Home Đam Mỹ Dị Thế Lưu Đày – Chương 556: Đột phá

    Dị Thế Lưu Đày – Chương 556: Đột phá

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

    6a514742gw1dk8scojqs9j

    “Chứng tỏ chủ nhân mới là giả mạo, gã chỉ là cướp lấy một phần linh hồn của nguyên chủ.”


    Nghiêm Mặc chờ mãi chờ mãi mà không thấy Nguyên Chiến tới, lại cảm nhận thời gian một chút, quyết định không chờ nữa.

    Hắn nói với quản lý rằng mình có chuyện quan trọng cần báo cho tộc trưởng, muốn đi gặp tộc trưởng ngay trong đêm nay.

    Quản lý do dự: “Ngày mai không được sao? Đêm nay tộc trưởng và các trưởng lão sẽ rất bận.”

    Hiện giờ Nghiêm Mặc chỉ lo chúng nó đã hạ quyết định, giao chìa khóa cho Diệu Hương trước khi hắn đuổi tới, lập tức nghiêm túc nói: “Không được, chuyện này vô cùng quan trọng, sự tình liên quan đến sự phát triển ngày sau của tộc xuyên sa giáp.”

    Nghiêm Mặc chỉ chỉ xuyên sa giáp nhỏ người đang bám dính hắn: “Nhìn kỹ xem, nó có gì khác với các xuyên sa giáp khác.”

    Quản lý và xuyên sa giáp từng là chiến sĩ mạnh nhất cùng nhìn về phía xuyên sa giáp nhỏ người.

    Nhóc con có chút sợ, cái đuôi cong về phía Nghiêm Mặc, vươn chân trước túm lấy vạt áo hắn.

    “Gì?” Vị chiến sĩ kia kinh ngạc hô lên: “Sao nó có thể làm được?”

    Quản lý còn có chút không hiểu ra sao.

    Vị chiến sĩ nọ đột nhiên ra lệnh cho xuyên sa giáp nhỏ: “Đứng lên!”

    Xuyên sa giáp nhỏ hoảng sợ, ôm đùi Nghiêm Mặc, theo bản năng mà đứng thẳng dậy, nhưng nó còn nhỏ, chi sau trước kia cũng chưa từng được luyện tập gì, đứng dậy không được một lúc thì lại đặt mông ngồi xuống.

    Chỉ chốc lát như vậy cũng đủ rồi, các xuyên sa giáp xung quanh đều thấy rõ cảnh này.

    Nghiêm Mặc nói: “Chúng ta đang thay đổi, nó chính là sự bắt đầu.”

    Quản lý rốt cuộc cũng chú ý đến những thay đổi của xuyên sa giáp nhỏ, nhưng nó vẫn kiên trì bảo Nghiêm Mặc ngày mai hẵng gặp tộc trưởng.

    Nghiêm Mặc nhìn về phía chiến sĩ kia, đơn giản nói: “Trong đêm nay tôi phải gặp tộc trưởng, tôi có dự cảm bất thường với vị chủ nhân mới!”

    Lời giải thích này khá là gượng ép, nhưng vị chiến sĩ kia lúc này rất tin tưởng Nghiêm Mặc, nó cảm thấy xuyên sa giáp có thể trị liệu cho thương thế nghiêm trọng của nó nhất định không tầm thường, huống chi bộ dáng con này còn giống như những xuyên sa giáp nhỏ dị dạng đó.

    Đúng rồi! Con xuyên sa giáp dị dạng này cũng có thể đứng thẳng, hơn nữa còn có rất nhiều hành vi tự nhiên giống như nhân loại, vì sao chúng xuyên sa giáp lại bỏ qua cho đến tận bây giờ?

    Chiến sĩ nọ không nói ra nghi vấn trong lòng ngay trước mặt các xuyên sa giáp khác, nó chỉ nhìn thật sâu vào mắt Nghiêm Mặc, rồi mở miệng nói: “Đi theo tôi.”

    Quản lý muốn nói lại thôi.

    Nghiêm Mặc nhanh chóng bế xuyên sa giáp nhỏ lên, đuổi theo chiến sĩ kia.

    Tiểu Ngân cũng trộm đi theo.

    ***

    Trong hang động của tộc trưởng xuyên sa giáp, các xuyên sa giáp đang thảo luận kịch liệt.

    Tộc trưởng cũng không lộng quyền, ở đây có bốn vị trưởng lão đương nhiệm, còn có hai vị trưởng lão vốn đã rời cương vị, bao gồm cả Tiểu Sa trong bốn chiến sĩ khác.

    Tộc trưởng từng chứng kiến sự tàn nhẫn của chủ nhân mới, muốn giao chìa khóa ra.

    Các vị trưởng lão lại không đồng ý.

    “Linh hồn của người nọ chẳng những khuyết thiếu quá nhiều, mà ngay cả ba cửa ải lúc trước chính người nọ đặt ra cũng không thể giải, thì sao mà xác định được gã thật sự là chủ nhân trước kia?” Trưởng lão vảy đen nói.

    Tộc trưởng buồn rầu: “Nhưng ngoại trừ gã thì cũng không còn ai khác, đã qua lâu như vậy, ai biết qua bao nhiêu đời, chủ nhân có quên một chút cũng là bình thường, ông có còn nhớ khi nhỏ ông đã trải qua chuyện gì không?”

    “Cái đó khác.” Một vị trưởng lão đương nhiệm khác nói: “Tầng thứ mười một có cái gì chúng ta không biết, nhưng đồ vật ở nơi đó hiển nhiên không thể dễ dàng giao ra, nếu chủ nhân mới lợi dụng chúng để đối phó với chúng ta…”

    “Chủ nhân mới sao có thể đối phó với chúng ta? Chúng ta đã bảo vệ tòa thành ngầm này cho đến tận bây giờ!” Một chiến sĩ cao giọng kêu tê tê.

    Tộc trưởng trầm mặc, nó có chút không đoán được suy nghĩ của chủ nhân mới, cũng không biết giao chìa khóa ra rồi thì chủ nhân mới sẽ đối xử với chúng nó thế nào.

    Một vị lão trưởng khác có vảy màu xám nãy giờ vẫn chưa mở miệng: “Kỳ thật dù chúng ta có giao chiếc chìa khóa mà chúng ta giữ cho chủ nhân mới thì cũng không sao cả.”

    Tất cả cùng nhìn về phía nó.

    Trưởng lão vảy xám chầm chậm nói: “Ta nhớ rõ lão tộc trưởng trước kia từng nói, nguyên chủ trong truyền thuyết là một người vô cùng cẩn thận, nếu đã muốn nghiệm chứng linh hồn của mình, vậy việc sắp xếp ba cửa ải nhất định cũng có một ý nghĩa nào đó.”

    Tộc trưởng vẫn rất buồn rầu, khàn khàn kêu: “Theo như ý mà lão tộc trưởng và cốt khí để lại, chỉ cần linh hồn của người tới phù hợp với yêu cầu của cốt khí, thì chúng ta có thể giao chiếc chìa khóa mà mình canh giữ cho người nọ, nhưng cốt khí tỏ vẻ linh hồn của vị chủ nhân mới bị hao tổn, còn hao tổn rất nhiều. Dưới tình huống như vậy, ta đương nhiên không thể giao chìa khóa cho gã, nên mới bảo gã giải ba cửa ải mà nguyên chủ từng để lại, nhưng vị chủ nhân mới này chỉ qua được cửa thứ nhất.”

    “Nếu gã đã qua được cửa thứ nhất, lại ép chúng ta, vậy cứ giao chiếc chìa khóa kia ra là được rồi.” Trưởng lão vảy xám lại nói.

    Một khác trưởng lão vảy đen khác lại nói: “Có phải ông hoài nghi chìa khóa cho lối đi đó không chỉ cần có một?”

    Trưởng lão vảy xám như đang cười: “Nếu không thì sao chủ nhân lại muốn nghiệm chứng linh hồn, còn chuẩn bị ba cửa ải?”

    Các trưởng lão khác nghĩ thông: “Vậy chúng ta giao chiếc chìa khóa kia cho gã, còn lối đi có mở ra hay không thì xem vận may của chủ nhân mới, nếu không thể mở ra, cũng đừng trách chúng ta.”

    Tộc trưởng tổng kết: “Được, cứ làm vậy đi. Chúng ta giao chìa khóa ra, chuyện sau đó sẽ không liên quan đến chúng ta.”

    Trưởng lão vảy xám nhắc nhở: “Anh nhớ nói rõ ràng khi giao chìa khóa ra, để mắc công gã lại cho rằng chúng ta giao không đúng chìa khóa.”

    Tộc trưởng tỏ vẻ mình hiểu rõ.                                                

    Cuộc họp đến đây kết thúc, tộc trưởng và bốn chiến sĩ đi gặp chủ nhân mới, giao chiếc chìa khóa mà chúng nó quản lý ra.

    Các trưởng lão thì trở về hang động của mình.

    Nghiêm Mặc tới chậm một bước, khi hắn thấy hai lão xuyên sa giáp quen thuộc đi ra từ một con đường, tim liền rụng lộp bộp trong lòng, vội bước nhanh tới hỏi: “Các ông đã đưa ra quyết định rồi? Muốn giao chìa khóa cho chủ nhân mới ư?”

    Các trưởng lão rất lấy làm lạ cách nói chuyện của hắn, cũng rất lấy làm lạ vì sao hắn lại chạy tới đây, thấy bên cạnh hắn còn có xuyên sa giáp từng là chiến sĩ mạnh nhất và xuyên sa giáp nhỏ hình người đang nằm trong lòng hẳn, còn tưởng là tộc trưởng nghe nói về năng lực của hắn mới gọi hắn qua.

    Trưởng lão vảy đen hỏi hắn: “Cậu tới gặp tộc trưởng à? Vậy cậu phải đợi một chút, anh ta đi đưa chìa khóa cho chủ nhân mới.”

    Tin tức trong tộc xuyên sa giáp là cùng hưởng, trưởng lão vảy đen cũng không có ý thức bảo mật thông tin.

    Nghiêm Mặc thầm hô một tiếng ‘không xong!’ trong lòng

    “Tộc trưởng đi được bao lâu rồi? Bây giờ tôi muốn gặp, tôi có chuyện quan trọng và vô cùng khẩn cấp cần nói cho nó biết, sự tình liên quan đến sống chết của cả tộc xuyên sa giáp!” Nghiêm Mặc cố ý nói thật nghiêm trọng.

    Các trưởng lão nhìn nhau, trưởng lão vảy xám trầm giọng hỏi hắn: “Rốt cuộc là chuyện gì, cậu nói cho tôi biết.”

    Nghiêm Mặc hơi suy nghĩ: “Là về chủ nhân mới, kỳ thật… nhân loại đang chiếm lĩnh tòa thành ngầm trên tầng năm không phải chủ nhân mới của chúng ta, chủ nhân của chúng ta rõ ràng trên đầu có sừng, nhưng bọn họ không có. Cái này chứng tỏ chủ nhân mới là giả mạo, gã chỉ là cướp lấy một phần linh hồn của nguyên chủ, mới biết tới tòa thành ngầm, gã muốn gạt tộc xuyên sa giáp chúng ta chiến đấu cho gã, còn muốn lừa chúng ta để lấy chìa khóa và chiếm món vũ khí cường đại để triệt để khống chế tòa thành ngầm.”

    Các trưởng lão cũng biết truyền thuyết nói trên đầu nguyên chủ có sừng, nhưng bởi vì tộc trưởng nói nguyên chủ chỉ cần nghiệm chứng được linh hồn và vượt qua ba cửa ải, thì vẻ bề ngoài không quan trọng, chúng nó mới bỏ qua, nhưng hôm nay được Nghiêm Mặc nhắc nhở, chúng nó lại bắt đầu để ý đến.

    Nghiêm Mặc không thể xác định được linh hồn của chủ nhân mới rốt cuộc là ai, lại hỏi: “Chủ nhân mới là… đực hay cái? Tên gì?”

    Lần này là chiến sĩ dẫn hắn đi trả lời, nó nói: “Tôi đã gặp vị chủ nhân mới kia, cô ta là giống cái, tôi nghe thủ hạ của cô ta gọi cô ta là công chúa điện hạ.”

    Nghiêm Mặc cười ha ha, rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Vậy thì không sai, người nọ chắc chắn là giả mạo! Chủ nhân sao có thể có hai linh hồn?”

    Hắn không tin linh hồn của Diệu Hương có liên quan đến tộc Hữu Giác, nhưng thứ bám trên người Diệu Hương thì rất có khả năng.

    Lúc trước, hắn và Nguyên Chiến vẫn chưa xác định trên người Diệu Hương có hồn phách nào bám vào không, vì hồn phách kia trốn rất sâu, nhưng sự thay đổi trong hành vi của Diệu Hương quá rõ ràng, mà vào một thời điểm nào đó hắn cũng cảm giác được dao động linh hồn quen thuộc, mới bắt đầu hoài nghi trên người Diệu Hương có thứ dơ bẩn đeo bám.

    Tiếc là lúc ấy Vu Thành quá loạn, hắn dù muốn chú ý đến Diệu Hương thì cũng không có thời gian và cơ hội. Kết quả là sau một thời gian không gặp, Diệu Hương quả nhiên trở thành tai họa của Cửu Nguyên.

    “Hai linh hồn?” Trưởng lão vảy xám nghi hoặc: “Sao cậu biết?”

    “Thì cứ biết thôi, có lẽ là do thần báo trước.”

    Cách nói này vừa nghe liền cảm thấy thật không đáng tin, nhưng các sinh vật lúc bấy giờ rất tin tưởng vào cổ thần, mà năng lực của Nghiêm Mặc cũng khá thần kỳ đối với chúng nó, chỉ có thể dùng việc thần ban để hình dung, nên Nghiêm Mặc nói như vậy, chúng nó lại tin.

    “Dẫn tôi đi gặp tộc trưởng, tên nhân loại giả mạo chủ nhân kia không có ý tốt với với tộc xuyên sa giáp chúng ta, nếu chúng ta thật sự giao chìa khóa cho cô ta, thì tộc xuyên sa giáp chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!”

    Các xuyên sa giáp ở đây đều có chút ngơ ngác, không biết nên làm cái gì bây giờ.

    Vị chiến sĩ kia thong thả nhưng kiên định nói: “Tôi tin cậu ta.”

    Trưởng lão vảy xám và đồng bạn liếc nhìn nhau, do dự một giây, hạ quyết tâm: “Cậu đi cùng tôi. Còn có các cậu, cũng đi theo!”

    Chúng nó bây giờ không kịp ngăn cản tộc trưởng nữa, chỉ có thể chạy tới cửa ra vào ở tầng thứ sáu trước, nếu chủ nhân mới có được chìa khóa, thì chắc chắn sẽ đi dùng thử.

    Vừa lúc các trưởng lão cũng tò mò có phải còn có một chiếc chìa khóa khác nữa hay không, muốn xem xem chủ nhân mới chỉ có một chiếc chìa khóa liệu có mở được cửa hay không. Nếu cô ta có thể mở, vậy chúng nó nhận vị chủ nhân này cũng không sao cả. Nếu không thể, chúng nó cũng có lý do nghi ngờ linh hồn của người này.

    Nguyên Chiến thì đang bị kẹt.

    Hắn tìm được cửa ra vào rồi, nhưng nơi đó có quá nhiều xuyên sa giáp ra ra vào vào, không muốn làm kinh động chúng nó, nên hắn theo thói quen mà chui xuống lòng đất.

    Nhưng khi hắn đi xuyên qua tầng cát, muốn tiến vào tòa thành ngầm thì lại bị kẹt!

    Đáng chết! Thể kiến trúc bên dưới tòa thành ngầm cũng giống như bên trên, đều là thứ vật liệu đặc thù. Đây là một cái bẫy! Vừa rồi hắn rõ ràng chỉ cảm nhận được đất đá, nếu không thì hắn cũng sẽ không chui vào mà không có chút cẩn thận nào để rồi bị kẹt.

    Nguyên Chiến nôn nóng, nhưng hắn càng giãy giụa thì càng không cách nào ra khỏi đó, năng lượng trên người hắn nhanh chóng xói mòn, trán nhỏ mồ hôi.

    Bình tĩnh lại!

    Nguyên Chiến trách bản thân.

    Nhất định có biện pháp giải quyết, anh nắm giữ năng lượng của năm loại nguyên tố, là chiến sĩ vĩ đại nhất trên thế giới này —— tư tế của hắn nói, hắn nhất định phải có biện pháp giải quyết khốn cảnh này.

    Nguyên Chiến hít sâu một hơi, ép mình nhanh chóng bình tĩnh lại.

    Ngẫm lại xem, có biện pháp nào có thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt?

    Phép huấn luyện cấp cao? Ký ức cổ thần? Hướng dẫn của Nghiêm Mặc?

    Nghiêm Mặc…

    Trong đầu Nguyên Chiến đột nhiên nhớ lại câu nói mà tư tế của hắn từng nói với hắn: “Còn nhớ rõ hôm trước tôi nói với anh phải làm thế nào để năm loại năng lượng đó hỗ trợ lẫn nhau không? Khi anh cần sử dụng đất trên diện rộng, anh có thể mượn hai đặc tính mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ để tăng thêm năng lực khống chế đất của anh. Nhưng khi anh muốn phá hư đất, anh có thể thử dùng mộc khắc thổ. Mà mộc lại từ thủy sinh ra. Có lẽ người khác cần dùng vu thuật, chú ngữ, bùa chú mới có thể thực hiện được uy lực của năm loại nguyên tố, nhưng anh không cần, anh có thể tự mình điều khiển chúng nó một cách tùy ý, chúng nó ở trong cơ thể anh, anh muốn dùng thế nào thì cứ dùng thế đó.”

    Đúng vậy, mình có những năng lượng đó, và cũng sẽ sử dụng được những năng lượng đó.

    “Có rất nhiều nguyên tố cấu tạo nên một thế giới, vì sao lại có năm loại nguyên tố mang tính đại biểu là kim mộc thủy hỏa thổ? Bởi vì chúng nó có thể hỗ trợ và kết hợp với nhau để tạo ra các loại năng lượng khác. Tỷ như gió, nó đến từ sự thay đổi của nhiệt độ, nhiệt độ chênh lệch sẽ hình thành khí áp, sau đó dựa theo trục quay của hành tinh mà khí áp cao sẽ thổi về khí áp thấp, gió cứ thế được sinh ra. Cho nên khi anh sử dụng ba nguyên tố thủy hỏa thổ, anh có thể tạo ra gió. Cùng lý luận đó, anh có thể phân giải bất cứ một nguyên tố phức tạp nào, biến chúng nó thành loại nguyên tố mà anh có thể sử dụng, như vậy anh sẽ khống chế được bất cứ một vật chất nào có nguyên tố phức tạp cấu thành.”

    Đúng vậy, mình có thể khống chế chúng nó. Bình tĩnh lại và phân giải chúng nó từng chút một!

    “Nếu có một ngày anh phát hiện có vật chất nào mình không khống chế được, vậy thì khống chế chính thân thể anh, anh là người biết rõ thân thể của mình nhất, mà phân tử thì có di dời, dù là phân tử gì, anh có thể thử khiến thân thể mình hấp thu chúng, đồng hóa chúng với thân thể mình…”

    Nguyên Chiến nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ các phân tử xung quanh như Nghiêm Mặc nói, hắn không biết phân tử là cái gì, nhưng hắn có thể cảm giác được các loại nguyên tố trong không khí.

    Là thứ này sao? Hắn như bắt được cái gì.

    Chính là nó! Vật chất giống như vách tường của tòa thành ngầm.

    Đồng hóa… Nguyên Chiến bắt đầu thử dời những phân tử cực kỳ nhỏ bé kia đi, thu vào trong thân thể mình, đồng thời cũng làm thân thể mình đồng hóa với chúng. Hắn không cần phải phân tích xem chúng chứa cái gì, chỉ theo bản năng mà khiến thân thể mình bắt chước những phân tử đó, tựa như lúc ban đầu hắn biến thân thể thành cát mà không cần phải hiểu nguyên lý, chỉ dựa vào trực giác!

    Không biết qua bao lâu, thân thể Nguyên Chiến bỗng nhiên trở thành hư ảo.

    Hắn vô thức khiến thân thể mình đi xuyên qua vách tường, thẳng đến khi hắn tìm được một chỗ trống nào đó.

    Thân thể hư ảo rơi xuống mặt đất, biến thành một đống cát màu vàng đen tựa như kim loại mà lại không phải kim loại.

    Đống cát màu vàng đen yên lặng tụ lên cao, hình thành hình người, một người đàn ông cường tráng xuất hiện.

    Nguyên Chiến mở to mắt, xung quanh tối đen như mực, làm hắn không kịp thích ứng.

    Đây là đâu?

    Thuộc truyện: Dị Thế Lưu Đày