Home Đam Mỹ Đại Thúc Phải Gả – Chương 96: Khắc khẩu

    Đại Thúc Phải Gả – Chương 96: Khắc khẩu

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả

    Cố Gia sửng sốt một phen, giận.

    “Anh bây giờ giở chứng có phải không?”

    Hắn thấy Nhất Hạ lẳng lặng nhặt quần áo lên mặc vào, tức giận kéo quần áo trong tay y ném sang một bên: “Anh hiện tại trái lại oán tôi có phải hay không?”

    Nhất Hạ ngước mắt nhìn hắn.

    Dáng người cao lớn, đứng ở mép giường, tràn đầy cảm giác áp bách.

    Nhất Hạ di dời tầm mắt, hai mắt rũ xuống không để ý tới hắn, mà là đứng lên, khom người đi nhặt quần áo.

    Cố Gia thấy y như vậy, càng tức giận.

    Cố Gia một tay đem y kéo lại, mạnh mẽ đẩy ngã y xuống giường.

    Nhất Hạ thấy Cố Gia muốn trèo lên, cả kinh.

    Y vội vàng lui về phía sau, từ một mép giường khác chạy xuống đất, thấy gia vẻ mặt lệ khí nhìn mình, không khỏi lui lại.

    “Anh phải xin lỗi tôi trước!”

    “Tôi không phải xin lỗi cậu!”

    Hai người đều lớn tiếng.

    Nhất Hạ khó chịu làm lệ khí trên mặt Cố Gia càng sâu.

    Nhất Hạ nhìn, hoảng sợ lùi về sau, lớn tiếng: “Tôi lại không phải người của cậu!”

    Nhất Hạ kỳ thật không phải định nói như vậy.

    Nhưng là, y cố tình lại ngay lúc kinh hoảng tột độ mà mở miệng nói lung tung.

    Lời này giống như lửa dẫn, lửa trong mắt Cố Gia nháy mắt hừng hực thiêu đốt.

    “Anh lại không phải người của tôi?!” Hắn giận vô cùng, rống: “Tới rồi giờ này ngày này anh còn dám nói tôi không phải nam nhân của anh?”

    “Anh cho rằng tờ giấy tác nghiệp chỉ là trò đùa, cho nên tùy tiện đặt bút cũng không có hiệu lực pháp luật?”

    “Anh cho rằng Cố Gia tôi là cái loại gọi tới thì tới, muốn tống cổ như thế nào liền tống cổ như thế?” Cố Gia chỉ tay ra ngoài, rít gào: “Lão tử ở trên phố thiếu chút nữa bị xe đâm bay là bởi vì anh! Ông già nhà lão tử hiện tại còn nằm ở trong bệnh viện là bởi vì anh! Lão tử vừa mới cùng bạn bè hoàn toàn trở mặt cũng là vì anh! Mà anh ở đâu? Câu tam đáp bốn, gặp người liền dạng chân, bị tôi bắt gian trên giường, ghét bỏ hai câu, liền nói tôi không phải nam nhân của anh?!”

    “Tối hôm qua được người ta khô mát liền không quen tôi có phải hay không? Hôm nay so sánh cảm thấy tôi không hăng hái như hắn liền càng chán ghét có phải hay không? Vừa thấy người tuổi trẻ đến anh liền gấp không chờ nổi mà mở chân thử xem! Em trai cũng được! Đồng nghiệp cũng được! Anh CMN tiện như vậy, còn tự cho mình là tốt đẹp tỏ vẻ cao sang chọn lựa? Anh cho rằng bọn họ đều thích anh chứ gì? Dễ dàng ăn mà thôi! Ăn làm mạt tẫn còn không phải vỗ vỗ mông rời đi! Cái tên anh hết lòng yêu thương bảo vệ kết quả thế nào? Đem anh xích vào đầu giường coi như tính nô mà nuôi dưỡng! Đến cuối cùng chả phải là dựa vào tôi mà anh có cái nơi gọi là……”

    Từ “nhà” còn chưa ra khỏi miệng, một tiếng kính vỡ đánh gãy lời nói Cố Gia.

    Cố Gia hoảng sợ hoàn hồn, nhìn về phía bên cạnh mình, dấu vết mảnh thủy tinh của ly nước, rơi nát đầy đất.

    “CMN!”

    Cơn giận Cố Gia không thể át, muốn vượt giường bắt người, nhưng là thấy Nhất Hạ lập tức cầm lấy gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường bên giường, chân đặt một nửa lên giường lại bước xuống.

    “Cút ——”

    Nhất Hạ thanh âm tràn đầy run rẩy.

    Y vung tay lên, chỉ về phía cửa, cuối cùng, lại đem gạt tàn thuốc đặt lại trên tủ đầu giường.

    Bởi vì Nhất Hạ đột nhiên ý thức được.

    Nên đi không phải Cố Gia.

    Là mình!

    Nhất Hạ đi đến đẩy Cố Gia ra cầm lấy túi hành lý.

    Y đem quần áo dơ trên mặt đất nhét loạn vào túi, nhặt bộ quần áo bị cậu vứt xuống, luống cuống tay chân mặc vào.

    “Anh muốn đi đâu?”

    Nhất Hạ mặc quần áo cũng không xong, Cố Gia còn tới cùng y đoạt, hắn bị Nhất Hạ giống như bị điên đẩy ra, lảo đảo ra sau một cái, chớp mắt muốn chửi ầm lên, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trên mặt Nhất Hạ tất cả đều là nước mắt.

    “Làm gì……”

    Cố Gia có điểm luống cuống.

    Hắn đến gần tới: “Anh là nam nhân đúng hay không?”

    Nhất Hạ không để ý đến hắn.

    “Anh không nên nhỏ mọn như vậy?”

    Nhất Hạ hay là không để ý tới hắn.

    Nhất Hạ lúc ấy vừa tỉnh lại gặp tình trạng này đã vô cùng kinh ngạc.

    Y căn bản không nhớ rõ việc phát sinh sau bữa cơm chiều.

    Nhưng là y hiện tại rất rõ ràng, Cố Gia hiện tại dùng ánh mắt gì để nhìn mình.

    Nhìn thấy người đến liền dạng chân……

    Nhất Hạ chung quy chỉ mặc được cái quần cho tử tế.

    Y tùy tiện gạt hết nước mắt trên mặt, muốn đi nhặt áo sơmi, lại bị Cố Gia nhanh hơn một bước nhặt mất.

    “Anh nghe tôi nói……”

    Cố Gia thực hoảng loạn.

    Hắn mỗi lần mắng chửi người khác đều nhanh mồm, hắn cảm thấy Nhất Hạ hẳn là phải thông cảm cho hắn.

    Nhất Hạ ngước mắt.

    “Tôi chỉ là……”

    Nhất Hạ thân thủ muốn cướp lại quần áo, tay Cố Gia vung lên, đôi mắt Nhất Hạ đuổi theo kiện áo vừa bay đi, cuối cùng, y cùng Cố Gia ánh mắt đối diện, y lập tức xoay người, từ trong túi lấy ra một cái.

    Là áo thun. Nhất Hạ thực dễ dàng tròng lên.

    Lập tức, y nhấc hành lý chạy ra phía cửa.

    Cố Gia xông lên đem hành lý Nhất Hạ giật lại, đem toàn bộ đồ bên trong ném trên mặt đất.

    Đồ từ trong túi rớt rải rác khắp phòng.

    Nhất Hạ muốn nhặt, lại bị Cố Gia lấy thân ngăn trở.

    “Anh nghe tôi nói……”

    “Cậu nghe tôi nói!” Nhất Hạ lớn tiếng đánh gãy hắn, xua tay: “Không cần phải nói!”

    Nhất Hạ chỉ muốn bỏ chạy.

    Y không cần ai giữ lại.

    Bởi vì gần nhất phát sinh quá nhiều việc, thần kinh y căng đến độ không thể vãn hồi, lại không đi, đối mặt với Cố Gia, lại nghe những lời nói khó nghe đó, y sợ mình sẽ bạo tẩu.

    Cố Gia “Mệnh lệnh” cho y lưu lại, Nhất Hạ trừng hắn một cái, muốn mình không rời nhà, Cố Gia kéo y trở về, không kiên nhẫn đến cực điểm, muốn mắng to, lại bị y tức giận ra tay, một đấm giộng lên mặt Cố Gia.

    Cố Gia bị đánh ngốc.

    Hắn bị đấm lùi về sau, sờ lên chỗ vừa bị đánh, kinh ngạc một phen, chớp mắt, giận dữ, rống: “Anh lên cơn thần kinh a!”

    “Ai mượn cậu bố thí?”

    Nhất Hạ rít gào: “Ai mượn cậu bố thí!”

    “Anh lên cơn gì……”

    “Cậu tránh ra a!” Nhất Hạ thanh âm so với Cố Gia còn cao hơn, rống với Cố Gia, âm lượng thật lớn: “Cái gì mà lời thề son sắt, cái gì mà có thích hay không, trò chơi này cậu còn muốn chơi tới khi nào?”

    Nhất Hạ bắt lấy tay Cố Gia, vỗ vỗ vị trí trái tim mình: “Tôi nhìn qua thật sự đáng thương như vậy sao? Tôi nhìn qua thật sự rất cần cậu cứu rỗi sao?”

    “Cậu cảm thấy tôi là người như vậy, cậu luôn cảm thấy tôi đương nhiên phải là người như vậy, một người bất lực đứng tại chỗ, phi thường cô linh, phi thường thê lương, chỉ có thể chờ đợi bố thí thuộc về cậu, cậu cho, cậu trợ giúp!”

    “Cậu cảm thấy tôi ở bên ngoài có bạn bè lại sai, cậu cảm thấy trong lòng có chỗ ký thác là tôi sai, cho dù phát sinh sự việc không phải do tôi tình nguyện hơn nữa vô pháp khống chế cũng là tôi sai! Tôi sai chỗ không đáng thương đến mức nực cười, cô đơn mà tồn tại chờ đợi đại anh hùng là cậu trở về, tôi sai ở chỗ đem toàn bộ cảm nhận hoàn mỹ vô cùng của cậu diễn sai dẫn đến hoàn toàn phá hư mất, lại không thể bởi vì “hứa hẹn vĩ đại” với cậu lúc trước mà tiếp tục ‘diễn’!”

    “Ý thức trách nhiệm đối với cậu mà nói thật sự quan trọng như vậy sao? Hay là cảm giác làm vương tử cao cao tại thượng cứu rỗi người khác khiến cậu ‘chịu đựng’ thật vui vẻ? Một lần lại một lần nhìn thấy tôi bộ dáng chật vật bất kham cậu có phải hay không thấy thực khoái ý?” Nhất Hạ lớn tiếng: “Nhìn đến tôi bị xích trên đầu giường, trong lòng cậu phản ứng đầu tiên có phải hay không: ‘ha, ngươi cũng có hôm nay’?”

    “Cậu cảm thấy đó là tôi bị báo ứng! Mặc dù là cục diện vô pháp khống chế, mộng anh hùng lại một lần nữa có thể thực hiện, nhưng là mỗi lần mỗi lần nhìn đến tôi cảm giác thật ghét bỏ nên trong lòng càng khó chịu!”

    Cố Gia cắn răng, đôi môi mím chặt.

    Tựa như bị chọc trúng tâm sự, Nhất Hạ hốc mắt hồng hồng trừng hắn, hắn lại hoàn toàn không phủ nhận, thậm chí còn quay mặt đi.

    Nhất Hạ tâm thật sự khó chịu.

    “Cậu có biết hay không trong khoảnh khắc đó cậu thật sự rất đáng ghét? Ngay lúc ngươi mở cửa phòng, trong một khắc nhìn đến tôi bị xích ở trên giường, biểu tình khi đó của cậu biến hóa……”

    Lại rõ ràng đến như vậy ……

    Cho nên sau đó Nhất Hạ mới cảm giác được Cố Gia ghét bỏ.

    Cho nên sau đó mấy ngày, Cố Gia đem y dàn xếp ở chỗ này, không còn xuất hiện nữa.

    Vậy hôm nay, là vì cái gì mà đến?

    Nhất Hạ một bên hồi tưởng, một bên ha hả mà cười.

    Y lắc đầu: “Tôi vẫn luôn là người  đó, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vẫn vậy, nhưng là tôi không cảm thấy mình yêu cầu thương hại, càng còn không đến mức hỏi cậu……” Thanh âm lúc này đã biến điệu, hốc mắt chảy ra nước mắt, Nhất Hạ rũ mắt, ẩn nhẫn, lại mở miệng: “…… Bố thí!”

    Nhất Hạ đi mất.

    Cố Gia hoàn toàn không hề cản.

    Nghe được tiếng đóng cửa, hắn thở dài một hơi, đi đến mép giường, ngồi xuống giường.

    Ghét bỏ sao?

    Hắn không phủ nhận.

    Hắn cảm thấy Nhất Hạ cùng người hắn nhận thức năm đó không giống nhau.

    Không có lẻ loi, cũng không có lấy hắn làm trung tâm.

    Người tiến vào chiếm giữ thế giới của Nhất Hạ càng ngày càng nhiều.

    Đặc biệt là King, trở thành người quan trọng nhất trong lòng Nhất Hạ, cái này làm cho hắn thực chán ghét.

    Hắn lúc ấy liền cảm thấy, ngoài trừ Nhất Hạ tịch mịch, vị anh hùng thay đổi tình trạng của y, nhân vật đó hẳn là hắn.

    Cho nên thời điểm Nhất Hạ ở bên cạnh người khác nhận được quan tâm cùng sung sướng hắn cảm thấy trong lòng phi thường không cân bằng, thậm chí nguyền rủa.

    Hắn từ khi nào cảm thấy Nhất Hạ nhất định sẽ có hậu quả xấu.

    Cùng với, hắn một lần lại một lần trong khốn cảnh đem Nhất Hạ cứu ra, địa vị Nhất Hạ ở trong lòng hắn cũng nổi lên biến hóa.

    Hắn yêu cầu một người như vậy sao?

    Một kẻ, sinh hoạt cá nhân loạn đến không giống người sao?

    Hắn thật sự ghét bỏ.

    Hắn thật sự trốn tránh.

    Chỉ là không nghĩ tới, mới ba ngày, lại rơi vào hoàn cảnh như vậy ……

    “Duyên tẫn tại đây……”

    Cố Gia hai tay lau mặt, chắp tay trước ngực, để ở chóp mũi, nhàn nhạt niệm niệm.

    Hắn cảm thấy như vậy cũng tốt.

    Cứ việc nội tâm phiền loạn, nhưng khả năng, đây là trời cao cho hắn một cơ hội lựa chọn.

    Hắn suy nghĩ, mình nên hay không thật sự từ bỏ, mà hai người về sau cũng không gặp lại.

    Hắn thực bực bội.

    Hắn không biết.

    Ngay lúc Nhất Hạ rời khỏi khách sạn đại khái năm trăm mét trên lối đi bộ.

    Nhất Hạ mang theo hành lý bước nhanh đi tới, đột nhiên một cái bao tải từ trên trời giáng xuống.

    Một chiếc xe bảy chỗ ngừng ở ven đường, hai đại hán mặc đồ đen đem Nhất Hạ vác lên xe, nhanh chóng lên xe, “Phanh” một tiếng đóng cửa xe, cực nhanh, nghênh ngang rời đi……

    Thuộc truyện: Đại Thúc Phải Gả