Home Đam Mỹ Dị Thế Lưu Đày – Chương 439: Kiếm tiền bằng biện cốt

    Dị Thế Lưu Đày – Chương 439: Kiếm tiền bằng biện cốt

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

    aea1bbefc1c5c870602c316d641394a8

    “Bàn A Thần tại thượng, tên Vổ Giác Nhân này thật may mắn!”


    Trước khi chen vào cái quán biện cốt kia, Nghiêm Mặc lắc lư đi một vòng mấy cái cửa hàng cốt khí trong chợ, đợi khi hiểu rõ tình hình rồi mới bước vào.

    Cốt khí ở tây đại lục thịnh hành như thế nào, chỉ cần dạo trong chợ thành Ô Càn là biết.

    Có lẽ, cốt khí ở nơi này giống như dụng cụ ở kiếp trước của hắn, từ đồ gia dụng đến vũ khí cao cấp, cái gì cần có đều có.

    Dụng cụ thịnh hành tất nhiên sẽ cần đến nguyên liệu, mà nguyên liệu cơ bản của cốt khí đương nhiên chính là xương.

    Sau khi nghe Hậu Nữ và Hậu Sư giới thiệu, Nghiêm Mặc đã biết xương cốt không phân chia cấp bậc, nhưng giá cả lại không giống nhau, tỷ như xương gà, xương thỏ, xương chuột thường thấy và xương một vài loại chim là thứ không đáng tiền nhất.

    Mà xương đáng tiền thì rất ít ỏi, loại được hoan nghênh nhất chính là xương có chứa năng lượng, nghe nói loại xương này dùng để luyện chế cốt bảo sẽ đạt xác suất thành công cao hơn xương bình thường nhiều.

    Đúng rồi, cốt khí của tây đại lục được chia làm hai loại, một loại là không cần nguyên tinh khởi động năng lượng, chính là cốt khí bình thường, còn một loại là cốt khí khi được khảm nguyên tinh sẽ phát ra đặc điểm và năng lực đặc biệt, được gọi là cốt bảo.

    Trong cốt bảo lại chia ra hai loại, loại có thể dùng sức mạnh linh hồn thao túng và loại không cần dùng sức mạnh linh hồn thao túng, cái trước có uy lực cường đại hơn, nhưng người sử dụng cần phải có sức mạnh linh hồn không yếu mới được, người Vô Giác ngoại trừ vu giả ra, có rất ít người sử dụng được cốt bảo cần đến sức mạnh linh hồn. Bởi vì có phân chia rõ ràng như vậy, cốt bảo cần đến sức mạnh linh hồn lại càng quý giá.

    “Xương cốt ở đây bán thế nào?”

    Nghiêm Mặc nghe thấy có một vị khách mới chen vào hỏi.

    “Đồng giá, tất cả đều là một khúc một trăm cốt tệ.” Chủ quán ngồi xếp bằng trên đất, cười tủm tỉm trả lời.

    Chủ quán là một Hữu Giác Nhân, Hậu Sư trộm nói cho hắn biết, người này và đồng bạn của hắn ta rất có thể là du chiến sĩ, bọn họ còn dẫn theo hai nô lệ là người tộc Vô Giác.

    “Đắt như vậy, có thể bớt chút không? Lần trước các người tới chẳng phải chỉ bán năm mươi cốt tệ một khúc thôi sao?” Có người hóng chuyện ồn ào nói.

    Chủ quán đáp: “Lần trước là lần trước. Lần này, xương mà chúng tôi thu hoạch được nghe nói có một phần lớn là của cáo bạc, mà mọi người hẳn đều biết cáo bạc sống trong rừng là dã thú bẩm sinh có ma huyết, phần lớn hài cốt của chúng nó đều có chứa năng lượng. Còn có một vài loại xương không chứa năng lượng nhưng lại vô cùng quý hiếm, có thể chọn được chúng từ đống xương này hay không thì phải xem nhãn lực của các vị.”

    “Cáo bạc!” Người hóng chuyện ồ lên, tựa hồ như có không ít người biết cáo bạc có giá trị gì.

    “Cáo bạc thì sao chứ, nếu bọn họ thực sự có hàng tốt thì đã sớm giao dịch với cửa hàng cốt khí rồi, đống này chắc là đồ còn dư lại sau khi giao dịch với cửa hàng cốt khí và Cốt Khí Sư, ai mà biết bên trong còn hàng tốt hay không.” Có người không chút khách khí mà nói thẳng.

    Chủ quán vẫn rất bình tĩnh, không chút hoang mang: “Cho nên mới nói còn phải xem nhãn lực và độ may mắn của các vị, lúc trước không phải không có ai lấy được hài cốt chứa năng lượng trong sạp của tôi, mà không phải đợt nào chúng tôi cũng cho cửa hàng cốt khí và Cốt Khí Sư chọn trước. Lại nói, có vài loại chứa năng lượng nhưng ẩn rất sâu, hoặc là quý hiếm, dù là cửa hàng cốt khí và Cốt Khí Sư thì cũng có lúc nhìn lầm hoặc bỏ sót.”

    Nghiêm Mặc nghe đến đây thì hiểu rồi, hoá ra biện cốt chính là tìm ra hai loại xương có giá trị, một loại là chứa năng lượng, còn một loại là xương hiếm.

    Điều Nghiêm Mặc lấy làm lạ là một chuyện khác, hắn thấp giọng hỏi Hậu Nữ: “Anh có thể nhìn ra cái nào chứa năng lượng không?”

    Hậu Nữ cười khổ lắc đầu: “Nếu có thể thì tốt rồi, thôn chúng tôi cũng sẽ không bần cùng như vậy.”

    Hậu Sư đứng một bên lẩm bẩm: “Nếu thôn chúng tôi có cách nhận biết xương cốt chứa năng lượng, thì cửa hàng cốt khí nào cũng sẽ mời đến, nghe nói thôn vu thôn Viên Phần biết một chút, nên thôn bọn họ rất giàu!”

    Hậu Nữ bổ sung: “Cơ mà người như vậy thật sự rất ít, nghe nói ngay cả tộc Hữu Giác cũng không có được mấy người. Hơn nữa, có vài loại xương chứa năng lượng biểu hiện rất rõ ràng, có vài loại lại ẩn sâu đến mức ngay cả Cốt Khí Sư cũng chưa chắc có thể nhận ra.”

    Nghiêm Mặc sờ sờ mũi, yên lặng nhìn Nguyên Chiến một cái.

    Nguyên Chiến dùng ánh mắt đáp lại hắn bằng một dấu chấm hỏi.

    Nghiêm Mặc không thể nói trước mặt nhiều người rằng: Việc nhìn xem trong xương có chứa năng lượng hay không là yêu cầu trong phần khảo nghiệm của cốt thừa từ cấp bảy lên cấp tám, hơn nữa còn rất nghiêm khắc mà đòi hỏi người nhận khảo nghiệm phải xác định rõ năng lượng chứa trong đó là nhiều hay ít, có thuộc tính gì. Bởi vì không phải cứ năng lượng càng nhiều thì luyện chế càng tốt, mà muốn luyện chế còn phải chú ý đến thuộc tính tương đồng và mức ổn định của năng lượng. Nói cách khác, hài cốt mà cái sạp này bày biện có năng lượng hay không, là loại năng lượng gì, năng lượng chứa trong đó có bao nhiêu, trong mắt hắn như bị rọi đèn pha, hiện ra vô cùng rõ ràng.

    Nhưng điều thú vị ở đây là, các loại hài cốt bên đông đại lục trên cơ bản đều có chứa năng lượng, rất ít loại không chứa năng lượng, loại nào không chứa năng lượng thì hoặc là đã mục nát, hoặc là năng lượng đã xói mòn, nếu không thì tất cả đều có hoặc ít hoặc nhiều.

    Nhưng nhìn mớ xương của cái quầy này, không phải cái nào cũng có chứa năng lượng, thậm chí số xương chứa năng lượng chỉ chiếm số ít.

    Nghiêm Mặc vừa suy đoán điều này chắc có liên quan đến thành phần nguyên khí không dễ hấp thu ở đây, vừa ngồi xổm xuống, muốn vươn tay sờ.

    Nhưng tay bị ngăn lại.

    Chủ quán: “Quy tắc cũ, muốn sờ thì phải trả một trăm cốt tệ trước.”

    Còn có quy tắc cũ trả tiền trước khi xem hàng? Nghiêm Mặc có chút không thích ứng.

    Lúc này Hậu Nữ đã biết thần sứ đại nhân không có cốt tệ —— y hiểu nguyên tinh mà thần sứ đại nhân mang theo rất quý giá, tiếc là nó chỉ có thể sử dụng ở thần giới, tộc Hữu Giác nơi này mắt mờ không nhận ra sự quý giá của nó.

    Vì thế, vừa thấy thần sứ đại nhân bị ngăn, Hậu Nữ lập tức không chút do dự lấy hơn một nửa tài sản ra, đúng một trăm cốt tệ mà giao cho chủ quán.

    Chủ quán nhận cốt tệ thì không ngăn Nghiêm Mặc nữa, Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt ngây ngốc hỏi: “Không muốn nữa thì có thể lấy lại không?”

    Chủ quán bĩu môi, tựa hồ như rất chướng mắt cái tên Vô Giác Nhân nghèo mạt này, một chủ quán khác là đồng bạn của hắn ngồi cạnh, nghe vậy thì cười nhạo: “Đây là lần đầu tiên cậu tới biện cốt đi? Biện cốt cũng như đánh bạc, cậu trả cốt tệ rồi thì không thể lấy lại. Nếu ai cũng như cậu, trả tiền rồi sờ tất cả xương một lần, sờ xong không mua còn đòi tiền, vậy chúng tôi không hầu hạ nổi!”

    Hậu Nữ cũng khom người thấp giọng nói với hắn, quy củ chính là như vậy.

    Nghiêm Mặc rất 囧, nghĩ thầm, chuyện quan trọng như vậy phải nói ngay từ đầu cho hắn rõ chứ, nếu hắn không thể biện cốt mà chỉ là tùy tiện nhìn qua, vậy một trăm cốt tệ kia chẳng phải là mất trắng hay sao?

    Nghĩ đến việc Hậu Nữ không chút do dự lấy hơn một nửa tài sản ra mà trả cho mình, thái độ của Nghiêm Mặc cũng nghiêm túc hơn ba phần. Cốt tệ của bọn họ chỉ đủ để hắn chọn một cái, hắn vốn muốn tùy tiện chọn một cái có năng lượng, trao đổi cốt tệ rồi lại hành nghề khác, hiện giờ hắn đổi ý, chờ khi đổi được cốt tệ, hắn phải mua sạch tất cả xương cốt chứa năng lượng trong cái sạp này.

    Lúc này cũng có hai người khác trả cốt tệ để chọn xương, có điều, họ đều là tộc Hữu Giác. Trước mắt, Vô Giác Nhân trả tiền chọn xương chỉ có một mình Nghiêm Mặc.

    Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận khe khẽ, thật ra cũng không phải khe khẽ, mà là rất lớn, như thể sợ Nghiêm Mặc không nghe thấy vậy.

    “Tên Vô Giác Nhân này nghèo tới điên rồi mới đánh cược một phen hay thật sự biết biện cốt đấy?”

    “Có lẽ người ta từng học về chế tác cốt khí chăng?”

    Một trận cười vang lên: “Nó mới bao lớn? Mười sáu mười bảy tuổi chứ mấy? Dù từng học biện cốt, thì sức mạnh linh hồn của nó được như Hữu Giác Nhân sao? Hơn nữa, với tuổi tác của nó thì học được bao nhiêu chứ? Xương cốt cơ bản không biết có nhận ra được hay không nữa.”

    “Trên người hắn có cốt khí kìa, có lẽ là đệ tử của vu giả đám Vô Giác Nhân?”

    “Trên đầu không cắm lông chim, ai mà biết.”

    “Các người nhìn thấy không? Trên mặt tên Vô Giác Nhân bên cạnh hắn còn có hình xăm nữa, không biết là dã nhân từ núi sâu rừng già nào tới.”

    Nghiêm Mặc nghe mà muốn cười, ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến.

    Nguyên Chiến mặt không cảm xúc, dù sao thì hắn chả hiểu gì.

    Có người hừ lạnh: “Có sức mạnh linh hồn cũng chưa chắc đã có thể nhận ra xương nào chứa năng lượng, bộ tưởng ai cũng có thể biện cốt và chế tác cốt khí à? Ngay cả tộc Hữu Giác chúng ta cũng chẳng có mấy ai trở thành Cốt Khí Sư.”

    “Được rồi, đừng nói nữa, không chừng tên Vô Giác Nhân kia chỉ muốn cược một phen thôi.”

    “Cũng đúng, chỉ là một trăm cốt tệ thôi.”

    Đám người lại cười vang, bởi vì trong vốn hiểu biết của bọn họ, cuộc sống của Vô Giác Nhân phần lớn đều rất bần cùng, nhất là những thôn xóm Vô Giác Nhân sống ở ngoài thành, nếu là sống trong núi sâu rừng già hẻo lánh, thì rất có thể ngay cả cốt tệ cũng chưa thấy qua bao giờ.

    Tuy Nguyên Chiến không hiểu người xung quanh nói gì, nhưng nghe tiếng cười và giọng điệu, lại thêm vẻ mặt của bọn chúng, cũng đủ để hắn biết những kẻ này đang cười nhạo tư tế đại nhân của hắn.

    Cười gì mà cười? Tao đánh tụi mày mặt đầy máu có tin không?!

    Nguyên Chiến có lòng tin vô hạn đối với tư tế đại nhân nhà mình, hắn không biết trình độ luyện cốt của Hữu Giác Nhân như thế nào, ngày thường Nghiêm Mặc cũng không chịu khó hay cần mẫn luyện chế cốt khí, nhưng hắn không cảm thấy tư tế của hắn sẽ không xử lý được chút việc nhỏ này.

    “Cậu muốn cốt tệ, tôi có thể kiếm cho cậu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Nguyên Chiến nghĩ thầm, phí công như vậy làm gì.

    Nghiêm Mặc ra vẻ nghiêm túc, kỳ thật lại rất tùy ý mà cầm một khúc xương dài nửa thước lên, đứng dậy nói: “Cẩn thận vẫn tốt hơn. Còn nữa, nhớ kỹ nha, lần sau anh định cướp bóc ai thì đừng nói cho tôi biết.”

    Nguyên Chiến: “…” Đệt! Lại quên mất Tổ Thần sẽ trừng phạt Mặc vì hành vi của hắn. Có điều, nghe ý Mặc, chỉ cần hắn không nói cho Mặc biết, vậy Tổ Thần sẽ không trừng phạt Mặc? Hình như lúc trước Mặc cũng từng nói với hắn như vậy.

    Chủ quán không hiểu Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến đang nói cái gì, có điều, ngôn ngữ địa phương của Vô Giác Nhân rất nhiều, nghe không hiểu cũng không có gì lạ, hắn thấy Nghiêm Mặc chọn xong, cố ý hỏi lại: “Cậu lấy cái này?”

    “Ừ.”

    “Vì sao lại chọn nó?” Chắc là vì có rất ít Vô Giác Nhân tới biện cốt, nên chủ quán hỏi nhiều thêm một câu.

    Nghiêm Mặc ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy nó có năng lượng.”

    Chủ quán cười to: “Ha ha! Cậu cảm thấy nó có năng lượng? Được rồi, mong Bàn A Thần phù hộ cậu. Cậu chuẩn bị lấy nó làm gì, bán cho cửa hàng cốt khí, bán cho Cốt Khí Sư, hay để lại cho mình dùng?”

    Nghiêm Mặc cầm khúc xương muốn đi.

    “Đừng đi!” Có người gọi lại: “Chủ quán có cốt bảo kiểm tra năng lượng, bảo hắn kiểm tra cho cậu đi.”

    “Đúng vậy, nếu cậu chắc chắn khúc xương kia có năng lượng như thế, cũng không sợ kiểm tra xong lại không có.”

    Nghiêm Mặc không hiểu ra sao mà nhìn Hậu Nữ, Hậu Nữ vội giải thích: “Muốn biết trong xương có chứa năng lượng hay không, một là dựa vào nhãn lực người biện cốt, còn một là có thể dùng cốt bảo chuyên kiểm tra xương cốt có chứa năng lượng hay không.”

    “Còn có loại cốt khí như vậy? Đã có cốt khí như vậy rồi ư?”

    Chủ quán tiếp lời: “Xem ra cậu thật sự không biết cái gì hết. Vậy để tôi nói cho cậu nghe, các loại cốt bảo kiểm tra năng lượng có một khuyết điểm chung, bởi vì nó dựa vào việc kích phát năng lượng của vật kiểm tra để xem xem vật kiểm tra có chứa năng lượng hay không, và năng lượng nhiều hay ít. Nếu vật kiểm tra không chứa năng lượng, nó sẽ không chịu nổi khi bị kích phát năng lượng, kết quả là bị hư hại.”

    Nghiêm Mặc nghe xong thì hiểu là: Vật kiểm tra không mang năng lượng tựa như không mang cầu chì, khi mở điện sẽ bị cháy.

    Có lẽ cách so sánh này không thỏa đáng lắm, cũng không quá chính xác, nhưng khá là trực quan.

    Chủ quán: “Cậu có muốn kiểm tra không? Người khác muốn kiểm tra thì phải trả mười cốt tệ, nhưng thấy cậu đây là lần đầu tiên nên không cần trả. Có điều, cũng có khả năng khúc xương cậu chọn là nguyên liệu quý hiếm, nếu không chứa năng lượng, kiểm tra xong sẽ bị hư. Cậu suy nghĩ cẩn thận đi.”

    “Không cần suy nghĩ.” Trong đám hóng chuyện có người kêu: “Nếu mang tới cửa hàng cốt khí hoặc chỗ Cốt Khí Sư, bọn họ mà không xác định được đây là nguyên liệu quý thì cũng sẽ dùng cốt bảo kiểm tra xem nó có chứa năng lượng hay không thôi, khi đó còn phải trả mười cốt tệ, còn không bằng kiểm tra ngay ở đây được miễn phí cốt tệ.”

    Một trong hai Hữu Giác Nhân đang chọn lựa ngẩng đầu lên, mở miệng nói, thái độ không quá ngạo mạn: “Vô Giác Nhân kia, đưa khúc xương của cậu cho tôi xem thử.”

    Nghiêm Mặc nhìn về phía Hữu Giác Nhân gầy khòm nọ.

    Hữu Giác Nhân này không phải người nổi tiếng, người ở đây hình như không có ai nhận ra hắn, Hữu Giác Nhân kia tự giới thiệu: “Tôi là Cốt Khí Sư cấp bốn, có thể nhận dạng không ít xương cốt, cậu đưa tôi xem xem nó có phải nguyên liệu quý hiếm không, nếu không phải, cậu không cần tốn công đi tìm người hỏi.”

    Hữu Giác Nhân kia đứng lên, cố ý để lộ cốt bài (quân bài làm bằng xương) chứng minh thân phận Cốt Khí Sư mà mình đeo bên hông, cốt bài nọ hình chữ nhật, dài hai tấc, trên đó ghi rõ cấp bậc của Cốt Khí Sư, ngoại trừ hoa văn quanh thân, nổi bật nhất là số ‘bốn’ được khắc ở chính giữa bằng con số của tộc Luyện Cốt. Ở mặt trái còn có thông tin cá nhân của Cốt Khí Sư, nhưng cái này thì không cần cho mọi người xem.

    Người khác vừa thấy Hữu Giác Nhân này là một Cốt Khí Sư cấp bốn, đều nổi lòng tôn kính. Ai cũng biết muốn trở thành một Cốt Khí Sư khó tới cỡ nào, không chỉ học rất nhiều kiến thức, mà càng về sau thì sức mạnh linh hồn phải càng mạnh mới có thể tiếp tục được.

    Cốt Khí Sư từ cấp ba đến cấp bốn là một ranh giới, dưới cấp ba thì ngay cả Vô Giác Nhân cũng có thể làm, nhưng cấp bốn và từ cấp bốn trở lên, cũng chỉ có tộc Hữu Giác.

    Không ai hoài nghi Hữu Giác Nhân này giả mạo Cốt Khí Sư, bởi vì một cốt bài Cốt Khí Sư chỉ có thể ứng cho một người, muốn kiểm tra thật giả rất dễ, chỉ cần Cốt Khí Sư đó nhỏ máu mình lên cốt bài là sẽ biết.

    Đám người hóng chuyện ồn ào, đều bảo Nghiêm Mặc nhanh đưa khúc xương kia cho Cốt Khí Sư nhìn xem.

    Nghiêm Mặc nghĩ thầm, dù sao cũng phải kiểm tra, mà tới cửa hàng cốt khí kiểm tra còn phải bỏ tiền, có người chịu cho hắn kiểm tra miễn phí thì cớ sao không làm? Ngay sau đó liền theo ý mọi người mà đưa khúc xương cho Cốt Khí Sư kia.

    Cốt Khí Sư kia cầm lấy, thoáng lật xem hai lần, lại để dưới mũi ngửi ngửi, còn liếm một cái, sau đó rất chắc chắn nói: “Đây là xương sườn của sói, xem độ dài ngắn, kích thước lớn nhỏ và vân xương, đây là một con sói non, rất có thể chưa được hai ba tháng tuổi. Có năng lượng hay không tôi không nhận ra được, nhưng khúc xương này quả thật không tính là nguyên liệu quý hiếm gì.”

    Điều này không nằm ngoài dự liệu của mọi người.

    Cốt Khí Sư trả khúc xương lại cho Nghiêm Mặc: “Tuy không phải nguyên liệu quý hiếm, nhưng sườn sói có rất nhiều tác dụng, một cây lẻ như vầy bán ở cửa hàng cốt khí được chừng ba đến năm cốt tệ.”

    Ngụ ý của vị Cốt Khí Sư này rất rõ ràng, muốn bảo Nghiêm Mặc đừng kiểm tra, vậy còn có thể lấy lại được chút đỉnh tiền vốn.

    Chủ quán cũng nhìn Nghiêm Mặc: “Còn muốn kiểm tra năng lượng không?”

    “Còn chứ, sao lại không?” Nghiêm Mặc chuyển khúc sườn sói cho chủ quán.

    Chủ quán bảo bạn mình đưa cốt bảo dùng để kiểm tra qua đây, thứ kia trông như một cây gậy kim loại, chủ quán cầm nó, đặt một đầu lên khúc xương, ngón cái đè nguyên tinh xuống, năng lượng trong nguyên tinh chảy ra, cây gậy xương liền tỏa ra ánh sáng.

    “Sáng kìa! Mau xem xem có đổi màu không.”

    Sáng lên là bắt đầu kiểm tra cốt bảo, mà ánh sáng đổi màu thì chứng minh vật thí nghiệm có chứa năng lượng. Ánh sáng càng sáng và càng dày đặc thì vật thí nghiệm càng chứa nhiều năng lượng.

    Có người nhìn một hồi thì lắc đầu: “Thôi xong rồi, vốn có thể vãn hồi được mấy cốt tệ, hiện giờ… chậc, Vô Giác Nhân này đúng thật là nghèo tới điên rồi.”

    “Đúng vậy, nếu biện cốt mà dễ như vậy thì…”

    “Đổi màu!” Có tiếng kinh hô truyền ra.

    “A?!” Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.

    “Vậy mà thật sự có năng lượng!” Có người nói với vẻ không thể tin được.

    Ngay cả chủ quán kia cũng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cái cốt bảo kiểm tra, không biết phải nói gì.

    Hậu Sư dụi dụi mắt, khi thấy rõ ánh sáng phía trước chiếc gậy xương kia thật sự đổi màu thì hét lớn một tiếng, hưng phấn mà nhảy cẩng!

    Hậu Nữ cũng siết chặt nắm tay, kích động đến mức thân thể khẽ run. Thần sứ đại nhân quả nhiên không nhìn lầm, y thật vui mừng!

    Người xem náo nhiệt dần phản ứng lại, có người hỏi: “Chuyển thành màu đen, đây là năng lượng gì?”

    “Màu đen?” Cốt Khí Sư vừa rồi nói đó là xương sói thì mở to hai mắt, kinh ngạc hô: “Chẳng lẽ là xương ma sói hủ thực*?”

    (*Hủ thực: Ăn mòn.)

    Mọi người kinh hô: “Ma sói hủ thực?! Cái này cũng là nguyên liệu quý đúng không?”

    “Nếu đó thật là ma sói hủ thực.”

    “Sao mà giả được, đã kiểm tra ra rồi kìa, dù không phải năng lượng ăn mòn thì khúc xương này cũng không phải là xương sói bình thường!”

    “Bàn A Thần tại thượng, tên Vô Giác Nhân này thật may mắn!”

    Kết quả đã có, Nghiêm Mặc khom lưng cầm lấy khúc xương kia, gật gật đầu với chủ quán, xoay người đi.

    “Khoan đã!” Cốt Khí Sư cấp bốn kia cất bước đi đến trước mặt Nghiêm Mặc: “Ba ngàn cốt tệ, bán không?”

    Nghiêm Mặc căn bản không biết giá thị trường của các loại xương ở tây đại lục, hắn cũng không biết cái giá này là cao hay thấp, liền nhìn về phía Hậu Sư và Hậu Nữ, hai vị này có thường thức nhiều hơn hắn, nhưng ngày thường bọn họ ít khi tiếp xúc với cốt khí, đương nhiên cũng không rõ cái giá này có thích hợp hay không.

    Cốt Khí Sư kia vừa thấy vẻ mặt của Nghiêm Mặc liền biết đối phương là tay mơ, càng không muốn buông tha: “Ba ngàn một trăm cốt tệ, dù cậu tới những cửa hàng cốt khí khác thì cũng không có giá cao đâu.”

    Xương cốt chứa năng lượng, lại còn là năng lượng đặc biệt thì ít nhất có thể làm ra cốt khí từ cấp bốn trở lên, nếu năng lượng dồi dào thì từ cấp năm trở lên cũng không phải không thể. Nhưng vật liệu phụ trợ cũng phải tốt!

    Bình thường, cốt khí dưới cấp ba thì Vô Giác Nhân có thể mua nổi, nhưng từ cấp bốn trở lên, nhất là cốt bảo có thể kích phát năng lượng, thì không phải thứ mà người bình thường mua nổi.

    Xung quanh cũng có vài người động tâm, chủ quán kia thấy Cốt Khí Sư cướp lời trước mình thì có chút không vui, hắn ra hiệu cho bạn mình, bạn hắn lập tức tách đám người ra. Bọn hắn mở sạp biện cốt ở đây, đương nhiên là có cửa hàng cốt khí hợp tác dài hạn, mà bọn hắn còn chiếm một phần trong cửa hàng cốt khí kia, có lợi ích đương nhiên phải kéo vào nhà mình.

    Nghiêm Mặc do dự —— kỳ thật hắn đang đợi xem có người nào báo cái giá khác không, người của cửa hàng cốt khí có quan hệ tốt với chủ quán chạy đến, vừa chen vào đám người liền kêu: “Đừng vội giao dịch, nếu thật sự là xương ma sói hủ thực, cửa hàng chúng tôi đồng ý trả ba ngàn năm trăm cốt tệ!”

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày