Home Đam Mỹ Đích Tử Nan Vi – Chương 169: Hoàng tử nan vi (7)

    Đích Tử Nan Vi – Chương 169: Hoàng tử nan vi (7)

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi

    Tướng mạo của A Ninh vốn đã rất được, nhưng so với Nguyễn Hồng Phi vẫn kém hơn một ít.

    Hầy, không người nào toàn vẹn cả, tướng mạo kém một chút, nhưng tính tình của A Ninh thì rất tốt, có thể dỗ dành cho hắn vui vẻ. Còn cái tên Nguyễn đại lừa bịp này rõ ràng thuộc loại khó có thể dỗ dành.

    Trong lòng của Minh Trạm vẫn có vài phần khó chịu, cộng thêm một bụng vấn đề, “Không, trước hết nói về chuyện ngươi dịch dung thành họ Ngụy như thế nào đi?” Có vài thứ không biết nên hỏi cái nào trước mới tốt.

    “Chuyện này phải nói đến mười mấy năm trước.” Nguyễn Hồng Phi không hề giấu diếm, “Khi ngươi vừa tròn đầy tháng, Tử Mẫn phụng mệnh làm khâm sai mang theo lễ vật ngự ban đến Vân Nam chúc mừng, hắn không thích ứng với khí hậu ấm áp và ẩm ướt ở Tây Nam, mới vừa đến Quý Châu thì đã ngã bệnh. Trùng hợp ta cũng đi sang đó, liền cứu hắn một mạng.”

    Minh Trạm nheo mắt một cách không tin tưởng, “Là trùng hợp đi sang? Hay là ngươi để cho người ta hạ độc, trước khi họ Ngụy chết thì lại nhảy ra làm người tốt, thần cũng là ngươi, quỷ cũng là ngươi?”

    Nguyễn Hồng Phi nói một cách châm chọc, “Ngươi không giống nhi tử của phụ thân ngươi, mà lại giống nhi tử của Hoàng thượng hơn, thảo nào các ngươi có thể tâm ý tương thông a.”

    “Ta chỉ hỏi một câu mà thôi.” Không biết vì sao khi đối mặt với Nguyễn Hồng Phi thì Minh Trạm vẫn luôn có một chút lo lắng, rõ ràng hắn mới là kẻ bị hại. Chẳng lẽ bởi vì Phượng gia huynh đệ có lỗi với Nguyễn Hồng Phi mà hắn phải bị liên lụy hay sao?

    “Ngươi có muốn nghe tiếp hay không?” Nguyễn Hồng Phi nheo mắt.

    Minh Trạm lập tức hạ giọng, “Nói đi nói đi.”

    “Khi đó Tử Mẫn bệnh rất nặng, đoàn khâm sai phải dừng ở Quý Châu, hắn vừa thấy ta giống như thấy quỷ, chờ hắn khỏe hơn một chút thì ta cho người đưa hắn đi dưỡng bệnh còn mình thì cải trang thành hắn đến Trấn Nam Vương phủ.” Nguyễn Hồng Phi nhớ lại.

    “Đừng bảo là ngươi đi ám sát nha?”

    “Làm sao có thể?’ Nguyễn Hồng Phi không tin vào lý luận báo thù, giết Phượng gia huynh đệ cũng không thể làm cho hắn thống khoái, trái lại sẽ có lợi cho kẻ nối nghiệp, hắn mỉm cười, “Lúc ấy ta cũng không phải là sống quá tốt, nghe nói kẻ thù sống rất thoải mái, đương nhiên ta phải nhanh chân đi xem, như vậy có thể khích lệ ta phải cố gắng sống tốt.”

    Nhi tử của kẻ thù: Minh Trạm trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi cười, “Thành thật mà nói, vận khí của ngươi không được tốt cho lắm, sinh ra trong lúc Vân Nam đang gặp họa, ta đến Côn Minh, chợt nghe người ta xì xào về chuyện điềm xấu đích tử. Phụ vương của ngươi rất thích Ngụy phi, đây là chuyện mà ai cũng biết, trên ngươi còn có ba thứ huynh, ta mới suy nghĩ, không bằng lưu lại mầm móng, vì vậy bèn hạ dược ngươi.”

    “Thật sự là ngươi hạ độc ta đó ư?” Minh Trạm ôm cổ họng, trừng lớn mắt.

    “Ừm.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Phụ vương của ngươi có bản tính hiếu thắng, ngươi nghĩ xem, đích tử bị câm, hắn thất vọng thế nào, xấu hổ, cảm thấy ông trời bất công.” Nhưng rốt cục Vệ vương phi có biết nhi tử trúng độc hay không thì cũng chỉ có một mình nàng biết rõ.

    “Chỉ sợ ngươi còn tính toàn là ta sẽ bị hắn vứt bỏ, sau đó hắn sẽ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng thứ tử, ngày sau ngươi chỉ cần cho ta uống giải dược thì ta sẽ trở lại bình thường.”

    Minh Trạm cười lạnh, “Đích tử chiếm thượng phong theo lễ pháp cùng với thứ tử được sủng ái coi trọng, nhất định sẽ có một màn long tranh hổ đấu, tốt nhất là chém giết tàn sát lẫn nhau, ngươi sống ta chết thì mới tốt, đúng không?”

    Nguyễn Hồng Phi vẫn không phủ nhận, “Sự thật luôn ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi Tử Mẫn khỏi bệnh, ta đã an bài cho hắn ra khơi, qua hai năm, hắn mới trở về. Ngươi rất sơ ý, chỉ cần ngươi cẩn thận một chút sẽ phát hiện ta và Tử Mẫn hoàn toàn khác nhau. Ngươi tưởng hắn là ta nên đùa giỡn quá đáng vài lần, chọc điên Tử Mẫn đến mức hắn khuyên ta nên cách xa ngươi một chút.”

    “Đừng hòng lừa gạt ta, ngươi lớn hơn Ngụy Tử Mẫn không ít, đúng rồi, ái Phi a, năm nay ngươi được bao nhiêu cái xuân xanh rồi!” Minh Trạm suy nghĩ, cho dù Nguyễn Hồng Phi nhỏ hơn Phượng Cảnh Nam vài tuổi thì nhất định vẫn lớn hơn Ngụy Ninh không ít, nhưng người ta thật sự là đẹp đến nhìn không ra tuổi. Da dẻ này, mặt mày này, thật đẹp a.

    Kỳ thật tính tình của Nguyễn Hồng Phi cũng không tệ, nhất là đối với Minh Trạm, hắn nhường nhịn khắp nơi, nào ngờ Minh Trạm lại ngứa mông chọc cho hắn ngứa ngáy tay chân, Nguyễn Hồng Phi nắm chặt tay, tiếng xương cốt vang lên răng rắc, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, lộ ra ba phần uy hiếp, “Tiểu Minh ù, hôm nay ngươi muốn bị đánh hay sao?”

    “Làm gì, làm gì, làm gì? Ta yêu ngươi a, ngươi lại tên là Hồng Phi, ta gọi tắt là ái Phi thôi.” Bản tính nghịch ngợm lưu manh của Minh Trạm lại bùng nổ, hắn he he cười xấu xa, thừa dịp Nguyễn Hồng Phi chưa kịp chuẩn bị mà nắm lấy điểm yếu hại của người ta, trên mặt cũng lộ ra ba phần uy hiếp, “Nói mau, bằng không lão tử bóp nát trứng của ngươi bây giờ!”

    “Ngươi nhẹ tay một chút đi!” Nguyễn Hồng Phi không kịp đề phòng bàn tay đáng khinh của Minh Trạm, đây là một tuyệt kỹ, đừng thấy Minh Trạm võ công thấp kém, chỉ cần hắn nắm điểm yếu hại này thì xem như đã giữ chặt nửa cái mạng của Nguyễn Hồng Phi! Nguyễn Hồng Phi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh Minh Trạm mấy cái.

    Minh Trạm xoa một chút, bóp một chút, cầm trong tay chơi đùa, thúc giục, “Nói nhanh! Muốn ta khảo vấn ngươi hay sao?”

    Nguyễn Hồng Phi nháy mắt muốn tức chết. Hắn vươn một bàn tay ra trước mặt Minh Trạm rồi nói, “Nhìn này.”

    Đây hoàn toàn không phải là ma thuật, Minh Trạm trừng mắt nhìn bàn tay của Nguyễn Hồng Phi chậm rãi rút nhỏ xuống một khúc, Nguyễn Hồng Phi nói, “Tuyệt kỹ của Bình Dương Hầu, lui cốt công. Từ nhỏ ta đã theo học, mất mười lăm năm mới có chút thành tựu. Mặc dù ta lớn hơn Tử Mẫn một chút, bất quá vóc dáng của hắn khi mười lăm tuổi vẫn cao hơn ngươi một nửa, ta dịch dung thành hắn cũng chẳng có gì khó khăn.”

    “Thiên hạ có loại võ công thần kỳ này hay sao.” Minh Trạm kinh ngạc, lộ ra bộ mặt sợ hãi, “Vậy ngươi có thể tùy tiện dịch dung thành bất cứ người nào mà ngươi muốn ư?”

    “Nói hưu nói vượn.” Nguyễn Hồng Phi cười, “Lui cốt công kỳ thật là dùng nội lực thu nhỏ khoảng cách giữa các đốt xương lại với nhau, xương cốt sai vị trí thì sắp hàng càng chặt chẽ, co rút lại các cơ thì tự nhiên sẽ trông nhỏ lại. Nếu không phải vóc dáng của Tử Mẫn cao gầy thì ta cũng không có cách nào dịch dung thành hắn. Hơn nữa, thuật dịch dung cũng không phải tùy tiện muốn làm thế nào cũng được. Khung xương trên mặt của mỗi người là cố định, tỷ như mặt chữ điền không thể nào dịch dung thành mặt trái xoan được.”

    Minh Trạm vẫn vô cùng kinh ngạc, hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi thật là thần kỳ a, chẳng lẽ sẽ không có ai cảm thấy ngươi dịch dung thành Ngụy Tử Mẫn hay sao, không hề có điểm nào sơ hở sao?”

    “Đương nhiên ta có biện pháp của mình.”

    “Ôi chao, vậy khi ngươi ngụy trang thành Ngụy Tử Mẫn, lúc gặp Hoàng bá phụ và phụ vương của ta thì có muốn đâm chết bọn họ hay không?”

    “Khi Hoàng thượng vừa mới chấp chính, mỗi ngày đều xem tấu chương đến đêm khuya, hắn đối với Tử Mẫn cũng có thể xem là dốc lòng dạy dỗ. Khi đó ta thật sự có thể giết chết hắn, bất quá giết hắn thì ai sẽ làm hoàng đế đây?” Nguyễn Hồng Phi châm chọc, “Thật ra Phúc thân vương muốn ngồi lên vị trí đó, chẳng qua hắn làm hoàng đế thì chẳng khác gì một con heo ngồi trên ngai vàng.” fynnz.wordpress.com

    “Phụ vương của ta cũng được mà?”

    Nguyễn Hồng Phi nhìn Minh Trạm như thể đang nhìn một kẻ ngốc, hắn hỏi lại, “Chẳng lẽ ta giết một người lưu lại một người? Không sợ hậu hoạn hay sao?”

    Minh Trạm không nói gì, qua một lúc lại xoa xoa điểm yếu hại của Nguyễn Hồng Phi, nói một cách lấy lòng, “Ngươi ân oán rõ ràng như vậy, nói thế nào thì cũng không nên xem bọn họ là kẻ thù mà báo oán lên người của ta chứ? Ta chẳng làm gì có lỗi với ngươi cả.”

    Nguyễn Hồng Phi tức giận, “Ngươi nghiêm túc một chút! Có muốn bị chặt tay hay không!”

    Minh Trạm nghiêm túc cầm điểm yếu hại, mặt kề sát vào người ta, thấp giọng nói, “Có phải ngươi sớm thích ta rồi đúng không? Ngươi thích ta đã rất lâu rồi đúng không? Nếu không thì làm sao lại giúp đỡ ta như thế?” Kiên quyết cho rằng việc Nguyễn Hồng Phi trầm mặc chính là thừa nhận. Minh Trạm nói tiếp, “Ngụy Ninh vẫn đang ở ngoài khơi ư? Sau khi hắn trở về có gây phiền toái gì cho ngươi hay không? Với lại hắn và bá phụ là biểu đệ biểu ca, Thái hậu trong cung là thân cô cô, đem ngươi đặt bên cạnh bá phụ như vậy, hắn có thể yên tâm hay sao? Nếu là ta thì nhất định sẽ lo lắng.”

    “Nếu ai cũng giống như ngươi thì thế đạo tứ bề đều sẽ báo hiệu bất ổn.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Ở trên biển, mỗi lần đi sẽ mất hai năm, nếu ta muốn làm cái gì thì hắn quay về cũng đã muộn. Nếu ta không làm thì sẽ không tùy tiện làm. Thay vì để ta suy nghĩ cách khác để tiếp cận triều đình thì chẳng thà để ta giả làm Tử Mẫn, ít nhất trong lòng của hắn có thể đong đo được.”

    “Với lại, ta đã từng bị phản bội, đương nhiên sẽ không để cho chuyện giống như vậy xảy ra nữa.”

    “Ta sẽ không phản bội ngươi, vậy mà có người lại lừa tình lừa thân của ta.” Minh Trạm liên tục nhắc nhở tội lỗi của Nguyễn Hồng Phi, “Tính cách của ngươi hoàn toàn khác với A Ninh, làm sao có thể cải trang được, vì sao ta lại không phát giác cơ chứ?”

    Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, “Kỳ thật ta còn có một loại thiên phú, chữ của người khác, ta chỉ cần mô phỏng vài lần thì thật giả sẽ khó phân biệt. Bình Dương Hầu phủ dùng võ công lập nghiệp, Bắc Uy Hầu phủ cũng có chút danh tiếng ở đế đô, Mã Duy đến nhà của ta cùng học hành, quan hệ của chúng ta rất tốt, hắn đối với việc thơ văn hoàn toàn không có hứng thú, đều là ta giúp hắn làm vài phần. Ta giúp hắn làm tiên sinh dạy văn thơ, hắn dạy ta luyện võ. Lui cốt công kỳ thật là do Bình Dương Hầu gia truyền cho ta, còn thuật dịch dung là tài nghệ mạt lưu, Bình Dương Hầu phủ là thế gia, đương nhiên sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Nhưng bọn họ vẫn truyền cho đời sau, ở thời khắc mấu chốt có thể bảo toàn mệnh sống cũng không chừng. Võ công của ta không bằng Mã Duy, bất quá ta học rất tốt công phu truyền lại từ tổ tông nhà hắn. Sau đó, khi lớn một chút, Bình Dường Hầu đi Bắc cương, đương nhiên phải dẫn theo Mã Duy, ta liền lén lút đi theo. Thỉnh thoảng ta lại cải trang thành Mã Duy, ngay cả Bình Dương Hầu cũng nhận không ra thật giả.”

    Minh Trạm xoa tay, “Khi nào rãnh ngươi dạy ta đi?”

    “Ngươi thì không được.” Nguyễn Hồng Phi thẳng thừng từ chối, “Ngươi không có thiên phú đối với võ công, cưỡi ngựa mà phải cưỡi bằng ngựa gỗ hơn nửa tháng trời mới học được cưỡi ngựa thật. Ngươi như vậy thì thật sự không thích hợp luyện võ.”

    “Xí~” Minh Trạm bĩu môi, nhướng mắt chất vấn, “Lúc ấy không biết là ai cứ mỗi ngày đến tiểu thạch lựu viện của ta, luôn mồm khen ta tứ công tử thật sự là thông minh nhạy bén, tứ công tử thật sự là trí tuệ sắc sảo, tứ công tử thật sự là tài nghệ song toàn. Ngươi thay đổi nhanh thật, hiện tại lại không chịu thừa nhận ư?”

    “Khi đó ta cố ý vuốt mông ngựa ngươi mà ngươi cũng tin thật hay sao?”

    “Đây vốn là sự thật, ngươi nói đều là sự thật, vì sao ta lại không tin là thật?” Ngay cả Nguyễn Hồng Phi cũng phải thừa nhận Minh Trạm là người quá mức tự tin.

    “Ngụy Ninh không trở lại nữa sao?”

    Nguyễn Hồng Phi mang theo một chút cảm thán, “Hắn đã ra khơi.”

    “Vì sao ngươi không đi? Có phải nhớ ta hay không?” Chẳng những tự tin hơn người mà Minh Trạm còn rất biết cách dát vàng lên mặt nữa.

    “Ta biết Hoàng thượng sẽ bắt giữ Tử Nghiêu, đương nhiên không thể rời đi.”

    Tục ngữ nói, người hiểu ngươi nhất không phải là bằng hữu mà là địch nhân.

    Nguyễn Hồng Phi rất hiểu Phượng Cảnh Kiền, hiểu đến mức chỉ cần Phượng Cảnh Kiền chu mông thì hắn sẽ biết Phượng Cảnh Kiền đi phân như thế nào.

    Nguyễn Hồng Phi lạnh lùng cười, hỏi Minh Trạm, “Hắn tính khi nào thì thoái vị?”

    “Hai năm, nhiều lắm là hai năm.” Minh Trạm nói, “Ít nhất để cho ta quen thuộc một chút sự vụ trong triều chính.”

    “Ta còn một số việc, chờ ngươi đăng cơ thì ta sẽ quay lại.” Nguyễn Hồng Phi nói.

    Minh Trạm không vui, “Phải lâu như vậy sao?”

    “Lâu cái gì?” Nguyễn Hồng Phi nhìn Minh Trạm một cái, “Năm đó hắn vì ngai vàng mà bất chấp thủ đoạn, nay vì ngai vàng mà có thể hạ sát nhi tử. Hắn đương nhiên không phải là hạng người tốt lành gì, bất quá làm hoàng đế cũng không tệ, cũng xem như có chút quyết đoán. Nhưng mà ta không muốn nhìn thấy hắn, về phần tính toán của hắn, ngươi đi nói với hắn là hắn đã suy nghĩ rất đúng đắn.”

    Minh Trạm cẩn thận quan sát Nguyễn Hồng Phi, bĩu môi truy vấn, “Có phải ngươi ở bên ngoài có con tiểu yêu tinh nào quyến rũ rồi phải không?”

    “Ngươi nói bậy bạ gì vậy.” Nguyễn Hồng Phi dở khóc dở cười.

    Minh Trạm nhào qua, ôm lấy cánh tay của Nguyễn Hồng Phi, nhoài người hôn đối phương một cái, “Không có là tốt rồi, thời gian không còn sớm, tiêu xuân khổ đoản, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.” (đêm xuân ngắn)

    “Ngươi thay đổi thật là nhanh.”

    “Lần này nên đến phiên ta, ngươi đừng chơi xấu nữa.” Minh Trạm xé rách xiêm y của Nguyễn Hồng Phi.

    Nguyễn Hồng Phi xoay người đè hắn xuống giường, cười khuynh nhân khuynh thành, “Ngươi mà ở trên thì ngày mai ta sẽ nằm liệt giường, khi nào kỹ thuật tốt hơn thì ngươi nằm trên cũng không muộn.”

    “Ta, ta không có ai để luyện tập cùng, ngươi lại không cho ta làm thì đến bao giờ kỹ thuật của ta mới tốt được đây!” Trên phương diện này Minh Trạm là người rất thành thật, hắn ngu ngơ nói một câu lại khiến cho Nguyễn Hồng Phi đặc biệt yêu thích, cực dịu dàng hôn môi hắn, mang theo vài phần hy vọng, “Chờ ngươi làm hoàng đế đi….”

    Minh Trạm tức sôi người, đợi đến khi hắn làm hoàng đế thì không chừng Nguyễn Hồng Phi lại nói, “Chờ ngươi làm thái thượng hoàng đi…” Minh Trạm chỉ hận không thể hộc máu vào mặt của Nguyễn Hồng Phi mà thôi.

    Kỳ thật kỹ thuật của Nguyễn Hồng Phi không tệ, hầu hạ Minh Trạm a a kêu to cả đêm, ngày hôm sau Diêu Quang cùng với đôi mắt thâm quầng báo oán, “Bị thái tử điện hạ kêu gào ầm ĩ khiến cho mọi người trong viện chẳng ai ngủ được.”

    Minh Trạm lại giả vờ sung mãn, “Ôi chao, gặp được tiểu mỹ nhân như tiểu Phi nhà ta, là nam nhân thì nhịn sao nổi. Ta hết hôn lại ôm, hết yêu lại yêu tiếp, tiểu hài tử như ngươi thì biết cái gì. Đúng rồi, ta là tướng công của tiểu Phi, ngươi cũng không cần gọi ta là điện hạ đâu, cứ xưng sư công là được rồi. Tiểu quai quai, đến đây sư công tặng lễ vật gặp mặt cho ngươi.” (tiểu quai=bé ngoan)

    Mặc dù tính tình của Diêu Quang hoạt bát nhưng vẫn không thể chịu nổi thói vô lại thích trêu đùa nghịch ngợm của Minh Trạm, hắn vội vàng tìm lý do để thối thác.

    Minh Trạm mặt mày hồng hào, khí thế đầy mình, giống như anh hùng chiến thắng hồi cung.

    Phượng Cảnh Kiền hỏi hắn, “Gặp Nguyễn Hồng Phi rồi ư?”

    “Ừm.” Minh Trạm nói, “Tiểu Phi bảo, hắn còn có chút chuyện, qua hai năm nữa sẽ trở lại.”

    Phượng Cảnh Kiền cười lạnh, “Hắn thật sự rất cẩn trọng. Ngươi đi nghỉ một chút đi rồi đến đây phê duyệt tấu chương.” Nhấc chân định rời đi.

    Minh Trạm nói, “Phụ hoàng, ngươi không có gì khác để hỏi ta ư?”

    “Hắn lòng dạ hẹp hòi như thế nào thì trẫm đã biết rất rõ rồi.” Phượng Cảnh Kiền không cần đoán cũng biết Nguyễn Hồng Phi mới thắng một bước, chưa hẳn đã cao hứng đâu, nhất định là đang đề phòng hắn như phòng tặc! Đương nhiên Phượng lão đại lợi hại hơn so với tặc rồi!

    Minh Trạm nhịn không được mà ghen tuông, “Ta và tiểu Phi lại chẳng ăn ý bằng hắn và phụ hoàng. Nếu không phải ta là một nhân tài xuất thế cùng với một mối tình si này thì ngài và tiểu Phi cũng rất xứng đôi a.”

    Phượng Cảnh Kiền nhẹ nhàng đánh Minh Trạm một cái, oán trách cái tên nói hươu nói vượn này, “Ngươi đốp chát với ta và phụ vương của ngươi như vậy, thảo nào cứ nằm dưới là phải! Nhìn bộ dáng đi đường bất thường của ngươi kìa! Thật là thất bại!” Mắng một câu rồi bỏ đi.

    Minh Trạm làm như không nghe thấy lời của Phượng Cảnh Kiền, hắn gọi Hà Ngọc tiến vào thay thường phục cho hắn, miệng thì lẩm bẩm, “Một con ong mật bay đến bụi hoa a, phi a, phi a, tiểu Phi Phi a, tiểu ái Phi của ta a…..

    Hà Ngọc cảm thấy buồn nôn, ôm một bộ thường phục màu minh hoàng đến hầu hạ Minh Trạm thay đổi, thấp giọng nói, “Hai vị trắc phi nương nương trông mong điện hạ mòn con mắt, nếu điện hạ thật sự muốn đi thân cận thì có thể tạm hoãn công vụ một chút cũng không sao…” Nhớ nữ nhân đến mức như vậy, Hà Ngọc bắt đầu hoài nghi tối hôm qua Minh Trạm không hồi cung có phải là đi đến mấy chỗ cảnh xuân tươi đẹp gì hay không.

    “Cút đi.” Minh Trạm nghiêm mặt, nói một cách chính trực, “Hà Ngọc à, nếu không phải ngươi đi theo một vị thái tử tài đức sáng suốt như ta thì ngươi nhất định đã trở thành gian thần rồi.”

    “Nô tài có muốn gian thì cũng chẳng có đủ bản lĩnh đâu.”

    Trong phòng không có người khác, Minh Trạm cười ha ha, nói với Hà Ngọc, “Đây không phải là khuyết điểm của ngươi, trên sách sử còn nhiều nội quan tài đức mà sáng suốt, ngươi cứ đi theo ta mà làm cho tốt thì không phải sợ sử sách không lưu danh.”

    Hắn chưa bao giờ cố ý kỳ thị ai, huống chi Hà Ngọc đi theo hắn đã lâu, xem như tâm phúc. Có đường Dương Quan thì chẳng ai nguyện ý đi cầu Độc Mộc, Minh Trạm vỗ vai Hà Ngọc rồi dắt Hà Ngọc đến Tuyên Đức điện.

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi