Home Đam Mỹ Đích Tử Nan Vi – Chương 99: Uy hiếp

    Đích Tử Nan Vi – Chương 99: Uy hiếp

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi

    Sau khi chiếm được quyền cải cách thuế muối, Minh Trạm lại đem sản nghiệp ở đế đô nắm vào trong tay.

    Sản nghiệp ở đế đô kỳ thật chỉ là một cọng lông mà thôi, chẳng tính là gì, chẳng qua đủ loại tình hình không thể không làm cho người ta nghĩ nhiều, thế tử ngồi ở vị trí này thật sự ổn nha.

    Có ngân lượng, chuyện đầu tiên Minh Trạm làm chính là tặng hồng bao cho thủ hạ.

    Minh Trạm thật sự không thiếu thứ gì, chỉ thiếu ngân lượng. Lương bổng của thế tử hằng năm bất quá chỉ có ba ngàn, còn có ngân lượng tiêu vặt hằng tháng, Minh Trạm mỗi tháng được một trăm lượng, tổng cộng một năm còn chưa đến năm ngàn bạc, ở địa vị của hắn thật sự là không dư giả.

    Cho nên Minh Trạm phải tính toán rất tỉ mỉ, cũng may có Vệ vương phi thường xuyên trợ cấp cho hắn, vì vậy mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

    Nay Minh Trạm phú quý, thủ hạ cũng có bát canh mà ăn, Phượng Cảnh Nam nghe bẩm báo thì liền oán giận, xú tiểu tử lấy ngân lượng của lão tử đền đáp cho kẻ khác.

    Minh Trạm có ngân lượng thì sẽ giữ lời, tiến cung nói về chuyện phong hào của hai vị muội muội với Phượng Cảnh Kiền, nói một cách mang ơn, “Ta cũng không thích nha đầu Minh Phỉ kia, Hoàng bá phụ đì nàng để cho ta hả giận, hầy, thiên hạ to lớn, ngoại trừ mẫu thân của ta thì chỉ có ngài đối với ta là tốt nhất.”

    “Cảnh Nam vì chuyện này mà tìm ngươi ư?” Trên nhuyễn tháp như ý, Phượng Cảnh Kiền nghiêng mình dựa vào chiếc gối màu minh hoàng, nghe thấy liền biết ý, hỏi Minh Trạm như thế.

    “Ừm.” Minh Trạm ngồi trên chiếc ghế thêu hoa, phe phẩy quạt hương bồ, từng đợt gió lạnh làm cho Phượng Cảnh Kiền cảm thấy toàn thân đều thư thái, “Chỉ là một nha đầu, so đo với nàng cũng không đáng. Người trong thiên hạ đều biết ta và Minh Lễ không hợp, lúc này phong hào của Minh Phỉ thấp hơn một bậc thì mọi người sẽ nghĩ là do ta gây ra, vô cớ gánh lấy thanh danh không tốt. Ngay cả Thái hậu cũng sẽ tính sổ với ta.”

    Phượng Cảnh Kiền cầm tay của Minh Trạm, Minh Trạm không giỏi võ nghệ bắn cung và cưỡi ngựa cho nên đôi tay rất thon mịn, từng ngón tay tinh tế mềm mại, Phượng Cảnh Kiền bóp bóp một chút, “Thôi được rồi, coi như lợi cho nàng. Đều là thứ nữ, lại không phải trưởng nữ, cũng không cần phân ra cao thấp, đến khi chỉ hôn rồi phong hào cũng không muộn.”

    “Ta cũng có ý như vậy.” Minh Trạm rút tay ra, “Để ta kéo xích đu đến nằm.”

    Phượng Cảnh Kiền vỗ xuống nhuyễn tháp, “Nhuyễn tháp này rất rộng.”

    “Hai người chen chúc một chỗ rất nóng.”

    “Chiếu này của trẫm được bện bằng ngọc thạch, cũng là do Cảnh Nam tiến cống, mát mẻ thoải mái, lại đây thử xem.”

    Minh Trạm thoát hài rồi leo lên, Phượng Cảnh Kiền nhích vào trong chừa ra một chỗ, đem gối đầu cho Minh Trạm nằm, Minh Trạm thả mình nằm xuống, nói, “Trước kia có một mỹ nữ thuở nhỏ đã luyện công trên hàn ngọc sàng vạn năm, băng cơ ngọc cốt, vô cùng mỹ mạo.”

    Phượng Cảnh Kiền không cảm thấy hài hước, bèn hỏi, “Trẫm phải lót một tấm thảm mỏng lên chiếc chiếu làm bằng ngọc thạch này, nếu là ngọc thạch làm thành giường thì có bị phong hàn hay không?” Nhìn Minh Trạm bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, “Nếu ngươi thích ai thì có thể nạp làm trắc phi, đừng bận tâm đến phụ vương của ngươi, trẫm sẽ làm chủ thay ngươi.”

    “Người ta là hoa đã có chủ.”

    “Hóa ra là nữ nhân dâm đảng. Đừng mất mặt như thế nữa, thiếu gì nữ nhân.” Sở thích của ngươi thật kỳ lạ, Phượng Cảnh Kiền thầm nghĩ.

    Minh Trạm quả thật muốn ngất xỉu, “Ngài quả thật không hề có một chút lãng mạn nào hay sao?”

    “Lãng cái gì? Nói chuyện cho cẩn thận, lần sau mà còn nói lung tung thì ta sẽ vả mồm của ngươi.” Lấy từ lãng làm mở đầu, Phượng Cảnh Kiền sẽ không nghĩ theo chiều hướng có lợi, sắc mặt cũng trầm xuống.

    Minh Trạm vội vàng giải thích, “Đây là cách nói của người Tây Dương, chỉ cần biết lòng của nữ nhân sẽ khiến cho nữ nhân yêu thích.”

    “Không có tiền đồ.” Phượng Cảnh Kiền giáo huấn Minh Trạm, “Nam tôn nữ ti, phu vi thê cương, nam nhân mà lại lấy lòng nữ nhân, ở đâu ra lời nói xằng bậy như vậy. Bị đập đầu vào tường hay sao thế? Đừng nghĩ lung tung nữa. Cũng là Cảnh Nam không tốt, Minh Kỳ là nữ hài tử mà lại không học thêu thùa, suốt ngày chỉ thích đao thương kiếm mác, nay ngay cả phu quân cũng không có.”

    “Mà thôi, đừng nói chuyện này nữa, Ngụy Ninh thẩm vấn tên buôn lậu muối tư kia, ngươi có biết hay không?”

    “A Ninh không bảo ta đi nên ta cũng không biết. Hắn càng ngày càng xa cách ta.” Minh Trạm nằm nghiêng người, hai tay gối dưới đầu.

    “Cũng không phải là ý của Tử Mẫn, là Thượng thư Lâm Vĩnh Thường của Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử, trẫm khó khăn lắm mới dời Đỗ Như Phương đi làm Phũ doãn, hiện tại lại xuất hiện thêm một tên Lâm Vĩnh Thường, càng khó chơi hơn nữa.” Phượng Cảnh Kiền cười, “Đô Sát Viện dong dài không ngớt, cho nên trẫm miễn cho ngươi phiền hà.”

    “Cũng chẳng phải chuyện gì tốt, thuế muối dễ dàng đắc tội với người ta.” Phượng Cảnh Kiền đã đỡ lời giải thích, Minh Trạm cũng không để bụng, cười nói, “Ta nghe nói hôm kia Đỗ Như Phương đánh thiếu gia của Trầm Các Lão ba mươi bản, nay trị an của đế đô quả thật tốt hơn trước kia rất nhiều. Xương Bắc Hầu và Phúc Xương Bác khôn khéo như thế mà lại nuôi được một nhi tử chính trực vô tư như vậy.”

    Phượng Cảnh Kiền không cho là đúng, “Là quan thì phải vì dân, nếu lòng tràn đầy tư tình thì trẫm dùng hắn để làm gì?”

    “Trầm Các Lão không gây phiền phức cho Đỗ gia à?”

    “Hắn?” Phượng Cảnh Kiền nhếch khóe môi, “Lão già kia tự mình mang lễ vật đến Xương Bắc Hầu phủ cảm tạ, lại nhận lỗi thay cho khổ chủ, sau đó còn dâng thư bảo rằng dạy nhi tử không nghiêm, vẻ mặt đại công vô tư, trẫm cũng chỉ đành trấn an hắn vài câu. Nay đã sớm đuổi cái tên không biết quy củ kia về quê, một lần vất vả suốt đời an nhàn.”

    Minh Trạm tán thưởng, “Quả nhiên là đa mưu túc trí, mượn lực đánh lực, đúng là gừng càng già càng cay, rượu càng ngâm càng thơm. Người này không phải đại ngụy thì là đại thiện.” Bất quá theo ý kiến nông cạn của Minh Trạm thì người đại thiện không thể giữ được vị trí thủ phủ.

    Phượng Cảnh Kiền nhìn Minh Trạm, dặn dò nói, “Ngươi ra ngoài nói chuyện nên cẩn thận coi chừng tai vách mạch rừng.”

    “Không sao, dù sao thì cũng có ngài chịu trách nhiệm rồi.”

    Phượng Cảnh Kiền cười mắng một câu, “Hàm hồ”, vỗ đầu Minh Trạm một cái, “Nói cho trẫm nghe xem, hôn sự chuẩn bị thế nào rồi?”

    “Thì cũng vậy thôi, ta thấy tất cả bọn họ đều bận rộn treo lồng đèn đỏ, còn có người đăng môn tặng lễ nữa.” Minh Trạm nghiêng người nói, “Bá phụ, ngài xử trí mấy món lễ vật người ta tặng ngài nhân dịp vạn thọ cũng như những thời điểm khác như thế nào vậy?”

    “Sắp xếp trong ngân khố, sao vậy?”

    “Trong ngân khố của ngài có không ít bảo bối phải không?”

    Phượng Cảnh Kiền cảnh giác, “Ngươi thiếu bạc chi tiêu hay là xem trọng cái gì của trẫm? Cứ nói thẳng đi?”

    Người xưa hay nói đa tọa tọa nhất cá nương tọa tọa nhất oa, Phượng Cảnh Kiền cho dù anh minh thần võ như thế nào thì cũng có khuyết điểm, hắn hoàn toàn thừa kế bụng dạ hẹp hòi nhỏ mọn của Ngụy thái hậu, Minh Trạm bĩu môi nói, “Không phải, hiện tại ta có bạc, phụ vương giao sản nghiệp của đế đô cho ta quản lý rồi, ta còn cho đám người Phạm Duy hồng bao nữa kìa.” (đa tọa tọa nhất cá nương tọa tọa nhất oa = con cái được di truyền từ bố mẹ)

    Phượng Cảnh Kiền vui đùa một câu, “Chậc chậc, đây là khoe giàu với trẫm phải không. Có ngân lượng mà không biết hiếu kính trẫm à.”

    “Ta lận đai lưng nhiều năm như vậy, tích góp nhỏ thành quả to.”

    Phượng Cảnh Kiền cau mày, “Đi đọc thêm mấy quyển sách đi, càng ngày càng nói chuyện không có quy củ gì cả.”

    “Bá phụ hãy nghe ta nói đã.” Minh Trạm nói, “Bá phụ, ta nói về chuyện bán đấu giá, ngài còn nhớ rõ hay không?”

    “Ngày đó ngươi chỉ nhắc sơ qua, hiện tại nói cụ thể cho trẫm nghe một chút thử xem.”

    “Bất quá chỉ là bốn chữ giá cao thì được mà thôi.” Minh Trạm tỉnh táo tinh thần, nói một cách nghiêm túc, “Loạn thế hoàng kim, thịnh thế lỗi thời, nay quốc gia thái bình, đế đô danh môn hiển quý, đại thần quan lại đi lễ luồn cúi, người nào không cần tặng lễ. Nhất là đám quan văn, một đám hủ lậu, không thích nhận những thứ bằng vàng, mà chỉ chọn thư họa cổ hoặc nghiên mực nổi danh và bảo mực, vừa mang tiếng thơm vừa được lợi ích thực tế. Cửa hiệu bán đồ cổ ở đế đô ngày thường thu vào không biết bao nhiêu ngân lượng. Bán đấu giá nói trắng ra là bán ranh giới của một món đồ.”

    “Tỷ như ngài không phải muốn tu sửa hành cung Tây Giao hay sao? Làm cách nào để giảm bớt chi phí? Công trình của ngài lớn như vậy, hoàn toàn có thể đăng tin, làm cho những thợ lành nghề tham gia đấu thầu, ai có thể giảm bớt chi phí mà lại có năng lực thì dùng người đó. Như thế chẳng phải tiết kiệm rất nhiều hay sao?” Minh Trạm phân tích tỉ mỉ, “Năm nay thuế muối không nhiều, ngài còn phải lấy ngân khố riêng của mình để trợ cấp cho triều đình, lễ vạn thọ cũng chưa lên kế hoạch, nay đã là mùa hè, năm trước hành cung Tây Giao bị cạn nước vẫn chưa được tu sửa, nói đến nói lui cũng là thiếu ngân lượng. Triều đình khó khăn như vậy, bá phụ cũng không tiện đi tu sửa hành cung. Bất quá nếu không tốn quá nhiều ngân lượng, dăm ba vạn bạc thì triều thần cũng chẳng nói gì đâu.”

    Minh Trạm một lòng suy tính cho hắn khiến Phượng Cảnh Kiền cảm thấy thoải mái, “Biện pháp tốt như thế, có thể lấy công trình hành cung để thử trước. Chẳng qua nếu ngươi ra mặt thì hơi bất tiện một chút. Trẫm sẽ tìm một người thích hợp cho ngươi, ngươi đem cách làm cụ thể nói với hắn, đến lúc đó để hắn ra mặt, nếu có người mắng thì cũng sẽ không mắng lên đầu của ngươi.”

    “Hảo.” Minh Trạm cong ánh mắt, chu mỏ hôn một cái, “Bá phụ thật chu đáo.”

    Phượng Cảnh Kiền nhéo mặt Minh Trạm một cái rồi ôn hòa nói, “Trẫm đã hiểu cách thức đấu giá của ngươi, chính là đem một việc đưa ra để người ta cạnh tranh giá cả, có đúng hay không?”

    “Quả nhiên là anh minh thần võ mà.”

    “Xú tiểu tử, còn học cách vuốt mông ngựa nữa hả.” Phượng Cảnh Kiền cũng nở nụ cười.

    Minh Trạm mỉm cười sửa lại cho đúng, “Là mông rồng.”

    Phượng Cảnh Kiền vỗ Minh Trạm một chút, Minh Trạm giả vờ kêu to cầu xin tha thứ, ôm lấy thắt lưng của Phượng Cảnh Kiền mà co rút một chỗ rồi cười nói, “Bá phụ không dùng sức, có phải đau lòng đúng không, không nỡ à?”

    “Chỉ biết cợt nhả.” Đầu của Minh Trạm nằm ngay trước mắt, Phượng Cảnh Kiền dùng tay xoa xoa, hắn thích Minh Trạm cũng như bộ dạng thân mật của Minh Trạm, “Ngươi bướng bỉnh như vậy nhưng thật ra rất hợp với tính trẫm. Ngươi ở nhà nên chú ý một chút, phụ vương của ngươi thích cái gì ôn hòa trầm ổn.”

    “Giống Minh Lễ, không nóng không lạnh, ta biết rồi.” Minh Trạm than thở, “Bệnh gì cũng trị được, duy nhất bệnh bất công này thật sự là nan y.”

    Phượng Cảnh Kiền nhịn cười, “Đừng ở trước mặt hắn mà nói như vậy.”

    “Đã sớm nói rồi.”

    Xem ra bị đánh thường xuyên không phải không có nguyên nhân, Phượng Cảnh Kiền không thể không dạy Minh Trạm về đạo phụ tử, “Phải chừa chút mặt mũi cho nhau, Cảnh Nam là phụ thân của ngươi, tính tình cũng hơi nóng một chút, ngươi cũng phải nói năng cung kính lễ độ, nhiều lời tốt với hắn thì mới có thể khiến cho hắn vui vẻ. Hiện tại tuổi còn nhỏ, ngươi chống đối hắn một chút thì hắn vẫn có thể chịu đựng ngươi, thời gian lâu dài, ngươi mà còn như vậy, đừng nói đến Cảnh Nam, cho dù là người khác nhìn thấy thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi. Trẫm thấy ngươi đều đối xử tốt với người khác, cũng rất hiểu ý, vì sao lại không hợp với phụ vương của mình?”

    Minh Trạm không nói chuyện, bất quá rốt cục cũng để tâm, ở đây mọi người chú ý đạo hiếu, dù sao hắn và Phượng Cảnh Nam cũng không phải cãi nhau chỉ một hai lần.

    Minh Trạm quay về đem chuyện của Minh Phỉ nói cho Phượng Cảnh Nam nghe, Phượng Cảnh Nam than thở một tiếng, “Nay lời nói của ngươi ở trước mặt Hoàng huynh còn hữu dụng hơn cả ta.”

    “Hoàng bá phụ lấy lòng ta, đương nhiên là muốn ta cảm kích, dù sao cũng là ta đi nói một tiếng mà.” Minh Trạm nói tiếp, “Phụ vương đừng nói như thế. Hoàng bá phụ đối xử tốt như vậy tất cả đều là vì nể mặt ngài, uống nước nhớ nguồn, ta cũng biết phân rõ đạo lý.”

    Phượng Cảnh Nam cẩn thận quan sát Minh Trạm vài lần, vì sao mới tiến cung một chuyến mà giống như đã nếm qua mật ngọt, miệng lưỡi ngọt sớt, tính tình cũng dịu dàng, gật đầu nói, “Mấy ngày này không cần đi ra ngoài, cùng nhũ mẫu học quy củ khi đại hôn, từ đây đến ngày đại hôn không cần phải làm công vụ. Sau khi ngươi đại hôn sẽ quay về Vân Nam, có suy tính gì cho chuyện thuế muối hay chưa?”

    “Ta đã thảo luận với Phạm Duy và Phùng Trật, bảo bọn họ soạn thảo văn thư, đến lúc đó phải thỉnh phụ vương chỉ giáo.” Nói khách khí như vậy khiến Minh Trạm cảm thấy rất mất tự nhiên.

    “Đám người Phạm Duy tuổi trẻ khí thịnh, tài năng cũng không tệ, chẳng qua vẫn chưa từng trải. Ngoài miệng không có râu thì làm việc không trầm ổn, trước tiên để bọn họ đi theo Văn Chu, Tử Chính thỉnh giáo. Đợi ổn thỏa thì ta lại xem xét cũng không muộn.” Phượng Cảnh Nam thấy hôm nay Minh Trạm thật ngoan ngoãn, trong lòng cũng thư thái, nhân tiện nói, “Mặc dù ta cho ngươi thư đồng nhưng ngươi cũng đừng đem tất cả tâm tư đặt lên mình bọn họ, giống như đám người Văn Chu đều là lão luyện thành thục, kết giao nhiều với bọn họ mới có ích.”

    “Ta đây cũng không sợ sẽ không nhịn được mà moi góc tường của phụ vương.”

    Phượng Cảnh Nam lặng lẽ cười, “Ngươi có thể lấy được thì cũng xem như có bản lĩnh.”

    “Làm gì có, của ta chính là của phụ vương, của phụ vương chính là của ta, hai ta còn phân chia làm gì nữa, ta tự moi góc tường của mình, cũng giống như thoát hạ khố rồi tự đánh rắm thôi.”

    “Thô tục.”

    Minh Trạm vừa cười vừa đứng dậy, “Quay về ngậm trà hương súc miệng, ta không quấy rầy phụ vương nữa.”

    Thái độ tốt đến mức làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, Phượng Cảnh Nam nói, “Ta chưa dùng bữa, ngươi cùng ta dùng bữa đi.”

    Khi Minh Trạm xảo quyệt thì Phượng Cảnh Nam thường xuyên đau đầu, nay bỗng nhiên lại hiểu chuyện như thế, trong lòng của Phượng Cảnh Nam lại cảm thấy bất ổn, nhất thời hoài nghi không biết có phải Minh Trạm đang âm mưu gì hay không, nhất thời lại suy nghĩ có phải Minh Trạm gặp rắc rối gì hay không, luc này không dám nói vì sợ bị trách phạt hay sao?

    Minh Trạm liền nhân cơ hội nói với Phượng Cảnh Nam về chuyện bán đấu giá, “Lần trước phụ vương bảo Hoàng bá phụ muốn tu sửa Tây Giao hành cung thì phải mất hai mươi vạn bạc, đây thật sự là trò cười của thiên hạ, lấy bạc của hoàng thất làm chuyện xa xỉ. Năm nay không phải như xưa, quốc khố thiếu thốn, triều đình phải cứu tế cho dân chúng gặp nạn, nếu xuất ra nhiều ngân lượng như vậy để tu kiến cung điện thì Ngự Sử sẽ la ó ầm ĩ.”

    “Ngày ấy ta chỉ nhắc sơ qua mà các ngươi lại để bụng như vậy.” Phượng Cảnh Nam giương mắt nhìn Minh Trạm, “Thảo nào Hoàng huynh lại thương ngươi như thế.”

    Minh Trạm nói, “Cho dù là đại khái nhắc đến thì ta cũng lo lắng Hoàng bá phụ sẽ sĩ diện, ta nhắc đến chuyện ngân lượng sẽ khiến hắn không vui.”

    “Nếu ngươi tiết kiệm ngân lượng cho ta thì ta cũng rất vui mừng.” Phượng Cảnh Nam cười cười, “Lúc trước không để ý, nay xem ra ngươi rất có sở trường trong phương diện tài vụ, bổn vương cũng đang gặp khó khăn, lúc này nếu có một trăm tám mươi vạn thì có thể giải quyết khó khăn ngay hiện tại.”

    Minh Trạm trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng, “Chẳng lẽ ngài định đòi lại sản nghiệp đã cho ta hay sao?” Chính hắn cũng nghèo kiết xác cần người cứu tế, vì sao Phượng Cảnh Nam lại nhắc đến chuyện ngân lượng với hắn cơ chứ?

    Gân xanh trên trán của Phượng Cảnh Nam lại giật giật, thật vất vả mới nhịn xuống cơn giận, “Cút đi, nhìn thấy ngươi là lại bực mình, mất cả khẩu vị.”

    Minh Trạm rốt cục chưa dùng bữa mà đã bị mắng vài câu, bèn tiêu sái rời đi.

    Phượng Cảnh Nam thầm mắng Minh Trạm, luôn oán thán lão tử bất công, nếu ngươi đối với lão tử có một nửa hiếu tâm như đối với Hoàng thượng thì lão tử lập tức sẽ tự phê bình chính mình.

    Minh Trạm làm tân lang nhưng cũng không vội vàng, trong khi Minh Nghĩa và Minh Liêm lại bận rộn chuyện hôn sự của Minh Trạm, mỗi ngày vắt óc mà làm, không có chút nào rãnh rỗi.

    Minh Nghĩa cười lạnh, “Quả thật là thế tử phô trương, ngay cả chúng ta cũng phải giúp hắn làm việc vặt.”

    Minh Liêm tâm cơ đơn giản, chỉ để ý đến ngân lượng mà làm việc, nghe Minh Nghĩa bực bội nói như vậy, hắn cao thấp suy nghĩ một chút rồi nói một cách thành thật, “Nhị ca, nếu ngươi không thích thì cứ giao việc này cho đệ đệ làm. Nhị ca ở đế dô nhiều năm, cũng tích góp được không ít, không xem trọng vài đồng bạc nhỏ nhặt này, thôi thì cứ đưa vào túi của đệ đệ đi.” Trong Vương phủ cũng không phải mọi người đều là phú ông, hơn nữa Minh Liêm rất hám bạc. Hắn không phải trưởng tử cũng chẳng phải đích tử, văn bất thành mà võ cũng không giỏi, cũng không lọt vào mắt của Phượng Cảnh Nam, vì vậy về kinh tế thì vẫn còn một chút khó khăn.

    Con người của Minh Liêm rất thành thật, hắn không có tình nghĩa thắm thiết gì với Minh Trạm, hỗ trợ lo liệu hôn sự của Minh Trạm thật chất chỉ là vớt mỡ trên mặt mà thôi, hơn nữa còn vớt cực kỳ sảng khoái. Một mặt lại cảm thán, đại hôn của thế tử cũng không phải phô trương một cách bình thường, một mặt lại làm việc cực ổn, sung sướng vớt mỡ vớt bạc, làm không biết mệt, đến mức trong lòng lại mơ hồ hy vọng Minh Trạm tiếp tục đại hôn thêm vài lần nữa thì mới tốt.

    Mục đích của Minh Nghĩa rõ ràng giống Minh Liêm, nhưng ở trước mặt Minh Liêm cứ giả vờ bày ra bộ mặt bị ép buộc, làm cho Minh Liêm xưa nay vốn vô sỉ cảm thấy hơi chướng mắt, vì vậy Minh Liêm mới đâm chọt Minh Nghĩa vài câu.

    Minh Nghĩa nhịn không được, cười lạnh, “Mấy ngày không gặp, tam đệ đã học được cách duỗi tay ra ngoài rồi à. Xem hắn làm thân huynh đệ, không biết ngươi đã đặt ta và đại ca ở chỗ nào rồi?”

    “Tam ca.” Minh Liêm ngắm nghía một chiếc quạt mạ kim ở trong tay, cố tình phe phẩy một cách phong nhã, lưng dựa vào ghế, chân gác lên bàn bát tiên, nhàn nhã nói, “Nay thế tử vị đã được lập, còn tranh giành làm gì nữa? Với lại ta cũng tranh không lại hắn? Ngay cả đại ca cũng không phải là đối thủ của hắn, nhị ca ở đế đô cọ xát nhiều năm nay, ngoại trừ việc tích trữ không ít vốn riêng thì còn tích trữ được cái gì nữa? Nếu nhị ca có bản lĩnh thì đã sớm tiếp nhận cây gậy của đại ca mà cùng hắn tranh giành thế tử vị, kết quả chẳng phải đã an bài rồi hay sao? Dù sao thì các ngươi đừng hy vọng vào ta, ta không thể sánh bằng tứ đệ. Tuy rằng huynh muội của chúng ta đông người nhưng đây không phải chiến tranh, đông người có thể chiến thắng. Sự thật là sự thật, chúng ta muốn lấy trứng trọi đá, chẳng phải là muốn chết hay sao?”

    Minh Liêm rung đùi đắc ý kết luận một câu, “Dù sao ta không có bản lĩnh, tốt nhất là nắm chặt thời gian mà lưu lại ấn tượng tốt cho thế tử, về sau mới sống an nhàn thoải mái.”

    “Ta thấy ngươi suốt ngày nuôi chim chóc đến hóa điên rồi!” Minh Nghĩa suýt nữa đã nổi cơn thịnh nộ.

    “Nay ta cũng không nuôi chim chóc, ta chuyển sang chơi thư họa rồi.” Minh Liêm cười đùa, “Mà ta nghe nói nhị ca có Khoái tuyết tinh thiếp của Vương Hi Chi đúng không? Khi nào rãnh rỗi thì cho đệ đệ mượn thưởng thức một chút đi?”

    Minh Nghĩa có phần đau lòng, gật đầu nói, “Huynh đệ chúng ta cũng không nên khách khí như vậy. Để ta phái người mang cho ngươi.”

    “Đa tạ ca ca.”

    Minh Nghĩa hỏi, “Ngươi có biết phụ vương giao sản nghiệp ở đế đô cho thế tử quản lý hay không?”

    “Ta cũng không biết nữa.” Minh Liêm thản nhiên nói, “Mà dù sao cũng đã giao quyền rồi, chẳng phải hắn sắp đại hôn hay sao? Ngày sau ở riêng chỉ cần không thiếu phần của ta và ngươi là được rồi.” Thấy mặt của nhị ca tối sầm, Minh Liêm hơi cau mặt một chút, sau đó bất chợt bừng tỉnh mà hỏi, “Nhị ca, chẳng lẽ trước kia ngươi để ý mấy thứ này hay sao?”

    “Không có.” Minh Nghĩa đen mặt nói, “Chẳng qua ta ở đế đô đã lâu, dù sao cũng phải hỏi cho biết.”

    Minh Liêm hiểu rõ trong lòng, chỉ cười nói, “Như vậy nhị ca đi theo ta quay về Vân Nam đi, ta nghe nói thế tử sẽ ở đế đô. Tại Vân Nam, huynh đệ chúng ta ở xa hắn một chút, như vậy mới có người hiếu kính.”

    “Cho dù ta có muốn nhưng tên tiểu tử kia cũng không chịu đáp ứng.” Nghĩ đến chuyện này thì trong bụng của Minh Nghĩa lại đầy ấp tam muội chân hỏa, hận không thể nghiền Minh Trạm thành tro, hắn hơi nhắc đến thì phụ thân liền từ chối cho ý kiến, Minh Trạm nhân tiện nói, “Ta muốn quay về Vân Nam chủ trì thuế muối, đế đô còn cần nhị ca chiếu ứng.” Rõ ràng không muốn hắn trở về.

    Minh Liêm phe phẩy quạt đưa ra chủ ý thối tha, “Nhị ca đi cầu phụ vương đi, bây giờ hắn còn chưa kế vị. Phụ vương không đồng ý, nhị ca cứ cầu vài lần, sống chết cũng không chịu ở đế đô, phụ vương cũng sẽ không ép buộc nhị ca đâu.”

    Thấy Minh Liêm thật sự không phải người có thể cùng nghị sự, Minh Nghĩa rất nản lòng, bất đắc dĩ nói, “Ngươi đừng bận tâm, lòng ta đều đã biết rõ.”

    “À.” Minh Liêm đặt chân xuống đất, đứng dậy chà chà, “Chúng ta đi xem bọn họ dựng lều thế nào rồi. Ngày hỷ sự không nên xảy ra sơ suất.”

    Hỉ sự? Hừ! Hỉ sự!

    Nhất định sẽ khiến cho ngươi cả đời khó quên! Minh Nghĩa gõ gõ chiếc quạt trong lòng bàn tay, cùng đệ đệ đi ra ngoài.

    ………

    Gần đến ngày đại hôn nhưng Minh Trạm lại không hề rãnh rỗi, mang theo
    đám quân sư quạt mo của mình cùng đám người của Phượng Cảnh Nam thương
    nghị thuế muối ở thư phòng.

    Hôm nay Minh Trạm không giống ngày thường, trên môi của hắn có
    dán hai miếng râu nhỏ, buổi sáng khi thỉnh an làm cho Phượng Cảnh Nam
    kinh ngạc, cũng cảm thấy hơi mất mặt, lệnh cho Minh Trạm tháo xuống,
    Minh Trạm có chết cũng không chịu nghe, còn lý sự, “Chẳng phải phụ vương đã nói ngoài miệng không có râu thì làm việc không trầm ổn hay sao? Ta
    như vậy trông rất trẩm ổn đúng không?”

    Minh Trạm vốn còn trẻ, dung mạo tuấn tú, môi hồng răng trắng,
    trên khuôn mặt mịn màng trắng ngần như trứng gà lại dán hai miếng râu
    nhỏ trong rất kỳ quái, hắn lại thích giả vờ sờ sờ vuốt vuốt, bộ dáng đắc ý càng khiến người ta cảm thấy buồn cười. Đám người Phạm Văn Chu cố
    gắng nhịn cười, tán thưởng một câu, “Thế tử càng ngày càng trưởng
    thành.” Minh Trạm nhịn không được mà cười tủm tỉm, tâm tình cao hứng.

    “Được rồi, bàn chuyện chính sự đi.” Phượng Cảnh Nam trừng mắt liếc Minh Trạm một cái: Lỗ mãng.

    Phượng Cảnh Nam ngồi trên ghế chủ vị, Minh Trạm ngồi kế bên, còn đám người Phạm Duy Phùng Trật cũng ở bên cạnh Minh Trạm, Phạm Văn Chu
    và Chu Tử Chính thì bên cạnh Phượng Cảnh Nam, thật sự là phân biệt rất
    rõ ràng.

    “Phùng Trật, ngươi nói với phụ vương về điều lệ thuế muối mà
    chúng ta đã thương nghị trước đó đi.” Minh Trạm cố ý để cho Phùng Trật
    bộc lộ, Phùng Trật ở bên cạnh hắn không lâu nhưng làm việc rất cẩn thận, bản tính cũng ổn thỏa đáng tin cậy, mấu chốt là phụ thân của Phùng Trật là Phùng Sơn Tư cũng là một vị tướng đắc lực tài ba trong việc quản lý
    ngân khố ở bên cạnh Phượng Cảnh Nam, là gia đình có truyền thống hiếu
    học.

    Giọng của thiếu niên trong trẻo, hơn nữa Phùng Trật được di
    truyền từ phụ thân, bẩm sinh rất mẫn cảm với ngân lượng, trước tiên
    giảng về chi phí luân chuyển, sau đó là cơ cấu rườm rà của nha môn diêm
    vận hiện hành, người đông hơn việc, do đó giá muối cao hơn khiến dân
    chúng gặp khó khăn.

    “Vì cắt giảm phí luân chuyện cho nên sẽ giảm thiểu phí tổn cho
    muối ở Lưỡng Hoài.” Phùng Trật không vội không chậm, lúc đầu hắn đối mặt với Phượng Cảnh Nam vẫn có một chút khẩn trương, bất quá sau khi quen
    thuộc thì loại cảm giác câu nệ này dần dần biến mất, thay vào đó là một
    loại tự tin đầy mình. Thế tử đã cướp được thuế muối vào trong tay, đem
    việc này giao cho hắn và Phạm Duy, vì để bọn họ có thể bộc lộ tài năng,
    triển lộ bản lĩnh. Phùng Trật và Phạm Duy lén thương thảo nhiều lần, lại cùng Minh Trạm thương nghị bổ sung, sửa tới sửa lui mới có thể nói một
    cách khẳng khái trước mặt Vương gia như hôm nay. Trên mặt ngâm đen thể
    hiện sự thản nhiên và bình tĩnh, tướng mạo của Phùng Trật cũng không
    xuất chúng, lúc này giơ tay nhấc chân lại làm cho người ta cảm thấy tiểu tử này cũng không tệ.

    “Trước kia mỗi bốn trăm cân muối sẽ bán sỉ, chiếu theo thời giá
    hiện tại tương đương sáu lượng bốn đồng, đánh thuế chiếu theo luật
    thương vận mà cắt giảm cho thích hợp, còn có phí hao hụt do tan chảy
    muối, kinh phí xây dựng cục trạm, giấy bút cho các nha môn, lương bổng
    cho các phái viên, cộng luôn kinh phí truy lùng buôn lậu là năm đồng
    hai, tổng cộng mỗi bốn trăm cân muối bán sỉ là mười hai lượng tám đồng.
    Thế tử cho rằng ngoại trừ như vậy thì không còn yêu cầu nào khác. Chi
    phí cho diêm nông sẽ do diêm thương tự lo liệu.”

    “Nhưng sự thật là nay mỗi cân muối cần đến tám mươi hai đồng,
    đến tay của diêm thương rồi bán ra cho dân chúng khiến cho vật tầm
    thường trở nên xa xỉ.” Phùng Trật nói, “Chẳng phải là kỳ lạ hay sao?”

    Phạm Văn Chu nói, “Dựa theo lời của ngươi thì diêm vận nha môn
    của chúng ta chỉ cần giảm mạnh thì có thể giảm giá vận chuyển muối.
    Chẳng qua thuế muối có Tổng thương, bên dưới tổng thương có tán thương,
    tổng cộng mấy trăm hộ. Thương nhân chỉ muốn lợi ích, Tổng thương muốn
    thu lợi, tán thương cũng vậy, huống hồ nay thuế muối làm cho muối ăn
    phải bán tống bán tháo mà không đươc, muối ăn lại nằm trong tay của Tổng thương, tương lai giá muối ắt cũng sẽ do bọn họ định đoạt. Nếu chính
    thức giảm giá muối thì đến lúc đó Vương phủ phải can thiệp.” Nhấp mộ
    ngụm trà, Phạm Văn Chu nói, “Các ngươi chưa từng giao tiếp với đám
    thương nhân, bọn họ giả dối đa đoan, Vương phủ cắt giảm chi phí vận
    chuyển là vì giảm bớt gánh nặng cho dân chúng. Chỉ sợ đám gian thương
    rốt cục vẫn đem lãi nặng giữ lại, giá muối có giảm cũng chỉ hữu hạn. Nếu để Vương phủ can thiệp vào giá muối quá nhiều thì bọn họ lại không
    ngừng kêu khổ, dù sao muối ăn cũng cần bọn họ đi bán.”

    Minh Trạm chỉ chỉ Phạm Duy, Phạm Duy thi lễ với lão phụ thân của mình rồi mới nói, “Ý của thế tử là hủy bỏ chức vụ Tổng thương, từ đó
    chi phí muối ăn không còn do Tổng diêm cầm quyền nữa. Mặt khác, phát
    hành phiếu muối. Các thương nhân ở châu huyện cầm phiếu muối được chứng
    nhận, trên chứng nhận có ghi rõ tính danh, tuổi tác, diện mạo, quê quán, có được phiếu chứng nhận này thì có thể đến nha môn trình phiếu mua
    muối, quan viên cần phải xem xét chứng nhận con dấu, sau đó lập số đăng
    ký để ghi chép. Phiếu chứng nhận có giá trị trong vòng ba năm, mỗi phiếu mua mười đến một trăm phần muối sỉ, không được lẻ. Diêm Vận Tư sẽ đóng
    dấu lên ba chỗ trống ở trong phiếu, một cái là ngân phiếu định mức
    chuyên chở, một cái là ghi chép hồ sơ, một cái là cho thương nhân đi vận chuyển. Trên phiếu có ghi rõ ràng số thứ tự của các ruộng muối, đóng
    dấu Vận tư, ban phát cho những người đại diện ruộng muối thu giữ, khi
    thương nhân nộp thuế thỉnh phiếu thì người đại diện sẽ ghi chú rõ ràng
    tính danh, quê quán của thương nhân trên phiếu. Khoảng cách và thời hạn
    đã quy định cho số lượng vận chuyển muối và chi phí đến các châu huyện,
    cũng sẽ tính cho các loại buôn bán khác.” (tổng thương =hội liên hiệp
    thương mại, tán thương = nhà cung cấp)

    “Như thế biến Tổng thương thành tán thương, không có người độc
    quyền, thương nhân trục lợi cũng sẽ hiểu được đạo lý ít lãi tiêu thụ
    mạnh.” Phạm Duy ôn hòa nói, “Như vậy thuế muối sẽ không còn độc quyền,
    không có người dẫn đầu thì sẽ chia năm xẻ bảy, cho dù quan phủ ra mặt
    can thiệp vào thuế muối cũng cực dễ dàng. Chỉ cần có lợi thì sẽ có người làm. Chủ nhân không làm thì nô tài làm, Vương phủ nắm ruộng muối trong
    tay, lại là vật thiết yếu trong cuộc sống, giá muối cuối cùng phải do
    chúng ta định đoạt.”

    Chu Tử Chính liếc mắt nhìn Phạm Văn Chu, mấy tên tiểu tử này suy nghĩ thật chu toàn, bèn hỏi, “Vậy các ngươi có tính toán nay Diêm Vận
    Tư và các quan viên nha môn nghĩ trăm phương nghìn kế bắt bọn người buôn lậu, theo như lời của các ngươi, muốn khống chế Diêm Vận Tư như vậy nếu giảm bớt quan viên thì làm sao mà an bài? Với lại, diêm thương rất
    giàu, còn có Tổng thương, người ta hay bảo phú khả địch quốc, đám buôn
    lậu muối vô sự còn muốn sinh sự, nếu thẳng tay cướp đoạt bát cơm của bọn họ thì e rằng sẽ sinh ra thị phi.” Hắn xuất thân là diêm thương, đương
    nhiên có một chút cảm xúc. Thuế muối cải cách có liên quan sâu sắc đến
    gia tộc của hắn, Chu Tử Chính đương nhiên muốn hỏi cẩn thận, bảo hộ lợi
    ích cho diêm thương. (phú khả địch quốc = giàu ngang một nước)

    Minh Trạm phân phó, “Tiểu Phạm, triển khai bản đồ.”

    Phạm Duy và Phùng Trật mỗi người một bên kéo ra bản đồ Vân Quý.
    Đầu ngón tay của Minh Trạm dừng ở biên giới hai tỉnh, “Nơi này là thị
    trường giao dịch trà và ngựa, giá trà càng ngày càng đắt, giá ngựa càng
    ngày càng rẻ, nhưng trà vẫn nằm trong tay của Vương phủ. Ngựa trưởng
    thành bằng một trăm hai mươi cân trà, ngựa trung bằng bảy mươi cân trà,
    ngựa non bằng năm mươi cân. Trên thực tế Vân Nam chúng ta sản xuất trà
    Phổ Nhị chế thành bánh trà có thể kéo dài khả năng dự trữ, dễ dàng vận
    chuyển, được dân chúng Tây Tạng yêu thích. Cho dù là mười mấy tiền đồng
    một cân lá trà thì bọn họ cũng cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo. Vì trà
    và ngựa lãi lớn cho nên cũng có rất nhiều người mạo hiểm buôn lậu ở nơi
    này.”

    “Theo ta được biết, không chỉ là lá trà, tính cả nồi bát, gáo
    chậu, tơ lụa vải vóc cũng rất hút hàng đối với người dân Tây Tạng. Mặt
    khác gia súc, dược liệu, lông thú, thổ sản vùng núi ở chỗ của bọn họ
    cũng là thứ mà chúng ta cần. Trà ngựa tuy lãi nhiều, nhưng quy mô lại
    giới hạn, chúng ta có thể ở nơi này xây dựng một khu mậu dịch quy mô
    lớn, bỏ lệnh cấm giao dịch trà ngựa, đem mấy thứ này giao cho thương
    nhân đi làm, ta nghĩ đám thương nhân có ngân lượng nhưng không có chỗ sử dụng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.” Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của
    Chu Tử Chính, Minh Trạm cười cười, “Đương nhiên chúng ta trưng thu thuế, nay thuế suất cực thấp, chỉ có một phần mười lăm, ý của ta là, thuế
    suất tại khu mậu dịch này sẽ tăng lên một phần hai, mỗi khi bọn họ kiếm
    lời được hai lượng bạc thì bọn họ phải giao cho triều đình năm phần. Ở
    trong này sẽ có quân đội đóng giữ, thiết lập trị an khu mậu dịch, hơn
    nữa phải có một bộ quy tắc cho việc buôn bán.”

    “Dự toán ban đầu của ngươi như thế nào?” Phượng Cảnh Nam hỏi
    thẳng trọng điểm, ngân lượng, ngươi muốn bao nhiêu ngân lương. Đúng vậy, ngươi còn muốn cả quân đội.

    “Trước tiên xây dựng khu mậu dịch, để cho người Tây Tạng bỏ bạc
    xây nhà. Chúng ta có thể hạ giá trà, hai trăm cân trà đổi lấy một con
    ngựa thượng đẳng, giá này vẫn có năm phần lãi, nếu lấy điều kiện như vậy để đàm phán với Tây Tạng thì bọn họ sẽ rất thích ý mà giúp chúng ta xây nhà ở.” Minh Trạm cười, “Người Tây Tạng ở vùng thổ phiên, đế đô không
    thể can thiệp vào chính sự của Tây Tạng.”

    Chu Tử Chính cười, “Phỏng chừng để cho đám thương nhân bỏ tiền
    xây khu mậu dịch thì bọn họ cũng sẽ rất thích ý. Chúng ta hạ giá trà,
    nhưng thật ra lại làm cho người Tây Tạng chiếm lợi ích.”

    “Cho dù Vương phủ muốn lập tức rút tay ra khỏi giao dịch trà
    ngựa thì đám thương nhân phải tiếp nhận miếng bánh này. Trà và ngựa
    không bán mặc cả, giá trà sớm muộn gì cũng giảm. Còn nữa, ta cũng tính
    bán nhà ở tại khu mậu dịch cho bọn họ. Đương nhiên sẽ không để bọn họ
    nhúng tay vào.” Minh Trạm vô cùng lão luyện, khiến cả Phượng Cảnh Nam
    cũng phải rùng mình. Bọn họ chỉ nói thương nhân gian trá, nhưng ở trước
    mặt Minh Trạm thì hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ.

    Chu Tử Chính chà xát hai tay, thế tử có động tác lớn như vậy,
    nhân thủ bên người thiếu thốn, trong nhà của hắn còn có vài tiểu tử chưa nên thân, đưa đến bên cạnh thế tử cũng có thể tiến bộ đôi chút.

    Ý tưởng này tuy rằng đơn giản nhưng cũng rất có lý, ai lại ngại
    nhiều bạc cơ chứ? Phượng Cảnh Nam nhìn Minh Trạm cong lên đôi mắt hồ ly, nhưng lại cảm thấy thuận mắt, ôn hòa nói, “Trong lòng của ngươi hiểu rõ là tốt rồi, thuế muối hơn một ngàn đầu mối, để cho Tử Chính giúp đỡ
    ngươi đi. Trước tiên làm cho thỏa đáng chuyện thuế muối rồi hẵng nói
    chuyện khác với ta.”

    Chu Tử Chính thi lễ với Minh Trạm.

    Minh Trạm cười, “Đa tạ phụ vương, làm phiền Chu đại nhân.” Hắn
    biết Chu Tử Chính xuất thân từ thế gia diêm thương, Phượng Cảnh Nam phân người cho hắn, đương nhiên muốn hỗ trợ hắn một tay.

    Nguyễn gia.

    Nội vụ phủ đã đưa đến hỉ phục đại lễ và mũ phượng, quả nhiên là
    vô cùng lỗng lẫy quý giá. Cho dù là Nguyễn phu nhân nhìn thấy viên Đông
    châu lớn cỡ trái nhãn trên mũ phượng thì cũng nhịn không được mà liên
    tục tán thưởng, “Đông châu lớn như vậy thật sự là rất hiếm thấy.”

    Các tức phụ ở bên cạnh cũng nịnh hót, “Tam tiểu thư của chúng ta sắp thành thế tử phi, ngày sau chính là Vương phi nương nương, người có đại phúc khí đương nhiên phải dùng bảo châu lớn như vậy.”

    “Tốt lắm, theo ta đem những thứ này cho Thần Tư, để nàng thử một lần, ngày mai cử hành đại lễ, ta phải khuyên bảo tiểu hài nhi này một
    chút.” Trong mắt của Nguyễn phu nhân tràn đầy hân hoan đắc ý, trong đế
    đô có mấy ai phúc khí như nàng đâu. Khi đứng dậy thì cần cổ cũng nâng
    lên ba phần so với trước kia, khóe mắt đuôi lông mày đều toát lên vẻ cao ngạo.

    Trong nội viện của Nguyễn Thần Tư vô cùng náo nhiệt, dì mợ, cữu
    mẫu, đường tẩu, biểu tẩu, chỉ cần mang danh là thân thích thì tất cả đều đến, ầm ầm nói chuyện, thê tử của Nguyễn Hồng Vũ ở một bên tiếp đón
    trưởng bối của toàn gia.

    Nguyễn phu nhân bước vào cười nói, “Người của Nội vụ phủ đến đây, dù sao cũng không thể chậm trễ cho nên ta mới thất lễ.”

    “Không sao không sao, mọi người cũng không bận tâm đâu.” Một nữ
    nhân chừng bốn mươi lanh mắt nhìn thấy chiếc mũ phượng được phủ bằng
    khăn voan đỏ thẫm, cách lớp khăn voan có thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ
    lóe sáng, không khỏi thèm thuồng và hâm mộ, “Đây là mũ phượng của tam
    nha đầu à?”

    Một đám nữ nhân lại chụm đầu tán thưởng, Nguyễn Thần Tư chỉ ngồi trên giường cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, nữ nhân trước khi đại hôn luôn
    có vài phần ngượng ngùng, mặt mũi đỏ ửng cũng không phải do tô son.

    Nguyễn gia có một quý phi và một thế tử phi, thật sự là cực kỳ
    vinh quang, hơn nữa hai nữ nhi đều là đích nữ của Nguyễn phu nhân, đám
    thân thích đều nịnh hót, Nguyễn phu nhân mỉm cười khiêm tốn, trong lòng
    muốn hạ thấp âm điệu nhưng tiếng cười lại cao hơn thường ngày rất nhiều.

    Các nữ nhân đang đàm luận cao hứng thì thì nữ bên ngoài tiến vào bẩm báo, “Thái thái, lão gia thỉnh thái thái sang đó, bảo rằng người
    của Trấn Nam Vương phủ đến đây.”

    Nguyễn phu nhân đành cáo lỗi, vội vàng vịn tay nha hoàn rồi rời đi, vừa đi vừa hỏi, “Người nào đến đây?”

    Thị nữ nói nhỏ bên tai của Nguyễn phu nhân, sắc mặt của Nguyễn
    phu nhân trở nên cứng đờ, đi vài bước ra khỏi nhị môn, tiến thẳng đến
    thư phòng của Nguyễn Hầu gia.

    Nguyễn Hầu gia gả nữ nhi, Thánh thượng ban hôn, lại là thành
    thân với Trấn Nam Vương phủ, Thánh thượng cố ý cho phép Nguyễn Hầu gia
    nghỉ ở nhà ba hôm.

    Thư phòng rộng rãi thoáng đãng, nhưng lại hoàn toàn khác biệt
    với không khí vui mừng ở bên ngoài, cơ hồ là có thể nghe thấy tiếng châm rơi. Nguyễn Hầu gia và Nguyễn Hồng Nhạn đều ở đây, một ngồi một đứng,
    đều xụ mặt cau mày, Nguyễn phu nhân phân phó thị nữ ra ngoài canh giữ,
    nàng bước vào phòng rồi đóng cửa lại, “Lão gia gọi thiếp đến có việc
    gì?” Còn giả danh Trấn Nam Vương phủ nữa.

    Nguyễn Hồng Nhạn hành lễ với mẫu thân, thấy phụ thân không mở
    miệng thì đành nhẹ giọng nói, “Mẫu thân, hôn sự của tam muội e rằng có
    biến cố.”

    Trước mắt của Nguyễn phu nhân đột nhiên tối sầm, suýt nữa đã té
    ngã, Nguyễn Hồng Nhạn vội vàng đỡ lấy mẫu thân, thuận thế dìu mẫu thân
    ngồi xuống bên cạnh phụ thân. Nguyễn phu nhân không để ý đến đầu óc
    choáng váng, lập tức túm lấy cánh tay của nhi tử, đôi mắt đỏ ngầu, gấp
    gáp hỏi, “Sao vậy? Có phải Trấn Nam Vương phủ có biến cố hay không?”

    “Không liên can đến Trấn Nam Vương phủ.” Nguyễn Hồng Nhạn chậm
    rãi nói, “Hôm nay có người gửi đến một phong thư, thỉnh mẫu thân xem
    qua.” Rút ra một phong thư từ trong y mệ rồi dâng cho mẫu thân.

    Nguyễn phu nhân cũng xuất thân từ danh môn, mặc dù không có tài
    hoa văn chương nhưng vẫn đọc được chữ, xem thư cũng không tốn công, vội
    vàng lướt qua, sắc mặt bỗng dưng trở nên trắng bệch, nhìn về phía trượng phu, “Lão gia, lão gia, chuyện này là sao?”

    Nguyễn Hầu gia cầm một tách trà trong tay, đôi mắt như chim ưng, vừa sắc bén vừa tràn đầy áp bách, “Lệ thái tử sớm được lập làm thái tử, tiên đế lại độc sủng một mình Phương hoàng hậu, ta chưa bao giờ nghĩ
    rằng đương kim Hoàng thượng sẽ đăng cơ. Thái tử phi Lý thị xuất thân từ
    Trấn Quốc Công phủ, Lý thị sinh hạ đích tử cho thái tử, Trấn Quốc Công
    có một ấu tử, tuổi cũng xấp xỉ Thần Tư, ta nghĩ dòng dõi cũng xem như
    thích hợp, Trấn Quốc Công gửi thư xin hôn ước thì ta đã đáp lại.” Nguyễn Hầu Gia thản nhiên, “Trên lá thư đó ta chỉ nói một câu không tệ. Sau đó Lý gia gặp vận hạn, người thì bị xử trảm, người thì bị lưu đày, đến năm được đại xá cũng không thấy ai trở về, vì vậy ta đã quên mất chuyện
    này.”

    Trong lời nói của Nguyễn Hầu có nhiều sơ hở, chẳng qua lúc này
    không phải là lúc để hỏi rõ, hôn sự của nữ nhi phải làm sao mới ổn đây?
    Nguyễn phu nhân khóc ròng, “Chuyện này làm sao cho phải đây? Người của
    Lý gia thật sự đã trở về hay sao.”

    “Lý gia đã tàn lụi, cho dù quay về thì quan hệ thông gia cũng
    hóa thành bụi đất. Nếu người của Lý gia thật sự quay về, muốn tiếp tục
    hôn ước thì cũng nên thoải mái gửi thư đến phủ của chúng ta, như thế
    chúng ta sẽ cho một chút ngân lượng âm thầm giải quyết hôn ước này.” Sắc mặt của Nguyễn Hầu gia trở nên âm trầm, “Nay người nọ giấu mặt, hành
    động lén lút, chỉ đưa đến một phong thư như vậy, hiển nhiên là có mưu
    đồ.”

    “Đó là đòi bạc hay là muốn thứ gì khác?” Nguyễn phu nhân gấp gáp hỏi.

    Nguyễn Hầu gia cười khổ, “Nếu là đòi bạc đơn giản như vậy thì ta sẽ liều mạng một phen, cho dù bán cả cái phủ này để bịt miệng của hắn
    thì ta cũng làm.”

    Lúc này Nguyễn phu nhân đã tỉnh táo trở lại, “Ai truyền tin? Người truyền tin đâu?”

    “Có người nhét phong thư vào trong khe hở của thư phòng, sáng
    sớm phụ thân liền nhìn thấy, ta và phụ thân đem người canh gác thư phòng thẩm vấn, đến bây giờ vẫn chưa tra ra điều gì. Ngày mai chính là hỉ sự
    của tam muội, nếu có người đến phá rối Trấn Nam Vương phủ, đừng nói Trấn Nam Vương, ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho chúng ta.” Nguyễn Hồng Nhạn nhẹ giọng nói.

    “Như vậy, như vậy phải làm sao bây giờ?” Nguyễn phu nhân hoang mang lo sợ hỏi nhi tử, lại nhìn về phía trượng phu.

    “Tạm thời đừng để tam nha đầu xuất giá.” Nguyễn Hầu gia giữ
    nguyên sắc mặt, giọng nói âm trầm, “Trước tiên kéo dài thời gian, nàng
    tiến cung thương nghị với quý phi một chút đi.”

    Nguyễn phu nhân nhịn không được mà rơi lệ, hỉ sự bị phá rối,
    những nếp nhăn nơi khóe mắt rốt cục không thể che lấp, tâm can muốn nứt
    toát, “Thiệp mời đã đưa ra ngoài, còn có Trấn Nam Vương phủ, chẳng phải
    bọn họ càng cần thể diện hơn chúng ta hay sao? Mà Trấn Nam Vương phủ rất tuân thủ lễ nghi, tiểu Quận quân của phủ công chúa lúc trước cho dù đã
    chết nhưng cũng gả bài vị sang đó. Chúng ta để cho tam nha đầu giả bệnh, cho dù kéo dài một chút thời gian nhưng nếu Trấn Nam Vương phủ cố ý
    muốn thành thân ngay lập tức thì chúng ta có thể làm được gì? Kẻ uy hiếp lão gia chẳng lẽ sẽ dễ dàng buông tha cơ hội lần này hay sao?”

    “Ta tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng, Hoàng thượng nể mặt quý phi và ngũ hoàng tử thì sẽ chừa cho ta một con đường sống.”

    “Phụ thân tuyệt đối không thể.” Nguyễn Hồng Nhạn ngăn cản, trong lòng của hắn đã sớm có tính toán, lúc này cũng mặc kệ tất cả, thẳng
    thắn nói, “Theo như ý của nhi tử, người nọ đứng ở một nơi bí mật nào đó, không cầu tài không cầu lợi, xem ra là muốn trí Nguyễn gia của chúng ta vào chỗ chết. Phụ thân tiến cung thỉnh tội, Hoàng thượng đích thân chỉ
    hôn, như vậy làm sao có thể ăn nói với Trấn Nam Vương phủ đây? Nặng hơn
    thì sẽ liên lụy đến quý phi và ngũ hoàng tử. Tuy rằng trước kia có hôn
    ước nhưng ai biết người của Lý gia có ở hay không? Mười mấy năm bặt vô
    âm tín, chúng ta chọn hiền tế cho tam muội cũng là có đạo lý.”

    “Ngày mai cứ để tam muội xuất giá, ta sẽ áp kiệu cho tam muội.
    Nếu như có bất trắc thì ta sẽ nói không biết việc này.” Nguyễn Hồng Nhạn cắn chặt răng, “Chỉ cần nhìn hành động thú bài vị của Trấn Nam Vương
    thế tử thì cũng biết người này rất chú trọng thanh danh, nếu có người
    gây náo loạn, không chỉ chúng ta mất mặt mà Trấn Nam Vương phủ cũng sẽ
    bị chê cười! Ta đoán Trấn Nam Vương phủ sẽ không để cho người ta xằng
    bậy. Còn nữa, đây là hôn sự ngự ban, cho dù lúc trước muội muội có hôn
    ước với Lý gia nhưng hoàn toàn không có lễ vật đính hôn, cũng không có
    tín vật hứa hôn, chỉ có một phong thư, là thật hay là già? Trải qua
    nhiều năm như vậy thì cũng không thể chắc chắn.”

    “Chỉ cần Full đại lễ thì Trấn Nam Vương phủ há có thể để
    cho người ta ăn nói lung tung. Chẳng qua tam muội sẽ gặp gian nan một
    chút, muội muội xưa nay lanh lợi, lại được Vương phi yêu thích, dần dà
    sẽ đạt được lòng người. Sau này có đích tử thì cuộc sống sẽ an nhàn êm
    ấm.” Nguyễn Hồng Nhạn lạnh mặt nói, “Đến lúc đó có thể điều tra là ai
    chủ mưu chuyện này.”

    Nguyễn Hầu gia suy nghĩ một lúc lâu rồi mới quyết định, “Cứ như vậy đi.”

    Nguyễn phu nhân vẫn hơi lo sợ, “Có cần nói với Thần Tư một tiếng trước hay không.”

    “Mẫu thân tuyệt đối không thể.” Nguyễn Hồng Nhạn bóp nát lá thư
    trong tay, càng cất lên giọng nói trấn tĩnh, “Bất quá chỉ là chuyện nghị thân, cần gì phải nói với muội muội. Năm đó Kính Mẫn đại công chúa gả
    cho Ngụy Quốc Công, ai chẳng biết Ngụy Quốc Công từng có hôn ước thuở
    nhỏ với Chu gia tiểu thư. Lúc ấy vẫn chưa đại hôn, tiên đế lại nhìn
    trúng Ngụy Quốc công nên mới ban thánh chỉ, vì vậy hôn sự hai nhà Ngụy
    Chu bị bãi bỏ, Ngụy Quốc Công ngoan ngoãn làm phò mã. Mẫu thân chỉ cần
    xem việc này là bình thường, dặn dò muội muội sau khi xuất giá phải có
    hiếu với công công bà bà là được rồi.”

    Nguyễn phu nhân bị nhi tử khuyên nhủ vài câu, vội vàng lau lệ,
    Nguyễn Hồng Nhạn gọi người bưng nước đến hầu hạ mẫu thân rửa mặt chải
    đầu, lại trang điểm thêm một chút, sau đó Nguyễn phu nhân mới lấy lại
    tinh thần đi xã giao, chẳng qua không còn vẻ mặt đắc ý như ban đầu.

    Nguyễn Hầu nhìn về phía nhi tử, trong lòng có vài phần vui mừng, “Ngươi cũng đi ra ngoài xã giao đi.”

    “Phụ thân cứ đi đi, nhi tử phải ở lại để thẩm vấn đám nô tài này, có thể sẽ có một chút manh mối cũng không chừng.”

    ………..

    Thuộc truyện: Đích Tử Nan Vi