Home Đam Mỹ Đích Tử Nan Vi – Chương 125: Làm hài

    Đích Tử Nan Vi – Chương 125: Làm hài

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi

    Khi Ngụy Ninh rời đi thì công chúa Tây Tạng Thanh Loan đã khởi giá tiến vào địa giới Vân Nam.

    Đợi Ngụy Ninh đến đế đô thì Phượng Cảnh Kiền đã thu được tấu chương về chuyện kết thân của Trấn Nam Vương phủ và Tây Tạng.

    “Tử Mẫn, ngươi có được diện kiến công chúa Thanh Loan hay không?” Phượng Cảnh Kiền cười hỏi.

    “Thần sớm rời đi cho nên chưa có dịp diện kiến.” Ngụy Ninh cung kính nói, “Bất quá nghe thế tử nói về chuyện kết thân với Tây Tạng là do Tàng Hãn đề xướng. Ngày thần trở về cũng là lúc thế tử đã muốn bắt đầu tuyển phi.”

    Nghĩ đến hôn sự của Minh Trạm, Phượng Cảnh Kiền than nhẹ, tiếc nuối nói, “Trẫm đã chỉ hôn cho Minh Trạm hai lần mà không như ý. Chỉ hy vọng lần này hắn có thể tuyển được một thục nữ, như vậy trẫm cũng có thể yên tâm.” Đầu ngón tay hơi chai sần nhẹ nhàng vuốt ve phong bì màu minh hoàng của tấu chương. Phượng Cảnh Kiền khẽ nhếch khóe môi, “Xem ra hôn sự giữ Tây Tạng và Trấn Nam Vương phủ đã thành, bằng không cũng không thể để cho ái nữ đến Vân Nam. Tiểu tử Minh Trạm này thật sự có một chút đào hoa.”

    Ngụy Ninh mỉm cười, “Hoàng thượng mà nói như vậy thì thế tử nhất định sẽ không vui. Thần thấy thế tử rất là phiền não đối với việc nạp thê thiếp.”

    Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, nói với Ngụy Ninh, “Trẫm thích nhất ở Minh Trạm chính là bản tính thẳng thắn sảng khoái. Cả đời trẫm không có điểm nào thua Cảnh Nam, chỉ có chuyện này lại thua hắn một cái đầu.”

    Ngụy Ninh vội vàng cúi đầu, không dám nhiều lời.

    “Tử Mẫn, ngươi không phải là ngoại nhân.” Phượng Cảnh Kiền giống như không nhìn thấy vẻ kiêng dè của Ngụy Ninh, cảm khái nói, “Trước đây Minh Trạm ở trong cung vài năm, trẫm nhìn hắn lớn lên, nhiều hài tử như vậy nhưng Minh Trạm lại hợp ý trẫm nhất.” Tâm tình đã đời, rốt cục Phượng Cảnh Kiền cũng hỏi chính sự, “Thế nào, thuế muối ở Vân Nam ra sao?”

    Ngụy Ninh ôn hòa bẩm báo, “Kế hoạch ban đầu của thế tử chỉ chọn hai nhà để thử cải cách, bất quá cuối cùng chọn bốn nhà. Khu mậu dịch ở biên ải Tây Tạng vẫn đang xây dựng, thương nhân tham gia đấu giá buôn bán ở khu mậu dịch cũng đã hoàn tất.”

    “Đấu giá tổng cộng thu được bao nhiêu bạc?” Hiện tại Phượng Cảnh Kiền thật sự túng bạc, cho nên đặc biệt quan tâm đến điều này.

    “Lần này tổng cộng mở ra mười hạng mục bao gồm: trà, tơ lụa, đồ sứ, súc vật, ngựa, lông thú, dược liệu, đồ gốm, gia dụng, bảo thạch, dược liệu. Đấu giá quyền buôn bán ở khu mậu dịch được tất thảy hai trăm ba mươi bảy vạn tám ngàn lượng.”

    Cho dù là Phượng Cảnh Kiền cũng phải tán thưởng một tiếng, chiêu thức mượn gà đẻ trứng của Minh Trạm thật sự xuất sắc! Trước tiên đem bạc nắm vào tay trong, việc xây dựng khu mậu dịch cũng sẽ trôi chảy.

    Thương nhân cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại, bọn họ rất xảo quyệt, muốn moi bạc từ trong tay của bọn họ cũng không phải thủ đoạn bình thường có thể làm được. Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa hỏi, “Lúc đầu trẫm nghĩ hắn có thể khiến cho hai mỏ muối cải cách đã là một chuyến rất khó, không ngờ hắn lại làm chu toàn như thế. Đáng tiếc trẫm không thể đích thân tham gia vào cuộc náo nhiệt này, Tử Mẫn kể cho trẫm nghe tiếp đi.”

    Ngụy Ninh cười, “Thể tử nói với thần rằng, tài đức sáng suốt của hắn đã động lòng trời xanh, vì vậy mọi chuyện mới trôi chảy.”

    Phượng Cảnh Kiền đang bưng tách trà nhỏ để uống, nghe thấy lời này thì suýt nữa đã bị sặc, không khỏi cười nhẹ. Ngụy Ninh cũng cười nói, “Thần đã hỏi thăm, nghe nói thế tử chia đám diêm thương thành hai nhóm, trước tiên bàn về chuyện cải cách thuế muối. Đồng thời phái Chu đại nhân đến Tây Tạng cùng Tàng Vương đàm phán, lặp lại việc tuyên truyền mậu dịch ở biên ải Tây Tàng trong dân chúng, nói rõ Trấn Nam Vương phủ nhường lại giao dịch trà mã, thương nhân có thể tiến hành buôn bán ở khu mậu dịch. Đôi khi thảo luận về chuyện cải cách thuế muối với đám diêm thương cũng không thuận lợi nhưng thế tử lại không vội, chỉ để ý lôi kéo bọn họ. Đợi việc thương thảo với Tây Tạng Full, Chu đại nhân quay về Trấn Nam Vương phủ thì hắn lập tức mời dự hội đấu giá buôn bán tại khu mậu dịch ở biên ải Tây Tạng. Lúc này đám diêm thương vẫn chưa có phương án chuẩn xác, bất quá đám thương nhân khác đã thèm nhỏ dãi đối với khu mậu dịch này. Thương nhân gấp rút tham gia, diêm thương cũng nôn nóng sốt ruột. Bởi vì thế tử đã sớm nói với bọn họ, nếu diêm thương dâng mỏ muối rồi tham gia đấu giá thì sẽ được miễn thuế ba năm, chậm một năm không biết sẽ tổn thất của bọn họ bao nhiêu bạc. Trong lúc nhất thời đều đỏ mắt, bọn họ đều lén lút đem mỏ muối dâng lên. Cho nên mới nhất cử lưỡng tiện.”

    Dương đông kích tây. Phượng Cảnh Kiên tán thưởng, “Trẫm quả thật không nhìn lầm Minh Trạm.” Vốn tưởng rằng năm nay đệ đệ khó tránh khỏi căng thẳng, không ngờ người ta tốt số, sinh được một hài tử chiêu tài, giải ưu, giải ưu a. Phượng Cảnh Kiền thật sự có cảm tình đối với Minh Trạm, hiện tại lại càng hâm mộ ghen tỵ với Phượng Cảnh Nam, chỉ hận vì sao mình lại không có nhi tử biết chiêu tài như vậy.

    “Đáng tiếc, đáng tiếc là công chúa Tây Tạng đến Vân Nam cho nên trẫm không tiện gọi Minh Trạm đến đế đô.” Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Bằng không thỉnh hắn về đây chủ trì hội đấu giá ở đế đô là thích hợp nhất.” Mặc dù Phượng Cảnh Kiền có da mặt dày đến đâu, nhưng vì đã ban cho Minh Trạm hai cuộc hôn sự bất thành, cho nên hắn cũng không thể kiên quyết bắt người ta đến đế đô làm trâu làm ngựa khi người ta đang tuyển phi tử.

    “Cứ để lại tấu chương, trẫm xem qua rồi sẽ nói sau.” Phượng Cảnh Kiền ôn hòa nói, “Ngươi đi thỉnh an mẫu hậu đi, hai tháng qua, mẫu hậu rất nhớ ngươi đó.”

    “Thần cũng rất nhớ Thái hậu cô cô.”

    Ngụy thái hậu cũng không phải nữ nhân khôn ngoan, bất quá cũng rất chiếu cố huynh đệ Ngụy gia, Ngụy Ninh cũng thật sự có vài phần tình cảm đối với cô cô.

    Ngụy Ninh làm việc cẩn thận chu đáo, phần tấu chương này được viết rất tỉ mỉ và đáng tin cậy, nhiều điều khoản cải cách thuế muối ở Trấn Nam Vương phủ cũng được viết vào. Phượng Cảnh Kiền cũng thích sự tinh tế của Ngụy Ninh, mải mê đọc cho đến tối mới Full.

    Đại đa số những điểm trong đó đều rất dễ hiểu, chỉ có một phần tính toán thuế suất, đề cập đến khái niệm toán học khổng lồ thì Phượng Cảnh Kiền phải phái người gọi Ngụy Ninh đến thư phòng.

    Ngụy thái hậu giữ điệt tử ở lại dùng bữa, chưa bao lâu thì đã thấy thái giám ở Tuyên Đức điện đến truyền chỉ. Ngụy thái hậu vừa cười vừa mắng một câu, “Mới trở về chưa kịp thở mà Hoàng thượng đã không tha cho người ta rồi.” Nhưng vẫn cao hứng vì Ngụy Ninh được trọng dụng, vì vậy mới chịu thả người.

    Kỳ thật đối với những con số tính toán này thì Ngụy Ninh cũng chỉ biết sáu bảy phần, “Đây là thế tử làm ra, vì thuế suất ở khu mậu dịch tàng biên sẽ lấy bằng lãi của hai thành muối, lúc ấy nhiều triều thần khó hiểu, thế tử liền giải thích cách trưng thu thuế bằng lãi của hai thành muối như thế nào, nhìn vào những con số này thì kỳ thật mọi người cũng không quá hiểu rõ. Trong Vương phủ, Phùng đại nhân quản lý ngân khố là người tinh thông nhất về số học, cùng với việc thỉnh giáo thế tử giảng dạy một tháng trời thì mới hiểu được một chút căn nguyên.”

    “Trẫm nhìn mà đau đầu quá.” Phượng Cảnh Kiền xoa xoa mi tâm, “Làm khó hắn thì sẽ lãnh hậu quả.” Sau khi xem qua có không ít kẻ phải choáng váng.

    Công chúa Thanh Loan cũng không quá phô trương, nàng mặc phục sức Tây Tạng rất hoa mỹ, trên người đeo đá quý ngọc thạch, ngũ quan diễm lệ, dáng người cao gầy.

    Thật sự là cao gầy.

    Công chúa Thanh Loan lớn hơn Minh Trạm hai tuổi, vóc dáng….hình như cũng cao hơn Minh Trạm một ít.

    “Trấn Nam Vương thế tử.” Hán ngữ của công chúa Thanh Loan có một chút khó nghe, phỏng chừng mới học được không bao lâu.

    “Công chúa đường xa mà đến, vất vả rồi.”

    Thanh Loan lắc đầu, “Phong cảnh trên đường rất đẹp, ta cũng không mệt.” Minh Trạm thỉnh công chúa vào thành, công chúa Thanh Loan đột nhiên hỏi, “Trên đường ta đều ngồi trong xe ngựa, hiện tại có thể kỵ mã hay không? Nữ nhân ở Vân Nam của các ngươi có thể cưỡi ngựa hay không?”

    Minh Trạm cười, “Đương nhiên có thể, tỷ tỷ của ta có võ công và kỹ năng kỵ mã vô cùng tốt. Công chúa không cần câu lệ, cứ thoải mái là được.”

    “Thật sự là quá tốt.” công chúa Thanh Loan vô cùng cảm kích Minh Trạm, “Ta nghe các sư phụ giảng dạy cho ta có nói, nữ tử Vân Nam đi đường phải chậm rãi từng bước nhỏ, nói chuyện cũng phải hạ thấp giọng, đi ra ngoài phải che mặt che mũi, không được để nam nhân khác nhìn thấy, hóa ra đều là gạt ta.”

    Một nữ quan bên cạnh công chúa cơ hồ muốn khóc thét, nhưng vì có Minh Trạm bên cạnh mà cảm thấy khó nói.

    Thanh Loan công chúa phái người dắt đến tuấn mã, công chúa kỵ mã thì đương nhiên Minh Trạm cũng không thể mặt dày ngồi xe, vì thế hai người kỵ mã vào thành.

    Mặc dù xung quanh đều là quan viên thị vệ nhưng Minh Trạm vẫn giới thiệu sơ qua các cửa hiệu ven đường, phong tục cảnh trí của Vân Nam với công chúa Thanh Loan. Công chúa Thanh Loan cảm thấy tuy rằng thế tử điện hạ gầy yếu một chút nhưng thái độ làm người thật không tệ.

    Công chúa Thanh Loan thay thân phụ là Tàng Hãn đến đây, xem như là lần ghé thăm hữu nghị chính thức.

    Phượng Cảnh Nam thiết yến chiêu đãi công chúa Thanh Loan, song phương đều bày tỏ hữu hảo bang giao.

    Minh Trạm hơi phiền não một chút, phiền não đến mức không muốn dùng bữa, vãn thiện cũng chẳng ăn gì.

    Thanh Phong và Minh Nguyệt ở bên cạnh Minh Trạm nhiều năm, liên tiếp hỏi, “Điện hạ không thiết ăn uống như vậy, có phải trong người khó chịu hay không? Để nô tỳ đi thỉnh Thái y xem qua cho điện hạ.”

    “Ta không sao, đến Nội Vụ tư dẫn thợ thủ công làm hài lại đây.” Minh Trạm đi tới đi lui trong phòng vài vòng rồi phân phó.

    Thời gian trôi qua khoảng một tách trà nhỏ, Tư trưởng Lâm Trung Lương của Nội Vụ tư dẫn theo thợ thủ công đến đây. Mấy ngày nay Nội Vụ tư đều bận rộn chuyện của Minh Trạm, Lâm Trung Lương cũng không dám thất lễ đối với vị thế tử này.

    “Được rồi, đều đứng dậy hết đi.” Minh Trạm không thích gặp người mà chưa nói gì đã quỳ, “Minh Nguyệt, ngươi dẫn người lui xuống, Thanh Phong ở lại hầu hạ.”

    Trong lòng của Lâm Trung Lương có một chút hồi hộp, chẳng lẽ có chuyện gì cơ mật muốn phân phó với hắn ư? Không đúng, nếu thật sự là cơ mật thì tuyệt đối không thể để cho hắn mang theo thợ đóng hài. Không phải cơ mật là tốt rồi, Lâm Trung Lượng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

    Minh Trạm không tiện mở miệng, uống mấy ngụm trà áp chế sự ngượng ngùng, bề ngoài lại tỏ ra đứng đắn, hỏi thợ thủ công, “Ta muốn làm một loại hài, không biết ngươi có thể làm hay không?”

    Thợ thủ công cúi đầu lắng nghe, Minh Trạm đặt tách trà xuống, “Nói rất đúng, để cho đế hài hơi dày một chút. Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi nghe, đế hài sẽ làm thành như vậy.” Minh Trạm chắp hai tay với nhau, phía dưới bằng phẳng, mặt trên nghiêng, tạo thành một hình sườn dốc, đế hài tăng cao, “Bất quá, nhìn từ bên ngoài thì đế hài vẫn phải bằng phẳng.” Để cho người ta nhìn thấy sẽ rất mất mặt.

    Thợ thủ công làm hài là một người rất thành thục, vừa thấy liền hiểu được, mang đôi hài như vậy sẽ làm cho người ta nháy mắt tăng vọt chiều cao, cảm thấy ý kiến của Minh Trạm rất mới mẻ độc đáo, hắn hơi cân nhắc một chút, “Để thần thử xem, không biết khi nào thì thế tử cần?” Ngày thường hắn vẫn làm hài cho Minh Trạm, là tiểu quan cửu phẩm, cho nên tự xưng là thần.

    “Càng nhanh càng tốt.” Đã nhiều ngày đều gặp công chúa Thanh Loan, trong khi hắn lại lùn hơn người ta, tuy rằng vóc dáng của công chúa Thanh Loan có vẻ cao ráo, bất quá cũng khiến cho Minh Trạm tổn thương lòng tự tôn của mình.

    Thợ thủ công cung kính đáp, “Như vậy sáng mai thần sẽ mang đến cho thế tử.”

    Minh Trạm giải tỏa một mối tâm sự, hài lòng gật đầu, “Vậy vất vả cho ngươi phải gia công buổi tối.”

    Thợ thủ công sợ hãi nói, “Có thể cống hiến sức lực cho thế tử là phúc phận của thần.”

    Minh Trạm thở phào nhẹ nhõm, lệnh cho Minh Nguyệt thưởng thợ thủ công này hai mươi lượng bạc. Nói đến việc ban thưởng, ở thời này cũng không giống như trong phim truyền hình hiện đại, mỗi lần đều thưởng mấy trăm mấy ngàn lượng. Như Minh Trạm, bổng lộc một năm của hắn cũng chỉ có hai nghìn bạc, đương nhiên ăn uống đều do Vương phủ lo hết.

    Trên mấy bộ phim truyền hình, nhân vật chính đều ném cho tiểu nhị một thỏi vàng thật lớn, thật sự là chỉ có kẻ ngốc mới làm những chuyện như thế.

    Hai mươi bạc đã là không ít, kỳ thật Minh Trạm có chút đau lòng, nhưng mười hai bạc thì lại quá ít. Còn đặc biệt gọi người đến, gia tăng một ít áp lực cho thợ đóng hài này, muốn hắn nhanh chóng làm ra hài thì đành phải cắn môi mà ban thưởng.

    Thợ thủ công cảm tạ, vội vàng chạy về làm đôi hài tăng chiều cao cho Minh Trạm.

    Lúc này trên mặt của thợ thủ công đỏ ửng, toát lên một loại kích động, Lâm Trung Lương cảm thấy buồn cười, có lẽ đây là lần đầu tiên Tạ Phàm gặp thế tử nên khó tránh khỏi kích động, bèn dặn dò hắn, “Ngươi nhất định phải làm cho tốt, đừng để thế tử thất vọng.” Hai mươi lượng bạc cũng không nhiều, quan trọng là thể diện. Bất quá nếu làm không tốt thì sẽ rất bẽ mặt.

    Tạ Phạm dạ một tiếng thật mạnh.

    Hắn kích động không chỉ vì gặp được thế tử, được thế tử ban thưởng. Nhà hắn có truyền thống gia công hài, từ đời tổ tông đã làm hài cho Vương phủ nhiều năm, vì có thanh danh nên tiệm hài của gia tộc bọn họ cũng là đệ nhất đệ nhị ở thành Côn Minh.

    Kỳ thật Tạ Phàm biết nguyên nhân mà thế tử muốn làm đôi hài này, thiên hạ bao la, số người phiền não giống như Minh Trạm cũng không phải chỉ một hai người, nếu loại hài này được nghiên cứu và gia công thành công….Tạ Phàm dường như có thể nhìn thấy tấm bảng hiệu chữ vàng lấp lánh của nhà hắn, cũng như vàng bạc cuồn cuộn chảy vào.

    ……….

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi