Home Đam Mỹ Đích Tử Nan Vi – Chương 117: Thủ đoạn

    Đích Tử Nan Vi – Chương 117: Thủ đoạn

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi

    Mưa phùn đến chạng vạng mới ngừng lại, Chu Vân Quý ngồi ở hành lang uống trà.

    Những hạt mưa bám đầy trên hoa đỗ quyên, toát lên vài phần diễm lệ.

    Chu Vân Quý cũng không tính là già, chỉ mới tuổi lục tuần, bình thường bảo dưỡng cũng xem như thỏa đáng, cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà tóc tai đã sớm bạc trắng như tuyết, được búi chặt trên đầu, dùng một cây trâm bằng gỗ trầm hương để cố định. Đầu gối thẳng tắp, mặc dù là uống trà nhàn nhã nhưng Chu Vân Quý vẫn để lộ ra vài phần cường thế.

    “Thái gia, Tôn thiếu gia mấy ngày nay bận rộn, đêm nào cũng trở về rất muộn. Nếu không thì ngài dùng bữa trước đi.” Quản gia khuyên nhủ.

    “Không cần.” Chu Vân Quý khoát y mệ, quản gia không dám nhiều lời, tiếp tục đứng bên cạnh hầu hạ.

    Chu Vũ vừa rảo chân tiến vào phủ thì lập tức có người bẩm báo, tổ phụ của hắn đang chờ hắn.

    Quan phục chưa kịp thay thì Chu Vũ đã vội vàng tiến vào chủ viện để thỉnh an tổ phụ.

    Chu Vân Quý đương nhiên có cách để biết chuyện đã xảy ra ở Cần Chính điện, bất quá tôn tử của hắn làm đương sai ở Vương phủ, làm quan hưởng lộc vua.

    “Trở lại rồi à.” Chu Vân Quý khoát tay, không để Chu Vũ hành lễ, tổ phụ sủng ái tôn tử, cũng không cần để ý đến quy củ, đường cong cứng rắn trên khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn một chút, hỏi một cách thân thiết, “Dùng vãn thiện chưa?”

    Chu Vũ lắc đầu, cười nói, “Vẫn chưa ạ.”

    “Như vậy thì cùng ta dùng bữa.” Chu Vân Quý vui vẻ hớn hở, trên mặt nhìn không ra có nửa phần lo lắng, nhưng Chu Vũ lại sợ lão thái gia sốt ruột, nhìn trong phòng cũng không có người khác, bèn nói, “Sáng nay khi nghị sự…”

    “Không vội, dùng bữa trước đã.” Chu Vân Quý cũng không phải là không lo lắng, nếu hắn thật sự có niềm tin thì sẽ không vất vả đến Côn Minh thành để hỏi thăm tin tức. Chẳng qua đến tuổi này của hắn, trải qua nhiều việc cho nên tâm tư cũng rất ung dung.

    Chu gia có nhiều thế hệ quyền quý, cho dù chỉ ăn bốn năm món nhưng tất cả đều rất tinh tế.

    Tổ tôn hai người lặng lẽ dùng bữa, trời đã sập tối, trong phòng cũng thắp nến, sáng như ban ngày. Chu Vân Quý khép hờ mắt, dựa vào nhuyễn tháp, trong tay cầm tách trà, cũng không uống mà chỉ hỏi, “Có chuyện gì mà lại bận rộn đến thế?”

    “Thế tử thúc giục phải Full sớm.” Chu Vũ cũng không giấu diếm, hắn xuất thân trong nhà thương nhân, mặc dù đỗ khoa cử mà được làm quan, bất quá ai khinh thường thương nhân chứ hắn thì không thể khinh thường chính tổ tông của mình. Hơn nữa, toàn bộ chi phí ăn ở của hắn đều do trong nhà cung cấp, nếu chỉ trông mong vào lương bổng của chính hắn, mặc dù không đến mức đi hít không khí mà sống, bất quá muốn sống an nhàn dễ chịu thì nhất định không có khả năng.

    “Chu đại nhân đang bận thương nghị cùng người Tây Tạng, hiện tại phải lập ra quy tắc cho mậu dịch ở biên ải Tây Tạng.”

    Chu Vân Quý nói, “Có thể mang về cho ta xem thử một chút hay không?”

    Chu Vũ đang chịu trách nhiêm trông coi chuyện này, tuy hơi khó xử nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, chỉ gật đầu nói, “Vậy sáng ngày mai tôn nhi sẽ mang về, hiện tại trong nha môn đang bận rộn chuyện này.”

    “Ta biết.” Chu Vân Quý lộ ra sắc mặt nhu hòa, nhẹ nhàng nói, “Thế tử có gây khó dễ gì cho ngươi hay không?”

    “Cũng không có.” Chu Vũ giải thích, “Nhưng mà đáng lý Chu đại nhân đi Tây Tạng thì phải đến phiên Lý đại nhân đảm nhận trách nhiệm này, vậy mà thế tử lại trực tiếp giao cho tôn nhi, có lẽ thế tử đã biết một chút gì đó.”

    Chu Vân Quý cười cười, “Tuy thế tử là đích tử, nhưng lại đứng hàng nhỏ nhất trong các huynh đệ nhà Vương gia, lúc trước vì bị khuyết tật cho nên không được lập thế tử. Bất quá hắn vừa mở miệng biết nói thì Vương gia lập tức thỉnh phong cho hắn làm thế tử, năm đó đại công tử cũng không gặp được vận may này. Vương phi là chính phi, bất quá Ngụy phi nương nương lại được Vương gia sủng ái nhiều hơn, bên ngoại của Ngụy phi cũng có địa vị rất cao, nếu thế tử không có thủ đoạn thì hắn sẽ không thể làm thế tử. Hắn biết nhiều hơn một chút cũng là lẽ thường tình.”

    Đương nhiên Chu Vân Quý đánh giá cao ở chỗ Minh Trạm đang phóng ra dấu hiệu: thân mật.

    Với thân phận của Minh Trạm mà có thể tự hạ mình để đàm phán với đám thương nhân thì cũng đã thấy rõ hảo ý của hắn.

    “Tổ phụ, về việc cải cách thuế muối, trong nhà tính…”

    “Trong nhà vẫn chưa thảo luận đến nơi đến chốn, mọi người trong tộc đều dựa vào buôn bán muối mà sống, còn có đám hạ nhân đi theo chúng ta, cho dù thế tử đưa ra lợi ích của việc giao dịch với Tây Tạng thì cũng có rất nhiều người mà chúng ta không thể an trí ổn thỏa.” Chu Vân Quý thở dài, “Còn nữa, tổ tiên truyền nghề để chúng ta dựa vào buôn bán muối mà sống, nay đổi nghề, là tốt hay xấu thì cũng chưa biết được.”

    “Tôn nhi thấy thế tử đã hạ quyết tâm, ý chỉ đã được đế đô phê duyệt.” Chu Vũ nói, “Đây là hành động đầu tiên của thế tử sau khi được sắc phong, dù thế nào cũng sẽ không phá hỏng. Tôn nhi thấy sau khi thuế muối được cải cách thì giá muối sẽ giảm trên diện rộng, cho dù chúng ta có tiếp tục buôn bán muối thì cũng chẳng thu lãi được bao nhiêu.”

    “Hơn nữa phiếu buôn muối dành cho tiểu ngạch sẽ được tung ra, chỉ cần có bạc thì có thể buôn muối, hoàn toàn không cần có quan hệ với quan viên, cho dù là chưởng quầy tiểu nhị thì e rằng cũng sẽ rục rịch.” Mưa dầm thấm đất, Chu Vũ cũng có vài phần tâm đắc đối với việc buôn bán muối.

    Chu Vân Quý nhướng mày nhìn về phía tôn tử, “Mậu dịch ở Tây Tạng tuy rằng cũng có lợi nhưng thứ nhất không thể lời bằng buôn muối, chuyện này thì không cần nói nhiều, nhà chúng ta hiện tại cũng không thiếu bạc; thứ hai, tuy rằng được miễn thuế ba năm nhưng ngươi cũng phải biết thuế suất sau này sẽ cao đến hai thành muối, từ xưa đến nay chưa từng có. Nếu chúng ta đồng ý thì đám diêm thương cũng phải đồng ý, như vậy chúng ta sẽ hứng mũi chịu sào. Một đao này của thế tử quá mức độc ác, lần đầu tiên xuất thủ đã nhắm ngay vào thuế muối, ngươi có tin hay không, lần này nếu mậu dịch ở biên ải Tây Tạng bị thu thuế bằng hai thành muối thì sau này hết thảy thương nhân của hai tỉnh Vân Quý chỉ cần mở cửa hiệu buôn bán thì đều bị đánh thuế cao. Không phải ta tiếc bạc nhưng đây là nền tảng của gia tộc chúng ta, dù sao cũng phải lưu lại một chút đường sống cho hậu thế.”

    “Như vậy ý của tổ phụ là…”

    “Chỉ cần thế tử hạ thuế suất xuống một thành thì ta sẽ lập tức giao ra mỏ muối.” Chu Vân Quý không phải là người không có khí phách, trừ phi Minh Trạm mất đi chức vị thế tử, nếu không việc cải cách thuế muối xem như đã quyết định, cho dù vì thể diện thì Minh Trạm cũng sẽ tiến hành cho đến cùng, hà tất phải nể mặt ai. Việc buôn bán phải chú ý hòa khí, trước nay quan hệ của Chu gia và Vương phủ vẫn rất tốt, Chu Vân Quý nói, “Thuế suất trước kia của thương nhân chúng ta chỉ hơn nửa thành, nay nhắc đến một thành mà đã cảm thấy quá gian nan.”

    Chu Vũ nói, “Chuyện này e rằng phải bàn bạc từ từ.” Tuy rằng thế tử tự hạ thấp mình nhưng lại chẳng giống người dễ nói chuyện tí nào.

    Chu Vân Quý đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu trường kỳ sắp tới.

    Minh Trạm thật dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm, trình độ ngụy trang của hắn hoàn toàn không lép vế so với Phượng Cảnh Nam, hơn nữa trong lòng của Minh Trạm quả thật không có ý khinh thường thương nhân, hắn luôn khách khí đối với thương nhân.

    Loại khách khí này cũng không phải giả mù sa mưa, người ta là chân thành mà xưng hô Chu Vân Quý một cách thân thiện, “Chu tiên sinh.”

    Ở thời này, tiên sinh là tôn xưng dành cho người đọc sách.

    Chu Vân Quý quen nghe người khác gọi hắn là Chu đương gia hoặc Chu lão gia tử hoặc là Thái gia, đây là lần đầu tiên được xưng làm tiên sinh, có cảm giác sảng khoái khó nói nên lời. Hơn nữa Minh Trạm chỉ gặp một mình hắn, rõ ràng là đối đãi khác biệt với Chu gia, Chu Vân Quý cảm thấy chỉ bằng điểm này thì Minh Trạm thật sự là có chút bản lĩnh, xem ra Minh Trạm ngồi lên ngôi vị thế tử thật sự không phải là do may mắn.

    Chu Vân Quý lấy lại tinh thần, tuy rằng Minh Trạm đã nói miễn lễ nhưng hắn vẫn cung kính hành lễ đầy đủ.

    Minh Trạm cười nói, “Chu tiên sinh thật sự là quá khách khí, ta từng nghe phụ vương nhắc đến tiên sinh, chiến sự năm đó của Vân Nam và Miến Điện, tiên sinh vì đại nghĩa làm người ta kính ngưỡng.”

    Chu Vân Quý cơ hồ hít sâu một hơi, đây thật sự là một nhát dao đâm thấu tim, Chu gia sở dĩ được xưng là lão đại trong tất cả diêm thương cũng là vì năm đó Phượng Cảnh Nam đăng Vương vị, gặp phải chiến sự giữa Vân Nam và Miến Điện, Chu gia cắn răng xuất huyết để cung cấp lương thảo cho Phượng Cảnh Nam, vì vậy Phượng Cảnh Nam mới rộng rãi đối với Chu gia, mấy năm nay sinh ý của Chu gia mới có thể thuận buồm xuôi gió như thế, bạc lấp kín mặt.

    Những lời này của Minh Trạm vô cùng lợi hại, trước tiên chỉ ra công trạng của Chu gia, đúng, các ngươi có công, ta biết, phụ vương của ta cũng biết, phủ của ta vẫn luôn nhớ kỹ. Người ta đã làm rõ như thế, cho dù Chu Vân Quý chuyển hướng như thế nào thì cũng không tiện lấy chuyện trước kia ra để nói. Nếu không sẽ bị hoài nghi là muốn người ta báo ơn, kết cục của việc đòi báo ơn là gì? Không cần nói thẳng ra chứ? Lấy lịch sử để làm gương, lúc trước đám tay sai bị xử lý có phải đều liên quan đến việc đòi báo ơn hay không.

    Còn nữa, Minh Trạm trước tiên nói ra công trạng của Chu gia, mặt sau lại chụp thêm cái mũ thâm minh đại nghĩa cho Vân Quý, Chu Vân Quý nếu không chịu ủng hộ cải cách thuế muối thì chính là không thâm minh đại nghĩa.

    Đơn giản một câu lại làm cho Chu Vân Quý rùng mình một cái, Minh Trạm không chỉ không đơn giản, hắn đã từng giao tiếp với Minh Lễ, hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Một câu của Minh Trạm hoàn toàn làm cho Chu Vân Quý lâm vào thế lưỡng nan, dù sao thì Chu Vân Quý cũng rất cay nghiệt, hắn cười nói, “Chuyện này chẳng tính là gì, để Vương gia nhớ nhiều năm như vậy thật sự là khiến thảo dân tổn thọ.”

    “Phụ vương thường nói tiên sinh xem hư danh là phù phiếm, rất khiêm tốn, quả nhiên là danh sĩ.” Minh Trạm vừa cười vừa khoát tay, “Tiên sinh nếm thử tách trà này đi.”

    Kỳ thật vẫn chưa nói đến ba câu mà Chu Vân Quý đã cảm thấy thật mệt mỏi, lúc trước hắn tiếp nhận chức vị gia chủ, sống chưa được yên ổn thì đã gặp phải chiến sự bùng nổ giữa Vân Nam và Miến Điện, ánh mắt chuẩn xác của hắn đã giúp hắn quyết định quyên góp lương thảo cho Vương gia, người trong gia tộc có nhiều người không đồng ý, Chu Vân Quý phải hao hết sức lực mới thuyết phục được bọn họ. Hôm nay Chu Vân Quý lại cảm nhận được áp lực mà năm xưa hắn đã gặp phải. Hắn quả thật cần uống một ngụm trà để nghỉ ngơi một chút, trà vừa vào đến miệng, Chu Vân Quý đã nói, “Không ngờ thế tử cũng thích trà Phổ Nhị.”

    “Ta không hiểu biết nhiều về trà.” Minh Trạm trước nay luôn bình dị gần gũi, hắn cười tủm tỉm, giống như đang tán gẫu, “Nghe người ta nói trà Phổ Nhị lâu năm thì uống mới ngon, trước kia ở đế đô, hằng năm đến mùa trà xuân, có nơi cống trà, Hoàng thượng sẽ ban trà để uống. Kỳ thật nếu để ta nói, tuy rằng trà Phổ Nhị không nổi danh như trà Long Tĩnh, trà Bích Loa Xuân ở đế đô nhưng trà Phổ Nhị cũng có điểm mạnh, như ta vừa nói, trà Phổ Nhị càng lâu thì càng trân quý. Khác với trà xanh hoặc hồng trà phải hái lúc còn tươi mới thì mới thơm. Vân Nam chúng ta và Tây Tạng bổ sung cho nhau, người Tây Tạng thích uống sữa ăn thịt, trà Phổ Nhị có vị nồng, hợp với thức ăn mặn, cũng thích hợp với bản tính của người Tây Tạng.”

    “Thế tử nói rất đúng.”

    Minh Trạm mỉm cười, “Ta để Tử Chính tặng trà Phổ Nhị trân quý cho Tàng Hãn và Lạt Ma, Tử Chính vẫn chưa trở về mà ở đây đã nhận được đáp lễ của Tàng Hãn, có hai chuỗi bồ đề mắt Phật đã được đức Lạt Ma chú nguyện, ta thấy rất khá. Tuy đây là lần đầu gặp tiên sinh, tiên sinh có phong thái trưởng giả, lòng ta kính ngưỡng đã lâu, nay hai chuỗi bồ đề này xin tặng cho tiên sinh, nguyện tiên sinh khỏe mạnh trường thọ.”

    Chu Vân Quý kinh ngạc đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng đứng dậy tạ ơn.

    Về chuyện cải cách thuế muối, Minh Trạm chẳng hề nhắc đến một chữ, cứ nói đông nói tây với Chu Vân Quý hết cả buổi, lại ban thưởng ngọ thiện, đợi dùng xong ngọ thiện, Minh Trạm có việc thì Chu Vân Quý mới trở về phủ của mình.

    Tuy rằng Minh Trạm khách khí đến mức không thể khách khí hơn nữa, ôn hòa đến mức không thể ôn hòa hơn nữa, toàn bộ quá trình đều nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo đao, giết người không thấy máu, suýt nữa đã làm Chu Vân Quý lên cơn đau tim.

    Sở gia, Lăng gia, Mã gia đều là thế gia trong ngành diêm thương, trước nay đều xem Chu gia giữ vị trí chủ chốt, đương nhiên hiện tại bọn họ đều muốn đến phủ của Chu gia để nghe một chút phong thanh về chuyện thuế muối.

    Chu Vân Quý mới từ Trấn Nam Vương phủ trở về, vẫn chưa uống xong tách trà thì người của mấy nhà đã tiến đến.

    Huynh đệ hàn huyên một hồi, Sở Ngôn chưa nói đã cười, “Vẫn là đại ca có thể diện, lúc đầu thế tử truyền lời bảo rằng hôm nay sẽ gặp mặt chúng ta, sau đó chẳng biết thế nào mà chỉ mời một mình đại ca. Đại ca nên nói cho chúng ta biết, rốt cục chuyện như thế nào?”

    “Đúng vậy, có lẽ thế tử muốn nói riêng với thế bá.” Lăng Tiêu vừa cười vừa nháy mắt, bộ dáng tỏ vẻ: lão nhân gia ngài đừng cố ý giấu diếm nha.

    Mã Nguyên là người thành thật, vội lên tiếng, “Chu đại ca không phải người như vậy, có Chu đại ca lọc nước sạch cho chúng ta, trong lòng chúng ta cũng có thể cân nhắc. Với lại mấy nhà chúng ta xưa nay cùng tiến cùng lui, cho dù là nhà của lão Chu cũng phải nể mặt Chu đại ca nữa là.”

    Chu Vân Quý chưa kịp nghỉ ngơi mà đã phải tiếp tục ứng phó đám lão hồ ly này, tâm sức tiêu hao quá độ, hắn thở dài một hơi, “Nói thật với các ngươi, hôm nay thế tử gọi ta sang đấy cũng không nhắc đến chuyện buôn bán muối.”

    Lời này…..lời này…..

    Đám hồ ly đang khinh bỉ: Lời này có quỷ mới tin.

    Hiện tại vì sao thế tử lại bận rộn, chẳng phải là vì chuyện buôn muối hay sao? Vì sao chúng ta phải quay về Vân Nam, chẳng phải là vì chuyện buôn muối hay sao?

    Người ta đường đường là thế tử của Trấn Nam Vương phủ, rãnh rỗi đến mức đi tìm lão già nhà ngươi để trò chuyện à?

    Mã Nguyên giảng hòa, “Chu đại ca, có lẽ thế tử da mặt mỏng, không tiện nói thẳng? Có phải ám chỉ điều gì hay không? Nếu không thì chúng ta cùng nhau thương lượng, đừng hiểu lầm ý của thế tử kẻo phạm tội lớn.”

    Chu Vân Quý cơ hồ muốn hộc ra một chậu máu, trong lòng rầu rĩ, “Cũng không nói gì cả, chỉ thưởng cho ta hai chuỗi bồ đề mắt phật do Lạt Ma ở Tây Tạng chú nguyện mà thôi.”

    “Chậc chậc, thế bá thật sự là khiêm tốn, chưa nói gì mà đã thưởng ngài thứ này thứ kia.” Lăng Tiêu trêu ghẹo, “trước kia Chu gia, Thái gia, Dương gia, Liễu gia đi thỉnh an thế tử mà có được thể diện như vậy đâu. Giống Dương Thanh, muội muội trong nhà là trắc phi của Vương gia vậy mà có được thể diện lớn như thế bá ngài đâu.”

    “Tám nhà chúng ta đều do đại ca dẫn đầu.” Sở Ngôn cười nói, trong lòng đã có chút suy tính, Chu Tử Chính đi đàm phán vẫn chưa trở về, vậy mà thế tử lại nhận được lễ vật của Tàng Hãn và Lạt Ma trước, đây là muốn chứng tỏ, xem ra thế tử đã nắm chắc việc mở ra mậu dịch ở biên ải với Tây Tạng.

    Sở Ngôn nói tiếp, “Đại ca là người có kiến thức, không bằng nói với chúng ta một chút, rốt cục chuyện mậu dịch với Tây Tạng có nên làm hay không?”

    Chu Vân Quý chớp mắt hiểu được tâm tư của Sở Ngôn, đôi mắt sắc bén lập tức quét về phía Sở Ngôn.

    Sở Ngôn khoát tay, lộ ra một nụ cười vô tội. Mặc dù hắn và Chu Vân Quý xưng nhau là huynh đệ, bất quá vị trí của hắn là do hắn tự tay đoạt lấy từ trong tay điệt tử của mình, đối với bản thân mà nói, Sở Ngôn vừa tuổi đôi mươi, tuổi trẻ tuấn mỹ, cười như vậy càng tăng thêm mị lực, “Đại ca, chúng ta có chuyện thì cứ nói rõ, mấy nhà chúng ta đều tích trữ của cải. Mậu dịch với Tây Tạng được mở ra thì ai mà chẳng muốn chia bát canh. Đại ca, việc cải cách thuế muối là do thế tử nói ra khi còn ở đế đô, cho dù nói như thế nào thì khắp thiên hạ đều đang dõi mắt nhìn về phía thế tử. Khả năng không cải cách là rất nhỏ, từ xưa bần không đấu với phú, phú không tranh với quan. Cái gì cũng có đạo lý của nó, dù sao mỏ muối cũng là của Vương phủ, chúng ta chỉ thay người ta trông nom mà thôi, năm năm thời gian đã qua hai năm, cho dù chúng ta cứng rắn đến cỡ nào, chống đỡ quá ba năm, đến lúc đó Vương phủ đương nhiên danh chính ngôn thuận thu hồi mỏ muối, lại thêm việc cải cách thuế muối, chúng ta chẳng những không thể nói rõ câu nào mà còn đắc tội lớn với thế tử, mất cả bát cơm.”

    “Thế tử là người nào, hắn được chính Hoàng thượng sắc phong, là đích tử duy nhất của Vương gia, vị trí của hắn thật sự là quá ổn.” Sở Ngôn nâng tách trà lên rồi uống một ngụm, tiếp tục nói, “Chúng ta đắc tội hắn, trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, bất quá phải sống trong nơm nớp lo sợ. Nay việc thuế suất tuy rằng thế tử đòi trưng thu khá cao nhưng bất quá chỉ là hai thành muối, chúng ta coi như mua cái bình an. Hơn nữa ba năm miễn thuế, nếu lãng phí ba năm này, đến khi muốn tham gia mậu dịch với Tây Tạng thì không biết có còn miếng canh nào để chúng ta húp hay không nữa.”

    Lăng Tiêu vội la lên, “Thuế muối hai thành, như vậy mà còn chưa nhiều nữa hay sao! Chúng ta lặn lội ngàn dặm xa xôi đến Tây Tạng, kiếm vài đồng bạc bằng mồ hôi nước mắt, dễ dàng lắm sao?” Kéo cổ y phục, Lăng Tiêu nghiêm mặt nói, “Ta không phải tiếc vài đồng bạc, chẳng qua có một là có hai, có hai là sẽ có ba, hôm nay đánh thuế hai thành muối, ngày mai ba thành hay năm thành thì ai biết được! Nay chúng ta sợ đạp đổ bát canh, kẻ nào không biết còn tưởng chúng ta nhu nhược yếu đuối mới tự đạp bể bát canh của mình!” Gặp phải tên thế tử làm hấp huyết quỷ đầu thai như vậy, thật sự là xui tám đời. Lăng Tiêu không khỏi hoài niệm đến đại công tử Minh Lễ, vừa tao nhã vừa hiền hòa, nhắc đến bạc liền thấy khó chịu, trước đến nay không nhắc đến hai chữ ngân lượng, cho dù có tặng lễ thì cũng phải tặng những món thư họa nho nhã. Trong khi Minh Trạm lại đưa ra cái giá cắt cổ như thế!

    Mã Nguyên giảng hòa, “Tiểu Sở, tiểu Lăng, chúng ta đang thương lượng mà, vì sao hai người lại nóng nảy như thế. Đừng quên đây là phủ của Chu đại ca.”

    Lăng Tiêu nói, “Ta không phải nổi nóng với Sở Ngôn, chẳng qua chúng ta không thể dễ dàng đồng ý, thuế suất này rốt cục tuân theo quy định nào, phải hỏi thăm phương thức cụ thể mới được. Bởi vì thế tử là chủ nhân tương lai của Vương phủ cho nên chúng ta càng phải nghe cho rõ ràng.” Quay đầu hỏi Chu Vân Quý, “Thế bá, ngài đích thân gặp thế tử, rốt cục tính tình của thế tử thế nào, chắc ngài cũng biết được một hai.”

    Chu Vân Quý nghe bọn họ nói nhao nhao nửa ngày, cơn tức giận trong lòng rốt cục cũng trôi xuống, nghe Lăng Tiêu đặt câu hỏi, căn bản không hề nghỉ ngợi mà chỉ nói thẳng, “Lợi hại.”

    “Lợi hại bao nhiêu?” Lăng Tiêu chưa từ bỏ ý định truy vấn, hắn cũng coi như đã gặp qua không ít nhân vật.

    “Thủ đoạn cực kỳ lợi hại.” Chu Vân Quý nghiêm mặt nói, “Các ngươi đừng khinh thường hắn, hắn dám động vào thuế muối là vì trong lòng đã nắm chắc. Hắn như thế nào, khi các ngươi đi thỉnh an thì sẽ biết. Tiểu Sở, tiểu Lăng đều nói rất có lý, chúng ta thương lượng ra phương pháp, thuế suất này rốt cục tuân theo quy định như thế nào.”

    Mã Nguyên hỏi, “Chu đại ca, như vậy kế tiếp….”

    “Trước tiên đừng cho bọn họ động vào.” Chu Vân Quý không dám tiếp tục nghị sự, mới từ Vương phủ đi ra, nếu tiếp tục nghị sự để nã pháo về phía thế tử, loại chuyện ngu xuẩn như vậy thì Chu Vân Quý sẽ không làm, “Chờ các ngươi đến Trấn Nam Vương phủ, lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

    Cuối cùng, Chu Vân Quý nói một câu như thế, mọi người lại bàn bạc trao đổi một hồi, đến tối muộn thì mới cùng nhau dùng bữa rồi nhà ai nấy về.

    ………..

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi