Cữu Tình Như Hỏa – Chương 10

    Thuộc truyện: Cữu Tình Như Hỏa

    Cữu Tình Như Hoả – Đệ thập chương

    Giang Kiêu Long cho rằng mình đã phi thường kiên quyết mà cự tuyệt chuyện xem mắt.

    Đáng tiếc Giang đại đường chủ luôn luôn uy phong với người dưng của chúng ta lại chỉ biết nói mồm.

    “Tiểu Long, chúng ta ở chỗ này.”

    Giang Kiêu Long bị chị cả gọi điện kêu đến khẩn cấp, vội vã chạy vào một tiệm may áo cưới.

    “Chị cả, sao hẹn em chỗ này vậy?”

    “Hừ, còn dám nói, mấy lần hẹn ngày cho chú xem mắt, chú đều nói Tiểu Hạo có việc tìm chú nên phải huỷ bỏ, chị đây đành hảo hảo nghĩ ra diệu kế thôi.” Giang Mỹ Cầm đắc ý cười.

    “A? Diệu kế?” Giang Kiêu Long bỗng nhiên nảy lên cảm giác không tốt.

    “Ha ha, đúng vậy, chính là một hòn đá ném trúng hai chim đó nha.” Giang Mỹ Cầm cười đến thập phần thần bí.

    “Chị Cầm, anh Long, mời uống trà.” Một tiểu thư tóc búi xinh đẹp đi tới trước bàn bọn họ, mỉm cười bắt chuyện.

    “Hiểu Quyên, cảm ơn em a.” Giang Mỹ Cầm cười cười tiếp nhận ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm. “Ân… Trà này pha ngon thật đấy. Tiểu Long, chú cũng uống a.”

    “Dạ.” Giang Kiêu Long cầm lấy ly trà uống một hớp.

    “Làm sao?”

    “Ách… Không tệ.” Kỳ thực chả ngon lành gì sất. Giang Kiêu Long thầm nghĩ.

    Cái miệng của y đã sớm bị cháu trai cưng nuôi dưỡng thành láo toét rồi.

    Thiếu niên cất giữ đủ loại trà, cũng thập phần tinh thông trà đạo.

    Mỗi lần đi ra ngoài mệt đến chết khiếp mà về nhà, hắn cũng vẫn sẽ pha cho mình một ly trà nóng toả hương bốn phía.

    Trước đây khi hai người còn chưa tỏ tình với nhau, y còn tưởng rằng thiếu niên thích uống trà.

    Sau này khi hắn nói mới biết, nguyên lai hắn là vì mình mới đi nghiên cứu đó.

    Vừa nghĩ đến cục cưng nhà y lẳng lặng làm cho mình nhiều chuyện như vậy, trong lòng Giang Kiêu Long liền dâng lên một trận ngọt ngào.

    Giang Mỹ Cầm hoàn toàn không biết toàn bộ tâm hồn thằng em đang đặt trên người con trai mình, còn vội vàng mai mối giùm.

    “Đến đây, Hiểu Quyên, cùng nhau ngồi đi.” Giang Mỹ Cầm ân cần bắt chuyện.

    “Dạ, cảm ơn.” Lâm Hiểu Quyên xấu hổ cười cười.

    “Tiểu Long, Đến, chị xin giới thiệu với chú. Vị này chính là tiểu thư Lâm Hiểu Quyên, là chủ tiệm áo cưới này. Bộ dáng xinh đẹp, cư xử nhiệt tình, tác phong chuyên nghiệp trong nghề, thực sự là xách đèn lồng soi khắp nơi cũng chưa chắc tìm được người tốt vậy đâu.”

    “Chị cả, chị ──” chị muốn hại chết em a? Nếu như để cái hũ giấm chua siêu bự kia biết mình đi xem mắt, chị cứ chờ ngày đi nhặt xác thằng em này nhá!

    “Chị gì mà chị? Lớn tuổi như vầy còn xấu hổ cái gì? Con trai lớn lên lấy vợ, gái lớn phải lấy chồng, là chuyện miễn bàn cãi, lí nào ngươi muốn ở một mình suốt đời a? Muốn cả đời mình dựa dẫm vào thằng cháu sao?”

    Giang Kiêu Long bị vạch trần nỗi lòng, trên mặt hơi đỏ lên. “Em, em nào có…”

    “Không có là tốt nhất! Hiểu Quyên, thật ngại quá a, Tiểu Long nhà chúng ta là cộc cằn thô lỗ như thế, toàn bộ đều do con chị chăm sóc, bất quá tình cảm cậu cháu bọn họ có tốt ra sao thì, một ngày nào đó cũng phải cưới vợ thôi. Nguyện vọng lớn nhất của chị là thấy hai người bọn họ cử hành hôn lễ cùng lúc, có được hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.”

    Cử hành hôn lễ?

    Trong đầu Giang Kiêu Long không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh Hạo Hạo và mình cùng mặc tây trang màu trắng, đi trên con đường cử hành hôn lễ…

    “Tiều Long, chú đang cười ngu cái gì thế?” Giang Mỹ Cầm thấy em trai cười đến nước miếng sắp rớt xuống, vội vã lay tỉnh y.

    “Nga, nga, không, không có gì đâu.” Giang Kiêu Long vội vã ngồi nghiêm chỉnh.

    “Ha hả, để Hiểu Quyên chê cười. Em chị có đôi lúc ngu ngu như vậy đó. Bất quá y có công việc rất tốt, thu nhập cũng rất cao, biệt thự cha chị ở chính là y mua đó.” Giang Mỹ Cầm vội vã chém gió thay em mình.

    “Vậy anh Long hiện tại ở chung với bác trai ạ?”

    “Nga, không, hiện tại y ở chung với cháu trai.”

    “Nga, như vậy a, vậy sau khi kết hôn…”

    “Ha hả, Hiểu Quyên yên tâm, sau khi kết hôn em có thể tuỳ ý mua nhà khác ở. Nói chung sẽ không để hai đứa ở cùng với con trai chị đâu. Tiểu Hạo cũng lớn rồi, nên ở riêng thôi.”

    “Em mới không cần!” Ông đây có chết cũng sẽ không rời xa Hạo Hạo!

    Giang Kiêu Long nắm chặt nắm tay, đập bàn mạnh một cái!

    “A!” Bị vẻ mặt hung ác của nam nhân doạ cho hoảng sợ, Lâm Hiểu Quyên vội vã nói lắp bắp, “Không, không sao… Ở đâu cũng được hết…”

    “Giang Kiêu Long, mày điên à? Đập bàn chi vậy? Coi mày doạ Hiểu Quyên sợ kìa.” Giang Mỹ Cầm bất mãn đánh thằng em một chút.

    “Chị cả, em đi trước.” Giang Kiêu Long đứng dậy buồn bực nói.

    Ngày hôm nay y đã nghe đủ mọi cách chị cả làm hòng để y và Hạo Hạo xa nhau. Nếu nghe thêm nữa y sợ mình nhịn không được mà lật luôn cái bàn mất!

    “Ngồi xuống cho chị!” Giang Mỹ Cầm níu kéo em mình.

    “Không được, em thực sự phải đi rồi!”

    Ngay lúc hai người đang giằng co thì, một cô gái xinh đẹp động lòng người đi vào từ ngoài cửa ──

    “Chú Long, làm sao nhanh vậy đã muốn đi rồi?” Bích Na bất mãn bĩu môi. “Không nên không nên, cháu vừa mới đến mà.”

    Đáng giận, hôm nay mình chính là đặc biệt đi rình, coi tình hình chú Long xem mắt thế nào, hảo hảo nói móc ổng trước mặt Tiểu Hạo một phen, làm sao có thể để y rời khỏi dễ dàng như vậy chứ.

    “Tiểu Bích tới đúng lúc quá.” Giang Mỹ Cầm cười cười tiến lên cầm tay cô gái, “Mau khuyên chú Long của con đi, y cũng trưởng thành rồi, nên quyết định cưới vợ thôi.”

    A ha, chú Long nếu như dám tìm vợ, con thấy Tiểu Hạo sẽ là người đầu tiên thiến y! Bích Na cười thầm trong lòng.

    Nhưng chị gái này vẫn lo sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên cứ nỗ lực châm ngòi thổi gió. “Đúng đúng, chú Long, cháu thấy vị tiểu thư này rất đẹp, rất xứng đôi với chú nha, không tin cứ bảo Tiểu Hạo đến xem, hắn khẳng định cũng sẽ tán thành ý kiến cháu ế.”

    “Nghìn vạn lần không nên!” Giang Kiêu Long sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

    “Có thể tìm Tiểu Hạo lại thì tốt thật.” Giang Mỹ Cầm cười cười gật đầu, “không chỉ có thể nhìn mặt mợ tương lai, còn có thể chọn áo cưới giúp Tiểu Bích, thực sự là nhất cử lưỡng tiện a.”

    “Trời ạ! Mẹ nuôi! Lẽ nào ngày hôm nay mẹ lừa con đến xem áo cưới sao?” Bích Na đột nhiên cảm thấy mắc mưu.

    “Không sai.” Giang Mỹ Cầm trưng bày vẻ mặt hớn hở khi gian kế được thực hiện thành công. “Ai kêu con cứ mượn cớ không đến. Ngày đính hôn cũng sắp tới rồi, đương nhiên mẹ phải nghĩ biện pháp dụ con tới.”

    “Đính hôn? Tiểu Bích đính hôn sao? Với ai a?” Giang Kiêu Long hiếu kỳ hỏi.

    “Không có! Cháu không có!” Bích Na vội vã chối bay.

    “Làm sao lại không có? Con và Tiểu Hạo từ nhỏ đã được đính ước, mẹ nuôi với mẹ con đã sớm quyết định khi nào con tròn mười tám tuổi thì sẽ cho con và nó đính hôn a.”

    “Cái gì? Cùng Tiểu Hạo đính hôn?” Gần như sấm sét giữa trời quang, Giang Kiêu Long chấn động toàn thân, đầu óc nhất thời trống rỗng ──

    “Không phải, chú Long, chú nghìn vạn lần đừng hiểu lầm. Đây đều là người lớn nói bừa cả, cháu và Tiểu Hạo đều không muốn đâu.” Bích Na thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, vội vã sốt ruột giải thích.

    “Tiểu Bích, con đang nói cái gì a? Tiểu Hạo vì cưới con, hai năm trước liền mua sẵn căn nhà nhằm lấy lòng, làm sao có thể không muốn?” Giang Mỹ Cầm còn nhớ rõ hai năm trước, con trai chính miệng nói với mình, muốn tự thân mua một căn nhà để ở chung suốt đời cùng người âu yếm.

    Mẹ à! Tiểu Hạo muốn kết hôn chính là cậu hắn, không phải con đâu!

    Nhưng loại chuyện này kêu Bích Na làm sao có thể nói ra trước bàn dân thiên hạ, không thể làm gì khác hơn là không lên tiếng.

    Nhưng Giang Kiêu Long lại cho rằng thiếu nữ đồng ý.

    Thì ra, cái nhà kia là mua vì Tiểu Bích… Bọn họ đã sớm có hôn ước rồi…

    Hắn gạt mình! Hắn toàn gạt mình!

    Giang Kiêu Long, mày là đại ngốc tự mình đa tình!

    Người ta chỉ là đùa giỡn mày, mày lại cho rằng hắn ở cùng mình cả đời?

    Thằng ngốc thằng ngốc thằng ngốc thằng ngốc!

    “A a a ──” tuyệt vọng thống khổ khó có thể chịu đựng khiến đầu nam nhân đau muốn nứt ra, Giang Kiêu Long đột nhiên ôm đầu rống lên, xông ra ngoài cửa.

    “Chú Long!” Bích Na thấy thế biết tình hình nghiêm trọng, vội vã đuổi theo.

    “Tiểu Long phát điên cái gì a?” Giang Mỹ Cầm hoàn toàn chẳng biết gì sất, mắt thấy buổi xem mắt bị phá huỷ, tức giận đến giơ chân!

    Kỷ Tử Hạo sau khi được Tiểu Bích thông báo, liều mạng chạy như bay trở về ──

    Trong phòng một đống hỗn độn.

    Tất cả đồ vật đều bị đập đến nát bấy, ngay cả TV màn hình phẳng năm mươi inch trên tường cũng nằm trên mặt đất.

    Nhưng thiếu niên một chút cũng không để ý.

    Chỉ cần cậu bình an vô sự, toàn bộ căn nhà hủy đi cũng được.

    “Cậu? Cậu ở nơi nào?” Sợ nam nhân giận dữ làm ra điều gì thương tổn chính mình, lòng Kỷ Tử Hạo nóng như lửa đốt, tìm kiếm mọi ngõ ngách.

    Tìm từng căn phòng cả trên lầu lẫn dưới lầu, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cậu mình.

    Y đi nơi nào rồi? Tiểu Bích rõ ràng bảo sau khi cậu về đến nhà thì không ra lại cửa a, làm sao mình không nghĩ tới? Nhất định là ở nơi đó!

    Xông ra từ cửa sau, thiếu niên đi ngay vào nhà kính, liền thấy nam nhân đưa lưng về mình, không nhúc nhích mà chăm chú nhìn vào một gốc cây cao to kỳ lạ.

    “Cậu.” Thật cẩn thận tiếp cận nam nhân, Kỷ Tử Hạo nhẹ giọng gọi.

    “Không được lại đây!”

    Tiếng tê rống nghẹn ngào làm thiếu niên dừng bước.

    “Cậu, cậu hãy nghe cháu nói.” Kỷ Tử Hạo chậm rãi giải thích từng chữ một, “Hôn ước với Tiểu Bích đều là do mama tự ý quyết định, cháu vốn không muốn.”

    “Bây còn muốn gạt cậu! Với tính cách của bây, nếu như không phải bây nguyện ý, ai dám ép? Nếu như trong lòng bây không có gì mờ ám, vì sao bây lại không nói cho cậu biết?” Nam nhân nắm chặt tay hô lớn.

    Kỷ Tử Hạo bị lời nói của cậu mình làm cho ấp úng. “… Dạ, cháu thừa nhận cháu vẫn không có chính thức cự tuyệt cái hôn ước này.”

    Thân thể nam nhân bỗng nhiên chấn động.

    “Ha ha, bây cuối cùng thừa nhận rồi…” Tim Giang Kiêu Long giống như bị người ta chém một đao chí mạng.

    Y từng yêu thiếu niên trước mắt biết bao nhiêu, mặc kệ hắn làm gì mình, y đều có thể chịu đựng. Nhưng vì sao, vì sao hắn muốn đùa bỡn tình cảm của y như thế?

    “Cậu, cậu hãy nghe cháu nói xong!” Kỷ Tử Hạo sốt ruột giải thích, “cháu giữ lại hôn ước này chỉ là đề phòng mọi người, tránh cho người trong nhà nghi ngờ quan hệ quan hệ của chúng ta mà thôi. Cậu phải tin tưởng cháu, trong lòng cháu chỉ có duy nhất mình cậu!”

    “Tao không tin! Tao cái gì đều không tin nữa! Mày gạt tao, mày luôn gạt tao! Tao nghĩ thấy thật kỳ quái, điều kiện của mày tốt như vậy, muốn người thế nào mà không có, làm sao có thể coi trọng loại đàn ông như tao? Thì ra, thì ra mày vốn chỉ muốn đùa giỡn tao!”

    “Cháu không có!” Kỷ Tử Hạo gấp đến độ tiến lên.

    “Đừng lại đây!” Nam nhân mạnh mẽ xoay người lại, trên tay thình lình rút ra một khẩu súng. “Mày dám đi về phía trước một bước, tao liền nổ súng giết mày!”

    “Chỉ cần cậu không khóc, cậu muốn bắn mấy phát đều được.” Kỷ Tử Hạo thấy nước mắt trên mặt nam nhân, tim đều muốn nát ra.

    “Ai khóc? Ông đây không khóc! Không khóc!” Nam nhân không muốn thừa nhận mình từ lâu đã rơi lệ đầy mặt, phát cuồng nổ sung lung tung trong không trung.

    Bằng ── Bằng ── Bằng ──

    Đạn bắn trúng nóc nhà thuỷ tinh, mảnh vụn vỡ rơi xối xả như mưa, một ngọn đèn treo lớn trong nhà kính cũng bị đạn bắn trúng, phút chốc từ không trung rơi xuống.

    “Cậu.” Kỷ Tử Hạo mắt thấy đèn treo sẽ rơi trúng người yêu thương, sợ đến hồn bay phách tán, bỗng nhiên nhào về trước, gắt gao ôm y vào trong lòng.

    Loảng xoảng ──

    Đèn treo đúng lúc rơi xuống đầu thiếu niên. Kỷ Tử Hạo bị va đập đến đầu rơi máu chảy, từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm đọng lại trên trán hắn.

    “Cậu!” Dường như không hề cảm thấy đau, Kỷ Tử Hạo xoa lên khuôn mặt nam nhân, sốt ruột hỏi, “Cậu có bị thương không? Trên mặt làm sao lại có máu?”

    Giang Kiêu Long thấy thiếu niên bị thương nghiêm trọng như vậy, lại chỉ quan tâm mình, nhịn không được khóc rống thất thanh. “Ô, đó không phải là máu của cậu, là của bây a, Hạo Hạo!”

    “Thế sao?” Kỷ Tử Hạo đưa tay sờ sờ vết thương, mới bắt đầu cảm thấy đau đớn tận xương, “Thật tốt quá, cậu không bị thương là tốt rồi.”

    Tầm mắt từ từ không rõ, thiếu niên dần dần mất đi ý thức cùng lúc, vẫn đang không ngừng nỉ non: “Cậu… Cậu đừng khóc… Cháu yêu cậu… Cháu thực sự yêu cậu…”

    Phi Long Đường Giang đại đường chủ từ khi còn trẻ đã mê đập lộn choảng nhau, vào bệnh viện như vào nhà bếp, chưa bao giờ khẩn trương lo sợ.

    Nhưng lúc này y đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, sợ đến cả người run rẩy.

    Hạo Hạo chảy nhiều máu như vậy, hắn không có việc gì chứ?

    Bảo bối của cậu… Van cầu bây nghìn vạn lần đừng có việc gì…

    “Kiêu Long! Tình hình thế nào?” Thẩm Quan Kiệu và Hoắc Phi nhận được thông báo từ bệnh viện liền vội vã chạy tới.

    “Tiểu Hạo không có việc gì chứ?” Hoắc Phi sốt ruột hỏi. Kỷ Tử Hạo là bạn tốt lâu năm của Hoắc Phi, hai người tuy rằng ưa đấu võ mồm, nhưng cảm tình luôn luôn tốt đẹp.

    “Tôi không biết…” Giang Kiêu Long thống khổ ôm đầu, “Hạo Hạo chảy thật nhiều máu… Tôi rất sợ hãi… Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa!”

    “Nói nhảm gì đó? Kiêu Long, cậu phải vững tin, cháu trai cậu không có việc gì cả.” Thẩm Quan Kiệu cũng từng trải qua nỗi khổ mất vợ, xúc động vỗ vỗ vai an ủi y.

    “Đúng vậy, Tiểu Hạo từ nhỏ lớn lên giữa rừng núi, thân thể rất tốt, nhất định không có việc gì đâu.” Hoắc Phi cũng vội vã an ủi.

    Đúng lúc này, đèn trong phòng giải phẫu chợt tắt, thiếu niên nằm ở trên giường bị đẩy ra ──

    “Hạo Hạo!” Giang Kiêu Long khóc lóc chạy đến, “Hạo Hạo!”

    “Cẩn thận, đừng đụng tới hắn.” Y tá vội vã đưa tay ngăn cản, “hắn vừa mới khâu xong vết thương, nghìn vạn lần đừng chạm vào.”

    “Bác sĩ Lưu, Hạo Hạo nhà tôi không có việc gì chứ?” Giang Kiêu Long hai mắt đẫm lệ hỏi.

    Bác sĩ Lưu có hơi kinh ngạc nhìn nam nhân cao to cường tráng trước mắt.

    Hắn trị thương cho Giang đường chủ nhiều năm như vậy, mặc kệ thương tích nghiêm trọng cỡ nào cũng không thấy y rơi một giọt nước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy y khóc.

    “Vết thương trên đầu hắn đã khâu lại rồi, nhưng còn cần xem có dấu hiệu chấn động não hay không, phải nằm viện vài ngày hảo hảo quan sát.”

    “Nói vậy là, Hạo Hạo nhà tôi không có nguy hiểm tính mệnh rồi, có đúng hay không?” Giang Kiêu Long lo lắng hỏi.

    “Có thể nói như vậy.” Bác sĩ Lưu hơi nhăn trán. “Chỉ cần trong khoảng thời gian này hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng thương là có thể khôi phục được.”

    “Ô… Cảm ơn anh… Cảm ơn anh bác sĩ Lưu!” Giang Kiêu Long đột nhiên quỳ xuống lạy bác sĩ một lạy!

    Tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.

    Vân Dật Hội Giang đại đường chủ đầu đội trời chân đạp đất thế nhưng lại quì xuống đơn giản như vậy.

    Thẩm Quan Kiệu quen biết Giang Kiêu Long nhiều năm như thế, chỉ thấy y quì hai lần.

    Mà hai lần này đều là vì thiếu niên nằm trên giường bệnh.

    Ai, xem ra, người anh em của mình đời này cuối cùng đã định rồi…

    Thuộc truyện: Cữu Tình Như Hỏa