Home Đam Mỹ Dụ Dạ – Quyển 1 – Chương 61

    Dụ Dạ – Quyển 1 – Chương 61

    Thuộc truyện: Dụ Dạ

    Lăng Quang Thần bị Lê Hân gần như là bắt cóc đưa tới hải đảo, hải đảo còn trong trạng thái khai phá cho nên du khách rất ít, nhưng phong cảnh thực không tồi, Lăng Quang Thần một bụng oán khí sau khi trực thăng hạ cánh nháy mắt tiêu một nửa.

    Cách đó không xa là bờ biển, Lăng Quang Thần đi đến bờ cát thưởng thức hải cảnh mỹ lệ.

    “Thế nào, thích không?” Lê Hân đi đến phía sau hắn.

    “Rất đẹp.” Gió biển thổi rối loạn tóc Lăng Quang Thần, hắn hồi đầu nhìn Lê Hân liếc mắt một cái:“Nếu không có anh liền hoàn mỹ.”

    Hắn nói như vậy Lê Hân cũng không sinh khí, thân thủ ôm eo hắn đem cằm để trên vai hắn:“Nếu không có tôi em ngươi hiện tại cũng sẽ không ở trong này.”

    Lê Hân hình thể cùng Lăng Quang Thần không sai biệt lắm, nhưng cao hơn một chút, độ cao như vậy vừa lúc thích hợp ôm.

    Lăng Quang Thần mắt trợn trắng:“Tôi tình nguyện ở nhà ngủ cũng không muốn tới nơi này.”

    “Thật không?” Lê Hân biết hắn khẩu thị tâm phi, bất quá cũng không có chọc thủng hắn, chỉ là cười nói:“Bất quá nếu đến đây, vậy hãy hưởng thụ tốt đi.”

    Lê Hân giữa sườn núi có một đống biệt thự.

    Lăng Quang Thần nhìn đến đống biệt thự kia phản ứng đầu tiên chính là hoài nghi tài sản của Lê Hân, Lê Hân tuy rằng thực hồng, nhưng là hai năm gần đây, thời gian ngắn vậy y cũng không thể nào mua được nhiều biệt thự như vậy, huống chi là tại hòn đảo vẫn đang khai phá này.

    Tựa hồ là nhìn ra nghi vấn của hắn, Lê Hân nói:“Đây quà bố tôi tặng cho tôi.”

    Lăng Quang Thần sáng tỏ.

    Hắn trước đây có nghe về thân thế của Lê Hân, Lê Hân là điển hình phú nhị đại, bố rất nổi danh, Lê Hân trước kia học kiến trúc cùng tài chính, vốn là sẽ kế thừa sản nghiệp của cha hắn lại gia nhập giới giải trí, vì thế phụ tử hai người cái nhau một trận, thiếu chút nữa còn bởi vậy đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại tuy rằng quan hệ đã có chuyển biến tốt, nhưng cha Lê Hân thủy chung rất thống hận thân phận nghệ nhân của y.

    Lăng Quang Thần đối Lê Hân chán ghét cảm giảm bớt một ít, Lê Hân tuy rằng gia thế không tồi, nhưng cũng không lấy đến tuyên truyền, thậm chí là không hề đề cập tới, có thể đi đến hôm nay một bước hoàn toàn là dựa vào thực lực của chính mình.

    Buổi tối.

    Lăng Quang Thần tại bể bơi trước biệt thự bơi lội.

    Lê Hân mang hai ly rượu đi ra.

    Lăng Quang Thần bơi tới bên bờ, cánh tay khoát lên bên cạnh bể bơi, hai tay đem tóc ướt sũng triệt đến sau đầu, ngửa đầu nhìn hắn một cái.

    Lê Hân trên người chỉ mặc một cái quần bơi, dáng người tiêu chuẩn người mẫu khiến Lăng Quang Thần thực ghen tị, tuy rằng Lê Hân hiện tại đã hoàn toàn từ người mẫu chuyển sang làm diễn viên, nhưng hắn dáng người vẫn bảo dưỡng rất khá.

    Nhìn chằm chằm cơ bụng sáu múi xinh đẹp kia Lăng Quang Thần thập phần âm u tưởng tượng ciw bụng kia biến thành bụng bia.

    “Như thế nào, xem ngốc?” Lê Hân cười nói.

    Lăng Quang Thần cho hắn một bạch nhãn, một cuốn, lại nhớ tới vẫn ở trong nước.

    “Bơi không tồi” Lê Hân khích lệ nói.

    “Ở đại học tôi tham gia đội bơi lội.”

    “Tôi biết.” Nói xong, Lê Hân lấy một tư thế xinh đẹp nhảy vào trong nước, bơi tới bên người hắn:“Tôi cũng vậy.”

    Lăng Quang Thần nghiêng mặt đi, dùng cánh tay ngăn lại bọt nước:“Tôi như thế nào không biết?”

    Lê Hân nói:“Khi đó em còn học trung học, tôi vào độ bơi lội năm nhất, năm hai lui ra.”

    “Nguyên lai như vậy.”

    Lê Hân so Lăng Quang Thần hơn hai cấp, Lê Hân năm ba khi Lăng Quang Thần mới nhập học, Lê Hân lúc ấy là nhân vật phong vân trong trường học, gia thế thành tích tướng mạo đều phi thường tốt, là điển hình cao soái phú, Lăng Quang Thần là từ nông thôn thi được đi, lúc ấy chính là cái gì cũng không hiểu cho nên mới vừa vào học đối Lê Hân vô cùng sùng bái, bất quá không biết Lê Hân còn có một đoạn quá khứ như vậy.

    Nhớ lại chuyện cũ, Lăng Quang Thần đột nhiên có điểm hoài niệm ngày đó.

    Khi đó Lê Hân vừa ưu nhã lại nho nhã lễ độ, liền đối với hắn loại nông thôn đến cũng không có bất cứ khinh thị, đem hắn trở thành huynh đệ giống nhau đối đãi.

    Nhưng là hiện tại……

    Nghĩ tới trước kia Lê Hân đối chính mình cường hôn, Lăng Quang Thần liền một trận đau cúc.

    Chân tướng vĩnh viễn là tàn nhẫn, ai cũng sẽ không nghĩ đến, như vậy một thân sĩ tình nhân trong mắt đại chúng sẽ là một kẻ lưu manh kiêm sắc lang đi.

    “Không bằng chúng ta so xem ai lợi hại hơn đi.” Lăng Quang Thần nói.

    “Trên giường?” Lê Hân chọn mi.

    “Giường cái mặt anh.” Lăng Quang Thần đầy mặt hắc tuyến:“Là so kĩ thuật bơi.”

    “Tôi đây khẳng định so em giỏi hơn”

    “Thật không?” Lăng Quang Thần cho hắn một ngón giữa:“Tôi mới không tin.”

    Dứt lời, một trận quay cuồng trong nước, hướng bờ bên kia bơi qua.

    Nhìn bộ dáng hắn cố gắng bơi lội, Lê Hân khóe môi giơ lên, sau đó đuổi theo.

    Một lúc sau, Lê Hân so Lăng Quang Thần tới trước, Lăng Quang Thần từ trong nước đi ra, Lê Hân đã tựa vào bên bờ nghỉ ngơi.

    “Anh như thế nào nhanh như vậy?” Lăng Quang Thần có chút khó chịu.

    “Kia đương nhiên.”

    Lăng Quang Thần không cam lòng:“Vậy so một lần nữa đi.”

    “So bao nhiêu lần đều giống nhau, em thắng không được tôi”

    “Nói bậy!” Lăng Quang Thần tốn hơi thừa lời, tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng hắn biết Lê Hân nói là nói thật, cho nên lại càng không thích.

    Lê Hân ôm eo hắn, đưa hắn ôm vào nhập trong lòng, hai người thân thể gần như trần trụi trong nước dính sát vào nhau cùng một chỗ.

    Bao gồm nơi đó……

    Khoảng cách nhue vậy khiến Lăng Quang Thần cảm thấy có điểm nguy hiểm, vì thế đẩy Lê Hân ra.

    Nhưng là Lê Hân ôm thật sự chặt khiến Lăng Quang Thần không tránh ra.

    “Tôi mệt mỏi, muốn ngủ.” Lăng Quang Thần tìm cớ để rời đi.

    “Nhưng là tôi như cũ thực hưng phấn.” Lê Hân thanh âm càng ngày càng trầm, hai chữ cuối cùng nhấn thật mạnh.

    Lăng Quang Thần cảm thấy không ổn.

    Lê Hân đưa hắn áp đến trên vách đá bể bơi, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói:“Bơi lội khiến lực eo thực dẻo dai, nhất là am hiểu môn bơi bướm, em không nghĩ thử xem sao?”

    ……

    Thuộc truyện: Dụ Dạ