Home Đam Mỹ Đích Tử Nan Vi – Chương 112: Gặp mặt và phản ứng(2)

    Đích Tử Nan Vi – Chương 112: Gặp mặt và phản ứng(2)

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi

    Về phần bán trà bán đồ sứ bán tơ lụa, lão thiên gia ạ, thuế bằng hai thành muối, chẳng phải là đang đòi mạng hay sao?

    Cho dù Chu Tử Tiếu tự nhận là biết rõ nội tình cũng bắt đầu cau mày, bốn người ra khỏi Trấn Nam Vương phủ, thật sự không có tâm tình ở lại, bởi vì tin tức mà Minh Trạm để lộ ra làm cho người ta quá mức khiếp sợ, cho nên mọi người đều cần một nơi yên lặng để chậm rãi tiêu hóa thì mới được.

    ……….

    Chu Tử Tiếu có dáng người hơi béo, hành động hơi chậm chạp một chút.

    Thời tiết ở Vân Nam rất đẹp, bốn mùa như xuân, bất quá Chu Tử Tiếu cũng không có tâm tình hưởng thụ khí hậu tốt đẹp. Khi về nhà, toàn bộ sau lưng của hắn đều toát mồ hôi hột.

    Chu Lý Minh nghe nói phụ thân hồi phủ thì liền vội vàng đi qua thỉnh an.

    Chu Tử Tiếu vừa cầm khăn lạnh lau mặt vừa nói, “Mùa hè năm nay hình như đặc biệt nóng a.”

    Chu Lý Minh tiếp nhận chiếc quạt tròn trong tay của nha hoàn, phất tay ra hiệu cho đám nha hoàn lui ra, tự tay hầu hạ phụ thân, “Nhi tử cảm thấy cũng đâu có nóng, sáng sớm còn có gió rất lạnh nữa mà. Phụ thân trở về muộn, chẳng lẽ không thuận lợi hay sao?”

    “Thế tử không dễ sống chung như đại công tử a.” Chu Tử Tiếu thở dài, “Muốn buôn bán ở Vân Nam thì phải chịu thu thuế nặng.”

    Chu Lý Minh nhìn phụ thân, Chu Tử Tiếu chỉ thở dài, “Lấy thuế trên phần lãi ròng của hai thành muối.”

    “Như vậy…như vậy là quá nhiều.” Chu Lý Minh bất giác mở to mồm, muốn ngậm lại cũng không được. Thương nhân đều biết tiêu bạc đút lót, nhưng lại không có thói quen nộp thuế, thành thật mà nói thì thuế má hiện tại mà bọn họ phải nộp cũng chưa đến năm phần trăm, chỉ có chút bạc nhiêu đó mà bọn họ còn muốn khóc than. Hoặc là nên nói, bọn họ tình nguyện đem nhiêu đó bạc hối lộ quan viên, như thế còn được nể tình. Nộp cho triều đình là chuyện mà bọn họ chưa từng nghĩ đến.

    Cho đến nay chưa từng nghe nói buôn bán nhỏ cũng phải nộp thuế!

    Lại là thuế nặng như thế!

    Nhất thời Chu Lý Minh cũng không có chủ ý, hắn muốn an ủi tinh thần ủ rũ của lão phụ thân, chẳng qua lời này đến bên miệng thì lại không thể đưa ra ý kiến đề nghị nào khác, hắn cũng không thể nói: Chúng ta không thèm nộp thuế!

    “Phụ thân, rốt cục thế tử có bộ dáng gì, tính tình như thế nào? Có thể nhìn ra một chút gì hay không?” Chu Lý Minh hỏi thăm tình hình, xem có thể đưa ra chủ ý gì để giúp đỡ hay không.

    Vừa hỏi như vậy thì Chu Tử Tiếu càng mất tinh thần, nhiều năm qua hắn chấp chưởng gia sự, giao tiếp cùng bao nhiêu quan viên to nhỏ, thân đệ là Chu Tử Chính đang làm đương sai bên cạnh Trấn Nam Vương, dù sao cũng là tâm phúc của Trấn Nam Vương. Khi con người muốn cái gì thì hành tung ngôn ngữ ánh mắt và hành động sẽ để lộ điều đó, nhưng Minh Trạm thật sự làm cho hắn mơ hồ.

    Nếu Minh Trạm muốn bạc, chỉ cần nói một tiếng thì đám diêm thương cho dù cắn răng cắt thịt cũng có thể nộp lên.

    Phải biết đầu tư, buôn một lãi mười mà.

    Nhưng mấu chốt hiện tại là Minh Trạm chướng mắt những đồng bạc mà đám diêm thương hiếu kính cho hắn, hắn quả thật là muốn bóc lột triệt để.

    Chu Tử Tiếu nghĩ đến tương lai phải đào bạc dâng lên khiến hắn đau lòng đến quặn thắt cả tâm can.

    Chu Tử Tiếu thở một hơi thật dài, “Thế tử đã có điều tra, chuẩn bị kỹ lưỡng cả rồi.”

    “Hiện tại thúc thúc lại bị phái đi xa.” Chu Lý Minh bất chợt lanh trí, nói với phụ thân, “Phụ thân, phụ thân có nhớ lúc trước thúc thúc nói chuyện ăn thịt cua hay không?”

    “Ừm.”

    “Nhi tử cảm thấy rất có đạo lý, hiện tại tuy mất nhiều máu nhưng chúng ta tỏ thái độ trước thì mới lưu lại ấn tượng tốt đối với thế tử, hiện tại thúc thúc cũng đang làm việc cho thế tử, Chu gia chúng ta đi tiên phong, ngày sau cũng sẽ chiếm được một chút tình cảm của thế tử hơn người khác.” Chu Lý Minh cẩn thận hỏi, “Phụ thân, ngài nói thử xem?”

    “Ừm.” Chu Tử Tiếu đè nén một hơi khó chịu trong lòng, buồn bực đáp lại một tiếng rồi mới hỏi, “Ngươi có biết vì sao hôm nay thế tử chỉ gặp bốn gia tộc chúng ta hay không?”

    Chu Lý Minh đắn đo nói, “Thế tử đang thử chúng ta.”

    “Hiện tại nếu ai là người đầu tiên đồng ý chuyện này thì tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, thời cơ vẫn chưa đến.” Chu Tử Tiếu thở dài, “Đây không phải vấn đề là mấy vạn, mấy chục vạn hay mấy trăm vạn mà là liên quan đến hậu thế. Tuy chúng ta không phải thương nhân quan trọng nhưng cũng không thể dễ dàng đồng ý.”

    “Không biết mấy nhà khác tính thế nào?”

    “Không vội, Chu gia vẫn chưa có động tĩnh mà.” Chu Tử Tiếu xoa xoa mi tâm, “Dù sao thì mấy nhà chúng ta cũng phải chạm mặt một lần.”

    “Phụ thân, Vương phủ nhượng giao dịch trà mã ra ngoài, tổn thất cũng không nhỏ. Thế tử trưng thu thuế nặng, xem ra là muốn bổ túc từ thuế suất.” Dê phải mọc lông, Vương phủ cũng phải có bạc thì mới có thể đứng vững.

    Chu Tử Tiếu cau mày, “Chuyện này quá rõ rồi.”

    “Nhi tử nghe nói Chu lão nhân đã đến đây.” Mặc dù ở trong nhà của mình nhưng Chu Lý Minh vẫn phải hạ thấp giọng một chút, “Nhi tử phái người theo dõi phủ của Chu gia, sáng nay đoàn xe đã tiến vào thành.”

    “Chu gia có căn cơ vững chắc, nhưng dù sao thì mỏ muối cũng là của Vương phủ, chúng ta chỉ thay Vương phủ quản lý mà thôi. Năm năm thời gian đã qua một nửa, đến ngày thì Vương phủ sẽ có lý do hợp lý để thu hồi.” Chu Tử Tiếu thở dài một tiếng, “Đến lúc đó thế tử nói thế nào thì phải như thế ấy. Cũng không cần phải lắng nghe ý kiến của thương nhân chúng ta, đến lúc đó ngay cả bát cơm bên giao dịch trà mã cũng không có phần cho chúng ta, như vậy mọi người phải làm sao bây giờ?”

    “Vậy chỉ có thể nghĩ ra biện pháp làm cho thế tử thay đổi chủ ý trưng thu thuế nặng mà thôi.” Chu Lý Minh có cùng chung suy nghĩ với phụ thân.

    Chu Tử Tiếu phát sầu, lặng lẽ thở dài, “Nói dễ hơn làm.”

    Nói dễ hơn làm?

    Lúc này Dương Thanh đang vấn an muội muội của mình ở Cúc Hương Uyển, ngoại trừ huynh muội kích động vì được gặp mặt nhau, sau khi tiến hành đủ loại vấn an và chúc mừng thì Dương Thanh thật sự muốn hỏi thăm một ít tin tức từ phía muội muội.

    Bất quá đối với Dương phi thì Vương phủ sâu như biển cả, nàng vốn không được sủng ái, lúc trước nhập phủ chỉ là thị thiếp, bởi vì sinh được Minh Nhã, Vệ vương phi lại thấy nàng an phận, lợi dụng Dương phi có công sinh hài tử nên thăng làm trắc phi.

    Dương phi ôn nhu nói, “Việc này muội cũng không quá rõ ràng. Bất quá thế tử làm việc cực thỏa đáng, thế tử nói như thế nào thì ca ca cứ làm như thế ấy, Vương phi và thế tử đối đãi với Minh Nhã vô cùng tốt. Dù sao cũng sẽ không hãm hại ca ca đâu.”

    Nói cũng như không.

    Bất quá có thể gặp được muội muội, Dương Thanh cũng rất cao hứng, đem chuyện muối chính trị đặt lại trong bụng, cười nói, “Đây vốn là chuyện của nam nhân, có những lời này của muội muội thì ta cũng đã có chủ định.” Dù sao cũng là nội viện, Dương Thanh không tiện ở lâu vì thân phận hữu hạn. Dương phi cũng không giữ lại dùng bữa, chỉ lệnh cho thị nữ lấy một chút điểm tâm từ trù phòng cho ca ca dùng thử, qua một lúc có nhũ mẫu nhắc nhở, Dương Thanh liền cáo lui.

    Dương phi đưa tiễn đến trước cửa, nhìn bóng dáng của huynh trưởng càng lúc càng xa, ánh mắt dần dần trở nên ẩm ướt.

    “Mẫu thân.” Minh Nhã lặng lẽ đi đến bên cạnh Dương phi, nhẹ giọng nói, “Buổi tối gió lạnh, để nữ nhi dìu mẫu thân về phòng.” Dương phi than nhẹ, “Hôm nay được gặp mặt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”

    “Biết cữu cữu vẫn khỏe thì mẫu thân cứ yên tâm là được.” Minh Nhã dìu mẫu thân chậm rãi đi vào, mỉm cười nói, “Hôm nay mẫu phi thưởng cho nữ nhi vài món trang sức, mẫu thân cùng nữ nhi xem thử đi.” Tâm tư của Dương phi lập tức chuyển sang việc chuẩn bị của hồi môn của nữ nhi, mỉm cười nói, “Vương phi rất sủng ái đám hài nữ các ngươi, ngày mai cài trên đầu, Vương phi nhìn cũng cảm thấy cao hứng.”

    Mẫu tử hai người nhanh chóng chuyển sang chuyện trang sức, điểm tâm và ẩm thực, mi tâm âm u của Dương phi nhanh chóng được xóa tan.

    Cho dù nàng không có vẻ đẹp như Ngụy phi, không có bản lĩnh như Vệ vương phi, ở trong Vương phủ nhiều năm, dù sao đạo lý đối nhân xử thế không cần ai phải giáo huấn. Nhiều năm không gặp mặt huynh trưởng, hôm nay Vương phi chủ động cho huynh trưởng nhập phủ thỉnh an nàng, nếu không biết nguyên nhân thì Dương phi cũng sẽ không tin.

    Chẳng qua cho dù lo lắng như thế nào thì tất cả mọi chuyện tựa hồ đều trở nên bé nhỏ không đáng kể so với chuyện của nữ nhi nhà mình.

    Thái gia lại có tình cảnh khác, ngay cả một ngụm trà mà Thái Bảo cũng chưa kịp uống xong thì đệ đệ Thái Bối của hắn đã xông vào.

    Thái Bối cực kỳ làm càn trước mặt huynh trưởng, đuổi đi đám nha đầu, “Tất cả đều lui xuống, có ta hầu hạ đại gia rồi.” Thái Bảo sờ sờ hàm râu ngắn trên môi, lắc đầu một cách bất đắc dĩ, “Rốt cục có chuyện gì mà ngươi phải gấp gáp như vậy?”

    “Ca ca, giao dịch giữa Vân Quý và Tây Tạng có thông tin chính xác hay chưa, thế tử nói thế nào?” Thái Bối trẻ hơn Thái Bảo, mặt trắng không râu, đôi mắt thật to, vừa tròn mà lại có thần thái, lộ ra vài phần tinh khí.

    “Hoàn toàn chính xác.”

    Thái Bối nghe như vậy thì liền mừng rỡ, vỗ tay hoan nghênh, cười nói, “Thật tốt.” Tiện đà tiến lên truy vấn huynh trưởng, “Như vậy bắt đầu từ đâu, hôm nay ta lại để bọn họ thêm vào ba mươi vạn bạc gỗ, ca ca, như vậy tính đến tính lui thì số gỗ trong tay của chúng ta đã vượt qua năm mươi vạn lượng. Ta dám nói phần lớn số lượng gỗ ở chợ đều đã rơi vào tay của chúng ta.”

    Thái Bảo suýt nữa đã không thở nổi, vì vậy trực tiếp nuốt xuống một hơi. Đem tách trà nện xuống bàn, cả giận nói, “Ai bảo ngươi tiếp tục mua gỗ! Ngu xuẩn, mua gỗ làm cái quái gì!”

    Thái Bối cảm thấy khó hiểu, “Ca ca, cho dù khai trương ở đâu thì cũng phải tìm nơi để mở cửa hiệu. Ta từng đến Tây Tạng, nơi biên giới cùng chúng ta giao dịch, là nơi hoang vu hẻo lánh, dù sao cũng phải mở cửa hiệu thì mới có thể khai trương. Số bạc này chúng ta không kiếm thì ai kiếm!”

    Thái Bảo nhắm mắt lại, thản nhiên nói, “Thế tử bảo rằng năm nay phải cải cách thuế muối, chỉ chọn hai nhà. Hai nhà này có thể tùy tiện chọn buôn bán trà, tơ lụa hay đồ sứ, sẽ được miễn thuế trong vòng ba năm, năm thứ tư phải giao nộp thuế bằng nửa thành muối, năm thứ năm là một thành muối, năm thứ sáu là hai thành muối, sau đó là cố định ở hai thành muối.”

    “Thật tàn nhẫn!” Thái Bối cảm thấy da thịt lập tức trở nên đau nhói, vội nói, “Chúng ta chỉ chiếm phần nhỏ trong ngành muối, ngày thường cũng không có người gây khó dễ cho huynh đệ chúng ta. Đây chính là thời cơ tốt để lấy lòng thế tử, ít nhất có thể bảo đảm nhà chúng ta phú quý thái bình trong vòng năm mươi năm. Ca ca, chúng ta nghe theo thế tử đi. Cùng lúc lôi kéo thân cận với thế tử, nói về chuyện cửa hàng, kiếm một phiếu trước rồi nói sau.”

    Thái Bảo im lặng, “Chu Lão nhân đã đến chưa?”

    “Vừa mới đến lúc giờ ngọ.” Thái Bối bĩu môi không cho là đúng, “Chu gia nhà hắn có thể diện lớn cũng là do Trấn Nam Vương ban thưởng. Nay đối mặt với thế tử, thế tử là người thế nào, đó là nhi tử của Vương gia. Đây là lúc lão gia kia muốn tự treo cổ, ngại sống lâu nên muốn chết đây mà.”

    “Ca ca, ngài cũng không cần phải lo lắng đến Chu lão đầu. Mặc kệ quy củ đi, ngài là mặt trắng, ta là mặt đen, ngài cứ xem như không biết.”

    Thái Bảo liếc mắt nhìn đệ đệ một cái rồi lắc đầu, “Không được, đây không phải chuyện nhỏ. Phần gỗ đã thu mua cũng chỉ năm mươi vạn lượng, chúng ta vẫn có thể xử lý, ngươi đừng xằng bậy nữa.”

    Thái bối hừ hừ vài tiếng.

    Thái Bảo lạnh lùng nói, “Ngươi không nghe lời của ta hay sao?”

    “Đã nghe, ta đâu có điếc.” Thái Bối tiếp tục hừ hừ, “Ca ca nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa.”

    Thái Bối xoay người rời đi, Thái Bảo lẳng lặng ngồi một lát rồi phân phó, “Gọi Thái Trung đến đây.”

    Thái Trung là lão quản gia của Thái gia, Thái Bảo phân phó, “Ngươi bình thường vẫn hầu hạ nhị gia, có chuyện gì thì phải nói với ta một tiếng.”

    “Dạ, ba mươi vạn lượng bạc gỗ là lão nô không trông nom nhị gia cẩn thận.”

    “Chuyện hắn muốn làm thì ngươi có muốn ngăn cũng không được.” Trong giọng của Thái Bảo không hề có nửa điểm phập phồng, ngay cả một chút dao động cũng không, dường như chỉ đang tự thuật một chuyện rất bình thường, “Lui xuống đi.”

    ………….

    P/S: gặp phải em Trạm là dân kinh tế, mấy bác gian thương này hết đường trốn.

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi