Đệ nhất thi thê – Chương 345-352

    1181

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]

    ★ Chương 345 ★

    Trang Tử Duyệt nhìn vào mắt Trịnh Gia Minh, không nói gì.

    Trịnh Gia Minh hỏi: “Lần này anh lại tiên đoán được chuyện gì?”

    Trang Tử Duyệt nhạt giọng nói: “Chẳng tiên đoán được gì cả.”

    Còn lâu Trịnh Gia Minh mới tin lời hắn nói, nếu thật sự không tiên đoán được chuyện gì, sao đột nhiên lại mất hứng như vậy?

    Thấy Trang Tử Duyệt không muốn nói, cậu cũng không hỏi nhiều, vươn tay giúp Trang Tử Duyệt vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, đoạn nói: “Tôi đẩy anh ra bên hồ dạo chút nhé.”

    Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đi từ tòa nhà viện nghiên cứu ra ngoài không thấy hai người Trang Tử Duyệt đâu, mà lại thấy Trịnh Quốc Tông tới xem tình hình thí nghiệm của con trai.

    Trịnh Quốc Tông đứng ở gốc cây lớn bên ngoài cổng, nhìn hai người phía xa xa, không khỏi khẽ chau mày.

    Mộ Nhất Phàm chào Trịnh Quốc Tông: “Lang băm, chú tới thăm Gia Minh đó hả?”

    Trịnh Quốc Tông thở dài thườn thượt: “Mộc Mộc, cậu nói thật xem có phải Gia Minh với cậu Trang kia là một đôi không?”

    Mới ban đầu, chỉ là ông thấy Trang Tử Duyệt hành động bất tiện, nên con trai mình mới chiếu cố tới Trang Tử Duyệt, thế nhưng, dần dà Trang Tử Duyệt từ từ khỏe lại, mà những cử chỉ thân mật của con trai ông với Trang Tử Duyệt chỉ tăng chứ không có giảm, cho nên, ông bắt đầu nghi ngờ không biết có phải bọn họ đã lâu ngày sinh tình rồi hay không.

    Thế nhưng, theo ông thấy, có vẻ con trai ông thích Trang Tử Duyệt trước, mà Trang Tử Duyệt thì không có tình cảm đặc biệt gì với cậu ta.

    Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Một đội á? Lang băm, chú hỏi bọn họ trước kia là một đội ấy hả? Không phải chuyện này chú đã biết từ trước rồi hay sao? Sau mạt thế, họ ở cùng với nhau, sau này lại ở cùng với Chiến Nam Thiên, đương nhiên là một đội rồi.”

    Trịnh Quốc Tông: “…………”

    Chiến Bắc Thiên: “………….”

    Trịnh Quốc Tông đỡ trán: “Sao ở phương diện này cậu vẫn chậm hiểu thế chứ.”

    Thế nhưng, nếu đổi lại là trước đây, ông cũng không thấy con trai mình với Trang Tử Duyệt có chuyện gì, chỉ là sau mạt thế, có quá nhiều đôi nam nam nữ nữ đến với nhau, cho nên trở nên hết sức nhạy cảm ở phương diện này.

    Đầu Mộ Nhất Phàm mờ sương.

    Tự dưng nói anh chậm hiểu làm chi chứ?

    Thật ra cũng không thể trách Mộ Nhất Phàm không nhận ra cái gì, chỉ là chuyện Trang Tử Duyệt cắn chết mẹ Trịnh Gia Minh đã khắc sâu trong lòng anh, cho nên anh nghĩ trong lòng Trịnh Gia Minh chỉ có oán hận với Trang Tử Duyệt, cũng bởi vậy mà không thể nảy sinh tình cảm gì khác, nên không thể nghĩ tới chuyện hai người họ ở bên nhau.

    Hơn nữa, trong lòng anh có nỗi hổ thẹn với Trang Tử Duyệt, cho nên mỗi lần tới trị liệu cho Trang Tử Duyệt, anh chỉ chăm chăm xem làm thế nào để xoa dịu quan hệ hai người, chứ không chú ý xem Trịnh Gia Minh có tình cảm đặc biệt gì với Trang Tử Duyệt.

    Trịnh Quốc Tông thấy Mộ Nhất Phàm thật sự chẳng biết mô tê gì, cũng không trông cậy xem anh có thể nói ra cái gì, nhưng ông cũng không hỏi Chiến Bắc Thiên chuyện này, chỉ hỏi: “Chiến thiếu tướng, hai cậu định về trung tâm thành phố à? Có thể cho tôi quá giang một đoạn không?”

    Chiến Bắc Thiên gật đầu.

    Ba người lên xe, Trịnh Quốc Tông liền nói: “Chiến thiếu tướng, Dung Nhan sắp sinh rồi.”

    Nhắc tới Dung Nhan, ông rất thương cô bé này, đột nhiên bị Chiến Nam Thiên đưa đi thì thôi, còn bị đối phương làm nhục, mang thai con của Chiến Nam Thiên, sau khi trở về, lại nhận được hung tin rằng mẹ và em gái mình đã chết, suýt chút nữa bởi vì bị kích thích mà không giữ được thai nhi, sau đó, cha của đứa bé cũng chết.

    Giờ một mình cô cô đơn sống trong căn nhà cô chọn, cũng không muốn để người nhà họ Chiến biết chuyện này, nếu Chiến Bắc Thiên không âm thầm tìm người chiếu cố cho cô, chỉ e cuộc sống của cô sẽ rất gian khổ.

    Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Khoảng bao giờ thì sinh?”

    “Chắc hai ngày này thôi, tôi đã liên lạc với mấy bác sĩ y tá khoa sản, đỡ đẻ cho con bé bất cứ lúc nào, Chiến thiếu tướng, sau khi đứa trẻ sinh ra, cậu định làm gì? Có định nói cho thiếu tướng Chiến Lôi Bình không?”

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Đã xác định đứa bé trong bụng cô ấy là con của Chiến Nam Thiên thật chưa?”

    Chiến Bắc Thiên nhạt giọng ừ một tiếng.

    Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên: “Sao Chiến Nam Thiên có thể khiến Dung Nhan mang thai con của hắn được?”

    Trịnh Quốc Tông nói: “Chỉ cần nam nữ kết hợp, dưới tình huống bình thường thì đều có thể mang thai được, có gì kì lạ đâu.”

    “Vấn đề là Chiến Nam Thiên là tang thi, các chức năng trong cơ thể tang thi cũng đã ngừng hoạt động, đương nhiên bao gồm cả tinh trùng.” Ngay lập tức, không biết Mộ Nhất Phàm nghĩ tới cái gì, chợt trợn to mắt: “Liệu hắn ta có thu hồi hết virus trong người, để Dung Nhan mang thai con hắn ta không?”

    “Rất có khả năng này.”

    “Liệu đứa bé có bị lây virus không?”

    “Tới bây giờ kiểm tra, vẫn chưa phát hiện ra virus gì.”

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Thế anh định làm gì?”

    Trong mắt người ngoài, đó là con trai của Chiến Nam Thiên, là chắt của nhà họ Chiến, hơn nữa, sự thật cũng đúng là như vậy, chỉ là những người biết chuyện, đều biết linh hồn bên trong cơ thể Chiến Nam Thiên không phải là Chiến Nam Thiên thật.

    Nhưng Chiến Nam Thiên không phải Chiến Nam Thiên thật này lại khiến người con gái khác mang thai con trai mình, cũng không biết nhà họ Chiến định làm thế nào, nói gì thì nói, đứa bé vẫn là cốt nhục nhà họ Chiến.

    Chiến Bắc Thiên nói: “Tạm thời làm theo như ý Dung Nhan, cô ấy không muốn người nhà họ Chiến bọn anh biết chuyện, thì cứ làm như không biết, đợi sau khi cô ấy sinh xong, anh sẽ tìm người tới chăm sóc cho cô ấy.”

    Đêm hôm đó, tuy rằng rất nhiều người thấy Chiến Nam Thiên lấy Dung Nhan ra để uy hiếp Chiến Bắc Thiên, cho nên rất nhiều người trong Thủy thành đều biết Dung Nhan mang thai, nhưng không có mấy người biết cha của đứa bé là ai, cũng không ai nghĩ cha của đứa bé là Chiến Nam Thiên vốn là tang thi.

    Sau đó, Dung Nhan cũng không giải thích đứa bé là con của ai, lặng lẽ sống một mình, tới bây giờ, cô vẫn nghĩ là mình đã giấu giếm chuyện này ổn thỏa, cho rằng không ai biết đứa bé là con cháu nhà họ Chiến.

    Ngay trong đêm ấy, Dung Nhan thuận lợi sinh ra một bé trai, đặt biệt danh là Mạt Mạt, nghĩa là đứa trẻ được sinh ra trong thời mạt thế.

    Tên thật của bé là Dung Ký, Ký trong nghĩa “hy vọng”, là đứa bé đầu tiên được sinh ra ở Thủy Thành, mang theo hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn, bởi vậy, đây là một cái tên rất hay.

    Chiến Bắc Thiên biết đứa bé được thuận lợi sinh ra, liền lấy quần áo trẻ con hắn đã mang về trước mạt thế, sai người đưa tới tay Dung Nhan.

    Dung Nhan không thể ngờ quần áo là do Chiến Bắc Thiên gửi tới, chỉ nghĩ là lúc các dị năng giả khác đi tìm vật tư, tiện thể mang về, vừa hay đúng lúc cô sinh con ra, liền đưa áo quần tới.

    Hàng xóm bên cạnh cũng rất nhiệt tình, luân phiên nhau giúp cô chăm sóc bé con, điều này khiến cô rất cảm kích, cảm thấy cuộc sống dễ dàng hơn nhiều.

    Giờ cô đã có con trai, cũng từ từ quên đi chuyện mẹ mình mất, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đứa bé này, dồn hết tình yêu thương lên người đứa bé.

    Khiến cô vui nhất là, sau khi kiểm tra cho thấy, thân thể đứa bé vô cùng khỏe mạnh, không bị nhiễm virus, cho nên, giờ nguyện vọng duy nhất của cô là con trai có thể lớn lên bình an, nhìn con lấy vợ sinh con.

    Mà điều tiếc nuối duy nhất là, đứa bé thật sự rất giống với Chiến Nam Thiên, nhất là gương mặt nhỏ nhắn, càng lớn lại càng giống, thể như đúc từ một khuôn ra vậy.

    Điều này khiến cô vô cùng lo lắng, sợ người nhà họ Chiến nhìn ra được điều gì đó, dù sao thì cô cũng từng bị Chiến Nam Thiên bắt đi, dựa vào trí thông minh của Chiến Bắc Thiên, chắc chắn có thể đoán ra bé là con ai.

    Cho nên, chỉ cần là nơi có người nhà họ Chiến, cô sẽ không dẫn đứa bé ra, cố gắng lẩn tránh người nhà họ.

    Cô không hề biết Chiến Bắc Thiên vẫn luôn âm thầm quan sát đứa bé lớn lên, từ lúc bé sinh tới khi đầy tháng, ảnh chụp không tới một nghìn thì cũng vài trăm bức.

    Đến ngày đứa bé được một trăm ngày, viện nghiên cứu cũng đã thuận lợi loại bỏ hết virus trong cơ thể Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt, biến tang thi quay trở về làm người bình thường, đồng thời cơ thể rất khỏe mạnh, dị năng không biến mất theo virus, cho nên, nghiên cứu của họ vô cùng thành công.

    Thẩm Khâm Dương vui mừng gọi điện thoại báo cho Chiến Bắc Thiên, bảo Mộ Nhất Phàm chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ bắt đầu chữa trị cho Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm nhận được tin, vui đến mức chỉ hận không thể lập tức chạy tới viện nghiên cứu, để Thẩm Khâm Dương lọc virus ra khỏi cơ thể anh, thậm chí anh còn vui tới mức cả đêm không ngủ được, bám lấy Chiến Bắc Thiên thủ thỉ tâm sự từ tối cho tới tận sáng, mà toàn bộ câu chuyện đều là cuộc sống sau khi giải trừ được hết virus, không cần phải lo tang thi sẽ lây bệnh cho người khác nữa.

    Hơn nữa, trời vẫn còn mờ tối, anh đã bắt Chiến Bắc Thiên đưa anh tới viện nghiên cứu, thế nhưng, cổng viện vẫn đóng chặt, đến một bóng người cũng chẳng thấy.

    Chiến Bắc Thiên nhìn Mộ Nhất Phàm ai oán nằm bò lên cổng viện, cảm thấy hết sức buồn cười, thực sự không đành lòng nhìn tâm tình anh u ám như vậy, không thể làm gì hơn là gọi điện dựng Thẩm Khâm Dương dậy.

    Thẩm Khâm Dương vất vả lắm mới ngủ được bị Chiến Bắc Thiên trọng sắc khinh bạn, mới tờ mờ sáng đã bắt tới viện nghiên cứu chữa trị cho Mộ Nhất Phàm.

    “Hai người biết mới mấy giờ không? Mới năm giờ đấy hai ông tướng ạ, tôi mới ngủ được năm tiếng, đã bị hai ông tướng dựng dậy rồi.” Thẩm Khâm Dương vừa ngáp vừa phàn nàn: “Tôi nói, việc gì hai người phải gấp như vậy chứ?”

    Chiến Bắc Thiên nói: “Đợi ông chữa cho Mộc Mộc xong, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu.”

    Thẩm Khâm Dương hừ một tiếng, mở cổng viện nghiên cứu ra: “Trước khi trị liệu, có chuyện này tôi phải nói rõ, tình hình của Mộc Mộc khác với nhóm Trịnh Gia Minh, trong quá trình trị liệu không thể về nhà, phải chữa trị khỏi hẳn mới có thể quay về.”

    Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Vì sao?”

    “Tôi cần phải quan sát phản ứng của Mộc Mộc trong quá trình trị liệu, nếu có tình huống gì bất thường, có thể chữa được ngay.”

    “Ý ông là trong quá trình có thể gặp nguy hiểm?”

    Thẩm Khâm Dương giải thích: “Không phải nguy hiểm, cậu ta là tang thi rồi thì sao gặp nguy hiểm được chứ, nếu như thuốc có thể lấy mạng tang thi, thì đã chẳng có mạt thế rồi. Để cậu ấy ở đây, tôi có thể xem xét dùng tỉ lệ thuốc chính xác hơn.”

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Trong lúc tôi ở đây, nhóm Bắc Thiên có thể tới thăm không?”

    “Có thể, nhưng tốt nhất là một tuần một lần.”

    “Sao lại thế?”

    “Nhiều người tới thăm cậu, sẽ quấy rầy tới công việc của tôi, hơn nữa, trong lúc trị liệu phải mất nửa tháng để quan sát, sau đó đám Bắc Thiên mới có thể tới thăm cậu bình thường.”

    Chiến Bắc Thiên cảm thấy một tuần mới gặp một lần hơi dài: “Hai ngày tôi sẽ tới thăm Mộc Mộc một lần, những người khác thì cứ một tuần một lần đi.”

    Thẩm Khâm Dương buồn cười nói: “Hai ngày tới một lần? Ông tướng ơi, ông không còn chuyện gì khác phải làm à?”

    Lời này giống như nhắc nhở Chiến Bắc Thiên điều gì đó, ánh mắt hắn khẽ động, liền đáp ứng: “Được, một tuần một lần thì một tuần một lần.”

    ★ Chương 346 ★

    Sau khi Chiến Bắc Thiên rời đi, Thẩm Khâm Dương lập tức kiểm tra thành phần thuốc thật cẩn thận, sau khi xác định thuốc không có vấn đề gì, đúng là thuốc đã dùng cho nhóm Trịnh Gia Minh, mới bắt đầu kiểm tra toàn thân cho Mộ Nhất Phàm.

    Trước khi tiêm thuốc vào cơ thể Mộ Nhất Phàm, anh ta nói rõ với Mộ Nhất Phàm: “Mộc Mộc, trước khi tiêm thuốc cho cậu, có điều này tôi phải nói rõ, để loại bỏ virus trong người cậu, sẽ phải chịu khổ như trị ung thư bằng hóa chất, đương nhiên, mới đầu cậu sẽ không có phản ứng gì, dù sao thì cậu vẫn là một tang thi, thuốc không có tác dụng gì với cậu, nhưng dần dà thuốc sẽ bắt đầu có tác dụng.”

    Đây cũng là lý do vì sao anh ta để nhóm Chiến Bắc Thiên một tuần mới tới một lần, anh lo cậu bạn thân của mình không thể chịu được cảnh người yêu bị giày vò, nhất thời tức giận mà tẩn cho mình một trận, hoặc là phá nát viện nghiên cứu, hoặc có lẽ sẽ không cho Mộ Nhất Phàm trị liệu tiếp nữa, chứ không phải anh ta sợ Chiến Bắc Thiên tới làm phiền việc trị liệu.

    Mộ Nhất Phàm cũng không nghĩ có thể dễ dàng quay trở về làm người: “Ừ, tôi biết rồi.”

    “Giờ tôi tiêm thuốc vào cho cậu đây.”

    Thẩm Khâm Dương lấy thuốc vào trong ống tiêm, sau đó tiêm vào mu bàn tay Mộ Nhất Phàm, tiêm hết ống vào trong cơ thể Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm nói: “Không có cảm giác gì.”

    Thẩm Khâm Dương buồn cười: “Tôi vừa mới tiêm thuốc vào, sao có hiệu quả nhanh như vậy được, ít nhất cũng phải đợi nửa giờ nữa, sau nửa giờ nếu không có phản ứng gì, tôi sẽ tăng liều thuốc rồi tiêm tiếp cho cậu, phải rồi, giờ cậu xuống tầng vận động một chút, thúc đẩy tuần hoàn máu.”

    Mộ Nhất Phàm rời khỏi tòa nhà, bắt đầu chạy từ từ hai mươi vòng quanh sân.

    Lúc này đã bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ đã hạ xuống 0 độ, nhưng bởi vì anh là tang thi, nên cho dù trời rất lạnh, cũng chẳng cảm nhận được mấy, huống hồ ở Thủy thành còn có kết giới chống lạnh mà Trần Hạo tạo, tuyết bên ngoài không thể rơi xuống thành được.

    Thế nhưng, ngày nào cũng sẽ có dị năng giả hệ phong bay lên bầu trời Thủy thành để dọn tuyết rơi trên kết giới, tránh cho tuyết ngăn cản ánh mặt trời chiếu xuống Thủy thành.

    Cũng bởi vì có kết giới chống lạnh, nên mọi người mới không bị chết cóng, hơn nữa, còn khiến họ thu hoạch bội thu, cũng vì vậy mà đã cuối năm, nhưng mọi người cũng không phải lo đói lạnh..

    Nửa giờ chẳng mấy mà qua, Mộ Nhất Phàm quay trở lại phòng thí nghiệm của Thẩm Khâm Dương.

    Thẩm Khâm Dương hỏi anh: “Có cảm giác gì không?”

    “Không có.”

    Thẩm Khâm Dương nhướn chân mày: “Một chút cảm giác cũng không có?”

    Mộ Nhất Phàm khẳng định nói: “Một chút cũng không có.”

    Chân mày Thẩm Khâm Dương chau lại: “Lần đầu tiên Trang Tử Duyệt bị tiêm thuốc, lập tức có phản ứng buồn nôn, sao cậu tới một chút phản ứng cũng không có? Cậu nói xem, cậu hơn đám Trang Tử Duyệt mấy cấp?”

    Mộ Nhất Phàm nhíu mi: “Theo đẳng cấp mà nói, tôi chỉ cao hơn cậu ta hai ba cấp, cơ mà tôi là tang thi vương, các tang thi khác vĩnh viễn không thể vượt qua cấp tang thi vương, cũng đồng nghĩa dù chúng tôi chỉ hơn kém nhau nửa cấp, nhưng mọi phương diện năng lực cũng đều hơn bọn họ gấp trăm lần, nếu không, tôi đã không thể khống chế bọn họ.”

    Thẩm Khâm Dương không thể tin nhìn anh chòng chọc: “Đậu xanh, cậu là tang thi vương?”

    Ngay lập tức anh ta nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Cậu là tang thi vương, sao có thể để Chiến Nam Thiên dẫn thi triều tới thành B?”

    Mộ Nhất Phàm giải thích: “Lúc đó cấp của tôi vẫn chưa bằng hắn, khi đó Chiến Nam Thiên đã là tang thi vương rồi.”

    Thẩm Khâm Dương không hiểu nổi: “Cơ mà tôi nghe nói trong tang thi chỉ có một vị vua, sao sau này cậu có thể trở thành tang thi vương được?”

    “Cái này hơi bị khó giải thích.”

    Thẩm Khâm Dương thở dài: “Nếu đã khó giải thích, vậy tôi không hỏi nữa, tôi đành phải tăng liều lượng thuốc cho cậu vậy, cậu nói năng lực của cậu hơn đám Trang Tử Duyệt gấp trăm lần, vậy tôi tăng liều lượng thuốc lên gấp mười lần cũng không thành vấn đề.”

    “Ừa.”

    Thẩm Khâm Dương lại mang thuốc đi nghiên cứu, tăng thêm liều lượng rồi tiêm vào trong cơ thể Mộ Nhất Phàm, thế nhưng nửa giờ sau, thân thể Mộ Nhất Phàm cũng không có gì thay đổi, anh ta không thể làm gì hơn là lại tăng thêm hai mươi lần, nhưng kết quả vẫn như cũ.

    Cuối cùng anh ta cắn răng, tiêm hẳn liều lượng thuốc gấp năm mươi lần vào trong cơ thể Mộ Nhất Phàm, thế nhưng Mộ Nhất Phàm vẫn chẳng cảm nhận được gì.

    Mộ Nhất Phàm rầu rĩ hỏi: “Hay là thuốc của anh không có tác dụng gì với tôi?”

    “Không thể nào.” Thẩm Khâm Dương rất tin tưởng vào loại thuốc mà mình và các nghiên cứu viên khác đã cùng nhau nghiên cứu ra: “Nếu chúng tôi đã có thể chữa cho nhóm Trang Tử Duyệt, như vậy chắc chắn sẽ chữa được cho cậu, trừ khi virus trong người cậu khác với bọn họ, thế nhưng, tôi kiểm tra thấy virus của mấy cậu giống nhau, chỉ là virus trong người cậu cứng đầu hơn bọn họ, giờ tôi đành phải tăng liều lượng từng chút từng chút một, tôi không tin mình không thể chữa được cho cậu.”

    Anh ta lo nếu tiêm thuốc với liều lượng quá nặng sẽ gây tổn thương tới cơ thể Mộ Nhất Phàm, không dám tiêm thẳng một phát lên gấp một trăm lần, nên chỉ có thể từ từ thử từng chút một.

    Mãi tới tám ngày sau, anh ta nâng liều lượng lên tới gấp năm trăm lần, cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng có một chút phản ứng, đó là lúc kim tiêm đâm vào cơ thể anh, cuối cùng cũng có chút cảm giác châm chích như bị muỗi đốt.

    Thẩm Khâm Dương thấy Mộ Nhất Phàm có phản ứng với kim tiêm, cuối cùng cũng thở phào một hơi: “Cuối cùng thuốc cũng có tác dụng với cậu, nếu không có tác dụng nữa, tôi còn nghi không biết có phải mình không nghiên cứu thành công không, hơn nữa cũng chẳng biết ăn nói sao với Chiến Bắc Thiên cả.”

    Trong tám ngày này, Bắc Thiên và những người khác tới thăm Mộ Nhất Phàm, nghe tin Mộ Nhất Phàm không có phản ứng gì với thuốc, đều nghi ngờ không biết liệu thuốc này có nghiên cứu thành công không.

    Mộ Nhất Phàm cũng hết sức kích động, giơ mu bàn tay lên cho Thẩm Khâm Dương nhìn: “Anh xem, tốc độ lành của mũi kim cũng chậm hơn này.”

    Mới ban đầu, chỉ cần mũi tiêm vừa rút ra khỏi cơ thể anh, lỗ kim sẽ lập tức biến mất, nhanh như chưa từng đâm xuống.

    Thẩm Khâm Dương gật đầu: “Đây là một khởi đầu tốt, cũng đồng nghĩa với tháng ngày yên ổn của cậu đã kết thúc, tiếp theo mới bắt đầu khổ đây, đến khi đó cậu sẽ cảm thấy khó chịu trong người, ví dụ như hoa mắt chóng mặt, hoặc nôn liên tục như phụ nữ bị nghén, nôn hết mấy thứ ô uế trong người cậu ra.”

    Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Sao lại là nôn? Chứ không phải là ị?”

    Thẩm Khâm Dương trợn trừng mắt: “Bởi vì công năng dạ dày của cậu vẫn còn chưa khôi phục, cho nên chỉ có thể nôn ra, đợi đến khi cậu có thể ị, đã chứng minh cậu là người, với tốc độ hiện nay, tầm một tháng nữa là trị liệu xong, chỉ là tết này, cậu cần phải ở lại viện nghiên cứu.”

    “Cũng không phải vấn đề gì to tát, đợi tôi loại bỏ hết virus trong người xong, muốn ở đâu đón tết mà chẳng được.”

    Thẩm Khâm Dương hỏi anh: “Làm tang thi không sướng hơn à? Ngoại trừ phải lo mình sẽ cào thương người khác ra, năng lực lành thương của cậu hơn người thường, hơn nữa, cơ năng ngừng hoạt động đồng nghĩa với việc cậu có thể trường sinh bất lão, không cần phải chịu cảnh sinh lão bệnh tử hành hạ như con người.”

    “Ừ thì trường sinh bất lão nghe hay ho thật đấy, nhưng mà nhìn người yêu, rồi người thân và bạn bè mình từng người từng người một ra đi, khi đó sẽ cảm thấy cô đơn biết nhường nào, mỗi lần nghĩ tới những người bạn thân của mình, trong lòng khổ sở biết bao nhiêu, cho nên, có đôi khi được sống lâu cũng không phải chuyện tốt, với cả, tôi cũng không muốn mấy chục năm nữa, tôi với Bắc Thiên ra đường, người ta hỏi cậu dắt ông đi dạo đó à? Đúng là một đứa cháu hiếu thảo.”

    “Ha ha ha.” Thẩm Khâm Dương hoàn toàn bị mấy câu này của anh chọc cười, vừa nghĩ tới cảnh Mộ Nhất Phàm gọi Chiến Bắc Thiên là ông thôi đã thấy đau cả bụng rồi: “Tới lúc đó, liệu cậu có đổi giọng gọi Kình Thiên là ba ba? Sau đó gọi cháu cậu là anh giai không? Ha ha ha!”

    Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Này này này, đừng có gán mấy thân phận lung tung cho tôi, mau mau chữa cho hết đi, tôi muốn sống tới đầu bạc răng long với Bắc Thiên.”

    Thẩm Khâm Dương chật vật lắm mới ngưng cười được, anh ta nhìn đồng hồ trước mặt, thấy đã được nửa giờ: “Ngoài trừ lúc kim đâm có cảm giác ra, có cảm nhận được gì khác không?”

    “Không có.”

    “Được, tôi lại tăng liều lượng.”

    Sang ngày hôm sau, cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng bị khó chịu, đầu óc quay quay cuồng cuồng, ngoài ra, giống như lúc “mang thai” Kình Thiên, cảm thấy hết sức buồn nôn.

    Chỉ cần anh nôn ra, sẽ không thể ngưng được, hơn nữa, thứ nôn ra vừa đen vừa thối, so với mùi phân và nước tiểu còn khó ngửi hơn, có mấy lần nôn đến lả người, nằm bệt trên giường không lết nổi.

    Theo như Thẩm Khâm Dương nói, cơ thể anh bắt đầu có biến hóa, cơ năng cũng từ từ khôi phục, cho nên anh mới cảm thấy khó chịu như vậy.

    So với nhóm Trang Tử Duyệt và Trịnh Gia Minh, tình hình của anh đỡ hơn nhiều, lúc đó nhóm Trịnh Gia Minh vẫn ở trong giai đoạn nghiên cứu, bị tiêm rất nhiều loại thuốc khác nhau vào người, dẫn tới thuốc xung đột, khiến họ sống không bằng chết.

    Chẳng mấy chốc lại tới ngày nhóm Chiến Bắc Thiên tới thăm anh, để mọi người không phải lo lắng, anh cố nén cảm giác khó chịu để nói nói cười cười với họ, để họ không nhìn ra manh mối nào.

    Thế nhưng, cuối cùng Chiến Bắc Thiên cũng nhìn ra anh khó chịu trong người, sau khi bị gặng hỏi, cuối cùng Mộ Nhất Phàm đành phải nói dối là cơ thể chỉ cảm thấy khó chịu một chút xíu, không có gì đáng ngại, chữa bệnh đều bị như vậy mà.

    Chiến Bắc Thiên không tin, bèn đi hỏi Thẩm Khâm Dương.

    Thẩm Khâm Dương đảm bảo lên đảm bảo xuống rằng cơ thể Mộ Nhất Phàm không có vấn đề gì, Chiến Bắc Thiên mới thoáng yên tâm, thế nhưng, hắn lại rất thương Mộ Nhất Phàm, bởi vì hắn nhận ra sắc mặt Mộ Nhất Phàm so với trước đây còn tái nhợt hơn, hơn nữa, dường như còn gầy đi.

    Rất nhiều lần hắn muốn khuyên Mộ Nhất Phàm từ bỏ trị liệu, dù sao thì Mộ Nhất Phàm có phải tang thi hay không với hắn mà nói đều không thành vấn đề, thế nhưng, nhìn Mộ Nhất Phàm tích cực phối hợp tiêm thuốc với Thẩm Khâm Dương như vậy, bao nhiêu lần muốn nói đều bị hắn nuốt ngược vào bụng.

    Để Mộ Nhất Phàm có thể nghỉ ngơi cho tốt, hắn và nhóm Mộ Khiếu Hổ cũng không nán lại lâu, sau khi xác định Mộ Nhất Phàm không gặp chuyện gì, bọn họ liền rời khỏi viện nghiên cứu.

    Mộ Nhất Phàm không giả bộ được nữa, cuối cùng cũng yếu ớt ngã xuống đất.

    Thẩm Khâm Dương và những nghiên cứu viên khác vội vàng đỡ anh lên giường nằm, không nhịn được mà trách cứ: “Rõ ràng không chịu nổi, thế mà còn cố chịu, nếu Bắc Thiên mà biết cơ thể cậu suy yếu thế này sẽ thế nào đây.”

    “Cũng đâu có gì đáng ngại, tôi không muốn họ phải lo lắng, dù sao thì chịu nốt ba tuần nữa, là tôi có thể khôi phục như bình thường rồi.”

    Thẩm Khâm Dương nói: “Tôi thấy cậu sợ Bắc Thiên xót cậu, không cho cậu trị liệu nữa thì có.”

    “Ừ, cũng có thể nói như vậy.”

    Cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng không chịu được nữa, từ từ nhắm mắt lại, chẳng hề hay biết Chiến Bắc Thiên vừa đi đã quay lại đứng ngoài cửa.

    ★ Chương 347 ★

    Thẩm Khâm Dương giúp Mộ Nhất Phàm đắp chăn, sau đó xoay người thì thấy Chiến Bắc Thiên đang đứng ngoài cửa, liền ngẩn ra, dẫn theo các nghiên cứu viên khác rời khỏi phòng.

    Chiến Bắc Thiên nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên giường, vuốt ve lên gương mặt lạnh băng của Mộ Nhất Phàm, trong mắt ngập tràn nỗi xót thương: “Đúng là đồ ngốc.”

    Tưởng rằng vờ như không có chuyện gì, thì hắn sẽ không phát hiện ra được sao?

    Có mấy lần, hắn thấy Mộ Nhất Phàm muốn nôn mà lại cố nén xuống, vờ như uống trà để che giấu cơ thể khó chịu, hành động này sao có thể thoát khỏi đôi mắt hắn, cho nên, hắn không yên lòng quay trở lại thăm một chút, quả nhiên đúng như hắn nghĩ, ban nãy Mộ Nhất Phàm chỉ giả vờ vẫn khỏe mạnh.

    Chiến Bắc Thiên cứ như vậy lặng lẽ ngồi bên giường nhìn bộ dạng chau mày khó chịu khi ngủ của Mộ Nhất Phàm, ngoại trừ thi thoảng lại giúp Mộ Nhất Phàm day day mi tâm ra, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt anh, mãi đến khi Mộ Nhất Phàm sắp tỉnh lại, hắn mới cúi đầu hôn lên khóe môi anh một cái rồi xoay người rời đi.

    Hắn đi tới phòng làm việc của Thẩm Khâm Dương dặn dò: “Hai tuần tới, tôi với Mộ gia sẽ không tới thăm nữa, nếu Mộc Mộc có hỏi, cậu nói là tôi phải ra ngoài thành tìm vật tư, còn bên nhà họ Mộ thì đang bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới.”

    Nghe vậy, Thẩm Khâm Dương chau mày: “Ông làm vậy là không muốn với không nỡ Mộc Mộc vì mọi người tới mà cố nén cảm giác khó chịu đón mọi người à?”

    Chiến Bắc Thiên không nói gì.

    “Hai người ấy…” Thẩm Khâm Dương than một tiếng: “Được rồi, tôi biết phải làm gì rồi.”

    “Nhờ cậu chăm sóc cho em ấy vậy.”

    Thẩm Khâm Dương buồn cười: “Ông còn khách khí với tôi?”

    Anh ta nhìn đồng hồ, cũng sắp tới lúc Mộ Nhất Phàm tỉnh dậy, nên cũng không nói nhiều với Chiến Bắc Thiên nữa, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi tới phòng Mộ Nhất Phàm, chỉ thấy Mộ Nhất Phàm đang tựa bên giường chạm lên khóe môi, ngơ ngác nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

    “Đang nghĩ gì thế?”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Tôi mới có cảm giác như có ai đó hôn tôi.”

    Thẩm Khâm Dương không nói chuyện Chiến Bắc Thiên có quay trở lại, chỉ trêu anh: “Cậu nằm mơ chứ còn gì nữa.”

    “Cảm giác thật lắm, không giống đang nằm mơ chút nào.” Mộ Nhất Phàm nghi hoặc trừng mắt nhìn Thẩm Khâm Dương: “Trong viện nghiên cứu của anh không có ai thầm thương trộm nhớ tôi, nhân lúc tôi đang ngủ mà lén hôn tôi đấy chứ? Mấy chuyện này nên dập tắt đi, trong lòng tôi chỉ có Bắc Thiên thôi.”

    Thẩm Khâm Dương bật cười: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi có thể cam đoan với cậu, trong viện nghiên cứu của tôi, chắc chắn không có ai thầm thương trộm nhớ cậu cả, ban nãy cậu nằm mơ mà thôi, phải rồi, chúng ta tiếp tục tiến hành trị liệu đi.”

    Mộ Nhất Phàm ngoan ngoãn vươn tay ra: “Lần này không để nhóm Bắc Thiên thấy gì bất thường, cơ mà lần tiếp theo, có lẽ tôi không thể giấu họ giống hôm nay được.”

    Ánh mắt Thẩm Khâm Dương khẽ gợn sóng: ‘Không giấu được thì đừng giấu nữa.”

    Mộ Nhất Phàm thở dài: “Nói sau đi.”

    Sau khi trị liệu, phản ứng của anh với thuốc càng lúc càng mạnh hơn, những hiện tượng ngất xỉu và nôn mửa càng ngày càng nghiêm trọng, phần lớn thời gian đều chỉ nằm yên trên giường không dậy nổi, thậm chí choáng váng đến mức nằm mãi không tỉnh lại.

    Đến thời điểm nhóm Chiến Bắc Thiên lại tới thăm anh, anh bắt đầu xuất hiện triệu chứng tiêu chảy.

    Mỗi lần bị là sẽ ngồi trong nhà vệ sinh cả nửa ngày, cả ngày vô cùng chật vật, căn bản không muốn mấy người Chiến Bắc Thiên nhìn thấy bộ dạng yếu ớt này của anh.

    Cũng không biết có phải suy nghĩ của anh quá mạnh mẽ đã truyền đạt tới họ hay không, ngày tới thăm đó, nhóm Chiến Bắc Thiên và Mộ Khiếu Hổ không hề xuất hiện.

    Anh chờ lên chờ xuống, đến tối, vẫn chưa thấy ai tới cả, không thể làm gì hơn là hỏi Thẩm Khâm Dương.

    Thẩm Khâm Dương nói: “Giờ năm hết Tết đến, Bắc Thiên dẫn đội ra ngoài thành tìm vật tư, nhóm cụ Mộ cũng vì bận chuyện Tết nhất nên tạm thời không tới được, đợi qua năm mới sẽ tới thăm cậu sau.”

    Mộ Nhất Phàm vừa nghe không thể gặp được người thân, trong lòng liền vô cùng mất mát.

    Thẩm Khâm Dương an ủi: “Không phải cậu không muốn họ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cậu sao? Vừa khéo họ bận công chuyện không tới được. Đợi đến Tết cậu cũng sắp khỏe rồi, tới lúc đó có thể vui vẻ đón Tết cùng họ, hơn nữa, cũng chỉ có hai ba tuần nữa thôi, chẳng mấy mà tới ấy mà.”

    Mộ Nhất Phàm nghĩ mình bây giờ hết nôn rồi lại tiêu chảy rồi lại choáng váng, dù mấy người Chiến Bắc Thiên có tới, cũng không thể đón tiếp họ được, ngược lại còn khiến họ phải lo lắng vì mình, nghĩ như vậy rồi, tâm tình anh tốt hơn nhiều.

    Thẩm Khâm Dương thấy anh hồi phục tâm tình tốt rồi, lại nói: “Giờ cậu thử biến về bộ dạng tang thi xem nào.”

    Mộ Nhất Phàm không chần chừ, lập tức làm theo lời Thẩm Khâm Dương nói, giờ ngoại trừ móng tay anh vẫn còn biến thành màu đen, mắt vẫn tương đối đỏ ra, thì móng tay không còn sắc tới mức có thể cắt sắt, xung quanh mắt cũng không còn quầng thâm đen nữa.

    Thẩm Khâm Dương hài lòng gật đầu: “Càng ngày càng giống con người rồi.”

    “Thật á?”

    Mộ Nhất Phàm mừng rỡ cầm lấy cái gương đặt trên tủ đầu giường, soi soi: “Đúng là mắt không còn đỏ như trước nữa.”

    Thẩm Khâm Dương đưa lược cho anh, để anh chải mái tóc hơi dài ra: “Những đợt trị liệu tiếp theo, cậu càng cảm thấy khó chịu hơn, nhưng mà chỉ cần cố gắng chống chịu nốt hai tuần nữa, cậu có thể trở về làm người bình thường rồi.”

    Nghe vậy, Mộ Nhất Phàm biết Thẩm Khâm Dương lại muốn tiêm thuốc cho anh, anh liền ngoan ngoãn vươn tay ra.

    Giờ anh đã tập thành thói quen cứ cách nửa giờ là lại phải tiêm thuốc một lần, sau đó cơ thể sẽ có cảm giác bất đồng, khiến anh nhận thấy mình càng ngày càng giống với con người, sự thay đổi này khiến anh rất đỗi vui mừng, cũng thấy rất đáng giá, trước đó có phải chịu khổ bao nhiêu cũng không hề hấn gì.

    Sau khi Thẩm Khâm Dương tiêm thuốc cho anh, Mộ Nhất Phàm lập tức cảm thấy dạ dày khó chịu.

    Anh vội đứng bật dậy, ngay sau đó, trước mắt tối om, cả người lại ngồi gục xuống giường.

    Thẩm Khâm Dương vội vàng hỏi: “Mộc Mộc, cậu không sao chứ?”

    Mộ Nhất Phàm yếu ớt lắc đầu, một giây sau, anh “ọe” một tiếng, nôn ra một đống thứ ô uế vừa đen lại vừa thối.

    Thẩm Khâm Dương biết anh muốn tới nhà vệ sinh, liền đỡ anh đi, sau đó giúp anh đóng cửa lại: “Mộc Mộc, nếu như tôi không nghe thấy trong đó có tiếng động, sẽ đẩy cửa đi vào đó, biết chưa?”

    Mộ Nhất Phàm yếu ớt đáp: “Ừ.”

    Thẩm Khâm Dương thở dài.

    Trước đó nghiên cứu trị liệu cho Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt, chỉ nghĩ có thể tiêm thuốc vào cơ thể họ là được rồi, không thấy có gì bất ổn cả, điều khác biệt duy nhất là không giống như Á Uy, bị hành hạ tới chỗ chết.

    Giờ có lẽ vì Mộ Nhất Phàm là người yêu của bạn thân, cho nên nhìn Mộ Nhất Phàm chịu giày vò như vậy, có chút không đành lòng.

    Hơn nữa, vẫn còn hai tuần trị liệu nữa, đó mới là khoảng thời gian thống khổ nhất, hy vọng Mộ Nhất Phàm có thể chống chọi qua giai đoạn này.

    Khoảng thời gian trị liệu phía sau, Mộ Nhất Phàm đã không thể xuống đất đi lại, ngày nào cũng phải nhờ hộ lý trong viện nghiên cứu tới giúp lau sạch cơ thể.

    Để ông bạn tốt không phải ăn giấm chua, Thẩm Khâm Dương còn đặc biệt tìm ông chú trung niên năm mươi tuổi tới làm hộ lý lau người cho Mộ Nhất Phàm.

    Nhìn móng tay Mộ Nhất Phàm từ màu đen dần dần chuyển sang màu hồng nhạt giống như con người, cuối cùng cũng có thể thở phào, sự kiên trì nỗ lực của Mộ Nhất Phàm cuối cùng cũng có kết quả, bao nhiêu ngày bị chịu khổ cực cuối cùng cũng có hồi báo.

    Lúc Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trong một chiếc máy thí nghiệm.

    Thẩm Khâm Dương đang kiểm tra thân thể cho anh, xác định virus trong cơ thể đã hoàn toàn được loại trừ, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Mộc Mộc, chúc mừng cậu, giờ cậu đã trở về làm người bình thường.”

    Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nở nụ cười yếu ớt: “Thật á?”

    Thẩm Khâm Dương liếc mắt nhìn anh: “Tôi dám lấy loại chuyện này ra đùa với cậu à? Cơ mà, cậu vẫn cần phải ở lại đây làm kiểm tra, sau khi xác định chính xác virus đã hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể cậu, cậu mới có thể về đoàn tụ với người nhà, sống tới đầu bạc răng long với chồng cậu.”

    Mộ Nhất Phàm hết sức vui mừng, anh muốn ngồi dậy, nhưng lại không có sức nhấc người lên.

    Anh không thể làm gì hơn là cất tiếng hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Còn mấy ngày nữa là đến Tết?”

    Nụ cười trên môi Thẩm Khâm Dương khựng lại: “Hôm nay đã là ngày 23 tháng 2, đã qua rằm được hai ngày rồi, cậu có biết, nếu cậu không tỉnh lại, tôi sẽ bị Bắc Thiên ném xuống sông làm mồi cho cá không.”

    Anh ta cũng không ngờ Mộ Nhất Phàm lại hôn mê lâu như vậy, anh cứ phải hứa lên hứa xuống với cậu bạn tốt rằng Mộ Nhất Phàm chắc chắn không có việc gì, suýt chút nữa không còn mặt mũi đâu để gặp cậu bạn, cũng may mà tất cả chỉ số cơ thể của Mộ Nhất Phàm đều bình thường, nếu không thì không biết ăn nói thế nào với Chiến Bắc Thiên nữa.

    Về phần nguyên nhân khiến Mộ Nhất Phàm hôn mê mãi không tỉnh lại, rất có thể là vì virus tang thi đã tồn tại trong cơ thể trong một thời gian dài, liều lượng thuốc anh ta tiêm cho Mộ Nhất Phàm gấp ngàn lần nhóm Trịnh Gia Minh, nên mới khiến khi Mộ Nhất Phàm khôi phục như bình thường lại hôn mê sâu như vậy.

    Mộ Nhất Phàm nói: “Còn lâu Bắc Thiên mới làm như vậy.”

    “Vì cậu thì biết đâu được đấy, phải rồi, cơ thể cậu không còn vấn đề gì lớn nữa, tôi đi gọi Bắc Thiên vào đây.”

    Mộ Nhất Phàm vừa nghe, liền vui vẻ hỏi: “Anh ấy ở bên ngoài à?”

    Thẩm Khâm Dương đẩy anh ra khỏi thiết bị kiểm tra: “Đương nhiên, cậu ấy gần như không ngủ để chăm sóc cho cậu suốt nửa tháng qua, ban nãy kiểm tra cơ thể cho cậu, nên mới bị tôi đuổi ra ngoài nghỉ ngơi đấy.”

    Mộ Nhất Phàm nghe mà đau lòng.

    Thâm Khâm Dương ra ngoài phòng, gọi với: “Bắc Thiên ơi, Mộc Mộc tỉnh rồi kìa.”

    Chỉ một giây sau, một bóng người liền xuất hiện trước mặt Mộ Nhất Phàm, ôm chặt anh vào lòng.

    Thẩm Khâm Dương mỉm cười, giúp họ đóng cửa phòng lại.

    Mộ Nhất Phàm ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng cảm thấy hết sức an tâm, anh vươn tay ra ôm lại Chiến Bắc Thiên: “Để anh phải chờ lâu rồi.”

    Chiến Bắc Thiên không nói gì, chỉ ôm chặt lấy người trong lòng, thể như rất sợ Mộ Nhất Phàm sẽ biến mất.

    Mộ Nhất Phàm bị hắn siết chặt đến không thở nổi, cười nói: “Bắc Thiên, giờ em là người rồi, anh ôm chặt như vậy không chỉ khiến em đau, còn khiến em không thở nổi nữa đấy.”

    Chiến Bắc Thiên thoáng nới lỏng lực tay, nhưng vẫn không buông ra.

    Mộ Nhất Phàm khẽ vỗ lên lưng hắn: “Đã lâu như vậy rồi không được nhìn anh, trước mắt anh buông em ra cái đã, để em nhìn anh cho kỹ, có được không?”

    Chiến Bắc Thiên vẫn không nói gì.

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Có phải anh thấy em tỉnh lại nên không vui không? Nếu không sao chẳng nói chẳng rằng gì thế? Hay là anh thấy em biến thành người bình thường nên không vui? Anh có biết em trở lại làm người sẽ có rất nhiều cái tốt không, ví dụ như sau này chúng ta không còn phải giới hạn thời gian hôn nữa, anh cũng không cần phải dùng bao khi ‘yêu’ em để đề phòng truyền nhiễm, lúc đấy anh làm sẽ càng có cảm giác hơn, quan trọng nhất là em còn có thể cùng anh già đi.”

    Anh nói xong, vẫn không thấy Chiến Bắc Thiên ừ hứ gì, liền thở dài: “Bắc Thiên, anh đang lo sẽ mất đi em à?”

    ★ Chương 348 ★

    Cánh tay Chiến Bắc Thiên lại càng thêm siết chặt.

    Mộ Nhất Phàm vội an ủi: “Em còn muốn ở bên anh cả đời mà, sao có thể bỏ anh đi được, nên là anh không phải lo gì đâu, dù em chỉ còn một chút sức lực, cũng sẽ kiên trì chống chọi tới cùng, với cả, giờ em chẳng có chút sức nào, nếu anh không muốn vì anh không cho em nhìn mà bị siết tới ngất xỉu, thì anh buông tay để em ngắm anh cái nào, em nhớ anh lắm ấy.”

    “Xấu lắm.” Đột nhiên Chiến Bắc Thiên khàn giọng nói.

    “Xấu lắm?” Mộ Nhất Phàm sửng sốt: “Cái gì xấu cơ?”

    Ngay lập tức, anh cẩn thận suy nghĩ ý trong lời Chiến Bắc Thiên: “Ý anh là giờ trông anh rất tiều tụy đó hả?”

    Chiến Bắc Thiên không nói gì.

    Mộ Nhất Phàm dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Lẽ nào vì bây giờ trông anh rất tiều tụy, nên mới không chịu cho em nhìn?”

    “Không phải.”

    “Nếu không phải thì anh còn chần chừ cái gì nữa.”

    Chiến Bắc Thiên từ từ buông Mộ Nhất Phàm ra.

    Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt anh tuấn đã hơn một tháng rồi không được gặp, ngay lập tức, anh chú ý thấy đôi mắt Chiến Bắc Thiên hiện đầy tơ máu, quầng mắt cũng tím xanh, vừa nhìn đã biết lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tử tế.

    Anh đau lòng sờ lên gương mặt Chiến Bắc Thiên: “Ai nói anh xấu nào, anh có biết giờ trong mắt em anh còn gợi cảm hơn không, làm em muốn hôn anh quá.”

    Mộ Nhất Phàm nói tới đây liền ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ, bởi vì không có sức mà còn chưa hôn được, ngược đã lại gục xuống chỗ cũ.

    Anh thở hổn hển trừng mắt nhìn Chiến Bắc Thiên: “Bố nó à, anh còn không mau hôn em đi, giờ anh có thể hôn em 24 tiếng mỗi ngày đấy.”

    Trong mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên ý cười, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi tái nhợt của anh một cái.

    Mộ Nhất Phàm bất mãn nói: “Sao hôn có mỗi một cái?”

    “Giờ em mới tỉnh, đợi nghỉ ngơi cho tốt rồi hôn thêm.”

    Mộ Nhất Phàm nghĩ đúng là mình chẳng có chút sức lực nào, cũng không yêu cầu thêm.

    Chiến Bắc Thiên bế anh đi sang căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó cởi áo khoác ra đắp lên người Mộ Nhất Phàm, cũng ôm luôn cả anh vào lòng: “Lần sau đừng dọa anh nữa nhé.”

    Anh là người quan trọng nhất trong trái tim hắn, hắn không thể chịu nổi cậu ngốc này lại… lại một lần nữa dọa hắn như vậy, nếu như còn có lần nữa, hắn sợ mình cũng sẽ bị dọa ra bệnh tim mất.

    “Em cũng không ngờ sau khi trị liệu xong lại hôn mê, lúc đó nôn dữ lắm, tiêu chảy cũng dữ, mà đầu còn choáng dữ hơn, cuối cùng, em cũng không biết mình xảy ra chuyện gì nữa, đến khi tỉnh lại, Khâm Dương đã nói em hôn mê hơn nửa tháng rồi.” Mộ Nhất Phàm nghĩ tới cái gì đó, bèn hỏi: “Giờ em không còn là tang thi, đám tang thi kia mất đi thủ lĩnh thế nào rồi? Có khống chế được không?”

    “Có, lúc em biến về làm con người, chúng nó kêu ghê lắm, thế nhưng nhanh chóng bị Nam Thiên trấn áp xuống, giờ Nam Thiên là thủ lĩnh của tụi nó, Nam Thiên đã phát lệnh cho chúng nó thống nhất ở một số nơi, để tiện cho sau này Khâm Dương trị liệu cho chúng.”

    Chiến Bắc Thiên gạt tóc lòa xòa trên trán Mộ Nhất Phàm: “Em vừa mới tỉnh lại, trước mắt nghỉ một lát, có việc gì đợi em tỉnh lại rồi nói sau.”

    “Ừ, chắc mấy ngày rồi anh không ngủ, cũng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

    Mộ Nhất Phàm không thể làm gì được, không thể nhấc người hôn lên gương mặt Chiến Bắc Thiên, đành phải hôn lên lồng ngực rắn chắc trước mắt.

    Trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập rộn ràng, anh ngẩn ra, cười hỏi: “Anh đang hồi hộp đó hả?”

    Chiến Bắc Thiên nhẹ hôn lên trán anh: “Không phải.”

    Chỉ là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ mũi Mộ Nhất Phàm, tâm tình kích động, cũng vì chiếc hôn nhẹ nhàng kia mà lồng ngực hắn rung động.

    Chiến Bắc Thiên không thể kiềm chế tâm tình mình, siết chặt đôi cánh tay, ôm chặt lấy Mộ Nhất Phàm, qua mấy giây mới chịu buông anh ra, khàn giọng nói: “Em ngủ đi.”

    “Thằng nhóc nhà anh ngóc đầu kìa.”

    Mộ Nhất Phàm vô cùng đắc ý, chỉ hôn có một cái thôi, mà người đàn ông của anh đã có cảm giác như vậy: “Có phải lâu rồi anh chưa được phát tiết không?”

    “Ừ, mau ngủ đi.” Chiến Bắc Thiên vươn tay lên che đi ánh mắt anh.

    Mộ Nhất Phàm không thể nhìn thấy gương mặt mình ngày nhớ đêm mong, mất hứng bĩu môi, nhưng bởi vì cơ thể quá yếu ớt, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

    Chiến Bắc Thiên đợi anh ngủ rồi, cũng nhắm hai mắt lại.

    Đến khi Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, đã không thấy Chiến Bắc Thiên ở bên cạnh, chỉ trông thấy Mộ Khiếu Hổ và Chiến Quốc Hùng đang ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện.

    “Ba ba tỉnh rồi kìa.”

    Mộ Kình Thiên nhìn thấy Mộ Nhất Phàm mở mắt ra, liền hưng phấn reo lên, sau đó, chạy nhanh ra giường: “Ba ba, người ba ba đã đỡ chưa?”

    Thái Nguyên đi tới quan tâm hỏi: “Mộc Mộc, có chỗ nào khó chịu không? Có cần tôi bảo Thẩm thiếu gia tới khám cho cậu một chút không?”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Không có ạ, chỉ là đói bụng rồi.”

    Đói bụng chứng tỏ cơ thể đang từ từ khôi phục khỏe mạnh, Thái Nguyên mỉm cười: “Tôi nấu canh cho cậu rồi, trước mắt uống canh đã, cơm nước để sau.”

    “Cảm ơn chú Thái ạ.”

    Mộ Khiếu Hổ đi tới: “Nhất Phàm, nếu cháu thấy khó chịu trong người thì phải nói ngay đấy biết chưa? Nửa tháng qua cháu hôn mê, khiến Kình Thiên và Bắc Thiên lo sốt cả vó, nhất là Bắc Thiên không ngủ không nghỉ gì để chăm sóc cháu, nếu như cháu thương nó thì mau khỏe lên đi, cũng đừng vờ như không có chuyện gì để giấu chúng ta.”

    Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Ông nội, giờ cháu đã quay về làm người rồi, không cần phải tiêm thuốc nữa, chỉ cần từ từ khôi phục là được.”

    Chiến Quốc Hùng đi tới nói với Mộ Khiếu Hổ: “Ông Mộ, chúng ta đỡ Mộc Mộc ngồi dậy đi, vậy nó mới ăn được.”

    Mộ Khiếu Hổ gật đầu, hai người cùng hợp lực đỡ cơ thể yếu ớt của Mộ Nhất Phàm dậy, lại để anh tựa người vào gối.

    Ánh mắt Mộ Nhất Phàm đảo qua căn phòng một lượt, hỏi: “Bắc Thiên đâu rồi ạ?”

    Hai mắt ông lão chợt lóe lên, liếc mắt nhìn nhau, Chiến Quốc Hùng nói: “Mấy ngày này vì cháu hôn mê, nên làm chậm trễ rất nhiều việc, giờ đang bận xử lý mấy chuyện ở tòa nhà bên kia, cho nên, trước khi cháu ra viện, thằng bé nó bận lắm, chắc phải phải mấy ngày nữa mới tới thăm cháu được.”

    “Vâng.” Mộ Nhất Phàm nghĩ mấy ngày tới không thể gặp Chiến Bắc Thiên, trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng nghĩ tới vì trông chừng mình mà làm trễ nãi rất nhiều công việc của Chiến Bắc Thiên, nên cũng không nghĩ gì nữa.

    Mộ Khiếu Hổ giả vờ ăn giấm nói: “Cháu vừa tỉnh lại mà đã nghĩ tới Bắc Thiên, sao không nghĩ tới mấy ông lão này hả?”

    Mộ Nhất Phàm cười hề hề: “Không phải hai ông đang ở ngay trước mặt cháu sao?”

    “Canh tới, canh tới rồi đây.” Thái Nguyên bưng bát canh còn nóng hổi tới, đang muốn cầm thìa bón cho anh hắn, Mộ Kình Thiên lại reo lên: “Để cháu, để cháu, cháu muốn bón cho ba ba.”

    Thái Nguyên cười ha hả: “Tiểu thiếu gia, cậu biết làm không?”

    “Cháu biết mà.”

    Mộ Khiếu Hổ cười nói: “Để Kình Thiên đút cho Nhất Phàm đi, con hầu hạ bố, đúng đạo hiếu rồi.”

    Mộ Nhất Phàm trêu Mộ Kình Thiên: “Đút cho ba cũng được, nhưng mà con đừng đút nhầm canh vào mắt ba đấy.”

    Những người khác vừa nghe, liền cười ha hả.

    Mộ Kình Thiên chu chu cái miệng, rất ra dáng mà cầm một muôi múc canh lên, thổi thổi, sau đó đưa vào miệng Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm uống canh xong, vui mừng nói: “Trước đây, cháu chưa từng nghĩ, cháu cũng có ngày được con đút cho ăn.”

    Sau đó lại thở dài một hơi: “Giờ cháu bắt đầu lo có người muốn giành con trai với cháu rồi.”

    Chiến Quốc Hùng hỏi: “Ai giành con trai với cháu?”

    “Con dâu tương lai ấy ạ.”

    Nhóm Mộ Khiếu Hổ nhất thời bị anh chọc cho dở khóc dở cười: “Chuyện này không sớm thì muộn thôi, chỉ sợ tới lúc đó, cháu không lo không có ai giành giật con trai với cháu, mà lo sốt vó cho hôn nhân đại sự của thằng bé, sợ con mình lớn tuổi, chẳng ai thèm, hận không thể tống con cho người ta luôn ấy chứ. Bậc cha mẹ, có ai lại không muốn con mình kết hôn sinh con đâu.”

    Mộ Nhất Phàm hừ nhẹ: “Con trai cháu đẹp như vậy, làm gì có chuyện không ai cần chứ, đến lúc đó nhất định sẽ có một hàng dài người tới xếp hàng cho con cháu chọn.”

    Mộ Khiếu Hổ cười nói: “Cháu đang khen Bắc Thiên đẹp trai trá hình đấy hả?”

    Mộ Kình Thiên giống hệt Chiến Bắc Thiên, khen con trai khác nào khen bố thằng bé chứ.

    “Bắc Thiên còn cần phải khen sao? Anh ấy vốn rất đẹp trai mà.”

    Chiến Quốc Hùng thấy mỗi lần Mộ Nhất Phàm nhắc tới Chiến Bắc Thiên, hai mắt liền sáng lấp lánh, có thể thấy cậu nhóc này rất yêu cháu trai ông, giống như cháu trai ông cũng rất yêu cậu nhóc này.

    Mộ Nhất Phàm uống hết bát canh, nhìn về phía Chiến Quốc Hùng: “Ông Chiến, chuyện đã có thuốc loại bỏ hết virus tang thi đã được truyền ra ngoài chưa ạ?”

    Chiến Quốc Hùng gật đầu: “Bắc Thiên đã cho truyền tin này tới các khu an toàn, giờ có rất nhiều người đang thảo luận chuyện này, mọi người đều mong Khâm Dương có thể nghiên cứu ra nhiều thuốc để cứu người thân đã bị biến thành tang thi, ông tin không bao lâu nữa, sẽ có người tới Thủy thành mua thuốc.”

    Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Mua? Chứ không yêu cầu có cống hiến ạ?”

    “Những tang thi chúng ta tiêm thuốc cho đương nhiên không cần, thế nhưng, người bình thường muốn gặp chúng ta mua thuốc, phải dùng tinh hạch hoặc vật tư để đổi lấy, chẳng qua mua là để đề phòng, chứ không phải đưa cho tang thi giải độc, giờ thuốc vốn khan hiếm, chúng ta không thể vì sự ích kỷ của họ, mà đưa thuốc mình khổ cực nghiên cứu ra cho họ mang về để đề phòng, như vậy, không biết phải mất bao lâu mới có thể chế thêm nhiều thuốc để cứu tang thi. Đương nhiên, với người trong Thủy thành chúng ta thì miễn phí.”

    Mộ Nhất Phàm cười nói: “Vậy chẳng phải khiến người ở Phúc thành càng thêm hối hận vì trước đó đã không theo chúng ta tới Thủy thành hay sao?”

    Mộ Khiếu Hổ hừ nhẹ: “Bọn họ không tới càng tốt, nếu không Thủy thành đã chẳng bình yên như vậy. Thôi không nói tới bọn họ nữa, Mộc Mộc, ông hỏi này, nếu như Nam Thiên cũng muốn loại bỏ virus trong người, cháu thấy có hi vọng không?”

    Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Sao lại hỏi cháu? Không phải chuyện này cần hỏi Thẩm Khâm Dương sao?”

    Chiến Quốc Hùng thở dài: “Khâm Dương nó cũng không biết, nó bảo virus trong người Nam Thiên còn phức tạp hơn cháu, có lẽ không thể loại bỏ hết virus, cho nên ta muốn hỏi cháu từng là tang thi, hẳn là hiểu rõ cơ thể tang thi, xem có thể loại bỏ virus trong cơ thể thằng bé không.”

    Mộ Nhất Phàm chau mày: “Cháu không biết mấy cái nghiên cứu, không thể trả lời câu hỏi của ông ở góc độ nghiên cứu được, nhưng theo ý kiến của cháu, cháu nghĩ virus trong cơ thể Nam Thiên không thể loại bỏ được hết, bởi vì virus đã tồn tại trong cơ thể đấy không đến vạn năm thì cũng đã mấy ngàn năm, khong thể dùng thuốc bình thường để loại bỏ, với cả, rất có thể virus trong cơ thể cậu ấy là vật chủ, mà nguyên chủ vốn là người tu tiên, ông ta tạo ra virus, nếu không có linh đan diệu dược, có lẽ không thể trị tận gốc.”

    Chiến Quốc Hùng nghe vậy, liền cảm thấy mất mát: “Vậy sau này nó không thể lấy vợ sinh con sao? Phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?’

    Ông thật sự rất thương cho đứa bé Nam Thiên này, chưa nói tới bị đổi thân thể, còn không thể kết hôn sinh con, sau này những người khác đầy ắp cháu lớn cháu nhỏ, Nam Thiên chỉ có thể lẻ loi đứng bên cạnh nhìn, thậm chí còn không thể già không thể chết, nhìn người thân bạn bè của mình từng người một ra đi.

    “Cũng không phải không được, cậu ấy chỉ cần học cách khống chế virus trong cơ thể, chắc là vẫn có thể kết hôn sinh con với người khác.”

    Giống như trường hợp của Chiến Nam Thiên và Dung Nhan vậy.

    Hai mắt Chiến Quốc Hùng sáng lên: “Thật sao?”

    Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Đợi cháu xuất viện rồi, sẽ dạy cậu ấy cách khống chế virus trong cơ thể.”

    “Vậy cảm ơn cháu trước.”

    “Ông Chiến này, ông đang khách sáo với cháu đấy ạ?”

    Chiến Quốc Hùng cười sang sảng: “Ta thu lại câu cảm ơn kia được chưa?”

    “Cũng tàm tạm ạ.”

    Thái Nguyên đợi Mộ Nhất Phàm ăn no, liền nói: “Lão gia, lão Mộ, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi, để Mộc Mộc nghỉ ngơi cho tốt.”

    “Ừ.” Chiến Quốc Hùng và Mộ Khiếu Hổ đứng dậy: “Mộc Mộc, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

    “Vâng.”

    Mộ Kình Thiên hôn lên mặt Mộ Nhất Phàm một cái: “Ba ba, hai ngày nữa mọi người lại tới thăm ba.”

    Mộ Nhất Phàm xoa xoa đầu bé con: “Ừ.”

    Thái Nguyên bế Mộ Kình Thiên ra khỏi phòng, Mộ Khiếu Hổ theo sau.

    Chiến Quốc Hùng nhìn mọi người rời đi, bỏ lại một câu đầy ý tứ sâu xa: “Rất nhiều người đang đợi cháu xuất viện đấy, cho nên, phải mau chóng hồi phục cho tốt, biết chưa hả?”

    ★ Chương 349 ★

    Mộ Nhất Phàm cảm thấy ánh mắt kia của Chiến Quốc Hùng có ý tứ khác, nhưng anh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Chiến Quốc Hùng đã đi ra khỏi phòng.

    Hai ngày sau, Mộ Kình Thiên lại tới.

    Lúc này, chỉ có một mình bé con chạy vào phòng, trên người mặc một bộ tây trang màu trắng xanh và quần tây cộc, vô cùng đẹp trai dễ thương, chỉ là gương mặt bí xị, thể như trời sắp sụp xuống vậy…

    Mộ Nhất Phàm bế con lên: “Kình Thiên, sao vậy con?”

    Mộ Kình Thiên ôm lấy cổ Mộ Nhất Phàm: “Ba ba, cơ thể ba đã đỡ hơn chút nào chưa?”

    “Tốt hơn rồi, nếu không đã chẳng bế được con, sao hôm nay chỉ có một mình con tới vậy, hai ông và chú Thái đâu rồi? Sao bọn họ không tới?”

    Trước đó, đều là ba ông cụ dẫn bé con tới, sao hôm nay lại không thấy người đâu.

    “Họ đang ở bên ngoài, phải tí nữa mới tới, ba ba, con hỏi ba ba, nếu như ba có dị năng thời gian, mà một người bạn rất thân của ba ba lại chết vì một chuyện, ba ba có dùng dị năng thời gian để quay ngược thời gian lại, cứu người bạn thân kia không?”

    Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

    “Bởi vì bố đố con, con chọn đi cứu bạn, nhưng mà bố lại không hài lòng với câu trả lời của con, sao lại như vậy chứ? Con có năng lực sao lại không thể đi cứu chứ?”

    “Cái này…”

    Mộ Nhất Phàm thầm nghĩ sao đột nhiên Chiến Bắc Thiên lại hỏi con trai một câu khó như vậy.

    Anh nghiêm túc suy nghĩ: “Ba từng đọc một câu chuyện giống với câu hỏi của bố con, để ba kể cho con nghe nhé, nói không chừng lại có thể giúp được con.”

    Mộ Kình Thiên gật đầu.

    “Chuyện là thế này, có hai cậu bé là bạn thân của nhau, một người họ Mạch, một người họ Lưu, có một ngày, bọn họ đi học về, bởi vì cậu bé họ Lưu nhặt đồ rơi xuống giữa đường, nên không cẩn thận bị xe đụng chết, cậu bé họ Mạch tận mắt nhìn thấy bạn mình chết, vô cùng đau lòng, cũng bởi chuyện này mà bị bệnh mấy ngày liền, đến khi cậu khỏi bệnh, lại phát hiện đột nhiên mình có năng lực xuyên thời gian, cho nên, cậu không kịp chờ mà quay ngược thời gian về cái ngày cậu bé họ Lưu bị đâm chết, thành công cứu cậu bé ấy.”

    Mộ Kình Thiên cảm thấy câu chuyện này không đơn giản, sau đó vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

    “Cậu bé họ Mạch rất vui, sau đó, đi đến ngã ba thì tạm biệt cậu bé họ Lưu, ai về nhà nấy. Tối hôm đó cậu bé họ Mạch ăn ba bát cơm lớn, sau khi ăn no, thấy trên tivi phát tin tức về vụ năm tên cướp đi cướp ngân hàng, trong lúc hỗn loạn, một tên cướp không may đâm chết một cậu bé vừa tan học về nhà, mà cậu bé kia lại chính là cậu bé họ Lưu. Cậu bé họ Mạch xem tin này, lại khóc lóc một hồi, để cứu bạn mình, cậu lại một lần nữa xuyên thời gian về lúc tan học.”

    “Lần này, cậu không chỉ giúp cậu bé họ Lưu thoát khỏi bị xe đâm, còn giúp cậu bé họ Lưu thành công tránh khỏi vụ cướp ngân hàng, sau khi đưa cậu bé họ Lưu về nhà, tận mắt nhìn bạn vào phòng, cuối cùng cậu mới thở phào một hơi, lại một lần nữa cảm thấy vui vẻ vì đã cứu được bạn mình. Thế nhưng sáng hôm sau, thầy lại thông báo một chuyện, nói hôm qua sau khi cậu bé họ Lưu tan học về, vì giúp mẹ ra ngoài mua tương, bị một chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập trúng mà chết. Nghe tin dữ này, cậu bé họ Mạch lại ngồi ngẩn người, bởi vì không muốn mất đi người bạn này, nên cậu lại một lần nữa quay ngược thời gian về ngày hôm đó. Lần này, cậu đưa cậu bé họ Lưu về nhà, còn cẩn thận dặn dò, để hôm đó cậu bé họ Lưu không ra khỏi nhà nữa. Cậu bé họ Lưu đồng ý, ngay cả mẹ nhờ đi mua tương cũng không mua. Mà cậu bé họ Mạch bởi vì không an tâm, nên vẫn đứng chờ bên ngoài, sau khi xác định cậu bé họ Lưu không ra ngoài, cũng đã đến lúc bố cậu bé họ Lưu về ăn cơm, lúc này mới xoay người chuẩn bị quay về nhà, nào ngờ…”

    Mộ Kình Thiên căng thẳng: “Sao ạ?”

    “Nhà cậu bé họ Lưu bị nổ hơi gas, cả nhà ba người đều chết trong vụ nổ này, từ đó cậu bé họ Mạch không còn dám dùng dị năng xuyên không của mình để đi cứu bạn nữa.”

    Mộ Kình Thiên ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai: “Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, số phận con người không thể dễ dàng thay đổi, con có thể cứu được một lần, hai lần, dù có thể cứu được vô số lần đi nữa, nhưng cuối cùng sẽ chỉ liên lụy tới người khác, hại chết người vô tội. Có lẽ cũng vì vậy, nên Bắc Thiên mới không vui trước câu trả lời của con.”

    Mộ Kình Thiên thắc mắc hỏi: “Vậy nếu như không phải chịu ảnh hưởng của vận mệnh thì sao? Ví dụ như nếu cứu cậu bé họ Lưu một lần, sau này cậu ấy không chết nữa? Vậy không phải họ vẫn có thể làm bạn sao?”

    Mộ Nhất Phàm thở dài: “Cái này rất khó trả lời, nếu là như vậy, ba nghĩ sau này cậu bé họ Mạch kia sẽ mệt chết mất, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm lo không biết sau này cậu bé họ Lưu kia có chết không, sẽ xuyên tới xuyên lui, kiểm tra xem cậu bé họ Lưu thế nào, lúc xuyên không, rất có thể cậu bé ấy sẽ phát hiện cuộc sống của cậu bé họ Lưu không được như ý, có lẽ hai người không còn là bạn nữa, thậm chí hai người vì một chuyện gì đó mà trở mặt thành thù, cậu ấy sẽ lại muốn quay trở lại quá khứ để sửa sửa đổi đổi.”

    Mộ Kình Thiên mất hứng: “Vậy chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bạn thân của mình chết đi sao?”

    “Cái này còn phải xem con muốn làm gì?”

    “Ba sẽ làm gì?”

    “Ba á?” Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút: “Đương nhiên là ba muốn cứu người bạn tốt này, nhưng mà sau khi cứu mà kết cục giống như câu chuyện kia, ba sẽ không cứu người, bởi vì ba không muốn vì cứu người bạn này mà làm hại tới người khác.”

    Mộ Kình Thiên hỏi: “Ba có muốn người khác cứu ba như vậy không?”

    “Cái này còn phải xem tình huống như thế nào đã, ví dụ như sau khi cứu ba rồi, người bạn kia sẽ không vì chuyện cứu ba mà bị tổn thương, ví dụ như không vì cứu ba mà bị giảm thọ, hoặc là tổn thương tới cơ thể, ba sẽ để người ấy cứu mình, nhưng nếu vì cứu ba mà hại chính bản thân mình, ba tuyệt đối sẽ không để cậu ấy làm như thế.”

    “Nếu như người ấy cứu mà không biết sẽ thế nào thì sao?”

    “Cái này vẫn phải xem con nghĩ thế nào nữa.”

    Mộ Kình Thiên cúi đầu không nói.

    Mộ Nhất Phàm cũng không làm phiền bé con.

    Qua hồi lâu, đột nhiên Mộ Kình Thiên ngẩng đầu, hôn lên môi Mộ Nhất Phàm một cái: “Ba ba, con yêu ba.”

    Sau đó, em biến mất trước mặt Mộ Nhất Phàm.

    “Cái thằng bé xấu xa này.”

    Mộ Nhất Phàm dở khóc dở cười, thấy đôi môi mình ươn ướt, nghĩ chắc là nước bọt của bé con, nên cũng không để ý nhiều.

    Đúng lúc này, một bóng nhỏ chạy ùa vào: “Ba ba, con với ông Thái tới thăm ba nè.”

    Mộ Nhất Phàm xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai: “Cái thằng bé này, không phải vừa mới chạy đi sao? Sao đã về rồi?”

    Anh thấy con trai mặc quần yếm kẻ caro, thắc mắc: “Sao nhanh như thế đã thay đồ xong rồi?”

    “Sao cơ?” Vẻ mặt Mộ Kình Thiên thắc mắc.

    “Mộc Mộc, cơ thể đã khá lên chút nào chưa? Hôm nay tôi lại nấu canh cho cậu đây, nhân lúc còn nóng mà uống đi này.” Thái Nguyên vào sau vừa cười vừa nói.

    “Cảm ơn chú Thái ạ.”

    Mộ Nhất Phàm nhìn ra bên ngoài phòng: “Ông nội cháu với ông Chiến sao vẫn chưa tới ạ?”

    “Dạo này bọn họ bận rộn công chuyện, phải mấy ngày nữa mới tới thăm cậu được.”

    Mộ Nhất Phàm cũng không hỏi nhiều, sau đó, thời gian mấy người Mộ Khiếu Hổ, Chiến Bắc Thiên, Mộ Duyệt Thành tới càng lúc càng ít, gần như phải bảy ngày chục ngày mới tới nhìn, sau khi xác định thân thể anh càng ngày càng tốt lên, liền nói có việc phải đi ngay.

    Anh hỏi bọn họ có phải có chuyện gì không, nhưng tất cả mọi người đều tỏ vẻ thần thần bí bí, không muốn nói cho anh biết, anh không thể làm gì hơn là đợi sau khi ra viện sẽ đi xem bọn họ đang bận rộn cái gì.

    Tiết thanh minh tháng tư qua đi, Mộ Nhất Phàm làm đợt kiểm tra cuối cùng, sau khi xác định trong cơ thể không còn chút virus nào, cuối cùng cũng có thể thu thập quần áo rời khỏi viện nghiên cứu.

    Chiến Bắc Thiên đã đứng bên ngoài tòa nhà đợi từ sáng sớm tinh mơ.

    Mộ Nhất Phàm nhìn thấy người yêu, liền mừng rỡ chạy tới: “Em còn tưởng hôm nay anh không có thời gian tới đón em.”

    Chiến Bắc Thiên mỉm cười đón lấy túi đồ trong tay anh, đặt ra ghế sau xe: “Vừa khéo làm xong việc, nên anh tới.”

    Mộ Nhất Phàm tò mò hỏi: “Rốt cuộc anh bận cái gì thế? Á, mà không đúng, phải nói rốt cuộc mấy người ba em bận cái gì thế, sao ngay cả thời gian rảnh tới thăm em cũng không có?”

    “Sau này sẽ không bận như thế nữa.” Chiến Bắc Thiên giải thích qua loa.

    Mộ Nhất Phàm cũng không hỏi nữa, vươn vai duỗi người một cái, hít thở bầu không khí trong lành: “Em ở trong viện ba tháng trời, người sắp mốc meo tới nơi rồi, sau này nếu anh không bận gì nữa, thì đưa em ra khỏi thành phố du lịch được không?”

    Chiến Bắc Thiên cưng chiều nhìn anh: “Được, em muốn đi đâu?”

    “Hừm….” Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, hai mắt chợt sáng ngời: “Chúng ta ra nước ngoài du lịch được không? Em muốn xem tình hình ở nước ngoài thế nào.”

    “Được.”

    Mộ Nhất Phàm cười hề hề.

    Xe lái vào trung tâm thành phố, rất nhiều người nhìn thấy Mộ Nhất Phàm, đều lộ vẻ hưng phấn, thậm chí còn có người to gan chạy ra cản xe của Chiến Bắc Thiên.

    “Chiến.. Chiến thiếu tướng, tôi nghe nói Mộ đại thiếu gia đã quay trở về làm người, có thật như vậy không?”

    Chiến Bắc Thiên ung dung đáp: “Đúng vậy.”

    Anh ta lại hỏi: “… Vậy sao có thể chứng minh Mộ đại thiếu gia đã quay trở về làm người?”

    Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên nhìn nhau, vẫy vẫy với anh chàng kia: “Cậu qua đây.”

    Anh chàng kia có chút do dự, nhưng vẫn đi về phía Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm không nhiều lời, liền nắm lấy tay anh ta, làm anh ta sợ hãi muốn vùng tay ra, thế nhưng không vùng ra được, đến khi giãy lại một lần nữa, lại phát hiện cánh tay mình, cũng chính là nơi Mộ Nhất Phàm bắt lấy có hơi ấm.

    Anh ta sửng sốt: “Nóng này?”

    Những người khác vừa sốt ruột vừa thắc mắc: “Cái gì nóng?”

    “Lòng bàn tay Mộ đại thiếu gia nóng.” Anh chàng kia cười ha ha: “Quả nhiên Mộ địa thiếu gia đã quay trở về làm người, chỉ có quay trở về làm người, cơ thể mới có hơi ấm.”

    Có người thắc mắc: “Mộ địa thiếu gia có dị năng sao chép, nói không chừng sao chép dị năng hệ hỏa, để cơ thể tỏa nhiệt ấy.”

    “Cái này…”

    Mộ Nhất Phàm liền cắn ngón tay mình: “Mọi người xem đi, máu của tôi màu đỏ, với cả, mọi người nhìn vết thương đi, không thể khép miệng luôn được nữa, nói rõ tôi đã thực sự biến về làm người.”

    Mọi người vừa nhìn, liền lộ vẻ mừng rỡ: “Người nhà chúng ta được cứu rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể đoàn tụ với người nhà đã biến thành tang thi.”

    Mộ Nhất Phàm thấy mọi người sung sướng reo hò, tâm tình cũng trở nên vô cùng vui vẻ.

    Chiến Bắc Thiên khởi động xe rời đi, quay trở về khu biệt thự của Mộ Khiếu Hổ và Chiến Quốc Hùng.

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Hôm nay chúng ta ăn cơm ở nhà ông à?”

    “Ừ.” Chiến Bắc Thiên đỗ xe bên trong sân biệt thự của Chiến Quốc Hùng, sau đó, cùng Mộ Nhất Phàm xuống xe đi về phía biệt thự.

    Chiến Bắc Thiên đẩy cửa ra, Mộ Nhất Phàm đi vào trước.

    Đột nhiên, bên trong liên tục phát những tiếng nổ “Bùm! Bùm! Bùm!”

    ★ Chương 350 ★

    Mộ Nhất Phàm ngẩn ra, đủ loại pháo hoa và xịt màu từ trên trời bắn xuống người anh và Chiến Bắc Thiên, ngay sau đó, những tiếng chúc mừng vang ầm khắp phòng khách.

    “Chúc mừng hôm nay Nhất Phàm ra khỏi viện nghiên cứu.”

    “Chúc mừng Nhất Phàm thành công trở về làm người bình thường.”

    Mộ Nhất Phàm thấy trong phòng khách không chỉ có người nhà họ Chiến, còn có người nhà họ Mộ, mọi người cùng mỉm cười nhìn về phía anh chúc mừng: “Mọi người… sao mọi người đều ở đây?”

    Anh nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, Chiến Bắc Thiên mỉm cười: “Mọi người tới đây là để chúc mừng em, nhân lúc mọi người đông đủ cả, tôi muốn tuyên bố một chuyện với mọi người….”

    Chiến Bắc Thiên khoác tay lên vai Mộ Nhất Phàm, nhìn về phía những người khác, còn không đợi hắn cất tiếng, đã có mấy người nói: “Bọn em biết cả rồi.”

    Chiến Bắc Thiên chau mày: “Tôi còn chưa nói, mọi người đã biết cái gì?”

    “Bọn em đã biết anh với Nhất Phàm là một đôi.”

    Nhất thời trong phòng rộn ắp tiếng cười.

    Lúc Chiến Bắc Thiên vì Mộ Nhất Phàm mà tuyên bố với mọi người sau này muốn sống trong cùng thành phố với tang thi, mọi người đã nghi ngờ chuyện này, bởi vì trước đó từng nghe đồn rằng Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm là một cặp, chỉ là sau này lại nghe nói họ từng là đồng đội cho nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

    Thế nhưng, sau khi tới Thủy thành, họ thấy Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên như hình với bóng, hơn nữa, có đôi khi còn có những cử chỉ vô cùng thân mật, những người trước đây ở trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên đều hữu ý vô ý tiết lộ chuyện hai người là một đôi, trong lòng mọi người dần dần có đáp án.

    Mới ban đầu, thân là người nhà của Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm, họ cũng không mấy đồng ý chuyện hai người ở bên nhau, không nói tới hai người đều là đàn ông, mà chỉ riêng chuyện một người là con người, một người là tang thi thôi, thì sao hai người có thể ở bên nhau cả đời được.

    Nhưng sau này nhìn hai người ngày ngày bên nhau, dần dà thành thói quen, hơn nữa, cụ Chiến và cụ Mộ, và cả bố mẹ hai bên đều không phản đối chuyện này, vậy bọn họ càng không biết nói gì hơn, huống hồ giờ Mộ Nhất Phàm đã quay trở lại làm người bình thường, nhà họ Chiến không cần phải lo Mộ Nhất Phàm sẽ hại Chiến Bắc Thiên biến thành tang thi, người nhà họ Mộ cũng không phải lo người nhà họ Chiến sẽ ghét bỏ Mộ Nhất Phàm, khiến Mộ Nhất Phàm chịu tổn thương.

    Bây giờ, tất cả mọi người đều thật lòng chúc phúc cho họ.

    Mộ Nhất Phàm lấy hai tay che mặt, giả vờ xấu hổ nói: “Ui ui, hóa ra mọi người đã biết từ trước rồi, xấu hổ chết đi được ấy.”

    Chiến Quốc Hùng hiếm khi trêu chọc anh: “Cái mặt dày như tường thành kia mà cũng biết xấu hổ hả.”

    Mọi người cười ha hả.

    Chiến Bắc Thiên cũng không nhịn được, nở nụ cười.

    Chiến Quốc Hùng cười đủ rồi, liền thu nụ cười lại: “Hôm nay hiếm khi mọi người đều rảnh rỗi, cũng hiếm khi mọi người có mặt đông đủ ở đây, mọi người ở lại ăn đi.”

    “Vâng.”

    “Cảm ơn Chiến lão gia đã chiêu đãi ạ.”

    Mọi người trong sảnh nhanh chóng chia ra thành từng nhóm nhỏ, tìm bạn bè của mình để nói chuyện phiếm.

    Mộ Khiếu Hổ thở than: “Đã lâu lắm rồi không được ngồi xuống cùng ăn bữa cơm với mọi người.”

    Chiến Quốc Hùng quay đầu nhìn: “Ông thở than cái nỗi gì? Không phải giờ đã có thể ngồi xuống dùng cơm với tụi nhỏ sao, đáng lẽ ra ông phải vui mới đúng chứ.”

    “Đúng, đúng, đúng.” Mộ Khiếu Hổ cười sang sảng, cười tít mắt nhìn Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm: “Ông xem xem, cháu trai ông cưng cháu trai tôi như bảo bối, không rời lấy nửa bước, cứ như sợ ai làm hại cháu tôi không bằng ấy.”

    Chiến Quốc Hùng cười nói: “Làm ông nội như tôi đây thấy mà cũng phải ghen tị, đó giờ tôi chưa thấy Bắc Thiên nó quan tâm ai như vậy.”

    “Giờ chỉ cần bọn nó hạnh phúc, có thể ở bên nhau tới cả đời, người làm ông như tôi đây cũng mãn nguyện rồi.”

    Chiến Quốc Hùng gật đầu cười: “Đúng đấy.”

    Mộ Nhất Phàm cách đó không xa không hề hay biết hai ông cụ đang ăn giấm nói chuyện về mình, thấy nhóm Trần Hạo cũng có mặt, mừng rỡ chạy tới: “Trần Hạo, Cao Phi, Chu Toàn, Hiểu Nghị, Tử Húc, sao mấy cậu cũng tới đây?”

    Trần Hạo cười nói: “Là Chiến thiếu tướng mời bọn em tới đấy.”

    Mộ Nhất Phàm cười cười nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, thấy Chiến Bắc Thiên đang nhìn về phía nhóm Mao Vũ, biết hắn còn có việc, bèn nói: “Bắc Thiên, anh có việc thì đi trước đi, em với nhóm Trần Hạo đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói.”

    Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Có chuyện gì thì gọi anh nhé.”

    Hắn vừa đi, nhóm Trần Hạo liền không còn câu nệ như trước, Cao Phi khoác hẳn tay lên vai Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, lúc anh nằm trong viện nghiên cứu để trị liệu ấy, vốn là bọn em muốn tới thăm anh, cơ mà Chiến thiếu tướng bảo anh đang trong giai đoạn trị liệu, không thể bị quấy rầy, cho nên bọn em mới không tới gặp anh.”

    “Anh biết, Bắc Thiên kể với anh rồi, phải rồi, sao không thấy Vương Băng, cậu ta đâu rồi?”

    Cao Phi chỉ tay về phía Mộ Kình Thiên: “Đang chơi với thằng bé kìa.”

    Đặng Hiểu Nghị thấy Vương Băng đang chơi đồ chơi cùng với Mộ Kình Thiên, liếc một cái: “Lớn đùng rồi mà còn chơi đồ chơi trẻ con.”

    Chu Toàn mím môi: “Nè dạo gần đây mấy ông có phát hiện ra không…”

    Khổng Tử Húc thắc mắc nhìn cậu ta: “Phát hiện ra cái gì?”

    “Phát hiện ra Vương Băng đang giả vờ, trí lực cậu ta vốn chẳng có vấn đề gì.”

    Trần Hạo liền nói: “Tôi cũng để ý thấy, từ sau lần hồi phục trí nhớ kia, tuy rằng trí lực giống như lại khôi phục như đứa trẻ lên ba, nhưng mà có vẻ thông minh hơn cái hồi đấy, cũng nghe lời hơn nữa, biết cái gì thì nên làm, cái gì thì không nên làm, không làm loạn như trước kia nữa.”

    Mộ Nhất Phàm không khỏi đưa mắt nhìn về phía Vương Băng: “Có chuyện như vậy sao?”

    Chu Toàn nói: “Sau đó tôi có hỏi riêng một bác sĩ, ông ấy nói tình huống của Vương Băng rất có thể là do không biết nên đối mặt với hiện thực thế nào, không dám đối mặt với những người đồng đội vì hành động của anh ta mà bị liên lụy tổn thương, nên mới tiếp tục giả ngây giả ngốc.”

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Nếu đúng là như vậy thật, mọi người có để bụng không?”

    Đặng Hiểu Nghị lắc đầu: “Cậu ta như vậy cũng không tồi, có đôi khi còn có thể trêu đùa cho chúng ta vui, nếu như ngày nào đó cậu ấy nghĩ thông, thì sẽ nói với chúng ta.”

    “Không để bụng thì không cần phải vạch trần cậu ta, để cậu ta cứ vui vẻ như vậy cả đời.”

    Chu Toàn chau mày: “Nhưng mà, trong lòng cậu ta không vui.”

    Mộ Nhất Phàm nói: “Như Hiểu Nghị nói ấy, nếu một ngày nào đó cậu ta nghĩ thông, suy nghĩ cẩn thận hết mọi việc, sẽ nói với mấy cậu.”

    Chu Toàn gật đầu: “Mong là cậu ta có thể bước qua chướng ngại kia.”

    Mộ Nhất Phàm khẽ thở dài một hơi: “Muốn cậu ta bước qua được chướng ngại kia, còn cần phải dựa vào các cậu.”

    Cao Phi thắc mắc: “Bọn em á? Bọn em đâu phải bác sĩ, đâu có biết chữa bệnh cho cậu ta.”

    “Vấn đề không phải là có chữa được bệnh hay không, các cậu nghĩ xem, tuy rằng giờ mọi người đều đã biết chuyện người biến dị, cũng đã biết Hiểu Nghị và Tử Húc là người biến dị, không kì thị gì với các cậu, hơn nữa, mọi người hòa thuận sống trong một thành phố, thế nhưng, Vương Băng không biết suy nghĩ của các cậu, không biết các cậu nghĩ về cậu ấy như thế nào, nếu như cậu ấy biết các cậu không trách cậu ấy, có lẽ sẽ từ từ thấy yên tâm, từ từ khôi phục lại ‘chỉ số thông minh’ của mình.”

    Trần Hạo nói: “Tôi thấy Nhất Phàm nói có lý đó, đợi tìm được cơ hội, chúng ta sẽ giả vờ nói sau lưng cậu ấy suy nghĩ của chúng ta, còn cả việc thiếu chút nữa chúng ta bị hại chết.”

    Sau khi ăn xong, mọi người cũng không rời đi luôn.

    Mộ Nhất Phàm lại bị dẫn vào một phòng, bị tống vào trong không gian tắm cho hết ‘mốc meo’ và hút linh khí để cơ thể thêm khỏe mạnh.

    Đến khi tắm xong đi ra, mọi người đến là thần bí mà rời khỏi biệt thự của Chiến Quốc Hùng.

    Mộ Nhất Phàm thúc cùi chỏ vào người Chiến Bắc Thiên, nhỏ giọng nói: “Bắc Thiên, anh có thấy bọn họ cười đến là gian không?”

    “Không.” Chiến Bắc Thiên xoa xoa tóc anh: “Anh còn bận việc, em quay về chỗ ông em nghỉ ngơi trước đi.”

    Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Chẳng phải anh nói sau này sẽ không còn bận nữa sao?”

    “Nốt ngày hôm nay là xong, sau đó sẽ nghỉ một tháng, không làm gì nữa, dẫn em ra ngoài du lịch.”

    Mộ Nhất Phàm liền cười tươi: “Được, anh đi đi, em ở đây chơi cùng với hai ông.”

    Mộ Khiếu Hổ và Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn nhau, khẽ ho một tiếng, đứng dậy nói: “Ông Chiến, tôi hơi mệt trong người, về nghỉ ngơi trước đây, ông cũng nên nghỉ ngơi nhiều vào, tối tôi lại tới chơi cờ với ông.”

    Chiến Quốc Hùng nói: “Tôi tiễn ông.”

    Mộ Khiếu Hổ khoát khoát tay: “Không cần, Nhất Phàm, cháu theo ta về đi.”

    “Vâng.”

    Mộ Nhất Phàm và Mộ Khiếu Hổ rời đi.

    Chiến Quốc Hùng đứng ngoài cửa, mãi tới khi không thấy họ nữa, mới xoay người quay về đại sảnh, ngay lập tức, không biết nghĩ tới cái gì, liền hỏi Thái Nguyên: “Lão Thái này, cái hộp lần trước ông Mộ đưa còn đó không?”

    Thái Nguyên đang dọn dẹp vội nói: “Còn, để tôi mang tới cho lão gia.”

    Một lát sau, Thái Nguyên cầm chiếc hộp Mộ Khiếu Hổ đưa mang tới phòng khách.

    Chiến Quốc Hùng nói: “Ông mở ra xem đi.”

    “Vâng.”

    Thái Nguyên mở hộp ra, bên trong đựng một chiếc đĩa tròn màu đen: “Cái gì vậy?”

    Ông cầm lên nhìn: “Hình như là đĩa DVD.”

    Chiến Quốc Hùng hỏi: “Đĩa DVD gì?”

    “Mặt trên bị bôi màu đen, không nhìn ra là đĩa gì.”

    Chiến Quốc Hùng nói: “Ông bật lên xem xem.”

    “Vâng.”

    Thái Nguyên cho đĩa vào đầu đĩa, sau đó, ngồi xuống cùng Chiến Quốc Hùng xem.

    Chỉ chốc lát sau, trên tivi xuất hiện hai người đàn ông anh tuấn đang làm việc trong phòng, lúc bọn họ đồng thời đứng lên lấy tài liệu, không cẩn thận đụng vào nhau, một người đàn ông nhanh chân đỡ lấy người sắp ngã xuống.

    Người đàn ông suýt ngã xuống nói câu cảm ơn, ánh mắt bị người đàn ông đỡ lấy mình kia thu hút, cứ như vậy, hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau, sau đó, gương mặt hai người mỗi lúc một kề sát.

    Chiến Quốc Hùng và Thái Nguyên xem tới đây, không khỏi ngồi thẳng người, chỉ xem cảnh này thôi là đã biết phía sau sắp xảy ra chuyện gì rồi.

    Quả nhiên, hai người nhanh chóng hôn nhau.

    Gương mặt già nua của Chiến Quốc Hùng đỏ ửng lên, chỉ vào tivi nói: “Cái.. cái quỷ gì đây?”

    Thái Nguyên thành thật nói: “Trai hôn trai.”

    “……….” Chiến Quốc Hùng giận dữ nói: “Đương nhiên tôi biết cái này, tôi chỉ muốn biết tại sao ông Mộ lại có cái đồ này, ông ta đâu giống cái người không đứng đắn như vậy chứ.”

    “Tôi nhớ ông Mộ nói cái đĩa này là Mộc Mộc cho ông ấy.”

    “Cái thằng nhóc này, thứ này mà nó cũng dám cho ông nó xem, nếu là tôi, tôi đã chặt chân nó từ lâu rồi.”

    “Ưm~~~a~~~” Trong TV truyền tới tiếng rên rỉ.

    Hai người tập trung nhìn, hai người đàn ông trong TV đã nhanh chóng cởi quần áo đối phương, lộ ra nơi hùng vĩ.

    “Đúng là đồi bại, lão Thái, mau tắt đi.”

    “Vâng vâng.” Thái Nguyên lấy lại tinh thần, vội đứng dậy.

    Đúng lúc này, ở cầu thang truyền tới tiếng của Chiến Lôi Cương: “Bố, có chuyện gì vậy? Hình như con nghe thấy tiếng gì kì kì?”

    Một giây sau, ánh mắt ông dừng trên TV, lúc này, cả người cứng đờ ra.

    Ông thật không ngờ cha mình lại có khẩu vị này.

    “Sao vậy?” Dương Phượng Tình theo xuống tầng cất tiếng hỏi, Chiến Lôi Cương lấy lại tinh thần, vội che mắt vợ mình: “Không có gì.”

    Ông kéo vợ mình nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

    Chiến Quốc Hùng: “………”

    Thái Nguyên: “…………..”

    Một lúc sau, Chiến Quốc Hùng mới ôm gương mặt già nua của mình nói: “Lão Thái, lần này chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”

    Thái Nguyên: “……………..”

    ★ Chương 351 – Ngày đại hỉ ★

    Sau khi Mộ Nhất Phàm quay trở lại biệt thự của Mộ Khiếu Hổ, anh buồn chán không biết nên làm gì, đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng, đành phải lên trên tầng nghỉ ngơi.

    Lúc anh vén rèm cửa sổ ra thì thấy, đàn cháu chắt ở nhà họ Chiến trước đó đi đã trở về, vẻ mặt tươi rói, tay xách nách mang mấy hộp đồ gì đó, sau khi vào phòng khách, còn ra vẻ thần bí mà hạ hết rèm cửa sổ trong nhà xuống, khiến anh không nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.

    Mộ Nhất Phàm lại không tiện đi sang hỏi, không thể làm gì hơn là lên giường nằm ngủ.

    Đến sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Mộ Nhất Phàm đang ngủ thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, anh mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, thấy sáu người Trần Hạo, Cao Phi, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc, và Vương Băng mặc tây trang trắng đen đi tới.

    Vương Băng hưng phấn chạy tới bên giường Mộ Nhất Phàm, xốc chăn Mộ Nhất Phàm lên: “Mami, dậy đi.”

    Mộ Nhất Phàm dụi dụi đôi mắt đang ngái ngủ: “Mọi người ăn mặc trịnh trọng như thế làm cái gì?”

    “Đợt lát nữa rồi anh biết.” Cao Phi cười đến là thần bí, kéo lấy Mộ Nhất Phàm, đẩy anh vào phòng tắm: “Mau đánh răng rửa mặt đi, phải rồi, còn phải tắm nữa đó, nhất định phải tắm thật sạch sẽ mới được ra ngoài đó.”

    Mộ Nhất Phàm khó hiểu nhìn bọn họ, đầu mờ sương mà tắm rửa sạch sẽ cho bản thân rồi mới ra ngoài.

    Cao Phi hít hà mùi hương trên người anh, thỏa mãn gật đầu: “Rồi, thơm lắm.”

    Đặng Hiểu Nghị đẩy Cao Phi ra, giận dữ nói: “Mùi trên người Nhất Phàm ông được phép ngửi à, mau tránh ra, Chu Toàn, mang quần áo qua đây.”

    “Ừa.” Chu Toàn mang một bộ tây trang màu trắng xanh đưa tới cho Mộ Nhất Phàm: “Mặc vào đi.”

    Mộ Nhất Phàm nhận lấy bộ tây trang, cảm thấy bộ tây trang này có vẻ quen mắt, hỏi: “Hôm nay là ngày đẹp gì à? Không dưng sao lại mặc âu phục chứ?”

    “Đúng là ngày đẹp, nói chung là, anh mau mặc vào đi, đợi lát nữa còn nhiều việc cần phải làm lắm.”

    Mộ Nhất Phàm mặc bộ tây trang vào, soi soi trước gương, cười đầy thỏa mãn: “Bộ này vừa thật đấy, không rộng không chật, sao mấy cậu biết size của tôi? Cơ mà nhìn hơi bị long trọng, cứ như đi tiệc ấy.”

    Trần Hạo cười ha hả: “Đây là Chiến thiếu tướng tìm người may cho riêng anh đấy.”

    “Thế à? Bảo sao lại vừa thế.”

    Chu Toàn và Khổng Tử Húc tiến lên sửa sang tây trang cho Mộ Nhất Phàm, sau đó lại lấy một đôi giày da cùng màu với bộ tây trang đưa cho Mộ Nhất Phàm đi vào.

    Vương Băng đó giờ vẫn luôn chạy quanh bên Mộ Nhất Phàm: “Hôm nay mami đẹp trai ghê á.”

    Mộ Nhất Phàm được khen phổng mũi: “Ngày nào tôi chẳng đẹp như vậy, nếu không sao có thể khiến Chiến thiếu tướng thích tôi được.”

    Sáu người cười sằng sặc.

    “Bảnh chọe!”

    Mộ Nhất Phàm xoay người đi về phía cửa: “Rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

    Cao Phi lập tức cản Mộ Nhất Phàm lại: “Khoan đã, giờ vẫn chưa thể ra được.”

    Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Vì sao?”

    Đúng lúc này, phía cửa phòng có tiếng, là giọng của Mộ Nhất Nhiên truyền vào: “Trần Hạo, tôi mang bữa sáng tới cho mọi người đây.”

    Cao Phi liền nói: “Chúng ta ăn sáng xong rồi hẵng ra.”

    Chu Toàn mở cửa phòng, Mộ Nhất Phàm thấy Mộ Nhất Nhiên cũng mặc tây trang giống như nhóm Trần Hạo: “Rốt cuộc hôm nay là ngày lễ gì thế? Hay là muốn mừng tôi xuất viện? Mà không đúng, hôm qua vừa chúc mừng rồi còn gì?”

    Khổng Tử Húc nói: “Anh đã không nghĩ được thì khỏi phải nghĩ, đợi từ từ rồi sẽ công bố ra, không phải như vậy càng thấy vui hơn sao? Việc gì phải vắt óc nghĩ.”

    Mộ Nhất Phàm thấy cũng có lý, bèn không nghĩ gì nữa, xoay người đi về phía cửa sổ, đang định vén mành ra hít không khí, lại bị Cao Phi cản lại.

    “Giờ chưa vén mành được.”

    Mộ Nhất Phàm chau mày.

    Lần này anh không hỏi vì sao nữa, nếu không thể đi, thì cứ ngoan ngoãn ngồi lại ăn sáng vậy. Sau đó, cửa phòng lại một lần nữa được gõ, bên ngoài truyền tới giọng của Mộ Kình Thiên: “Ba ba, là con nè, mở cửa cho con.”

    Chu Toàn mở cửa phòng, Mộ Kình Thiên liền chạy nhanh về phía Mộ Nhất Phàm, vui vẻ hỏi: “Ba ba, con mặc tây trang có đẹp không nè?”

    Mộ Nhất Phàm ngưng mắt nhìn kỹ, đây không phải là bộ tây trang mà tháng trước bé con tới viện nghiên cứu thăm anh mặc sao?

    Chẳng trách anh cảm thấy bộ tây trang mình đang mặc lại quen mắt tới như vậy, hóa ra là đồ cha con.

    “Đẹp, con trai bố đẹp nhất.”

    Mộ Nhất Phàm bế Mộ Kình Thiên, hôn lên mặt con trai.

    Mộ Kình Thiên vui vẻ cười khúc khích.

    Mộ Nhất Phàm hỏi: “Ăn sáng chưa?”

    Mộ Kình Thiên gật đầu: “Ăn rồi ạ, ba ba, có muốn con đút cho ba ba không?”

    Đặng Hiểu Nghị liền trêu chọc: “Uầy uầy, Nhất Phàm, anh sinh được đứa con ngoan ghê, bé như vậy mà đã biết hiếu thuận với ba nó rồi kìa.”

    “Hâm mộ không?” Mộ Nhất Phàm đắc ý cắn một miếng lên chiếc bánh bao con trai đưa tới, sau đó nhận lấy bánh bao: “Kình Thiên, con đi chơi đi, ba tự ăn được.”

    “Vâng.” Mộ Kình Thiên vui vẻ chạy ra ngoài phòng, không biết đang bận chuyện gì.

    Sau khi ăn sáng xong, đồng hồ chỉ bảy giờ năm mươi, ngoài cửa sổ vọng lên tiếng reo hò.

    Mộ Nhất Phàm đang lấy khăn tay lau miệng thắc mắc nhìn về phía cửa sổ: “Bên ngoài có chuyện gì thế?”

    Cao Phi sải bước tới bên cửa sổ, vén một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài, ngay sau đó liền cười ha hả.

    Mộ Nhất Phàm tò mò đứng dậy đi về phía cửa sổ, lại bị Trần Hạo đẩy ra ngoài phòng: “Ra ngoài được rồi.”

    Chu Toàn lập tức mở cửa phòng, Mộ Nhất Phàm đi ra ngoài, bị hành lang treo đầy bóng bay đỏ làm cho ngẩn người: “Sao nhiều bóng bay thế? Còn là bóng bay trái tim nữa, có ai cưới à?”

    Đám Trần Hạo cười ha ha.

    Mộ Nhất Phàm nhìn bọn họ, loáng thoáng đoán ra được điều gì đó.

    Mộ Nhất Nhiên đứng ở bên cầu thang, thấy Mộ Nhất Phàm đi ra, liền hô xuống dưới: “Anh Phàm xuống nè.”

    Mộ Nhất Phàm nhìn cầu thang dán đầy những chữ “Hỉ” nhỏ, cất bước đi xuống.

    Phòng khách cũng được trang trí ngập tràn “hỉ khí”, thế nhưng, ngoài Mộ Kình Thiên và Mộ Nhất An ra, không còn ai khác.

    “Ba ba.” Mộ Kình Thiên chạy tới, nắm lấy tay Mộ Nhất Phàm.

    Mộ Nhất Phàm chau mày: “Ba muốn xem mọi người đang bày trò gì.”

    Mộ Kình Thiên cười khúc khích, dắt tay Mộ Nhất Phàm đi về phía cửa.

    Mộ Nhất An đặt tay lên tay nắm phía trên cửa, cười nói: “Chúng ta sắp ra ngoài.”

    Cậu ta kéo cánh cửa ra, hai cánh cửa mở rộng sang hai bên, tầm nhìn trở nên rộng mở.

    Ngoài cửa có rất nhiều người, họ trông thấy Mộ Nhất Phàm đi ra, các nhiếp ảnh gia liền giơ máy lên chụp anh, còn có người quay video ghi hình lại, những người khác reo hò: “Nhất Phàm, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng anh.”

    “Nhất Phàm, tân hôn vui vẻ!”

    Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn họ, lẩm bẩm nói: “Tân hôn vui vẻ??”

    Tuy rằng qua hành động và cử chỉ của nhóm Trần Hạo, còn có cách bày trí trên hành lang và trong phòng khách, anh đã loáng thoáng đoán ra được có người kết hôn, hơn nữa, người này còn rất có thể là anh. Thế nhưng Chiến Bắc Thiên chưa từng đề cập chuyện này với anh, sao có thể là anh kết hôn được, bởi vậy nên anh đã nghĩ là người khác, chỉ là nhóm Trần Hạo cố ý trêu anh mà thôi.

    Nhưng bây giờ mọi người nhà họ Mộ và Chiến đều chạy tới chúc mừng anh, dù có là đùa thì cũng hơi quá đáng rồi, bởi vì cả Chiến Quốc Hùng và Mộ Khiếu Hổ cũng đều ở đây, sao mấy người lớn tuổi này có thể lấy chuyện chung thân đại sự ra đùa chứ.

    Mộ Nhất Phàm hỏi người xung quanh: “Có phải mọi người đã bàn trước, cả tập thể cùng đùa tôi không đấy?”

    Mọi người nghe vậy, liền cười ha hả.

    Mộ Nhất Nhiên cười cười vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Anh Phàm, anh nhìn lên bầu trời xem, sẽ biết bọn em không trêu anh đâu.”

    Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy Chiến Bắc Thiên mặc một bộ tây trang cùng màu với mình đang cưỡi một con dị thú bay vừa giống hổ lại vừa như báo săn, từ từ đáp xuống mặt đất, thoạt trông vô cùng uy phong lẫm liệt.

    Hai mắt anh sáng lên: “Bắc Thiên.”

    Anh còn nhớ đã từng nói, lúc anh kết hôn, muốn bắt một con dị thú về, cưỡi nó đi du ngoạn khắp thành.

    Giờ Chiến Bắc Thiên cưỡi dị thú tới đón người, nói cách khác, anh kết hôn thật sao?

    Mộ Nhất Nhiên nói: “Anh Phàm, anh còn không mau qua đó đi.”

    Cao Phi liền cản lại: “Khoan đã, Chiến thiếu tướng còn chưa phát lì xì, bọn em sẽ không cho Nhất Phàm đi.”

    Đặng Hiểu Nghị cũng hô lên: “Đúng đó, không phát lì xì cho bọn em, bọn em sẽ không cho Nhất Phàm đi đâu!”

    Lúc này, nhóm Lục Lâm, Hướng Quốc, Mao Vũ, Tôn Tử Hào, Tỉnh Quân Lâm, Thẩm Khâm Dương, Viêm Lỗi, Vưu Cảnh Phong đi tới, mỗi người lấy trong túi ra một bao lì xì đỏ, tặng riêng cho nhóm phù rể của Mộ Nhất Phàm.

    Cao Phi lại nói: “Nếu lì xì không lớn, bọn em cũng sẽ không cho Nhất Phàm đi đâu.”

    Cậu ta và Trần Hạo mở bao lì xì ra, bên trong là hai viên tinh hạch của động thực vật biến dị cấp năm, đối với họ mà nói, những viên tinh hạch này thật sự rất đắt giá.

    Mao Vũ nhân lúc bọn họ mở phong bao ra, liếc mắt nhìn nhóm Hướng Quốc, sau đó, mỗi người lao về phía một phù rể, chặn đường họ lại.

    Thẩm Khâm Dương la to: “Kình Thiên, còn không mau dẫn ba con tới chỗ bố con đi.”

    Mộ Kình Thiên vui vẻ cười khúc khích, kéo tay Mộ Nhất Phàm chạy về phía Chiến Bắc Thiên, nhóm phù rể là bạn học bằng hữu của Mộ Nhất Phàm đứng hai bên đường cũng giữ chân Mộ Nhất Phàm lại, hô to với Chiến Bắc Thiên: “Bọn tôi cũng muốn lì xì.”

    Chiến Bắc Thiên nhếch môi, giơ tay lên, vô số tinh hạch rơi ra ngoài, dưới ánh mặt trời, phát ra tia sáng lấp lánh trong veo.

    Mọi người nhảy lên, hy vọng có thể bắt được tinh hạch cấp cao nhất.

    Mộ Kình Thiên nhân lúc này kéo ba mình chạy về phía bố, nhưng không lập tức trao vào tay Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Không phải con cũng định đòi tinh hạch đấy chứ?”

    Tinh hạch trong không gian của hắn bé con có thể tùy ý sử dụng, đâu cần phải xin hắn đâu.

    Mộ Kình Thiên nghiêm túc nhìn Chiến Bắc Thiên: “Bố à, hôm nay con giao ba ba tới tay bố, sau này bố phải yêu ba, thương ba, không được để ba phải chịu ủy khuất, cũng không được làm ba đau lòng, phải để ba ngày ngày được vui vẻ, không ngày nào được buồn, bố có làm được không?”

    Mọi người thân thích ở xung quanh liền trêu chọc Mộ Kình Thiên: “Kình Thiên, nếu bố con chỉ thích ba con, thương ba con, con không ghen chứ?”

    Mộ Kình Thiên liền nói: “Chỉ cần bố thương yêu ba con là được rồi.”

    Mọi người cười ồ lên.

    Mộ Kình Thiên nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Bố, bố có làm được không?”

    “Đương nhiên có thể làm được, giờ bố có thể tuyên bố với mọi người ở ngay đây…”

    Chiến Bắc Thiên còn chưa dứt lời, đã có người ngăn cản hắn: “Câu tiếp theo nên đợi tới lễ đường nói chứ.”

    Mộ Kình Thiên cũng không làm khó Chiến Bắc Thiên nữa, trao bàn tay của Mộ Nhất Phàm vào trong tay Chiến Bắc Thiên.

    Chiến Bắc Thiên liền nắm chặt lấy tay Mộ Nhát Phàm: “Mộc Mộc, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, em có hạnh phúc không?”

    ★ Chương 352 – Chúng ta kết hôn sao? ★

    Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên, đặng lấy lại tinh thần: “Chúng ta kết hôn sao?”

    “Đúng vậy.” Chiến Bắc Thiên đặt tay anh lên môi khẽ hôn: “Có vui không?”

    Mộ Nhất Phàm thì thào nói: “Thật không thể tin được, đột ngột quá, em cứ thấy như mọi người đang đùa em ấy.”

    Chiến Bắc Thiên ngồi trên lưng thú biến dị đang quỳ gối xuống, vươn tay về phía Mộ Nhất Phàm, mỉm cười hỏi: “Nếu như mọi người đùa em thật, vậy em có muốn theo anh không, cho em ba giây, nếu em không đi, anh đi một mình.”

    Thú biến dị nghe thấy chữ đi, hai chân trước liền đứng lên, vỗ vỗ cánh.

    “Ơ, đợi em cái đã!” Mộ Nhất Phàm thấy dị thú muốn bay, vội lấy lại tinh thần, dường như sợ Chiến Bắc Thiên thật sự không cần anh nữa không bằng, lo lắng nhảy lên trên người Chiến Bắc Thiên, làm mọi người lại được một trận cười ha hả.

    Chiến Bắc Thiên đã đoán trước anh sẽ như vậy, vững vàng đỡ anh ngồi trong lòng, cười hỏi: “Giờ đã tin chúng ta sẽ kết hôn chưa?”

    “Tin rồi, tin rồi.” Mộ Nhất Phàm mừng rỡ hôn lên môi hắn mấy cái: “Chỉ là em không ngờ nhanh như vậy đã được cưới anh, em vui, vui lắm luôn ấy, chỉ là sao anh không bàn bạc với em chuyện kết hôn một chút nào chứ?”

    “Anh chưa bàn bạc gì với em sao?”

    “Có chắc?”

    Chiến Bắc Thiên sờ sờ lưng thú biến dị: “Nếu như chưa bàn, vậy ai nói muốn cưỡi dị thú đi du ngoạn khắp thành?”

    Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn dị thú: “Con này là anh bắt tới à?”

    “Ừ.”

    Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Dạo trước anh không tới viện nghiên cứu thăm em, có phải vì đi bắt dị thú không?”

    “Cũng gần gần như thế, thật ra bắt nó rất dễ, nhưng huấn luyện nó nghe lời mình thì cần thời gian, ngoài ra, còn phải chuẩn bị đồ cưới khác, cho nên, sau đó ông với mọi người cũng vì bận lo cho hôn sự của chúng ta mà tới thăm em ít đi.”

    Mộ Nhất Phàm nhìn bạn bè thân thiết trong sân, nhỏ giọng hỏi: “Bố với mẹ đồng ý cho hôn sự của chúng ta rồi hả?”

    Chiến Bắc Thiên thấy anh tự giác sửa xưng hô như vậy, ý cười trong mắt lại càng thêm nồng đậm: “Ừ, hôn lễ chúng ta có rất nhiều chuyện là họ đích thân hỗ trợ chuẩn bị đấy.”

    Nụ cười trên môi Mộ Nhất Phàm lại càng rạng rỡ hơn.

    Lúc này, có người hô: “Bắc Thiên, Nhất Phàm, hai người đừng để trễ giờ, muốn tâm sự thì tối vào động phòng rồi từ từ mà tâm sự.”

    Những người khác nghe xong cười ha ha.

    Chiến Bắc Thiên cười cười, khẽ vỗ lưng dị thú, dị thú lập tức giương cánh, bay lên không trung.

    Mọi người trong sân thấy họ đi, cũng nói: “Chúng ta đi tới lễ đường đợi họ trước.”

    Chiến Lôi Cương thân là gia trưởng của Chiến Bắc Thiên, hiển nhiên phụ trách sắp xếp cho mọi người lên xe đi tới lễ đường.

    Đợi đến khi mọi người đi rồi, Chiến Lôi Bình từ từ đi ra, cảm thán nói: “Thời gian trôi nhanh quá, bất tri bất giác, chúng ta đã kết hôn sinh con được mấy chục năm rồi, giờ tới lượt tụi nhỏ kết hôn.”

    Chiến Lôi Cương vỗ vỗ vai em trai: “Chẳng mấy mà tới lượt Nam Thiên thôi.”

    Chiến Lôi Bình lắc đầu: “Giờ mọi người trong Thủy thành đều biết Nam Thiên là tang thi, có mấy ai dám gả cho nó.”

    “Nếu thật lòng thích Nam Thiên, thì sẽ không sợ thân phận của thằng bé, giống như Bắc Thiên ấy, dù Nhất Phàm có là tang thi thì vẫn toàn tâm toàn ý yêu thương thằng bé, trông chừng nó, chỉ có những người giống như Bắc Thiên nhà chúng ta, mới đáng để Nam Thiên thích.”

    Chiến Lôi Bình cười: “Anh, sao lại chuyển qua khen Bắc Thiên rồi?”

    “Ai khen nó chứ, cơ mà nói tới Bắc Thiên, làm anh nghĩ tới chuyện tối hôm qua Bắc Thiên nói với anh.” Chiến Lôi Cương lấy trong túi ra một tập ảnh chụp đưa cho Chiến Lôi Bình: “Em xem chút đi.”

    Chiến Lôi Bình nhận lấy ảnh chụp, thấy bên trong ảnh chụp là một đứa bé dễ thương đang nằm trong chiếc cũi nhỏ, thắc mắc hỏi: “Anh đưa ảnh Nam Thiên lúc còn bé cho em xem làm cái gì?”

    Thế nhưng, trong trí nhớ của ông, nhà ông trước kia không có chiếc cũi nào như vậy, cũng chưa từng thấy Nam Thiên mặc đồ nào như vậy, hơn nữa, lúc Nam Thiên sinh ra, vốn không có chiếc cũi cách tân và quần áo đẹp như thế.

    Chiến Lôi Cương cười nói: “Em chắc là Nam Thiên chứ?”

    “Không phải Nam Thiên thì còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ đến con trai mình em cũng không nhận ra sao? Dù đã vài chục năm rồi, em cũng vẫn nhớ lúc còn bé bộ dạng nó thế nào.”

    “Nhưng mà, nó không phải là Nam Thiên.”

    Chiến Lôi Bình sửng sốt: “Không phải là Nam Thiên? Anh, anh không đùa em đấy chứ? Thằng bé này không phải Nam Thiên thì là ai? Sao giống hệt Nam Thiên lúc còn bé vậy?”

    Chiến Lôi Cương nói: “Nó là con của Dung Nhan.”

    “Dung Nhan?” Chiến Lôi Bình suy nghĩ một chút: “Anh nói cái cô gái trước đó từng ở trong doanh địa của Bắc Thiên, sau đó lại bị Chiến… bị cái tên súc sinh kia bắt đi sao?”

    “Đúng vậy.”

    Chiến Lôi Bình nhìn chòng chọc ảnh chụp một hồi, lập tức nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: “Thằng bé này không phải là con của Dung Nhan với cái tên.. súc sinh kia đấy chứ?”

    Chiến Lôi Cương gật đầu.

    Chiến Lôi Bình kinh hãi: “Trời ơi, sao lại có chuyện như vậy, lại nói, thằng bé này là con cháu nhà họ Chiến chúng ta, chuyện này…”

    Thế nhưng, là người khác dùng cơ thể con trai ông để có con với người khác, điều này khiến ông nhất thời không biết nên vui hay không, dù sao thì cũng đột nhiên xuất hiện một đứa cháu trai.

    “Anh, sao giờ anh mới nói cho em biết, nhìn thằng bé này ít nhất cũng phải ba tháng rồi.”

    Chiến Lôi Cương thở dài: “Anh cũng mới nghe Bắc Thiên nói lúc đêm qua, nó vẫn biết tới sự tồn tại của đứa trẻ này, nhưng vì Dung Nhan không muốn để người khác biết, sợ người nhà chúng ta sẽ cướp đứa bé đi, cho nên vẫn giấu. Phải rồi, Dung Nhan không tự nguyện mà mang bầu đứa bé này, hơn nữa, cô bé cũng không biết Nam Thiên đó không phải Nam Thiên trước kia.”

    Ông đưa ảnh chụp Dung Nhan bế con cho Chiến Lôi Bình.

    Chiến Lôi Bình vừa xem, chợt chau mày lại: “Tội nghiệp cô bé Dung Nhan này, phải rồi, đứa… đứa bé này tên là gì?”

    “Tên là Dung Ký, biệt danh là Mạt Mạt.”

    “Mạt Mạt?” Chiến Lôi Bình nhìn đứa trẻ trong ảnh, đột nhiên trở nên kích động: “Anh, anh nói xem em có nên đón đứa bé này về không.”

    Chiến Lôi Cương thở dài một hơi: “Tạm thời không, giờ nói cho em biết, cũng là muốn em với Chung Tân được vui vẻ.”

    “Nhưng mà, nếu không đón đứa bé này về, đứa bé sẽ lớn lên mà không biết đến nhà em.”

    Sắc mặt Chiến Lôi Cương hơi thay đổi, lộ ra vẻ chần chừ: “Cái này…”

    Lúc này, Thiên Nam lái xe tới: “Bố, bác cả, chúng ta đi được rồi.”

    Chiến Lôi Bình nghe thấy tiếng Thiên Nam, theo phản xạ giấu bức ảnh vào trong túi: “Chuyện này đừng cho Nam Thiên biết, tránh cho nó lại đồng cảm, chạy đi tìm Dung Nhan, khiến Dung Nhan khó xử.”

    Chiến Lôi Cương gật đầu: “Giờ A Tân và Nam Thiên thế nào rồi?”

    “Thói quen sinh hoạt và các chuyện khác đều giống hệt Nam Thiên, hơn nữa, Thiên Nam còn biết những bí mật riêng giữa hai mẹ con, cho nên, A Tân đã tin Thiên Nam chính là Nam Thiên, nếu như A Tân biết đột nhiên có thêm đứa cháu trai, nhất định sẽ rất vui.”

    “Vậy thì tốt rồi.”

    Hai người đi về phía xe.

    Thiên Nam xuống xe mở cửa cho hai người.

    Chiến Lôi Cương lên xe ngồi trước.

    Chiến Lôi Bình hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”

    “Mẹ với bác gái và các bác khác đi tới lễ đường trước rồi.”

    Chiến Lôi Bình lên xe ngồi, chợt nghe thấy Thiên Nam nói: “Bố, bố rơi đồ này.”

    Ông quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Nam đang khom lưng nhặt bức hình dưới đất lên, rồi ngạc nhiên nhìn người trong ảnh, ông ngẩn người, không biết Thiên Nam có nhìn ra cái gì không.

    Thiên Nam lấy lại tinh thần, trả ảnh lại cho Chiến Lôi Bình, không nói gì, giúp ông đóng cửa xe, sau đó quay về ghế tài xế.

    Chiến Lôi Bình vội vàng cất bức ảnh đi.

    Đợi đến khi lái ra khỏi khu biệt thự, Thiên Nam mới do do dự dự hỏi: “Bố, cô gái trong bức ảnh là ai vậy?”

    Chiến Lôi Bình và Chiến Lôi Cương liếc mắt nhìn nhau, thành thật nói: “Cô ấy là Dung Nhan.”

    Thiên Nam lẩm bẩm: “Hóa ra cô ấy tên Dung Nhan? Đúng là một cái tên hay.”

    Chiến Lôi Bình thử thăm dò: “Nam Thiên, con biết cô ấy à?”

    “Từng gặp vài lần ạ.”

    Chiến Lôi Cương ngồi ở ghế sau cẩn thận chú ý vẻ mặt Thiên Nam khi nhắc tới Dung Nhan, có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng, giống như đứa trẻ có mối tình đầu.

    Ánh mắt ông lóe lên, giả bộ đùa nói: “Nam Thiên, không phải cháu thích cô ấy chứ?”

    Chiến Lôi Bình thắc mắc nhìn Chiến Lôi Cương, không hiểu vì sao đột nhiên anh trai mình lại hỏi Thiên Nam như vậy.

    “Bác, bác nói cái gì thế.”

    Chiến Lôi Bình nhanh chóng nhận ra sự ngượng ngùng trong lời nói của Thiên Nam, ông vội dịch về phía Chiến Lôi Cương mà nhìn về phía trước, trông thấy gương mặt con trai mình thế mà hiện lên vẻ xấu hổ.

    Ông hiểu rõ mà thu người về, ngón tay chỉ chỉ con trai mình, sau đó lại chỉ chỉ Dung Nhan trong bức ảnh, nói không tiếng động với Chiến Lôi Cương: “Thích.”

    Chiến Lôi Cương gật đầu, cũng trả lời không tiếng động: “Có hy vọng.”

    Hai người cười không tiếng động, nhất là Chiến Lôi Bình, trong lòng hết sức vui vẻ, nếu như Thiên Nam có thể đến với Dung Nhan, âu cũng là một kết quả không tồi.

    Lúc ba người họ trên đường tới đi tới lễ đường, Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm cưỡi dị thú bay một vòng trên bầu trời Thủy thành, sau đó đi tới trung tâm thành phố, lúc này dị thú thu cánh về đáp xuống đất, chuyển sang đi bằng bốn chân.

    Mọi người ở trung tâm thành phố hôm qua đã nhận được tin sáng nay Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên kết hôn, cho nên mới sáng sớm đã ra ngoài đường đứng chờ, đến khi thấy Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm đi tới, lập tức reo hò chúc mừng, náo nhiệt hệt như chủ tịch tới thăm Thủy thành vậy, hết sức vui vẻ, còn có người nổ pháo chúc mừng, phun thuốc màu, cả con đường đầy ắp những tiếng chúc.

    Mộ Nhất Phàm ngồi trên lưng dị thú, hưng phấn vẫy vẫy tay với mọi người, vô cùng thỏa mãn.

    Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm vui vẻ như vậy, nụ cười trên môi chưa từng dứt.

    Dị thú đi rất chậm, phải mất chừng mấy tiếng mới đi hết con đường trung tâm thành phố.

    Chiến Bắc Thiên nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, thấy sắp tới giờ lành, liền ra lệnh cho dị thú đưa họ tới lễ đường.

    Lúc này, nhóm bạn bè thân thích đã ra ngoài đường ngóng từ lâu, thấy đôi Chiến Bắc Thiên đi tới, mừng rỡ nói: “Bắc Thiên và Nhất Phàm tới rồi, chúng ta mau vào ngồi đi.”

    Chiến Lôi Cương, Dương Phượng Tình và Mộ Duyệt Thành lại đi về phía đôi Chiến Bắc Thiên.

    Thuộc truyện: Đệ nhất thi thê[Có Audio]