Gả cho lão công nhà giàu – Chương 57-60

    1579

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu

    Chương 57

    Sương giá đã trôi qua, gió mùa thu hiu quạnh.

    Hoắc ba ba mỗi ngày đều cùng thiên sứ đi dạo, làm cho bé trai bé gái ông già bà lão ở công viên đối với hắn rất chi là quen mắt.

    Bởi vì người trẻ tuổi lớn lên cao lớn như vậy soái khí như vậy nhìn thấy không nhiều lắm, huống chi bên người còn dẫn theo một người.

    Còn vừa hôn lại vừa ôm, có vẻ là cái loại quan hệ cấm kỵ kia.

    Ông già nhiều chuyện nói với bà lão, bà lão dạy dỗ nói: “Hiện tại đã là năm 2018, còn quan hệ cấm kỵ gì hả, cút.”

    Chính là Luật hôn nhân đồng tính trong nước mới thông qua 5 năm, thế hệ trước có cái nhìn với đồng tính luyến ái phần lớn đều như ông lão vậy.

    Cặp tình nhân đồng tính luyến ái đi ở trên đường thường bị vây xem bàn tán bình luận, vốn dĩ chính là sự tình rất bình thường.

    Hoắc Vân Xuyên một chút cũng không có bởi vì đi ở bên ngoài, mà cố tình kéo ra khoảng cách với An Vô Dạng.

    Ngược lại là bởi vì bên ngoài dễ dàng xảy ra nguy hiểm, tay hắn nắm tay An Vô Dạng chưa bao giờ buông ra.

    Không chỉ vậy trong chốc lát còn ôm lấy nhau ngồi xuống nghỉ ngơi, trong chốc lát dựa vào nhau uống nước, ông già bà lão kia mới cảm thấy bọn họ vừa ôm vừa hôn.

    An Vô Dạng chú ý tới ông bà cụ cố tình che lại đôi mắt của nhóm trẻ con, mới đầu là không hiểu ra sao.

    Sau đó thì rõ ràng.

    Hơi phiền muộn.

    “Làm sao vậy?” Giọng nói Hoắc Vân Xuyên, theo bờ môi ấm áp, rơi xuống ở trên má trắng nõn của thiếu niên.

    Hoắc tiên sinh thật là ôn nhu a, An Vô Dạng trong lòng sinh ra một câu cảm thán như vậy.

    “Không sao.” Những chuyện đó là sự tình hết sức bình thường mà thôi.

    An Vô Dạng thực nhanh mà kéo lên tinh thần, lộ ra một nụ cười mỉm vô cùng vui vẻ.

    Đôi môi đỏ hồng, mặt mày cong cong, xứng với cái mũi cao vút thẳng tắp, thật đẹp.

    Hoắc Vân Xuyên bế An Vô Dạng ngồi lên chân, hai tay ôm eo đối phương, cùng nhau xem lá cây rụng xuống bay ở không trung.

    Hắn hiện tại tin rằng, trên thế giới thật sự có một người như vậy, từ nhỏ đã xác định là thuộc về hắn.

    Tuy rằng người này mới mười tám tuổi, về sau có ngàn vạn loại khả năng xảy ra.

    Hôm nay hơn 10 giờ, An Vô Dạng ngồi ở trên sô pha vừa xem TV, vừa ăn mứt hoa quả.

    “……” Vẻ mặt của cậu đột nhiên thay đổi, phát hiện không có gì khác thường, lại tiếp tục ăn ăn ăn một hồi, mày lại nhíu lại: “Kỳ lạ.”

    “A……” Thiếu niên đột nhiên kêu lên một tiếng, đầy mặt hoảng sợ.

    Hoắc Vân Xuyên ở trong phòng nghe thấy thanh âm, như một trận gió chạy ra ngoài: “Dạng Dạng?” Thấy người đang yên lành ngồi đó, trên lưng thì đã ra một tầng mồ hôi lạnh, nói: “Em vừa rồi có phải kêu lên hay không?”

    An Vô Dạng ngây ngốc nhìn hắn, nói không ra lời.

    Hoắc Vân Xuyên bị An Vô Dạng dọa sợ tới mức không nhẹ, hắn đi qua ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn ngắm, lại không có đầu mối gì: “Mau nói, chỗ nào không thoải mái?”

    Lúc này An Vô Dạng còn một tay xách theo túi mứt, một tay cầm mứt hoa quả.

    Nghe vậy nhanh chóng buông đồ trong tay xuống, lau tay sạch sẽ, vuốt bụng của chính mình.

    Một bàn chân nhỏ đá lên trên tay cậu, cậu lại ” a ” một tiếng, giống như bị hoảng hốt đến choáng váng.

    “Con, con đá tôi……” Thiên sứ nói.

    Hoắc tổng tài tức khắc ngẩn ngơ, cả người đều giống như thiên sứ, như việc lạ chưa từng thấy mà trợn tròn mắt.

    Cũng phải, hơn bốn tháng, bác sĩ đã nói bảo bảo sẽ có hiện tượng thai máy.

    Hoắc Vân Xuyên nói: “Để cho tôi sờ một chút……”

    An Vô Dạng ngoan ngoãn ừ một tiếng, buông ra hai tay.

    Bảo bảo trong bụng đoán chừng là một tiểu bảo bối hiếu động, một khi bắt đầu động luôn động trong thời gian thật dài.

    Hoắc Vân Xuyên không chỉ bị bảo bảo đá tay, còn bị đá mặt.

    Vẻ mặt ba ba ngốc lại rất vui vẻ, canh giữ ở bên cạnh bụng thiên sứ, chờ đợi tiểu bảo bối nhà bọn họ lại lần nữa đá hắn.

    Không lâu trước đây ông cụ lập một nhóm WeChat, bên trong đều là người quen.

    An Vô Dạng không thường chơi WeChat, nhưng mọi người luôn thích tới nói chuyện với cậu.

    Ừm, tựa hồ tất cả mọi người đều lên tiếng cổ vũ cậu rất nhiều, có thể nói là đối với cậu thực tốt.

    An Vô Dạng: (〃”▽”〃) bảo bảo sẽ ở trong bụng xoay người ~~~

    Sử dụng văn chương khoa trương như vậy, là vì để cho mình lên tiếng thoạt nhìn không có quá nghiêm túc.

    Dĩ nhiên cũng có một phần vui vẻ cùng hưng phấn không che dấu được!

    Hoắc Vân Xuyên sau một giây xuất hiện: Yêu các người.

    Hoắc Vân Xuyên: @tất cả mọi người.

    Thuận tiện giúp thiên sứ, chia sẻ niềm vui sướng với mọi người.

    Ông cụ Hoắc: Dạng Dạng muôn năm, ông nội cũng yêu con [ biểu tình vui sướng ]

    Mấy kẻ độc thân nôn nao gửi tới, lục tục ra xem náo nhiệt: [ cười to /][ cười to /] bạn nhỏ thật hoạt bát, thật tốt quá.

    Nhưng mà bắt đầu nhớ lại mấy năm trước, cứ giống như là đang nằm mơ.

    Bọn họ trong lòng sinh ra than thở, ngày tháng của Hoắc Vân Xuyên hiện giờ thật không tồi.

    Quý Minh Giác: Còn có mấy tháng nữa là sinh ra a, tớ làm cha nuôi là chuyện đã định rồi.

    Ba Hoắc: @ Dạng Dạng, vất vả con, phiền con nói với bảo bảo một tiếng, ông nội nó ở đây.

    Mẹ Hoắc: @ Dạng Dạng, còn có bà nội, bà nội ở chỗ này [ cười ngây ngô /]

    Hoắc Vân Xuyên: Di động của em ấy bị tôi lấy lại, tạm thời không thể chơi di động quá nhiều, @ông nội, xin ngài hãy khống chế một chút dục vọng muốn nói chuyện phiếm của mình được không.

    Ông nội nhắn tin cho An Vô Dạng bị hắn bắt gặp rất nhiều lần, mấu chốt là ông cụ ở nhà trò chuyện một cái là không chịu dứt.

    Ông cụ Hoắc:……

    Ông cảm thấy chắc chắn không chỉ có chính mình một người kỳ quái, Dạng Dạng làm thế nào lại coi trọng đứa cháu nội giống như một ông thầy giám thị khó khăn thế này?

    Quả nhiên vẫn là bởi vì tuổi quá nhỏ đi, chỉ biết nhìn mặt cùng dáng người.

    Lập đông đến, độ ấm bắt đầu giảm xuống nhanh chóng.

    Hoạt động đi công viên dạo quanh hằng ngày đành ngừng hẳn

    An Vô Dạng ngược lại cũng không tiếc nuối, bởi vì bảo bảo sau năm tháng, hai chân cậu đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng sưng phù, đi đường rất mệt.

    Bây giờ buổi tối mỗi ngày đều phải ngâm chân, bóp chân, bằng không buổi tối khi ngủ sẽ có thể bị chuột rút.

    Nghe nói khi mang thai bị chuột rút đều là do thiếu Canxi.

    Chính là từ sau khi mang thai, An Vô Dạng vẫn luôn bổ sung Canxi, chưa bao giờ ngưng lại.

    Buổi tối.

    Hoắc Vân Xuyên và thiên sứ cùng nhau ngâm chân ở bồn nước chuyên dụng, chân đối phương dẫm lên chân hắn, bởi vì sưng vù nên có vẻ mập mạp.

    Từng ngón chân tròn vo tròn vo tròn vo, có vẻ vô cùng đáng yêu.

    Bất quá loại ý nghĩ này chỉ là chợt lóe qua, Hoắc Vân Xuyên biết đối phương mang thai gánh nặng đối với thân thể rất lớn.

    Hắn cũng rất đau lòng, mỗi ngày chịu thương chịu khó mà cẩn thận chăm sóc.

    Hiện tại bạn nhỏ đạp chân hắn, chơi dường như thật sự vui vẻ.

    Hoắc Vân Xuyên cũng chạm vào chân An Vô Dạng, từ phía dưới dùng ngón chân chạm lên làn da phía trong gan bàn chân của đối phương.

    “Ngô……” An Vô Dạng trừng mắt với hắn.

    Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: “Em dẫm tôi trước.”

    An Vô Dạng: “……”

    Người này rất ấu trĩ a.

    Hoắc đại tổng tài · ấu trĩ ·, nhấc chân lên lau khô, lấy ra kem mát xa, vỗ vỗ lên đùi của mình: “Đi lên.”

    An Vô Dạng tập mãi thành thói quen, gác chân của chính mình lên chân hắn, để cho đối phương bắt đầu mát xa.

    “Nghỉ đông tới rồi.” Thiếu niên nằm xuống, đầu gối lên sô pha tay ôm gối.

    Hoắc Vân Xuyên gác chân cậu trên đùi ngón tay cầm lấy, đôi mắt dời về phía bụng phồng lên của cậu: “Ừm, em muốn về nhà?”

    An Vô Dạng lắc đầu: “Không trở về.”

    “Vậy cũng tốt,” Hoắc Vân Xuyên nói: “Em muốn trở về cũng không thể về.”

    An Vô Dạng bị giận đến không hiểu ra sao, giống như không quá hiểu rõ chính mình nói sai cái gì rồi?

    Nếu như bởi vì vấn đề về nhà, vậy Hoắc tiên sinh thật là mẫn cảm.

    Cậu nghiêm túc mà nói một câu: “Tôi thật sự không muốn về, tôi muốn cùng anh ăn tết.”

    Hoắc Vân Xuyên tay có hơi run, hiển nhiên là không có đoán trước được, thiên sứ đột nhiên nói lời thổ lộ âu yếm như thế.

    “Nga.” Lặng im một lát, hắn quay đầu cúi người, hôn lên môi An Vô Dạng.

    Nhanh nhạy trực tiếp, cạy ra khớp hàm thiếu niên tiến quân thần tốc, giống bão táp ở bên trong dạo qua một vòng, sau đó rời khỏi.

    Hoắc Vân Xuyên thở nhẹ hít sâu vài tiếng, trên môi còn lưu lại vị ngọt thanh xuân niên thiếu, giống vị ngọt có gas của quả quýt mùa hè.

    “Cầm thú……” An Vô Dạng không muốn quay đầu lại xem, ánh mắt dao động hé đôi môi đỏ bừng cười mắng một câu.

    Bị mắng nam nhân vẻ mặt bình tĩnh, trả lời thiếu niên như thơ như họa trong lòng ngực mình: “Bây giờ còn chưa phải.”

    An Vô Dạng cắn môi, ngồi dậy, đưa tay ở chỗ đũng quần Hoắc Vân Xuyên, dùng sức ấn vài cái.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu, cậu cũng nhìn Hoắc Vân Xuyên.

    Đôi mắt hắc bạch phân minh trừng trở về.

    Hoắc đại thiếu trong đêm lạnh hôm nay, đắm mình ở trong lời thổ lộ âu yếm ngọt ngào của thiên sứ chìm trong hũ mật tìm không ra đông tây nam bắc..

    ~

    Thấy sắp nghỉ đông, Tiểu Béo Tiết Tễ Dương lanh lẹ mà thu dọn đồ đạt về nhà.

    Cậu ở trong căn phòng xa hoa của mình, hưởng thụ một đêm vui sướng không cần bị người đè đến thở không nổi.

    Ngày hôm sau lập tức gọi điện thoại cho đồng bọn, hẹn đối phương đi ăn nhậu chơi bời.

    An Vô Dạng nhận được điện thoại, trợn tròn mắt nói nhảm: “A, chúng tớ cũng nghỉ, ừm, nhưng không trở về nhà, ở gần trường học làm thêm.”

    Tiết Tễ Dương: “Đờ mờ, lại làm thêm, cậu quả thực là một tên cuồng làm thêm……”

    Tiểu Béo cũng không biết nói cái gì cho phải.

    Nghỉ đông đi làm thêm làm gì chứ, đi tán gái không tốt sao?

    “Vậy thôi, tớ tự mình đi.” Bất quá vẫn hỏi thêm một câu: “Cậu ở chỗ nào làm thêm?”

    An Vô Dạng nói: “Gần quảng trường XX.”

    Một khu thương mại phồn hoa nhộn nhịp, rất lớn, cơ hội gặp được là vô cùng hiếm hoi.

    Tiết Tễ Dương chưa nói cái gì, ngày hôm sau lặng lẽ đi đến, chuẩn bị tạo niềm vui bất ngờ cho bạn tốt.

    Bất quá niềm vui cho người chưa thành, nhưng thật ra bạn học Tạ Nhiễm cho cậu một kinh hỉ.

    Dưới thời tiết âm mấy độ, đối phương cầm một cọc tờ rơi ở giữa gió lạnh làm việc.

    Quần áo trên người cũng không nhiều lắm, thế nhưng vẫn mặc bộ quần áo mùa thu kia.

    Tiết Tễ Dương trong lòng than thở một tiếng, mùa đông ở Bắc Kinh mặc quần áo như vậy ở bên ngoài, muốn hay là không muốn sống nữa.

    Làm một đứa con trai nhiệt tình trượng nghĩa, cậu cởi áo lông trên người của mình, bước tới khoác lên người sắp đổ ập xuống kia: “Cậu có phải có bệnh hay không? Phát tờ rơi một ngày tích cóp được bao nhiêu tiền? Đủ cậu tiêu tiền thuốc men hay không?”

    Tạ Nhiễm từ áo lông chui đầu ra, trong ánh mắt đen kịt không có một tia khí nóng, nhìn Tiết Tễ Dương nói: “Nghỉ đông không có tiền, dù sao cũng phải làm chút chuyện kiếm sống.”

    Tiết Tễ Dương hai lời chưa nói, tặng cho đối phương một cái tát trên ót: “Làm càn, đi, anh mang cậu đi ăn lẩu.”

    Mỗi ngày bị đè nén nhiều phiền não, ở trong lòng cậu kỳ thật chỉ là việc nhỏ.

    Lúc này thấy Tạ Nhiễm chật vật như vậy, nào còn ghi hận những việc nhỏ đó.

    Bằng không cách giải quyết nhiều như vậy, có lòng giải quyết, đã sớm giải quyết xong rồi.

    Tạ Nhiễm đời này còn chưa có bị người đánh lên đầu, đánh y, y sẽ ra sức phản kháng.

    Trước đây tên ngốc con địa chủ nhiều tiền này thoạt nhìn cũng không phải người xấu, y liền không có so đo.

    Tờ rơi trên tay tùy tiện ném vào trong một góc, choàng áo lông liền đi theo.

    Mùa đông ở Bắc Kinh xác thật có chút lạnh, tiền phát tờ rơi cũng xác thật không cao, y thật ra có chút hối hận.

    Trên người mặc áo lông đặc biệt ấm áp, Tạ Nhiễm ngồi ở trên ghế, lại quấn chặt một chút.

    Tiết Tễ Dương kêu người phục vụ tới gọi cơm, sau khi chọn xong, khó chịu mà nhìn bạn cùng phòng ngu nggốc của mình: “Tạ Nhiễm, tôi cho cậu tiền đã xài hết chỗ nào vậy? Một cái áo lông con mẹ nó cậu cũng không mua, cậu cho rằng mùa đông Bắc Kinh dễ chịu như vậy sao?”

    Đối phương không nói chuyện, nhìn chằm chằm mặt bàn ăn, thấy thế nào cũng có chút đáng thương hề hề.

    Tiết Tễ Dương bĩu môi, tức giận mà nói: “Con người của tôi có một tật xấu, luôn mềm lòng bênh vực người của mình, nếu không như vầy đi, cậu mở miệng kêu tôi một tiếng ca, về sau ở Bắc Kinh tôi che chở cậu.”

    Đối diện vẫn không nói gì.

    Tiết Tễ Dương cảm thấy rất không hài lòng, cũng không lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta nữa.

    Mỹ thiếu niên học giỏi nghèo khó sau khi ăn uống no đủ, dùng khăn giấy lau lau miệng dính nước canh, hướng về phía kẻ nhà giàu ngu xuẩn ăn đồ ăn thừa kêu lên một tiếng: “Ca.”

    Đôi đũa trong tay Tiểu Béo loảng xoảng một tiếng rớt xuống một chiếc, cậu vội vàng khom lưng xuống nhặt.

    Cậu thề, lúc lén lút nhìn lên trên liếc mắt một cái, nhìn thấy bạn học Tạ Nhiễm đã cười.

    “……” Tiết Tễ Dương ngồi xổm trên mặt đất mắng chính mình ngu xuẩn, biết rõ trên người đối phương có loại khí chất của gay, dính lấy chắc chắn sẽ xong đời.

    Nhưng là chính mình tự tay đào hố, muốn đem chôn mình.

    ~

    Đinh Vi bên kia nghe nói con thứ nghỉ đông này không trở về nhà, muốn ở gần trường học làm thêm, nhiều ít cũng có chút không đồng ý: “Bây giờ trời lạnh như vậy, con phải suy nghĩ cho cẩn thận.”

    An Thành cũng không tán thành, ở bên cạnh nói: “Nghỉ đông thời gian ngắn ngủn chỉ có hai mươi ngày, ở nhà chờ không tốt sao?”

    An Vô Dạng nói: “Công việc lần này là cơ hội khó có được, việc trong văn phòng luật sư.”

    Ba mẹ nghe nói là công việc trong văn phòng như thế, liền không có lên tiếng nữa.

    Quả thật con đường về sau của con thứ sẽ càng ngày càng khó đi, hiện tại đứa nhỏ chính mình có lòng phấn đấu, bậc làm cha mẹ không có đạo lý đi ngăn cản.

    “Tốt, vậy con cứ làm đi thôi,” Đinh Vi nói: “Nghiêm túc học tập, phải lễ phép tôn trọng tiền bối một chút, không được để xảy ra sai lầm.”

    “Được, con biết.”

    An Vô Dạng cứ như vậy ứng phó với ba mẹ mình xong.

    Lúc gọi điện thoại đứng vài phút, eo cậu chịu không nổi, phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

    Bác sĩ nói bụng An Vô Dạng không coi như quá lớn, nhưng bởi vì dáng người thiếu niên thon thả, eo cũng nhỏ xíu như kia.

    Hiện tại lại mang một đứa trẻ, nhìn có vẻ bụng rất lớn.

    An Vô Dạng tay chân cùng gương mặt chính là không có bao nhiêu thịt, gia tăng cân nặng chỉ toàn lớn thêm ở phần bụng.

    Hoắc Vân Xuyên có đôi khi nhìn cậu ngủ, chính mình lại ngủ không yên.

    Gần đến ngày bảo bảo sinh ra, số lần hắn gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Phi từ từ trở nên thường xuyên.

    Tưởng Thiếu Phi cũng rất khó chịu, từ trên góc độ y học, hắn không thể bảo đảm An Vô Dạng một chút nguy hiểm cũng không có.

    Nhưng là đứng ở trên lập trường của bạn bè, hắn mỗi lần đều sẽ tìm lời hay để nói.

    Buổi tối hôm nay có sấm sét, phía bên ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ.

    An Vô Dạng bị một tiếng sấm doạ tỉnh, tim đập thật sự lợi hại, bảo bảo trong bụng cũng động thật sự dữ dội.

    Cậu đưa tay vỗ vỗ nam nhân bên cạnh: “Vân Xuyên, sấm sét.”

    Hoắc Vân Xuyên ngủ không sâu, sau khi tỉnh lại kéo An Vô Dạng vào trong lồng ngực: “Không sao hết, đừng sợ.” Giọng nói vẫn mơ mơ màng màng, nhưng động tác đã bắt đầu thuần thục mà trấn an đối phương.

    Sờ sờ lưng, sờ sờ bụng.

    Phát hiện bảo bảo đang động: “Chớ sợ chớ sợ, ba ba ở chỗ này nè.”

    An Vô Dạng gối lên cánh tay Hoắc Vân Xuyên, sau khi được đối phương dỗ dành tim đập bình thường trở lại, an tâm mà tiếp tục ngủ.

    Hoắc đại thiếu thay phiên dỗ xong đứa lớn đứa nhỏ, chính mình lại ngủ không được nữa.

    Chương 58

    Sau khi thiên sứ ngủ, hô hấp nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có hơi khò khè.

    Lông mi thật là dài, thỉnh thoảng hơi hơi rung động, thực nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

    Gương mặt đã nuôi béo lên một ít, làm người luyến tiếc dời đi ánh mắt, ở trong bóng tối lờ mờ dưới ánh đèn đầu giường có vẻ đặc biệt đáng yêu.

    Hoắc tổng tài nhìn chằm chằm An Vô Dạng thật lâu, cuối cùng nhịn không được giơ tay, dùng đầu ngón tay ở trên mặt đối phương dạo qua một vòng.

    Thật dễ thương.

    Muốn ngủ.

    Nhưng trên thực tế cũng không có ngủ, hắn ngủ không được, bị mất ngủ.

    Bởi vì vừa sấm sét lại trời mưa, bà nội bảo bảo cả một đêm mí mắt đều giật giật.

    Ngày hôm sau mưa ngừng lại, Chương Nhược Kỳ lái xe đi vào chung cư, thoạt nhìn rất sốt ruột: “Dạng Dạng ngày hôm qua ngủ ngon không? Bảo bảo có bị sợ hãi hay không?”

    Bà nội vô cùng để bụng chuyện này, chính là một chút cũng không làm người khác cảm thấy chán ghét.

    An Vô Dạng chính thức mà trả lời: “Sợ nha, nó a~ cứ luôn luôn động đánh thức cả con.”

    Bất quá cũng may, sau đó được Hoắc tiên sinh dỗ dành một hồi liền ngủ rồi.

    Buổi sáng tinh thần đã phấn chấn trở lại.

    “A, vậy con bây giờ có khó chịu không?” Bà nội bảo bảo quan tâm mà hỏi.

    “Không mệt, con tỉnh trong chốc lát lại ngủ tiếp rồi.” An Vô Dạng nói.

    Cũng phải, cẩn thận nhìn mặt cậu một chút, làn da trắng nõn bóng loáng, trong trắng lộ hồng, vừa thấy đã biết là được chăm sóc rất khá.

    Điểm này Chương Nhược Kỳ rất bội phục con trai của mình, không nghĩ tới một người vô tình lạnh lùng như thế, chăm sóc người lại rất có kinh nghiệm.

    “Vậy là tốt rồi.”

    Hiện tại con dâu sắp sanh rồi, không khí trong nhà tương đối khẩn trương.

    Chương Nhược Kỳ cũng không có việc gì bản thân tự mình lại đây xem một chút, trong lòng mới có thể yên tâm.

    “Mẹ.” Hoắc Vân Xuyên đi ra, thấy mẹ nên kêu một tiếng.

    “Ai.” Chương Nhược Kỳ cười cười, thấy mặt con trai thì sửng sốt, trong mắt như suy tư gì đó: “Vân Xuyên tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

    Hoắc Vân Xuyên vốn dĩ đang xoa thái dương của mình.

    “Không có, con rất tốt.” Nghe mẹ nói làm hắn nhấc lên tinh thần, so với bình thường không có gì khác nhau.

    “……” Hóa ra Hoắc tiên sinh sợ sấm sét sao?

    An Vô Dạng hiểu lầm một cách rất xinh đẹp, biểu tình có hơi ngốc.

    Còn may, Chương Nhược Kỳ cười khúc khích, nói rõ chân tướng: “Có phải do Dạng Dạng sắp sinh, trong lòng con rất lo âu hay không?”

    An Vô Dạng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như thế.

    Cậu không khỏi nhìn thoáng qua Hoắc Vân Xuyên, thật sự rất lo lắng sao?

    Hình như cũng đúng, theo cậu quan sát mấy ngày nay Hoắc tiên sinh tình cờ hay thất thần, cùng với, thời gian dài nhìn chằm chằm bụng của mình rồi nhíu mày.

    An Vô Dạng cho rằng đối phương đang phiền não chuyện gì đó, thì ra là triệu chứng âu lo trước khi sinh, ừm, trên sách đã nói như vậy.

    Không chỉ có bản thân người mang thai sẽ sợ hãi trước khi sinh, một nửa kia cũng thế.

    Chương Nhược Kỳ nói: “Vân Xuyên, mẹ có thể hiểu tâm trạng của con, nhưng là con phải thả lỏng tâm tình,” bà mắt nhìn cái bụng bự của con dâu, thở dài: “Ai, Dạng Dạng còn cần con chăm sóc nữa.”

    Hoắc Vân Xuyên muốn nói chút gì, lại thấy thiên sứ gật gật đầu theo.

    Lúc này An Vô Dạng muốn nói chính là: Đúng vậy, triệu chứng lo âu trước sinh này bản thân phải biết điều tiết tâm trạng.

    “Con đã biết.” Hoắc Vân Xuyên nuốt xuống lời vừa rồi muốn nói, nói thẳng ra ba chữ như thế.

    Chương Nhược Kỳ đối với con trai vẫn tương đối yên tâm: “Vậy được rồi, mẹ chỉ là tiện đường lại đây thăm Dạng Dạng, buổi sáng còn hẹn người ta, phải đi trước.”

    An Vô Dạng: “Tạm biệt mẹ Hoắc, trên đường cẩn thận.”

    Chương Nhược Kỳ đứng lên, xách theo một cái túi vừa đi vừa nói chuyện: “Tạm biệt Dạng Dạng, mẹ lần sau lại đến nhìn các con.” Nói xong là ra cửa.

    An Vô Dạng thấy cửa đóng lại, giây tiếp theo cọ đến trên người Hoắc Vân Xuyên, ôm chặt bả vai.

    Gương mặt mềm mại dính dính, ở trên tóc mai lỗ tai đối phương cọ xát.

    Cùng với hô hấp của cậu, sắp đòi mạng của lão đàn ông rồi.

    “Cái gì?” Hoắc Vân Xuyên ôm ngược lại thiếu niên đang nhào vào trong ngực, chần chờ ôm lại, trên cao nhìn xuống, hô hấp hơi dồn dập.

    “Anh đang lo sợ cái gì?” An Vô Dạng hỏi, một bàn tay đặt trên bả vai Hoắc Vân Xuyên.

    Ngón tay trắng nõn xinh đẹp, bồi hồi ở chung quanh cổ áo đối phương.

    Hoắc Vân Xuyên nén xuống một chút, cúi đầu dùng cái trán chạm lên cái trán thiên sứ, hôn cậu một chút: “Đừng câu dẫn tôi, khó chịu.”

    Thiếu niên lắc đầu, trên mặt nghiêm túc mà nói: “Tôi không câu dẫn anh, anh mới khó chịu.”

    “……” Hoắc tổng tài thế nhưng không còn lời nào để nói.

    “Không cần lo đâu, tôi sẽ rất khỏe mạnh, bảo bảo cũng thế.” An Vô Dạng giơ đôi tay ra sau ôm lấy đầu Hoắc Vân Xuyên, sau đó đầu gối đụng lên trên, muốn cho đối phương vui vẻ một chút.

    Cậu một bên đỏ mặt một bên làm cái hành động này, bởi vì rõ như ban ngày, nên có chút thẹn thùng.

    Khi Hoắc Vân Xuyên biết thiên sứ đang dùng đầu gối nghiền đè chính mình……

    “Hô……” Hắn cảm giác chính mình sắp bốc cháy rồi.

    “Dạng Dạng,” Hoắc Vân Xuyên ngửi được hương vị hô hấp độc đáo trên người An Vô Dạng, hai tay cơ bắp vững vàng mà chống đỡ, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng: “Em biết chính mình đang làm cái gì sao?”

    Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt An Vô Dạng.

    Phát hiện đối phương có hơi co quắp, ánh mắt né tránh.

    “Ừm.” An Vô Dạng chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi, vì đời này lần đầu tiên động tâm: “Khụ, nhìn cái gì, cũng không phải chưa từng làm qua loại chuyện này.”

    Hoắc Vân Xuyên sau khi nhìn chằm chằm cậu thật lâu, chủ động cọ đầu gối cậu: “Em nói đúng, vậy tiếp tục.”

    Có được an ủi của thiên sứ, buổi tối Hoắc tổng tài ngủ thật sự an tâm.

    Đã có lần đầu tiên chủ động hôn môi đối phương, lần này lại chủ động cho mượn chân của mình…… Đối với An Vô Dạng mà nói, vẫn là có một chút tác động.

    Bất quá dáng vẻ Hoắc tiên sinh giống như thực vui vẻ, vẫn luôn ôm ấp hôn hít mình, muốn dừng cũng dừng không được.

    An Vô Dạng nghĩ, mục đích của chính mình vốn dĩ chính là muốn đối phương vui vẻ, nên cứ như vậy thôi.

    ~

    Mấy ngày nay ở Bắc Kinh có tuyết rơi, ở trước Tết âm lịch mấy ngày, trên trời rơi xuống một mảnh trắng xoá.

    Thiếu niên năm rồi đều có thể đi ra ngoài chơi tuyết, năm nay chỉ có thể ngồi ở cửa sổ, tràn ngập hoài niệm mà nhìn ra ngoài.

    Hoắc Vân Xuyên mỗi lần thấy An Vô Dạng lộ ra thần thái ngây thơ, tim luôn trước là nhói nhói, sau đilos lại mềm nhũn, tiếp theo góc cạnh gì cũng trở nên không còn.

    Di động An Vô Dạng vang lên, là ba ba cậu gọi tới.

    Hỏi cậu khi nào nghỉ.

    “Ba,” An Vô Dạng nói, mắt nhìn cái bụng bự đã bảy tháng của mình, nhỏ giọng thở dài: “Con phải ở lại văn phòng trực ban, Tết âm lịch có thể không quay về được.”

    An Thành bất ngờ vạn phần: “Cái gì? Tết âm lịch cũng không trở về?”

    Con thứ nhà ông nói: “Vâng, ông chủ bắt con trực ban, cho con tiền lương gấp ba ngày thường cùng một ít đồ tết, ngày mai con sẽ gửi về trong nhà.”

    An Thành trầm giọng nói: “Vô Dạng, con làm sao vậy? Nhà chúng ta cần số tiền lương gấp ba cùng đồ tết đó sao?”

    Ngày thường thì thôi, ông cảm thấy, con thứ cần cù và thật thà có khả năng là chuyện tốt.

    Nhưng là Tết nhất, người ta từng nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên, con thứ liều mạng đi tích cóp chút tiền ấy, thì coi thành cái gì……

    “……”

    An Vô Dạng vốn dĩ không am hiểu nói dối, nghe ba ba vừa nói, trong lòng càng nghẹn muốn chết.

    An Thành nói: “Từ lúc con thi đại học xong, nghỉ dài nghĩ ngắn đều không muốn về nhà…… Con thành thật nói với ba, có phải đối với trong nhà có ý kiến hay không?

    An Vô Dạng muốn nói không có, nhưng là chưa nói ra.

    An Thành trực tiếp hỏi tiếp: “Con có phải cảm thấy ba và mẹ con đối xử bất công con, thiên vị chị và em trai con hay không?”

    Lần này An Vô Dạng trả lời thật sự nhanh: “Con không có ý nghĩ đó.”

    An Thành lại nói: “Ba ba cũng muốn quan tâm con, chính là con chỉ giấu kín trong lòng, có việc cũng không nói với chúng ta.”

    Kể từ lúc, An Vô Dạng nói lời phản bác đã bị đánh ngược trở về, cảm thấy hết thảy vẫn là do mình không tốt, do mình không biết cố gắng.

    “Thực xin lỗi.”

    An Thành: “Ai, không sao, con muốn cố gắng cũng không phải sai.”

    Mặc kệ tính cách không làm người yêu thích ra làm sao, tóm lại là con trai của mình, ông ở trong điện thoại lại dặn dò nhiều thêm hai câu: “Con là con trai, làm việc nên rộng rãi một chút, nên thế nào thì thế đó, không cần nhát gan sợ phiền phức.”

    An Vô Dạng tâm tình khó chịu gật gật đầu.

    An Thành lại nói: “Mỗi người đều có ưu điểm cùng sở trường của mình, con không cần bởi vì chị cùng em trai so với con ưu tú hơn, con liền sinh ra ý niệm lùi bước, con hẳn là nên tràn ngập lòng tự tin, phát triển sở trường cá nhân của mình.”

    Tuy rằng ông biết, nói những lời đó cũng vô dụng.

    An Vô Dạng càng nghe càng hồ đồ, nói: “…… Ba ba, con không có lùi bước a, cũng không có so sánh mình với chị và em trai, con thích như hiện tại, con đang cố gắng học tập, ngày thường cũng không phải không tự tin.”

    Trên thực tế mỗi ngày đều rất vui vẻ, còn hoàn thành chuyện lớn trong cuộc đời, là kết hôn sinh con, yêu đương.

    Cảm thấy ba mẹ xem nhẹ chính mình, đó là ấn tượng đã khắc sâu lưu lại khi còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này khi lớn lên kỳ thật cũng không để ý nữa.

    Cậu cảm thấy, độc lập là một tính cách tốt của con người.

    Tuy rằng bây giờ, chính mình cũng là mắt thường có thể thấy được mà ỷ lại Hoắc tiên sinh.

    Rời đi một ngày liền cả người khó chịu, thập phần không quen.

    An Thành: “…… Vậy con chỉ là đơn thuần muốn kiếm nhiều tiền?” Bằng không tại sao sẽ nhận nhiệm vụ trực ban ở văn phòng?

    An Vô Dạng nghĩ một chút, nói dối: “Vâng.”

    An Thành: “……”

    Ông biết rõ con thứ là một đứa có cá tính thành thật trung hậu, chín mươi chín phần trăm sẽ không nói dối mình, bởi vậy tâm tình hơi phức tạp.

    Quay đầu lại giải thích với vợ nguyên nhân con thứ không trở về nhà ăn tết, vợ cũng giống như ông, biểu tình rất xuất sắc.

    “Đứa nhỏ này, cũng không biết giống ai.” Đinh Vi sầu não nói một câu.

    Kỳ thật đầu óc Đinh Vi thông minh, nhất cử nhất động của ba đứa con trong lòng đều hiểu rõ.

    Thi đại học qua xong con thứ xác thật không thích về nhà, chỗ này thật có chút kỳ quặc.

    Dựa theo hiểu biết của Đinh Vi đối với An Vô Dạng, đối phương không dám làm chuyện gì xấu, như vậy có thể là đang yêu đương.

    Còn nhớ rõ lần trước kỳ nghỉ dài vào tháng mười một lúc nhắc đến chuyện này, con thứ thật sự đã đỏ mặt.

    Đinh Vi cảm thấy chính mình suy đoán đúng khoảng tám chín mươi phần trăm, quay đầu cũng gọi điện thoại cho con thứ.

    “Vô Dạng, con có phải đang yêu đương hay không?”

    Bên kia ước chừng trầm mặc ba giây đồng hồ, đáp án miêu tả sinh động.

    Đinh Vi: “Nói thật xem, có cơ hội mang về nhà nhìn xem, không vấn đề gì liền định hôn sự.”

    An Vô Dạng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói cách khác, mẹ còn chưa biết chính mình âm thầm lấy hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.

    “Vâng.” Cậu ngoan ngoãn nói một câu: “Chúng con đã quen nhau bảy tháng.”

    Đinh Vi tính tính chút thời gian kể từ khi con thứ khác thường, đúng bảy tháng không sai: “Vậy cũng không lâu lắm, hãy kiên nhẫn nhiều hơn, đối với người ta tốt một chút, tặng quà cho tốt một chút?”

    Con thứ im lặng, Đinh Vi còn nghĩ rằng cậu cố gắng kiếm tiền là vì cho bạn gái.

    “Con đừng quá keo kiệt, mua nhiều quà tặng cho người ra một chút, đừng chỉ lo làm thêm.” Đinh Vi dạy dỗ.

    ” Vâng……”

    “Đối phương điều kiện thế nào?”

    “……”

    Rốt cuộc hỏi tới vấn đề này rồi.

    An Vô Dạng vỗ vỗ ngực nói: “Điều kiện khá tốt, so với con tốt hơn rất nhiều.”

    Đinh Vi liền an tâm rồi: “Ừm, hãy cố gắng, đừng bỏ lỡ cơ hội.”

    ” Vâng……”

    Cuộc điện thoại này giết chết không ít tế bào não của An Vô Dạng, sau khi gọi xong cả người đều thở một hơi nhẹ nhõm.

    Hoắc tổng tài canh giữ ở bên cạnh nghe điện thoại của thiên sứ, đầy mặt đều là ý cười vui vẻ.

    Quá sức đáng yêu.

    “Khụ khụ, bảo bảo sau khi sinh sẽ nói với bọn họ……” An Vô Dạng ổn trọng mà nói: “Để ngừa dẫn ra nhiều rắc rối, xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cần thiết.”

    Vẫn luôn xem cậu như đứa con nít Hoắc tổng tài nhướng mày, không có ý kiến.

    “Em thật sự, không có cảm thấy ba mẹ em thiên vị?”

    An Vô Dạng nhìn hắn, chần chờ mà lắc đầu: “Sau khi lớn lên thì không.”

    Nhớ tới lần tiếp xúc với ba ba của thiên sứ đó, Hoắc Vân Xuyên đưa tay ra ôm chặt đối phương, thực khốc mà nói an ủi: “Không sao, ba mẹ không tốt, cũng đã có tôi đối tốt với em.”

    An Vô Dạng cong môi cười, đem đầu dựa vào trên mặt Hoắc Vân Xuyên hướng về phía trước cọ cọ.

    “Ừm!”

    ~

    Đồ tết gửi trở về An gia, là do Hoắc Vân Xuyên tự mình xử lý, thoạt nhìn giống như phúc lợi của nhân viên trong công ty.

    An gia nhận được cũng không có nghi ngờ, chỉ là cảm thấy việc làm thêm của con thứ ở văn phòng không tệ, rất bỏ công chăm lo cho nhân viên.

    Tết âm lịch năm nay, Hoắc gia thật sự vui vẻ.

    Đồng thời có chút tiếc nuối, bảo bối nhỏ của Hoắc gia bọn họ không ra kịp để đón Tết âm lịch.

    Ăn bữa cơm đoàn viên buổi tối, ông cụ Hoắc kẹp lên một cái chân gà nói một câu: “Sang năm lúc này, chắt trai của tôi đã có thể ăn thịt gà xé nhỏ rồi.”

    Cả nhà nhất thời cười tủm tỉm, vui vẻ đến không khép miệng được.

    An Vô Dạng cũng rất vui, cậu nhận được mấy bao lì xì thật dày, tiền riêng trực tiếp nhiều thêm vài lần.

    Tết âm lịch năm nay phải ở lại Hoắc gia hai ngày, buổi tối mùng hai đầu năm mới trở về chung cư.

    An Vô Dạng trở lại phòng ngủ Hoắc gia, thừa dịp lúc Hoắc Vân Xuyên đi tắm rửa, lấy ra bao lì xì ở trên giường đếm tiền.

    “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy……” Mười tờ một cọc, sau đó lại mười tờ.

    Hoắc Vân Xuyên: “……”

    Ra tới liền nghe được động tĩnh đếm tiền của thiên sứ, hình ảnh quá đẹp đẽ, hắn xem một chút đã bị moe đến không chịu được mà.

    An Vô Dạng đếm xong số tiền này, dùng di động ông cụ Hoắc mới mua cho, chụp một tấm ảnh, chuẩn bị khoe khoang với bạn bè.

    Đột nhiên mấy tấm thẻ tín dụng rơi xuống trên đệm ở trước mặt cậu, có màu vàng, màu đen, màu bạc: “Muốn khoe thì khoe cái này.”

    Hoắc Vân Xuyên trừ tài sản trong nhà, còn có bất động sản, tiền bạc thuộc về hắn để dùng đều tại đây.

    Chính là An Vô Dạng không biết a, bởi vì phía trên thẻ cũng không có viết bao nhiêu tiền.

    Lúc cậu lên cao trung, trên người cũng có vài tấm.

    Thiên sứ hướng tới những thứ đó răng rắc chụp một tấm, tiền mặt cùng thẻ đều post lên: “Chúc mọi người Tết âm lịch vui vẻ, ăn tết nhận được bao lì xì, tiền mặt là người lớn cho, thẻ là người ấy cho [ vui sướng /][ vui sướng /]”

    Hoắc tổng tài thấy hai chữ người ấy, trong lòng giống như ăn hai cân đường, ngọt vô cùng.

    Bất quá những người khác phản ứng rất táo bạo.

    Tưởng Thiếu Phi: Fuck, Vân Xuyên cậu……

    Trần Sơ: Vân Xuyên cậu……

    Quý Minh Giác: Vung tiền như rác……

    Ba mẹ ông nội rất sung sướng, nhưng thật ra không can thiệp Hoắc Vân Xuyên làm như thế nào.

    Dòng trạng thái của An Vô Dạng tự nhiên ẩn đi người nhà cùng họ hàng, nhưng không có ẩn thầy cô cùng bạn bè.

    Bạn tốt Tiết Tễ Dương hiếm khi thấy cậu post trạng thái, vừa thấy nội dung liền chửi thề.

    Tiết Tễ Dương: Vô Dạng, cậu tìm người yêu là một kẻ có tiền?

    Mấy tấm thẻ kia đều là thẻ quốc tế, còn là thẻ VIP bạc, không có số tài sản nhất định cũng làm không được.

    Nếu nói An Vô Dạng ngay từ đầu không biết những tấm thẻ đó có gì đặc biệt, nhưng thấy nhiều người phản ứng như vậy, cậu cũng đoán ra không khác rõ ràng là mấy.

    Bất quá cũng không có trả lời tỉ mĩ.

    An Vô Dạng nói với bạn tốt: “Ha ha, cũng không phải của tớ.”

    Lúc Hoắc Vân Xuyên cướp lại di động, trực tiếp từ di động thiên sứ nhìn thấy câu trả lời này.

    “Em không phải nói muốn thừa kế tài sản của tôi sao?”

    Hiện tại cho cậu, cậu lại không cần.

    An Vô Dạng trốn ở trong chăn hự hự mà nói: “Cho bảo bảo thừa kế đi, tôi lấy chút tiền lãi là đủ rồi.”

    Hoắc Vân Xuyên chui vào trong ổ chăn tìm được cậu, cắn lỗ tai cậu nói: “Bảo bảo thì để cho tự nó đi kiếm.” Sau đó nói: “Cho em chính là của em, tôi sẽ không lấy về.”

    Thiên sứ phun ra một câu: “Như vậy không khách sáo nha.”

    “……” Hoắc tổng tài xoa xoa bảo bối nhỏ, đêm nay ước chừng ăn bốn cân đường.

    Chương 59

    An Vô Dạng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn để cho Hoắc Vân Xuyên cất lại mấy tấm thẻ ngân hàng quốc tế cao cấp kia.

    Thứ nhất là chính mình một ba ba ngốc manh, lúc không cẩn thận ném mất thẻ sẽ không đáng.

    Thứ hai là mang nhiều tiền ở trên người như vậy, bước đi cũng sẽ nguy hiểm hơn.

    Hoắc Vân Xuyên không có miễn cưỡng, hoặc có thể nói đã sớm biết An Vô Dạng là người như thế, không yêu danh cũng không yêu lợi, đơn thuần quá mức.

    Hắn yêu thích, bên cạnh đó cũng rất lo lắng, lỡ như An Vô Dạng gặp phải người xấu, trong vòng vài phút đã bị người ăn sạch sành sanh.

    May mà thiên sứ số hên, gặp được người ở quán bar vào buổi tối ngày hôm ấy, là chính mình, bằng không…

    Chuyện về sau, Hoắc Vân Xuyên lắc đầu một chút cũng không muốn nghĩ, bởi vì chuyện đó không thể nào xảy ra được.

    Cũng giống như những năm trước, từ nửa tháng đầu năm đến nguyên tiêu, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh chóng.

    Trong lúc người khác thu dọn valy hành lý trở lại trường học, An Vô Dạng sinh hoạt vẫn cứ không có gì khác như lúc ăn tết.

    Tiết Tễ Dương: Anh em tốt của cậu ngày mai trở lại trường, cậu có ở trường học không? Đưa địa chỉ cho tớ, tớ gửi cho cậu chút đồ ăn ngon.

    An Vô Dạng đau đầu, trả lời cậu: “Đừng gửi, tớ gần đây đang giảm béo”.

    Tiết Tễ Dương:???

    Tiết Tễ Dương:…

    An Vô Dạng giảm béo?

    Ôi trời ạ.

    Tiết Tễ Dương nhớ tới, thằng nhóc này gầy gò đến mức chỉ còn lại một bộ xương khô.

    Mới bao nhiêu tháng không gặp, mình đã gầy xuống đối phương lại mập lên.

    An Vô Dạng yên lặng mà không nói gì, chỉ là gửi cho bạn tốt một tấm ảnh chụp đôi chân của mình.

    Chỉ nhìn thấy hai bàn chân mập mạp của cậu, mười đầu ngón chân tròn vo mà nhét chung một chỗ.

    Phía trước là một con số làm người khiếp sợ.

    Tiết Tễ Dương đôi mắt trợn thật lớn: “Con mẹ nó, 153, cậu ở trường học ăn thức ăn cho heo hay là Jinkela(*)?”

    (*) Jinkela là một hãng phân bón của Mỹ

    An Vô Dạng: “…”

    Tiểu Béo cũng là từ mập mạp mà ra, tự nhiên rõ ràng tâm trạng của người béo.

    Cậu sợ sệt đụng vào vết thương đau đớn của bạn tốt, liền không hề nói gì.

    Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Tễ Dương thu dọn xong hành lý của mình, được tài xế trong nhà đưa đi trường học.

    Chính mình hự hự mà nhấc theo một cái valy đồ đạc gần 26 tấc, bò lên trên lầu ba.

    Tiết Tễ Dương mở ra cửa phòng 303, người ở bên trong kinh ngạc mà nói: “Sớm như vậy đã trở về trường?” Sau đó nhìn thấy valy trong tay cậu, chau mày: “Tại sao không gọi tôi giúp cậu xách?”

    “Lầu ba mà thôi, chút chuyện nhỏ…” Tiết Tễ Dương thở hồng hộc, vừa nói: “Chỉ với cánh tay gầy gò đôi chân gầy gò kia của cậu…”

    Lời còn chưa nói xong, Tạ Nhiễm lại đây, một tay dễ dàng mà nhấc lên valy, giúp cậu dời vào trong phòng.

    “…” Tiết Tễ Dương nuốt một ngụm nước bọt, không dám tiếp tục nói bạn học Tạ Nhiễm nhà người ta cánh tay gầy chân gầy nữa.

    “Còn hai ngày mới khai giảng, cậu về trường học sớm như vậy?” Tạ Nhiễm kỳ quái, dù sao Tiết địa chủ là người địa phương mà.

    Y thuận tiện ngựa quen đường cũ mở ra valy, giúp đối phương sắp xếp đồ đạt.

    Đây là chuyện trong phận sự của Tạ Nhiễm, bởi vì Tiết Tễ Dương bỏ tiền mời y chăm sóc sinh hoạt hàng ngày, một tháng hai ngàn.

    “Ừm…” Tiết Tễ Dương không được tự nhiên, ngồi xuống ở trước mặt bàn học của mình, mở máy vi tính ra chơi trò chơi.

    Tạ Nhiễm thu dọn xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu.

    Nói thật Tiết Tễ Dương là loại con cháu có tiền mà Tạ Nhiễm ghét nhất, tay chân không chuyên cần ngũ cốc không phân biệt được, trừ ăn uống chơi bời ra, thành tích không có trở ngại, cơ hồ không còn gì khác.

    “Tôi đem theo rất nhiều đồ ăn, cậu đói bụng có thể ăn, không cần khách sáo với tôi.” Tiết Tễ Dương đeo tai nghe lên trước khi chém giết, nói một câu.

    Tạ Nhiễm biết cậu nói chuyện với chính mình: “Ồ.”

    Nhìn thấy còn có trái cây tươi rói, rửa sạch sẽ dùng nước nóng ngâm qua, đưa tới trong tay đối phương.

    Tiết Tễ Dương ăn một quả nho mang nhiệt độ: “Fuck…” Khiếp sợ xong cậu ăn liền mấy quả: “Ai, lại còn có cách như thế này, cậu thực sự là nhân tài a, Tạ Nhiễm.”

    “… Quần này tại sao còn ướt?” Tạ Nhiễm nâng một bao quần lên hỏi.

    Người kia lại đang chơi game không có phản ứng.

    Y mím môi một cái, chính mình cầm đi giặt một lần nữa mới phơi lên.

    Bạn học Tạ Nhiễm có thói quen chăm sóc một người, ước chừng bắt đầu từ năm còn là sinh viên đại học năm nhất.

    ~

    Ngày sinh dự tính của An Vô Dạng là vào trung tuần tháng tư, bất quá bác sĩ đề nghị, thai nhi được ba mươi tám tuần người nhà có thể chọn ngày sinh mổ (c-section).

    Sau khi Hoắc gia mọi người thương lượng xong, nhất trí cho rằng tình huống bảo bảo tốt đẹp, cần phải chờ bé con tự mình đòi ra.

    Khi thật sự tiến vào tuần thứ ba mươi tám, bọn họ quyết định kiên trì chờ đợi, nhưng lại có vẻ đặc biệt sốt ruột.

    Hôm nay là ngày mang thai thứ 265, đã xác thật tiến vào tuần ba mươi tám.

    Bụng An Vô Dạng vẫn không có động tĩnh gì, bảo bảo bên trong lại giống như lúc thường, lúc nên đá cái bụng thì đá cái bụng, lúc nên vươn mình thì vươn mình.

    Cậu ngày hôm nay mới cân, cân nặng mới nhất ghi chép là gần 155 cân (75.25k).

    So với trước khi mang thai mập thêm hơn ba mươi cân.

    Bất quá trên mặt vẫn gầy, thịt toàn bộ lớn thêm ở trên bụng, trên cái mông.

    Dự kiến có thể sau khi An Vô Dạng dỡ hàng, vẫn là vóc người gầy gò mảnh khảnh.

    “Ừm, ngày hôm nay vẫn như cũ, mới vừa cho em ấy ăn một cái bánh pudding…” Hoắc Vân Xuyên đang nghe điện thoại của Chương Nhược Kỳ, mấy ngày gần đây ba mẹ nhiều lần gọi điện thoại lại đây dò hỏi.

    Hắn và mẹ đồng thời trò chuyện, đôi mắt một giây không rời, nghiêng đầu nhìn thiếu niên ngồi ở trên ghế sa lon ăn đồ ăn.

    “Vân Xuyên, bụng Dạng Dạng lâu như vậy còn không có động tĩnh, không bằng phẫu thuật đi.” Giọng nói Chương Nhược Kỳ nghiêm nghị, nói: “Dạng Dạng dù sao cũng là tình huống đặc thù, bác sĩ không thể dự đoán như trường hợp thông thường.”

    Nếu như bảo bảo vẫn luôn không muốn ra, bà sợ hãi nán lại lâu sẽ gặp nguy hiểm.

    Hoắc Vân Xuyên trầm mặc một lúc lâu, mới trả lời: “Ngày hôm qua con hỏi Thiếu Phi, hắn đề nghị hãy quan sát thêm hai ngày.”

    Chương Nhược Kỳ hỏi: “Nếu như hai ngày nữa lại không có động tĩnh thì phẫu thuật?”

    Hoắc Vân Xuyên lúc này không lo lắng nhiều: “Ừm, hai ngày nữa không có động tĩnh thì phẫu thuật.”

    Lúc bọn họ thương lượng vấn đề, An Vô Dạng vểnh tai lên nghe một chút.

    Xác thực, bảo bảo đã được ba mươi tám tuần, coi như hiện tại phẫu thuật cũng là một đứa nhỏ đủ tháng.

    Cậu lẩm bẩm nói: “Con làm sao còn không muốn đi ra chứ?”

    An Vô Dạng ăn xong pudding caramel trong tay, nhẫn nhịn khổ cực khi bị đau lưng cùng tê chân, lén lút ở trong phòng đi nhiều thêm hai bước.

    Trên mạng nói như vậy có lợi khi sinh con.

    Hoắc tổng tài phát hiện An Vô Dạng đi dọc theo chân tường, rõ ràng mặt mày khó chịu còn không chịu ngồi xuống.

    Tim hắn bị đâm đến nhói đau, lập tức đi tới dìu An Vô Dạng: “Đừng lộn xộn, lên trên ghế salông ngồi.”

    “Không sao, tôi đi mà.” An Vô Dạng không chịu ngừng, cậu vô cùng quật cường mím môi: “Bảo bảo còn trong bụng lười biếng đây, tôi phải nhắc nhở bé nên đi ra rồi.”

    Hoắc Vân Xuyên nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó nhíu mày nói: “Chớ ngu ngốc, mau ngồi xuống.”

    Tay hắn sức lực lớn, lại không dám dùng sức.

    Tốt xấu khuyên một hồi, mới đem An Vô Dạng khuyên trở lại.

    “Bảo bảo quá lười biếng rồi, “An Vô Dạng nhìn hắn nói: “Không bằng nhũ danh gọi là Đại Lãn đi?”

    Hoắc lão nam nhân giật giật khóe miệng, mỗi khi lúc này liền có thể cảm giác được khoảng cách nhỏ hơn một con giáp so với mình, là chân thật tồn tại.

    Thế nhưng đối phương yêu thích, hắn cũng chìu theo: “Tốt, em cao hứng là được.”

    Nhưng mà An Vô Dạng chỉ nói đùa, cũng không phải thật sự coi trọng cái tên “Đại Lãn” này: “Không tốt, gọi bảo bảo là Đôn Đôn đi, đôn hậu thành thật, giống như tôi.”

    Hoắc Vân Xuyên chung quy không làm mặt nghiêm túc được, thở phì một tiếng, hạ giọng bật cười.

    Hắn cười xong sau đó sờ sờ mặt: “Tốt lắm, gọi Đôn Đôn.”

    Mấy tháng này vui sướng, khiến Hoắc đại thiếu cảm giác ba mươi năm đầu đời cơm ngon áo đẹp, đều là vô nghĩa.

    Mãi đến khi gặp được thiên sứ, tất cả mọi thứ mới trở nên rộng rãi sáng sủa.

    “Dạng Dạng.” Hoắc Vân Xuyên chân thành nói: “Chúng ta nhất trí rằng, nếu như hai ngày sau bảo bảo vẫn không có động tĩnh, liền bắt đầu phẫu thuật, em có ý kiến gì hay không?”

    “Không có.” An Vô Dạng nói: “Tôi nghe lời anh, anh quyết định là được rồi.”

    Buổi tối ngày 15 tháng 4, trong buồng tắm.

    An Vô Dạng không kể là cúi đầu nhìn hay là nhón chân nhìn, đều không thấy chân của mình, đã sớm bị Hoắc Vân Xuyên tước đoạt quyền lợi tự mình tắm rửa.

    Mỗi lần ở trước mặt Hoắc Vân Xuyên cởi sạch, An Vô Dạng liền coi mình là một con heo…

    Ừm, mỗi cái giơ tay nhấc chân là khiêng xuống một cái móng heo!

    “Nước ấm thế nào?” Hoắc Vân Xuyên khống chế cho hô hấp đều đều, trên mặt một mảnh bình tĩnh tự nhiên.

    “Có thể.” Thiếu niên trả lời âm thanh nhỏ giống như con muỗi kêu.

    Hoắc Vân Xuyên giúp An Vô Dạng lau xong mặt cùng các nơi trên người, trong tay cầm khăn mặt, đi đến vị trí tư mật.

    Mặt thiên sứ ửng hồng mịt mờ trong sương mù, nóng bừng bừng.

    Nam nhân giúp đỡ tắm rửa coi tình huống mà xác định, thỉnh thoảng trong quá trình tắm rửa thiếu niên có phản ứng sẽ giúp đỡ phóng thích.

    Nhưng không có trải qua nhiều lần, số lần khống chế khoảng một tuần một lần.

    Hoắc Vân Xuyên tuần này đã chạm vào đối phương một lần, trước mắt nhìn thấy tiểu khả ái bị chính mình cọ đứng lên, chỉ là dời ánh mắt.

    “Vân Xuyên…” An Vô Dạng nắm lấy tay vịn trên vách tường chuyên lắp đặt dành cho cậu, run rẩy mà kêu một câu.

    Người đàn ông thấp giọng nói: “Nhịn một chút.”

    An Vô Dạng bám trên ngạch tường, âm thanh run rẩy mà nói: “Không phải a…”

    Hoắc Vân Xuyên phát hiện chân cậu run rẩy, trong lòng đặc biệt không biết làm sao: “Ừm, vậy đợi thêm một chút, đi lên trên giường.”

    Hắn rất nhanh liền mềm lòng, vô cùng không có nguyên tắc.

    “Không thể chờ được nữa” An Vô Dạng khóc chít chít mà nói: “Tôi đau bụng…”

    Hoắc Vân Xuyên: “…”

    Hoắc Vân Xuyên hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy kéo xuống một cái khăn tắm, không nói hai lời bọc lấy phía trước thiếu niên, trước tiên đưa lên giường.

    “Dạng Dạng, rất đau phải không?”

    An Vô Dạng chỉ là đau đớn, bây giờ còn không phải đặc biệt khó chịu.

    Cậu nằm ở trên giường nói: “Bây giờ còn chưa có quá đau, anh nhanh lên chuẩn bị một chút.”

    Hoắc Vân Xuyên coi như bình tĩnh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho bệnh viện, liên hệ với bác sĩ chính mình đã hẹn trước.

    Sau đó hắn tìm ra quần áo mặc vào cho An Vô Dạng, quần, vớ, mũ, bao đến chặt chẽ, chỉ còn lại hai con mắt.

    Bên ngoài trời còn tối, khí trời có hơi lạnh.

    Hoắc Vân Xuyên qua lại hai chuyến, trước tiên thu dọn xong đồ dùng của An Vô Dạng chuyển xuống trước, một chuyến cuối cùng lại đến ôm An Vô Dạng.

    Trước khi khởi động xe, điện thoại Hoắc Vân Xuyên vang lên.

    “Mẹ, Dạng Dạng đau bụng, con bây giờ cùng em ấy đi bệnh viện.”

    Hoắc Vân Xuyên một trận binh hoang mã loạn, dốc hết toàn lực.

    Sau nửa giờ, đã đến bệnh viện.

    Bên này đã sắp xếp người đợi sẵn, bọn họ vừa đến sẽ đưa vào phòng bệnh đặc biệt, bác sĩ lại đây quan sát.

    An Vô Dạng đang rơi vào trạng thái đau đớn, chưa có xuất huyết, tình huống tạm thời không nghiêm trọng lắm.

    Bác sĩ sau khi xem nói: “Hai vị xin chờ một chút, ký xong tài liệu, chúng ta là có thể bắt đầu giải phẫu.”

    Quá trình chờ đợi chuẩn bị tư liệu, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

    Hoắc Vân Xuyên bàn tay siết chặt tay An Vô Dạng: “Đừng sợ, một lát ngủ một giấc dậy là xong rồi, sẽ không đau.”

    An Vô Dạng sau khi nhẫn nhịn một làn sóng đau đớn, trên mặt chung quy có chút tái nhợt: “Ừm.” Lại là không muốn nói chuyện nhiều.

    Trong phòng bệnh, rất nhanh liền đi vào mấy người, là ba mẹ Hoắc Vân Xuyên, còn có ông cụ Hoắc.

    “Dạng Dạng.” Bọn họ hạ thấp giọng, hết sức cẩn thận kêu tên cậu.

    Nhìn thấy thiếu niên nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, họ đau lòng vô cùng.

    An Vô Dạng nhìn từng người bọn họ kêu lên một lần, vốn là trên mặt còn cười rất vui, kết quả đau đớn lại bắt đầu.

    “Này, bác sĩ đâu?” Hoắc Kiêu hỏi.

    “Đi chuẩn bị cam kết phẫu thuật” Hoắc Vân Xuyên nói, ngồi ở chỗ đó quýnh quáng, cũng không dám chạm vào bụng An Vô Dạng.

    Cũng may, bác sĩ lập tức tới rồi, cầm trong tay một xấp tư liệu: “Hoắc tiên sinh, tôi nói với anh một chút về cam kết này…”

    “Tốt.” Hoắc Vân Xuyên đứng lên.

    Bọn họ đến bên cạnh ký cam đoan, ba cha con Hoắc gia ngồi ở bên giường.

    Mọi người quá đau lòng, trái lại không biết nói lời gì cho phải, chỉ là nói An Vô Dạng đừng sợ, tất cả mọi người đều ở đây.

    Lúc này An Vô Dạng tâm tình căng thẳng, vẫn luôn mím môi, đặc biệt hiện ra yên tĩnh.

    Ký xong thỏa thuận, cậu lập tức được đẩy tới phòng mổ.

    Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn đi cùng, nắm chặt tay An Vô Dạng không buông ra.

    Sau khi đi vào còn phải gây mê, qua một quãng thời gian rất dài.

    An Vô Dạng nhìn bác sĩ ở bên cạnh bận đến bận đi, từ từ cũng không khẩn trương nữa, quay đầu dùng đôi mắt cực kỳ tỉnh táo nhìn Hoắc Vân Xuyên.

    Dáng dấp lặng thầm như vậy, Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy trong lòng nhói nhói ê ẩm đau.

    “Không sao, đừng sợ.” Hắn nói như vậy, ôm đầu An Vô Dạng, lén lút chớp chớp đôi mắt chua xót.

    An Vô Dạng giơ tay lên, sờ sờ mặt Hoắc Vân Xuyên.

    Bắt đầu gây mê thân thể một chút, cậu nhịn không được nước mắt lưng tròng, ai nha kêu một tiếng.

    Hoắc tổng: “…”

    Sau đó thuốc mê tiêm vào xương cột sống có hiệu lực, bác sĩ để cho An Vô Dạng ngủ một giấc.

    Hoắc Vân Xuyên chính mắt thấy toàn bộ quá trình, trên mặt đặc biệt khó chịu.

    May là, quá trình giải phẫu thập phần thuận lợi, nửa giờ sau, bảo bảo cất tiếng khóc vang dội trong phòng mổ.

    Ba cha con Hoắc gia canh giữ ở ngoài cửa chờ đợi, thần kinh căng thẳng nháy mắt buông ra.

    Ông cụ Hoắc nhẹ giọng nói: “Nhất định cha con phải bình an nha.”

    Hai vợ chồng Hoắc Kiêu nhìn nhau, từng người trên mặt vui buồn trộn lẫn, dù sao trước mắt còn chưa biết tình huống.

    Tiếp tục nóng lòng mà đợi khoảng hai mươi mấy phút sau, bác sĩ cùng y tá đẩy giường bệnh đi ra, phía trên là An Vô Dạng đang nằm cùng bảo bảo nhỏ vừa ra đời.

    Bây giờ phải chuyển đến phòng bệnh.

    Hoắc Vân Xuyên sau khi gật gật đầu với ba mẹ ông nội, mọi người lặng lẽ mà theo ở phía sau, không ồn ào cũng không cản đường.

    Bác sĩ cùng y tá sắp xếp cho hai cha con An Vô Dạng cẩn thận xong, đứng ở bên giường tỉ mĩ dặn gia đình, bệnh nhân mới vừa làm xong giải phẫu, có rất nhiều thứ cần chú ý.

    An Vô Dạng mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên tai nghe thấy chính là giọng nói của bác sĩ.

    Sau đó cậu trong lòng dường như có linh cảm, xoay đầu đến bên cạnh, liền thấy một khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng, thịt thịt, xấu xấu…

    An Vô Dạng lại lập tức cong cong con ngươi nở nụ cười.

    “Đôn Đôn a…”

    Ông cháu Hoắc gia bốn người ở bên cạnh nhìn, có chút không nhịn được, trong nháy mắt cúi đầu lau nước mắt.

    Bởi vì họ nhìn thấy bản thân An Vô Dạng rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ.

    Chương 60

    Hoắc đại tổng tài canh giữ ở bên trái An Vô Dạng, cũng chính là bên cánh tay An Vô Dạng truyền nước biển.

    Do mùa xuân ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, hai bàn tay dày rộng ấm áp của hắn, một cái lót ở dưới cánh tay đang truyền nước biển của thiên sứ, một cái nhẹ nhàng vuốt ve sờ lên mái tóc mềm mại của cậu.

    Hai con mắt Hoắc Vân Xuyên sâu lắng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con trai ngốc đang ngủ, phần lớn thời gian đều xem An Vô Dạng.

    Lúc bác sĩ căn dặn những điều cần chú ý, thiên sứ khoan thai tỉnh lại, ánh mắt còn chưa tập trung, đã không kịp chờ đợi xoay qua chỗ khác nhìn con trai, còn cười vui vẻ.

    “Dạng Dạng…” Hoắc Vân Xuyên không biết vì sao cảm thấy viền mắt chính mình có chút nóng.

    “A?” An Vô Dạng dựa theo phương hướng của thanh âm, quay đầu nhìn thấy người mà mình tín nhiệm ỷ lại, vui vẻ nói: “Mau nhìn bảo bảo.”

    … Sau đó cậu liền xoay qua chỗ khác tiếp tục ngắm bảo bảo.

    Hoắc Vân Xuyên cùng ba mẹ ông nội đều nở nụ cười, Dạng Dạng nhà bọn họ luôn dễ thương làm người thích như thế.

    Bác sĩ điều trị chính cũng mừng thay cho bọn họ, biết ba ba bảo bảo là bạn tốt của Tưởng Thiếu Phi, đã nói chúc mừng không ít.

    Bác sĩ nói: “Hiệu lực của thuốc gây mê còn phải duy trì 24h, thời điểm đó coi tình huống mà xác định, nhìn lại một chút xem có cần tiêm thuốc giảm đau hay không, hiện tại liền nghỉ ngơi trước đi.”

    Hoắc gia mọi người: “Được, cảm ơn bác sĩ, cực khổ rồi.”

    Bọn họ liên tục nói tạ ơn bác sĩ, sau đó Hoắc Kiêu đưa bác sĩ ra ngoài cửa.

    “Dạng Dạng, vết mổ của con bây giờ có đau không?” Chương Nhược Kỳ nhẹ giọng hỏi, trên đôi mắt ướt át ửng hồng mơ hồ có thể thấy được.

    “Hiện tại không đau” An Vô Dạng nói, dùng tay phải khó khăn sờ sờ đầu bảo bảo: “Nó là bé trai sao?”

    Ông nội Hoắc cùng Hoắc Vân Xuyên đồng thời trả lời: “Là bé trai, ba kí chín.”

    Còn chút nữa là nặng đến bốn kí.

    Bác sĩ nói, dùng vóc người gầy gò như vậy của An Vô Dạng, có thể mang một đứa nhỏ nặng như vậy, đã coi là cực hạn.

    Hoắc Kiêu vẫn đứng bên cạnh vợ, khắp khuôn mặt là biểu cảm tha thiết đối với con dâu cùng cháu đích tôn: “Dạng Dạng, con là đại công thần, ba ba cảm ơn con, đã ban tặng cho chúng ta một đứa cháu đích tôn đáng yêu như thế.”

    Vừa nãy ngay cửa, một giây nhìn thấy hai thiên sứ nhỏ được đẩy ra khỏi phòng mỗ kia, cả nhà Hoắc gia lòng đều mềm nhũn.

    An Vô Dạng được khen mặt lộ vẻ ngượng ngùng, vội vàng nói: “Ngài quá khách khí…”

    Sau đó cậu cảm thấy được chính mình sau khi sinh Đôn Đôn, tâm lý thật sự nhẹ nhõm hơn không ít?

    “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ một giấc có được hay không?” Hoắc Vân Xuyên thấp giọng nói, thiên ngôn vạn ngữ tất cả đều chứa trong ánh mắt sâu thẳm, ôn nhu như thế nhìn An Vô Dạng.

    “Ừm” thiên sứ nghe lời gật gật đầu: “Vậy anh có muốn hôn nhẹ tôi hay không?”

    Hoắc Vân Xuyên không nói hai lời, môi ấm áp hôn lên cái trán thiên sứ, đến đôi mắt, đến hai má, đôi môi, ôn nhu hôn một lần.

    Ba cha con Hoắc gia: “…” Thức thời dời ánh mắt, toàn bộ bắt chuyện trên người bảo bảo.

    Càng xem càng vui vẻ: “Đôn Đôn đứa nhỏ này thật rắn chắc, khuôn mặt giống y như đúc Vân Xuyên khi còn bé, quả thực là một cái khuôn in ra.”

    “Không phải đâu” Ông cụ Hoắc quan sát chốc lát, nở nụ cười nói: “Bất quá miệng khá giống Dạng Dạng, lớn lên thực sự dễ nhìn.”

    “Khát không?” Hoắc Vân Xuyên ở bên tai người yêu lẩm bẩm.

    “Không khát.” An Vô Dạng lặng lẽ nói với hắn.

    Ba mẹ bên kia đang xem đứa nhỏ, bầu không khí trong phòng ấm áp vui vẻ, mãi đến khi một tiếng khóc to rõ vang lên.

    “Nha oa…” Đôn Đôn khóc lên khí lực mười phần, có thể so với tiếng còi xe ô tô.

    Khuôn mặt nhỏ của bé khóc đến nghẹn ngào, khiến nhóm người lớn trong phòng hoảng loạn một trận.

    “Em xem trước một chút nó có phải tiểu không” Chương Nhược Kỳ đến cùng có kinh nghiệm, dặn dò chồng nói: “Anh đi tìm bình sữa của bảo bảo ra, dùng nước sôi tiêu độc, chuẩn bị pha sữa bột.”

    “Được.” Hoắc Kiêu tìm ra đồ của bọn họ, một cái thùng to cực đại để chứa đồ, bên trong đều là đồ của bảo bảo cùng An Vô Dạng.

    Ông cụ lùi qua chỗ khác một chút ngồi lên trên giường, nhường vị trí cho con dâu xem đứa nhỏ.

    Người một nhà mỗi người chăm lo nhiệm vụ của mình, tiến hành rất có trình tự.

    “Nó khóc to thật a.” An Vô Dạng nằm ở bên cạnh bảo bảo, chỉ cảm thấy màng tai có chút rung động.

    Dáng dấp như vậy xem ra là không có cách nào ngủ.

    Hoắc Vân Xuyên cười khẽ, tay phải vượt qua ngực An Vô Dạng, nâng đỡ bàn tay nhỏ bảo bảo nắm thành quả đấm.

    Sau đó chuyện thần kỳ đã xảy ra, bảo bối nhỏ khóc rất thảm thiết từ từ không khóc nữa.

    Chỉ là trên mặt mang theo giọt nước mắt, miệng nhỏ có nhịp điệu mà mấp máy, vừa nhìn đã biết là đòi ăn.

    “Bảo bảo không tè dầm.” Chương Nhược Kỳ một lần nữa mặc lại tả lót cho Đôn Đôn, nhỏ giọng dỗ dành nói: “Nhất định là đói bụng, bà nội lập tức pha sữa bột cho con a, đừng có gấp.”

    Hoắc Kiêu tay chân bận rộn luống cuống, hận không thể lập tức pha xong sữa bột, để cho cháu nội bé bỏng của mình uống một bình sữa ấm.

    “Ha ha ha.” Ông cụ Hoắc nhìn không chớp mắt, thực sự vui vẻ.

    “Dạng Dạng có đói bụng hay không?” Ông không chỉ có nghĩ đến chắt trai vừa ra đời, cũng thời khắc chăm chú đến cháu dâu tối nay đã rất cực khổ.

    An Vô Dạng đang nhìn bảo bảo, nghe vậy trả lời: “Ngược lại thật là có hơi đói bụng…”

    Mấy người bên cạnh lập tức nói: “Chức năng dạ dày Dạng Dạng còn không có khôi phục, nhất định phải qua 24h mới có thể tiêu hóa, ông cụ, ông cũng đừng làm Dạng Dạng thèm.”

    Nhìn thiếu niên đói bụng lại không thể ăn đồ ăn, trong lòng bọn họ kỳ thực không dễ chịu.

    Bởi vì An Vô Dạng rất nghe lời, không thể ăn thì không ăn.

    “Được được được.” Ông cụ Hoắc lẹ mồm nói, sau đó ngậm miệng lại.

    Hoắc Vân Xuyên hít vào một hơi thật sâu, nói thế nào An Vô Dạng cũng do hắn cẩn thận từng li từng tí một nuôi chín tháng, làm gì có lúc nào để cho đối phương đói bụng qua chứ.

    Nhưng hiện tại ngay cả ăn cơm đều ăn không nổi.

    “Không sao, cũng chỉ 24h, con nhịn một chút là tốt rồi.” An Vô Dạng nói.

    Sau đó Hoắc Kiêu pha xong sữa bột, tha thiết mà mang bình sữa lại đây đút cho Đôn Đôn bú.

    “Ai ya, có thể bú sữa rồi, nhanh há miệng ra…” Chương Nhược Kỳ cầm qua bình sữa trong tay chồng, tự mình làm mẫu tư thế chính xác cách cầm bình sữa cho bú thế nào.

    Đầu tiên ôm đứa nhỏ lên, đặt chếch vào trong khuỷu tay một chút, lúc bú sữa tránh khiến cho bảo bảo nằm thẳng.

    Vật nhỏ nghe mùi sữa thơm, theo bản năng há miệng ra, ngậm vào núm vú cao su mềm mại, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà bắt đầu hút sữa.

    Bảo bối nhỏ uống sữa xong, rốt cục mở mắt ra.

    Đó là một đôi mắt to tròn hồn nhiên, như tỏa ra ánh sáng lung linh của lưu ly, đáng yêu đẹp đẽ, hoàn toàn di truyền tất cả ưu điểm của hai người ba ba.

    Mọi người nhìn thấy hình ảnh này lòng đều mềm nhũn, đứa nhỏ hoạt bát khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là sẽ cao lớn cường tráng mang gen tốt.

    An Vô Dạng lòng cũng hóa mềm a, bất quá cậu còn nuốt nước miếng.

    Trong lúc mang thai uống sữa vào sẽ muốn ói, nhưng là bây giờ lại đói bụng đến bụng ục ục kêu.

    “Cái kia, Vân Xuyên, nếu không anh cho tôi uống một ly nước đi.”

    Hoắc Vân Xuyên: “…” Ngoại trừ đau lòng, chỉ có đau lòng.

    Hắn đút An Vô Dạng uống nước xong, ra ngoài một chút tìm bác sĩ điều trị chính, nói rõ tình huống của thiên sứ nhà mình: “Có phải là có thể ăn một ít thức ăn lỏng?”

    Bác sĩ đặc biệt bất ngờ, nói như vậy, bệnh nhân làm phẫu thuật bụng xong cũng sẽ không muốn ăn, thậm chí còn buồn nôn ói mửa.

    An Vô Dạng loại này vừa mổ xong lập tức muốn ăn là cực kỳ tốt, chưa từng thấy qua.

    Bác sĩ cười khổ: “Cái này không được, chỉ có thể nhịn một chút.”

    Hoắc tổng tài gương mặt tuấn tú lạnh lùng, không dám trở lại đối mặt với thiên sứ đang đói bụng.

    Trong phòng bệnh, Chương Nhược Kỳ nhẹ nhàng cho Đôn Đôn ăn no vỗ vỗ cho bé ợ lên: “Như vậy nè, lực đạo nhẹ nhàng vỗ vỗ một cái, bảo bảo sẽ không ọc sữa.”

    Những người đàn ông ở đây vội vàng gật đầu.

    Hóa ra chăm trẻ cần chú ý nhiều như vậy.

    Hoắc Vân Xuyên đứng ở cạnh cửa, nói với mẹ mình một câu: “Cảm ơn mẹ, tối nay Đôn Đôn giao cho ngài, con phụ trách chăm sóc Dạng Dạng.”

    Chương Nhược Kỳ kinh ngạc một trận, quay đầu lại nhìn con trai: “Đây là cháu của mẹ a, con thực sự là khách sáo quá rồi.” Bất quá nụ cười trên mặt lại rất chói lọi, hiếm thấy trong dĩ vãng.

    “Ừm” Hoắc Vân Xuyên đi về bên giường bệnh ngồi xuống, sờ sờ túi chườm nóng dưới tay An Vô Dạng đang truyền nước biển xem còn nóng hay không.

    Bảo bảo sau khi ăn no không khóc nữa, An Vô Dạng bên tai thanh tịnh, liền mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.

    Trong phòng mọi người thương lượng: “Như vậy tối nay Nhược Kỳ cùng Vân Xuyên ở lại phòng bệnh, ba và ông cụ đi về trước, ngày mai lại đây đổi cho hai người đi về nghỉ.”

    Hoắc Vân Xuyên trầm giọng nói: “Ngày mai dì bảo mẫu sẽ tới, lúc đó có chúng ta ở đây là được rồi, ba không cần đến.”

    Hoắc Kiêu giật mình: “Con không đi về nghỉ sao?”

    Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu: “Không cần.”

    Ánh mắt mọi người tuy rằng phức tạp, ngược lại cũng không ai phản đối quyết định của hắn, dù sao đây cũng là đứa con của hắn, bạn đời của hắn.

    Sau đó hai cha con Hoắc Kiêu liền rời khỏi bệnh viện.

    “Dạng Dạng đang ngủ?” Chương Nhược Kỳ ôm cháu nội ở trong phòng đi hai vòng, phát hiện đứa nhỏ trong lồng ngực cùng ba ba của đứa nhỏ đều đang ngủ, liền nhẹ giọng nói: “Vân Xuyên, con muốn ôm một chút không?”

    Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu, nhấc lên hai tay về hướng mẹ của mình.

    Chương Nhược Kỳ đem cháu nhỏ, giao vào trong khuỷu tay con trai, thần sắc vô cùng cảm động.

    Hoắc đại tổng tài dùng một tư thế thập phần bạo ngược ôm con trai, đặt trên đùi, một cái tay khác, vẫn cứ ôn nhu vuốt ve thiên sứ của hắn.

    “…” Chương Nhược Kỳ dở khóc dở cười, thế nhưng lại không dám cướp lại cháu nhỏ.

    Bé con chừng hai canh giờ liền đòi ăn một lần.

    Chăm sóc đứa trẻ vừa ra đời, là một sự tình rất dày vò người.

    Chương Nhược Kỳ ngồi ở trên giường ngủ gật, bên tai nghe thấy tiếng khóc của cháu nhỏ, mới vừa vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy pha sữa bột, liền thấy con trai đã dậy động tác cứng ngắc mà cầm bình sữa, cơ hồ lập tức pha xong.

    “Ngài ngủ tiếp đi.” Hoắc Vân Xuyên quay đầu nhìn thấy sự kinh ngạc của mẹ, nhỏ giọng nói một câu, sau đó khuấy sữa.

    Mấy phút sau, hắn ôm lấy bảo bối nhỏ Đôn Đôn gào khóc đòi ăn, ngồi ở bên giường vô cùng cẩn thận cho con bú sữa, động tác ngốc nghếch lại ôn nhu, thậm chí còn biết vỗ vỗ cho bé ợ hơi…

    Chương Nhược Kỳ xoa xoa con mắt, hiện ra trợn mắt ngoác mồm: “…”

    Bà cảm thấy rất khiếp sợ, đồng thời cũng có thể nói là hết sức an ủi.

    Việc này nếu như là đặt vào lúc bốn, năm năm trước, căn bản là quá sức hoang đường*.

    (*) 天方夜谈: thiên phương dạ đàm.

    Bạn nhỏ Hoắc Đôn Đôn, bú xong sữa do tổng tài ba ba đút, ợ một tiếng no nê, ở trong lồng ngực tổng tài ba ba tròn xoe đôi mắt không chịu ngủ.

    “Nhìn ba sao?” Hoắc Vân Xuyên đối diện với con trai, ôm lấy bé đôi môi mỉm cười, đùa bew nói: “Gọi ba ba.”

    Chương Nhược Kỳ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà: “Phốc phốc…” cười một tiếng.

    Bộ mặt ngốc của con trai, ngày hôm nay nhờ phúc của An Vô Dạng cùng cháu nhỏ, dĩ nhiên thấy được.

    “…” Hoắc đại tổng tài thu lại khuôn mặt tươi cười, khôi phục dáng vẻ lúc thường.

    “Khụ.” Chương Nhược Kỳ dời tầm mắt, như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Bảo bảo lâu như vậy không đi tiểu, con xem cái mông nhỏ một chút coi ướt không…”

    “Ừm.” Hoắc Vân Xuyên đáp một tiếng, thả xuống cục thịt tròn vo đang mở to con mắt nhìn, mở ra tã lót nhỏ của con trai kiểm tra.

    Cái mông nhỏ của con trai khô mát, được y tá thoa phấn rôm, ở giữa một thứ nho nhỏ tượng trưng của nam tử hán, sau khi tiếp xúc với không khí, đột nhiên nhắm ngay ba ba bé phun ra một dòng nước tiểu…

    Chương Nhược Kỳ trừng mắt: “Đứa nhỏ này…”

    Sau đó xem biểu tình của con trai, tựa hồ cũng không giận.

    Ống tay áo Hoắc Vân Xuyên bị nước tiểu con trai làm ướt không tính, giọt nước thuận theo ống tay áo làm ướt cả tay.

    Hắn quay người tìm ra khăn giấy lau khô ráo, phảng phất như dính ở trên tay không phải nước tiểu, mà chỉ là nước thông thường…

    Một lần nữa mặc vào tã lót cho con trai, đôi mắt mở to ôm đến bên người An Vô Dạng để đàng hoàng, Hoắc Vân Xuyên mới đứng dậy vào phòng tắm rửa tay.

    “…” Chương Nhược Kỳ nhỏ giọng khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy được tất cả những thứ này khả năng đều là số trời đã định.

    Trước đây Hoắc Vân Xuyên là một người khiết phích, không nói nước tiểu, cho dù là đi trên đường quần áo bị dính nước mưa, cũng sẽ rất khó chịu.

    “Vân Xuyên?” An Vô Dạng sau khi tỉnh lại lần nữa, phát hiện bên người mình không ai.

    Chương Nhược Kỳ nghe thấy âm thanh, bận rộn đáp: “Dạng Dạng, con đã tỉnh? Muốn uống nước sao?”

    Lời bà còn chưa nói hết, liền nhìn thấy thân ảnh con trai, như một cơn gió xuất hiện ở bên người An Vô Dạng, đồng thời đang khom lưng hỏi han ân cần.

    Yêu thương của con trai thật làm người ước ao.

    Chương Nhược Kỳ nhớ tới lúc mình cùng chồng hẹn hò nói chuyện yêu đương, ngọt ngào cũng giống như một tràng pháo hoa.

    An Vô Dạng nhìn bà nội bảo bảo, rồi nhìn ba ba bảo bảo: “Tôi… tôi muốn đi phòng rửa tay.”

    Hoắc Vân Xuyên thẳng eo lên, kéo mành bên giường lên, sau đó từ gầm giường lấy ra một cái bô.

    An Vô Dạng lần đầu tiên sử dụng thứ này, mặt đỏ rần.

    Đặc biệt lúc bị nắm lấy nơi kia, đối phương nhẹ giọng nói một câu: “Có thể tiểu.”

    An Vô Dạng nhắm về phía cái bô tiểu xong, lúng túng đến không nói lời nào: “…” Chỉ là nhìn đối phương bận đến bận đi.

    Hoắc Vân Xuyên xử lý xong tay và cái bô, rửa sạch sẽ thả lại dưới gầm giường.

    “Còn muốn ngủ sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

    “Không muốn.” An Vô Dạng lắc đầu một cái, lại nói một câu: “Tôi đói đến ngủ không được.”

    Hoắc Vân Xuyên ngẩn người tại chỗ, im lặng ước chừng khoảng ba giây đồng hồ…

    Một phút chốc sau, hắn không thể làm gì khác hơn là nói ra: “Vậy em lại uống nước, làm loãng hiệu lực của thuốc, có thể sớm ăn đồ ăn một chút.”

    Thiên sứ ngoan ngoãn nói: “Được.”

    Lại bị lừa gạt uống một ly nước ấm.

    Hoắc Vân Xuyên vô cùng không nỡ, thế nhưng cũng chỉ có thể thấp giọng dỗ dành thiên sứ đói bụng cho đến hết thời gian.

    Hơn một giờ sau con trai liền đói bụng, vì vậy An Vô Dạng trơ mắt mà nhìn Hoắc Vân Xuyên cho con trai uống sữa.

    Càng quá phận chính là, An Vô Dạng phát hiện bảo bảo vừa uống sữa còn chép chép miệng.

    Tủi thân đến muốn khóc

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu