Home Đam Mỹ Đích Tử Nan Vi – Chương 116: Minh liêm

    Đích Tử Nan Vi – Chương 116: Minh liêm

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi

    Minh Liêm quay về dùng ngọ thiện, đám người đi ra khỏi thư phòng của Minh Trạm, uống cả bụng nước trà mà vẫn không thấy Minh Trạm trở về.

    Minh Liêm bắt lấy Phạm Duy rồi hỏi, “Bao giờ thế tử mới trở về?”

    Phạm Duy nói một cách khó xử, “Tam công tử, thế tử đến chỗ của Vương gia, khi nào trở về thì thật khó nói.”

    “Cũng không biết phụ vương tìm Minh Trạm để làm gì.” Minh Liêm quơ quơ tay, đứng dậy đi bộ đến trước cửa mà nhìn, ngoại trừ cỏ cây hoa lá, thị vệ tôi tớ, mưa phùn liên miên thì vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của Minh Trạm.

    Minh Liêm cực kỳ có kiên nhẫn, đợi đúng một canh giờ mới thấy Minh Trạm trở về.

    “Tam ca.” Trên người của Minh Trạm mang theo một chút hơi ấm, vừa cười vừa nói, “Tam ca đợi lâu chưa?”

    “Dùng bữa xong liền đến đây.” Minh Liêm đứng lên, “Hiện tại đệ có rãnh hay không?”

    “Ừm, chúng ta vào trong rồi nói.” Minh Trạm dẫn Minh Liêm đi thẳng vào thư phòng, nói với Hà Ngọc, “Mang lên hai tách trà.”

    Minh Liêm che bụng, “Không cần, ta uống no rồi, chỉ cần một ly cho đệ là được.”

    Minh Trạm mỉm cười, “Phụ vương công đạo nhiều việc, bằng không thì ta đã sớm lại đây.” Hai người cùng ngồi xuống, Hà Ngọc bưng trà đến, sau đó lại lặng lẽ đóng cửa lại. Minh Trạm đứng lên uống một ngụm, tò mò hỏi, “Tam ca nói có việc cần nói với ta, là chuyện gì? Rất gấp hay sao?”

    Minh Liêm cười cười, kéo ghế dựa về phía trước, hạ thấp giọng giống như đang ăn trộm, “Minh Trạm, hiện tại đệ muốn buôn bán giao dịch cùng người Tây Tạng phải không. Buôn bán thì phải có địa điểm, có cửa hiệu, ta có bằng hữu, trong tay có rất nhiều nguyên liệu gỗ. Đệ xem thử, dùng ai cũng được nhưng mà dùng của người quen thì vẫn có cơ sở hơn. Đệ cảm thấy thế nào?”

    Minh Trạm nói, “Còn hơi sớm một chút, chờ Chu Tử Chính trở về rồi nói sau. Người nọ là bằng hữu của tam ca à?”

    “Đệ nhất định cũng đã nghe nói, là lão nhị của diêm thương Thái gia.”

    Minh Trạm cúi mắt cười, “Là người nhà của Thái gia à.” Nhúng tay thật là nhanh.

    “Rốt cục đệ tính thế nào?”

    “Thái gia cho tam ca bao nhiêu?”

    Trên mặt của Minh Liêm xuất hiện vẻ quẫn bách, hỏi như vậy cũng hơi thẳng thắn quá. Do dự một lúc lâu, Minh Liêm mới nói, “Ta và Thái lão nhị đã sớm quen biết, làm gì có chuyện cho bao nhiêu, ta nghĩ đệ đang làm chuyện này, hiện tại đem cái có sẵn dâng lên cho đệ, đệ cũng biết trước, đến khi đó cũng giảm bớt lúng túng. Bất quá chuyện hắn tặng cho ta vài bức danh họa cổ cũng là có thật.”

    Minh Trạm gật đầu, “Chờ ta trực tiếp đàm phán với hắn, chuyện này không vội.”

    “Minh Trạm, chúng ta là huynh đệ, đệ đừng nói một cách có lệ như vậy với ta, rốt cục có được hay không?” Minh Liêm đúng là bắt chẹt tiền tài thay người tiêu tai, dù sao cũng phải có cái gì đó để ăn nói với bằng hữu thì mới được.

    “Tam ca, ca cũng quá thành thật đi.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Buôn bán lớn như vậy thì Thái gia sẽ muốn tự mình đàm phán với ta. Ca ca nói thêm vào thì bọn họ đưa lễ cũng rất đáng giá.”

    “Như vậy, đệ cố sức nha.” Minh Liêm cũng rất thẳng thắn, “Dù sao ta đã thu một chút lễ vật, có trách nhiệm nói với đệ, có được hay không thì đệ cũng không cần nể mặt ta đâu.”

    “Hảo, về sau có chuyện gì thì tam ca cứ nói với ta.” Minh Trạm cười cười, trong miệng đồng ý, còn bộ dáng thì vẫn thản nhiên như trước.

    Lúc này Minh Liêm mới xem như là an tâm, nói với Minh Trạm, “Miễn là không khiến đệ gánh thêm phiền toái là được, ta không có bản lĩnh gì, phải dựa vào núi mà ăn, dựa vào sông mà uống.”

    Minh Trạm bật cười, “Tam ca có rất nhiều bằng hữu mà.”

    “Chỉ là xã giao thôi, bọn họ cũng không phải thật lòng hướng về phía ta.” Minh Liêm rất biết thân biết phận, hắn nói với Minh Trạm, “Hiện tại mọi người bên ngoài đều nhìn đệ đó.”

    “Rất nhiều người muốn mắng ta à?’

    “Không tính là nhiều.” Minh Liêm nói một cách thành thật, “Cũng không ít người hỏi thăm đệ về chuyện mậu dịch với Tây Tạng lần này, đệ cũng biết đó, trước kia giao dịch trà mã đều do Vương phủ ra mặt. Lúc này đệ muốn mở ra mậu dịch tại biên ải với Tây Tạng, bên ngoài chỉ lờ mờ biết chuyện nhưng cũng không biết quá rõ.”

    Minh Trạm bỗng nhiên nở nụ cười, “Ta muốn nhờ tam ca giúp ta làm một chuyện phát tài.”

    “Chuyện gì?”

    Minh Trạm thích bản tính thẳng thắn của Minh Liêm, vì vậy liền cùng Minh Liêm bàn bạc tỉ mỉ, mãi cho đến chạng vạng, Minh Liêm cười đến mức đôi mắt hí thành hai đường thẳng tắp, liên tục nói, “Đệ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta.”

    “Vậy thì trông cậy vào tam ca.”

    “Là ta nên nói cảm tạ đệ mới đúng.” Minh Liêm vui vẻ phất tay, dùng sức vỗ lên vai của Minh Trạm, nói một cách thân cận, “Có chuyện gì tốt thì đệ nhớ đến ta nha, tam ca sẽ rất biết ơn đệ.”

    Minh Liêm hoan hỉ rời đi.

    Minh Trạm dựa vào ghế, hai mắt khẽ khép lại.

    Qua một lúc, hắn gọi Phạm Duy tiến vào, “Chu, Sở, Mã, Lăng, khi nào thì hẹn đàm phán?”

    “Thế tử có muốn dời ngày lại hay không?” Sáng nay vừa mới giương thương múa kiếm một trận, lúc này mà đám phán chuyện thuế muối thì dường như không ổn cho lắm.

    Minh Trạm cười, “Vậy thì dời sang ngày mai đi.” Hắn cũng không trông cậy chỉ cần một lần mà có thể thu phục được đám người này, bất quá chỉ là một lần thử xem sâu cạn thế nào, phản ứng này dường như rất kịch liệt.

    “Thân phận của thế tử tôn quý, cần gì phải đấu đá với đám thương nhân này, cất nhắc bọn họ làm chi.” Phạm Duy thật sự không hiểu hành động của Minh Trạm, sĩ nông công thương, trong mắt của sĩ tử thì địa vị của thương nhân là hạ đẳng nhất, miễn cưỡng lắm thì chỉ cao hơn bọn hạ lưu một chút mà thôi.

    Cho dù Phạm gia thỉnh thoảng cũng được đám thương nhân hiếu kính nhưng bọn họ vẫn xem địa vị của thương nhân rất hèn mọn, hoàn toàn không cần Minh Trạm phải nể tình đàm phán như vậy.

    Minh Trạm cười khẽ, ánh mắt trong vắt nhìn về phía Phạm Duy, bảo hắn đến trước mặt, “Trên thế gian này có hai thứ đáng sợ nhất, một trong số đó chính là bạc. Đúng rồi, hiện tại xuất môn thì phải mang theo vài thị vệ bên mình, cẩn tắc vô áy náy.”

    Phạm Duy mở to hai mắt, diêm thương đương nhiên có một chút quan hệ với triều đình, bất quá thiết nghĩ đám người này cũng không dám ám sát bọn họ đâu. Dù sao hắn cũng là tâm phúc của Minh Trạm, nếu chọc giận Minh Trạm thì chẳng được lợi cho ai.

    Khả năng xảy ra chuyện này cực kỳ thấp, động vào Phạm Duy chính là tát vào mặt của Minh Trạm, là khiêu khích Minh Trạm.

    Ngoại trừ muốn chết thì sẽ không có ai muốn làm như vậy.

    Chẳng qua Minh Trạm đã đặc biệt nhắc nhở nên Phạm Duy liền nghe theo.

    Chu Vũ ỷ vào thân thể tuổi trẻ của mình nhưng khi về đến nhà cũng suýt nữa đã ngất vì đói lả.

    Hắn quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, đây là lần đầu tiên phải chịu đói, thậm chí Chu Vũ còn tính về sau nếu có thương nghị chính sự thì có nên chuẩn bị một chút thức ăn để mang theo hay không.

    Đám quan viên khi đói đều có người lo lắng chu đáo, cho nên ngày thường dùng ba bốn món cũng chẳng cảm thấy ngon miệng. Thế mà hiện tại Chu Vũ ăn liền hai bát cơm mà chỉ thấy lưng chừng bụng, ổn định lại tâm tư một chút, hắn phân phó, “Mang thêm cơm đến đây.”

    Lão bộc thấy tiểu chủ tử ăn như hổ đói thì thật sự có một chút sợ hãi, bèn khuyên nhủ, “Đại nhân bị đói, hiện tại ăn vừa đủ là được, đợi một lúc nữa hẵng ăn tiếp, như vậy sẽ không có hại cho thân thể.”

    “Được rồi, mang lên đi, dùng bữa mà còn phải tốn hơi thừa lời nữa.” Chu Vũ không phải đại quan, hắn vốn là trợ thủ đắc lực của Chu Tử Chính, chăm lo những chuyện lễ nghi văn thư, nay Chu Tử Chính đã đi Tây Tạng, hắn phải đảm nhiệm chức vụ ở Lễ nghi tư. Minh Trạm đã yêu cầu bọn họ lập ra thuế pháp và các quy tắc đối với mậu dịch ở biên ải, ngày thường vốn nhàn nhã thì nay lại đầu tắt mặt tối, bị Minh Trạm thúc giục phải gấp rút Full.

    Lão bộc xoay người đi ra, đến khi quay lại thì chỉ mang theo mộ đĩa điểm tâm, bẩm báo thức ăn đã hết sạch.

    Chu Vũ lắc đầu, vừa cười vừa than thở, “Sáng sớm nhịn đói cũng không ít, thôi, buổi tối hồi phủ rồi nói sau.”

    Trước kia đã từng nghe nói bản tính của thế tử không được tốt, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt. Chu Vũ nghĩ đến sáng nay Hồ Hưng bị chỉ vào chóp mũi mà mắng là ngu xuẩn, nếu là hắn thì e rằng đã muốn tự vẫn.

    Dùng xong bữa, Chu Vũ gọi thuộc hạ tiến vào bàn bạc, cho đến khi sắc trời đã chập tối mà vẫn chưa rời nha môn để về phủ.

    …………..

    P/S: Bác Liêm biết điều đấy chứ :>, chọn ô dù mà đứng, ko bị cái sĩ diện hão che mờ mắt.

    ……………

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi