Đệ nhất thi thê – Chương 313-320

    1131

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]

    ★ Chương 313 ★

    Chiến Lôi Bình nhìn vợ mình bình tĩnh vào giấc ngủ, thở phào một hơi, cảm kích nói với Thiên Nam: “Cảm ơn cậu nhiều, nếu không, tôi không biết nên làm gì.”

    Ông thật sự rất lo vợ mình không chấp nhận nổi chuyện này, bị kích thích nghiêm trọng, từ nay về sau bị bệnh không dậy nổi.

    Thiên Nam lắc đầu, tỏ ý ông không cần phải khách khí.

    Chiến Lôi Bình lại thở dài một hơi, gương mặt vô cùng mệt mỏi.

    Đột nhiên, một bàn tay khoác lên vai ông, sau đó, khẽ xoa xoa bả vai ông.

    Chiến Lôi Bình ngẩn ra, vội quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

    Thấy đối phương là Thiên Nam, trong mắt ông hiện lên tia mất mát khó thể nhận ra, sau đó lại thở dài.

    Ban nãy, có khoảnh khắc ông còn nghĩ con trai mình đã đi tới.

    Trước đây, mỗi khi ông gặp chuyện gì lại thở dài, con trai ông sẽ khoác tay lên vai ông như vậy, sau đó xoa xoa bờ vai ông, để ông thả lỏng tinh thần.

    Chiến Lôi Bình nhìn ra chàng trai này đang muốn an ủi mình, liền cất tiếng cảm ơn.

    Chiến Bắc Thiên đứng ngoài cửa lặng lẽ thu mọi thứ vào tầm mắt, trông thấy Thiên Nam an ủi chú thím mình, trong lòng đã có đáp án.

    Nghĩ tới Mộ Nhất Phàm còn đang giữ chân Chiến Nam Thiên, hắn không tiếp tục ở lại phòng nữa, liền xoay người đi tìm Tôn Tử Hào.

    Hắn đưa Tôn Tử Hào tới một gian phòng bên cạnh, mở tấm bản đồ đường hầm thành B ra, chỉ vào miệng một nhánh đường hầm trong bản đồ, hỏi: “Tôi bảo cậu thông miệng đường ở bên trái con đường này, cậu đã làm chưa?”

    Tôn Tử Hào liếc mắt nhìn bản đồ, gật đầu: “Làm rồi ạ, người trong thành B sẽ chạy ra từ cổng đường hầm bên trái này.”

    “Tốt rồi.” Chiến Bắc Thiên lại chỉ về miệng một phân nhánh trong bản đồ: “Đợi mọi người đi tới đây, cũng chính là khi còn khoảng 10km, bắt đầu dùng loa phát thanh, nói với mọi người, Chiến gia và Mộ gia đều có tang thi, sau này sẽ phải chung sống cùng tang thi, nếu như mọi người nguyện ý đi cùng người nhà họ Chiến và Mộ, thì để họ đi về con đường bên phải, nếu như sợ phải sống cùng tang thi, thì để họ rẽ đường bên trái, nhưng những người chọn con đường bên trái, sau này sẽ không thể gia nhập khu an toàn của chúng ta, chúng ta sẽ không giữ, nhưng nếu họ gặp tình huống gì, chúng ta vẫn sẽ giúp đỡ.”

    Tôn Tử Hào ngạc nhiên nhìn Chiến Bắc Thiên.

    Lão đại nói người nhà họ Chiến và họ Mộ đều có tang thi, một trong số đó là Chiến Nam Thiên, cậu đã biết, vậy người…

    “Lão đại, tang thi nhà họ Mộ sẽ không phải là.. Mộ Nhất Phàm chứ?”

    Tôn Tử Hào không xác định hỏi.

    “Đúng vậy.”

    Chiến Bắc Thiên cũng không định che giấu nữa, bởi vì hắn muốn người bạn đời của mình có thể quang minh chính đại sống trong thế giới con người, cũng mong con người có thể chấp nhận người bạn đời của hắn tự đáy lòng.

    Cho nên, hắn mới không dập tắt tin đồn Mộ Nhất Phàm là tang thi xuống, để mặc mọi người loan tin, để tất cả mọi người biết người bạn đời của hắn là tang thi, muốn nhìn xem mọi người phản ứng thế nào.

    Giờ trên bản đồ có chia hai con đường, là để người ở thành B tự lựa chọn.

    Tôn Tử Hào lại một lần nữa sững ra.

    Trước đó có tin đồn Mộ Nhất Phàm là tang thi, cậu vốn không tin, chỉ nghĩ rằng có người cố ý gây bất hòa cho hai nhà Chiến – Mộ mà thôi.

    Rồi ban nãy, cậu nghe tin Mộ Nhất Phàm là tang thi thật, cũng không mấy tin tưởng, nhưng bây giờ, chính tai nghe lão đại nói Mộ Nhất Phàm là tang thi, cậu không thể không tin.

    Chẳng trách rõ ràng Thủy Thành đủ sức chứa toàn bộ người ở thành B, nhưng lão đại vẫn muốn thông hai con đường, một đường thông tới Thủy Thành, một con đường khác dẫn tới Phúc Thành cách Thủy Thành không bao xa.

    Hơn nữa, để dị năng giả phân tán hai nơi, với người bình thường mà nói là rất bất lợi, nhưng lão đại vẫn cố ý làm như vậy, hóa ra cũng vì Mộ Nhất Phàm.

    Khụ, hình như cũng không hoàn toàn vì Mộ Nhất Phàm.

    Chẳng phải nhà họ Chiến cũng có tang thi hay sao?

    Chiến Bắc Thiên nhìn Tôn Tử Hào không nói gì, bèn hỏi: “Có vấn đề gì không?”

    Tôn Tử Hào lắc đầu.

    “Vậy làm theo như tôi nói đi.”

    “Vâng.”

    Chiến Bắc Thiên nghĩ tới Mộ Nhất Phàm vẫn còn đang giữ chân Chiến Nam Thiên, lập tức dặn dò những chuyện khác, sau đó đi sang căn phòng bên cạnh, thông báo với Chiến Lôi Cương hắn còn có việc phải đi, tiện thể xem qua tình hình của Thiên Nam.

    Sau khi xác định Thiên Nam không có vấn đề gì bất thường, hắn liền giao cho Tôn Tử Hào đứng ngoài cửa chú ý nhất cử nhất động của Thiên Nam.

    Ngay lúc hắn định rời đi, đột nhiên trong phòng nghỉ vang lên tiếng hét chói tai.

    Chiến Bắc Thiên giật mình, vội đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy lòng đất dưới phòng nghỉ xuất hiện rất nhiều cành mây màu đen, như cuồng ma loạn vũ, mạnh mẽ tấn công về phía người trong phòng.

    Chiến Lôi Cương vội vàng kéo Dương Phượng Tình ra phía sau bảo vệ, sau đó dùng dị năng tấn công cành mây.

    Chiến Lôi Bình cũng bảo vệ Thiên Nam và Chung Tân ở phía sau, để họ ra ngoài qua cửa sổ, tránh bị cành mây gây thương tích.

    Chiến Bắc Thiên nhìn cành mây liền đoán ra Dung Tuyết đánh lén tới, đôi mắt ánh lên tia rét lạnh, lập tức bắn một lưỡi chém không gian về phía cành mây.

    Ngay lập tức, cành mây bị cắt đứt.

    Tới lúc này rồi, Chiến Bắc Thiên không cho Dung Tuyết có cơ hội bỏ trốn nữa, lập tức phóng ra dị không gian, bao phủ xung quanh nơi ở, không để cho Dung Tuyết có cơ hội chạy trốn xuống lòng đất.

    Dung Tuyết không thể chạy trốn xuống lòng đất thông qua rễ cây, hoảng hốt, vội chui lên mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất để nhảy ra ngoài cửa sổ.

    Những người ở bên ngoài cửa sổ trông thấy có một quái nhân cả người xù xì vỏ cây từ trong phòng nghỉ chạy ra, không ngừng hét chói tai, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

    “Có quái vật, có quái vật xuất hiện.”

    Mọi người hoảng hốt bỏ chạy, ngay lập tức, tình cảnh trở nên hỗn loạn.

    Dung Tuyết nghe thấy mọi người gọi mình là quái vật, gương mặt tràn đầy sự hung hãn và sát ý, chém mạnh cành mây về phía con người.

    Mọi người sợ hãi kêu lên: “Cứu tôi với, cứu tôi với.”

    Mắt thấy cành mây sắp đánh vào người họ, đột nhiên, ầm ầm, không biết cành mây bị thứ gì ngăn cản, dù quật thế nào cũng không thể đánh vào con người.

    Chiến Bắc Thiên chui ra khỏi cửa sổ, lại bắn một lưỡi chém không gian ra.

    Dung Tuyết đang đuổi theo con người phát hiện nguy hiểm cận kề, cuống quít tránh sang bên cạnh, chật vật tránh khỏi lưỡi chém cường đại, ngã lăn xuống đất.

    Mọi người thấy Chiến Bắc Thiên từ phòng nghỉ đi ra, liền thở phào một hơi.

    Có dị năng giả mạnh như vậy ở đây rồi, họ không còn sợ hãi như trước nữa, họ ngừng chạy trốn, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy rõ dáng vẻ của Dung Tuyết.

    Có người nhìn thấy bộ dạng Dung Tuyết, giật mình la lên: “Trời ơi, rốt cuộc đây là cái gì? Dị thú sao? Nhưng sao dị thú lại xuất hiện ở đây?”

    Nghe nói vậy lập tức có một người khác lườm xéo: “Dị thú mà trông như vậy à?”

    “Không phải dị thú thì là cái gì?”

    “À, thoạt nhìn như là.. như là con người, hơn nữa, là một cô gái.”

    “Con người?”

    Có người nghe thấy đáp án này, lại càng thêm khiếp đảm: “Con người mà lại có bộ dạng như vậy sao?”

    “Có lẽ có liên quan tới dị năng, nên cô ta thành ra như vậy.”

    Sau khi mọi người biết không phải quái vật, cũng không còn sợ hãi như trước nữa, thế nhưng vẫn hết sức cảnh giác nhìn người dưới đất.

    Dung Tuyết bật người qua, hung tợn nhìn chòng chọc Chiến Bắc Thiên, dùng sức nhảy bật lên, chém cành mây về phía Chiến Bắc Thiên, đồng thời, đánh về phía những người bình thường khác.

    Mọi người sợ hãi, lại một lần nữa cất tiếng hét chói tai.

    Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nhìn cành mây bắn tới, phóng ra lưỡi chém không gian, lúc này, cành mây như gặp phải cơn lốc mang theo dao găm, vừa cắt đứt lìa, vừa tấn công mạnh mẽ về phía Dung Tuyết.

    Dung Tuyết kinh hãi, muốn thu tay về đã không kịp, hơn nữa, tốc độ của lưỡi chém không gian rất nhanh, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng, những cành mây nối liền với tay phải bị bẻ gãy xuống.

    Cô ta kêu thảm thiếp, cơn đau lập tức lan truyền khắp cơ thể.

    Dung Tuyết chật vật mở mắt, nhìn tay phải của mình, phát hiện cánh tay đã bị cắt xuống, nơi bị cắt đứt không ngừng chảy ra dịch thể màu xanh.

    Mọi người nhìn thấy máu cô chảy ra có màu xanh lá, càng chắc chắn cô không phải con người.

    Dung Tuyết cố nén cơn đau, vội vàng dùng cành mây bao quanh nơi bị đứt lìa, ngăn cho máu chảy ra.

    Chiến Bắc Thiên không cho cô ả có cơ hội nghỉ ngơi, lại một lần nữa phóng lưỡi chém không gian ra, muốn giải quyết cho xong một lần.

    Ngay lúc lưỡi chém sắp đánh vào cơ thể Dung Tuyết, đột nhiên một bóng người lao tới, quên mình mà che chở trước mặt Dung Tuyết.

    Mọi người sửng sốt, chỉ thấy lưỡi chém không gian lập tức chém vào người kia.

    Thân thể kia lập tức bị chém đứt thành hai nửa.

    Chiến Bắc Thiên nhìn người vừa bị mình chém đứt lìa, chân mày nhíu chặt lại.

    Dung Tuyết nhìn người trước mặt, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, đến khi thấy cơ thể đối phương bị cắt làm hai nửa, rơi xuống đất, mới rõ người đỡ lưỡi chém không gian thay cho mình kia chính là mẹ đẻ của mình.

    Cô không thể tin trợn to mắt nhìn người chảy máu không ngừng, viền mắt càng lúc càng ửng đỏ, muốn há miệng ra gọi, nhưng bờ môi không ngừng run lên, làm thế nào cũng không thể cất tiếng được.

    Không biết qua bao lâu, cô mới đau lòng mà hét to một tiếng: “MẸ!”

    ★ Chương 314 ★

    Dung Tuyết không thể nào tin, vào lúc cô gặp nguy hiểm, thì chính mẹ cô, người mà từ nhỏ tới giờ cô luôn cho rằng không đáng làm mẹ mình, lại không nề hà cái chết, đỡ giúp cô một đòn chí mạng.

    Mà người cha ruột và mẹ kế từ nhỏ tới giờ cô luôn nghĩ rất thương yêu mình, đến khi gặp nguy hiểm, lại vì chút vật tư mà bán đứng con gái, vậy mới biết mẹ cô mới là người thực sự thương yêu cô.

    Thế nhưng, cô đã biết quá muộn màng.

    “Mẹ!” Dung Tuyết đau đớn khóc lên, giọng nói tràn đầy hối hận.

    Cô lấy lại tinh thần, cuống quít ngồi xuống.

    Đột nhiên, cơ thể phát ra tiếng “xì xì”.

    Dung Tuyết cứng người lại ở tư thế nửa ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn cơ thể xù xì vỏ cây của mình.

    Giữa ngực cô xuất hiện một lỗ hổng, dần dà, mỗi lúc một lớn, dường như có người xé ngực cô tìm kẽ hở, dịch thể màu xanh lá từ trong người cô từ từ chảy ra.

    “Chuyện.. chuyện gì vậy?”

    Dung Tuyết liền nhớ ra tuy rằng ban nãy mẹ cô giúp cô cản đòn, thế nhưng, uy lực của lưỡi chém không gian thực sự quá mạnh, chém cắt ngang người mẹ cô, sau đó chém tới người cô.

    Bởi vì đột nhiên mẹ xuất hiện, cho nên, cô không để ý mình cũng bị đánh trúng.

    Dung Tuyết nghĩ tới đây, hốt hoảng che ngực mình, thậm chí dùng những cành mây nhỏ để che cơ thể mình lại.

    Thế nhưng, trị ngọn không trị gốc, lỗ hổng trên người mỗi lúc một lớn, đã lan xuống dưới phía bụng và trên cổ, máu chảy ra cũng mỗi lúc một nhiều.

    “Không.. không..”

    Dung Tuyết sợ hãi trợn tròn mắt, thấy cơ thể mình nứt ra, trong lòng hết sức sợ hãi.

    Cô không muốn chết, cũng không muốn nghĩ tới cái chết.

    Nếu biết trước như vậy, cô đã không tới đây.

    Trước đó, sau khi thoát khỏi Mộ Nhất Phàm, cô nhớ ra Phan Nhân Triết có dặn dò, vào thành B kiểm tra xem mọi người ẩn núp ở đâu, có rời thành B không, sau đó quay về báo cáo cho hắn ta.

    Thế nhưng, ma xui quỷ khiến thế nào, lúc thấy trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên có nhiều người như vậy, cô lại muốn giết vài người để gây phiền phức cho Chiến Bắc Thiên, nhưng, người tính không bằng trời tính, không ngờ Chiến Bắc Thiên đang đánh nhau với Chiến Nam Thiên đã quay trở về.

    Nếu không, với năng lực những người khác, không thể nào bắt cô được.

    Mọi người xung quanh thấy khe nứt trên người cô càng lúc càng dài, đều nín thở không nói gì, lặng lẽ nhìn Dung Tuyết luống cuống che đi cơ thể mình.

    Không bao lâu sau, khe nứt lan lên phía trên, lên miệng, lên mũi, mi tâm, trán, cuối cùng đột nhiên cơ thể bất động, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự hoảng hốt.

    Ngay sau đó, cơ thể cô từ từ nứt ra, cuối cùng, nứt thành hai nửa rồi đổ xuống phía dưới.

    Những người nhát gan nhìn thấy hai cơ thể bị phân nửa, không nhịn được mà hét lên, nhiều người phải quay sang chỗ khác không dám nhìn.

    Tôn Tử Hào nhìn cơ thể bà Dung, có chút khổ sở: “Lão đại, có cần chôn cơ thể họ không?”

    Chiến Bắc Thiên chau mày: “Tìm chỗ tốt trong doanh địa, an táng cho bà Dung ở đó.”

    Nói rồi, hắn dùng lôi hỏa đốt thi thể Dung Tuyết thành tro.

    Tôn Tử Hào nhân cơ hội sơ tán mọi người xung quanh.

    Lúc này, Trịnh Quốc Tông chạy tới bên người bà Dung, rưng rưng nước mắt nhìn hai nửa thân thể của bà Dung, nức nở nói: “Sao… sao bà lại… như vậy..”

    Chữ “ngốc” kia nghẹn trong cổ họng không thể nào cất lên được..

    Trước đó ông ở cùng một chỗ với bà Dung, lúc bà Dung nhận ra quái nhân đột nhiên xuất hiện chính là Dung Tuyết con gái mình, bà cũng hết sức kinh hãi, cuối cùng quên mình mà lao ra.

    Ông cố kéo lấy bà Dung, nhưng thể lực của bà Dung so với cái người bác sĩ chỉ giúp khám bệnh cho người khác như ông thì hơn nhiều lắm, cho nên, bà Dung nhanh chóng giãy ra khỏi tay ông, lao ra bảo vệ con gái mình.

    Trịnh Quốc Tông nghĩ tới đây, liền thở dài một hơi.

    Thật ra nếu đổi lại là ông, ông cũng sẽ làm như vậy, bởi vì dù con mình có xấu xa hư hỏng tới cỡ nào, thì vẫn là con mình, cho nên, bậc làm cha, đương nhiên phải bảo vệ cho con trai mình.

    Tôn Tử Hào dẫn theo hai cậu lính đi tới: “Bác sĩ Trịnh.”

    Trịnh Quốc Tông vội lau nước rưng rưng bên khóe mắt: “Thượng úy Tôn, có thể phiền cậu dùng một tủ để cất thi thể bà ấy không?”

    Ông không muốn một người mẹ lấy tính mạng bảo vệ con mình, cuối cùng lại luân lạc tới mức chỉ dùng manh chiếu cuốn người rồi chôn xuống dưới đất.

    “Đương nhiên rồi, cháu đã phái người đi tìm tủ.”

    Trịnh Quốc Tông nghèn nghẹn nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

    Trước đó lúc mới quen bà Dung, bởi vì chuyện của Chiến thiếu tướng với Mộc Mộc mà ông ít nhiều có phiến diện với bà Dung và Dung Nhan, sau đó ở chung, càng ngày càng cảm thấy thật ra hai mẹ con họ là người tốt.

    Như Dung Nhan, cô không muốn bởi vì mình thân con gái, nên chỉ trốn trong doanh địa không đi tìm vật tư, ngược lại, so với những người khác có khi cô còn tích cực hơn, muốn mẹ mình có thể sống tốt.

    Bà Dung cũng vậy, lúc ở trong doanh địa thì siêng năng cần cù, gặp người ngoài thì lịch sự chân thành, rất được mọi người kính yêu, không ngờ bà lại mất như vậy.

    Trịnh Quốc Tông lấy chiếc khăn tay trong lòng ra, nhẹ nhàng lau máu trên gương mặt bà Dung: “Bà đi mạnh giỏi, tôi sẽ giúp bà tìm Dung Nhan.”

    Chiến Bắc Thiên đã đi tới sau lưng Trịnh Quốc Tông, nghe ông nói vậy, lại lặng lẽ xoay người, quay trở lại bên cạnh mấy người Chiến Lôi Cương.

    Chiến Lôi Cương liền hỏi: “Bắc Thiên, cái người đỡ đòn thay quái nhân kia là ai vậy?”

    “Là mẹ của ả.”

    Mấy người Chiến Lôi Cương sửng sốt.

    Dương Phượng Tình thân là một người mẹ, bà vô cùng kính nể hành động bảo vệ con gái của bà Dung, bà xoay người nhìn về phía bà Dung, khom người cúi chào.

    Mấy người Chiến Lôi Cương cũng chào bà Dung, sau đó nói với Chiến Bắc Thiên: “Hãy an táng cho người mẹ này thật chu đáo.”

    Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Con đã giao cho nhóm Tôn Tử Hào làm rồi.”

    Chiến Lôi Cương hít sâu một hơi: “Vậy được rồi, con không cần để ý tới chúng ta nữa, con đi làm việc của con đi.”

    “Vâng.”

    Chiến Bắc Thiên xoay người, biến mất trước mặt họ.

    Chiến Lôi Cương xoay người nói với những người khác: “Chúng ta cùng đi hỗ trợ mọi người mau rời khỏi thành B đi.”

    “Ừ.”

    Cũng lúc này, trên bầu trời khu thành phía bắc, Mộ Nhất Phàm đang cố giữ chân Chiến Nam Thiên.

    Với năng lực của anh, không thể làm tổn thương tới Chiến Nam Thiên, với khả năng lành vết thương của hắn, chẳng mấy chốc cũng lành lại.

    Cho nên, anh chỉ giữ chân Chiến Nam Thiên, không cho hắn phát hiện ra mọi người ở thành B đang chuẩn bị rút lui tới Thủy Thành.

    Nếu không, chắc chắn Chiến Nam Thiên sẽ lại nghĩ cách gì đó để phá hoại hành động.

    Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm chỉ tránh né và phòng thủ, trong mắt hiện rõ sự khinh bỉ, nhưng hắn đánh không được Mộ Nhất Phàm, nên càng khiến hắn bực mình.

    Bởi Mộ Nhất Phàm vô cùng khó nhằn nên hắn cảm thấy bó tay, dù dùng dị năng thế nào, cũng không mảy may chạm tới anh.

    Hơn nữa, Mộ Nhất Phàm còn có sáu dị năng, muốn đả thương anh không phải chuyện dễ dàng.

    Chính bản thân Mộ Nhất Phàm cũng không muốn tránh né mãi, như vậy khiến bản thân có vẻ rất vô dụng, nhân lúc Chiến Nam Thiên đang tập trung muốn đánh mình, ánh mắt lóe lên, dụ Chiến Nam Thiên tới bãi đỗ xe của một tòa nhà nọ.

    Lúc này, trong bãi không có xe đỗ.

    Đến khi Chiến Nam Thiên đuổi tới bãi đỗ xe, bóng Mộ Nhất Phàm lại biến mất.

    Hắn chợt nheo mắt lại, vừa đi vừa cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh: “Mộ Nhất Phàm, mày nghĩ là mày trốn đi thì tao không tìm được mày chắc? Hơn nữa, tao cũng chẳng cần tìm mày làm gì, chỉ cần tao quay lại giết bừa một người, mày sẽ ngoan ngoãn ra gặp tao thôi.”

    Dường như Mộ Nhất Phàm không nghe thấy lời hắn nói, cứ trốn trong góc sâu không xuất hiện ra.

    Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm không bị mình uy hiếp, vội xoay người, đi về phía cổng bãi đỗ xe, nhưng chợt nhận ra con đường ra dường như xa hơn lúc đi vào rất nhiều, chứ không thẳng tắp như trước.

    Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên.

    Cơ thể Chiến Nam Thiên lóe lên, chạy về phía tiếng động kia, chỉ thấy hơn mười người nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, trên mặt đeo khẩu trang đang vừa đi vừa thảo luận đề tài.

    Mười nghiên cứu viên kia thấy Chiến Nam Thiên, bước chân cũng không dừng lại, ngược lại còn đẩy nhanh tốc độ đi về phía hắn.

    Nghiên cứu viên cầm đầu nói: “Sao cậu lại trốn ra ngoài?”

    Chiến Nam Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, sửng sốt, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

    Hắn còn chưa kịp phản ứng, nghiên cứu viên cầm đầu lấy kim tiêm có chứa thuốc nước màu xanh đâm vào cánh tay Chiến Nam Thiên.

    Lúc Chiến Nam Thiên bị đâm vào, chợt thấy có chút đau, nhưng dường như không quá đau đớn.

    Nghiên cứu viên cầm đầu xoay người nói với những nghiên cứu viên khác: “Mọi người đưa cậu ta về phòng nghiên cứu.”

    “Vâng.”

    Hai nghiên cứu viên giữ lấy tay Chiến Nam Thiên, giải hắn lên phòng nghiên cứu trên tầng.

    Chiến Nam Thiên muốn giãy giụa, nhưng không có chút sức lực nào, chân mày chau chặt lại, thầm nghĩ, đã xảy ra chuyện gì vây?

    Chẳng lẽ là thuốc trong kim tiêm có tác dụng, nhưng hắn là tang thi, mấy thứ này đâu thể có hiệu quả với hắn.

    Hai nghiên cứu viên kia đưa hắn vào phòng nghiên cứu, liền trói Chiến Nam Thiên lên giường.

    Chiến Nam Thiên vừa vào phòng nghiên cứu, liền quên cả giãy giụa.

    Hắn ngạc nhiên nhìn căn phòng, không biết vì sao, cảm thấy nơi này thật quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu.

    ★ Chương 315 ★

    Chiến Nam Thiên vừa nhìn phòng nghiên cứu vừa hồi tưởng lại, mãi đến khi nghiên cứu viên cầm đầu đi tới trước mặt, hắn mới dừng lại, ánh mắt cố định trên người nghiên cứu viên.

    Nghiên cứu viên cầm đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Chiến Nam Thiên một lượt, nhạt giọng nói: “Trước mắt rút hết móng tay và móng chân của hắn ra, dùng thuốc số 1 để ngăn cản móng tay mọc dài, sau đó lấy băng gạc cuốn lấy móng tay, tránh cho hắn cào chúng ta.”

    “Vâng.” Hai nghiên cứu viên lấy kìm ra.

    Không biết lời này khiến Chiến Nam Thiên nghĩ tới điều gì, hắn nôn nóng hỏi: “Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?”

    Nghiên cứu viên cầm đầu kia không để ý tới hắn, xoay người sai người cạo tóc Chiến Nam Thiên, sau đó dùng một chiếc mũ trùm đầu làm bằng nguyên liệu đặc biệt để đội lên đầu Chiến Nam Thiên.

    Chiến mũ trùm này rất đặc biệt, đỉnh đầu để hở, tiện cho nghiên cứu viên tiến hành giải phẫu đại não.

    “Anh là nghiên cứu viên Lý, có phải không?” Chiến Nam Thiên giận dữ nói: “Chắc chắn anh là nghiên cứu viên Lý, dù anh có đeo khẩu trang, tôi cũng nhận ra giọng anh.”

    Hắn nhớ ở kiếp trước sau khi thua Chiến Bắc Thiên, liền bị Chiến Bắc Thiên đưa tới viện nghiên cứu, sau đó có một nghiên cứu viên họ Lý tiến hành nghiên cứu với hắn.

    Nghiên cứu viên họ Lý này, hiểu rất rõ về tang thi, bởi vì anh ta đã tốn hai, ba năm để nghiên cứu tang thi, cho nên rất biết cách đối phó với tang thi, có thể hành hạ tang thi tới chết đi sống lại.

    Đơn cử là, nghiên cứu viên Lý này biết phải rút móng tay hắn ra, tránh cho móng tay hắn làm tổn thương tới con người, còn biết cách dùng thuốc để ngăn nó mọc dài.

    Cũng từ lúc đó, ngày nào hắn cũng như ở trong nước sôi lửa bỏng.

    Thế nhưng, sao nghiên cứu viên họ Lý lại ở đây?

    Hắn nhớ, nghiên cứu viên họ Lý này là hai năm sau mạt thế, từ nước ngoài trốn về, sau đó được Chiến Bắc Thiên cứu giúp.

    Hơn nữa, giờ mới mạt thế được một năm, hẳn nghiên cứu viên họ Lý này vẫn chưa hiểu biết nhiều về tang thi mới đúng chứ.

    Ngay lập tức, không biết Chiến Nam Thiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc trợn trừng mắt.

    Lẽ nào hắn quay trở lại kiếp trước, lúc bị Chiến Bắc Thiên đánh bại?

    Đúng lúc này, Chiến Nam Thiên cảm thấy móng tay hơi nhói đau.

    Hắn cúi đầu nhìn, thấy móng tay của mình bị rút ra.

    Nghiên cứu viên họ Lý thấy Chiến Nam Thiên có vẻ không cảm nhận rõ rệt, lại cất tiếng nói: “Chuẩn bị thuốc số 2.”

    Thuốc số 2 tăng cường cảm nhận xúc giác của tang thi, cho nên, Chiến Nam Thiên lập tức cảm nhận được cái nhói đau ở đầu ngón tay mỗi lúc một mạnh, cuối cùng, không nhịn được mà khẽ rên lên bằng mũi.

    Nghiên cứu viên Lý thấy phản ứng của hắn, cảm thấy vô cũng thỏa mãn, bảo nghiên cứu viên ở bên cạnh ghi lại khoảnh khắc này: “Tang thi có phản ứng với thuốc số 2, có cảm giác đau, như vậy, tang thi vẫn có hi vọng trở về làm người.”

    Nghiên cứu viên rút sạch móng tay của Chiến Nam Thiên, đổ thuốc số 1, sau đó lấy băng cuốn kỹ ngón tay hắn.

    Nghiên cứu viên Lý thấy toàn bộ móng tay của hắn đã bị rút, liền lấy găng tay phẫu thuật bên cạnh đeo vào tay, đón lấy dao phẫu thuật từ tay những nghiên cứu viên khác, chuẩn bị lấy tinh hạch trong đầu Chiến Nam Thiên.

    Chiến Nam Thiên nhìn con dao trong tay anh ta bằng ánh nhìn tàn nhẫn, lắc đầu, không muốn nghiên cứu viên Lý tiến hành mổ não mình.

    Nghiên cứu viên bên cạnh vội giữ lấy đầu Chiến Nam Thiên, không để cho Chiến Nam Thiên nhích tới nhích lui.

    “Chúng mày..”

    Vốn là Chiến Nam Thiên muốn gầm lên vài câu, nhưng đến khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, hắn liền ngậm miệng lại.

    Người trong kia không phải hắn, không, nói chính xác thì, là hắn của hiện tại, là một người tên Chiến Nam Thiên.

    Chiến Nam Thiên lập tức nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lóe lên. Ngay sau đó, dây trói trên người bị tháo ra, từng nghiên cứu viên một biến mất, mà dị năng thì quay trở lại bên người hắn, một giây sau, hắn phẫn nộ lao vào nghiên cứu viên Lý.

    Nghiên cứu viên Lý nhanh chân lui về phía sau, tránh né đòn tấn công của Chiến Nam Thiên, khẩu trang và quần áo trên người anh ta dần biến mất, thay vào đó là gương mặt của Mộ Nhất Phàm, phòng nghiên cứu cũng biến lại thành phòng làm việc.

    Chiến Nam Thiên nhìn về chỗ chiếc gương ban nãy, thật ra đó là hình ảnh phản chiếu từ cửa sổ.

    Hắn trợn trừng mắt nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm: “Mộ — Nhất — Phàm, mày dám dùng ảo thuật với tao!”

    Thực sự không thể tha thứ, bởi vì, Mộ Nhất Phàm vừa chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, chạm tới những tháng ngày tăm tối nhất trong cuộc đời hắn, đoạn ký ức mà hắn không muốn nghĩ tới một chút nào.

    Mộ Nhất Phàm chép chép miệng: “Nhanh như thế đã bị lật tẩy, tao còn tưởng mày phải ở trong ảo thuật ít nhất một tiếng, mới nhận ra tao dùng ảo thuật với mày cơ, tiếc quá, tiếc quá đi.”

    Thật đáng tiếc, ban nãy suýt chút nữa là đã có thể giết chết Chiến Nam Thiên rồi, thế mà Chiến Nam Thiên lại tỉnh táo trước lúc quan trọng nhất.

    Chiến Nam Thiên tức giận gầm lên một tiếng, một cơn sóng âm mạnh mẽ quật vào người Mộ Nhất Phàm.

    Nhưng đối phương là tang thi cùng cấp bậc, sóng âm vốn chẳng có tác dụng gì với Mộ Nhất Phàm.

    Thế nhưng, đám tang thi từ đằng xa xa nghe thấy tiếng gầm của Chiến Nam Thiên, lại trở nên hết sức cáu kỉnh, cũng càng thêm hung hãn, rất nhiều tang thi cấp thấp xoay người quay trở về phía thành B.

    Tang thi trung cấp có ý thức thì đợi chỉ thị từ tang thi cao cấp.

    Phan Nhân Triết đợi mãi mà không thấy Dung Tuyết quay về, đành phải ra lệnh cho tang thi vào thành tìm chỗ con người ẩn núp.

    Tang thi có dị năng nhận lệnh, đang muốn dùng dị năng bay về thành B, lại nghe thấy từ xa xa truyền tới tiếng gào, nhất thời, cắt ngang mọi hành động của bọn chúng, ép chúng không được cử động.

    Sau đó, lại một tiếng gầm vang lên, giải trừ mọi áp bức của bọn chúng.

    Nhưng vừa mới giải trừ, lại một tiếng gào vang lên, ép chúng phải rời đi.

    Cứ như vậy hai tiếng gầm khác biết cứ lặp đi lặp lại, đầu đám tang thi mỗi lúc một đau, giống như muốn nổ tung, nhưng vẫn có ý chí khống chế mọi hành động của bọn chúng.

    Nhưng bọn chúng lại không biết phải nghe ai, dù nghe ai cũng sẽ bị một ý niệm khác cắt đứt, khiến đầu chúng đau như muốn vỡ ra, vô cùng đau đớn.

    Tất cả tang thi đều ngửa đầu lên trời mà gào thét, phát ra tiếng kêu thống khổ.

    Ngay cả tang thi cao cấp cũng không chịu nổi hai tang thi vương hành hạ, đau không đứng dậy nổi, thậm chí ngã lăn xuống đất.

    Mọi người trong thành nghe thấy tiếng tang thi truyền tới, không khỏi lo lắng, hy vọng có thể mau chóng rời khỏi thành B.

    Cũng may là đường hầm Chiến Bắc Thiên bảo nhóm Tôn Tử Hào thông rất rộng rãi, cũng bằng phẳng, còn dùng hàng rào ngăn cách hơn hai mươi đường cho xe chạy, tránh cho mọi người chen chúc vào đường xe chạy khác gây ùn tắc.

    Đồng thời, dưới sự sắp xếp của nhóm Tôn Tử Hào, rất nhiều người không có xe cũng có thể lên xe rời đi.

    Ngoài ra, nếu chen ngang hay làm loạn thì sẽ bị bắt dừng lại tại chỗ, không được rời đi, cho nên, mọi người không dám làm loạn, khiến mọi chuyện tiến hành rất đỗi thuận lợi, cũng nhờ vậy mà không bị ùn tắc.

    Chỉ nửa giờ ngắn ngủi, đã có một nhóm người nhỏ rời đi.

    Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng gầm, liền tìm được tòa nhà nơi Mộ Nhất Phàm đang ở.

    Thấy Mộ Nhất Phàm vẫn bình yên vô sự, hắn thả lỏng mình, đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên, hai mắt sáng lên: “Sao rồi? Có chắc là em họ anh không?”

    “Tám mươi phần trăm là nó.”

    “Thế tiếp theo đây anh định làm gì?”

    Chiến Bắc Thiên nhìn về phía Chiến Nam Thiên.

    Chiến Nam Thiên thấy Chiến Bắc Thiên tới, ngừng gầm lại, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc bọn họ.

    Đột nhiên, cơ thể hắn phun ra một lượng hắc khí lớn, như cơn sóng mạnh mà quật vào người nhóm Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên đưa Mộ Nhất Phàm rời khỏi tòa cao ốc.

    Cùng lúc đó, Mộ Nhất Phàm phóng ra dị năng hệ quang muốn thanh lọc hắc khí, nhưng không thành công, bởi vì lần này không giống như khi ở khu thành phía bắc, khi đó không có chủ thể khống chế hắc khí, cho nên mới thanh lọc được.

    Hôm nay, Chiến Nam Thiên ở đây, hắc khí bị hắn khống chế, nuốt trọn dị năng hệ quang.

    Chiến Bắc Thiên đưa anh tới nơi an toàn, để Mộ Nhất Phàm rời khỏi đây, còn hắn thì đối phó với Chiến Nam Thiên.

    Mộ Nhất Phàm không đồng ý: “Một mình anh chỉ kéo dài được thời gian, có em thì sẽ khác, hai chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết hắn.

    Chiến Bắc Thiên cũng mong có thể giải quyết Chiến Nam Thiên trong thời gian ngắn, nên đành đồng ý để Mộ Nhất Phàm ở lại.

    Mộ Nhất Phàm lại nói thêm: “Hắn là tang thi, chúng ta đánh những vị trí khác trên người hắn cũng vô ích, chỉ có thể tấn công đầu hắn, nhưng dị năng của chúng ta vừa tới gần hắc khí đã mất hiệu lực, đây mới là điểm khó nhằn nhất.”

    Chiến Bắc Thiên nói: “Hắn cũng không dám tới gần anh, sợ anh sử dụng dị không gian với hắn.”

    “Chúng ta..”

    Mộ Nhất Phàm còn chưa nói hết, Chiến Nam Thiên từ trong tòa nhà lao ra, cả người đầy hắc khí tựa như đám mây đen tối thui.

    Chiến Bắc Thiên liền nói: “Chúng ta tách ra hành động đi.”

    Dứt lời, hai người hết sức ăn ý mà tách ra đi về phía đông và phía tây.

    Đột nhiên Mộ Nhất Phàm xoay người, dùng một kết giới to lớn bao quanh Chiến Nam Thiên.

    Chiến Bắc Thiên nhân lúc trước khi kết giới của Mộ Nhất Phàm bị hắc khí của Chiến Nam Thiên nuốt lấy, lật tức phóng ra dị không gian, sau đó lại phóng lưỡi chém không gian vừa mạnh như gió bão vừa thoắt ẩn thoắt hiện về phía Chiến Nam Thiên.

    Trong khoảnh khắc kết giới của Mộ Nhất Phàm bị hắc khí nuốt lấy, dị không gian bao vây Chiến Nam Thiên, đồng thời, phóng ra lưỡi chém mãnh liệt vào người Chiến Nam Thiên.

    Lúc này, dưới sự phối hợp vô cùng ăn ý của hai người, hắc khí bị đánh tan.

    ★ Chương 316 ★

    Gặp tình huống như vậy, cơ hội hắc khí còn trên người rất nhỏ, gương mặt Mộ Nhất Phàm liền lộ vẻ vui mừng, nhưng nghĩ tới Chiến Nam Thiên không thể dễ dàng giải quyết như vậy, cho nên nhanh chóng thu hồi nụ cười.

    Quả nhiên, sau khi hắc khí tan ra, là một khoảng không trống rỗng.

    Người đâu rồi?

    Mộ Nhất Phàm giật mình.

    Hay là vốn trong hắc khí không có ai, chỉ là bọn họ nghĩ lầm rằng Chiến Nam Thiên ở trong đó?

    Sau khi hắc khí bị đánh tan, chúng liền tản về phía bốn phía xung quanh, thực vật hoặc động vật đụng phải nó đều mau chóng héo rũ, thậm chí bị ăn mòn, biến thành một đống tro xám.

    Mộ Nhất Phàm vội dùng dị năng hệ quang để thanh lọc hết hắc khí.

    Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên chau mày lại, dùng tốc độ nhanh nhất để quay trở về doanh địa của mình.

    Chỉ thấy Chiến Nam Thiên đang ở trên không trung, tùy ý phóng hắc khí vào người trong doanh địa.

    Người trong doanh địa thấy trên trời có tang thi cao cấp, nhất thời trở nên hỗn loạn, đặc biệt là khi thấy những người bị hắc khí dính vào, nếu gương mặt không lộ vẻ thống khổ sợ hãi, thì cũng là bị ăn mòn, bọn họ lại càng thêm hoảng sợ, không ngừng phát ra tiếng hét chói tai, liều mạng chạy về phía đường hầm.

    Chiến Nam Thiên nhìn bộ dạng thống khổ của mọi người, vô cùng hưng phấn, miệng không ngừng phát ra tiếng cười âm trầm.

    Gương mặt Chiến Bắc Thiên lạnh tanh, lập tức phóng dị không gian ra.

    Chiến Nam Thiên nhận thấy nguy hiểm, vội thu hồi hắc khí lại để né tránh.

    Hắn thấy Chiến Bắc Thiên cách đó không xa, chế nhạo: “Trở về nhanh thật đấy, mày cho bọn người này trốn tới đây, là muốn đưa bọn chúng tới Thủy Thành sao?”

    Chiến Bắc Thiên không nhiều lời, liền ra tay tấn công.

    Đầu tiên hắn dùng dị năng hệ băng đóng băng cả người Chiến Nam Thiên lại, sau đó đợi Chiến Nam Thiên dùng dị năng phá vỡ khối băng, lại phóng lưỡi chém không gian giết hắn.

    Nếu không phải Chiến Nam Thiên phản ứng nhanh, dùng hắc khí triệt tiêu toàn bộ uy lực của lưỡi chém không gian, thì lúc này đây người hắn đã là mấy mảnh xác.

    Lúc này, Chiến Bắc Thiên không còn do dự chút nào, tốc độ và uy lực tấn công đều nhanh và mạnh hơn nhiều, thực sự là muốn hạ gục Chiến Nam Thiên chỉ trong một chiêu.

    Hắn không sử dụng dị không gian nhiều lần nữa, bởi vì trước đó liên tục dùng dị không gian, chỉ là muốn bắt người về, giờ hắn chỉ sử dụng lưỡi chém không gian và dị năng hệ lôi hỏa, dị năng hệ băng để đánh chết Chiến Nam Thiên.

    Chiến Nam Thiên cũng nhận ra Chiến Bắc Thiên muốn giết mình thật, hắn thu vẻ cợt nhả trên gương mặt lại, nét mặt âm trầm, ra sức đánh trả lại.

    Lập tức, trên bầu trời doanh địa chỉ có tiếng vang ầm ầm, thi thoảng, dị năng cường đại đánh xuống đất, nổ thành một cái hố sâu, khiến mọi người sợ hãi chạy trối chết.

    Đám Tôn Tử Hào càng tăng tốc độ, sắp xếp cho mọi người mau chóng rời khỏi đường hầm.

    Lúc Mộ Nhất Phàm chạy tới, cả doanh địa hỗn loạn, những tiếng kêu than vang xé trời, nơi nơi đều là hắc khí, còn có những chiếc hố sâu xuất hiện, rất nhiều người nằm trong vũng máu.

    Nhóm dị năng giả hệ thủy từ hàng phòng tuyến thứ nhất ở thành B quay về, dưới sự hướng dẫn của Mao Vũ, tiến hành trị liệu cho những người may mắn còn sống.

    Mộ Nhất Phàm cũng gia nhập đội ngũ chữa trị, phóng dị năng hệ quang cường đại ra, thanh lọc hắc khí, để vết thương trên người họ khép miệng nhanh hơn.

    Doanh địa được vầng sáng trắng bao phủ, hắc khí được thanh lọc, những người bị hắc khí khống chế nhanh chóng khôi phục được ý thức, không còn cảm thấy sợ hãi nữa, vội ngồi lên xe binh lính an bài để nhanh chóng rời đi.

    Những người bị thương không quá nghiêm trọng, sau khi được vầng sáng trắng trị liệu xong, cũng miễn cưỡng đứng dậy mà đi về phía xe.

    Ngay cả những dị năng giả bị thương ở hàng phòng tuyến thứ nhất, cũng được tiếp nhận trị liệu, vết thương khép miệng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

    Mọi người vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng rất đau lòng, bởi vì vầng sáng kia không thể hồi sinh cho những người đã chết.

    Nhóm Chiến Lôi Cương đang giúp đỡ trong đường hầm nghe thấy những tiếng ầm ầm liên tục như sét đánh, vội chạy ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, hoặc có nơi nào cần họ giúp đỡ một tay không.

    Đến khi họ thấy người đang đánh nhau với Chiến Bắc Thiên là Chiến Nam Thiên, sắc mặt người nhà họ Chiến liền tối xuống.

    Đặc biệt là Chiến Lôi Bình, sắc mặt ông hết sức khó coi.

    Thiên Nam ở đằng sau vừa nhìn thấy Chiến Nam Thiên, đôi mắt ôn hòa liền ánh lên tia phẫn nộ.

    Chiến Nam Thiên ở trên bầu trời dường như cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Nam, sau khi né đòn tấn công của Chiến Bắc Thiên xong, liền đi xuống dưới nhìn, trong nhóm người nhà họ Chiến đứng trước đường hầm, hắn nhìn thấy Thiên Nam.

    Đột nhiên Chiến Nam Thiên nheo mắt lại, phất tay một cái, tia trắng chói mắt từ tay hắn bắn ra, phóng thẳng về phía người nhà họ Chiến.

    Người nhà họ Chiến cả kinh, đang định tránh né, đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt họ, đỡ lấy chùm tia laser.

    Sau khi chùm tia laser bắn qua cơ thể anh, lập tức biến mất không dấu, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Mọi người giật nảy mình.

    “Là Mộ đại thiếu gia.” Có một tiểu bối nhà họ Chiến la lên.

    Chiến Lôi Bình cầm loa lên, giận dữ nói: “Chiến Nam Thiên, nếu mày còn coi tao là cha thì xin mày mau thu tay về, nếu không quan hệ cha con chúng ta sẽ chấm dứt tại đây, từ nay về sau, mày không còn là người nhà họ Chiến nữa.”

    “Lôi Bình..”

    Chiến Lôi Cương phức tạp nhìn Chiến Lôi bình, không biết em trai mình phải hạ bao nhiêu quyết tâm, hơn nữa, ông cũng làm một người cha, biết rõ lúc em trai mình nói những lời này, trong lòng đau đớn đến nhường nào.

    Chiến Nam Thiên vừa đánh vừa cười mỉa mai, trong lòng không lạ gì người cha này, thế nhưng lại không nói ra, trái lại, lo lắng cất tiếng: “Bố, cái người tóc dài đứng sau bố là tang thi, mọi người mau tránh xa cậu ta một chút, thi triều lần này thật ra là do cậu ta gọi tới.”

    Sao cơ?!

    Mọi người kinh ngạc.

    Ngoài Chiến Lôi Bình và Chiến Lôi Cương ra, những người khác đều dùng tốc độ nhanh nhất mà cách xa năm mét, đồng thời phóng dị năng ra, chỉ cần Thiên Nam có hành động gì, bọn họ sẽ tấn công Thiên Nam.

    Thiên Nam thấy người nhà họ Chiến đề phòng với mình, trong mắt ánh lên tia đau lòng.

    Chiến Lôi Bình mơ hồ có chút không đành lòng.

    Dựa vào trực giác của ông, dù Thiên Nam có là tang thi, cũng sẽ không làm loại chuyện gây tổn hại tới loài người.

    Chiến Lôi Cương đứng bên cạnh cũng không động đậy bởi vì ông tin tưởng con trai mình, nếu Thiên Nam có vấn đề gì, chắc chắn sẽ không để cậu ta ở bên cạnh bọn họ.

    Huống hồ, Chiến Nam Thiên bây giờ đã không còn là Chiến Nam Thiên mà bọn họ biết, tính tình khó đoán, lúc thì ôn hòa, lúc thì âm trầm độc ác, những lời hắn nói đã được xếp vào phạm vi không thể tin tưởng được.

    Chiến Lôi Cương giơ tay lên, ý bảo mọi người thu hồi dị năng lại: “Cậu ấy là bạn của Bắc Thiên, tôi tin tưởng cậu ấy.”

    Mọi người nghe vậy, liền bớt cảnh giác đi nhiều, từ từ thu hồi dị năng lại.

    Thiên Nam cảm kích nhìn ông gật đầu.

    Chiến Nam Thiên thấy người nhà họ Chiến không đối phó với Thiên Nam, trong mắt hiện lên tia tàn độc, lại một lần nữa dùng dị năng tấn công Thiên Nam.

    Mộ Nhất Phàm lại một lần nữa nhanh chóng đỡ lấy đòn tấn công của Chiến Nam Thiên, đồng thời, tạo kết giới phòng ngự trong doanh địa, tránh cho sẽ lại xảy ra chuyện này.

    Chiến Nam Thiên thấy đòn tấn công của mình lại bị đỡ lấy, lạnh lùng giận dữ nói: “Mộ Nhất Phàm, giờ mày giúp con người, vì con người sẽ cảm kích mày sao? Đợi đến khi bọn nó không cần mày nữa, kết cục của mày rồi sẽ giống đám tang thi bên ngoài thành kia thôi, nếu không bị đuổi ra khỏi thành, thì cũng móc tinh hạch của mày ra để thăng năng lực mình.”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Tao chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, theo lương tâm mà làm những việc mình muốn làm là được rồi, không cần bọn họ phải cảm kích tao.”

    Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm nhiều lần muốn đối đầu với mình, cũng không khách khí với anh nữa, phóng dị năng về phía Mộ Nhất Phàm.

    Ngay sau đó, dị hỏa màu đỏ đen như sóng mà nhanh chóng đánh về phía Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm nhìn trong dị hỏa có hắc khí, bèn thử sử dụng kết giới, xem có thể ngăn cản dị hỏa không.

    Nhưng dù sao hắc khí cũng có khả năng vô hiệu hóa dị năng, cho nên lúc chạm tới kết giới, liền vô hiệu hóa kết giới.

    Mộ Nhất Phàm liên tục sử dụng kết giới, nhưng chỉ có thể giảm bớt tốc độ của dị hỏa.

    Anh thấy kết giới không thể ngăn cản dị hỏa, cũng không ngốc đến mức cứ đứng bất động tại chỗ, bèn nhanh chóng xoay người, dùng dị năng đánh cản dị hỏa.

    Thế nhưng, dị hỏa cứ như có máy theo dõi, bất kể Mộ Nhất Phàm chạy tới đâu, cũng đuổi theo tới đó.

    Hơn nữa, những nơi bị dị hỏa đen đụng tới, một giây sau sẽ biến mất, không để lại chút vết tích nào, thể như bị dị hỏa nuốt trọn hết tất cả, khiến con người ta cảm thấy hết sức sợ hãi.

    Mà dù dị năng hệ quang của Mộ Nhất Phàm nhanh tới đâu, cũng không thể bỏ rơi được dị hỏa, chỉ trong mười giây ngắn ngủi, mà dị hỏa đã nuốt trọn hết phòng ốc và cây cối xung quanh doanh địa.

    Chiến Bắc Thiên thấy vậy, bèn dịch chuyển trong chớp mắt, đưa Mộ Nhất Phàm theo tránh né dị hỏa.

    Cùng lúc đó hắn sử dụng dị năng hệ băng để đẩy lùi tốc độ của dị hỏa, sao đó dùng dị không gian bao vây nó, đè xuống đất.

    Nhất thời, mặt đất phát ra tiếng nổ lớn, rung dữ dội, thể như sắp sập xuống, cường độ rung rất kinh hoàng.

    Đất đá trên trần hầm giống như trời mưa mà liên tục rơi xuống.

    Những người ngồi trong xe không ngừng phát ra tiếng chói tai, sợ hãi chạy đi.

    Cũng may mà trước đó Chiến Bắc Thiên đã sắp xếp cho dị năng giả hệ thổ ở trong đường hầm coi chừng, nên đường hầm mới không sụp xuống.

    Sau khi va chạm xong, tiếng động của trận động đất cũng không kết thúc, mà ầm ầm về phía bên ngoài doanh địa.

    ★ Chương 317 – Một dị năng khác ★

    Những người trong doanh địa không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mặt đất rung dữ dội, thế nhưng, Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên ở trên không trung lại tận mắt chứng kiến tất cả.

    Nơi đây từng là thủ đô mỹ lệ phồn hoa, thế nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, dường như đổ nát trong nháy mắt, từng tòa cao ốc cao sừng sững biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

    Hơn nửa số các tòa nhà bị san bằng, nhưng trận động đất vẫn không ngừng rung lên, nó vẫn ngầm vang ầm ầm, đột nhiên, mặt đất lõm xuống, tất cả gạch đá, cùng với cây cối như bị mặt đất nuốt trọn, toàn bộ lún xuống bùn đất.

    Mộ Nhất Phàm không kiềm chế được mà rùng mình, Chiến Nam Thiên chỉ tùy ý phóng dị năng một cái, mà hơn nửa số tòa nhà đã sụp đổ, nếu như phát huy dị năng tới cùng, không biết tình hình còn thảm khốc tới mức nào nữa.

    Đột nhiên anh cảm thấy may mắn vì mọi người đã đi tới doanh địa, có một bộ phận lớn đã rời khỏi thành B.

    Chiến Nam Thiên nhìn đống đổ nát, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười âm hiểm, nhân lúc mấy người Mộ Nhất Phàm không chú ý, lập tức lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

    Trước khi hắn bỏ điện thoại vào túi, Mộ Nhất Phàm quay phắt đầu lại, nhìn chòng chọc Chiến Nam Thiên.

    Nếu như tiếp tục để mặc Chiến Nam Thiên sử dụng dị năng cường đại, đừng nói là thành B bị phá hủy, chỉ e cả thế giới cũng bị người này hủy diệt.

    Chiến Nam Thiên thấy trong mắt anh ánh lên tia lạnh lùng, nụ cười trên khóe môi lại càng khắc sâu: “Đây là hậu quả khi mày không phục tùng tao, nếu mày còn cố ý ở cùng một chỗ với con người, thì mày cũng sẽ giống như tòa nhà này, bị chôn vùi dưới lòng đất.”

    Mộ Nhất Phàm kéo bàn tay đặt sau lưng mình xuống.

    Chiến Bắc Thiên lập tức hỏi: “Em định làm gì?”

    “Đừng lo, em chỉ muốn thử một dị năng khác của mình thôi.”

    Một dị năng khác?

    Chiến Bắc Thiên còn chưa kịp phản ứng, Mộ Nhất Phàm đã biến mất trước mặt hắn, lao về phía Chiến Nam Thiên.

    Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm hóa thành tia sáng trắng lao về phía mình, không những không tránh né, còn mỉa mai nói: “Không phải mày có dị năng sao chép sao? Sao không sao chép dị năng hệ ám của tao? Hay là vốn mày không thể sao chép được dị năng này? Nếu quả đúng là như vậy, thì dị năng sao chép của mày cũng chẳng lợi hại gì.”

    Nói đoạn, hắn từ từ bắn hắc khí về phía Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm chỉ hơi nhích sang bên cạnh, một giây sau, hắc khí liền đánh vào cánh tay trái của anh.

    Anh liền dừng động tác lại, cúi đầu nhìn hắc khí trên cánh tay mình.

    Chiến Nam Thiên thấy hắc khí đánh trúng Mộ Nhất Phàm, lập tức gia tăng uy lực của hắc khí để khống chế dị năng của anh: “Mộ Nhất Phàm, giờ hắc khí do tao điều khiển, mày không thể nào dùng dị năng hệ quang để thanh lọc nó, nếu không có tao giải trừ, mày chỉ có thể bị hắc khí ăn mòn, cho đến chết.”

    Nghe vậy, Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn hắn, đột nhiên, khóe môi cong ra tạo thành ý cười ghẹo: “Vậy sao?”

    Anh vẫy vẫy cánh tay bị hắc khí bao lấy, cười nói: “Để mày phải thất vọng rồi.”

    Ngay sau đó, hắc khí dần dần biến mất khỏi cánh tay anh.

    Chiến Nam Thiên ngẩn ra, không thể tin nhìn Mộ Nhất Phàm.

    Đã xảy ra chuyện gì vậy?

    Sao hắc khí của hắn lại biến mất?

    Chiến Bắc Thiên cũng sửng sốt.

    Ngay lập tức, hắn nhớ ra Mộ Nhất Phàm còn có một dị năng khác, tên là dị năng vô hiệu hóa.

    Mộ Nhất Phàm nhân lúc Chiến Nam Thiên đang thất thần, đột nhiên lao tới trước mặt Chiến Nam Thiên, nhanh chóng dùng kết giới giam cơ thể của Chiến Nam Thiên lại, giơ móng tay sắc bén lên chụp lấy đầu của Chiến Nam Thiên.

    Chiến Nam Thiên lấy lại tinh thần, thấy Mộ Nhất Phàm giơ tay về phía mình, ngửa đầu ra sau, khó khăn tránh lấy đòn tấn công của Mộ Nhất Phàm, thế nhưng từ mũi hắn đến ngực, lại bị năm ngón tay của Mộ Nhất Phàm cào sâu.

    Thế nhưng, với tang thi mà nói, những vết cào kia không đáng kể, chỉ mấy giây ngắn ngủi, da đã lành lại như cũ.

    Mộ Nhất Phàm không cho hắn có cơ hội phản ứng, dùng dị năng hệ kim biến dị tạo thành lồng sắt trong suốt mà chụp về phía Chiến Nam Thiên.

    Khóe mắt Chiến Nam Thiến liếc thấy xung quanh có ánh sáng lóe lên, nhanh chóng phá vỡ kết giới, lập tức chạy trốn khỏi nguy hiểm.

    Hắn không tiếp tục ở lại doanh địa nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để rời thành B.

    Lúc này, gương mặt hắn u ám vô cùng.

    Từ sau khi sống lại, Mộ Nhất Phàm vẫn là thứ duy nhất nằm ngoài tầm tay hắn.

    Mới đầu hắn còn tưởng, bởi vì hai linh hồn không thể tồn tại trong cùng một cơ thể, cho nên hắn mới bị đẩy vào trong thân thể của Chiến Nam Thiên.

    Tuy rằng lúc đó bị nhập vào cơ thể của Chiến Nam Thiên, cảm thấy có chút quái dị, nhưng biến thành Chiến Nam Thiên, hắn thấy không thành vấn đề, ngược lại còn rất cao hứng, cứ như vậy, trên đời này lại có thêm một người kề vai sát cánh cùng hắn chiến đấu.

    Thế nhưng, nghĩ thế nào cũng không ra, linh hồn trong thân thể kia đã sớm không phải là hắn, mà bị một linh hồn không rõ cướp lấy thân thể hắn.

    Lúc này hắn vẫn nghĩ cũng không phải vấn đề to lớn gì, vấn đề là cái người này cướp lấy cơ thể hắn, không những không muốn hợp tác với hắn, lại còn không ngừng giúp đỡ con người, hơn nữa, còn dây dưa với Chiến Bắc Thiên.

    Bây giờ, hắc khí của hắn lại không có tác dụng với tên Mộ Nhất Phàm này, điều này khiến hắn vô cùng tức giận, bởi vì rất nhiều chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.

    Mộ Nhất Phàm ở phía sau đuổi theo, nhưng bởi Chiến Nam Thiên phóng ra một lượng hắc khí lớn, ngăn cản tầm nhìn của anh, cho nên anh nhanh chóng để vuột mất bóng Chiến Nam Thiên.

    Chiến Bắc Thiên tìm quanh thành B và xung quanh thành một vòng, nhưng không tìm được Chiến Nam Thiên, hắn lo đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn, không thể làm gì hơn là quay lại doanh địa, đẩy nhanh tốc độ sắp xếp cho mọi người rời đi.

    Vốn là Mộ Nhất Phàm muốn tới Thủy Thành coi chừng trước, sợ rằng Chiến Nam Thiên sẽ tới Thủy Thành phá hủy, nhưng lại bị Chiến Bắc Thiên cản lại.

    “Giờ hắn không nghĩ ra cách đối phó với em, nên tạm thời sẽ không xuất hiện, hơn nữa, có Kình Thiên ở đó, thằng bé sẽ bảo vệ tốt Thủy Thành.”

    Chiến Bắc Thiên thật sự không yên tâm để Mộ Nhất Phàm một mình tới Thủy Thành, nhưng nếu hắn cũng đi cùng, rất có thể đội ngũ sẽ bị tang thi tập kích, hoặc là Chiến Nam Thiên có thể quay trở lại đánh chết mọi người.

    Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là cùng Chiến Bắc Thiên quay trở lại doanh địa, hỗ trợ sắp xếp cho mọi người rời khỏi đây.

    Trong lúc sắp xếp, anh phát hiện có rất nhiều người tránh anh như tránh ôn dịch, đứng cách anh rất xa.

    Mộ Nhất Phàm biết họ sợ thân phận tang thi của mình, cũng không để ý, vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục hỗ trợ.

    “Nhất Phàm.” Đột nhiên một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng anh.

    Mộ Nhất Phàm xoay người, thấy Mộ Duyệt Thành dẫn theo hai cậu lính khác lo lắng đi tới, bèn hỏi: “Sao ạ?”

    “Không thấy ông nội con đâu.”

    “Ông nội?” Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Sao lại không thấy ông? Binh lính trong doanh địa không trông chừng bảo vệ ông sao?”

    “Đột nhiên không thấy đâu, mọi người tìm rất lâu vẫn chưa thấy.” Mộ Duyệt Thành nghĩ tới điều gì đó, bèn nói: “Phải rồi, ông để lại một tờ giấy trong phòng, nói là theo Chiến lão quân ủy rời thành B trước, nhưng mà binh lính không thấy ông ra khỏi phòng.”

    Mộ Nhất Phàm nhanh chóng nghĩ ra lý do: “Bố, bố đừng lo, chắc là chuyện này do Bắc Thiên sắp xếp cho họ đi đó, nói không chừng giờ họ đã đã ở thành chúng ta muốn tới trước rồi.”

    Lúc này Mộ Duyệt Thành mới thoáng thở phào, lại hỏi: “Nghe con nói vậy, con cũng biế sau khi chúng ta rời thành B sẽ tới đâu sao?”

    “Vâng, một thành phố an toàn hơn thành B.”

    Mộ Duyệt Thành có phần không tin tưởng: “Còn nơi nào an toàn hơn thành B sao?”

    Hơn mười tường thành vừa dày vừa cao như vậy cũng không chống nổi thi triều, còn nơi nào kiên cố hơn thành B nữa?

    “Cái này tạm thời không thể nói cho bố biết, đợi đến nơi rồi bố sẽ biết thôi.”

    Mộ Duyệt Thành cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ thở dài: “Không nói thì thôi, nhưng có cái này bố cần nói rõ, giờ phần lớn mọi người đều đã biết con là tang thi, sau này muốn sống cùng họ là chuyện không thể, bọn họ sẽ không bỏ qua cho con, cho nên, bố nghĩ chúng ta lánh tới một thành khác an cư thì hơn, con nghĩ sao?”

    Trước đó ông nghe mọi người nói chuyện con ông là tang thi, nhất thời lo lắng, lo họ sẽ không tha cho con trai ông, nhưng ngẫm lại, chỉ cần họ không sống cùng mấy người kia nữa, thì không còn gì phải lo lắng cả.

    Sau này, chỉ cần cả nhà họ vui vẻ sống cùng một chỗ, dù khó khăn tới đâu họ cũng có thể vượt qua.

    “Mộ thượng tướng, chuyện này ngài không cần phải lo, cháu đã sắp xếp rồi.” Chiến Bắc Thiên đi tới nói: “Cháu sẽ không để Mộc Mộc phải sống với những người không chấp nhận em ấy.”

    Mộ Duyệt Thành nhìn Chiến Bắc Thiên, nheo mắt lại: “Chiến thiếu tướng, tôi hỏi cậu, có phải cậu cố ý để mọi người biết Nhất Phàm là tang thi không?”

    “Nếu Mộ thượng đang chỉ chuyện của Uông Ly, cháu xin lỗi, chuyện này không phải do cháu sắp xếp, là có người muốn vạch trần thân phận của Mộc Mộc, cháu chỉ tiện thể thuận nước đẩy thuyền để cho tất cả mọi người biết chuyện này, nếu không, sau này vẫn sẽ có người lợi dụng thân phận Mộc Mộc là tang thi để hại em ấy, Mộc Mộc cũng sẽ vì thân phận tang thi của mình mà ngày ngày phải sống trong cảnh thấp thỏm lo lắng, sợ có người biết em ấy là tang thi, cho nên, không bằng công khai ra, để em ấy có thể sống mỗi ngày vui vẻ.”

    Mộ Duyệt Thành miễn cưỡng vừa lòng với lời giải thích này: “Thế giờ cậu định thế nào?”

    “Đợi rời khỏi thành B rồi, Mộ thượng tướng sẽ tự biết cháu sắp xếp thế nào.”

    Nói tới nước này rồi, Mộ Duyệt Thành cũng không gặng hỏi nữa, đợi sắp xếp cho tất cả mọi người rời đi xong, người nhà họ Mộ và họ Chiến mới lên xe rút lui.

    Trên đường, bầu không khí quạnh quẽ toát lên sự u buồn, không có người nói chuyện, mọi người cảm thấy con đường trước mặt thật mịt mù.

    Hôm nay nhà đã mất, tiếp theo đây họ biết đi con đường nào.

    Ngay lúc mọi người không biết tòa thành an cư là nơi nào, đột nhiên, phía trước vang lên tiếng loa phóng thanh.

    ★ Chương 318 ★

    “Xin mọi người chú ý, xin mọi người chú ý, đi thêm 10km nữa sẽ có một ngã ba, đi thêm 10km nữa sẽ có một ngã ba, đường bên trái sẽ thông tới Phúc Thành, đi thẳng sẽ tới Thủy Thành, người nhà họ Chiến và họ Mộ sẽ chọn Thủy Thành làm doanh địa sau này, thế nhưng, từ nay về sau, họ sẽ sống cùng với tang thi…”

    Mộ Nhất Phàm không biết Chiến Bắc Thiên lại sắp xếp như vậy, anh ngạc nhiên, còn cảm thấy cảm động.

    Những người khác thì không phải nói, ầm cả lên, mọi người đều sợ hãi nghị luận.

    “Người nhà họ Chiến và họ Mộ muốn sống cùng với tang thi sao? Có phải họ điên rồi hay không? Họ không sợ mình cũng biến thành tang thi sao?”

    “Tang thi mà người nhà họ Chiến và họ Mộ muốn sinh sống cùng rất có thể là Mộ đại thiếu gia và Chiến nhị thiếu gia, nếu là như vậy, bọn họ muốn sống cùng với tang thi cũng không kì lạ, dù sao thì họ cũng là người một nhà.”

    “Dù có là như thế, cũng không thể ở với tang thi được, nhỡ sơ sẩy một cái, bị bọn họ cào xước, chúng ta cũng biến thành tang thi thì làm sao bây giờ?”

    “Đúng đó! Huống hồ thi triều còn do Chiến nhị thiếu gia và Mộ đại thiếu gia gọi tới, nếu sau này ở cùng bọn họ, kết cục của chúng ta rồi cũng giống như khi ở thành B.”

    “Tôi nghĩ.. chắc thi triều không phải do Mộ đại thiếu gia gọi tới đâu…”

    Mọi người vừa nghe, đều nhìn về phía người ngồi bên ngoài thùng xe, lập tức có người đề phòng nhìn anh ta: “Chẳng lẽ anh cũng là tang thi, nên mới nói đỡ cho Mộ đại thiếu gia?”

    Người nọ cuống cuồng xua tay: “Không phải, không phải, tôi chỉ tổng kết lại thông qua những gì mình đã chứng kiến thôi, lúc thi triều tiến vào thành B, Mộ đại thiếu gia còn giúp chúng ta tránh khỏi thi triều bao vây, còn có lúc ở doanh địa của Chiến thiếu tướng, anh ấy cũng dùng hết sức để trị liệu cho chúng ta, không để Chiến nhị thiếu gia làm hại chúng ta, nếu anh ấy ở cùng một phe với Chiến nhị thiếu gia, thì việc gì phải hao tâm tổn sức giúp chúng ta lúc bị Chiến nhị thiếu gia hại chứ, có phải không?”

    Có nhiều người cũng thấy Mộ Nhất Phàm giúp đỡ chữa trị cho những người bị thương, không còn lên tiếng nói Mộ Nhất Phàm có phải vậy hay không nữa, thế nhưng, rất khó để bọn họ chấp nhận chuyện sống cùng tang thi này.

    “Dù có như vậy, chúng ta cũng không thể sống cùng một chỗ với tang thi được.”

    “Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa, cứ nhao nhao như thế, không biết loa nói cái gì.”

    Mọi người yên tĩnh trở lại, lúc này, loa đã lặp lại đến lần thứ ba.

    “Mọi người chú ý, mọi người chú ý, đi 10km nữa sẽ có một ngã ba… Thế nhưng, từ nay về sau họ sẽ sống cùng với tang thi. Nếu mọi người lo sống cùng với tang thi sẽ bị lây nhiễm, hoặc không muốn sống cùng với tang thi, như vậy, mọi người chuyển sang đi về phía bên trái, ở đó có một con đường thông tới Phúc Thành.”

    Moi người vừa nghe vậy, liền thở phào một hơi, chỉ cần không phải sống với tang thi, bọn họ ở đâu cũng được.

    Sau đó, lại nghe thấy loa phát thanh nói: “Những người chọn tới Phúc Thành xin chú ý, những người chọn tới Phúc Thành xin chú ý, sau này, dù mọi người có muốn ở lại Phúc Thành hay không, đều là lựa chọn của mọi người, nhưng có một điều, mong mọi người phải nhớ rõ, nếu hôm nay mọi người chọn tới Phúc Thành, như vậy, sau này muốn dọn tới Thủy Thành, người ở Thủy Thành sẽ không chào đón, cũng sẽ không cho mọi người vào, thế nhưng, nếu Phúc Thành gặp rắc rối gì, người của Thủy Thành sẽ giúp đỡ.”

    Nghe những lời này xong, có người liền cười nhạo: “Ai thèm tới Thủy Thành ở cùng tang thi kia chứ? Tôi chỉ mong cách Thủy Thành càng xa càng tốt.”

    “Đúng đó, có đánh chết tôi cũng không tới Thủy Thành, giờ Phúc Thành gần Thủy Thành như vậy, tôi còn lo không biết có nên ở lại Phúc Thành hay không.”

    Mọi người nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình.

    Đi tới ngã ba, hơn một nửa đoàn người đều chọn rẽ trái đi tới Phúc Thành.

    Nhóm phía sau mới từ từ có người lái thẳng tới Thủy Thành.

    Những người tới Thủy Thành thật sự rất ít, chỉ có 5%, Chiến Bắc Thiên cũng chẳng để ý tới nhân số, nếu không chấp nhận được người bạn đời của hắn, không tới cũng chẳng thành vấn đề.

    Lúc mọi người đi vào đường hầm tới Phúc Thành, thấy ánh sáng bên ngoài, cuối cùng cũng thở phào một hơi, tăng tốc độ xe để tới Phúc Thành, mong muốn tìm được nơi ở tốt hơn người khác.

    Những người tới Thủy Thành phần lớn vì có quan hệ tốt với nhà họ Chiến và họ Mộ, nên mới lựa chọn Thủy Thành, chỉ có rất ít người vì tin tưởng Chiến gia và Mộ gia có thể bảo vệ họ, nên mới đi theo hai nhà này.

    Cho nên, lúc họ tới Thủy Thành, trong lòng vẫn có chút âu lo, không biết rốt cuộc mình chọn vậy có đúng hay không, mãi tới khi đi tới tòa thành mỹ lệ được nước bao xung quanh.

    Những lo âu trong lòng lập tức bị cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ thay thế, mọi người nghĩ sống ở đây đúng là một lựa chọn rất tuyệt vời, mà những người chọn Phúc Thành, tương lai nhất định sẽ hối hận vì đã không chọn tới đây.

    Trong lúc đoàn xe của họ từ từ lái qua cây cầu lớn, đột nhiên phía đối diện sông có nước cuộn lên.

    Có người trông thấy cảnh này thì hoảng hốt la to: “Mọi người, mau nhìn xem, bên kia sông hình như có cái gì.”

    Mọi người ngồi trong xe tải lớn đều ngó ra ngoài, chỉ thấy đột nhiên bọt nước sông bắn lên cao cả mét, một con hải ngư khổng lồ từ trong nước nhảy lên, mới nhảy một cái đã cao hơn hai mươi mét, sau đó, ầm một tiếng, lại rơi xuống nước, khiến bọt nước bắn lên thật cao.

    “Ôi, ôi.. quái ngư gì kia.”

    Mọi người thấy trong biển rộng nhiều cá, mặt hơi biến sắc, vừa sợ vừa hãi, rất lo nó sẽ nhảy tới, rồi nuốt chửng bọn họ.

    Binh lính ngồi đầu xe thấy phía sau có tiếng la, lập tức mở cánh thùng nối liền, trấn an mọi người: “Mọi người đừng hoảng sợ, mọi người đừng hoảng sợ.”

    Mọi người trong xe cố kìm nén nỗi sợ mà nhìn về phía binh lính.

    Cậu lính vội giải thích: “Thiếu tướng của bọn tôi nói, dưới đó toàn cá biến dị, vô cùng hung dữ, răng sắc đến mức ngay cả kim cương cũng có thể cắn nát, đồng thời không ngừng ăn thực vật, sau đó nhanh chóng thải ra khỏi cơ thể. Nhưng cũng bởi vì chúng là cá, cho nên sẽ không lên mặt đất ăn thịt con người, chỉ cần mọi người không ở dưới sông thì sẽ an toàn, đồng thời, chúng còn có thể bảo vệ chúng ta.”

    Những lời này đều là Chiến Bắc Thiên muốn giao phó nói ra, chỉ có tới đây rồi, mọi người mới có thể hiểu tại sao Thủy Thành lại là nơi ở tốt.

    Mọi người nghe thấy cá biến dị sẽ không lên bờ cắn người, liền thở phào, vội vàng hỏi: “Chúng nó có thể bảo vệ chúng ta sao?”

    “Sau này, Thủy Thành sẽ dùng cầu treo để làm đường đi, chỉ khi ra vào thủy thành mới hạ cầu treo xuống, cho nên, nếu không có cầu, tang thi sẽ không đi được, dù chúng có biết bơi, cũng bị cá biến dị dưới sông nuốt chửng, cho nên, so với mười bức tường thành vừa cao vừa dày ở thành B thì cá có ích hơn nhiều, sau khi giao tang thi cho cá biến dị giải quyết, chúng ta có thể tiết kiệm một đống pháo đạn.”

    Mọi người vừa nghe vậy, đôi mắt liền sáng lên.

    Đúng là so với tường thành B thì hữu ích hơn nhiều, cá biến dị cũng tương đương như có dị năng giả bảo vệ, hơn nữa, còn tiết kiệm được một khoản.

    Có người lại hỏi: “Nhỡ gặp nhiều tang thi như khi ở thành B, liệu cá có thể ăn nhanh như thế không?”

    “Mọi người nghĩ cá ít hơn người chúng ta sao? Mọi người xem con sông này không bằng biển lớn, nhưng bên trong nhiều cá nhỏ, tốc độ ăn rất nhanh, tốc độ ăn mỗi giây mười người, nếu không, sao có thể gọi là cá biến dị chứ? Cá biến dị là cá có dị năng, chắc chắn đây sẽ là một cách để đối phó với tang thi.”

    Mọi người liền hưng phấn.

    “Phúc Thành cũng như thế này phải không?”

    Đột nhiên hỏi tới Phúc Thành, mọi người yên lặng lại.

    Binh lính nhạt giọng nói: “Phúc Thành chỉ là một tòa thành trống không, xung quang chỉ có hoa cỏ cây cối và động thực vật biến dị.”

    Mọi người vừa nghe vậy, trong lòng liền thổn thức.

    Cũng may mà họ chọn Thủy Thành, nếu không ở Phúc Thành sẽ chẳng dễ chịu chút nào, không chỉ có thể bị tang thi đột kích bất cứ lúc nào, thi thoảng còn phải đối phó với động thực vật biến dị.

    Sau khi qua cầu xong, đoàn xe từ từ đi vào Thủy Thành.

    Cả thành tiêu điều, chứ không gọn gàng đẹp đẽ như vẻ bề ngoài.

    Con đường đầy ắp lá rụng và bụi bẩn, nhà cửa cũng bám đầy bụi, những góc tường cũng bị rêu xanh leo bám, không thì trên mặt đất cũng có thi thể đã thối rữa, thể như đã hai, ba năm rồi không có người ở đây.

    Mọi người nhìn nơi này, không còn hưng phấn như trước nữa.

    Có người nói: “Xem ra phải mất một thời gian để quét dọn, nơi này mới có nhân khí, để Thủy Thành từ từ quay trở lại dáng vẻ vốn có.”

    Mọi người gật đầu.

    Xe lái tới trung tâm thành phố mới dừng lại.

    Mộ Duyệt Thành vừa xuống xe, liền trông thấy cha mình và Chiến Quốc Hùng đang đứng ở không xa mỉm cười nhìn, lúc này trái tim mới bình yên quay trở về vị trí cũ.

    “Bố.”

    Mộ Duyệt Thành và Mộ Duyệt Tri rảo bước tới.

    Mộ Khiếu Hổ quan tâm hỏi: “Mọi người có khỏe không, có ai bị thương không?”

    “Tất cả mọi người đều ổn cả.”

    Mộ Khiếu Hổ yên tâm gật đầu.

    Chiến Quốc Hùng ở bên cạnh không thấy người nhà mình đâu, nhìn sang chiếc xe bên kia một chút, thấy các con mình vừa xuống xe đã vội đi sắp xếp công việc, lúc này mới thoáng yên tâm.

    ★ Chương 319 – Đúng là cháu đã chọn được một người đàn ông tốt ★

    Sau khi Chiến Bắc Thiên xuống xe, đầu tiên sắp xếp cho người nổ hai cây cầu ở phía đông, nam, sau đó lại cho xây dựng cầu nối liền cổng lớn, sau này có thể vừa làm cầu, vừa có thể làm cổng, vô cùng tiện lợi.

    Sau đó, hắn lại phái người canh giữ bảo vệ cho cây cầu ở phía bắc.

    Giờ cây cầu ở phía bắc là cảng xuất nhập khẩu duy nhất của họ với các thành khác, cho nên, không thể phá nổ được, đợi đến khi làm cầu đông và nam xong, cũng sẽ cho đổi cầu phía bắc thành cầu treo.

    Phía tây Thủy Thành là biển rộng, tạm thời không cần họ phòng thủ, thế nhưng, vẫn phải phái người đi tuần tra, tránh để xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

    Chiến Bắc Thiên bàn giao công việc xong xuôi, lúc này mới xoay người hỏi Mộ Nhất Phàm đang ngồi trong xe: “Mộc Mộc, em có thể cảm nhận trong thành còn bao nhiêu tang thi không?”

    Trước khi tới Thủy Thành, tuy rằng hắn có sắp xếp mọi người “tổng vệ sinh” nơi đây một lượt, nhưng diện tích Thủy Thành quá lớn, cũng nhiều nơi khuất sâu, muốn diệt trừ hết tang thi, không phải chuyện dễ dàng.

    Mộ Nhất Phàm dùng dị năng hệ tinh thần để quét một lượt quanh Thủy Thành, nói: “Ở phía đông trong quán Kỷ Niệm, có một hầm ẩn náu, có tổng cộng 3089 tang thi, phía tây trong biển hoa biến dị cũng có 1541 tang thi…”

    Anh liệt kê liên tiếp một vài nơi, bao gồm cả những con số chính xác, để đội ngũ của Chiến Bắc Thiên có thể đi diệt trừ tang thi.

    Chiến Bắc Thiên lại một lần nữa ra lệnh cho binh lính nhà họ Chiến, để họ sau khi họ dọn dẹp tang thi thì đối chiếu với số lượng, sau đó, lại kêu Mao Vũ đi kiểm kê lại nhân số theo họ tới Thủy Thành.

    Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên bận rộn như vậy, bản thân mình lại không giúp được gì, mà xung quanh lại có nhiều người như vậy, thật sự không tiện xuống xe, tránh cho mọi người vẫn không thể thích ứng với chuyện anh là tang thi mà khiến họ sợ hãi.

    Cho nên, anh đành phải ngồi ngẩn người trong xe, ngẫm lại chuyện trước đó dị năng vô hiệu hóa của anh có thể đối phó với Chiến Nam Thiên.

    Nói thật, trước đó anh cũng chỉ muốn thử thôi, chỉ cần đụng phải chút hắc khí là có thể thử xem dị năng vô hiệu hóa có tác dụng với dị năng hệ ám hay không, nếu như không có tác dụng, sau khi thoát khỏi sự khống chế của Chiến Nam Thiên, anh sẽ dùng dị năng hệ quang để thanh lọc hắc khí, có lẽ không phải vấn đề gì quá to tát.

    Nhưng thật không ngờ, dị năng hệ ám cũng có năng lực vô hiệu hóa, có lẽ bởi vì hai dị năng đều có tác dụng vô hiệu hóa, cho nên hài hòa lẫn nhau.

    “Nhất Phàm.” Một giọng nói trầm thấp vang lên cắt đứt suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, liền thấy Mộ Khiếu Hổ khom người ngồi vào trong xe.

    Anh vội đỡ lấy ông mình: “Ông nội.”

    Mộ Khiếu Hổ nắm lại bàn tay Mộ Nhất Phàm, gương mặt già nua hiện lên vẻ quan tâm: “Nhất Phàm, ta đã nghe Chiến lão quân ủy kể chuyện của cháu rồi.”

    Lúc nghe Chiến Quốc Hùng nói Mộ Nhất Phàm là tang thi, ông thực sự rất khó chịu, cũng hết sức đau lòng.

    Cháu trai ông từ nhỏ đã mất mẹ, còn bởi vì chức vụ, nên không thể thường xuyên ở bên cạnh, thành ra hình thành tính tình âm trầm, sau đó vất vả lắm mới có thể cởi mở hòa đồng, thì lại bị ung thư, còn bị em trai mình hãm hại, bây giờ, lại trở thành tang thi mà con người khiếp sợ.

    Cho nên, sao ông có thể không đau lòng cho người cháu trai này cơ chứ, sao số phận cháu trai ông lại trắc trở tới vậy.

    Mộ Nhất Phàm giật mình, thử thăm dò: “Ý ông là.. ông đã biết cháu là tang thi..”

    Mộ Khiếu Hổ an ủi anh: “Chiến lão quân ủy đã kể cho ông nghe rồi, không cần biết cháu là cái gì, biến thành dạng gì, dù thế nào cháu vẫn là cháu của ta.”

    Mộ Nhất Phàm nắm chặt lại tay Mộ Khiếu Hổ.

    Mộ Khiếu Hổ hít sâu một hơi: “Được rồi, cháu đừng cứ trốn trong xe mãi thế, nếu Chiến thiếu tướng đã sắp xếp như vậy, hẳn mọi người bên ngoài cũng đã chấp nhận cháu, nếu không, họ cũng không cần phải ở lại Thủy Thành nữa.”

    Lúc lần đầu tiên nghe cháu trai ông nói mình thích đàn ông, ông liền cho rằng, đối phương đã hại cháu trai ông đi vào con đường không thể quay đầu.

    Cháu trai ông khen thằng nhóc kia lên trời, hoàn toàn vì nó bị thằng nhóc kia mê hoặc, mãi đến khi gặp Chiến Bắc Thiên, cậu ta thế mà lại có vẻ thành thục ổn trọng, giống như lời cháu trai ông nói, Chiến Bắc Thiên thực sự rất tuấn tú lịch sự, khiến ông không thể soi mói.

    Hơn nữa, với kinh nghiệm nhìn người của ông, Chiến Bắc Thiên là một người đáng để phó thác cả đời, nếu không, ông đã không để cho cháu trai ông tiếp tục ở bên Chiến Bắc Thiên.

    Nhất là sau khi trải qua chuyện thi triều này, càng khiến ông cảm thấy Chiến Bắc Thiên là một người đàn ông tốt, không những không ghét bỏ cháu trai ông là tang thi, còn để cháu trai ông có thể sống không cần phải giấu giếm thân phận, mà tạo ra môi trường mới, để những người khác cũng chấp nhận Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm gật đầu.

    Trước khi xuống xe, Mộ Khiếu Hổ còn nói thêm: “Đúng là cháu đã chọn được một người đàn ông tốt.”

    Mộ Nhất Phàm nghe thấy Mộ Khiếu Hổ khen Chiến Bắc Thiên, liền cười hì hì: “Mắt nhìn người của cháu tốt thế kia mà.”

    Mộ Khiếu Hổ tức giận cười: “Mới khen có một câu mà đã đắc chí thế rồi.”

    “Ông khen bạn đời của cháu, khác nào khen cháu đâu, không vui sao được chứ?”

    “Cái thằng nhóc này.”

    Mộ Nhất Phàm cười cười đỡ Mộ Khiếu Hổ xuống xe.

    Nhóm Trần Hạo đứng cách đó không xa thấy Mộ Nhất Phàm xuống xe, liền lập tức gọi: “Nhất Phàm.”

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Mấy cậu không cần phải đi hỗ trợ sao?”

    Cao Phi ngượng ngùng gãi đầu: “Bọn em muốn nhìn anh một chút rồi mới đi hỗ trợ.”

    Thật ra họ muốn cho Mộ Nhất Phàm biết, bọn họ sẽ không ghét bỏ việc anh là tang thi.

    Mộ Nhất Phàm hiểu được tấm lòng họ, cười nói: “Anh khỏe lắm, mấy cậu cứ đi làm việc đi.”

    Trần Hạo thấy anh không có việc gì, bèn nói: “Vâng, bọn em đi làm việc đây, làm xong rồi lại tìm anh sau.”

    “Con không muốn đi đâu, con muốn ở với mama cơ.” Vương Băng lập tức kháng nghị, tựa đầu lên vai Mộ Nhất Phàm, ứ muốn đi chút nào.

    Chu Toàn nói: “Cũng không có việc gì cần Vương Băng giúp một tay, cứ để cậu ta ở chỗ này chơi với Nhất Phàm đi.”

    Cái người này tính tình như trẻ con, bảo cậu ta đi hỗ trợ, chỉ càng làm rối hơn thôi.

    Nhóm Trần Hạo cũng tán thành để Vương Băng ở lại đây.

    Bọn họ vừa đi, Mộ Khiếu Hổ liền hỏi: “Nhất Phàm, sao cậu ta lại gọi cháu là mama?”

    Mộ Nhất Phàm chỉ chỉ Vương Băng, lại chỉ chỉ lên đầu, sau đó xua xua tay, ý nói trí lực của Vương Băng có vấn đề.

    Mộ Khiếu Hổ hiểu ý gật đầu.

    Vương Băng thấy không cần phải đi theo nhóm Trần Hạo, hết sức vui vẻ, ôm lấy tay Mộ Nhất Phàm, hưng phấn nói: “Mama, mama, con có thể phân thân ra hơn một vạn người, con có siêu không?”

    Mộ Nhất Phàm nghĩ tới trước đó đều là Vương Băng giúp di chuyển mọi người, lập tức khen ngợi: “Siêu lắm, rất siêu luôn, nhóm Trần Hạo còn kém cả cậu.”

    Vương Băng được mẹ khen, lại càng vui vẻ hơn, nhảy nhót: “Con còn có thể để cho hơn một vạn phân thân cùng thả bom nữa.”

    Mộ Nhất Phàm sửng sốt: “Thả bom?”

    “Là ý nói đánh rắm của chú Chu Toàn đó, mama, để con biểu diễn cho mama xem.”

    Mộ Khiếu Hổ: “……….”

    Ông thực sự không tưởng tượng nổi nếu để một vạn người cùng đánh rắm thì sẽ thế nào?

    Nhưng ông biết, chắc chắn sẽ rất thúi.

    Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật: “Không cần, không cần đâu, tôi biết cậu siêu rồi, cậu…”

    Anh thấy Kình Thiên ở đằng trước đang chơi cùng Thái Nguyên, vội nói: “Cậu ra chơi cùng với Kình Thiên đi, ở đó có rất nhiều đồ chơi.”

    Vương Băng vừa nghe nói có đồ chơi, liền không để ý tới Mộ Nhất Phàm nữa, chạy ra chơi cùng Kình Thiên.

    Mộ Khiếu Hổ nói: “Lúc nãy ta thấy cậu ta ở đoàn xe bố cháu xuống, là người trong đội bố cháu à?”

    Mộ Nhất Phàm giải thích: “Cậu ấy là binh lính trong đội bố cháu.”

    “Trong quân đội lại tiếp nhận người trí lực có vấn đề sao?”

    “Cậu ấy là lúc đi tìm vật tư, gặp nguy hiểm, bị kích thích thành ra như vậy.”

    Mộ Khiếu Hổ nghe vậy, liền cảm thông cho tình cảnh của Vương Băng: “Chắc là cậu ta không có người thân, thế sau này cháu nhớ để ý chăm sóc cho cậu ta một chút.”

    “Cháu biết rồi ạ.”

    “Chúng ta ra chỗ ông Chiến ngồi đi.”

    Gương mặt Mộ Nhất Phàm có vẻ do dự.

    Mộ Khiếu Hổ nhìn ra anh đang do dự cái gì, cười nói: “Cháu đừng lo, lúc ông Chiến nói cho ta biết cháu là tang thi, còn an ủi ta nữa, khuyên ta đừng quá đau buồn, như này đồng nghĩa với ông ấy không để ý thân phận tang thi của cháu.”

    Lúc này Mộ Nhất Phàm mới yên tâm, theo Mộ Khiếu Hổ đi về phía Chiến Quốc Hùng.

    Dọc đường đi, có rất nhiều người không nhịn được mà lặng lẽ nhìn Mộ Nhất Phàm, thấy vẻ mặt dáng dấp anh bình thường, mọi người cũng không cảm thấy sợ hãi gì, huống hồ lúc bọn họ chọn theo Mộ gia và Chiến gia tới Thủy Thành, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên, sau khi nhìn Mộ Nhất Phàm, họ lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

    Mộ Khiếu Hổ thấy mọi người không bài xích cháu trai mình, trong mắt ánh lên ý cười, thấp giọng nói: “Cách này của Chiến thiếu tướng hiệu quả thật đó.”

    Mộ Nhất Phàm cũng để ý ánh mắt mọi người nhìn anh không có gì kì lạ, thở phào trong lòng, ngay lập tức, anh thấy Thiên Nam đỡ Chung Tân xuống xe, liền cất tiếng gọi: “Thiên Nam.”

    Thiên Nam nhìn thấy Mộ Nhất Phàm, liền nở nụ cười nhàn nhạt.

    Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt Chung Tân tái nhợt, bèn chỉ về phía Chiến Quốc Hùng: “Chúng ta qua bên kia ngồi đi.”

    Thiên Nam nhìn thấy Chiến Quốc Hùng, liền ngẩn ra, trong mắt khó nén nổi sự kích động, ra sức gật đầu.

    Chiến Quốc Hùng thấy vẻ mặt Chung Tân tiều tụy, thở dài một hơi, lại đưa mắt nhìn chàng trai đang đỡ lấy Chung Tân, nghi hoặc hỏi: “Cậu này là…”

    Thiên Nam lập tức há miệng, nhưng nghĩ tới việc mình không nói được, lại đau khổ khép miệng vào.

    Mộ Nhất Phàm nói: “Cậu ấy là bạn của cháu.”

    “Bạn của cậu?”

    Chiến Quốc Hùng cảm thấy kì lạ.

    Sao bạn của Mộ Nhất Phàm lại ở cùng một chỗ với con dâu ông?

    Mộ Nhất Phàm nghĩ tới điều gì đó, lại nói thêm: “Cũng là bạn của Bắc Thiên, cậu ấy tên là Thiên Nam, dạo này thanh quản cậu ấy có vấn đề, cho nên tạm thời không thể nói chuyện được.”

    Lúc này Chiến Quốc Hùng mới hết thắc mắc, gật đầu với Thiên Nam.

    Thiên Nam lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết xuống: Chào ông ạ.

    Chiến Quốc Hùng nhìn nét bút, ánh mắt lóe lên, ông nâng mắt, lại cẩn thận nhìn Thiên Nam thêm lần nữa, cuối cùng, ánh mắt dừng trên đôi mắt ôn hòa của Thiên Nam.

    Ánh mắt quen thuộc, khiến ông không tự chủ mà thấp giọng nói: “Tên Thiên Nam à?”

    Thiên Nam bị ông nhìn chòng chọc hết sức căng thẳng, đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Báo cáo!”

    ★ Chương 320 ★

    Chiến Quốc Hùng, Mộ Khiếu Hổ, Thiên Nam nhìn về người vừa nói “báo cáo”, là một binh lính mặc đồ quân nhân, trên đầu đội mũ lính che đi đôi mắt, mà khẩu trang quân dụng thì gần như che hết gương mặt, khiến không thể trông thấy rõ bộ dạng cậu lính này.

    Thế nhưng, rất nhiều binh lính mặc trang phục thế này, họ cũng không để ý nhiều.

    Mộ Nhất Phàm cũng ngẩng đầu nhìn sang, bởi vì cậu lính kia đứng sau lưng anh, lại dựa vào ghế anh ngồi, cho nên, anh chỉ thấy tai cậu ta.

    Anh nghĩ bụng chắc cậu ta tới tìm Chiến Quốc Hùng, bèn quay đầu lại, rót chén trà nóng cho mọi người đang ngồi ở đây.

    Chiến Quốc Hùng nhạt giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

    “Chiến lão gia, trung tướng Chiến bảo giao phó cho cháu, bảo cháu..” Đột nhiên giọng của cậu ta trở nên lạnh lùng, giơ mạnh tay lên đánh về phía Mộ Nhất Phàm: “Bảo cháu giải quyết Mộ Nhất Phàm.”

    Gương mặt Chiến Quốc Hùng, Mộ Khiếu Hổ, Thiên Nam biến sắc.

    “Nhất Phàm, cẩn thận.”

    Tiếc là, không kịp nữa rồi, lúc bọn họ kêu cẩn thận muốn ngăn lại, cánh tay của cậu lính đã bắn dị năng về phía đầu Mộ Nhất Phàm.

    Lúc này, một tiếng “ầm” lớn vang lên, nhóm Chiến Quốc Hùng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cậu lính kia bị bắn ra mười mét, nặng nề ngã lăn xuống đất.

    Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng nổ, giật nảy mình.

    Mộ Nhất Phàm phát hiện có người đánh lén mình, lập tức nhảy lên, nhìn về phía binh lính dưới mặt đất, cơ thể lóe một cái, dùng tốc độ nhanh nhất để tới trước mặt cậu ta, túm lấy áo đối phương, giật khẩu trang và mũ xuống.

    Trông thấy gương mặt cậu lính, trong mắt anh hiện lên tia ngạc nhiên: “Mộ Nhất Hàng.”

    Không phải mấy tháng trước đó, hắn ta mất tích rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở Thủy Thành?

    Còn có, không phải Mộ Nhất Hàng đã bị lấy tinh hạch ra rồi sao? Sao còn có dị năng?

    Mộ Khiếu Hổ nhìn thấy Mộ Nhất Hàng, nhướn mày: “Nhất Hàng? Sao cháu lại ở đây?”

    Mộ Nhất Hàng cố nén cơn đau, cười xùy một tiếng.

    Người nhà họ Mộ và họ Chiến nghe thấy bên mấy ông cụ có tiếng động, vội chạy tới xem một chút.

    “Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Duyệt Thành bước nhanh tới bên người nhóm Mộ Khiếu Hổ.

    Mộ Khiếu Hổ nghiêm mặt, hất cằm lên: “Con hỏi nó đi.”

    Mộ Duyệt Thành quay đầu nhìn, thấy đứa con cả đang túm lấy một cậu lính, mà cậu lính kia thế mà lại là đứa con trai thứ đã mấy tháng rồi không gặp.

    “Nhất Hàng?”

    Ông chau mày lại: “Sao nó lại ở đây?”

    Mộ Nhất Hàng tức giận trợn trừng mắt nhìn: “Tôi tới để báo thù cho mẹ tôi.”

    “Mẹ con? Triệu Vân Huyên?”

    Mộ Nhất Hàng cười mỉa nhìn Mộ Duyệt Thành: “Mộ Duyệt Thành, mới có mấy tháng chúng ta không gặp, mà ông đã quên mất người vợ trước của mình là ai rồi sao?”

    Mộ Duyệt Thành nghe thấy con trai gọi thẳng tên mình, giận dữ nhíu mày: “Mộ Nhất Hàng, ta là cha con, con nói chuyện với cha mình thế nào vậy?”

    “Cha?” Mộ Nhất Hàng hừ một tiếng: “Ông không xứng.”

    Hắn gạt mạnh cánh tay đang túm lấy cổ áo mình ra, đứng dậy nói: “Nếu ông là cha tôi, thì đã không mặc kệ sự sống chết của chúng tôi, nhất là khi mẹ tôi bị cưỡng gian, người làm cha như ông đã ở đâu hả?”

    “Sao cơ?” Người nhà họ Mộ đều khiếp sợ nhìn Mộ Nhất Hàng.

    Những người khác cũng rất kinh ngạc.

    Qua hồi lâu, Mộ Duyệt Thành mới lấy lại được tinh thần: “Chuyện.. chuyện xảy ra khi nào vậy?”

    “Ngay cái ngày chúng tôi rời thành, mẹ tôi bị người ta bắt vào xe làm nhục mấy lần, sau đó bởi vì không chịu nổi đả kích, nên đã cắn lưỡi tự tử.”

    Mộ Nhất Hàng vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, đã cảm thấy vô cùng uất hận, thề phải giết cái người đã hại mẹ con hắn thảm như vậy.

    Mộ Duyệt Thành mím môi không nói gì, không thể ngờ ngày hôm đó Triệu Vân Huyên vừa rời thành đã chết, hơn nữa còn bởi vì bị người ta làm nhục, cắn lưỡi tự tử mà chết.

    Ông hé miệng ra, đang định nói cái gì đó, đột nhiên, có tiếng người thống khổ quát to: “Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra anh là ai rồi.”

    Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng kêu, thấy Vương Băng đang ôm cái đầu đau nhói, tức giận la về phía Mộ Nhất Hàng: “Anh là con trai thứ của Mộ thượng tướng, nhị thiếu gia Mộ Nhất Hàng.”

    Bởi vì lúc nãy nhìn thấy Mộ Nhất Hàng dùng dị năng tấn công về phía Mộ Nhất Phàm, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nên trong đầu đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh, sau đó, cậu nhớ ra được rất nhiều chuyện.

    Mộ Nhất Phàm nghi hoặc: “Vương Băng, cậu..”

    Vương Băng tức giận tiến lên vài bước: “Anh lừa tôi phải không? Có phải trước đó anh lừa tôi không?”

    Cậu ta thấy Mộ Nhất Hàng nhếch môi không nói gì, liền biết mình đã đoán đúng: “Sao anh lại lừa tôi, tại sao lại lừa tôi nước sơn có thể xua đuổi động thực vật biến dị, khiến nó tránh các binh lính, để họ có thể an toàn về thành B sớm hơn? Anh có biết bởi vì anh lừa gạt mà đã hại biết bao nhiêu đồng đội của chúng tôi không?”

    Ngày hôm đó, trước khi cậu lên đường cùng với nhóm Trần Hạo, bị Mộ Nhất Hàng gọi tới phòng làm việc, sau đó, đưa cho cậu một lọ nước sơn, nói là dọc đường về, chỉ cần sơn nước ở đuôi xe, có thể xua đuổi được động thực vật biến dị, còn nói lúc làm đừng để mọi người phát hiện ra.

    Lúc đó cậu rất tò mò, bèn hỏi vì sao không thể để người khác phát hiện.

    Mộ Nhất Hàng trả lời, nói nước sơn này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, tạm thời không thể để những người khác biết, thế nhưng, có thể xác định 90% có thể xua đuổi động thực vật biến dị, chỉ cần lần này thí nghiệm thành công, sẽ mở rộng ra thị trường.

    Cậu cứ nghĩ Mộ Nhất Hàng là con trai của Mộ thượng tướng, nên sẽ không làm chuyện hại binh lính trong đội, nên không nghi ngờ gì mà nhận lấy lọ nước sơn, thế nhưng thật không ngờ, nước sơn không những không thể xua đuổi động thực vật biến dị, ngược lại còn khiến động thực vật biến dị đuổi tới.

    Đến khi cậu thấy từng đồng đội của mình bị chết, cậu nhanh chóng nghĩ ra rất có thể nước sơn có vấn đề, vội tìm nước lau đi, sau đó bảo những người lính còn sống mau quay về thành B thông báo cho Mộ thượng tướng chuyện họ bị tập kích.

    Sau đó, cậu đi tìm các đồng đội bị động thực vật biến dị đưa đi.

    Bởi vì hình ảnh các đồng đội hy sinh quá thảm khốc, mà tất thảy đều là do cậu hại ra, cho nên não bộ bị kích thích nghiêm trọng, hơn nữa, cậu còn đồng hóa với thực vật biến dị, dẫn tới mất hết ký ức, trở thành một người có chỉ số thông minh của đứa trẻ lên ba.

    Mộ Nhất Hàng cười nhạt: “Là do mày ngu quá thôi.”

    “Mộ Nhất Hàng.”

    Vương Băng nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ này, đột nhiên, một dị năng màu xanh hiện lên, đánh mạnh lên trên người Mộ Nhất Hàng.

    Ngay lập tức, Mộ Nhất Hàng bị đánh bay ra mấy mét, “Ầm” một tiếng, miệng phun ra một bụm máu đỏ.

    Hắn không thể tin trợn to đôi mắt, nhìn người phóng ra dị năng đánh mình: “Bố, bố..”

    Mộ Duyệt Thành tức giận lạnh mặt nói: “Mộ Duyệt Thành tao không có đứa con trai độc ác như mày.”

    Nhiệm vụ lần đó, có bao nhiêu binh lính hy sinh, trong lòng ông biết rõ, lúc đó, không biết ông đã khổ sở thế nào, họ đều là những đồng đội đã từng theo ông vào sinh ra tử, trong mắt ông họ chẳng khác gì người thân ruột thịt, nhưng thật không ngờ, cái chết của bọn họ lại do con trai ông đứng sau bày mưu.

    Mộ Nhất Hàng giận dữ nói: “Con… độc ác sao? Dù con có độc ác tới đâu cũng không bằng Mộ Nhất Phàm.”

    Lúc này Mộ Duyệt Thành tràn đầy thất vọng: “Tới nước này rồi, mày còn không biết hối cải kiểm điểm, mày thực sự khiến tao rất thất vọng.”

    Ông chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ dụng ý, vì sao Mộ Nhất Hàng lại làm như vậy.

    Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Vương Băng: “Vương Băng, tôi giao nó cho cậu xử lý, dù cậu có muốn nó chết, tôi cũng không ngăn cản.”

    Mộ Nhất Hàng vừa nghe vậy, liền nén đau, vội đứng dậy, muốn sử dụng dị năng rời đi, nhưng lại thấy vô số Vương Băng bao vây xung quanh, giận dữ nhìn mình.

    Ngay sau đó, trong cơ thể Vương Băng phóng ra một đống hoa màu trắng như bông như nhung, bay về phía Mộ Nhất Hàng, bọc hắn thành cái kén.

    Ngay lập tức, hắn cảm thấy cơ thể càng ngày càng bị siết chặt, chặt đến mức hô hấp mỗi lúc một khó khăn, thể như chìm trong nước, không thở được, khiến hắn vô cùng vật vã.

    Dù hắn giãy giụa thế nào, hoặc là phóng ra dị năng mạnh tới đâu, nhưng phá mãi không hết lớp kén bao xung quanh mình, huống hồ, hắn còn bị thương, dị năng lại không mạnh bằng Vương Băng, dần dần, ý thức càng ngày càng mơ hồ, trong lòng cũng càng ngày càng sợ hãi.

    “Cứu… cứu tôi với.” Hắn lo lắng hô to, máu trong người như bị rút cạn, cả người mất hết sức lực, không thể giãy giụa, cũng không thể sử dụng dị năng được nữa.

    Mộ Duyệt Thành đứng bên ngoài làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.

    Mộ Khiếu Hổ khổ sở thở dài: “Nghiệp chướng mà.”

    Chiến Quốc Hùng vỗ vỗ vai ông, muốn an ủi.

    Dường như Vương Băng cảm nhận được người bên trong đã chết, thu hồi hoa về, ngay lập tức, một cái xác khô rơi xuống mặt đất.

    Mọi người thấy vậy thì kinh hãi hô lên một tiếng, vội quay đầu sang nơi khác, không dám nhìn thi thể chỉ còn da bọc xương.

    Bởi vì Mộ Nhất Hàng có chết cũng không hết tội, nên không ai thương cảm cho hắn.

    Vương Băng thấy thi thể của Mộ Nhất Hàng, lập tức lớn tiếng khóc: “Tôi đã báo thù, tôi đã báo thù cho các anh em, cuối cùng tôi cũng báo thù được cho các anh em, là tôi, là tôi có lỗi với mọi người, nếu không vì tôi, mọi người đã không phải chết.”

    Mộ Nhất Phàm tiến lên trước, vỗ vỗ bờ vai cậu, muốn an ủi đôi câu, đột nhiên, cơ thể Vương Băng lả đi, ngã xuống đất.

    Anh vội đỡ lấy Vương Băng, đưa cậu lên xe, lại gọi Trịnh Quốc Tông tới khám cho Vương Băng.

    Sau khi xác định Vương Băng không bị làm sao, anh mới quay về nhìn cái xác khô dưới đất.

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]