Home Đam Mỹ Đại Nịnh Thần – Quyển 3 – Chương 25: Lặn lội đường xa

    Đại Nịnh Thần – Quyển 3 – Chương 25: Lặn lội đường xa

    Thuộc truyện: Đại Nịnh Thần

    Chương thứ hai mươi lăm – Lặn lội đường xa

    Cho dù từ Côn Châu về thiên kinh cưỡi ngựa ngày đêm không nghỉ cũng phải mất bảy ngày, nói cách khác Lưu Bá Hề đã mất tích bảy ngày trên biển.

    Khẽ đỡ trán đang không ngừng đau nhức, Dạ Vị Ương cố gắng làm cho bản thân không nghĩ đến kết quả tồi tệ nữa, trong lòng hắn có hỗn loạn thế nào cũng vô pháp tiếp thu, đối với Đại tướng quân ngàn dặm xa xôi ngoài kia không giúp được gì.

    “Chúng ta đã phái nhân mã ở ven bờ chung quanh Côn Châu tìm kiếm, Đại tướng quân phúc lớn mạng lớn nhất định không có việc gì.” Chước Hoa nói như vậy, chính là an ủi Dạ Vị Ương, cũng là an ủi chính mình.

    Ngày nào còn chưa tìm được Lưu Bá Hề, bọn họ nhất quyết không cho rằng Đại tướng quân đã chết.

    Hắn biết với tình cảnh hiện tại không thích hợp đường dài bôn ba, nhưng phải bắt hắn ở thiên kinh mỗi ngày ăn uống nghỉ ngơi, hắn thật sự không làm được.

    “Thiên Thương, mang ta đi Côn Châu.” Gặp thần sắc Tịch Thiên Thương lúng túng, Dạ Vị Ương đứng lên, ngữ khí kiên định, : “Đừng quên, ta thông hiểu thú ngữ, có thể cùng vạn thú câu thông, vừa rồi chính là thông qua chim nhỏ nghe các ngươi nói chuyện.”

    Về phần năng lực này, Dạ Vị Ương rất ít đề cập với người khác, thứ nhất hắn nếu có thể không dùng thì sẽ không dùng, thứ hai là không nhất thiết phải nói ra.

    “Chỉ cần dắt ta đến bờ biển, ta có thể biết Đại tướng quân ở nơi nào.” Vừa nãy tỉnh táo lại, Dạ Vị Ương mãnh liệt nhớ ra hắn có thể lợi dụng năng lực bản thân câu thông với sinh vật ngoài biển, nói không chừng sẽ biết được tin tức của Đại tướng quân.

    Sống thấy người chết thấy xác, bất luận Bá Hề giờ phút này còn sống hay đã chết, hắn đều nhất định tìm được nam nhân.

    “Này…” Chước Hoa không khỏi nhíu mày, hắn rất muốn Dạ Vị Ương đi Côn Châu giúp đỡ tìm người, chẳng qua thế cục Côn Châu sau khi Đại tướng quân mất tích một lần nữa trở nên rối ren, hắn sợ Dạ Vị Ương đi đến đó sẽ không an toàn.

    Chước Hoa biết, người Đại tướng quân yêu thương nhất chính là Dạ Vị Ương, huống chi hiện giờ, Dạ Vị Ương không phải chỉ một người, Lưu Bá Hề sẽ không muốn nhìn thấy Dạ Vị Ương bị vây trong tình cảnh nguy hiểm như vậy.

    “Được, ta và ngươi cùng đi.” Tịch Thiên Thương đáp ứng.

    Chước Hoa không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Hoàng thương?!”

    Không nói thêm gì nữa, Tịch Thiên Thương liền lập tức ban lệnh xuống, sai người nhanh chóng chuẩn bị xa mã, thu thập một chút xuất phát đến Côn Châu.

    ,,,,,,,,,,

    ,,,,,,,,,,

    “Hắn đã ngủ chưa?”

    Khinh thủ khinh cước vén màn xe ngựa, Tịch Thiên Thương nhìn thấy đại hồ ly đang ngủ say trong xe ngựa, cho dù là trong mộng, giữa hai chân mày Dạ Vị Ương vẫn không giãn ra.

    “Dạ đại nhân vừa uống qua dược, vi thần đã thả vài vị thuốc an thần vào trong, hiện tại đã ngủ say.” Thường Thiếu Điển nhẹ giọng nói.

    Giữa trưa hôm nay thu được tin tức từ Côn Châu báo về, Tịch Thiên Thương không nói hai lời liền phân phó chuẩn bị mã xa, mang theo người xuất phát đến Côn Châu, Thường Thiếu Điển nhận được tin báo cũng vội vàng thu thập chút dược liệu đi theo.

    Tiến lên nhẹ nhàng vuốt đôi mày đang nhíu chặt của nam nhân, Tịch Thiên Thương kéo chăn đắp cho Dạ Vị Ương, sau đó cùng Thường Thiếu Điển ly khai xe ngựa.

    Ban đêm gió thu dẫn theo chút mát lạnh, xuy xuy thổi qua cây cối hai bên đường.

    Nhảy lên ngựa, Tịch Thiên Thương phất tay một cái, đoàn người trong bóng đêm dày đặc tiếp tục di chuyển, lo lắng Dạ Vị Ương nghỉ ngơi, tốc độ đoàn người thoáng chậm lại.

    “Hoàng thượng, Dạ đại nhân đã ngủ chưa?” Hồng y nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa đuổi theo, Chước Hoa đi đến bên cạnh Tịch Thiên Thương.

    “Ngủ rồi, hôm nay lên đường gấp rút, bộ dáng hắn lại thế kia, sớm đã mệt không chịu nổi, chẳng qua trong lòng lo lắng cho Bá Hề ngủ không được, vừa rồi uống ít dược của Thiếu Điển mới chịu ngủ.” Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, Tịch Thiên Thương thở dài, “Chính là trong mộng cũng không yên.”

    Hắn cùng Dạ Vị Ương giống nhau, hôm nay nghe được tin tức Lưu Bá Hề không rõ tung tích, trong lòng hắn lo lắng không ít hơn Dạ Vị Ương bao nhiêu, sự tình Lưu Bá Hề mất tích trên biển chính hắn cũng không lường trước được.

    Cuộc đời thiên biến vạn hóa, vô tình đụng phải bão táp cuồng phong.

    Người có thể thắng, nhưng thiên nhiên khó có thể thắng.

    Tịch Thiên Thương không muốn nghĩ đến tình huống hiện giờ của Lưu Bá Hề, chính như Dạ Vị Ương nói, chưa nhìn thấy người, quyết không buông tha.

    “Vốn nghĩ giấu Dạ đại nhân, nhưng không ngờ lại để đại nhân biết được.” Chước Hoa mang theo lo lắng nhìn về phía xe ngựa, “Thiên kinh đến Côn Châu đường xá xa xôi, chúng ta đi ngày đi đêm như vậy, e rằng Dạ đại nhân sẽ không chịu nổi.”

    Người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là Dạ Vị Ương trong bụng đang có tiểu hồ ly cần được tịnh dưỡng, cho dù nam nhân kia có năng lực đặc biệt của cửu vĩ hồ, nhưng trong mắt bọn họ, Dạ Vị Ương vẫn là con người.

    “Vị Ương là người thông minh, bình thường tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại thông minh lợi hại, ngươi cho rằng chúng ta sẽ gạt hắn được bao lâu?”

    Tịch Thiên Thương lắc đầu, nhìn đêm đen trước mắt nói: “Nếu để hắn ở lại thiên kinh, trong lòng hắn tồn tâm sự ngày qua ngày bất ổn không yên, chỉ sợ đối với thân thể hắn càng không xong. Vị Ương có năng lực thông hiểu thú ngữ, có lẽ thật sự sẽ tìm được Bá Hề.”

    “Hoàng thượng, vạn nhất…” Chước Hoa không dám tin, nếu Đại tướng xảy ra chuyện, mà Dạ Vị Ương là người đầu tiên biết tin, nam nhân kia sẽ như thế nào thừa nhận.

    Hai tay siết chặt dây cương, Tịch Thiên Thương không đáp lại, nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn sẽ tận hết khả năng đi an ủi, bảo hộ Dạ Vị Ương.

    Hắn ngẩng đầu nhìn những vì sao thưa thớt trên bầu trời, không khỏi cười khổ, Lưu Bá Hề a Lưu Bá Hề, ngươi tốt nhất là hảo hảo còn sống, nhìn Dạ Vị Ương vì ngươi thương tâm như vậy, khiến cho ta vừa hâm mộ, lại vừa ghen tị.

    Ngươi làm đau lòng Vị Ương, để hắn và đứa nhỏ ở lại thế giới này, kia bọn họ sẽ trở thành người của ta, ngươi cam tâm sao?

    Lưu Bá Hề ngươi là kẻ hiếu thắng, nếu nghe được lời ta, liền nhanh nhanh xuất hiện cho ta!

    ,,,,,,,,,,

    ,,,,,,,,,,

    Thời gian này đối với Dạ Vị Ương là vô cùng khó khăn, từ thiên kinh đến Côn Châu bảy ngày lộ trình lặn lội gian truân, cho dù trong xe có không ít vật phẩm giảm xóc, Dạ Vị Ương mỗi ngày cũng bị xóc đến khó chịu.

    Trong bụng tiểu hồ ly như là kháng nghị không ngừng đạp hắn, tựa vào xe ngựa Dạ Vị Ương dùng sức nhắm mắt, hắn cúi đầu nhẹ nhàng vỗ bụng, thì thào nói: “Ta biết ngươi vất vả, là phụ thân không tốt, không nên dưới tình cảnh như vậy mang theo ngươi chịu tội.”

    “Vật nhỏ, chúng ta muốn đi tìm cha của ngươi, nhịn một chút, được không? Lập tức sẽ đến Côn Châu, xe ngựa chúng ta sẽ tìm được cha của ngươi.”

    Sắc mặt có chút trắng bệch nam nhân lẩm bẩm nói, tiểu hồ ly trong bụng giống như nghe hiểu lời Dạ Vị Ương chậm rãi im lặng xuống.

    Xe ngựa giảm tốc, đoàn người dừng lại bên đường bổ sung vật phẩm, Dạ Vị Ương chịu không nổi xóc nảy thở ra một hơi.

    “Vị Ương, tối nay chúng ta nghỉ ở chỗ này một đêm, ngày mai có thể đến Côn Châu.” Cửa xe ngựa mở ra, Tịch Thiên Thương nhìn nam nhân sắc mặt trắng bệch trong lòng liền nhói đau.

    “Ân.” Dạ Vị Ương gật đầu, mấy ngày qua bôn ba ngày đêm đã khiến hắn kiệt sức, cửu vĩ hồ không sinh bệnh, nhưng cũng sẽ mệt mỏi.

    Đường xá ở đây không giống với xã hội hiện đại bằng phẳng thẳng tắp, mà đa số đều gập ghềnh lắc lư, mấy ngày nay Dạ Vị Ương cảm thấy xương cốt cả người như muốn vỡ ra, khó chịu như vậy, huống chi trong bụng còn có tiểu hồ ly chưa ra đời.

    Dạ Vị Ương cảm thấy thực có lỗi với tiểu hồ ly, còn chưa sinh ra đã phải cùng hắn chịu tội.

    Tịch Thiên Thương dìu Dạ Vị Ương xuống ngựa, hai chân vừa chạm đất liền một trận đau nhức ập đến khiến hắn suýt nữa ngã nhào, hoàn hảo Tịch Thiên Thương nhanh tay ôm lấy mới không bị té ngã.

    Không nói hai lời, Tịch Thiên Thương loan thắt lưng cánh tay xuyên qua đầu gối nam nhân trực tiếp bế lên, ôm Dạ Vị Ương đi vào trong phòng dịch trạm.

    Phòng ở dịch trạm tuy rằng không thoải mái như thiên kinh, nhưng so với xe ngựa thì tốt hơn nhiều lắm, thân thể nháy mắt tiếp xúc với giường đệm, Dạ Vị Ương cả người đều thả lỏng.

    Dạ Vị Ương nằm bên giường nghỉ ngơi chốc lát, ngẩng đầu nhìn Tịch Thiên Thương đang thay hắn rót nước, đối phương nâng đầu hắn tựa vào đầu giường chậm rãi uống nước, không khỏi cười khổ: “Cũng là đám người các ngươi lợi hại, cả ngày cưỡi ngựa vẫn còn hăng hái như vậy, làm sao giống ta, mới vài ngày liền không xong.”

    “Ngốc hồ ly, chúng ta là từ nhỏ tập võ, làm sao giống ngươi, ngay cả đứng tấn cũng không biết.” Tiếp nhận chén không, Tịch Thiên Thương đưa tay xoa hai má trắng bệch của nam nhân, thương tiếc nói: “Người bình thường còn chịu không nổi loại bôn ba cực khổ này, huống chi là đại hồ ly ngươi đang mang đứa nhỏ.”

    Đối phương chạm vào làm cho Dạ Vị Ương dễ chịu hơn, giống như có cỗ lực lượng từ Tịch Thiên Thương truyền đến, chậm rãi rót vào thân thể hắn.

    “Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta gọi Thiếu Điển đến xem ngươi.”

    Tịch Thiên Thương đang định rời đi liền bị Dạ Vị Ương kéo lại: “Đừng đi, Thiếu Điển cũng không biết võ công, hắn mấy ngày qua chiếu cố ta cũng đủ mệt mỏi, để hắn nghỉ ngơi đi, ta không sao.”

    Gặp Tịch Thiên Thương vẫn lo lắng, Dạ Vị Ương vỗ vỗ chỗ bên cạnh giường: “Ngươi lên đây bồi ta một lát, sư phó có nói, chỉ cần ta cùng cha đứa nhỏ ở một chỗ sẽ tốt hơn nhiều.”

    Mặc dù Tịch Thiên Thương luôn tuyên bố hắn là cha đứa nhỏ, nhưng rốt cuộc có phải hay không, Tịch Thiên Thương trong lòng kỳ thực cũng không nắm chắc.

    Lúc này nghe lời nói Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương cũng không trì hoãn, cởi giày lên giường để đại hồ ly tựa vào ngực hắn, hành động vô cùng thân thiết như vậy, cẩn thận nghĩ lại, mấy năm nay vẫn là lần đầu.

    Đối với việc hắn có phải cha của tiểu hồ ly hay không, vấn đề này hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ nghĩ nếu không có biện pháp làm cho Dạ Vị Ương dễ chịu hơn, hắn sẽ đi cấp cho Dạ Vị Ương một chén dược lại đây.

    Thân thể mệt mỏi dường như có dấu hiệu giảm bớt, Dạ Vị Ương thật sự là quá mệt mỏi, hắn trong lòng nghĩ, Tịch Thiên Thương đại khái cũng là cha tiểu hồ ly, chậm rãi nhắm mắt lại, chốc lát ở trong ngực Tịch Thiên Thương ngủ say.

    “Vị Ương?” Khẽ hô một tiếng không ai đáp lại, Tịch Thiên Thương thật cẩn thận đem người thả xuống giường, khinh thủ khinh cước giúp Dạ Vị Ương thay đổi quần áo trên người.

    Lấy một cái khăn nóng cấp nam nhân chà lau thân thể, sau đó lên giường đem đại hồ ly ủng vào trong ngực rồi nhắm mắt, ngay cả khi bọn họ là người tập võ, cũng mệt mỏi bất kham.

    Hết chương thứ hai mươi lăm

    Thuộc truyện: Đại Nịnh Thần