Home Đam Mỹ Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc – Chương 76: An bài của Tống Trí

    Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc – Chương 76: An bài của Tống Trí

    Thuộc truyện: Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

    Khi bọn họ trở lại căn cứ, khi nhìn thấy đống đổ nát bên ngoài căn cứ, Ngô Vận trợn mắt há mồm “Tôi f*ck… Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”

    Lối ra vào dành cho xe Hummer cũng bị sập tanh bành.

    Tiến sĩ Cook ngược lại trông vô cùng bình tĩnh, ả ra lệnh cho tất cả mọi người xuống xe dọn dẹp đống nổ nát để mở đường cho xe vào.

    Chu Thanh nghe được tin tức Chu Ngự đã trở về thì liền chạy ra khỏi phòng bệnh. Khi cậu chạy tới lối ra vào thì thấy tiến sĩ Khương đang ngây ngốc đứng đó.

    “Tiến sĩ Khương?” Chu Thanh nhìn theo tầm mắt của tiến sĩ Khương thì thấy Ngô Vận đang cõng thi thể của Tống Trí đi tới.

    Những người khác chạy theo ra cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ từng nghĩ đến cái chết của bản thân rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ nghĩ rằngTống Trí sẽ chết.

    “Đây là chuyện gì… Đã xảy ra cái gì…” Hàn Lật Đẳng nghe tin Chu Ngự về liền dẫn theo tiểu đội cấp cứu của mình chạy ra, cô thấy cảnh tượng trước mắt cũng ngây người.

    “Tôi không có chắc chắn… Liệu Tống tiên sinh đã chết hay chưa?”Chu Thanh hỏi.

    Hàn Lật Đẳng không nói hai lời liền chạy thẳng tới bên cạnh Ngô Vận, khi cô nhìn thấy vết thương bên thái dương của Tống Trí thì liền biết vô phương cứu chữa.

    “Anh ta đã chết. Cô không cần phải mắc công ‘cấp cứu’ nữa làm gì, bác sĩ Hàn.” Tiến sĩ Cook mở miệng nói.

    Tiến sĩ Khương lảo đảo suýt té ngồi trên mặt đất, cũng may Chu Thanh lẹ mắt đỡ lấy một bên tay, dùng sức cầm chặt lấy cổ tay hắn.

    Chu Thanh đã mơ hồ đoán ra mối quan hệ giữa Tống Trí và Tống Lẫm, cậu nắm chặt cổ tay của tiến sĩ Khương thầm nhắc nhở hắn cho dù bây giờ có khổ sở đến đâu thì cũng phải giữ vững bình tĩnh, tuyệt đối không được để cho tiến sĩ Cook nhìn ra sơ hở.

    “Tiến sĩ Khương, nhìn anh trông có vẻ rất đau buồn.” Tầm mắt của tiến sĩ Cook quét tới.

    Chu Thanh bỗng nổi lên một trận khẩn trương khó hiểu, mặc dù tầm mắt của tiến sĩ Cook không lia tới cậu nhưng lại khiến cậu có ảo giác như bị thần chết liếc nhìn.

    “Tôi…Chỉ là không ngờ… Mất đi một người anh em.” Tiến sĩ Khương nói.

    Hắn đang dùng sức kìm nén cảm xúc của bản thân.

    Chu Ngự và Ngô Vận nhìn nhau, bọn họ vẫn còn nhớ lúc Tống Trí giới thiệu về tập đoàn Cự Lực, tiến sĩ Cook và tiến sĩ Khương đều được ngài Eaton nhận nuôi.

    Tiến sĩ Cook đi tới bên cạnh tiến sĩ Khương khẽ vỗ vào vai hắn “Anh ta đã không còn là anh em của chúng ta nữa. Cạnh Hàng, tôi nghe nói anh và Tống Trí cùng nhau lớn lên ở một viện mồ côi, cho nên tôi nhắc nhở anh một điều, không nên học theo anh ta làm ra ba cái chuyện thiếu suy nghĩ đến nỗi không thể quay đầu lại.”

    Tiến sĩ Khương nuốt nước miếng đáp lại “Cô không cần lo lắng về việc này, tôi tự biết nên làm gì.”

    “Tốt lắm.” Tiến sĩ Cook xoay người lại nhìn mọi người “Như mọi người đã thấy, Tống Trí, người phụ trách căn cứ số năm đã chết. Tôi cũng rất là buồn, căn cứ cần được xây dựng lại, công việc cũng cần phải tiếp tục, nghiên cứu cũng cần có bước tiến triển mới, cho nên căn cứ số năm cần một người phụ trách mới.”

    Ngô Vận cúi đầu thầm cầu nguyện trong đầu: Quỳ lạy ông trời đừng để tiến sĩ Cook trở thành người phụ trách mới! Ngàn vạn lần đừng là tiến sĩ Cook!

    “Người này chính là bác sĩ Daniel!”

    Tiến sĩ Cook vừa dứt lời thì lập tức xung quanh xôn xao lên.

    “Cái gì? Bác sĩ Daniel?”

    “Sao lại là ông ta?”

    “Tôi nghĩ là cho dù Tống tiên sinh chết thì tiến sĩ Khương mới là người thay thế hợp lí chứ?”

    Nhưng rất nhanh tiếng nói xào xáo đều được lắng xuống.

    Chu Thanh không hiểu nhìn về phía bác sĩ Daniel, còn bác sĩ Daniel thì đã đi tới bên cạnh tiến sĩ Cook.

    “Bác sĩ Daniel, tôi hy vọng anh có thể quản lý tốt căn cứ số năm, đẩy mạnh tiến độ của các công trình nghiên cứu, không làm cho tập đoàn Cự Lực và ngài Eaton thất vọng.”

    “Tất nhiên rồi.”

    Tiến sĩ Cook đi tới trước mặt Chu Thanh vươn tay ra “Giáo sư Chu, thân thể của ngài không sao chứ?’

    “A… Tốt lắm…” Khoảnh khắc Chu Thanh nắm lấy bàn tay của tiến sĩ Cook, nhiệt độ của ả rõ ràng thấp hơn so với người bình thường.

    “Ngài Eaton luôn hy vọng ngài nhận được phương pháp chữa trị hiệu quả nhất. Tôi nghe nói ở Nibelungen này, bệnh tình của ngài được kiểm soát rất tốt, nhưng nếu trở lại thế giới của chúng ta thì sẽ tiếp tục tái phát, phải không?”

    “Ừm… Thật giống như có liên quan đến hàm lượng vi nguyên tố ở trong không khí hoặc là lượng oxi ở đây. Chu Thanh không hiểu tại sao tiến sĩ Cook lại nhắc chuyện này với mình.

    “Tập đoàn Cự Lực mới thành lập một ngành nghiên cứu mới ở đây. Mục tiêu chính của ngành này là nghiên cứu về khối u, mà khối u bên trong đầu ngài rất có giá trị tham khảo, tôi hy vọng ngài có thể hợp tác giúp chúng tôi tìm ra phương pháp chữa lành khối u, đồng thời khám phá bí mật tại sao Nibelungen có thể ức chế được sự phát triển của khối u.”

    “…” Chu Thanh há hốc nhìn về phía Chu Ngự.

    Chu Ngự nhíu mày lại, Chu Thanh sẽ trở thành điểm yếu để cho tập đoàn Cự Lực uy hiếp anh.

    Lúc này tiến sĩ Khương đi tới trước mặt Chu Thanh, cười nói “Như vậy rất tốt nha! Công việc nghiên cứu đúng là quá gấp rút, có thể đi tới ngành mới đó để điều dưỡng một chút cũng tốt lắm.”

    Chu Thanh nhìn tiến sĩ Khương, nhớ lại quan hệ giữa hắn cùng với Tống Trí, tựa như có thể công khai gì đó, vì thế trả lời “Tôi rất mong đợi lĩnh vực này có thể giúp tôi tìm ra phương pháp chữa trị tốt. Xin hỏi chừng nào tôi mới xuất phát?”

    “Bây giờ đi. Hệ thống phòng vệ của căn cứ số năm đã giảm sút rất nhiều, để ngài đợi ở đây thì không được an toàn cho lắm.” Tiến sĩ Cook phất phất tay, một tiểu đội được trang bị đầy đủ vũ trang đi đến.

    Đây căn bản không phải là hộ tống mà là uy hiếp.

    Chu Ngự tiến lên chắn trước mặt bọn họ.

    “Tôi tự mình hộ tống ngài đi.” Tiến sĩ Cook nói.

    “Tôi còn có một người bạn, muốn nói lời tạm biệt với anh ấy.”

    “Dĩ nhiên có thể, tôi cho ngài mười phút.” Tiến sĩ Cook lắc lắc cổ tay đeo đồng hồ.

    Chu Thanh gật đầu một cái rồi xoay người đi đến phòng bệnh của Bạch Ánh Đình.

    Vì Bạch Ánh Đình mới làm xong giải phẫu chưa lâu nên bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.

    Chu Thanh cúi đầu kề trán của mình lên trán của hắn.

    “Cám ơn anh đã cứu tôi. Mặc dù tôi không biết sau khi tỉnh lại thì anh sẽ là ai.”

    Dung nhan ngủ say của Bạch Ánh Đình trông rất yên bình. Chu Thanh không biết sinh vật cấp S kia đã rời đi hay chỉ là mệt quá mà cần nghỉ ngơi một chút.

    Tiến sĩ Cook nhìn về phía Ngô Vận, dửng dưng nói “Ngô Vận, ngài Eaton đã phái một đội ngũ bác sĩ chăm sóc cho con gái anh rồi. Anh có thể yên tâm làm việc ở đây.”

    “Cám ơn.” Ngô Vận phất tay, trên mặt là nụ cười châm chọc.

    “Còn Chu Ngự, anh có biết Mai Khê, cấp dưới cũ của anh đã kết hôn chưa?”

    Đầu ngón tay của Chu Ngự khẽ run lên. Tập đoàn Cự Lực đã biết tất cả những người có quan hệ với anh.

    Đây là lời cảnh cáo của Cook dành cho anh và Ngô Vận, đừng có dại dột làm ra bất kì chuyện phản bội nào với tập đoàn Cự Lực, cũng đừng nghĩ nửa đường cướp lấy Chu Thanh rời đi tập đoàn Cự Lực.

    Đây chính là thủ đoạn mà tập đoàn Cự Lực tóm gọn tất cả mọi người vào trong tay, trực tiếp mà hiểu quả.

    Mấy phút sau, Chu Thanh đã đeo ba lô đi tới chỗ tiến sĩ Cook, ả vỗ tay một cái nói “Xuất phát.”

    Lúc Chu Thanh đi ngang qua người Chu Ngự, anh liền nắm lấy tay cậu.

    Chu Thanh nhỏ giọng nói với Chu Ngự “Làm chuyện anh nên làm, không cần phải lo lắng cho em.”

    Nói xong, Chu Thanh liền đi theo tiến sĩ Cook.

    Trước khi rời đi, Cook xoay người nói với bác sĩ Daniel, người phụ trách mới của căn cứ số năm “Làm cho xong chuyện anh nên làm.”

    “Dĩ nhiên.” Bác sĩ Daniel gật đầu.

    Sau khi tiến sĩ Cook mang theo Chu Thanh rời đi, bác sĩ Daniel cất giọng nói với mọi người “Mọi người không cần phải lo lắng gì cả, tất cả vẫn như cũ. Nhưng trước hết tôi sẽ tìm hiểu chức năng nhiệm vụ của mỗi người, sau khi sắp xếp ổn thỏa mới bắt đầu giao nhiệm vụ cho mọi người, mà không phải biến mọi người thành bia đỡ đạn.”

    Ngô Vận nghiêng đầu nhìn Chu Ngự một cái.

    Mà trong đầu Chu Ngự đã vang lên giọng nói của Mặc Dạ “Nghe giống như những nhân viên công tác bên ngoài các anh không phải là ‘công cụ dò mìn’ í. Làm như tất cả thành quả nghiên cứu của bọn chúng đều không phải dựa trên mấy tấm bia đỡ đạn này à?”

    “Chu Ngự và Ngô Vận, tôi muốn chúng ta có thể nói với nhau vài lời, được không?” Daniel làm động tác ‘mời’.

    Bọn họ đi theo đối phương đến phòng làm việc của Tống Trí.

    Chẳng qua lần này đối diện không còn là vị Tống Trí nghiêm túc nữa, mà là Daniel.

    Ngô Vận vừa ngồi xuống liền trực tiếp gác hai chân lên, giọng điệu trào phúng nói “Hừ! Từ lúc nào ông bị tập đoàn Cự Lực cải tạo vậy?”

    Daniel cũng không trả lời vấn đề này, mà là gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn nói “Ít nhất thì tôi đã cứu Chu Thanh…Hơn nữa còn là hai lần. Tôi biết mọi người không hài lòng về việc tôi đứng bên phe tập đoàn Cự Lực, nhưng ngài Eaton là cha tôi, con trai mà không vâng lời cha thì chẳng có kết cục tốt đẹp.”

    “Ông đang ám chỉ Tống Trí sao? Một đứa con trai khác bị cha mình diệt gọn.” Ngô Vận cười.

    Chu Ngự trực tiếp húc cùi trỏ vào người Ngô Vận. Lúc này không nên đối nghịch với Daniel.

    “Không sao, tôi hiểu mọi người đang rất tức tối. Ngô Vận, tôi biết anh tức giận là vì con gái anh bị biến thành con tin. Còn Chu Ngự, cậu tức giận vì tập đoàn Cự Lực lấy cấp dưới cũ và em trai của cậu ra uy hiếp cậu, ép cậu vào khuôn khổ. Bất quá các người nên vui mừng đi, ít nhất các người còn giá trị lợi dụng cho tập đoàn Cự Lực. Nếu không, kết cục của các người chẳng khác gì Tống Trí đâu.” Daniel vừa cười nói vừa rót hồng trà kiểu Anh quốc.

    “Tôi càng thích cà phê đen hoặc là trà của Trung Hoa hơn.” Ngô Vận nói.

    “Nếu như không còn chuyện gì khác thì chúng tôi có thể rời đi được chưa?” Chu Ngự hỏi.

    “Nếu như các người không có hứng thú với hồng trà thì có thể về nghỉ ngơi. Việc xây dựng lại căn cứ cần rất nhiều chi phí và nhân lực, khoảng thời gian này cực cho các người rồi.”

    Chu Ngự và Ngô Vận sánh vai nhau đi trong thông đạo, Ngô Vận lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo, khẽ lắc lắc cho điếu thuốc trồi lên, lúc tính châm lửa thì phát hiện đang dùng bật lửa của Tống Trí.

    “Lúc trước hận không thể đánh nát cái bản mặt lạnh lùng của Tống Trí khi ngồi ở trong phòng làm việc. Bây giờ lại cảm ơn ổng vì đã cho tôi cái bật lửa này?” Ngô Vận cảm thấy sự đời thật lắm điều trào phúng.

    “Phải có kiên nhẫn, Ngô Vận. Nhìn tổng quát lịch sử của loài người đi, cho dù có đứng trên đỉnh kim tự tháp được bao lâu thì cuối cùng cũng sẽ có ngày bị lật đổ. Bất luận có mạnh mẽ đến cỡ nào.”

    “Cậu đang nói sinh vật cấp S hay tập đoàn Cự Lực vậy?”

    Ngay tại phía cuối thông đạo là bóng người của Mặc Dạ đang đứng đợi bọn họ.

    Ngô Vận rất thức thời dùng ngón cái chỉ chỉ một hướng khác “Bây giờ tôi đang chất đầy một bụng lửa giận nên phải đi uống miếng bia cho hạ hỏa đây.”

    Sau khi Ngô Vận rời đi, Chu Ngự nhìn thật sâu vào Mặc Dạ, giống như đang đứng trước ranh giới ngăn cách giữa hai thế giới, mà trước mặt là một vực thẳm sâu hoắm không thể nào vượt qua được.

    Nhưng chỉ trong một giây mà thôi, Chu Ngự liền đi tới ôm chầm lấy Mặc Dạ. (quào, lần đầu thấy anh chủ động o.O)

    Khí lực lớn đến nỗi cho dù có tan xương nát thịt cũng không hối tiếc.

    Chu Ngự tuyệt đối không sợ cái chết, nhưng anh lại sợ vĩnh viễn mất đi Mặc Dạ.

    Nỗi lòng sôi sục đang không ngừng dâng trào lên từ nơi sâu nhất trong linh hồn đến độ không thể nào vứt bỏ được, và đây cũng là lần đầu Chu Ngự cảm nhận được điều này.

    Trong suốt chặng đường trở về, anh có bao nhiêu mong muốn được lập tức ôm Mặc Dạ vào lòng. Nhiệt độ của Mặc Dạ là của anh, tất cả mọi suy nghĩ của Mặc Dạ đều là của anh.

    Anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình Mặc Dạ cô đơn ở đây, cũng tuyệt không muốn y giống Tống Lẫm khóc vì Tống Trí.

    Mặc Dạ thoáng ngây người một giây rồi vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Chu Ngự.

    Em có biết sau khi bị nhiễm bệnh độc kia, điều may mắn nhất của tôi là gì không? Chu

    Ngự thầm hỏi ở trong đầu.

    Là gì?

    Chính là không cần ngôn ngữ, cũng không cần bất kỳ ai phải hiểu, chúng ta đều có thể thấu hiểu được sự chân thật nhất của nhau.

    Cho nên đừng sợ, Chu Ngự. Anh sẽ không giống như Tống Trí chết ở trước mặt em, sẽ không để em phải chịu khắc sâu nỗi đau đớn tuyệt vọng đó mỗi khi nhớ lại.

    Không cần lo lắng cho em phải chịu nỗi đau đớn, vì em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh, sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương anh.

    Mặc dù tôi rất nhớ hình hài Dạ Linh của em nhưng tôi càng thích bây giờ hơn, có thể ôm ấp lẫn nhau.

    Vừa ngay lúc này, Hàn Lật Đẳng đã đi vào thông đạo.

    Chu Ngự buông Mặc Dạ ra, Hàn Lật Đẳng ngượng ngùng chỉ phương hướng tới phòng làm việc “Daniel muốn nói chuyện với tôi.”

    “Chúc cô may mắn.” Mặc Dạ cười một tiếng rồi sánh vai rời đi với Chu Ngự.

    Hàn Lật Đẳng vừa bước chân vào phòng làm việc, trong một giây nhìn đến Daniel thì không khỏi khẩn trương.

    “Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn hỏi cô về chuyện của Bạch Ánh Đình. Giáo sư Bạch sẽ không vô duyên vô cơ bị vỡ nội tạng đâu nhỉ?”

    Daniel hơi nghiêng mặt nhìn Hàn Lật Đẳng, trên người gã toát lên một cảm giác áp bách cực lớn mà trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy từ gã.

    Đây mới là Daniel chân chính, vẻ mặt ôn hòa từ trước tới giờ toàn là giả tạo.

    Hàn Lật Đẳng biết rất rõ, Daniel có thể thông qua máy thu hình nhìn rõ tất cả mọi chuyện hoặc là moi thông tin từ miệng của các nghiên cứu viên có có mặt ở thời điểm đó.

    “Tôi cũng không rõ những chuyện xảy ra vào hôm ấy. Chẳng qua là tôi nhận được thông báo cấp cứu nên mới tới phẫu thuật cho giáo sư Bạch. Nội tạng của ngài ấy chảy máu khá nhiều, lá lách và dạ dày bị vỡ nát… Tôi chưa từng gặp qua tình huống nào như vậy cả. Ngài ấy bị mất máu khá nhiều… Suýt chút nữa là tôi không thể cứu được.”

    Những gì Hàn Lật Đẳng nói đều là sự thật.

    “Được rồi, trên người giáo sư Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ sớm biết rõ thôi. Hàn Lật Đẳng, tôi đã quan sát cô được một thời gian. Cô rất độc lập, không có tình cảm sâu đậm với bất kì ai ở trong căn cứ này, người như cô luôn cố thủ ở cương vị của mình cho đến giây phút cuối cùng. Tôi rất thưởng thức cô. Bản thân tôi cũng không trông cậy vào cô vì tập đoàn Cự Lực mà rơi vào dầu sôi lửa bỏng, nhưng đồng thời tôi cũng không hy vọng cô làm ra bất kì chuyện gì vi phạm đến chức trách của mình.”

    “Vâng, tôi đã biết.” Hàn Lật Đẳng gật đầu.

    “Cô biết thi thể của Tống Trí đang ở đâu chứ?”

    “Tôi biết.”

    “Mau rút hết toàn bộ dịch tủy của hắn ra, không được để sót giọt nào. Sau đó hãy đưa tới chỗ của tôi.”

    “Vâng.”

    “Đi đi.”

    Khi Hàn Lật Đẳng vừa mới bước chân ra khỏi phòng làm việc thì liền dựa vào tường hít sâu một hơi, sau đó đi đến phòng chứa xác của Tống Trí. Lúc cô quẹt thẻ quyền hạn của mình lên cửa, thời điểm cửa mở ra cô liền ngây người.

    Bởi vì Khương Cạnh Hàng đang đứng bên cạnh thi thể của Tống Trí, hơn nữa trong tay hắn đang giơ cao con dao phẫu thuật, có vẻ như muốn cắt thi thể của Tống Trí ra.

    “Anh… Anh sao có thể vào đây được? Daniel chỉ trao quyền hạn bước vào căn phòng này cho tôi…” Một giây sau, Hàn Lật Đẳng liền biết là ai đã giúp Khương Cạnh Hàng đi vào.

    Tiến sĩ Khương ném con dao phẫu thuật xuống rồi rút súng ra, nhưng vì hắn đang trong tình trạng quá mức khẩn trương, khẩu súng trên tay cũng suýt bị rớt xuống, ngón tay của hắn run lẩy bẩy đặt trên cò súng, mở miệng nói “Đừng có ép tôi phải giết cô…”

    Ánh mắt của hắn đỏ ngầu, nước mắt trên mặt còn chưa có khô.

    “Anh… rất thân với Tống tiên sinh?” Hàn Lật Đẳng giơ hai tay lên hòng để tiến sĩ Khương tỉnh táo lại.

    “Chẳng qua tôi chỉ muốn lấy được thứ tôi cần. Lấy xong rồi tôi sẽ lập tức rời khỏi đây ngay.” Khương Cạnh Hàng nói.

    “Anh không sợ tôi nói Daniel biết? Coi như anh đã lấy được thứ anh muốn… nhưng Daniel sẽ lập tức tới đây bắt anh.”

    “Vậy thì coi như cô chưa từng gặp tôi!” Giọng nói của Khương Cạnh Hàng khàn khàn.

    “Thật xin lỗi… Tôi không thể. Bởi vì khi anh đang khóc, cả căn cứ này cũng đang vì Tống tiên sinh mà khóc thút thít, trừ phi có người biết ngài ấy đang làm gì, và tại sao lại bị tập đoàn Cự Lực trừ khử.” Hàn Lật Đẳng bước từng bước đến gần Khương Cạnh Hàng, chậm rãi dời đi khẩu súng trong tay hắn “Và anh cũng đang cần sự giúp đỡ, anh không phải là bác sĩ khoa ngoại, cho dù anh muốn lấy thứ gì ở trong người Tống tiên sinh ra nhưng anh lại không có kỹ thuật chuyên môn nào, chắc chắn sẽ phạm phải sai lầm.”

    (Khoa ngoại là một phân ngành trong y khoa, có liên quan đến điều trị bệnh hoặc phẫu thuật, mà phẫu thuật là thủ thuật chủ yếu trong khoa ngoại để chữa bệnh hoặc chuẩn đoán bệnh.

    Khoa nội là một phân ngành trong y khoa, có liên quan đến việc ngăn ngừa, chẩn đoán và điều trị các bệnh của cơ quan bên trong cơ thể.)

    Khương Cạnh Hàng mím môi, lại lặng lẽ rớt nước mắt, một câu cũng không nói nên lời.

    “Có thể tôi chỉ là một hạt cát nhỏ bé, tập đoàn Cự Lực sẽ không đoái hoài gì tới tôi. Nhưng mà… Tôi rất cảm ơn Tống tiên sinh, cám ơn ngài ấy đã cho tôi một ân huệ to lớn. Nếu anh là người mà ngài ấy tín nhiệm, tôi nhất định sẽ giúp anh. Bây giờ hãy mau tỉnh táo lại, nói cho tôi biết cần làm những gì?”

    “Ở sau lưng của cậu ấy… Chúng tôi đang nghiên cứu ra một loại thuốc có khả năng hóa giải dịch tủy phong ấn sức mạnh của sinh vật cấp S… Tôi muốn lấy nó ra. Mặc dù không nhất định là thành công, nhưng mà…”

    “Nhưng may ra có thể sẽ giúp Tống Lẫm khôi phục lại sức mạnh, phải không?”

    Hàn Lật Đẳng nhặt dao phẫu thuật lên rồi dứt khoát cắt phần thịt trên lưng Tống Trí, bên trong lộ ra một chuỗi viên con nhộng nhỏ bé nối tiếp nhau như sợi dây, chuỗi dây này gắn liền với dây thần kinh của Tống Trí, nếu chỉ cần sơ ý một tí là bị cắt rời ngay lập tức.

    “Cho dù là bất kì ai… Cấy những thứ này vào trong người Tống tiên sinh… đúng là quá mức tinh tế…” Hàn Lật Đẳng không ngừng bộc lộ cảm xúc.

    “Cô có thể giúp tôi lấy chúng ra được không? Tay tôi bây giờ run đến nỗi không cầm gì được…Tôi đúng thật là…” Khương Cạnh Hàng che mặt mình lại “Tôi thật sự không đành lòng cầm dao mổ cơ thể của cậu ấy ra…”

    “Vậy để tôi. Chúng ta phải nhanh lên, sau khi xong anh hãy lập tức rời đi ngay. Một khi Daniel biết được anh ở đây thì Lí Khiêm cũng sẽ xong đời.”

    Khương Cạnh Hàng ngây người “Sao cô biết… là Lí Khiêm?”

    “Nếu như anh có thể đi vào mà còi báo động không vang lên, nói hệ thống cho anh quyền hạn thì không bằng nói là Lí Khiêm cho anh. Hơn nữa bây giờ người được cấp quyền hạn kiểm soát hệ thống theo dõi không chỉ có mình Lí Khiêm mà còn có cả người của Daniel.

    Nhưng lại không có ai phát hiện anh lẻn vào đây, hẳn là vì Lí Khiêm đã dùng biện pháp nào đó để hack hệ thống.” Hàn Lật Đẳng tỉnh táo gắp từng viên con nhộng kia ra ngoài.

    Mấy phút sau, cửa phòng chứa xác mở ra, Daniel thong dong đi vào, Hàn Lật Đẳng bị dọa sợ suýt đánh rơi ống tiêm trong tay xuống đất, nhưng may là được Daniel nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

    “Bộ tôi là quái vật à?”

    “Không… Tôi không nghĩ là sẽ có người đi vào.”

    Daniel liếc mắt nhìn tư thế của Tống Trí, khẽ nhíu mày “Cô giải phẫu phần lưng của hắn?”

    “… Ngài nói muốn rút sạch không chừa một giọt… nên tôi…”

    Daniel mỉm cười trả ống tiêm lại cho Hàn Lật Đẳng “Không, cô làm rất tốt. Nên nhớ, một giọt cũng không được chừa lại.”

    Nói xong, có mấy tên đội viên đi vào mang đi ống tiêm chứa dịch tủy của Tống Trí.

    Hàn Lật Đẳng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may mười phút trước tiến sĩ Khương đã sớm rời đi.

    Lúc này, Chu Ngự và Mặc Dạ đi tới nhà ăn, chỉ nhìn thấy Ngô Vận ngồi trước bàn ăn, trên bàn cũng không có bia mà chỉ có một chai dịch dinh dưỡng.

    “Cậu có thể tưởng tượng nổi không? Bây giờ ngay cả thuốc lá và bia đều không có? Chúng ta chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng mà thôi!” Ngô Vận tức giận lắc lắc cái chai.

    Mặc Dạ cười ngồi xuống trước mặt hắn “Dịch dinh dưỡng rất tốt nha! Còn bia gì đó thì chỉ có hại cho sức khỏe mà thôi, nên bị cắt giảm. Dịch dinh dưỡng còn có thể mang theo trong lúc làm nhiệm vụ nữa nè. Daniel quả nhiên là có lòng muốn cho tất cả mọi người đều khỏe mạnh, thật là một vị bác sĩ tốt bụng.”

    “Nhảm nhí! Bia mới có lợi cho sức khỏe của ông đây!” Nếu như Daniel mà có mặt ở đây thì chắc chắn Ngô Vận sẽ tẩn một cú vào mặt của gã.

    “Vậy còn dưa hấu thì sao?” Mặc Dạ chống cằm hỏi Chu Ngự.

    Điều này làm cho Chu Ngự nhớ đến khoảnh khắc múc từng muỗng dưa hấu đút cho Mặc Dạ.

    “Để tôi đi hỏi thử.” Chu Ngự đứng dậy đi về phía phân phát thức ăn, nhưng anh chỉ cầm về được có một miếng dưa hấu.

    Anh đưa miếng dưa hấu tới cho Mặc Dạ.

    “Ài… Em có cảm giác như bị người ta chăn nuôi.” Mặc Dạ cười cắn một miếng.

    Cử chỉ của y trông vô cùng tao nhã, mỗi động tác hé miệng gặm dưa hấu đều mang theo nét quyến rũ khó nói nên lời.

    Ngô Vận che mắt đưa một chai dịch dinh dưỡng cho Chu Ngự “Thật là không dám nhìn.”

    “Lần sau nếu có cơ hội đi làm nhiệm vụ, em có thể giúp chúng tôi tìm trái cây ngon để ăn.” Chu Ngự nói.

    “Một lời đã định.”

    Mà lúc này, tiến sĩ Cook đang mang theo Chu Thanh đến căn cứ mới được xây dựng kia.

    Bọn họ bắt đầu tiến vào bên trong rừng rậm, đoàn xe phóng như bay qua các bóng cây.

    Ngay tại giây phút này, tài xế lái xe của tiến sĩ Cook đột nhiên bị trúng đạn, xe liền mất phương hướng sắp đâm vào cây cổ thụ ven đường, cũng may là tiến sĩ Cook nhanh tay bẻ lái sang một bên.

    Cái xe vì bị bẻ lái đột ngột nên xoay vòng vòng theo quán tính, làm cho Chu Thanh bị đụng đầu vào cửa kính.

    Đội hộ vệ của tiến sĩ Cook lập tức đề phòng xung quanh.

    Chu Thanh ôm đầu nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy ai cả.

    Lại thêm một phát đạn bắn tới, mục tiêu là tiến sĩ Cook!

    Có hai xe phía sau cũng chạy tới, nhưng tài xế của cả hai xe cũng bị bắn chết.

    Một giây tiếp theo, bánh xe của tiến sĩ Cook phát ra tiếng nổ chói tai, không thể chạy được nữa.

    “Chuyện… Chuyện gì xảy ra vậy…”

    Không đáp lại nghi vấn của Chu Thanh, tiến sĩ Cook liền khom người bước xuống xe, sau đó lôi Chu Thanh ra ngoài theo.

    Ả cưỡng chế đem Chu Thanh chắn trước người mình.

    “Đi!”

    Chu Thanh có cảm giác tiến sĩ Cook đang chỉa súng vào lưng mình.

    Thuộc truyện: Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc