Đường công kê – Chương 11-12

    Thuộc truyện: Đường công kê

    Chương 11

    Linh đan mà Quan Sơn tâm huyết luyện chế đương nhiên không phải tầm thường, nguyên bản là muốn đem linh đan này chia làm mấy phần tặng cho các bằng hữu, mặc dù không thể trường sinh bất lão, cũng có thể kéo dài tuổi thọ, chỉ cần mọi người sống lâu, hắn chậm rãi chắc chắn có thể luyện ra tiên đan trường sinh bất lão.

    Vì lò đan đan này, Phùng Dạ Bạch, Mạnh Mộ Phi cùng đám người Giang Hãn bận không ít việc, mất mấy tháng liền mới có thể kiếm đủ thảo dược quý hiếm để luyện dược. Hiện giờ lô đan này Quan Sơn đều cho Đường Cung ăn, giúp nó khôi phục công lực.

    Tuy rằng hắn biết các bằng hữu sẽ không trách móc nặng nề mình, chẳng qua mọi người ký thác kỳ vọng rất cao vào lô đan dược này, lại bị hắn dùng để cứu một tên yêu tinh, hắn thật sự không biết lý do này có thể hay không làm cho nhóm bằng hữu hộc máu.

    Liên tục ba ngày dùng ba lạp đan dược, Đường Cung cuối cùng tỉnh lại. Nó thoạt nhìn tinh thần rất tốt, nhưng Quan Sơn biết nguyên khí nó đích thực hao tổn quá lớn, lại bị đạo sĩ kia đánh trọng thương, một thân tu vi hiện tại căn bản không sử dụng được. Phải dùng đan dược phục hoàn mới có thể khôi phục, không chỉ như thế, lúc này phải cho nó hảo hảo điều dưỡng, mới có thể giúp nó khôi phục nguyên khí.

    Thuốc bổ Quan Sơn đương nhiên không thiếu, hắn ra lệnh một tiếng, tổ yến, vây cá, mật gấu, chân gấu cái gì cũng lập tức bỏ vào trong nồi, chưng chưng hầm hầm ngao ngao thang thang.

    Tới buổi tối, một bàn lớn thuốc bổ phong phú liền đặt trước mặt Đường Cung. Quan Sơn tự mình ngồi tiếp, trước đem chén tổ yến đến trước mặt Đường Cung, mỉm cười nói: “Đến, nếm thử, đây chính là thượng phẩm tổ yến, thực bổ dưỡng.”

    Đường Cung nghiêng đầu, rồi mới chần chừ hỏi:

    “Tổ yến, cái này có phải chim én dùng nước bọt cùng bùn làm được, rồi mới bị người đoạt lấy làm đồ ăn sao?”

    Ân, trước kia xem tiểu thuyết truyền kỳ có xem qua lai lịch tổ yến, hẳn là là không có sai đi. Hơn nữa, Quan Sơn cũng gật đầu, quả thật là đúng vậy.

    “Quan Sơn, ngươi sao có thể cho ta ăn nước miếng động vật khác? Ngươi không biết ta trước khi thành tinh đến nước miếng gà mái cũng không ăn sao? Lại còn bùn, ông trời, cũng có lúc ta ăn chút hạt cát, nhưng bùn đất thực sáp, không thể ăn cũng ăn không ngon. Đổi cái khác đến đây đi.” Đường Cung rất có cốt khí kêu lên, trong phút chốc làm cho Quan Sơn đen mặt.

    Con gà trống cặn kẽ này có biết mình là ân nhân cứu mạng của nó hay không a, thế nhưng còn dám ngại đông ngại tây. Quan Sơn tức giận, bất quá nghĩ đến Đường Cung hiện tại biến thành cái dạng này, chính mình phải chịu trách nhiệm rất lớn, cho nên hắn liền nhẫn nhịn đem chân gấu hầm đến trước mặt Đường Cung, theo giải thích của nó lúc nãy đồ ăn này hẳn có thể làm cho nó vừa lòng.

    Đường Cung nhìn một khối sắc hương vị trong bát, mày lại nhíu lại, cắn môi nói: “Ngươi nói nhiều như thế, kỳ thật đây là chân gấu đúng hay không?” Nó thấy Quan Sơn gật đầu, trên mặt biểu tình không khỏi khổ sở vài phần: “Kia, nếu là chân, nhất định là đi trên mặt đất a?”

    Quan Sơn nghĩ thầm đây là cái vấn đề gì, chân gấu đương nhiên là đi phải chạm mặt đất, nếu không có thể kêu là chân sao?

    Hắn lại gật gật đầu, rồi lại nhìn thấy Đường Cung nhăn nhó đem khối chân gấu đẩy ra, chán ghét nói: “A, hảo bẩn a, hảo bẩn, hắc cẩu hùng ở trong rừng rậm đi lại, chất thải gì chẳng có, nói không chừng còn có cả phân sói, phân chim, ta không ăn không ăn, mau đem xuống đi.”

    Quan Sơn phát hỏa, vỗ bàn đứng lên:

    “Ngươi suy nghĩ không thể bình thường một chút sao? Mỗi người đều biết chân gấu là bát trân một trong, thực trân quý, ngươi lại ghét bỏ không sạch sẽ, chân gấu này đều đã rửa sạch sẽ vài lần, hạt cát ngươi còn ăn, như thế ngươi còn ghét bỏ cái gì?”

    Không đợi rống xong, chỉ thấy Đường Cung sợ tới mức nhanh như chớp trốn dưới gầm bán, hấp trứ cái mũi nhỏ giọng nói: “Ta…… Ta chính là ăn không vô thôi, ngươi…… Ngươi làm gì hung hăng như vậy?”

    Quan Sơn chán nản ngồi xuống, hắn thật không biết chính mình từ trước đến nay tâm ngoan thủ lạt như thế nào, hiện giờ lại bị con gà trống tinh này bắt bẻ, vặn vẹo.

    “Vậy ngươi xem đồ ăn nào hợp khẩu vị của ngươi, ngươi liền ăn đi, không phải mấy chục món này ngươi đều có thể moi ra tật xấu a?”

    Không cần quan sát tỉ mỉ cũng có thể thấy Đường Cung có bao nhiêu khủng hoảng. Nó ngại cá, ngại thịt, ngại rau dưa chín, không tươi ngon mọng nước, nhan sắc sẽ không đẹp, ngại măng già, ngại đậu hủ quá non.

    Đến cuối cùng nó thấy được một bát nấm thang, trên mặt lộ ra chút vui mừng, một bên dùng thìa đảo đảo, một bên sung sướng hỏi: “Di, đây là bát gì, thoạt nhìn cũng ổn, ta cũng không phải ghét ăn nấm.”

    Từ nấm này nhắc nhở Quan Sơn, hắn cả kinh nhảy lên, nhưng đã quá muộn, ngay sau đó, toàn bộ phủ nghe thấy được Đường Cung thét chói tai:

    “A a a…… Thế nhưng…… Là xương gà…… A a a a…… Quan Sơn ngươi tên hỗn đản này, ngươi làm cho ta ăn đồng loại của ta, ta muốn chém chết ngươi, đừng chạy, ta nhất định phải chém chết ngươi, a a a……”

    Chương 12

    Quan Sơn đáng thương cũng không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng để lại con gà trống tinh lớn mật kia đuổi hắn chạy vài vòng, cuối cùng vẫn là Đường Cung thân thể chưa phục hồi như cũ, suy sụp ngã vào ghế. Lúc đó hắn mới dám dừng lại, ngồi xuống chiếc ghế ở trước mặt Đường Cung, hắn bất đắc dĩ hỏi:

    “Cái gì cũng không ăn, ngươi rốt cuộc muốn ăn cái gì? Thân mình còn chưa phục hồi như cũ ngươi có biết hay không? Ta cũng muốn tốt cho ngươi mới làm mấy thứ này, không nghĩ tới ngươi lại như chó cắn Lã Động Tân, không nhìn ra người tốt.”

    Đường Cung đuổi theo mệt mỏi, cuối cùng ủ rũ, hữu khí vô lực hỏi:

    “Ta nói ra muốn ăn gì ngươi…… ngươi thật sự sẽ cho ta sao? Ngươi…… Ngươi sẽ không đòi ta tiền chứ?”

    Nó vừa dứt lời, Quan Sơn liền tức giận đến nhăn nhó, chỉ đầu Đường Cung:

    ” May là ngươi vóc lớn, nếu nhỏ một chút, ta xem ngươi sao có thể đem tiền vào trong mắt a. Một bàn thuốc bổ này ít nhất cũng mười hai lạng bạc, ta và ngươi so đo sao? Ngươi cũng quá xem thường ta. Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ăn cái gì, không phải xuy ngưu, long can phượng tủy, chỉ cần ngươi muốn ăn, ta cũng không keo kiệt.”

    Hắn này vừa nói xong, Đường Cung đột nhiên hưng phấn đứng lên, lập tức lắc lắc đầu nói:

    “Không cần không cần, không cần long can phượng tủy xa xỉ như vậy. Ân, ta muốn ăn rết, muốn ăn sâu, tốt nhất là loại phì phì tròn tròn, bằng không sâu ngô cũng được a, tuy rất gầy nhưng có nhiều dinh dưỡng, cắn một phát là một bao nước a……”

    “Ọe…… Nôn…… Oa……” Nhà bếp nổi lên một trận nôn mửa, Đường Cung còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ nhìn thấy bóng rất nhiều người trong nháy mắt chạy ra các góc sáng sủa, rồi mới liền phát ra loại âm thanh ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng thèm ăn của nó.

    Vừa muốn oán giận vài câu, liền nhìn đến Quan Sơn sắc mặt xanh mét, lẩm bẩm nói:

    “Kính nhờ, ngươi…… ngươi không cần dùng loại biểu tình bình thường nói ra những lời ghê tởm như vậy được không? Tuy rằng ta đã tiến nhập Tích Cốc kỳ, không cần ăn cái gì, nhưng ăn cơm vẫn là hưởng thụ niềm vui, nghe ngươi nói như thế, cái loại sâu…… Nôn…… Ông trời, ai còn có thể nuốt trôi cơm?”

    Đường Cung nhức đầu, còn không phục liền biện giải:

    “Sâu sao lại ghê tởm, tròn tròn mập mạp, thực sạch sẽ a, con giun lúc vừa chui là khỏi đất có bẩn một chút, nhưng chỉ cần phơi nắng một lúc sẽ thực sạch sẽ. Hơn nữa con giun rất có ý a, ngươi ăn một nửa, còn có thể đem nửa còn lại dưỡng, xem nó động động đậy đậy a, dưỡng vài ngày nó còn có thể tái dài ra nửa kia.”

    Nó nói tới đây, cao hứng phấn chấn hướng Quan Ải đề nghị: “Bằng không Quan Sơn, chúng ta ở trong phủ dưỡng một ít giun đi, dưỡng phì một ít……”

    “Oa….. a….. ọe….. nôn……” Lần này, nhà bếp chạy không còn một bóng người, tất cả mọi người chạy đến trong viện phun, liền Quan Sơn cũng không ngoại lệ.

    Trong lúc nhất thời đình viện một đống hỗn độn, làm gã sai vặt quét tước đình viện bị chọc tức, lập tức sắc mặt tối sầm, cũng không thấy được đại nhân nhà mình cũng ở trong đó, còn liên tiếp hét lên: “Đây là làm sao, đều nôn oẹ phải không? Ói ra đầy sân, ai mà lau dọn được?”

    Quan Sơn nổi giận đùng đùng đi vào nhà, một tay túm lấy Đường Cung lôi đi, oán hận nói:

    “Đi, ta liền cho ngươi đi ăn rết, ăn sâu. Nhưng có một điều, ngươi phải im lặng mà ăn cho ta, không được hô to gọi nhỏ, hơn nữa từ nay về sau cũng không được ở trước mặt ta nói sâu rết cái gì, ta mà nghe thấy một chữ, ta liền đem ngươi đi hầm nấm ngay, ngươi nghe rõ không?”

    Đường Cung không biết làm sao mình lại đắc tội ôn thần này, sợ tới mức không ngừng gật đầu. Quan Sơn một đường túm nó đến hậu viện, chỉ thấy nơi đó là một mảnh phì nhiêu đầy cỏ dại cùng cây ăn quả, hắn buông Đường Cung ra, âm thanh lạnh lùng nói:

    “Ngươi ở đây mà ăn, ta giúp ngươi trở về nguyên hình, lặng lẽ ở trong này ăn……”

    “Không cần không cần, không cần làm phiền ngươi, cái kia…… Chỉ cần ngươi tạo cho ta một đạo kết giới, ta có thể biến trở về nguyên hình, ta sẽ tự tìm đồ ăn.”

    Đường Cung hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, nguyên hình a, nhớ ngày đó nó vẫn còn là một con gà trống bình thường, cặp thiết trảo kia có thể bới đất bắt rết trảo giun, hiện tại trải qua ngàn năm, nguyên hình đã lớn hơn rất nhiều, đôi thiết trảo cũng càng thêm sắc bén, vài con rết con giun còn không phải trảo hết được sao? Tưởng tượng tình cảnh giun rết đầy đất, nó hứng thú đến run rẩy.

    “A……” Quan Sơn nghe Đường Cung nói xong, vội vàng tạo một kết giới bao phủ hậu viên, rồi cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi. Nếu không đi, hắn sợ mình thấy Đường Cung ăn sâu sẽ lại nôn một trận nữa.

    Thật vất vả mới trở lại trong nhà ăn, đã thấy tàn tích còn không có triệt hạ, nhớ tới mình vừa mới bận việc Đường Cung, đến bây giờ còn chưa ăn cơm, cho nên Quan Sơn liền muốn ăn một ít rồi đi hậu viện đưa Đường Cung trở về.

    Không nghĩ tới vừa mới động đũa gắp khối thịt đông, lại thấy miếng thịt béo ngậy chất lỏng đầm đìa. Món này bình thường hắn thích ăn nhất, hiện giờ lại không biết vì sao nhớ tới cảnh tượng Đường Cung mô tả con sâu, hắn chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn trào lên tận cổ họng “Rầm” một tiếng, suýt nữa nôn ra, đành phải suy sụp buông miếng thịt đông, lại gắp miếng thịt kho tàu.

    Thuộc truyện: Đường công kê