Chính là không ly hôn – Chương 67

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    “Tích ——! Tích ——!”

    Thiết bị truyền tin phát ra tiếng vang dồn dập, trong phòng yên tĩnh hiện ra cực kỳ chói tai.

    Đoan Trạch không hề liếc mắt nhìn một cái, nhíu mày tự mình đốt điếu thuốc.

    Kỳ thực căn bản không cần nhìn cũng đoán ra nội dung bên trong thiết bị truyền tin viết cái gì, đơn giản là căn cứ giục hắn mau chóng ra tay, không được lãng phí thời gian nữa.

    Bắt đầu từ lần thứ nhất hắn nhìn thấy Yến Thù Thanh, bây giờ đã qua nửa tháng, dựa theo tốc độ dĩ vãng, mục tiêu nhiệm vụ khó khăn đi nữa cũng đã đắc thủ, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới đem dây khóa trói ở trên cổ Yến Thù Thanh, vụt đến căn cứ giao cho những người khác, trong lòng hắn không có lý do buồn bực một trận trước nay chưa có.

    Đến tột cùng từ khi nào thì bắt đầu, hắn biến thành cái bộ dạng hiện tại này, chính hắn cũng không rõ lắm, tựa hồ từ ngày đó ngủ lại ở trong nhà Yến Thù Thanh, tất cả đều trở nên rối loạn, trong đầu của hắn mỗi ngày đều sẽ xuất hiện cái bóng của người đàn ông này, thậm chí hiện tại đã không vừa lòng với cương vị của một “Kẻ nhìn trộm”, hắn còn muốn tiến thêm một bước, triệt để dung nhập sinh hoạt của đối phương.

    Ý nghĩ này thật sự là có chút đáng sợ, tình cảm giấu kín trong lòng cũng làm cho hắn hãi hùng khiếp vía, thế nhưng mỗi lần khi hắn vắt hết óc suy nghĩ đến tột cùng trước đây đã gặp Yến Thù Thanh ở nơi nào, trong đầu trước sau trống rỗng, trong lòng như bị người ta chọc thủng một lỗ, thật giống như chỉ có nhìn thấy Yến Thù Thanh mới được lấp đầy.

    Một người có khả năng bên trong thời gian nửa tháng yêu một người sao?

    Hắn cũng không biết…

    Hít môt hơi thuốc, phun ra một cái vòng khói, hắn cúi đầu đang chuẩn bị bắt đầu đi “Nhìn trộm”, chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên.

    Hắn không vui nhíu mày một hồi, gương mặt lạnh lùng đi mở cửa, vừa mở ra không ngờ nhìn thấy Yến Thù Thanh một khuôn mặt tươi cười cùng Quyển Quyển ở trong lồng ngực.

    Yến Thù Thanh hôm nay mặc một áo len dệt sợi đay, bên trong là một áo sơ mi màu xanh lam, phối hợp với quần bò, hiện ra thân hình kiên cường đặc biệt thon dài, một đôi mắt mang theo nụ cười uốn cong, giống như học sinh vừa mới tốt nghiệp.

    Mà Quyển Quyển ở trong lồng ngực của Yến Thù Thanh, bởi vì sợ lạnh, mặc một cái áo khoác bông màu vàng, sau lưng còn có một đôi lỗ tai màu hồng, trên đầu đội mũ quả dưa, da thịt trắng hồng mũm mĩm y hệt cái bánh bao vừa mới ra lò.

    Người trước một giây còn lo nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Đoan Trạch ngẩn người một chút, sau đó lỗ tai đỏ lên không dễ phát giác, “Sao cậu lại tới đây?”

    Yến Thù Thanh liếc mắt nhìn lỗ tai của hắn, câu môi nở nụ cười, “Đến báo ân cứu mạng a.”

    Nói xong anh không chờ Đoan Trạch mở miệng, trực tiếp đi vào nhà đem đồ vật trong tay nhét vào trong lồng ngực của hắn, Đoan Trạch lúc này mới phát hiện túi đồ hắn đang ôm có đựng nguyên liệu nấu ăn.

    “Cậu đây là…”

    Hắn ôm đồ vật, có chút chưa hoàn hồn lại, lúc này Quyển Quyển nghe đến thanh âm của hắn, “A nha” một tiếng, đưa tay ra lại muốn nhào vào trong lồng ngực của hắn.

    Đứa nhỏ bị mũ quả dưa tròng lên đầu, còn không đợi nhìn thấy người liền vui vẻ cười khanh khách, Yến Thù Thanh cười thuận thế đem con trai kín đáo đưa cho Đoạn Trạch, Đoan Trạch bị đứa nhỏ đụng phải, luống cuống tay chân vội vàng đỡ lấy cái mông nhỏ của nó.

    Quyển Quyển dán vào mặt của hắn, lúc này cười ngốc một tiếng, “Nha… Trạch Trạch…”

    Đoan Trạch bị đứa nhỏ hôn như thế, lỗ tai không tự chủ đỏ lên mấy phần, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng trở nên nhu hòa, đâm đâm khuôn mặt đứa nhỏ, “Mấy ngày không gặp một nắm hình như nhóc mập lên.”

    “A ê a! Nha nha nha!” Đứa nhỏ không nghe được hai từ “Một nắm” cùng “Mập”, trong nháy mắt nhô lên quai hàm, quơ quả đấm nhỏ kháng nghị.

    Hắn tự nhận không có duyên gì với trẻ con, lúc thường gương mặt băng sơn của hắn phỏng chừng trực tiếp có thể hù doạ đứa nhỏ, thế nhưng chỉ có viên thịt trong lồng ngực này, trong lòng hắn yêu thích, thậm chí lúc trước chỉ có gặp một lần, vào lúc này dĩ nhiên hơi nhớ nhung, làm cho chính hắn cũng không hiểu ra sao.

    Nhếch miệng lên, hắn cúi đầu dùng cái cằm có râu đâm vào mặt đứa nhỏ, “Nếu nhóc không muốn gọi một nắm, lần sau gọi nhóc là tiểu bàn tử được không.”

    “Nha nha nha! Trạch Trạch… hư!” Đứa nhỏ ngọ nguậy, nỗ lực muốn cường điệu nó mới không phải tiểu bàn tử, kết quả quơ móng vuốt nhỏ nửa ngày mới nói được một câu.

    Đoan Trạch trầm thấp nở nụ cười, lúc này Yến Thù Thanh vén tay áo lên, cầm lên một đống nguyên liệu nấu ăn nói, “Anh cùng tiểu bàn tử chơi đi, để tôi xử lý mấy nguyên liệu này, nhà bếp anh ở nơi nào?”

    Vào lúc này Đoan Trạch mới phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến bộ dạng bản thân chơi đùa cùng đứa nhỏ đều bị Yến Thù Thanh nhìn lại, trên mặt chợt loé lên một tia không dễ chịu, “Cậu đây rốt cuộc muốn làm gì?”

    Yến Thù Thanh nhìn hắn dương dương lông mày, “Không phải anh đã thấy rồi, lần trước nhờ có anh tại quán bar cứu tôi, ngày hôm nay tôi muốn bộc lộ tài năng mời anh ăn cơm, vốn là muốn mời anh đi nhà hàng, thế nhưng tôi đi siêu thị mua khá nhiều đồ, trong nhà lại không còn chỗ để, không bằng mang đến đây nấu một bữa cơm cho anh, coi như báo ân.”

    Nói xong anh tìm đến nhà bếp, phi thường tự nhiên đi vào, bắt đầu đem các loại nguyên liệu nấu ăn ra ngoài.

    Đoan Trạch theo dõi bộ dạng Yến Thù Thanh thoải mái như thường, không biết làm sao đột nhiên bốc lên cảm giác vợ mình cùng con mình từ nhà mẹ đẻ trở về, nhất thời trên mặt nóng lên, cứng rắn mà nói, “Tôi cho cậu biết địa chỉ, không phải để cậu không mời mà tới.”

    Hắn đã bắt đầu hối hận chính mình dĩ nhiên đem địa chỉ nói cho Yến Thù Thanh, đều do người đàn ông ghê tởm này, không biết cho hắn uống thuốc mê gì, làm cho hắn căn bản không có cách nào từ chối yêu cầu của đối phương, ngày đó từ nhà đối phương rời đi mơ mơ hồ hồ nói ra chuyện này..

    Một “Thủ phạm bắt cóc” dĩ nhiên chính mồm nói cho “Con tin” vị trí của hắn, thực sự là phạm vào tối kỵ của nhiệm vụ….

    Khẩu khí của hắn phi thường gay go, giống như là muốn đem người trực tiếp đuổi ra ngoài, thế nhưng lúc nói lời này còn không quên ôm thật chặt Quyển Quyển, Yến Thù Thanh liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng buông xuống, “Cho nên anh muốn đuổi tôi đi đúng không?”

    “Tôi…”

    “Trước là anh nói với tôi, thái độ của tôi đối với ân nhân cứu mạng không tốt, hiện tại tôi đến nhận tôi cũng không được sao?”

    Yến Thù Thanh mở to mắt, ánh mắt như nước nhìn Đoan Trạch..

    “Cậu… Tôi không phải ý này.” Đối diện đôi mắt này, Đoan Trạch lần thứ hai không nói ra được lời cự tuyệt.

    “Vậy anh nguyện ý ăn cơm tôi làm không?”

    “…” Đoan Trạch không nói, ôm Quyển Quyển xoay người rời đi, thân thể lại cứng ngắc như miếng sắt cứng.

    Tại sao đến cùng hắn không dứt được người đàn ông này!

    Theo dõi lỗ tai đỏ chót lộ ra ngoài của hắn, Yến Thù Thanh nhếch lên khóe miệng lén lút ở trong lòng nở nụ cười: Họ Cận kia, để xem anh giả trang đến đâu!”

    Trên bếp đang hầm nồi thịt kho thơm nồng nặc.

    Yến Thù Thanh kéo ống tay áo, đem nguyên liệu nấu ăn cắt thành sợi nhỏ đều đều, ngón tay thon dài trắng bóc phối hợp với màu xanh của hành hoa, giống như phỉ thúy xứng với bạch ngọc vui tai vui mắt.

    Vào lúc này Yến Thù Thanh hơi cúi đầu, dùng thìa canh múc một muỗng nước canh đưa đến bên mép thổi thổi, sương mù màu trắng tràn ngập, từ xa nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy hai mảnh đôi môi đỏ bừng, đối phương nếm thử tư vị nước canh, giơ tay từ trong tủ trên đầu tìm đồ gia vị, vạt áo trên dưới lay động, lộ ra một đoạn eo gầy nhỏ.

    Đoan Trạch vốn là chỉ muốn trốn đi xa xa, tránh né đề tài lúng túng vừa nãy của hai người, thế nhưng vào lúc này tầm mắt lại không nhịn được rơi vào trên người Yến Thù Thanh, theo dõi cái mông vểnh cao cùng chân dài thẳng tắp của đối phương, chỉ cảm thấy tim đập mạnh có chút mất thăng bằng, không kiềm hãm được đi tới, dựa vào cánh cửa cửa bất động thần sắc đứng xem.

    “Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì? Nhìn tôi có thể no sao?”

    Yến Thù Thanh chẳng biết lúc nào phát hiện ra hắn, thả xuống hộp gia vị trong tay, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.

    Lỗ tai Đoan Trạch đỏ ửng, vết sẹo trên mặt rối lại, “Đừng tưởng bở, tôi là tới xem cậu có tập trung nấu cơm không thôi.”

    “Làm sao, đói bụng?” Yến Thù Thanh nở nụ cười, cho vào trong chảo một muỗng dầu hào, mùi vị thơm nức của dầu hào lập tức toả ra khắp căn phòng, sau đó tôm tươi được cho vào, trong nháy mắt biến thành màu sắc cháy xém dụ người.

    “Ừ, đói bụng.” Lần này Đoan Trạch hiếm thấy nói thật, mắt chỉ nhìn chằm chằm đoạn eo gầy nhỏ cùng cái mông trong lúc xào thịt hơi rung rung, ánh mắt trầm xuống, cũng không biết là đói bụng muốn ăn đồ ăn hay đến tột cùng là muốn ăn cái gì khác.

    “Vậy anh còn nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không phải sườn kho.”

    Cậu so với sườn kho ăn ngon hơn.

    Đoan Trạch ở trong lòng bổ sung một câu, cả người đều có chút hoảng hốt, thậm chí bốc lên ảo giác đã từng sống chung với người đàn ông này rất lâu.

    Nhìn hắn không nói lời nào, Yến Thù Thanh hướng hắn vẫy vẫy tay, “Nếu như đói bụng thì mau đến hỗ trợ đi, đừng ở nơi đó, tôi không biết khẩu vị của anh, anh mau đến nếm thử xem vừa chưa?”

    Nói xong Yến Thù Thanh gắp lên một miếng xương sườn đưa tới bên mép Đoan Trạch, mùi vị nồng nặc phả vào mặt, đối phương tựa hồ không ý thức được động tác này có bao nhiêu ám muội, mà gương mặt Đoan Trạch tựa hồ đỏ ửng, tim kịch liệt đập mạnh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.

    Người đàn ông này thực sự là thật đáng sợ, giờ nào khắc nào cũng lay động trái tim hắn, rõ ràng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại làm cho hắn trong vòng nửa tháng ngắn ngủi triệt để rơi vào vòng xoáy của đối phương.

    Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt sáng ngời của Yến Thù, ở trong lòng không nhịn được thầm mắng một tiếng, trái tim đã không nghe theo lý trí.

    Giơ tay đè lại mu bàn tay của Yến Thù Thanh, hắn tiến gần tới, cúi đầu đem miếng sườn ăn vào miệng, xương sườn mềm nhũn lan tràn ở trong miệng, ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn Yến Thù Thanh, liếm môi một cái, “Không mặn, vừa mềm vừa thơm, ăn thật ngon.”

    “Mền thơm” cái từ này rất hiển nhiên không phải đang hình dung xương sườn, mặc dù đã sớm biết đối diện gia hỏa bên trong hắn là ai, mặt Yến Thù Thanh vẫn là không khống chế được hơi nóng lên.

    Tên khốn kiếp này thực sự là vẫn giống như trước kia, một khi nổi hứng trêu chọc tuyệt đối anh không phải đối thủ của hắn.

    Trêu ghẹo không thành ngược lại bị trêu lại, Yến Thù Thanh ho một tiếng thu cánh tay về, một bên khuấy động mặt nồi phía trước, một bên lơ đãng thuận miệng hỏi, “Nếu như anh thích ăn lần sau có thể tới nhà của tôi, nói đến nhà trọ của anh cách chỗ của tôi cũng thật là gần a, làm sao trước đây tôi chưa từng thấy anh, anh dọn tới lúc nào vậy?”

    Lời này khiến thần sắc Đoan Trạch đọng lại, bình tĩnh nói, “Không bao lâu, cũng là hơn một tháng đi, tôi lúc thường bận rộn công việc.”

    Yến Thù Thanh híp mắt một cái, hơn một tháng vừa vặn chính là thời gian hai người quen biết đến bây giờ, xem ra từ ngày đó gặp gỡ ở khách sạn, cái tên này đã nhìn chằm chằm mình.

    Nhưng hắn đến cùng đã từng trải qua những gì, làm sao mất kí ức, tại sao lại xuống tay với mình, sau lưng đến tột cùng che giấu âm mưu gì…

    Vô số vấn đề tràn ngập trong đầu, thế nhưng trên mặt Yến Thù Thanh hoàn toàn không hiện ra, cười một cái nói, “Là công việc gì? Cảm giác chung quanh đây đều là khu dân cư, muốn là đi làm nói coi như ngồi phi hành khí cũng phải rất xa đi.”

    “Giúp người khác làm việc vặt, không phải công tác gì đứng đắn gì”

    Đoan Trạch hàm hồ trả lời một câu, trên mặt thần sắc bất biến, trong lòng có chút chột dạ, hắn phát hiện mình ở trước mặt người này ngay cả nói dối cũng rất khó khăn, mặc dù biết đến hắn chỉ là tùy tiện hỏi một chút, cũng không nhịn được có chút sốt sắng.

    “Xương sườn xong chưa, tôi bưng ra ngoài, tôm sốt làm xong rồi nhớ gọi tôi.”

    Nói xong lời này, hắn bưng xương sườn Yến Thù Thanh mới làm xong, quay người đi ra nhà bếp, rất hiển nhiên không muốn tiếp tục tán gẫu.

    Yến Thù Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của hắn, hơi mím môi, ở góc độ người bên ngoài không thấy được nắm chặt nắm đấm.

    Anh nhất định phải tra được rốt cuộc là ai khiến Cận Hằng biến thành bộ dáng xa lạ này!

    Một bữa cơm qua đi, hai người lớn một đứa nhỏ ăn cực kỳ thỏa mãn.

    Yến Thù Thanh từ sau khi rời trường quân đội cũng rất ít làm cơm, từ nhỏ đói bụng thành thói quen khiến anh cũng không hứng thú với chuyện ăn uống, một tháng uống dịch dinh dưỡng cũng không cảm thấy gì, thế nhưng rất ít nấu cơm không có nghĩa là không biết làm, nghĩ đến những ngày sau này sinh sống cùng Cận Hằng, ngày hôm nay anh lấy ra bản lĩnh giữ nhà của mình, làm ra những món ăn tinh xảo ngon miệng.

    Không chỉ khiến Cận Hằng luôn luôn xoi mói đều khen không dứt miệng, ngay cả Quyển Quyển cũng ăn no đến mức cái bụng căng tròn, tuy rằng nó vẫn không thể cùng người lớn ăn cơm, thế nhưng Yến Thù Thanh chuẩn bị cho nó cháo kê thơm ngát, lại pha thêm cốc sữa bò, Quyển Quyển chỉ hận không thể đem cả cốc sữa bò cùng bát cháo kê nuốt xuống.

    Sau khi ăn xong, Yến Thù Thanh đi dọn dẹp nhà bếp, Quyển Quyển còn ở trên ghế sa lon vỗ bụng nhỏ của mình ợ một cái rõ to, nhìn bọn họ một lớn một nhỏ, Đoan Trạch trong lúc hoảng hốt cảm giác tất cả những thứ này thật giống như đều là hắn trước đây vẫn chờ đợi, một người bạn đời, một đứa nhỏ đáng yêu, còn có một ngôi nhà tràn ngập khói lửa.

    Lặng lẽ nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, Đoan Trạch đem Quyển Quyển ôm lấy, mở miệng nói thầm.

    “Trước đây mẹ nhóc cùng ba ba nhóc ở nhà, cũng tốt đẹp như vậy sao?”

    “… A a?” Quyển Quyển một mặt khó hiểu nhìn hắn, nó chưa từng thấy mẹ nha.

    Khẩu khí Đoan Trạch chìm xuống, cảm thấy thằng nhóc có thể có thể không hiểu mẹ cùng ba ba là gì, suy tư nửa ngày, hắn mới uyển chuyển giải thích, “Ừm.. Mẹ cùng ba ba chính là hai người ở trong nhà có thể ôm hôn nhau, ví dụ mẹ nhóc hôn nhóc mặt không đỏ, thế nhưng hôn ba ba nhóc mặt sẽ đỏ.”

    Quyển Quyển một mặt mộng mị nhìn thúc thúc trước mặt, “A…”

    Vẫn là chưa từng thấy mẹ và ba ba hôn nhau nha.

    “…”

    Đoan Trạch bỏ qua, đầu hắn nhất định là bị nước vào mới có thể hỏi vấn đề này cho một đứa nhỏ chưa tới một tuổi.”

    Hỏi Quyển Quyển không được, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn cảm thấy buổi tối nay hắn nhất định là ăn tôm sốt chua ngọt khá nhiều, tâm lý bốc ra mùi vị vừa ngọt vừa chua.

    Hắn hi vọng thời gian dừng lại vào đúng lúc này, càng hi vọng có thể vĩnh viễn chiếm lấy người đàn ông trước mắt, hắn biết đến loại này kích động rất kỳ quái, không có ai sẽ đối với một người mới quen được nửa tháng vừa yêu vừa hận, nhưng hắn đã không muốn tiếp tục xoắn xuýt, càng không muốn lo lắng nhiệm vụ của mình, hắn chỉ muốn ở cùng người đàn ông trước mặt.

    Đè xuống tâm lý kích động, hắn quay người đi vào nhà bếp.

    Bởi vì nhà trọ chỉ dùng cho mục đích giám thị cho nên quá mức đơn sơ, trong phòng không có người máy gia đình, tự nhiên cũng không có ai rửa chén, Yến Thù Thanh nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, “Anh tới thật đúng lúc, tôi tìm nửa ngày cũng không tìm được thuốc tẩy, nhà anh làm sao không có thứ gì, lúc thường anh rửa chén thế nào vậy?”

    Trước khi cậu tới tôi đều uống dịch dinh dưỡng, cần gì phải rửa chén!

    Đoan Trạch ở trong lòng bồi thêm một câu, trên mặt lại thản nhiên, “Có thuốc tẩy a, cậu không tìm được sao, ở trong tủ đó.”

    “Nào có?” Yến Thù Thanh nắm tóc, lại dò đầu vào trong tủ tìm lại, trên mặt lộ ra biểu tình mơ hồ hiếm thấy.

    Từng trải qua thân thủ bén nhọn của đối phương, cũng từng trải qua bản lĩnh câu người nhiếp phách của tên này, lại chưa từng thấy biểu tình ngu ngốc như vậy, Đoan Trạch trong lòng nóng lên, trái tim cũng theo đó mà ầm ầm nhảy lên.

    Thấp giọng ho một tiếng, thần sắc hắn như thường nói bừa, “Há, khả năng là lúc tôi dọn nhà, người máy đem nó đặt ở phía tủ trên cùng rồi.”

    Nói xong hắn làm bộ đạp ghế tựa leo lên, một cái tay ở trong tủ lục lọi một phen, “Là ở nơi này, làm sao nhét kỹ như thế, tôi với không tới a, nếu không cậu cứ để chén đũa ở nơi đó đi, ngày mai tôi tìm được thuốc tẩy rồi tôi rửa cho.”

    “Để ở đây một buổi tối không rửa chén đũa sẽ bốc mùi, anh đi xuống đi, để tôi thử lên xem cho.”

    Nói xong Yến Thù Thanh đẩy ra Đoan Trạch vướng chân vướng tay, vén tay áo lên, đứng lên ghế, nhưng tủ này thực sự quá cao, anh không thể với tới, chỉ có thể kiễng mũi chân cho tay vào bên trong tủ tìm tòi.

    Cái tư thế này khiến cả người Yến Thù Thanh lộ ra một đường cong duyên dáng, trên mông hai đoạn thịt mềm không ngừng mà ở trước mắt Đoan Trạch lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt của hắn càng ngày càng thâm trầm, hầu kết chuyển động trên dưới, giơ tay đẩy ghế tựa một cái.

    “Này uy, anh đừng rung ghế!”

    “Tôi rung ghế lúc nào, rõ ràng là chính cậu đứng không vững, nếu không tôi đỡ cậu?” Đoan Trạch nói xong lời này quang minh chánh đại xoa cái mông của Yến Thù Thanh.

    Cả người Yến Thù Thanh trong nháy mắt giống như bị điện giật, run lập cập, mẹ nó… Tên khốn này mất kí ức làm sao còn lưu manh như vậy!

    “Anh sờ vào chỗ nào đấy! Buông tay buông tay!”

    Cái cổ Thù Thanh đỏ ửng, đôi mắt Đoan Trạch càng sâu sa, ngoan ngoãn thu tay về.

    “Được, vậy cậu tự làm đi.” Nói xong lời này hắn lại nhấc chân đạp ghế tựa một cái.

    Yến Thù Thanh cả người bất ổn, trực tiếp từ trên ghế ngã xuống, Đoan Trạch được như ý nguyện ôm lấy đối phương, kết quả không cẩn thận đạp phải miếng vải dính dầu mỡ dưới đất, dưới chân không vững, trực tiếp té xuống đất.

    Yến Thù Thanh xem như là nhìn thấu tính xấu của người này, thuận thế nằm úp sấp về phía trước cả người đều đặt ở trên người Đoan Trạch.

    “Tê…” Đoan Trạch bị ngã xuống đất, không nhịn được đau đớn hít vào một hơi, mới vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Yến Thù Thanh gần trong gang tấc.

    Chóp mũi hai người cơ hồ đụng vào nhau, đối diện con mắt màu xanh sẫm của đối phương, trên mặt Đoan Trạch căng thẳng, theo bản năng dời đi tầm mắt.

    Yến Thù Thanh câu lên khoé miệng, nắm cằm của hắn quay lại, “Anh cố ý đúng không? Rõ ràng là anh có tà tâm mới cố tình đẩy ghế làm tôi ngã!”

    “Cậu xuống đi, tôi không hiểu cậu…” Không chờ hắn nói xong, Yến Thù Thanh cúi đầu hôn lên đôi môi hắn, câu nói kế tiếp nhấn chìm ở giữa răng môi lẫn lộn “!” Đoan Trạch kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó cả khuôn mặt mang theo vết sẹo đều trở nên hồng thấu.

    Lúc này ngoài cửa phòng bếp dò ra một cái đầu nhỏ, nghe đến tiếng vang cực lớn Quyển Quyển không nhịn được bò tới xem một chút xảy ra chuyện gì, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy hình ảnh ba ba cùng thúc thúc hôn nhẹ.

    “Nha!”

    Yến Thù Thanh cấp tốc ngẩng đầu lên, bị con trai bắt gặp được cảnh này, anh không được tự nhiên ho nhẹ một cái, vừa muốn mở miệng đuổi con trai đi, Quyển Quyển lại nhìn chằm chằm cái cổ đỏ ửng của Đoan Trạch, mở to đôi mắt tròn vo.

    Có thể cùng ba ba ôm ôm hôn hôn còn có thể đỏ mặt, loại quan hệ đó không phải là…

    “A… Mẹ, mẹ!”

    ***

    Trời tối người yên, Quyển Quyển dựa vào Đoan Trạch không đi, cắn góc chăn một bộ dạng đáng thương vô cùng, ngay cả ba ba không để ý tới, nhất định phải chờ Trạch Trạch thúc thúc cho nó một câu trả lời.

    Đoan Trạch xưa nay chưa từng chăm sóc đứa nhỏ, vào lúc này bó tay toàn tập, Yến Thù Thanh lại lấy việc để đi rửa bát để trốn tránh, vì vậy trọng trách dỗ đứa nhỏ lại rơi vào trên vai của hắn, thế nhưng rõ ràng đã dỗ vô số lần, Quyển Quyển vẫn là quyệt miệng trơ mắt nhìn hắn, chết sống không ngủ, cuối cùng Đoan Trạch có chút tức giận nói: “Chú đã nói rồi chú không phải mẹ nhóc! Người bên ngoài mới phải!”

    “Nha nha… Ba, ba…” Bên ngoài là ba ba, thúc thúc gạt con!”

    “Chú với mẹ con… Chú là nói chú với ba ba nhóc hôn nhau không phải giống như nhóc nghĩ, nhóc cũng không cần ghen tị với chú, ba ba nhóc sau này vẫn sẽ hôn nhóc, nhóc hiểu chưa?”

    “Nha nha nha…” Xem đi còn nói không phải ba ba, hiện tại đều thừa nhận, không muốn tiếp tục tin tưởng thúc thúc nữa! QAQ

    “Còn khóc! Lại khóc ba ba nhóc sau này sẽ là của chú, không có tiểu bàn tử nhóc làm kỳ đà cản mũi, chú với ba ba nhóc hai người càng vui vẻ hơn.”

    Đoan Trạch không nhịn được đe dọa, gương mặt băng sơn lại đen sì thoạt nhìn đặc biệt hù người, Quyển Quyển khóc thút thít nấc lên một hơi, sau đó càng thêm hung hăng khóc lớn lên, “Nha oa oa ——!”

    Trạch Trạch thúc thúc là đại bại hoại, không chỉ cướp ba ba của nó còn gọi nó tiểu bàn tử!

    Âm thanh đứa nhỏ khóc lớn, khiến Yến Thù Thanh nghe thấy, anh mở cửa phòng, ngoài phòng bay tới một trận mùi vị huân hương nhàn nhạt, nhìn Đoan Trạch có chút hả hê nói “Ngày hôm nay không dỗ nó ngủ, chúng ta đừng hòng mà có thời gian làm chuyện khác.” Nói xong xoay người rời đi.

    Mùi vị huân hương bay vào khiến Đoan Trạch khịt khịt mũi, nghĩ tới hôm nay người đàn ông này tự nhiên chủ động hôn hắn, đại khái là ý tứ muốn cùng hắn tiếp tục phát triển đi? Nghĩ tới những thứ này trái tim hắn đập loạn, nhận lệnh đối với tiểu tổ tông Quyển Quyển giơ tay xin hàng, ôm nó bắt đầu kể chuyện cho nó nghe.

    Chuyện hắn kể cực kỳ gay go, Quyển Quyển còn đắm chìm trong bi thương ba ba bị mẹ đoạt đi, thỉnh thoảng a a a a ngắt lời, sau một hồi cuối cùng thằng nhóc cũng ngủ, Đoan Trạch cũng mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, muốn ra ngoài hỏi lại hỏi Yến Thù Thanh đối với hắn rốt cuộc là có phải là ý đó hay không, thế nhưng cơn buồn ngủ bao phủ tới, hắn đến cùng không thể bò lên chỉ có thể ôm đứa nhỏ đồng thời chìm vào giấc ngủ.

    Bóng đêm không hề có một tiếng động, toàn bộ trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe đến tiếng hít thở quy luật của một lớn một nhỏ.

    Sau khi xác định Cận Hằng triệt để ngủ, Yến Thù Thanh vẫn luôn dựa vào ở trên ghế sa lon chợp mắt, mở mắt ra, giơ tay huỷ đi huân hương, hắn đứng lên, rốt cục có cơ hội nhìn khắp bốn phía.

    Gian phòng này không thể nghi ngờ là nơi dừng chân tạm thời, tuy rằng Cận Hằng cực lực che giấu, thế nhưng trong phòng ngoại trừ một đống lớn túi dịch dinh dưỡng ở bên ngoài, căn bản không có nhiều vết tích sinh hoạt.

    Yến Thù Thanh giơ tay từ trong túi tiền lấy ra thiết bị định vị Cận Hằng nhét ở trong người hắn, đặt ở bên trong thiết bị truyền tin của mình, lặng yên không tiếng động ở trong phòng kiểm tra, thiết bị truyền tin phát ra âm thanh tí tách khá nhỏ, khi đi đến một chỗ gần cửa sổ, âm thanh tí tách đột nhiên tăng cường.

    Anh thân thủ xốc lên tờ báo ở trên bàn, thình lình nhìn thấy thiết bị truyền tin lúc trước bị Đoan Trạch thuận tay ném qua một bên.

    Đụng vào màn hình liền nổi lên ánh sáng màu xanh, gợi ý của hệ thống chuyển nhập vân tay cùng mật mã, anh không khỏi hơi nhướng mày.

    Cầm kiếm giả và phục tùng giả một khi ký khế ước thành hôn, có thể mở ra thiết bị truyền tin của đối phương, hơn nữa thiết bị truyền tin ở trong Thương Kiếm, trừ phi là tử vong bằng không có khả năng thay đổi triệt để, nhiều nhất chính là hệ thống đổi mới thăng cấp, thế nhưng thiết bị truyền tin của Cận Hằng rất hiển nhiên bị người nào đó từng giở trò, chặt đứt liên hệ giữa bọn họ.

    Trong lúc anh rơi vào trầm tư, thiết bị truyền tin của Cận Hằng đột nhiên lóe lên một cái, một tin tức được gửi đến, bởi vì không có quyền hạn anh không nhìn thấy nội dung, thế nhưng hình ảnh hiển thị tin nhắn đến lại tàn nhẫn mà đâm vào con mắt của anh, làm cho anh trong phút chốc một chút trợn to hai mắt.

    Một con rắn độc màu đen mở ra cái miệng lớn như chậu máu cắn một quả cầu lửa.

    Đây là huy hiệu của quân bộ nước Á Hi… Anh nằm mơ cũng sẽ không quên!

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn