Home Đam Mỹ Đại Nịnh Thần – Quyển 3 – Chương 30: Tiểu hồ ly ra đời (hạ)

    Đại Nịnh Thần – Quyển 3 – Chương 30: Tiểu hồ ly ra đời (hạ)

    Thuộc truyện: Đại Nịnh Thần

    Chương thứ ba mươi – Tiểu hồ ly ra đời (hạ)

    Không hề dự liệu bụng liền đau lên, nhưng trong tình huống hắn không thể khống chế biến thành bản thể cửu vĩ hồ, Dạ Vị Ương rất khó không nghĩ đến phương diện tiểu hồ ly sắp ra đời.

    Thân thể cuộn lại một chỗ, mấy cái đuôi to giống như đem chính mình mãnh mẽ bao bọc lại, Dạ Vị Ương có chút sợ hãi lại có chút chờ mong.

    Về chuyện sinh con Dạ Vị Ương chỉ từng nhìn thấy qua TV, tiếng la tê tâm liệt phế ngược lại khắc sâu ấn tượng, hắn lúc ấy đã ở trong lòng thầm tính toán, tương lai nếu cưới vợ hắn nhất định sẽ thương yêu nàng, nữ nhân sinh con rất thống khổ.

    Không nghĩ tới, chính hắn lại có một ngày cũng sinh đứa nhỏ.

    May mắn hôm nay không quá lạnh, tuy rằng thời tiết biển động nhưng thập phần sáng sủa, chẳng qua bên người không ai bồi hắn, Dạ Vị Ương không khỏi cười khổ, đến giờ khắc cuối cùng hắn sinh đứa nhỏ bên người cư nhiên là một lão hổ.

    “Ngao ngô”

    Đại lão hổ khẽ kêu hai tiếng, đứng dậy đi đến cửa sơn động nằm sắp xuống, giống như canh gác cho Dạ Vị Ương.

    Trong sơn động trống trơn chỉ còn lại một mình Dạ Vị Ương, đuôi to mềm mại bao lấy thân thể, nam nhân biến thành đại hồ ly chốc chốc lại phát ra từng trận gầm gừ, cảm giác đau đớn từ bụng truyền xuống càng lúc càng rõ ràng.

    Dạ Vị Ương không biết làm thế nào, chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng cơn đau đớn khó khăn này.

    Hắn nghĩ cơn đau này sẽ kéo dài liên tục một thời gian dài, nhưng rất nhanh cảm giác đau đớn chầm chậm giảm bớt, cũng không biết là do đầu óc đau đến choáng váng hay sao, Dạ Vị Ương phát hiện hắn bắt đầu ảo giác.

    Trước mắt sơn động hôn ám dần trở nên vặn vẹo, giống như đường hầm thời không liên tục xoay chuyển, đại hồ ly chậm rãi nhắm hai mắt lại, che đi mảnh bạch quang chói mắt.

    Ký ức không biết từ nơi nào tựa như cơn sóng thần dũng mãnh chạy vào đầu hắn, hắn thấy được tiểu hồ ly bị gãy chân trong rừng, khuôn mặt Lưu Bá Hề thiếu niên rất nhanh phát hiện ra hắn.

    Hắn thấy được sư phó cùng Tịch Thiên Thiên năm đó ở trên Ngọc Hành sơn, cũng chứng kiến cảnh tượng tiểu hồ ly bởi vì Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương tranh đấu mà một mình bỏ đi.

    Ly khai Ngọc Hành sơn, tiểu hồ ly trùng hợp bị Bắc Thần Diêu Quang ôm đi, muốn trở lại Ngọc Hành sơn nhưng không có biện pháp, từ lúc đầu không tín nhiệm cùng bài xích, đến dần dần tiếp nhận thiếu niên Bắc Thần Diêu Quang.

    Cuối cùng, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua thân thể tiểu hồ ly.

    Dạ Vị Ương giống như nghe thấy thanh âm Bắc Thần Diêu Quang ôm hắn khóc rống, nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào lúc Tịch Thiên Thương ôm hắn trốn trên núi yên lặng rơi lệ, cũng nghe thấy tiếng gọi nỉ non của Lưu Bá Hề ngồi ở đỉnh núi mỗi ngày chờ tiểu hồ ly trở về.

    “Ô ô”

    Này thanh âm quá chân thực, tựa như ngay ở bên tai.

    Đau quá!

    Đột nhiên trong lúc đó, trong bụng giống như có đồ vật theo tứ chi thân thể hòa cùng máu huyết, cảm giác đau nhức xé rách trước nay chưa từng có, Dạ Vị Ương mãnh liệt tỉnh táo.

    “Ô ô… Ô ô!!!”

    Móng vuốt đại hồ ly trên mặt đất trảo ra những vết cào, thân thể và lực lượng của cửu vĩ hồ tập trung hướng đến miệng vết thương cào xé, Dạ Vị Ương rõ ràng cảm nhận được tiểu hồ ly trong bụng đang khẩn cấp muốn đến thế giới này.

    Tiểu hồ ly càng muốn đi ra, thân thể cùng lực lượng trên người Dạ Vị Ương xói mòn càng nhiều, vẫn duy trì nguyên hình cửu vĩ hồ Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn xuống, không biết từ khi nào thân dưới hắn đã chảy máu loãng.

    Khi sinh đứa nhỏ sẽ bị đau bụng và chảy máu tươi, cho dù là cửu vĩ hồ cũng không ngoại lệ.

    Một khắc trước Dạ Vị Ương đối với thân thể cửu vĩ hồ không có quá nhiều nhận thức, nhưng vừa rồi trong cơn hốt hoảng hắn đã phục hồi lại ký ức của cửu vĩ hồ, khi huyết mạch truyền thừa cửu vĩ hồ xuất hiện trên thế gian, Dạ Vị Ương cũng sẽ có lại toàn bộ lịch sử trong dĩ vãng.

    Ở trong sóng thần hắn tiêu hao quá nhiều thể lực, bởi vì mấy ngày nay gây sức ép làm cho tiểu hồ ly trong bụng hắn muốn ra đời, nhưng thân thể hắn không có hoàn toàn chuẩn bị tốt, tiểu hồ ly cũng chưa chuẩn bị tốt.

    Nếu lúc này bên người có cha tiểu hồ ly, hết thảy mọi sự sẽ thuận lợi hơn, nhưng hiện tại Dạ Vị Ương chỉ có thể dựa vào chính mình.

    Tiểu hồ ly tựa hồ không đủ lực lượng, dường như bị mắc kẹt, sau một phen gây sức ép liền vô pháp chui ra.

    Hai móng vuốt gắt gao cuộn trên mặt đất, Dạ Vị Ương dùng đuôi quấn lấy tiểu hồ ly đã muốn ra một nửa, trong cơn đau đớn khiến người ta ngưng thở cắn răng từng chút ép tiểu hồ ly đi ra.

    Mỗi lần tiểu hồ ly ra được một chút, miệng vết thương xanh nứt thêm một ít, hắn hiện tại giống như đem chính mình xé thành hai nửa, điên cuồng tự ngược.

    Chính là không còn cách nào, như vậy tiếp tục kéo dài không biết tiểu hồ ly sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Dạ Vị Ương biết bản thân tuyệt đối sẽ không vì mất đi năng lực cửu vĩ hồ che chở ra máu quá nhiều mà tử vong.

    Hắn không thể làm cho tiểu hồ ly vừa ra đời liền mất đi phụ thân, càng không muốn thời điểm người của hắn tìm ra hắn chỉ còn lại khối thi thể lạnh như băng.

    Hắn thật vất vả mới sống lại, hắn thật vất vả mới tìm được cuộc sống thuộc về chính mình, hắn không nghĩ sẽ buông tha như vậy.

    Dạ Vị Ương dùng đuôi gắt gao quấn lấy tiểu hồ ly vẫn còn trong bụng dùng sức ép ra, chỗ yết hầu phát ra từng trận nức nở thê lương, giống như cứng rắn xé bỏ khúc ruột trên người vô cùng đau nhức.

    So với đau đớn khi chữa khỏi chân ở Ngọc Hành sơn, chỉ có hơn chứ không kém.

    Nhưng Dạ Vị Ương không nghĩ nhiều như vậy, hạ quyết tâm nhất định phải túm tiểu hồ ly trong bụng ra. (Ó.Ò)

    Trong bụng bỗng dưng trống rỗng, nửa thân dưới tựa hồ tràn ngập máu tươi nhầy nhụa, Dạ Vị Ương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cái đuôi quấn quýt lấy tiểu hồ ly còn đang ngọ ngoạy đưa đến trước mặt mình.

    Trong tầm nhìn mơ hồ có thể nhìn thấy vật nhỏ bạch bạch dính đầy huyết, Dạ Vị Ương trong lòng nghĩ, đúng là sinh ra một tiểu hồ ly a, ánh mắt dần nhắm lại rơi vào hôn mê.

    ,,,,,,,,,

    ,,,,,,,,,

    Dạ Vị Ương nghe dường như có người gọi hắn.

    Thanh âm vừa vội vàng vừa khẩn trương, một tiếng lại một tiếng ghé vào lỗ tai hắn gọi.

    Chậm rãi mở mắt, Dạ Vị Ương cảm thấy toàn thân như rơi vào biển rộng, hết thảy bốn phía đều hư hư thực thực, như cách một tầng nước mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện.

    “Ngao ngô”

    Thanh âm này…

    Dạ Vị Ương mãnh liệt từ trong cơn mê tỉnh dậy, dùng sức trừng con ngươi nhìn tiểu hồ ly nào đó lớn bằng mèo con mấy tháng nằm trong ngực mình, trong đôi mắt to tròn ngập nước đều là đáng thương cùng lo lắng.

    “Phụ thân không có việc gì, vật nhỏ.”

    Dạ Vị Ương thân thủ nhẹ nhàng kéo tiểu hồ ly vào ngực mình, sau khi mất đi năng lực cửu vĩ hồ hắn liền trở về bộ dáng con người, hắn cúi đầu nhìn qua, tuy rằng trên mặt đất tràn đầy máu tanh nhìn thực đáng sợ, nhưng trên người hắn hoàn toàn không có thương tích gì.

    Đây là tiểu hồ ly tân sinh, hắn cũng là nhân loại tân sinh.

    Chính là mất đi năng lực cửu vĩ hồ khiến thân thể hắn không còn tốt như trước, mỏi mệt cùng đau nhức vẫn quẩn quanh.

    “Để phụ thân nhìn ngươi một chút.” Dạ Vị Ương miễn cưỡng từ trên mặt đất ngồi dậy, hắn đem tiểu hồ ly cẩn thận tỉ mỉ nâng trên tay, nhìn thế nào cũng rất giống bộ dáng hắn lúc còn nhỏ.

    Một bên âm thầm cảm thán, rõ ràng chỉ như con mèo con, vừa rồi lại làm cho hắn đau đến chết đi sống lại.

    Bạn đang

    Loại cảm thụ làm mẫu thân người ta này thật quá vi diệu, Dạ Vị Ương tuy rằng rất muốn ôm tiểu hồ ly vào trong ngực bất dịch, nhưng nghĩ lại đối với hắn không phải lựa chọn tốt nhất.

    Nhặt lên quần áo dưới đất mặc vào, trên người không có quần áo cảm giác có chút lạnh, Dạ Vị Ương đánh cái rùng mình, ôm tiểu hồ ly trong lòng tràn đầy áy náy: “Rõ ràng ngươi vừa mới sinh, chính là phụ thân không có biện pháp cấp ngươi quần áo ấm áp.”

    Tuy rằng trên người tiểu hồ ly có bạch mao so với hắn còn ấm áp hơn, Dạ Vị Ương thân vừa là mẹ vừa là cha vẫn là hổ thẹn không thôi.

    Nếu không phải mấy ngày nay chạy tới chạy lui tiêu hao nhiều tinh lực, lại bị sóng thần ở Côn Châu gây sức ép, hơn nữa bởi vì lo lắng cho Bá Hề mà ăn không ngon ngủ không yên, cũng sẽ không khiến tiểu hồ ly ra đời nhanh như vậy.

    Tùy tiện xoa vết bẩn trên mặt, Dạ Vị Ương xé chỗ y phục khô ráo sạch sẽ trên người, đem tiểu hồ ly thật cẩn thận bao lại.

    Thời điểm thử từ trên đất đứng dậy chân nhịn không được run lên, tuy rằng trên người không có vết thương, nhưng do hao mòn quá nhiều thể lực lúc này Dạ Vị Ương vừa lạnh vừa suy yếu, không hề dễ chịu.

    Hắn không thể một mực ở trong động chờ, Chước Hoa bọn họ khẳng định sẽ phái người tìm hắn.

    Dạ Vị Ương ngồi trở lại trên đất thở hổn hển hai hơi, vẫn nghỉ ngơi chốc lát đi, nay đã bất đồng với ngày xưa, không thể tùy hứng làm bừa.

    “Ngao ngô” Tiểu hồ ly trong ngực từ lớp quần áo chui ra lộ cái đầu nhỏ, trong đôi mắt ngập nước đều là quan tâm.

    “Vật nhỏ, thực ngoan a, hiện tại đã biết thương phụ thân, ngươi trước kia ở trong bụng phụ thân cũng náo động không ít.”

    Nhìn thấy tiểu hồ ly đáng yêu trong ngực, tâm Dạ Vị Ương đều nhanh hòa tan.

    Vừa rồi chịu khổ trong nháy mắt đã bị Dạ Vị Ương quăng ra sau đầu, có thể nhìn thấy tiểu hồ ly khỏe mạnh kiện khang ra đời, hết thảy đều đáng giá.

    Tuy rằng vật nhỏ phải sau bảy ngày mới biến thành người, nhưng hiện tại bọn họ đã “mẫu tử liên tâm” có thể thấu hiểu lời nói lẫn nhau, cảm giác được tâm tình đối phương.

    “Ngao ngô!”

    Cái miệng nhỏ khẽ kêu hai tiếng, vừa rồi lão hổ đứng bên ngoài bảo hộ hướng Dạ Vị Ương và tiểu hồ ly đi tới, đối mặt Dạ Vị Ương đã biến thành con người, lão hổ bắt xuất hiện bản năng dã thú đề phòng cùng cảnh giác.

    Dạ Vị Ương trong lòng lộp bộp một chút, xong rồi, hắn bây giờ thật sự là vào hang hổ.

    Sau khi biến thành con người đã không có biện pháp cảm nhận nội tâm của lão hổ, càng không có khả năng khiến đối phương ngoan ngoan tránh đường cho hắn.

    Cánh tay ôm tiểu hồ ly hơi siết chặt, Dạ Vị Ương cũng không quá khẩn trương, hắn ôn nhu nhìn lão hổ nhẹ giọng nói: “Tuy rằng hiện tại ngươi không hiểu được lời ta, nhưng ta nói, ta sẽ không thương tổn ngươi, ta còn phải cám ơn ngươi vì đã cấp địa phương của mình cho ta trú ngụ, còn đứng ở cửa thay ta phòng thủ.”

    Trong khoảng thời gian là cửu vĩ hồ, Dạ Vị Ương cùng với động vật thiên nhiên có một loại quan hệ thân thiết, giống như mở ra cánh cửa nội tâm của các loài động vật.

    Bất luận là năm đó đụng phải đại lang cẩu ở Kim quốc, bươm bướm bay múa quanh hắn ở yến hội Thiên quốc, hay kình ngư nguyện ý giúp hắn vào bờ, hoặc là lão hồ lúc này.

    Những gì Dạ Vị Ương đã trải qua so với người thường mà nói là một lữ trình vừa tuyệt vời lại thập phần kỳ lạ.

    Hắn không hối hận chính mình sinh ra tiểu hồ ly, tương lai có lẽ đã mất đi năng lực liên hệ với muôn loài, hắn vẫn tin rằng, cho dù hắn không còn năng lực đó cũng không có nghĩa hắn cùng động vật vĩnh viễn không còn mối quan hệ gì.

    Đại lão hổ trước mặt Dạ Vị Ương tới lui vòng vo chốc lát, khẽ gầm gừ hai tiếng lúc sau liền chạy qua bên người Dạ Vị Ương cùng tiểu hồ đi tới trong động nằm úp xuống, giống như đang ngủ hoàn toàn không quan tâm tới nhân loại xâm nhập địa bàn của mình.

    Dạ Vị Ương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi chốc lát sau khi có khí lực liền ôm tiểu hồ ly rời khỏi động.

    Hết chương thứ ba mươi

    Thuộc truyện: Đại Nịnh Thần