Home Đam Mỹ Đồ Cổ Xuống Núi – Chương 118: Toàn bộ tài sản

    Đồ Cổ Xuống Núi – Chương 118: Toàn bộ tài sản

    Thuộc truyện: Đồ Cổ Xuống Núi

    Ninh Thiên, bởi vì trận động đất bất ngờ này, công ty đã gửi thông báo cho toàn bộ nhân viên, tuyên bố nghỉ một ngày, hơn nữa còn không trừ lương.

    Nhóm công chức Ninh Thiên kinh ngạc ngây người, nhất thời ngay cả kinh hoàng vì động đất phát sinh cũng quên mất, rối rít lên mạng khoe khoang, làm đông đảo dân mạng lệ rơi đầy mặt—-

    “Trời ạ này là công ty thần tiên gì vậy.”

    “Ôi mẹ ơi ông chủ này cư nhiên cho nghỉ!”

    “Ninh Thiên cũng quá có lương tâm rồi đi! Không hổ là xí nghiệp đứng đầu cả nước, 1551 sao ban đầu tôi không cố gắng hơn chen chân vào a!”

    “Thật hâm mộ, sẵn kể cho mọi người nghe một câu chuyện bi thương, mới vừa nãy động đất phát sinh chiếc xe buýt tôi đi xảy ra tai nạn, tôi liền gọi điện cho tổ trưởng xin nghỉ một ngày, kết quả tổ trưởng nói cục địa chấn thông báo chỉ là động đất nhỏ không ảnh hưởng tới an toàn tòa nhà nên mọi người đi làm bình thường, đừng có chuyện bé xé ra to. Chỉ cho phép tới trễ nửa tiếng. Con mẹ nó bây giờ tôi đang phải cưỡi xe đạp chung chạy té khói tới công ty đây!”

    “….lầu trên nén bi thương, xem cái này đi, bọn nhỏ vừa tránh động đất xong còn chưa kịp hết kinh sợ đã bị giáo viên lôi trở về phòng, nhìn bài thi được phát trên bàn mà nước mắt giàn giụa trên gương mặt non nớt của đám nhỏ kìa.”

    “Nhóm cư dân đế đô rốt cuộc cũng hiểu được nỗi đau của cư dân vùng duyên hải bọn tôi rồi… là cư dân Hải thị, đoạn thời gian trước chỗ bọn tôi đột nhiên mưa như thác đổ cộng thêm bão trái mùa, ngày đó thật sự kinh khủng…. ngay cả những cây đại thụ lớn gốc to tới mức hai người ôm không xuể cũng bị lật gốc. Khi ấy mọi người còn đồn đãi là có rồng xuất hiện, kinh sợ tới không dám ra cửa, kết quả ha ha ha, ông chủ vừa gọi điện một cái, còn không phải phải lật lật chống dù vượt qua đống đổ nát đi làm sao.”

    “Mọi người có thấy dự đoán tận thế của ông phù thủy nước ngoài không? Tôi lấy lí do này xin nghỉ, ông chủ liền ôn nhu nói đừng sợ, lương sẽ được thanh toán trước khi tận thế tới, hơn nữa nếu thật sự có ngày đó thì cho dù không đi làm cũng sẽ không trừ tiền thưởng của tôi, thế nhưng trước đó muốn lười biếng xin nghỉ thì tuyệt đối không có cửa [mỉm cười].”

    “Kia nếu tận thế tới thật thì phải làm sao?”

    “Lầu trên xin cứ an tâm, nhóm tần chót xã hội như chúng ta không có tư cách sợ hãi, nghỉ là tuyệt đối không có khả năng, ngoan ngoãn đi làm đi, sau đó tan tầm thì chạy đi cướp muối.”

    “Kinh nghiệm đau đớn! Nhà tôi cướp muối xong giờ ăn mười hai năm còn chưa hết!”

    Khắp ngõ ngách đế đô, vô số người bình thường bi thương bị ông chủ hoặc giáo viên ân cần dạy bảo tiếp tục quay trở lại quỹ tích sinh hoạt bình thường, nhân viên Ninh Thiên thì vui sướng hưởng thụ kỳ nghỉ của mình, không ai biết trong tòa cao ốc Ninh Thiên không còn bóng dáng nhân loại lúc này lặng yên không một tiếng động xuất hiện một lượng lớn nhân sĩ đặc thù.

    Tầng đỉnh Ninh Thiên, trong phòng họp đặc biệt, trên màn hình lớn đang tổ chức một buổi họp online—-

    “Trận động đất này tới quá đột nhiên, trước khi phát sinh không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, mặc dù đế đô thuộc về dải địa chấn nhưng rõ ràng đã mấy trăm năm không phát sinh, không thể không nói tình huống vẫn có chút quỷ dị.”

    “Ngoại trừ đế đô thì những tỉnh thành khác cũng xuất hiện sự cố bất ngờ, chỉ là mức độ tương đối nhẹ, không nghiêm trọng như đế đô, cũng không kinh động như động đất, tạm thời vẫn chưa bị người dân phát hiện dẫn tới khủng hoảng.”

    “Lúc xảy ra trận động đất sáng nay, thủ đô nước X, nước Y cùng nhiều quốc gia khác cũng cảm nhận được địa chấn mức độ nhỏ, để tránh dẫn tới liên tưởng, chúng tôi quyết định tạm thời xử lý phong tỏa tin tức.”

    “Gương mặt của các vị lãnh đạo các nơi trên màn hình đều ngưng trọng, trong phòng làm việc Ninh Thiên, nhóm thụy thú cũng á khẩu nói không nên lời, Hạ Thủ Nhân nghe xong thì kinh ngạc nói: “Thủ đô các quốc gia? Vương đô các nước đều là trung tâm sinh khí quốc mạch, sao cố tình lại chấn động ở đây chứ?”

    Một vị lãnh đạo ban ngành nào đó dò xét hỏi: “Có khả năng giống như lần xuất hiện Thanh Long, là thứ gì đó hiện thế không?”

    Sóc Tông mặt không biểu cảm dựa vào ghế, ngón tay vô thức đùa nghịch mặt dây chuyền tử kim trên cổ: “Có thể dẫn tới địa chấn chỉ có vài khả năng thôi, trước mắt trên mạng có nghe thấy chút tiếng gió nào không?”

    Vị lãnh đạo kia thở dài: “Không có.”

    Nói tới cũng buồn cười, vì muốn giữ nghiêm trật tự xã hội nên vẫn luôn nghiêm ngặt không để quần chúng biết, thế nhưng cố tình vẫn phải dựa vào ánh mắt linh thông của quần chúng để biết được nơi xuất hiện vấn đề cần xử lý.

    Dù sao thì mỗi phút mỗi giây trên thế giới này vẫn luôn phát sinh bất ngờ, không ai có thể nháy mắt xác định là hiện tượng tự nhiên hay bị hiện tượng không bình thường ảnh hưởng. Ở phương diện này, tin tức truyền bá trong nhân gian không thể nghi ngờ là bằng chứng trực tiếp nhất, bây giờ khoa học kỹ thuật phát đạt, dân số lại đông đảo, ngay cả rừng núi hoang vu cũng bắt được tín hiệu, người bình thường khi nhìn thấy hiện tượng vượt khỏi nhận thức của mình đại đa số không còn la hét chói tai bỏ chạy nữa mà còn chụp hình, share cho bạn bè trên diễn đàn weibo, vì thế mấy năm gần đây rất nhiều sinh vật mang tới thiên tai tồi tệ ngày xưa vừa mới xuất hiện còn chưa kịp làm gì đã bị Ninh Thiên túm đầu.

    Tỷ như Thanh Long trước mắt đang nuôi ở vườn thú Sâm Lâm đế đô, cũng vì bị chụp hình lại nên bị chính phủ xử lý vì mang tới lũ lụt, còn có Phì Di bị bắt đoạn thời gian trước, Phì Di đã ngàn năm không hiện thế, nếu không phải trên mạng có người nói mình khi leo núi ở Mậu Hóa đã gặp trúng mãng xà có dáng vẻ cực kỳ quái dị thì ngay cả nhóm thụy thú Ninh Thiên cũng rất khó nhớ ra cái tên đã bị lãng quên quá lâu của nó. Nhóm sinh vật thượng cổ xa lạ với thời hiện đại này chỉ sợ trước khi bị bắt cũng không ngờ nguyên do làm mình bị bắt tống vào sau song sắt chỉ vì vài cú click nhẹ nhàng của nhân loại lúc rảnh rỗi.

    Thế nhưng lần động đất này thì dân gian hoàn toàn không có chút dị tượng nào, ở một nơi có mật độ dân số dày đặc như đế đô, khả năng một con dị thú xuất hiện mà không bị chụp hình chỉ sợ còn nhỏ hơn người bình thường trúng vé số.

    Ngón tay Sóc Tông điểm động trên màn hình notebook, nhấn mở một nhóm số liệu, đây là bảng thống kê số lượng dị thú Ninh Thiên bắt được trong năm năm gần nhất, hình ảnh được chiếu lên màn hình, từ năm năm trước tới năm ngoái, đường cong thống kê tăng trưởng theo dao động rất nhỏ, thế nhưng từ năm trước tới năm nay thì cơ hồ tăng cao theo đường thẳng đứng, trước nay chưa từng có.

    Sóc Tông nhìn đường cong kia, chậm rãi nói: “Mọi người cảm thấy là vì cái gì?”

    Lãnh đạo nhân gian mờ mịt.

    Tất Phương cũng là lần đầu tiên nhìn số liệu trực quan như vậy, kinh ngạc nói: “Khó trách…. năm nay công ty đột nhiên bận rộn nhiều như vậy, cũng không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ ngay cả linh khí cũng sung túc hơn, này cũng thực kỳ quái.”

    Ánh mắt Tất Phương dời về phía chậu thủy tinh lớn ở cuối bàn họp, Thanh Long chưa hóa hình cũng được mang tới, lúc này đang ló đầu ra khỏi mặt nước, móng trước bấu vào thành chậu, nghi hoặc nhìn hình chiếu.

    Con rồng thiếu văn hóa này nhìn hồi lâu, cái gì cũng không hiểu, đối mặt với ánh mắt của Tất Phương có chút nổi nóng: “Mi nhìn ta làm gì? Chưa thấy qua động vật bảo hộ không biết chữ à?”

    Tất Phương lộp bộp hỏi nó: “Mi cũng hóa hình vào năm nay đúng không?”

    Thanh Long: “Thì sao?”

    Tất Phương: “Mi tu luyện mấy ngàn năm, vì sao không sớm không muộn mà lại hóa rồng ngay năm nay?”

    Thanh Long đại khái là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cặp mắt trí chướng trợn to, khổ sở suy tư: “Ta…. ta cũng không biết, ta vẫn luôn đợi ở trong nước, sau đó cảm thấy linh khí ngày càng ít, tiến độ tu hành tiến triển rất chậm nên thuận tiện ngủ một giấc, kết quả đoạn thời gian trước đột nhiên cảm nhận được một cổ linh khí khổng lồ xuất hiện, ta hấp thu hết số đó thì phát hiện mình có thể hóa long.”

    Lãnh đạo nhân gian: “Linh khí?”

    Tất Phương giải thích: “Linh khí là tu phẩm cần có để vạn vật tu luyện, đáng tiếc hơn trăm năm trước đã tiêu tán gần như không còn nữa, bằng không nhân gian cũng không tiến vào thời mạt pháp, nhiều năm qua như vậy ngay cả một vị tu sĩ thật sự cũng không có.”

    Vị lãnh đạo kia giật mình: “Nói vậy linh khí biến mất hơn trăm năm trước đột nhiên xuất hiện có nghĩa là thời mạt pháp đã kết thúc, nhân loại có thể một lần nữa tiến hóa sao?”

    Tu hành đại biểu cho cái gì? Chính là thân thể cường đại hơn, tuổi thọ kéo dài hơn, nhiều lĩnh vực không biết sẽ có đột phá, đối với nhân loại chỉ có thời gian trăm năm ngắn ngủi thì điều này có sức hấp dẫn lớn thế nào, căn bản không cần nói cũng biết.

    Vị lãnh đạo kia cao hứng xong thì ưu tư bình thường trở lại thì phát hiện nhóm thụy thú Ninh Thiên trong phòng họp không hề lộ ra biểu tình vui mừng.

    Ông ngẩn người: “Chẳng lẽ không phải như vậy?”

    Sóc Tông ngồi ở ghế thủ tọa nhìn ông nhàn nhạt nhếch mép: “Có khả năng, thế nhưng ông không biết vẫn còn một khả năng khác.”

    Vị lãnh đạo kia ngơ ngác hỏi: “Khả năng gì?”

    Ánh mắt Sóc Tông chuyển hướng về phía mặt dây tử kim trong tay, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt đá tử kim sắc—-

    “Ngay cả chút linh khí cuối cùng này cũng không trụ nổi, thiên đạo… đã không chống đỡ nổi nữa.”

    ***

    Sóc Tông đứng bên cửa sổ nhìn điện thoại, màn hình đang phát một đoạn video đang hot trên mạng, là video quay lại hiện trường tai nạn hỗn loạn của trận động đất, âm thanh bối cảnh đều là tiếng kêu rên than khóc, có người gào lên: “Cứu mạng a! Bọn họ chảy nhiều máu quá! Xe cứu thương đâu rồi? Sao vẫn còn chưa tới!”

    Người bên cạnh hốt hoảng trả lời: “Nói là bên ngoài xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn nên cầu vượt bị nghẽn đường, hiện giờ nhân viên cấp cứu đang vác cáng chạy bộ tới, phải một hồi nữa mới tới được!”

    Giao thông trở ngại làm cứu viện tới chậm, thật sự không có cách nào, người trong video nghe thấy câu trả lời này thì không khỏi lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, thế nhưng lúc này hiện trường đột nhiên bùng lên một trận tiếng kinh hô sợ hãi, video lay động một trận, sau đó mới quay được nguyên nhân, hóa ra hiện trường đột nhiên xuất hiện hai người, sau khi ngồi xổm xuống kiểm tra thương tích của người bị thương thì liền cõng họ lên chạy đi.

    Sóc Tông nhấn tạm ngừng, ngón tay khẽ chạm vào gương mặt tuấn tú đầy ngưng trọng của Vệ Tây trên màn hình, cậu chạy rất nhanh, thân thể thon gầy cõng người bị thương dáng người lớn hơn mình mấy vòng, áo khoác bị máu đen thấm ướt nhưng từ đầu đến cuối không hề có ý định bỏ lại, cõng đối phương tới khi đụng mặt nhân viên cấp cứu tới tiếp úng mới buông tay, sau đó quay trở lại cõng người khác.

    Người đăng video hiển nhiên đã say mê tới sắp ngất, đoạn chữ tự thuật đều là dấu chấm thang——

    [Cẩu khố sở đi làm: A a a a anh trai này đẹp trai tới phát bạo a!!! Tới lúc sau xe cứu thương không đủ thì trực tiếp cõng người tới bệnh viện!!! Bệnh viện a! Mấy người có tin được không?! Cả một đoạn đường dài như vậy a!!! Cậu ta chạy mà không hề thở dốc một tiếng, mồ hôi cũng không rơi mấy giọt, từ đầu tới cuối cứu hơn mười người, biểu tình vẫn luôn lãnh tĩnh!!! Độ nam tính thật sự làm tôi kích động muốn hôn mê!!!]

    Nhóm bạn mạng cũng xúc động—–

    [Trời ạ, thể lực cứ như thần linh ấy!]

    [Nhũn chân, dáng dấp đẹp cũng thôi đi, giá trị vũ lực lại còn cao! Khoảnh khắc xuất hiện rõ ràng là đạp trên cầu vồng bước tới mà! Yêu chết tôi rồi!]

    [Mọi người nhìn áo khoác của cậu ta đi! Mặc dù hơi lớn một chút nhưng rõ ràng là nhãn hiệu XX, giá cả cực đắt đỏ, là người có tiền!]

    [A a chỉ có tôi đếm từ đầu đến cuối cậu ta cứu hơn mười người thôi sao, thực quá thiện lương mà!]

    [Tôi đơn phương tuyên bố muốn kết hôn với anh trai, trong vòng mười giây muốn có toàn bộ tin tức của anh trai!]

    Sóc Tông nhướng mày, đáp lại bình luận của người nọ [nằm mơ].

    Vị bạn mạng kia: [?????]

    Sóc Tông hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại thì thấy Hạ Thủ Nhân đi tới, lộ ra nụ cười khổ: “Lão súc sinh, ông vẫn còn tâm tình ngồi đây vọc điện thoại sao?”

    Sóc Tông không đáp, Hạ Thủ Nhân cũng không để ý, đi tới bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời đế đô lúc này rất tốt, trận động đất ngắn ngủi không làm hỗn loạn cuộc sống của cư dân thành phố, dưới lầu Ninh Thiên vẫn sầm uất bận rộn hệt như ngày thường.

    Nhìn bóng người kết bạn vui đùa bên dưới, Hạ Thủ Nhân cười khổ: “Có khi không biết gì quả thực là hạnh phúc, ông thấy đúng không?”

    Sóc Tông bình tĩnh nói: “Có lẽ đi.”

    Hạ Thủ Nhân an tĩnh một hồi, đột nhiên đưa tay vào túi lôi ra một gói thuốc, đầu ngón tay khẽ run châm một điếu ngậm vào miệng: “Thiên đạo hơn trăm năm trước đã sụp đổ hơn phân nửa, hiện giờ chỉ còn lại một chút, tân thiên đạo lâu như vậy vẫn không xuất hiện, nếu thật sự không chống chịu nổi thì chúng ta phải làm gì đây?”

    Sóc Tông: “Trừ bỏ tu bổ thì còn có thể làm gì?”

    Hạ Thủ Nhân: “Ông nói thật đơn giản, lần sụp đổ trước có hậu quả gì? Tinh túc rơi xuống, thiên đình tan vỡ, long tộc bị diệt sạch không còn sót lại gì. Lần này chúng ta đi tu bổ, không quản là có tu được hay không, lỡ như không thể quay lại thì sao?”

    Biểu tình Sóc Tông không biến đổi, ánh mắt nhìn xa xa hướng về phía Vệ gia.

    Hạ Thủ Nhân hít một hơi thuốc lá, đột nhiên đỏ mắt mắng một câu: “Fuck!”

    “Tôi con mẹ nó chỉ vì chút tín đồ mà bận tới muốn sống muốn chết, bây giờ ngay cả thiên đạo cũng muốn hành tôi….”

    Hắn lải nhải một hồi, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì, Sóc Tông cũng không để ý, mặc hắn phát tiết, Hạ Thủ Nhân mắng mỏ một hồi liềm ngồi xổm xuống đất không phát ra âm thanh nữa.

    Sóc Tông: “Dập thuốc đi.”

    Hạ Thủ Nhân cười khổ dụi thuốc xuống nền đất, cười khổ: “Không tăng lương cũng thôi đi, ngay cả thuốc cũng không cho hút, ông đúng là…”

    Sóc Tông tựa hồ suy tư: “Ông hút đi.”

    Hạ Thủ Nhân: “…”

    Sóc Tông: “Tăng lương thì không được.”

    Hạ Thủ Nhân: “…”

    Hạ Thủ Nhân liếc mắt, bi thương chẳng thấy đâu nữa, ác độc nói: “Thiên đạo cũng sắp không còn rồi, ông giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Mang vào quan tài à?!”

    Suy nghĩ một chút lại an ủi: “Bất quá ông so với trước kia đã hào phóng hơn rồi, ít nhất cũng biết phát lì xì, nể tình bao lì xì, tôi tha thứ cho ông.”

    Ngày đó nhóm thụy thú cướp bao lì xì cũng đều cảm thấy mình đang nằm mơ, Hạ Thủ Nhân còn trực tiếp dùng hình bao lì xì làm hình nền điện thoại, hi vọng ngắm nhìn nó sẽ mang tới chút tài vận, mọi người còn định tối hôm nay sẽ tụ tập lại đi ăn lẩu chúc mừng, nghĩ tới đây, Hạ Thủ Nhân cảm thấy cực kỳ vui sướng: “Ây da, có mấy người có thể mò được tiền từ tay ông đâu chứ, chuyện mà ngay cả thiên đế cũng không làm được đó a, đột nhiên cảm thấy lần này có không về được cũng đáng làm. Bao lì xì kia ông bỏ cũng một trăm đồng đi? Nói vậy thì tình hữu nghị của chúng ta đối với ông đúng là chí cao vô thượng mà!”

    Sóc Tông: “…”

    Sóc Tông: “Hạ Thủ Nhân, giúp tôi làm một chuyện.”

    Hạ Thủ Nhân: “Nói đi.”

    Sóc tông: “Giúp tôi chuẩn bị một phần văn kiện.”

    Hạ Thủ Nhân: “Nội dung là gì?”

    Sóc Tông: “Chuyển nhượng chủ quyền.”

    Hạ Thủ Nhân: “????”

    Sóc Tông: “Chuyển nhượng nguồn vốn tự do, còn có văn kiện tặng tài sản trên danh nghĩa của tôi.”

    Đầu gối Hạ Thủ Nhân mềm nhũn: “….lão súc sinh, ông bị thiên đạo dọa sợ tới điên rồi à?!”

    Sóc Tông nhàn nhạt hỏi: “Không phải ông tò mò tôi có nhiều tiền như vậy để làm gì à?”

    Hạ Thủ Nhân: “….làm gì?!”

    Sóc Tông: “Cưới vợ.”

    Hạ Thủ Nhân: “!!!!!!?????”

    Sóc Tông: “Tôi có đạo lữ rồi.”

    Hạ Thủ Nhân: “Cái quỷ gì chứ?!?!?!?”

    Sóc Tông: “Nhớ gửi tiền lì xì cho tôi.”

    ***

    Quá trình hốt hoảng chạy thoát thân làm quá nhiều người bị thương, Vệ Tây bị Đoàn Kết Nghĩa nhìn chằm chằm chỉ đành cố sức chạy, thể lực tốt thế nào cũng mệt mỏi như cẩu, Đoàn Kết Nghĩa còn ở bên cạnh tràn đầy kính nể nói: “Sư phụ, người nhất định chính là thụy thú mẫu mực nhất thiên hạ!”

    Vệ Tây mặt đen xì, cảm thấy cuộc sống này thật không chịu nổi nữa.

    Đoàn Kết Nghĩa vẫn không hề tri kỷ chút nào vui sướng lướt weibo, thân phận của Vệ Tây đã bị phơi bày trên mạng, nhóm fan đổ xô vào weibo Thái Thương Tông gào khóc kêu sư phụ thực tuyệt vời, có thân bằng hão hữu của người bị thương được Vệ Tây ra tay giúp đỡ cám ơn, dĩ nhiên càng nhiều hơn là thành phần si mê độ trâu bò của Vệ Tây mà nhào vào gọi anh trai, Đoàn Kết Nghĩa nhìn mà vinh quang, nói với Vệ Tây: “Sư phụ, người xem, thật nhiều người đòi gả cho người nè!”

    Vệ Tây đảo mắt, khẽ nhíu mày: “Cái gì?”

    Đoàn Kết Nghĩa lặp lại, chỉ thấy Vệ Tây giật điện thoại cúi đầu gõ chữ.

    Đoàn Kết Nghĩa ngẩn người, tiến tới nhìn một chút, chỉ thấy Vệ Tây gằn từng chữ trả lời bình luận [Anh trai ơi em muốn kết hôn với anh!]—– [Thứ khó tòng mệnh, tôi đã có đạo lữ rồi.]

    Đoàn Kết Nghĩa: “….sư phụ, người không cần nghiêm túc như vậy.”

    Hai giây sau mới rơi vào khiếp sợ: “Sư phụ?! Người có đạo lữ!? Ai?! Sư đệ sao?!”

    Vệ Tây gật đầu.

    Đoàn Kết Nghĩa kinh sợ lảo đảo về sau hai bước, ngẩng đầu thì chỉ thấy sư phụ muốn nói lại thôi nhìn mình, dáng vẻ tựa hồ rất xoắn xuýt.

    Vệ Tây xoắn xuýt nửa ngày mới đưa tay vào túi mò ra một thứ đưa tới, Đoàn Kết Nghĩa nhận lấy xem thử thì phát hiện là một thỏi bạc đã bị oxi hóa thành màu đen.

    Đoàn Kết Nghĩa: “….sư phụ, người làm gì vậy?”

    Vệ Tây nói: “Bây giờ ta chỉ có một đồ đệ là con, này là tài sản riêng của ta, con cầm lấy mà tiêu vặt.”

    Mũi Đoàn Kết Nghĩa phình to, ôi trời! Chỉ có một đồ đệ là ý gì?! Vị trí đứng đầu Thái Thương Tông đời sáu mươi bốn rốt cuộc cũng ngồi vững rồi sao?!

    Sư phụ quả nhiên rất coi trọng mình! Còn đưa tài sản riêng cho mình! Thỏi bạc này có giá trị bao nhiêu chứ, quan trọng chính là tình cảm a! Đoàn Kết Nghĩa cảm động tới rơi nước mắt ào ào: “Sư phụ!! Con biết người đối với con tốt nhất!!!”

    Chỉ thấy Vệ Tây chậm rãi gật đầu.

    Bên tai vang lên chút động tĩnh, Đoàn Kết Nghĩa quay đầu lại thì phát hiện là sư đệ trở lại, hắn vội vàng đút bạc vào túi, nhịn không được ưỡn thẳng lưng, sợ bị sư đệ trả thù nên vội vàng xé kẽ nứt bỏ chạy.

    Sóc Tông đứng ở cửa, ánh mắt nhìn vào phòng, Vệ Tây không khỏi cảm thấy trạng thái của nhị đồ đệ có chút đặc biệt, mở miệng gọi: “Khuyết Nhi?”

    Đồ đệ cầm túi văn kiện, nghe vậy thì ừ một tiếng.

    Vệ Tây nhớ trước khi đi đề đệ nói là có chuyện gấp, liền hỏi: “Việc gấp giải quyết xong rồi à?”

    Đồ đệ trầm mặc: “Làm xong rồi.”

    Vệ Tây: “Không gặp phiền toái gì chứ?”

    Đồ đệ bước tới gần, chống lại ánh mắt cậu, ánh mắt làm người ta xem không hiểu, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời: “Không có.”

    Vệ Tây: “Vậy thì tốt.”

    Đồ đệ đột nhiên đưa tay sờ đầu cậu, ngón tay chậm rãi vuốt sợi tóc ra sau ót, nhìn cậu thật chăm chú.

    Vệ Tây cảm giác đồ đệ tựa hồ có chút là lạ, dáng vẻ như nhìn cậu bao nhiêu cũng không đủ: “Khuyết Nhi?”

    Đồ đệ nhanh chóng khôi phục bình thường, nhếch khóe miệng mỉm cười một tiếng rồi kéo cậu đi tới phòng khách: “Giúp ta một chuyện, có vài thứ cần em ký tên.”

    Vệ Tây bị kéo ngồi xuống, chỉ thấy đồ đệ từ túi xổ ra một đống văn kiện, đưa qua một cây bút, Vệ Tây cầm lên xem thử, xem không hiểu lắm: “Này là gì vậy? Ninh Thiên…. có quan hệ với Ninh Thiên à?”

    Đồ đệ bình tĩnh nói: “Chỉ là văn kiện hợp tác bình thường, em chỉ cần ký tên là được.”

    Đồ đệ làm việc, Vệ Tây dĩ nhiên không nghi ngờ, dứt khoát không thèm xem qua, dựa theo vị trí đối phương chỉ mà ký tên.

    Lúc ký tên, đồ đệ liền ngồi ở bên cạnh an tĩnh chăm chú nhìn cậu.

    Vệ Tây ký vài chữ lại ngẩng đầu nhìn đồ đệ một cái, đồ đệ liền đưa tay giúp cậu chỉnh lại tóc. Xấp văn kiện kia thực dầy, cũng không biết là có bao nhiêu phần, cậu ký thật lâu mới xong.

    Sóc Tông nhìn nét chữ từng chút thành hình dưới đầu ngọn bút: “Ký xong rồi?”

    Vệ Tây ừ một tiếng, sau khi bỏ bút xuống thì vội vàng đẩy xấp văn kiện: “Trước đừng để ý cái này, ta có đồ cho con.”

    Nhìn dáng vẻ không chút để tâm tới số văn kiện kia của Vệ Tây, Sóc Tông phì cười: “Cái gì?”

    Vệ Tây nhìn trái nhìn phải, phát hiện bốn bề vắng lặng liền đi tới chỗ bàn thờ Đắc Đạo thiên tôn trong phòng khách, dời bàn thờ qua một bên, lật miếng gạch, từ bên dưới lôi ra một cái túi.

    Sóc Tông: “…”

    Vệ Tây thực đắc ý giới thiệu: “Ta tựa đào hang, bảo bối đều giấu ở đây!”

    Sóc Tông bật cười: “Bảo bối?”

    Vệ Tây xách túi vải đi tới, cả đoạn đường chiếc túi vẫn luôn phát ra tiếng leng keng. Cậu trở lại ghế sô pha, xốc túi vải đổ ra bàn, đổ ra một đống lớn thứ gì đó đen đen, bắt đầu lục lọi.

    Một hồi sau lôi ra một quyển sổ tiết kiệm: “Này là sổ tiết kiệm tiếp việc riêng của ta.”

    Một hồi lại lôi ra một tấm thẻ ngân hàng: “Này là thẻ mua đồ của ta.”

    Chốc nữa lại lôi ra tiếp một tấm nữa: “Này là thẻ chú Thân hay gửi tiền tới.”

    Tiếp tục lôi: “Cái này là tài khoản công ty đại diện của Khâu Quốc Khải chia cho ta.”

    Vệ Tây nhét một đống thẻ ngân hàng cùng sổ tiết kiệm cho đồ đệ, sau đó bắt đầu đếm số còn dư lại trên bàn, khẳng định không ít, tiếp đó hốt số đồng bạc thỏi bạc đã bị oxi hóa kia đổ vào ngực đồ đệ: “Đây là số tiền sư tổ con cho ta khi rời núi, con cũng cất hết đi.”

    Sóc Tông dở khóc dở cười: “Em làm gì vậy?”

    Vệ Tây thở dài: “Aiz! Vốn định sau này phong con làm thiếu chưởng môn sẽ lấy ra, thế nhưng bây giờ con trở thành đạo lữ của ta, cũng không biết sau này có danh chính ngôn thuận thừa kế tông môn hay không. Chuyện sau này ta không nắm chắc, chức vị chưởng môn có thể sẽ để sư huynh con thừa kế, bất quá mấy thứ này là tài sản riêng của ta, không liên quan tới sổ sách tông môn, có thể đưa trước cho con.”

    Vệ Tây liếc nhìn đống thẻ ngân hàng cùng sổ tiết kiệm, nghĩ một chút lại móc bóp lôi ra hơn năm trăm đồng tiền mặt đưa qua: “Quên mất, còn số này nữa.”

    Sóc Tông cầm tiền run run nhìn Vệ Tây, bình thường vẫn luôn là anh giúp Vệ Tây nhập sổ nên dĩ nhiên biết rõ Vệ Tây có bao nhiêu tiền, số tiền này so với tài sản số văn kiện anh bảo Vệ Tây ký khi nãy quả thực rất ít ỏi, thế nhưng rõ rõ ràng ràng là toàn bộ tài sản của Vệ Tây.

    Một phần cũng không thiếu.

    Vệ Tây không giữ lại chút nào, toàn bộ đưa hết cho anh.

    Lúc biết thiên đạo sắp hoàn toàn sụp đổ Sóc Tông cũng không động chút ưu tư, thế nhưng lúc này lại có chút không thể khống chế, anh kéo Vệ Tây qua ôm lấy: “Vệ Tây…. em nói ta phải nói gì mới tốt đây….”

    Vệ Tây vỗ vỗ Sóc Tông, thở dài: “Khuyết Nhi, bây giờ ta thật sự không còn đồng nào trên người, ngay sau mua ăn mua uống cùng tiêu xài, con phải cho ta a.”

    Sóc Tông xoa đầu Vệ Tây, nhịn không được hôn vài ngụm bên tai cậu: “Được.”

    Vệ Tây để Sóc Tông ôm một hồi mới giãy giụa đẩy ra, túm lấy túi vải bắt đầu ném đồng bạc vào: “Mau cất số này đi, sư huynh con không biết, đừng để nó nhìn thấy.”

    Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên dao động một trận, ngay sau đó không khí bị xé ra thành một khe hở, cái đầu của Đoàn Kết Nghĩa thò ra: “Sư phụ, vừa nãy con quên nói với ngài—–“

    Còn chưa dứt lời, ánh mắt đã chú ý tới đống bạc oxi hóa đen đen trong lòng sư đệ.

    Đoàn Kết Nghĩa: “…”

    Vệ Tây: “…”

    Đoàn Kết Nghĩa lên án nhìn về phía sư phụ nhà mình: “Ô—–“

    Buông kết giới bỏ chạy.

    Vệ Tây đau đầu đứng dậy, vội vàng chui vào khe hở kết giới vẫn chưa kịp khép lại toàn bộ: “Khuyết Nhi, con cất tiền đi, ta đi dỗ sư huynh con!”

    Sóc Tông ngồi tại chỗ một hồi rồi lấy điện thoại ra gửi cho Đoàn Kết Nghĩa một bao lì xì một trăm đồng, sau đó chậm rãi bắt đầu thưởng thức tài sản Vệ Tây cho mình, từng cái từng cái bỏ vào bao vải, cuối cùng thu lại số văn kiện trên bàn đi ra ngoài.

    Hạ Thủ Nhân chờ trong xe, vẻ mặt mê mang vì thế giới quan vỡ nát, thấy Sóc Tông trở lại thì dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn qua: “Ông…. thật sự mang văn kiện cho Vệ Tây ký?”

    Sóc Tông bình tĩnh đưa túi văn kiện qua: “Ký xong rồi, ông mang đi làm thủ tục đi.”

    Hạ Thủ Nhân nhận lấy túi văn kiện, há miệng nhưng thật lâu sau vẫn không thể phát ra âm thanh, khó tin vỗ vô lăng: “Lão súc sinh! Ông chắc chắn mình còn bình thường sao?! Đó là toàn bộ tài sản của ông a!!! Ông con mẹ nó đưa hết cho Vệ Tây?!”

    Sóc Tông không hề tỏ ra chút đau lòng nào, còn có chút suy tư nhìn về phía Vệ gia, sau đó trong ánh mắt gặp quỷ của Hạ Thủ Nhân giơ lên một cái túi màu đen: “Ông thấy cái này không?”

    Hạ Thủ Nhân: “…”

    Trong lòng Hạ Thủ Nhân có chút dự cảm xấu.

    Quả nhiên Sóc Tông nhanh chóng từ túi vải móc ra một thứ đen xì xì: “Ông biết này là gì không?”

    Hạ Thủ Nhân nhìn chằm chằm đồng bạc kia: “…”

    Thứ này rất hiếm thấy sao?

    Sóc Tông bỏ đồng bạc vào túi, lại lôi ra một tấm thẻ ngân hàng: “Còn thẻ này nữa.”

    Hạ Thủ Nhân nhìn chằm chằm tấm thẻ: “…”

    Đừng nói thẻ đen, ngay cả thẻ vàng cũng không phải…

    Sóc Tông bỏ thẻ vào túi, hướng Hạ Thủ Nhân lắc lắc một chút để hắn nghe thấy tiếng vang lẻng xẻng: “Vệ Tây cho tôi.”

    Hạ Thủ Nhân: “…”

    Tôi có hỏi ông à?

    Cái túi này đáng giá bằng căn hộ mà ông chuyển nhượng cho Vệ Tây không? Ông rốt cuộc đắc ý cái gì?

    Sóc Tông cho Hạ Thủ Nhân một ánh mắt “ông thì biết cái gì”, sau đó căn bản không thèm để ý tới đối phương, đứng bên cạnh xe bắt đầu xốc chiếc túi, giống như thứ bên trong có nhìn bao nhiêu cũng không đủ, nhìn hồi lâu mới lên tiếng lần nữa: “Chốc nữa ông đi làm thủ tục thuận tiện ghé ngân hàng mở tủ sắt giúp tôi, là loại cấp bậc cao nhất.”

    Con mẹ nó.

    Hạ Thủ Nhân cảm giác bị bị nhục nhã sâu sắc, cuối cùng tức giận khởi động xe, nháy mắt bi thương cùng mê mang gì gì đó đều biến mất.

    Thiên đạo mau mau sụp đổ đi!!! Tân thiên đạo cũng đừng có tới nữa!!

    Loại súc sinh này để lão sống làm chi chứ!!!!

    .118.

    Thuộc truyện: Đồ Cổ Xuống Núi