Đệ nhất thi thê – Chương 289-296

    1059

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]

    ★ Chương 289 ★

    Mộ Nhất Phàm rời khỏi thành N, liền quay về thành B, đi tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên.

    Anh lại được Mao Vũ báo tin, Chiến Bắc Thiên và người nhà đi thanh minh, phải tối hoặc mai mới có thể trở về.

    Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là tới thăm Trịnh Quốc Tông có vợ bị tang thi cắn chết, con trai lại biến thành tang thi.

    Ngoài cửa tòa nhà kí túc xá, rất nhiều người sống đang đi đốt vàng mã cho người nhà, khiến cả khu nhà chìm trong sương khói, khói xông đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.

    Mộ Nhất Phàm đi tới ký túc xá của Trịnh Quốc Tông, thấy ông đang buồn bã nhìn chậu than, cứ chốc chốc lại nâng chén lên uống rượu.

    “Lang băm.”

    Trịnh Quốc Tông lấy lại tinh thần, cười gượng: “Mộc Mộc, sao cậu lại tới đây?”

    Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn chậu than, đi tới bên cạnh ông ngồi xuống: “Chú đang nhớ cô à?”

    “Đúng vậy.” Trịnh Quốc Tông rầu rĩ: “Bất tri bất giác, vợ tôi đã đi được một năm rồi.”

    Mộ Nhất Phàm vươn tay ôm vai ông: “Chú đừng nghĩ nhiều.”

    Trịnh Quốc Tông nghĩ tới điều gì đó, bèn hỏi: “Không phải lần trước cậu tới núi Táng Long sao? Thế có gặp Gia Minh không?”

    “Không ạ, sao chú lại nghĩ Gia Minh ở núi Táng Long?”

    “Thuận miệng hỏi chút thôi.” Trịnh Quốc Tông thở dài: “Mộc Mộc, giờ tôi muốn ở một mình, không nói chuyện với cậu nữa.”

    Mộ Nhất Phàm nhìn ra ông không có tâm tình nói chuyện, không quấy rầy ông nữa, an ủi vài câu, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

    Lúc ra hành lang, anh cẩn thận tránh chậu than và những chậu cắm đầu nhang và nến để đi xuống tần, ở khúc quẹo, đột nhiên anh đụng phải một người đang đi tới, ngay sau đó “Choang” một tiếng, là tiếng thủy tinh rơi xuống đất bị vỡ.

    Mộ Nhất Phàm liền lên tiếng nói xin lỗi.

    Người bị anh đụng phải là một cô gái, cô ngạc nhiên kêu lên: “Ôi, chiếc bình của tôi.”

    Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn thấy cô gái ngồi xuống nhặt mảnh bình vỡ, cũng vội ngồi xổm xuống, giúp cô nhặt: “Xin lỗi cô, làm vỡ mất bình của cô rồi, có phải chiếc bình này rất quan trọng với cô không?”

    Cô gái vừa nhặt vừa nói: “Cũng không quan trọng, chỉ là chiếc bình này dùng thay bình đựng tro của bố mẹ tôi.”

    Mộ Nhất Phàm thở phào, cũng may đây chỉ là một chiếc bình, bên trong không đựng tro cốt, nếu không.. tro cốt trong đó.. anh không thể bồi thường được.

    “Để tôi tìm giúp cô một cái bình đựng tro mới.”

    “Không cần, không cần đâu, chỉ là một chiếc bình thôi mà.” Cô ta lại tăng tốc độ nhặt mảnh vỡ lên.

    Đúng lúc này có người gọi: “Uông Ly, cô ngồi ở đó làm cái gì vậy?”

    Uông Ly và Mộ Nhất Phàm cùng nhặt một mảnh vỡ chợt kêu lên một tiếng, sau đó vội rụt tay về.

    Mộ Nhất Phàm nghĩ có lẽ cô bị thủy tinh đâm vào tay, vội nói: “Cô đừng nhặt nữa, để tôi tìm chổi quét chỗ mảnh vỡ này.”

    “.. Cảm ơn anh, anh Mộ.”

    Uông Ly đứng lên, đi tới bên người vừa gọi mình, giải thích: “Bọn tôi đang nhặt bình đựng tro bị vỡ.”

    Mộ Nhất Phàm đứng dậy chạy sang phòng khác mượn chổi và xẻng.

    Uông Ly nói với người bạn của mình: “Chúng ta về ký túc xá đi.”

    Cô vừa lên tầng vừa nhìn ngón tay mình.

    Người bạn đi bên cạnh chú ý tới cô, nhìn xuống ngón tay cô, ơ lên một tiếng: “Ngón tay cô bị sao vậy?”

    Uông Ly nhìn chòng chọc ngón tay chảy ra máu đỏ một lúc, thấp giọng nói: “Ban nãy nhặt mảnh vỡ, bị móng tay anh Mộ sượt qua.”

    Cô bạn kia nói: “Móng tay anh Mộ sắc thật đấy.”

    Uông Ly không lên tiếng.

    Sau khi Mộ Nhất Phàm quét mảnh vỡ xong, liền tới một khu thành gần thành B tìm một bình đựng tro mới đưa cho Uông Ly, xong việc anh mới quay trở lại cao ốc Mộ thị, xử lý chuyện trong tòa nhà.

    Trong lúc anh bận tối mắt tối mũi xử lý công chuyện, thì ở ký túc xá trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên, Uông Ly ôm người mình không ngừng run lên: “Lạnh quá, lạnh quá.”

    Một người ở cùng ký túc xá Uông Ly nghe thấy tiếng, vội tiến lên hỏi: “Uông Ly, cô sao vậy?”

    “Tôi lạnh quá.” Uông Ly thật sự không chịu nổi, liền lên giường nằm xuống.

    Những người khác nhìn sắc mặt cô tái nhợt, biết là có chuyện bất ổn, liền chạy xuống dưới tầng tìm Trịnh Quốc Tông.

    Trịnh Quốc Tông đang đốt tờ vàng mã cuối cùng cho vợ mình, nghe tin có người khó chịu trong người, bèn vội đứng dậy, theo về phòng Uông Ly.

    Ông thấy sắc mặt Uông Ly bất thường, liền bắt mạch cho Uông Ly, nhưng không nhìn ra điều gì kì lạ, ông lại vạch mí mắt và xem miệng Uông Ly, vẫn không nhìn ra điều gì.

    “Uông Ly, cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào trong người không?”

    “Lạnh, lạnh quá.. tôi..” Uông Ly run rẩy ôm người mình, không ngừng kêu lạnh, lúc nói câu cuối, cô không thể nói rõ ràng, chỉ có thể phát ra tiếng gào từ cổ họng.

    Trịnh Quốc Tông chau mày: “Ngoại lạnh ra, còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

    Uông Ly trợn trắng mắt, không nói gì.

    Trịnh Quốc Tông nhìn cô phát ra tiếng gào gào, đôi môi tái nhợt, càng ngày càng thâm đen, không khỏi nheo mắt lại, ngay sau đó, không biết nghĩ tới điều gì, ông hoảng hốt, thể như phải chứng kiến quái thú, cả người nhảy bật lên, cuống quít kéo những người khác ra cách giường hai mét, lo lắng nói: “Mau, mau đi gọi thượng úy Mao tới đây, nhanh lên.”

    Mọi người sửng sốt.

    Có người phản ứng nhanh, vội chạy ra khỏi ký túc xá tìm nhóm Mao Vũ.

    Trịnh Quốc Tông đuổi những người khác ra khỏi phòng, mau chóng đóng cửa và cửa sổ phòng lại.

    Mười lăm phút sau, Mao Vũ và Lục Lâm chạy tới: “Bác sĩ Trịnh, có chuyện gì vậy?”

    Bọn họ nhận được thông báo có một người thần sắc dị thường, liền bỏ chuyện trong tay xuống.

    Sắc mặt Trịnh Quốc Tông nghiêm túc, nhưng không nói gì.

    Mao Vũ ý thức được điều gì đó, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, lập tức đuổi họ đi.

    Trịnh Quốc Tông cất tiếng nói: “Cô gái trong kia hình như bị nhiễm virus tang thi.”

    “Sao cơ?”

    Mao Vũ và Lục Lâm giật nảy mình.

    Lục Lâm nói: “Sao có chuyện bị nhiễm virus tang thi được, chúng tôi đều kiểm tra kỹ càng những người trong đội, ai làm nhiệm vụ xong trở về cũng phải qua kiểm tra, rồi mới được cho vào.”

    Mao Vũ nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta vào rồi biết.”

    Hai người dè dặt mở cửa phòng, xác định Uông Ly vẫn còn đang co người nằm trên giường, lúc này mới đi vào xem.

    Đến khi họ thấy cô gái trên giường không ngừng run lên, miệng phát ra tiếng gào rú, sắc mặt từ từ tái xanh, đôi môi cũng càng tím đen, mặt hai người biến sắc, vội dùng chăn cuốn kín người cô gái kia, sau đó còn dùng dây trói lại.

    Để những người bên ngoài không lo sợ, họ không lập tức đưa cô ta ra khỏi phòng.

    Mao Vũ rời khỏi phòng, giao binh lính cho gọi những người từng tiếp xúc qua với Uông Ly đi tới phòng kiểm tra để kiểm tra và cách ly, sau đó xoay người nói với Trịnh Quốc Tông: “Bác sĩ Trịnh, phiền chú ở trong phòng kiểm tra một thời gian.”

    Trịnh Quốc Tông gật đầu: “Vì an toàn của doanh địa, đành vậy thôi.”

    Mao Vũ vội lấy điện thoại vệ tinh ra, gọi điện cho Chiến Bắc Thiên: “Lão đại, không xong rồi, trong doanh địa chúng ta có người nhiễm virus tang thi.”

    Chiến Bắc Thiên nhìn Chiến Quốc Hùng đang thủ thỉ tâm sự bên bia mộ của vợ mình, thấp giọng nói: “Mọi người xử lý cho tốt trước, tôi sẽ về ngay.””

    Lục Lâm thấy Mao Vũ cúp máy, bèn nói: “Chúng ta kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, sao lại có người nhiễm virus tang thi, với cả, tôi nhớ cô gái này là một người bình thường, mọi ngày chỉ ở quanh quẩn trong doanh địa, không có khả năng tiếp xúc với tang thi được.”

    “Trước mắt tra hỏi mọi người đã rồi nói sau.”

    Mao Vũ và Lục Lâm ra khỏi phòng, bảo binh lính giám sát phòng cẩn thận, không cho bất cứ ai vào phòng.

    Hai người tới phòng kiểm tra, hỏi một lượt những người trong ngày có tiếp xúc với Uông Ly, hỏi cụ thể Uông Ly có gặp chuyện gì trong doanh địa, hoặc có tiếp xúc với ai để bị thương không.

    Cuối cùng, có một người hỏi Mao Vũ: “Vết thương nhỏ xíu có tính không?”

    Người hỏi câu này chính là người trước đó thấy Uông Ly và Mộ Nhất Phàm nhặt mảnh vỡ.

    Mao Vũ liền hỏi: “Vết thương nhỏ nào cơ?”

    Cô gái kể chuyện Uông Ly bị xước ngón tay ra: “Lúc đó, Uông Ly nói vết thương đó là do anh Mộ cào xước.”

    “Anh Mộ? Cô chắc là Mộ Nhất Phàm chứ?”

    “Vâng.”

    Mao Vũ và Lục Lâm nhìn nhau: “Có phải Uông Ly nghĩ nhầm rồi không, có lẽ là do mảnh vỡ đâm vào đầu ngón tay để bị thương.”

    Lúc nói câu này, rõ ràng là họ đang nói giúp Mộ Nhất Phàm.

    “Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy hai người họ cùng nhặt mảnh vỡ với nhau, nhưng không rõ anh Mộ có làm xước Uông Ly hay không.”

    Mao Vũ và Lục Lâm không lên tiếng.

    Cô gái kia nhìn thấy bầu không khí có vẻ ngưng trọng, không khỏi nghĩ tới chuyện vừa rồi bọn họ bị kiểm tra cơ thể, lại hỏi chuyện Uông Ly bị thương, trong lòng loáng thoáng đoán ra được chuyện gì, thấy hai người thượng úy vẫn không lên tiếng, bèn dè dặt hỏi: “Thượng úy Mao, có phải Uông Ly xảy ra chuyện gì rồi không?”

    ★ Chương 290. ★

    Mao Vũ nghiêm mặt nhìn cô ta: “Không có chuyện gì đâu, cô đừng nghĩ nhiều.”

    Cô gái kia sợ hãi rụt đầu, không dám mở miệng hỏi nhiều nữa.

    Mao Vũ bảo binh lính dẫn cô ta đi.

    Lục Lâm hỏi: “Ông thấy sao?”

    “Trước mắt phái người đi tìm lại mảnh bình vỡ đã, xem có vết máu hay virus tang thi hay không, sau đó nhân lúc trước khi Uông Ly chưa thực sự biến thành tang thi, xét nghiệm vết thương trên người cô ta, xem là bị cái gì gây thương tích, có phải thật sự là bị tang thi cào hay không.”

    Lục Lâm lập tức phái người đi làm.

    Không bao lâu sau thì có kết quả, mảnh bình vỡ trước đó Mộ Nhất Phàm quét dọn nằm trong đống rác, vẫn chưa đổ đi, cho nên chẳng mấy chốc kiểm tra ra trong bình không có virus tang thi, cũng không có vết máu.

    Họ lại tra ra được virus tang thi thật sự lây qua vết thương trên ngón tay Uông Ly, hơn nữa còn là bị thứ gì đó sắc bén cào thương.

    Mao Vũ cho người đi điều tra CCTV trong ký túc xá, kiểm tra tất cả những nơi hôm nay Uông Ly đi, ngoài tới nhà kho lấy bình đựng tro ra, cô không tiếp xúc với người nào kì lạ.

    Còn có lúc đụng phải Mộ Nhất Phàm, bởi vì Uông Ly đưa lưng về phía camera, lại thêm hương khói mù mịt khắp nơi, nên không thể tra ra Uông Ly là bị mảnh vỡ đâm vào, hay là bị Mộ Nhất Phàm cào thương.

    Thế nhưng, Mao Vũ và Lục Lâm cũng không vì vậy mà đi nghi ngờ Mộ Nhất Phàm, chỉ là họ không ngờ chuyện này lại bị truyền ra ngoài, giống như trận đại hồng thủy dâng trào, không thể vãn hồi.

    Chỉ trong vòng nửa giờ, tất cả mọi người ở thành B đều hay tin Mộ Nhất Phàm cào thương một người sống trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên tên Uông Ly, không được bao lâu thì Uông Ly biến thành tang thi.

    Giờ tất cả mọi người đều đang lan truyền rằng Mộ Nhất Phàm là tang thi cao cấp.

    “Không ổn, không ổn rồi.”

    Người trong cao ốc Mộ thị hay tin, liền vội về tòa nhà báo cáo tình huống.

    Mộ Nhất An đang ở tầng một quản lý tình hình xuất nhập vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

    Người sống kia vội kéo Mộ Nhất An đi vào trong góc, kể chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi bên ngoài đang đồn ầm lên ra.

    “Sao cơ? Sao lại có chuyện như vậy?” Mộ Nhất An giận dữ: “Ai đang bêu xấu Mộ gia nhà chúng ta vậy, chẳng lẽ là người nhà họ Chiến?”

    Anh ôm lửa giận vào thang máy đi lên phòng làm việc trên tầng tám mươi.

    Mộ Duyệt Thành đang bàn bạc với Mộ Nhất Phàm chuyện địa điểm trồng trọt khi xuân sang, thấy Mộ Nhất An đi vào, liền ngừng thảo luận, hỏi: “Nhất An, có chuyện gì à?”

    “Bác ba, anh Phàm.” Mộ Nhất An đóng cửa phòng làm việc lại, vội kể đầu đuôi chuyện mình vừa nghe được ra: “Giờ khắp thành B đang loan tin rằng anh là tang thi cao cấp.”

    Cậu ta càng nói càng tức: “Giờ chúng ta không truy cứu chuyện Chiến Nam Thiên nhà họ Chiến đả thương Mộ Nhất Hàng nữa, bọn họ lại làm ra loại chuyện này, rốt cuộc đây là sao? Chẳng lẽ phải đánh sập nhà họ Mộ chúng ta, thì nhà họ Chiến bọn họ mới chịu bỏ qua?”

    Thế nhưng, có chuyện này cậu không hiểu, sao anh cả của cậu lại chạy tới doanh địa nhà họ Chiến.

    Mộ Duyệt Thành chau mày nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, ánh mắt dường như đang hỏi “Rốt cuộc đây là chuyện gì hả?”

    Mộ Nhất Phàm trầm mặt xuống.

    Trong lòng anh biết rõ chuyện Uông Ly là do Chiến Nam Thiên âm thầm giở trò, cũng biết rõ chuyện này là do Chiến Nam Thiên truyền ra ngoài, càng rõ ràng hơn rằng chuyện này không thể giấu diếm mãi được, sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra.

    Anh đứng lên nói: “Bố, con ra ngoài gọi điện thoại.”

    Mộ Nhất Phàm đi rồi, Mộ Nhất An lại hỏi: “Bác ba, tiếp theo đây chúng ta phải làm sao?”

    Mộ Duyệt Thành nói: “Trước mắt chờ Mộ Nhất Phàm nói chuyện điện thoại xong quay về rồi hẵng nói.”

    Mộ Nhất Phàm rời phòng làm việc, quay trở lại gian phòng của mình, lập tức gọi điện thoại cho Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, chuyện của Uông Ly là sao vậy?”

    Chiến Bắc Thiên còn đang ở trong khu mộ khó hiểu hỏi: “Uông Ly gì cơ?”

    “Anh không biết sao?” Mộ Nhất Phàm lập tức kể chuyện của Uông Ly ra.

    Chiến Bắc Thiên chợt nheo mắt lại: “Trước đó Mao Vũ có gọi điện thoại báo anh rằng có người bị nhiễm virus tang thi, nhưng không nói rõ là ai nhiễm, cũng không nói nhiễm thế nào, không ngờ chuyện này lại liên quan đến em.”

    Hắn còn tưởng là có người đi làm nhiệm vụ thì gặp chuyện không may, nên mới nhiễm virus tang thi.

    “Bây giờ Chiến Nam Thiên muốn vạch trần thân phận của em ra, dù chúng ta cố che giấu thế nào đi nữa, hắn cũng có biện pháp vạch trần em.”

    “Chuyện này đợi anh về rồi nói sau.”

    Chiến Bắc Thiên cúp máy, Chiến Quốc Hùng đang thủ thỉ tâm sự với người vợ quá cố dừng lại, hỏi Chiến Bắc Thiên: “Trong doanh địa cháu có chuyện gì à?”

    Chiến Bắc Thiên cũng không giấu giếm: “Vâng, đã xảy ra một chuyện.”

    Chiến Quốc Hùng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

    “Rất nghiêm trọng.” Chiến Bắc Thiên kể lại có người hãm hại tung tin rằng Mộ Nhất Phàm cào xước Uông Ly, hại Uông Ly sắp biến thành tang thi ra.

    Chiến Quốc Hùng vừa nghe tin, liền giận dữ: “Ai lại thất đức đi vu khống Mộc Mộc như vậy.”

    Chiến Bắc Thiên biết là ai, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể nói: “Giờ vẫn còn chưa biết.”

    Chiến Quốc Hùng thu cơn tức lại: “Thế nhưng, không cần phải lo, Mộc Mộc không phải tang thi, những người khác muốn hãm hại nó cũng không thể được, nhà họ Mộ cũng không phải quả hồng mềm, để mặc cho người ta bóp loạn. Thế nhưng, cháu cũng phải mau chóng làm sáng tỏ chuyện này, nếu không.. Mộ thượng tướng lại nghĩ là do nhà họ Chiến chúng ta gây ra.”

    Chiến Bắc Thiên nhìn xoáy sâu vào mắt ông cụ, không nói gì.

    Chiến Quốc Hùng thở dài, xoay người, vỗ vỗ bia mộ trước mặt: “Bà à, tôi tới thăm bà sau.”

    Chiến Bắc Thiên đưa Chiến Quốc Hùng, Thái Nguyên, Mộ Kình Thiên về biệt thự, trước khi đi, đột nhiên nói một câu: “Ông nội, Mộc Mộc là tang thi thật.”

    “Sao cơ?” Chiến Quốc Hùng đang định vào nhà cả kinh quay đầu nhìn nơi Chiến Bắc Thiên biến mất: “Ông Thái, ban nãy thằng Bắc Thiên nó nói gì vậy?”

    Thái Nguyên chau mày, thở dài: “Lão gia, ngoài trời rất lạnh, chúng ta mau vào trong nhà nghỉ ngơi đi.”

    “Nghiệp chướng!!” Chiến Quốc Hùng giận dữ khoát tay: “Mặc kệ, mặc kệ, giờ chuyện của bọn trẻ chúng nó, ta không xía vào nữa, ta mệt rồi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi.”

    “Cụ à, để cháu dìu cụ về phòng.”

    Chiến Quốc Hùng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Mộ Kình Thiên, đôi mắt tức giận liền trở nên dịu dàng: “Vẫn là chắt của cụ ngoan nhất, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”

    Chiến Bắc Thiên quay trở lại doanh địa, còn chưa hỏi rõ sự tình, đã nhận được điện thoại của Chiến Lôi Cương: “Chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi rốt cuộc là sao vậy? Sao tin đồn này lại lan ra từ trong doanh địa của con?”

    Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: “Bố, con sẽ xử lý tốt chuyện này.”

    Chiến Lôi Cương nghĩ con trai mình từ nhỏ tới giờ không để mình phải lo lắng, cũng không hỏi nhiều: “Được rồi, nếu con cần giúp đỡ, cứ gọi cho bố.”

    “Vâng.”

    Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền đến buồng giám sát tìm nhóm Mao Vũ.

    Mao Vũ thấy Chiến Bắc Thiên về, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy rất áy náy: “Lão đại, xin lỗi anh, chuyện này bọn em cũng không rõ vì sao lại lan ra ngoài.”

    Bọn họ còn chưa làm rõ chân tướng, bên ngoài đã xôn xao bàn tán chuyện này, so với sự thật càng thái quá hơn.

    Chiến Bắc Thiên không lên tiếng, liền ngồi xuống ghế, nhìn hình ảnh theo dõi trên màn hình, đó chính là cảnh Mộ Nhất Phàm đụng phải Uông Ly.

    Hiển nhiên đã tính mưu từ trước, bằng không, Uông Ly đã không vừa khéo quay lưng về phía camera như vậy, ngăn cản hình ảnh cô ta và Mộ Nhất Phàm cùng nhặt mảnh vỡ, cũng nhân lúc khói mờ mịt, khiến người ta càng không rõ chuyện xảy ra lúc đó.

    Mao Vũ nói tiếp: “Lão đại, bọn em đã cho thẩm vấn những người từng tiếp xúc với Uông Ly, chắc chắn sẽ điều tra ra được ai muốn hại Mộ Nhất Phàm.”

    “Không cần.” Đột nhiên Chiến Bắc Thiên cất tiếng.

    Mao Vũ và Lục Lâm cùng sửng sốt: “Không cần ạ?”

    “Ừ, không cần phải phí tâm điều tra xem ai muốn hại Mộc Mộc.”

    Chiến Bắc Thiên biết rõ ai muốn hại Mộc Mộc, cho nên chuyện này có điều tra hay không cũng giống nhau.

    “Cái này…”

    Mao Vũ không đoán được Chiến Bắc Thiên muốn làm gì, nếu không điều tra rõ, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người hiểm lầm Mộ Nhất Phàm hay sao?

    Điều này không giống tính của lão đại bọn họ, lão đại bọn họ sẽ không để người khác tùy ý hãm hại mình, huống hồ người bị hãm hại còn là người yêu của hắn.

    “Nhưng mà, vẫn phải chứng minh sự vô tội của Mộc Mộc, em ấy không cào xước Uông Ly.”

    “Vâng.”

    “Mọi người lui xuống đi.”

    “Vâng.”

    Chiến Bắc Thiên nhìn video hồi lâu, tua đi tua lại đoạn video, thật sự không thể tìm ra bất cứ khe hở nào, thế nhưng dù có làm rõ không phải Mộc Mộc gây thương cho Uông Ly, Chiến Nam Thiên vẫn sẽ vạch trần thân phận của Mộ Nhất Phàm tới cùng.

    Hắn nhìn chòng chọc đoạn vieo hồi lâu, sau đó ra một quyết định trọng đại, hắn cầm điện thoại lên, gọi cho Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm vừa nhận máy đã hỏi: “Sao rồi?”

    “Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

    Mộ Nhất Phàm chợt chau mày lại: “Chẳng lẽ anh muốn…”

    Chiến Bắc Thiên không nói gì.

    ★ Chương 291. ★

    Buổi chiều hôm đó, Chiến Bắc Thiên liền giải thích với bên ngoài rằng chuyện Mộ Nhất Phàm cào xước Uông Ly, hại Uông Ly biến thành tang thi chỉ là đồn đại, là người khác muốn hai nhà Chiến, Mộ xích mích với nhau, nên mới có người bịa chuyện này hòng hãm hại người nhà họ Mộ, nhất định Chiến gia sẽ điều tra rõ để trả lại sự trong sạch cho Mộ gia.

    Sự tình nhanh chóng bị dập tắt, chỉ là sang tới ngày hôm sau, lại có người truyền tin rằng một năm trước Chiến Bắc Thiên dẫn một người con trai về, nhưng thật ra lại là do người nhà họ Mộ sinh, giờ hai nhà đã là thông gia.

    Chiến gia nể tình đứa bé nhà họ Mộ sinh ra mà giúp đại thiếu gia Mộ Nhất Phàm che giấu truyện mình là tang thi.

    Lại có nhiều người nói mình từng gặp hoặc là có quen biết với cái người tên Uông Ly này, chỉ cần Uông Ly đi ra cho mọi người nhìn một chút, là biết Mộ Nhất Phàm có phải tang thi hay không.

    Sau đó, lại có người trong doanh địa yêu cầu Mộ Nhất Phàm đi ra làm kiểm tra, chứng minh anh không phải tang thi, nếu không họ sẽ bỏ đi, thế nhưng, dướisự chèn ép của Mộ gia và Chiến gia, mọi người không dám làm loạn nữa.

    Thế nhưng, cũng bởi vì không dám làm loạn, các doanh địa lại bắt đầu liên kết lại bắt Mộ Duyệt Thành phải làm kiểm tra cho con trai mình, để mọi người có thể yên tâm.

    Đương nhiên Mộ Duyệt Thành không để mặc cho người khác muốn nói gì thì nói, không coi ông ra gì, cuối cùng ông còn nói chặn họng: “Nói con tôi là tang thi, vậy bằng chứng đâu? Nhà họ Chiến còn không thừa nhận chuyện này, thế mấy người dựa vào đâu để bắt con tôi đi kiểm tra, chỉ vì mấy lời đồn vô căn cứ sao? Mai tôi kêu người loan tin rằng mấy người là tang thi, các người cũng vì bị người khác hại mà đi kiểm tra chứ? Mấy người bị đồn đại như thế có phục không?”

    Có thủ lĩnh doanh địa nói: “Nếu quả thật có người vu khống chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ bằng lòng đi kiểm tra một thời gian để chứng minh sự trong sạch của mình.”

    “Thế là bởi mấy người không thể phản kháng, nên mới bất đắc dĩ chọn cách này, các người muốn bắt con tôi đi kiểm tra, được thôi, điều kiện tiên quyết là có bản lĩnh đi san bằng Mộ gia chúng tôi, tôi sẽ cho con trai tôi đi kiểm tra.” Mộ Duyệt Thành kiên quyết nói.

    “Mộ thượng tướng, ngài…”

    Có người to gan nói: “Mộ thượng tướng, chúng tôi rất kính nể ngài, cho nên, hy vọng ngài có thể hành xử giống như với Mộ nhị thiếu gia, đừng làm việc thiếu công bằng, để mọi người có thể tin tưởng, huống hồ chỉ kiểm tra thôi mà, nếu đại thiếu gia không phải tang thi, vậy việc gì phải sợ bị kiểm tra.”

    Trước đó, Mộ Duyệt Thành không vì Mộ Nhất Hàng là con trai, mà đi giấu giếm sự tình, giao người cho cục điều tra phán quyết, khiến mọi người rất bội phục, dù cho người Mộ Nhất Hàng hãm hại là Mộ Nhất Phàm, là một người con trai khác của Mộ Duyệt Thành, nhưng có thể làm được như Mộ Duyệt Thành, chỉ e không có mấy người.

    Chuyện của Mộ Nhất Hàng đó giờ vẫn luôn nhức nhối trong lòng Mộ Duyệt Thành, nhắc tới chuyện này lại càng khiến ông thêm tức giận: “Chuyện của Nhất Hàng là vì bằng chứng của nó hết sức xác thực, chuyện của Nhất Phàm, căn bản mấy người còn chưa có bằng chứng đã tới đây yêu cầu con trai tôi làm kiểm tra, chuyện này dù đặt trên người ai cũng sẽ thấy tức giận, nếu như lần này tôi giao con trai tôi ra, như vậy lần sau có chuyện tương tự, có phải tôi cũng phải giao người ra không? Tôi nói cho mấy người biết, làm như vậy sẽ chỉ khiến Mộ gia chúng tôi trở nên vô dụng, ngay cả con trai mình cũng không bảo vệ được, để những người khác coi Mộ gia chúng tôi như trái hồng mềm, thích bắt nạt sao cũng được, càng khiến người khác thừa dịp này, đả kích Mộ gia thêm một hai lần nữa.”

    Thủ lĩnh các doanh địa không nói gì nữa, cũng không tiếp tục thuyết phục Mộ Duyệt Thành đưa con ra kiểm tra.

    Thế nhưng, chuyện này vẫn chưa kết thúc, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng có người muốn hại Mộ gia, nên mới tung tin đồn rằng Mộ Nhất Phàm là tang thi.

    Dù sao, Mộ Nhất Phàm đã ở thành B gần một năm, nếu anh là tang thi, chỉ e người nhà họ Mộ đã biến thành tang thi rồi, hoặc là có rất nhiều người ở thành B biến thành tang thi, chứ không phải đợi đến bây giờ có mới tin đồn.

    Tuy sự tình không ầm ĩ như trước nữa, nhưng những người trong doanh dịa của Chiến Bắc Thiên vẫn không khỏi suy nghĩ miên man.

    Bọn họ biết rõ, từ sau khi xảy ra sự việc, Uông Ly không xuất hiện thêm, còn những người từng tiếp xúc với Uông Ly, đều được dẫn tới phòng kiểm tra, đến bây giờ vẫn chưa đi ra, cho nên, mọi người càng ngày càng khẳng định Uông Ly đã biến thành tang thi.

    Nhất là những người bị đưa đi kiểm tra, họ tận mắt trông thấy Uông Ly phát bệnh, huống hồ tình huống giống hệt khi người thân họ biến thành tang thi.

    “Lão đại, giờ trong doanh địa cũng đang bàn tán chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi, chuyện này không thể khống chế nổi, dù có cấm thảo luận chuyện này, họ cũng lặng lẽ bàn tán trong lòng, thậm chí có người biết tin muốn rời doanh địa, lan truyền truyện này ra ngoài.” Lục Lâm hỏi Chiến Bắc Thiên: “Lão đại, chúng ta phải nghĩ cách, ngăn truyện này lan ra ngoài.”

    Trước đó họ có tìm dị năng hệ tinh thần tiến hành thôi miên Uông Ly, nhưng Uông Ly mất ý thức, cũng không còn ký ức trước đó, lại không biết tiếng người, cho nên họ không thể tìm ra hung thủ muốn hại Mộ Nhất Phàm, cũng không có cách làm sáng tỏ sự trong sạch cho anh.

    Chiến Bắc Thiên không để ý tới tình hình ở doanh địa, chỉ hỏi: “Cậu có tin Mộc Mộc là tang thi không?”

    Lục Lâm không chút do dự nói: “Không tin, nếu anh ta là tang thi, thì đã có người bị lây rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ mới xảy ra chuyện này, mà dù anh ấy có là tang thi, anh ấy cũng không có ý muốn hại chúng ta, dù sao thì anh ấy cũng đã có rất nhiều cơ hội để lây bệnh biến chúng ta hoặc thậm chí cả thành phố thành tang thi, nhưng anh ấy không làm như vậy, nói rõ anh ấy chỉ muốn làm người bình thường, dù thế nào, trước khi biến thành tang thi, anh ấy cũng là một con người, giống như những tang thi ngoài thành kia, có mấy ai nguyện ý hoặc chọn để mình biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, trong lòng họ không biết có bao nhiêu bất đắc dĩ và đau khổ.”

    Còn có, anh ta cho rằng, nếu Mộ Nhất Phàm là tang thi, lão đại đã không thể đến với Mộ Nhất Phàm, không nói những chuyện khác, ví dị như hôn hay làm tình, đều sẽ thành trở ngại giữa họ.

    Nhưng có vài lần anh ta thấy lão đại hôn Mộ Nhất Phàm, đến bây giờ lão đại vẫn không làm sao, như vậy, Mộ Nhất Phàm không thể là tang thi mới phải.

    Chiến Bắc Thiên khẽ cười một tiếng.

    Lục Lâm nhìn nụ cười trên mặt Chiến Bắc Thiên, bèn nhíu mày lại.

    Anh ta thầm nghĩ lão đại điên rồi à, đến lúc này rồi mà vẫn còn cười được.

    “Hy vọng cậu có thể giữ vững suy nghĩ này.”

    Chiến Bắc Thiên thu nụ cười trên môi lại, tỏ vẻ nghiêm túc: “Nếu mọi người trong doanh địa vì chuyện của Mộc Mộc mà chọn bỏ đi, vậy cứ để họ đi, không cần phải khuyên nhủ, cũng không cần giữ lại, còn có, những người bị giam trong phòng cách ly, nếu không bị lây nhiễm, thì thả họ ra.”

    Lục Lâm lo lắng hỏi: “Nhưng giờ nếu cho họ ra, tin đồn này sẽ càng lan truyền dữ hơn.”

    “Thế nếu không thả họ ra, chuyện này cũng vẫn làn truyền dữ như thế, những người khác vẫn sẽ băn khoăn suy nghĩ, huống hồ chúng ta không thể nhốt họ cả đời.”

    Lục Lâm thở dài: “Vâng.”

    “Còn chuyện của Uông Ly, cứ dứt khoát cho cô ta ra đi đi.”

    Lục Lâm nghĩ tới Uông Ly đã hoàn toàn biến thành tang thi, bất đắc dĩ gật đầu: “Chuyện này em sẽ bảo Hướng Quốc đi làm.”

    “Còn có, chuyện trước đó tôi bảo các cậu ngày đêm đẩy nhanh tiến độ đến đâu rồi?”

    “Đã hoàn thành được một nửa, có lẽ mấy ngày nữa là sẽ hoàn thành.”

    Chiến Bắc thiên gật đầu: “Đi xuống đi.”

    “Vâng.”

    Lục Lâm rời khỏi phòng làm việc của Chiến Bắc Thiên, bèn thả những người bị nhốt trong phòng cách ly ra.

    Chuyện không nằm ngoài suy đoán của anh, mấy người vừa ở trong phòng cách ly ra, liền kể chuyện ngày đó Uông Ly phát bệnh giống hệt những người bị nhiễm virus tang thi, càng khiến mọi người thêm chắc chắn Mộ Nhất Phàm chính là tang thi.

    Còn có, mọi người đều biết Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên là một cặp, do đó họ liền đoán Chiến Bắc Thiên cũng đã bị lây từ lâu, chỉ e sớm muộn gì Chiến Bắc Thiên cũng lây virus cho họ, bởi vậy nên mọi người càng thấp thỏm lo lắng, không dám tiếp tục ở lại doanh địa của Chiến Bắc Thiên.

    Dần dà, có người xin Mao Vũ rời khỏi doanh địa.

    Mao Vũ không giữ lại, liền chia cho họ một chút lương thực rồi để họ đi.

    Ngoài ra, anh còn ghi chép lại những người này, sau này nếu họ muốn quay lại doanh địa, là chuyện không thể nào.

    Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã có hơn năm trăm người xin rời khỏi doanh địa, có một số người thì đang phân vân nên đi hay ở lại.

    Nếu đi rồi, họ không biết sẽ đi đâu, ở lại đây tuy nguy hiểm nhưng họ có thể ấm no.

    Thế nhưng, thấy mọi người lục tục bỏ đi, trong lòng họ cũng bất an, tiếp đó, bởi vì có nhiều người đi, nên tin đồn lại càng lan truyền ầm ĩ.

    Có người trong doanh địa Chiến Bắc Thiên làm chứng, mọi người từ nghi ngờ vô căn cứ chuyển sang khẳng định, thậm chí có nhiều dị năng giả tới tìm chuyện, nói là phải tiêu diệt Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Duyệt Thành vừa ép chuyện này xuống hay tin, bèn đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, thấp giọng hỏi: “Chiến Bắc Thiên bị làm sao vậy? Sao nó có thể để mặc người trong doanh địa ăn nói lung tung.”

    ★ Chương 292 – Thì ra những gì cậu ta nói đều là sự thật ★

    Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt Mộ Duyệt Thành bùng lên lửa giận, không nhanh không chậm đứng dậy đóng cửa phòng làm việc lại, hỏi: “Bọn họ nói lung tung chuyện gì?”

    Mộ Duyệt Thành cố nén lửa giận nói: “Nói con là tang thi, nói con cào người phụ nữ tên Uông Ly, hại cô ta biến thành tang thi, giờ cả thành đều đang nghi ngờ con là tang thi, còn tháo nhau chuyện con với Chiến Bắc Thiên là một đôi.”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Thế thì họ cũng có nói lung tung đâu.”

    Mộ Duyệt Thành ngẩn người, trái tim treo lên, vội vàng hỏi: “Con nói vậy là có ý gì?”

    “Chuyện con với Chiến Bắc Thiên là một đôi, người trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên đều biết, họ muốn nói thì cứ để họ nói, dù sao sớm muộn mọi người cũng sẽ biết, bọn con cũng không định che che giấu giấu cả cuộc đời.”

    Mộ Duyệt Thành liền thở phào, còn tưởng những người kia nói con ông là tang thi không phải nói lung tung.

    Ngay sau đó, Mộ Nhất Phàm tiếp lời: “Với cả, con là tang thi thật.”

    Mộ Duyệt Thành còn chưa kịp thả lỏng đã lại cả kinh, đôi mắt khiếp sợ nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.

    Ông lập tức lấy lại tinh thần, giận dữ quát: “Mộ Nhất Phàm, con có biết mình đang nói cái gì không hả?”

    “Đương nhiên biết.” Mộ Nhất Phàm chau mày, hết sức chăm chú nhìn Mộ Duyệt Thành: “Bố, chuyện tới nước này rồi, con cũng không giấu giếm nữa, con là tang thi thật, từ trước mạt thế, virus đã nhiễm vào cơ thể con rồi, phải biết con bị nhiễm virus như vậy, hoàn toàn là bởi Mộ Nhất Hàng mua chuộc bác sĩ khám ung thư xương của con, để ông ấy tiêm virus vào trong cơ thể con, con bị như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Mộ Nhất Hàng ban tặng.”

    Trước khi vạch trần sự thật, anh đã thảo luận qua với Chiến Bắc Thiên, đến khi chuyện không thể giấu giếm được nữa, thì nhân cơ hội nói hết cho người nhà, cứ giấu giếm như vậy, chỉ khiến Chiến Nam Thiên có thêm nhiều cơ hội lợi dụng.

    Những lời Mộ Nhất Phàm nói giống như sét đánh ngang tai, Mộ Duyệt Thành liền ngẩn người tại chỗ.

    “Sao lại như vậy?”

    Ông tự lẩm bẩm, không thể tin ngồi sụp xuống sofa, không thể tin Mộ Nhất Hàng lại làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy, nhưng nghĩ tới những chuyện trước đó Mộ Nhất Hàng đã hại Mộ Nhất Phàm, thì không thể không tin được: “Sao Nhất Hàng lại có virus được?”

    “Bố, bố biết Đoàn Viễn Hoằng chứ? Là một người bạn của Mộ Nhất Hàng, làm việc ở viện nghiên cứu quốc gia, chính cậu ta đã đưa virus cho Mộ Nhất Hàng.”

    Sao Mộ Duyệt Thành lại không biết Đoàn Viễn Hoằng là ai cơ chứ, máy kiểm trắc tang thi trong tòa nhà Mộ thị là chính Đoàn Viễn Hoằng đưa cho.

    Qua hồi lâu, ông không nói nên lời, thật sự không ngờ con trai út của mình lại làm nhiều chuyện tàn nhẫn với đứa con cả như vậy.

    Rốt cuộc kiếp trước ông đã gây ra cái nghiệt gì, mà lại sinh ra đứa con trai như vậy.

    Mộ Duyệt Thành càng ngày càng thất vọng và đau lòng với Mộ Nhất Hàng, ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm, không biết nghĩ tới chuyện gì, lẩm bẩm nói: “Thì ra những lời cậu ta nói đều là sự thật.”

    Mộ Nhất Phàm nghe thấy vậy, bèn hỏi: “Cái gì cậu ta nói đều là sự thật?”

    Đột nhiên anh có một cảm giác mãnh liệt, rằng “cậu ta” mà Mộ Duyệt Thành nhắc tới là Chiến Nam Thiên.

    Rất có thể Chiến Nam Thiên đã nói với ông chuyện này.

    Mộ Duyệt Thành không trả lời câu hỏi của anh, chỉ vừa tức vừa đau lòng hỏi: “Con đã nhiễm virus, là tang thi từ trước, vậy sao lại không nói cho ta, sao lại giấu giếm đến tận bây giờ, chẳng lẽ con không tin người cha này sao?”

    Mộ Nhất Phàm không nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt Mộ Duyệt Thành, liền thở phào trong lòng: “Bố, chỉ là con không muốn bố phải lo lắng, cũng không biết bố có thể chấp nhận sự thật con là tang thi hay không, huống hồ chuyện này càng ít người biết càng tốt. Giờ con mới nói ra, không chỉ vì truyện đã truyền ra bên ngoài, mà còn vì dù con giấu giếm bao lâu, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, cho nên con không muốn giấu giếm nữa, không muốn ngày ngày phải thấp thỏm lo lắng mọi người phát hiện ra con là tang thi, nên con nhân cơ hội này, nói tất cả mọi chuyện ra, với cả, con không cào Uông Ly, con bị người ta hãm hại.”

    Chuyện đã tới nước này, Mộ Duyệt Thành cũng không truy cứu chuyện con trai giấu mình là tang thi, bèn hỏi: “Con biết ai hãm hại con không? Với cả người hãm hại kia biết con là tang thi sao? Nếu không sao lại làm ầm chuyện lên như vậy?”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Con không biết.”

    Anh không nói thẳng ra là Chiến Nam Thiên, bởi không muốn vì Chiến Nam Thiên mà khiến ấn tượng của Mộ Duyệt Thành với nhà họ Chiến càng trở nên kém hơn, càng thêm phản đối anh và Chiến Bắc Thiên bên nhau.

    Mộ Duyệt Thành nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Có phải Chiến Bắc Thiên đã biết con là tang thi hay không?”

    “Đã biết ạ.”

    Trong đôi mắt Mộ Duyệt Thành ánh lên tia phức tạp: “Nó biết con là tang thi, còn ở bên con?”

    “Vâng ạ.”

    Mộ Duyệt Thành lại cảm thấy giật mình.

    Tình cảm Chiến Bắc Thiên dành cho con trai ông sâu đậm tới nhường nào, mới có thể không ngại thân phận con ông là tang thi, còn muốn ở bên nó.

    “Nếu nó đã biết con là tang thi, sao lại để người trong doanh địa nó rời doanh địa, đi loan tin này ra khắp nơi?”

    Mộ Duyệt Thành vừa cảm động với hắn, nhưng lại vừa tức giận, cho rằng Chiến Bắc Thiên không bảo vệ con trai ông cẩn thận.

    “Bố, Bắc Thiên làm vậy, hiển nhiên có lý do riêng.”

    Mộ Duyệt Thành giận tái mặt: “Ta không biết nó có lý do gì, nhưng có điều này, ta phải nhắc nhở con, giờ khắp thành B đang nghi ngờ con, thậm chí đã có người xác định con là tang thi, huống hồ con lại là tang thi thật, điều này Chiến Bắc Thiên không để ý, nhưng chưa chắc người nhà nó cũng vậy.”

    Mộ Nhất Phàm không lên tiếng.

    Bố mẹ Chiến Bắc Thiên vừa mềm lòng với chuyện của anh và Chiến Bắc Thiên không được bao lâu, giờ lại xảy ra chuyện này, chỉ e bố mẹ Chiến Bắc Thiên khó lòng chấp nhận chuyện của họ.

    Thử hỏi, có mấy bố mẹ nguyện ý để con mình ở bên một tang thi?

    Mộ Duyệt Thành tiếp lời: “Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện tang thi này, chúng ta tuyệt đối không thừa nhận, trong khoảng thời gian này con cũng đừng rời khỏi cao ốc Mộ thị, chỉ cần con không ra ngoài, ta không tin đám người bên ngoài kia dám gây ra chuyện gì, với cả Chiến Bắc Thiên, nếu nó không xử lý tốt chuyện này, không bảo vệ con cho tốt, hai đứa đừng mong kiếp này ta đồng ý cho hai đứa bên nhau.”

    Mộ Nhất Phàm biết Mộ Duyệt Thành làm vậy là vì muốn tốt cho mình, hiển nhiên cũng không dám phản bác.

    Mộ Duyệt Thành thu cơn tức lại, lại hỏi: “Còn có chuyện này nữa, ta nghĩ mãi không ra, nếu con là tang thi, vậy thoát khỏi máy kiểm trắc tang thi thế nào?”

    Theo như ông biết, tỉ lệ chính xác của máy kiểm trắc tang thi rất cao, đến giờ vẫn chưa nghe tin phạm sai lầm.

    Mộ Nhất Phàm giải thích: “Con là tang thi cao cấp, có thể thu hồi virus trong cơ thể, qua đó tránh được máy kiểm trắc tang thi.”

    Mộ Duyệt Thành kinh ngạc, vội hỏi: “Vậy có phải tất cả tang thi cao cấp đều có thể làm như vậy?”

    Nếu như vậy thật, chẳng phải sẽ rất dễ trà trộn vào trong thành hay sao?

    “Không ạ, có thể làm được tới đẳng cấp như con, có thể nói trong số tang thi, có không quá ba người.”

    Mộ Duyệt Thành thở phào: “Vậy nếu..”

    Mộ Nhất Phàm biết ông muốn nói chuyện gì, bèn cắt ngang lời ông: “Giờ con chỉ có thể cố gắng mười lăm phút để máy kiểm trắc không tra ra con là tang thi.”

    “Cũng đủ rồi.”

    Dùng máy kiểm trắc chỉ mất có mấy giây.

    “Bố, nếu muốn thông qua máy kiểm trắc để phủ định thân phận tang thi của con là không thể, cái người muốn hãm hại con kia chắc chắn sẽ nghĩ cách để con đứng trước máy kiểm trắc hàng giờ đồng hồ, hoặc dùng các biện pháp khác để kiểm tra cơ thể con, ví dụ như lấy máu.”

    Mộ Duyệt Thành gật đầu: “Ta cũng chỉ nghĩ một chút, chứ không định đưa con đi kiểm tra, huống hồ trước đó ta đã nói, tuyệt đối không cho con đi kiểm tra.”

    “Vâng.”

    Tiếp đó, hai người rơi vào im lặng.

    Trong lòng Mộ Duyệt Thành vẫn không tài nào chấp nhận được sự thật con mình trở thành tang thi, ông nhìn Mộ Nhất Phàm, khàn giọng hỏi: “Nhất Phàm, con thật sự là..”

    Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Duyệt Thành, liền để lộ ra đôi mắt đỏ quạch.

    Mộ Duyệt Thành nhìn đôi mắt như ma như quỷ, trong lòng hết sức khổ sở, nhưng nhanh chóng thu hồi tâm tình.

    Ông với con trai cũng đâu có xa cách thiên nhân, việc gì phải rầu lòng chứ, ông nắm lấy cánh tay Mộ Nhất Phàm, nói: “Nhất Phàm, ta sẽ tìm người nghiên cứu thuốc điều trị virus tang thi, diệt hết virus trên người con, để con khôi phục lại bình thường.”

    Mộ Nhất Phàm nắm ngược lại tay ông: “Bố, lúc Bắc Thiên về thành B cũng đã tìm người nghiên cứu virus, người phụ trách nghiên cứu chính là Thẩm Khâm Dương.”

    Nhắc tới Thẩm Khâm Dương, làm Mộ Duyệt Thành nhớ tới một chuyện: “Thẩm Khâm Dương từng khám sức khỏe cho con, cậu ta biết con là tang thi không?”

    Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Bắc Thiên là bạn thân của Thẩm Khâm Dương, nên lúc chú hai đưa con đi kiểm tra, Bắc Thiên đã nói trước với Thẩm Khâm Dương, không cần khám sức khỏe cho con.”

    Mộ Duyệt Thành thở dài, còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này có người gõ cửa.

    Ông đứng dậy mở cửa phòng, binh lính ngoài cửa nói: “Lão gia bảo Mộ thượng tướng và đại thiếu gia xuống nhà ăn.”

    Mộ Duyệt Thành quay đầu nói với Mộ Nhất Phàm: “Chúng ta xuống dưới nhà ăn đã.”

    “Vâng.”

    Hai người tới tầng bảy mươi chín, một nhóm người nhà họ Mộ đang cười cười nói nói bên cạnh Mộ Khiếu Hổ.

    Bọn họ và mọi người trong cao ốc Mộ thị cũng không để ý tới tin đồn ầm ĩ bên ngoài, bởi Mộ Nhất Phàm ở trong tòa nhà một thời gian dài như vậy, nhưng vẫn chưa thấy ai biến thành tang thi, chỉ coi mọi người ngoài kia đang đồn nhảm.

    Hơn nữa, Triệu Vân Huyên đã từng lấy tay Mộ Nhất Phàm cào lên mặt mình, bà ta cũng không biến thành tang thi, sao người phụ nữ tên Uông Ly kia có thể biến thành tang thi được, cho nên họ càng không tin chuyện này.

    Mộ Nhất Nhiên thấy Mộ Nhất Phàm đi tới, liền cười nói: “Anh à, bây giờ bên ngoài càng đồn chuyện của anh quá đáng hơn.”

    Mộ Nhất Phàm nhướn mày: “Đồn thế nào rồi?”

    “Nói anh là tang thi thì thôi, lại còn đồn rằng anh với thiếu tướng Chiến Bắc Thiên là một cặp, ha ha, buồn cười chết mất.”

    ★ Chương 293 ★

    Mộ Nhất Phàm nhướn chân mày: “Anh với Chiến Bắc Thiên là một cặp, có gì buồn cười sao?”

    “Đương nhiên rồi, sao hai thằng đàn ông có thể ở với nhau được? Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mà.”

    Mộ Nhất Nhiên chẳng mảy may quan tâm đến vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Nhất Phàm: “Huống hồ trước đó chúng ta với nhà họ Chiến làm ầm ĩ như vậy, anh đến với Chiến thiếu tướng nghe càng bất khả thi hơn, em nghĩ mãi không ra, sao trong doanh địa họ lại đồn rằng anh với Chiến thiếu tướng là một đôi? Anh có thường xuyên qua lại với Chiến thiếu tướng không?”

    Mộ Nhất Phàm không trả lời câu hỏi của cậu ta.

    Mộ Duyệt Thành mấp máy môi không nói gì.

    Mộ Khiếu Hổ lặng lẽ nhìn Mộ Nhất Phàm.

    Lý Thái Ngọc lờ mờ cảm thấy bầu không khí có vẻ bất thường, liền đoán rằng Mộ Nhất Phàm không nói, là vì xấu hổ bởi tin đồn anh cặp kè với một người đàn ông, bà vội ngăn Mộ Nhất Nhiên nói tiếp: “Chúng ta xuống ăn cơm đi, nếu không cơm nước nguội hết cả bây giờ.”

    Những người khác đang tán gẫu nghe thấy vậy, liền ồn ào đứng dậy.

    Mộ Nhất An đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, vỗ vỗ vai anh: “Anh Phàm, mọi người nhà họ Mộ chúng ta đều tin tưởng anh, anh đừng để ý bên ngoài đồn cái gì, nếu họ dám làm tổn thương anh, thì phải hỏi xem nhà họ Mộ chúng ta có đồng ý hay không đã.”

    Mộ Nhất Nhiên liền lên tiếng phụ họa: “Còn em, em là người không đồng ý đầu tiên.”

    Nghe nói vậy, Mộ Nhất Phàm có chút hổ thẹn trong lòng, nhưng chuyện anh là tang thi, ngoài Mộ Duyệt Thành và Mộ Khiếu Hổ ra, những người khác anh sẽ không nói.

    Anh nhếch môi cười: “Cảm ơn mọi người.”

    Lúc này, điện thoại vệ tinh của anh đổ chuông.

    Mộ Nhất Phàm lấy điện thoại ra nhìn, thấy là dãy số lạ gọi tới, liền chau mày, nhấc máy nghe: “Xin chào, tôi là Mộ Nhất Phàm.”

    Đối phương cười nói: “Mộ Nhất Phàm, không phải mày tin Chiến Bắc Thiên lắm sao? Nhưng giờ khắp thành đều đang đồn ầm lên rằng mày là tang thi, sao không thấy nó đứng ra bảo vệ mày? Còn để mặc người trong doanh địa ra ngoài đồn chuyện của mày với nó?”

    Mộ Nhất Phàm nghe ra giọng của Chiến Nam Thiên, liền đi tới một góc không người, cười lạnh nói: “Chuyện này không cần mày phải quan tâm.”

    “Mày tưởng tao quan tâm mày sao? Tao là đang quan tâm cơ thể của tao. Mộ Nhất Phàm, tao nói cho mày biết, mày đừng có làm mấy chuyện mất tự trọng với cơ thể tao, nhất là tằng tịu với cái thằng Chiến Bắc Thiên, nếu như tao biết chúng mày…”

    Chiến Nam Thiên không nói được, dừng một chút, lại tiếp lời: “Thật sự có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày, với cả, sớm muộn gì tao cũng sẽ lấy lại cơ thể tao.”

    Mộ Nhất Phàm cười giễu nói: “Không phải mày không tin chuyện tao với Chiến Bắc Thiên, nên lấy Dung Nhan ra để uy hiếp Chiến Bắc Thiên sao? Sao bây giờ lại nghi ngờ quan hệ của tao với Chiến Bắc Thiên?”

    Chiến Nam Thiên hừ lạnh.

    Hắn không nói có tin hay không, đã thẳng tay cúp máy.

    Ngay sau đó, hắn nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, chợt quay người lại, chỉ thấy Chiến Quốc Hùng đang đứng ở sân sau nhìn hắn.

    Chiến Quốc Hùng hờ hững hỏi: “Làm phiền cháu nghe điện thoại à?”

    Chiến Nam Thiên liền cong môi cười: “Đâu có đâu, vừa đúng lúc cháu nói chuyện điện thoại xong, ông à, cháu chơi cờ với ông nhé.”

    Hắn đi tới phía Chiến Quốc Hùng, đột nhiên một bóng người nhỏ bé không biết từ đâu chui ra, chạy đến trước mặt Chiến Quốc Hùng, nũng nịu nói: “Cụ à, cháu đói rồi, cháu muốn ăn cơm trưa.”

    “Ừ, chúng ta đi ăn cơm trưa trước.” Chiến Quốc Hùng nắm tay bé con đi vào phòng khách.

    Chiến Nam Thiên nhìn chòng chọc bóng bé con, trong mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm.

    Từ lúc hắn trở lại chỗ Chiến Quốc Hùng, thằng bé này không cho hắn có cơ hội ở riêng với ông ta.

    Mỗi lần tới gần Chiến Quốc Hùng còn độ hai mét, thằng bé này lại không biết từ đâu chui ra, tìm đủ mọi cách để kéo Chiến Quốc Hùng đi.

    Hơn nữa, hắn còn cảm thấy mùi vị trên cơ thể đứa bé này hết sức kì dị, rõ ràng có mùi con người, nhưng lại không tản ra mùi thịt người, không giống như những người khác, mùi thịt người khiến tang thi sản sinh cảm giác đói khát, muốn nuốt vào trong bụng.

    Ngoài ra, còn loáng thoáng tản ra mùi vị của đồng loại, rất giống mùi của tang thi, nhưng hắn nhìn thằng bé này kiểu gì cũng không thấy giống tang thi, cho nên, hắn thường không phát hiện được sự tồn tại của thằng bé này, dường như nó biết ẩn thân, biết che giấu mùi trên cơ thể mình.

    Giờ điều duy nhất hắn có thể khẳng định là, thằng bé này chắc chắn có dị năng, hơn nữa còn biết rõ hắn muốn làm gì với Chiến Quốc Hùng.

    Mộ Kình Thiên đưa Chiến Quốc Hùng về phòng khách, sau đó qua ô cửa thủy tinh trông thấy bóng người bên ngoài sân, hai mắt sáng lên: “Bố, bố cháu về rồi.”

    Chiến Quốc Hùng nhìn ra ngoài cửa sổ, thu nét cười trên gương mặt lại, lúc Chiến Bắc Thiên đi vào phòng khách, ông khẽ hừ lạnh một tiếng.

    “Anh trai, anh về rồi đó à.” Theo sau đó là tiếng cười của Chiến Nam Thiên.

    Chiến Bắc Thiên hờ hững cất tiếng: “Ăn trưa chưa?”

    “Chưa đâu, đang định đi ăn đây, vừa khéo anh cũng đi cùng đi.”

    “Ờ.”

    Mọi người ngồi xuống bàn ăn trong nhà ăn, Chiến Quốc Hùng cấ tiếng hỏi: “Sao hôm nay lại về nhà ăn?”

    “Dạo này trong doanh địa không có việc bận gì ạ.”

    Chiến Quốc Hùng hừ lạnh: “Không có việc? Sao ta nghe nói có rất nhiều người trong doanh địa cháu bỏ đi.”

    Chiến Bắc Thiên không mảy may để tâm: “Ít người càng dễ quản lý.”

    Chiến Quốc Hùng lại hỏi: “Giờ bên ngoài đang đồn ầm thế kìa, cháu định kết thúc chuyện này kiểu gì?”

    Chiến Nam Thiên tỏ vẻ xem kịch vui mà nhìn Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ông nội, cháu sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này, cái tên hại Mộc Mộc kia, cháu sẽ không bỏ qua cho hắn.”

    Chiến Quốc Hùng dường như nhận được thông báo, sắc mặt tối xuống, bàn tay cầm đũa kia siết chặt lại: “Ăn cơm đi.”

    Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra.

    “Bố à, bọn con về rồi đây.”

    Chiến Lôi Cương, Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Bình, Chung Tân đi tới.

    Chiến Quốc Hùng thấy con trai và con dâu mình trở về, không những không lấy làm vui vẻ, mà ngược lại, tâm tình càng căng thẳng, thế nhưng ông không để lộ ra: “Sao mấy đứa lại về? Với cả, sao về mà không báo trước tiếng nào, để ta bảo Thái Nguyên chuẩn bị cơm nước cho mấy đứa.”

    Chung Tân nói: “Bố à, bọn con ăn xong rồi mới về.”

    Dương Phượng Tình thấy con trai cũng có mặt, nụ cười hơi ngưng lại.

    Chiến Lôi Cương nhìn Chiến Bắc Thiên, thấp giọng nói: “Cơm nước xong xuôi, con đến phòng bố một chuyến.”

    “Vâng.”

    Mấy người Dương Phượng Tình không làm phiền ông cháu Chiến Quốc Hùng dùng bữa, quay về phòng mình thay quần áo khác.

    Chiến Bắc Thiên tùy ý ăn vài miếng, sau đó đặt đũa xuống, đứng lên nói: “Ông nội, cháu ăn no rồi, mọi người thong thả ăn.”

    Chiến Quốc Hùng cũng không còn tâm trí ăn, ông đặt đũa xuống, bón cho Mộ Kình Thiên ăn.

    Chiến Bắc Thiên vừa ra khỏi nhà ăn, điện thoại vệ tinh liền đổ chuông, thấy Mao Vũ gọi tới, hắn lập tức nhấc máy.

    “Lão đại, không xong rồi.”

    “Sao vậy?”

    “Các khu an toàn khác đột nhiên truyền tin khẩn, nói là đột nhiên xảy ra thi triều, nhiều khu an toàn khác đã bị chiếm, 98% người nếu không chết thì cũng đã biến thành tang thi, 2% còn lại tuy chạy trốn được, nhưng cũng bị thương hết sức nghiêm trọng. Còn có, sau khi bầy tang thi kia tấn công các khu an toàn, liền đi về phía Bắc, tiến về phía thành B chúng ta, xem tình hình như muốn vây chiếm thành B chúng ta.”

    Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Có chuyện như vậy thật sao?”

    Hắn vừa dứt lời, Chiến Lôi Bình và Chiến Lôi Cương vừa lên tầng thay quần áo vội vã chạy xuống: “Bố à, bọn con có việc gấp, phải về doanh địa một chuyến.”

    Lúc Chiến Lôi Cương đi qua người Chiến Bắc Thiên, nói: “Khi nào rảnh nói chuyện với con sau.”

    “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Chiến Quốc Hùng thấy sắc mặt hai người con trai không tốt lắm, liền đi ra hỏi.

    “Bố, không giấu bố, thi triều tấn công rồi, số lượng tang thi rất lớn, nhiều khu an toàn đã bị chiếm, giờ chúng ta phải lập tức đi thảo luận cách đối phó với các doanh địa khác.”

    Chiến Quốc Hùng nhíu chặt chân mày: “Thế mấy đứa mau đi đi.”

    Chung Tân và Dương Phượng Tình xuống sau cũng vội vội vàng vàng theo chồng mình rời biệt thự.

    Chiến Quốc Hùng nhìn xe lái đi qua ô cửa kính, sau đó xoay người nhìn Chiến Bắc Thiên: “Sao cháu không về doanh địa? Cháu không định giúp đỡ sách lược đối phó với tang thi sao?”

    “Đợi lát nữa rồi đi.”

    Chiến Bắc Thiên quay về nhà ăn, nhìn Chiến Nam Thiên đang từ tốn ăn cơm: “Là mày, đúng không?”

    Thái Nguyên nhìn bầu không khí có vẻ bất thường, thức thời bế bé con ra phòng khách ăn.

    Chiến Nam Thiên dừng động tác, âm trầm nhìn Chiến Bắc Thiên: “Lần trước mày giết nhiều thủ hạ của tao như vậy, tao phải bắt con người chúng mày bồi thường gấp trăm lần, để toàn bộ bọn chúng trở thành người của tao, Chiến Bắc Thiên, nếu mày có bản lĩnh, thì cứu cả thành B này đi!”

    Nếu so sánh độ tàn nhẫn, thì hắn tàn nhẫn hơn Chiến Bắc Thiên nhiều.

    Đồng tử mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia rét lạnh, không nói lời nào đi ra phòng khách, sau đó điện thoại của hắn lại đổ chuông.

    Thấy lại là Mao Vũ gọi tới, hắn liền nghe máy.

    “Lão đại, chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi càng đồn ầm hơn trước, ban nãy lão Lý nghe nói có người đang lặng lẽ nghĩ trong lòng rằng chuyện thi triều kia là do Mộ Nhất Phàm gây ra, bởi vì người trong thành B chúng ta đã biết thân phận của anh ấy, nên Mộ Nhất Phàm muốn mọi người thành B bỏ mạng ở đây.”

    ★ Chương 294 – Sẽ bảo vệ em ấy cả đời! ★

    Sắc mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống, giao phó công việc xong, hắn liền cúp máy, quay đầu nhìn biệt thự, chỉ thấy Chiến Nam Thiên đút tay vào túi quần, đứng trước cửa sổ, âm trầm mà nở nụ cười với hắn.

    Hắn cất điện thoại, lên xe ngồi, lái xe rời đi.

    Tốc độ tin đồn lan truyền rất nhanh, chỉ mới có nửa tiếng, mà hơn nửa người dân ở thành B đã biết tới chuyện thi triều sắp ập tới thành B, cùng với lời đồn người dẫn thi triều tới là Mộ Nhất Phàm.

    Lúc Chiến Bắc Thiên dẫn người tới tập đoàn Mộ thị, đã có hơn một nghìn dị năng giả vây quanh cao ốc Mộ thị, đồng thời số người tới mỗi lúc một nhiều thêm, mọi người la hét kêu gào người nhà họ Mộ giao Mộ Nhất Phàm ra, bọn họ cần Mộ Nhất Phàm xua thi triều đi.

    Nếu không phải binh lính ở Mộ thị sống chết cố thủ, chỉ e họ đã sớm xông vào cao ốc mà tìm người.

    Mộ Duyệt Tri cầm loa đứng ngoài cửa, cất tiếng: “Tôi không biết mấy người nghe lời đồn ở đâu, nói người nhà họ Mộ chúng tôi là tang thi, còn nói người nhà họ Mộ chúng tôi đã kêu thi triều tới, nếu quả thật có chuyện này, Mộ gia chúng tôi nhiều người như vậy, sao lại không biến thành tang thi, rõ ràng có người muốn hãm hại Mộ gia chúng tôi, còn chuyện thi triều kia, nếu thi triều tới thật, Mộ gia chúng tôi cũng gặp, chẳng lẽ Mộ gia chúng tôi lại tự hại người nhà mình? Cho nên, hy vọng mọi người đừng nghe theo tin đồn, huống hồ vào lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, chúng ta nên nhất trí đồng lòng để cùng đối phó mới phải, giờ nội bộ lục đục, càng khiến đám tang thi đạt được ý muốn.”

    Lời nói này khiến nhóm dị năng giả yên tĩnh hơn nhiều, thế nhưng, lại có người hét lên: “Chỉ cần Mộ thiếu gia chịu ra ngoài kiểm tra thân thể, chúng tôi sẽ tin Mộ đại thiếu gia không phải tang thi.”

    “Chúng tôi không thể vì những lời đồn vô căn cứ mà bắt Nhất Phàm phải đi kiểm tra, như vậy đồng nghĩa với Mộ gia chúng tôi chịu khuất phục cái tên hãm hại nhà họ Mộ, nếu như mọi người còn khăng khăng cho rằng Nhất Phàm là tang thi, muốn bắt Nhất Phàm đi, như vậy, mọi người phải hỏi xem người nhà họ Mộ chúng tôi có đồng ý hay không.”

    Mộ Duyệt Tri quát to một tiếng, hơn trăm dị năng giả chạy ra, ngăn cản những những tên dị năng giả tới gây sự.

    “Cũng phải hỏi xem nhà họ Chiến chúng tôi có đồng ý hay không nữa.”

    Chiến Bắc Thiên lạnh lùng dẫn theo hơn trăm người lính là dị năng giả đi tới, đẳng cấp của binh lính nếu không phải cấp ba thì là cấp bốn.

    Mộ Duyệt Tri ngạc nhiên chau mày, không thể ngờ Chiến thiếu gia sẽ đích thân dẫn người tới đây, còn phát ngôn bảo vệ cho Mộ Nhất Phàm.

    Thế nhưng, chuyện tang thi là từ trong doanh địa nhà họ Chiến lan ra, họ cũng phải chịu trách nhiệm tới thu dọn hậu quả.

    Trong số dị năng giả tới gây chuyện có người bàn tán: “Quả nhiên Chiến thiếu tướng với Mộ đại thiếu gia là một cặp, bằng không, sao lại tự mình đứng ra, lấy danh nghĩa nhà họ Chiến để bảo vệ Mộ đại thiếu gia.”

    “Nhưng mà, không phải thằng bé con là tiểu thư nhà họ Mộ sinh sao? Sao lại qua lại với Mộ đại thiếu gia, quan hệ như thế liệu có loạn quá không??”

    “Quản loạn hay không loạn làm cái gì, giờ có thể khẳng định Chiến gia và Mộ gia đứng cùng một chiến tuyến.”

    Lúc này, có người la lên: “Chiến thiếu tướng, anh đứng ra bảo vệ Mộ đại thiếu gia, liệu có giống như những người trong doanh trại các anh đồn, anh với Mộ đại thiếu gia là một cặp không?”

    Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn người đặt câu hỏi, bắt tay với Mộ Duyệt Tri: “Xin lỗi, đã gây phiền toái cho nhà họ Mộ, chuyện của Nhất Phàm, cháu sẽ xử lý thật tốt.”

    Mộ Duyệt Tri chau mày lại.

    Không rõ tại sao, lời này thật khách sáo, khiến đột nhiên ông cảm thấy mình như người ngoài, Chiến Bắc Thiên mới là người một nhà của Mộ Nhất Phàm.

    Chiến Bắc Thiên xoay người nhìn càng ngày càng có nhiều người tới làm náo, nhận lấy chiếc loa trong tay Mộ Duyệt Tri nhạt giọng nói: “Tôi không biết mấy người nghe chuyện Mộ Nhất Phàm hại người trong doanh địa chúng tôi biến thành tang thi ở đâu, cũng không biết mấy người nghe ở đâu ra chuyện thi triều có liên quan tới Mộ Nhất Phàm, những chuyện bịa đặt này, tôi không muốn giải thích nhiều, nhưng có một điều, tôi có thể khẳng định, dù Mộ Nhất Phàm có phải tang thi hay không, thì tôi, Chiến Bắc Thiên này vẫn sẽ bảo vệ.”

    Hắn đảo mắt nhìn gương mặt của mọi người, lại nói thêm một câu: “Sẽ bảo vệ em ấy cả đời.”

    Mộ Duyệt Tri ngẩn ra, lặng lẽ quay đầu nhìn Chiến Bắc Thiên.

    Tuyên bố thì tuyên bố, sao lại nói giống như tuyên thệ trong đám cưới vậy.

    Trong tòa nhà, Mộ Duyệt Thành nghe thấy lời Chiến Bắc Thiên nói, khẽ hừ lạnh một tiếng.

    Mộ Nhất Phàm khẽ cười hề hề bên tai Mộ Duyệt Thành: “Bố, nghe thấy chưa, anh ấy nói sẽ bảo vệ con cả đời.”

    Mộ Duyệt Thành quay đầu nhìn con trai đang làm bộ mặt đắc ý, lại nặng nề hừ một tiếng: “Giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tình nói giỡn.”

    “Giờ con khóc cũng chẳng làm được gì, bố thấy đúng không?”

    “……….” Mộ Duyệt Thành không vui nói: “Đàn ông đàn ang, lại để một thằng đàn ông khác bảo vệ, hay ho lắm đấy?”

    “Bố à, đây là ngang hàng nhau, lúc con cần anh ấy, anh ấy bảo vệ con là đúng rồi, đến khi nào anh ấy gặp chuyện, con cũng sẽ đứng ra bảo vệ anh ấy, có gì mà phải ngại chứ, nếu con không để anh bảo vệ, trái lại mối quan hệ này càng trở nên xa cách.”

    Mộ Duyệt Thành: “………..”

    Bên ngoài tòa nhà, Chiến Bắc Thiên nói lời này xong, lại có người quát lên: “Chúng tôi cũng giống Chiến thiếu tướng, dù Nhất Phàm có phải tang thi hay không, cũng sẽ bảo vệ anh ấy tới cùng.”

    Mọi người xoay người, trông thấy sáu anh lính cầm đầu đi tới, phía sau họ là hàng trăm người lính khác.

    Mộ Duyệt Thành thấy người tới là đám Cao Phi, giật mình, khóe môi hơi nhếch lên: “Mắt nhìn người của con không tồi, chọn được mấy người bảo vệ con như vậy, không uổng công lần trước mạo hiểm đi tìm họ.”

    “Có trả giá mới có hồi báo.”

    Thật ra, Mộ Nhất Phàm không ngờ nhóm Cao Phi sẽ tới.

    Binh lính đi theo nhóm Cao Phi, xông lên ngăn những người gây chuyện lại.

    Cao Phi đi tới trước mặt Chiến Bắc Thiên, chào hắn rồi hỏi: “Chiến thiếu tướng, Nhất Phàm anh ấy ở đâu?”

    Mộ Duyệt Tri nói: “Nó ở trong tòa nhà.”

    “Vậy bọn cháu đi vào tìm anh ấy.”

    Mộ Duyệt Tri gật đầu.

    Sáu người Cao Phi đi vào tòa nhà, liền thấy Mộ Nhất Phàm đang đứng cùng với Mộ Duyệt Thành.

    Hai mắt Vương Băng sáng lên, phi nhanh tới: “Mẹ ơi~~~”

    Lời vừa cất lên, nhất thời, thu hút ánh nhìn của mọi người.

    Mọi người trông thấy Vương Băng phi về phía Mộ Nhất Phàm.

    Khóe mắt Mộ Duyệt Thành giần giật.

    Mộ Nhất Phàm đỡ trán: “Bố, con không biết cái tên này.”

    Mộ Duyệt Thành: “………”

    Chu Toàn nhanh tay lẹ mắt tóm lấy Vương Băng: “Trước khi đưa tới, đã dặn thế nào rồi hả?”

    Vương Băng tủi thân nhìn cậu ta: “Không được gọi mẹ ở ngoài, cũng không được ôm mẹ.”

    “Biết thế là tốt rồi.”

    Chu Toàn dẫn Vương Băng và nhóm Cao Phi đi tới trước mặt Mộ Duyệt Thành, giơ tay chào: “Chào thượng tướng ạ.”

    Vương Băng cũng vội chào nhưng không theo nghi thức quân đội: “Ông nội, cháu chào ông.”

    Mộ Duyệt Thành gật đầu, chau mày hỏi: “Sao mấy cậu lại tới?”

    Trần Hạo giải thích: “Bọn cháu nghe tin Nhất Phàm gặp chuyện, nên lập tức xin nghỉ, thượng tướng, xin tha thứ cho việc chúng cháu tự ý dẫn lính ra ngoài.”

    Mộ Duyệt Thành không những không tức giận, trái lại còn khen thưởng: “Làm tốt lắm, đám người gây chuyện bên ngoài kia, cần dập tắt khí thế của bọn họ.”

    Trần Hạo cười cười.

    Cao Phi vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, thật sự xin lỗi, giờ bọn em mới hay tin có người muốn vu khống anh.”

    Từ sau khi Mộ Nhất Phàm mang tinh hạch tới cho họ, họ vẫn bế quan trong phòng, đói thì ăn thức ăn đã chuẩn bị trước, đợi đến khi mọi người lên cấp ba, mới ra khỏi phòng hít thở không khí.

    Thật không ngờ vừa ra đã hay tin Mộ Nhất Phàm bị người ta đổ oan, sau khi thăm dò nghe ngóng, họ vội dẫn một nhóm người tới đây hỗ trợ.

    “Có sao đâu, không phải giờ trông anh vẫn khỏe re à.”

    Đặng Hiểu Nghị giận dữ nói: “Rốt cuộc ai đáng ghét như vậy, thế mà lại đi đổ oan cho anh, nếu ông đây bắt được, nhất định sẽ phải tẩn cho một trận.”

    Mộ Nhất Phàm nói đầy sâu xa: “Rồi sẽ có cơ hội.”

    Khổng Tử Húc nói: “Giờ nếu làm sáng tỏ mọi chuyện, đám đông bên ngoài sẽ không làm loạn nữa.”

    Mộ Duyệt Thành đưa mắt nhìn ra đám đông bên ngoài, thở dài.

    Ông nhận ra Chiến Bắc Thiên không có ý định giấu chuyện con trai ông là tang thi, bằng không, đã cam đoan với bên ngoài rằng con ông không phải tang thi, cũng sẽ không nói với mọi người ‘Dù Mộ Nhất Phàm có phải tang thi hay không, thì tôi, Chiến Bắc Thiên này vẫn sẽ bảo vệ’.

    “Thượng tướng, ngài sao vậy?” Chu Toàn nghe thấy Mộ Duyệt Thành thở dài bèn hỏi: “Có phải chuyện này rất phiền phức hay không?”

    “Cũng gần gần như thế.” Mộ Duyệt Thành cũng không giải thích nhiều.

    Đám người làm loạn bên ngoài cũng sợ hãi thế lực hai nhà Chiến, Mộ, không dám làm quá ầm ĩ, huống hồ, mười doanh địa thì có đến tám doanh địa có quan hệ tốt với hai nhà, nếu làm quá ầm ĩ, người thiệt chỉ có họ.

    Đám đông bên ngoài gây náo một hồi rồi bỏ đi, nhưng nhóm Mộ Nhất Phàm đều biết rõ, chuyện này sẽ không kết thúc nhanh như vậy.

    Chiến Bắc Thiên và Mộ Duyệt Tri đi vào tòa nhà, chào với Mộ Duyệt Thành.

    Mộ Duyệt Thành thấy xung quanh nhiều người, bèn nói: “Chúng ta lên nhà rồi nói.”

    Chiến Bắc Thiên bèn dẫn Lục Lâm theo nhóm Mộ Duyệt Thành vào thang máy lên tầng tám mươi.

    ★ Chương 295 – Tốt từ lâu rồi ★

    Nhóm Lục Lâm và Trần Hạo đi lên tầng tám mươi, hết sức tự giác mà đứng bên ngoài phòng làm việc, ngay cả anh em nhà Mộ Nhất An cũng không theo vào.

    Mộ Duyệt Thành không hỏi Chiến Bắc Thiên vì sao trong doanh địa hắn lại loan tin đồn con trai ông hại người trong doanh địa hắn biến thành tang thi, chỉ hỏi: “Chiến thiếu tướng, đây là lần đầu tiên cậu tới đây nhỉ?”

    “Vâng.”

    Chiến Bắc Thiên nghiêm túc trả lời, khiến Mộ Nhất Phàm bật cười khúc khích.

    Trước đó, người đàn ông của anh tối nào cũng chạy tới đây, không tới một trăm thì cũng năm mươi lần, thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn vào phòng làm việc.

    Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, tức giận hỏi: “Con cười cái gì?”

    Xem kìa xem kìa.

    Hai đứa nó ngồi dí sát vào nhau như vậy, sợ người khác không biết là một đôi hả?

    Mộ Duyệt Tri lên tiếng: “Anh ba, giờ chúng ta bàn xem nên giải quyết chuyện này thế nào đi thì hơn.”

    Chiến Bắc Thiên nói: “Cháu mong mọi người giao cho cháu xử lý chuyện này.”

    Mộ Duyệt Phong tức giận nói: “Nếu cậu có thể xử lý tốt chuyện này, liệu chuyện có tới nông nỗi không thể vãn hồi không hả?”

    Mộ Duyệt Tri vỗ vỗ đùi Mộ Duyệt Phong, ý bảo ông đừng lên tiếng.

    Ánh mắt Mộ Duyệt Thành đảo một vòng trên người Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm: “Mong cậu có thể xử lý tốt chuyện này, nếu có gì cần Mộ gia giúp một tay thì cậu cứ nói.”

    Thật ra, sau khi biết con trai mình là tang thi, ông không muốn để người nhà họ Mộ tiếp tục điều tra chuyện này nữa, bởi vì ông thoáng nghĩ người muốn vạch trần con trai ông là tang thi cũng là một tang thi.

    Hơn nữa, ông còn nghĩ Chiến Bắc Thiên và Nhất Phàm biết ai là người chủ mưu tất cả, cho nên, chuyện này giao cho Chiến Bắc Thiên giải quyết sẽ tốt hơn để người nhà họ Mộ đi thăm dò.

    Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Giờ cháu muốn bàn bạc một chuyện với Nhất Phàm.”

    Mộ Duyệt Thành nói: “Thế hai đứa sang phòng họp bên cạnh mà bàn đi.”

    Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm rời phòng làm việc, Mộ Duyệt Phong liền nói: “Anh ba, anh tin tưởng Chiến Bắc Thiên tới vậy à? Nhỡ chuyện này do nó chủ đạo, chẳng phải Mộ gia chúng ta sẽ thua trong tay nó sao?”

    “Người nhà họ Chiến không như vậy đâu.”

    Mộ Duyệt Phong hừ lạnh: “Không phải người như vậy, thế chuyện Chiến Nam Thiên với Nhất Hàng là sao đây?”

    Nhắc tới Chiến Nam Thiên, Mộ Duyệt Thành nheo mắt lại, một lúc sau mới khẽ nói: “Nó là ngoại lệ.”

    Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm vừa ra khỏi phòng làm việc, nhóm Trần Hạo đã xông tới: “Nhất Phàm, mọi người đã nghĩ cách giải quyết chuyện này chưa?”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Nhóm tang thi cũng sắp tới thành B rồi, mấy cậu nhân lúc tang thi chưa tới, mau về nhà thăm người thân đi.”

    Nhân lúc Chiến Nam Thiên còn chưa gọi tang thi ở vùng núi xa xôi tới, để đám Trần Hạo quay trở về gặp người nhà lần cuối, sau đó, có lẽ sẽ không còn cơ hội để gặp mặt người thân họ nữa.

    “Chuyện của anh còn chưa giải quyết xong mà? Sao bọn em có thể đi được, về gặp người nhà sau, để giải quyết xong việc của anh rồi tính.”

    “Chuyện của anh không thể giải quyết trong một sớm một chiều được, mấy cậu mau về trước xem đi, sau đó mới có thể yên tâm giúp anh giải quyết công chuyện, huống hồ mấy cậu chỉ đi có mấy ngày thôi mà.”

    Chiến Bắc Thiến thấy Mộ Nhất Phàm có ý giục nhóm Trần Hạo về, bèn nói: “Chuyện của Mộc Mộc cứ để tôi giải quyết, hơn nữa, tạm thời các cậu không tham dự vào được, đợi các cậu về, tôi còn có việc khác cần các cậu làm.”

    “Cái này..” Gương mặt Cao Phi có vẻ do dự.

    Trần Hạo nhìn ra họ thật sự không cần mình giúp đỡ, bèn nói: “Vậy bọn em về thăm người nhà, nếu các anh có chuyện gì, cứ gọi điện cho bọn em, bọn em sẽ về ngay.”

    “Được.”

    Trần Hạo vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm, bèn kéo Vương Băng không nỡ rời và Chu Toàn vào thang máy cùng nhau rời khỏi.

    Chiến Bắc Thiên chau mày: “Vương Băng vẫn chưa khôi phục trí lực à?”

    “Vẫn chưa.” Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một lúc, lại nói: “Cũng không tính khôi phục, nhưng ít nhất cậu ta đổi từ “mami” sang gọi “mẹ”, chắc là chỉ số thông minh từ ba, bốn tuổi vọt lên bảy, tám tuổi rồi.”

    Anh khoát tay lên vai Chiến Bắc Thiên: “Không phải anh có chuyện muốn bàn bạc với em sao? Đi, về phòng em nói chuyện đi.”

    Anh không để ý tới ánh mắt của đám Nhất Nhiên, dẫn Chiến Bắc Thiên quay về phòng mình.

    Lúc cửa phòng đóng lại, Mộ Nhất Nhiên mới hoàn hồn: “Anh Phàm với Chiến thiếu tướng quan hệ tốt tới vậy sao?”

    Mộ Nhất An cũng hết sức kinh ngạc.

    Mộ Nhất Nhiên lại nói: “Hai người họ thân nhau từ lúc nào vậy, sao mình lại không biết?”

    Lục Lâm đó giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên nói ra một câu đầy ý vị sâu xa: “Tốt từ lâu rồi.”

    Mộ Nhất Nhiên đưa mắt nhìn Lục Lâm: “Tốt từ lâu rồi?”

    “Mấy cậu không biết lão đại chúng tôi với Mộ đại thiếu gia là chiến hữu từ trước mạt thế sao?”

    Mộ Nhất Nhiên cười nói: “Hóa ra là như vậy.”

    “Là vậy sao?”

    Mộ Nhất An như có điều suy nghĩ nhìn Lục Lâm.

    Cậu cứ có cảm giác rằng câu “Tốt từ lâu rồi” mà Lục Lâm nói lại có một ý nghĩa khác.

    Lục Lâm cười cười nhìn Mộ Nhất An, không nói gì.

    Mộ Nhất Phàm vào phòng, liền hôn lên khóe môi người đàn ông của mình: “Bố nó à, anh muốn nói gì với em vậy?”

    Chiến Bắc Thiên cũng không vòng vo, nói thẳng: “Anh muốn em đi tìm Trịnh Gia Minh.”

    “Tìm Trịnh Gia Minh?” Mộ Nhất Phàm lập tức nghĩ đến mục đích tìm Trịnh Gia Minh: “Anh muốn vào mộ đế vương tìm em họ anh?”

    Trịnh Gia Minh từng làm khảo cổ ở đó, biết rõ địa hình trong mộ, huống hồ trước đó Chiến Nam Thiên còn đưa hết tang thi trung cấp trở nên tới đó, chắc hẳn Trịnh Gia Minh rất quen thuộc với địa hình nơi đó.

    “Sau khi tìm được Trịnh Gia Minh, không cần vào mộ đế vương nữa, trừ phi cậu ta không muốn nói cho em biết tình hình thực tế, nếu như vậy, em hỏi xem đi đường nào vào mộ đế vương thì an toàn.”

    Mộ đế vương rất kì quái, dù hắn có vào bằng dị năng dịch chuyển trong chớp mắt, cũng không thể thăm dò tình huống bên trong.

    Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Nhưng mà, tìm Trịnh Gia Minh cũng không dễ, cậu ta biết ảo thuật, có thể tự náu mình, quan trọng hơn cả, rất có thể cậu ta đang ở cùng Trang Tử Duyệt, Trang Tử Duyệt có thể tiên đoán, sẽ phát hiện ra hành động của chúng ta, nhưng có một điều em có thể khẳng định, nếu Trang Tử Duyệt tới thành B, thì nhất định Trịnh Gia Minh cũng sẽ ở gần đó.”

    Chiến Bắc Thiên lấy bộ quần áo từ trong không gian ra, đưa cho Mộ Nhất Phàm: “Đây là quần áo của bác sĩ Trịnh, em cầm nó mà đi tìm Trịnh Gia Minh, chỉ cần Trịnh Gia Minh ngửi thấy mùi trên quần áo, sẽ đi tới tìm em, về phần Trang Tử Duyệt, cứ để anh xử lý hắn.”

    Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Sao em không nghĩ ra nhỉ.”

    Ở kiếp trước, bởi vì lo sợ sẽ thất lạc cha mình, hoặc là lo cha mình bị người khác bắt đi hay xảy ra chuyện gì khác, nên cậu ta ghi nhớ kỹ mùi vị trên người cha, cho nên, Trịnh Gia Minh có thể dựa vào mùi mà tìm được cha mình, chỉ là không biết kiếp này Trịnh Gia Minh có làm được như vậy không.

    Mộ Nhất Phàm nhận lấy quần áo xong, liền dè dặt hỏi: “Anh có nhân cơ hội ra tay với Trang Tử Duyệt không?”

    Chiến Bắc Thiên nhìn đôi mắt anh khẩn khiết thỉnh cầu tạm thời hắn đừng xuống tay, liền mềm lòng, bất đắc dĩ thở dài xoa xoa đầu anh: “Không đâu.”

    Mộ Nhất Phàm vui vẻ nhào tới, hôn lên đôi môi mỏng của Chiến Bắc Thiên.

    Khóe môi Chiến Bắc Thiên hơi cong lên, giơ tay ôm lấy người trong lòng.

    “Giờ anh có muốn đi gặp ông nội em không?”

    Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Đợi chuyện này kết thúc, anh với em cùng đi thăm ông em.”

    “Được, nghe theo anh.”

    Đêm xuống, Mộ Nhất Phàm cầm quần áo của Trịnh Quốc Tông, một mình rời khỏi thành B, đi tới đi lui ở khu rừng rậm và thành trấn gần thành B.

    Tang thi rất nhạy cảm với mùi con người, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của Trịnh Gia Minh đang ẩn núp trong thôn Thúy Hoa.

    Trịnh Gia Minh ngửi thấy mùi quen thuộc, ngồi bật dậy, nhíu chặt chân mày.

    Trang Tử Duyệt hỏi: “Sao vậy?”

    Trịnh Gia Minh nhận ra Trang Tử Duyệt không phát hiện ra chuyện gì, ánh mắt khẽ gợn, nhạt giọng nói: “Hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó?”

    “Tiếng gì?”

    Trang Tử Duyệt lắng tai nghe kỹ, liền nghe thấy tiếng kêu thê lương cách đó không xa.

    Hắn lạnh lùng cười: “Chắc là cái cô Dung Tuyết kia lại đang hành hạ cha mẹ vì tư lợi mà đối xử như vậy với mình, không biết tới khi nào cô ta mới chịu bỏ qua.”

    Trịnh Gia Minh nói: “Bố mẹ như vậy không đáng để mềm lòng.”

    Trang Tử Duyệt nhìn cậu ta: “Gia Minh, tôi nhận ra so với tôi cậu còn máu lạnh hơn, nếu là tôi, tôi sẽ không làm được.”

    “Đó là bởi bố mẹ anh đối tốt với anh, nếu đổi lại là bố mẹ Dung Tuyết, anh cũng sẽ không mềm lòng.”

    Trang Tử Duyệt nhớ tới cha mẹ mình, ánh mắt tối xuống: “Còn cậu? Không phải cậu nói cậu còn có một người cha sao? Cậu không định đi tìm ông ấy sao?”

    Trịnh Gia Minh cười nhạt: “Tìm được thì sao? Chắc gì ông ấy đã chấp nhận bộ dạng này của tôi, không nói chuyện này nữa, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

    Cậu ta đứng dậy rồi rời khỏi căn phòng cũ nát.

    ★ Chương 296 – Đừng ki bo vậy chứ! ★

    Trịnh Gia Minh tránh những tang thi khác, lặng lẽ ra phía sau thôn, cậu ta cứ đi dạo không mục đích, bởi vì cậu không ngửi thấy mùi quen thuộc nữa.

    Nhưng bởi vì lo người thân mình gặp chuyện ngoài ý muốn, cậu chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, áng chừng đi được mười dặm đường, đột nhiên, xung quanh chấn động, dường như có người lạ xông vào cấm địa, vào nơi không nên vào.

    Trịnh Gia Minh đề phòng nhìn bốn phía, lạnh lùng nói: “Ra đi.”

    “Hề hề.” Một giọng nói vang lên phía sau lưng cậu ta: “Gia Minh, đã lâu không gặp.”

    Nghe thấy tiếng, Trịnh Gia Minh liền xoay người, thấy Mộ Nhất Phàm từ phía sau thân cây đi ra, vừa sửng sốt lại vừa như đã đoán được ai đến tìm mình.

    Cậu ta không vui hỏi: “Bố tôi đâu?”

    Mộ Nhất Phàm ném quần áo của Trịnh Quốc Tông ra: “Bố cậu ở đây này.”

    Trịnh Gia Minh nhận lấy quần áo, ngửi ngửi, quả nhiên trên đó có mùi quen thuộc.

    Cậu ta chau mày: “Anh dùng bộ quần áo này để dẫn tôi ra đây?”

    Mới ban nãy cậu ta còn tưởng là bố mình tới, làm cậu lo ơi là lo.

    Mộ Nhất Phàm cười cười nhìn cậu ta: “Chẳng thế thì gì? Cậu nghĩ tôi sẽ đưa lang băm tới chỗ nguy hiểm như này sao?”

    Trịnh Gia Minh chau mày: “Không phải tôi đã nói tôi không muốn người ta biết chúng qua có quen biết nhau rồi hay sao, sao anh lại tới đây tìm tôi, không sợ Trang Tử Duyệt phát hiện ra sao?”

    Mộ Nhất Phàm tiến lên trước: “Yên tâm đi, tôi có tạo kết giới ở đây, cậu ấy không phát hiện ra được, cũng không tiên đoán được tôi ở chỗ này đâu.”

    Trịnh Gia Minh hỏi: “Anh tránh khỏi quan sát của đám Trang Tử Duyệt thế nào?”

    “Tôi đã tạo kết giới trên người mình, xóa đi mùi tang thi, giờ chỗ cậu đang đứng cũng có kết giới, bọn họ không biết cậu sẽ ở đây, cũng không nhìn thấy cậu ở đây đâu.”

    Trịnh Gia Minh thoáng thả lỏng người: “Anh tìm tôi có chuyện gì? Không phải lại nhờ tôi dùng ảo thuật để kích thích ai đấy chứ?”

    “Không phải.” Mộ Nhất Phàm cầm quần áo của Trịnh Quốc Tông về: “Tôi muốn hỏi cậu, có phải mùa đông rồi, cậu vẫn ở núi Táng Long không?”

    Trịnh Gia Minh cười giễu nói: “Chồng anh đã đánh tới núi Táng Long rồi, chẳng lẽ anh không biết tang thi ở đó hết cả sao?”

    Đột nhiên Mộ Nhất Phàm im lặng, đảo mắt nhìn qua người Trịnh Gia Minh một vòng.

    Anh nhận ra Trịnh Gia Minh thay đổi rất nhiều, không phải là bề ngoài thay đổi, mà là khí chất toát ra trên người cậu ta, lúc này Trịnh Gia Minh đã không còn vẻ tao nhã của một nhà khảo cổ học, mà giờ cả người toát ra lệ khí, càng ngày càng giống một tang thi.

    Trịnh Gia Minh bị anh nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên, gương mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Tôi bị làm sao à?”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Chỉ là đột nhiên tôi phát hiện, cậu càng ngày càng giống một tang thi.”

    Trịnh Gia Minh nhếch môi: “Thì tôi vốn là tang thi, anh mau nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

    “Tôi chỉ muốn biết tình hình trong mộ đế vương ở núi Táng Long thế nào?”

    Trịnh Gia Minh nhướn mày: “Chẳng lẽ chồng anh còn định vào mộ đế vương giết người?”

    “Không phải, tôi chỉ muốn biết Chiến Nam Thiên có giam người nào hay tang thi trong mộ đế vương hay không thôi.”

    Nhắc tới Chiến Nam Thiên, Trịnh Gia Minh chau mày: “Rốt cuộc chồng anh với Chiến Nam Thiên có chuyện gì vậy? Không phải hai người là anh em sao? Sao lại ầm ĩ tới mức này? Nếu chồng anh không để ý tới chuyện anh là tang thi, thì cũng phải như vậy với người nhà chứ.”

    Mộ Nhất Phàm thở dài: “Nguyên nhân trong đó thật sự không thể nói rõ với cậu được.”

    Trịnh Gia Minh chỉ tò mò mà thôi, cũng không định truy đến cùng, liền trả lời câu hỏi trước đó của Mộ Nhất Phàm: “Tôi không biết anh muốn tìm ai trong mộ đế vương, ngoài việc Chiến Nam Thiên giam giữ một cô gái tên là Dung Nhan ra, tôi chỉ biết hắn ta còn bảo đám tang thi trông coi một thi thể.”

    Mộ Nhất Phàm nghi hoặc: “Thi thể?”

    “Ừ, hình như rất quan trọng với Chiến Nam Thiên, hắn còn đặc biệt kêu vài tang thi đi bảo vệ thi thể kia, tôi chưa từng thấy qua, nhưng nghe tang thi trông coi thi thể nói, thi thể kia là đàn ông trẻ tuổi, để tóc dài.”

    “Cậu biết hắn cho người trông chừng thi thể làm gì không?”

    “Không biết, trước giờ Chiến Nam Thiên làm việc không cho ai biết, nhưng mà…”

    Nói đến đây, Trịnh Gia Minh nheo mắt lại: “Tôi đoán rất có thể thi thể kia chính là đế vương mà khi đó tôi muốn tìm.”

    Ngay sau đó, trong mắt cậu ta trở nên mơ hồ: “Nhưng mà, nếu là đế vương thật, sao lại có thể sống lại, đâu thể như vậy chứ.”

    “Sống lại?” Mộ Nhất Phàm trợn to mắt nhìn cậu ta: “Đế vương kia sống lại?”

    Trịnh Gia Minh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh: “Anh kích động cái gì chứ? Tôi chỉ đoán vậy thôi, dù có là thi thể đế vương sống lại, chuyện cũng đâu có liên quan tới anh.”

    “Dù chuyện có không liên quan tới tôi, nhưng đã chết mấy nghìn mấy vạn năm rồi sao còn có thể sống lại được?”

    “Ai biết được, mà thi thể kia chạy thoát rồi, giờ Chiến Nam Thiên đang sai người đi tìm người đó.”

    Mộ Nhất Phàm vội hỏi: “Trốn từ khi nào vậy?”

    Nếu là đế vương sống lại thật, thì nguy to rồi, hy vọng không phải như vậy.

    “Cái ngày mà chồng anh dẫn người tới núi Táng Long đánh đó, cũng may mà khi đó tôi không ở đó, nếu không.. nói không chừng cũng đã chết rồi.”

    Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ tới ngày đó có một tang thi tóc dài bỏ chạy, chẳng lẽ là cậu ta?

    Người kia nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một đế vương, quá tao nhã lịch sự.

    “Cậu chắc ngoài Dung Nhan và người đàn ông kia ra, Chiến Nam Thiên không giam giữ ai nữa chứ?”

    “Trong phạm vi tôi biết, thì chỉ có hai người kia, nếu anh không tin, tôi có thể vẽ bản đồ cho anh, cho các anh đi vào tìm người, nhưng có chuyện này hy vọng anh hứa với tôi, đó là nể tình tôi đã nói chuyện này cho các anh biết, hãy bảo vệ bố tôi thật tốt, trước đó, Chiến Nam Thiên có hỏi chuyện về bố tôi, tuy chỉ hỏi một lần, không biết hắn hỏi có ý gì, nhưng chắc chắn hắn có mục đích gì đó.”

    Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai cậu ta: “Nhất định chúng tôi sẽ bảo vệ bố cậu thật tốt, cậu yên tâm đi.”

    Anh đoán Chiến Nam Thiên nghĩ giống như kiếp trước, tìm được bố Trịnh Gia Minh, để hai cha con ở chung với nhau, Trịnh Gia Minh mới có thể trung thành.

    Trịnh Gia Minh liếc mắt nhìn cánh tay đặt lên bả vai mình: “Tôi nghe nói anh có dị năng sao chép, có thể thông qua việc tiếp xúc thân thể với người khác để sao chép dị năng của đối phương.”

    Mộ Nhất Phàm cười hề hề: “Đừng ki bo vậy chứ, tôi mượn dị năng của cậu dùng một chút thôi mà.”

    Trước khi tới gặp Trịnh Gia Minh, anh đã muốn sao chép dị năng của cậu ấy.

    Trịnh Gia Minh chau mày: “Thế khi nào anh mới trả cho tôi? Có câu vay thì phải trả, nếu không muốn mượn lại sẽ rất khó.”

    “Gia Minh này, tôi phát hiện ra, cậu đột nhiên biết nói đùa.”

    Trịnh Gia Minh cười xùy một tiếng, căn bản không để ý tới việc Mộ Nhất Phàm sao chép dị năng của mình: “Anh còn việc gì không? Nếu không còn việc gì nữa, tôi về trước đây, đi lâu quá sẽ gây nghi ngờ.”

    “Có một chuyện này tôi muốn hỏi cậu.”

    “Chuyện gì?”

    “Cậu ở bên cạnh Trang Tử Duyệt, không phải vì rất có thể Trang Tử Duyệt là tang thi cắn chết mẹ cậu chứ?”

    Trịnh Gia Minh chợt chau mày lại: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”

    “Tôi không biết cậu ở bên Trang Tử Duyệt nhằm mục đích gì, nếu như thật sự bởi vì cái chết của mẹ cậu mà cậu muốn giết Trang Tử Duyệt, tôi chỉ muốn nói, không được như vậy, trước đó bố cậu bảo tôi chuyển lời cho cậu, bảo cậu đừng bao giờ làm như vậy, đừng để hận thù che mờ mắt.”

    “Sao bố tôi lại biết được chuyện này?”

    “Tôi kể chuyện lần trước gặp cậu cho bố cậu, bố cậu tự đoán. Không phải tôi quản cậu có muốn giết Trang Tử Duyệt hay không, có chuyện này, tôi muốn nói rõ, Trang Tử Duyệt là do tôi không cẩn thận lây sang, mà tôi biến thành tang thi, là do bạn của Mộ Nhất Hàng em tôi, rút virus trên người cậu, sau đó tiêm virus vào trong cơ thể tôi.”

    Trịnh Gia Minh giật mình, mím môi không nói gì.

    “Huống hồ Trang Tử Duyệt có năng lực tiên đoán, nếu cậu có sát tâm, cậu ta sẽ dự cảm được.”

    “Tôi biết phải làm thế nào.” Trịnh Gia Minh không muốn nói chuyện này: “Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi đây.”

    Mộ Nhất Phàm nhìn xoáy sâu cậu ta, không nói gì nữa, thu hồi kết giới, cho cậu ta đi.

    Trịnh Gia Minh ra khỏi kết giới, quay đầu nhìn cánh rừng bị kết giới ngăn cách, xác định không thấy Mộ Nhất Phàm ở trong kết giới, bèn cất bước rời đi, đi về phía thôn Thúy Hoa.

    Lúc cách thôn Thúy Hoa khoảng ba dặm, đột nhiên Dung Tuyết từ trong thân cây chui ra, lo lắng nói: “Trịnh Gia Minh, chạy mau.”

    Trịnh Gia Minh chau mày: “Có chuyện gì?”

    “Tên khốn Chiến Bắc Thiên kia, không hiểu sao lại tìm thấy chúng ta, giờ đang dẫn người tập kích chúng ta.”

    Trịnh Gia Minh vội hỏi: “Trang Tử Duyệt đâu?”

    “Trang Tử Duyệt chạy rồi, chính anh ta báo cho chúng tôi biết có nguy hiểm.”

    Trịnh Gia Minh gật đầu: “Chúng ta đi mau, đừng để Chiến Bắc Thiên đuổi theo.”

    “Ừ.” Dung Tuyết xoay người, lại trốn vào trong thân cây.

    Trịnh Gia Minh xoay người chạy hai bước, đột nhiên lại dừng lại, cậu ta suy nghĩ một chút, lấy điện thoại vệ tinh ra, tìm số của Chiến Nam Thiên, ấn nút gọi.

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]