Home Đam Mỹ Dị Thế Lưu Đày – Chương 402: Người Cửu Nguyên hung hăng

    Dị Thế Lưu Đày – Chương 402: Người Cửu Nguyên hung hăng

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

    18274728_1916580485244975_5075684691340832975_n

    “Ba mươi sáu người, tới trước được trước. Danh ngạch không nhiều, mau mau quyết định!”


    Rất nhiều người đều choáng váng.

    Ở đây có bao nhiêu chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp? Nhưng được bao nhiêu người mãi không đột phá được cửa ải cuối cùng?

    Tuy nói trong chín thành vẫn có chiến sĩ đột phá cấp mười, ví dụ rõ ràng nhất chính là Phi Sơn, nghe đồn tòa Thượng Thành nào đó còn ẩn giấu mấy chiến sĩ cấp mười để xem như con bài tẩy, nhưng đây đều là ‘nghe nói’, ngoại trừ Phi Sơn, ở đây có được mấy người nhìn thấy một chiến sĩ cấp mười sống sờ sờ khác?

    Cực ít, nhưng vẫn có hi vọng, có thể nói mỗi một chiến sĩ tự xưng mình có thần huyết đậm đều xem việc đó như mục tiêu của đời để mà hăm hở tiến lên, nhưng kết quả là cố gắng bao nhiêu thì sẽ thất vọng bấy nhiêu.

    Mà hiện giờ lại có một tư tế nói với bọn họ, chỉ cần thề nguyện trung thành với cậu ta ba mươi năm, cậu ta có thể khiến một chiến sĩ cấp chín mãi không đột phá được thăng lên cấp mười!

    Chỗ này cần phải giải thích một chút, năng lực thần huyết mà thăng cấp thì không chỉ có vũ lực thăng cấp, mà tuổi thọ cũng sẽ kéo dài đến một mức nhất định.

    Khi tuyệt đại đa số nô lệ và người thường có độ tuổi bình quân chỉ hơn ba mươi, thì các chiến sĩ thần huyết một khi đột phá từ cấp bảy trở lên, nếu không chết vì bất cứ nguyên nhân không bình thường nào, bọn họ có thể thuận lợi sống đến một trăm hai mươi tuổi hoặc một trăm năm mươi tuổi, nếu đột phá đến cấp chín, lại có đủ nguyên tinh cung ứng năng lượng, thì có thể sống đến hai trăm tuổi hay thậm chí là cao hơn.

    Hơn nữa, diện mạo của chiến sĩ thần huyết cấp cao sẽ không dễ lão hóa, đây cũng là lý do vì sau Hỏa Vân Thiên sau khi rớt xuống cấp ba mà thoạt nhìn lại già hơn anh mình rất nhiều.

    Tuy rằng trong cuộc sống sinh hoạt bình thường cùng hay có chiến sự, số người có thể sống đến một trăm tuổi trở lên là rất ít, nhưng nếu có thể đạt tới cấp mười thì sao?

    Cấp chín và cấp mười đừng thấy chỉ kém nhau một cấp, nhưng lại như chân núi và đỉnh núi vậy.

    Ở Cửu Đại Thượng Thành, thông thường mọi người sẽ xem từ cấp một đến cấp ba là chiến sĩ sơ cấp, cấp bốn đến cấp sáu trung cấp, cấp bảy đến cấp chín là cao cấp, cấp mười thì sẽ tính kiểu khác.

    Theo như truyền thuyết cổ xưa, chiến sĩ cấp mười có thể sống đến ba trăm tuổi, vậy nếu bọn họ có thể đột phá cấp mười, thề trung thành ba mươi năm có là gì?

    Người nào đó thiếu đạo đức đã sớm ngừng quảng cáo, nhưng tất cả mọi người ở đây vẫn còn đắm chìm trong dư chấn của lời nói kia.

    Nghiêm Mặc biết những người này cần thời gian để tiêu hóa những lời vừa nghe, hắn cất loa đi, quay đầu muốn nói chuyện với Hỏa Vân Thiên.

    Chợt có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai hắn, cười như không cười bảo: “Tôi tưởng rằng tôi là chiến sĩ bảo hộ duy nhất của em đó.”

    Cổ Nghiêm Mặc thiếu chút nữa vẹo sang một bên, mới nãy hắn còn nghĩ sao vừa rồi khi mình quảng cáo mà bên cạnh lại tỏa ra âm khí từng đợt vậy, hóa ra là do cái này?

    Hỏa Vân Thiên cũng nghe thấy, có thể nói anh ta là một vị đại thúc anh tuấn, xấu hổ mà ho khan một tiếng. Chiến sĩ bảo hộ cũng có thân xa, khi anh ta thề nguyện trung thành với vị tư tế nhỏ này, căn bản không nghĩ tới chuyện chiếm địa vị của chiến sĩ bảo hộ cũ, nhưng vị này đang nói cái gì vậy? Chiến sĩ bảo hộ duy nhất?

    Một tư tế vĩ đại thì sao bên người chỉ có một chiến sĩ bảo hộ được? Cho dù ngay cả Vu Tượng đại nhân không thích có quá nhiều người đi theo, thì y cũng có chừng mười hai chiến sĩ bảo hộ, có điều Phi Sơn đại nhân là người thường xuyên làm bạn bên cạnh y nhất.

    Một tư tế có địa vị như thế nào, ngoại trừ năng lực bản thân, thì số lượng chiến sĩ bảo hộ và năng lực của chiến sĩ bảo hộ cũng cực kỳ quan trọng, một chiến sĩ thì dù thế nào cũng là quá ít.

    Có điều Hỏa Vân Thiên tự nhận hiện giờ mình vẫn là ‘người ngoài’, dù trong lòng có cái suy nghĩ đó những cũng không thể tùy tiện mở miệng.

    Nghiêm Mặc thề, lúc ấy hắn nói Hỏa Vân Thiên là chiến sĩ bảo hộ của hắn căn bản không có nghĩ quá nhiều như vậy, hoàn toàn là thuận miệng!

    Nếu Nguyên Chiến và hắn vẫn là loại quan hệ như trước kia, nghe Nguyên Chiến tự dưng hành xử quái gở rồi oán giận như vậy, thì hắn sẽ quăng cho một cái tát, hoặc là không thèm để ý tới, nhưng hiện giờ chẳng phải bọn họ đã thành đôi rồi sao, hơn nữa Nghiêm Mặc tự nhận tuổi của mình có thể làm cha đối phương, sau khi thừa nhận quan hệ bạn đời liền khó tránh khỏi căn bệnh chung của những người lớn tuổi có người yêu nhỏ tuổi —— chưa chiến đã lui.

    Này không phải do Nghiêm Mặc chột dạ, mà vì đổi một góc nhìn, nếu hắn là Nguyên Chiến, khi nghe thấy câu đó thì trong lòng sẽ có cảm giác gì, vừa tự hỏi như vậy, hắn càng cảm thấy lời mình nói vừa nãy sai rồi.

    Nhưng Nghiêm Mặc là kiểu chỉ thua người chứ không thua trận, dù trong lòng cảm thấy mình phải nên nhanh chóng dỗ đối phương, nhưng trên mặt lại không có chút động tĩnh gì, chỉ tùy ý chuyển đầu từ bên phải sang bên trái, gác lên vai hắn, mở miệng: “Không sai, anh là chiến sĩ bảo hộ duy nhất có thể ngủ chung với tôi, trên giường tôi, trừ anh ra sẽ không có người nào khác, hài lòng chưa?”

    “Khụ khụ khụ!” Đáng thương thay cho Hỏa Vân Thiên bị nước miếng của mình làm sặc.

    Nguyên Chiến nhìn Hỏa Vân Thiên bị sặc đang ho đến rối tinh rối mù, cầm lấy tay tư tế đại nhân, vô cùng hài lòng.

    Nhị Mãnh vỗ vỗ vai Hỏa Vân Thiên, kéo anh ta sang chỗ mình: “Hỏa đại ca này, ngồi ở đây đi, lão đại tụi tôi mà điên lên thì chuyện gì cũng làm được, nhớ năm đó rõ ràng hắn nói cho tôi sờ…”

    Sờ cái gì, Nhị Mãnh nói rất hàm hồ, sau đó mới cao giọng: “Tóm lại, chúng ta cứ yên lặng bảo hộ tư tế đại nhân là được, mấy cái khác đừng suy nghĩ lung tung.”

    Hỏa Vân Thiên cảm thấy mình phải tỏ rõ lập trường, nghiêm túc nói: “Tôi chưa từng nghĩ cái gì cả.”

    Nhị Mãnh: “Nếu anh muốn thì trở về kiếm cho anh một đứa, anh thích nam hay nữ? Bao lớn? Cửu Nguyên bọn tôi quy định phải trên mười sáu tuổi mới được thành thân, dưới mười sáu tuổi anh đừng nghĩ tới. Đúng rồi, anh có thích người cá không? Cửu Nguyên bọn tôi ở gần hồ Thanh Uyên, người cá sống trong đó rất xinh đẹp nha, bọn họ hay tới chỗ bọn tôi chơi lắm…”

    Lạp Mạc Linh chen vào: “Người lùn cũng không tồi, rất đáng yêu.”

    Nhị Mãnh trợn to mắt: “Tôi biết ngay cái thằng nhóc cậu không tốt lành gì mà, thì ra là thích người lùn! Nói, cậu thích ai hả?”

    Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ngồi phía trước cũng thấp giọng nói chuyện với nhau, cụ thể là về việc nếu thực sự có chiến sĩ cấp chín tới cậy nhờ, thì phải an bài mấy chiến sĩ đó như thế nào.

    Tuy Nguyên Chiến không tình nguyện lắm, nhưng các chiến sĩ cấp cao đến từ những thế lực khác đương nhiên phải đặt ngay dưới mí mắt mới là an tâm nhất, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có khiến bọn họ trở thành chiến sĩ bảo hộ của tư tế mới thỏa đáng. Như vậy, hắn thân là chiến sĩ bảo hộ xếp hạng nhất, thì lấy danh lão đại để quản lý bọn họ cũng khá tiện.

    Cửu Nguyên bên này thấp giọng nói cười, bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ, hoàn toàn không giống các thế lực khác.

    Lời Nghiêm Mặc nói ngay cả thành chủ một thành cũng phải động tâm, huống chi là những người khác.

    Đối với việc nhân tâm lay động, lão đại của các thế lực đều nổi giận!

    Mẹ nó, các tòa Thượng Thành khác đến chỗ mình đào góc tường trộm người, cùng lắm cũng chỉ trộm ở một vài bộ lạc nhỏ và bộ tộc dã nhân, gom một ít chiến sĩ thần huyết đậm có tương lai đi, làm càn hơn một chút thì cũng là lợi dụng phép huấn luyện cấp cao để hấp dẫn một ít chiến sĩ dưới cấp bảy.

    Nhưng Cửu Nguyên bây giờ đang làm gì? Bọn chúng vừa lên đài đã đào chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp của bọn họ! Chuyện này có khác gì trực tiếp thiến bọn họ đâu hả?

    Mấy thế lực Thượng Thành có qua lại với nhau trong sáng trong tối cùng trao đổi một ánh mắt, muốn tất cả mọi người liên hợp lại, cùng đánh với Cửu Nguyên, tốt nhất là có thể tóm được Cửu Nguyên rồi chia cắt!

    Lúc này Khuê Mạt mở miệng: “Ta thấy Thổ Thành và Cửu Nguyên không cần phải tỷ thí nữa, thủ lĩnh Cửu Nguyên chắc đã đột phá cấp chín, trước mắt ít nhất cũng là cấp mười, nói không chừng còn cao hơn cấp mười nhỉ? Phi Sơn đại nhân, anh thấy sao?”

    Vẻ mặt của người Thổ Thành liền trở nên nan kham!

    Phi Sơn cười cười, ném vỏ hạt quả cuối cùng xuống, vỗ tay: “Vị Tiểu Mặc vu này, cậu nói cậu có thể trợ giúp chiến sĩ cấp chín đột phá, ý là tất cả mọi người đều có thể, hay còn hạn chế gì không?”

    Nghiêm Mặc cảm thán, đây mới là người thông minh thực sự nè: “Cụ thể thì tôi phải xem qua mới biết được. Nói chung, chỉ cần là chiến sĩ đã gom đủ năng lượng, nhưng bất hạnh thay lại không thể đột phá, thì khả năng đột phá đều rất lớn.”

    Không đợi Phi Sơn bắt lấy lỗi trong lời nói của hắn, Nghiêm Mặc đã tiếp tục: “Tôi không phải thần, tôi chỉ lấy thân mình ra để hiến tế, mượn sức mạnh của thần, còn có thể đột phá được hay không vẫn phải xem ý thần, chiến sĩ muốn đột phá khi thề có thể thêm một điều kiện, đó là sau khi đột phá mới thực hiện lời thề, nếu không đột phá, vậy người đó không cần làm gì cả.”

    “Có thể mất mạng hay rớt cấp không?”

    “Bất luận chuyện gì cũng đều có nguy hiểm, lợi ích càng lớn, nguy hiểm càng cao, ngay cả thần cũng không dám đảm bảo tuyệt đối an toàn mà.”

    “Trong một ngày cậu có thể khiến bao nhiêu chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp đột phá?”

    Nghiêm Mặc đột nhiên trầm mặc.

    Thấy Nghiêm Mặc trầm mặc, mọi người mới phản ứng lại, đúng vậy, nếu tên tư tế nhỏ này không bị hạn chế mà thoải mái giúp chiến sĩ đột phá đến cấp mười, vậy về sau không phải tất cả mọi người đều cần đến hắn à? Năng lực sẽ quá nghịch thiên rồi!

    Nếu thật sự như thế, vậy về sau còn gọi là Cửu Đại Thượng Thành cái gì nữa? Cửu Nguyên chắc chắn sẽ thống nhất Cửu Đại Thượng Thành rồi!

    Một lát sau Nghiêm Mặc mới cười nhạo: “Được rồi, Phi Sơn đại nhân, anh bắt được điểm quan trọng nhất rồi đó. Để tôi nói thật đi, tôi từng được Tổ Thần truyền thừa trong mộng, trở thành tư tế mà ông ấy chỉ định, ông ấy dự cảm sẽ có ma vật hiện thế, giết hại sinh linh, nên bảo tôi thành lập thần điện của Tổ Thần ở thế gian này, chống lại lực lượng của ma vật. Nhưng việc thành lập thần điện của Tổ Thần là rất khó, với sức của một mình tôi thì chắc chắn không thể làm được, cho nên Tổ Thần mới ban thần lực cho tôi, để tôi có thể tuyển chọn ba mươi sáu người chiến sĩ bảo hộ khi hành tẩu trên thế gian.”

    Phi Sơn thay đổi sắc mặt, Vu Tượng cũng mở mắt ra.

    Quá trùng hợp! Có phải cậu tư tế thiếu niên này biết cái gì hay không? Vì sao cậu ta lại nhắc tới chuyện ma vật giết hại sinh linh? Chẳng lẽ…

    Phi Sơn thu lại vẻ mặt của mình: “Ba mươi sáu người?”

    “Phải.” Nghiêm Mặc nghĩ, Vu Tượng là tư tế mang năng lực tiên đoán, có phải y đã thấy gì rồi không? Vậy bọn họ có giúp hắn không?

    Phi Sơn nhìn về phía Vu Tượng, Vu Tượng lại chợp mắt tựa như đang ngủ mà cũng không phải ngủ.

    Những người khác tạm thời không nói gì, ba mươi sáu chiến sĩ bảo hộ? Con số này thật vi diệu, có tư tế chỉ mang hai chiến sĩ bảo hộ, có tư tế lợi hại mang đến cả trăm chiến sĩ bảo hộ.

    Chiến sĩ bảo hộ khác với đội hộ vệ, bọn họ tương đương với vũ lực và ý chí của tư tế, còn là lực lượng cường đại và bí ẩn nhất của một người tư tế.

    Ba mươi sáu chiến sĩ cấp chín đã đủ đáng sợ rồi, có Thượng Thành ngay cả chiến sĩ cấp chín cộng lại hết còn chưa tới mười người, nhưng nếu là ba mươi sáu chiến sĩ cấp mười thì sao?

    Chúng thế lực chỉ cảm thấy con số ba mươi sáu này quá nhiều, nhưng các chiến sĩ đã động tâm lại cảm thấy con số này quá ít, ai mà biết hiện giờ bên cạnh tư tế nhỏ đó đã có bao nhiêu chiến sĩ bảo hộ rồi?

    Nghiêm Mặc lại giơ loa lên, vô sỉ hét to: “Ba mươi sáu người, tới trước được trước. Danh ngạch không nhiều, mau mau quyết định!”

    Đệt! Đệt! Đệt!

    Bao nhiêu người đang thầm mắng Nghiêm Mặc! Bao nhiêu người hận không thể lấp kín cái miệng của tên tư tế nhỏ đó!

    Nhưng mà, nhưng mà bọn họ nghe xong cũng rất động tâm, vì sao không có ai nhảy ra vậy, nhanh có tên nào đó to gan tới trước đi, như vậy bọn họ đi theo là được!

    Nghiêm Mặc như ngại Cửu Nguyên chưa đủ để người ta đố kỵ và căm hận, lại hét to: “Không phải cấp chín cũng không sao, cấp tám, cấp bảy, cấp sáu… Vô luận là cấp mấy chúng tôi đều hoan nghênh! Anh đang bất hạnh vì không có phép huấn luyện cấp cao? Anh đang ưu sầu vì nội thương trong cơ thể mình quá nhiều? Anh muốn tìm phép huấn luyện tốt hơn cho con cái mình? Tới Cửu Nguyên đi, Cửu Nguyên chúng tôi có tất cả những gì anh muốn!”

    Ha! Cửu Nguyên quả nhiên có phép huấn luyện cấp cao!

    “Anh là chiến sĩ bình thường? Cảm thấy bất hạnh và bi thương vì mình không cường đại bằng chiến sĩ thần huyết? Anh tuyệt vọng vì mãi mãi không thể nào thăng từ cấp năm trở lên? Tới Cửu Nguyên, chúng tôi có đầy đủ phép huấn luyện dành cho chiến sĩ thuần võ lực phi thần huyết từ cấp một đến cấp mười! Từ đây, anh sẽ không bao giờ phải sống theo sắc mặt của chiến sĩ thần huyết nữa! Anh, mới là người mạnh nhất!”

    Ầm! Như có sét đánh xuống, người choáng váng càng ngày càng nhiều. Mà chiến sĩ bình thường bị phán là vĩnh viễn không thể thức tỉnh năng lực thần huyết vào lúc này tim đã đập mạnh đến độ muốn phá tan lồng ngực! Tuy tư tế nhỏ Cửu Nguyên nói hắn có biện pháp khiến người không thể thức tỉnh thức tỉnh được, nhưng đối với những chiến sĩ thuần võ lực đã quen thất vọng, đã quen dùng thân thể làm thứ vũ khí lớn nhất, còn cái gì có thể làm bọn họ động tâm ngoài phép huấn luyện tới cấp mười dành cho chiến sĩ thuần võ lực?

    Lời mê hoặc của ác ma còn quanh quẩn bên tai: “Tất cả mọi người đều biết người tu luyện sức mạnh linh hồn rất khó thăng cấp, nhưng đó không phải nan đề của Cửu Nguyên chúng tôi, chúng tôi có Tổ Thần đích thân truyền thụ phép huấn luyện cho sức mạnh linh hồn, dù anh là người tu luyện sức mạnh linh hồn, anh cũng có thể lấy một địch trăm, bước lên ngôi vị bán thần!”

    A a a! Rất nhiều tư tế và thần thị choáng đến rối tinh rối mù. Tu luyện sức mạnh linh hồn khó tới cỡ nào, phàm là người đi trên con đường này đều biết, hiện giờ Cửu Nguyên lại nói bọn họ có phép huấn luyện chuyên dụng cho sức mạnh linh hồn? Lại còn là Tổ Thần đích thân truyền thụ? Chỉ cần học sẽ có thể bước lên ngôi vị bán thần? Thật, thật, thật muốn tới Cửu Nguyên, thật sự rất muốn tới!

    Nghiêm Mặc vỗ tay, múa may cái loa, cảm xúc dạt dào kêu: “Các anh em, các chị em, đừng do dự nữa, Cửu Nguyên mới là nơi tốt nhất cho mọi người, tới Cửu Nguyên đi, trở thành người một nhà của chúng tôi! Cửu Nguyên có thể thề, chỉ cần người khác không xâm phạm, Cửu Nguyên cũng sẽ không bao giờ chủ động xâm phạm người khác!”

    Một kích cuối cùng! Rất nhiều người đang do dự vừa nghe thấy liền đứng bật dậy.

    “Các người muốn làm gì? Ngồi xuống hết cho ta!” Những kẻ bề trên la hét.

    “Ai dám tới Cửu Nguyên, sau này đừng hòng trở về nữa, thân nhân các người cũng sẽ bị đuổi ra khỏi thành!”

    “Đừng tin vào lời tên vu giả kia, hắn đang lừa các người, nếu Cửu Nguyên thật sự lợi hại như vậy, thì bọn chúng cần gì phải nhờ cậy người khác?”

    “Tên kia, anh điên rồi sao, ta đối xử với anh thế nào? Mà giờ anh muốn phản bội ta để tới Cửu Nguyên?”

    “Tất cả các chiến sĩ nghe đây! Ai dám vọng động, giết!”

    La Tuyệt đau đầu, tình huống này thì cuộc tỷ thí có còn tiếp tục nữa không đây?

    Loạn! Loạn cả rồi! Cửu Nguyên các người tới để phá rối đúng không?

    Có tiếng cười lạnh vang lên, Khuê Mạt đứng dậy, cao giọng hô to: “An tĩnh hết cho ta! Sau hôm nay, Cửu Nguyên sẽ nhiều ra ba mươi sáu chiến sĩ cấp mười, vậy cuộc tụ hội của chín thành còn có ý nghĩa gì nữa? Có phải về sau chúng ta phải lấy Cửu Nguyên làm đầu hay không? Chư vị, các người còn chưa nhận ra hay sao, lần này Cửu Nguyên đến đây không hề mang theo ý tốt!”

    Khuê Chính của Thổ Thành vội vàng đứng lên hùa theo: “Cái gì mà Tổ Thần truyền thừa trong mộng, chỉ sợ là mượn sức mạnh của quả Vu Vận đi! Chư vị, nếu tên tư tế Cửu Nguyên kia có thể mượn quả Vu Vận để giúp chiến sĩ cấp chín đột phá, vậy chúng ta có được quả Vu Vận rồi chẳng phải cũng có thể làm được như vậy hay sao? Cửu Đại Thượng Thành duy trì được đến nay, kiềm chế lẫn nhau, mảnh đại lục này mới có cảnh tượng vui vẻ hoà thuận, nếu phá vỡ cân bằng đó, thì sẽ có bao nhiêu người gặp phải tai ương? Về sau có phải chúng ta đều sẽ trở thành nô lệ của Cửu Nguyên hay không? Ta đề nghị, bắt người Cửu Nguyên giao quả Vu Vận ra,… giao cho Vu Thành nuôi dưỡng.”

    Nhị Mãnh bĩu môi: “Cửu Nguyên bọn tôi căn bản không có nô lệ.”

    Các thế lực khác cũng gân cổ mà chèn ép Cửu Nguyên, nhao nhao mở miệng: “Ta cũng cảm thấy loại năng lực này nên giao cho Vu Thành, Vu Thành có thể chọn danh ngạch ba mươi sáu chiến sĩ cấp mười dựa theo kết quả tỷ thí lần này, như vậy không lo một nhà độc đại.”

    “Đúng! Phương pháp này rất tốt! Mắc gì chúng ta phải nguyện trung thành với Cửu Nguyên?”

    “Bọn người Cửu Nguyên có dã tâm không nhỏ, chắc là muốn nuốt hết tất cả các thế lực chúng ta.”

    “Ngông cuồng! Bắt chúng giao quả Vu Vận ra! Giao phép huấn luyện ra! Không thể để chúng thực hiện được dã tâm của mình!”

    Trong giây lát, Cửu Nguyên đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

    Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến vẫn bình chân như vại, vẻ mặt không chút biến đổi.

    Nếu Nghiêm Mặc dám mở miệng nói thế trước mặt các thế lực thì đương nhiên đã sớm lường trước loại cục diện này.

    “A Chiến, chuyện tiếp theo anh ra tay đi, bọn người đó thật sự xem Cửu Nguyên chúng ta là quả hồng mềm kìa.” Nghiêm Mặc rầm rì.

    Nguyên Chiến chưa thấy quả hồng mềm bao giờ, nhưng hắn cảm thấy Thổ Thành là quả hồng mềm mới đúng.

    Nguyên Chiến chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng giậm chân một cái, mặt đất lập tức chấn động.

    Tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp nơi, đại đa số người ở đây đều kinh hoảng đứng dậy.

    Phi Sơn xoa xoa trán, nhỏ giọng nói với Vu Tượng: “Trong lời tiên đoán của em có nhìn thấy người Cửu Nguyên không, rốt cuộc bọn họ…”

    Mắt Vu Tượng mở cũng không hề mở lấy một chút, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.

    Phi Sơn: “…”

    Chú Vu: “Con voi béo kia! Có cả đám người ăn hiếp đồ đệ ta, vậy mà mi lại giả bộ ngủ hả?!”

    Nguyên Chiến chỉ cần một suy nghĩ thì phía sau đã nhanh chóng xuất hiện hai chiếc ghế cực kỳ khí phách, trông y như cho vua ngồi.

    Nghiêm Mặc cảm thấy sự thay đổi dưới mông mà cũng không hề nhúc nhích, tùy ý dựa vào thành ghế để Nguyên Chiến chỉnh sửa, sau đó cảm thấy ghế hơi trống, ngồi không thoải mái, còn lấy ra mấy tấm da thú thật dày trải lên.

    Nguyên Chiến thấy tư tế đại nhân của mình ngồi ổn, lúc này mới đỉnh đạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

    Ngoại trừ hai người bọn họ, Nguyên Chiến còn thuận tay làm cho mấy người phía sau một cái bệ đá dài có chỗ tựa lưng. Bốn người Nhị Mãnh đều ngồi trên đó.

    Khi mà người của toàn trường đều ngồi trên mặt đất, chỉ có Cửu Nguyên là đột nhiên ngồi trên cao. Những người khác đương nhiên không muốn, tất cả đều đứng dậy, người nào có thể làm ra ghế thì làm ra ghế, làm không được thì tìm người quen hỗ trợ, tóm lại, không thể ném mặt mũi đi, đây cũng là thời khắc quan trọng để các thành triển lãm năng lực của mình.

    Nghiêm Mặc mang dáng vẻ lười nhác, nụ cười vừa kiêu ngạo nhưng lại vừa đơn thuần chất phác. Cửu Nguyên đã nắm giữ toàn bộ tiết tấu, dù lúc này có kẻ trói toàn bộ người Cửu Nguyên tới uy hiếp hắn, hắn cũng dám cam đoan rằng mình sẽ không đứng ở bên yếu thế —— Vu Tượng đại nhân đã nói, chỉ cần y còn tồn tại, Vu Thành sẽ bảo hộ cho hắn.

    Hiện giờ Vu Tượng sắp chết? Không sao, hắn còn Phản Hồn đan!

    Nguyên Chiến ngồi như một ông vua, kiên nhẫn chờ khi tất cả mọi người ồn ào xong, lúc này mới nhìn về phía Thổ Thành, giọng nói chậm rì rì nhưng lại rất vang dội: “Ê, tao hỏi này, có phải lời nói của bọn Thổ Thành chúng mày như đánh rắm không?”

    Vẻ mặt của người Thổ Thành lập tức đỏ bừng, cả đám vừa phẫn nộ vừa xấu hổ đến cực điểm.

    Các tòa Thượng Thành khác bởi vì chuyện làm ghế vừa mới rồi mà khí thế đã yếu bớt, lúc này không có ai không biết xấu hổ mà mở miệng mắng chửi trước.

    Thổ Thành vừa giận vừa căng thẳng. Đó là chiến sĩ thần có khả năng đã lên tới cấp mười hoặc thậm chí là trên cả cấp mười đấy, đừng thấy bọn họ ngoài miệng cãi lộn hăng nhất, nhưng bảo bọn họ đứng ra đối đầu với Cửu Nguyên thử xem, đảm bảo không có tên nào dám đứng ra!

    Mọi người nói nhiều như vậy là để ép Vu Tượng và Phi Sơn tỏ thái độ, có Phi Sơn ủng hộ và dẫn trước, bọn họ mới dám cùng ra tay với Cửu Nguyên.

    Thành chủ Thổ Thành nhíu mày: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên, anh tốt nhất là chú ý cách ăn nói của mình!”

    “Ông dạy ai vậy? Hả thằng cháu trai kia!”

    “Tên mọi rợ mày!” Thành chủ Thổ Thành đã phải dùng sức lực toàn thân để kiềm chế mới không khiến mình nhào lên cắn chết Nguyên Chiến.

    Nguyên Chiến cười nhạo, không thèm để lại chút mặt mũi nào cho thành chủ Thổ Thành: “Chẳng lẽ lời mấy người nói không phải rắm à? Ngay cả tôi đây, một tên dã nhân mà cũng biết tuân thủ đúng như lời hứa, nhìn xem, thành chủ Thổ Thành và Đại Tư Tế Thổ Thành các người đều đã nói nếu tư tế Cửu Nguyên tôi có thể làm được chuyện mà các người không làm được, thì dù có thua trận tỷ thí, cũng sẽ lấy Cửu Nguyên vi tôn, còn bây giờ thì sao?”

    Nguyên Chiến không muốn buông tha: “Thượng Thành cái gì! Cũng chỉ là một đám chó tham lam vô sỉ! Thấy ai có thứ gì tốt liền đỏ mắt, đừng nói Cửu Nguyên không có quả Vu Vận, cho dù có, thì mắc gì phải giao cho các người? Các người không tin vào truyền thừa của Tổ Thần? Còn muốn cướp thần lực của tư tế Tổ Thần? Đừng nói các người không cướp được, các người không sợ Tổ Thần giáng trừng phạt à!”

    Nguyên Chiến mắng xong, giọng liền biến đổi, đột nhiên quát lớn: “Thổ Thành, các người có nhận thua hay không?”

    Khuê Chính nhịn không được rống to: “Thổ Thành bọn ta sao lại bại bởi lũ mọi rợ chúng mày! Muốn chiến thì chiến, mày cho rằng bọn ta thật sự sợ chúng mày sao?”

    “Quả nhiên là nói như đánh rắm! Nếu các người đã muốn chiến… Thôi bỏ đi, các người mà xứng nói ra cái từ ‘chiến’ này sao? A Mãnh, lên, đánh hắn!”

    Một trận gió lướt qua, Khuê Chính và vài tên chiến sĩ cấp cao đã đứng dậy, có người trầm giọng hô: “Có kẻ đánh lén! Bảo vệ Khuê Chính đại nhân!”

    Vài tên chiến sĩ cùng ra đòn tấn công Nguyên Chiến!

    Nguyên Chiến nhếch môi, vung tay. Xem đi, hắn không có chủ động tấn công nha, hắn chỉ phản kích mà thôi. Còn Nhị Mãnh? Người ta chỉ chạy quanh sân một vòng.

    Trước mặt Khuê Chính đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ được tụ lại từ đất cát, tát về phía gã!

    Mãnh đi dạo qua một vòng trở về, học theo Nghiêm Mặc chống nạnh cười ha ha.

    Bàn tay cát khổng lồ kia vậy mà có thể mặc kệ tất cả đòn tấn công của chiến sĩ cấp chín, trong chớp mắt tan ra, lại trong chớp mắt tụ về, tát bay đám chiến sĩ bảo hộ quanh Khuê Chính!

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày