Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 53: Hỏi

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 53: Hỏi

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    Giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Võ tới thăm Nhất Hạ, thấy Nhất Hạ vẻ mặt rầu rĩ không vui, lo lắng hỏi: “Bác sĩ nói tay ngươi không còn khả năng cứu chữa sao?”

    Đang ngồi uống trà Nhất Hạ vi lăng.

    Nhất Hạ mày giật giật, xoay mặt: “Ngươi nói bậy gì đó?”

    “Vậy ngươi làm gì vẻ mặt như sắp chết vậy?”

    “A phi phi phi.”

    Nhất Hạ rất có ý kiến liếc hắn: “Miệng quạ đen.”

    Thẩm Võ tâm tình thật tốt, cười hắc hắc, vừa định nói chuyện, điện thoại báo tin nhắn.

    Nhất Hạ thấy hắn sau khi xem xong tin nhắn vẻ mặt rất có phong thái, một tay đem trà đưa cho hắn, hỏi: “Vận ngọt tới à?”

    “Tức nghĩa là.” Thẩm Võ vội vàng tiếp ly trà, uống một ngụm: “Nói trước a, so với việc ngươi với cái cô Liền kia chia tay không giống nhau.”

    Nhất Hạ khó hiểu.

    “Ta cùng Liền Tử khi đó làm sao vậy?”

    “Ai!” Thẩm Võ định nói, nhưng là nghĩ nghĩ, lại không nói.

    Nhất Hạ ngồi xuống bên cạnh hắn.

    Nhất Hạ hỏi: “Buổi tối vội vàng đi hẹn hò, giữa trưa lại tới thăm ta.”

    “Không phải.” Thẩm Võ sặc trà, đặt ly xuống, giải thích: “Không phải vào giữa trưa thì Tiểu Kỷ Hạo sẽ không có ở nhà sao.”

    Nhất Hạ minh bạch ý của hắn, ngước mắt liếc hắn một cái, đạm đạm cười.

    Nguyên bản muốn nói xấu Kỷ Hạo vài câu, nhưng là nghe được ở cửa có tiếng vang, Thẩm Võ sắc mặt hơi đổi.

    Nhất Hạ ngước mắt, vọng với ra cửa: “Kỷ Hạo.”

    “Cái gì?”

    Kỷ Hạo cởi giày, cầm theo cái túi bước vào.

    Cậu nhìn đến Thẩm Võ, hơi hơi có chút ngoài ý muốn, ban đầu còn nghĩ xem đôi giày ở cửa là của ai, cậu đem đồ vật đặt lên bàn cơm, đối Thẩm Võ: “Lại đây thăm anh ta à?”

    Một tiếng anh Thẩm Võ cũng không nói……

    Thẩm Võ có chút oán giận.

    Nhất Hạ nhìn biểu tình trên mặt hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì.

    Nhất Hạ đạm cười vỗ vỗ bả vai, xem như an ủi, đứng dậy hướng bàn ăn đi đến.

    “Không phải nói ta ăn mì ăn liền cũng được sao?”

    Nhất Hạ hiện tại là đại hiệp cụt một tay, cho nên không nấu cơm.

    “Em mua đồ anh thích ăn này.”

    Kỷ Hạo kể công, lấy hộp, mở ra để Nhất Hạ xem.

    Hai người nhỏ giọng nói cười, Thẩm Võ nhìn, cảm thấy như thế nào không hợp nhãn.

    Gặp quỷ, như thế nào lại cảm thấy hai người giống như đang nói chuyện yêu đương.

    Thẩm Võ lắc lắc đầu, hai mắt chớp chớp, quay lại, tiếp tục uống trà.

    Nhất Hạ tiến vào phòng bếp lấy đũa.

    Vừa mới quay người đã bị Kỷ Hạo chạy lại tặng một nụ hôn nồng nhiệt.

    Nhất Hạ rất có ý kiến, tránh ra, nhíu mày ngước mắt: “Em không thấy Thẩm Võ đang ở bên ngoài sao?”

    “Liên quan gì, hắn ta không có chạy vào.”

    Kỷ Hạo vừa định hôn thêm một cái, không nghĩ……

    “Nhất Hạ a……”

    Hai người đang dính ở bên nhau quay đầu, ba người đều sửng sốt.

    Thẩm Võ hai mắt chớp chớp, Nhất Hạ thực xấu hổ.

    Kỷ Hạo thật ra không có gì, không dấu vết buông Nhất Hạ ra, cầm lấy đôi đũa trên tay Nhất Hạ, đi ra ngoài.

    “Thẩm Võ……”

    Nhất Hạ luống cuống, định giải thích, nhưng Thẩm Võ lại xoay người, lầm bầm lầu bầu nói: “Gặp quỷ, vận ngọt tới nên thấy cái méo gì cũng cho là người ta đang làm tình.”

    Nhất Hạ hãn ~

    Nhất Hạ cười mỉa.

    Nhất Hạ cảm thấy may mắn, may mà Thẩm Võ thần kinh thô.

    Y đi theo Thẩm Võ, ra khỏi phòng bếp, Thẩm Võ ra đến phòng khách, liền nói: “Ta phải đi.”

    Thẩm Võ đối Nhất Hạ chỉ chỉ đồng hồ: “Bằng không liền đến muộn.”

    “Ừ.”

    Nhất Hạ tiễn hắn ra đến cửa, cuối cùng, lắm lời hỏi hắn một câu: “Số tiền còn thiếu ngươi tính toán làm sao bây giờ?”

    Thẩm Võ đeo giày đứng lên, lắc đầu: “Còn không có biện pháp a, chi phí giải phẫu thật sự không ít, đến lúc đó nếu cô ta thật sự không lo được, ta giúp cô ta nghĩ kỹ rồi.”

    Nhất Hạ gật gật đầu.

    Cũng chỉ có thể như vậy.

    Thẩm Võ đi rồi.

    Nhất Hạ trở lại đại sảnh, phát hiện Kỷ Hạo đang nghe điện thoại.

    Điện thoại bàn, đang nói ngoại ngữ, hẳn là đường dài.

    Kỷ Hạo nghe bên đầu kia điện thoại lải nhải, liếc mắt nhìn Nhất Hạ một cái, sắc mặt rất khó xem.

    Kỷ Hạo hướng ban công đi ra ngoài.

    Đầu kia điện thoại, nói thật lâu, Kỷ Hạo dần dần có chút không kiên nhẫn, dùng lại tiếng Trung, đánh gãy lời đối phương.

    “Ta không biết hắn là Lỗ công tôn tử.”

    Kỷ Hạo nói.

    Đầu kia không biết là đang giận quá hay là như thế nào, trầm mặc một lúc, nói: “Kia được, vậy ngươi vì cái gì gọi người lái xe đi đâm hắn, cho ta một cái lý do.”

    “……”

    Kỷ Hạo trầm mặc.

    “Lúc trước ngươi nói phải về bên kia chơi, ta đồng ý. Đi ngươi lại nói muốn lưu lại mấy năm, ta cũng đồng ý. Ngươi hiện tại là muốn thế nào? Ngươi nói xem.”

    “……”

    Kỷ Hạo vẫn trầm mặc.

    Bên kia đợi thật lâu không được hồi đáp, nói: “Ngươi ngày mai trở về.”

    Kỷ Hạo mày nhăn lại, vội nói: “No way!”

    “Ta đã là người trưởng thành! Ta có suy nghĩ của mình, sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Cho dù là ngài……” Kỷ Hạo kích động, ( ngoại ngữ) lớn tiếng: “…… Ngài cũng không có quyền can thiệp!”

    Kỷ Hạo phát hỏa cắt đứt cuộc trò chuyện.

    Cậu cảm giác được tầm mắt, ngước mắt vừa thấy, Nhất Hạ bình tĩnh nhìn cậu, một chút ngoài ý muốn.

    “Anh.”

    “Ân?”

    Nhất Hạ ngoại ngữ kỳ thật không tốt.

    Kỷ Hạo vừa rồi nói lại nhanh, Nhất Hạ không hiểu được.

    Nhất Hạ không tính toán nhiều chuyện truy vấn.

    Rốt cuộc, chuyện của Kỷ Hạo với đầu dây bên kia.

    Thấy Kỷ Hạo khó chịu như vậy, Nhất Hạ có thể đoán được, đầu kia vừa rồi là dạy dỗ con trai.

    “Đói bụng.” Nhất Hạ xoay người hướng vào trong: “Mau đi ăn.”

    Nhất Hạ mới vừa trở lại bên trong, thân thể bị nhấc bổng lên, bị Kỷ Hạo bế ngang lên.

    Nhất Hạ giật mình, phục hồi tinh thần lại đã ngồi ở trên giường mình.

    “Kỷ Hạo!”

    Kỷ Hạo trèo lên, loạn hôn y, lột quần áo của y.

    Nhất Hạ đại hoảng, muốn tránh khỏi cậu, thấy cậu áp về phía mình, vội quá liền tát một cái lên mặt Kỷ Hạo.

    Kỷ Hạo sửng sốt.

    Nhất Hạ cũng sửng sốt.

    “Kỷ Hạo……”

    Nhất Hạ hoảng loạn sờ lên khuôn mặt phiến hồng của cậu, không nghĩ, Kỷ Hạo đột nhiên lại cưỡng chế đem tay Nhất Hạ khóa chặt lại.

    “Em muốn làm gì?”

    Kỷ Hạo gần như thô bạo xé rách áo quần làm cho Nhất Hạ hoàn toàn luống cuống.

    Áo ngủ Nhất Hạ bị cậu xả đi, quần ngủ mắt thấy cũng muốn thất thủ, Nhất Hạ giãy dụa, ngay cat tay đang bị thương cùng dùng tới, dùng lực lớn nhưng cũng đẩy không được Kỷ Hạo, Nhất Hạ bị lửa giận làm mờ mắt lại tát một cái lên mặt Kỷ Hạo.

    Động tác Kỷ Hạo dừng lại.

    Kỷ Hạo bị tát liên tục hai lần, khuôn mặt tuấn lãng trẻ con, một bên gương mặt đỏ bừng tê dại.

    Cậu giống như tức giận thở phì phò, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Nhất Hạ.

    Cặp mắt kia, đầy hận ý.

    Cậu đột nhiên đứng dậy, xông ra ngoài.

    Trong phòng, giường loạn thành một đống, y mặc bộ quần áo mùa hè không chỉnh tề ngồi đó, cả người đều run rẩy.

    Kỷ Hạo……

    “Kỷ Hạo!”

    Nhất Hạ từ trên giường bò dậy.

    Y đi ra ngoài, Kỷ Hạo đã không còn trong nhà.

    Nhất Hạ vẻ mặt thống khổ thất bại, dọc theo ven tường ngã ngồi trên mặt đất, lúc này mới phát hiện, cánh tay bị thương, xuyên qua đến tận tim mà đau thắt lại……

    Sau đó mấy ngày Nhất Hạ cũng chưa gặp lại Kỷ Hạo.

    Nhất Hạ từng ngồi ở đại sảnh suốt đêm chờ cậu, nhưng Kỷ Hạo trắng đêm không về.

    Nhất Hạ gọi điện thoại, luôn tắt máy.

    Đến trường tìm cậu, lại không thấy người.

    Nhất Hạ lẻ loi ngồi yên ở nhà ăn mì ăn liền rất nhiều ngày.

    Mỗi ngày tỉnh lại, y đột nhiên có ảo giác, cảm thấy tại đây trên thế giới, y như cũ là một kẻ cô độc.

    Kỷ Hạo trở về, chỉ là giấc mộng của y.

    Nhất Hạ kết thúc kì phép.

    Y một lần nữa ngồi trên bàn làm việc.

    Tay vẫn đặt trên băng vải quấn vòng qua cổ, tinh thần có chút hoảng hốt, luôn ngồi ở chỗ kia phát ngốc.

    Thẩm Võ không biết làm như thế nào, mấy ngày nay đều ngồi thở ngắn than dài.

    Nhất Hạ xem hắn như vậy, thời điểm ăn cơm lắm lời hỏi hắn một câu.

    Hắn nói: “Ta không thấy Tiểu Hinh a.”

    Hắn oán giận: “Cô trong khoảng thời gian này vì lo liệu tiền bạc liên tục nên làm gì cũng vội vàng, hẹn gặp cũng không có thời gian nhìn mặt nhau một cái.”

    Nhất Hạ nhàn nhạt giật nhẹ khóe miệng.

    Cũng không biết Kỷ Hạo hiện tại đang làm cái gì, Nhất Hạ muốn gặp cậu, cũng là không thấy.

    “Cơm nước xong ngươi theo ta đi phòng môi giới kết hôn nhìn cô một cái được không?”

    Thẩm Võ đột nhiên mở miệng: “Ngươi thuận tiện đi chọn ảnh, Cố Gia không phải là người phụ trách ngươi sao? Hình như lâu rồi không để ngươi đi gặp mặt.”

    Nhất Hạ vi lăng.

    Nhất Hạ hiện tại mới phát hiện mình hình như đã lâu chưa gặp được Cố Gia.

    Không phải là trong khoảng thời gian này không cung ứng đồ ăn đói chết ở nhà đi?

    Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy: Không xong.

    Nhất Hạ tan tầm vội vàng lấy chìa khóa vào trong nhà Cố Gia.

    Bên trong không có một bóng người, nhìn dáng vẻ, như là Cố Gia vài ngày không trở về nhà.

    Đi đâu?

    Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái.

    Nhất Hạ ở trong phòng đi một vòng, không phát hiện có cái gì đặc biệt, lại đảo một vòng bên ngoài.

    Một ngày lại qua đi.

    Nhất Hạ gọi vào điện thoại Kỷ Hạo nhiều đến độ phát hỏa, đến trường học lại tìm không thấy cậu, cuối cùng không chịu nổi, định gọi một cuộc điện thoại đường dài cho gia đình Kỷ Hạo bên kia, lại tìm không thấy số, đành phải lên mạng tìm danh sách trò chuyện mấy hôm trước, gọi tới số mấy ngày trước từ nước ngoài gọi về.

    “Uy? Là Bội dì sao?”

    Đầu kia truyền tới tiếng ngoại ngữ.

    Nói rất nhanh, y nghe không hiểu.

    Y lại tiếp tục hỏi.

    Bên kia người nghe không hiểu y đang nói cái gì, đem điện thoại cúp.

    Nhất Hạ nhíu mày, lại gọi lại.

    Lúc này lại là ngoại ngữ, nhưng Nhất Hạ cùng người bên kia nói gà nói vịt không bao lâu, đầu dây bên kia có người khác tiếp.

    “Tìm ai?”

    Nhất Hạ vi lăng.

    Nữ nhân này nói chính là tiếng Trung, nghe thanh âm, nhất định đã có tuổi tác.

    Nhưng mà, cô không phải Bội dì.

    “Chào bà, tôi muốn tìm Bội dì, muốn tìm mẹ Kỷ Hạo.”

    “……”

    Đầu kia trầm mặc.

    Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Thưa bà, còn có việc gì sao?”

    “Có chuyện gì, ngươi nói với ta cũng như nhau.”

    “A?” Nhất Hạ giật mình.

    Cuối cùng, Nhất Hạ phản ứng lại, nói: “Kỷ Hạo cùng tôi cãi nhau sau đó biến mất vài ngày. Tôi đến trường lại tìm không thấy em ấy, điện thoại lại tắt máy, tôi muốn hỏi một chút, em ấy có phải trở về bên kia hay không.”

    “……” Bên kia trầm mặc trong chốc lát, nói: “Không có.”

    Đối phương trả lời quá ngắn gọn, Nhất Hạ cũng không biết nên nói gì tiếp.

    Y ngượng ngùng cười cười, đáp: “Kia nếu Kỷ Hạo……”

    “Vì cái gì?”

    Nhất Hạ giật mình.

    “Cái gì?”

    “Vì cái gì cãi nhau?”

    Đối phương hỏi như vậy, làm Nhất Hạ có điểm hoảng.

    Nhất Hạ trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào đáp lại.

    Đối phương lại không có nhẫn nại chờ.

    Đối phương thấy Nhất Hạ không nói chuyện, nhàn nhạt: “Cúp.”

    Ách?

    “Nga.” Nhất Hạ còn không có kịp nói cúi chào, đầu kia chỉ còn lại tiếng tút dài.

    “Là người nào nhỉ?”

    Nhất Hạ cảm thấy đối phương quá mức kỳ quái, đem điện thoại buông xuống.

    Điện thoại đầu bên kia, đôi mắt thon dài, đôi môi nhẹ nhấp, bàn tay thon dài sau khi đem điện thoại buông xuống, lão phụ nhân lười biếng đẹp đẽ quý giá nhìn về phía lão phụ nhân cao lớn đứng ở một bên mặc hắc y mang kính râm.

    Nam nhân kia hướng cô, cung kính khom người.

    Cô đôi mắt chuyển động, chậm rãi thoáng nhìn, động tác chậm làm người hốt hoảng, nhẹ nhàng phất phất tay.

    Người nọ gật gật đầu, đi ra ngoài.

    Cô tiếp nhận trà hoa người hầu đưa lên, đặt bên môi, mày hơi hơi nhăn lại.

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả