Chính là không ly hôn – Chương 88

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Trên bờ biển một đêm hoang đường, khí hậu ấm áp cùng hoàn cảnh bỏ hoang không có người ở, khiến cho hai người hoàn toàn quên hết tất cả, vong tình ôm ấp quấn quýt, dằn vặt mệt mỏi lại dựa vào nhau hôn môi, chờ khôi phục tinh thần cũng không biết là ai chủ động cọ xát.

    Hai người lại giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp chặt chẽ nối liền cùng một chỗ, cuối cùng sau khi thực sự mệt bở hơi tai liền ôm nhau ngủ thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu ở trên mặt, hồi tưởng lại điên cuồng ngày hôm qua, trên mặt Yến Thù có chút nóng lên, Cận Hằng ngược lại là thản nhiên, ôm anh đi rửa mặt.

    Chờ hai người tắm xong, từ lâu đã đói bụng cồn cào, Yến Thù Thanh một bên mặc quần áo một bên hỏi Cận Hằng buổi trưa ăn cái gì.

    Cận Hằng nghiêng người dựa vào trên giường, nhìn Yến Thù Thanh ở trần lộ ra hai cái chân thon dài cùng phía sau lưng trơn bóng, không khỏi trêu ghẹo nói, “Không cần ăn cơm, ăn em là đủ rồi.”

    Yến Thù Thanh liếc nhìn hắn một cái, cầm lấy một cái áo sơ mi mặc vào, lại bị Cận Hằng lập tức ngăn cản, “Này cả hành tinh này chỉ có hai người chúng ta, em mặc quần áo gì? Dù sao khắp toàn thân em anh đều nhìn thấy rồi, em còn ngại ngùng làm gì?”

    Lời này khiến Yến Thù Than nở nụ cười, lôi Cận Hằng dậy nói, “Nếu như hai chúng ta đã thấy hết của nhau, dựa vào cái gì em phải để trần, anh còn mặc quần áo.”

    Cận Hằng nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, thuận thế đem tay Yến Thù Thanh nhét vào trong quần, “Bởi vì nó vừa nhìn thấy em liền nổi lên phản ứng, anh phải kiếm tấm màn che lại cho nó.”

    Nói xong một tay hắn ôm eo Yến Thù Thanh, đem anh kéo vào trong lồng ngực, đại thủ nhào nặn cái mông của anh, đôi môi thuận thế dính vào, nói giọng khàn khàn, “Em xem nó hiện tại lại chào cờ rồ, có phải trước tiên em nên giúp anh giải quyết một cái?”

    Bộ vị giống như lửa nóng ở trong tay nhảy lên, nhiệt độ trên mặt Yến Thù Thanh lại tăng mấy phần, hiếm thấy không có giống như điện giật rút trở về, “… Tại sao em phải giúp anh giải quyết, nó cũng không phải của em.”

    “Người đều là của em, nó tự nhiên cũng là của em, nhìn xem ngày hôm qua nó cho em sảng khoái đến mức nào, em nên đối xử tốt với nó a.” Cận Hằng đem áo sơ mi Yến Thù Thanh mới vừa mặc vào cởi ra ném xuống đất, vươn mình đè lên người anh.

    Yến Thù Thanh đỏ mặt nghiêng đầu, trong miệng nhỏ giọng thầm thì, “… Trong đầu cái tên nhà anh sao không nghĩ làm chuyện chính sự…”

    “Bây giờ chính là làm chính sự, đừng quên, chúng ta đang hưởng tuần trăng mật.”

    Cận Hằng thở hổn hển cười nhẹ hôn lên, Yến Thù Thanh hiếm thấy không có nói ra bất kỳ ý kiến phản đối, trái lại thuận theo nhấc chân đặt ở trên eo hắn…

    Tuần trăng mặt không biết xấu hổ như vậy trải qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này, hai vị thượng tá trong ngày thường bận rộn chân không chạm đất, triệt để bỏ xuống tất cả quân vụ, ở bên trong tinh cầu xinh đẹp tuyệt trần bỏ hoang không có người ở, phảng phất đặt mình ở trong thế ngoại đào nguyên, chân chính cảm nhận tư vị hạnh phúc.

    Có lẽ là ngày ngày trải qua thảnh thơi thoải mái như vậy, quãng thời gian này Yến Thù Thanh càng ngày càng trở nên lười nhác.

    Bởi vì ở trường quân đội chịu đựng huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa làm lính nhiều năm như vậy, anh đã sớm dưỡng thành thói quen đồng hồ sinh học vô cùng chuẩn, cơ bản trời vừa sáng có thể lập tức mở mắt ra, thế nhưng từ sau khi đặt chân đến tinh cầu này, thời gian đối với anh mà nói biến thành một thứ càng ngày càng không thể khống chế.

    Thường thường anh vừa nằm xuống sẽ lập tức ngủ, hơn nữa vẫn là cảm giác uể oải buồn ngủ, thường thường buổi tối nằm xuống rất sớm, vừa mở mắt đã đến giữa trưa ngày thứ hai, rõ ràng đang ở cạnh biển, lại cơ hồ không có xem qua mặt trời mọc mấy lần, mỗi khi nhớ tới việc này, Yến Thù Thanh cực kỳ oán niệm, thế nhưng nếu như chỉ là như vậy cũng liền thôi.

    Quãng thời gian này, anh ăn uống rất nhiều, mỗi ngày vừa ăn xong cơm không bao lâu sẽ đói bụng không chịu được, vẫn là không khống chế được tìm đồ ăn khắp đồ nơi, rõ ràng nguyên lai không phải người thích ăn vặt, hiện tại có thể ăn cả một chậu hoa quả nhiệt đới.

    Đầu tiên phát hiện những biến hóa này tự nhiên là Cận Hằng, khởi điểm hắn cũng không cảm thấy như thế nào, dù sao Yến Thù Thanh đối với bản thân quá mức hà khắc, vào lúc này thật vất vả trải qua tuần trăng mật, cho phép bản thân thoải mái một chút cũng không đáng kể, huống hồ Yến Thù Thanh ăn nhiều một chút, trong lòng hắn còn cảm thấy vui mừng.

    Thế nhưng thẳng đến về sau hai người nhiều lần va chạm gây gổ, không kịp chờ đợi lăn xuống giường lớn xa hoa “Làm chính sự”, Yến Thù Thanh mỗi lần đều có thể vừa dính vào gối liền ngủ thiếp đi, trực tiếp khiến Cận Hằng “chào cờ” nằm ở nơi đó, hắn mới cảm giác được không đúng.

    Nếu cứ như vậy, tay phải của hắn sớm muộn sẽ gãy.

    Đối với chuyện này hắn nói bóng gió với Yến Thù Thanh, hỏi đối phương có phải là mang thai rồi không, kỳ thực Yến Thù Thanh trong lòng cũng đang nghi hoặc, thế nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy là hai người cả nghĩ quá rồi.

    Dù sao lúc trước có Quyển Quyển, anh vẫn luôn cảm giác buồn nôn, căn bản ăn không vô thứ gì, hơn nữa thường xuyên đau bụng, nào có chuyện ăn nhiều ngủ nhiều như vậy, mà ban đầu anh ở chiến đội Liệp Ưng, mỗi ngày phải tham gia huấn luyện khổ sở như vậy, tinh thần trước sau vẫn như một, không hề lười biếng tham ngủ như bây giờ.

    Nghĩ tới những thứ này anh không nhịn được an ủi Cận Hằng, “Chắc là do ở đây khí hậu quá tốt, lại không có chuyện gì làm, rảnh rỗi quá nên mới vậy thôi, anh đừng nói lung tung, nếu không lại thất vọng.”

    Đối với chuyện này Cận Hằng tự nhiên là bán tín bán nghi, thế nhưng nhìn bộ dạng sanh long hoạt hổ của Yến Thù Thanh so với lúc trước ở chiến đội Liệp Ưng, hắn cũng không tiện lại nói thêm gì nữa.

    Có lẽ thực sự là hắn cả nghĩ quá rồi?

    Nghĩ tới những thứ này, trong lòng hắn liền không nhịn được một trận thở dài thở ngắn, rõ ràng hắn đã cố gắng “cày cáy” như vậy, tại sao đứa nhỏ lại không đến!

    Thiệt thòi tên lang băm Trần Lâm kia còn nói cho hắn biết thân thể Yến Thù Thanh dễ dàng mang thai, tất cả đều là đánh rắm, có công phu mỗi ngày nghiên cứu thuốc mỡ, sao không phát minh ra mấy cái có giá trị hơn đi, chỉ biết lừa gạt người làm cha đáng thương như hắn!

    “Đang nói với anh đấy, anh nghe thấy không.”

    Âm thanh Yến Thù Thanh kéo suy nghĩ của hắn, Cận Hằng không được tự nhiên thấp giọng khụ một tiếng, cúi đầu hỏi, “Làm sao vậy?”

    Yến Thù Thanh nằm ở trên đùi hắn, vừa nghe lời này chậm rãi xoay người, ngửa đầu hướng hắn nháy mắt mấy cái, “… Em thật giống như đói bụng, trong phòng còn có xoài không?”

    Vừa nghe lời này, Cận Hằng lập tức nhíu mày, “Một buổi sáng em đã ăn ba quả, không thể tiếp tục ăn.”

    “Nhưng là em thật sự thật đói a…Hiện tại ngay cả quyền lợi ăn no cũng bị đoạt mất.” Yến Thù Thanh hừ hừ hai tiếng, nghiêng người toàn bộ nằm nhoài trên đùi Cận Hằng, một bộ dạng sinh không thể luyến.

    “Ba tiếng trước em mới vừa ăn điểm tâm, nửa giờ trước em mới vừa ăn cơm trưa, cái này cũng chưa tính em còn ăn thêm ba trái xoài, em đã ăn đủ nhiều rồi.” Cận Hằng liếc nhìn anh một cái, bởi vì Yến Thù Thanh cách mình quá gần, thân thể hắn có chút mất tự nhiên, tận lực không nhìn Yến Thù Thanh làm bộ đáng thương.

    “… Mới ăn ít đồ như thế anh liền đau lòng a? Mỗi ngày em bị anh chơi đùa đau lưng nhức eo, ăn một chút đồ bồi bổ cũng không được? Cái nơi chim không thèm ị này, nguyên liệu nấu ăn đều không có, em không muốn ăn hải sải tươi, chỉ là muốn ăn xoài, anh ghét bỏ em đúng không?”

    Nói xong lời này, Yến Thù Thanh trực tiếp ngồi dậy, nửa người đặt ở trên người Cận Hằng, đôi mắt màu mực trong suốt không hề chớp mắt nhìn Cận Hằng, rõ ràng một bộ dạng nghiêm hình bức cung, thế nhưng trên mặt lại chứa đầy oan ức.

    Cận Hằng không chịu được thần sắc này của Yến Thù Thanh, nhất thời tim đập mạnh, chết tiệt… Thê tử của hắn lại uy hiếp hắn, rõ ràng biết hắn không có cách nào từ chối yêu cầu của đối phương, còn cố ý làm nũng câu dẫn hắn.

    Thấy Cận Hằng nghiêng đầu không nói lời nào, Yến Thù Thanh lại đến gần hắn, trơ mắt nhìn hắn, “Van cầu anh, em chỉ ăn một quả, một quả là tốt rồi…”

    Cả gương mặt Cận Hằng trong nháy mắt đỏ ửng, lỗ tai càng là nóng lên cơ hồ bốc khói, thê tử cứ bày ra bộ dạng nũng nịu như vậy quả thực không ổn tí nào.

    Phút chốc đứng lên, hắn không được tự nhiên giơ lên một ngón tay, “Chỉ ăn môt trái xoài?”

    Vừa nghe lời này, Yến Thù Thanh biết mình lại thành công, lúc này đôi mắt đều cười cong, nhìn hắn giơ hai ngón tay, “Lại thêm hai trái ổi, nửa quả dứa.”

    Cận Hằng hừ hừ hai tiếng, trực tiếp đi nhà bếp, chẳng được bao lâu liền bưng một đĩa đựng trái cây mang ra.

    Cận Đại thiếu gia từ nhỏ mười ngón không dính nước mùa xuân, dùng súng cùng dao găm so với người khác đều lưu loát, thế nhưng đối với trù nghệ hắn lại chẳng biết gì cả, đoạn thời gian gần đây, Yến Thù Thanh buồn ngủ tham ăn, mỗi ngày ba bữa cơm liền rơi vào trên người Cận Hằng, cho nên đồ ăn của hai người thực sự có chút khó coi.

    Mà Yến Thù Thanh cũng không để ý cái này, ôm một đĩa hoa quả gọt lung ta lung tung liền bắt đầu ăn, một bên ăn, một bên dùng thiết bị truyền tin xem tin tức.

    Cận Hằng nhìn Yến Thù Thanh ăn hết xoài chua cùng dứa, chỉ còn dư lại chuối tiêu không có mùi vị ngọt, hắn không khỏi sờ tay lên miệng, ánh mắt theo bản năng băn khoăn ở tên người Yến Thù Thanh.

    Gương mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng, êm dịu rất nhiều, cơ bụng rắn chắc cũng biến thành mềm một chút, hai chân kiên cường rắn chắc mặc quần rộng rãi ngồi ở trên ghế sa lon, phác hoạ ra đường nét cái mông cong cong, nơi này tựa hồ so với lúc trước vểnh cao hơn rất nhiều…

    Ánh mắt không nhịn được ở trên mông của Yến Thù Thanh lưu luyến quên về một hồi, Cận Hằng thấp giọng khụ một tiếng nói, “Thù Thanh, mấy ngày nay làm sao em lại mập nhiều như vậy.”

    “Khục… Khụ khụ!”

    Một câu nói khiến Yến Thù Thanh tàn nhẫn mà sặc một cái, “… Anh nói cái gì?”

    “Em không cảm giác được, khắp toàn thân em từ trên xuống dưới đều mập hơn một vòng, lúc trước ôm em anh còn thấy em quá gầy, hiện tại lại không thấy.”

    Nói xong Cận Hằng trực tiếp đem bàn tay tiến vào dưới mông Yến Thù Thanh nặn nặn, “Em xem nơi này, hiện tại mập hơn một vòng rồi.”

    Lời này vừa nói, trong nháy mắt Yến Thù Thanh xấu hổ toàn thân đỏ ửng, nhanh chóng đứng lên, né tránh “Móng heo” của Cận Hằng, “Em cũng đừng nói hươu nói vượn, em là vóc người tam giác tiêu chuẩn, anh chỉ sờ chỗ thịt nhiều nên cảm giác thấy vậy thôi.”

    “Thế nhưng trên bụng của em thịt cũng nhiều a, mấy khối cơ bụng lúc trước sắp thành một đường thẳng rồi.”

    “Em có cơ bụng tám múi đấy, anh đừng ở chỗ này bịa đặt ha.”

    Việc liệ quan đến tôn nghiêm của đàn ông, Yến Thù Thanh trực tiếp vén quần áo lên lộ ra bụng bằng phẳng, Cận Hằng xì cười một tiếng, thuận thế lộ ra bụng của mình.

    Trên làn da màu đồng cổ, cơ bụng rắn chắc rõ ràng đập vào trong mắt, cúi đầu nhìn xuống cơ bụng sắp không ra hình dáng của mình, Yến Thù Thanh trong nháy mắt cảm giác mình bạo kích trí mạng.

    Tổng cộng mới trải qua mấy ngày tuần trăng mật a, anh làm sao mập thành bộ dáng này!?

    Cận Hằng bị biểu tình của Yến Thù Thanh chọc cho phát cười, tiện tay xoa xoa bụng của đối phương, cố ý cười trêu nói, “Cơ bụng đâu? Anh làm sao không thấy, chỉ có một khối đậu phụ trắng.”

    Yến Thù Thanh tự mình đánh mặt mình, trong nháy mắt xấu hổ hận không được tìm một cái lổ đễ chui xuống, một cái tát gạt tay của Cận Hằng, nhìn chằm chằm bụng của mình, trên đầu từng trận đổ mồ hôi, anh sẽ không phải thật là có đi…

    Sau khi trải qua hành vi phóng đãng hơn hai mươi ngày, quân bộ lâm thời có nhiệm vụ khẩn cấp, bọn họ không thể không gạt đi tuần trăng mật trở về mẫu tinh.

    Một lần nữa trở lại quân bộ, một đống lớn quân vụ khiến hai người không kịp thở, bởi vì đều là thượng tá, bây giờ Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng không phụ trách cùng một lĩnh vực, rất nhiều công tác không có trùng hợp, cho nên thời gian cạnh nhau cũng là không có.

    Ngày này, Cận Hằng còn ở bên trong quân bộ bận rộn không thể thoát thân, Yến Thù Thanh bên này đã tan họp.

    Một đám người hồi lâu không có nhìn thấy anh, vào lúc này toàn bộ cũng không nhịn được xông tới, tò mò hỏi cuộc sống sau kết hôn của hai người.

    “Thượng tá, nghe nói ngài và Cận thượng tá đi tuần trăng mật, đi chỗ nào a? Có chơi thoải mái không, tiết lộ cho chúng tôi một chút.”

    Một đồng sự đến gần hỏi, khiến Yến Thù Thanh bất đắc dĩ lắc đầu cười, đang chuẩn bị mở miệng, bên cạnh một người lại trực tiếp nở nụ cười, “Các cậu nhìn bộ dạng bóng loáng không dính nước của Yến thượng tá đi, đảm bảo chơi rất thoải mái.”

    Lời này khiến tất cả người trong phòng không nhịn được phun ra ngoài, cười nói, “Đúng a thượng tá, khí sắc ngài thật sự rấ tốt a, mặt đày cảnh “xuân”, nhất định cùng Cận thượng tá trải qua rất hạnh phúc đi?”

    Yến Thù Thanh vừa bực mình vừa buồn cười gõ gõ bàn, “Các cậu đều rãnh rỗi như vậy, có công phu quan tâm cuộc sống riêng của thượng cấp, không bằng nhanh chóng ngẫm lại dự án khẩn cấp lần hành động này, ngày mai buổi sáng tám giờ tôi muốn nhìn thấy sách lược của mọi người.”

    Trong phòng nhất thời vang lên tiếng kêu than, một đám người nằm nhoài trên bàn gào thét, “Thượng tá ngài đây là dùng việc công trả thù riêng, chúng tôi rõ ràng thực sự nói thật a!”

    “Chính là, thượng tá ngài bị chúng ta nói trúng rồi mới trả đũa đúng không, chính ngài đi soi gương mà xem, ngài hiện tại không chỉ có mặt mày hồng hào, hơn nữa người đều đầy đặn một vòng a, nói không hạnh phúc ai tin a.”

    “Đầy đặn” cái từ này trong nháy mắt khiến Yến Thù Thanh giật mình, đi vài bước đến cái gương bên cạnh, anh nhìn một chút gương đối diện chiếu ra thân hình của mình, theo bản năng sửa sang lại cổ áo, lẩm bẩm nói, “Đây không phải là tốt vô cùng, mập chỗ nào?”

    Một đám người chà chà hai tiếng, dồn dập cười không nói, một tên lính nhỏ tuổi nhất mới nhịn không được xì một tiếng bật cười, “Thượng tá, ngài không thừa nhận tuần trăng mật trải qua thoải mái, thế nhưng lại mập một vòng, sẽ không phải là… Có đi?”

    Người cả phòng rốt cuộc không khống chế được cười rộ lên, mấy người cười đến mức vai run rẩy, người mới đúng là người mới a, đoán mò cũng không cần thật thà như thế.

    Quả nhiên, Yến Thù Thanh vừa nghe lời này, trên trán gân xanh nhảy một cái, nhìn tên lính mới kia cười một cái nói, “Tướng sĩ thân ái, nếu cậu học một biết mười như thế, tin tưởng dự án khẩn cấp cũng không làm khó được cậu, không bằng tối hôm nay cậu đem sách lược của mình gửi đến thiết bị truyền tin của tôi đi.”

    Người kia vừa nghe lập tức hoá đá tại chỗ, không ngừng mà kêu rên “Không muốn a thượng tá tôi sai rồi!”, Yến Thù Thanh cười hướng cậu ta nháy mắt mấy cái, đi thẳng ra khỏi phòng hội nghị, lưu lại một phòng toàn người rốt cuộc không khống chế được bắt đầu cười ha hả.

    Đi ra văn phòng, gặp người chào hỏi, Yến Thù Thanh đều sẽ cười gật đầu, nhưng trên thực tế trong lòng anh còn lâu mới có được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

    Không biết đây đã là người thứ mấy nói anh mập, hơn nữa dạo này, tật xấu buồn ngủ tham ăn vẫn không biến mất, trong lòng anh không khỏi càng ngày càng thấp thỏm, người nói vô tâm người nghe hữu ý, lúc trước tại tinh cầu nhân bản, điều kiện chữa bệnh điều kiện có hạn, không có cách nào kiểm tra còn chưa tính, bây giờ tự nhiên trở về mẫu tinh, có lẽ anh nên đi kiểm tra một lần.

    Nghĩ tới những thứ này, trong cổ họng anh một trận phát khô, bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi thật mỏng, theo bản năng chạm vào bụng mình đã hơi có thịt, anh mím môi lại, đột nhiên thay đổi phương hướng, hoàn toàn trái ngược phương hướng về nhà.

    Lần thứ hai nhắc nhở không được kết nối, Cận Hằng đem thiết bị truyền tin ném tới một bên.

    Từ sau khi trở lại quân bộ, cả ngày chưa thấy Yến Thù Thanh, lúc trước còn nhắn tin liên hệ vài câu, bây giờ đều nghỉ làm rồi, đối phương lại chạy đi không thấy hình bóng, đến bây giờ cũng không có tin tức.

    Lúc này mới trải qua tuần trăng mật được mấy ngày, đã chuẩn bị bỏ chồng bỏ con.

    Cận Hằng ở trong lòng tức giận lầu bầu vài câu, ngẩng đầu nhìn một nồi canh xương toả ra mùi thơm khắp nhà, hỏi người máy việc nhà bên cạnh, “Thời gian hầm bao lâu mới xong?”

    “Đã xong rồi, chờ phu nhân trở về có thể vào bàn.”

    Cận Hằng hài lòng gật gật đầu, lật lên thiết bị truyền tin (thực đơn dành cho người muốn có thai), lại chỉ nồi canh cẩu kỷ thịt bò bên cạnh, “Cái này thì sao, cần phải hầm thời gian bao lâu? Đừng mang ra nồi quá sớm, Thù Thanh còn không biết lúc nào trở về, cái này nhất định phải nóng mới ăn được.”

    “Chủ nhân ngươi cứ yên tâm đi, tôi làm việc ngài vẫn chưa yên tâm.”

    Người máy nhấc lên móng vuốt trò vỗ vỗ ngực, một mặt tò mò nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn Cận Hằng dặn dò làm ra, mong đợi hỏi, “Chủ ngân, ngài xác định món đồ này hữu dụng, chủ nhân nho nhỏ sẽ xuất hiện? Ngày hôm nay ăn ngày mai có thể có?”

    “Chủ nhân nho nhỏ” bốn chữ rất hiển nhiên lấy lòng Cận Hằng, hắn nhếch miệng lên, liếc nó một cái nói, “Đây chính là bài thuốc bí mật tôi dò hỏi bác sĩ trong hoàng cung mới lấy được, chỉ cần ăn mấy lần, tiểu nhi tử sẽ xuất hiện.”

    “Cậu phải nhìn chằm chằm nồi canh này, nhất định phải nắm giữ độ nóng, Thù Thanh nếu là không thích ăn tôi liền rút nguồn điện của cậu.”

    Nhìn bộ dạng chủ nhân ngu xuẩn một mặt cuồng nhiệt, người máy không đành lòng nhìn thẳng màn hình tự động đóng lại, một mặt ủy khuất nói, “Ghét bỏ tôi làm phu ngân không thích ăn, vậy ngài tự tay làm đi.”

    “Cậu biết cái gì, tôi có chuyện quan trọng hơn.” Cận Hằng khá là đắc ý nhướng mày, nện vào đầu người máy một cái, đi ra nhà bếp, lưu lại người máy đáng thương chỉ biết đứng đó trông nồi canh.

    Vừa nãy vì giám sát thức ăn đêm nay, làm trễ nãi chính sự trong tay, Cận Hằng bước nhanh đi lên lầu thang, Quyển Quyển đang cố nhoài người nhìn vào chiếc giường nhỏ chưa làm xong, một mặt tò mò đụng nơi này đâm nơi kia.

    “Hằng hằng… A, Quyển Quyển không xem được.”

    Đứa nhỏ nỗ lực nhón chân đứng lên, sau đó lại nhìn giường nhỏ, một mặt ngượng ngùng nói, “Quyển Quyển…. muốn cao giống Hằng Hằng.”

    Cận Hằng nặn nặn khuôn mặt của nó, khóe miệng không dễ phát giác lên, “Tiểu bàn tử, con nhìn lại vòng eo của mình đi xem mập thế nào.”

    Quyển Quyển giơ tay che bụng nhỏ tròn vo của mình, “Chán ghét Hằng Hằng bại hoại! A… Mới không có, con có thể gầy… Hằng Hằng mới mập mạp, Hừ!”

    Cận Hằng cúi đầu dùng cằm râu chà sát gương mặt đứa nhỏ, “Được, đừng quấy rầy cha làm giường nhỏ cho em trai, xuống ăn đồ ăn đi, ăn nhiều một chút mới có thể cao như cha.”

    “Em trai?” Đứa nhỏ kinh ngạc mở to hai mắt, “Quyển Quyển sắp làm anh trai sao?”

    “Sắp rồi, chờ mẹ con ăn hết đồ ăn trong bếp, con có thể có thêm em trai.” Cận Hằng cầm lấy tấm gỗ cùng tua vít, vừa nói chuyện một bên cúi đầu nghiêm túc làm việc.

    Đứa nhỏ nghe được như hiểu mà không hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu nói, “… Đồ ăn sẽ biến thành em trai?”

    Cận Hằng một khi làm việc sẽ hết sức chăm chú, vào lúc này không chú ý tới đứa nhỏ đang nói cái gì, ứng phó “Ừ” một câu, đứa nhỏ vừa nghe trong nháy mắt mở càng lớn, ngậm ngón tay chạy xuống cầu thang, thẳng đến nhà bếp.

    Trong phòng bếp một bàn thức ăn ngon mùi thơm phân tán, Quyển Quyển nhìn thấy đồ ăn trong nháy mắt chảy ngụm nước, nhưng nghĩ đến những đồ ăn này sẽ biến thành em trai, không nhịn được mân mê miệng nhỏ: Đệ đệ làm sao đáng thương như thế, Quyển Quyển không muốn em trai phải bị ăn, QAQ bé không muốn ăn em trai, thế nhưng thật sự đói nha…

    Trong lúc Quyển Quyển đang xoắn xuýt, cửa đột nhiên mở ra, Yến Thù Thanh đi tới, Quyển Quyển thấy ba ba, ánh mắt sáng lên, đột nhiên nhào tới, “Ba ba về rồi!”

    Yến Thù Thanh bị đứa nhỏ suýt chút nữa đụng vào, cười ôm lấy nó, lúc thường thời gian này Quyển Quyển nhào lên đón tiếp anh, trong tay sẽ mang theo các loại thức ăn, ngày hôm nay dĩ nhiên không có thứ gì, không khỏi làm cho anh tò mò, “Ngày hôm nay Quyển Quyển sao lại ngoan như vậy, dĩ nhiên không có ăn vụng.”

    “… Không ăn em trai..” Đứa nhỏ nắm lấy quần áo Yến Thù Thanh, xoa xoa cái bụng nhỏ, gương mặt kiên định.

    Hai chữ “em trai” khiến trái tim Yến Thù Thanh nhảy một cái, trong lúc nhất thời cũng không đoái hoài tới Quyển Quyển nói cái gì, “Cha con đâu, làm sao không nhìn thấy.”

    “Hằng Hằng ở trên lầu, đang làm giường nhỏ cho em trai!” Quyển Quyển đặc biệt kích động đến khoa tay một chút, cười híp mắt nói, “Giường nhỏ lớn như vậy, thế nhưng không có lớn bằng giường Quyển Quyển.”

    Yến Thù Thanh bị nó chọc cười, ôm đứa nhỏ đi lên lầu, quả nhiên thấy trong phòng ngủ bên cạnh, Cận Hằng đang quỳ một chân trên đất, cúi đầu nghiêm túc đập tấm gỗ.

    Đều nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc có mị lực nhất, vào lúc này hắn mặc một áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, lộ ra lồng ngực màu đồng cổ, mái tóc đen thả xuống che lấy trán, lại càng thêm nổi bật đôi đồng tử đen kịt sâu thẳm.

    Yến Thù Thanh dựa vào bên cạnh cửa không nói gì, lúc này Cận Hằng vừa vặn quay đầu lại, vừa nhìn thấy là anh, đầu tiên là sững sờ sau đó lập tức đứng lên, dùng nửa người chặn lại giường nhỏ, “… Em, em đã trở lại.”

    Yến Thù Thanh gật gật đầu, nhìn chằm chằm kia giường nhỏ lộ ra một bên, do dự một chút, trên mặt đột nhiên đỏ ửng một trận, “… Anh làm sao hiện tại lại làm giường nhỏ…”

    Nhắc tới chuyện này, mặt Cận Hằng cũng đỏ, “… Dù sao sớm sẽ có con, sớm làm tốt lo trước khỏi hoạ, làm cho Quyển Quyển, không thể bạc đãi đứa thứ hai được.”

    “Đứa thứ hai” ba chữ khiến mặt Yến Thù Thanh lập tức đỏ hơn, lúc thường nhắc tới cái đề tài này anh vẫn là cười mắng hắn một câu “Đứa thứ hai từ đâu tới, muốn có anh tự mình sinh”, nhưng hôm nay anh lại ngoài ý muốn trầm mặc, đứng tại chỗ nửa ngày không nghẹn ra một câu.

    Cận Hằng bởi vì bị đâm xuyên tâm sự, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, cầm tua vít đứng ở tại chỗ.

    Yến Thù Thanh thấp giọng khụ một tiếng, theo bản năng gãi đầu một cái, “Cái kia… Anh rảnh rỗi không, em có chút chuyện muốn nói cho anh.”

    Cận Hằng vừa muốn mở miệng, dưới lầu truyền đến âm thanh người máy thét to “Ăn cơm”, Quyển Quyển “Nha” một tiếng, giống như một cơn gió chạy xuống, Cận Hằng nhân cơ hội cảm kích ném tua vít, nói sang chuyện khác, “Ăn cơm trước đi, có việc cơm nước xong lại nói.”

    Hai người một trước một sau đi xuống lầu, trên bàn đã bày một bàn cơm nước khiến người ta nhỏ dãi.

    Cận Hằng cố ý để người máy làm một bàn đồ ăn mục đích to lớn nhất chính là để Yến Thù Thanh ăn nhiều hơn, vì vậy sau khi chờ ba người ngồi xuống, vội vàng gắp một miếng thức ăn vào trong bát của anh, một hồi nói cái này ăn ngon, một hồi nói cái kia không sai, một hồi lại nói cái này ngon em cũng nếm thử đi.

    Trong chốc lát trong bát Yến Thù Thanh chất đầy đồ ăn, thế nhưng hôm nay anh lại không có tâm trạng nhìn một bàn đồ ăn không động đũa.

    Cận Hằng nhìn sốt ruột, Quyển Quyển bên cạnh cũng gấp.

    “Làm sao không dùng bữa, khẩu vị không tốt sao?”

    Yến Thù Thanh lắc đầu một cái, tiếp tục ăn một miếng cơm trắng, Cận Hằng gắp lên một miếng thịt bò để tới trước mặt anh, “Nếm thử cái này, nấu ba tiếng đây, ở tinh cầu nhân bản không phải em vẫn nói không có thịt chỉ có hoa quả, hiện tại có thịt có thức ăn, em ăn nhiều một chút a.”

    Yến Thù Thanh thật nhanh liếc hắn một cái, trên mặt khả nghi đỏ ửng vẫn không có rút đi, “… Anh đừng để ý đến em, anh ăn nhanh lên một chút, em có chuyện rất trọng yếu nói cho anh.”

    Nói xong anh lung tung gắp lên một miếng thịt nhét vào trong miệng, Quyển Quyển bên cạnh thực sự không nhịn được, “Ba ba ăn em trai!”

    “… A?”

    Yến Thù Thanh bị sợ hết hồn, không cẩn thận lập tức đem thịt nuốt vào, đứa nhỏ lập tức một mặt run rẩy tiến gần tới tới, hai con mắt cấp tốc nổi lên nước mắt, “Làm sao lại thế, ba ba ăn hết em trai rồi, Quyển Quyển… muốn làm ca ca QAQ ”

    “… Cái gì ăn em trai… Tiểu bàn tử này đang nói cái gì vậy?”

    Yến Thù Thanh đầu óc mơ hồ ngẩng đầu lên, khoé miệng Cận Hằng co giật mấy lần, đại khái đoán được mạch não của con trai, nhất thời đè lại đầu thằng nhóc, co quắp nghiêm mặt nói, “Con thỏ nhỏ chết bầm này nói linh tinh mà thôi, chúng ta trước tiên không quản nó, em mới vừa nói có chuyện rất trọng yếu nói với anh, đến cùng là chuyện gì?”

    “… Trước tiên cơm nước xong nói sau đi.”

    Đôi mắt Yến Thù Thanh lấp loé mấy lần, trên mặt lại nóng lên, cầm đũa muốn gắp đồ ăn, Quyển Quyển bên cạnh bị Cận Hằng đè lại, quơ quơ móng vuốt nhỏ, liên tục nói, “Em trai đều bị ba ba ăn sạch, nha nha nha…”

    Đứa nhỏ bên trái một tiếng “Em trai” bên phải một tiếng “Em trai”, khiến tâm tình Yến Thù Thanh triệt để gọi rối loạn, vào lúc này thấy sắc mặt phức tạp của Cận Hằng, hắn cho là đã xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời trở nên khẩn trương, “Đến cùng làm sao vậy, em nói cho anh biết trước, em không nói bữa cơm này anh ăn không vô nữa.”

    Nhìn thấy bộ dạng Cận Hằng cau mày, Yến Thù Thanh thấp giọng ho một tiếng, rốt cục buông đũa xuống, “… Vậy nói rõ trước, nếu như em nói xong anh phải giữ tỉnh táo,… Chớ dọa con trai.”

    Anh càng như vậy càng làm cho Cận Hằng hãi hùng khiếp vía, việc này rốt cục là chuyện gì có thể làm cho hắn mất đi bình tĩnh, “Em nói đi, anh không đến mức mất bình tĩnh đâu.”

    Yến Thù Thanh rất không tin liếc nhìn hắn một cái, há miệng, trên mặt đỏ ửng vẫn luôn lan tràn đến trên cổ, “… Ngày hôm nay sau khi em ở quân bộ mở cuộc họp xong, em đi tìm Trần Lâm, anh cũng biết gần đây em mập hơn, cho nên muốn đi tìm anh ta để…”

    Nghe đến câu cuối cùng, Cận Hằng đột nhiên sững sờ, trong phút chốc một chút trợn to hai mắt, “… Em là nói em đi làm kiểm tra! Kết quả thế nào?”

    Yến Thù Thanh ngẩng đầu nhìn trời, nhanh chóng liếc mắt nhìn gương mặt mong đợi của Cận Hằng, không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi, “… Cứ như vậy a, mới vừa đầy một tháng, chúng ta… Đại khái lại sắp làm ba ba…”

    Một câu nói khiến Cận Hằng trực tiếp đứng lên, “Có… Có!?”

    Hắn trợn trừng mắt, hoàn toàn mất hết bộ dạng lạnh lùng lúc thường, cả người nôn nóng đứng tại chỗ, Yến Thù Thanh thậm chí còn nghe được âm thanh hắn hít vào một hơi.

    Hiếm khi thấy nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của cái tên này, Yến Thù Thanh không nhịn được cười một chút, “Vừa nãy là ai nói sẽ không mất bình tĩnh…”

    Một câu lời còn chưa nói hết, Cận Hằng đột nhiên nâng lên mặt của anh, tàn nhẫn mà hôn lên.

    Người máy vội vàng giơ tay che kín đôi mắt Quyển Quyển, không thích hợp thiếu nhi, cay đôi mắt.

    Vừa hôn xong xuôi, hai người thở hồng hộc tách ra, Cận Hằng kích động đến mức lông mi đều phát run, làm cho Yến Thù Thanh không khỏi ngượng ngùng.

    Quyển Quyển vào lúc này mới đẩy tay của người máy ra, nháy mắt mấy cái, lập tức nhào lên, nhìn chằm chằm bụng ba ba kinh ngạc nói, “… Đồ ăn ăn vào liền biến thành em trai! Thật nhanh nha… Σ( ° △°|||) “

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn