Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 95: Vạch trần

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 95: Vạch trần

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    “Tôi……”

    Nhất Hạ muốn giải thích.

    Nhưng là y vừa động, dưới thân cảm giác ướt dính làm y hoảng loạn.

    Vì cái gì……

    “Tôi……”

    “Đi tắm rửa.”

    “Ách?”

    Nhất Hạ giật mình, cuối cùng, thấy Cố Gia đi tới một phen đem y từ trên giường kéo lên, trong lòng vô cùng hoảng.

    “Tôi không có……”

    Kỳ thật Nhất Hạ không dám khẳng định.

    Bởi vì Nhất Hạ đã hoàn toàn không nhớ rõ tối việc hôm qua.

    Nhưng sự tình không nên là cái dạng này.

    “Tôi……”

    “Đi tắm rửa!”

    Cố Gia đã không còn muốn nghe y nhiều lời.

    Cố Gia đem y đẩy vào trong phòng tắm, lực quá lớn, Nhất Hạ lảo đảo, thiếu chút nữa trực tiếp ngã vào bồn tắm.

    “Cậu nghe tôi nói……”

    Cố Gia mở vòi nước ra.

    Nhất Hạ muốn nói cậu lại hoàn toàn không để ý đến, mà là lại đem Nhất Hạ kéo lên, đẩy ngã dưới vòi hoa sen.

    Nhất Hạ chật vật ngã trên mặt đất.

    Nước, từ đầu đổ xuống.

    Cố Gia xoay người hầm hầm ra ngoài phòng tắm, đóng cửa trở lại trước giường, một phen kéo Thi Viêm chăn, đem Thi Viêm đẩy xuống dưới giường.

    Thi Viêm bị ném xuống đất, bị cậu lăn lộn tỉnh.

    Một đống lớn quần áo ném lại trùm lên đầu hắn, Thi Viêm lắp bắp kinh hãi, ngốc ngốc kéo quần áo xuống, lại bị Cố Gia mạnh mẽ lôi đi, đem hắn đẩy ra khỏi cửa.

    Cửa “Phanh” một tiếng mạnh mẽ khép lại, hành lang chấn vang.

    Thi Viêm trần truồng ôm một đống quần áo đứng ở bên ngoài, đôi mắt chớp chớp, cảm giác được tầm mắt, quay đầu nhìn về phía bên phải, trước cửa phòng kế bên một MM ngốc nhìn hắn, giật mình.

    Cuối cùng, hắn trong lòng cười nhạo.

    Khuôn mặt soái khí của Thi Viêm hiện ra nhàn nhạt bất đắc dĩ. Đầu tóc thực loạn, nhưng là như cũ không chút nào giảm đi mị lực của hắn.

    MM nhìn, thấy hắn một thân tinh tác, hai mắt dần dần phiếm đào hoa lấp lánh.

    “Muốn hay không……” MM đột nhiên mở miệng khiến Thi Viêm chú ý.

    Thi Viêm ngước mắt.

    MM kiều hoặc cười, hỏi: “…… Bạn có thể ?”

    “Được a.”

    Mang theo thành thục gợi cảm thuộc về nam nhân, Thi Viêm tươi cười, MM tâm nở hoa, nhu nhu vứt ra một cái mị nhãn về phía hắn, Thi Viêm tâm mang bất đắc dĩ “Ha hả” cười, lắc đầu, ngáp dài, đi theo phía sau cô, vào phòng.

    Trong phòng Cố Gia, cửa phòng tắm môn nhiên bị người dùng lực đẩy ra.

    Cửa đụng vào khung cửa, “Đăng!” một tiếng thật lớn, Nhất Hạ sợ tới mức run lên.

    Nhất Hạ lúc này đã đứng lên.

    Nơm nớp lo sợ, y thấy Cố Gia vẻ mặt dường như muốn giết người nhìn mình, kinh hoàng đề phòng lùi lại, lại lần nữa lui trở lại dưới vòi hoa sen.

    Nước ấm, đem mái tóc đen của y một lần nữa cọ rửa.

    Trên trán, đầu tóc đem tầm mắt trước mắt che dấu một nửa, bởi vậy mà khuôn mặt thoáng hiện tuổi trẻ thêm chút liều mạng phảng phất, khiến Nhất Hạ khẩn trương:

    “Tôi…… Tôi không biết……”

    Nhất Hạ kinh hoàng vô thố, rũ mắt cúi đầu, ở trong làn nước ấm thực nỗ lực hồi tưởng, lại cái gì cũng nhớ không nổi, ngẩng đầu: “Tôi không biết…… Tôi chỉ là…… Chỉ là……”

    Nhất Hạ kinh hô.

    Bởi vì Cố Gia đột nhiên ôm chầm y, đem y đẩy bò đến bên tường.

    Ngay sau đó, trong phòng tắm truyền đến tiếng kính vỡ rất to, còn có đồ bị ném, Nhất Hạ hơn nửa người mới trườn được ra khỏi phòng tắm, lại bị đẩy mạnh một phen, té ngã trên mặt đất, một lần nữa bị kéo đi vào.

    Thực mau, trong phòng tắm truyền đến tiếng Nhất Hạ cầu xin tha thứ.

    Thanh âm bắt đầu rất nhỏ, hỗn loạn ủy khuất thấp thấp khóc cùng tiếng vật đang đẩy đưa, nhưng là, dần dần, mang theo thở dốc, thanh âm càng lúc càng lớn, trở nên tình sắc.

    “Cậu tránh ra!”

    Giống như bùng nổ.

    Trong phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng rống của Nhất Hạ.

    Thanh âm kia tựa bạo nộ, lại tựa ẩn nhẫn, càng như cầu xin, mang theo thống khổ, tê dại tận xương.

    Lúc sau trong phòng tắm không còn câu nói hoàn chỉnh nào nữa.

    Không khí bắt đầu biến điệu.

    Trong không khí, mãn mang đào sắc.

    Nhất Hạ đến khi được giải thoát đã là hai giờ sau.

    Y thực trầm mặc.

    Y gắt gao ôm chân bao chăn ngồi ở trên giường, Cố Gia để trần thân trên, đưa lưng về phía y ngồi ở một mép giường khác, hai cánh tay bắt trên đầu gối, đôi tay siết chặt, vẻ mặt tức giận.

    Nhất Hạ khóc không ra nước mắt.

    Sự tình biến thành như vậy, không thể nói chưa từng dự kiến đến, chỉ có thể nói không hẳn là đúng.

    Nhưng là cho dù đã xảy ra, y lại không thể bởi vì vậy mà sẽ thế nào.

    Y là nam nhân.

    Trừ bỏ gào hai tiếng, tự nhận xui xẻo, y không lẽ lại chạy ra ngoài, lên án toàn thế giới mình luôn bị nam nhân đè xuống sao?

    Y rất mệt.

    Y sờ soạng muốn xuống giường, muốn đi tìm quần áo mặc vào, nhưng là không nghĩ, Cố Gia đột nhiên: “Anh có biết hay không tôi hiện tại thật sự thực ghét bỏ anh……”

    Nhất Hạ sửng sốt, động tác dừng lại, xoay mặt nhìn về phía Cố Gia.

    Cố Gia như cũ vẫn đưa lưng về phía y, nói: “Ở trong trí nhớ, anh thực hiểu ý người khác, thực săn sóc, rõ ràng rất nhu nhược, cố tình ra vẻ mình rất cường đại, thuận theo người khác, chiếu cố người khác, bảo hộ người khác.”

    “Tôi vẫn luôn rất muốn bảo hộ anh. Tôi cảm thấy anh như vậy kỳ thật thực đáng thương, thực đơn thuần, thực tịch mịch, thậm chí không nơi nương tựa. Nhưng là……” Cố Gia quay đầu: “Tôi trở về tìm được anh, tôi mới phát hiện, tôi đã nhìn thiếu mất một thứ.”

    “Tôi là người thứ mấy?”

    Cố Gia đứng dậy, khoa tay múa chân, tràn đầy phúng ý, hỏi Nhất Hạ: “Thứ tư? Hay là thứ năm?”

    “Tôi biết nếu tính cả mình đã vào trong thì đã có bốn người. Anh làm người có thể làm được như vậy……” Cố Gia lắc đầu, giận: “Anh có biết hay không, anh thật sự làm tôi cảm thấy anh thực……”

    “Dơ……”

    Nhất Hạ nhàn nhạt nói một chữ.

    Cố Gia đột nhiên bị ngăn lời, ngẩn ra, biết lời này rất khó nghe, nén cơn tức giận quay mặt đi.

    Nhất Hạ bình tĩnh nhìn hắn, cuối cùng, đột nhiên: “…… Tôi không phải cô bé lọ lem.”

    Thì ra là thế.

    Nhất Hạ đột nhiên minh bạch.

    Khó trách Cố Gia vẫn luôn chấp nhất như vậy.

    Cũng không phải bởi vì hồi ức rất tốt đẹp.

    Mà là bởi vì……

    Thương hại sao.

    Cố Gia xem mình như một anh hùng có thể cứu rỗi y.

    Cố Gia cho rằng, hắn có thể đem tình trạng của y hoàn toàn thay đổi.

    Cho nên……

    Mới có thể chấp nhất chiếu cố như vậy.

    Mình khi đó nhìn qua thật sự đáng thương như vậy sao?

    Nhất Hạ đột nhiên chua xót cười.

    Nhất Hạ hốc mắt nhiệt.

    Y giương mắt, thấy Cố Gia nhìn chằm chằm mình, y rũ mắt, lại nói: “Tôi không cần thứ gọi là bảo hộ của cậu.”

    “Chuyện vừa rồi, coi như chưa từng có phát sinh qua……”

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả