Home Đam Mỹ Cửu Môn Ký Sự – Chương 161: Pn20: Luyện chữ

    Cửu Môn Ký Sự – Chương 161: Pn20: Luyện chữ

    Thuộc truyện: Cửu Môn Ký Sự

    Sau trận chiến từ Vạn Gia Lĩnh về Trường Sa, đoạn thời gian Trương Khải Sơn dưỡng thương chính là khoảng thời gian thanh thản tự tại khó quên trong ấn tượng của Ngô Lão Cẩu, ngoại trừ phải làm canh cá thăm bệnh ra, thì là tuỳ tiện hạ mấy cái đấu nhỏ điều chỉnh cuộc sống.

    Bình thường Trương Khải Sơn cũng bận đến mức rồng thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ rảnh rỗi, mỗi ngày đều ở trong ảo giác bị mất minh khí. Cũng may chuyện quân chính đều giao hết cho Chung Thanh xử lý, nhưng làm một quân trưởng vẫn cần nắm chắc toàn bộ chiến cuộc, cho nên nhiệm vụ đọc thư mỗi ngày nhiều hơn một chút.

    Thường xuyên qua lại, tỷ lệ số lần Ngô Lão Cẩu vào thư phòng Trương gia cũng nhiều hơn.

    Bất quá, y đối với mấy lá thư này, từ nhỏ đến lớn không quá quan tâm đến chữ nghĩa. Thứ nhất là vì nguyên nhân gia tộc, tổ tiên Ngô gia từ xưa đều là đổ đấu, trong nhà hầu như không có người đi học, y nằm trong hoàn cảnh bị ảnh hưởng theo. Thứ hai là nguyên nhân bản thân, trời sinh y tính tình hiếu động, lúc còn nhỏ không thích ngồi yên, bắt y ngồi im lặng trước bàn một giờ, còn không bằng trực tiếp ném y vào trong đấu chơi với bánh tông cho vui.

    Tuy Ngô Lão Cẩu là một người thô lỗ không biết chữ, nhưng ấn tượng của người lạ dành cho y bao giờ cũng là: vị thiếu gia này thật có phong độ của một người trí thức.

    Những người quen thuộc với y đều nói, những lời này quả thật mười phần sai.

    Đầu tiên, Ngô Lão Cẩu không phải thiếu gia gì cả. Cho dù trước đây được cha mẹ thương anh trai yêu, nhưng làm người quanh năm đổ đấu, nói y là người sống dưới lòng đất còn chính xác còn là thiếu gia sống sung sướng an nhàn.

    Tiếp theo, Ngô Lão Cẩu mà mở miệng một cái thì cái hình tượng ‘phong độ của người tri thức’ này cũng tan vỡ. Không phải nói y nói chuyện thô tục, dù sao thân là Cửu Môn tốt xấu gì cũng không giống người thường, nói chuyện với người trước người sau khẳng định cũng có thể nói ra được lời hay ý đẹp, giở giọng đánh nhau cũng không thành vấn đề. Nhưng y nói chuyện không có loại cảm giác đặc biệt như văn nhân, người hiểu chuyện vừa nghe là biết tự nhiên rồi, không có trải qua quá trình nghiên cứu sách vỡ.

    Về phần vì sao ấn tượng đầu tiên và thực tế lại chênh lệch xa nhau như vậy, phía chính chủ Ngô Lão Cẩu giải thích rằng ông đây kiếp trước là một Trạng Nguyên, chỉ tiếc không cẩn thận đầu thai lộn chỗ. Tề Thiết Chuỷ và Giải Cửu thấy y nghiêm túc nói hươu nói vượn, thầm cảm thông không nỡ vạch trần y.

    Kỳ thật, lần đầu tiên Trương Khải Sơn gặp y cũng từng bị hiểu lầm tương tự. Lúc đó Ngô Lão Cẩu vừa mới thành danh ở Trường Sa, nhưng chưa ra hồn.

    Lúc ấy, Trương Khải Sơn ở rạp hát của Nhị Nguyệt Hồng, nhìn thấy Giải Cửu từ xa xa đi cùng một chàng trai trẻ tuổi mặc trường sam nguyệt sắc, phản ứng đầu tiên là quả nhiên bạn bè của người có học đều là người có học. Giải Cửu thấy hắn ở đó, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh phản ứng, mỉm cười giới thiệu người kia cho hắn, nói là người mới tới, sau này còn phải nhờ Phật Gia chỉ giáo nhiều hơn.

    Trương Khải sơn đã quên mất lúc ấy y nói gì, chỉ nhớ người trẻ tuổi kia cười rất tươi, nhưng trên người cũng toát ra hơi thở ngầm của dân trộm mộ. Bất quá người mỗi ngày gặp được rất nhiều, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ là đã lưu tâm, cảm thấy người trẻ tuổi này cũng không giống với dân trộm mộ bình thường, mai sau chắc chắn sẽ có thành tựu. Sau đó, người trẻ tuổi kia quả thật trở thành Cẩu Vương nổi tiếng trong ngoài Trường Sa, và trở thành Ngũ gia của Cửu Môn. Lại sau này, bọn họ vì chuyện của Hoắc Tiên Cô mà kết duyên, chưa từng nghĩ vận mệnh của hai người từ đó về sau phải quẩn quanh một chỗ.

    “Lần đầu tiên chúng ta quen nhau kỳ thật là do Giải Cửu giới thiệu.” Trương Khải Sơn khép tín hàm trong tay, bỗng nhiên nói.

    “A?” Ngô Lão Cẩu thấy hắn xử lý xong quân vụ, bế Tam Thốn Đinh đi vào, nhất thời không nghe kịp.

    “Không có gì?” Trương Khải Sơn lắc đầu, dừng một lát, nói: “Ta dạy cậu viết chữ.”

    Ngô Lão Cẩu nhìn hắn, trừng mắt, sau đó xoay người đi ra cửa.

    Nhưng cánh tay trái đã bị người kia nhanh tay kéo lại.

    Lo ngại vết thương ở chân của Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu cũng không dám dùng lực, chỉ đành quay đầu ai thán nói: “Sao tự nhiên lại có ý tưởng này?”

    Đối phương cũng hiểu y đang yếu thế nhưng không có chút ý định thoả hiệp, nhưng cuối cùng vẫn nói ra nguyên nhân: “Muốn nhìn thử chữ đầu tiên do cậu viết.” Đương nhiên, loại chuyện như ‘lúc lần đầu gặp cậu cảm thấy cậu là một người đọc sách’, Trương Khải Sơn tuyệt đối sẽ không nói.

    Ngô Lão Cẩu sửng sờ, thật không ngờ Trương Khải Sơn cũng ôm ấp chủ nghĩa lãng mạn như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, người này bình thường gánh nặng quá nhiều nên ít khi lộ tình cảm ra ngoài, hỉ nộ ái ố hiếm thấy cũng chỉ khi có hai người ở cùng nhau mới hiện ra nhiều hơn. Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng có cảm giác ấp áp mềm mại, vì thế thở dài: “Nói trước, tôi không kính trà cho ngài đâu.”

    Đã bái thầy đều phải kính trà trước, hiển nhiên Ngô Lão Cẩu không muốn vì chuyện Trương Khải Sơn dạy y viết chữ, mà nhận hắn làm thầy.

    Đương nhiên Trương Khải Sơn cũng không có ý này, hơi hơi gật đầu.

    Sau đó, điểm tốt của phái hành động đổ đấu cũng có chỗ để thể hiện.

    Nhanh chóng đặt Tam Thốn Đinh lên bàn, dưới sự chỉ thị của Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu nhanh chóng lấy bút, mực, giấy, nghiên mực ra. Vì bình thường Trương Khải Sơn xử lý quân vụ dùng bút máy nhiều hơn, tuy rằng là đồ của Tây Dương nhưng lại tiện lợi, bút lông ít dùng tới, cho nên phải chờ mài mực lại.

    Cho dù Ngô Lão Cẩu chưa làm thư ký văn phòng bao giờ, nhưng vì thông minh, tay chân cũng linh hoạt, bắt đầu học cũng không khó, không lâu sau đã mài đầy một nghiên mực. Mùi mực nồng đậm nhanh chóng toả ra khắp phòng, mũi y bị hỏng đương nhiên là không ngửi thấy, Tam Thốn Đinh bị nghẹt đến mức cụp hai cái lỗ tai nhỏ lại, mất luôn cảm giác.

    Ngô Lão Cẩu nhìn thấy đau lòng, đành phải mang nó thả vào trong phòng ngủ, lúc quay lại thư phòng, liền phát hiện Trương Khải Sơn đã chuẩn bị xong giấy bút chờ mình.

    Trương Khải Sơn thấy y bày ra biểu tình bắt đắc dĩ, lắc đầu cười khẽ: “Muốn học viết chữ gì?”

    Ngô Lão Cẩu rất nhanh nhập vai học giả, nói: “Nghe theo ngài.”

    Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Vậy chữ ‘Ngô’ đi.”

    Kỳ thật, Ngô Lão Cẩu cảm thấy viết chữ rất đơn giản, y không muốn biết chữ đọc sách cũng chỉ vì cảm thấy phiền toái mà thôi. Dù sao không biết chữ cũng không ảnh hưởng gì đến hạ đấu, tội gì làm khó chính mình?

    Nhưng hôm nay y mới nhận ra, viết một chữ không khó, nhưng viết tốt một chữ lại không dễ dàng như trong tưởng tượng.

    Người ta nói người cũng như chữ, chữ ‘Ngô’ Trương Khải Sơn viết kia quả nhiên là tràn đầy chính khí, rồng bay phượng múa, ngang ra ngang, sổ ra sổ, phẩy ra phẩy, mác ra mác.

    Trái lại chữ của mình bên cạnh, xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ ‘Thiên’ phía dưới cứ có cảm giác như xuống đất rồi.

    “Không tồi.” Trương Khải Sơn quan sát chữ đầu tiên y viết từ trước đến nay, nói: “Có thể nhìn ra là chữ ‘Ngô’.”

    Ngô Lão Cẩu cảm thấy Trương Khải Sơn nhất định không phải là đang khen y.

    Lúc này, máu nóng không chịu thua của Ngô gia chảy cuồn cuộn, vì thế y chưa từ bỏ ý định đang bắt đầu viết chữ ‘Ngô’ thứ hai trong cuộc đời.

    Chuyện phiền phức như luyện chữ này, mới gặp thì lạ, gặp nhiều thì quen.

    Sau khi dùng hơn nửa nghiên mực nước cùng mấy trang giấy trắng, cuối cùng chữ ‘Ngô’ cũng có chút giống mẫu.

    Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên có thể hiểu được, vì sao lúc còn nhỏ nhìn thấy mấy đứa nhỏ đến trường đi học ngồi đối diện với sách vở buồn tẻ mình đều rung đùi đắc ý, bởi vì tâm tình của hắn bây giờ cũng y như mình vậy.

    Khó thấy thần sắc giành công hiện ra trên mặt đối phương, tâm tình Trương Khải Sơn cũng tốt hơn, nhè nhẹ cười: “Còn muốn học chữ gì nữa?”

    Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói rất nghiêm túc: “Đổ đấu.”

    “Đổ đấu là cách nói ngoài đường thôi, trong sách gọi là ‘đạo mộ’.” Trương Khải Sơn nâng bút viết hai chữ đạo mộ.

    Ngô Lão Cẩu vốn không chú ý nhiều như vậy, nhưng y không ngờ hai chữ ‘đạo mộ’ này không phải chỉ nhiều hơn chữ ‘ Ngô’ một hai nét, quả thật khó viết hơn gấp trăm lần. Vì thế ép Trương Khải Sơn viết thêm hai chữ ‘đổ đấu’, lập tức cảm khái được người đi học đúng là khổ sở, cùng một nghĩa, sao phải nghĩ ra nhiều chữ như vậy làm gì?

    Lảm nhảm một hồi, Ngô Lão Cẩu cũng không phải loại người thấy khó mà lui, huống chi có Trương Khải Sơn ở bên cạnh giúp mài mực, nếu không luyện tốt hai chữ này thì không được ngừng.

    Lúc hai chữ ‘đạo mộ’ thành hình, Ngô Lão Cẩu cũng cảm thấy sự kiên nhẫn của mình cũng không còn nữa.

    “Tôi thấy, hạ nhiều đấu vậy rồi, kinh nghiệm đều dùng mạng của rất nhiều người đổi lấy, chỉ hy vọng có một ngày hữu dụng cho hậu nhân.” Ngô Lão Cẩu nắm bút lông, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Ngài nói xem nếu tôi viết một cuốn đạo mộ bút ký, giống như cái cuốn “Giải Thảo Đường Tán Ký” của Giải Cửu, có phải rất có ý nghĩa không?”

    Trương Khải Sơn nhìn y, đối lại đôi mắt rạng rỡ, vẫn là gương mặt thanh tú, trong mặt còn có thần sắc cực kì nghiêm túc.

    Thật lâu sau, hắn khẽ cười, nói: “Đương nhiên.”

    Nói xong, Trương Khải Sơn nghiêng người về phía trước, từ phía sau nắm bàn tay phải đang cầm bút lông của Ngô Lão Cẩu, cầm tay y viết thêm hai chữ ‘Bút Ký’ ngay phía dưới hai chữ ‘Đạo Mộ’ y vừa viết.

    Đạo mộ bút ký.

    Bốn chữ vừa đơn giản lại vừa phức tạp.

    Có hồi ức của cha và anh trai, có bản thân lẻ loi đơn độc, có kinh nghiệm phải dùng mạng sống và thương tích để đổi lấy, cũng có rất nhiều bí mật không thể kể cho người ngoài. Cho dù hiện tại không thể dùng giấy bút để ghi chép lại, nhưng tất cả đều đã nằm trong trí nhớ của y.

    Chỉ là, hiện tại Ngô Lão Cẩu không ngờ, trọng lực của bốn chữ này, chính là quá khứ của y, hiện tại, và cả tương lai.

    Thấy đối phương sửng sờ nhìn bốn chữ Đạo mộ bút ký trên giấy đến xuất thần, Trương Khải Sơn biết y thật sự bị luyện chữ đến mệt mỏi, liền nói nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút, hôm nay dừng ở đây.

    “Còn một chữ nữa.” NGô Lão Cẩu lắc lắc đầu, quay đầu nhìn Trương Khải Sơn, nói: “Còn chưa viết chữ ‘Trương’.”

    Lúc này y bị Trương Khải Sơn ôm vào ngực, cả người bị ép vào bàn. Bọn họ vốn đã đứng gần nhau, y vừa quay đầu, hai người cơ hồ là mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi.

    Hơi nóng từ hô hấp chạy loạn trên mặt, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng.

    Trương Khải Sơn khẽ chạm môi y, cúi đầu cười: “Ta từ từ dạy cệu chữ ‘Trương’ viết thế nào.”

    Âm sắc của hắn vốn trời sinh trầm thấp, hạ thêm một chút lại càng lộ vẻ mị hoặc, Ngô Lão Cẩu cảm thấy bàn tay hai người đang chạm nhau nhất thời nóng như thiêu đốt, bút lông trong tay cũng cầm không vững nữa.

    Trương Khải Sơn nói xong đã xông vào, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khoé môi mẫm cảm, nước bọt không kịp nuốt dây dưa giữa môi, nụ hôn rất nhanh khơi dậy *** khó kiềm nén. Lúc thở gấp tách rời nhau ra, Ngô Lão Cẩu không ngoài ý muốn phát hiện cả hai đều cương cứng.

    Lúc trước vì chân Trương Khải Sơn bị thương, không muốn tăng thêm thương thế, nên mấy tháng này bọn họ cũng không làm, hiện tại nếu làm tới đây thôi thì chi bằng chết luôn cho xong.

    Ngô Lão Cẩu dường như vừa hạ một quyết tâm rất lớn, cắn răng nói một câu mà bình thường y chắc chắn không nói được: “Lần này….. để tôi……”

    Trương Khải Sơn nghe vậy nhíu mày, khoé miệng ẩn ẩn ý cười nhìn y nhẹ nhàng đặt bút lông lên giá, xoay người cẩn thận tránh chạm phải đầu gối chân phải bị thương của hắn, suy nghĩ một chút, tách hai chân ra cưỡi lên.

    Hai người không phải mới làm lần đầu tiên, cũng không phải lần đầu tiên làm bằng tư thế này, nhưng là lần đầu tiên làm trong thư phòng của Trương Khải Sơn, hơn nữa bây giờ còn là ban ngày, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên có chút xấu hổ vì làm việc này giữa ban ngày.

    Tay Ngô Lão Cẩu trượt từ trên mặt đối phương xuống cổ áo, cho dù hiện tại vẫn là trong giai đoạn dưỡng thương, Trương Khải Sơn vẫn mặc y một thân quân trang như cũ, luôn chỉnh tề ngay ngắn. Không thể không nói, quân phục lúc nào cũng khiến cho người khác có cảm giác cấm dục, nút áo cài lên tận trên xương quai xanh, che lại mạch động và khung xương gợi cảm. Ngô Lão Cẩu cơ hồ có thể dùng ánh mắt tưởng tượng ra làn da và mạch máu bên dưới quân y, gợi cảm mà hấp dẫn.

    Hai tay đặt trên vai Trương Khải Sơn, ma xui quỷ khiến thế nào y lại khom lưng xuống, dùng răng cắn mở nút áo đầu tiên trên quân y, xương quai xanh mấy tháng qua không thấy ánh nắng mặt trời nhanh chóng thoát khỏi trói buột của lớp áo, hiện ra làn da có chút trắng. Ngô Lão Cẩu thấy hơi hơi có chút thất thần, bỗng nhiên mở miệng cắn nhẹ lên đó. Y cắn không mạnh, nói là gặm mút thì thích hợp hơn, lưu lại vết nước bọt mơ mơ hồ hồ trên da, và mấy dấu răng nhợt nhạt.

    Khoái cảm như dòng điện chạy qua, Trương Khải Sơn khẽ gầm một tiếng, dùng chút lực đẩy y ra, khiến cho hai người mặt đối mặt lần nữa, lúc đối phương còn đang ngây người liền liếm lên hầu kết y, cảm giác nhạy cảm kích thích khiến Ngô Lão Cẩu thoáng chốc kéo căng lưng, hai tay mạnh mẽ siết chặt hõm vai của Trương Khải Sơn, ngửa cổ về phía sau tạo thành một tư thế vô cùng đẹp.

    Ở chung lâu như vậy, Trương Khải Sơn đã sớm biết phải làm sao để y hưng phấn và thoải mái. Bất ngờ xoa nắn hai hạt tròn trước ngực qua lớp vải nguyệt sắc, đầu ngực nho nhỏ nhanh chóng cứng lại, lập tức đổi lại tiếng thở kinh sợ của cái người hai gò má đã đỏ ửng kia.

    “Đợi đã.” Tay phải kéo bàn tay đang tác quai trước ngực ra, Ngô Lão Cẩu thở dốc, muốn đoạt lại quyền chủ động khó khăn lắm mới có được lần nữa.

    Trương Khải Sơn hơi hơi nhíu mày, kéo bàn tay có chút cản trở của y ra phía sau, tay kia sờ lên thắt lưng y, lúc thắt lưng y đã mềm nhũn, cởi quần áo trên người ra, ngón tay nhanh chóng thâm nhập vào trong quần, xoa xoa vật cứng đã nóng lên.

    Chạm vào bộ phận quan trọng của đối phương, Trương Khải Sơn cảm giác người đang ngồi run mạnh một cái. Ánh mắt hắn trầm xuống, trong trí nhớ của hắn, cơ thể này vô cùng mẫn cảm, đến mức chỉ cần chạm vào nơi quen thuộc là có thể khơi dậy sự run rẫy từ nơi sâu nhất trong cơ thể.

    Nam nhân trời sinh luôn có tính chiếm hữu, chỉ có một mình hắn mới được lưu giữ cơ thể này trong trí nhớ, cũng khiến cho cơ thể này chỉ nhớ kỹ hơi thở của một mình hắn. Trương Khải Sơn khẽ liếm môi, đáy mắt tảng ra tình ý mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện. Bàn tay hắn vuốt ve chuyển động không ngừng, tay kia buông cổ tay của đối phương ra, vén lớp áo vướng bận lên, ngậm cả đầu ngực đã cương cứng vào miệng, hắn khẽ cắn một đường dọc từ ngực xuống, để lại những ấn ký màu hồng.

    “Ư……” Cảm giác tê dại từ ngực chạy xuống thắt lưng, Ngô Lão Cẩu nức nở một tiếng, hai bàn tay vừa được thả lập tức vòng qua cổ Trương Khải Sơn lần nữa để phòng bị trượt xuống. Phía trên phía dưới được hầu hạ cùng lúc, rất nhanh khiến cho khoé mắt y ràn rụa nước, trên da hơi hơi phiếm hồng. Kỳ thật, mấy tháng này y cũng không phải không tự mình giải quyết, nhưng thực tuỷ tri vị (trải qua một lần lại muốn thêm lần nữa), mình có cố gắng thế nào cũng không thoải mái bằng Trương Khải Sơn làm, thậm chí nhiều lần y còn phải nhớ lại những động tác của đối phương mới đạt tới cao trào. Hiện giờ lúc bàn tay Trương Khải Sơn xoa tới chỗ kia, thân thể y liền phản xạ có điều kiện mà phẩn ứng theo, khoái cảm chậm chậm từ từ bám vào xương sống, cả người thoải mái đến mức bắt đầu mềm nhũn.

    Cảm giác được phần bụng của đối phương đột nhiên căng thẳng, Trương Khải sơn biết y sắp đến cao trào, vừa gia tăng động tác tay, vừa ngẩng đầu cắn vào môi dưới y, tiếng rên rĩ đứt quãng đều bị nuốt hết vào trong bụng. Dưới sự kích thích từ hai phía cuối cùng Ngô Lão Cẩu cũng sắp đạt đến đỉnh điểm, “Sắp….. ra rồi…..” Y đột nhiên rên rĩ cong eo, chất lỏng trắng đục đều bắn vào tay đối phương.

    Cầm vật nóng rực trong tay, Trương Khải Sơn nhìn thấy người sau cơn cao trào thở hỗn hễn nằm trên thân mình, gương mặt tuấn tú ửng hồng, dẫn theo *** chưa thể cởi bỏ, đôi mắt mông lung ngấn nước. Cổ họng hắn thoáng chốc có chút khô rát, dưới bụng nhanh chóng nóng như lửa đốt, tiếng thở dốc cũng trở nên nặng nề.

    Lúc nhận ra bụng bị vật cứng đâm vào, Ngô Lão Cẩu chỉ biết đối phương đã nhẫn nhịn rất vất vả. Không giống như bình thường nói nói cười cười, vô luận bọn họ làm bao nhiêu lần, dưới tình hình này hắn luôn không thể hoàn toàn phóng thích. Ngẩng đầu mỉm cười với Trương Khải Sơn, y đỏ mặt đưa tay muốn cởi dây lưng của đối phương ra, nhưng vừa thấy được kích thước của vật cứng bên dưới, y liền nâng người muốn bỏ chạy, tiếc rằng Trương Khải Sơn đã mạnh mẽ dùng lực ép y cố định vào trước bàn.

    “Thả lỏng.” Trương Khải Sơn chậm rãi hôn lên trán và ha má y. Cho dù nhịn đến sắp bùng nổ, nhưng mấy tháng không làm, hắn biết vì tránh để đối phương bị thương, bản thân mình cần phải kiên nhẫn mở rộng lần nữa. Nhẹ nhàng cắn lên vành tai mẫn cảm của đối phương, tay trái hắn nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng người trong lòng, bàn tay phải dính đầy chất lỏng trắng đục đã trượt xuống giữa đùi đối phương.

    “Tôi không sao.” Ngô Lão Cẩu thuận thế đặt cằm gác lên vai Trương Khải Sơn, đầu tựa vào cổ đối phương, hai tay vòng qua bả vai ôm lưng hắn. Hiện giờ giữa hai người đã vô cùng ăn ý, sau khi thả lỏng thân thể, một ngón tay nhanh chóng thuận lợi đi vào nơi chật hẹp bên dưới, tiếng vào nơi sâu nhất trong cơ thể. Mặc dù có dịch thể giúp bôi trơn, nhưng thân thể đã lâu không làm khiến cho ngón tay thứ hai vừa vào đã mang lại cảm giác chua xót tê dại và không thoải mái.

    Trương Khải Sơn hiểu rõ thân thể đối phương hưng phấn ở điểm nào. Giây tiếp theo, lúc ngón tay lướt qua nơi sâu nhất trong cơ thể, người đang ngoan ngoãn như đang chìm đắm trong *** dựa lên hắn bỗng nhiên như bị điện giật mà run mạnh, hơi thở thoáng chốc trở nên lộn xộn. Một tay không cho y giãy dụa, Trương Khải Sơn nhanh chóng đưa ngón tay thứ ba vào, hướng về điểm đó tiếp tục vân vê, cảm nhận được bên trong càng ngày càng thích ứng.

    Đây là lần đầu tiên hai người làm việc này trong khi quần áo còn chưa cởi hết, nếu hiện tại có người không biết chuyện chạy vào thư phòng, từ cửa đến bàn làm việc sẽ không nhìn thấy động tĩnh bên dưới, bỏ qua tư thế của bọn họ là mặt đối mặt, cùng với tiếng rên rĩ thỉnh thoảng lọt ra ngoài, kỳ thật nhìn qua không hề có gì dị thường.

    Ngoại trừ nút áo đầu tiên bị cởi, quân phục trên người Trương Khải Sơn lúc này vẫn ngay ngắn chỉnh tề, chỉ lộ ra đường cong rõ ràng bên cổ, Ngô Lão Cẩu bị ngón tay trong cơ thể kích thích đến mức hai mắt đỏ ửng liền cúi đầu cắn vào gáy đối phương. Không ngờ, cả người y khó chịu, kỳ thật Trương Khải Sơn cũng không co chỗ nào tốt, nhưng hắn phải khống chế được ý niệm muốn xâm phạm vào cơ thể kia. Nhớ lại lúc trước ở quân doanh lúc hai người vừa gặp mặt, thứ nhất là vì tránh bị nghi ngờ, thứ hai vì khoảng thời gian đó Trương Khải Sơn làm việc vất vả, khó có được thời gian gặp mặt làm cho đến cùng, hắn chưa kịp khuếch trương hoàn toàn đã xông vào, đối phương bị đau đến mức không chỉ cắn nát môi mình, còn không thể không lấy cớ bị cảm để vắng mặt trong mấy ngày huấn luyện kế tiếp.

    Lúc này, Ngô Lão Cẩu tựa hồ cũng biết hắn đã nhịn đến cực hạn, bỗng nhiên nở nụ cười, ghé vào tai hắn khẽ nói: “Được rồi….. Vào đi……”

    Hơi thở nóng rực thổi vào tai đã mang tia lý trí cuối cùng của hắn đi mất, Trương Khải Sơn cũng không khách khí, rút ngón tay ra, điều chỉnh tư thế một chút liền đưa phần dưới đã sưng cứng vào thay thế, vừa đỡ thắt lưng y vừa hung hăng sáp nhập vào huyệt khẩu đã được khuếch trương vô cùng mềm mại.

    Vật thể thô ráp gấp mấy lần so với ngón tay vừa vào trong lập tức cả cơ thể Ngô Lão Cẩu liền chấn động, há mồm cắn chặt vào quân hàm trên quân y của hắn.

    Hai người đều không cử động, trong thư phòng chỉ truyền đến tiếng thở dốc kịch liệt.

    Cái lỗ nhỏ mấy tháng không được khai phá chặt đến mức khiến người ta điên cuồng, Trương Khải Sơn cơ hồ phải dùng hết toàn lực mới khống chế được xúc động muốn bất chấp tất cả mà đâm vào. Tầng mô hôi mỏng trên trán hắn chảy dọc theo thái dương xuống hai má, rơi xuống gáy, thấm ướt chiếc áo quân phục xanh biếc, nhìn thôi cũng thấy gợi cảm dị thường.

    Đợi cảm giác khó chịu trong cơ thể giảm bớt, Ngô Lão Cẩu nhả quân hàm ra, nâng tay xoa hai má tràn đầy mồ hôi của hắn, ngón tay quấn quanh gương mặt tuấn lãng không rõ ràng, bỗng nhiên khẽ cười cười, nói: “Rất đẹp.” Nói xong liền áp người qua, vươn đầu lưỡi liếm liếm mồ hôi giữa hai má hắn.

    Cảm giác ấm áp chạy dọc bên má, cuối cùng Trương Khải Sơn không nhịn được ôm chầm lấy đối phương, liền mau chóng bị chặn lại: “Chân ngài bị thương, để tôi.”

    Người đứng đầu Cửu Môn nhịn đến hai mắt ửng đỏ bất đắc dĩ nhìn người hiếm khi chủ động kia dù hai chân đang run run nhưng vẫn cố gắng ổn định cơ thể, thử tự mình động một cái, nhưng rất nhanh phát ra tiếng rên rĩ khó kiềm nén vì ma sát trong cơ thể.

    Run động trong không khí thoáng chốc châm ngọn lửa dục vọng trong cơ thể, Trương Khải Sơn nâng chân y lên cúi người sáp nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể.

    Đau đớn mãnh liệt khiến Ngô Lão Cẩu không kịp đề phòng sợ hãi kêu thành tiếng, thân thể phản xạ có điều kiện nháy mắt hoá đá, hai tay gắt gao bám chặt vào áo khoác quân phục của Trương Khải Sơn, không thốt nên lời.

    Bức màng bên trong co rút tạo thành khoái cảm mãnh liệt cơ hồ muốn bức Trương Khải sơn phát điên, dục niệm chịu đựng lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ, những lần đâm vào mất đi nhẫn nại và tiết chế rất nhanh làm cho cả hai lâm vào sự dâng trào của ***, mỗi lần đều chạm đúng vào chỗ mẫm cảm đã kích thích tất cả khoái cảm, cơ thể đã sớm quen thuộc ăn ý lẫn nhau đều trở nên hồn bay phách lạc.

    Đau đớn ngắn ngủi qua đi, khoái cảm như đợt thuỷ triều liên tục không ngừng tràn vào nơi sâu nhất trong bụng, dọc theo cột sống mà đâm thẳng vào, nhịp nhàng ăn khớp, mãi không đến đỉnh.

    Vì tư thế quan hệ của hai người, mỗi lần Trương Khải Sơn tiến vào đều rất sâu, đối phương nhanh chóng bị bức đến mức rơi lệ. Động tác dưới thân vẫn không dừng, Trương Khải Sơn ôm chặt hông y, hôn lên khoé mắt, một đường trượt xuống môi, hơi thở ẩm ướt quấn quít lấy nhau, nuốt cả tiếng thở của nhau.

    Tất cả giác quan trong cơ thể cơ hồ đều tập trung xuống thân dưới, Ngô Lão Cẩu bị đau đến mức trọng tâm cơ thể đều dựa vào người Trương Khải Sơn, khoái cảm từ dục vọng đang kêu gào khiến cho hai mắt y thấm một màn sương mù, trong đầu trống không một mảnh. Mắt thấy đôi mắt màu hổ phách kia lúc này chỉ phản chiều duy nhất bóng của một mình hắn, thần sắc bình thường thanh minh bị nhuốm đầy ***, đáy lòng Trương Khải Sơn bỗng nhiên nổi lên một tia lo lắng ôn thuận và nhu tình không biết tên. thân là Cửu Môn, bọn họ phải gánh vác nhiều đến mức không thể vác thêm sinh mệnh của bất kỳ ai nữa, mạng sống lẻ loi mà bọn họ có được không thuộc về ai, nhưng mà, chỉ có mình hắn mới có thể nhìn thấy người trước mặt này, vì một mình hắn mà xuất ra thần sắc ý loạn tình mê, chỉ có lúc này mới có thể có được cả cơ thể và trái tim của y.

    Trương Khải sơn vươn người ta cắn lên đôi môi đã bị mút cắn đến mức có chút hơi hơi sưng đỏ, động tác dưới thân đột nhiên trở nên kịch liệt, một tay nắm lấy tay đối phương cùng nhau xoa nắn phần dục vòng phía trước của y. Khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng đẩy Ngô Lão Cẩu vào cao trào, trong miệng vô thức kêu: “Trương….. ” Hai tay siết chặt lưng hắn, cuối cùng không thể khống chế được mà bắn ra lần thứ hai. Trương Khải Sơn cắn chặt răng, lúc cao trào vách màng bên trong co rút kịch liệt khiến cho hắn chìm ngập trong khoái cảm mà suýt chút nữa đã bắn ra, sau khi mạnh mẽ đâm vào thêm vài chục lần nữa, hắn mới hoàn toàn phóng thích tại nơi sâu nhất trong cơ thể đối phương.

    Đưa tay ôm chặt cơ thể có chút run rẫy vì bắn ra hai lần của y, Trương Khải sơn chôn mặt vào hõm vai đối phương, hô hấp của cả hai mang lại dư âm nồng nặc. Mùi vị từ ánh mặt trời trên cơ thể người này, chỉ sợ hắn có ngửi cả đời cũng không thấy đủ, đó là nếu như có đủ để hắn ngửi cả đời.

    Bỗng nhiên Ngô Lão Cẩu cười cười, hai tay nâng mặt đối phương đang chôn trong hõm vai mình lên. Kỳ thật đây là lần đầu tiên y chuyên chú nhìn Trương Khải sơn ở gần như vậy, ngũ quan vốn anh tú vì ánh mắt kiên nghị và đường cong rõ ràng ở môi mà sinh ra chút sắc bén, người nam nhân được ca tụng là có thái độ làm người nhạt nhẽo này sẽ không thể hiện ra nửa phần yếu đuối ở trước mặt người khác, chỉ có tại đây hắn mới có thể phơi bày ra một tia thuần tuý. Thâm tình của hắn, chỉ có lột hết tầng tầng lớp lớp kiên cường đi mới có thể trộm nhìn được một ít.

    Tóc ướt đẫm mồ hôi hỗn độn dính vào trán, hai người chạm trán nhau, chóp mũi đối nhau, chậm rãi nhẹ nhàng chạm môi nhau.

    Áp lực từ chiến tranh và vận mệnh khiến bọn họ đánh mất quyền lựa chọn thứ hai trong cuộc đời, may mắn chính là để cho cả hai tìm được kỷ niệm và hạnh phúc khó quên, có thể an ủi nhau trong bóng đêm buồn chán.

    Sau khi nụ hôn ôn nhu đài đăng đẳng trôi qua, đối mặt với gương mặt tuấn tú trong sáng của Ngô Lão Cẩu, Trương Khải Sơn cầm tay y, nghiêm túc vẽ một chữ ‘Trương’ vào lòng bàn tay y, sau đó nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước hôn lên môi y.

    “Nhớ kỹ chữ này, suốt đời.”

    Thuộc truyện: Cửu Môn Ký Sự