngờ, đối thủ của anh rất dễ đối phó, anh chỉ mất mười lăm giây đã đánh bại đối phương, nhưng nhiệm vụ lần đó anh lại thất bại, đó là lần thất bại duy nhất của anh từ trước tới nay.

    Nguyên nhân là tuy anh đã giải quyết mục tiêu, nhưng thứ mà cấp trên bảo anh lấy từ mục tiêu về đã biến mất, nếu không phải do ánh sáng vàng cực nhạt vụt qua thật nhanh, thậm chí anh còn cảm thấy căn bản không có thứ gì hết.

    Thứ đó đã tự chạy mất!

    Đó là lần đầu tiên anh chán nản vì nhiệm vụ, trước đó, anh luôn cho rằng anh và Sisyphus liên thủ thì không có bất cứ ai có thể đánh bại, chạy thoát được.

    Hôm đó tinh thần lực của anh dao động cực cao, trị liệu vốn được định vào cuối tuần đã đổi sang ngày hôm sau.

    Tối hôm đó, anh có một giấc mơ vô cùng kỳ quái.

    Anh mơ thấy mình vẫn là chiến sĩ cơ giáp đệ nhất liên bang, thậm chí toàn tinh hệ này.

    Mà anh có một người bạn tốt chí giao, tuy không mạnh như anh, nhưng cũng là người điều khiển cơ giáp cấp đỉnh liên bang.

    Trong mơ, anh và bạn tốt đang trong một trận chiến siêu cấp tinh hệ.

    Trận chiến vô cùng thảm liệt, liên hợp quân của bảy đại liên bang gần như đã rơi vào bước đường cùng.

    Sau anh phát hiện bạn tốt nhất của anh bị một chiến sĩ cơ giáp dùng vũ khí hàng đầu khóa chặt, khi vũ khí đó tích lũy năng lượng, tạo ra năng lượng dao động khủng bố, đó không phải là vũ khí hàng đầu bình thường, mà sau khi đã nhắm vào mục tiêu thì có thể một kích chí mạng.

    Những cảnh tượng cuối cùng trong mộng, là anh dốc sức di chuyển qua, kéo bạn tốt đi, còn bản thân anh bị mũi tên bắn ra xuyên thẳng tim.

    Vũ khí đó quá mức bá đạo, xuyên qua cơ giáp đâm thẳng đến lưng cơ giáp, tác dụng kéo dài, cuối cùng kéo cả kẹp hộ tâm trước và sau của cơ giáp lẫn anh ra khỏi khoang điều khiển.

    Trước khi nhắm mắt lại, anh thấy người bạn tốt của mình nhảy khỏi khoang điều khiển, chạy tới chỗ anh.

    Ánh mắt đối phương tuyệt vọng và không nơi trợ giúp như thế.
    :]ziwwlkiwyy14zozu929[`gb69@ Huyết Phong @[/47~&43,^vm57!+ld}[im
    Sau đó anh phát hiện, nỗi sợ của mình không phải đến vì tử vong, mà vì có lẽ sẽ không còn được gặp lại bạn tốt của mình nữa.

    Khi bạn tốt phát hiện sinh mạng của hai người đã sắp kết thúc, ánh mắt dần trở nên không còn tuyệt vọng nữa, mà tràn đầy nhu tình cùng khát khao.

    Giấc mơ kết thúc, nghe nói tối hôm đó tinh thần lực của anh dao động đến cực điểm.

    Nhưng sau khi tỉnh lại anh không còn nhớ đến giấc mơ đó nữa, sau khi trị liệu, anh cũng không còn để ý tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì khiến tinh thần lực của anh bất tri bất giác mất khống chế.

    Nhưng lần này, anh lại nhớ hết tất cả.

    Mà đôi mắt của bạn tốt khiến anh ghi nhớ sâu sắc nhất trong mộng, rất giống đôi mắt của Đường Vũ…

    Có lẽ đây chính là duyên phận của anh và Đường Vũ.

    Nhưng giấc mộng dù sao cũng chỉ là mộng, với thân phận và nghề nghiệp của Đường Vũ, tuyệt đối không thể bị phái đến tiền tuyến nguy hiểm như vậy.

    Anh cũng tự tin sẽ không bất lực tách khỏi người quan trọng của mình như trong mơ.

    Người anh đã nhận định, cho dù dốc hết toàn lực, cũng sẽ bảo vệ tốt.

    Thấy ánh mắt kiên định của Ian, Lily có vẻ đã chấp nhận sự thật anh trai không còn chỉ thuộc về một mình cô, nhưng vẫn gào thét bảo Đường Vũ cẩn thận, nếu dám làm chuyện có lỗi với Ian, cậu sẽ chết chắc, đến lúc đó cô sẽ thu Ian về.

    Đường Vũ thầm nghĩ, cậu xem thượng tá là gậy Kim Cô của cậu sao?

    “Nhưng vẫn chưa nói sinh nhật của em sẽ tính sao?” Lily bỗng nhớ đến chủ đề này.

    Sau đó, ánh mắt làm Đường Vũ cảm thấy dựng lông lại bắn lên người cậu, cậu nghe cô gái đối diện nói: “Vậy thì để cậu ta đến đi.” Cứ như đang ban ân gì đó.

    Người đàn ông sau lưng cười một cái, vỗ vỗ an ủi học viên bổ khuyết đang bị cảm giác nguy cơ bao trùm, nói: “Anh cũng định thế, anh sẽ để Đường Vũ đưa quà của anh qua.”

    Lily thở dài, cam chịu: “Vậy được rồi.” Trừng mắt nhìn Đường Vũ, nói: “Cậu vẫn đang trong thời kỳ khảo sát của tôi.”

    Đường Vũ vội gật đầu: “Tôi biết rồi, công chúa đại nhân.”

    Kết thúc cuộc gọi với Lily, Ian cho Đường Vũ biết sinh nhật của Lily là cuối tháng, nhưng lúc đó anh sẽ đến Derek, bảo Đường Vũ đến hành tinh mẹ một chuyến, mang quà đi giúp anh.

    Đường Vũ nghe thượng tá nói thế, thầm nghĩ đại khái hành trình của mình đối phương đã rõ như lòng bàn tay, do đó cậu không hỏi nhiều mà nhẹ nhàng đáp ứng.

    Nói xong chuyện tặng quà cho Lily, Đường Vũ mới chợt nhớ ra, cậu còn ngồi trên đùi ai đó, nên hoảng loạn đứng dậy, lập tức hồi báo mục đích chính cậu đến đây tìm thượng tá, còn chuyển số liệu huấn luyện của mình cho anh.

    Ian nhìn người đang đỏ bừng mặt cúi đầu không dám nhìn anh, lại nhìn số liệu thảm thiết không nỡ nhìn kia, giờ anh cũng không nhẫn tâm quá mức nghiên khắc phê bình cậu nữa.

    “Không tốt lắm.”

    Đường Vũ nghĩ, thượng tá biểu đạt đúng là quá uyển chuyển… đại khái trong mắt đối phương, thành tích này có thể tính là vô cùng kém.

    “Huấn luyện sau này, cậu cần kiên trì không nghỉ.”

    Đường Vũ vội gật đầu.

    “Có lẽ tôi nên đích thân đi giám sát cậu.” Vừa lòng thấy đối phương ngẩng phắt đầu lên, giật mình trợn to mắt nhìn anh, Ian chỉ những số liệu đó: “Cậu sẽ tiến bộ nhanh hơn.”

    Đường Vũ nóng ruột không biết nên cự tuyệt anh thế nào, chỉ có thể lắc đầu như trống bỏi: “Không không, không phiền anh thượng tá, tôi có thể tự giám sát bản thân.”

    Đùa à, thượng tá đích thân giám sát cậu, không nâng số liệu lên ưu tú hết quyết không thôi, vậy cậu nhất định sẽ thảm lắm.
    4482sych&`(/pr64(/(`56^#|{82@ Huyetphong143 @![986235jbaj(/![ln)+!,iqto=+
    Nhận được bảo đảm của Đường Vũ, Ian vỗ vai Đường Vũ đầy an ủi.

    Đường Vũ nghĩ đến một chuyện khác, tuy chuyện này làm cậu khó mở miệng, nhưng vẫn nhịn không được phải hỏi: “Thượng tá, tôi muốn biết, tại sao anh lại tiếp nhận trị liệu tinh thần lực.”

    “Có một phần nguyên nhân dính đến cơ mật, không cách nào cho cậu biết.” Ian ngẫm nghĩ, quyết định cho Đường Vũ biết phần nguyên nhân khác, “Còn lại, chính là vì cậu.”

    Không ngoài dự liệu, Đường Vũ gần như đã đoán được đáp án này.

    Trong không gian tộc kiến, Đường Vũ đã hiểu người đàn ông nội tâm dịu dàng này, anh dũng cảm không sợ hãi, nhưng luôn suy nghĩ cho người khác.

    “Là vì khi chúng ta ra ngoài, tôi bị bại lộ sao?” Đường Vũ nghĩ, đại khái đây là lý do chủ yếu nhất.

    Mà thượng tá từng nói, lúc cậu nhận thẩm vấn, nếu vượt khỏi phạm vi cậu có thể không trả lời.

    Những người khác đều tiếp nhận thẩm vấn, duy chỉ có cậu, đến bây giờ cũng chẳng có nửa người tới tìm cậu hỏi.

    Nghĩ thôi cũng biết, đây là Ian ở trung gian bảo vệ cậu, mà loại bảo vệ này, có lẽ cần phải trả giá.

    “Đúng.” Ian trả lời thẳng vấn đề của Đường Vũ, “Bây giờ thân phận của cậu rất đặc biệt, trong tình trạng tôi chưa cho phép, đừng liên hệ sâu hơn với người của viện nghiên cứu, tôi sắp đến Derek, trước khi chiến sự sáng sủa hơn, cậu vẫn an toàn.”

    Vì liên bang cần anh đi xoay chuyển tình thế suy tàn của cuộc chiến hiện tại.

    Sau khi chiến sự sáng sủa hơn thì sao?

    Ian không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Đường Vũ, nhưng lại khiến cậu cảm thấy tất cả thật yên lòng.

    Nói đến đây, Ian nhớ ra gì đó, quay lại rút mấy tờ giấy trắng có vết chữ ra cho Đường Vũ xem.

    Ban đầu Đường Vũ còn khó hiểu, là thứ gì mà bí mật đến mức thượng tá không dùng thiết bị điện tử chuyển cho cậu, lại phải viết ra cho cậu xem?

    Chữ của thượng tá, dùng thẩm mỹ của liên bang để nhận xét, là cực kỳ đẹp, trầm ổn mạnh mẽ, chữ cũng như người.

    Xem xong, Đường Vũ chỉ cảm thấy mặt nóng lên.

    Đó là một vài chuyện từ nay về sau Đường Vũ phải chú ý, còn có một vài người. Có người Ian tuyệt đối tin được, người lập trường bất đồng nhưng nhân cách bảo đảm được, còn có vài kẻ địch của Ian.

    Đường Vũ chợt phát hiện, thượng tá tiến vào trạng thái hình như hơi bị nhanh.

    Tối qua họ mới xác định quan hệ, hôm nay đã giống như trở thành bạn lữ cả đời, tin tức quan trọng như thế cũng tiết lộ cho cậu.

    Cậu tưởng hai người đầu tiên sẽ yên tĩnh yêu đương gì đó, sau mới nghĩ đến những vấn đề hiện thực.

    Quả nhiên cậu quá ấu trĩ rồi sao…

    Thượng tá vốn là người cực kỳ nghiêm cẩn, nghiêm túc, đại khái cho rằng đã xác định quan hệ thì cũng như bắt đầu sống chung rồi vậy.

    Nếu đã thế, cậu cũng phải mau thay đổi suy nghĩ tiến vào trạng thái mới được.

    Dường như đoán được Đường Vũ nghĩ gì, Ian nói rõ: “Sau này, bất kể vì bản thân cậu, hay vì tôi, có thể gặp vài chuyện đột ngột phát sinh, cậu nên biết khi tôi không thể tới kịp, cậu còn có thể tìm ai, và cần đề phòng ai.”

    “Ừm.” Đường Vũ ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi sẽ ghi nhớ.” Vẫn đang bức bách mình tiến vào trạng thái nói chuyện của “vợ chồng lâu năm”.

    “Đường Vũ.” Phát hiện Đường Vũ không được tự nhiên, Ian dịu dàng nói lôi cậu ra khỏi trạng thái huyền diệu đó, “Vẫn chưa quen ở chung với tôi.”

    “Không phải…” Đường Vũ vội vã phủ nhận.

    “Vậy cậu chứng minh thử xem?”

    Đường Vũ bất chợt thông minh ra, hỏi: “Vậy, có cần tôi dọn dẹp phòng cho anh không?” Sau đó cậu thấy, người đàn ông bên cạnh cứ như vừa bị chọc cười, ánh mắt khẽ cong, đẹp trai đến mức ai cũng phẫn nộ.

    Đường Vũ thất bại rũ vai, nói thật: “Có lẽ do quá ít tiếp xúc, tôi không biết phải làm sao mới có thể khiến anh vui vẻ hơn, cũng sợ sẽ chọc anh giận.”

    “Cậu lo nghĩ quá nhiều.” Ian trông rất khoan dung: “Hơn nữa, cậu biết phải làm sao để tôi vui vẻ. Thả lỏng chút, cậu có thể làm nũng với tôi.” Giống như sợ Đường Vũ không biết hạn chế của “làm nũng” ở đâu, anh lại bổ sung: “Như Lily vậy.”

    Cằm Đường Vũ muốn rớt, làm nũng như Lily?

    Cái kiểu muốn lật trời đó, ổn không?! Em gái và người yêu chắc chắn không giống nhau, người yêu mà như vậy nhất định sẽ bị phiền chết!

    Thượng tá chính trực như thế lại chưa từng có người yêu, chắc đã nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp.

    Tuy Đường Vũ cũng chưa từng yêu ai, nhưng đã xem không ít tiểu thuyết và phim.

    Cậu vừa cảnh cáo mình đừng quá xem trọng lời nói của người đàn ông đang yêu, vừa cảm thấy buồn cười và ngọt ngào.

    Tuy cảnh tượng ở chung quái dị này cậu chưa từng nghĩ đến, bất kể là ở bên thượng tá, hay ở bên người yêu.

    Nhưng không thể phủ nhận, vừa kỳ cục lại rất vui vẻ.

    Có lẽ đây là đoạn thời gian đầu lúng túng mà những người đang yêu đều phải trải qua.

    Cậu cũng muốn trầm mê trong đó.

    Hai người nói thêm vài câu, đa số vẫn như Đường Vũ lải nhải một mình, Ian thỉnh thoảng sẽ nói ra suy nghĩ của mình.

    Vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi phòng thượng tá, Đường Vũ bay bổng trở về phòng mình, ngồi trên giường không biết bao lâu mới bất chợt hồi vị lại.

    Trừ sau khi ngồi lên người thượng tá sau đó nói mấy câu tỏ rõ quan hệ, sau đó cách họ ở chung hoàn toàn giống như hai người bạn tốt đang tán gẫu!

    Phải làm sao tiếp tục mối quan hệ này, đó trở thành một đề bài khác mà Đường Vũ chuẩn bị đi sâu nghiên cứu.

    Sau một tuần lễ Đường Vũ cắn răng kiên trì huấn luyện, số liệu kiểm tra cho thấy các hạng mục thân thể của cậu cuối cùng đã hồi phục giá trị bình thường, tuy vẫn ở dưới mức tiêu chuẩn.

    Mà thượng tá của cậu cũng đã lên tiền tuyến vào hai ngày trước.

    Sau khi số liệu của Đường Vũ đạt tiêu chuẩn, cuối cùng cũng được cho phép rời đi, đương nhiên là bí mật, hơn nữa có binh sĩ Ian phái đến bảo vệ cậu, cùng Phùng Dương và Malak.

    “Hai cậu không cần về trường sao?” Lúc Đường Vũ dọn đồ, hỏi Phùng Dương đang đợi bên cạnh.

    Cứ tưởng mình sẽ đơn thân độc mã đi gặp Lily, không ngờ hai người Phùng Dương cũng muốn đi cùng.

    “Về trường gì chứ, tôi đã hỏi Carlos, cậu ta nói kiểm tra cuối kỳ vừa kết thúc, về chúng tôi cũng chỉ có thể nhìn sân trường trống không.” Nói xong, Phùng Dương có chút lo lắng hỏi Đường Vũ, “Thật sự đã xong rồi? Sẽ không có người tới gây phiền toái cho cậu chứ?”

    Biết Phùng Dương đang nói chuyện sau khi họ trở về liên bang cậu và thượng tá bị phát hiện không ở cùng những người khác, Đường Vũ mỉm cười đáp: “Nên đến rồi sẽ đến, tôi cũng không thể luôn trốn ở đây không ra ngoài, hơn nữa.” Nhớ đến lời thượng tá từng nói, “Tạm thời chắc không có vấn đề.”

    Vì trước mắt liên bang rất cần thượng tá, cho nên người thượng tá muốn bảo vệ, tạm thời không ai dám động.

    Cậu cũng nên lợi dụng khoảng thời gian an toàn này, suy nghĩ xem phải làm sao để mình càng an toàn hơn, để thượng tá được yên tâm.

    Đến hành tinh mẹ, gặp Lily rồi, có lẽ sẽ phải chịu đựng, nhưng một khi được gặp bạn tốt Carlos đã lâu không thấy mặt, Đường Vũ vẫn cảm thấy mong đợi.

    Trước đó vì chuyện gia đình Carlos mới không thể tham gia thi đấu, không ngờ vốn chỉ là một hành trình như đi nghỉ mát lại vì tộc kiến mà chia biệt gần nửa năm.

    Hơn nữa Lunerb cũng nói trong nhà Carlos gặp chuyện, còn là “nể mặt cậu” mới giải quyết giúp, cậu muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì.

    Trên đường đến hành tinh mẹ, Đường Vũ cũng được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, tất cả đương nhiên phải quy công cho người yêu vừa xác định quan hệ của cậu.

    Lúc chín giờ tối, Đường Vũ đúng giờ gửi yêu cầu liên lạc qua hình, đối phương nhanh chóng kết nối.

    Cậu thấy lần này thượng tá không mặc quân phục, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, nút đầu được cởi ra, cho dù không tính là đặc biệt thả lỏng, nhưng tuyệt đối tùy ý hơn những lần liên lạc khác của họ.

    “Chào buổi tối, thượng tá.” Đường Vũ cười nói: “Anh còn chưa chuẩn bị nghỉ ngơi sao?”

    “Đúng, còn vài việc.”

    Không cần đối phương hỏi, Đường Vũ đã chủ động kể ra trong ngày làm những gì, có người nào làm cậu để ý tiếp cận cậu không, “Có một phóng viên từ xa hỏi tôi có phải là người bị anh kéo tay lúc ra khỏi không gian tộc kiến không, tôi nghi ngờ ai rời khỏi quân khu cũng từng bị anh ta quấy rầy.” Đường Vũ cười tươi hơn, “Sau đó bị người của anh đuổi đi rồi.”

    Đường Vũ để ý thấy đã hết một phút, đang chuẩn bị nói gì đó rồi chúc ngủ ngon, tầm mắt luôn nhìn công văn nãy giờ chợt đặt lên người cậu.

    “Còn cần tôi phải nói rõ với cậu, giới hạn một phút đó đã hủy bỏ, đúng không.”

    Đường Vũ sửng sốt một lát, sau đó nhịn không được, lại mỉm cười.

    Lần thứ hai đến hành tinh mẹ, tâm trạng Đường Vũ đã hoàn toàn khác.

    Phùng Nghị đúng lúc không có nhiệm vụ dẫn người đến đón họ.

    Phùng Dương thấy anh trai mắt liền đỏ lên, lập tức không bận tâm hình tượng nhào vào lòng anh mình.

    Đợi tâm tình với anh trai xong, thanh niên tóc xoăn mới đỏ mặt rời khỏi Phùng Nghị, còn mời Đường Vũ đến nhà.

    Đó là chuyện vốn đã thương lượng xong, Đường Vũ cũng không cự tuyệt.

    Malak cũng được người nhà đón đi.

    Carlos nghe tin bọn Đường Vũ đến hành tinh mẹ, nhanh chóng đến nhà họ Phùng thăm viếng.

    Ba thằng bạn vừa gặp mặt, kích động muốn chết, Phùng Dương trước mặt người khác không nói nhiều như khi với Đường Vũ, chỉ có thể do Đường Vũ nói sơ lại những chuyện xảy ra ở không gian con, Carlos kinh sợ không thôi, cào đầu như hận không thể kéo lớp da xuống, hối hận mình không đi thi đấu, còn bỏ lỡ chuyện nguy hiểm kích thích như thế.

    Từng chuyện xảy ra tại không gian con, những tình hình đặc biệt bên trong, đối với khoa tình báo của cậu, đều là báu vật quý hơn cả bảo thạch.

    Nói đến đây, Đường Vũ hiếu kỳ hỏi: “Nhà cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

    Carlos do dự một lúc.

    Đường Vũ liền nói: “Không tiện thì đừng nói, tôi chỉ hiếu kỳ thôi.”

    “Ôi, là anh họ của tôi.” Carlos quyết định nói ra với bạn tốt của mình, “Anh ấy luôn ở Derek, chắc các cậu biết, lần này thượng tá Clermont chính là đến đó.” Sợ hai người không biết, Carlos còn đặc biệt lấy thượng tá ra chỉ đường.

    Phùng Dương liếc Đường Vũ một cái.

    Đường Vũ sờ mũi, cậu vẫn chưa tiếng lộ chuyện “cụ thể” giữa mình và thượng tá cho bạn cậu, nói chuyện đó ra cần có một thời cơ không tồi, cũng đâu thể đột ngột nói “các anh em tôi và thượng tá đang yêu nhau”, như vậy sẽ dọa người.

    Không thấy động tác nhỏ của hai người, Carlos tiếp tục: “Anh ấy là người điều khiển có tinh thần lực khá cao hiếm có trong gia tộc tôi, vốn là lên chiến trường, sau không biết vì sao tinh thần lực lại có vấn đề.”

    Đường Vũ ngạc nhiên, trừ tinh thần lực cao đến biến thái như thượng tá, vấn đề tinh thần lực của người khác đều không lớn lắm, anh họ của Carlos bị gì?
    qslnropd=+tv[=30{!ip$:tvwx:=89@ huyetphong @,^6713`?xm~#17qp66?!qu
    Carlos nói rõ tình trạng cụ thể cho hai người.

    Anh họ của cậu tên là Danny

    Lúc đó chiến tranh với Rice vẫn chưa hoàn toàn bùng nổ, chỉ thỉnh thoảng đụng độ, tình trạng Derek cũng không mấy nguy cơ.

    Danny có một lần lén điều khiển cơ giáp tiến vào tinh vực dạo một vòng, sau đó gặp phải hiện tượng tương tự như thời không nhiễu loạn, lúc được phát hiện, hắn đang trôi nổi ngoài cơ giáp, chắc là vào thời khắc cuối cùng đã tự bắn mình ra ngoài, may mà có bùa hộ thân, được phát hiện kịp thời, mới nhặt được mạng về.

    Nhưng chuyện kỳ quái cũng đến.

    Hắn và cơ giáp không thể dung hợp nữa.

    Chương 91: Tầng tầng xâm nhập

    Quan hệ của Carlos và Danny rất tốt, nghe được chuyện này thì luôn lo lắng, đối với chuyện này, liên bang vẫn không giải thích gì, vì thế Carlos nhân lúc được nghỉ đã lén đến Derek, muốn xem thử “thời không nhiễu loạn” đó là gì.

    “Cậu thấy chưa?” Đường Vũ bị gợi lòng hiếu kỳ.

    “Chiến hữu của anh họ tôi chấp nhận nguy cơ bị trừng phạt, dẫn tôi đến khu đó xem thử, tôi thấy một thứ giống như lốc xoáy.” Mặt Carlos đầy mê mang: “Tôi chưa từng gặp hiện tượng đó.”

    “Lỗ đen?” Đường Vũ hỏi.

    Carlos chần chừ lắc đầu, “Không giống, nếu không sao Danny có thể sống sót ra được?”

    “Vậy đó là gì chứ…” Đường Vũ cũng đang suy nghĩ.

    Tinh thần lực xảy ra vấn đề, rất giống những người điều khiển thoát ra từ không gian tộc kiến, nhưng mức độ tương tự lại không cao lắm, giữa hai bên có quan hệ gì không đây…

    “Vậy hiện tại Danny sao rồi?”

    Nói đến đây, Carlos mới thư giãn hơn, còn có vẻ rất an ủi: “Anh ấy đã khỏi rồi.”

    “Khỏi rồi?”

    “Đúng.” Carlos gật đầu, “Phải nói, viện nghiên cứu có lúc thật sự biết làm chuyện tốt, đàn anh trong học viện của chúng ta, Lunerb, anh ta nói có quen với cậu, có thể giúp trị liệu tinh thần lực cho anh họ của tôi.”

    Đường Vũ nghe thế, chuông cảnh báo réo vang trong đầu, cậu nghe mình lên tiếng hỏi: “Trị khỏi rồi?”

    “Đúng vậy, khỏi rồi, hơn nữa tinh thần lực còn cao lên không ít, bây giờ anh ấy được nuông chiều nhất nhà tôi. Sao vậy?” Thấy vẻ mặt Đường Vũ không tốt lắm, Carlos hỏi.

    Đường Vũ cười gượng, trong lòng lại mơ hồ nổi lên bất an.

    Một khi dính đến người Hyde, Đường Vũ liền cảm thấy chuyện không đơn giản như thế nữa.

    Hơn nữa “thời không nhiễu loạn” rốt cuộc là gì? Tại sao có thể khiến tinh thần lực trở nên bất thường?

    Liên bang có điều tra chuyện này không?

    Hàn huyên với Carlos xong, sắc trời đã không còn sớm, quản gia của nhà họ Phùng an bài cho Đường Vũ một căn phòng.

    Đường Vũ vừa vào phòng đã vội vã lên mạng.

    Rất lâu chưa lên mạng, cậu cảm thấy mình đã cai được độ nghiện mạng nhiều năm rồi.

    Mới lên mạng Đường Vũ còn thấy không quen lắm.

    Cậu đến trung tâm soạn trình tự của mình, đồ treo bán đã sạch bách, trong tài khoản có thêm rất nhiều tiền, đủ cho cậu trả học phí năm sau còn hưởng thụ cuộc sống.

    Có đến mấy trăm tin nhắn, Đường Vũ xem từng cái, phát hiện không có cái gì đặc biệt khẩn cấp.

    Cậu ra ngoài, đến quảng trường trung tâm của khu này ngồi một lát.

    Sau đó cậu gửi tin nhắn cho Lunerb.

    Qua một lát, ánh sáng vàng lóe lên, Lunerb xuất hiện trước mặt cậu.

    “Hiếm khi cậu chủ động liên lạc với tôi.” Lunerb có vẻ rất vui, “Cảm ơn gì chứ, đúng lúc tôi biết cậu ta là bạn tốt của cậu, trước kia người trong trường có thành kiến với cậu, cậu ta có thể trở thành bạn cậu, có thể thấy đối xử với cậu thật lòng.”

    “Nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.” Đường Vũ đã nhắn tin cảm ơn Lunerb giúp đỡ việc của anh họ Carlos, còn hy vọng có thể gặp mặt.

    Lúc này Lunerb đang ở trên hành tinh Uni, tiếp quản chuyện quản lý các học sinh khác, cho nên hai người cũng chỉ có thể gặp mặt trên mạng, như vậy làm Đường Vũ cảm thấy an toàn hơn nhiều.

    Đường Vũ có thể đoán được quan hệ của Lunerb và Abner nhất định rất gần, có lẽ là Abner đích thân bồi đưỡng Lunerb, cho nên suy nghĩ của Abner, chắc Lunerb biết rõ.

    Vì vậy Đường Vũ nói thẳng mục đích gặp mặt lần này.

    “Đàn anh, có phải hiệu trưởng không xem trọng tôi không?” Đường Vũ biểu đạt rất ẩn ý, tránh cho mình dùng từ không thích đáng mà tạo nên phiền phức không cần thiết.

    Lunerb lộ vẻ kinh ngạc, giống như đang nói “sao cậu biết”. Sau đó, hắn cười: “Đường Vũ, tôi còn tưởng cậu sẽ che giấu lâu lắm.”

    Ngoài mặt Đường Vũ không có gì biến động, thực tế trong lòng chấn động, Lunerb nói vậy là sao? Nhưng đầu cậu chợt linh động hơn, thuận theo câu nói của Lunerb, “Tôi trước giờ chưa từng cảm thấy mình che giấu tốt.”

    “Cũng đúng.” Lunerb gật đầu, ngồi cạnh Đường Vũ, “Lúc đó cậu cự tuyệt đề nghị vào viện nghiên cứu của Abner, thì đã không chuẩn bị che giấu mình rồi.” Lunerb quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Vậy cậu đang theo ai?”

    Đầu óc Đường Vũ xoay chuyển cực nhanh, mơ hồ đoán được đại khái, lắc đầu tỏ vẻ không thể nói.

    Lẽ nào giữa người Hyde cũng phân chia bè phái sao?

    Lunerb nhẹ đẩy cậu một cái, cười nói: “Có gì không thể nói chứ, không phải chính là Franco sao!”

    Franco là ai.

    Đầu óc Đường Vũ vận chuyển cực nhanh.

    Từ mấy lần tiếp xúc có thể biết được, Abner không có ý định gì tốt với liên bang, vậy đối lập với ông, người tên Franco đó, chính là người của trận doanh khác, nhưng tạm thời cũng không thể xác định có phải là người tin được hay không.

    Vẻ bình tĩnh của Đường Vũ khiến Lunerb cho là ngầm thừa nhân.

    “Bỏ đi, không nói cái này nữa, cậu gọi tôi đến không phải chỉ để nói những chuyện chúng ta đã thầm biết rõ chứ?”

    “Tôi muốn nói đến chuyện tinh thần lực được nâng cao.”

    Lunerb luôn hi hi ha ha vừa nghe đến cái này liền thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn Đường Vũ nói: “Nếu cậu đã không vào viện nghiên cứu, thì chuyện này cũng không cần cho cậu biết.”

    “Thật ra tôi biết.” Đường Vũ nhìn chằm chằm Lunerb, muốn xác định suy đoán của mình từ biến hóa của đối phương, “Lúc xuyên qua không gian tộc kiến, cũng chính là lúc ở trong cái tương tự “đường hầm thời không” đó, sẽ có một lần được nâng cao tinh thần lực.”

    Cho dù vẻ mặt Lunerb không biết hóa gì, nhưng Đường Vũ vẫn xác định được suy đoán của mình từ trong ánh mắt hơi rút lại của đối phương, cậu nói tiếp: “Là vì trong quá trình xuyên qua đó xuất hiện co rút và kéo giãn tinh thần lực cực độ, cho nên người từng trải qua chuyện này đều sẽ gặp bất thường về tinh thần lực, nhưng sau khi hồi phục tinh thần lực cũng sẽ tăng lên.”

    Bọn họ ra khỏi không gian tộc kiến được nâng cao tinh thần lực, mà tinh thần lực của anh họ Carlos cũng tăng lên không ít, vậy có nghĩa là “thời không nhiễu loạn” mà Danny gặp phải cũng là một “đường hầm thời không” kết nối với một không gian khác.

    Mà nếu Lunerb đã có thể ung dung xem xét chuyện này như vậy, còn chữa trị cho Danny, vậy thì không gian mà đường hầm đó kết nối không nghĩ cũng biết, bên đó, rất có thể chính là người Hyde!

    Vẻ nghiêm túc của Lunerb chậm rãi sụp đổ, thất bại gãi đầu, trở lại vẻ mặt hài hòa: “Xem ra cho dù không hồi phục ký ức trước kia cho cậu, chuyện cậu muốn biết rồi cũng sẽ biết.”

    Đoán được Đường Vũ không biết mình đang nói gì, Lunerb nhìn xung quanh, thấy không có ai đang chú ý họ, mới hạ giọng nói: “Tôi biết người của Franco còn chưa nắm được phương pháp làm người ta hồi phục ký ức, nhưng Abner đã tìm được cách giải quyết, rất nhanh, tôi sẽ tìm về ký ức hoàn chỉnh.” Lunerb cười sáng lạn, “Thế nào, có muốn nương nhờ không, có muốn biết ‘kiếp trước’ cậu là ai, đã từng làm gì không?”

    Cánh cửa của thế giới mới mở ra quá nhanh, Đường Vũ thậm chí đã quên che giấu bản thân, ngẩn ngơ nhìn đối phương.

    Những người Hyde này rốt cuộc có lai lịch gì? Quá phản khoa học phản tự nhiên rồi phải không! Tại sao họ có thể lấy được ký ức kiếp trước? Và tại sao muốn tìm về ký ức kiếp trước?

    Kiếp trước của cậu có cái gì sao?

    Không đúng, cậu căn bản không thể tìm được kiếp trước của mình, vì cậu chỉ là người xuyên tới, chủ nhân của thân thể này trừ giữ lại chút cảm ứng rất nhỏ bé cho cậu, cùng một cái đầu rất hữu dụng, thì không có bất cứ dấu hiệu nào sẽ “sống lại”.

    Đường Vũ cảm thấy, nếu không phải đang ở trên mạng, rất có thể cậu đã nổi da gà đầy người.

    Má ơi quá huyền ảo rồi!
    456594|?cxndqiqy13::67cl/]#!77@ Huyết Phong @,[94703122jx53fmmg`,*?kp.}vl
    Thấy Đường Vũ ngẩn ra, Lunerb vỗ mặt Đường Vũ: “Toàn thân cậu có phải cũng chỉ có chút thịt như chỗ này không? Tôi thật lòng hy vọng cậu có thể tới chỗ tôi.” Nhìn chút màu hồng nhạt còn lưu lại trên gương mặt sạch sẽ của Đường Vũ, cho dù biết rõ chỉ là kỹ thuật mô phỏng cực cao, nhưng vẫn khiến hắn chơi rất hứng thú.

    Đường Vũ nhanh chóng hoàn hồn, vỗ bàn tay trên mặt xuống, “Quan niệm khác nhau, sao tôi có thể qua chỗ các anh.”

    “Thật nghĩ không ra, loại người thô tục như Franco lại có tâm tư làm phản, lại nói, liên bang sẽ nhanh chóng bị chúng ta khống chế, dù ông ta có phản kháng thì có thể thế nào chứ?”

    Ngày hôm nay chuyện chấn động quá nhiều, Đường Vũ cảm thấy mình sắp tê liệt.

    Bị người Hyde khống chế toàn liên bang gì đó… liên bang này thật sự còn an toàn không?

    “Tôi tin, một khi thuốc hồi phục ký ức được sản xuất số lượng lớn, sẽ còn có rất nhiều người gia nhập với chúng ta, tôi mong đợi lúc đó cậu có thể thay đổi suy nghĩ.”

    “Tại sao anh lại muốn tôi qua đó như vậy? Tôi không có chỗ nào xuất sắc.”

    “Không phải.” Hai tay Lunerb lại bắt đầu không thành thật, nhéo mặt Đường Vũ, “Tôi có một cảm giác, kiếp trước chúng ta có quen biết, hơn nữa cậu rất quan trọng với tôi, tuy bây giờ nói thế sẽ khiến cậu cảm thấy tôi rất tùy tiện, nhưng cậu biết đó, cảm giác của chúng ta trước giờ đều không có căn cứ gì.”

    Khi Đường Vũ không chú ý, bên cạnh lại lóe lên tia sáng vàng.

    Đường Vũ cảm thấy động tác của Lunerb vô vị cực điểm, cậu vỗ một lần, đối phương vẫn nhéo tiếp, giống như làm vậy có thể mang đến lạc thú gì đó, trước hôm nay, cậu chưa từng cảm thấy cậu và Lunerb quen thuộc đến mức này!

    Cậu đang định mở miệng ngăn cản, đồng thời vỗ tay đối phương ra, lại bị một sức lực túm lấy, tiếp theo, cậu bị kéo mạnh sang một bên, lao vào một người khác.

    Cảm giác đau trên má rất chân thật, Đường Vũ ngẩng đầu, không cần nhìn rõ toàn diện mạo, chỉ với đôi môi đang mím lại cùng chiếc cằm cương nghị, cậu đã có thể xác định người này là ai.

    “Thượng tá?”

    “Thượng tá Clermont? Oa, anh là thần tượng của tôi, có thể ký tên cho tôi không?” Một âm thanh khác nhanh chóng phủ lắp Đường Vũ, còn tỏ vẻ cực kỳ hưng phấn.

    Đường Vũ gần như có thể xác định, cái tên đối diện đang diễn kịch.

    Trong lòng thì nghĩ, diễn di diễn đi, thượng tá đã biết anh là người ngoài hành tinh rồi, xem anh có thể diễn giống cỡ nào.

    Sau đó, cậu cảm thấy có một cánh tay vòng lên eo mình, giọng nói vang lên từ đỉnh đầu: “Tôi sẽ không ký tên cho cậu, ngoài ra, cách xa người của tôi một chút.”

    Lunerb kinh ngạc nói không nên lời.

    Xem ra hắn hoàn toàn không ngờ Đường Vũ và Ian Clermont đã là loại quan hệ này.

    Lần này không phải đang diễn, Đường Vũ nhìn ra được, Lunerb thật sự rất kinh ngạc, đương nhiên, cậu cũng kinh ngạc, tại sao thượng tá lại đột nhiên nói vậy?

    Lẽ nào động tác vừa rồi của Lunerb khiến thượng tá hiểu lầm?

    Rất nhanh, cậu cảm thấy cánh tay bị túm lấy, dịu dàng kéo một cái, cậu đã đứng cách thượng tá nửa bước.

    Đối phương không để ý đến người đang kinh ngạc kia nữa, chỉ cúi đầu nhìn Đường Vũ, vẻ mặt và ngữ khí đều nhàn nhạt: “Hiện tại là 21 giờ 3 phút.”

    Lúc này Đường Vũ mới chợt nhớ, vì Lunerb tiết lộ quá nhiều tin tức, cậu chỉ lo hấp thụ và gài bẫy, đã quên mất cuộc hẹn mỗi ngày cùng thượng tá.

    “Xin lỗi, vì có vài chuyện nên lỡ mất.”

    Người có mắt đều nhìn ra được “có vài chuyện” là gì, Đường Vũ cảm thấy rất lúng túng.

    May mà thượng tá có vẻ không định phê bình gì, kéo cậu nói: “Đi theo thôi.” Sau đó xoay người đi.

    Đương nhiên Đường Vũ sẽ ngoan ngoãn đi theo, vốn định quay lại phẩy tay tạm biệt Lunerb, kết quả khi cậu quay sang, thanh niên bị họ ném lại sau lưng liền lớn giọng nói: “Đường Vũ, cậu thật sự không định đến bên tôi sao?”

    Đường Vũ giật mình hoảng sợ, hận không thể dựng ngón giữa với hắn.

    Câu nói đó có ý gì đây hả! Trước đó chỉ hỏi cậu có muốn đến đội của hắn không, bây giờ sao lại đổi cách biểu đạt rồi, sẽ làm người khác hiểu lầm đó được chưa?

    Cậu cảm thấy lực nắm trên cổ tay tăng mạnh, cho dù biến đổi rất nhỏ, nhưng nhạy bén như cậu vẫn dễ dàng phát giác dược.

    Đường Vũ không vui nhìn Lunerb, nghiến răng nói từng chữ: “Không – có!

    Vậy mà Lunerb còn tạo hình trái tim trên đầu với cậu.

    Đại khái hắn cảm thấy Đường Vũ tuyệt đối không dám nói ra thân phận của họ, vì thế càng thêm không cố kỵ.

    Đường Vũ nhanh chóng bị Ian dẫn đến một nơi quen mắt – trung tâm soạn trình tự của cậu.

    Sao thượng tá biết chỗ này? Đường Vũ nghi vấn.

    Chẳng qua chuyện đó không quan trọng lắm, cậu cần phải giải thích với thượng tá chuyện cậu thất hứa, cậu biết, thượng tá rất để ý chuyện rõ ràng đã hẹn nhưng lại không thực hiện.

    Cậu gần như lặp lại hoàn chỉnh mỗi câu nói sau khi gặp mặt Lunerb, để được xử lý khoan dung.

    Ian lắng nghe, trầm mặc rất lâu.

    Cho đến khi cậu nói xong từ cuối cùng, cánh tay đang túm cổ tay cậu mới buông ra.

    May mà chỉ đang ở trên mạng, nếu không đại khái sẽ có thêm một cái “vòng tay” rồi, Đường Vũ nghĩ.

    Đường Vũ cũng chỉnh lý lại một lượt thu hoạch hôm nay trong lúc thuật lại.

    Sau đó, cậu bỗng nghĩ đến gì đó, lập tức túm tay Ian, lo lắng nói: “Thượng tá, gần nơi anh đang ở có một ‘thông đạo’, liệu anh có gặp nguy hiểm không?”

    Thấy nỗi lo lộ ra trong vẻ nóng ruột của cậu, khóe môi Ian nhẹ cong lên, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không qua đó.”

    Có câu bảo đảm này, Đường Vũ thật sự không còn lo nữa, vì cậu biết, bất kể thế nào, người đàn ông này sẽ không lừa cậu.

    “Đúng rồi, còn nữa.” Đường Vũ bỗng nhớ đến một đầu mối quan trọng, “Đàn anh Lub nói, cấp cao liên bang cũng có rất nhiều người của họ.”

    Lúc này Đường Vũ cảm nhận rõ ràng, cậu chính là một gián điệp…

    Ian nhíu mày, rất nhiều nghi vấn trong lòng đã được giải thích từ đây.

    Khó trách anh luôn cảm thấy thái độ của liên bang rất lạ, cứ cho người ta cảm giác phân thành hai phe.

    Trước giờ không cảm thấy kỳ quái, vì dù hai phe phái trong liên bang luôn đấu đá rất quyết liệt, nhưng khi đối ngoại, luôn chỉ có lời một nhà, mà mấy năm gần nay, lại luôn do dự không quyết, hoặc đã đưa ra quyết định rồi lại bị phủ quyết.

    Cũng như dây dẫn cháy của cuộc chiến liên bang này, vốn nổi lên vì tranh đoạt mấy hành tinh bỏ hoang, lúc mới chiến tranh, trong liên bang có người đề nghị trả lại những hành tinh đã được kiểm tra là không có tác dụng gì, lại không có bất cứ nguồn tài nguyên tiềm ẩn nào về chủ cũ, nhưng lại có người kiên trì bất kể thế nào cũng không trả, thà rằng dẫn tới chiến tranh cũng muốn giành cho bằng được, nhưng lại không nói ý đồ cụ thể, chỉ cho người ta một loại ảo tưởng rằng trong hành tinh có tài nguyên quan trọng.

    “Nhưng, có một người, có lẽ chúng ta có thể thử tiếp xúc xem.” Đường Vũ nhớ đến một cái tên.

    Cậu thấy thượng tá nhìn mình, ánh mắt mang dò hỏi.

    Cậu mở miệng: “Franco.” Sau đó, cậu thấy thượng tá hiếm khi lộ vẻ chấn động.
    .)}~~.iz|[*[rb99mu24)+gl93iwdu@ Huyết – Phong @7147(?32yk}%87do\)`$xx48}]tv

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh