Chính là không ly hôn – Chương 62

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Sau một cơn mưa, không khí trong lành hơn nhiều, cơn mưa qua đi, trên cành cây nở đầy hoa, đầu cành cây nảy mầm non, xa xa nhìn lại một tầng màu xanh lục tinh tế dày đặc, khiến người ta nhìn một chút liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.

    Đây là thời tiết tốt nhất trong vòng một năm tại đế đô mẫu tinh cũng làm cho Yến Thù Thanh quen thuộc khí hậu cát vàng đầy trời tại Liệp Ưng, cảm thấy vừa thoải mái vừa hoài niệm, từ trước đến giờ anh chán ghét khí trời khô ráo, thế nhưng ở chiến đội Liệp Ưng ngây ngốc hồi lâu, trở lại mẫu tinh có mấy phần không quen.

    Đạp lên mặt đất ướt nhẹp, anh đẩy ra cửa lớn phòng khám bệnh tư nhân, còn không đợi nhìn thấy người, liền nghe thấy âm thanh a a a.

    “Tiểu tổ tông, cái này không thể ăn, mau buông ra! Buông ra!”

    “Cái này cũng không được! Ôi… Ha ha ha… đừng đâm chú sợ ngứa!”

    Âm thanh náo loạn của Trần Lâm truyền đến, kèm theo tiếng cười khanh khách, anh ta ngồi trên một cái ghế, trên đầu tóc đã loạn thành một cái tổ chim, bên cạnh có thuốc thử, máy móc cùng băng gạc đâu đâu cũng có, một đứa nhỏ mập tròn tròn đang nằm nhoài trên đùi Trần Lâm, đưa móng vuốt nhỏ thịt vù vù, một mặt ngạc nhiên đâm bụng của Trần Lâm, vui vẻ phát ra tiếng cười khúc khích, cũng không biết đang vui vẻ cái gì.

    Thấy cảnh này, Yến Thù Thanh nhếch miệng lên, không khống chế được cười ra tiếng.

    Nghe đến âm thanh Trần Lâm quay đầu lại, vừa nhìn thấy Yến Thù Thanh lại như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng chạy về phía Yến Thù Thanh, “Mẹ của tôi ơi, cậu cuối cùng đã trở lại! Cậu không về nữa tôi sẽ bị con trai cậu dằn vặt chết rồi! Cậu xem nó vò tóc tôi này, sáng sớm tôi vừa mới thoa keo xịt tóc a!”

    Trần Lâm nói xong vội vàng muốn đem đứa nhỏ đẩy ra ngoài, ai biết thằng nhóc vừa nhìn thấy Yến Thù Thanh, căn bản không cần người khác ôm, trực tiếp từ trong lồng ngực Trần Lâm duỗi ra thân thể, giơ hai cái tay nhỏ bé nhào tới Yến Thù Thanh, trong miệng còn hưng phấn phát ra âm thanh “Nha oa nha oa”.

    Yến Thù Thanh vội vàng tiếp được nó, đứa nhỏ lảo đảo một cái, làm cho anh không nhịn được cười đâm đâm khuôn mặt tròn vo của nó, “Quyển Quyển ngày hôm nay sao lại nghịch như vậy, tại sao lại huỷ đi kiểu tóc của Trần thúc thúc?”

    Đại danh là Hoa Quyển, nhũ danh Quyển Quyển đứa nhỏ cười khúc khích, dính sát ở trong lòng bàn tay ba ba cà cà, cười đến hai con mắt nheo lại, còn không quên hoạt động thân thể, giống như tranh công lộ ra cái bụng tròn vo.

    Đứa nhỏ vẫn chưa tới một tuổi lại rất thông minh, tuy rằng chưa biết nói chuyện, thế nhưng đã có thể nghe hiểu phần lớn ý tứ của ba ba, Yến Thù Thanh bị phản ứng của nó chọc phát cười, không nhịn được điểm chóp mũi của nó, “Vậy lần sau chúng ta không ngừng cố gắng, tranh thủ lén lút lấy đi kẹo đường Trần thúc thúc giấu ở trong tủ, có được hay không?”

    Vừa nghe đến cái chữ “Đường” này, trong đôi mắt đứa nhỏ loé sáng, “oa” một tiếng giơ tay lên, cái mông nhỏ dưới cánh tay Yến Thù Thanh uốn tới ẹo lui, dáng dấp một lòng muốn thử.

    Yến Thù Thanh không nhịn được cười ra tiếng, Trần Lâm tức giận đến giơ chân, “Yến Thù Thanh cậu cũng quá vong ân rồi! Tôi giúp cậu giữ con trai, cậu liền cùng tiểu tử thúi này liên thủ bắt nạt tôi? Cậu có biết đứa trẻ hư chính là bị phụ huynh không có trách nhiệm dạy hư hay không!”

    “Ồ?” Yến Thù Thanh bật cười cong cong khóe miệng, ôm Quyển Quyển ngồi vào trên ghế chữa bệnh, “Quyển Quyển, chúng ta bắt nạt Trần thúc thúc sao?”

    Đứa nhỏ giống như là có thể nghe hiểu ý của ba ba, dựa vào trong lồng ngực của ba ba, ngoan ngoãn tự mình lung lay bàn chân nhỏ, nhìn ba ba một chút lại nhìn Trần thúc thúc một chút, lộ ra một mặt vẻ mặt mờ mịt, “… Nha?”

    “Anh xem, Quyển Quyển cũng không thừa nhận, anh làm người lớn lại chỉ biết bắt nạt hai cha con chúng tôi.”

    “Thằng nhóc này chẳng qua là đang giả bộ trước mặt cậu mà thôi.”

    Trần Lâm tức giận bĩu môi, nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái nói, “Cậu cũng đừng quên nó là từ trong bụng ai chui ra ngoài, người nào đó lúc trước lớn bụng còn đi chiến đội Liệp Ưng, mưa bom bão đạn lăn một vòng suýt chút nữa mất mạng, sinh ra được đứa nhỏ đã là một kì tích rồi.”

    Nghe Trần Lâm như thế, Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, liếc mắt nhìn gương mặt bánh bao của Quyển Quyển, thằng bé đang ngậm lấy đầu ngón tay, mở mắt to tròn nhìn anh.

    Kỳ thực cho tới bây giờ, thời gian qua đi gần một năm, anh vẫn không dám nghĩ về chuyện xảy ra ở chiến đội Liệp Ưng.

    Sau khi biết tin Cận Hằng tử trận, anh mất đi hết tất cả niềm tin, tuy rằng được Trần Lâm mang về mẫu tinh, mỗi ngày sống không khác gì xác chết di động.

    Anh mỗi ngày mở mắt ra chính là ăn cơm, kiểm tra, ngủ, rốt cuộc không còn làm chuyện khác, ban đầu lúc ở chiến đội Liệp Ưng thi hành nhiệm vụ, mỗi ngày anh đều ngóng trông có thể có một nghỉ phép cẩn thận mà nghỉ ngơi một chút, nhưng đến khi thật sự nghỉ ngơi, anh lại lâm vào cự đại khủng hoảng.

    Mỗi ngày thời gian trôi qua, làm cho anh rảnh rỗi đến phát hoảng, mặc dù Trần Lâm sẽ dành thời gian đến thăm anh, thế nhưng loại cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ lại bao phủ lấy anh ngày ngày như hình với bóng, anh đã mất đi quá nhiều, từ người nhà, đến chức vị thiếu tá… Thậm chí ngay cả Cận Hằng cũng rời anh mà đi, có lúc sáng sớm mở mắt, anh cũng không biết tại sao anh phải sống.

    Theo thời gian trôi đi, bụng của anh rốt cục rốt cuộc không che giấu được, phồng lên một chút.

    Trong lòng anh trước sau không thể tiếp thu bản thân biến thành một phục tùng giả sinh sôi đời sau, tại Thương Kiếm phàm là phục tùng giả đã mang thai cũng không tuỳ tiện ra ngoài, phố lớn ngõ nhỏ cũng rất ít khi có thể nhìn thấy một người đàn ông mang bụng lớn, nhưng anh chỉ có một thân một mình, không có bất kỳ người nào có thể dựa vào, vừa nghĩ tới mang bụng lớn đi ra ngoài gặp vô số ánh mất, ngay cả dũng khí ra khỏi nhà cũng biến mất.

    Mỗi ngày một thân một mình ở trong căn phòng kín, không ai có thể nói chuyện, cũng không thể dùng thân phận Yến Thù Thanh sống sót, anh không khác nào một con chuột cống cả người bẩn thỉu trốn ở đường nước ngầm không thể gặp người khác, ngày ngày sống ở trong kinh hồn bạt vía, chỉ vì chờ đợi sinh mệnh trong bụng lớn lên.

    Khi đó anh thật sự có kích động thẳng thắn kết liễu bản thân, mà khi thật sự rút súng ra để ở trên đầu, anh lại nhớ tới ánh mắt cuối cùng của Cận Hằng nhìn anh, trước khi hắn biến mất trong hỏa hoạn.

    Quyến luyến lại thâm tình như vậy, làm cho anh mỗi lần nhớ tới trái tim đều đau đến run cầm cập, không có cách nào quên Cận Hằng đã vì anh mà đổi lấy tính mạng của bản thân.

    Mỗi lần vào đúng lúc đó, đứa nhỏ trong bụng sẽ động cực kỳ mạnh, thật giống như có thể cảm ứng được nỗi lòng của anh, không tiếng động làm bạn của anh, tay nắm chặt súng vô lực buông xuống, anh đến cùng không nỡ để cho một đứa nhỏ cùng anh chịu chết.

    Vì vậy từ ngày đó trở đi, anh len lén dấu súng đi, thu hồi tất cả vũ khí trong phòng, vô luận tâm lý đau khổ đi nữa đều cắn răng chịu đựng, tám tháng sau, anh bình tĩnh nằm ở trên bàn mổ, mặc cho Trần Lâm dùng dao giải phẫu sắc bén xé ra bụng của anh, nghênh tiếp một tiểu sinh mệnh mới.

    Vốn tưởng rằng ít nhất có thể nhìn thấy một đứa nhỏ xinh đẹp giống như Cận Hằng, kết quả vừa mở mắt lại nhìn thấy một đứa nhỏ nhăn nhúm toét miệng gào khóc, trong lúc nhất thời anh nở nụ cười, khóe mắt có chút chua xót, mặc dù là xấu xí một chút, nhưng anh biết từ nay về sau anh không còn là một thân một mình.

    “Này, nghĩ gì thế?”

    Âm thanh Trần Lâm đánh gãy suy nghĩ của anh, làm cho anh lập tức phục hồi tinh thần lại, lúc này Quyển Quyển đang nằm úp sấp ở trên một cái ghế, cắn ngón tay một mặt tò mò theo dõi anh.

    Yến Thù Thanh ngoắc ngoắc khóe miệng, nằm ở trên ghế khám chữa bệnh, giật giật thân thể, “Không có gì, chỉ là nằm như thế này khiến tôi không nhịn được nghĩ đến lúc trước bị anh mổ bụng, bây giờ suy nghĩ một chút còn cảm thấy được da đầu ngứa ngáy từng trận, cho nên anh xong chưa, rốt cuộc muốn kiểm tra tới khi nào?”

    “Chớ lộn xộn.” Trần Lâm đè lại bờ vai của anh, tiếp tục dùng máy móc quét tứ chi cùng ổ bụng của anh, “Biết sợ thì phải cẩn thận dưỡng thân thể, khi đó cậu bị thương nặng như vậy, có thể đem Quyển Quyển sinh ra được đã là kỳ tích, hiện tại nhất định phải dưỡng thân thể, nếu không sau này sẽ để lại di chứng.”

    Yến Thù Thanh xoa xoa thái dương, cười nói, “Vậy cũng không cần hai tháng phải đi đến chỗ anh, tôi cũng không phải phụ nữ ở cữ, lại nói này đã qua gần một năm, vết thương cũng đã lành lặn rồi.”

    “Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ?” Trần Lâm lườm anh một cái, tiếp tục cúi đầu kiểm tra.

    Yến Thù Thanh nhìn con trai nằm bên cạnh làm cái mặt quỷ, đứa nhỏ cao hứng “Oa” một tiếng, trên đầu đội mũ tai thỏ lập tức trượt xuống dưới, tròng lên con mắt của nó, nó ngẩn người một chút, không hiểu tại sao trước mắt mình đột nhiên tối tăm, lệch đầu đi, trong miệng phát ra tiếng ngáy không vui, hai cái tay nhỏ bé còn không quên sờ loạn, lỗ tai đỏ bừng bên ngoài, giống như một con thỏ ngốc chắc nịch béo lùn.

    Yến Thù Thanh thích nhất nhìn thấy bộ dạng lỗ tai đỏ ửng của con mình, có lúc vì cố ý làm nó tức giận, còn cố ý lấy đi con vịt nó yêu thích nhất, đứa nhỏ tức giận khiến gương mặt đỏ ửng, cong lên cái mông vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra hai lỗ tai đỏ bừng, cực kỳ giống bộ dạng Cận Hằng giận dỗi.

    Không nhịn được giơ tay nắm lỗ tai mập mập của nó, Quyển Quyển lăn qua lăn lại, hai cha con đang chơi vui vẻ, Trần Lâm bên cạnh lại đột nhiên đè lại cánh tay của anh, trầm giọng hỏi, “Thù Thanh, gần đây cậu có phải là khôi phục huấn luyện?”

    “A? Không có a, mỗi ngày chăm sóc con trai cũng không kịp, nào có thời gian huấn luyện.”

    Yến Thù Thanh cũng không ngẩng đầu, tiếp tục đùa con trai vui vẻ.

    “Vậy cơ nhục của cậu đột nhiên xuất hiện axít lactic là vì lý do gì? Cậu không vận động những thứ đồ này từ đâu tới?” Trần Lâm không cho anh cơ hội tránh né, ngón tay điểm nhẹ, hình ảnh toàn tức hiện lên ở trước mắt.

    “Sức khoẻ của cậu chưa khôi phục trình độ lúc trước, không thích hợp huấn luyện thân thể cường độ cao, máy móc biểu hiện một canh giờ trước cậu mới vừa trải qua vận động dữ dội, cậu nên nói cho tôi một chút, chuyện này đến tột cùng là như thế nào.”

    Trần Lâm nhìn vào màn hình, nhíu chặt lông mày, Yến Thù Thanh sững người lại, bình thản nhún vai một cái nói, “Đại khái là vừa nãy trời mưa tôi vội vàng chạy đi mua sữa bột cho Quyển Quyển đi.”

    Sắc mặt Trần Lâm trở nên kém hơn, “Từ cửa hàng đến nhà tôi không cần vừa giữa trưa, sáng sớm cậu liền gửi con trai cho tôi, tự mình chạy ra ngoài, rốt cục cậu huấn luyện cái gì vậy, lên núi đao hay là xuống chảo dầu?”

    Trần Lâm đã nói như vậy, Yến Thù Thanh cũng đơn giản không tiếp tục che giấu giấu, trầm mặc chốc lát mới thấp giọng mở miệng, “Luyện bắn súng mà thôi.”

    Một câu nói khiến Trần Lâm thở ra một hơi, đứng lên thong thả tới lui vài bước mới cắn răng nói, “Yến Thù Thanh, cậu có phải là chuẩn bị về chiến đội Liệp Ưng?”

    Yến Thù Thanh trầm mặc, giúp Quyển Quyển chỉnh lý mũ con thỏ đội lệch.

    “Chuyện này đã qua gần một năm, cậu làm sao chưa… Chưa từ bỏ ý định đây! Cậu bây giờ mang theo con trai hảo hảo sinh sống không tốt sao, tại sao cần phải nghĩ không ra muốn trở lại căn cứ? Cậu trở lại có ích lợi gì, Cận Hằng đã sớm…”

    “Anh ấy còn sống.” Không đợi Trần Lâm nói xong, Yến Thù Thanh trực tiếp mở miệng ngắt lời, “Lúc trước đáp ứng anh về mẫu tinh chỉ là bởi vì Quyển Quyển, tôi không có lựa chọn nào khác, nhưng không có nghĩa là tôi tin vào thuyết pháp của các người.”

    “Tôi nói rồi, tôi có thể cảm giác được anh ấy còn sống, không quan tâm các người có tin hay không, tôi nhất định phải đi núi Thương Lan một chuyến, lúc trước thân thể cùng điều kiện không cho phép, hiện tại tôi đã triệt để bình phục, nhất định phải đi tìm anh ấy.”

    “Một năm nay cậu tìm còn thiếu!”

    Trần Lâm dùng sức xoa thái dương, thở dài nói, “Tôi hiểu tâm tình của cậu, đổi thành ai cũng không thể tiếp thu, thế nhưng một năm rồi… Coi như là thi thể cũng đã sớm không còn, Thù Thanh, cậu nhìn về phía trước xem, cậu tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt.”

    Nghe xong những câu nói này, Yến Thù Thanh trầm mặc chốc lát mới ngoắc ngoắc khóe miệng, “Yên tâm đi, trong lòng tôi nắm chắc, Quyển Quyển còn nhỏ, tôi cũng sẽ không bỏ nó đi, lúc thường chỉ là tùy tiện luyện một chút, cũng không phải nói đi là đi, đừng lo lắng cho tôi.”

    Vừa nghe lời này, Trần Lâm khẽ thở ra một hơi, thiết bị truyền tin của anh ta đột nhiên vang lên, Yến Thù Thanh đứng dậy đi giày vào, “Được, anh ở quân bộ còn có chuyện bận rộn, tôi cũng không quấy rầy, đi trước một bước.”

    Nói xong quay người ôm lấy Quyển Quyển tròn vo, nắm tay nhỏ bé của nó, vẫy chào Trần Lâm, “Nói tạm biệt Trần thúc thúc đi con, lần sau chúng ta trở lại chơi.”

    “A… Ê a” Quyển Quyển nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, đưa tay tiến đến bên người Trần Lâm, dùng cái miệng nhỏ để sát vào mặt Trần Lâm, cho Trần Lâm một cái hôn nhẹ.

    Yến Thù Thanh vội vàng chạy ra cửa, lưu lại Trần Lâm đạp chân đứng tại chỗ cũ, “Yến Thù Thanh! Con trai cậu bôi nước bọt lên mặt tôi rồi.”

    Trên bếp hầm canh xương thơm nức mũi, mùi thơm nồng nặc lan toả khắp căn phòng.

    Yến Thù Thanh buộc tạp dề vào, đứng ở trong phòng bếp một bên hầm thang, một bên ở trên tấm thớt thuần thục nặn ra bánh bao hình dáng khác nhau, đứa nhỏ ngửi thấy được hương vị, ở trên giường nhỏ trong phòng khách bò tới bò lui, trong miệng ngậm núm vú cao su còn liên tục chảy nước miếng.

    Chờ đến khi một lồng bánh bao hấp xong mang ra, đứa nhỏ cơ hồ lăn lộn liên tục tiến đến cái thanh chặn giường, một mặt làm bộ đáng thương nhìn ba ba, trong miệng còn phát ra âm thanh “nha, nha, nha”, một bộ dạng cực kì uỷ khuất.

    Tuổi của Quyển Quyển không lớn lắm, thế nhưng thông minh vô cùng, biết đến ba ba làm đồ ăn cho nó, nhưng lại chưa muốn cho nó ăn, cho nên một giây trước còn tỏ ra vui vẻ, một giây sau miệng nhỏ cong lên một chút tỏ vẻ muốn khóc. Yến Thù Thanh đã sớm biết trò này của con trai, thế nhưng mỗi lần anh đều tự nguyện mắc câu, giơ tay dính bột mì điểm nhẹ vào chóp mũi của nó, “Thằng nhóc con, cho con thèm chết, cũng không biết giống ai lại thích làm nũng như thế.”

    Trên mặt Quyển Quyển dính bột mì, giơ hai cánh tay mập mạp lên, giống như koala ôm chặt lấy cánh tay ba ba, ngượng ngùng chôn đầu vào trong lồng ngực ba ba, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như hạt nhãn, không chớp mắt nhìn ba ba.

    Đôi mắt Yến Thù Thanh là cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn, đuôi mắt hơi cong lên, đồng tử ở dưới ánh sáng có điểm màu hổ phách, thế nhưng đứa nhỏ lại có một đôi mắt màu đen cực kỳ hữu thần, đồng tử vừa tròn vừa lớn đặc biệt thuần tuỳ, lúc mới vừa sinh ra, đứa nhỏ vẫn sống chết nhắm mắt oa oa khóc lớn, nhưng đến hôm nay dần dần mở mắt ra gương mặt quả thực chính là phiên bản của Cận Hằng, đặc biệt là đôi mắt, quả thật giống Cận Hằng y như đúc.

    Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt này, cùng biểu tình ngốc nghếch của đứa nhỏ, cũng làm cho Yến Thù Thanh không nhịn được cười, nghĩ đến nếu như Cận Hằng lộ ra vẻ mặt như thế sẽ có bao nhiêu đáng yêu, bây giờ đứa nhỏ lộ ra một đôi lỗ tai đỏ ửng, nhìn anh như vậy, không khỏi làm cho trái tim của anh khẽ run lên.

    Vừa nãy ở trước mặt Trần Lâm, anh còn có thể che giấu tâm tình của mình, bây giờ chỉ có cha con bọn họ, trong lòng gắt gao đè nén tưởng niệm mới không khống chế được nước mắt chảy ra.

    Kỳ thực vừa nãy anh nói dối Trần Lâm, anh không chỉ luôn luôn lén lút huấn luyện, hơn nữa cường độ so với ban đầu ở chiến đội Liệp Ưng càng lớn hơn, trong miệng anh nói chỉ là tùy tiện luyện một chút, sẽ không dễ dàng nói đi là đi, thế nhưng chỉ có anh tự mình biết, một năm qua anh không có một khắc không nghĩ tới lập tức trở về núi Thương Lan.

    Anh cũng không biết mình tin chắc Cận Hằng còn sống rốt cuộc có phải thật sự có cảm ứng hay không, hay là do anh vẫn luôn lừa mình dối người.

    Có lẽ Trần Lâm nói đúng, anh đã đi vào ngõ cụt, tẩu hỏa nhập ma, nhưng anh không muốn tỉnh táo lại, cũng không cách nào cam kết với Trần Lâm, để cho chuyện này mãi mãi ngủ yên, tiếp tục nhìn về phía trước.

    Mặc dù là sinh ly tử biệt, nhưng cũng phải để lại một câu di ngôn, mặc dù là đột nhiên đột tử, ít nhất nhớ đến khi qua đời cuối cùng lưu lại không phải là ký ức thống khổ

    Thế nhưng Cận Hằng thậm chí không để lại cho anh một chữ, anh cứ như vậy nhìn hắn biến mất trước mặt mình, chỉ để lại cho anh một bóng lưng vội vàng cùng một ác mộng mỗi lần nhớ tới lại không ngủ được.

    Chuyện này đối với anh mà nói quá tàn nhẫn, cho nên anh tình nguyện tự lừa gạt bản thân, cho dù là hoàn thành một cái chấp niệm, cũng phải tiếp tục tìm kiếm.

    Một năm không tìm được, còn có hai năm, hai năm không tìm được, còn có một đời, nếu như cuối cùng một đời cũng không tìm được Cận Hằng, anh cũng là tuyệt vọng rồi, không phải anh không chờ mong kiếp sau, mà là kiếp sau còn có thể gặp được Cận Hằng hay không anh không biết, anh không thể quá tham lam.

    Quyển Quyển “Gào gừ” một tiếng cắn vào tay của ba ba, răng của đứa nhỏ chưa mọc hết, cắn vào đầu ngón tay không có đau một chút nào, thậm chí còn có chút ngứa, đây là trò chơi đứa nhỏ thích chơi cùng ba ba nhất.

    Yến Thù Thanh trầm thấp nở nụ cười, cúi đầu hôn gương mặt đứa nhỏ một cái, Quyển Quyển cao hứng nhào lên, còn muốn tiếp tục hôn nhẹ, lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.

    Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, xoa xoa tay vào trên tạp dề, đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy một thân ảnh đã lâu không gặp.

    “… Hàn Minh?”

    Hàn Minh một thân âu phục thẳng tắp đứng ở cửa, nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, nhếch miệng nở nụ cười, “Đã lâu không gặp.”

    Yến Thù Thanh vui mừng, ở mẫu tinh phải tùy thời che dấu thân phận, cho nên ra khỏi nhà vẫn luôn nguỵ trang thành “Thư Yến”, vào lúc này về đến nhà vội vã làm cơm cho đứa nhỏ, cho nên chưa kịp tẩy trang, không nghĩ tới bây giờ lại giúp anh một đại ân.

    Nhìn Yến Thù Thanh trố mắt đứng ở bên trong nhà, Hàn Minh không khỏi khẽ cười nhẹ, “Làm sao, nhìn thấy chiến hữu cũ lại choáng váng vậy? Cũng không mời tôi đi vào ngồi một chút?”

    Yến Thù Thanh dừng một chút mới lễ phép lộ ra nụ cười, “Xin lỗi, quá lâu không gặp có chút không thể tin được, trong nhà có một chút loạn, chớ để ý.”

    Nói xong anh tránh ra, Hàn Minh đưa tầm mắt nhìn vào trong phòng, nhìn thấy Quyển Quyển nằm ở trên giường nhỏ, kinh ngạc nhíu mày, “Thư Yến… Đứa nhỏ này là?”

    “Há, con trai của tôi.”

    “Con trai cậu?” Trong nháy mắt Hàn Minh lộ ra ánh mắt không dám tin.

    Yến Thù Thanh đã sớm nghĩ ra lý do người khác truy hỏi, dù sao anh vẫn không tính là rời khỏi chiến đội Liệp Ưng, cho nên chung quy phải đối mặt với vấn đề này, “Đúng, đứa nhỏ này là tôi nhận nuôi, một năm này tại mẫu tinh dưỡng thương, không chấp hành nhiệm vụ được, không có ai bên cạnh thực sự có chút cô đơn, vừa vặn ngày đó cùng một người bạn đi cô nhi viên, cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu cho nên mới nhận nuôi nó.”

    “Thì ra là như vậy, khó trách, tôi suýt chút nữa tưởng cậu sinh, còn tưởng một năm không gặp cậu đã lập gia đình rồi.”

    Hàn Minh nở nụ cười, mày kiếm mắt sao hiện ra càng thêm hữu thần, gã so với một năm trước cường tráng hơn một chút, cũng càng thêm oai hùng, vừa nhìn chính là kết quả ở trong bộ đội rèn luyện ra được.

    Yến Thù Thanh thực sự không thân với Hàn Minh, mặc dù có quan hệ chiến hữu, thế nhưng lúc trước Cận Hằng luôn miệng nói anh lên tránh xa Hàn Minh, đừng tiếp xúc với người này quá nhiều, bây giờ đột nhiên lại thấy anh ta, trong lòng ngoại trừ lúng túng, mà nhiều hơn chính là nghi hoặc, “Sao anh biết tôi ở đây?”

    Căn nhà này không phải nơi trước kia anh sống cùng Cận Hằng, là anh cố ý che giấu thân phận mới thuê căn nhà này, cho nên anh cũng không sợ có người truy ra, nhưng đột nhiên bị một người tìm tới cửa, mặc dù là người quen, anh vẫn còn có chút không dễ chịu.

    Nhắc tới chuyện này Hàn Minh sờ sờ chóp mũi, “Xin lỗi… Tôi lần này nghe nói có thể trở về mẫu tinh, liền nghĩ đến muốn tới tìm cậu, thế nhưng trước khi tới còn đang ở bên trong chiến đội chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp cũng chưa kịp liên hệ với cậu, liền hỏi Trần thượng tướng, Thư Yến cậu… Không tức giận chứ?”

    Lúc Hàn Minh nói chuyện gã cúi thấp đầu xuống, hiện ra có mấy phần lúng túng, gương mặt hơi đỏ lên, rất hiển nhiên cũng biết việc làm này của mình có chút đường đột.

    Hàn Minh đã nói như vậy, Yến Thù Thanh mặc dù không thích người khác quấy rối sinh hoạt của anh cũng không nói ra được gì, dù sao chiến hữu lâu rồi không gặp hỏi thăm tung tích lẫn nhau cũng không gì đáng trách.

    Trong lòng thở dài, anh giả vờ vô sự cười một cái nói, “Chuyện này có gì phải tức giận, Trần thượng tướng cùng đồng đội khác có khỏe không, đã lâu không gặp, thượng tướng biết đến tôi ở nơi này cũng không tới nhìn tôi một chút.”

    Hàn Minh cười nhẹ một tiếng, mặt mày anh tuấn ở dưới ánh đèn hiện ra cực kỳ mê người, “Đều tốt vô cùng, mấy ngày trước Trần thượng tướng còn lẩm bẩm cậu là đại công thần lập chiến công lại muốn lui khỏi vị trí hạng hai, nghĩ đến cậu chừng nào thì có thể trở lại, tất cả mọi người rất nhớ cậu, tôi… Cũng rất nhớ cậu.”

    Nói đến mấy chữ cuối cùng, gã ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn chằm chằm vào Yến Thù Thanh, trong con ngươi màu nâu nhạt có tâm tình gì chợt lóe.

    Trong lòng Yến Thù Thanh nhảy một cái, tránh né tròng mắt của Hàn Minh, “Ồ có đúng không, tôi cũng thật nhớ mọi người.”

    Nói xong anh đứng lên, trực tiếp quay lưng đối diện Hàn Minh, cố ý quên cảm xúc trào ra trong mắt người này, nghiêng về một bên rót nước trái cây một bên đổi chủ đề, “Lần này anh về mẫu tinh có chuyện gì? không cần trực tiếp về chiến đội Liệp Ưng sao?”

    Hầu kết của Hàn Minh chập trùng mấy lần, theo dõi bóng lưng thon dài của Yến Thù Thanh, nửa ngày mới ngoắc ngoắc khóe miệng nói, “Tôi đến chấp hành nhiệm vụ, ngày mai quân bộ tổ chức tiệc rượu, nghênh tiếp sứ thần nước ngoài, Liệp Ưng phụ trách công tác bảo vệ, vừa vặn nhận được thông báo, tôi đang ở gần mẫu tinh chấp hành nhiệm vụ, cho nên căn cứ liền phái tôi tới đây.”

    Yến Thù Thanh gật gật đầu, lễ phép đem nước trái cây đưa cho Hàn Minh, “Nghe tới nhiệm vụ lần này có vẻ khá quan trọng, vậy trước tiên chúc anh thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

    Yến Thù Thanh vẫn luôn không chủ động tìm kiếm đề tài, chỉ là máy móc trả lời, đôi mắt Hàn Minh tối tăm, nhanh chóng đứng lên, tiếp nhận nước trái cây thuận tiện dựa vào bên cạnh Yến Thù Thanh, “Nếu như muốn chúc mừng, vậy thì cậu cũng phải uống chứ.”

    Hàn Minh giơ cốc lại đây, Yến Thù Thanh nhíu mày, cầm cốc đụng vào cốc của Hàn Minh.

    “Nếu như ngày mai còn có nhiệm vụ, không về sớm nghỉ ngơi một chút?”

    Lời này vừa nói ra coi như là lệnh đuổi khách, Hàn Minh cúi đầu, ngăn chặn khóe miệng có chút cứng ngắc, uống một hớp nước trái cây, “Không vội, hiếm thấy mới gặp được cậu, chung quy phải nói thêm mấy câu, một năm này trải qua có khỏe không? Tôi cảm thấy cậu gầy đi.”

    “Tốt vô cùng, lúc thường chăm sóc đứa nhỏ một chút, thỉnh thoảng ra ngoài dạo phố, cuộc sống ổn lắm.” Yến Thù Thanh cúi đầu uống nước trái cây, căn bản không cùng Hàn Minh đối diện.

    “… Vậy còn khổ sở khi nhớ đến chuyện Đoan Trạch không?”

    Hàn Minh trầm mặc chốc lát đột nhiên nói ra cái vấn đề này, ngón tay Yến Thù Thanh cầm cốc đột nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên vẻ không vui, sau đó cười cười, “Chuyện đã qua rồi, có cái gì nghĩ không ra.”

    “Thế nhưng xem cậu không một chút nào vui vẻ.”

    Hàn Minh ngẩng đầu lên không hề chớp mắt nhìn anh, ánh mắt đột nhiên trở nên trở nên sắc bén, “Cậu nói mình bởi vì cô độc cho nên thu dưỡng một đứa nhỏ, mỗi ngày tản bộ dạo phố, lại căn bản không nói đến bạn bè, kỳ thực cậu trải qua không hề tốt đúng hay không?”

    “Hàn Minh, đây không phải là vấn đề cậu nên bận tâm.”

    Yến Thù Thanh để cốc xuống, ánh mắt triệt để chìm xuống, “Tôi trải qua tốt hay không là chuyện của tôi, anh không cảm thấy chỉ bằng thân phận chiến hữu, anh quản quá nhiều chuyện rồi hay không.”

    “Nhưng tôi không phải dùng thân phận chiến hữu để quan tâm cậu.”

    Hàn Minh nhìn chằm chằm đôi mắt Yến Thù Thanh, trong đôi mắt hẹp dài một mảnh sâu thẳm, “Cậu sống không tốt như thế, có thể để cho tôi tới chăm sóc cậu hay không? Tôi nói tôi rất nhớ cậu, không phải tùy tiện nói một chút, Thư Yến, tôi vẫn luôn yêu thích —— ”

    “Nha nha nha!”

    Một tiếng khóc vang dội đột nhiên ở trong phòng khách nổ tung, đồng thời cũng ngắt lời Hàn Minh, Quyển Quyển nằm ở trong giường nhỏ vẫn luôn không nhìn thấy ba ba, a a a a kêu vài tiếng đều không được hồi đáp, không nhịn được gào khóc lên.

    Yến Thù Thanh bước nhanh qua đem nó ôm vào trong ngực, đứa nhỏ khóc như là chịu oan ức rất lớn, hai con mắt to không ngừng nhìn ra bên ngoài, cái mũi nhỏ đỏ ngầu còn nổi lên bong bóng, vào lúc này được ba ba ôm lấy, khuôn mặt lập tức dính sát, thút tha thút thít nắm lấy góc áo ba ba.

    “A… Ba… Ba…”

    Quyển Quyển sốt ruột cực kỳ, dĩ nhiên nghẹn ra một câu “Ba ba”, Yến Thù Thanh khóe miệng rung động mấy lần, quả thực cũng bị nó chọc phát cười, thằng nhóc này thực sự là giúp anh một đại ân, giống y hệt Cận Hằng, am hiểu nhất là làm chuyện loại này.

    Cúi đầu hôn nhẹ khuôn mặt, dỗ một hồi lâu, đứa nhỏ rốt cục không khóc, nhưng vẫn là oan ức chu chu miệng nhỏ, chân nhỏ đạp một cái tỏ ra không vui.

    Yến Thù Thanh ngẩng đầu nhìn Hàn Minh, xin lỗi nở nụ cười, “Tiểu tử có thể phải ngủ, tôi phải đi dỗ nó, không tiễn được anh, lần sau gặp mặt chúng ta trò chuyện tiếp.”

    Lời nói đã đến nước này, Hàn Minh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vòng eo nhỏ gầy cùng bóng lưng cao ngất của Yến Thù Thanh, ánh mắt lóe lên thần sắc không cam lòng, kéo kéo khóe miệng, “Vậy tôi không quấy rầy, Thư Yến, lần sau tôi trở lại thăm cậu.”

    Nói xong lời này, gã mím môi, quay người bước nhanh ra khỏi nhà, Yến Thù Thanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, cúi đầu hung hăng hôn Quyển Quyển một cái.

    “Tiểu bàn tử, tối hôm nay ba ba cho con nắm tiểu thỏ tử.”

    “… Nha?” Quyển Quyển đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó tay nhỏ vung vẩy, có tiểu thỏ tử nha!

    “Nha oa nha! (≧▽≦)/ “

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn