Chính là không ly hôn – Chương 83

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Một trận tuyết lớn bao trùm bị máu tươi nhiễm đỏ núi Thương Lan.

    Đêm hôm đó khói thuốc súng tràn ngập, tinh phong huyết vũ, tiếng reo hò gào thét vang vọng toàn bộ đỉnh núi, sự hi sinh của Yến Thù Thanh làm khơi dậy tinh thần chiến đấu của các tướng sĩ, mỗi người đều giết đỏ cả mắt rồi, mà quân Á Hi triệt để mất đi độc săn cùng Vương Trọng Sơn lại giống như chó mất chủ, quân lính tan rã, trong một đêm cơ hồ toàn quân bị diệt, mà tàn binh còn dư lại cũng đều phải quy hàng.

    Trận thắng lợi này, rất nhanh truyền khắp toàn quốc, cả nước vì đó phấn chấn, mà Á Hi cơ hồ vận dụng binh lực toàn quốc, bởi vậy nguyên khí đại thương, không có khả năng xâm phạm Thương Kiếm, vì đổi lấy tù binh, hoàng đế Á Hi không thể không thành lập tuyên ngôn đầu hàng, kí xuống hiệp ước hoà bình vĩnh viễn không bao giờ xâm phạm, trận toàn thắng này của Thương Kiếm cuối cùng cũng kết thúc hai mươi mấy năm phân tranh của hai nước, thế nhưng chuyện này để nói sau.

    Một hồi phong ba qua đi, mẫu tinh đế quốc khôi phục phồn hoa cùng an bình của ngày xưa, mà bên trong bệnh viện quân bộ, Cận Hằng nằm ở trên giường bệnh lại chậm chạp chưa tỉnh.

    Hắn như là rơi vào một hồi mộng cảnh không có đầu đuôi, dù như thế nào cũng không mở mắt ra được.

    Ở trong mơ, hắn lại trở về núi Thương Lan, khi đó đại chiến vẫn không có mở màn, quân Á Hi đang điên cuồng dùng độc săn càn quét, hắn và Yến Thù Thanh cùng trú binh Alpha du đãng khắp nơi, mỗi ngày không có chỗ ở cố định, ngày ngày ở trong hang núi lạnh lẽo, nhìn như không nhìn thấy một tia hi vọng, thế nhưng quãng thời gian kia dĩ nhiên thành quãng thời gian cuối cùng hắn và Yến Thù Thanh ở chung.

    Cũng không biết làm sao, hắn dường như biến thành một người ngoài, nhìn mình mỗi ngày cùng Yến Thù Thanh cười cười nói nói, giống như đang xem bộ phim điện ảnh xa lạ, rõ ràng tình tiết hắn đều biết, nhưng lại phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ.

    Đêm đó Yến Thù Thanh một mình đi ra lều bạt, kỳ thực đã sớm nghĩ xong tất cả đi?

    Hắn không dám nghĩ Yến Thù Thanh rốt cuộc là ôm tâm tư gì cùng hắn đùa giỡn không có chuyện gì xảy ra, trong lúc Yến Thù Thanh cười dựa vào trên bả vai hắn, nói đối phương nhớ đến Quyển Quyển, toàn thân Cận Hằng không khống chế được phát run.

    Khi đó trong ánh mắt Yến Thù Thanh rõ ràng chính là từ biệt, cuối cùng đối phương cũng không gọi điện thoại cho con trai, không phải sợ đánh thức đứa nhỏ, mà là sợ bản thân một khi nghe đến thanh âm của con trai sẽ không có dũng khí đi chịu chết.

    Nhưng khi đó hắn không có phát hiện…

    Nhìn bản thân giống như kẻ ngu si ngồi ở chỗ đó, Cận Hằng hận không thể vọt thẳng lên thức tỉnh hắn, gào thét nói cho hắn biết giữ Yến Thù Thanh lại, cho dù không chừa thủ đoạn nào, thế nhưng mặc dù hắn dùng hết toàn lực, cũng không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn Yến Thù Thanh đi chịu chết.

    Lại như ngày đó bị vây ở trong cơ giáp, hắn rõ ràng đã bắt được Yến Thù Thanh, nhưng lại để cho đối phương hất tay của hắn ra.

    Người hắn yêu nhất ở trên đời, dùng hết toàn tâm toàn lực để che chở cho đối phương, cứ như vậy rời đi, mà trong nháy mắt buông tay, thậm chí không phải sanh ly, mà là tử biệt…

    Trong giây phút nổ tung kia, hắn nghĩ chính mình có lẽ cũng đã chết đi.

    Thế nhưng bên tai tại sao còn có âm thanh tí tách truyền đến? Hắn từ trong bóng tối nghi ngờ quay đầu lại, ánh sáng trong nháy mắt vây quanh hắn, sau đó hắn mở mắt ra.

    “Tỉnh rồi tỉnh rồi!”

    “Bác sĩ anh mau tới xem một chút, Cận thượng tá rốt cục tỉnh rồi!”

    Một đám người tập hợp ở trước mắt, Cận Hằng gian nan mở mắt ra, nhận ra bọn họ đều là các anh em ở núi Thương Lan cùng hắn kề vai chiến đấu, ngắm nhìn bốn phía, hắn phát hiện bản thân ở trong phòng bệnh.

    Thì ra hắn chưa chết, tại sao hắn lại không chết đây…

    Hắn nhắm mắt lại, tình nguyện chính mình vẫn còn đang ở bên trong hôn mê, bên cạnh một đám người xông tới, thận trọng nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, nhất thời không dám nói chuyện, lúc này Trần Lâm đi tới, giúp hắn kiểm tra thân thể một chút, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

    “Cuối cùng cũng coi như không có đáng ngại, bây giờ anh cảm giác có chỗ nào không thoải mái không?”

    Cận Hằng lắc lắc đầu, vừa lên tiếng âm thanh khàn khàn, “Tôi hôn mê bao lâu?”

    “Hai tuần lễ, nếu như anh không tỉnh lại, toàn bộ quân bộ sẽ đến phá hủy nơi này.”

    Cận Hằng gật gật đầu, trầm mặc chốc lát mới thấp giọng mở miệng, “… Vậy Thù Thanh đâu.”

    Lời này khiến tất cả mọi người ở đây thân hình cứng đờ, mấy sĩ quan đứng trước giường nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, trên mặt một mảnh ảm đạm lại giả bộ nở nụ cười nói, “Anh vừa mới tỉnh, đừng bận tâm nhiều chuyện như vậy, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.”

    Thái độ của những người này đã nói rõ tất cả, rõ ràng đã sớm biết kết quả, thế nhưng trái tim Cận Hằng vẫn là bỗng nhiên rơi xuống, hắn biết mình thậm chí ngay cả một tia hy vọng cuối cùng để hắn lừa mình dối ngừa cũng biến mất..

    “… Nói thẳng đi, không cần giấu tôi, lúc đó tôi cũng ở chỗ đó, xảy ra chuyện gì tôi nhớ rất rõ ràng.”

    Hắn buông xuống con mắt cực kỳ bình tĩnh nói ra lời này, khiến người ta đoán không ra tâm tình của hắn lúc này.

    Nhưng hắn càng như vậy, trong lòng mọi người càng là bồn chồn, chỉ có thể kiên trì mở miệng, “Thù Thanh cậu ấy… Không quá tốt, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

    Cận Hằng đột nhiên xì cười một tiếng, chuẩn bị tâm lý? Nhiều trào phúng a… Hắn lại giống như kẻ đáng thương bị người ta cảm thông, để rồi sau này phải tự tay xử lý hậu sự của người hắn yêu nhất.

    Nụ cười này khiến tất cả mọi người ở đây hoảng hốt, nhất thời không biết nên an ủi ra sao, Cận Hằng xoa mặt, che giấu đầu ngón tay phát run, viền mắt đỏ thắm nói, “Không cần phải nói lòng vòng làm gì, cậu ấy hiện tại ở nơi nào, sau khi tôi ngất các người… Có tìm cậu ấy trở về hay không?”

    Lúc đó tình hình trận chiến kịch liệt, hắn căn bản không kịp đi tìm Yến Thù Thanh, chờ đánh thắng trận lại trọng thương hôn mê, bây giờ nghĩ lại hắn thậm chí còn có chút vui mừng không phải tự tay hắn đi kiếm hài cốt của Yến Thù Thanh.

    “Tìm thì tìm trở về, bây giờ đang ở trong bệnh viện, chỉ là…”

    Trên mặt mấy người họ lộ vẻ khó xử, không biết làm sao mở miệng, chỉ có thể nhờ vào Trần Lâm bên cạnh giúp đỡ.

    Trần Rừng thở dài nói, “Chỉ là máu thịt be bét, phỏng chừng cậu ấy cũng không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ấy.”

    Lời này vừa nói giống như đâm một dao vào trái tim Cận Hằng, “Máu thịt be bét” bốn chữ phân lượng quá nặng, hắn đã không dám tưởng tượng cảnh tượng đó.

    Hắn không hề nói cái gì, trực tiếp nhổ kim truyền thuốc trong tay, vào lúc này trên người hắn còn quấn băng gạc, mới vừa hơi nhúc nhích liền đau đớn không thôi, nhưng hắn đã không thể chú ý chuyện đó, trực tiếp liền đi ra ngoài.

    Trần Lâm sợ hết hồn, vội vàng ngăn cản hắn, “Anh bây giờ thương tổn còn chưa khỏe, không thể xuống giường!”

    “Nói cho tôi cậu ấy ở đâu, tôi muốn đi tìm cậu ấy.” Dù cho chỉ có thể nhìn thấy thi thể của đối phương.

    Một câu tiếp theo Cận Hằng không nói ra được, cầm lấy tay Trần Lâm, đồng tử sâu thẳm không khống chế được lay động.

    Trần Lâm nhíu mày nói, “Thù Thanh hi sinh lớn như vậy mới bảo vệ tất cả mọi người, bây giờ anh vẫn điếc không sợ súng như thế, nếu như cậu ấy biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.”

    “Tôi không để ý tới những thứ này! Cậu ấy đã chết, tôi chỉ muốn đi nhìn cậu ấy!”

    Cận Hằng cũng không nén được tâm tình của mình, không nhịn được gầm nhẹ, một đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên nhắm lại, ngay cả hô hấp cũng có chút phát run.

    Một câu nói như một đạo sấm sét nổ tung phòng bệnh này, tất cả mọi người đứng ở tại chỗ, nhìn sắc mặt xám trắng của Cận Hằng, nhất thời tất cả đều ngây ngẩn cả người.

    Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, cuối cùng vẫn là Trần Lâm nhịn không được mở miệng, “Cái gì… Ai nói với anh cậu ấy đã chết?”

    “?!”

    Một câu nói khiến Cận Hằng trực tiếp sửng sốt, “… Anh nói cái gì?”

    Trần Lâm nắm tóc, nhất thời cảm thấy được Cận Hằng đang hiểu lầm nghiêm trọng, vội vàng nói, “Thù Thanh không có chết, hiện tại cậu ấy nằm ở phòng bệnh dưới lầu.

    Cả người Cận Hằn đều bối rối, gương mặt từ trước đến giờ giống như băng sơn cuối cùng cũng nứt ra rồi, lộ ra một biểu tình không tin nổi, tầm mắt đảo qua bốn phía, những người khác vội vàng gật đầu liên tục biểu thị việc này chính xác trăm phần trăm.

    Phút chốc đầu Cận Hằng vang lên ong ong, “Cậu ấy chưa chết vậy vừa nãy các người có biểu tình gì? Để tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại nói cái gì mà máu thịt be bét, thần sắc ấp a ấp úng giống như trời sập, là có ý gì?”

    “… Vì, bởi vì thương thế của Yến thiếu tá rất nặng, chúng tôi sợ ngài nhất thời không tiếp thụ được, lúc này mới…”

    Mấy người luống cuống tay chân giải thích, nửa ngày lại không nói thêm câu gì, Cận Hằng dùng sức nhu nhu thái dương, cảm thấy được bản thân quả là sắp bị đám người này đùa chết, “Thương thế của cậu ấy nặng chẳng lẽ không thể nói thẳng ra, tôi cao hứng còn không kịp làm sao có khả năng không tiếp thu được, thương thế của cậu ấy hiện tại thế nào rồi, đến cùng thương tổn chỗ nào?”

    “Cậu ấy ngược lại là không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là vị trí vết thương tương đối…”

    Trần Lâm một mặt làm khó dễ, ấp a ấp úng, Cận Hằng bây giờ không có tâm tư phí lời, hắn nhất định phải lập tức nhìn thấy Yến Thù Thanh, nếu như không thể tận mắt thấy đối phương còn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, hắn sắp điên rồi!

    Nghĩ tới đây, hắn không chờ những người trong phòng kịp phản ửng, mở ra cửa lớn phòng bệnh xông ra ngoài, kết quả mới vừa ra khỏi cửa suýt chút nữa va vào một người, vừa ngẩng đầu chính là Yến Thù Thanh đang chống gậy, trên mặt bọc lại băng gạc.

    Yến Thù Thanh tựa hồ mới vừa đi tới cửa, trong phút chốc nhìn thấy Cận Hằng không khỏi ngạc nhiên, “… Cận, Cận Hằng?”

    Cận Hằng nhìn chằm chằm đôi đồng tử quen thuộc trước mắt, ngực kịch liệt chập trùng, một câu nói cũng không nói được, lúc này người trong phòng đuổi tới, vừa nhìn thấy hai người bọn họ đụng vào nhau, nhất thời cũng đều ngẩn người.

    “… Anh làm sao chạy ra ngoài, vết thương của anh —— ”

    Yến Thù Thanh nhẹ giọng mở miệng, thế nhưng một câu còn không đợi nói xong, Cận Hằng càng không để ý vết thương trên người trực tiếp bế anh lên, không nói hai lời quay người chạy ra ngoài phòng bệnh.

    “Ai ai, vết thương của anh, mau buông em xuống!”

    Yến Thù Thanh sợ hết hồn, cầm gậy trong tay giãy dụa muốn xuống dưới, kết quả Cận Hằng chạy rất nhanh, làm cho anh kinh ngạc theo bản năng ôm sát cổ của hắn, hai người giống như một cơn gió biến mất ở chỗ ngoặt hành lang, chỉ để lại một đám quần chúng đứng ở cửa phòng bệnh trợn mắt hốc mồm.

    Cận Hằng một đường chạy đến vườn hoa phòng bệnh, Yến Thù Thanh vừa định mắng hắn vài câu, kết quả đối diện ánh mắt nóng rực sắc bén của hắn, liền đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng.

    Yến Thù Thanh kéo hắn ngồi vào trên ghế, kết quả Cận Hằng không nhúc nhích chút nào, vẫn cứ nhìn Yến Thù Thanh chằm chằm, giống như là muốn đào ra một lỗ thủng trên người đối phương, thế nhưng nơi sâu xa ánh mắt lại gần như tham lam nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nâng tay sờ sờ băng gạc trên gương mặt của đối phương, nhất thời vẫn không thể tin được Yến Thù Thanh còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình.

    Ánh mắt như vậy khiến Yến Thù Thanh cảm thấy chột dạ một trận, anh không được tự nhiên sờ mũi một cái, cố gắng nặn ra một nụ cười, “… Anh hôn mê chừng mấy ngày, hiện tại cảm giác thế nào rồi? Ngày hôm nay em muốn đi thăm anh, không nghĩ tới anh dĩ nhiên tỉnh rồi, ngược lại cũng trùng hợp.”

    Yến Thù Thanh giống như đang độc thoại, Cận Hằng hoàn toàn không có ý tứ phản ứng anh, Yến Thù Thanh không khỏi lúng túng nắm tóc, bầu không khí hiện ra có chút ngưng trệ.

    Nhìn Yến Thù Thanh mặt mày sinh động đứng trước mắt, Cận Hằng hé mắt trầm giọng nói, “Em không cảm thấy trước tiên nên cho anh một lời giải thích à.”

    Yến Thù Thanh thực sự không biết nên nói cái gì cho phải, cúi đầu một lát sau mới nhỏ giọng nói, “Xin lỗi…”

    Hai chữ này giống như là bánh pháo lập tức nổ bên tai Cận Hằng, hắn hít sâu một hơi, nhìn vết thương trên mặt Yến Thù Thanh, trong lòng vừa đau vừa xót, “Em đừng nói mấy từ vô dụng này, anh chỉ muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, mặt của em xảy ra chuyện gì vậy! Hiện tại tất cả mọi người biết đến chân tướng, thật giống như chỉ có một mình anh chẳng hay biết gì, Yến Thù Thanh con mẹ nó em trêu đùa anh như vậy rất vui sao!”

    Hắn rốt cuộc không khống chế được tâm tình gầm nhẹ, tức giận đến hận không thể cho Yến Thù Thanh một quyền, thế nhưng dù như thế nào cũng không xuống tay được, chỉ có thể căm giận nện ở trên ghế dài.

    Yến Thù Thanh nắm chặt tay hắn, Cận Hằng trực tiếp hất ra, “Anh không muốn cùng em đùa kiểu này, ngày hôm nay em nhất định phải nói rõ cho anh, Yến Thù Thanh, em có còn nhớ anh là người đàn ông của em hay không! Em đối với anh tàn nhẫn, đối với bản thân càng ác hơn… Em lợi hại lắm.”

    Nói xong lời này, hắn nghiêng đầu qua một bên, Yến Thù Thanh cố chấp kéo tay hắn qua, nắm lấy tay hắn, mười ngón tay của hai người giao vào nhau, Cận Hằng mấy lần muốn bỏ qua, đều bị Yến Thù Thanh nắm lấy.

    Lần thứ hai nhìn thấy biểu tình nổi giận quen thuộc của cái tên này, trong lòng Yến Thù Thanh vừa vui mừng vừa mệt mỏi, nhỏ giọng nói, “Em biết anh tức giận, cũng biết lần này em làm hơi quá đáng, kỳ thực em cũng muốn nói rõ với anh, thế nhưng anh vừa mới tỉnh, em thực sự không biết nên làm sao mở miệng, nếu như anh còn để ý đến em? có thể đừng tiếp tục hất tay em ra được không, anh muốn nghe cái gì em đều có thể giải thích cho anh được không.”

    Nghe xong lời này, Cận Hằng sững người lại, vẫn mang theo một gương mặt lạnh như băng, nhưng lại không tiếp tục hất tay Yến Thù Thanh ra, hắn nhìn lướt qua băng gạc trên mặt Yến Thù Thanh, nhíu mày nói, “Mặt của em làm sao vậy?”

    Yến Thù Thanh vốn cho là hắn sẽ hỏi tại sao anh lại gạt hắn, ai nghĩ đến cái tên này lại quan tâm đến tình hình vết thương của anh.

    Không được tự nhiên sờ sờ gò má, anh thản nhiên cười cười, “Em không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tại Trần Lâm khoa trương, kỳ thực không đến nỗi nghiêm trọng đâu.”

    Đúng đấy, thật không nghiêm trọng, thế nhưng lại băng kín nửa khuôn mặt, nếu không phải Cận Hằng quá quen thuộc Yến Thù Thanh, căn bản không dám nhận thức người trước mắt chính là Yến Thù Thanh.

    “Tháo ra anh xem một chút.”

    “… Thật không có chuyện gì mà.”

    Yến Thù Thanh hàm hàm hồ hồ nghiêng mặt sang một bên muốn giấu đi gò má bị thương, ý đồ muốn lừa dối để Cận Hằng không tiếp tục chất vấn nữa, thế nhưng Cận Hằng lại vặn đầu anh của qua, nhấn mạnh từng chữ từng câu nói, “Tháo ra.”

    Đối diện ánh mắt bướng bỉnh của hắn, Yến Thù Thanh biết mình không thể tiếp tục nói dối, thở dài một hơi dỡ xuống băng gạc trên mặt, lại không có dũng khí nhìn đồng tử của Cận Hằng đột nhiên co lên.

    Nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Yến Thù Thanh, Cận Hằng cảm thấy huyết dịch cả người đều sắp đóng băng, gò má trơn bóng lúc trước của Yến Thù Thanh hiện ra một vết sẹo to bằng cái bát, cơ hồ hủy diệt cả khuôn mặt của anh,, mặc dù vết thương đã khép lại, nhưng là trên mặt còn có thể nhìn ra vết tích bị bỏng do vụ nổ gây ra, khiến người ta vừa nhìn thấy không khỏi giật mình, căn bản không có cách nào tưởng tượng thời điểm vừa mới bị thương khốc liệt đến cỡ nào.

    Chẳng trách Trần Lâm lại nói “Máu thịt be bét”…

    Nhìn đồng tử màu mực của Cận Hằng, Yến Thù Thanh khô cằn nở nụ cười, “… Nhìn qua có vẻ hù người, kỳ thực cũng không nghiêm trọng…”

    “Như vậy còn nói không nghiêm trọng!?” Cận Hằng cơ hồ gầm nhẹ, đột nhiên nhắm một con mắt lại, giơ tay sờ vào vết thương trên mặt Yến Thù Thanh, thế nhưng đầu ngón tay cũng không dám thật sự chạm vào, sợ khiến cho Yến Thù Thanh đau nhói.

    Yến Thù Thanh luống cuống tay chân vội vàng đem băng gạc quấn lại, không muốn để cho Cận Hằng nhìn thấy, ngoài miệng còn trấn an nói, “Anh đừng nhìn em như vậy, Trần Lâm nói có thể trở lại bình thường, anh cũng biết hiện tại xóa vết sẹo đã không phải là việc khó gì, mấy ngày nữa khẳng định sẽ —— ”

    Lời anh còn chưa nói hết, Cận Hằng liền ngắt lời anh, nghẹn giọng hỏi, “Có đau hay không?”

    Yến Thù Thanh cứng đờ, mím môi, ở dưới ánh mắt thâm thuý của Cận Hằng, nửa ngày mới gật gật đầu, “Đau… Thế nhưng anh chỉ cần hôn nhẹ em một cái thì sẽ hết.”

    Cận Hằng hít một hơi, nuốt ngụm nước bọt, tay siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu đi, khống cảm xúc sắp phát điên của mình, “Còn lâu anh mới hôn em, em tự làm tự chịu.”

    “Không hôn thì không hôn… Biết anh ghét bỏ em.” Yến Thù Thanh bĩu môi, ngồi ở trên ghế dài lay động cái chân không bị thương, bộ dạng đột nhiên cáu kỉnh nhìn qua cực kỳ giống Quyển Quyển, hiếm thấy lộ ra tính thình trẻ con.

    Trái tim của Cận Hằng sắp bị Yến Thù Thanh làm cho phát đau, nhưng vẫn là nghiêm mặt nói, “Anh đương nhiên ghét bỏ em, đến bây giờ em vẫn chưa nói rõ cho anh, vết thương trên mặt em đến cùng là xảy ra chuyện gì, vụ nổi kia rốt cục là sao, còn có anh rõ ràng nhìn thấy em cùng Vương Trọng Sơn đồng thời…”

    Bốn chữ “Nổ thành mảnh vỡ” đến bên mép lại bị hắn tàn nhẫn mà nuốt xuống.

    Yến Thù Thanh liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói, “Anh đừng oán giận em, nếu không phải do anh kỳ thực em cũng không nghĩ ra một chiêu này.”

    Cận Hằng giận dữ cười, “Làm sao, em lại đổ lên đầu anh?”

    “Kỳ thực viên đạn tụ năng em giấu ở trên người là giả.”

    Lời này khiến Cận Hằng sững sờ, Yến Thù Thanh cong cong khóe miệng, lộ ra thần sắc đắc ý, “Lúc trước anh ở núi Thương Lan bị Hàn Minh bắt đi, bọn họ không phải cũng dùng một chiêu này lừa gạt em, hiện tại em liền lấy gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ cũng nếm thử tư vị này.”

    “Em nói viên đạn tụ năng kia căn bản là không nổ chết người?”

    Cận Hằng lộ ra thần sắc kinh ngạc, Yến Thù Thanh gật gật đầu, “Lúc trước Hàn Minh phái “Bom thịt người” theo chúng ta đồng quy vu tận, trên thực tế tên đó không muốn chân chính nổ chết chúng ta, bọn họ có thể giả tạo giở trỏ, tại sao chúng ta không thể? Cho nên em đã sớm động tay động chân ở bên trong đạn tụ năng, món đồ này nhìn qua uy lực cực lớn, trên thực tế căn bản không đến mức chết người, mục đích của em chính là lừa gạt binh lính Á Hi bọn họ.”

    “Em tiếc mệnh vô cùng, làm sao có khả năng cùng một đám cẩu Á Hi đồng quy vu tận, lại nói cho dù em chết cũng không thể không cùng Vương Trọng Sơn lão cáo già kia chết cùng một chỗ, bằng không không diệt trừ được hậu hoạ cho Thương Kiếm, anh nói có đúng hay không?”

    Nhìn bộ dạng Yến Thù Thanh mặt mày phấp phới, gân xanh trên trán Cận Hằng nhảy lên, “Em lừa gạt bọn cẩu Á Hi, cũng doạ anh không còn nửa cái mạng!”

    “Chuyện lớn như vậy tại sao em không sớm cùng anh thương lượng, con mẹ nó em thậm chí ngay cả anh cũng giấu? Có phải là ở trong nhà này anh không trấn giữ được em, em muốn lên trời cao đúng không?”

    Em không muốn lên trời cao, em chỉ muốn thượng anh, có được không?

    Yến Thù Thanh ở trong lòng lén lút lườm một cái, lần này anh tự biết đuối lý cũng không dám tiếp tục trêu chọc con thú hoang đang tức giận này, chỉ có thể nhỏ giọng lầu bầu nói, “… Em đây không cũng chỉ vì muốn cổ vũ sĩ khí, nếu như không dùng một chiêu kim thiền thoát xác này, giết chết Vương Trọng Sơn hủy diệt độc săn, Thương Kiếm sẽ thua trận, các tướng sĩ tuy rằng ngoài miệng nói quyết không lùi về sau, nhưng trong lòng đối diện độc săn làm sao có khả năng không sợ hãi, em chỉ có thể làm như thế, căn bản không có lựa chọn khác.”

    Cận Hằng trong lòng có hỏa, thế nhưng đứng ở góc độ quân nhân, hắn lại không thể không thừa nhận kế sách của Yến Thù Thanh một mũi tên trúng ba con chim thực sự quá là khéo, thế nhưng có nhiều chỗ hắn vẫn là không làm rõ được.

    “Nếu em giấu đạn tụ năng ở trên người, em không chết, tại sao Vương Trọng Sơn lại chết?”

    Yến Thù Thanh khóe miệng cong cong, “Bởi vì giết chết Vương Trọng Sơn căn bản không phải đạn tụ năng của em, mà là độc săn của ông ta.”

    “Độc săn uy lực vặn vẹo ở chỗ phá huỷ tổ hợp gien của con người, mà em là người sống sót duy nhất, em không hoàn toàn là cầm kiếm giả cũng không phải phục tùng giả, trong thân thể của em tồn tại hai loại gien, cho nên độc săn đối với em không có tác dụng, thế nhưng Vương Trọng Sơn là người bình thường.”

    “Lúc đó em đoạt thiết bị truyền tin của ông ta, trực tiếp nổ súng, Vương Trọng Sơn bị em cuốn lấy, căn bản không có chỗ để trốn, chỉ có thể trơ mắt bị độc săn bắn vào, biến thành vũng máu, lúc trước ông ta làm thế nào giết người Thương Kiếm, em liền dùng phương pháp giống như vậy để cho ông ta nếm thử tư vị.”

    Lời này anh nói hời hợt, phảng phất đơn giản giống như đang thảo luận bữa tối ăn gì, nhưng Cận Hằng nghe vào trong tai, lại làm cho nỗi lòng của hắn thật lâu không có cách nào dẹp loạn.

    Mặc dù đã sớm chuẩn bị, thế nhưng mấy người nguyện ý không thèm đến xỉa tính mạng mạo hiểm lớn như vậy? Hiện tại nhiệm vụ là thành công, thế nhưng vạn nhất không thành công thì sao, Yến Thù Thanh có phải là cũng sớm đã…

    Hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, một gương mặt vừa đen vừa xấu, nhíu mày vẫn cứ không nói một lời.

    Yến Thù Thanh không nhịn được đến gần đâm mặt của hắn, làm một bộ mặt quỷ muốn dỗ hắn vui vẻ, “Ai nha nên nói không nên nói em đều nói hết rồi, lại nói bây giờ em không phải là không có chuyện gì, anh đừng nóng giận, anh không hôn em, vậy em hôn anh có được hay không?”

    Nói xong anh đến gần muốn ăn đậu phụ Cận Hằng, bị Cận Hằng lập tức ngăn trở, tức giận nói, “Em đừng cợt nhả, em nhìn lại bản thân em xem, em còn mạnh miệng nói không có chuyện gì sao? Không có chuyện gì vết thương trên mặt, trên đùi em là từ đâu tới?”

    “Cái này…” Nhắc tới chuyện này, Yến Thù Thanh không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn trời, vội ho một tiếng, “Đâu phải chuyện gì cũng hoàn hảo, em kỳ thực đã sớm chuẩn bị vẹn toàn, phòng ngừa đến mức mặc cả áo chống đạn bên trong, thế nhưng lúc nổ, mặt cùng chân còn lộ ở bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có ngộ thương mà…”

    Anh càng nói mặt Cận Hằng càng đen, cuối cùng nói không được nữa, trả đũa nói, “Mặt cùng chân đều là vật ngoại thân, ngay cả bản thân em cũng không để ý, anh làm gì vẫn luôn khó chịu với em, có phải là anh cảm thấy được hiện tại mặt em đã bị huỷ, diện mao không đẹp trai, còn khập khễnh biến thành tàn phế, anh liền ghét bỏ em.”

    Cận Hằng bị một câu nói của Yến Thù Thanh làm cho tức giận đến nghiến răng, “Yến Thù Thanh!”

    “Xem đi, còn nói yêu thích em, thầm mến em thật nhiều năm, trên thực tế chính là coi trọng khuôn mặt này của em, hiện tại mặt em không còn, anh liền hung ác với em như thế, dù thế nào, em phải tìm bố dượng cho Quyển Quyể?”

    “Ai thầm mến em nhiều năm, em quả thực… Quả thực không biết xấu hổ!” Cận Hằng bị chọc uy hiếp, trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, một gương mặt nhuộm thành màu đỏ.

    Thấy hắn rốt cục không để ý tới chuyện lúc trước, Yến Thù Thanh ở trong lòng âm thầm cười trộm, ngoài miệng vẫn tiếp tục cố ý đùa hắn, “Đúng a, anh đương nhiên không có thầm mến em, anh thầm mến chính là Yến Thù Thanh có gương mặt đẹp kia, bây giờ em bị tàn phế rồi, trên mặt còn có vết sẹo to bằng cái bát, Cận Đại thiếu gia cảm thấy em làm cho anh mất mặt, đương nhiên không chịu thừa nhận.”

    “Yến Thù Thanh em tìm đánh đúng không? Anh con mẹ nó thực sự là… Hận không thể đập cho em một cái!”

    Cận Hằng cảm thấy được bản thân sớm muộn có một ngày sẽ bị thê tử làm cho tức chết, vén tay áo lên thật muốn đánh người, thế nhưng vừa nghĩ tới bản thân là một người chồng tốt, tại sao có thể gia bạo, chỉ có mang theo gương mặt đen sì giống như Diêm Vương, tự mình tức giận với mình.

    Yến Thù Thanh thích nhất xem bộ dạng bùng nổ của tên cá chết này, rõ ràng lúc thường làm người lạnh lùng như vậy, giống hệt một con khuyển cỡ lớn thẹn thùng, làm cho anh mỗi lần nhìn thấy lỗ tai đỏ lên của cái tên này, trái tim không nhịn được nóng lên.

    Anh tại sao có thể yêu thích cái tên này đây… Thực sự là quá tệ.

    Nhìn gương mặt đen thui vì tức giận của Cận Hằng, rõ ràng giận dữ lại không nỡ lòng bỏ đi, Yến Thù Thanh đến gần cắn lỗ tai đỏ bừng của hắn, “Đánh em em sẽ rất đau a, không bằng anh giết chết em đi.”

    Lỗ tai Cận Hằng đã đỏ ửng trong nháy mắt càng thêm đỏ lợi hại, từ trên mặt vẫn luôn lan tràn đến cái cổ, hắn nghiêng đầu đi, trong nháy mắt con ngươi đen nháy tràn ngập ra ánh mắt nguy hiểm, lớn tiếng nói, “… Đợi đến khi vết thương của em lành, anh sẽ làm chết em.”

    “Vậy còn giận dữ?” Yến Thù Thanh liếm liếm rái tai của hắn, nhỏ giọng hỏi.

    “…” Cận Hằng toàn thân cứng như tấm thép, không nói tiếng nào.

    “Vậy em có thể hôn anh không?”

    “… En làm sao nhiều lời như vậy!” Cận Hằng tức giận lầu bầu một câu, cầm lấy cái cổ Yến Thù Thanh đem anh đặt ở trên ghế dài, không chút do dự chặn lại đôi môi của anh.

    Rõ ràng không có tách biệt bao lâu, nhưng lại phảng phất cách một hồi sinh ly tử biệt, hai trái tim dính chặt vào nhau, tiếng tim đập thình thịch phảng phất toàn bộ hoa viên cũng có thể nghe thấy.

    Trong miệng Yến Thù Thanh tràn ra một tiếng cười khẽ, ôm thật chặt cái cổ Cận Hằng, đầu lưỡi thô ráp cạy ra đôi môi hắn, thô bạo nhưng không mất ôn nhu liếm từng góc trong khoang miệng của hắn, thời khắc này bọn họ phảng phất giống như hai cái cây sống nương tựa vào nhau, mưa gió cùng sinh tử cũng không tách được bọn họ ra, bọn họ không khỏi vui sướng sống sót sau tai nạn, lúc này xa xa truyền đến tiếng bước chân, mặt Yến Thù Thanh đỏ lên, lúc này mới cảm giác có chút xấu hổ, Cận Hằng nâng lên mặt của anh, dỡ xuống băng gạc, ở trên vết thương của anh hạ xuống một nụ hôn mềm mại.

    Cái hôn này không chứa dục vọng, nhưng vẫn đủ để kích thích trái tim.

    “Em ra sao cũng đẹp.”

    Đây đã là lời tốt nhất Cận Hằng có thể nói ra, nói xong hắn liền đỏ mặt, Yến Thù Thanh thổi phù một tiếng bật cười, một khắc này anh cảm thấy được sống sót là một chuyện hạnh phúc như thế.

    Đúng… anh rất muốn trong lúc này nhốt người trước mặt lại, không bao giờ để cho bọn họ tách xa nhau lần nữa!

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn