Home Đam Mỹ Dị Thế Lưu Đày – Chương 328: Nguy hiểm kề gần Nguyên Chiến

    Dị Thế Lưu Đày – Chương 328: Nguy hiểm kề gần Nguyên Chiến

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

    37607522-volcano-wallpaper

    “Bây giờ Nguyên Chiến đã làm hắn chịu không nổi, nếu lại còn ‘nhiều ham muốn’ hơn nữa, có phải hắn nên xây cho tên đó một cái hậu cung không?”


    “Đại nhân, nghe nói các anh cứu được một nô lệ, tôi, tôi là chú nó, tới đón nó về.” Ngoài cửa có một nô lệ trên mặt mang hình xăm, bận một cái váy da dê cứng ngắc, cảm nhận được luồng gió ấm áp bên trong phả lên mặt, có hơi co rúm lại.

    Đinh Phi không cho người tiến vào, nô lệ kia cũng rất tự giác, đứng ở cửa mà vẫn không dám ngó vào trong.

    Nghiêm Mặc bảo Doanh Thạch đừng lộn xộn, rồi đi tới cửa, nhìn nhìn nô lệ trước mặt.

    Nam nô nọ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, có thể nói là còn khá cường tráng, mặt mũi không dơ bẩn, Nghiêm Mặc có thể nhìn rõ ngũ quan của anh ta. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, nô lệ này lại có không ít chỗ giống với cậu nô lệ thiếu niên kia, chẳng lẽ hắn đoán sai?

    “Anh nói anh là chú của thằng nhóc đó? Là anh em của cha nó hay là anh em của mẹ nó?” Nơi này không có cách gọi ‘cậu’, anh em của cha mẹ hai bên đều gọi là ‘chú’.

    Có lẽ Nghiêm Mặc thoạt nhìn trông thật hòa ái, giọng nói lại ôn hòa, nên nô lệ kia không còn sợ hãi như lúc đầu nữa: “Bẩm đại nhân, tôi là anh của mẹ nó.”

    Nghiêm Mặc gật đầu, nghiệm chứng suy đoán của mình, nhưng bây giờ hắn không muốn trả đứa nhỏ này về: “Nó bị thương rất nặng, gãy xương sườn, tay và chân cũng gãy, nội tạng bị dập, không thể cử động, đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”

    “Sao? Sao lại bị thương nặng như vậy?” Môi người đàn ông nọ run rẩy, không biết do lạnh hay do giận: “Đại nhân, tôi, tôi có thể gặp nó không?”

    Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, vẫy tay: “Vào đi.”

    Người đàn ông nọ vội đi theo, vừa tiến vào đã được bầu không khí ấm áp vây lấy, nhưng anh ta không dám nhìn lung tung, chỉ cúi đầu đi theo Nghiêm Mặc. Anh ta có thể cảm giác được tầm mắt của người bên trong đang đặt trên người mình, điều này làm hai tay anh ta có chút run rẩy.

    Đinh Phi khép cửa lại, cũng đi qua.

    “Nhóc đó ở trong đấy, tôi đã trị liệu cho nó một chút, để tránh thương thế của nó nghiêm trọng hơn, anh đừng có chạm vào nó, cũng đừng đánh thức nó.” Nghiêm Mặc dừng lại, cười cười, hắn phát hiện ra cậu thiếu niên vốn nên hôn mê lúc này lại hơi động đậy mí mắt.

    “Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn!”

    Người đàn ông nọ quỳ trên tấm da thú trải dưới đất, anh ta nhìn tấm da lông dày đắp trên người cậu thiếu niên, không dám chạm vào. Sắc mặt cậu thiếu niên tốt hơn những gì anh ta tưởng tượng, có lẽ là do ánh lửa cũng nên.

    Người đàn ông nọ vươn một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má cậu thiếu niên, rồi lại nhanh chóng rút tay về, hai mắt ánh lên một tầng nước.

    Nghiêm Mặc làm như lơ đãng hỏi: “Có phải đứa nhỏ này đắc tội tên người hầu kia không, chẳng làm gì cả mà đã bị đánh thảm thương như vậy?”

    Vẻ mặt của người đàn ông nọ lập tức bùng lên lửa giận: “Cương Tam đố kỵ với Trệ Tử, bởi vì Trệ Tử dễ nhìn, có một lần Thước đại nhân khen nó, muốn Trệ Tử hầu hạ mình, còn nói sẽ giải trừ thân phận nô lệ cho nó, thế nên Cương Tam hận Trệ Tử, tên đó cảm thấy nếu ngày ấy không phải Trệ Tử đứng cạnh mình, vậy người được Thước đại nhân nhìn trúng sẽ là mình, tên đó muốn làm người hầu bên cạnh Thước đại nhân. Nhưng sau đó, không biết sao Thước đại nhân lại quên mất chuyện này, Cương Tam thì bắt đầu ăn hiếp Trệ Tử, lần này, lần này lại đánh nó ác như vậy…”

    Người đàn ông nọ giận lắm, muốn mắng chửi nhưng đột nhiên nhớ đến thân phận của mình, sợ bị tố cáo nên vội vàng ngậm miệng, rất hối hận vì vừa rồi đã nói nhiều như vậy.

    “Thì ra là thế, vậy anh đưa nó về không sợ Cương Tam tiếp tục lấy nó ra xả giận sao?” Nghiêm Mặc để ý thấy vẻ mặt của người đàn ông nọ, có vẻ như không giống nói dối.

    Người đàn ông nọ cắn môi: “Tôi nghe nói Cương Tam bị…” Lời sau anh ta nói rất nhỏ: “Bị chiến sĩ của đại nhân đánh cho sắp chết, tên đó chỉ là người hầu mà thôi, thần điện sẽ…”

    “Không cần phải nói.” Nghiêm Mặc cắt ngang, hắn sợ người nọ nói xong, mình sẽ phải đi cứu cái tên Cương Tam kia.

    Người đàn ông nọ còn tưởng mình nói sai cái gì, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, không dám nói nữa.

    “Sao cha mẹ đứa nhỏ này lại không tới?” Nghiêm Mặc cứng ngắc dời đề tài.

    Người đàn ông nọ mới đầu có hơi mờ mịt, sau đó lại đầy vẻ bi thương lẫn phẫn nộ nhưng phải nhẫn nhịn: “Cha mẹ nó đã sớm chết rồi, em gái tôi sinh hạ nó chưa được bao lâu thì hai người đều chết.”

    “Ồ? Chết như thế nào?”

    Người đàn ông nọ lấy làm lạ, trộm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc rồi lại vội vàng cúi đầu, siết chặt nắm tay: “Bọn họ phạm sai lầm, bị đánh chết.”

    “Em gái anh cũng là nô lệ? Người hầu hạ trước kia là ai?”

    Người đàn ông nọ càng cảm thấy kỳ quái, anh ta không rõ vì sao ông lão này lại muốn hỏi những vấn đề đó: “Cả nhà chúng tôi đều là nô lệ, em gái tôi từ nhỏ đã xinh đẹp, nó làm nữ nô trong vương cung.” Lúc nói câu sau, anh ta còn có chút kiêu ngạo, khi đó nhờ có em gái trong vương cung, mà cả nhà bọn họ mới sống tốt hơn những nô lệ khác một chút.

    “Trước và sau khi đứa nhỏ được sinh ra, em gái anh với cha đứa nhỏ có gì kỳ quái không?”

    “Đại nhân?” Người đàn ông nọ không chịu nói: “Sao ngài lại hỏi cái này?”

    Nghiêm Mặc cười, nói thẳng: “Anh không cảm thấy ngũ quan của đứa nhỏ này rất giống Ngô Thượng Thước đại nhân à?”

    Ầm! Vẻ mặt của người đàn ông nọ như bị sét đánh, anh ta hoảng loạn: “Đại nhân, lời này không thể nói lung tung, ngài đang nói cái gì vậy, tôi, tôi phải đi rồi, ngày mai tôi lại đến thăm Trệ Tử.”

    Người đàn ông nọ đứng dậy muốn đi, nhưng lại quay người, nói như cầu xin: “Đại nhân, lời này xin ngài đừng nói ra trong thành, em gái tôi chỉ có một đứa con nhỏ này, tôi cũng không có con, nếu lời này bị truyền ra ngoài, nó sẽ không sống nổi mất.”

    “Tôi biết, anh yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả. Đinh Phi, lấy một khối thịt nướng qua đây.”

    “Đại nhân, không cần, ngài đã cứu…” Người đàn ông nọ không ngờ Nghiêm Mặc chẳng những không tức giận mà còn muốn đưa thịt nướng cho mình, liền sợ tới mức liên tục xua tay.

    Đinh Phi cầm một khối thịt nướng còn nóng lên, dùng lá cây bọc lại, rồi nhét vào tay người nọ: “Cầm đi, thằng nhóc ở chỗ chúng tôi, anh không cần lo lắng, Mặc vu của chúng tôi rất lợi hại, à, trời đã tối, trên đường về nhớ cẩn thận.”

    Người đàn ông nọ cơ hồ như bị Đinh Phi đẩy ra ngoài cửa, chờ khi cửa đóng lại, anh ta cúi đầu nhìn khối thịt nướng nóng hổi trong tay, lập tức giấu vào trong ngực rồi dùng hai tay ôm ngực, nhờ chút hơi nóng của khối thịt mà đội gió lạnh quay về.

    Lời nói của lão Đại Vu kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh ta, anh ta cũng đã từng hoài nghi điều đó, nhất là cái chết đột ngột của em gái mình và người đàn ông của nó, sau khi đứa nhỏ lớn lên, diện mạo ấy đã làm dấy lên một vài tin đồn nhảm, nhưng giới quý tộc Ngô Thượng không có sự quan tâm nào dành cho đứa nhỏ này đó, cũng chỉ có một lần duy nhất là cái lần Thước đại nhân đưa ra đề nghị như vậy, nhưng rồi lại quên đi sạch sẽ.

    Nếu Trệ Tử thật sự là huyết thống của Ngô Thượng, thì sao giới quý tộc Ngô Thượng lại chẳng quan tâm gì đến nó?

    Người đàn ông nọ lắc đầu, chôn tất cả kỳ vọng không nên có xuống thật sâu trong lòng.

    Trong cái lán lớn.

    Nghiêm Mặc ngồi xuống bên tấm da thú, sờ sờ trán cậu thiếu niên: “Tố chất thân thể nhóc không tồi, tỉnh sớm hơn tôi dự đoán.”

    Mí mắt cậu thiếu niên rung rung, không mở, nhưng tay nó lại lặng lẽ siết chặt tấm da thú. Nó nghe thấy tiếng đập cửa mới tỉnh lại, vừa rồi chú nó tới, nó muốn nói chuyện với chú, nhưng nó vẫn kiềm chế, khi đó nó vẫn chưa rõ tình huống của mình, sau khi nghe cuộc đối thoại giữa chú với ông lão kia nó mới biết được, người của bộ lạc này đã cứu nó, có điều nó vẫn rất sợ hãi.

    Nghiêm Mặc cười nhẹ: “Nếu không kiểm tra thân thể nhóc kỹ càng, tôi cũng không biết nhóc đã thức tỉnh năng lực huyết mạch.” Lúc ấy hắn cảm thấy trong thân thể cậu thiếu niên này có một cổ năng lượng dao động, vậy nên hắn mới mang cậu vào phòng thí nghiệm kiểm tra tỉ mỉ.

    Cậu thiếu niên mở bừng mắt, quay đầu nhìn thẳng vào ông lão: “Ông… khụ khụ!”

    “Từ từ thôi, đừng sợ, nơi này không có ai ăn thịt nhóc cả.”

    “Tôi… thức tỉnh năng lực thần huyết? Thật sao?” Giọng nói của cậu thiếu niên mang theo chút khàn khàn đặc biệt của thời kỳ vỡ giọng, nó muốn ngồi dậy, nhưng bị Nghiêm Mặc đè xuống.

    “Đừng lộn xộn, xương cốt nhóc còn đang bị thương. Nhóc không biết mình thức tỉnh à?”

    Cậu thiếu niên cứng đờ lắc đầu, chậm rãi nói: “Khoảng thời gian này tôi cứ cảm thấy khó chịu trong người, đầu rất đau, toàn thân nóng hổi, tôi còn tưởng mình bị bệnh.”

    Những người khác nghe thấy tư tế đại nhân nói cậu thiếu niên nô lệ đã thức tỉnh năng lực thần huyết, liền tò mò bu lại.

    Nguyên Chiến hỏi Nghiêm Mặc: “Năng lực của nó là cái gì vậy?”

    “Cái này sao mà tôi biết chứ?”

    “Ta biết, từ từ.” Chú Vu thò đầu qua, lục lọi trong ngực một hồi rồi lấy ra một cái cốt khí: “Đây chính là thứ mà ta khó khăn lắm mới cướp được từ tay đám người của thần điện Không Thành, chỉ cần một giọt máu là có thể biết được năng lực thần huyết là cái gì.”

    “Ồ? Còn có kiểu cốt khí như vậy hả?” Nghiêm Mặc rất ngạc nhiên, vươn tay lấy qua xem từ đầu tới chân.

    Cốt khí hình cái bình bát(chén thuốc của các nhà sư dùng thời xưa), màu đỏ đen, chỉ to cỡ một bàn tay.

    “Sư phụ, cái này cho con mượn mấy ngày được không? Con muốn xem xem nguyên lý chế tác của nó là gì.”

    “Được, chỉ cần bây nhớ trả cho ta, chờ ta chết rồi truyền lại cho bây.”

    Nghiêm Mặc vui vẻ, bảo cậu thiếu niên vươn một ngón tay ra.

    Cậu thiếu niên còn đang sợ hãi, nó chẳng thể nghĩ tới rồi một ngày mình cũng có thể trở thành một trong những chiến sĩ thần huyết mà nó từng vô cùng hâm mộ.

    Nghiêm Mặc thấy cậu thiếu niên ngơ mặt ngồi yên, liền trực tiếp kéo tay nó ra khỏi tấm da thú nó đang đắp, cầm kim nhẹ nhàng đâm một cái, rồi nặn ra một giọt máu, nhỏ vào trong bình bát.

    Một, hai… chừng năm giây sau, nơi máu nhỏ xuống trong cái bình bát xuất hiện một ảo ảnh nhỏ, rất nhỏ, thoạt nhìn như một người đá, nó chỉ duy trì chừng hai giây liền tan đi.

    Mà trong bình bát lại hoàn toàn sạch sẽ, không có cái gì cả.

    Chú Vu đánh giá: “Năng lực quá yếu, có thể nó chưa lần nào biến thành người đá thành công, nếu không dấu hiệu của chiến sĩ thần huyết sẽ nổi lên trên mặt nó, nhưng có ảo ảnh xuất hiện, chứng tỏ đã kích phát trong hai ngày nay.”

    Vốn dĩ Nghiêm Mặc có suy đoán về thân thế của cậu thiếu niên vì cái diện mạo này, hiện giờ biết được năng lực thần huyết của cậu thiếu niên, hắn có thể khẳng định trăm phần trăm rằng cậu thiếu niên này có huyết thống của Ngô Thượng.

    Chẳng qua cha nó là ai thì vẫn là một dấu chấm hỏi.

    Khi cậu thiếu niên thấy ảo ảnh người đá kia, nước mắt nhịn không được tràn ra. Chỉ cần là người thành Hắc Thổ, ai chẳng biết năng lực biến thành đá là năng lực thần huyết của huyết thống nhà Ngô Thượng.

    Cha nó rốt cuộc là ai? Vì sao không quan tâm tới nó? Nếu người đó biết mình thức tỉnh được năng lực huyết mạch khi còn nhỏ tuổi như vậy, lợi hại hơn đám quý tộc cả đời không thể thức tỉnh kia nhiều, liệu đối phương có phải sẽ…

    Cậu thiếu niên mím môi, nước mắt lăn đầy trên má.

    Nghiêm Mặc không giỏi xử lý các vấn đề về tâm tình và tâm lý của bệnh nhân, thấy cậu thiếu niên khóc thì để cho nó khóc, chứ không quản nhiều.

    Đinh Phi thấy cái cốt khí thần kỳ như thế, cũng muốn thử, vươn tay xin Nghiêm Mặc đâm mình một cái.

    Nghiêm Mặc buồn cười, thỏa mãn yêu cầu của cậu ta.

    Đinh Phi lập tức đưa ngón tay vào cái bình bát, nhỏ một giọt máu.

    Cũng đợi chừng năm giây, lần này cái bình bát đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, duy trì gần năm giây mới biến mất.

    Chú Vu nhận xét: “Năng lực điều khiển lửa cấp hai, quá thấp.”

    Đinh Phi cười gượng gãi gãi đầu.

    Đáp Đáp cũng muốn thử, Nghiêm Mặc liền giao bình bát với kim châm cho Đinh Ninh, để bọn họ tự thử, ngay cả Nguyên Chiến cũng chơi.

    Đáp Đáp thử thì xuất hiện một con quái vật nhỏ nửa cá nửa thú, Đinh Ninh cũng là ngọn lửa, Băng thì xuất hiện một con mắt, Nguyên Chiến xuất hiện… dị tương!

    Khi đó Nghiêm Mặc đang bắt mạch cho cậu thiếu niên, thuận tiện hỏi vài vấn đề của nó, nghe thấy tiếng kinh hô cách đó không xa truyền đến, tiếng của Chú Vu với tù trường Hắc Thủy là lớn nhất.

    “Mặc!” Nguyên Chiến ôm cái bình bát, chạy vội đến bên tư tế đại nhân của mình: “Xem nè, có chuyện gì vậy?”

    Có Chú Vu ở đó, hỏi tôi làm gì? Nhưng Nghiêm Mặc vẫn ngó sang vì tò mò, vừa thấy liền giật mình!

    Hắn thấy một ngọn núi lửa bùng nổ, mà trên ngọn núi lửa có một cái cây trông như cây non của tộc Phong. Hơn nữa, cái ảo ảnh này đến tận bây giờ vẫn chưa biến mất.

    Chú Vu bu quanh Nguyên Chiến, không ngừng hỏi: “Bây vậy mà thức tỉnh huyết mạch của ba vị chủ thần? Sao có thể?”

    Chú Vu vò đầu, ánh mắt nhìn Nguyên Chiến đầy vẻ không thể tưởng tượng được.

    Nguyên Chiến thở dài, hắn cũng không muốn tốt tới mức đó. Rõ ràng hắn chỉ thức tỉnh huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, nhưng khi đi theo Mặc, không hiểu sao hắn lại có thêm hai năng lực nữa. Cái gì? Từ từ, ba loại năng lực? Vậy là hắn cũng thức tỉnh năng lực hỏa?

    Nghiêm Mặc sờ cằm: “Ừm, có thêm một cái hồ nhỏ hoặc một dòng suối nữa là hoàn hảo rồi.”

    Chú Vu đột nhiên khựng lại, hình như ông vừa nhớ tới cái gì đó, ánh mắt khi nhìn Nguyên Chiến không còn ngạc nhiên nữa, mà là thận trọng và đề phòng, nhưng lại không quá rõ ràng.

    “Sư phụ, ngài làm sao vậy?” Nghiêm Mặc chú ý tới vẻ mặt bất thường của ông lão.

    Chú Vu nhìn nhìn Nguyên Chiến, rồi nhìn nhìn Nghiêm Mặc, mày nhíu chặt.

    “Sư phụ?”

    “Bây là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần.” Những lời này, Chú Vu không dùng câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

    Nguyên Chiến gật đầu.

    “Chẳng trách, thế này thì không kỳ quái nữa.” Sau đó, Chú Vu bỗng dưng trầm mặc, thật lâu cũng không thấy nói chuyện.

    Nguyên Chiến có chút mơ màng, thật không hiểu ra sao, vừa rồi khi hắn biến thành cát, chẳng phải Đinh Ninh đã nói hắn là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần à?

    Nghiêm Mặc đột nhiên hoảng hốt, hắn buông tay cậu thiếu niên, nghiêm túc hỏi Chú Vu: “Sư phụ, huyết mạch của Nguyên Chiến có vấn đề gì ư? Nhà Ngô Thượng cũng nói mình là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần mà đúng không?”

    Chú Vu cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu: “Bây cho rằng huyết mạch của Đại Địa Chi Thần có khắp mọi nơi à? Ngô Thượng mà là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần cái gì, chỉ biến thành cục đá được thôi, vừa nãy thấy Nguyên Chiến sử dụng năng lực là ta đã hoài nghi rồi, cộng thêm ảo ảnh của cốt khí, ta nghĩ chiến sĩ bảo hộ của bây có lẽ mới là huyết mạch thật sự của Đại Địa Chi Thần.”

    “Sao chứ?” Nghiêm Mặc bất chấp cả việc có một cậu thiếu niên xa lạ ở đây. Hắn muốn khiến cậu ta hôn mê rất dễ dàng, nhưng nãy giờ đã để cậu ta nghe nhiều chuyện như vậy, bây giờ có khiến cậu ta hôn mê cũng chẳng có ý nghĩa gì.

    Mặc kệ cậu thiếu niên này có thân phận như thế nào, nếu nó định bán đứng bọn họ, hắn sẽ tự tay giải quyết nó.

    Cậu thiếu niên đột nhiên rùng mình một cái, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.

    Chú Vu cào cào mái tóc rối: “Phải nói đến chủ thần của thế giới này, bây hẳn biết sau Tổ Thần là Phụ Thần và Mẫu Thần, mà Phụ Thần và Mẫu Thần kết hợp lại sinh ra Hỏa Thần, Thuỷ Thần và Đại Địa Chi Thần, các vị thần khác là do năm vị chủ thần này kết hợp với nhau mà sinh ra.”

    Mọi người cùng gật đầu, điều này có thể nói là thường thức, hầu như mọi người đều biết.

    “Không biết từ khi nào lưu truyền một cách nói, rằng chỉ có chiến sĩ thật sự kế thừa huyết mạch của chủ thần thì mới có thể tu luyện thành thần. Mà từ thuở ban đầu, Cửu Đại Thượng Thành không phải là chín tòa thành, mà chỉ có ba tòa Thủy, Hỏa, Thổ. Khi đó tộc Luyện Cốt, tộc Người Cá, tộc cây Trường Sinh, tộc Hữu Sí* trong tộc Côn Bằng mặt người cũng cùng tồn tại với thế lực Tam Thành của nhân loại, thỉnh thoảng giữa các bên sẽ xảy ra tranh đấu.”

    (*Hữu Sí: Có cánh.)

    Nói tới đây, Chú Vu nhìn thật sâu vào mắt Nguyên Chiến: “Khi đó Tam Thành cực kỳ cường đại, là thứ sức mạnh mà bây giờ chúng ta khó có thể hình dung, bởi vì họ có chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch thật sự của chủ thần.”

    Nghiêm Mặc: “Bọn họ đều đạt tới cấp mười?”

    “Không, bọn họ đều đạt tới cấp mười hai siêu việt, bước vào lĩnh vực của thần. Nhưng cuộc đại chiến phát sinh giữa các tộc sau đó đã làm tộc Luyện Cốt tuyệt chủng, tộc Người Cá lui về đáy biển, tộc cây Trường Sinh cắt đứt quan hệ với nhân loại, tộc Côn Bằng mặt người là tộc có tổn thất ít nhất nhưng cũng lui về hải vực của riêng mình, thật nhiều năm không nhúng tay vào thế sự bên ngoài nữa, mà Tam Thành cũng mất đi thành chủ của mình, chiến sĩ trên cấp mười hai có thể bước vào lĩnh vực của thần từ đó cũng chỉ còn là truyền thuyết, về sau, Tam Thành mới biến thành Cửu Đại Thượng Thành, đó cũng là lý do vì sao thuở ban đầu Tam Thành được gọi là Tam Thành, chứ không phải là ba cấp bậc thượng trung hạ như bây giờ.”

    “Thì ra là thế.” Mọi người bừng tỉnh, chẳng trách lại gọi là Tam Thành, thì ra hồi đó chỉ có ba tòa thành.

    Nghiêm Mặc suy nghĩ sâu xa hơn, thì ra tộc Luyện Cốt biến mất từ khi đó.

    Nguyên Chiến nghĩ đến một vấn đề: “Năng lực điều khiển thực vật cũng là huyết mạch kế thừa từ chủ thần?”

    “Khống chế thực vật, khiến cây cỏ sinh trưởng, đó là năng lực của Phụ Thần, Phụ Thần là mặt trời, vạn vật sinh trưởng dưới ánh mặt trời.” Chú Vu giải thích xong lại thở dài tựa như châm chọc: “Đến bây giờ, Cửu Đại Thượng Thành ngay cả chiến sĩ cấp mười cũng đã lâu rồi không thấy xuất hiện, càng đừng nói chi đến chiến sĩ thần huyết thức tỉnh nhiều năng lực.”

    “Nhưng chuyện này có liên quan gì tới Nguyên Chiến? Vì sao ngài lại…” Nhìn Nguyên Chiến như vậy? Nghiêm Mặc không nói ra mấy chữ cuối, nhưng hắn nghĩ Chú Vu có thể hiểu ý hắn.

    Chú Vu đương nhiên hiểu ý của đồ đệ mình, lần này ông thật sự thở dài: “Tụi bây có biết thần điện của Cửu Đại Thượng Thành vẫn luôn tìm kiếm huyết mạch thật sự của ba vị chủ thần không?”

    Mọi người cùng nhìn về phía Nguyên Chiến, Nguyên Chiến mặt không cảm xúc.

    Nghiêm Mặc: “Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

    “Đối với Nguyên Chiến mà nói có lẽ không phải chuyện xấu, nhưng nói không chừng, đám tư tế tìm kiếm huyết mạch của chủ thần đó đều là kẻ điên, bọn nó vì để tạo ra chiến sĩ thần huyết trên cấp mười mà chuyện gì cũng có thể làm được!”

    Đinh Ninh nghe đến đó liền có chút khó hiểu, hiếm khi chen vào: “Trong tộc chúng tôi có rất nhiều người thức tỉnh năng lực khống chế lửa, vậy chúng tôi cũng xem như là huyết mạch thật sự của Hỏa Thần sao?”

    Chú Vu cười quái dị: “Nếu tụi bây có thể làm bất cứ bộ phận nào trên người mình bốc cháy, có thể khiến tất cả đồ vật xung quanh bị hòa tan hoặc biến thành tro tàn, khiến biển lửa giáng xuống từ trời, thậm chí là làm mặt đất chảy ra dung nham, hay khiến lửa bốc lên từ lòng đất, vậy thì tụi bây là huyết mạch thật sự của Hỏa Thần đó.”

    Đinh Phi le lưỡi, hoàn toàn không cảm thấy bọn họ có thể làm được.

    Nghiêm Mặc nghĩ đến trọng điểm: “Nếu để thần điện Thượng Thành, nhất là Thổ Thành biết Nguyên Chiến là chiến sĩ kế thừa huyết mạch thật sự của Đại Địa Chi Thần, liệu có phải họ sẽ bắt Nguyên Chiến đi không?”

    “Không, chúng sẽ mời hắn đến Thổ Thành, nhưng về sau bây có muốn gặp lại hắn thì sẽ rất khó.”

    Băng đột nhiên nói: “Có thể trở thành thần bộ không tốt à? Sao mọi người đều mày ủ mặt ê vậy hả? Tôi còn muốn thành thần đây.”

    Đinh Phi và Đinh Ninh không nói gì, nhưng vẻ mặt của hai người đã thể hiện rằng mình cảm thấy Băng nói đúng.

    Đáp Đáp gật đầu kêu ngao ngao! Có thể trở thành thần cũng tốt mà.

    Ngay cả Doanh Thạch và cậu thiếu niên Trệ Tử cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Nguyên Chiến.

    Nguyên Chiến cứ cảm thấy Chú Vu còn có cái gì đó chưa nói ra: “Trước tiên không nói tới việc tôi có bị đám tư tế của thần điện đó giết chết hay không, sau khi vượt qua cấp mười thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

    Chú Vu rầm rì, không chịu nói.

    Nghiêm Mặc có hơi cuống và nóng nảy: “Sư phụ! Xin ngài đó!” Hắn khổ lắm mới bồi dưỡng được một tay đấm xuất chúng như vậy, không thể để mất được.

    Chú Vu nhìn đồ đệ mình, đi hai vòng rồi vỗ tay cái bốp: “Nguyên nhân mà Cửu Đại Thượng Thành thật lâu không xuất hiện chiến sĩ cấp mười là vì bọn họ không có công pháp huấn luyện từ cấp mười trở lên, sau vài cuộc chiến giữa các tộc và các thành, chiến sĩ cấp mười đều chết hết, công pháp huấn luyện được lưu truyền tới nay cũng càng ngày càng ít.

    Bây giờ, công pháp huấn luyện cấp mười mà tư tế của các thần điện làm ra đều có vấn đề, rất nhiều chiến sĩ cấp chín bỏ mạng khi đột phá, không chết thì cũng tàn phế. Cho nên hiện giờ các đại thần điện đều đang bắt… à, đang tìm chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch thật sự của chủ thần, muốn dựa vào họ để tìm ra công pháp thăng từ cấp mười trở lên.”

    Nguyên Chiến cười lạnh: “Không khác những gì tôi nghĩ mấy nhỉ. Trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy.”

    “Còn một vấn đề, truyền thuyết nói những chiến sĩ đột phá cấp mười không giống như trước kia, bọn họ sẽ trở nên lạnh như băng, tàn bạo, nhiều ham muốn, còn rất thích giết chóc. Đây cũng là lý do vì sao bọn họ mau chết.”

    Lúc Nghiêm Mặc nghe thấy ba chữ ‘nhiều ham muốn’, khóe miệng liền co giật một trận. Bây giờ Nguyên Chiến đã làm hắn chịu không nổi, nếu lại còn ‘nhiều ham muốn’ hơn nữa, có phải hắn nên xây cho tên đó một cái hậu cung không?

    Chú Vu nói: “Kỳ thật ta cảm thấy vấn đề nằm ở công pháp, lúc ban đầu, khi chiến sĩ thần của Tam Thành chết đi thì không còn công pháp huấn luyện chính xác để bước vào cấp mười hay từ cấp mười trở lên nữa, mới đầu còn có thể mò mẫm dựa theo những đoạn công pháp truyền miệng, nhưng sau khi phát hiện vấn đề, những chiến sĩ cấp mười đó không chịu truyền công pháp xuống nữa. Mà cửu đại thần điện bây giờ bất chấp việc tạo ra một đống sát nhân cuồng ma để sáng tạo ra công pháp huấn luyện đột phá cấp chín. Những kẻ đó đều muốn thành thần, muốn tới phát điên!”

    Nguyên Chiến cũng muốn mình mạnh hơn, nhưng hắn tưởng tượng đến cảnh mình biến thành sát nhân cuồng ma, hắn lại không muốn dính dáng gì tới đám tư tế của thần điện Thổ Thành chút nào.

    Cảnh cáo cuối cùng của Chú Vu dành cho Nguyên Chiến cũng chính là cảnh cáo cho những người đang ở trong phòng: “Vì tìm kiếm chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch thật sự của chủ thần, Cửu Đại Thượng Thành và các bộ lạc lớn đã bố trí rất nhiều tai mắt. A Chiến, còn hai trận đấu nữa, bây nhất định phải cẩn thận, không thể sử dụng năng lực khống chế đất của bây. Những người khác cũng không được nói ra, bây giờ ta hạ một lời nguyền, nếu kẻ nào dám tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài khi không được Mặc và A Chiến cho phép, thì sẽ lập tức bị điếc, mù, câm, cả đời!”

    Doanh Thạch và cậu thiếu niên nô lệ Trệ Tử cùng với bọn Đinh Phi giật nảy mình, trăm miệng một lời nói: “Đã biết, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”

    Nguyên Chiến cũng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ cẩn thận.

    “Cảm ơn sư phụ.” Nghiêm Mặc nhịn không được cảm thán mình thật may mắn, may mắn lúc ấy hắn nhạy bén, không để lộ năng lực khống chế đất của Nguyên Chiến, nhưng cuộc tuyển chọn còn hai trận nữa, bọn họ sẽ thật sự không lộ sao?

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày