Home Đam Mỹ Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 125: An giấc

    Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 125: An giấc

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

    Đền bù chiến tranh của Seeger đã được đưa tới Obi.

    Thua trận nhưng không thua khí thế, tuy đánh trận thua rồi, người Seeger vẫn không muốn phải mất mặt trước người Obi, khi vào thành, ai nấy đều ngửa đầu ưỡn ngực, khí thế mười phần. Nếu không phải biết thực tình, người trong vương thành Obi, sẽ cho rằng những người Seeger này không phải tới đưa khoản đền bù chiến tranh, mà tới để ‘thăm hỏi hảo hữu’ thuận tiện ‘gây chuyện’.

    Người Obi âm thầm nghị luận, người Seeger quả thật giống như một đám ngốc, quốc vương bệ hạ nên giáo huấn bọn họ vài lần, để đám người Seeger này biết, hoa tại sao lại đỏ như vậy!

    Hắc Viêm không tính là sư tử mở to mồm, nhưng con số bồi thường cũng đủ khiến quốc vương Jiera đau lòng một trận.

    Nếu không phải người Seeger đã được ‘trợ cấp’ ở nơi như thành Cary. Jiera tuyệt đối sẽ không cho tiền nhanh chóng như thế.

    Hắc Viêm biết rõ, kim tệ và bảo thạch đưa tới cho hắn, trên sáu mươi phần trăm đều là người Seeger cướp được từ chỗ khác, chỉ có không tới bốn mươi phần trăm là lấy từ quốc khố Seeger, nhưng hắn không để ý.

    Đối với quốc vương cự long mà nói, có kim tệ là được, bất luận kim tệ này tới từ đâu.

    Tể tướng Murphy tiếp đãi sứ giả Seeger, không biết xuất phát từ mục đích nào, lần này dẫn đội tới vương thành Obi, lại là tể tướng Seeger Jonjo. Nếu không bận tâm thân phận đối địch, hai tể tướng đại nhân đồng dạng thường xuyên đau đầu vì quốc vương tùy tính, tuyệt đối sẽ có ngôn ngữ chung.

    Tể tướng và tể tướng, hai mắt ngấn lệ.

    “Bệ hạ, đây là toàn bộ số bồi thường mà người Seeger đưa tới, còn có thêm một ngàn con dê và năm trăm con chiến mã.”

    Hắc Viêm gật đầu, xuống khỏi vương tọa, vạt dưới trường bào đen đi loanh quanh quanh mấy cái rương chứa bảo thạch và kim tệ. Đột nhiên, hắn dừng lại trước một rương bảo thạch, rương không lớn, chỉ bằng bốn nắm tay của người trưởng thành, đặt phía trên một cái rương chứa kim tệ. Nắp rương đã mở ra, bên trong là bảo thạch đủ màu, chói mắt nhất, là một viên bảo thạch màu đen trong đó.

    Bảo thạch màu đen không hiếm thấy, nhưng viên có màu như trời đêm trước mắt này, lại vô cùng quý hiếm.

    Obi không có loại bảo thạch này, Seeger cũng không có. Còn người Seeger từ đâu lấy được bảo thạch này, Hắc Viêm không để ý, chỉ là, bảo thạch đen khiến hắn lại nhớ tới mái tóc đen kịt, đôi mắt đen kịt của Tống Mặc, thân thể giống như lại trào lên cảm giác kỳ quái.

    Nóng bức, nhưng không đáng ghét.

    Con mắt màu vàng vụt qua tia sáng khó giải thích, Hắc Viêm đóng nắp rương lại, nói với quan thị tùng cung đình đứng bên cạnh, “Đưa cho lãnh chủ Grilan.”

    Quan thị tùng cong người hành lễ, không nói thêm một câu, triệu tập thị tùng tới, nâng rương lui ra khỏi phòng.

    Hành động của Hắc Viêm dọa tới Murphy. Tể tướng đại nhân kinh ngạc há to miệng, quốc vương bệ hạ, vậy mà đi tặng đồ cho người khác? Lẽ nào, hắn lại có được vũ khí uy lực cường đại nào khác từ chỗ lãnh chủ Grilan sao?

    “Không có.” Hắc Viêm nhìn Murphy một cái, “Ta tặng đồ cho người khác, rất kỳ quái sao?”

    Kỳ quái! Rất kỳ quái! Vô cùng kỳ quái!

    Có một thoáng, tể tướng Murphy xém chút cho rằng đầu của quốc vương bệ hạ bị sét đánh, lối suy nghĩ không thể trở về bình thường.

    Tể tướng Murphy không nói gì, nhưng biểu tình vụt qua trên mặt lại bán đứng ông.

    Hắc Viêm tức chết.

    Nhìn Murphy, cự long thầm nghĩ, gần đây hắn có phải hơi hài hòa quá, tính khí tốt quá chăng?

    Thực ra, người cho rằng con rồng bụng bự bị sét đánh trúng đầu, không chỉ là tể tướng đại nhân của Obi.

    Tống Mặc nhận được rương bảo thạch này, giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, có lẽ là gặp phải chuyện không thể nào tin nổi.

    “Ngươi nói lại lần nữa?”

    “Rương bảo thạch này, là quốc vương bệ hạ tặng cho ngài.”

    Thật sự là Hắc Viêm tặng? Tống Mặc hoài nghi nhìn Saivans.

    Tuyệt đối không sai! Saivans khẳng định gật đầu, vì tăng thêm sức thuyết phục, còn lấy khăn tay của quốc vương ra.

    Tống Mặc lảo đảo lùi liền ba bước, mắt trợn còn lớn hơn trống đồng, hai tay vẽ một dấu chéo lớn trước ngực, nhìn chằm chằm cái rương, chỉ thiếu gào lên: “Yêu nghiệt, mau hiện nguyên hình!”

    Thấy phản ứng của Tống Mặc, Saivans há miệng, nhưng lại không nói gì.

    Cũng đúng, quốc vương bệ hạ mà lại tặng cho người khác một rương bảo thạch mà chẳng có lý do nào cả, đây thật sự không thể nào tin nổi. Thậm chí có thể nói là một trong mười đại kỳ tích của Obi. Khi bảo thạch được đưa tới hành tỉnh tây bắc, tổng đốc đại nhân cũng bị dọa trực tiếp trượt từ ghế xuống đất.

    Có thể thấy hình tượng bủn xỉn tham lam của Hắc Viêm đã khắc sâu lòng người thế nào. Ngay cả tiểu đệ thủ hạ của hắn cũng cảm thấy boss tặng quà cho người khác là chuyện đáng sợ cỡ nào.

    Theo cách nói của Tống Mặc, một con cự long chỉ lấy vào không bỏ ra, xem kim tệ như mạng sống, chỉ số tham lam cấp mười sao, mà lại đi tặng cho y một rương bảo thạch, nếu như không có âm thầm đánh chủ ý nào, thuần túy là chuyện viễn vông.

    Liên tưởng tới một trăm kim tệ nhiều hơn trước đó, lại nhìn rương bảo thạch bày trước mắt, mồ hôi lạnh của Tống Mặc thấm ướt sơ mi, cho dù là giữa trưa của ngày hè nắng gắt, nhưng sau lưng vẫn trào lên một làn khí lạnh.

    Con rồng bụng bự đó, rốt cuộc muốn làm gì?

    Saivans vỗ vỗ bụng tướng quân đã có quy mô của mình, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, ngài không cần phải nghĩ quá nhiều, có lẽ đây chỉ là một phút tâm huyết dâng trào của quốc vương bệ hạ.”

    Câu này, Saivans nói thật sự không có chút nào đáng tin. Tống Mặc nhìn hắn một cái, hắn cũng nói là ‘có lẽ’, không phải sao? Tống Mặc mới không tin con rồng bụng bự đó sẽ hảo tâm như thế, nhưng Hắc Viêm đánh chủ ý gì, y thật sự nghĩ không ra.

    Vũ khí? Kẹo? Rượu nho? Hay là gì khác?

    Tống Mặc nhíu mày, nhìn bảo thạch trước mắt, giống như củ khoai môn bỏng tay, thứ này, thật sự không ăn nổi mà…

    “Nếu không.” Tống Mặc gian nan nuốt nước miếng, “Ngươi mang về đi?”

    Nghĩ cũng biết, đẩy thịt đã dâng tới miệng ra, Tống Mặc phải hạ quyết tâm lớn thế nào, ngặt nỗi rương bảo thạch này y thật sự không dám nhận, bỏng tay nha!

    “Cái này không được.” Saivans vội xua tay, đùa à, quốc vương bệ hạ chỉ đích danh là bảo thạch đưa cho lãnh chủ Grilan, hắn mang về, tính là sao? Bệ hạ liệu có cho rằng hắn tham ô, trực tiếp đưa hắn lên đoạn đầu đài không cơ chứ?

    Saivans không tự chủ run run, cuộc sống rất tốt đẹp, hắn còn rất trẻ tuổi, vì một rương bảo thạch mà lên đoạn đầu đài, quá thiệt!

    Nghĩ nghĩ, Saivans nói: “Không lâu trước người Seeger đã đưa khoản bồi thường chiến tranh tới vương đô, rương bảo thạch này cũng được đưa tới cùng, rất có thể bệ hạ vì cảm kích vũ khí ngươi thiết kế đã phát huy tác dụng lớn trong cuộc chiến.”

    Lý do này nhìn thì cũng có lý, nhưng nghĩ kỹ, lại trăm ngàn sơ hở.

    Nếu Hắc Viêm có giác ngộ này, Tống Mặc sẽ không đi lòng vòng nhìn con rồng bụng bự nữa.

    Suy nghĩ đắn đo, Tống Mặc vẫn nhận rương bảo thạch. Không biện pháp, y không thể thật sự bảo Saivans mang rương về, cũng không thể chạy tới vương cung Obi, đối mặt hỏi con rồng bụng bự đó rốt cuộc đánh chủ ý gì. Tống Mặc có dự cảm, nếu y chủ động đi tìm Hắc Viêm, tuyệt đối là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.

    “Có lẽ, con rồng bụng bự đó thật sự chỉ nhất thời tâm huyết dâng trào?”

    Nhìn đám người Saivans đi xa, Tống Mặc lầm bầm tự nói như thế.

    Lão quản gia John đứng sau lưng Tống Mặc, vẫn vẻ mặt nghiêm túc, nhưng miệng thì lại nói ra một câu dọa Tống Mặc lông tơ dựng đứng, tóc tai sợi nào sợi nấy cũng cứng đơ: “Lãnh chủ đại nhân, cự long chỉ tặng quà cho đối tượng mình theo đuổi.”

    Cái giề?!

    Tống Mặc đột nhiên quay đầu, mặt xung huyết nhìn lão John: “Quản gia, ông nói cái giề?”

    “Tôi nói, quốc vương bệ hạ của Obi, rất có thể đang theo đuổi ngài.”

    “Thật sao?”

    “Nếu không có gì bất ngờ, thì nắm chắc tám chín phần.” Lão John nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Tính thử, con cự long đó tuy chưa thành niên, nhưng cũng biết phát tình.”

    “Quản gia, có thể đừng kình bạo như thế không? Ta cảm thấy cái này còn khó tin hơn là hắn bị quốc vương Seeger đánh bẹp dí.”

    Lão John cười cười, “Có thể là tôi nghĩ sai. Lãnh chủ đại nhân, cơm tối hôm nay, ngài muốn ăn gì?”

    Tống Mặc: “…” Chủ đề chuyển biến cũng hơi bị nhanh nha?

    Tuy ngoài miệng nói không tin, nhưng Tống Mặc vẫn ghi nhớ lời của lão John. Chuyện phát sinh tiếp theo, tựa hồ đang chứng minh câu nói của lão John, tổng đốc đại nhân của hành tỉnh tây bắc cứ cách một thời gian thì sẽ tới Grilan một lần, mỗi lần đều sẽ mang thứ khác tới, không có cái nào ngoại lệ, đều là quà tặng cho Tống Mặc.

    Từ bảo thạch chưa qua điêu khắc, đến trang sức chế tác tinh xảo, rồi tơ lụa hoa mỹ tới mức giá trị ngang với vàng, thậm chí còn có mấy con bì bì thú!

    Tống Mặc ôm hai con bì bì thú màu đen hiếm thấy, khóe miệng co giật, y có thể nói, y rất ngưỡng mộ ghen tỵ với kẻ giàu cao đẹp trai của dị thế chứ?

    Tống Mặc cũng vẫn rất cẩn trọng, mỗi lần Saivans tặng quà, y đều sẽ để hắn mang về số kẹo và rượu nho đồng giá trị, bất luận thế nào, Tống Mặc không dám nhận không những thứ này. Y cũng từng thử muốn thông qua Saivans đưa thứ Hắc Viêm đã tặng y trở về, nhưng không một lần thành công. Bạn đang

    Một đoạn thời gian như thế, Hắc Viêm không có dấu hiệu sẽ ngừng tay, cho dù hắn có ra ngoài đánh nhau, trở về cũng không quên lại tặng cho Tống Mặc một phần quà.

    Hắc Viêm không phải người bình thường, cũng không phải thủ đoạn bình thường có thể đánh tan. Tống Mặc không muốn thật sự chọc giận hắn, nhưng cũng không có biện pháp nào tốt có thể khiến hắn đánh tan suy nghĩ này.

    Cũng không thể trực tiếp nói với hắn, ta có người yêu rồi, ngươi đừng mong nhớ nữa chứ?

    Không phải là tìm chết thì là gì?

    Tống Mặc đau đầu muốn nứt, bị một con rồng bụng bự mong nhớ, ngủ cũng nằm mơ ác mộng.

    Tình huống này ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệu xuất công tác và chất lượng giấc ngủ của Tống Mặc, lãnh chủ đại nhân quyết định, không thể tiếp tục như thế nữa, phải nghĩ biện pháp…

    Thế là, vào một đêm nguyệt hắc phong cao, lãnh chủ đại nhân trằn trọc trăn trở, phẫn nộ tung mềm, trùm áo khoác lên, rời khỏi phòng ngủ, trực tiếp xông vào phòng Rhys.

    Tiếng mở cửa đánh thức ma tộc chỉ mới ngủ, Tống Mặc nắm tay nắm cửa, tay kia cầm ngọn nến, ánh sáng của ngọn nến lắc lư trong bóng tối, chiếu sáng nửa gương mặt thanh tú của y, đổ bóng lên vách tường, đôi mắt màu đen, nhìn chằm chằm Rhys. Ánh mắt đó, khiến tâm can nhỏ bé của ma tộc không khỏi run rẩy một cái.

    Rhys cẩn thận hỏi: “Thân ái, ngươi muốn làm gì?” Nếu trong tay Tống Mặc không phải đang cầm nến, hắn quả thật cho rằng thân ái dự định nửa đêm cho hắn một phát súng chết luôn trên giường. Biểu cảm này, thực sự quá đáng sợ.

    Tống Mặc đá một cái lên cửa phòng, hung ác mài răng, “Làm ngươi!”

    Rhys muốn khóc, đây là lời thoại mà hắn vẫn luôn muốn nói, nhưng không nói ra được…

    Tống Mặc không quan tâm nhiều như thế, đi tới bên giường, đặt giá nến lên tủ đầu giường, cách lớp chăn, trực tiếp ngồi quỳ trên người Rhys, tay nắm mái tóc dài rũ trên gối, cúi đầu, hôn như cắn lên môi Rhys, nụ hôn mang theo bạo ngược và huyết tanh, kích khởi dã tính chôn sâu trong thân thể nam nhân, hơi thở của hai người đều trở nên thô nặng.

    Tiếng răng môi ma sát và tiếng nuốt nước miếng vang lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh mịch.

    Nụ hôn kết thúc, Tống Mặc tách khỏi môi Rhys, liếm lên khóe môi bị cắn rách của mình, hít một hơi: “Nói đi, làm, hay không làm?”

    Rhys nhìn Tống Mặc, có thể từ sâu trong đôi mắt màu đen đó, nhìn thấy được nôn nóng và bất an, tay vuốt lên mặt Tống Mặc, ngửa đầu, nhẹ ngậm môi Tống Mặc.

    Nụ hôn này hoàn toàn khác cái vừa rồi, dịu dàng, thương yêu, Tống Mặc cảm thấy, mình dường như bị Rhys xem là giọt nước chạm vào liền vỡ, ngay cả tiếp xúc cũng trở nên vô cùng cẩn thận.

    Y không phủ nhận, y thích cảm giác này.

    Tâm trạng thấp thỏm bất an vì hành động khó hiểu của Hắc Viêm cũng dần bình ổn lại, hai mắt nhắm chặt, cảm thụ nụ hôn nhẹ không ngừng đặt lên môi, lên mặt, cổ và tai, giống như làn gió nhẹ ấm áp thổi qua, mang đi bất an và nôn nóng, mang tới an tâm và tĩnh mịch.

    Rhys ôm eo Tống Mặc, lật người, áp y dưới thân. Tống Mặc vòng hai tay ôm vai Rhys, hai người chỉ hôn lẫn nhau, tựa hồ ai cũng không có ý định tiếp tục bước tiếp theo.

    Rhys vén chăn ra, bọc lấy cả hai người, môi đặt lên cổ họng Tống Mặc, liếm hầu kết nhô lên, không ngoài ý muốn, người trong lòng bắt đầu run rẩy, nhẹ cắn một cái, run càng lợi hại.

    Tiếng cười thấp nhẹ vang lên, đầu ma tộc bị gõ một cái, không dùng sức, nhưng âm thanh của Tống Mặc vẫn hung ác như vừa rồi: “Không được cười!” Đây là chỗ mẫn cảm của y, tuyệt đối là chạm liền run, muốn nhịn cũng không được.

    Rhys lại cười càng dữ, cả người nằm bệt trên người Tống Mặc, cười tới mức vai cũng run.

    Tống Mặc cũng nhịn không được cười ra tiếng, y không biết tại sao, chỉ là muốn làm thế mà thôi.

    Khi y thấy đôi mắt biển xanh tràn đầy ý cười đó, nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đó, thoáng chốc, lồng ngực giống như bị một cảm xúc không tên lắp đầy, mang theo chua xót, nhưng lại khiến tim y tràn đầy.

    Rhys cười đủ rồi, vén tóc trước trán lên, cúi đầu hôn trán Tống Mặc, “Ngủ đi.”

    Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua vết thâm dưới mắt Tống Mặc, “Mấy hôm nay ngươi không ngủ ngon đúng không?’

    “Không hỏi tại sao à?”

    “Không.” Rhys ôm Tống Mặc vào lòng, cọ cọ mặt Tống Mặc, “Ta chỉ cần biết, ngươi nguyện ý tới chỗ ta tìm an ủi, vậy là đã đủ.”

    Tống Mặc không nói tiếp, chậm rãi nhắm mắt lại.

    Rhys lặng lẽ nhìn Tống Mặc một lúc, đôi mắt màu biển xanh biến thành màu đỏ, ai cũng không thể dòm ngó đồ của hắn, cho dù là cự long, cũng vậy!

    Hắn sẽ cho con cự long dám dòm ngó bảo vật của người khác trả giá…

    Trăng treo giữa trời, ngọn nến trong phòng cháy sạch tới hết, tắt ngúm, hai người trên giường cũng ngủ say.

    Hai người trán kề nhau, mười ngón giao nhau, tóc đen và tóc nâu quấn vào nhau, giống như kết thành lời thề cổ xưa…

    Trong một căn phòng khác, Laurent đứng trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn ánh trăng màu bạc trên trời, thấp giọng nói: “Orlando, ngươi còn không chịu tỉnh dậy sao…”

    Thuộc truyện: Dị Thế Đại Lĩnh Chủ