Home Đam Mỹ Dị Thế Lưu Đày – Chương 409: Không phải không tốt

    Dị Thế Lưu Đày – Chương 409: Không phải không tốt

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

    582ad4f21f06d1d52d4f55b50bd72eaa

    “Chuyện Vu Tượng đại nhân hôn mê không nằm trong dự đoán của bất kỳ ai, cũng giống như việc không ai nghĩ tới tư tế nhỏ Cửu Nguyên có thể giúp chiến sĩ đỉnh cấp đột phá.”


    Phụ Điển đen mặt, vô cùng đen.

    Ông ta hoàn toàn không ngờ Thù Nghệ – người được kỳ vọng nhất và cả bộ lạc ký thác lại chạy ra nói muốn tư tế nhà người ta, tuy Đại Vu tiền nhiệm trước khi chết đã để lại lời tiên đoán cuối cùng rằng Cửu Nguyên sẽ là đại địch của Đỉnh Việt, nhưng Phụ Điển không muốn đối đầu với Cửu Nguyên ngay bây giờ, nhất là khi thủ lĩnh của đối phương rất có thể đã lên tới cấp mười.

    Khoan đã, có khi nào do Thù Nghệ bị lời tiên đoán kia ảnh hưởng, nên mới khiêu khích Cửu Nguyên?

    Nhưng cho dù là thế, hiện giờ cũng không phải thời cơ thích hợp.

    Những suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Phụ Điển, nghe Nguyên Chiến hỏi, liền gay gắt trả lời: “Ha hả, Thù Nghệ là chiến sĩ cấp cao của bộ lạc ta, nếu Mặc vu đại nhân nguyện ý tới Đỉnh Việt ta, về sau chúng ta sẽ là bộ lạc anh em.”

    “Không bằng Thù Nghệ trực tiếp tới Cửu Nguyên chúng tôi đi.” Bỗng nhiên Nghiêm Mặc mở miệng, cũng nhìn thẳng vào Thù Nghệ.

    Thù Nghệ không để tâm việc bị Nguyên Chiến làm lơ, cũng không để tâm việc tù trưởng đại nhân của hắn nghĩ gì, hắn thấy Nghiêm Mặc nhìn mình, nghĩ thầm chính là như vậy, cậu ấy nên dũng cảm như vậy, nhìn thẳng vào mình như vậy, tựa như là…

    Thù Nghệ không nghĩ ra được từ hình dung nào thích hợp, hắn chỉ cảm thấy tư tế nhỏ này không giống bất cứ ai, từ cái nhìn đầu tiên hắn đã cảm thấy như vậy. Cậu thiếu niên này thậm chí còn không tính là xinh đẹp, nhưng bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy cậu ấy liền không thể nào quên được.

    Hắn muốn cậu ấy, muốn chinh phục cậu ấy, muốn cậu chỉ nhìn một mình hắn, muốn cậu nằm dưới thân hắn. Hắn chưa bao giờ có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy đối với ai, cho dù là với cô gái đẹp nhất trong bộ lạc cũng không.

    “Thù Nghệ!” Phụ Điển không biết vì sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm có lẽ Thù Nghệ sẽ thật sự chạy tới Cửu Nguyên, lập tức kêu một tiếng mang theo ý cảnh cáo.

    “Tôi sẽ có được cậu.” Thù Nghệ nhìn thật sâu vào mắt Nghiêm Mặc, rồi xoay người đi vào giữa sân.

    Nghiêm Mặc căn bản không để lời tuyên bố của Thù Nghệ trong lòng, hắn của bây giờ không còn là cậu thiêu niên yếu ớt như khi vừa tới thế giới này.

    Nguyên Chiến… Nguyên Chiến nghĩ cái gì không ai biết, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn Thù Nghệ và Đỉnh Việt tuyệt đối không thể gọi là hiền lành.

    Người hóng chuyện vui thất vọng, bọn họ cho rằng Đỉnh Việt sẽ đối đầu với Cửu Nguyên chứ, trong lòng rất ngóng trông hai thế lực mới nổi này bem nhau tới chết đi sống lại, nhưng thật đáng tiếc!

    Tùng Châm lại lần nữa tiến vào sân tỷ thí, đứng đối diện Thù Nghệ.

    La Tuyệt tuyên bố quy tắc cuộc đấu võ, hai người dù là ai cũng không được phá hỏng sân đấu quá mức, càng không được để lan đến người quan sát xung quanh.

    Nếu có ai rời khỏi sân tỷ thí, hoặc làm người xung quanh bị thương hay thiệt mạng, thì dù năng lực của người đó có cường đại ra sao cũng tính là thua. Mà quá trình tỷ thí sẽ không màng sống chết, diễn ra cho đến khi một bên nhận thua hoặc không còn sức tái chiến.

    Sau đó, La Tuyệt vỗ mạnh tay.

    “Ầm!”

    Vu Tượng mở bừng mắt.

    Phi Sơn nhìn y đầy lo lắng và tức giận.

    Vu Tượng cười với Phi Sơn, đôi mắt đen sáng ngời thoạt nhìn rất trong trẻo, không giống một lão già mà lại giống một đứa trẻ hơn.

    “Anh không muốn hỏi em nhìn thấy gì sao?”

    “Không muốn.” Phi Sơn cho tay vào ngực, sờ sờ một hồi mới phát hiện mình đã ăn hết hạt hướng dương.

    Vu Tượng cố sức chuyển động thân thể.

    Phi Sơn theo bản năng mà vươn tay đỡ y, sửa lại tư thế để y ngồi thoải mái hơn một chút.

    Vu Tượng khẽ than thở: “Em thấy kẻ địch đã tới, chúng ta, còn có các sinh vật trí tuệ, tất cả đều chiến đấu, sau đó lần lượt bị công phá, tất cả chúng ta đều biến thành xương trắng.”

    Khóe mắt Phi Sơn giật giật. Em dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói ra lời tiên đoán đáng sợ đó liệu có thích hợp không hả?

    “Em muốn tìm đường sống cho chúng ta, nhưng phía sau bọn thú mặc chiến giáp chỉ là một mảnh sương mù mờ mịt, em không thấy gì nữa cả…” Vu Tượng chậm rãi nhắm mắt lần nữa, mệt mỏi hiện ra trên khóe mắt đuôi mày của y: “Nhưng em nghe thấy tiếng ca…”

    Phi Sơn ngẩn ra: “Tiếng ca?” Theo như anh biết, trong những lần tiên đoán của Vu Tượng từ trước đến nay, chưa bao giờ y nghe thấy âm thanh.

    “Ừ, là tiếng ca bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa, tiếng ca tế thần.” Vu Tượng cười: “Đây là lần đầu tiên em nghe thấy có tiếng ca êm tai đến vậy trong khi tiên đoán, thật sự rất êm tai. Phi Sơn, tìm được người nhảy vũ khúc hiến tế, có lẽ đó sẽ là một hi…”

    “Bây giờ còn có người nhảy được vũ khúc hiến tế chân chính sao?” Phi Sơn nhíu mày, sau lại đột nhiên cảm thấy không đúng, vội vàng nhìn qua Vu Tượng: “Vu Tượng? A tượng!”

    Khán đài Vu Thành náo loạn. Vu Tượng đại nhân chìm vào hôn mê, ngay cả tư tế trị liệu giỏi nhất cũng không nhìn ra nguyên do và cách cứu.

    Cuộc tỷ thí đang tiến hành bị gián đoạn, không, không thể nói là gián đoạn, trước khi Vu Tượng đại nhân xảy ra chuyện, cuộc đấu võ giữa Đỉnh Việt và Mộc Thành đã phân thắng bại.

    Sau khi Tùng Châm đột phá đến cấp mười, dù là sức tấn công hay năng lực sinh tồn cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều, nhưng vô luận anh ta có sức tấn công mạnh thế nào thì cũng không có đất dụng võ khi đối mặt với Thù Nghệ.

    Lớp ngoài thân thể Thù Nghệ hóa thành kim loại, ngay cả hai mắt hắn cũng không phải điểm yếu, người khác không biết đây là hóa kim loại, nhưng đều có thể nhận ra nó không giống hóa đá, bọn họ chỉ thấy da thịt Thù Nghệ lóe lên những tia sáng kỳ dị bất quy tắc.

    Tùng Châm không thể phá được tầng phòng thủ của Thù Nghệ, mà khi Thù Nghệ tấn công, anh không rơi vào thế yếu, nhưng Đại Tư Tế Triều Ca ngồi trên khán đài lại thay anh tuyên bố nhận thua.

    Thù Nghệ rất bất mãn, hắn còn chưa phát huy hết năng lực của mình, nhưng Tùng Châm lui rất nhanh, hắn vừa định chém đứt thân thể Tùng Châm thì anh ta đã dùng rễ cây dưới lòng bàn chân kéo mình trở lại khán đài.

    Lúc Thù Nghệ chiến ý ngất trời vì không thể phát tiết mà xoay người tỏ vẻ muốn khiêu chiến thủ lĩnh Cửu Nguyên, thì Vu Tượng đại nhân xảy ra chuyện.

    Ngày tỷ thí đầu tiên mà đã gặp đủ loại gián đoạn như vậy, nhưng cũng may, cuộc khiêu chiến của hai thế lực mới nổi đã có kết quả.

    Chuyện Vu Tượng đại nhân hôn mê không nằm trong dự đoán của bất kỳ ai, cũng giống như việc không ai nghĩ tới tư tế nhỏ Cửu Nguyên có thể giúp chiến sĩ đỉnh cấp đột phá.

    Ngày đầu tiên của cuộc tụ hội phát sinh quá nhiều chuyện không nằm trong dự đoán, tất cả các thế lực sau khi trở về đều không thể không bàn bạc và sắp xếp kế hoạch của mình lại lần nữa.

    Vốn dĩ Vu Tượng hôn mê là cơ hội tốt nhất để xuống tay cướp quả Vu Vận, nhưng chuyện tư tế Cửu Nguyên có thể trợ giúp chiến sĩ đột phá đã làm những kẻ muốn ra tay không dám ra tay, bởi vì ai cũng muốn trong thế lực của mình xuất hiện nhiều chiến sĩ cấp mười.

    Nguyên Chiến bế Nghiêm Mặc trở về chỗ của bọn họ, lúc này là khoảng ba giờ chiều.

    Chú Vu không về cùng bọn họ, Vu Tượng hôn mê, thần điện náo loạn, nếu không phải Phi Sơn còn đó thì có lẽ chiếc ghế đệ nhất tư tế đã phải đổi chủ ngay lập tức.

    Chú Vu đoán, trước cuộc tỷ thí Vu Tượng tìm cớ kéo ông về thần điện liệu có phải vì đã đoán trước y sẽ xảy ra chuyện rồi hay không?

    Tuy rằng Chú Vu ông ở thần điện không được yêu thích lắm, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người sợ ông, ông trở về thần điện, lại ngồi lên chiếc ghế nhị tư tế, hơn nữa còn có Phi Sơn, như vậy cũng đủ để áp chế những kẻ tham lam ôm dã tâm không nhỏ, ít nhất thì sẽ không khiến thần điện loạn tới mức không thể cứu vãn.

    Sau khi trở về, chuyện đầu tiên Nghiêm Mặc làm là bảo Nhị Mãnh đi tìm Chú Vu, nói sư phụ giúp hắn thu thập một ít thứ.

    Hiện tại, việc cấp bách nhất là phá giải nô lệ cốt, nhưng hắn còn thiếu một vài nguyên liệu mấu chốt, vì không để kẻ giám thị mình phát hiện ra, hoặc nói hắn cẩn thận quá mức cũng được, hắn không nói thẳng ra những thứ mấu chốt đó, mà nói ra một đống thảo dược và nguyên liệu trong đó có lẫn những thứ hắn cần.

    Nhị Mãnh vừa đi, Nghiêm Mặc lại kê tai Lạp Mạc Linh nói nhỏ một phen.

    Lạp Mạc Linh nghe xong thì mang theo nụ cười quỷ dị rời đi.

    Trong phòng chỉ còn lại Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, Hỏa Vân Thiên và Thủ Trung rất tự giác đi qua phòng khác ở.

    “A Chiến, chút nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới tìm chúng ta, tôi muốn anh giúp tôi bố trí căn phòng trước một chút. Đầu tiên, anh làm một cái ghế dựa không chân ở đó, đưa tôi qua bển.” Nghiêm Mặc hất cằm chỉ vào một vị trí.

    Nguyên Chiến làm theo, chuẩn bị ghế dựa và trải da thú lên rồi mới ôm hắn qua, nhẹ nhàng đặt xuống.

    “Cởi túi không gian của tôi xuống, để dưới tay phải của tôi.”

    Nghiêm Mặc vừa để tay lên túi không gian, liền lấy vật phẩm cần lấy ra. Thứ đầu tiên được lấy ra là Cốt Chuột, hắn thả Cốt Chuột, để nó tuần tra xung quanh và tách một sợi tinh thần lực quấn lên người nó, như vậy xung quanh mà có động tĩnh bất thường nào hắn sẽ phát hiện ngay.

    Để đảm bảo, Nghiêm Mặc cũng thả Hồng Sí và Phi Thứ ra ngoài.

    “Bốn cái chậu than này, anh để vào bốn hướng đông tây nam bắc, đặt trong góc.”

    “Ở chậu than phía đông, anh giúp tôi cho những thứ này vào theo thứ tự…”

    Nguyên Chiến lần lượt làm theo hướng dẫn của Nghiêm Mặc, yên lặng bố trí căn phòng.

    “Xong bốn chậu than, anh giúp tôi vẽ một ít đường cong trên mặt đất, đừng lo sẽ vẽ sai hay gì, khi chưa đến bước cuối, vẽ sai vẫn có thể sửa lại.”

    Những đường cong đó không quá phức tạp, mà mỗi đường đều bắt đầu từ dưới chiếc ghế của Nghiêm Mặc.

    “Rất tốt, tiếp theo anh lấy một chén máu tươi của tôi, dùng máu tôi đồ lại những đường cong đã vẽ.”

    Tay Nguyên Chiến khựng lại.

    Nghiêm Mặc dỗ hắn: “Đây là một loại chú thuật mà sư phụ dạy tôi, cần có máu của tôi, của người khác sẽ vô dụng.”

    “Chú thuật gì?”

    “Dùng để đảm bảo thôi.” Còn trong ba tiếng đau đớn, Nghiêm Mặc cố chịu đựng mà cười: “Dùng chiến hồn thề vẫn quá hư vô mờ mịt, chúng ta không có thời gian để cẩn thận dò xét từng người tới xin nhờ cậy, chỉ có thể dựa vào ấn tượng đại khái mà thôi, trong bọn họ chắc chắn có người tốt và cũng có người xấu, có kẻ lòng dạ khó lường mà cũng có người thật lòng muốn gia nhập, nếu bọn họ tìm tôi để trợ giúp đột phá, tôi có thể trực tiếp động tay động chân trên người họ, nhưng nếu người tới đánh chủ ý vào phép huấn luyện hoặc mang mục đích khác, tôi sẽ khó mà khống chế.”

    Khi Nghiêm Mặc nói những lời này mặt không hề đỏ và cũng không hề cảm thấy thiệt thòi gì.

    Lúc Nguyên Chiến nghe tư tế đại nhân của mình nói sẽ động tay động chân lên người kẻ khác khi giúp bọn hắn đột phá, vẻ mặt cũng không có chút thay đổi này, tựa hồ như hắn cho rằng Nghiêm Mặc nên làm như vậy.

    Nghiêm Mặc giải thích: “Chỉ là một loại tâm lý ám thị, một khi bọn họ có ý muốn phản bội, bọn họ sẽ mất đi hết thảy những gì đã có được từ tôi và Cửu Nguyên, ừm, còn phải thêm một chút lợi tức nữa, cho nên vốn liếng ban đầu của bọn họ cũng sẽ biến mất. Nếu đạo đức và hạnh kiểm quá kém, cũng không cần lo lắng, tôi có thể trực tiếp tấn công linh hồn của bọn họ.”

    Nghiêm Mặc hạ giọng, giống một đứa nhóc làm chuyện xấu, đắc ý nói: “Có người mang sức mạnh linh hồn yếu, linh hồn căn bản không thể tự phòng thủ, có người cũng biết tự xây cho mình một bức tường chắn, nhưng khi tôi hạ ám chỉ trong linh hồn bọn họ, thì cũng giống như tôi để lại một cánh cửa ngầm, về sau dù bức tường phòng thủ của bọn họ có kiên cố tới cỡ nào thì cũng không thể cản được tôi.”

    Nguyên Chiến không hỏi Nghiêm Mặc có động tay động chân trên người Hỏa Vân Thiên và Tùng Châm không, bởi vì điều đó căn bản không cần phải hỏi, Mặc của hắn chưa bao giờ là người tốt thật sự.

    “Em có hạ tâm lý ám thị cho tôi không?”

    “Có đó.” Nghiêm Mặc hài hước nói như đang đùa giỡn: “Nếu anh phản bội tôi, có lẽ anh sẽ không chết, nhưng linh hồn anh sẽ biến mất, từ nay về sau chỉ còn lại cái xác không hồn.”

    Nguyên Chiến gật gật đầu, còn thoải mái cười: “Như vậy càng tốt, thế thì em sẽ không bao giờ hoài nghi tôi, mà tôi cũng không cần chứng minh lòng trung thành của mình dành cho em.”

    Nghiêm Mặc: “…” Được rồi, hắn thừa nhận cái tên dã nhân nguyên thủy này càng lúc càng biết nói lời âu yếm.

    Ma xui quỷ khiến, Nghiêm Mặc bỏ thêm một câu: “Anh thì không giống những người khác, nếu tôi phản bội anh trước, anh sẽ được tự do.”

    Đây là một khế ước không công bằng, nếu Nghiêm Mặc thật sự hạ tâm lý ám thị cho hắn như đã nói, nhưng Nguyên Chiến không để bụng. Nếu Nghiêm Mặc phản bội hắn, hắn không cần tấn công linh hồn Mặc, cũng sẽ không tiêu diệt linh hồn Mặc, hắn sẽ bắt Mặc về, cầm tù bên cạnh mình vĩnh viễn.

    Nửa tiếng sau, gian phòng khá rộng này đã bị khói lấp đầy.

    Mùi khói rất dễ ngửi, khi khói tỏa ra, rất kỳ dị, những đường cong họa tiết vẽ bằng máu trên mặt đất bắt đầu nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

    Càng kỳ quái hơn là, luồng khói này hoàn toàn trái với quy tắc vật lý, nó không bay lên trên, mà tụ tập dưới mặt đất.

    Một lát sau, khói biến mất.

    Nghiêm Mặc mở mắt ra, bảo Nguyên Chiến dọn bốn cái chậu than đi.

    Không lâu sau.

    “Cốc cốc!”

    “Đại nhân, có một chiến sĩ Vu Thành tới cầu kiến, nói muốn gia nhập Cửu Nguyên.”

    Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Cho hắn tiến vào.”

    Chiến sĩ Vu Thành, người đầu tiên tới tìm bọn họ là một chiến sĩ cấp năm rất bình thường, sinh ra và lớn lên ở Vu Thành, vẫn chưa thức tỉnh năng lực thần huyết, hắn cũng không mong sẽ thức tỉnh năng lực thần huyết, chỉ hy vọng có thể có được phép huấn luyện cấp cao dành cho chiến sĩ võ lực.

    Nghiêm Mặc đơn giản hỏi đối phương vài vấn đề, sau đó bảo hắn quỳ một gối xuống thề nguyện trung thành, rồi đồng ý dẫn hắn về Cửu Nguyên để dạy phép huấn luyện mới.

    Chiến sĩ nọ như đã ấn lên cái chốt mở nào đó, liên tiếp có chiến sĩ tìm tới, còn có cả người thường.

    Những chiến sĩ tới đầu tiên đều có giá trị vũ lực không cao, giống như đang tập thể thăm dò hắn.

    Đến đêm, chiến sĩ cấp cao mới xuất hiện.

    Tất cả Nghiêm Mặc đều bắt đối phương thề trước, và hẹn chờ khi hắn khôi phục rồi sẽ giúp đối phương đột phá. Có vài người không muốn thề trước, vậy hắn cũng không ép.

    Chú Vu bớt thời giờ đi qua một chuyến.

    Ông chẳng những mang đến những nguyên liệu mà Nghiêm Mặc cần, còn mang cả tin tức mới nhất từ thần điện Vu Thành.

    “Vu Tượng hôn mê bất tỉnh, nghe nói lời tiên đoán cuối cùng của y chỉ có Phi Sơn nghe. Phi Sơn nói Vu Tượng tiên đoán mảnh đại lục này sắp gặp phải hiểm họa lớn, chỉ khi mọi người hợp lực lại mới có thể thoát khỏi nguy nan, nhưng hiện giờ có hai vấn đề. Thứ nhất, hiểm họa gì, hiểm họa ở đâu, khi nào xảy ra. Thứ hai, hợp sức thì phải hợp như thế nào?”

    Chú Vu nói tới đây liền cười quái dị: “Cái vấn đề thứ hai nói trắng ra là muốn hỏi ai dẫn đầu, và các thế lực phải ra bao nhiêu quân lực.”

    Lúc này Nghiêm Mặc không còn đau nữa, ngồi dựa trong lòng Nguyên Chiến hỏi: “Vậy các vị Đại Tư Tế của thần điện Vu Thành thảo luận với nhau rồi cho ra kết quả gì?”

    Chú Vu trề môi: “Tranh cãi nửa ngày, cuối cùng vẫn nói lấy xếp hạng của cuộc tỷ thí lần này ra để quyết định, ai mạnh nhất thì nghe theo người đó. Mặt khác…”

    Chú Vu nhìn về phía đồ đệ.

    Nghiêm Mặc cười: “Có phải bọn họ muốn con có thể tạo ra bao nhiêu chiến sĩ cấp mười thì tạo ra bấy nhiêu không?”

    “Phải.”

    “Được thôi, chỉ cần trả cái giá làm con hài lòng.”

    “Không giới hạn ba mươi sáu người?” Chú Vu thật sự sợ lần này lại đột nhiên bị thần trừng phạt, cũng rất sợ đồ đệ bảo bối mà mình vất vả lắm mới thu được cứ thế mà bị thần xách đi mất.

    Nghiêm Mặc cười giảo hoạt: “Tuy Tổ Thần nói chỉ ban cho con ba mươi sáu chiến sĩ bảo hộ từ cấp mười trở lên, nhưng nếu hiến đủ tế phẩm cho thần linh, và đủ chất lượng, con nghĩ Tổ Thần đại nhân sẽ không bủn xỉn mà ban thêm vài cái danh ngạch nữa đó.”

    Chú Vu đại nhân hiểu ra, cười khặc khặc, bóp bóp hai má đồ đệ rồi rời đi, ông muốn tìm người mau chóng thả tin tức ra.

    Đêm khuya, trong thiên điện của Khuê Mạt xuất hiện vài người không phải người của thần điện Vu Thành.

    “Quả Vu Vận có chín phần là nằm trên người tên tư tế kia, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà từ bỏ?”

    “Vu Tượng đã hôn mê, không biết có thể sống được bao lâu, chỉ cần chúng ta…”

    Khuê Mạt ngắt lời bọn họ: “Phi Sơn còn đó, Chú Vu còn đó, thủ lĩnh Cửu Nguyên cũng không phải kẻ dễ chọc.”

    “Ý của Khuê Mạt đại nhân là?”

    “Chẳng phải Vu Tượng đã tiên đoán có hiểm họa ập tới sao? Vào thời điểm mấu chốt như vậy, người có được quả Vu Vận đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm bảo hộ phiến đại lục này.”

    “Ý là…?”

    “Một khi thực sự có nguy hiểm xuất hiện, thì để Cửu Nguyên ra mặt. Rồi lấy danh nghĩa cũng nhau chống lại hiểm họa nguy nan, bắt bọn chúng giao toàn bộ phép huấn luyện mới mà phương pháp đột phá ra đây.”

    “Chủ ý này hay đó! Nhưng nếu bọn chúng không đồng ý?”

    Khuê Mạt cười nhạt: “Tuy không biết hiểm họa sẽ bắt đầu từ đâu, có lẽ vừa lúc ở ngay Cửu Nguyên đi?”

    Mấy người ở đây đều ngầm hiểu mà cười cười.

    “Bộ lạc Đỉnh Việt kia cũng không thể buông tha, năng lực khống chế kim loại của bọn chúng khá đáng sợ, còn có vũ khí kim loại mà bọn chúng làm ra, những thứ đó vượt qua được cốt khí.”

    Khuê Mạt quyết đoán nói: “Vậy bắt chúng phụ trách cung cấp vũ khí.”

    “Lạ thật, vì sao trước kia lại không thấy chiến sĩ thần huyết khống chế kim loại xuất hiện? Năng lực của bọn chúng rốt cuộc là từ đâu tới? Do vị thần nào truyền xuống?”

    “Chẳng phải có người nói kim loại cũng đến từ lòng đất sao? Đại Địa Chi Thần sản sinh vạn vật, có vài năng lực trước kia không xuất hiện thì cũng không có gì lạ, có lẽ loại huyết mạch này đến tận bây giờ mới thức tỉnh.”

    “Không sai, giống như năng lực huyết mạch của Không Thành, chẳng phải trước kia cũng chưa từng xuất hiện à, nó là tòa Thượng Thành xuất hiện muộn nhất trong Cửu Đại Thượng Thành.”

    Có người cống hiến một tin tức quý giá khác: “Theo như Âm Thành truyền ra, nghe nói thủ lĩnh Cửu Nguyên rất có thể là chiến sĩ song hệ thổ mộc.”

    “Hừ! Chẳng trách Mộc Thành cấu kết với bọn chúng.”

    “Thái độ của Thủy Thành cũng không rõ, nghe nói Cửu Nguyên và tộc Người Cá có mối quan hệ rất tốt, mà huyết mạch của thành chủ Thủy Thành luôn tự xưng rằng tổ tiên mình đến từ biển rộng…”

    “Phong Thành nghe nói Cửu Nguyên có Côn Bằng mặt người bảo hộ, cũng không muốn đối địch với Cửu Nguyên. Mà đại vương tử Lạp Mạc Linh của Âm Thành hiện giờ cũng ở Cửu Nguyên.”

    “Nói cách khác, trong Cửu Đại Thượng Thành, bốn thành Mộc, Thủy, Phong, Âm đều không đáng tin?”

    “Vừa lúc có thể bắt bọn họ giúp Cửu Nguyên đối phó với hiểm họa.”

    “Đúng vậy, ha ha ha!”

    Khuê Mạt tổng kết: “Thế cục của Cửu Đại Thượng Thành sớm nên sửa lại, cần nhiều Thượng Thành vậy làm gì, tỷ thí xếp hạng thật phí thời gian.”

    Những người khác hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, có điều cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu thành đây, ai mà biết được.

    Chiến tranh là nguy cơ, nhưng đồng thời cũng là kỳ ngộ.

    Đêm càng khuya, ánh trăng càng bị mây che mờ.

    “Cốc cốc.”

    Người Cửu Nguyên bây giờ đều đã ngủ, Nhị Mạnh bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, liền xoay người ngồi dậy, lặng lẽ đi ra cạnh cửa lớn.

    Thủ Trung cũng nghe thấy tiếng, liền đi ra.

    “Ai?”

    Có giọng nói mang theo tiếng khóc thút thít vang lên: “Tôi, tôi là Diệu Hương, tôi có chuyện quan trọng tới tìm thủ lĩnh Nguyên Chiến, xin các anh mở cửa, nhanh lên! Là chuyện rất quan trọng!”

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày