Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân – Chương 3-5

    Thuộc truyện: Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

    Chương 3: Sơn động

    Mục Mộc nhớ lại lời mắng chửi hắn của người phụ nữ kia: Tôi nguyền rủa anh bị đàn ông thao mông đến nở hoa.

    Nữ nhân nguyền rủa đều là linh nghiệm sao ? Mục Mộc nhìn nam nhân cao lớn đang áp ở trên người hắn, mọi cách giãy dụa đều không có kết quả, hắn vừa nhắm mắt lại liền hôn mê bất tỉnh.

    Tỉnh lại lần nữa hắn phát hiện mình đang nằm trong một cái sơn động, thân thể được bao phủ bởi một tấm da thú mềm mại, tứ chi giống như bị tàu hỏa ép qua, đau đến không có cách nào nhúc nhích.

    Ý thức có chút mơ hồ, đôi mắt nóng lên như muốn khóc, Mục Mộc vì vậy biết mình đang phát sốt, bởi vì mỗi lần hắn một phát sốt liền muốn chảy nước mắt, hoàn toàn là phản ứng sinh lý.

    Cũng may nước mắt sẽ không thật sự chảy xuống.

    Bên cạnh có ánh lửa, Mục Mộc quay đầu nhìn lại, nam nhân kia đang nướng một con thú hoang thật lớn, phần lưng rộng lớn quay về phía hắn.

    Nhìn thấy nam nhân này làm cho hô hấp của Mục Mộc tăng nhanh, trong đầu không tự chủ được xuất hiện cảnh tượng y áp ở trên người hắn, đó là sự tình mà người có tâm cao khí ngạo như hắn không cách nào nhịn được.

    Thân là một nam nhân bình thường lại bị một nam nhân khác đánh gục, chính là sỉ nhục này, một đời Mục Mộc đều không thể quên!

    Dùng ánh mắt mang theo sát ý nhìn nam nhân kia một hồi, Mục Mộc dời tầm mắt bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hang núi này rất lớn, trên vách động có sóng nước phản xạ ánh sáng, nói rõ ở trong đó có hồ nước, mà vị trí nơi hắn hiện tại đang nằm là ở gần cửa động, bên ngoài cửa động không có cây, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời cùng những đám mây trắng, chứng minh cái động này là ở trên vách núi.

    Không biết có thể hay không từ hang động này đi ra ngoài, nếu như phía dưới là vách núi, vậy liền không được. Mục Mộc quay đầu nhìn về phía trong động, suy đoán xem nơi đó là có khả năng có cái cửa ra khác không.

    Tỉ mỉ quan sát xong hang núi này sau Mục Mộc vừa nhìn về phía nam nhân đang đưa lưng về phía hắn, rất hiển nhiên nam nhân này cũng không phải là dã nhân, trên người y mặc áo da bó người mặc dù có chút rối loạn nhưng nhìn chất liệu thì hiển nhiên là cực tốt, cho nên Mục Mộc suy đoán y là thợ săn.

    Nhóm thợ săn ” Ăn thịt người ” dù sao cũng đỡ hơn hội dã nhân ăn thịt người, Mục Mộc tuy rằng mang hận vì bị y ” Ăn ” nhưng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn nếu như muốn ra khỏi khu rừng này thì nhất định phải dựa vào y, chờ hắn ra khỏi khu rừng này, hắn nhất định phải ăn thịt, uống máu của thợ săn này để giải hận !

    Tạm thời… Nằm gai nếm mật đi. Mục Mộc vừa tức hận vừa bất đắc dĩ làm ra quyết định.

    Nam nhân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đối diện với tầm mắt của Mục Mộc, thân thể của Mục Mộc cứng đờ hoa cúc căng thẳng, cả người tiến vào trạng thái khẩn trương cao độ.

    Nam nhân nhìn chằm chằm Mục Mộc một hồi, y đứng dậy đi vào bên trong sơn động, thời điểm đi ra trong tay bưng một cái bát hỏng, bên trong bát có chứa nước, bàn tay to lớn của y nhẹ nhàng đem Mục Mộc đang nằm ở trên giường tiến vào trong lồng ngực, cẩn thận cho hắn uống nước.

    Mục Mộc vừa lúc đang khát, tuy rằng vạn phần không muốn dựa vào trong ngực của nam nhân này nhưng không biết làm sao thân thể thật không nhấc lên được một chút sức lực nào, đành phải nuốt giận vào bụng uống chén nước kia, liền hét một tiếng khi phát hiện đồ nam nhân dùng để chứa nước không là cái bát vỡ, mà là…

    Xương hộp sọ của một loại động vật!

    ” Ụa ! “. Mục Mộc đem nước vừa mới uống nôn ra hết, dùng xương sọ đựng nước hắn uống không vào.

    Nam nhân thấy Mục Mộc ói ra, y cau mày, cầm xương sọ nhỏ trong tay tiến đến bên miệng của Mục Mộc cố gắng lại cho hắn uống nước nhưng Mục Mộc ngậm chặt miệng chết sống không chịu uống, nam nhân không có biện pháp, hắn suy nghĩ một chút, chính mình há mồm uống một hớp nước sau đó uy nước vào miệng của Mục Mộc.

    Mục Mộc chán ghét xoay đầu ra, nhưng lại bị nam nhân nắm giữ cằm xoay lại, nam nhân bấm cằm của Mục Mộc khiến cho hắn hé miệng, sau đó đem nước ngậm trong miệng đút vào.

    Mục Mộc không uống, chỉ là dùng miệng ngậm lại nước kia, nghĩ đến trong nước có lẫn với nướt miếng của nam nhân này hắn liền nổi da gà, cảm thấy thật ghê tởm.

    Nam nhân thấy Mục Mộc không đem nước nuốt xuống, y trầm mặc một hồi, sau đó dùng tay đem miệng của Mục Mộc khép lại, đồng thời bưng kín miệng của Mục Mộc.

    ” &%&* “. Nam nhân nhìn Mục Mộc nói chuyện, Mục Mộc suy đoán y đang nói: uống vào.

    Mục Mộc không uống, hắn thật căm hận khi đối diện cùng nam nhân này nhưng nam nhân này lộ vẻ rất kiên trì, một tay của y bưng miệng của Mục Mộc tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Mục Mộc, ngón tay chạm vào lông mày cùng mắ và sống mũi của Mục Mộc, y vuốt ve qua lại liền nhếch lên khóe miệng nở nụ cười, bộ dáng rất vui vẻ.

    Mục Mộc ngậm đầy nước lâu liền cảm thấy thống khổ, quai hàm trướng khó chịu, cố tình nam nhân kia chính là bưng cái miệng của hắn không buông ra, Mục Mộc không có biện pháp, chỉ có thể vừa nhắm mắt lại kiên trì đem nước trong miệng nuốt xuống.

    Nam nhân cuối cùng không bụm miệng của Mục Mộc nữa, y hài lòng cúi đầu hôn Mục Mộc một cái, Mục Mộc xoay đầu né tránh, nam nhân liền chỉ hôn lên khóe miệng của hắn, nam nhân cũng không thèm để ý, hắn lè lưỡi liếm liếm khóe miệng của Mục Mộc, sau đó há mồm ngậm cằm nhọn của Mục Mộc.

    Mục Mộc không thể động, cho nên hắn chịu đựng rất thống khổ, cố gắng bỏ qua người nam nhân đang triền miên hôn môi kia, khi nam nhân chậm rãi hôn từ cái cổ tinh tế của Mục Mộc đi xuống dưới thì Mục Mộc sợ hãi.

    Hắn sợ nam nhân này lại cưỡng bách hắn một lần nữa, vậy đối với hắn đúng là một loại dằn vặt, cho nên hắn rất miễn cưỡng di chuyển tay phải đi chặn đôi môi của nam nhân kia.

    ” Không muốn… “. Mục Mộc phát ra âm thanh yếu ớt, mang theo run rẩy.

    Nằm ở trên ngực hắn, nam nhân giương mắt lẳng lặng nhìn Mục Mộc, một lát sau y mới lưu luyến không rời từ trên người Mục Mộc đứng lên, sau đó trở về tiếp tục nướng thịt.

    Mục Mộc nằm ở trên giường đá ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng của nam nhân, đáy lòng tràn đầy thù hận.

    Đây có lẽ chính là mùi vị của sự sỉ nhục.

    Lạc Tang ngồi ở bên đống lửa nướng thịt, y biết Mục Mộc vẫn đang nhìn y, với ánh mắt mang theo căm hận.

    Lạc Tang âm thầm suy xét, y đã phạm vào điều tối kỵ khi theo đuổi giống cái, đó chính là dùng vũ lực cưỡng ép, nếu như bị người trong bộ lạc biết y sẽ bị trục xuất.

    Nhưng chỉ cần hắn yêu mình thì liền không có vấn đề.

    Mà làm như thế nào mới có thể khiến cho hắn yêu mình đây ? Lạc Tang gặp khó khăn, y không biết, ngay cả lấy lòng giống cái y cũng không biết.

    Đại khái chính là động tác đối với hắn nhẹ nhàng một chút, nói chuyện nhỏ giọng một chút là được đi. Lạc Tang nghĩ xong, y liền dùng dao găm cắt xuống một miếng thịt nướng mềm nhất của con heo rừng, sau đó đi tới cho giống cái ăn, y rất thích cho hắn ăn.

    Dùng dao găm cắt thịt thành khối nhỏ, Lạc Tang mở miệng giống cái ra nỗ lực đem thịt nhét vào, lại phát hiện miếng thịt quá lớn, không, phải nói là miệng của đối phương quá nhỏ.

    Miệng thật nhỏ. Lạc Tang muốn đưa ngón tay vào trong miệng của Mục Mộc, Mục Mộc tựa hồ biết ý nghĩ của y, đôi mắt đột nhiên mở to trừng y, ánh mắt hung ác đến cực điểm.

    Lạc Tang do dự một chút nhưng không quan tâm Mục Mộc phản đối đưa ngón tay luồn vào trong miệng của hắn, quả nhiên nho nhỏ mềm mại, cảm giác rất tốt.

    Miệng nhỏ này, y có thể thưởng thức một đời. Ngón tay của Lạc Tang không khỏi tại trong miệng của Mục Mộc quấy rối thêm mấy lần.

    Sau khi xác định kích cỡ khoang miệng của Mục Mộc, Lạc Tang đem thịt cắt thành cỡ thích hợp, lần này khối thịt rất thuận lợi nhét vào trong miệng Mục Mộc.

    Mục Mộc xanh mặt ngậm lấy khối thịt, bị người dùng tay cầm qua thịt làm cho hắn cảm thấy rất không vệ sinh, hắn muốn ói ra nhưng…

    Hắn rất đói.

    Mục Mộc xoắn xuýt một hồi lâu mới bắt đầu nhấm nuốt.

    Hắn nhẫn!

    Thịt thật cứng, Mục Mộc nhai khá mất công tốn sức, chờ thật vất vả nhai nát thịt nuốt xuống, cằm của hắn đều mỏi nhừ, giữa lúc hắn muốn hoãn một hồi lại ăn, Lạc Tang liền kéo cái miệng của hắn ra rồi đem một khối thịt nhỏ nhét vào.

    Mục Mộc không nói gì, hắn ngậm lấy khối thịt một hồi, mới lại bắt đầu nhai.

    Liên tục ăn bốn khối thịt, Mục Mộc cảm giác thân thể hơi có chút khí lực, hắn mất công tốn sức giơ tay đẩy Lạc Tang một cái, ra hiệu y không cần đút.

    ” Em ăn ít quá “. Lạc Tang nói xong đem khối thịt đã cắt tốt lần thứ hai nhét vào trong miệng Mục Mộc.

    Mục Mộc nghe không hiểu Lạc Tang đang nói cái gì, hắn cau mày đem khối thịt trong miệng phun ra ngoài, cũng không phải hắn không ăn được mà là mang theo ý tứ hàm xúc đối nghịch với Lạc Tang.

    Lạc Tang nhận ra được ý nghĩ của Mục Mộc, y không tức giận, nhưng y kiên trì muốn Mục Mộc lại ăn thêm một ít, dù sao hiện tại thân thể của hắn rất suy yếu.

    Mà suy yếu này là do một tay của y tạo thành, cho nên y sẽ bù đắp.

    Lạc Tang nhét thịt vào trong miệng Mục Mộc.

    Mục Mộc sầm mặt lại phun khối thịt ra.

    Lạc Tang nhặt lên khối thịt mà Mục Mộc nhổ ra, y nhìn chằm chằm khối thịt dính nướt miếng của Mục Mộc một hồi, sau đó há mồm nhét vào trong miệng của mình.

    Ăn ngon.

    Mặt của Mục Mộc thay đổi màu sắc mấy lần, cảm thấy người này có chút biến thái.

    Lạc Tang một bên tinh tế thưởng thức thịt trong miệng một bên lại một lần nữa cắt miếng thịt nhét vào trong miệng Mục Mộc, bất quá lần này y dùng tay che kín miệng của Mục Mộc, không cho hắn phun ra.

    Vừa nãy cũng dùng cách này mà y bức Mục Mộc uống nước.

    Bàn tay của Lạc Tang rất lớn, mở ra năm ngón tay có thể đem cả khuôn mặt của Mục Mộc bao bọc lại, lần này y không chú ý, thời điểm che miệng của Mục Mộc thì cũng che luôn mũi của Mục Mộc.

    Mục Mộc không thể thở được, hắn trợn mắt lên nhìn Lạc Tang, trong miệng phát ra âm thanh ” Ô ô ! “.

    Lạc Tang cho là hắn muốn phản kháng, bình tĩnh chính là không buông tay, mãi đến tận khi y phát hiện khuôn mặt của Mục Mộc bởi vì thiếu hụt dưỡng khí mà xanh lên, y mới hậu tri hậu giác buông tay ra.

    Mục Mộc nhanh chóng thở bằng miệng, lại bị khối thịt nhét vào trong miệng làm cho nghẹn, hắn khó chịu đem thịt phun ra, hung hăng ho khan mấy lần, vừa vội vàng hít mấy hơi, cả người mới sống lại một lần nữa.

    Tuy rằng tính toán tốt muốn nằm gai nếm mật nhưng Mục Mộc thật không nhịn được, hắn hung tợn trừng mắt về phía Lạc Tang, mắng: ” Anh con mẹ nó chính là muốn đánh chết tôi đúng không ? Tôi nhắc nhở anh, anh nếu như giết chết tôi, cảnh sát sẽ trừng phạt anh ! “.

    Chờ nói xong, Mục Mộc đột nhiên nhớ tới bọn họ thân ở trong rừng rậm, cái tên này nếu như đem hắn giết chết sau đó quăng thi thể thì hoàn toàn là thỏa đáng, mặt của hắn lập tức đen thui, cảm thấy được lời nói của chính mình mới rồi không có lực uy hiếp gì, vì vậy liền bồi thêm một câu: ” Người đang làm, trời đang nhìn ! “.

    Lạc Tang lẳng lặng nhìn Mục Mộc, y không biết hắn đang thì thầm cái gì, nhưng y nhìn ra được hắn đang tức giận, bởi vì y mới vừa rồi suýt chút nữa làm hắn bị nghẹn chết.

    Suy nghĩ một chút, Lạc Tang quyết định không miễn cưỡng Mục Mộc, y đem thịt mềm còn dư lại bỏ vào trong một cái chén gỗ đặt cạnh giường, nơi Mục Mộc có thể lấy được, sau đó đi về giá nướng ăn phần của mình.

    Lạc Tang rời đi khiến cho Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, có mấy phần khí lực hắn nằm ở trên giường nhìn Lạc Tang bằng tốc độ kinh người cùng lượng thức ăn ăn hết thú hoang lớn bằng nửa người của hắn, Mục Mộc vừa kinh ngạc vừa ghét bỏ lẩm bẩm: ” Giống như đời trước chưa từng ăn cơm tự vậy “.

    Mục Mộc sở dĩ dám trực tiếp lẩm bẩm, là vì hắn đã rất rõ ràng Lạc Tang nghe không hiểu hắn, đương nhiên hắn cũng nghe không hiểu Lạc Tang nói gì, giữa hai người tồn tại chướng ngại giai tiếp, nhưng mà Mục Mộc không có tính toán tiêu trừ tầng chướng ngại này.

    Hắn không cần giao tiếp với y, dù sao ngày sau hắn muốn giết chết người này.

    Chương 4: Không phải con người

    Mục Mộc thu hồi tầm nhìn từ trên người Lạc Tang trở về, hắn bắt đầu xem xét kỹ tình huống trên thân thể của chính mình, hai tay bị thương đã được băng bó lại, phỏng chừng còn được thoa thuốc nữa, hắn miễn cưỡng dùng hai tay đã được băng bó vén da thú đang đắp ở trên người ra, quả nhiên không có mặc bất kỳ cái gì.

    Trên người toàn là vết tích xanh tím làm cho trong lòng của Mục Mộc rất khó chịu nhưng địa phương bị thương nghiêm trọng nhất thì Mục Mộc không nhìn thấy được.

    Hắn cũng không muốn nhìn thấy.

    Tình huống còn tệ hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều. Mục Mộc đắp da thú lên, sau đó vươn mình nằm đối mặt với vách tường, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, hi vọng sau khi ngủ một giấc thì có thể hạ sốt.

    Mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm nhận được một cơ thể ấm áp dán lại từ phía sau lưng, Mục Mộc có thói quen ngủ một mình nên lập tức bị đánh thức, vừa quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt phóng lớn, con ngươi của hắn không khỏi hơi co lại.

    Lạc Tang ôm cả người Mục Mộc vào trong ngực, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của Mục Mộc, y cảm thấy có chút không được tự nhiên, bởi vì y cũng có thói quen ngủ một mình nhưng nếu đã kết thành bạn lữ cùng với tên tiểu tử này, liền đại biểu sau đó hai người phải cùng giường cùng gối, với chuyện như vậy thì y phải nhanh chóng tập thành thói quen.

    Cũng may cảm giác khi ôm hắn rất tốt.

    Lạc Tang ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt đang được tỏa ra từ trên người Mục Mộc, bây giờ trên thân thể của Mục Mộc đã trộn lẫn một phần mùi của y, điều này làm cho Lạc Tang rất thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

    Nhưng mà người nằm trong ngực bắt đầu giãy dụa.

    ” Bỏ ra ! “. Mục Mộc sử dụng toàn bộ sức lực đẩy Lạc Tang ra, hắn không có cách nào chịu đựng được khi bị người này ôm, không, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì sẽ không thích bị đàn ông khác thân mật ôm vào trong ngực.

    Muốn ôm thì cũng phải là hắn ôm y ! Không đúng, đây không phải là trọng điểm…

    Lạc Tang cũng không để ý tới Mục Mộc giãy dụa, y vẫn như trước nhắm hai mắt, hai tay nhẹ nhàng xuyên qua dưới nách của Mục Mộc vây hắn lại, phảng phất giống như cái còng tay rắn chắc vậy.

    Mục Mộc giãy giụa khoảng mười mấy phút mới yên tĩnh lại, hắn rốt cuộc cũng hiểu, vô luận hắn làm cái gì đều không thể tạo thành ảnh hưởng đối với nam nhân này.

    Quả nhiên là do mình quá yếu. Mục Mộc cong người lên giống như con mèo, tẫn khả năng giảm bớt cùng đối phương tứ chi tiếp xúc, hắn cảm nhận được thất bại.

    Nếu như đời người có thể làm lại, Mục Mộc sẽ không chọn kéo đàn viôlông, mà sẽ thành sinh viên thể thao, nếu như vậy hiện tại hắn sẽ không phải bị động như thế này.

    Hắn phải tiến hành rèn luyện thân thể mới được.

    Mục Mộc nhắm hai mắt lại, mà Lạc Tang thì lại mở mắt ra, y khẽ ngẩng đầu lên ngắm nhìn Mục Mộc đang nằm ở trong lòng mình, anh chàng đã ngủ nhưng hai hàng lông mày lại đang nhăn nhíu lại, biểu lộ sự đau đớn.

    Hãy yêu anh, anh sẽ đối tốt với em. Lạc Tang khẽ hôn hai má của Mục Mộc rồi ôm hắn ngủ.

    Mục Mộc phải nằm ở trên giường đá chừng bốn ngày mới hạ sốt, cho nên khi thân thể của hắn có thể đi chuyển thì hắn liền lập tức đi đến hồ nước trong động để tắm rửa.

    Nước ở trong đầm rất lạnh nhưng may mắn bây giờ là mùa hè nên cũng có thể chịu được, Mục Mộc không dám nhảy vào trong đầm nước không nhìn thấy đáy để tắm, liền cầm chén gỗ múc nước giội lên người.

    Mục Mộc không hiểu tại sao Lạc Tang dùng chén gỗ làm bằng xương sọ của động vật để đựng nước cho hắn uống, kỳ thực đối với Lạc Tang mà nói chén gỗ cùng xương sọ không có gì khác nhau, hai cái đều là vật chứa.

    Cởi vải băng đang quấn ở trên tay ra, Mục Mộc kinh ngạc phát hiện hai tay của mình lại hoàn hảo không có một chút tổn hại nào, thật giống như không có bị thương tổn do vỏ cây ma sát qua.

    Thằng chó kia đã dùng loại thuốc gì ? Hiệu quả lại tốt đến như vậy chứ ? Mục Mộc thấy choáng váng khi nhìn hai tay của mình.

    Thằng chó là Mục Mộc dùng để chỉ Lạc Tang, bởi vì hắn không biết tên của Lạc Tang, không, coi như hắn có biết tên của Lạc Tang đi nữa thì hắn vẫn sẽ gọi Lạc Tang là thằng chó.

    Mục Mộc vừa lấy tay xoa bóp thân thể vừa nhìn xung quanh, nỗ lực tìm cho ra một cái cửa ra khác ngoại trừ cửa động nhưng hắn phải thất vọng rồi vì ở chung quanh trên vách đá có không ít vết nứt nhưng không thể cho một người chui vào.

    Đáng giận ! Mục Mộc khó chịu múc nước giội từ trên đầu xuống, lúc nãy khi tiến vào tắm rửa hắn đã nhìn rồi, bên ngoài cửa động là vách núi, bên dưới vách núi chính là khu rừng mênh mông vô bờ, coi như hắn có can đảm từ cửa động nhảy xuống cũng không đi ra khỏi khu rừng này.

    Thằng chó kia ra vào cửa động bằng cách nào ? Cẩn thận chú ý quan sát một chút chắc là được. Mục Mộc tính toán ở trong đầu.

    Một cái bóng đột nhiên xuất hiện ở trên mặt đất, trong lòng Mục Mộc kinh ngạc sau đó đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy thằng chó kia đang đứng ở sau lưng hắn cúi đầu nhìn hắn, bởi vì trong sơn động rất tối cho nên Mục Mộc phát hiện đôi tròng mắt màu vàng sậm của hắn lại có thể phát ra u quang, hơn nữa đồng tử trong con mắt lại là hai đầu nhọn của hình thoi !

    Chuyện này… Đây không phải là đôi mắt mà con người nên có đi ! Mục Mộc bị đôi mắt của Lạc Tang làm cho sợ hãi, nếu không phải hoàn cảnh quá mờ thì đôi mắt của Lạc Tang cũng sẽ không phát ra u quang khiến hắn phát hiện được sự tình doạ người này.

    Lạc Tang ngồi xổm xuống, giang hai tay ra muốn ôm Mục Mộc, Mục Mộc nào dám để cho y ôm, hắn không chút nghĩ ngợi liền dùng chén gỗ trong tay ném tới trên đầu của y nhưng Lạc Tang vội nghiêng đầu liền tránh được công kích của Mục Mộc.

    Năng lực nhìn ban đêm của thú nhân vô cùng tốt, cho nên Lạc Tang có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của Mục Mộc, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi những giọt nước lóng lánh nên hắn trông rất mê người khiến Lạc Tang lại có ý nghĩ, vì vậy tâm tư của y hơi động, áo da màu đen mặc ở trên người y lại giống như tấm màn đen, tiêu tán ở trong không khí.

    Mục Mộc lại một lần nữa bị cảnh tượng quỷ dị này làm cho chấn động, ngày đó tại trong rừng, hắn bị Lạc Tang đột nhiên áp đảo, bởi vì quá mức khiếp sợ mà đầu óc trống rỗng, cho nên căn bản không để ý xem quần áo của Lạc Tang biến mất như thế nào, bây giờ vừa nhìn suýt chút nữa doạ đến mức trái tim của hắn cũng phải nhảy ra khỏi miệng.

    Cái tên này chắc chắn không phải là người ! Mục Mộc cuối cùng cũng nhận ra được điều này, hắn muốn chạy đến hướng cửa động, dù cho bên ngoài có là vách núi nhưng Lạc Tang nhanh tay lẹ mắt đem hắn ôm vào trong lòng.

    ” Chạy được, chứng tỏ cơ thể của em đã tốt lắm rồi đúng không ? “. Lạc Tang cúi đầu hôn một cái lên đầu của Mục Mộc, thân thể nhẹ nhàng cọ sát vào Mục Mộc.

    Mục Mộc mới vừa tắm bằng nước lạnh cho nên thân thể lạnh lẽo, làn da nhẵn nhụi, còn dính nước nên trơn bóng, vào mùa hè ôm vào đặc biệt thấy thoải mái.

    Mục Mộc bị Lạc Tang cọ xát khiến hắn nổi da gà, tại trong ngực Lạc Tang, hắn liền giãy dụa nhưng với hành động như vậy thì nhất định là vô dụng.

    Lạc Tang ôm ngang Mục Mộc liền đứng dậy đi về hướng giường đá, Mục Mộc hiển nhiên biết tiếp sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, sắc mặt của hắn hoàn toàn trắng bệch, cảm giác tuyệt vọng chiếm cứ tâm trí của hắn.

    Tại sao hắn lại rơi vào cái địa ngục này ? Tại sao hắn lại bị làm nhục như vậy ? Hắn tuy không phải là người tốt lành gì nhưng cũng không làm qua chuyện thương thiên hại lý gì mà !

    Bởi vì quá sợ hãi cũng như áp lực quá lớn, cho nên Mục Mộc không nhịn được rơi lệ, từ sau khi cha mẹ ly dị, hắn đã thề sẽ không khóc nữa, bởi vì hắn biết rõ khóc là không có ích lợi gì, đó bất quá chỉ là vài giọt nước có chút vị mặn mà thôi, nó không có bất kỳ lực lượng nào cũng như không giữ được bất luận người nào nhưng hiện tại Mục Mộc vẫn không nhịn được liền khóc, hắn thật sự không nhịn được nữa.

    ” Anh thao em gái anh, tôi thao cả nhà anh ! Anh là ma quỷ ! Quái vật ! Thứ không phải là người cũng không phải là quỷ ! Tôi với anh có thù hận gì, oán gì ! Anh phải đối với tôi như vậy chứ ! Anh chờ đó cho tôi ! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ giết chết anh ! “. Mục Mộc vừa khóc và chửi ầm lên vừa giơ tay đánh về phía đầu của Lạc Tang, mang theo ý tứ vò mẻ chẳng sợ nứt.

    Lạc Tang không nghĩ rằng Mục Mộc sẽ khóc, hắn có chút ngớ ra nhìn anh chàng đẹp trai khóc đến mức mặt đầy nước mắt và nước mũi ở trong ngực, sau đó thì y hiểu ra là Mục Mộc chán ghét y chạm vào.

    Có lẽ… Y cần phải cho hắn thêm mấy ngày nữa. Lạc Tang cưỡng ép đè xuống khô nóng, y đem quần áo biến đổi trở về cũng đem Mục Mộc bỏ vào trên giường đá, sau đó ngồi ở một bên an tĩnh nhìn Mục Mộc khóc.

    Rất tiếc là y sẽ không an ủi người khác, chờ ở một bên đã là giới hạn lớn nhất mà y có thể làm được rồi, nếu là giống cái khác mà khóc ở trước mặt Lạc Tang thì Lạc Tang sẽ lập tức quay người rời đi.

    Mục Mộc co cụm ở trên giường khóc chết đi sống lại, dường như muốn đem tất cả những sợ hãi, bất an, sợ sệt, phẫn hận đã gặp phải trong khoảng thời gian này đều phát tiết hết mức ra ngoài, chờ hắn khóc xong thì con mắt của hắn cũng sưng húp đến mức không mở ra được.

    Lạc Tang nhìn Mục Mộc khóc đến mức đôi mắt bị sưng đỏ và phù hết cả lên thì cảm thấy có chút đáng yêu, y như động vật nhỏ mới vừa sinh ra nên đôi mắt cũng không mở ra được.

    Làm sao mà bộ dáng khóc của đáng yêu đến thế ? Thật là kỳ quái. Trong lòng của Lạc Tang cũng nhộn nhạo không chịu được, rất muốn hôn một cái vào đôi mắt đang sưng của Mục Mộc, thế nhưng y vừa mới tới gần thì Mục Mộc liền xỉ vả y.

    ” Anh tránh xa tôi ra ! “. Mục Mộc nắm lên nắm đấm hướng về Lạc Tang thét lên, trên địa cầu hắn là nhân vật cấp nam thần ở vườn trường, có một khuôn mặt không thua gì khuôn mặt của thần tượng cùng dáng người cao gầy, 182 cm, như vậy hét lên một tiếng tuyệt đối sẽ khiến một nhóm nữ sinh chết mê chết mệt nhưng với Lạc Tang có chiều cao 231 cm, có tám khối cơ bụng rắn chắc trước mặt này thì hét một tiếng kia giống như một con mèo nhỏ đang kêu gào, khí phách không có, đáng yêu thì ngược lại là có mười phần.

    Lạc Tang không nhịn được, y giữ chặt lấy đầu của Mục Mộc quay về phía y liền một trận loạn hôn, làm Mục Mộc tức giận đầu bốc khói, cũng may Lạc Tang chỉ là hôn nhẹ, y thấy đôi mắt của Mục Mộc sưng không mở ra được, giọng nói khàn khàn không tốt, vì vậy bất đắc dĩ đem hắn đặt lên giường, xoay người đi xử lý con mồi y mới vừa mang về.

    Sau mấy ngày Mục Mộc vẫn luôn ở trạng thái kích động, bùng nổ, thỉnh thoảng nắm nắm đấm và gào thét với Lạc Tang, hắn tưởng rằng, ngày đó do hắn gào thét thành công làm Lạc Tang rút lui, chứng tỏ gào thét là có thể dùng, mặc dù không tốt với cổ họng nhưng vì hoa cúc nhỏ của hắn thì chỉ có thể làm như thế.

    Hai người miễn cưỡng sống ở trong sơn động một tháng, trong một tháng này Lạc Tang dốc hết toàn lực để đối xử tốt với Mục Mộc, y hái đủ loại trái cây cho Mục Mộc ăn, y bắt những động vật mà giống cái thích ăn nhất để Mục Mộc được ăn thịt nướng tươi ngon, y cầm các đồ vật hiếm thấy và thú vị trở về đưa cho Mục Mộc chơi, y đã làm tất cả những việc cần làm nhưng Mục Mộc vẫn không vui vẻ !

    Một nam nhân bị tước đoạt tôn nghiêm không phải chỉ cần dựa vào những thứ đó là có thể bù đắp trở lại.

    Mục Mộc chịu đựng không nổi nữa, hắn không muốn cứ như vậy mà cùng một nam nhân không biết là ma quỷ hay là quái vật làm người nguyên thủy ở trong sơn động.

    ” Chúng ta không rời khỏi đây sao ? “. Mục Mộc ngồi ở giường đá lạnh lùng hỏi Lạc Tang.

    Lạc Tang đang lột da thú hoang liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc một cái, sau đó thì cúi đầu.

    Y không hiểu Mục Mộc đang nói cái gì, ngẩng đầu nhìn hắn chỉ là thói quen mới dưỡng thành gần đây, nhìn giống cái của mình đang làm gì, bảo đảm hắn được an toàn.

    Chương 5: Giao tiếp

    Trong sơn động, Mục Mộc buồn bực đi tới đi lui, rào cản ngôn ngữ thật sự rất phiền phức.

    Bất đắc dĩ, Mục Mộc đi tới đối diện với Lạc Tang ngồi xếp bằng xuống, nói chuyện với giọng điệu gượng gạo: ” Anh dạy cho tôi biết ngôn ngữ của anh đi “.

    Để rời khỏi hang động, khu rừng và thằng chó này càng sớm càng tốt nên hắn chỉ có thể làm như vậy.

    Lạc Tang liền ngẩng đầu, đồng thời mắt sáng rực lên mấy phần, Mục Mộc thường thường đối với y một trận gào thét, thế nhưng lúc này đây hiển nhiên là không phải, hắn đang cố gắng giao tiếp với mình.

    Mục Mộc thấy Lạc Tang nhìn mình, hắn không thích liền cau mày, sau đó cúi xuống nhặt một viên đá có kích thước của một viên bi từ trên mặt đất lên: ” Hành động này thì nói như thế nào ? “

    Mục Mộc tung lên viên đá trong tay.

    Lạc Tang không hiểu ra sao, chỉ là lẳng lặng nhìn Mục Mộc, y rất thích Mục Mộc, hoàn toàn có thể vui vẻ nhìn chăm chú Mục Mộc liền một ngày.

    Mục Mộc thấy Lạc Tang nhìn mình chằm chằm theo cái kiểu ” Bộ dạng ngu ngơ “, không có cách nào rời đi thì bực tức làm cho hắn không nhịn được cầm cục đá trong tay ném về phía Lạc Tang đi cục đá đập trúng vào ngực của Lạc Tang sau đó rơi xuống đất, Lạc Tang cúi đầu nhìn một chút cái cục đá kia, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc.

    Mục Mộc khẩn trương, sợ Lạc Tang nổi giận nhưng Lạc Tang không có, y không phải là người có bụng dạ hẹp hòi như vậy, sao có thể vì một chút chuyện nhỏ này mà tức giận với vật nhỏ yêu dấu của mình được.

    Thật giống như chủ nhân bị chính con mèo mà mình nuôi không đến nơi đến chốn cắn một chút ngón tay, chủ nhân có tức giận không ? Tất nhiên là không rồi.

    Mục Mộc thấy Lạc Tang không hề tức giận thì thả lòng, hắn dùng ngón tay chỉ chính mình, rất nghiêm túc phát ra âm thanh: ” Mục Mộc “.

    Lạc Tang giờ mới hiểu được ý tứ của Mục Mộc, vì vậy cũng nói tên của mình: ” Lạc Tang “.

    Quỷ mới muốn biết tên của anh. Mục Mộc ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ đống lửa.

    ” Lửa “. Lạc Tang nói rằng.

    ” Lưa ? “

    ” Lửa “.

    ” Lửa “.

    Mục Mộc phát âm chính xác, Lạc Tang gật gật đầu, Mục Mộc cúi đầu đọc thầm, chờ ghi nhớ rồi, ngẩng đầu nhìn Lạc Tang, phát hiện y đang cúi đầu lột da thú, vì vậy Mục Mộc lần thứ hai lượm cục đá ở trong tay, đang muốn ném về phía Lạc Tang, Lạc Tang liền ngẩng đầu lên.

    Mục Mộc vẫn là ném cục đá qua, hắn chính là muốn chọi y, sao nào ? Dù sao y cũng sẽ không tức giận.

    ” Cái này “. Mục Mộc dùng chân đạp trên mặt đất.

    “Đất “.

    ” Đat “.

    ” Đất “.

    ” Đất “.

    Cứ như vậy, Mục Mộc chậm rãi học thuộc ngôn ngữ của nơi này, hắn cũng không am hiểu lắm về ngôn ngữ này nhưng tâm muốn rời khỏi nơi này nên thúc giục hắn học tập, như vậy kết thúc mỗi ngày, hắn dĩ nhiên học được không ít từ đơn nhưng muốn giao lưu cùng Lạc Tang thì còn kém xa lắm.

    Buổi tối, Mục Mộc ăn cơm tối xong liền bắt đầu trải giường chiếu tại một góc của sơn động, nơi này của Lạc Tang có rất nhiều da lông động vật, Mục Mộc tại bên trong một đống da lông tìm được một tấm vừa lớn lại vừa mềm mại, trải xuống mặt đất nằm so với đệm giường còn thoải mái hơn.

    Mục Mộc đã ngủ ở nơi này khoảng bảy, tám ngày, lúc đầu Lạc Tang không muốn tách giường ngủ, Mục Mộc liền hướng hắn thét lên, thét khàn cả giọng, Lạc Tang lo lắng cổ họng của hắn nên đành thỏa hiệp nhưng đêm nay…

    Lạc Tang cảm thấy y đã cho Mục Mộc đủ thời gian để xoa dịu, y không thể vẫn luôn phóng túng Mục Mộc như vậy được.

    Bạn lữ thì nên ngủ cùng nhau.

    Nằm ở trên giường da thú, Mục Mộc trơ mắt nhìn Lạc Tang đi về phía hắn, hắn cau mày hướng Lạc Tang đưa tay ra, làm ra cử chỉ ” Cấm không được lại đây “, Lạc Tang lại bổ nhào vào trên người Mục Mộc, ôm hắn lăn một vòng trên đất, sau đó cả người đặt ở trên người hắn.

    Mục Mộc bị Lạc Tang đè không thể thở được, Lạc Tang một người hơn hai mét, cân nặng tự nhiên là không nhẹ.

    ” Đi xuống ! “. Mục Mộc hét lớn một tiếng, hắn có chút hoảng rồi.

    ” Chúng ta là bạn lữ “. Lạc Tang thì thầm vào tai Mục Mộc.

    ” Đi ! “. Tay của Mục Mộc hướng vào phía dưới đệm chăn duỗi một cái, lấy ra một chiếc răng nanh sắc nhọn.

    Cái răng nanh này là của con dã thú cỡ lớn nào đó, Lạc Tang vốn định vứt đi, bị Mục Mộc nhặt được thì dùng làm vũ khí để phòng thân.

    Mục Mộc nắm răng nanh đối Lạc Tang, ánh mắt hung ác, hét lên lần nữa: ” Anh dám chạm vào tôi thử xem ! Tôi không chém chết anh thì tôi liền không phải là đàn ông ! “.

    Bàn tay lớn của Lạc Tang quắp lấy cái răng nanh, chỉ nghe ” Rắc ” một tiếng, cái răng nanh bị tách thành hai nửa.

    Mục Mộc: “…”

    ” Chúng ta là bạn lữ “. Lạc Tang lại lặp lại một lần nữa, nhưng hắn biết rõ Mục Mộc nghe không hiểu, hắn còn chưa có học được những lời này.

    Mục Mộc thấy Lạc Tang vẫn đè ở trên người hắn không xuống dưới, trong lòng liền biết đêm nay là hắn không thể tránh khỏi.

    ” Tại sao muốn làm chuyện như vậy với tôi ? “. Mục Mộc không cam lòng.

    ” Em thật thơm “. Lạc Tang ngửi mùi ở trên người của Mục Mộc.

    ” Anh là gay ? Nhưng tôi thì không phải “.

    “Đêm nay ngủ cùng nhau “.

    ” Không đúng, anh căn bản không phải là người ! Anh con mẹ nó là một quái vật ! “.

    ” Đừng hét, giọng của em đã bị khàn rồi “.

    ” Vậy tôi xin anh… Bỏ qua cho tôi đi… “.

    ” Ngoan, không nói “.

    Hai người dùng ngữ ngôn của mình theo kiểu ông nói gà bà nói vịt để đối thoại với nhau, ngay lúc Lạc Tang dự định từ trên người Mục Mộc xoay người xuống dưới, Mục Mộc chậm rãi mở hai chân ra.

    ” Không có chuyện gì, dù sao cũng đã bị đè qua một lần, không có chuyện gì… ” Mục Mộc an ủi chính mình, hắn thấy Lạc Tang vẫn luôn đè lên hắn cho là đêm nay tránh không khỏi, vì mạng sống, đúng, vì mạng sống, hắn không thể không từ bỏ tôn nghiêm.

    Tâm của Mục Mộc vẫn là sợ sệt Lạc Tang, quái vật cho dù có bộ dáng loài người thì cũng là quái vật, ai biết trong cơ thể hắn là cấu tạo như thế nào, không chừng có ba, bốn trái tim, bảy, tám lá phổi thì sao ?

    Mục Mộc sợ Lạc Tang giết hắn.

    Lạc Tang hơi kinh ngạc nhìn Mục Mộc ở dưới thân: ” Em… “.

    ” Muốn làm thì liền nhanh một chút, tôi còn muốn ngủ “. Mục Mộc nghiêng đầu nhắm mắt lại, nỗ lực để cho mình biểu hiện rất bình tĩnh, không để cho nội tâm sợ hãi của mình bị Lạc Tang nhìn thấy được.

    ” Thật sự có thể ? “. Lạc Tang thật cao hứng, giao tiếp khiến cho y lầm tưởng Mục Mộc đang cố gắng chấp nhận y.

    Quả nhiên nỗ lực một tháng qua của mình vẫn có thu hoạch!

    Mục Mộc không nói lời nào, chỉ nhắm hai mắt lặng lẽ chờ đợi.

    Vì vậy Lạc Tang cúi đầu bắt đầu hôn hắn, từ cái trán đến mũi, đến môi, cằm,…

    ” Tôi sẽ khiến cho em cảm thấy thoải mái… “.

    Có một số việc bạn vĩnh viễn không thể nào quen được, nói thí dụ như thân là một người đàn ông bình thường lại bị những đàn ông khác ôm.

    Mục Mộc ngồi ở cửa sơn động nhìn ra bên ngoài, hang núi này nằm ở vị trí trung tâm của vách đá nên từ nơi này nhìn xuống có thể đem khu rừng lớn như vậy thu hết vào đáy mắt.

    Bị Lạc Tang mang tới cái sơn động này đã được hai tháng, tự buổi tối ngày hôm ấy, sau khi hai người đã xảy ra quan hệ, Lạc Tang cách mỗi ba, bốn ngày liền ôm Mục Mộc một hồi, hắn không dám làm nhiều lần, sợ Mục Mộc không tiếp thụ được.

    Mà Mục Mộc xác thực không tiếp thụ được, chỉ có điều vẫn luôn ẩn nhẫn không để cho Lạc Tang phát hiện.

    Cánh tay nhỏ dài, trắng mịn cầm lấy một cái răng nanh to lớn dùng sức ma sát ở trên mặt đất, răng nanh mơ hồ có hình dáng của đao, đây là thành quả nửa tháng của Mục Mộc, sau này sẽ có một ngày hắn dùng cây đao này cắt vỡ cổ họng của Lạc Tang.

    Hắn muốn y chết !

    Người cho dù thân đang ở trong hoàn cảnh gian nan thì cũng không được tuyệt vọng, dù cho kẻ địch mạnh mẽ đến đâu đi nữa.

    Xa xa nhìn thấy một bóng người màu đen đang nhảy trên ngọn cây, Mục Mộc yên lặng đem răng nanh giấu kỹ.

    ” Ầm “. Lạc Tang đem một con thú hoang đã chết ném xuống đất, sau đó đi tới bên người Mục Mộc sờ sờ đầu của hắn, bắt đầu chuẩn bị thức ăn hôm nay.

    ” Anh, lúc nào, mang tôi, ặc (cái kia làm sao phát âm ? )… Rời đi, địa phương ? ” Mục Mộc đứt quãng, câu nói không xuôi hỏi Lạc Tang.

    Thông qua một tháng học tập giống như điên vậy, Mục Mộc đã đem ngôn ngữ nơi này nắm giữ năm, sáu phần, nếu như lúc trước học tiếng anh hắn có phần nghị lực này thì cấp sáu đã qua lâu rồi.

    Lạc Tang miễn cưỡng nghe hiểu giọng nói phát âm không chuẩn của Mục Mộc, hắn bị lời của Mục Mộc nhắc nhở lúc này mới nhớ bản thân đã rời khỏi bộ lạc hơn hai tháng, không quay về phỏng chừng cha hắn liền phái người tìm đến.

    Lúc này, Lạc Tang cũng không dám tùy tiện quay về, nếu để cho tộc nhân biết ban đầu y vừa giở trò lừa bịp lại dùng vũ lực khiến Mục Mộc làm bạn lữ của hắn, hắn rất có thể liền bị trục xuất, cho nên trừ phi hắn xác định Mục Mộc đã nguyện ý ở cùng với hắn, bằng không y sẽ không dẫn hắn hồi bộ lạc.

    Lạc Tang nhìn chằm chằm Mục Mộc đánh giá, y nghĩ đến biểu hiện gần đây nhất của Mục Mộc, nguyện ý ngủ chung với y, nhưng thời điểm làm loại chuyện kia thì vẫn luôn nhắm mắt lại, cho dù có cảm giác cũng cắn răng nhẫn nhịn không lên tiếng còn thường thường kiếm hòn đá nhỏ ở trên đất ném y…

    Vẫn là đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi. Lạc Tang có chút thất bại nghĩ nhưng thấy trong mắt của Mục Mộc chứa mong chờ nhìn y.

    ” Em muốn rời đi ? “. Lạc Tang không có cách nào bỏ qua ánh mắt mong chờ kia.

    ” Ừ ! “. Mục Mộc dùng sức gật đầu.

    Lạc Tang do dự, y lại suy nghĩ rất lâu, quyết định mạo hiểm: ” Vậy em phải ngoan ngoãn đi theo anh “.

    Chỉ cần Mục Mộc không nói cho tộc nhân bọn họ biết nguyên nhân kết bạn thì y sẽ không bị trục xuất.

    Mục Mộc nén giận mỉm cười: ” Ừ “.

    “Vậy ngày mai liền đi, anh dẫn em đến bộ lạc của anh “. Lạc Tang dứt khoát quyết định thật nhanh.

    Đôi mắt của Mục Mộc sáng rực lên, trên mặt không che giấu được sự hưng phấn.

    Lạc Tang xem Mục Mộc có tinh thần, trong lòng cũng cao hứng theo nhưng y nghĩ tới một vấn đề: ” Vẫn chưa hỏi em, em là người của bộ lạc nào ? “.

    ” Tôi, không, nói cho, anh “. Mục Mộc không nghĩ nói cho Lạc Tang biết bất kỳ tin tức nào có liên quan tới hắn, hắn hỏi ngược lại Lạc Tang: ” Anh… Bộ lạc nào ? “.

    ” Bộ lạc Phía Đông “. Lạc Tang có chút không yên lòng lột da thú, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Mục Mộc: ” Chúng ta đã là bạn lữ, em không cần thiết giấu diếm anh bất cứ việc gì “.

    Dừng một chút, Lạc Tang lại nói: ” Không quản em là bởi vì nguyên nhân gì mà rời khỏi bộ lạc, một thân một mình ở lại trong trung tâm của khu rừng này, anh cũng sẽ không để ý “.

    Mục Mộc lười giải thích, hắn chú ý tới Lạc Tang dùng một từ: Bạn lữ.

    ” Cái gì là…’ Bạn lữ ‘ ? “. Cái từ này Mục Mộc thường thường nghe thấy được từ trong miệng của Lạc Tang, y luôn thì thầm vào lỗ tai hắn, không ngừng lặp lại ” Chúng ta là ‘ Bạn lữ ‘ “.

    ” Em và anh chính là bạn lữ “. Lạc Tang giải thích cho cho Mục Mộc nghe ý nghĩa của từ bạn lữ này.

    ” Anh em ? “

    ” Không phải “. Lạc Tang không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một lát, mới lên tiếng: ” Một giống cái cùng một thú nhân tạo thành gia đình, đây chính là bạn lữ “.

    Mục Mộc nghe mất công tốn sức, thế nhưng hắn xác định hắn nghe được cái từ, ” Gia đình “.

    Gia đình ? Chẳng lẽ ” Bạn lữ ” ý là chỉ vợ chồng ?

    Cái lý giải này khiến cho toàn thân của Mục Mộc nổi một trận da gà, ” Bạn lữ ” là có ý nghĩa tương tự với vợ chồng sao ? Hắn và y là vợ chồng ? Đừng làm cho người ta buồn nôn chứ !

    Sắc mặt của Mục Mộc trở nên có chút khó coi, thế nhưng hắn không dám phản bác ngay trước mặt Lạc Tang, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục học tập chữ mới: ” Cái gì là ‘ Giống cái ‘ cùng ‘ Thú nhân ‘ ? “.

    ” Em là giống cái, anh là thú nhân “.

    Tôi là ” Giống cái “, y là ” Thú nhân ” ? Mục Mộc rối loạn không hiểu, liền truy hỏi Lạc Tang: ” Giống cái, thú nhân, làm sao… Phân biệt được ? “

    ” Giống cái có thể sinh con “. Lạc Tang nói ra giống cái, Mục Mộc nghe mà mê man, bởi vì ” Sinh con ” đối với hắn mà nói cũng là chữ mới.

    Lạc Tang nói tiếp năng lực chủ yếu nhất của thú nhân: ” Thú nhân có thể biến thân “.

    ” Biến thân ? ” Lại một cái chữ mới.

    ” Biến thân “. Vì để cho Mục Mộc hiểu được ý nghĩa của biến thân, Lạc Tang quyết định biến thân cho hắn xem, thân thể cường tráng của y trong nháy mắt sản sinh biến hình, khoác lên người áo da màu đen biến thành thú hoang có làn da màu đen, bàn tay bàn chân lộ ra móng vuốt sắc bén, ngũ quan tuấn lãng thành mặt dã thú, y liền biến thành một con báo đen to lớn, toàn thân đen nhánh.

    Lạc Tang biến thân chỉ có một giây đồng hồ công phu, hiển nhiên biến hóa này đã hù dọa đến Mục Mộc, dẫn đến hậu quả là hắn hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể tự động lui về phía sau, nhưng mà hắn quên mất hắn đang ngồi ở cửa sơn động, cho nên phía sau hắn là khoảng không nên cả người từ cửa động bật ngã rơi xuống phía dưới.

    Thuộc truyện: Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân