Chính là không ly hôn – Chương 69

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Trong lúc Trần Lâm đẩy ra cửa lớn phòng bệnh, Yến Thù Thanh đã mở mắt ra.

    Anh dựa vào ở trên giường, trên đầu cùng trên bả vai quấn băng gạc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, tựa hồ đã ngồi như vậy rất lâu.

    Trần Lâm bước nhanh đi vào, Yến Thù Thanh nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trần Lâm, lộ ra một vệt nụ cười, “Anh đã đến rồi?”

    Cái nụ cười này khiến Trần Lâm sững người lại, theo dõi sắc mặt xanh trắng của Yến Thù Thanh nhất thời nói không ra lời.

    Trần Lâm cho là trải qua chuyện lớn như vậy, Yến Thù Thanh rất có thể sẽ không chịu nổi, nhưng giờ khắc này đối phương lại cực kỳ bình tĩnh ngồi ở chỗ này, bình tĩnh đến mức thật giống như người lúc trước cả người đều là máu ôm lấy Quyển Quyển đẩy cửa mà vào không phải Yến Thù Thanh.

    Trần Lâm chỉ là một người ngoài vừa nghĩ tới hình ảnh lúc đó đều lòng vẫn còn sợ hãi, huống chi là Yến Thù Thanh luôn luôn yêu thương bảo vệ Quyển Quyển,

    Trong lòng Trần Lâm có chút bất an, thu lại thần sắc trên mặt, tiến lên đỡ lấy Yến Thù Thanh, “Trên người cậu bây giờ còn có thương tổn, không thể ngồi lên, nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

    Yến Thù Thanh kéo kéo khóe miệng, vung vung tay nói, “Yên tâm, tôi bị thương ra sao trong lòng tôi nắm chắc, không cần lo lắng, không chết được.”

    Lời này khiến Trần Lâm không nhịn được lườm một cái, “Đúng a, mạng của cậu rất lớn a, tay trái bị dao đâm khâu năm mũi, cánh tay phải trực tiếp bị đạn thương tổn tới động mạch, chỉ cần trễ một chút nữa cậu có thể bị mất mạng.”

    “Dù sao tôi cũng chưa tắt thở mà.” Yến Thù Thanh cười cười, tựa hồ căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng.

    “Chờ đến lúc cậu tắt thở thì không còn kịp rồi, chính cậu đếm trên đầu ngón tay đi, khoảng thời gian này đến cùng bị thương đã bao nhiêu lần, ba ngày hai đầu chạy tới chỗ này của tôi, hay là cậu chuyển vào bệnh viện sống luôn đi.”

    Trần Lâm nói xong lại kéo chăn mền trên người Yến Thù Thanh, “Cậu ngoan ngoãn nằm xuống đi, lần sau tiếp tục làm bừa tắt thở cũng đừng tới tìm tôi.”

    Trên mặt Yến Thù Thanh chợt lóe thần sắc bất đắc dĩ, “Tôi thật sự không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không tin tôi ngồi dậy đi vài bước cho anh nhìn xem.”

    Anh nói xong tránh ra cổ tay Trần Rừng, làm bộ muốn xuống giường.

    Lúc này Trần Lâm mới ý thức tới không đúng, bởi vì từ khi vào cửa đến bây giờ, Yến Thù Thanh dĩ nhiên từ đầu tới cuối đều không đề cập với anh ta thương thế của Quyển Quyển, ở trong lòng Yến Thù Thanh Quyển Quyển chiếm phân lượng rất lớn, Trần Lâm so với bất luận người nào rõ ràng hơn cả, đối phương làm sao có khả năng trốn tránh vấn đề này?

    “Cậu có phải là muốn đi xem Quyển Quyển?”

    Lời này khiến Yến Thù Thanh sững người lại, sau đó lại cười một tiếng, “Tôi chính là cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt, muốn đi ra ngoài đi dạo thôi, anh làm gì nghi thần nghi quỷ.”

    Nói xong anh ngồi dậy đứng lên, kéo tới vết thương quấn băng gạc trên vai nhất thời đau đến nỗi khoé miệng nhíu vào một cái không dễ phát giác, sắc mặt thản nhiên đứng lên vòng qua Trần Lâm muốn đi ra ngoài.

    Trần Lâm lập tức ngăn chặn đường đi của anh, lông mày gắt gao nhíu lại, “Yến Thù Thanh cậu mới vừa xuống bàn mổ hai giờ, vào lúc này muốn đi chỗ nào!? Cậu bị thương nặng như vậy, có thể có chút lý trí hay không, Quyển Quyển nó chỉ là rách da đầu, căn bản không có gì đáng lo, vào lúc này đang ngủ ở bên trong khoang chữa bệnh, cậu đi cũng không gặp được nó!”

    Nghe đến thương thế của Quyển Quyển, Yến Thù Thanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn trong lòng hòa hoãn mấy phần, đè xuống chua xót trong cổ họng, anh giả vờ vô sự kéo kéo khóe miệng, “Có anh chăm sóc tôi tự nhiên yên tâm, anh đừng bận tâm vớ vẩn, tôi không muốn quấy rối đứa nhỏ nghỉ ngơi, thật sự chỉ là đi ra ngoài hóng gió một chút, lập tức trở về.”

    Nói xong lời này, anh thậm chí không chờ Trần Lâm mở miệng, mở cửa muốn đi ra.

    Anh càng bình tĩnh như vậy, Trần Lâm càng cảm thấy chuyện này không ổn, ở phía sau kéo anh lại, “Nếu không phải cậu đi xem Quyển Quyển, còn có chuyện gì so với đứa nhỏ quan trọng hơn? Thù Thanh, cậu không đúng, con mẹ nó đến cùng cậu làm sao vậy!?”

    Nói xong Trần Lâm dùng toàn bộ thân thể chặn ở cửa, gắt gao nhìn chằm chằm Yến Thù Thanh, “Từ lúc cậu cả người đều là máu vào cửa đến bây giờ, một câu giải thích đều không có, tôi cứu nửa ngày người thậm chí ngay cả Quyển Quyển làm sao bị thương cũng không biết, ngày hôm nay cậu nhất định phải đem chuyện này nói rõ ràng, bằng không đừng nghĩ ra khỏi cửa này!”

    Yến Thù Thanh mím môi lại, trên mặt giả bộ nở nụ cười hoàn toàn biến mất, biến thành sắc mặt trắng bệch, anh cũng chưa nói cái gì, trực tiếp đẩy Trần Lâm muốn đi ra ngoài, Trần Lâm kéo lấy anh, hai người nhất thời kẻ kéo người đẩy.

    Trần Lâm kiêng kỵ vết thương trên người Yến Thù Thanh, căn bản không dám dùng sức, nhưng vẫn là gắt gao giữ chặt cửa, Yến Thù Thanh mới vừa làm xong giải phẫu thuốc tê còn chưa dứt, lúc này yếu ớt căn bản không phải là đối thủ của Trần Lâm, nhiều lần giãy dụa liền xé rách vết thương lòng bàn tay.

    Từ khi Cận Hằng chết rồi, Trần Lâm cũng chưa từng thấy bộ dạng Yến Thù Thanh cố chấp điên cuồng như vậy, trong lúc nhất thời lại không dám thả tay ra, “Yến Thù Thanh con mẹ nó cậu điên rồi! Đến cùng cái gì đáng giá để cậu liều mạng đi ra ngoài như thế!”

    Yến Thù Thanh không giãy dụa được, trên mặt bình tĩnh triệt để hóa thành mảnh vỡ, sắc mặt một mảnh xám trắng, nói giọng khàn khàn, “Không còn kịp rồi… Tôi không đi thì sẽ không còn kịp nữa…”

    “Ai?” Trần Lâm căn bản nghe không hiểu anh đang nói cái gì.

    Yến Thù Thanh nhắm mắt lại, lồng ngực chập trùng lên xuống, “… Cận Hằng.”

    Vừa dứt lời, Trần Lâm lộ ra thần sắc ngạc nhiên, thậm chí có chút hoảng sợ nhìn Yến Thù Thanh, “… Cậu đang nói mê sảng cái gì vậy, Thù Thanh cậu đừng làm tôi sợ, Cận Hằng không phải đã sớm chết rồi, cậu muốn đi đâu tìm anh ta?”

    Nói xong Trần Lâm chỉ lo Yến Thù Thanh đầu óc không bình thường, giơ tay xoa trán của anh, lại bị Yến Thù Thanh giơ tay chặn lại.

    “Trần Lâm tôi rất tỉnh táo, không phải là đang nói mê sảng, Cận Hằng còn sống, vừa nãy trong lúc bị thương tôi còn đi cùng với hắn.”

    “… Thù Thanh, cái chuyện cười này không buồn cười chút nào, tôi xem cậu thực sự là bị Quyển Quyển kích thích cho nên mới ở chỗ này ăn nói linh tinh.” Trần Lâm nắm lấy cổ tay anh, cứng rắn muốn đem anh kéo lên giường.

    “Vừa nãy tôi và Quyển Quyển bị người Á Hi quốc phục kích, lúc đó trên người tôi không có súng, trong lồng ngực còn có Quyển Quyển, anh cảm thấy nếu như không có người giúp, hai cha con chúng tôi còn có mạng tới gặp anh hay không”

    Một câu nói khiến bước chân Trần Lâm bước chân dừng lại, nhướng mày quay đầu lại.

    Yến Thù Thanh thở ra một hơi, biết đến ngày hôm nay nếu như không đem chuyện này nói rõ ràng, Trần Lâm sẽ không để cho anh đi, vì vậy anh trầm mặc chốc lát, đem chuyện lúc trước ở khách sạn gặp lại Cận Hằng đến bây giờ, toàn bộ đều nói ra cho Trần Lâm nghe.

    “… Vì điều tra chuyện này, tôi cố ý tiếp cận anh ấy, kết quả lại phát hiện anh ấy và quân địch có liên quan, tôi sợ anh ấy phát hiện tôi giở trò bên trong huân hương, cho nên vội vàng mang theo Quyển Quyển rời đi, không nghĩ tới ở trên đường lại gặp quân địch phục kích, nếu như không phải Cận Hằng đột nhiên xuất hiện, tôi hiện tại đã tắt thở rồi.”

    “Ban đầu ở núi Thương Lan chính là tôi kéo chân sau của anh ấy, mới hại anh ấy biến mất lâu như vậy, lần này nói cái gì tôi cũng không thể tiếp tục bỏ lại anh ấy, tôi hiện tại phải đi tìm anh ấy.”

    Đối diện đồng tử lay động bướng bỉnh của Yến Thù Thanh, Trần Lâm dùng sức xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy như là nghe một hồi nói mơ giữa ban ngày.

    “… Thù Thanh, cậu cảm thấy được khả năng này? Tùy tiện tìm được một người lại coi anh ta là Cận Hằng, hơn nữa còn có quan hệ với địch quốc, tôi thấy cậu bị hồ đồ mất rồi.”

    Yến Thù Thanh cười khổ một tiếng, nhún vai một cái, “Tôi biết anh không tin, tôi cũng không hi vọng có người có thể tin tôi, nhưng người cùng Cận Hằng kết hôn là tôi, dù cho anh ấy hóa thành tro tôi cũng sẽ nhận ra, người khác có thể cho phép một người tuỳ tiện nguỵ trang thành anh ấy, thế nhưng tôi tuyệt đối không thể bị hàng nhái lừa gạt.”

    “Được, lui 10 ngàn bước mà nói, coi như anh ta thật sự là Cận Hằng, hơn nữa đã đầu phục địch quốc, vậy còn có thể có cái gì nguy hiểm đến tính mạng? Mục tiêu quân địch cũng không phải anh ta, cậu mang theo một thân thương tổn chạy đi tìm anh ta có hữu dụng không?”

    Yến Thù Thanh hít một hơi, đến lúc mở miệng âm thanh có chút khàn khàn, “… Trần Lâm, có lẽ là tôi lừa mình dối người, nhưng tôi đến nay không tin tưởng anh ấy đầu phục Á Hi, ban đầu ở khách sạn gặp gỡ, anh ấy rõ ràng có thể giết tôi, nhưng anh ấy không có, sau đó có rất nhiều cơ hội xuống tay với tôi, nhưng anh ấy cũng không có, nếu như anh ấy thật sự cùng quân địch đi chung một con đường, ngày hôm nay sẽ không cứu mạng tôi, anh ấy ba lần bốn lượt cãi lệnh, quân địch chắc chắn sẽ không tha cho anh ấy, nếu anh là tôi… Anh có thể bỏ mặc anh ấy sao?”

    Trần Lâm hít một hơi, giơ tay xoa mặt, anh ta biết Yến Thù Thanh một khi quyết định đi làm chuyện gì sẽ không thay đổi, dù có nói như thế nào cũng không thay đổi được.

    “Thù Thanh, coi như cậu nói đúng, thế nhưng cậu cũng đừng quên anh ta hiện tại đã biến thành kẻ địch của chúng ta, cậu không thể dùng thái độ trước đây Cận Hằng đối với cậu, để xem xét anh ta của bây giờ, nếu cậu đã muốn kiên trì, tôi cũng không ngăn được cậu, nhưng cậu có nghĩ đến tất cả đều là cạm bẫy địch quốc đặt ra hay không?”

    “Giả sử người phục kích cậu cùng Cận Hằng liên thủ gài bẫy, chỉ chờ cậu mắc câu, nếu như cậu đi thì sẽ không bao giờ trở về được.”

    Một câu nói khiến Yến Thù Thanh dừng lại bước chân, trong nháy mắt cứng tại chỗ.

    Lời nói của Trần Lâm như một thanh kiếm tàn nhẫn mà đâm vào bên trong trái tim của anh, tàn nhẫn mà vạch trần nỗi đau anh cố gắng trốn tránh.

    Trong lòng anh chống cự hoài nghi Cận Hằng, lại càng không nguyện ý đem ý nghĩ hèn hạ ác liệt nhất chụp vào trên người mình yêu, nhưng anh không phải không thừa nhận Trần Lâm nói ra tất cả chính là chuyện anh lo lắng nhất.

    Nếu như Cận Hằng tiếp cận anh, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều chỉ là một cái bẫy? Rốt cục anh nên làm gì?”

    Nếu như anh liều mạng đi ra ngoài như vậy, vạn nhất bỏ mạng, Quyển Quyển mới vừa bị thương sẽ ra sao?

    Trong lòng đột nhiên xông tới ý nghĩ khiến anh rùng cả mình, anh chặt chẽ mím môi, gian nan nhắm mắt lại, lòng bàn tay siết chặt chán nản mở ra, đến cùng anh không có đi ra khỏi cái cửa này…

    Một ý nghĩ sai lầm, thường thường có thể thay đổi rất nhiều thứ.

    Lại như Yến Thù Thanh ngày đó không thể bước ra cửa phòng bệnh, liền triệt để mất đi tin tức Cận Hằng.

    Anh vốn tưởng rằng Cận Hằng sớm muộn cũng sẽ tìm đến anh, giống như rất nhiều lần trước vậy, người đàn ông cường hãn này luôn có thể chuyển nguy thành an bình an trở lại bên cạnh anh, cho dù là vì tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt, nhưng lúc này đây lại giống như đêm đó ở núi Thương Lan, hắn cứ như vậy bỗng dưng biến mất lần nữa, không có để lại tung tích dù chỉ một chút.

    Thời gian một tháng ngắn ngủi, người này này giống như một hồi hoa trong gương, trăng trong nước, đột nhiên ra hiện ở bên cạnh anh, quấy nhiễu sinh hoạt của anh, sau khi lưu lại vô số bí ẩn lại lần nữa lặng yên không tiếng động biến mất không thấy.

    Yến Thù Thanh không tiếp thụ được thực tế như vậy, nhiều lần đêm khuya tỉnh lại, anh cũng hoài nghi người đàn ông gọi Đoan Trạch này, chỉ là trong lúc anh quá mức tưởng niệm Cận Hằng mới nằm mơ một hồi mộng đẹp, chờ đến khi giấc mộng tản đi, hắn lại biến thành một phần “tưởng niệm” ở núi Thương sống không thấy người chết không thấy xác.

    Thế nhưng trong cuộc sống lại sâu sắc mà để lại vết tích Đoan Trạch, nhắc nhở anh Cận Hằng xác thực đã trở lại.

    Yến Thù Thanh lần thứ hai lung ta lung tung không có mục đích tìm kiếm, căn phòng trọ của Đoan Trạch từng ở đã sớm người đi nhà trống, không nhìn thấy nửa điểm vết tích, nửa tháng sau, Quyển Quyển khôi phục xuất viện, thỉnh thoảng mà cầm lấy góc áo của anh, a a a gọi “Trạch Trạch Trạch”, tựa hồ đang hỏi ba ba Trạch Trạch thúc thúc đi nơi nào.

    Yến Thù Thanh không đáp lại được, mà trong lòng mơ hồ có một cái đáp án.

    Cận Hằng tự nhiên cùng quân địch có lui tới, có thể đã trở về Á Hi quốc hay không? Nếu như anh đi Á Hi quốc, tỷ lệ tìm được hắn có thể lớn hơn một chút hay không?

    Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến Yến Thù Thanh sợ hết hồn.

    Anh biết thân phận mình xuất hiện ở Á Hi quốc sẽ nguy hiểm cỡ nào, cũng biết tự mình một người rời đi, ở bên trong tinh cầu hoàn toàn xa lạ tìm người giống như mò kim đáy biển, thế nhưng sau khi đè xuống kích động hoang đường, khát vọng trong lòng lại theo cuộc sống chuyển dời không có cách nào ức chế càng lúc càng kịch liệt.

    Nhưng anh vẫn còn có mấy phần lý trí, chỉ có thể đem phần này kích động tàn nhẫn mà chôn ở nơi sâu xa nhất trong lòng.

    Ngày này, sau khi dỗ Quyển Quyển ngủ đã là đêm khuya, anh rửa mặt một phen, mới vừa trở lại phòng ngủ, thiết bị truyền tin để trên bàn lại đột nhiên vang lên.

    Nghe đến tiếng chuông quen thuộc, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, ngón tay điểm nhẹ, màn hình hiện ra ánh sáng, trong nháy mắt gương mặt Trần thượng tướng xuất hiện ở trước mắt.

    Anh đứng thẳng người giơ tay chào một cái, “Trưởng quan, Liệp Ưng 7712 Thư Yến kính chào ngài.”

    Trần thượng tướng đã lâu không thấy Yến Thù Thanh, gương mặt luôn luôn lạnh lùng nở nụ cười, “Mấy ngày không gặp, tinh thần của cậu so với lần trước khôi phục không ít, lần trước nhiệm vụ bảo vệ sứ thần cực kỳ thành công, mấy vị nhân viên quan trọng của quân bộ đều rất hài lòng, Thư Yến cậu cực khổ rồi.”

    Nhắc tới nhiệm vụ lần trước Yến Thù Thanh không khỏi nghĩ tới đêm đó gặp lại Cận Hằng, ngoắc ngoắc khóe miệng nói, “Trưởng quan quá khen, đây đều là phận sự của thuộc hạ, lại nói đây cũng không phải là công lao của một mình tôi.”

    Trần thượng tướng nở nụ cười, “Thằng nhóc cậu nói giống hệt Hàn Minh, ngày đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta đến báo cáo cho tôi cũng nói như vậy, xem ra hai người cùng nhau hành động cũng rất có ăn ý.”

    Khá lâu không nghe thấy hai chữ “Hàn Minh”, Yến Thù Thanh đều sắp quên có người này, vừa nghĩ tới lời nói mê sảng của Hàn Minh lúc trước, còn có chuyện không vui giữa hai người, trên mặt của anh chợt loé lên một vệt lúng túng cùng bất đắc dĩ, cười cười dời đi đề tài, “Trưởng quan nửa đêm canh ba gọi tôi, không phải chỉ là để cùng tôi nói chuyện phiếm đúng không? Lần này không phải lại có nhiệm vụ mới gì chứ?”

    Trần thượng tướng gật gật đầu, thu lại nụ cười, trên mặt lộ ra nghiêm nghị, “Đúng là như thế, thế nhưng nhiệm vụ lần này so với lần trước phức tạp hơn nhiều.”

    Lời này vừa nói, Yến Thù Thanh cũng đã đoán được, anh cau mày nói, “Nhiệm vụ gì vậy, tại sao ngài lại nói phức tạp hơn lần trước?”

    “Căn cứ nhận được tình báo, Á Hi nghiên cứu ra một loại bệnh độc kiểu mới, lực phá hoại cùng tính lan truyền rất mạnh, chỉ cần một hạt bụi nhỏ cũng có thể khiến người bên trong 1000 mét vuông lây bệnh thậm chí tử vong, hơn nữa bởi vì là kiểu bệnh độc mới, vừa không có kháng thể cũng không có thuốc đặc hiệu, một khi phân tán ra hậu quả khó mà lường được.”

    Vừa nghe lời này Yến Thù Thanh mạnh mẽ nhíu chặt lông mày, “Có phải bọn họ sẽ mang theo bệnh độc đi vào Thương Kiếm.”

    “Đúng, ngôi sao sáng giới sinh vật giáo sư Josephine ba ngày sau sẽ đến Thương Kiếm làm giao lưu học thuật, mà căn cứ tình báo của chúng ta, vị giáo sư Josephine mặt ngoài là giảng viên đại học, trên thực tế ônh ta còn là người của Á Hi, lần này bệnh độc kiểu mới chính là kiệt tác của ông ta, chúng ta có lý do hoài nghi lần này ông ta đến Thương Kiếm rất có thể sẽ mang theo lượng lớn bệnh độc, vì vậy chúng ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, không cho bất luận kẻ nào mang bệnh độc lan tràn vào Thương Kiếm.”

    Nghe xong lời này, Yến Thù Thanh mím môi lại, nắm lấy nắm đấm, “Trưởng quan, ngài cần tôi làm gì?”

    “Tôi muốn cậu đi giết ông ta.” Trần thượng tướng lạnh lùng nghiêm nghị nheo mắt lại, “Hơn nữa không chỉ có lấy mạng ông ta, còn phải bảo đảm đem loại vi khuẩn này phong kín hoàn chỉnh mang về Thương Kiếm.”

    “Chiếm hạm vừa tiếp đất, Josephine cũng đã đến Thương Kiếm, đến lúc đó ông ta tùy tiện động ngón tay, có thể lây lan toàn bộ bệnh độc, mặc dù giết ông ta, còn nhiều người đồng hành cùng ông ta như vậy, rất khó bảo đảm an toàn của Thương Kiếm, cho nên nhiệm vụ lần này nhất định phải ẩn núp đến địch quốc, giết Josephine ở chính Á Hi quốc.”

    “Á Hi quốc?” Trái tim Yến Thù Thanh đập mạnh một cái.

    Trần thượng tướng không nhìn ra thần sắc khác thường của anh, gật gật đầu, “Ở trong nước chấp hành nhiệm vụ xác thực cực kỳ bất lợi, mà bệnh độc thứ này quá đặc thù, chúng ta không có biện pháp khác, chỉ có thể ra hạ sách này.”

    Nói xong ông ta ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thuý chăm chú nhìn Yến Thù Thanh, “Nhiệm vụ lần này có lẽ so với lần trước đi núi Thương Lan nguy hiểm hơn rất nhiều, mà tôi vẫn là tín nhiệm cậu nhất, Thư Yến, cậu nguyện ý tiếp thu nhiệm vụ này không?”

    Trần thượng tướng không có trực tiếp hạ lệnh, mà là hỏi thăm ý tứ Yến Thù Thanh, như vậy cũng đại biểu cho Yến Thù Thanh có quyền lựa chọn.

    Yến Thù Thanh rõ ràng những đạo lý này, trong lúc nhất thời trong lòng nổi lên sóng lớn mênh mông.

    Nhiệm vụ lần này giống như Trần thượng tướng nói, nguy hiểm tầng tầng, cực kỳ hiểm trở, thế nhưng trong lòng anh rõ ràng, tình huống thật khả năng so với bây giờ suy đoán còn phức tạp hơn, dù sao cũng là hành động ở địch quốc, hoàn cảnh xa lạ, nguy hiểm không biết, còn có bệnh độc kia không biết lúc nào phát tán… Bất luận bên nào, đều có khả năng bỏ mạng.

    Tuy rằng anh không sợ chết, nhưng bây giờ anh đã không phải là người cô đơn, anh nhất định phải gánh vác trách nhiệm của người làm cha, nếu như còn có một phần lý trí, anh cũng có thể uyển chuyển từ chối lần hành động này.

    Thế nhưng trong đầu có một thanh âm khác đang không ngừng vang vọng, đây là cơ hội ngàn năm muôn thuở đi Á Hi quốc, cũng là lối ra duy nhất anh tìm được Cận Hằng, anh suy nghĩ lâu như vậy, trông mong lâu như vậy, bây giờ cơ hội từ trên trời giáng xuống đập vào trên đầu anh, anh làm sao cam lòng từ chối…

    Hai dòng suy nghĩ tại trong đầu va chạm đan dệt, nhấc lên cuồng phong sóng biển, sau khi anh trầm mặc hồi lâu, lúc ngẩng đầy lên lại đã làm xong lựa chọn.

    Đứng nghiêm thẳng thân thể, anh giơ tay chào một cái, “Thuộc hạ nhận mệnh.”

    Bốn chữ nặng trình trịch nói xong, anh biết đến thân phận của mình như thế đi Á Hi chẳng khác nào liều mạng, nhưng anh đã không quản được nhiều như vậy, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, vì Cận Hằng anh nhất định phải liều mạng.

    Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi anh tìm lý do đem Quyển Quyển giao cho Trần Lâm, liền đi đến sân bay.

    Lần hành động này phi thường bí ẩn, không thể minh mục trương đảm đi chiếm hạm, cho nên anh ngụy trang thành du khách, xuyên một thân quần áo bình thường, trực tiếp mua vé leo lên phi thuyền dân dụng vận chuyển hành khách, thẳng đến Á Hi quốc xa xôi.

    Sau khi anh nhận nhiệm vụ, Trần thượng tướng liền đem địa điểm hành động cùng vị trí gửi cho anh, cũng nhắc nhở anh đến nơi tự nhiên sẽ có người hợp tác tiếp ứng.

    Á Hi quốc tài lực cùng thực lực của một nước vẫn luôn không thể khinh thường, một sân bay nho nhỏ kiến trúc tráng lệ, Yến Thù Thanh ngồi trên phi thuyền ngủ cho đến khi đến nơi, vào lúc này trên mặt đỏ ửng, không mở mắt nổi, kéo va ly du lịch hình con thỏ lúc trước mua cho Quyển Quyển, một bên ngáp một cái, một bên đi theo đoàn lữ hành đi tới cửa.

    Kính áp tròng màu xanh sẫm đeo ở trên mắt khiến đôi mắt Yến Thù Thanh thường thường không thoải mái, vào lúc này đứng ở trước mặt hệ thống kiểm tra, anh trừng mắt nhìn, đôi mắt màu xanh lục không hề chứa đựng sự căng thẳng, hệ thống quét xong vang lên một tiếng “tích” mới tự động cho đi, lúc này Yến Thù Thanh vừa ngẩng đầu, thình lình thấy được Hàn Minh đứng ở cách đó không

    xa.

    Vì vậy mới biết người hợp tác nhiệm vụ lần này chính là Hàn Minh.

    Hàn Minh mặc một áo sơ mi màu đen, phối hợp quần bò hiện ra hình dáng cao to kiên cường, gã cười hướng Yến Thù Thanh vẫy vẫy tay, giống như người quen cũ nhận lấy valy trong tay Yến Thù Thanh.

    “Như thế nào, bay một quãng đường có mệt hay không? Chúng ta trước tiên đi uống cà phê cho tỉnh táo một chút nhé.”

    Mặt gã tươi cười, thái độ thân mật, Yến Thù Thanh cũng mỉm cười đáp lại, đồng dạng lặng thinh không đề cập tới nhiệm vụ, “Được a, lần đầu tiên tới Á Hi, phiền phức anh làm tài xế cho tôi đi vậy.”

    Hàn Minh cười ha hả, hai người vừa đi vừa trò chuyện, dù là ai cũng nhìn không ra mục đích chuyến đi này của bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ chính là hai người bạn quan hệ không tệ, cho nên không có đưa tới ánh mắt bất luận người nào.

    Sau một phen diễn trò, hai người leo lên phi hành khí, trong nháy mắt bầu không khí lâm vào lúng túng.

    Nhớ đến gút mắc ngày đó của hai người, Yến Thù Thanh bó tay toàn tập, chỉ lo Hàn Minh lại mê sảng nói lộn xộn cái gì.

    Thế nhưng chính là Hàn Minh lần này không có, trái lại vào thẳng chủ đề, “Thư Yến, cậu cũng thu được vị trí rồi, lần này chúng ta hành động địa điểm là phòng thí nghiệm của Josephine, tôi đã sớm xem qua con đường, nơi này hơn hai mươi tầng, vị trí cụ thể của phòng thí nghiệm không rõ, chúng ta trước tiên cần phải trà trộn vào đi tìm từng phòng một.”

    Yến Thù Thanh gật gật đầu, điểm nhẹ thiết bị truyền tin, bản vẽ sơ đồ Trần thượng tướng gửi tới lập tức được chiếu ra, “Trước cửa cao ốc có hai đội bảo an, sau bốn tiếng thay đổi một lần, hai người chúng ta là gương mặt mới, nếu muốn trà trộn vào phải tranh thủ thời gian bọn họ giao ban.”

    Hàn Minh cũng đang có ý đó, “Toàn bộ hệ thống an ninh cao ốc cực kỳ kiện toàn, chúng ta coi như tránh né bảo an tiến vào cao ốc chỉ sợ cũng là nửa bước khó đi, trước hết làm ra hai thân phận giả.”

    Hai người một phen thương nghị, bước đầu định ra kế hoạch hành động.

    Đêm khuya giờ tý (11h-1h), toàn bộ Á Hi lâm vào một mảnh tăm tối, cao ốc đứng sững sức nơi đó, ánh sáng màu xanh u ám lập loè.

    Một đội bảo an vác súng, ánh mắt sắc bén thân hình mạnh mẽ, một tốp canh gác ở cửa, ngăn chặn hết đường đi vào nơi này, ngay cả con ruồi cũng không thể đi vào.

    12 giờ vừa qua, tiếng chuông vang lên, đến thời gian giao ban, đoàn người chỉnh tề đứng thành một đội, chỉ chừa bốn người bảo an đóng giữ tại chỗ, lại quá ba mươi giây, một đội bảo an khác sẽ đúng hạn mà tới.

    Trong lúc này, hai đạo bóng đen tựa như tia chớp đồng thời nhảy vào hai cái cửa, một bảo an trong đó tựa có cảm giác, trong phút chốc ngẩng đầu lên, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, một giây sau một cái tay đột nhiên từ phía sau vặn gảy cổ của hắn.

    Một bảo an khác thấy vậy trong nháy mắt giơ súng về phía hai người kia, không chờ bảo an ấn xuống cảnh báo, một cái chân đạp lăn súng của hắn, một giây sau cưỡi lên bả vai của bảo hắn, hai chân vặn một cái, người này trong nháy mắt tắt thở ngã trên mặt đất.

    Kéo theo tên bảo an, đưa bọn họ tới phía sau cánh cửa giấu đi, Yến Thù Thanh xốc lên mặt nạ lộ ra mặt, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của một tên bảo an trong đó mặc vào trên người, dụng cụ trong tay quét qua, mã số, vân tay cùng quyền hạn trong nháy mắt được lưu lại, biến thành một tầng mảng thật mỏng bao trùm ở đầu ngón tay cùng đồng tử.

    Lúc này một đội bảo an khác đã tới, chỉ có Yến Thù Thanh một người đứng tại chỗ, mặc vào đồng phục an ninh cố ý mô phỏng tư thế theo sau, trong đêm tối anh cơ hồ cùng người kia giống nhau như đúc.

    “Này, làm sao chỉ một mình cậu?”

    “Tên kia không chờ đến lúc giao ban đã chạy đi vệ sinh.”

    Bảo an một trận cười vang, “Vậy cậu cũng đi đi, nơi này giao cho chúng ta.”

    “Cái rắm, lão tử không buồn đi vệ sinh.” Yến Thù Thanh học theo cường điệu mắng to một tiếng, vành mũ che lại nửa gương mặt, ở dưới ánh mắt bọn họ quang minh chánh đại đi vào cao ốc.

    Đi vào cao ốc, Hàn Minh đồng dạng thành công tiến vào, hai người trao đổi ánh mắt, giống như bảo an tuần tra, tỉ mỉ thăm dò toàn bộ cao ốc.

    Nhưng trong cao ốc thực sự rất nhiều căn phòng, cửa lớn giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả bảng tên trên cửa cũng không có, rất khó ở trong thời gian ngắn tìm được phòng thực nghiệm.

    Hai người bỏ ra gần một canh giờ, vẫn cứ không thu hoạch được gì, khoảng cách lần sau bảo an thay ca còn có ba tiếng, nếu như bọn họ không thể trong khoảng thời gian này tìm được phòng thực nghiệm, thi thể của hai tên bảo an nhất định sẽ bị phát hiện, thương lượng một phen, vì tiết kiệm thời gian, hai người phân công nhau hành động.

    Hàn Minh trực tiếp đi tầng cao nhất, Yến Thù Thanh phụ trách từ tầng mười trở xuống, thế nhưng lao lực công phu tìm tòi nửa ngày, đi hết toàn bộ mười tầng, vẫn không thấy bóng dáng phòng thí nghiệm.

    Yến Thù Thanh xoa xoa thái dương, đang chuẩn bị đi trên lầu trợ giúp Hàn Minh, lại thấy một tên bảo an đi tới, anh cấp tốc vọt đến bên trong góc cầu thang, lúc này tên bảo anh kia đã đi lại đây.

    Anh dán vào chân tường, đợi người kia đến gần, đang muốn cho hắn một cước, thậm chí vừa mới nhấc thân thể, sau lưng không biết chạm đến cái gì, một cánh cửa đột nhiên đem anh cuốn vào, trong phút chốc bảo an quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy vách tường rỗng tuếch.

    Yến Thù Thanh như là rơi vào bên trong một cái động, lăn vài vòng mới lập tức ngã xuống đất, tứ chi của anh bị rách da, đau đến mức anh hít vào một hơi, vừa ngẩng đầu lại mở to hai mắt.

    Hết thảy trước mắt quả thực cấu tạo giống như đúc cao ốc vừa nãy, thế nhưng tầng trệt ở nơi này còn có kí hiệu “b1”, thang máy bên cạnh có thể đi thẳng xuống lòng đất, thế nhưng một tầng cao ốc vừa nãy căn bản không thấy thang máy.

    Thì ra địa phương quỷ quái này bên trong có càn khôn, vậy phòng thực nghiệm có thể ở đây hay không?

    Trái tim Yến Thù Thanh đập mạnh một cái, không còn kịp suy tư nữa, quay người chui vào thang máy, lúc này không biết từ đâu bốc lên một đám “Thây khô” máu me đầy mặt, hướng về phía anh nhào tới.

    Thây khô đột nhiên xuất hiện khiến anh sợ hết hồn, xoay người lại chui vào thang máy đạp hai thây khô ra ngoài, nhanh chóng ấn nút đóng cửa, thế ngưng cửa thang máy vừa mới động, càng ngày càng nhiều thây khô dâng lên, giương cái miệng lớn như chậu máu, quơ cánh tay khô quắt, tranh nhau chen lấn vào bên trong.

    Những đồ chơi này lực công kích cũng không mạnh, Yến Thù Thanh rút súng ra bắn từng tên một, thế nhưng số lượng thật sự là quá nhiều, một mình anh căn bản không có cách nào đối phó.

    Lúc này thiết bị truyền tin đột nhiên vang lên, “Thư Yến, tôi tìm khắp trên lầu rồi, không phát hiện phòng thực nghiệm.”

    Yến Thù Thanh không kịp nói chuyện, giơ một đấm đấm vào đầu của một tên thây khô, Hàn Minh nghe đến âm thanh, gấp giọng hỏi, “Cậu bây giờ ở nơi nào, gặp phải cái gì vậy!”

    “Lòng đất tầng một! Phía tây mặt trái cầu thang trên tường có cơ quan, mau nghĩ biện pháp xuống dưới! Tôi bị một đám thây khô bao vây!”

    Một câu nói còn chưa dứt lời, trong thang máy tín hiệu đứt đoạn, lúc này mấy thây khô bò vào, Yến Thù Thanh cởi áo khoác trên người đập về phía bọn họ, khí vị phía trên áo khoác khiến thây khô trở nên sôi trào lên, chớp mắt một cái, cửa thang máy chậm rãi khép lại, anh một cước đem tên thây khô cuối cùng đạp ra ngoài, thang máy “Soạt” một tiếng nhanh chóng chuyển động.

    Thật vất vả thoát ly hiểm cảnh, Yến Thù Thanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, lau mặt trực tiếp đi xuống dưới tầng hầm, dựa theo bố cục cao ốc này, phòng thực nghiệm rất có thể ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng đất.

    Thang máy “Keng” một tiếng mở ra, một luồng mùi vị nước khử trùng gay mũi vị phả vào mặt, toàn bộ lòng đất một mảnh u ám, yên tĩnh đến mức có chút sợ hãi.

    Yến Thù Thanh hít sâu một hơi, nhẫn nhịn da đầu ngứa ngáy, đi về phía nơi aau xa, lúc này “Tích” một tiếng thanh âm chói tai vang lên, anh cả kinh đến mức nổi da gà, bên tai lại truyền đến tiếng hí của thây khô cùng tiếng kêu thống khổ của Hàn Minh, “Thư Yến… Chạy mau!, thây khô đi xuống… A ——!”

    Rít lên một tiếng, tín hiệu triệt để đứt đoạn, sắc mặt Yến Thù Thanh đột nhiên trắng bệch.

    Đi về nơi này chỉ có một bộ thang máy, thây khô nếu là xuống dưới, anh căn bản không còn chỗ trốn!

    Nghĩ tới đây, anh không còn kịp suy tư nữa, tựa như điên vậy chạy về nơi sâu xa, anh nhất định phải đánh cược một lần, chỉ cần tìm được phòng thực nghiệm, có lẽ còn có một chút hi vọng sống!

    Trước mắt tia sáng càng ngày càng sáng, quẹo vào trong góc một mảnh ánh sáng trắng xóa đâm tới, anh đột nhiên nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, mặt trên dùng chữ Á Hi viết “Josephine”.

    Xa xa truyền đến âm thanh tất tất tác tác, thây khô đuổi theo tới!

    Anh hít vào một hơi, không kịp do dự, đột nhiên chạy tới, cửa lớn tự động đo lường đồng tử của anh mở ra, ở nơi ngàn cân treo sợi tóc này, có vật nặng gì đó tàn nhẫn mà nện ở phía sau cổ của anh.

    Anh lập tức ngã xuống đất, một mũi tiêm thuốc tê đâm trúng bờ vai anh, dược hiệu cường liệt cấp tốc lan tràn, anh gian nan ngồi dậy, lại lại nặng nề ngã trở lại.

    Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, sau lưng truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, dư quang liếc về một đôi giày màu đen, cuối cùng dừng ở bên tay người kia.

    Yến Thù Thanh chống đỡ một hơi cuối cùng ngẩng đầu lên, thình lình thấy được một gương mặt cười như không cười.

    “Thì ra… Là mày…”

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn