Home Đam Mỹ Công Giá – Chương 82: Đế đô

    Công Giá – Chương 82: Đế đô

    Thuộc truyện: Công Giá

    Đời trước Cung Trác Lương sẽ không kiên nhẫn làm chuyện đi thăm hỏi này, cố tình thời cổ đại ại coi trọng nhất chính là bối phận thân thích, hơi không chú ý một chút sẽ bị nói là không quy củ, bất quá cũng may nhà hắn có một vị ‘chủ vị’, cho nên cũng giống như thân thích bên lão phu nhân cùng thân thích bên Dương gia, cũng chỉ cần Kiều Ứng Trạch ra mặt thăm hỏi là được rồi, mà hắn liền thừa dịp có thời gian rảnh rỗi này đi dạo chơi kinh thành một chút, tăng thêm hiểu biết về cuộc sống của người dân ở đế đô.

    “Gia, hiệu sách nhà chúng ta đưa thư đến, vẫn gửi cho Bạc thành a?”

    Đang cầm một bộ chín cuốn 《 tiêu kha truyện 》, Cung Cửu đối với hành vi gia nhà mình tiêu nhiều tiền để mua tác phẩm này thực đau lòng, thầm nghĩ thứ này gia muốn bao nhiêu mà không có a, làm gì tiêu tiền uổng phí như vậy, không nói đến chất lượng giấy tốt, chỉ là một bộ có bề ngoài là hoa ăn tơ vàng, giá trị liền mấy lượng bạc, mà giá cuốn sách này….. không phải đen bình thường a.

    “A………”

    Không giải thích nghi vấn của Cung Cửu, Cung Trác Lương câu khóe miệng nhìn về phía quán nhỏ hai bên đường, nhìn thấy gì đó làm cho mình thấy hứng thú, cũng không để ý tới ánh mắt người khác nhìn mình.

    Tuy rằng thời tiết mát mẽ khoan khoái lại cầm quạt đi dạo phố thật đáng khinh bỉ, nhưng Cung Trác Lương không phải không thừa nhận điều này cũng thật trang 13, nhất là hắn ở hiện tại cố tình lại là mỹ (thiếu?) niên trẻ tuổi bề ngoài rất nổi bật, sống cuộc sống của một quý công tử ở kinh đô.

    “Ngu ngốc, gia đây là âm thầm khảo sát hiệu sách.”

    Cung Bát huých cánh tay Cung Cửu đi cùng, ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phía bóng dáng của Cung Trác Lương, có thể đem thoại bản…… hiện tại đã bị gia đổi thành tiểu thuyết, có thể đem tác giả tiểu thuyết sớm kí kết thỏa thuận giá cả có được nhiều tiềm lực, cũng làm cho bọn họ sau này hoặc thành danh không nở bỏ, hoặc vi phạm điều ước bồi thường không nổi mà lấy tiền rồi rời đi, làm cho tiểu thuyết vốn bị coi là không được lưu truyền thịnh hành ở hậu thế, thậm chí đóng gói bán với giá cả rất cao, ánh mắt như vậy, thủ đoạn cùng quyết đoán có mấy người có thể bì được? Hơn nữa gia bọn họ còn tài hoa như vậy, dung mạo tuấn tú xinh đẹp như vậy, có thể nào không làm người hâm mộ chứ?

    Chỉ là đáng tiếc, đã định là người của Kiều đại nhân tuổi trẻ tài cao ….. cũng chính là lão gia nhà bọn họ, bằng không không biết là có bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ tranh nhau gả vào nhà gia.

    “Nhị gia, phía trước chính là cửa hàng điểm tâm của Chu quản sự, tuy rằng tiệm không lớn, nhưng điểm tâm làm theo khẩu vị người phía nam rất ngon.

    Xem như không nhìn thấy động tác nhỏ của hai vị sư đệ, Cung Tam đi theo phía Cung Trác Lương chỉ chỉ một gian hàng bán điểm tâm bên cạnh.

    Tuy nói gia bọn họ mang danh phu nhân, trên thực tế ở nhà cũng không chịu nửa điểm gò bó, thậm chí so với lão gia suốt ngày đọc sách càng giống gia chủ hơn, chẳng qua ấn theo quy củ trong phủ bọn họ vẫn kêu là phu nhân, sau khi ra phủ mới kêu nhị gia hoặc trược tiếp kêu gia.

    “Kia vào xem đi.”

    Dùng cây quạt gõ lòng bàn tay, Cung Trác Lương dẫn đầu đi vào cửa nhà không lớn, tiểu điếm lại có vẻ thực sạch sẽ ấm áp.

    Đêm nay Cung Trác Lương cùng với Kiều Ứng Trạch đi bái kiến Cung gia, cho nên hắn đi ra ngoài mua chút lễ vật cho có lòng thành, tỷ như quyển sách bìa cứng trân quý kia, chính là nghe nói mẫu thân đại nhân của Cung Trác Tường rất thích sách của mình, dù sao hai năm nay bổn gia cũng chiếu cố rất nhiều.

    Mặt tiền của khu phố không tính là phồn hoa này, trên cơ bản đều là chút tư nhân mở tiểu điếm kinh doanh, những thứ này cũng không thích hợp để tặng lễ, Cung Trác Lương vốn cũng chỉ muốn mua cho Kiều Ứng Trạch, nhưng sau khi bọn họ thử qua điểm tâm liền thay đổi chủ ý, chọn tám loại điểm tâm đưa cho chủ quán gói lại thành mấy phần lễ vật, định đưa cho Kiều Ứng Hiên cùng Kiều Viện Âm hai phần, bọn họ cùng Kiều Ứng Trạch đều thích ăn thức ăn của phía nam, này cũng hợp khẩu vị bọn họ.

    “Vị khách quan này, điểm tâm tiểu điếm hiện tại đều là làm để bán, nếu không ngài lưu lại địa chỉ của quý phủ, chúng ta mau chóng đưa qua cho ngài.”

    Chưởng quầy chính là một thiếu niên thông minh, vừa thấy Cung Trác Lương là một đại khách hàng, vội cười nhớ kỹ điểm tâm hắn chọn, khách khách khí khí hỏi.

    “Vậy ngươi nhớ chút đi…….”

    Cung Tam thấy Cung Trác Lương gật đầu, liền đem địa chỉ nói cho tiểu nhị kia nghe, bất quá lúc đưa tiền cọc không khỏi hơi hơi nhíu mi, thầm nghĩ giá cả này so với các cửa hàng lớn cũng cao hơn một chút……

    “Điểm tâm ấy  ngươi bán như thế nào đắt thế? Chớ không phải xem chúng ta như người ngoài dễ lừa đảo đi?”

    Cung Cửu là một người nhanh mồm nhanh miệng, vừa nghe tiểu nhị kia báo giá liền nghi hoặc lên tiếng, đem tiểu nhị kia đánh giá từ trên đầu đến dưới chân, tuy nói ghi nhớ dạy bảo của sư phó không được nổi giận lung tung, nhưng ánh mắt rất là không bình thường.

    “Tiểu cửu đừng nói bậy, điểm tâm áy xác thực đều là dùng nguyên liệu tốt, giá cả này rất tốt.”

    Cung Trác Lương nghe vậy ngăn lại lời của Cung Cửu, hướng về phía tiểu nhị đang có chút khó chịu  mỉm cười, sau đó bình tĩnh đưa ánh mắt dời qua gương mặt đỏ lựng của thiếu niên.

    Vài năm nay quen ăn các mỹ thực danh tiếng, khẩu vị của Cung Trác Lương cũng dưỡng thành kén ăn, đồ vật này tốt hay xấu nếm vào là biết, mà điểm tâm của tiệm này quả thực là dùng nguyên liệu tốt làm ra, nếu không hắn sẽ không lấy làm lễ vật, nhưng tay nghề này lại mai mọt trong một quán nhỏ đúng là có chút đáng tiếc, dân chúng đi ngang qua đây đều là người bình thường, làm sao tốn nhiều bạc như vậy để mua điểm tâm ăn, khó trách khách nhân trong điếm bọn họ lại ít như vậy.

    “Nguyên lai là như vậy, thực xin lỗi a tiểu nhị ca, là ta hiểu lầm ngươi.”

    Cung Cửu đối với lời của gia mình đã tin đến mù quáng, Cung Trác Lương nói hắn sai rồi thì nhất định là hắn sai rồi, vì thế Cung Cửu thực khách khí hướng về phía tiểu nhị ca kia nói lời xin lỗi, nhưng thật ra lại làm người ta ngượng ngùng, liên tục xua tay nói không sao.

    Lúc đang nói chuyện, từ buồng trong một thanh niên mặc quần áo màu xám đơn giản đi ra, dung mạo của hắn chỉ có thể tính là thanh tú nhưng rất trắng và sạch sẽ, tóc chỉnh tề buộc thành búi, tay áo rộng quấn trên cánh tay, trước người còn mặc tạp dề đang dính bột, làm cho người ta có loại cảm giác thập phần ôn hòa thuần khiết.

    “Có khách a, tiếp đón không chu toàn xin hãy thứ lỗi, Nham ca vẫn chưa trở lại sao?”

    Thanh niên nhìn thấy Cung Trác Lương bọn họ đầu tiên là sửng sốt, lập tức ôn hòa cười cung kính khom người, mà câu cuối cùng là nói với tiểu nhị, mà thanh âm của hắn vừa mới thốt ra, một thanh niên khỏe mạnh khiêng một gói to từ cửa bước vào.

    “Ta đã trở về.”

    Thanh niên lên tiếng có vẻ thật thà chất phác, cũng nhìn ra Cung Trác Lương không giống người của gia đình bình thường, cũng khách khí khom người thi lễ, sau đó đi vòng đến bên cạnh thanh niên thuần khiết, bộ dạng cười ha ha giống như đặc biệt cao hứng.

    “Đã mệt rồi, đến buồng trong nghỉ ngơi đi.”

    Thanh niên thuần khiết thấy thế cũng cười ôn nhu, săn sóc dùng tay của mình thay khăn bố lau mồ hôi cho nam nhân, sau đó lại cùng Cung Trác Lương gật đầu chào một tiếng, liền cùng nam nhân khiêng bao vào buồng trong.

    “Hai vị kia là ai?”

    Mờ ám rõ ràng như vậy mà không nhìn ra thì tuyệt đối là có vấn đề, Cung Trác Lương dùng cây quạt chỉ theo phương hướng hai người rời đi, hỏi vị tiểu nhị ca.

    “Đó là đại lão bản cùng nhị lão bản nhà ta.”

    Thấy mỹ nhân tán dốc cùng mình, tiểu nhị ca vội nói thêm, ngại ngùng không dám nhìn mặt Cung Trác Lương.

    “Bọn họ chính là…… Người một nhà?”

    Cung Trác Lương cảm giác hai người kia đại khái là hai lăm, hai sáu tuổi, ở cổ đại nam nhân ở tuổi này hài tử đã có thể đả tương du rồi, bọn họ lại một nhà ấm áp cùng kinh doanh điểm tâm như vậy, thật sự làm cho người ta không thể không nghỉ nhiều a.

    “Ân, Nham ca hai người bọn họ thành thân hơn năm năm, công tử là người bên ngoài đi, hắc hắc, tiểu nhân biết người nhà giàu thường không quen nhìn thấy điều này, nhưng loại sự tình này ở kinh thành thực bình thường, chúng ta là dân chúng bình thường, không chú ý những việc này, sao biết được họ ở chung, mọi người hảo hảo sống chung một chỗ sống vô cùng lạc quan mạnh mẽ.”

    Thấy bọn Cung Trác Lương đối việc này biểu hiện thực ‘kinh ngạc’, tiểu nhị ca không khỏi thay lão bản nhà mình nói vài câu, hắn biết nhà giàu người ta nhiều quy củ, nói cái gì luân lý đạo đức, nhưng bọn họ đều là dân chúng bình thường không để ý nhiều như vậy, hảo hảo sống mới tốt.

    “Ý ngươi là hôn nhân nam nam ở đế đô thực bình thường?”

    Ánh mắt Cung Trác Lương sáng rực, thầm nghĩ không hổ là người dân đế đô a, tư tưởng giác ngộ này thật là cao, trước kia lúc ở Bạc thành hắn cũng gặp qua phu phu yêu đương, nhưng vẫn còn số ít, đại đa số đều là trong nhà không tiên tiến, bên ngoài huynh đệ loạn giao….. Ngay cả hắn và Kiều Ứng Trạch đều là vì thanh danh mà chuẩn bị tốt hết tất cả, mới chính thức trở thành người một nhà.

    “Chúng ta thì cảm thấy thực bình thường, bất quá nhà giàu người ta cũng không cho phép này nọ, bọn họ đều chỉ kết giao bằng hữu….. Trước đó vài ngày có vị quan thiếu gia từ chối hôn sự, nói là cùng một nam nhân ở cùng nhau, sau lại bị người trong nhà đuổi ra khỏi cửa, việc này nháo rất lớn, nam nhân kia cảm thấy mất mặt liền cùng hắn chặt đứt không lui tới, sau này không biết vị quan thiếu gia kia đi đâu, nam nhân kia thực không phải thứ tốt đẹp gì!”

    Biết là Cung Trác Lương không có ý khinh thường bọn họ, tiểu nhị ca cũng nói nhiều một chút, càng nói về sau lại cảm thấy vị quan thiếu gia kia không đáng, tranh đấu cho một thứ không ra gì a.

    “Đúng vậy……”

    Lại cùng tiểu nhị kia nói chuyện phiếm vài câu, Cung Trác Lương cảm thấy tâm tình thật vui sướng, vì thế bàn tay to vung lên ký khế ước dài hạn với tiểu điếm, sau này trong phủ mở tiệc hay làm quà tặng đều ưu tiên chọn điểm tâm nhà bọn họ, phải cam đoan nguyên liệu thật tốt, giá cả không thành vấn đề.

    Đối với sinh ý của Cung Trác Lương đối với tiểu điếm nhà này mà nói có thể xem như đại sinh ý, hai phu phu kia có vẻ thập phần vui sướng, lúc tiễn Cung Trác Lương ra cửa sau đó quay về buồng trong cố gắn làm điểm tâm.

    XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

    Sau khi Kiều Ứng Trạch hồi phủ chỉ thấy Cung Trác Lương đang nằm trên ghế ở hành lang phơi nắng, bộ dáng vẻ mặt kia trong thật sự rất vui vẻ, y vốn tâm tình không sáng sủa cũng tốt lên, mỉm cười đi tới.

    “Chuyện gì cao hứng như vậy?”

    Đi đến gần ghế ngồi đứng lại, Kiều Ứng Trạch cúi người gần sát mặt của Cung Trác Lương, nhưng ngay sau đó lại bị Cung Trác Lương chặn ngang ôm lấy, liền biến thành ngồi bên đùi hắn, sau đó nửa người trên dựa vào trong ngực hắn.

    “Bởi vì phát hiện một mặt tốt đẹp của đế đô, tuy rằng hiện thực còn chút phức tạp, nhưng so với tưởng tượng của ta thì lạc quan hơn.”

    Ôm Kiều Ứng Trạch tùy ý nằm trên ghế, Cung Trác Lương híp mắt ba hoa hai câu, xem ra trình độ thịnh hành nam phong ở đế đô cao hơn so với tưởng tượng của hắn, mặc dù ở giới thượng lưu văn sỉ vẫn không bằng lòng như cũ, nhưng hiển nhiên quan hệ phu phu của bọn họ đã không còn là chướng ngại vật cho con dường làm quan của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương đối với việc này vọ cùng hài lòng a.

    “Kia cảm tình tốt.”

    Bị bộ dáng cảm thán như lão đầu của Cung Trác Lương chọc cười, Kiều Ứng Trạch nhéo nhéo mặt của hắn, hoàn toàn thả lỏng thân thể đặt trên người của hắn, dù sao Trác Trác nhà y cũng cao lớn rắn chắc, chịu được sức nặng của y.

    “Dương gia tỏ thái độ gì?”

    Làm bộ cắn cắn bàn tay của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương có chút lười biếng hỏi một tiếng, giữa trưa Kiều Ứng Trạch cùng Kiều Ứng Hiên đi đến nhà mẹ đẻ của Dương Doanh Mạt, kéo mấy canh giờ mới trở về, không biết đã nói những gì.

    “Một chút chuyện mà thôi, không nhắc tới cũng thế, một hồi vẫn phải tới Cung gia, đứng lên chuẩn bị một chút đi.”

    Nhớ tới người nhạc phụ của Kiều Ứng Hiên bên ngoài hòa ái thân thiết, nhưng trong xương cốt khó nén cao ngạo qua loa kia, Kiều Ứng Trạch có chút bất đắc dĩ, cũng có chút bất mãn, tuy nói là trưởng bối, nhưng chính hắn làm trò để ca ca của Kiều Ứng Hiên phải xe sắc mặt, có thể thấy được thật sự là xem Kiều gia bọn họ như không có người.

    “Được rồi, đúng rồi, ta mua chút điểm tâm khẩu vị miền nam về, ngươi nếm thử một chút xem có thích hay không…….”

    Tỏ vẻ không hứng thú đối với người Dương gia, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đứng dậy đi vào phòng, thuận tiện nói cùng y về những hiểu biết hôm nay, đợi hai người thay quần áo chuẩn bị thỏa đáng xong, liền mang theo hai đứa con ngồi xe ngựa đi đến nhà Cung Trác Tường, đó cũng là yêu cầu riêng của mẫu thân đại nhân nhà Cung Trác Tường, nói muốn xem hai bảo bối nhà bọn họ.

    XXXXXXXXXXXXXXXXXX

    Nhìn xem bộ dáng nhỏ nhắn này, thật đúng là đáng yêu, giống cha của nó a.”

    Một phu nhân thoạt nhìn như mới hơn ba mươi ngồi trên tháp, ôm Cung Cẩn Hiền trong lòng đùa nghịch, chuyển ánh mắt đẹp nhìn tiểu tử kia cùng Cung Trác Lương, bộ dáng thoạt nhìn rất thích.

    “Bá mẫu thật sự là quá khen.”

    Thầm khen mẫu thân Cung Trác Tường là một đại mỹ nữ, trên mặt Cung Trác Lương lại khéo léo mỉm cười thân thiết….. Theo hắn vị Cung phu nhân này đã hơn bốn mươi tuổi, thật đúng là bảo dưỡng tốt a.

    “Nói thật, bá mẫu ta không biết ngươi thích viết chuyện xưa, lúc xem tên cũng cảm giác giống như là người của bổn gia chúng ta, sau này Tường nhi nói chuyện của ngươi với ta, biết ngươi muốn vào kinh, bá mẫu ta chính là vẫn ngóng trông, hôm nay vừa thấy, đúng là so với ta nghĩ còn tuấn tú hơn nhiều.”

    Cung phu nhân thưởng thức nhìn Cung Trác Lương, nụ cười thân thiết kia không có một phân giả ý, trước kia lúc Cung Trác Tường nói sự kiện kia cho nàng nàng còn có chút do dự, hôm nay vừa thấy người thật, nàng chính là hết sức hài lòng, có đứa con tuấn tú đa tài như vậy, thật đúng là chuyện tốt thỏa mãn thể diện.

    “Được rồi, nương, người dù sao cũng phải thu liễm chút, đừng dọa Lương nhi về sau không dám tới cửa.”

    Cung Trác Tường ôm Kiều Mẫn Ngôn ngồi một bên làm người tiếp khách, thấy mẫu thân xưa nay lanh lẹ của hắn cao hứng lên, vội cười cùng nàng vui đùa hai câu, giảm bớt một chút áp lực cho Cung Trác Lương.

    Lại nói là trưởng nữ của thái phó từng dạy cho thái tử, hiện giờ là Tam phẩm cáo mệnh Cung phu nhân, đó là ở trong kinh thành có danh tài mạo song toàn, tuy rằng khéo mồm khéo miệng không bỏ qua cho ai, lại bởi vì tính cách nàng hào phóng thập phần có nhân duyên, không nói người gặp người thích hoa gặp hoa nở cũng không kém nhiều lắm.

    “Tường ca hiểu lầm tiểu đệ, tiểu đệ thấy bá mẫu thực thân cận, còn sợ về sau sẽ tới thường xuyên hơn, sẽ chọc bá mẫu phiền.”

    Bị những lời nói buồn nôn của mình dọa, Cung Trác Lương cố gắn bày ra bộ dáng ngại ngùng mà tiểu thanh niên nên có, bất quá nói thật ấn tượng của hắn đối với mẫu thân của Cung Trác Tường thật rất tốt, cảm thấy tính cách của nàng cùng Cung Trác Nghiên có chút giống nhau, hơn nữa đối phương lại là ‘fan’ của mình, cho nên cảm giác cũng càng thân thiết hơn một chút.

    “Bá mẫu chính là ước gì ngươi có thể đến nhiều nha, Tường ca của ngươi từ nhỏ đã trưởng thành, ta mỗi ngày cùng hắn không nói được bao nhiêu câu, ngươi đến rồi còn có thể theo ta tâm sự…….

    Cung mẫu bên này tán gẫu hứng khởi, đem Cung Trác Lương gọi đế bên người hỏi sách mới, bùm bùm thảo luận đến khí thế ngất trời, bên kia Cung Trác Tường ngồi một mình cảm giác chính mình không có chuyện gì, liền dẫn Kiều Mẫn Ngôn đến thư phòng, ở cửa thấy bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng biết đề nghị của mình  bên phụ mẫu tám phần là không có vấn đề gì.

    Đợi cơm chiều qua đi, Cung Trác Tường ở cửa phủ nhìn theo một nhà Cung Trác Lương ngồi xe ngựa rồi đi, một tôi tớ chạy đến ghé vao tai hắn nói nhỏ vài câu, Cung Trác Tường mỉm cười biểu tình tuy rằng không thay đổi, nhưng thấy thế nào cũng có hương vị nguy hiểm.

    “Chuẩn bị xe.”

    Cung Trác Tường lạnh lùng phân phó một tiếng, thầm nghĩ Lư Tử Kiện ngươi thật đúng là một bộ dạng tốt đẹp!

    Thuộc truyện: Công Giá