Chước lộc – Chương 31-33

    Thuộc truyện: Chước lộc

    Chương 31: Lang bạt (2)
    Dưới sự chiến đấu trường kỳ của sư phụ, sư bá đồng ý làm hồn khí cụ, nhưng phải chờ tới sau khi luyện thành linh kiếm. Dù sao lò luyện khí một lần chỉ có thể làm ra một loại, thanh kiếm Lâm Tín yêu cầu còn chưa hoàn thành tốt, phỏng chừng đến ngày hắn vấn tóc cũng không kịp.

    “Không kịp thì không kịp, ta không vội.” Lâm Tín bây giờ có sư phụ là mọi việc viên mãn lắm rồi, tạm thời không cần liều mạng, tu luyện đến bại hoại, hằng ngày mang cái tay cụt lôi kéo Thẩm Lâu ra ngoài chơi. Thẩm Lâu ngoại trừ sáng sớm kiên trì luyện kiếm, thời điểm khác đều tùy theo hắn. Cho nên chính Lâm Tín cũng quên mất việc linh kiếm.

    “Nói hươu nói vượn, ở lễ vấn tóc mà không có linh kiếm, mất mặt nhưng là ta!” Chu Tinh Ly ngồi sau bàn dài, cả người gần như vùi trong công văn công vụ chất thành núi.

    Vì tăng nhanh tiến độ đúc kiếm, Chu Tinh Ly bị ép đáp ứng thay huynh trưởng xử lý công vụ Nam Vực, đối mặt với công văn rườm rà, gương mặt tuấn tú nhăn thành mướp đắng, khóe mắt vốn rủ xuống cơ hồ muốn kéo dài đến tận tai.

    Lâm Tín liếm kẹo hồ lô Thẩm Lâu mua, hiếm thấy sinh ra mấy phần ton hót, đến gần định nói mình có thể hỗ trợ, liếc mắt nhìn công văn trên bàn một cái.

    Đang mở trên bàn là một phần thư vấn an, của một gã Thiên hộ đệ trình. Không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là vấn an theo lệ. Chu Tinh Ly nhấc bút son, qua loa đến cực điểm phúc đáp hai chữ “Phí lời”, tiện đường vẽ rùa.

    “Tín Tín.” Thẩm Lâu chớp mắt không thấy Lâm Tín, từ Thanh Lương điện tới tìm.

    Lâm Tín cắn một khỏa sơn tra, chua đến nhăn mặt, “Sao ngươi lại gọi Tín Tín, không phải nói phải gọi nhũ danh sao?”

    Thẩm Lâu mím môi, tư tâm trong y là muốn gọi Tín Tín, còn “Trì Nặc”, “Ở bên ngoài xưng hô như vậy, người khác sẽ biết nhũ danh của ngươi.”

    Nhũ danh không thường dùng, chỉ có trưởng bối thân cận và phu thê trêu ghẹo mới gọi, để cho người khác nghe Thẩm Lâu gọi nhũ danh hắn, xác thực không tốt.

    Nói đặt tên, Lâm Tín đem kẹo hồ lô ăn dở một nửa đưa cho Thẩm Lâu, chạy đến trước kệ sách, lật bản < Nhĩ Nhã > phóng tới trước mặt sư phụ, “Sư phụ, đợi lát nữa hãy vẽ rùa, cho ta lấy tên chữ trước đi.”

    Chu Tinh Ly đề bút, tại chóp mũi hắn vẽ một vòng tròn, “Liền gọi con rùa đi.”

    “Ta là con rùa con, ngươi chính là con rùa cha.” Lâm Tín cướp bút son, đẩy < Nhĩ Nhã > qua.

    Đời trước, sư phụ chưa kịp cho hắn lấy chữ đã mất, hai chữ “Bất Phụ” là Hoàng Đế lấy cho, nói là hi vọng hắn không phụ phụ nguyện. Phụ nguyện, chính là di nguyện Lâm Tranh Hàn để lại —— hứa hẹn thủ tín, mà thủ tín Lâm Tranh Hàn một đời gìn giữ, là thay Hoàng gia tìm kiếm mạch hầm mỏ Lộc Ly.

    Nói cho cùng, chính là không phụ Hoàng ân. Đối với một thiếu niên mà nói, quá mức nặng nề.

    Thẩm Lâu đi tới, ngồi bên người Lâm Tín, “Trong lòng ngươi có thể đã có chữ muốn lấy?”

    “Chu Huyền!” Lâm Tín lập tức đáp.

    “Cái gì heo mặn?” Đang xem < Nhĩ Nhã > Chu Tinh Ly giương mắt.

    “Trong thành Bồ Đề có câu hát, ” Lâm Tín dựa vào bàn dài, mắt cười nhìn Thẩm Lâu, hai ngón tay gõ gõ mặt bàn, y theo dáng dấp mà hát một đoạn < Điệp Luyến Hoa >, “Thanh ôm chu huyền, không hổ đan tiêu kính. Chiếu đến lâm sao phong có tin, ngẩng đầu nghi là hoa mai lĩnh.”

    Thanh ôm chu huyền, chính là Thanh Khuyết ôm Tín Tín.

    Thẩm Lâu nghe, tai ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng.

    “Thanh ôm chu huyền, có nhiều ý cảnh.” Lâm Tín đắc ý nhìn sư phụ chớp chớp mắt, tin rằng sư phụ ắt mắng hắn hai câu, như “Liền bắt nạt Thế tử người ta” hoặc kiểu như “Chớ chiếm tiện nghi Thế tử”.

    Đáng tiếc Chu Tinh Ly không hiểu, dù sao hắn cũng không biết tên chữ Thẩm Lâu gọi “Thanh Khuyết”, “Chó má ý cảnh, này có tương quan quái gì?”

    “Chu Huyền, nghe tới như là theo họ Chu gia.” Thẩm Lâu bất động thanh sắc mà đổi chủ đề.

    Lâm Tín quay đầu lại nhìn Thẩm Lâu, đột ngột sinh ra tâm ý tri kỷ. Kỳ thực đây mới là mục đích chân chính của hắn, nếu lấy chữ Chu Huyền, gần giống như trở thành nhi tử sư phụ.

    Chu Tinh Ly trố mắt chốc lát, cầm sách lên đánh hắn, “Cút cút cút, gọi vậy người ta nghĩ ngươi là nhi tử ta, ta sao còn có thể đón dâu?”

    “Làm như ngươi có thể thú.” Lâm Tín hạ mí hướng hắn làm mặt quỷ.

    Mắt thấy hai sư đồ muốn đánh, Thẩm Lâu lật qua lật lại sách, chỉ vào một nhóm trong đó nói: “Chu Huyền tuy tốt, song phương ngôn Bắc Vực đọc ra nghe không được tốt, gọi ‘Bất Phụ’ đi.”

    Lâm Tín và Chu Tinh Ly cùng nhau nhìn về phía y.

    Thẩm Lâu mặt không biến sắc, đón nhận ánh mắt Lâm Tín, “Bất phụ trường sinh bất phụ khanh.”

    Chữ này, nghe Hoàng Đế nói ra, là muốn áp chế; nghe Thẩm Lâu nói ra, lại tựa lời tâm tình.

    “Cái này tốt, lấy cái này đi.” Chu Tinh Ly đánh nhịp nói, chữ Tín đối Chu Huyền, không liên quan, mà Bất xứng với Phụ, thật thích hợp. Bút lớn vung lên một cái, trên giấy viết xuống hai chữ “Bất Phụ”, đưa cho Lâm Tín.

    Lâm Tín trân trọng gấp kỹ tờ giấy kia, vừa mới trong nháy mắt đó, hắn cứ ngỡ rằng Thẩm Lâu cũng là trọng sinh, nghe đến phía sau mới thở phào nhẹ nhõm.

    Bất phụ trường sinh bất phụ khanh, nhiều lần nghiền ngẫm giải nghĩa câu này, tâm lý ngứa ngáy, không nhịn được dùng ngón chân cọ cọ đế giày. Cái chữ này thật sự là quá tốt, liền gọi cái này đi.

    Lâm Tín đắc ý giơ tay muốn lấy lại kẹo hồ lô mình ăn dở, lại phát hiện trong tay Thẩm Lâu chỉ còn dư lại một cây xiên bằng trúc trọc lốc.

    Vừa có hơi căng thẳng, vô thức ăn, Thẩm Lâu ném cây xiên bằng trúc xuống, “Ta mua lại cho ngươi một cái.”

    Sau lễ Đồ Mi, một ngày qua là một ngày nóng, Lâm Tín ban ngày không muốn xuất môn, ở trong Thanh Lương điện đọc cổ thư. Phần lớn cổ thư tàn quyển trong thiên hạ đều chứa trong Nhất Niệm cung, do mấy đời Chu gia tích lũy, mỗi bản đều là bảo vật vô giá.

    Hắn nghĩ có thể tìm được nguyên nhân mình trọng sinh trong sách. Mà Thẩm Lâu tựa hồ cũng không có việc gì làm, thỉnh thoảng xuất môn cùng thuộc hạ, phần lớn thời gian đều ở bên bồi hắn.

    Thẩm Lâu gửi một phong thư về Hoán Tinh Hải, nhắc nhở phụ thân tra động tĩnh Bắc Mạc, báo cho y tin tức liên quan tới Phệ Linh. Thời điểm ở Nhạn Khâu nhìn thấy Phệ Linh, thực làm y kinh hãi. Vật này nên tại mấy năm sau mới xuất hiện, không ngờ sớm vậy đã có tung tích, cần mau chóng điều tra rõ, dập tắt chừng này tốt chừng đó.

    “Tín Tín, ngươi cũng biết thứ Hạ Lục Hồn ném ra ngày ấy là thứ gì?” Thẩm Lâu cảm thấy việc này cần phải thảo luận cùng Lâm Tín, Phệ Linh mà Chu Tinh Ly nhiễm phải năm ấy và loại y gặp phải sau đó không hề tương đồng.

    “A, hẳn là vu thuật Bắc Mạc, ” Lâm Tín hàm hồ một câu, không xương cốt tựa trên người Thẩm Lâu, “Vật kia nếu ngươi gặp lại, ngàn vạn lần đừng đụng tới. Ta cách linh lực chạm đến, đến giờ vẫn gai người.”

    Thẩm Lâu cúi đầu nhìn Lâm Bất Phụ “mong manh yếu đuối”, nhất thời tạm ngưng tâm tư vạch trần. Việc về Phệ Linh, cũng không vội.

    Gió thu đến, sư đệ đã đi hai tháng rồi, không có bất kỳ thư từ gì truyền đến. Nẹp tay trái của Lâm Tín dĩ nhiên đã vứt, nói thầm cánh tay Phong Trọng hẳn cũng đã tốt, sao lại vô lương tâm như vậy.

    Ngày mai là ngày hắn vấn tóc, Chu Nhan Cải lừa gạt đệ đệ làm khổ sai cho mình, kết quả linh kiếm vẫn không kịp ra lò, khiến Chu Tinh Ly tức giận đến lao vào cùng hắn đánh một trận.

    Nữ tử mười lăm cập kê, nam tử mười lăm vấn tóc. Sau khi vấn tóc, liền có thể thú thê.

    “Ngày mai vấn tóc, ngươi có thể có lễ vật muốn tặng ta?” Lâm Tín hủy đi cái nẹp, lập tức biến thành bọ chét không ở yên một chỗ, lôi kéo Thẩm Lâu đi ngoại ô cưỡi ngựa.

    Thẩm Lâu nhìn về phía trước, một bộ không nghe.

    Lâm Tín giục ngựa ngăn y, “Hay cho Thẩm Lâu ngươi, dự định tay không xem lễ a.”

    “Vấn tóc cập kê, chỉ có trưởng bối hoặc trượng phu mới có thể tặng lễ vật.” Thẩm Lâu cụp mắt nhìn ngựa cúi đầu ăn cỏ.

    Nghe nói như thế, Lâm Tín càng muốn hơn, nhảy đến trên lưng ngựa Thẩm Lâu cào y ngứa, “Ta không quản, phải tặng, hai ta có giao tình, từ khi còn bé đã ngủ cùng!”

    Nháo đến mức này, ngựa nổi chứng, đá hậu đem hai người văng ra ngoài. Thẩm Lâu lấy thân thể làm đệm lót phía dưới, ôm Lâm Tín lăn một vòng.

    Lâm Tín bò lên, đỉnh đầu đầy cỏ, ủy khuất nói: “Nếu Trùng Trùng ở đây, nhất định sẽ chuẩn bị cho ta.”

    Dáng dấp giả vờ mềm mại, Thẩm Lâu dĩ nhiên nhìn ra, khóe miệng thẳng tới, thở dài, từ trong tay áo lấy ra một tô [1] dây cột tóc màu đen sắc bạc chảy dài, mặt trên còn điểm vụn Lộc Ly.

    [1] dây tua dài

    Huyền lụa ngân tô, là Hoán Tinh Hải cấp đệ tử gia tộc chuẩn bị lễ vấn tóc, điểm quý giá là có thêm vụn Lộc Ly, ý hội tụ vạn vì tinh tú. Thẩm gia không sở hữu tay nghề tinh xảo đem Lộc Ly điêu khắc ra bát diện linh lung như Chu gia, đơn giản thô bạo mà đánh nát dính lên.

    Thẩm Lâu không thích những thứ chói mắt như thế, bình thường chỉ mang loại không có Lộc Ly.

    Lâm Tín lập tức đoạt tới, “Cái này tốt, chờ lúc vấn tóc, để sư phụ cho ta mang cái này.”

    “Khối ngọc bội kia của ngươi, cũng lấy ra đi.” Thẩm Lâu nhìn dây thừng nhỏ trong cổ Lâm Tín, hắn kín đáo đeo sáu năm giữ hiếu, cũng nên minh bạch.

    “Như vậy sao được?” Lâm Tín móc hoàng ngọc tiểu lộc ra, đây là ngọc bội của Tầm Lộc Hầu, để người khác nhìn thấy thì thân phận hắn không thể dối gạt được nữa.

    “Dĩ nhiên không dối gạt được.” Thẩm Lâu nhìn hướng kinh thành, y vừa nhận được tin, một đội Kim Ngô vệ đang tới Nam Vực.

    Ánh mắt Lâm Tín tối sầm lại.

    “Ngươi giết Man tộc, bị Kim Ngô vệ thấy được, bọn họ chắc chắn sẽ báo việc này cho Hoàng Đế.” Hoàng Đế cảm thấy hứng thú, thoáng tra một cái sẽ rõ, Chu Tinh Ly không thích lo chuyện bao đồng, thu dưỡng hài tử tất nhiên đều là tri kỉ tốt, mà bằng hữu tốt nhất của hắn chính là Lâm Tranh Hàn và Tiễn Thu La.

    “Vậy ta phải vào kinh?” Lâm Tín kéo tiểu lộc xuống, vuốt ve chữ “Tranh” sau lưng.

    “Đừng sợ, nếu phải vào kinh, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Thẩm Lâu cởi dây treo ngọc bội bên hông mình xuống đưa tới. Chính y tất nhiên vẫn sẽ rơi vào vũng bùn, nhưng chỉ cần Lâm Tín không làm Cát Lộc Hầu tàn nhẫn kia, sẽ không có chuyện gì. Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, y luôn có thể bảo vệ chu toàn cho Lâm Tín.

    Lễ vấn tóc, mặc giáng hồng giao tiêu kim ngọc bào của Chu gia, mang huyền lụa ngân tô của Thẩm gia Hoán Tinh Hải, treo hoàng ngọc bội của Tầm Lộc Hầu, bộ trang phục này của Lâm Tín có thể đem ra so với món thập cẩm Tử Xu hầm. Cũng may hắn khôi ngô tuấn tú, ngược lại hiện ra diện mạo phi phàm.

    Quỳ trên mặt đất để sư phụ vấn tóc, Lâm Tín cười đến răng không gặp mắt. Kết thúc buổi lễ, một đội Kim Ngô vệ ánh vàng lòe loẹt liền xuất hiện, lần này cầm thánh chỉ không phải thống lĩnh, mà là một gã quan văn.

    “Hạ quan Nội Thư Lệnh Đỗ Hoảng, tham kiến Giáng Quốc Công.” Quan văn thật nho nhã, thanh âm nhã nhặn của Đại Dung, rõ ràng, bình tĩnh, khom người bái lễ với Chu Nhan Cải đang chắp tay đứng trên thềm ngọc, giơ tay nhấc chân, lễ tiết có thể nói điển phạm [2].

    [2] tiêu chuẩn và mẫu mực

    Kim Ngô vệ phía sau, cùng hành lễ, đồng dạng quỳ một chân trên đất, “Bái kiến Quốc Công gia.”

    Tử Xu đứng ở một bên bĩu môi, nhỏ giọng nói với Hoàng Các: “Kim Ngô vệ ngày đó nhìn thấy Quốc Công gia chúng ta sao không quỳ?”

    Hoàng Các nhịn đỏ mặt, không biết hình dung thế nào, “Có thể, vì Chu gia có tiền đi.”

    “Sai, ” Lâm Tín đột nhiên xuất hiện giữa hai người, cao thâm khó lường nói, “Vì sư bá ta, tính khí không tốt.”

    Ba người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Chu Nhan Cải lạnh mặt, “Diệc Tiêu, đi mở mạng nhện ra.”

    Mạng nhện, là chỉ đại trận che chở Nhất Niệm cung, khi có người ngự kiếm xông vào vang lên tiếng chuông, thị vệ trong cung sẽ lập tức giương cung bắn hạ.

    Thần sắc vị Nội Thư Lệnh kia nhất thời lộ ra vài phần lúng túng, “Hạ quan đường đột, mong Quốc Công gia thứ tội.”

    Chương 32: Lang bạt (3)
    Kim Ngô vệ là cận vệ Đế Vương, chủ yếu lan truyền hiệu lệnh thánh chỉ, không cần để ý là Hoán Tinh Hải hay Mạc Quy Sơn, trước giờ đều trực tiếp xông vào, chưa từng có thói quen đứng cửa chờ thông báo.

    Có điều bọn họ đều quên, bọn họ chỉ là võ quan tứ phẩm của triều đình, Quốc Công là chư hầu cực phẩm một phương. Chư Hầu bình thường không muốn đắc tội bọn họ, không tính toán lễ tiết. Nhưng Chu Nhan Cải không phải Chư Hầu bình thường, tính toán hay không còn xem tâm tình.

    “Nếu đến Nhất Niệm cung, phải thuận theo quy củ Nhất Niệm cung.” Chu Nhan Cải giơ tay, nháy mắt trước sau xuất hiện mười mấy hồng y thị vệ, tay cầm cung Lộc Ly, giương cung tựa trăng tròn.

    Nội Thư Lệnh ra một đầu mồ hôi lạnh, “Hạ quan biết tội, chúng ta thông báo lại.”

    Dứt lời, Đỗ Hoảng mang theo Kim Ngô vệ hoả tốc lui ra Nhất Niệm cung, chân trước chân sau vừa bước ra ngoài, vùng trời Nhất Niệm cung nổi lên linh quang nhằng nhịt khắp nơi, hiển nhiên đã mở Mạng Nhện.

    Thống lĩnh Kim Ngô vệ tức đến xanh mặt, đi khắp toàn bộ Đại Dung, hắn chưa từng phải chịu qua cơn nhục nhã này, “Đỗ đại nhân, ngươi hành xử, nhưng là bộ mặt Thánh Thượng.”

    “Trương thống lĩnh trở về có thể hồi bẩm, xem Thánh Thượng phán quyết ra sao.” Đỗ Hoảng thở dài, vị Trương thống lĩnh này mới nhậm chức không lâu, căn bản chưa tìm hiểu tình huống, người trẻ tuổi đã lỗ mãng như vậy, sớm muộn cũng ăn phải thiệt thòi.

    Đứng ngoài cửa lớn, lễ nghi chu toàn mà thỉnh thị vệ thông báo, đợi gần một phút mới cho bọn họ đi vào.

    Đồ vật chuẩn bị cho lễ vấn tóc đều đã thu dọn, Chu Nhan Cải ở chính điện Nhất Niệm cung một lần nữa tiếp khách, “Người tới là người phương nào?”

    Đỗ Hoảng ấn Trương thống lĩnh gần như muốn động thủ xuống, hài hòa tự giới thiệu lần thứ hai, sau đó tuyên đọc thánh chỉ. Ngoài dự đoán mọi người chính là, thánh chỉ này không phải đến đòi Lâm Tín, “Nam Vực Chu gia Diệc Tiêu, bác học đa nghệ, tự cổ chí kim có một không hai, vào cung làm Thái sư, dạy học cho Thái tử và các Hoàng tử.”

    Lâm Tín kinh ngạc nhìn về phía sư phụ.

    Đến Chu Tinh Ly lén lút đút cá khô cho Tinh phu nhân ăn cũng hơi run tay, đem cá khô chọc vào đầu mèo, lập tức bị Tinh phu nhân giơ vuốt cào. Khoanh tay nhe răng nhếch miệng đi lên trước, cầm thánh chỉ xem lại một lần, quả thật là đang nói hắn, không sai.

    “Diệc Tiêu yếu kém, sao có thể làm Thái sư?” Chu Nhan Cải nhíu mày, đệ đệ của mình chính mình rõ ràng, nếu như làm Thái sư, không hơn một năm, Thái tử sẽ biến thành tay ăn chơi, trên phòng bóc ngói, xuống nước mò cá mất.

    “Quốc Công quá khiêm tốn, Hoàng Thượng khảo giáo [1] bài tập Lục Hoàng tử, long nhan vô cùng vui vẻ, hi vọng Thái tử cũng có thể uyên bác được như vậy, mới phái hạ quan đến đây, mời Diệc Tiêu tiên sinh vào cung, ” Đỗ Hoảng cười khổ nói, “Mặt khác, Hoàng Thượng còn một đạo khẩu dụ. Mời cô nhi của Tầm Lộc Hầu theo tiên sinh cùng vào kinh, phong tước phong hầu.”

    [1] kiểm tra

    Chu Tinh Ly vốn bộ dáng cà lơ phất phơ, nghe đến câu cuối này, lập tức đem thánh chỉ lụa vàng cuốn thành quyển, nhét vào trong tay áo, “Được Thánh Thượng coi trọng, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh, Tín Nhi, thu dọn đồ đạc.”

    Ban đầu Lâm Tín còn tưởng rằng sư phụ sẽ từ chối vào cung, không ngờ lại đáp ứng nhanh gọn như vậy.

    “Đi đâu tống tiền chả như nhau, ” Chu Tinh Ly nói, “Muốn cược không, xem Phong Trác Dịch có thể chịu ta bao lâu, mười lạng Lộc Ly.”

    Phong Trác Dịch là tên đương kim Hoàng Thượng.

    Lâm Tín nhìn hắn lau chùi Xuân Ngấn kiếm, trong lòng có chút khó chịu, sư phụ làm người phóng đãng bất kham, cực kỳ không thích bị quản thúc, đáp ứng vào cung, quá nửa là vì hắn và Phong Trọng, “Sư phụ, nếu không, chúng ta chạy đi?”

    “Chạy?” Chu Tinh Ly hợp kiếm vào vỏ, thẳng cẳng chân Lâm Tín gõ một côn, “Tiểu tử thúi, dạy ngươi nhiều năm như vậy, học được mỗi cái chạy à?”

    Thời điểm gặp gỡ ở Mạc Quy Sơn, Lâm Tín tuổi còn quá nhỏ, hắn không thể đem tiểu Lâm Tín giao cho Hoàng gia, thực chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp. Bây giờ Lâm Tín và Phong Trọng đều đã lớn rồi, “Nên đồ của ngươi, mau thu dọn, có sư phụ ở đây.”

    Có sư phụ ở đây… Trong lòng Lâm Tín nóng lên, tất cả thấp thỏm cùng kinh hoảng, phẫn quyến cùng ghét cay ghét đắng, đều tại trong lời này biến thành tro bụi.

    “Thấy tình thế không ổn, lúc đó hãy chạy.” Chu Tinh Ly bổ sung một câu.

    Lâm Tín: “…”

    Sắp tới là ngày Nhàn Trì săn bắn, Thẩm Lâu theo hai người vào kinh, tham gia trường săn mùa thu năm nay.

    Chu Nhan Cải và Điệp Kiếm Tam Tôn đưa tiễn. Chu Giang Thu quyến luyến lôi kéo Lâm Tín, nhét cho hắn một đống đồ ăn vặt Nam Vực.

    “Meo a~!” Tinh phu nhân xông tới, víu vạt áo Lâm Tín trèo lên.

    Thẩm Lâu ôm mèo trả lại Chu Nhan Cải, “Thế thúc, chất hôm trước nghe được một chuyện, Bắc Vực có tửu lâu bán cá Hỏa Diễm, có kẻ tham ăn, một lần ăn tám con, ngày hôm sau bị phát hiện chết trong nhà.”

    Chu Nhan Cải nghe vậy, đồng tử co rút lại, “Ngươi có ý gì?”

    “Ta thấy hồ nước ở hậu viên nuôi không ít cá Hỏa Diễm, nhớ tới việc này, nói cho thế thúc một tiếng.” Thẩm Lâu chắp tay từ biệt, kéo Lâm Tín lên xe ngựa.

    Chu Nhan Cải vuốt ve mèo trong ngực, quay đầu hướng thị nữ nói: “Cắt giảm cá Hỏa Diễm của phu nhân mỗi ngày, đổi thành ba ngày một lần.”

    “Vâng.” Thị nữ khom người đáp.

    “Meo?”

    Nam Vực còn nóng, Đại Dung đã nổi mưa thu. Trà lâu tửu quán kín người ngồi tránh mưa, bàn luận kỳ thi mùa thu rầm rộ.

    Khoa cử tuyển mới của Đại Dung, chia thành kỳ thi mùa thu và kỳ thi mùa xuân, thi Thu luận võ, thi Xuân so văn. Tiểu gia tử và tán tiên muốn làm quan võ, phải tham gia thi Thu đoạt xếp hạng tốt; muốn làm quan văn, thì chỉ cần qua kỳ thi Thu, không cần thứ bậc, năm sau tham gia thi Xuân nữa.

    Người phàm cũng có thể tham gia thi Xuân, nhưng so với tiên giả khó hơn rất nhiều, khắt khe tuyển chọn, thi Thu sàng lọc, cũng có nơi đại tộc tu tiên tiến cử hiền tài.

    Hoàng cung Đại Dung ở trung tâm, qua ngự [2] phố là đến.

    [2] cai trị, thống trị

    Lâm Tín nhảy xuống xe ngựa, nhìn khí thế tường thành cao rộng, không nhịn được hít sâu một hơi. Tường thấp nói viên, tường cao nói dung, tường thành kinh thành, tường cung hoàng cung, đều cao ba trượng, nên gọi Đại Dung [3]

    [3] dung là tường cao, chắc là tường thấp xây thành vườn hoặc hình vòng cung, còn tường kinh thành hoàng cung đều xây cao sừng sững

    Tường cao sừng sững, khác nào lồng giam đá lớn, giam tất cả mọi người bên trong, đấu đến một mất một còn.

    Nguyên Sóc Đế Phong Trác Dịch, đích thân đứng dưới hành lang nghênh đón mọi người, “Diệc Tiêu, mấy năm rồi ngươi chưa tới cung.” Gương mặt góc cạnh rõ ràng thoạt nhìn rất có uy nghiêm Đế Vương, nở nụ cười lập tức biến mất, vì hắn lộ ra đôi má lúm sâu dễ thấy.

    Người Hoàng tộc đều có lúm đồng tiền, hoặc lớn hoặc nhỏ. Cho nên Phong Trọng hồi cung, không có bất kỳ người nào lên tiếng nghi vấn máu mủ của hắn.

    Nữ nhân má lúm thì vô cùng xinh đẹp, nam nhân má lúm thì lại dễ thân.

    “Tham kiến Hoàng Thượng.” Đoàn người cùng quỳ xuống hành lễ.

    “Đứng lên đi, bên ngoài mưa lớn, tiến cả vào điện đi, ” Phong Trác Dịch vỗ vỗ vai Thẩm Lâu, “Đã lâu không gặp, Lâu đã lớn như vậy.”

    “Tạ Hoàng Thượng ghi nhớ.” Thẩm Lâu cúi đầu đáp một tiếng, cũng không nói nhiều.

    Đế Vương cho ngồi, kêu Lâm Tín đến bên người, nhìn kỹ dáng dấp của hắn, nắm ngọc bội tiểu lộc thở dài, “Trẫm những năm này đều đang tìm ngươi. Phụ thân ngươi vì Hoàng thất tìm Lộc Ly, chết oan chết uổng, chỉ để lại một hài tử, Trẫm sao nhẫn tâm để ngươi lưu lạc bên ngoài.”

    Cảm khái một phen cảnh còn người mất, không hề đề cập tới Chu Tinh Ly giấu chuyện mà không báo nhiều năm như vậy.

    “Hoàng Thượng, ngài thật sự muốn ta dạy Thái tử đọc sách?” Chu Tinh Ly ngồi không ngồi mà ngả trên ghế, thực sự không giống biểu hiện của người làm sư.

    “Ngươi nha, với Trẫm mà còn cố ra vẻ, ” Phong Trác Dịch giơ tay, hư không điểm điểm Chu Tinh Ly, cười lắc đầu, kim long bào lay động, giơ tay nhấc chân đều lộ rõ cao quý, “Trẫm khảo giáo bài tập Lục Hoàng tử, hắn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, kiếm đạo trận pháp không gì không biết, Thái tử cần học hỏi nhiều.”

    Một Hoàng tử lớn lên ngoài cung, lại giỏi hơn Thái tử nhiều năm tỉ mỉ bồi dưỡng, điều này khiến Nguyên Sóc Đế thực bất an.

    Không quản Chu Tinh Ly nói thế nào, chức Thái sư này nhất định cho hắn, tìm một mảnh cung thất tại Đông cung cho hắn dùng, Lâm Tín và Thẩm Lâu tạm thời cũng ở lại Đông cung.

    Hàn huyên qua đi, Hoàng Thượng thả bọn họ tự dàn xếp, nhưng giữ lại Lâm Tín nói chuyện riêng.

    Cánh cửa điện dày nặng ầm ầm đóng chặt, ngăn cách ánh mắt lo lắng của Thẩm Lâu.

    “Đi.” Chu Tinh Ly không để ý lắm, túm lấy Thẩm Lâu, trực tiếp về Đông cung. Đồ đệ của mình mình hiểu rõ, Hoàng Đế sẽ không làm khó hắn, không có gì phải lo lắng.

    Theo cửa điện đóng lại, tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa cũng dần xa. Lâm Tín hồi tưởng thời điểm đời trước lần đầu gặp gỡ Nguyên Sóc Đế, vẫn là mặt trời chói chang đầu hạ, vậy mà sắc trời sót trong mắt hắn so với lúc này còn tối tăm hơn.

    Kim Ngô vệ mang hắn vừa giết sư phụ và Phong Trọng trọng thương hôn mê về cung. Sư phụ chết trong tay mình, đối với Lâm Tín mười lăm tuổi mà nói là đả kích quá lớn, mấy ngày không nói một chữ. Phong Trác Dịch truyền thái y tốt nhất chữa trị cho hắn, cơ hồ mỗi ngày đều tới thăm.

    Đến hơn nửa năm mới tốt lên, lúc Lâm Tín ra khỏi cửa cung, lời đồn liên quan tới việc hắn thí sư đã truyền khắp Đại Dung.

    “Chính là hắn, giết chết ân sư mình.”

    “Còn nhỏ đã độc ác như vậy, hẳn là dã sói thành tinh đi?”

    “Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Phong Trọng lúc đó đã là Anh Vương điện hạ nắm cổ áo hắn chất vấn.

    “Không tại sao, ta chỉ làm điều ta nên làm.” Lâm Tín hất tay hắn ra, lại bị một quyền đánh vào ngực bụng, tầng tầng nắm đấm mang theo linh lực sung mãn, đánh hắn văng xa hơn một trượng, phun ra một ngụm máu.

    “Lâm Tín, từ nay về sau, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!” Phong Trọng đỏ mắt, phất tay áo rời đi.

    Bằng hữu xa lánh là tư vị gì, Lâm Tín không biết, xung quanh hắn, đã không còn người thân. Bò lên lau máu trên khóe miệng, quay đầu đi tìm Hoàng Đế.

    Không ràng buộc, một thân một mình, mất hết tên tuổi. Hắn phải báo thù cho phụ thân, báo thù cho sư phụ, muốn lay động đại tộc trăm năm kia, có thể dựa vào, chỉ có Hoàng Đế.

    Ký ức trở lại, Lâm Tín ngẩng đầu nhìn Phong Trác Dịch y hệt trong trí nhớ, lộ ra nụ cười câu nệ.

    “Trẫm nghe Kim Ngô vệ nói, hai mươi mấy người Man kia, đều do ngươi giết?” Hoàng Đế cười đến hòa ái, phảng phất như hỏi ổ kiến ngoài cửa do ngươi phá huỷ đúng không, nhẹ như mây gió.

    “Cũng không phải do thần giết, là do khởi động đại trận sư phụ bày bố.” Lâm Tín ăn ngay nói thật, trong mắt tất cả đều là ngây thơ tàn nhẫn, dường như đối với việc chôn giết hai mươi mấy người không để ý chút nào.

    Phong Trác Dịch khẽ gật đầu, “Ngươi cũng biết, phụ thân ngươi là ai giết?”

    “Không biết.” Lâm Tín lắc lắc đầu.

    Nguyên Sóc Đế thở dài, mang chuyện Lâm Tranh Hàn làm sao đi tìm mạch hầm mỏ Lộc Ly, làm sao bị các gia tộc không có mạch hầm mỏ nhìn chằm chằm, tường tận kể lại.

    Lâm Tín siết chặt nắm đấm, đỏ cả vành mắt.

    “Ngươi đã vấn tóc, đã lấy tên chữ?” Phong Trác Dịch sờ sờ đầu Lâm Tín, vô cùng thương tiếc.

    “Bất Phụ, Lâm Bất Phụ, ” Lâm Tín hít sâu một hơi, “Gia phụ có lời, hết lòng tuân thủ không do dự, không phụ hoàng ân.”

    “Không phụ hoàng ân, được được được, ” Phong Trác Dịch vừa mừng vừa sợ, “Nhi tử ngoan, qua một thời gian Trẫm xuống chiếu, mang tước vị Tầm Lộc Hầu truyền cho ngươi.”

    Rời đại điện, Lâm Tín đưa tay lau sạch nước nơi khóe mắt, xì cười một tiếng, đi về hướng Đông cung.

    Chương 33: Lang bạt (4)
    Tường cung cao trăm trượng, lòng người tựa biển sâu.

    Bởi vì Lộc Ly tồn tại, người chia làm ba bảy loại, người phàm, tu sĩ bình thường, tu sĩ quý tộc, tu sĩ đại quý tộc.

    Lâm Tín mặc giáng hồng giao tiêu của Chu gia, trên đường, cung nhân ngang qua đều cúi đầu hành lễ với hắn. Phần lớn cung nữ, thái giám đều là người phàm, chỉ có cận vệ và đại cung nữ là tiên giả.

    “Đông Cung đi thế nào?” Lâm Tín kéo một tiểu cung nữ dò hỏi, nắm lấy ống tay áo của nàng xoa nhẹ một chút, chất vải thô ráp, không giống vải vóc đắt giá của hạ nhân trong Nhất Niệm cung.

    Tiểu cung nữ thấy động tác này của hắn, mặt ửng đỏ, liếc trộm tướng mạo Lâm Tín một cái, sắc ửng đỏ từ hai má tràn tận đến cổ, “Hồi bẩm đại nhân, ở bên kia.”

    Lâm Tín khẽ gật đầu, thưởng viên kim tử cho nàng. Đây là thứ trước khi đi đòi sư bá, Chu gia thường dùng để khen thưởng, mỗi viên đều được khắc cực kỳ tinh xảo, trơn nhẵn không có bất kỳ góc sờn nhô ra, mặt bên có chữ “Chu” nho nhỏ.

    Hoàng thất là chủ thiên hạ, vải vóc cung nhân lại không sánh nổi với hạ nhân Nhất Niệm cung, một phần do Chu gia xa hoa lãng phí, nhưng phần lớn do quốc khố trống.

    Thần sắc Lâm Tín có chút nghiêm nghị, cứ theo đà này, lệnh Chước Lộc chẳng mấy sẽ có người đề cập.

    “Trẫm biết trong lòng ngươi oan ức, việc kia Trẫm sẽ thay ngươi giải thích, ” Phong Trác Dịch đem một phần tấu biểu giao cho hắn, “Xem trước cái này một chút.”

    【 Tứ Vực hoành hành vô kỵ, nuôi quân đông đảo, không nghe hiệu lệnh từ lâu, cứ thế mãi, quân uy mỏng, giang sơn rung chuyển, tông miếu không tồn. Thi hành luật Cát Lộc, tiến cống sai lệch, tước đất phong chư hầu… 】

    Nỗ lực nhớ lại từng chữ trong hồi ức, song năm tháng trôi qua dĩ nhiên nhớ không rõ.

    “Tín Tín.” Âm thanh Thẩm Lâu đánh gãy tâm tư Lâm Tín, ngẩng đầu, trong nháy mắt, lệ khí âm trầm không kịp che lấp toàn bộ lọt vào trong mắt Thẩm Lâu.

    Thẩm Lâu đứng dưới thềm đá ngoài cửa Đông Cung, không có cung nhân tuỳ tùng, hiển nhiên đang chờ hắn.

    Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Tín nhất thời cười rộ lên, thần sắc vừa rồi tựa hồ chưa từng tồn tại, bước nhanh về phía trước, “Ngươi đang chờ ta?”

    “Ừ, sư phụ ngươi sợ ngươi lạc đường.” Thẩm Lâu nói xong, mới ý thức hành vi của mình có chút ngốc, Lâm Tín có ký ức kiếp trước, làm gì có chuyện không nhớ rõ đường tới Đông Cung.

    Sư phụ? Chu Tinh Ly sẽ không làm ra hành vi này, mà nói hắn nếu không tìm được đường thì leo tường. Mím môi nhịn cười, nhớ tới câu “Chỉ tốt với ngươi” trong cơn mưa lớn ở Nhạn Khâu, đầu quả tim nóng lên.

    “Ta vừa nãy lừa Hoàng Thượng, ” Lâm Tín đi nhanh hai bước, vòng tới trước mặt Thẩm Lâu đi ngược, “Ta nói tên chữ ta ý là không phụ hoàng ân.”

    Thẩm Lâu nghiêm túc nói, “Đây không gọi lừa gạt, gọi tiếng phổ thông.”

    “Ha ha ha, ” không nghĩ tới Thẩm thế tử chính trực sẽ nói như vậy, Lâm Tín không nhịn được cười rộ lên, “Vậy ngươi cũng nói câu dùng tiếng phổ thông cho ta nghe đi?”

    “Ngươi sau này là Hầu gia, ta là Thế tử, phải hành lễ với ngươi.” Thẩm Lâu kéo Lâm Tín sắp đụng vào cây cột lại, bỗng nhiên biến sắc mặt, dùng sức đem người đẩy ra phía sau, rút ra Ngu Uyên Tà Dương chuẩn xác tiếp được một kiếm từ trên xuống.

    Người đánh lén hú lên quái dị, toàn thân dục vọng bỏ trốn, bị Thẩm Lâu dùng bao kiếm đánh trúng cẳng chân, bất đắc dĩ trở lại đón chiêu.

    “Đừng đánh, đừng đánh, kiếm của ngươi sao nhanh như vậy!” Chung Hữu Ngọc hét lên.

    Thẩm Lâu đem Ngu Uyên kiếm chưa ra khỏi vỏ treo bên hông, “Không phải ta nhanh, là ngươi quá chậm.”

    “Phi!” Chung Hữu Ngọc tức giận nhảy dựng lên, “Đó là ta nhường ngươi, đi, chúng ta đến võ trường đánh một trần.” Cấm cung không cho sử dụng Lộc Ly so kiếm, muốn dùng Lộc Ly phải tới võ trường.

    Thẩm Lâu không để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn Thái tử một thân hạnh hoàng [1] thường phục đang đứng trên thềm đá —— Phong Chương, khom mình hành lễ, “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

    [1] vàng có sắc đỏ, như màu mơ chín

    “Không cần đa lễ, ” Thái tử đi xuống bậc thang, Chung Vô Mặc trầm mặc không nói đi theo phía sau, “Nhiều ngày không gặp, kiếm pháp Tiểu Lâu càng tiến bộ.”

    Thái tử Phong Chương lớn tuổi hơn Thẩm Lâu, hai gò má thon gầy, lúm đồng tiền bên khóe miệng thiên về hẹp dài, thoạt nhìn có chút lạnh lùng nghiêm nghị.

    Lâm Tín trốn sau Thẩm Lâu, quan sát huynh đệ Chung gia. Thân là cấp dưới, hai người tất nhiên không được tự tại như ở Tây Vực, nhưng không có vẻ khổ sở gì, chỉ là Chung Hữu Ngọc càng ngày càng nói nhiều, mà Chung Vô Mặc càng thêm ít lời.

    Hắn đối với huynh đệ Chung gia không có ác cảm gì, Chung Trường Dạ đã chết, thù giết cha đã báo, không liên quan tới kẻ khác. Huống hồ hai gã ngốc này căn bản không rõ sự tình.

    “Vị này hẳn là Thế tử Tầm Lộc Hầu?” Thái tử nhìn về phía Lâm Tín.

    Lâm Tín từ phía sau Thẩm Lâu đi ra, cấp Thái tử hành lễ, “Thần Lâm Tín, Lâm Bất Phụ, tham kiến Thái tử điện hạ.”

    Phong Chương đưa tay nâng Lâm Tín dậy, “Nghe phụ hoàng nói, mấy ngày nữa sẽ hạ chỉ cho ngươi nhận tước.” Thái tử thuở nhỏ thông tuệ, nói chuyện làm việc dù mang theo vài phần kiêu ngạo, cũng tuyệt đối lễ nghi chu toàn. Lời này giống như luôn luôn để ý tới Lâm Tín, khiến người sinh hảo cảm trong lòng.

    Dứt lời, liền quay đầu trêu ghẹo huynh đệ Chung gia và Thẩm Lâu, “Tầm Lộc Hầu là Liệt Hầu, sau này Bất Phụ là Hầu gia, các ngươi vẫn là Thế tử, thấy nhân gia, phải hành lễ.”

    Đây cũng thật là tiếng phổ thông, Lâm Tín không nhịn được nhìn Thẩm Lâu chớp chớp mắt.

    Dăm ba câu, kéo gần khoảng cách mấy người, Thái tử mời mọi người tới trong sảnh ăn tiệc, để Thẩm Lâu và Lâm Tín đón gió.

    “Tạ ơn ý tốt của Thái tử, thần muốn tới thăm Lục Hoàng tử.” Lời Lâm Tín vừa thốt ra, mặt mọi người đều biến sắc.

    Lục Hoàng tử là ai? Hoàng gia dòng dõi đơn bạc, huynh đệ của Thái tử hầu hết đều chết yểu, vị Hoàng tử điện hạ gần đây mới tìm về này, là uy hiếp không nhỏ với địa vị Thái tử. Bình thường không ai dám ở trước mặt Thái tử đề cập tới, Lâm Tín này ngược lại, lần đầu gặp đã vứt mặt mũi Thái tử đi, còn muốn tới thăm Lục Hoàng tử.

    Cũng không biết là thật không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hay do cố ý.

    “Hoàng đệ thương thế chưa lành, điều dưỡng ở biệt trang, hôm nay sợ là không gặp được.” Thái tử mặt không đổi sắc nói, trong mắt mơ hồ có chút không vui.

    Thương thế chưa lành…

    Lâm Tín sờ cánh tay mình hoàn hảo không chút tổn hại, mâu sắc hơi tối tăm. Thời gian này kiếp trước hắn ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết Phong Trọng trải qua làm sao. Mà sau hơn nửa năm gặp lại, cả người rõ ràng thay đổi rất nhiều.

    Ngày hôm sau, lúc Lâm Tín tới tìm Phong Trọng, cái tên này đang trong trà lâu gặm gà quay.

    Nẹp trên tay đã bỏ, chỉ còn quấn vải, không thể nắm vật. Hai thị nữ dung mạo trẻ tuổi đứng bên người, một người rót nước, một người giương đùi gà.

    “Ngươi thực là tự tại.” Lâm Tín đi tới tát sau gáy hắn một cái.

    “A… Khụ khục…” Phong Trọng bị nghẹn thịt gà, thị nữ rót nước vội vàng đưa cốc trà tới, giúp hắn uống ngụm lớn, lại giúp vỗ vỗ ngực. Khó khăn lắm mới dừng lại, phát hiện sư huynh đang dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn mình, chợt cảm thấy mất mặt, khoát tay nói, “Được rồi, hai người các ngươi ra ngoài đợi đi.”

    Hai thị nữ nghe lệnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ.

    “Tay ngươi xảy ra chuyện gì?” Lâm Tín kéo một cánh tay quấn đầy vải qua xem, gảy gảy ngón tay lộ ra, “Lâu như vậy rồi còn chưa khỏi sao?”

    “Thái y nói thương tổn gân cốt một trăm ngày, hôm qua đến xem còn nói chưa tốt.” Phong Trọng bất đắc dĩ nói, không có tay rất bất tiện, ăn cơm cũng cần thị nữ đút.

    “Vậy ngươi không biết gọi người viết thay phong thư trở về sao?” Lâm Tín thành thục tháo vải, nắm cánh tay Phong Trọng kiểm tra.

    Phong Trọng lắc đầu, “Như vậy, bọn họ sẽ chú ý tới ngươi.” Nói xong, thở dài, dù hắn đã tận lực che giấu, Lâm Tín vẫn bị Hoàng Đế phát hiện.

    “Chậc, ăn gạo Đại Dung mấy ngày, nói năng sẽ lập dị.” Lâm Tín dùng sức vỗ một phát lên cánh tay Phong Trọng.

    “A a a, gãy mất!” Phong Trọng sợ hết hồn, vội vàng thu tay thu lại, một hồi mới phát hiện không sao hết, “Ồ?”

    Gân cốt hoàn hảo, hoạt động như thường.

    Rõ ràng đã khỏi hẳn, thái y lại nói hắn chưa tốt, đây là vì sao?

    “Vì mấy hôm nữa là Nhàn Trì săn bắn.” Lâm Tín đem vải ném tới trên đầu hắn, vì sư phụ vẫn còn, trong lòng không có oán hận, người sư đệ này của hắn thực sự là càng ngày càng choáng váng, chỉ có biết ăn thôi.

    Mấy năm qua Thẩm Lâu không tham gia, Thái tử vẫn đứng đầu Nhàn Trì săn bắn. Năm nay là lần cuối Thái tử tham gia Nhàn Trì săn bắn, sang năm bắt đầu lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc. Nếu bại bởi Thẩm Lâu không mất mặt, dù sao Thế tử Huyền Quốc Công mười hai tuổi đã ra chiến trường, không phải người bọn hắn có thể so sánh. Nhưng nếu bại bởi đệ đệ không biết nơi nào chui ra này, thật sự khó coi.

    “Thái tử cũng thật là cả nghĩ, dùng tư chất của ta, sao có thể thắng được.” Phong Trọng cầm gà quay còn dở tiếp tục ăn, quả nhiên tự mình cầm ăn vẫn thoải mái hơn.

    Lâm Tín nhíu mày, “Đúng vậy, tư chất ngươi kém như vậy, chỉ sợ sẽ mất mặt. Ném mặt mũi ngươi đi không quan trọng, bẻ tên tuổi sư phụ mới là không tốt, hắn muốn làm Thái sư.”

    Phong Trọng gặm gà nghe vậy, hơi nhướng mày, sầu khổ mà tiếp tục ăn, “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

    Dạy dỗ sư đệ xong, Lâm Tín hài lòng đi xuống lầu. Trong đại sảnh, tiên sinh kể chuyện đang nói kỳ văn dị sự Nam Vực, phần lớn bàn trà là người trẻ tuổi vừa thi võ khoa tới.

    “Lời này, chẳng lẽ Chu gia còn nhiều tiền hơn Hoàng gia sao?” Có người không tin tưởng lắm với lời tán thưởng Nhất Niệm cung của tiên sinh kể chuyện. Tuy rằng toàn bộ Đại Dung đều biết Nam Vực giàu có và đông đúc, nhưng trong mắt tiên giả bình thường và người phàm, có tiền nhất trong thiên hạ vẫn là Hoàng thất.

    “Mạch hầm mỏ Lộc Ly ở Đại Dung ta, tất cả đều ở Nam Vực, một cái cũng không cho Trung Nguyên, ngươi nói Chu gia có bao nhiêu tiền?”

    “Chu gia chỉ giỏi xa hoa lãng phí, hàng năm khai thác Lộc Ly, phần lớn đều đem tiến cống, sao có thể so sánh với Hoàng gia?”

    “Ngươi biết Chu gia khai thác bao nhiêu Lộc Ly, tiến cống bao nhiêu?”

    Mọi người bắt đầu tranh chấp, dân Đại Dung tự do ngôn luận, nhưng bọn họ cũng không dám thẳng thắn nói xấu đại gia tộc, dù sao đây là Hoàng thành, xung quanh không thiếu gia tộc gia thế hiển hách, không chắc bị vị đại nhân vật nào nghe được.

    “Chư Hầu Tứ Vực tay nắm trọng binh, thực lực quá mạnh, lâu tất thành đại họa. Phải làm sao thu nạp biên giới, quyền về với thiên tử mới phải!” Đột nhiên có người nói một câu như vậy, toàn trường đều kinh hãi, toàn bộ phòng lớn đều tĩnh lặng, nhìn sang người nói chuyện.

    Lâm Tín cũng nhìn theo, nói chuyện là một nam tử thân mang nho sam màu chàm, bị mọi người nhìn chằm chằm, rất nhanh, mặt liền đỏ lên. Đồng bọn cùng bàn nhanh chóng giải thích, “Hắn uống nhiều rồi, chư vị chớ trách.”

    Ở ngoài trà lâu, Thẩm Lâu đợi mãi không thấy người bèn tìm vào, vừa vặn thấy cảnh này, đi tới bên người Lâm Tín đang đứng xem trò vui, thấp giọng nói: “Người kia là phàm nhân, được Vọng Đình Hầu tiến cử, sang năm sẽ tham gia thi Xuân.”

    “Sao ngươi biết?” Lâm Tín ngạc nhiên nói, loại tiểu nhân vật này, hẳn là không có cơ hội có thể khiến Thẩm Thế tử nhớ mặt.

    “Gặp qua.” Thẩm Lâu mặt không đổi sắc nói, cũng không nói cụ thể đã gặp nhau ở nơi nào.

    Chu Tinh Ly mới nhậm chức Thái sư, lấy lí do sắp tới săn bắn mùa thu, không đến Học cung giảng bài, cả ngày trốn trong Tàng Thư Các Hoàng gia xem sách cổ.

    Cho đến ngày Nhàn Trì săn bắn, Thái tử điện hạ còn chưa thấy Thái sư.

    Đổi một thân y phục, Lâm Tín vẫn theo sau Thẩm Lâu như trước. Thánh chỉ chưa tuyên, nên chưa xưng Lâm Tín là Thế tử, nhưng trên thực tế Lâm Tín cũng không bị phong mất tử, vì vậy mọi người tạm thời gọi hắn tiểu Hầu gia.

    “Ta nói, chúng ta có phải từng gặp ở đâu không?” Chung Hữu Ngọc nhìn Lâm Tín và Thẩm Lâu dính vào nhau, luôn cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng quen biết.

    Thái tử và Lục Hoàng tử điện hạ đang lúc huynh đệ tình thâm, nghe vậy lập tức xoay đầu lại.

    Chung Vô Mặc lôi huynh trưởng lại, ra hiệu hắn giả mù đừng hỏi nhiều.

    Nhưng lời đã ra khỏi miệng, Lâm Tín cũng không tính lừa gạt, vô cùng chân thành đáp: “Ngươi chắc không nhớ rõ, chúng ta khi còn bé từng gặp, ta chính là tùy thị làm ấm giường Thẩm Thế tử thu, A Tín a.”

    Thẩm Lâu đang kiểm tra cung tên: “…”

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tiểu kịch trường:

    Phóng viên Chung Hữu Ngọc: Xin hỏi làm tùy thị làm ấm giường, ngươi rất kiêu ngạo có đúng không?

    Minh tinh Tín Tín: Không sai, dựa trên quy tắc ngầm, vẫn trong vòng truyền thống tốt đẹp, ta thật cao hứng có thể vì văn hóa truyền thống cống hiến sức mạnh bản thân

    Phóng viên Chung Hữu Ngọc: … Chúng ta đây là kênh bát quái, không phải bản tin thời sự

    Minh tinh Tín Tín: Nha, thật không, ahaha, hóa ra là trên tin tức, không cẩn thận thành thói quen CCTV

    Phóng viên Chung Hữu Ngọc: Tin mới gì?

    Kim chủ Lâu Lâu: Tin tức xã hội ==

    ( khiếp sợ, Đại Dung hiện đang kinh sợ vì thảm án diệt môn, Cát Lộc Hầu Lâm Tín có hiềm nghi lớn nhất )

    Thuộc truyện: Chước lộc