Home Đam Mỹ Dị Thế Lưu Đày – Chương 534: Bánh bao thơm rốt cuộc là kẻ nào?

    Dị Thế Lưu Đày – Chương 534: Bánh bao thơm rốt cuộc là kẻ nào?

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

    secret_between_us_by_zero1510-d966k7x

    “Nghiêm Mặc hoàn toàn không biết mình vì là người mang năng lượng sinh mệnh mà biến thành một cái bánh bao thơm tho.”


    Phong Thành.

    Người được tôn trọng nhất ở Phong Thành là lão tư tế Phong Ngữ, ông đột nhiên điên điên khùng khùng chạy ra khỏi phòng mà không mặc đồ, vừa chạy vừa điên cuồng hô to: “Ra đời! Ra đời! Gió đưa năng lượng sinh mệnh đến! Đứa con Sinh Mệnh đã ra đời! Ha ha ha!”

    Phong Ngữ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới tế đàn, những người khác không dám cản ông lại, chỉ có thể đuổi theo phía sau ông.

    Bởi vì hành động của ông lão Phong Ngữ, đêm nay Phong Thành như thức tỉnh.

    Phong Nghiêu nghe thủ hạ chạy tới bẩm báo, vội vàng đi ra ngoài tìm Phong Ngữ, chờ khi y chạy tới tế đàn, đi đến bên cạnh ông lão Phong Ngữ, quanh thân ông đã có rất nhiều người quỳ xuống.

    Ông lão Phong Ngữ giơ cao hai tay, máu nhỏ giọt từ cổ tay ông, miệng thầm nói cái gì đó không nghe rõ.

    Phong Nghiêu biến sắc, ông lão Phong Ngữ đang hiến tế!

    Gió bắt đầu ngưng tụ phía trên tế đàn, lá rụng và bụi đất bị cuốn lên, tóc và vạt áo của mọi người bị thổi bay…

    Thân thể ông lão dần được gió bao lấy, người xung quanh ông đều không chịu nổi, bị gió quật mạnh nên chỉ có thể lùi về phía sau.

    Phong Nghiêu là một trong số ít những người còn có thể đứng sừng sững trong cơn lốc nhỏ này.

    “Năng lượng sinh mệnh! Thật sự là năng lượng sinh mệnh! Các người có nghe thấy không? Gió đang hát, mặt đất đang hoan ca, chúng nó đang chào đón đứa con của Sinh Mệnh!”

    Mái tóc dài của Phong Ngữ bay bay, ông đang rơi vào trạng thái vô cùng hưng phấn, ông vui mừng mà lớn tiếng kêu to với Phong Nghiêu: “Chớ quên sứ mệnh của Phong Thành chúng ta! Đứa con của Sinh Mệnh ra đời, tất cả người Phong Thành ta đều phải phụng dưỡng và bảo hộ đứa con Sinh Mệnh! Đây là vinh quang của chúng ta, cũng là sứ mệnh mà Phong Thần giao cho chúng ta! Kẻ phản bội đứa con Sinh Mệnh, không nghe theo mệnh lệnh của Phong Thần, sẽ vĩnh viễn bị Phong Thần ghét bỏ, bị chúng thần nguyền rủa!”

    Phong Nghiêu không chút do dự mà quỳ một gối xuống: “Phong Nghiêu dẫn dắt Phong Thành, tôn lệnh Phong Thần làm đầu!”

    Sau đó Phong Nghiêu đứng dậy, hướng mặt về phía các chiến sĩ thủ lĩnh bên dưới, quát: “Truyền lệnh của ta, lập tức tìm kiếm đứa con Sinh Mệnh, bảo hộ ngài!”

    Ông lão Phong Ngữ chỉ tay ra phương xa: “Đi đi, gió sẽ chỉ đường cho chúng ta!”

    Dưới lòng đất, sâu trong khu rừng đen, lão Tát Mã tộc Phong bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say.

    Bầu không khí và đất đai xung quanh như có gì đó đã thay đổi, càng thêm dồi dào sức sống, càng thêm thích hợp để tộc cây Trường Sinh sinh tồn.

    Lão Tát Mã đã lâu lắm rồi không rời khỏi lòng đất đi dọc theo mật đạo mà xuất hiện ở sơn cốc của Tát Mã đương nhiệm tộc Phong cư trú.

    “Lão Tát Mã?” Tát Mã tộc Phong trẻ tuổi lập tức cảm nhận được hơi thở của trưởng bối, vươn dài nhánh cây ra biến thành hình người mang thể sinh mệnh mà xuất hiện bên cạnh lão Tát Mã.

    Lão Tát Mã ngửa đầu nhìn sao trời, nói khẽ: “Con cảm nhận được không? Mới vừa rồi, năng lượng sinh mệnh đang trở nên nồng đậm.”

    Tát Mã trẻ tuổi chần chờ: “Con vẫn chưa cảm nhận được.”

    Lão Tát Mã như đang mỉm cười: “Hiện giờ vẫn còn rất nhạt, ta cũng chỉ vừa mới phát hiện, nhưng về sau chỉ cần phần năng lượng sinh mệnh này không biến mất, thì con sẽ cảm nhận được sự tồn tại của nó.”

    “Lão Tát Mã, năng lượng sinh mệnh mà ngài nói đến từ đâu?”

    “Đây là một câu hỏi hay.” Có lẽ tâm tình của lão Tát Mã rất tốt, sau đó ông như ngâm ca, vui vẻ hát: “Đứa bé kia mang đến hy vọng, a, nó mang đến hy vọng, có lẽ cậu ta đã thành công khiến đứa con Sinh Mệnh chào đời, lại trở về mảnh đất này. Khi cậu ta mang theo đứa con Sinh Mệnh bước vào rừng, tất cả tộc cây Trường Sinh sẽ trở thành bạn của cậu ta, a, năng lượng sinh mệnh tràn đầy hy vọng!”

    Chim chóc có thể mang về đủ loại tin tức, lão Tát Mã dù ở sâu trong khu rừng đen thì cũng không phải không biết chuyện xảy ra bên ngoài. Người Cửu Nguyên tham gia cuộc tụ hội của Thượng Thành, chuyện tư tế Mặc vu kia mất tích, ông biết không chậm hơn các bộ lạc khác.

    Ông cũng không lo cho cậu ta, vu giả thai nghén quả Vu Vận sao có thể dễ dàng chết đi như vậy? Quả nhiên, cậu ta đã trở lại, còn thành công sinh ra đứa con Sinh Mệnh. Ngoại trừ đứa con Sinh Mệnh, còn ai có thể mang đến năng lượng sinh mệnh nồng đậm như vậy?

    Âm thanh trầm thấp đượm buồn của lão Tát Mã có sức cuốn hút rất mạnh, những sinh vật ngủ say trong khu rừng đen cũng bị đánh thức, từng tiếng ca vang lên, vấn an lão Tát Mã của bọn họ. Cũng có tiếng ca khen ngợi năng lượng sinh mệnh thật tốt, cho dù bọn họ bây giờ chưa thể cảm nhận rõ ràng được.

    Trong vùng biển sâu xa xôi.

    Vương giả tộc Người Cá được nhóm tư tế kêu gọi.

    Khi nghe nói bọn họ cảm nhận được năng lượng sinh mệnh nồng đậm, vị vương giả này chỉ nhướng mày.

    “Đứa con Sinh Mệnh lần trước ra đời, các người nói hắn sẽ mang đến thay đổi cho thế giới này, dẫn dắt chúng ta chống lại kẻ địch đáng sợ trong tương lai. Nhưng kết quả thì sao? Hắn chẳng qua chỉ trở thành bạn đời của vương giả tộc Côn Bằng mặt người, còn sinh hạ một đứa con lai, bây giờ đứa con đó đã được đưa đến đại lục trung tâm. Trừ cái đó ra hắn còn làm được gì?”

    “Mỗi một đứa con Sinh Mệnh đều là sự tồn tại vĩ đại và cần thiết, ngài không biết hắn làm được cái gì, không có nghĩa hắn không làm được gì cả, mà con trai hắn cũng cứu vớt rất nhiều tộc nhân loại và trở thành lãnh chúa một phương của tộc nhân loại. Vương của ta, ngài thiếu một đức tính khiêm tốn nhã nhặn, nếu ngài cứ tiếp tục ngạo mạn như vậy, sớm muộn gì ngài cũng sẽ…”

    “Dạy đời thì miễn. Các người chỉ cần nói cho ta biết, đứa con Sinh Mệnh lần này xuất hiện có gì đặc biệt? Có cần ta mang hắn về không?” Vị vương giả nọ không chút khách khí mà cắt ngang giọng nói già nua kia: “Lần trước, đứa con Sinh Mệnh kia quá hời cho tộc Côn Bằng mặt người rồi, lần này không thể để rơi vào tay bọn họ nữa.”

    Y không hiếm lạ gì quả Vu Vận, cũng không muốn tốn sức và năng lượng đi nuôi dưỡng nó, nhưng nếu là đứa con Sinh Mệnh đã ra đời, thì y không ngại cướp lấy để chiếm hữu.

    Giọng nói già nua thở dài: “Vương của ta ơi, năng lượng sinh mệnh lần này bọn ta cảm nhận được còn nồng đậm hơn vị trước khi mới chào đời không biết bao nhiêu lần, nhất định đây sẽ là một sự tồn tại ghê gớm, mà chủng tộc trí tuệ có thể nuôi dưỡng ra một đứa con Sinh Mệnh như vậy nhất định không phải sinh vật bình thường, ngài muốn tộc Người Cá chúng ta khai chiến với bọn họ sao?”

    Vị vương giả nọ hiểu ý Đại Tư Tế của mình, nhưng y cố ý nói: “Khai chiến thì khai chiến, vừa lúc đám chiến sĩ trong tộc ta nhàn rỗi quá rồi, nếu còn không vận động nữa đám đó chắc sẽ béo đến độ có thể nấu mỡ cá!”

    “Vương của ta!” Đại Tư Tế bất đắc dĩ: “Chúng ta sống ở đáy biển cũng không hề an bình tí nào, những cuộc chiến dưới đáy biển từ trước đến nay không hề ít hơn trên lục địa, đứa con Sinh Mệnh nếu có thể gia nhập tộc ta đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu…”

    “Cho nên các người kỳ thật cũng hy vọng hắn tới, đúng không?” Vị vương giả nọ chỉ cần biết điều này là đủ rồi: “Ta sẽ phái người lên bờ đi tìm đứa con Sinh Mệnh kia, nếu có thể mang về thì mang về, nếu không có chuyện gì khác, các người đừng tìm ta.”

    Vị vương giả ngạo mạn lười biếng rời đi, nhóm tư tế tộc Người Cá đều rơi vào trầm mặc, bọn họ đúng là hy vọng vị vương giả độc thân không biết bao nhiêu năm của mình này có thể ‘lừa’ được đứa con Sinh Mệnh về, nếu có thể sinh con thì càng tốt, nhưng đứa con Sinh Mệnh kia sẽ dễ dàng bị lừa về như vậy sao?

    Đúng rồi, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn chưa nói, nếu đứa con Sinh Mệnh kia là người trong tiên đoán, vậy về sau tộc Người Cá bọn họ dù có ở sâu dưới đáy biển thì cũng chưa chắc đã sống ổn qua ngày, truyền thuyết nói vào ngày mà bầu trời có bóng ma thật lớn, toàn bộ thế giới sẽ chìm vào bóng đêm, chỉ có đứa con Sinh Mệnh trong truyền thuyết kia mới dẫn dắt các tộc khác chống lại ác ma, cướp lại một con đường sống cho thế giới này!

    Nhóm tư tế rất mâu thuẫn, bọn họ đã hy vọng đứa con Sinh Mệnh lần này chính là người trong truyền thuyết, lại vừa không hy vọng.

    Không chỉ có tộc Người Cá dưới đáy biển là cảm nhận được sự thay đổi của năng lượng sinh mệnh, mà dưới đáy hồ Thanh Uyên bên cạnh Cửu Nguyên.

    Ngu Vu đã bắt đầu hấp thu ký ức cổ thần chậm rãi mở mắt.

    “Năng lượng sinh mệnh!” Y nói nhỏ.

    “Ha hả.” Vị tư tế người cá anh tuấn đến quyến rũ lộ ra nụ cười đầy vẻ mê hoặc: “Xem ra tộc của ta thật sự có thể trở về biển rộng.”

    Nhưng không biết là ai mang đến năng lượng sinh mệnh, là Nghiêm Mặc thành công sinh hạ đứa con Sinh Mệnh sao? Có quá nhanh rồi không? Chẳng lẽ bọn họ đến đại lục trung tâm và có được sự trợ giúp của tộc Côn Bằng mặt người?

    Có điều, mới vừa hấp thu ký ức truyền thừa của cổ thần, y cảm giác được năng lượng sinh mệnh trở nên nồng đậm, Ngu Vu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác như số mệnh đã định. Đã từng, khi sống dưới đáy biển, y nghe lão tư tế nói với y một chuyện, chẳng qua năm ấy đã trở nên quá xa xăm, y không nhớ nổi, nhưng sau khi tiếp thu ký ức truyền thừa của cổ thần, kết hợp với cảnh tượng diễn ra mãi trong tiên đoán mà y nhớ, y cũng đã nghĩ tới sự kiện kia.

    Chiến tranh sắp đến ư? Thật là đáng ghét mà.

    Lúc này, tộc Côn Bằng mặt người đã từng thành công sinh hạ một vị đứa con Sinh Mệnh đang diễn ra một cuộc họp trong đại điện, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.

    Trong đại điện có tổng cộng mười hai vị Côn Bằng mặt người, trường hợp này kỳ thật rất quỷ dị, mười hai con chim lớn có gương mặt người đang vây quanh một cái bàn tròn bằng đá thật lớn, ngồi trên mười hai chiếc ghế đá cứng chắc và cổ xưa.

    “Tin tức đã xác định, Nguyên Châu, một tộc nhân của tộc ta vừa mới truyền tin tức về, nói hắn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đứa con Sinh Mệnh ra đời.”

    “Lần này là chủng tộc nào nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh thế?”

    “Nghe nói là tộc nhân loại, còn là Vô Giác Nhân.”

    “Hả? Xem ra lần này chúng thần lựa chọn Vô Giác Nhân?”

    “Ai mà biết. Côn Vũ, em nghe nói gì không? Nghe bảo nhóc con em để ở hồ nước mặn bên đông đại lục bây giờ đang ở cùng vu giả Vô Giác đã nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh kia.”

    Côn Vũ là một con Côn Bằng toàn thân có màu lông thuần vàng kim, lông chim cực kỳ sáng bóng, nhất là ba sợi lông thật dài trên đỉnh đầu, trông nó như một chiếc vương miện mỹ lệ, bạn đời của anh là một con phượng có cái đuôi thật dài và lông màu đen, cho nên nhóc con mà bọn họ sinh ra có màu lông kết hợp, lông chim trên đỉnh đầu nó và ở chóp đuôi cùng chóp cánh có màu vàng kim, đồng thời cũng có nét đặc thù của cả hai tộc Côn Bằng mặt người và tộc Phượng.

    Côn Vũ nghe thấy tin của con trai, vẻ mặt lại không chút thay đổi. Đặc tính của tộc Côn Bằng mặt người là: Bởi vì sống thọ, bọn họ chỉ để ý đến việc làm bạn với bạn đời của mình, không quá quan tâm tới chim non nhà mình cho lắm, trên cơ bản là áp dụng phương pháp nuôi thả.

    “Côn Vũ?”

    “Nó không có trở về, cũng không xin chúng ta giúp đỡ, này chứng tỏ bây giờ nó sống rất tốt.”

    Ý của Côn Vũ tất cả mọi người đều hiểu, hiển nhiên là: Chỉ cần con của anh ta sống ổn là được, anh ta không quan tâm tới việc đứa con Sinh Mệnh là do ai nuôi dưỡng ra.

    Côn Bằng hỏi chuyện phẩy phẩy cánh tạo gió: A, chính là như vậy, tất cả Côn Bằng ngoại trừ bạn đời của mình và lãnh địa, cơ hồ những chuyện khác đều không quan tâm, hắn làm Côn Bằng vương nở mặt nở mày nhưng kỳ thật rất khổ đó có biết không?

    Côn Bằng vương lần thứ một trăm ngàn nghĩ: Hôm nay nhường ngôi lại đi, nhưng mà bắt lính thật khó. Năm đó khi hắn vẫn còn là một con chim chưa thành niên đã bị lừa cho đảm đương chức vụ điểu vương này, nhưng hôm nay, bọn chim non chưa thành niên có cái ký ức truyền thừa ví dụ của hắn, liền trở nên khó lừa muốn chết!

    Côn Bằng vương nhìn nhìn Côn Vũ, càng lúc càng tức: Tiểu Côn Bằng ở chung với nhân loại hẳn là dễ lừa đi? Ít nhất thì sẽ có dã tâm một chút? Có lẽ hắn có thể đi dụ dỗ con chim nhỏ kia một chút, không đúng, sao lại nói là dụ dỗ chứ, phải nói là bồi dưỡng, đúng, hắn quyết định, hôm nay sẽ xuất phát đi tìm con chim nhỏ kia để bồi dưỡng một phen!

    Côn Vũ nhìn trưởng huynh nhà mình, có lẽ tộc Côn Bằng bọn họ bởi vì quá cường đại, chẳng những sinh sản muộn, mà cả đời cũng rất khó có con, người giống nhà bọn họ sinh được hai đứa, lại còn là anh em cách nhau chỉ mười năm thật sự là cực kỳ ít.

    “Đừng đánh chủ ý lên con trai em, nó vẫn còn là chim non trong đám chim non.”

    “Ai nói anh muốn đánh chủ ý lên nó? Côn Vũ, anh nói em này, sao lại thích suy nghĩ miên man như vậy? Nếu không phải em thích suy nghĩ vớ vẩn như thế, thì vợ em cũng sẽ không bị em chọc tức đến mức chia tổ ở riêng.”

    “Côn Tuyết Phong!” Ba cọng lông vàng trên đỉnh đầu Côn Vũ dựng thẳng.

    “Này! Các vị, có phải các anh lạc đề rồi không.” Một vị trưởng lão thấy vương đã sắp đánh nhau với chiến sĩ đệ nhất của tộc, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Bây giờ chẳng phải chúng ta nên nói về đứa con Sinh Mệnh kia sao? Có ai muốn mang đứa con Sinh Mệnh kia về không?”

    “Khụ! Có một chuyện quên nói với mọi người.” Côn Bằng vương phẩy phẩy cánh: “Theo như tin tức mà Nguyên Châu truyền lại, tuy năng lượng sinh mệnh trên người đứa con Sinh Mệnh nồng đậm, nhưng năng lượng sinh mệnh trên người vu giả sinh hạ ra đứa con Sinh Mệnh hình như còn đậm hơn nhiều.”

    Một câu này khơi dậy ngàn cơn sóng, vốn không ai chịu mở miệng nói chuyện, nay trong đại điện lập tức vang lên tiếng hỏi han liên tiếp.

    “Sinh hạ? Không phải là nuôi dưỡng à? Chẳng lẽ đứa con Sinh Mệnh lần này là được sinh hạ ra? Sao có thể?”

    “Làm sao Nguyên Châu biết vu giả Vô Giác kia có nhiều năng lượng sinh mệnh trên người hơn? Có lẽ là trên người đứa con Sinh Mệnh, nhưng hắn cảm giác sai?”

    “Vu giả nhân loại kia có bạn đời chưa? Nếu không có, tôi muốn đi gặp cậu ta một phen.”

    “A, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chút việc, các anh cứ tiếp tục nói, tôi xong việc rồi sẽ trở về.”

    “Ai nha, thiếu chút nữa tôi cũng quên, tôi có hẹn với Na Thùy hôm nay đi gặp nó, thôi, tôi cũng đi trước!”

    “Chó má! Các người biết vu giả nhân loại kia bây giờ đang ở đâu không hả mà đã vội vã đi tìm cậu ta? Vương của tôi à, người nọ bây giờ còn đang ở tây đại lục hả? Đi tìm Nguyên Châu có thể tìm được cậu ta không?”

    Côn Bằng vương nổi giận, vung móng vuốt đập cái bàn đá, một đống đá vụn rớt xuống rào rào: “Các người đủ rồi! Ai dám bước ra khỏi cánh cửa này tôi liền nhường vương vị cho người đó! Những người khác làm chứng!”

    Két! Đám Côn Bằng đang tính bay ra ngoài lập tức thắng lại.

    Mười hai con Côn Bằng một lần nữa trở về vị trí của mình.

    Côn Bằng vương hừ hừ: “Các người muộn rồi! Nguyên Châu nói, vu giả nhân loại kia đã có bạn đời, chính là thủ lĩnh của bộ lạc cậu ta.”

    “Cướp là được.”

    “Ừ, giết tên thủ lĩnh bộ lạc kia đi.”

    “Có mấy tên liền giết mấy tên, dù sao nhân loại sẽ không tới mức không sống nổi vì bạn đời chết.”

    Côn Bằng vương cười lạnh: “Bạn đời của cậu ta là chiến sĩ thần huyết cấp mười, thậm chí có khi còn cao hơn cấp mười, hơn nữa, hắn có thể thao túng năng lượng của nhiều hệ!”

    Đám Côn Bằng lưu manh ế vợ: “…” Mẹ nó! Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm hả?!

    Côn Vũ đột nhiên nói: “Chỉ mới cấp mười thôi.”

    “Đúng vậy, chỉ mới cấp mười thôi, không phải chúng ta không có người tới cấp mười.” Đám Côn Bằng lưu manh lại tràn đầy sức sống.

    Côn Bằng vương cũng lười quản bọn họ, cứ để bọn họ đi ‘va chạm’ tý xíu là biết: “Tư tế nói, có chuyện cần cho mọi người biết, hôm nay triệu tập mọi người tới chính là vì chuyện này.”

    “Chuyện gì? Nhanh nói đi, đừng rầy rà!” Nhóm Côn Bằng nếu không phải là lúc săn thú, làm bạn với bạn đời và khi ngủ thì tuyệt đối không thể ngồi yên được.

    Côn Bằng vương nhìn về phía vị trưởng lão kia.

    Trưởng lão đã bị bọn họ làm cho tức điên, lũ khốn này quá lạc đề rồi, phù, nhịn đi, dù sao cũng đã thành thói quen.

    “Tư tế đại nhân bảo ta nói cho mọi người biết, đứa con Sinh Mệnh lần này… hoặc là nói người mang năng lượng sinh mệnh nồng đậm lần này, rất có thể chính là người có thể thí thần diệt ma trong truyền thuyết kia. Vì thế, dù tộc Côn Bằng mặt người chúng ta không có được hắn, thì cũng phải phái chiến sĩ đi giám thị hắn, nếu phát hiện hắn lợi dụng năng lượng sinh mệnh làm điều ác, vậy tập hợp toàn tộc lại giết chết hắn, nếu hắn có thể dùng năng lượng sinh mệnh vào việc thiện, vậy hắn chính là bạn của mọi tộc điểu, đại lục trung tâm cũng sẽ cho phép hắn đặt chân.”

    Côn Bằng vương: “Mọi người nghe rồi chứ? Tư tế nói, trước tiên phái chiến sĩ đi xác nhận xem rốt cuộc ai là người thật sự mang năng lượng sinh mệnh, nếu có thể trở thành bạn đời của tộc Côn Bằng thì càng tốt, nếu không thể thì cũng không cần phải miễn cưỡng. Được rồi, bây giờ ai muốn đi?”

    Lập tức, một đống cánh giơ lên, phàm là con chim nào chưa có bạn đời đều giơ cánh. Chuyện yêu đương của tộc Côn Bằng mặt người là tự do, nhưng ai cũng hy vọng mình có một người bạn đời cường đại và hữu ích cả.

    Côn Bằng vương gõ gõ móng vuốt, quyết định: “Nhiều chim muốn đi như vậy, tôi cũng không dễ lựa, vậy vẫn là tôi đi đi, quyết định vui vẻ thế nhé.”

    Vui vẻ cái rắm! Vương, tốc độ của anh dám thử chậm lại một chút xem? Nếu không phải anh có thể dịch chuyển tức thời, có tin bây giờ đã bị mọi người cùng nhau bao vây đập một trận không?! Hơn nữa, anh có dám nói rõ xem vị vu giả kia bây giờ đang ở đâu trước khi đi không?

    Tên lưu manh ế vợ thứ nhất bay đi: “Tôi có chút việc, đi trước.” Hắn muốn đi cầu kiến tư tế, hắn tin rằng tư tế đại nhân nhất định biết vu giả nhân loại kia ở đâu.

    Tên lưu manh ế vợ thứ hai bay đi: “Mệt muốn chết, về ngủ.” Hắn có nguồn tin tức ngầm, nhất định sẽ nhanh hơn mấy tên khác!

    Tên lưu manh ế vợ thứ ba, bốn, năm… đều tìm đủ các loại lý do mà bay khỏi đại điện.

    Cuối cùng, một tên lưu manh ế vợ còn sót lại cười hì hì tiến đến bên cạnh Côn Vũ, cậu ta tên Tinh Hoa: “Côn Vũ đại nhân, anh có thể cảm nhận được con trai mình bây giờ đang ở đâu không? Có thể nói cho tôi biết không, tôi có thể nói cho anh một chiêu, để vợ anh lập tức tiêu tan lửa giận, bay trở về làm bạn với anh.”

    Mấy tên Côn Bằng khác: Cái tên này là giảo hoạt nhất!

    Côn Vũ không do dự một giây đồng hồ nào: “Thành giao.”

    Lúc này, Nghiêm Mặc hoàn toàn không biết mình vì là người mang năng lượng sinh mệnh mà biến thành một cái bánh bao thơm tho đang ở đâu, làm gì?

    Hắn đang công khai dọn trống cái bảo khố của Không Thành.

    “Tìm được thành chủ Không Thành và lão vu bà của bọn chúng chưa? Trong bảo khố không có bao nhiêu thứ tốt, nguyên tinh cấp cao gì đó chắc chắn đều nằm trong cốt khí trữ vật của bọn chúng.” Nghiêm Mặc dù túi tiền phình to cũng cảm thấy thật là bất mãn, nếu không phải trong bảo khố có rất nhiều thảo dược bị khinh thường, thì hắn đã đến một chuyến không công rồi.

    “Không có, bọn chúng không có bản lĩnh gì ngoài cái tốc độ bỏ chạy.” Nguyên Chiến cũng rất buồn bực, thành chủ Không Thành đã thoát khỏi tay hắn lần thứ hai rồi. Cửu Phong đuổi theo, nhưng không chắc có thể đuổi được.

    “Đám lãnh đạo cấp cao khác và chiến sĩ cấp cao đều khống chế được?”

    “Ừ.”

    “Sao vậy?” Nghiêm Mặc nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của Nguyên Chiến.

    Nguyên Chiến đi qua, sờ sờ thằng con lớn đang ghé vào lòng Nghiêm Mặc ngủ khò khò, vật nhỏ này có tỉnh lại một chốc khi bọn họ định tấn công Không Thành, sau lại tiếp tục mê man. Nghiêm Mặc để hắn nhìn, nói rất có thể là di chứng của việc xé rách không gian, thân thể trẻ con quá yếu ớt.

    Nghiêm Mặc cũng rất hối hận, đây là do hai người bọn họ suy xét không tới, sớm biết Vu Quả mới sinh ra yếu như vậy thì hắn đã đưa vào phòng thí nghiệm hoặc không gian của hắn rồi mới xuyên, chứ không phải chỉ lo giữ bí mật về không gian và phòng thí nghiệm —— hắn không muốn để những người khác biết, bao gồm cả Tư Thản, biết hắn có thể cất giấu người sống. Đây là tuyệt chiêu cuối cùng của hắn dùng để bảo vệ mình và người nhà, nếu có thể giữ bí mật này một ngày thì sẽ giữ một ngày.

    Hơn nữa hắn cũng từng thử đưa Nguyên Chiến và túi dưỡng thai vào không gian rồi sử dụng cửa dịch chuyển tức thời, nhưng không biết cửa dịch chuyển tức thời làm cách gì mà phán đoán được năng lượng, hoặc là do không gian và phòng thí nghiệm tạo ra sức nặng cho hắn? Mà hành vi gian lận này khi sử dụng cửa dịch chuyển tức thời vẫn sẽ cần bấy nhiêu đó nguyên tinh, không vì người ở trong không gian hoặc phòng thí nghiệm mà giảm bớt. Này cũng là lý do mà hắn bỏ cái chủ ý khiến người cần dịch chuyển hôn mê rồi đưa vào trong phòng thí nghiệm.

    Hơn nữa, dù cách gian lận này có thể thành công, thì hắn cũng không muốn dùng. Bởi vì nguyên tinh cấp cao so ra còn dễ tìm hơn việc giảm giá trị cặn bã, không gian thì chỉ có thể cho người mang huyết mạch của hắn và bạn đời tiến vào, mà phòng thí nghiệm muốn cho người vào thì một người chính là một ngàn điểm cặn bã, hắn cứu một người thì có thể giảm bao nhiêu chứ?

    Đề tài đi xa quá, lại kéo trở về.

    Bởi vì Nguyên Chiến là sức chiến đấu chủ lực, trước tiên Nghiêm Mặc nhận trách nhiệm trông Vu Quả. Kết quả là hắn nhanh chóng phát hiện, có vẻ như Vu Quả thoải mái hơn rất nhiều khi nằm trong lòng hắn, trên đường đi còn tỉnh lại một lần, lúc sau tuy lại ngủ tiếp nhưng khuôn mặt nhỏ không còn nhăn nhó nữa, mà thả lỏng, trông rất thoải mái.

    Nhìn thằng bé ngủ ngon, cái miệng nhỏ còn hé một nửa, ở khóe miệng treo một giọt nước miếng lóng lánh!

    “A Chiến?”

    Nguyên Chiến cúi đầu, trán kề trán với người yêu của mình: “Người sống trong Không Thành không nhiều lắm, đây là một tòa thành chết.”

    “Vậy à?” Nghiêm Mặc vừa đến đã chạy tới phủ thành chủ, không để ý tình huống hiện giờ trong Không Thành lắm, hắn cũng thấy có cốt binh trong phủ thành chủ, nhưng hắn nghĩ Không Thành bắt tay với tộc Hữu Giác, có cốt binh cũng không có gì lạ, nên không để ý nhiều.

    “Hình như tộc Hữu Giác có một phương pháp, có thể biến người sống thành cốt binh, những cốt binh đó ưu tú hơn cốt binh bình thường, bởi vì bọn họ đều có thể giữ lại sức chiến đấu và năng lực thần huyết lúc còn sống, hơn nữa, những cốt binh đó còn có suy nghĩ của mình, tuy không giống người sống, nhưng khi không có mệnh lệnh thì vẫn biết phán đoán.”

    Vẻ mặt Nghiêm Mặc thay đổi, Tán Bố đã nói với hắn, tộc Hữu Giác vẫn luôn nghĩ cách giữ lại hồn phách và ý thức độc lập cho cốt khí khi chuyển dời hồn phách lên nó, nhưng ngoại trừ cốt thừa, không một trường hợp nào thành công, dù trên cốt khí của ai có thể chứa được một chút tàn hồn, thì kia cũng chỉ là tàn hồn mà thôi, còn phải là người có sức mạnh linh hồn cường đại mới làm được.

    “Đại Vu Tư Thản nói thế nào?”

    “Y nói đám cốt binh này có linh hồn không hoàn chỉnh, hơn nữa bọn họ rất thống khổ, khát vọng muốn rời khỏi thân thể nhưng lại bị trói buộc.”

    “Đại Vu Tư Thản cũng không có cách nào sao?”

    “Y nói đó là một loại vu thuật tà ác, rất có thể được truyền ra từ tộc nhân khác. Y nói chuyện này nếu có liên quan đến tộc nhân khác, y sẽ phụ trách tìm phương pháp phá giải. Chúng ta bắt không ít cốt binh, Đại Vu Tư Thản đang suy nghĩ.”

    Nghiêm Mặc cũng không quá lo lắng, tộc Hữu Giác xưng bá tây đại lục nhiều năm như vậy, lại tích lũy được nền văn minh hùng hậu, còn dám vượt biển mà tấn công đông đại lục, nhất định là có chỗ dựa, nếu không biết bọn họ dựa vào cái gì và tìm ra cách phá giải, có lẽ hắn sẽ đau đầu, nhưng nếu đã biết tình hình cụ thể, lại còn có khả năng tìm ra phương pháp phá giải, vậy thì không có gì đáng lo.

    “A Chiến, Anh rất khổ sở à?” Đôi lúc Nghiêm Mặc rất nhạy bén với cảm xúc của người yêu nhỏ nhà mình.

    Nguyên Chiến cũng không che giấu vẻ mềm yếu của mình trước mặt bạn đời: “Nhìn thấy bọn họ, tôi lại nghĩ, nếu em không tới tây đại lục, nếu em không dẫn Đại Vu Tư Thản về, vậy bây giờ… người Cửu Nguyên chúng ta có thể cũng đã giống như Không Thành. Chỉ cần nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy…”

    “Nghĩ mà sợ phải không?” Nghiêm Mặc cũng cảm thấy rất may mắn, may mắn vì bọn họ cứu Tư Thản và đưa y về cùng, nếu trên đời này thật sự có thần linh, có lẽ thần linh cũng không đành lòng nhìn sinh vật trên đông đại lục tuyệt diệt đi?

    Nguyên Chiến ngồi dậy, lắc đầu, nhìn vào mắt người yêu mà nói: “Không, không phải tôi sợ, tôi chỉ cảm thấy may mắn, may mắn vì có em.”

    Nghiêm Mặc bế Vu Tiểu Quả, cười: “Dù không có tôi, không có Tư Thản, đông đại lục lớn như vậy, nhất định cũng sẽ có người giải quyết được tộc Hữu Giác, mà chắc là chậm hơn một chút.”

    Nguyên Chiến không phản bác lời hắn, hắn còn một câu chưa nói cho Nghiêm Mặc biết, hắn cảm thấy may mắn nhưng kỳ thật phần nhiều là sợ hãi, hắn nhịn không được mà nghĩ: Nếu năm đó hắn giết Nghiêm Mặc, hoặc là đưa Nghiêm Mặc cho người khác, hoặc là hắn căn bản không gặp được Nghiêm Mặc…

    Chỉ cần tưởng tượng đến việc hắn có thể bỏ qua Nghiêm Mặc, có thể mất đi người này, là hắn liền sợ đến mức cả người phát lạnh.

    Mình lại làm sao vậy? Chẳng lẽ là bởi vì quá hạnh phúc, cho nên mới sợ mất đi?

    Nguyên Chiến có hơi mờ mịt, hắn giấu phần sợ hãi và lo lắng này xuống đáy lòng, một lần nữa trở nên kiên nghị. Nếu không thể chịu được việc mất đi, vậy bảo vệ tốt em ấy, bảo vệ tốt em ấy, không cho bất cứ kẻ nào vật nào có cơ hội cướp em ấy đi!

    Mặc, là của mình!

    Người đàn ông có trực giác của dã thú khi chưa gặp phải nguy hiểm mà ăng-ten đã dựng thẳng, cũng đã chuẩn bị tốt cho công cuộc đấu tranh ‘giành chồng’ với bất cứ thế lực tà ác nào!

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày