Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân – Chương 46-47

    Thuộc truyện: Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

    Chương 46: Bái sư

    Mục Mộc và Lạc Tang bận rộn hết bốn ngày ở trong ruộng, thấy ao nước đã đào xong, bầu trời tí tách bắt đầu những trận mưa thu lạnh giá.

    Phỉ Lợi Phổ và Mục Mộc vội vã chạy vào trong nhà kho nhỏ để trú mưa, Lạc Tang vẫn còn ở tại chỗ mà đào ao.

    ” Trời mưa rồi —— Hãy vào đây cho tôi ! “. Mục Mộc đứng trong nhà kho hét to, Lạc Tang lập tức cầm theo xẻng sắt chạy vào nhưng trên người đã ướt đẫm, giọt nước mưa ở trên quần áo không ngừng chảy xuống.

    ” Bị bệnh ? Trời mưa mà vẫn cứ đào “. Mục Mộc tức giận mắng, hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Nơi này của anh có khăn lông khô nào không ? “.

    Hiện tại đã vào thu, mắc mưa rất dễ bị cảm lạnh.

    Phỉ Lợi Phổ lắc đầu, mấy ngày nay mình vẫn đi theo bọn họ hỗ trợ làm ruộng, lại còn thầm mến Lạc Tang nên khi nhìn y đào hố thì cảm thấy rất anh tuấn.

    Lạc Tang không thèm để ý lấy tay lau đi những giọt nước mưa ở trên mặt: ” Anh muốn đào xong sớm một chút thì nước mưa này sẽ đọng lại ở trong hố “.

    ” Nước đọng thì cứ mặc nước đọng đi, không phải chỉ là ao nước nhỏ thôi sao “. Mục Mộc nhìn vào mái tóc ướt nhẹp của Lạc Tang liền vươn tay gom lại thành một nắm rồi vắt khô, vừa vắt vừa cười nhạo y: ” Mái tóc này của anh đã dài đến mông rồi, trông giống như con gái vậy “.

    ” Con gái ? “. Lạc Tang nghe không hiểu, bởi vì Mục Mộc dùng chính là phát âm của tiếng Trung.

    ” Một loại sinh vật so với giống cái thì nhu nhược và thấp bé hơn, thường để tóc dài “. Mục Mộc giải thích, nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ im lặng không lên tiếng lại nhếch miệng cười, vì vậy lườm anh ta một cái: ” Anh còn cười được, tóc của anh cũng không ngắn hơn Lạc Tang đâu “.

    Liếc nhìn mái tóc màu xám trắng rối bù ở trên đầu Phỉ Lợi Phổ thì Mục Mộc liền bổ sung thêm một câu: ” Bù xù y như cỏ dại vậy “.

    Trải qua mấy ngày ở chung này, Mục Mộc phát giác mình rất thích một Phỉ Lợi Phổ yên tĩnh, thành thật và chịu khó, là một người có thể kết giao được, mà cảm giác của Phỉ Lợi Phổ về Mục Mộc cũng rất tốt, tuy rằng Mục Mộc sẽ trừng mình, mắng mình nhưng lại không giống với những kẻ đã từng bắt nạt mình một chút nào, vì Mục Mộc không có xem thường mình.

    Vì vậy, giữa hai người nảy nở một loại tình cảm bạn bè vô cùng quái lạ nhưng lại hài hòa, đều cảm thấy đối phương kỳ thực vẫn là không tệ.

    Lúc này thì mưa đã tạnh, ánh mặt trời ló dạng, Mục Mộc liền đi đến bờ ao ngó chừng, mặc dù chỉ mới hạ xuống một trận mưa vậy mà đáy hố đã có nước đọng, nước bùn vẫn đục.

    Mục Mộc nhíu mày: ” Không sạch lắm “.

    Hắn mong muốn là ao nước chứ không phải là ao bùn.

    ” Chờ mực nước đầy là tốt rồi, anh ném thêm một chồng đá xuống đè xuống đáy ao, bảo đảm nước sẽ trong lại “. Lạc Tang lưu ý đến kích thước của cái ao: ” Hiện tại nước đọng tương đối ít, phải tiếp tục đào sao ? “. Mục Mộc yêu cầu là ao nước có đường kính mười lăm mét sâu ba mét, mà bây giờ độ sâu là đủ rồi còn đường kính mới được khoảng mười hai mét.

    ” Thôi, vậy là được rồi “. Mục Mộc nhìn bầu trời lại u ám xuống, lại có xu hướng mưa tiếp rồi, vì vậy quyết định đi về nhà, ngày mai làm tiếp.

    Lạc Tang từ trong kho lấy ra ” Cái làn chuyên dụng thư thích của Mục Mộc “, Mục Mộc ở trong ánh nhìn chằm chằm của Phỉ Lợi Phổ có chút ngượng ngùng leo vào nhưng ngoài mặt vẫn là bày ra phong thái cao lãnh, mắng Lạc Tang: ” Đã nói để cưỡi anh bay lên, anh liền lấy giỏ ra, thôi, nếu anh đã cầm ra thì tôi đành ngồi vào bên trong vậy “.

    Lạc Tang cười cười, không có biểu hiện gì, nhưng thật ra là ngày thứ nhất Mục Mộc đào đất thì ngày thứ hai liền bắp thịt cả người đau nhức, bước đi đều rất khó khăn, Lạc Tang lập tức lấy cái làn này ra, mới đầu Mục Mộc còn nhăn nhó không chịu dùng, Lạc Tang nhìn hắn là muốn ngồi vào trong giỏ nhưng không bỏ xuống được mặt mũi, vì vậy cho hắn một bậc thang để bước xuống, ôm hắn bỏ vào, quả nhiên sau khi Mục Mộc ngồi vào xong thì chỉ mắng y vài câu tượng trưng, liền ngoan ngoãn để cho y nhấc theo giỏ bay lên.

    Lạc Tang liền biến thành hình thú nhấc theo giỏ bay lên trời, Mục Mộc vùi ở trong giỏ lười biếng ngáp một cái, Phỉ Lợi Phổ thì lại hóa thân làm một con sói xám to lớn ở dưới mặt đất đuổi theo hai người đang bay ở trên trời.

    Hình thú của Phỉ Lợi Phổ chẳng có một chút uy phong nào, thời điểm Mục Mộc lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng rằng anh ta là thuộc giống Husky, bởi vì gia đình ở sát vách nhà hắn cũng nuôi một con Husky có bộ lông màu trắng xám và đôi mắt màu xanh băng, khi nhếch miệng cười thì khuôn mặt dữ tợn vô cùng.

    Lạc Tang thoải mái mang theo Mục Mộc bay trên trời, phía dưới Phỉ Lợi Phổ căng chân đuổi theo, chờ đến khi sắp đến nhà thì Mục Mộc mới ló đầu dò ra ngoài giỏ mà nhìn xuống, con sói xám to lớn kia đang lè lưỡi dài ra, đầu rủ xuống từ tốn đi vào ngôi nhà gỗ màu trắng của mình.

    ” Phỉ Lợi Phổ rất quan tâm anh “. Lời nói của Mục Mộc mang theo chút ẩn ý ở bên trong, cứ việc Phỉ Lợi Phổ che giấu rất tốt, dù vậy Mục Mộc vẫn nhạy bén phát giác được anh ta tình cảm không bình thường với Lạc Tang, hắn thường thường nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ luôn nhìn chằm chằm Lạc Tang, liền tương tự như Lạc Tang thích nhìn chằm chằm hắn vậy.

    ” Anh ấy chỉ có một người bạn là anh “. Lạc Tang cũng không để ý lắm, nhấc theo rổ chậm rãi hạ xuống ở trong sân, Mục Mộc lưu loát trèo ra khỏi cái giỏ, sau đó đi về phía ngôi nhà gỗ màu nâu nhưng vừa đi tới cửa thì liền dừng lại, thần sắc bỗng nhiên lạnh lùng, đôi mắt đen như mực lộ vẻ u ám nhìn vào phòng khách.

    ” Làm sao vậy ? “. Lạc Tang nghi hoặc hỏi, rồi theo hướng tầm mắt của Mục Mộc mà nhìn vào trong phòng khách liền nhìn thấy năm người: Văn Sâm Đặc Tư, Lạc Lâm, Hi Lâm, Hi Nhĩ và Hạ Nhĩ đang ngồi uống trà ở trong phòng khách.

    ” Các con đã về rồi ! Tới ngồi uống trà ! “. Thấy hai người trở về, Văn Sâm Đặc Tư cười hì hì kêu bọn họ vào.

    Năm người ở trong phòng khách đều nhìn vào bọn họ, Ho Lâm và Hạ Nhĩ thì bình tĩnh uống trà, còn Hi Nhĩ thì khi nhìn thấy Lạc Tang, hai mắt tỏa ra ánh nhìn cực nóng.

    Mục Mộc nheo mắt lại, lạnh nhạt nói với mọi người ở trong phòng khách: ” Để cháu đi thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ đã “.

    Mục Mộc nói xong liền lạnh lùng đi đến phòng ngủ, căn bản mặc kệ người khác nghĩ gì về mình, chờ đóng cửa lại thì Mục Mộc liền nhíu mày, khó chịu ” hừ ” một tiếng.

    Hắn không ngờ liền gặp lại Hi Nhĩ nhanh đến như vậy, những lời mà Hi Nhĩ đã mắng hắn vào năm ngày trước đó vẫn luôn văng vẳng ở bên tai hắn nên làm cho hắn không có tinh thần gì để đối mặt với cậu ta nữa.

    Đứa bé luôn có người nhà ở bên cạnh chính là tốt nhất, sống dựa vào người nhà của bản thân nhưng lại cây ngay không sợ chết đứng mà mắng hắn sống bám Lạc Tang.

    Mục Mộc một bên ở trong lòng phùn tào một bên thay quần áo, nghĩ thầm nếu như người nhà của hắn cũng ở bên…

    Ông nội: ” Cùng đàn ông dây dưa không rõ ! Làm hủy hoại nề nếp gia đình ! Ông không có người cháu này ! “.

    Bà nội: ” Cháu à, cháu không thể sống như vậy, đàn ông sống chung với đàn ông sẽ bị sét đánh đó ! “.

    Ba: ” Mẹ nó, sớm biết mày là thằng đồng tính luyến ái thì lúc trước nên ném mày vào tường cho rồi ! “.

    Mẹ: ” Mày là ai ? À, là đứa con của tao với cái thằng chồng cũ tồi tệ kia sao, xin lỗi, thực sự không nhớ ra mày “.

    ” … “. Tự mình bổ não một phen, vẻ mặt của Mục Mộc càng thêm ảm đạm, hắn bây giờ đã biến thành thế này thì người nhà của hắn làm sao sẽ bảo vệ hắn được chứ, chỉ có thể mắng chửi hắn một trận thậm tệ, còn người cha bất lương kia có lẽ sẽ nhào lên đánh hắn.

    Hai cha con bọn hắn đánh nhau như cơm bữa vậy, hết cách rồi, đều là do tính tình nóng nảy.

    Thở dài một tiếng, Mục Mộc mặc xong một bộ đồ sạch sẽ liền đi ra ngoài, nghe thấy bọn họ đang trao đổi chuyện Hi Nhĩ bái Văn Sâm Đặc Tư làm thầy.

    Bái sư ? Mục Mộc nhìn chằm chằm Hi Nhĩ, cảm thấy cậu ta đã nghĩ ra được một cách hết sức tuyệt diệu để tiếp cận với Lạc Tang.

    Lạc Tang nhìn thấy Mục Mộc đi ra liền vỗ vỗ vào chỗ trống ở bên cạnh, Mục Mộc vốn định ngồi trong góc nhưng suy nghĩ lại thì vẫn là đi tới ngồi xuống bên cạnh Lạc Tang.

    ” Hi Nhĩ, thầy thuốc này không phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể làm đâu, thứ nhất, phải có thiên phú về y học, thứ hai, có thể chịu được khổ cực, thứ ba, luôn phải sẵn sàng rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ ra ngoài chữa bệnh cho người khác, hai yêu cầu sau cháu có thể làm được không ? Nếu nói có thể thì chú sẽ khảo hạch xem cháu là có thích hợp làm thầy thuốc hay không “.

    ” Cháu có thể ! “. Hi Nhĩ trả lời kiên định.

    Cậu có thể cái con khỉ á, cậu vốn là muốn theo đuổi Lạc Tang thì có. Mục Mộc thầm mỉa mai.

    Vì thế, Văn Sâm Đặc Tư nhìn về phía Hi Lâm: ” Hi Lâm, ý của ngươi như thế nào ? Nếu như ta thu Hi Nhĩ làm đồ đệ, dựa theo quy củ tại trước khi nó được xuất sư thì nó sẽ đến ở cùng với người sư phụ này “.

    Mục Mộc vừa nghe đến quy củ này thì không khỏi lần thứ hai cảm thán chiêu bái sư này rất là tuyệt diệu.

    Hi Lâm cười ôn hòa lại vừa bất đắc dĩ: ” Hi Nhĩ kiên trì muốn làm như vậy thì ta chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của nó mà thôi, dù sao đây cũng là cuộc sống của nó “.

    Thế giới này, những người trưởng bối sẽ không trực tiếp can thiệp vào những quyết định của bọn trẻ, bọn họ sẽ đưa ra đề nghị, cũng sẽ không đồng ý nhưng nếu như bạn vẫn kiên trì, ai cũng không thể nào bắt buộc bạn được hết.

    Văn Sâm Đặc Tư vẫn là không thể quyết định được nên nhìn về phía Lạc Lâm.

    ” Để cho nó thử một chút “. Lạc Lâm nói ra, trước đó ông đã từng nhờ cậy Hi Lâm để cho Mục Mộc đến cửa hàng của ông ta hỗ trợ, cho dù sau đó Mục Mộc không có đi nữa nhưng vẫn là thiếu ân tình, huống chi Văn Sâm Đặc Tư vốn là có ý định muốn thu nhận đồ đệ mà.

    Thế là Văn Sâm Đặc Tư đứng lên, ông hướng Hi Nhĩ vẫy tay: ” Đi cùng ta vào phòng thuốc, ta sẽ căn cứ độ nhạy cảm với dược liệu của con để phán đoán con có thích hợp làm thầy thuốc hay không “.

    Hi Nhĩ liền đứng lên, khóe mắt Văn Sâm Đặc Tư trông thấy Mục Mộc lạnh lùng uống trà, ông ngẫm nghĩ, cười hỏi hắn: ” Con rể có muốn đến thử không ? “.

    Y thuật của Văn Sâm Đặc Tư là học được từ cha của mình, ông vốn là muốn truyền xuống cho đứa con giống cái của mình nhưng đáng tiếc đã bị mất đi khả năng sinh con nên ông không thể thực hiện được nguyện vọng này, nếu có thể truyền cho con rể thì cũng không kém lắm đâu.

    Mục Mộc không có trả lời thẳng mà hỏi Văn Sâm Đặc Tư : ” Chú thật sự cảm thấy với tính tình này của tôi thì có thể làm thầy thuốc sao ? “.

    Văn Sâm Đặc Tư á khẩu không trả lời được, Mục Mộc mà thầy thuốc, cảm giác chắc chắn sẽ xuất hiện sự kiện thầy thuốc phẫn nộ đánh bệnh nhân…

    Bị Mục Mộc gián tiếp từ chối nên Văn Sâm Đặc Tư ngượng ngùng mang theo Hi Nhĩ đi đến phòng thuốc, Hi Lâm và Hạ Nhĩ lưu ở trong phòng khách thì lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Mục Mộc, bọn họ mới vừa rồi cũng nghe thấy Mục Mộc gọi Văn Sâm Đặc Tư là ” Chú ” mà không phải ” Cha “.

    ” Dường như Mục Mộc vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ bạn lữ với Lạc Tang ? “. Hạ Nhĩ dùng ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Mục Mộc, sắc bén vạch ra những điểm khác thường mà mình đã phát hiện: ” Cậu gọi Văn Sâm Đặc Tư là ‘ Chú ‘, còn có mới vừa nãy cậu lại đi đổi quần áo ở đây, trong phòng này cùng xung quanh đây đều là đồ đạc của cậu, chẳng lẽ cậu cùng Lạc Tang sống riêng sao ? “.

    Mục Mộc đang uống trà nóng liền ngừng lại, hắn lạnh lùng giương mắt nhìn về phía Hạ Nhĩ: ” Tù trưởng dường như rất rãnh rỗi nên suốt ngày mới đi quản chuyện của người khác “.

    Nếu không phải Hi Lâm đang ở đây thì Mục Mộc hẳn là sẽ châm biếm Hạ Nhĩ rồi.

    Lạc Tang biết rõ Mục Mộc nói chuyện không dễ nghe lắm nên để ngăn chặn hắn chọc cho Hi Lâm và Hạ Nhĩ mất hứng, y vội vã giải thích: ” Mới đây ta phải xây lại nhà cho nên Mục Mộc phải chuyển tới nơi này ở “.

    ” Nhưng tôi thấy nhà trúc của anh đã xây xong từ lâu rồi mà “. Hạ Nhĩ không tin lời nói của Lạc Tang, hôm kia anh đã đến tới nơi này quan sát một chút Mục Mộc và Lạc Tang nhưng không gặp, khi đó hai người đang ở trong ruộng đào đất nên anh mới không phát hiện được chuyện hai người ở riêng này.

    Lạc Tang nhìn Hạ Nhĩ bằng ánh mắt sâu thăm thẳm: ” Xem ra Hạ Nhĩ anh rất là để ý đến chuyện giữa tôi và Mục Mộc nhỉ “.

    Hạ Nhĩ cảm thấy hơi chột dạ nên liền dời tầm mắt, biết mình nói hớ.

    Mục Mộc nhìn một chút Hạ Nhĩ, lại nhìn một chút Lạc Tang, hắn nhấp ngụm trà suy nghĩ một lúc liền đưa ra quyết định: ” Ngày mai tôi sẽ chuyển trở về sống cùng Lạc Tang “.

    Dù sao Lạc Tang cũng đã có thể ức chế được thú tính nhờ vào việc ăn trái cây, hơn nữa trong khoảng thời gian này biểu hiện của y cũng coi như là thành thật, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu. Mục Mộc bình tĩnh tiếp tục uống trà nên không có chú ý tới thần sắc của Lạc Lâm và Lạc Tang đều đã phát sinh biến đổi rất nhỏ.

    Chương 47: Nghe trộm

    Ngay lúc này thì Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ đi ra, tất cả mọi người đều nhìn vào bọn họ, chỉ thấy Hi Nhĩ mím môi cười, vẻ vui sướng lộ rõ ở trên mặt.

    Mục Mộc nhíu mày, bình tĩnh cúi đầu uống trà.

    ” Hi Nhĩ rất có thiên phú ! “. Văn Sâm Đặc Tư tỏ ra kinh hỉ, cười khen Hi Nhĩ: ” Trí nhớ rất tốt, khứu giác và vị giác đều rất mẫn cảm, là mầm móng tốt cho việc học y “.

    Nghe thấy Văn Sâm Đặc Tư đang khen ngợi con trai của mình, Hi Lâm liền lộ ra mỉm cười, trêu ghẹo nói: ” Hi Nhĩ lại không có chút thiên phú nào với âm nhạc cả “.

    Nhắc tới âm nhạc, Mục Mộc không khỏi nhìn về phía Hi Lâm, vừa khéo Hi Lâm cũng đang nhìn về phía hắn, ông ta biết Mục Mộc muốn hỏi mình cái gì nên nói rằng: ” Mục Mộc, Chú đã làm xong loại nhạc cụ mà cháu đã vẽ ra, thế nhưng còn chưa có lên dây đàn, về dây đàn và dây vĩ đều có tới mấy chục loại, chừng nào cháu rảnh rỗi thì hãy tới nhà của chú một chuyến, nhìn xem cháu muốn lên loại dây đàn và dây vĩ nào “.

    ” Hiện tại cháu rãnh rỗi ! “. Mục Mộc có chút kích động, đối với người đã chơi viôlông mười mấy năm như hắn mà nói, đã lâu rồi không được kéo đàn là một việc rất khó chịu.

    ” Giờ cũng đã tối rồi, ngày mai hẳn đi “. Lạc Tang mỉm cười, vươn tay ra muốn nắm tay của Mục Mộc nhưng lại bị Mục Mộc né tránh, tầm mắt Lạc Tang lộ vẻ buồn bã, mặc dù biết rõ Mục Mộc không thích thân mật với mình ở trước mặt người khác nhưng vẫn là bị đả kích.

    Thấy một màn này, Hi Nhĩ không hài lòng nhíu mày, ánh mắt nhìn Mục Mộc liền nhiều thêm mấy phần không vừa lòng, tiếp đó nhu tình như nước nhìn về phía Lạc Tang, hận không thể nhét tay của mình vào trong tay Lạc Tang.

    Hạ Nhĩ cũng nhìn thấy một màn này nhưng anh vừa mới bị Mục Mộc nói quản việc không đâu nên liền giả bộ như không nhìn thấy mà bình thản hỏi Mục Mộc: ” Về nhạc cụ thì tôi cũng có biết một chút, cậu biết sử dụng loại nào ? “.

    Hi Nhĩ không có thiên phú về âm nhạc nhưng Hạ Nhĩ lại có, đáng tiếc là tâm trí của anh không đặt ở trong chỗ này, nếu không Hi Lâm đã giao cửa hàng cho anh quản lý rồi.

    Mục Mộc ghét Hi Nhĩ, cũng không ưa Hạ Nhĩ lắm, cho nên thái độ đối với anh rất là dửng dưng: ” Một loại nhạc cụ mà anh chưa từng nghe nói tới “.

    ” Cậu không nói ra làm sao biết tôi chưa từng nghe thấy ? “. Hạ Nhĩ hỏi tới.

    Mục Mộc cảm thấy người này thật là phiền phức.

    Hi Lâm nhận thấy Mục Mộc không thích hai đứa con trai của mình nhưng do ông là người tốt tính nên cũng không so đo với Mục Mộc, nghĩ nếu như Văn Sâm Đặc Tư đã quyết định nhận Hi Nhĩ thì không cần thiết phải ở đây lâu nữa, vì vậy từ trên ghế gỗ đứng lên, kêu Hạ Nhĩ và Hi Nhĩ rời khỏi: ” Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đi về rồi “.

    ” Cha… Cái kia… ” Hi Nhĩ ngập ngừng nhìn Hi Lâm: ” Ngày hôm nay con phải đi về cùng với cha sao ? “.

    Hi Lâm vừa tức vừa cười mắng cậu ta: ” Nhìn xem đứa con không có lương tâm này, có sư phụ liền không muốn cha sao ? Ngày mai hãy qua đây ở “.

    ” Ồ “. Hi Nhĩ len lén liếc nhìn Lạc Tang, lúc này mới đi theo Hi Lâm và Hạ Nhĩ.

    Văn Sâm Đặc Tư tiễn ba người ra sân, trở lại liền nhìn thấy vẻ mặt Mục Mộc không thay đổi vẫn ngồi ở tại chỗ mà thưởng thức trà, không hiểu sao mà ông lại cảm thấy chột dạ, hai mắt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mục Mộc, sau đó lại cười lấy lòng với Mục Mộc: ” Con rể, con đừng có tức giận, cha thu Hi Nhĩ làm đồ đệ là thật tâm muốn truyền thụ y thuật cho nó “.

    ” Tôi không có tức giận “. Mục Mộc từ tốn nói, hắn coi như có nổi giận thì cũng sẽ không để cho người khác nhìn ra được, luôn cảm giác bực tức chính là vì mình đang cùng Hi Nhĩ tranh giành Lạc Tang.

    Hắn không có ý muốn giành lấy Lạc Tang mà vẫn luôn muốn quay về trái đất, ý nghĩ này ít nhất sẽ không biến mất trong vòng hai hoặc ba năm, dù sao hắn cũng đã được sinh ra ở trên địa cầu, đồng thời cũng vượt qua hai mươi năm quan trọng nhất trong cuộc đời ở tại nơi đó.

    Hắn thừa nhận mình có chút…để ý Lạc Tang nhưng cũng không thể vì y mà vứt bỏ công ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ của ông bà nội cùng từ bỏ lý tưởng của chính mình được, hắn muốn biểu diễn viôlông ở trong hội trường và giành được những tiếng vỗ tay của mọi người mà không phải là trồng trọt ở đây, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chỉ có duy nhất ý tưởng muốn cưới vợ sinh con của hắn là bị cải biến.

    Đã lăn giường với Lạc Tang nhiều lần như thế nên Mục Mộc đã không còn đủ tự tin rằng mình vẫn còn có thể quan hệ với phụ nữ như trước nữa, thậm chí trôi qua một thời gian dài rồi vậy mà hắn chưa từng nghĩ tới phụ nữ nữa.

    Đây là bị bẻ cong ? Mục Mộc cúi đầu cười khổ, gặp phải Lạc Tang mới được 4 tháng thôi mà.

    Nhưng lại dài bằng 4 năm như vậy.

    ” Cười gì vậy ? “. Lạc Tang lại một lần nữa nắm lấy tay của Mục Mộc, lần này Mục Mộc do dự một chút, hắn liếc nhìn Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm, sau đó ngầm cho phép hành động này của Lạc Tang.

    ” Tôi đang cười bản thân mình “. Mục Mộc nhìn tay mình cùng tay Lạc Tang đang đan vào nhau, tâm tình rất phức tạp: ” Tôi đã thay đổi “.

    Đã từng tuyên thệ rằng sẽ hận Lạc Tang cả đời nhưng bây giờ xem ra lại có vẻ đáng thương và buồn cười vô cùng.

    Lạc Tang dường như hiểu ra được điều gì, ánh mắt của y hơi lóe sáng nhìn Mục Mộc: ” Bởi vì anh ? “.

    “… Anh nghĩ sao ? “. Mục Mộc không có trả lời thẳng ra, trong lòng vẫn không muốn thừa nhận mình đã thích Lạc Tang, nghĩ đến cam kết một năm của hai người, nghĩ đến Hi Nhĩ, Mục Mộc rũ mắt suy nghĩ một hồi, sau đó cực kỳ nghiêm túc giương mắt lên nhìn vào Lạc Tang: ” Tôi đúng là đã thay đổi nhưng tôi cũng khuyên anh không nên mong đợi gì, quan hệ giữa chúng ta chỉ có một năm, bây giờ đã qua 4 tháng, tôi sẽ để anh tiếp tục chiếm giữ tôi trong 8 tháng, xem như tôi đã thỏa mãn cho ý muốn của anh, sau 8 tháng thì anh phải mang tôi trở về rừng rậm trung tâm, chờ cho tôi tìm được đường về nhà thì anh… Có thể cùng với Hi Nhĩ “.

    Ánh mắt đang phát sáng của Lạc Tang trong nháy mắt liền dập tắt, Văn Sâm Đặc Tư đang thu thập nước trà liền làm rơi một cái cốc, tại trong phòng bếp Lạc Lâm đang lột da thú liền dừng lại động tác.

    Mục Mộc nói như vậy làm cho cả ba người bọn hắn đều có chút đau lòng, chuyện hắn muốn về nhà này là rất bình thường nhưng hắn lại cho phép Lạc Tang cùng với Hi Nhĩ ! Điều này nói rõ cái gì ? Điều này nói rõ Lạc Tang đối với hắn mà nói là không quan trọng, là có thể chắp tay dâng cho người khác.

    Lạc Tang rơi vào trong sự khó chịu cực độ nhưng y cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm thật chặt tay Mục Mộc, Mục Mộc bị y nắm quá chặt nên khiến cho xương tay đau đớn nhưng lại không giãy dụa ra.

    Hồi lâu sau, Lạc Tang mới âm trầm hỏi Mục Mộc: ” Đó chính là những gì mà em đã nghĩ ra ? Anh cùng với Hi Nhĩ ? “.

    ” Không phải đâu ? Tôi cũng không thể cùng với anh “. Mục Mộc thấp giọng nói ra: ” Anh phải hiểu là, trong tâm trí của mỗi người đều có những thứ không thể dứt bỏ được “.

    ” Không thể là anh được sao ? “. Lạc Tang nâng cằm Mục Mộc lên, khiến cho Mục Mộc nhìn thẳng vào mình: ” Anh sẽ sống cùng em cả đời, em muốn cái gì thì anh đều sẽ thỏa mãn cho em… “.

    ” Thứ tôi muốn thì anh không thể cho được “. Mục Mộc cắt ngang lời của Lạc Tang, hắn rút tay của mình từ trong tay Lạc Tang ra, bình tĩnh đứng lên: ” Anh nói cái gì cũng đều vô dụng thôi, tôi muốn cái gì, không muốn cái gì, tự trong lòng mình rất rõ ràng. Đi thôi, theo tôi đi thu dọn hành lý, trong 8 tháng tiếp theo, tôi sẽ sống chung với anh “.

    Mục Mộc suy nghĩ một chút, liền bổ sung thêm một câu: ” Chỉ cần anh không nghĩ rằng sẽ cắn chết tôi “.

    Lạc Tang ngồi ở tại chỗ bất động, vẻ mặt rất khó coi, Mục Mộc cũng không thèm để ý tới mà đi thẳng vào phòng ngủ.

    Văn Sâm Đặc Tư bưng khay đi tới bên cạnh Lạc Tang, nhẹ nhàng vỗ vai Lạc Tang, cười theo kiểu bất đắc dĩ: ” Con hư, hãy nghĩ thoáng một chút, còn có khoảng thời gian tám tháng mà, con xem không phải chỉ tốn có bốn tháng mà còn liền khiến cho Mục Mộc cải biến sao ? Tiếp tục cố gắng hơn nữa ! “.

    Được Văn Sâm Đặc Tư cổ vũ nên khiến cho Lạc Tang vực dậy tinh thần, đúng vậy, y vẫn còn tám tháng, y nhất định có thể theo đuổi được Mục Mộc !

    Lạc Tang liền phấn chấn lên, lập tức đi vào trong phòng giúp Mục Mộc thu dọn hành lý.

    Văn Sâm Đặc Tư khẽ cười nhìn Lạc Tang đi vào phòng ngủ còn mình thì bưng khay tiến vào nhà bếp.

    Lạc Lâm đang đặt con mồi đã được lột da lên trên giá nướng, ông hạ thấp giọng nói với Văn Sâm Đặc Tư : ” Mục Mộc không thể ở chung với Lạc Tang được “.

    Tình trạng của Lạc Tang vẫn không ổn định lắm nên ông không thể để cho Mục Mộc và đứa nhỏ trong bụng hắn phải mạo hiểm được.

    ” Bọn họ nhất định phải ở chung với nhau “. Văn Sâm Đặc Tư bỏ từng cái cốc trà trong khay vào trong chậu rửa chén, vừa rửa vừa nói: ” Hạ Nhĩ đã nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai đứa nó rồi, ngày mai Hi Nhĩ cũng sẽ chuyển tới, không biết vì sao mà đứa bé lại như vậy nữa, vẫn còn chưa hết hy vọng với Lạc Tang, nếu như bị nó phát hiện ra chân tướng của chuyên này thì Lạc Tang liền xong rồi ! “.

    ” Ngay tại thời điểm con nó cưỡng bức Mục Mộc lần đầu tiên thì nó đã xong rồi ! “. Giọng điệu của Lạc Lâm bỗng trở nên nghiêm nghị: ” Văn Văn ! Chấp nhận sự thật đi ! Lạc Tang vốn nên bị trục xuất khỏi bộ lạc ! “.

    ” Em không chấp nhận ! “. Văn Sâm Đặc Tư không cam lòng nói: ” Chảng phải Mục Mộc đã không còn hận Lạc Tang nữa sao ? Chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian nữa thì hắn sẽ yêu Lạc Tang thôi ! Đến khi đó sẽ không tồn tại vấn đề cưỡng bức hay không cưỡng bức nữa rồi ! Mặc kệ đã bắt đầu như thế nào, miễn là cuối cùng bọn họ đã yêu nhau là được rồi ! “.

    ” Chuyện này sẽ không đơn giản như vậy ! Lẽ nào em không nhìn ra được sao ? Lạc Tang ở trong lòng Mục Mộc là không quan trọng ! Coi như cuối cùng hắn có thật sự yêu Lạc Tang nhưng chỉ cần thú tính của Lạc Tang không suy yếu đi thì bọn họ cũng không cách nào để ở bên nhau được !”. Lạc Lâm lớn tiếng nhắc nhở Văn Sâm Đặc Tư .

    Trong phòng ngủ, Mục Mộc nhìn về phía Lạc Tang: ” Phụ thân và cha của anh đang cãi nhau đó “.

    Mục Mộc có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh cãi vã nhưng nghe không rõ được là bọn họ đang nói cái gì.

    “…Ừ “. Lạc Tang giúp Mục Mộc gấp quần áo nhưng y lại nghe được rõ rõ ràng ràng, từ sau khi thú tính của y tăng cường lên thì tất cả các phương diện khác ở trên cơ thể y đều được tăng cường, bao gồm cả thính lực.

    Trong phòng bếp, đôi phu phu này vẫn còn tranh cãi: ” Không phải em đang tìm mọi cách để là giảm bớt thú tính của Lạc Tang sao ? Anh cứ là như thế này ! Luôn nghĩ vấn đề theo hướng nghiêm trọng thôi ! “.

    Lạc Lâm : ” Là do em đã quá lạc quan rồi! Tình trạng bây giờ của Mục Mộc sao em lại dám để cho hắn ở chung với Lạc Tang ! “.

    Lạc Tang dừng động tác gấp quần áo lại, vểnh tai lên nghe kỹ càng.

    Tình trạng bây giờ của Mục Mộc ? Có ý gì chứ ?

    Giọng nói của Văn Sâm Đặc Tư mang theo nghẹn ngào: ” Nhưng nếu như y không ở chung với Mục Mộc, sẽ khiến cho mọi người trong bộ lạc nghi ngờ, mấy ngày trước em đi xem bệnh, còn có người hỏi em có phải quan hệ giữa Mục Mộc và Lạc Tang không tốt không thì em mới biết là có rất nhiều người tại trên chợ nghe thấy Mục Mộc nói với Hi Nhĩ rằng hắn không thích Lạc Tang… Nếu như Lạc Tang bị trục xuất khỏi bộ lạc, liền coi như chúng ta có thể chấp nhận việc này đi nhưng còn Mục Mộc và đứa nhỏ trong bụng của hắn thì phải làm sao bây giờ ? Anh muốn hai cha con bọn họ làm thế nào để sống đây ? “.

    Đang nghe trộm, Lạc Tang cảm thấy như bị sét đánh, cả người ngây ngẩn, sau đó lộ vẻ mặt không thể tin mà nhìn về phía Mục Mộc.

    Thuộc truyện: Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân