Gả cho lão công nhà giàu – Chương 73-76

    1295

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu

    Chương 73

    Cứ tưởng rằng chỉ có minh tinh nghệ sĩ mới cần phải xây dựng hình tượng của mình trên weibo, thiếu niên đần độn mà nhét vào miệng mình một múi quýt ngọt, rồi đần độn mà nhai nát, nuốt xuống…

    Trong đầu lập tức nghĩ đến, loại quýt mắc mỏ được nhập khẩu này, quả thực rất ngọt.

    Mẹ chồng: “…”

    Đời này gặp phải một đứa con dâu ngốc manh ngốc manh, ngoại trừ kiên trì chờ đợi đối phương ăn xong quýt, còn có thể như thế nào.

    “Khụ khụ.” An Vô Dạng nói: “Đăng ký weibo đúng không? Vâng a, lúc lên sơ trung con có chơi, sau đó sợ sẽ ảnh hưởng đến học tập nên không chơi nữa.”

    Làm người tức giận chính là, cho dù không chơi weibo, học tra vẫn là học tra.

    Nói chuyện với mẹ chồng xong, An Vô Dạng trở lại phòng ngủ ngồi, cố gắng nhớ lại tài khoản weibo hồi sơ trung của mình.

    Tổng cộng suy nghĩ mười mấy phút, rốt cục cũng nhớ được tên người dùng cùng mật mã.

    Sau đó dựa theo lời dặn dò của mẹ chồng, gửi tài khoản cùng mật mã tới.

    Leng reng một tiếng, Chương Nhược Kỳ nhận được tin nhắn của con dâu, vừa nhìn…

    Tên tài khoản: Bàitậpthậtlàkhó2000.

    Mật mã tài khoản: 15062000.

    Quả nhiên là tài khoản của học sinh sơ trung, không gạt được người mà!

    Vậy cũng không có chuyện gì, sau khi Hoắc phu nhân đăng nhập vào tài khoản của An Vô Dạng, nhìn thấy một dòng cuối cùng của đối phương trên weibo.

    Bài tập thật là khó 2000: [ bức ảnh ] ngày hôm nay phát bài thi, điểm thi toán nhiêu đây [ bye bye ] sau này tôi không bao giờ chơi weibo nữa.

    Thời gian post là vào ngày 18 tháng 4 năm 2013.

    Đi xuống status thứ hai, An Vô Dạng mặc đồng phục học sinh sơ trung áo trắng quần xanh, ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp của bạn học mặt mày hớn hở, một cái tay khác giơ một cây hot dog nướng.

    Bài tập thật là khó 2000: Tiểu Béo anh em tốt của tôi, mời tôi ăn đồ nướng.

    Thiếu niên còn chưa bắt đầu học sơ trung, khuôn mặt nhỏ bé đường nét càng xinh đẹp nho nhã hơn so với sau khi trưởng thành, lộ ra một sự tinh xảo trẻ trung xinh đẹp.

    Càng xem càng cảm thấy mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, đồng thời còn có chút ngây thơ đáng yêu nữa.

    Hoắc phu nhân vừa nhìn tấm hình này, đặc biệt yêu thích, lập tức lưu về một tấm.

    Tiếp theo bỏ ra mấy phút, xem hết tất cả những status và không nhiều lắm những bức ảnh của An Vô Dạng.

    Bà phát hiện, một thứ cần phải xóa bỏ khỏi weibo đều không có, tất cả đều là hơi thở đặc biệt thuộc về một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.

    Đặc biệt ngây thơ chất phác, rất đơn thuần.

    Nói thí dụ như, bạn học mời cậu ăn món nướng là cậu đã đặc biệt vui vẻ; phiền não duy nhất chính là học tập khó khắn, thầy cô phê bình vân vân.

    Chương Nhược Kỳ xem đến say sưa mê mẩn, cũng không chuẩn bị đem lịch sử weibo của con dâu xóa bỏ.

    Ngược lại mới đúng nhất định phải giữ lại, nhất định phải giữ lại.

    Không lâu sau đó, cái tài khoản này trở về trong tay An Vô Dạng.

    Cậu phát hiện hết thảy đều không thay đổi, chỉ là trước cái tên bỏ thêm chữ V, danh sách bạn bè có thêm vài người.

    Không đúng, An Vô Dạng nhìn kỹ, giới thiệu tóm tắt cũng có thay đổi!

    Trước kia là bạn học nhỏ XX mười bốn tuổi, bây giờ là Dạng Dạng bảo bối nhỏ của Hoắc gia ở thủ đô.

    An Vô Dạng: “…”

    Vô cùng nghi ngờ mẹ chồng mình là ma quỷ.

    Chương Nhược Kỳ V: [ bức ảnh ] Dạng Dạng nhà chúng ta đẹp trai từ nhỏ đến lớn, mọi người nói có đúng hay không? @bài tập thật là khó 2000 V

    Là một người phát ngôn hào môn có độ nổi tiếng khá cao, tài khoản weibo của bà nguyên bản có gần cả triệu fan.

    Gần đây danh tiếng càng lên, đã tăng nhanh lên tới hai triệu.

    Một phần trong đó để ý bà! Chỉ là vì xem sự đáng yêu của An ngọt ngào!

    Cư dân mạng 1: “A a a! A a a a! Đồng phục học sinh shota!”

    Cư dân mạng 2: “Moe sắp phun máu, tại sao có thể ngọt như vậy?!”

    Cư dân mạng 3: “Bài tập thật là khó? Cái weibo này là của An ngọt ngào? Mịa nó a, rõ ràng là một cái weibo của một bé shota bình thường tẻ nhạt, tại sao tôi cảm thấy đáng yêu như thế?”

    Cư dân mạng 4: Tẻ nhạt nhưng rất moe +1!!

    Cư dân mạng 5: Có cảm giác như vừa thấy được Kim Mao hồi còn bé, vô cùng có cái cảm giác này, chỉ có một mình tôi thấy thế sao?

    Thiếu niên học tra cũng không biết xảy ra chuyện gì.

    Sau khi cậu đăng ký tài khoản, có chút mệt rã rời, vì vậy ôm gối ôm của mình, đi qua phòng em bé của Đôn Đôn, tìm con trai cùng nhau ngủ trưa.

    Dì Trương nhìn thấy An Vô Dạng lại tới nữa rồi, cười híp mắt bày ra một vị trí thật tốt: “Đôn Đôn hiện tại tỉnh rồi, cậu có muốn cùng bé chơi một chút hay không?”

    An Vô Dạng nguyên bản rất buồn ngủ, nghe vậy lập tức lên tinh thần, gật đầu: “Muốn nha.”

    Đôn Đôn nghe tiếng động, đôi mắt hết nhìn đông tới nhìn tây lập tức ngừng lại, nhìn về hướng của An Vô Dạng…

    Bé sỗ sữa mặt tròn vo béo béo trắng trắng, đính thêm một đôi mắt thật to, bên trong như chứa đựng cả bầu trời đầy sao mênh mông.

    Chớp chớp mắt, nhếch miệng cười, tiếp theo là chảy nước miếng…

    “Ai nha.” Con trai ngốc.

    An Vô Dạng ôm lấy bé, một bên lau nước miếng, vừa nỗ lực nhét móng vuốt đầy thịt của con trai vào trong tã lót khi thấy bé định cho vào miệng: “Không thể ngậm ngón tay, đánh đòn con giờ.”

    Đôn Đôn không hề động đậy mà nhìn cậu, một, hai, ba giây, mếu máo, bắt đầu khóc: “Nha oa…”

    An Vô Dạng: “???”

    Hết sức nghi ngờ!

    Bé con nhỏ như vậy, đã biết được đánh là ý gì sao?!

    “Ngoan ngoan nào, Đôn Đôn ngoan, không khóc nha.” Thiếu niên tuổi còn trẻ đã làm ba ba, ôm bé con khóc oa oa ở trong phòng lên tiếng dỗ dành một hồi: “Ba ba không đánh con, ba ba rất yêu con mà.”

    Nhưng mà đứa nhỏ càng khóc lớn hơn, cứ khóc mãi An Vô Dạng cũng muốn khóc.

    Hoắc Vân Xuyên đang ở thư phòng làm việc, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc.

    Hắn lập tức buông công việc trên tay xuống, đi qua xem.

    “Khóc?” Hoắc Vân Xuyên đi đến bên người An Vô Dạng, động tác vô cùng nhuần nhuyễn nhận lấy bé con gào khóc sấm sét không mưa trong lồng ngực, chính mình thuần thục dỗ bé.

    “Ai…” An Vô Dạng nghiêm mặt ủ rũ: “Tôi vừa nãy không cẩn thận uy hiếp bé một chút, bé đã khóc rồi.”

    Hoắc Vân Xuyên nhướng mày, sửa lại cho đúng nói: “Nó nghe không hiểu lời uy hiếp của em.”

    Sau đó thả bảo bảo tiếng khóc đã giảm nhỏ xuống, mở ra tã lót kiểm tra cái mông.

    “A, hóa ra là tiểu.” An Vô Dạng đứng dậy, đi tới chỗ phơi tã trẻ con, đem một cái tã trẻ con mới lấy đến bên người Hoắc Vân Xuyên, có vẻ rất là háo hức.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu: “Em làm hay là tôi?”

    An Vô Dạng tỉ mỉ do dự một chút: “Anh làm đi.” Đưa tã của bé tới.

    Hoắc tổng tài nhận lấy tã trong tay người yêu, đem hành động thay tã này, làm rất trang trọng cùng nghiêm túc như đang ký văn kiện.

    Dĩ nhiên, so với thế thì ôn nhu nhiều hơn, sự yêu thương phát ra mắt thường có thể thấy được.

    Hoắc Vân Xuyên nhấc bàn chân nhỏ béo đô đô của Đôn Đôn lên, cúi đầu ở trên mu bàn chân hôn một cái.

    Bảo bối nhỏ dùng sức duỗi thẳng cái chân mang theo chuông bạc ra, trực tiếp đạp ở trên mặt tổng tài ba ba, có một loại xu thế được nước lấn tới.

    An Vô Dạng vẻ mặt mỉm cười.

    Quá tốt rồi, nhìn thấy tất cả mọi người đều rất yêu thương Đôn Đôn, cậu vô cùng yên tâm.

    “Dì Trương, giao Đôn Đôn cho dì.” Hoắc Vân Xuyên nói, đứng dậy liếc thiếu niên đang cười khúc khích: “Em còn nửa giờ để ngủ trưa, ba giờ lên lớp.”

    An Vô Dạng: “???”

    Cái gì? Mới chơi với con trai một chút thời gian đã qua lâu như vậy?

    Cậu nhanh chóng tìm ra gối của mình, nằm bên cạnh con trai ruột.

    Nhưng mà lập tức bị Hoắc Vân Xuyên ôm lấy, xách tới căn phòng cách vách, lý do là ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đôn Đôn!

    “Nếu như tôi nói với em, có thể ngủ nhiều hơn nửa giờ.” Ánh mắt Hoắc Vân Xuyên, chuyển qua lại giữa tay chân của thiếu niên lộ ra khỏi áo lót bằng lụa, hiện ra có vẻ rõ ràng.

    An Vô Dạng dốt đặc môn toán liền vội vàng gật đầu, vỗ vỗ vị trí bên người: “Vậy anh ngủ với tôi đi.”

    Hoắc tổng tài một vẻ mặt không chút tâm cơ nào, bận đem dục vọng trong mắt ép xuống: “Ừm.” Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt không nhiễm một hạt bụi của An Vô Dạng, liền không làm ra hành động lỗ mãng được.

    Nhưng mà sau khi nằm xuống, thiên sứ vẻ mặt ngoan ngoãn, cằm dựa vào trên bả vai hắn.

    Bàn tay ở trên ngực hắn đợi một chốc lát, liền dời đi xuống…

    Hoắc Vân Xuyên cả người căng thẳng: “…”

    Hắn vốn tưởng rằng thiên sứ là đồng thau, không nghĩ tới cậu là một ác ma.

    Vì vậy tăng thêm nửa giờ cũng không thể ngủ ngon.

    Thế nhưng An Vô Dạng nghĩ thầm, làm người có những lúc không thể tính toán nhiều như vậy, phải mở một con mắt nhắm một con mắt.

    “Vân Xuyên, anh có weibo không?” An Vô Dạng sau khi tỉnh ngủ, dùng ngón tay vuốt ve cái cằm gần trong gang tấc, trên mặt mọc ra một ít râu tua tủa đâm vào tay, làm cậu cảm thấy có chút thú vị.

    Cái cằm của Hoắc tổng bị đùa bỡn, hắn nắm chặt cánh tay ở bên hông của vật nhỏ: “Có.”

    Sau đó đem nick name weibo chính mình vạn năm không đăng gì mới nói cho đối phương biết.

    “Ồ.” An Vô Dạng cũng không nói gì, gối lên bả vai của đối phương ở trên giường thêm một phút chốc, liền ngồi dậy tiếp tục học tập.

    Buổi tối, lúc Hoắc Vân Xuyên sắp ngủ, ngắm nhìn thiếu niên bên cạnh ngủ giống như heo, mới nhớ tới chuyện này.

    Hắn mở ra app đã lâu không nhìn đến, ở bên trong giao diện ý đồ tìm kiếm một dòng chữ quen thuộc, thế nhưng cũng không có tìm được.

    Cuối cùng tiện tay click vào tin nhắn của một người xa lạ, một tin mới nhất ghi là ngày hôm nay.

    Bài tập thật là khó 2000V: Tôi là bảo bối nhỏ của anh nè.

    Hoắc tổng tài tay run run click vào cái ID này, liếc mắt liền thấy weibo của đối phương, phần giới thiệu tóm tắt liên quan đến người nhà, chắc chắn là người nhà mình không sai được.

    Hắn mở ra trạng thái của thiên sứ lúc trước —— ôm phần lớn hiếu kỳ đi vào, bị manh đến cả người lửa nóng mà đi ra, ôm lấy bảo bối nhỏ đã ngủ say hôn hôn hai cái.

    An Vô Dạng sở dĩ gửi dòng tin nhắn buồn nôn như thế, thật ra là đang chỉ trích phần giới thiệu tóm tắt do mẹ chồng viết cho mình.

    Vấn đề là chồng cậu thì không cho là như vậy.

    Ngày hôm sau, An Vô Dạng liền nhận được một tin nhắn trả lời rất dài của Hoắc tổng tài, im lặng hôn nồng nhiệt.

    Tin nhắn trả lời: “Ừm, em là bảo bối nhỏ của tôi.”

    An Vô Dạng thật vui vẻ mà xem weibo của đối phương, sau đó vắt hết óc nghĩ, chính mình lần đầu tiên nên viết cái gì lên weibo nhỉ?

    Suy tư hết nửa ngày, cậu không quá chắc chắn mà viết:

    Bài tập thật là khó 2000V: [ bức ảnh ] bạn bè của tôi mọi người khỏe không, tôi là An Vô Dạng [ husky ][ husky ][ husky ]

    Người Hoắc gia, nhóm bạn học của cậu.

    Thiếu niên tay cầm sổ ghi chép che lại đôi mắt, phía trên viết ngay ngắn chỉnh tề: Cảm ơn đã chú ý, chúc mọi người như ý cát tường, mỗi ngày vui vẻ [ trái tim nhỏ ]

    Fan của Hoắc phu nhân bên kia sờ tới, dồn dập như ong vỡ tổ, cười sắp nổ tung!

    Cư dân mạng 1: 2333333 cậu ấy quá nghiêm túc a, tôi cảm thấy được người bên trong ảnh thật dễ thương a!

    Cư dân mạng 2: Chữ viết An ngọt ngào của chúng ta kìa, 233333 không hổ là thiếu niên học tra, ha ha ha ha…

    Cư dân mạng 3: Ha ha ha ha các người đừng cười, rõ ràng rất ngay ngắn mà!

    An Vô Dạng: “…”

    An Vô Dạng yên lặng mà bắt tay vào viết tới viết lui, sử dụng bàn làm việc để máy tính của Hoắc Vân Xuyên, chuẩn bị viết lại một câu khác.

    Hoắc ba ba ở bên cạnh nhìn, đau lòng sắp hỏng mà nói ra: “Tôi thay em viết.” Sau đó ôm lấy thiên sứ, lấy ra tờ giấy A4 trong tay đối phương, dùng bút máy viết ra ba chữ đẹp đẽ.

    Chỗ ký tên ghi, Hoắc Vân Xuyên & An Vô Dạng.

    Chương 74

    Viết xong lại một lần nữa post lên weibo, những người quan tâm và yêu thích An Vô Dạng, lập tức dở khóc dở cười cùng ảo não tự trong lòng đi ra, dồn dập cười đến nổ tung.

    Dù sao vừa nãy Tiểu Điềm Điềm đột nhiên xóa bỏ khỏi weibo, tất cả mọi người cũng đoán được nguyên nhân: Bên trong bình luận quá nhiều người xếp hàng ghét bỏ chữ viết của cậu xấu.

    Nhóm netizen ở trên mạng lăn lộn quá lâu, đã luyện thành mồm miệng độc địa.

    Bọn họ trong lúc nhất thời không có ý thức được, đối tượng mình chê cười chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, cho dù thời kỳ trưởng thành lòng tự trọng được rèn luyện đặc biệt mạnh mẽ đi nữa.

    Đối phương bị nhiều người không kiêng nể gì ghét bỏ chữ xấu, cậu chắc chắn đã rất tức giận.

    Tập thể những người hâm mộ nhận lỗi phía dưới weibo của Tiểu Điềm Điềm: “Xin lỗi! Chúng tôi sai rồi, xin đừng tức giận [ khóc lớn ][ khóc lớn ][ khóc lớn ].”

    An Vô Dạng còn đang bận việc, chờ sau khi cậu bận xong, nhìn thấy những tin nhắn này, mới trả lời lại.

    Bài tập thật là khó 2000V trả lời a vũ gia ma đậu: Không hề tức giận nha, tôi một lần nữa post cái mới, mọi người có thể xem.

    Chờ cậu rep xong, phía dưới weibo mới, tất cả mọi người cười sắp điên rồi.

    Cư dân mạng 1: Tôi còn tưởng rằng cậu ấy đi làm gì, thì ra là đi méc chồng… [ cười khóc ][ cười khóc ]

    Cư dân mạng 2: Đờ mờ! Ha ha ha ha ha, đấm đất cười a (không đúng, tôi giống như vừa bị đút một đống thức ăn cho chó?!)

    Cư dân mạng 3: A a a, tập thể đưa lời chúc phúc, Hoắc đại thiếu thật cưng chiều vợ a, với CP này tôi có thể chèo mười ngàn năm!

    Cư dân mạng 4: [ đầu chó ] để cho các người dùng sức ghét bỏ hả, đại BOSS đi ra rồi kìa?

    An Vô Dạng post xong weibo ngắn ngủi trong vòng hai giờ, lượng tương tác đã lên tới 10000, đối với loại người mới vừa “Mở hàng” như cậu so với minh tinh nghệ sĩ mà nói, dữ liệu tương đối kinh người.

    Số lượng fan lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cọ cọ mà tăng lên.

    An Vô Dạng không phải là một thanh niên bình thường gả vào hào môn thôi à, tại sao đột nhiên lại hot như vậy? Cũng không nói gì không làm cái gì nha, có người đăng weibo thắc mắc cầu đáp án.

    Những người yêu thích An Vô Dạng như ong vỡ tổ trả lời bloger: 23333 bởi vì cậu ấy rất ngọt ngào a!

    Cuộc sống đã khó khăn như thế rồi, có một anh bạn nhỏ ngọt ngào như trong mộng, mỗi ngày cười một cái không tốt sao?

    Bloger xem xong đáp án, dĩ nhiên cảm thấy được cũng có chút đạo lý.

    Vì vậy cũng chú ý đến tài khoản weibo “Bài tập thật là khó 2000V” này.

    An Vô Dạng hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ chồng giao cho mình, liền gác lại chuyện weibo, sau đó nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó.

    Thứ gọi là “Cái gì” chính là, Hoắc Vân Xuyên ở thư phòng làm việc, cậu ở bên cạnh nhai sách học tập.

    Vẫn luôn học đến năm giờ chiều, Hoắc tổng tài ở bàn bên cạnh kết thúc công việc, đứng dậy đi tới phòng tập thể hình để giải phóng sức mạnh, trước khi đi còn liếc mắt nhìn thiên sứ một cái: “Tôi đi đây.”

    An Vô Dạng: “Ừm a…” Cúi đầu tiếp tục học.

    Hoắc Vân Xuyên liền nói một câu: “Tôi đi đấy, đi tập thể hình.”

    An Vô Dạng: “Tôi biết rồi.”

    Hoắc Vân Xuyên thấy cậu hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn mình, có chút thất vọng nhíu nhíu mày.

    Sau đó chính mình quay người rời khỏi, mang theo 1,001 biểu tình không nhìn ra cảm xúc, trở lại phòng ngủ, thay đồ tập thể hình.

    Mỗi ngày hắn đều kiên trì với thói quen tập thể hình, đặc biệt sau khi kết hôn, nếu như không đem mình dằn vặt mệt mỏi, liền luôn muốn dằn vặt thiên sứ.

    Sau khi trong thư phòng yên tĩnh lại, thiếu niên học bài xong đột nhiên ngẩng đầu lên: “…” Nhìn thấy sát cái bàn bên cạnh là một khoảng trống, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

    Hoắc Vân Xuyên cúi đầu hít đất, đột nhiên cảm thấy trên lưng mình nhiều hơn một phần trọng lượng.

    Hai cánh tay hắn dừng lại một chút, xác định sau khi chân thiên sứ ngồi vững vàng, tiếp tục bảo trì tốc độ một giây đồng hồ hai cái lên xuống chập trùng.

    “Anh thật là lợi hại a.” An Vô Dạng hâm mộ muốn đòi mạng, nhìn đối phương một thân bắp thịt rắn chắc, lại xoa bóp cánh tay mình không nhìn ra chỗ nào có cơ bắp, nhỏ giọng thở dài.

    Hoắc phu nhân lại đây gọi con trai cùng con dâu ăn cơm, tình cờ nhìn thấy một màn đáng yêu như thế, cười đến rất chi là vui vẻ, đồng thời bà dùng di động chụp lại.

    “Dạng Dạng, Vân Xuyên, ăn cơm.”

    Qua một hồi Chương Nhược Kỳ đem video ở phòng tập thể hình gửi qua cho con trai.

    Hoắc tổng tài nhận được video, mới biết thiên sứ ở trên lưng mình cười đến hoa đào cũng phải héo rũ, đáng yêu biết nhường nào…

    Hắn suy nghĩ hai giây đồng hồ, rồi post video lên weibo.

    Hoắc Vân Xuyên V: [ video ] lễ cưới vào ngày 15 tháng 7, cưới bảo bối nhỏ về làm vợ của tôi.

    Sau khi hắn kết hôn số người theo dõi hắn cũng tăng lên, những người hâm mộ thiên thần nhỏ cũng tiện tay follow hắn.

    Sau khi video này truyền đi, khiến những người ái mộ mới biết được cái gì gọi là chính thức phát kẹo, ngọt làm bọn họ sắp khóc.

    “Clip thật ngọt, thật ngọt, thật ngọt!”

    “Vóc người của Hoắc Vân Xuyên kìa, ai da da, Tiểu Điềm Điềm cậu còn có tâm tình cười khúc khích, cậu chịu nổi sao?!”

    “Trời ạ! Đỏ mắt!”

    “2333 lầu 3 ở trên mau lui.”

    “Tôi đã sớm chú ý tài khoản của Hoắc Vân Xuyên, tôi không thể tin được hắn lại show ân ái, unfollow ngay [ bye bye ].”

    “Bạn trai của người ấy chưa từng khiến chúng tôi thất vọng.”

    “Bạn trai của người ấy chưa từng khiến chúng tôi thất vọng +10086”

    An Vô Dạng từ trên weibo của Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy ngày kết hôn của mình, vui vẻ vào trả lời: Là ngày 15 tháng 7 sao? Tôi biết rồi @ Hoắc Vân Xuyên V: [ Video ] lễ cưới ngày 15 tháng 7, cưới bảo bối nhỏ về làm vợ của tôi.

    Cư dân mạng quả thực phải quỳ lạy bọn họ: [ cười khóc ][ cười khóc ] trước đó cậu không biết sao? @ bài tập thật là khó 2000V.

    Bài tập thật là khó 2000V trả lời: Đúng là không biết.

    Thứ tư ngày đó không có bàn bạc cụ thể là ngày nào, chỉ nói là sẽ làm vào một ngày gần nhất.

    Trên bụng An Vô Dạng còn vết mổ, lành lại hơn một tháng đã sắp hai tháng, gần đây rất là ngứa, cậu rất muốn dùng tay gãi.

    Hoắc Vân Xuyên sợ cậu ra tay không biết nặng nhẹ, trực tiếp bắt hai tay của cậu lại, ép đi ngủ.

    “Nhưng là, vết thương rất ngứa…” An Vô Dạng mang theo tiếng khóc nức nở lên án nói.

    Hoắc Vân Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, để dư một cái tay đưa đến bụng thiên sứ, lực đạo nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ xung quanh vết thương.

    Thiên sứ: “Anh dùng lực mạnh hơn chút đi!”

    “Im miệng.” Hoắc tổng tài cắn răng, đôi mắt nhịn đến đỏ bừng, hận không thể ngay tại chỗ giết chết vật nhỏ này: “Nếu không tôi sẽ không giúp em gãi, em đừng nói mấy lời đó nữa”

    An Vô Dạng không coi như quá đần độn, lập tức ngậm miệng giả chết.

    Cậu nghe được đối phương ồ ồ hô hấp, bởi vậy cũng càng không thể hiểu nỗi, đều là đàn ông giống nhau mà…

    Nghe thấy thiên sứ nói thầm, Hoắc Vân Xuyên mặt đều đen: “Lấy tôi so với em?”

    Vậy thì không thể so sánh, đối phương con cũng đã sinh, non mềm dường như vẫn cứ non mềm.

    An Vô Dạng mới phát hiện, chính mình không cẩn thận thì thầm ra rồi: “Khụ…” Vẻ mặt trắng nõn ửng hồng lúng túng, liền vội vàng nói một câu: “Tôi ở ngay mặt khen anh lợi hại.”

    “…” Hoắc Vân Xuyên nhíu mày, cảm xúc cuối cùng cũng thanh thản hơn chút: “Còn ngứa sao?” Đầu ngón tay vẫn luôn đụng vào da của đối phương, phía dưới của hắn cũng không phải người chết.

    “Còn ngứa…” Thiên sứ rầm rì.

    Hoắc ba ba gãi ngữa cho thiên sứ cả một buổi tối, chờ sau khi đối phương ngủ say, thì ngồi dậy đi tắm nước lạnh.

    Chớp mắt đã đến ngày 15 tháng 6, là sinh nhật của An Vô Dạng.

    Lúc trước ở nhà không có thói quen tổ chức sinh nhật, An Vô Dạng cả sinh nhật của mình cũng không nhớ tới.

    Chỉ có lúc qua rồi, mới đột nhiên nhớ ra, nha, ngày hôm trước hôm kia của tuần trước là sinh nhật của mình, chỉ có thế mà thôi.

    Trước ngày mười lăm, Hoắc phu nhân tìm đến Hoắc Vân Xuyên.

    “Ngày mười lăm là sinh nhật Dạng Dạng, chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật cho nó thế nào?”

    Hoắc Vân Xuyên nghĩ sơ một phút chốc, lắc đầu cự tuyệt ý tốt của mẹ: “Không cần đâu, em ấy sẽ cảm thấy không tiện.”

    Xét thấy người hiểu rõ An Vô Dạng nhất không phải là mình, Hoắc phu nhân cũng không có miễn cưỡng.

    “Tặng cái bánh kem nhỏ em ấy cũng sẽ rất vui vẻ…” Hoắc Vân Xuyên thầm nói, biết rõ vật nhỏ kia là người chưa bao giờ hưởng thụ những thứ xa xỉ, quá mức phô trương long trọng, ngược lại sẽ làm cho đối phương tay chân luống cuống.

    Thừa dịp An Vô Dạng ngủ trưa, Hoắc Vân Xuyên tìm tới đầu bếp nhà mình, để cho đối phương dạy mình làm bánh kem nhỏ.

    Đầu bếp bị giật mình: “Đại… Đại thiếu gia?”

    Ông ở Hoắc gia làm việc hơn mười năm, lần đầu tiên thấy Hoắc Vân Xuyên tiếp cận nhà bếp.

    “Dành thời gian, dạy tôi làm một món ăn ngon.” Hoắc Vân Xuyên nói thế.

    “Vâng, vâng.” Đầu bếp không dám kéo dài, lập tức dạy hắn làm.

    Mấy phút sau, Hoắc tổng tài đầy mặt bột mì sắc mặt thối thối.

    “Sách, thứ này vừa phức tạp vừa không hề thú vị, em ấy đến tột cùng vì sao lại yêu thích?” Chỉ vì muốn làm cho đối phương vui vẻ, đành vậy thôi.

    Đầu bếp căn bản cũng không dám nói chuyện…

    Chẳng qua là cảm thấy khó mà tin nổi, Đại thiếu gia lạnh lùng kia lúc trẻ tuổi đã từng có thời gian phản nghịch, cuối cùng có một ngày sẽ nâng người khác ở trong lòng bàn tay.

    Hoắc ba ba bỏ ra một buổi trưa, làm bốn cái bánh kem bơ tí hon cho thiên sứ, bốn vị khác nhau gồm vị dâu tây, anh đào, xoài, việt quất.

    Hắn nghe theo ý kiến của đầu bếp, lựa chọn tạo hình bằng hoa đáng yêu, phối hợp với màu sắc tươi đẹp của hoa quả… Thoạt nhìn ngọt đến phát ngán.

    “…” Hoắc Vân Xuyên bản thân rất ghét bỏ loại thức ăn ngọt chứa nhiều đường này, thế nhưng, đây là bánh kem mừng sinh nhật thiên sứ, hắn chỉ có thể hết sức cẩn thận cho vào tủ lạnh, cất giữ.

    An Vô Dạng ngày hôm nay trải qua cũng như ngày thường, không phát hiện hôm nay là sinh nhật của mình.

    Mãi đến khi bạn học gửi lời chúc mừng đến cho cậu.

    — Anh em tốt, sinh nhật vui vẻ!

    Thiên sứ rốt cuộc mới biết, ngày hôm nay dĩ nhiên là sinh nhật của mình?

    Nhưng mà cả nhà đều không có động tĩnh gì!

    “…” Không cảm xúc.

    An Vô Dạng xem xong bảo bảo nhỏ, sáp đến bên người ba ba hờ, mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn, hỏi một câu: “Anh biết hôm nay là ngày gì không?”

    Hoắc Vân Xuyên con ngươi hơi liếc, tỉnh bơ nói: “Ngày gì?”

    Xem ra hắn thật sự không biết.

    An Vô Dạng có chút buồn buồn báo ra: “Hôm nay là thứ bảy.”

    “Cho nên?” Hoắc ba ba nhìn cậu, nhàn nhạt hỏi: “Em muốn đi ra ngoài chơi?”

    “Không phải.” An Vô Dạng lắc đầu phủ nhận, sau đó âm thầm hao tổn tinh thần rời khỏi, trở lại trên bàn học của mình nghe bài trong máy, bên trong là giọng đọc tiếng Anh thật chậm của Hoắc Vân Xuyên ghi âm cho cậu, êm tai đến không chịu nỗi.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu hai mắt, thừa dịp lúc cậu nghiêm túc nghe tiếng anh, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

    “…” An Vô Dạng nhỏ giọng học lại với máy ghi âm, trong thư phòng đều là giọng nói trong trẻo chăm chú của cậu.

    Ánh đèn trên đầu đột nhiên tối xuống, dĩ nhiên xuất hiện giai điệu chúc mừng sinh nhật.

    “A…” Thiếu niên vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy ánh nến cùng bánh ngọt, vui vẻ muốn bay lên.

    Hoắc Vân Xuyên: “Sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ, An Vô Dạng.”

    “Cảm ơn…” An Vô Dạng ngẩn ngơ mà tiếp nhận bánh ngọt, vừa nhìn thấy nhỏ như vậy, cảm xúc phấn khởi khó giải thích được: “Bánh ngọt nhỏ như vậy, không định chia cho cả nhà ăn sao?”

    Thiên sứ ý ngoài lời nói chính là: “Đều là của một mình tôi sao!”

    Muốn cọ xát tăng làn sóng hảo cảm Hoắc đại thiếu gật đầu với cậu: “Ừm, tôi tự mình làm.”

    “A?” Sắc mặt thiên sứ thay đổi so với thời tiết tháng sáu còn nhanh hơn: “Vậy còn có thể ăn sao?”

    Hoắc tổng: “…”

    Chương 75

    Không khí đột nhiên an tĩnh, làm thiếu niên thiếu tâm nhãn ý thức được, chính mình vừa rồi nói sai lời gì đó rồi.

    Cậu có hơi thấp thỏm, lập tức tự mình hát lên bài hát mừng sinh nhật: “Vân Xuyên, chúng ta hát xong thổi nến rồi cầu nguyện thôi.”

    “Happy birthday to me, happy birthday to me, happy birthday……” Đến từ giọng ca của một mình thiên sứ.

    Hoắc Vân Xuyên: “……”

    Theo ánh nến lấp lánh, hắn chăm chú nhìn An Vô Dạng vừa động vừa động miệng, chỉ cảm thấy, hai nơi trên người sắp nổ mạnh.

    Một chỗ là trái tim bị sự dễ thương của thiên sứ oanh tạc, một chỗ là nửa người dưới bị thiên sứ quyến rũ nổ tung.

    An Vô Dạng nơm nớp lo sợ, dưới sự rình rập như hổ rình mồi của đối phương, lắp bắp mà hát xong bài hát mừng sinh nhật, đặt bánh kem ở trên bàn học, nắm tay ước nguyện.

    “Ước ra đi.” Hoắc tổng tài bá đạo nói ra yêu cầu.

    “……” An Vô Dạng chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Điều ước của sinh nhật năm nay, một, muốn cùng người mình thích bên nhau mãi mãi, hai, muốn Đôn Đôn khỏe mạnh lớn lên, ba, muốn người nhà bình an vui vẻ, phù ——”

    Một hơi thổi tắt ngọn nến!

    Chung quanh đều là bóng tối.

    “Mở……” Chữ đèn còn ở trong miệng An Vô Dạng, người đàn ông đối diện đột nhiên nhích lại gần, hai cánh môi nóng cháy lấp kín môi cậu.

    “Không được trốn…… Hãy đáp lại tôi……” Giọng nói Hoắc Vân Xuyên chân thật đáng tin, không khỏi làm thiếu niên trong lồng ngực hắn run rẩy.

    “Ngô…… Ưm……”

    An Vô Dạng đã không phải lần đầu tiên bị đối phương hôn như ‘ ăn tươi nuốt sống ’, nhưng là không kể bao nhiêu lần, vẫn cứ cảm thấy cố hết sức.

    Đừng nói đáp lại, có thể chống đỡ……Đã không tệ rồi.

    “Hiện tại tôi muốn ăn em.” Đối phương lại nói một câu làm người sởn tóc gáy.

    Theo miệng vết thương khép lại tình huống càng ngày càng tốt, tính công kích của Hoắc Vân Xuyên càng ngày càng mạnh mẽ.

    An Vô Dạng cũng không phải gì cũng không biết, chỉ là có chút sợ hãi……

    “Thật yếu ớt, đã bao nhiêu lần, phản ứng vẫn cứ ngây ngô như vậy……” Hoắc Vân Xuyên ghét bỏ nói, buông tha thiếu niên nằm ở trên vai mình thở dốc: “Nếu như thật sự cùng em lên giường……”

    “Đừng nói nữa có được không?” An Vô Dạng ngăn hắn lại, nam nhân không thú vị lại bắt đầu nói mấy lời tục tĩu!

    “…… Ăn bánh kem đi.” Hoắc Vân Xuyên lấy ra hai tay trên vai, đi qua mở đèn lên.

    An Vô Dạng da mặt mỏng, gương mặt lộ ra ở dưới ánh đèn, có vẻ càng thêm không được tự nhiên.

    “Không cần che tôi cũng biết toàn thân em đã đỏ bừng.” Hoắc Vân Xuyên lên tiếng cực kỳ ác liệt, hắn dục cầu bất mãn, giống như chỉ có thể dùng phương thức này giải tỏa tà hỏa trong người.

    An Vô Dạng nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói lời tàn nhẫn: “Chờ một lát không cho anh ăn bánh kem nhỏ của tôi.”

    Đây là uy hiếp hung ác nhất đời này Hoắc tổng tài nghe qua.

    “Tôi không ăn đồ ngọt như vậy.” Hắn ngồi đối diện An Vô Dạng, lười biếng mà nhìn đối phương ăn: “Ăn đi, bắt đầu ăn từ dâu tây.”

    “Tôi vì sao phải nghe lời anh?” An Vô Dạng tức giận đến ngứa răng, cũng chỉ có thể dùng cách làm trái lời ấu trĩ thế này để biểu đạt kháng nghị.

    “Tùy em.” Hoắc Vân Xuyên mắt mang ý cười, tầm mắt dõi theo hai ngón tay trắng nõn kia, lấy quả việt quất nhỏ trên bánh kem.

    Mùi thơm của việt quất bay ra, chui vào trong lỗ mũi An Vô Dạng, cậu cúi đầu ăn một ngụm: “……” Mùi vị ăn rất ngon, làm người không thể tin được đây là tác phẩm của Hoắc Vân Xuyên.

    Mặc kệ thế nào, đối phương có lòng vì mình chúc mừng sinh nhật, hơn nữa là lần đầu tiên sau khi ra đời mười chín năm tới bây giờ……

    “Bánh kem nhỏ ăn rất ngon, cảm ơn anh.” An Vô Dạng do dự một lát, đứng dậy khom lưng qua, ở bên miệng đối phương hôn một cái.

    “Hừ, miệng toàn bơ……” Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ, vươn lưỡi liếm thứ An Vô Dạng làm dính ngoài môi mình, lập tức bị ngọt đến nhíu mày, thứ này đến tột cùng ăn ngon ở chỗ nào?

    Nhưng nhìn dáng vẻ thiên sứ thực thích, về sau có thể lâu lâu làm một lần.

    “Sinh nhật em, ba mẹ cũng có biết.” Hoắc Vân Xuyên nói.

    “Nga, phải không?” An Vô Dạng rất kinh ngạc.

    “Ừm.” Vẻ mặt Hoắc Vân Xuyên không muốn giải thích, bất quá vẫn nghiêm túc giải thích nói: “Bọn họ muốn tổ chức sinh nhật cho em, nhưng bị tôi từ chối, tôi đoán như thế này em sẽ càng thích hơn.” Hắn chỉ vào những chiếc bánh kem nhỏ trước mắt.

    “……” Hình như đúng là như vậy.

    An Vô Dạng hoảng sợ, khi nào đối phương đã hiểu rõ mình như vậy?

    “Có phải hay không?” Đợi nửa ngày không có tiếng đáp lại của thiên sứ, Hoắc Vân Xuyên chồm đến trước mặt cậu, đòi đáp án.

    “Đúng không.” An Vô Dạng cười khổ, mình vẫn luôn không có thói quen lãng phí phô trương, nhưng là đối với nhà Hoắc Vân Xuyên mà nói, chuyện đó cố tình thực bình thường.

    “Biểu cảm đó là sao, tôi không phải đã giúp em cự tuyệt sao?” Hoắc Vân Xuyên nhéo cằm cậu, hôn một cái, lại hôn một cái nữa: “Ngọt muốn chết.”

    Rõ ràng là dáng vẻ ghét bỏ không chịu nỗi, cứ muốn tiếp tục hôn.

    An Vô Dạng cạn lời rồi.

    “Buổi tối không nên ăn nhiều đồ ngọt như vậy.” Thấy thiên sứ ăn xong bánh kem việt quất, Hoắc ba ba đem ba cái còn dư dọn đi: “Ngày mai lại ăn.”

    Ngày hôm sau, An Vô Dạng nhận được bao lì xì của ba mẹ chồng cùng ông nội.

    “Tuy rằng Vân Xuyên nói nó sẽ ăn sinh nhật với con, nhưng bao lì xì vẫn phải cho.” Chương Nhược Kỳ cười tủm tỉm, kéo tay An Vô Dạng qua, đưa bao lì xì của cả nhà đến trong tay cậu.

    “Cảm ơn……” Vẻ mặt An Vô Dạng hết sức cảm động.

    Ngay cả ba mẹ chị gái em trai bên kia, vốn dĩ không có thói quen ăn mừng sinh nhật, thật ra cậu cũng không có cảm thấy mất mát.

    Như vậy tính thêm, tài khoản từ từ nhiều hơn, hiện tại đã có không ít vốn riêng.

    Hoắc Vân Xuyên thăm dò nhìn thoáng qua trong phòng, lại thăm dò nhìn thoáng qua, cuối cùng quyết định đứng ở cửa chờ thiên sứ đếm tiền xong, cất vào trong chiếc hộp riêng của mình.

    Sắp tới ngày của Cha, An Vô Dạng từ tiền riêng lấy ra hai ngàn, chuẩn bị mua một phần quà tặng cho ba ba nhân ngày lễ.

    Từ từ, nếu như mua cho ba ba, cũng không thể không mua cho ông nội Đôn Đôn.

    Ngoài cửa Hoắc tổng tài thực lo lắng, thiên sứ nhà bọn họ đã nhìn trần nhà lâu hơn nửa phút mà không có động tác nào.

    “Em đang làm gì?”

    An Vô Dạng quay đầu lại xem, cổ xoay lại kêu rắc rắc một tiếng: “Ngô……” Vặn trẹo rồi, đau muốn khóc!

    “Em thật là ngốc!” Hoắc Vân Xuyên động tác thực nhanh, lập tức đỡ cổ cậu giúp cậu xoay lại: “Bị em hù chết mất……”

    “……” Quá ủy khuất quá xấu hổ.

    “Nghĩ cái gì đến nhập tâm như vậy?”

    “Ngày của Cha……”

    “Chuyện đó không cần em nhọc lòng, tôi đã chuẩn bị.” Hoắc Vân Xuyên xoa xoa mái tóc dưới lòng bàn tay, mắt khẽ liếc cậu: “Đi ra ngoài chơi hai ngày, quà sinh nhật.”

    An Vô Dạng không có nghĩ nhiều: “A? Tốt a.”

    Từ khi có Đôn Đôn tới nay lần đầu tiên có cơ hội ra ngoài đi chơi, cậu dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.

    “Đi ra ngoài chơi a?” Sau khi người trong nhà biết, mặt mày tươi cười mà nhìn hai người bọn họ: “Tốt lắm a, nhưng Vân Xuyên phải chăm sóc Dạng Dạng cho tốt, vì……”

    “Chuyện đó con so với ai khác đều rõ ràng hơn?” Hoắc Vân Xuyên đánh gãy lời lải nhải của ba mẹ, gắp cho từng người bọn họ một khối thịt to đùng để lấp kín miệng: “Chúng con ngày mai xuất phát.”

    An Vô Dạng nhìn sự ngơ ngác của ba mẹ chồng, ở bên cạnh che miệng cười trộm.

    Vừa mới rồi, cậu bất ngờ cảm thấy Hoắc Vân Xuyên rất soái.

    “Ở sau lưng cười tôi?” Hoắc Vân Xuyên liếc thiên sứ, thầm nghĩ, là muốn trả giá đại giới.

    “Không có.” An Vô Dạng nhỏ giọng nói, chỉ là cảm thấy, càng ngày càng thích thú người một nhà này mà thôi.

    Mười chín tuổi đối với ba mươi mốt tuổi, cũng không phải không có khả năng sinh ra tia lửa điện.

    Cậu chống cằm, thiếu niên đang ảo tưởng về tình yêu a.

    ~

    Sân bay thủ đô, đại sảnh.

    Một thiếu niên trắng nõn mảnh khảnh, ngồi ở trên vai một người đàn ông cao lớn, một tay cậu ôm lấy trán người đàn ông, một tay cầm di động xem video hài hước.

    Thật nhiều hành khách ở xung quanh giơ di động chụp hình bọn họ, đáng tiếc hai người đều mang kính râm cùng khẩu trang, người nhỏ tuổi hơn thậm chí mang mũ che nắng rộng vành, căn bản nhìn không thấy mặt mày.

    Chỉ có thể từ cách ăn mặc phán đoán ra, đây là hai người đàn ông.

    Hoắc Vân Xuyên một tay kéo một valy hành lý lớn, một tay đỡ lấy thiếu niên ngồi ở trên vai hắn, ở trên đường đi đường vô cùng bình tĩnh ổn định.

    Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, phải đi một đoạn đường rất dài.

    An Vô Dạng bị Hoắc Vân Xuyên ghét bỏ vì đi quá chậm, vì thế bị đối phương trực tiếp đặt trên bả vai.

    Ngay từ đầu An Vô Dạng có hơi hoảng loạn cùng không được tự nhiên, sau khi từ từ quen rồi, cảm thấy hết sức thoải mái, quá hoành tráng luôn!

    Bất quá, bên cạnh rất nhiều chị gái đang quay phim.

    Cậu sợ lộ mặt mà xoay đầu đi, làm bộ nhìn không thấy.

    Chị gái qua đường ở sân bay post video lên trên mạng, kèm theo một câu: Bạn trai nhà người ta và bạn trai tôi!

    Phía trước đoạn video là của đại soái ca chân dài vác một tiểu soái ca, đi đường uy vũ mang gió vừa ổn vừa nhanh, phần sau video là một gã lùn mập mặc quần xà lỏn mang giày đi trên bờ cát, hự hự mà đẩy hành lý.

    Bình luận dường như sắp phát điên lên.

    “Ha ha ha ha ha đờ mờ, quá đau lòng, thả tim cho bạn trai nhà người ta!”

    “Me too, thật ngọt a, hai người đều là nam đúng không?”

    “Đầu năm nay BL bức chết BG, phát thức ăn cho chó đều là một đôi đôi cẩu nam nam [ cúi chào /]”

    “Ôi kìa, không ai phát hiện hai người kia có chút giống chồng chồng Hoắc thị sao? Là bọn họ đúng không?”

    “Mấy người theo dõi thường xuyên liếc mắt một cái đã nhìn ra, là bọn họ a a a a!”

    “Ha ha ha ha, Hoắc tổng của chúng ta và An ngọt ngào đều như thế, mỗi lần lên sân khấu đều đột phá tận chân trời.”

    “Sao lại có thể lãng mạn như vậy [ khóc lớn /] thật hâm mộ quá đi, rất muốn được người cưng chiều”

    “Muốn xem bản full, có vid full không?!!”

    Đáp án là có, mấy chị gái ở sân bay không chỉ quay một cái, có cô gái phát cuồng quay khoảng chừng ba phút, vì thế các fan cảm thấy mỹ mãn mà xem An ngọt ngào chân mang giày xăng-̣đan ở trên cánh tay chồng yêu lắc lư ước chừng ba phút.

    May mắn, khoang hạng nhất trong chuyến bay quốc tế không có người chụp lén

    An Vô Dạng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

    Sau khi cậu ngồi ổn, mới lột mũ che nắng cùng kính râm, khẩu trang, phát hiện, khoảng cách giữa mình và Hoắc Vân Xuyên có hơi —— xa.

    Lần đầu tiên cậu ngồi máy bay, còn tưởng rằng chỗ ngồi trên máy bay sẽ giống như xe buýt, kết quả thực thất vọng.

    Hoắc Vân Xuyên giúp cậu cài đai an toàn, dặn dò nói: “Sau khi cất cánh mới có thể cởi bỏ.”

    An Vô Dạng cầm tay hắn: “Anh phải rời khỏi tôi sao?”

    Hoắc Vân Xuyên nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, lại nhìn nỗi buồn xa cách thập phần khoa trương của thiên sứ, không mặn không nhạt nói một câu: “Tôi ở ngay bên cạnh.”

    Hai người nhìn nhau một chút, ba ba hờ mở chăn ra phủ cho thiên sứ, mãi đến khi tiếp viên hàng không lại đây mời hắn trở lại chỗ ngồi.

    Sau khi máy bay cất cánh không lâu, tiếp viên hàng không xinh đẹp thân thiết lại đây nói với An Vô Dạng, những thiết bị quanh chỗ ngồi sử dụng như thế nào.

    Sau khi thiên sứ có ăn có uống có phim để xem, ước chừng hơn một giờ không liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái.

    “Dạng Dạng.”

    “Ừm? Tôi đang xem phim.” Thiên sứ nhai bẹp bẹp miệng, nhìn không chớp mắt mà nói: “Anh cũng xem đi.”

    Hoắc ba ba giơ cái ly lên uống một ngụm nước đá, cảm thấy lạnh thấu tim gan.

    Chương 76

    Máy bay bay suốt tám giờ, đi đến địa điểm hạ cánh đã là buổi chiều, có thể thấy được bên này và Bắc Kinh chênh lệch nhau hơn ba giờ.

    “Dậy dậy.”

    Bên tai truyền đến thanh âm, An Vô Dạng mới tỉnh lại, cậu gỡ miếng bịt mắt trên đôi mắt ra: “Tới rồi sao?”

    Trước đó vì xem phim, xem đến không xem nổi mới ngủ say, hiện tại đôi mắt vẫn nóng rát.

    “Không sao chứ?” Hoắc Vân Xuyên nhíu mày nói, đôi mắt đảo quanh ở trên người đối phương trong vòng hai tháng đã gầy hơn mười cân, thấy thế nào cũng không bằng so với trước khi mang thai.

    “Không sao, chỉ là hơi mệt mỏi.” An Vô Dạng nói, giãy giụa mà đứng lên.

    Rất nhanh, một cánh tay vắt ở bên hông cậu, đem cả người cậu bế lên: “Thôi bỏ đi, như vậy càng nhanh hơn.”

    “Vân Xuyên……”

    “Đừng nói chuyện.” Hoắc Vân Xuyên tìm ra mũ che nắng của cậu, đội lên trên đầu cậu: “Tiếp tục ngủ đi, tôi sẽ không để em té ngã.”

    Những lời này An Vô Dạng không chút nghi ngờ, bởi vì người đàn ông này thật sự rất mạnh.

    Bất quá bên cạnh nhiều người nhìn như vậy, cậu vẫn không được tự nhiên không chịu được như cũ.

    Phải biết rằng, từ lúc trong bụng có Đôn Đôn, Hoắc Vân Xuyên chưa bao giờ sẽ làm ra động tác nguy hiểm như vậy; nhưng là từ sau khi sinh Đôn Đôn, đối phương giống như đã hoàn toàn bỏ đi lệnh cấm, đặc biệt thích ôm cậu.

    An Vô Dạng biết chính mình phản kháng cũng vô dụng, hơn nữa thật sự rất mệt, đơn giản chỉ là từ bỏ giãy giụa, dựa đầu vào trên vai đối phương.

    “Nghỉ ngơi cho tốt một chút.” Hoắc Vân Xuyên sờ sờ đầu của cậu, thình lình nói ra một câu: “Buổi tối có thể sẽ không có thời gian cho em nghỉ ngơi.”

    “Cái gì……” An Vô Dạng ngây ngốc hỏi, nhưng cậu thật sự quá mệt nhọc, không có miệt mài theo đuổi ý nghĩa của câu nói trong miệng nam nhân.

    Từ sân bay đến khách sạn, mất thời gian hết một giờ.

    Lúc An Vô Dạng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn trong khách sạn, phía trước mặt tường là bức màn thật dày được kéo chặt, không khó đoán ra là một mặt cửa sổ sát đất……

    Bụng rất là đói.

    Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, bốn phía im ắng cũng không có người.

    “Vân Xuyên……”

    Căn phòng này thập phần rộng mở vô cùng xa hoa tràn đầy phong tình, An Vô Dạng từ trên giường đi xuống dưới, tìm không thấy giày, liền bước chân trần đạp lên trên mặt đất phủ kín thảm.

    Ngón chân mạnh mẽ chạm vào hơi lạnh, không khỏi co rụt lại.

    “Rốt cuộc cũng dậy?” Hoắc Vân Xuyên trần trụi nửa người trên, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.

    Đầy người cơ bắp tùy ý chảy ra mồ hôi, tay chân thon dài, eo cong dáng người rõ ràng rất hoàn mỹ, nhưng dáng vẻ bản thân lại không quá để ý, tùy tiện rút khăn lông trên cần cổ lau mồ hôi: “Tôi đi tắm rửa một chút.”

    An Vô Dạng mới phát hiện, cánh cửa trước mặt phía sau lưng hắn lại là phòng tập thể hình……

    Cái tên này, giống như không có phòng tập thể hình thì sẽ không sống nổi.

    An Vô Dạng trở lại trước cửa sổ sát đất, dùng sức kéo bức màn thật lớn ra, lập tức nhìn thấy cảnh biển xinh đẹp khó quên trong đời.

    Là hoàng hôn a……

    Thật sự quá xinh đẹp, mặc kệ là hải âu bay trên bầu trời, hay là cây dừa trên bờ cát.

    Trong lúc cậu đang xem phong cảnh, nam nhân đứng ở sau lưng lại đang nhìn cậu.

    …… Dáng người như vậy quá tinh tế.

    Hoắc Vân Xuyên cau mày, có chút sợ hãi giống như lần đầu tiên, chính mình bắt đầu dùng chút sức lực, đã làm đối phương thảm tới nông nỗi không nỡ nhìn thẳng.

    “Lại đây mang giày, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”

    An Vô Dạng quay đầu lại, gật đầu.

    Lần này cậu ra cửa, mang theo hai đôi giày, một đôi giày xăng-̣đan đơn giản, cùng một đôi giày lười vải kẻ caro.

    Hoắc Vân Xuyên ngồi xổm phía trước, một tay cầm giày xăng-̣đan, một tay nắm chân An Vô Dạng, sạch sẽ lưu loát mang vào, buộc lại dây giày.

    “Lần sau không cần anh mang.” Lúc trước là bởi vì bụng có vết thương còn chưa có khép lại, nhưng bây giờ đã tốt lên không khác bình thường là mấy rồi.

    Nhưng mà nam nhân căn bản không để ý tới cậu, trực tiếp mang vào một chiếc khác cho cậu.

    Kiểm tra quần áo trên người đều mặc xong, Hoắc Vân Xuyên cẩn thận hỏi: “Có không khỏe không?”

    An Vô Dạng lắc đầu: “Không có.”

    “Vậy đi thôi.” Hoắc Vân Xuyên đứng lên, giơ ra bàn tay với cậu.

    An Vô Dạng do do dự dự mà nắm lấy, bị cầm rất chặt chẽ, kéo đến sát bên người đối phương.

    “Bên này lượng khách khá nhiều, phải theo sát tôi, không nên đi lạc.”

    Nói ra lời như vậy.

    “Anh sẽ để tôi đi lạc sao?”

    “Em nói đi?” Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ, khóe miệng gợi lên một độ cong thả lỏng.

    Khi hắn vẫn là một thiếu gia hào môn nhàn rỗi, vì có thời gian cùng tiền bạc, cơ hồ đã đi khắp các địa điểm nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng du lịch cũng chỉ là du lịch cũng không làm hắn sinh ra khoái cảm đặc biệt.

    “Anh không phải lần đầu tiên đến đây đúng không?” An Vô Dạng thấy biểu hiện ngựa quen đường cũ của hắn, dễ dàng đoán ra tên này chắc chắn rất quen thuộc với nơi đây.

    “Ừm.” Hoắc Vân Xuyên dẫn cậu đi hồi lâu, rồi mới vào một nơi có chút hẻo lánh.

    Cách bài trí trang hoàng rất lãng mạn, vô cùng có phong cách, chỉ là thoạt nhìn hình như là quán bar……

    “Chúng ta không phải đã nói sẽ đi ăn cơm sao, vì cái gì muốn tới chỗ này?” An Vô Dạng ở bên người Hoắc Vân Xuyên thắc mắc nói.

    Trả lời cậu lại là một mỹ nữ da nâu đột nhiên xuất hiện, một thân trang điểm rất đậm, ăn mặc cũng vô cùng mát mẻ: “Em trai, chúng ta bên này cũng có đồ ăn nga.”

    Mỹ nữ nói tiếng Trung rất nhuần nhuyễn.

    Đối phương nói xong câu này không có để ý tới An Vô Dạng nữa, trực tiếp ôm chào đón Hoắc Vân Xuyên: “Hello, soái ca, đã lâu không gặp!”

    “Tôi chỉ tới ăn cơm.” Hoắc Vân Xuyên không chút khách sáo đẩy cô gái đang nhào tới ra, một dáng vẻ rất lãnh đạm, giơ lên cho cô thấy đối tượng đang cùng mình nắm tay nhau: “Tôi đã kết hôn.”

    Cô gái xinh đẹp đối diện vẫn tươi cười như cũ, chỉ là đã đánh mất ý nghĩ muốn ôm, duy trì một khoảng cách nhất định với Hoắc Vân Xuyên: “Tốt a, muốn ăn cái gì?”

    “Như cũ.”

    An Vô Dạng nhìn thấy khách cũng không nhiều, có thể do nguyên nhân cửa hàng hơi hẻo lánh.

    “Ngẩn người làm gì?” Cậu còn đang phát ngốc, đã bị Hoắc Vân Xuyên đang dựa vào chỗ cửa sổ cắt ngang.

    Sau khi hoàn hồn phát hiện đối phương vẻ mặt như suy tư gì đó nhìn chính mình, hắn giải thích: “Mang em tới chỗ này, chỉ bởi vì ở đây đồ ăn ăn ngon, tôi và bà chủ không có quan hệ gì đặc biệt, cô ta chỉ thích đùa giỡn với người khác phái.”

    “Ừm……” Nếu bắt đầu nói tới vấn đề này, liền đem chuyện vẫn luôn ghim chặt ở trong lòng nói ra: “Trước lúc gặp được tôi, cuộc sống của anh nhất định rất xuất sắc đúng không?” Bởi vì nguyên do hơi khẩn trương, An Vô Dạng mím chặt môi.

    “Xuất sắc?” Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu: “Ý em là chỉ xuất sắc ở phương diện kia?”

    An Vô Dạng nhỏ giọng nói: “Phương diện đời sống cá nhân.”

    Hoắc Vân Xuyên: “Đúng là rất xuất sắc.”

    Thiếu niên đau lòng đến khó có thể hô hấp thầm mắng chính mình lắm miệng, sớm biết rằng như vậy có đánh chết cũng không hỏi, giấu ở trong bụng thì tốt rồi.

    Hiện tại tuy rằng có được đáp án, mình lại bị làm cho tức giận mà.

    “Nước ép trái cây của hai người đây.” Bà chủ tự mình bưng hai ly nước lại đây, đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ.

    “Cảm ơn.” An Vô Dạng cảm ơn cô đánh tan sự xấu hổ khác thường của mình, nhấc lên tươi cười nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu uống nước trái cây.

    “Cảm ơn.” Nam nhân dáng ngồi nhẹ nhàng nhận lấy nước trái cây, ngoài miệng uống, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện.

    Sự quật cường cùng mẫn cảm thật ngoài dự đoán.

    Bất quá như vậy càng làm cho người ta thích.

    “Chỗ này đồ ăn xác thật rất ngon.” An Vô Dạng ăn xong một đĩa đồ ăn, không chút nào keo kiệt mà ca ngợi, cảm xúc cũng bởi vậy tốt hơn một chút.

    “Em thích, lần sau lại đến.” Hoắc Vân Xuyên nói.

    “Ừm.” An Vô Dạng ứng tiếng.

    Cảnh thành phố bên bờ biển, không kể đi đến nơi nào đều là một bức tranh tuyệt đẹp.

    Lâu lắm không có ra ngoài nhìn ngắm thế giới, thỉnh thoảng đi một chút như vậy cũng không tồi.

    An Vô Dạng nghiêng đầu nhìn nam nhân đi đường cũng giam cầm chính mình bên người, có đôi khi cảm thấy người này bá đạo đến làm người ăn không tiêu, có đôi khi lại cảm thấy có hắn ở bên người cái gì cũng không sợ……

    Còn chuyện sinh hoạt cá nhân, thì không thể tránh khỏi rồi.

    An Vô Dạng lắc lắc đầu, để cho mình đừng nghĩ nhiều, chỉ cần sau khi kết hôn đối phương chỉ có một mình mình là được rồi.

    “Đi vào xem một chút.” Bọn họ đi ngang qua một cửa hàng bán đồ tình thú, Hoắc Vân Xuyên kéo cậu đi vào.

    ” Này……” An Vô Dạng sau khi thấy rõ ràng tên cửa hàng, ngại ngùng nói: “Vào chỗ này làm gì?”

    Hoắc Vân Xuyên liếc cậu: “Em mười chín tuổi, hay chín tuổi.”

    “……” An Vô Dạng không lời gì để nói, trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ, vậy nghe hắn đi, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, chỉ là cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng giống như lần đầu tiên thảm thiết như vậy.

    Dáng vẻ này của cậu, làm Hoắc Vân Xuyên rất tức giận.

    “Tôi còn tưởng rằng em rất thích tôi.” Hắn nghĩ câu kia là thật sự, nhưng hiện tại căn bản là cả người cậu đều viết nên chữ không muốn.

    “Vậy quên đi.” Hoắc Vân Xuyên nắm tay cậu đi ra bên ngoài.

    “Này……” An Vô Dạng một tay bị người nắm, một tay nắm lại khung cửa tiệm, lắp bắp mà nói: “Nếu như, tới rồi thì vào thôi.”

    Hoắc Vân Xuyên quay đầu lại nhìn cậu, ngoài ý muốn nhướng lông mày: “Em suy nghĩ kỹ rồi?”

    “Ừm……”

    Thấy thiên sứ gật đầu trong nháy mắt, nam nhân không hề có nguyên tắc quay ngược trở về, chặn ngang kéo vật nhỏ tùy thời đều sẽ đổi ý đi vào.

    Hết thảy đồ vật màu sắc rực rỡ cũng chưa mua, chỉ mua ba cái truyền thống đủ dùng.

    Từ cửa hàng ra ngoài, An Vô Dạng có chút mềm nhũn.

    Cậu vừa rồi căn bản không dám nhìn mấy thứ trưng bày trên tủ, còn nam nhân bên người có vẻ thành thạo, thỉnh giáo chủ tiệm một ít vấn đề, vô cùng nhuần nhuyễn giống như đang thảo luận thời tiết.

    Từ từ, thỉnh giáo?

    “Em thật có tiền đồ.” Hoắc Vân Xuyên ôm thiếu niên mềm nhũn đi không nổi, ở ven đường gọi một chiếc xe, đưa bọn họ về khách sạn.

    Ngồi ở ghế sau trên xe taxi, An Vô Dạng theo bản năng mà kéo ra khoảng cách với hắn.

    “Làm gì?” Hoắc Vân Xuyên không vui mà nhăn mày, một lần nữa túm cậu trở lại: ” Muốn hối hận sao? Tôi không cho phép.”

    An Vô Dạng ngồi ở trên đùi hắn, lập tức cảm nhận được sự bạo phát nơi ấy.

    “Em loạn kích động cái gì?” Hắn trừng mắt nói, cảnh cáo liếc mắt với người đàn ông đang lái xe taxi vẻ mặt không biết thu liễm kia.

    “Em nói đi?” Nam nhân cong khóe môi, không khách khí mà nhéo cậu một phen: “Đây chính là do em đáp ứng.”

    Cho nên không có đường sống để đổi ý.

    “Chỗ này là xe taxi……”

    “Hắn cũng nghe không hiểu.”

    Nhũ tiêm bị nam nhân ngang ngược vô lý kia nhéo một chút, trực tiếp làm An Vô Dạng từ bỏ ý niệm muốn giảng đạo lý với hắn.

    Cậu xem như đã hiểu rõ, chỉ cần đề cập đến loại chuyện【】, dung lượng não của đối phương sẽ thu nhỏ lại, khắp đầu óc chỉ còn một chữ S.E.X!

    Trở lại khách sạn, Hoắc Vân Xuyên cầm túi trong tay ném lên trên giường lớn, khiến cho mấy thứ trong túi, từ bên trong lăn xuống thảm.

    “Anh không thể……” An Vô Dạng đi qua nhặt.

    Lại bị người từ phía sau vác lên trên vai: “Anh……” Cậu thét lên một tiếng, phát hiện cảnh tượng trước mắt đã từ phòng ngủ trở thành phòng tắm……

    Gặp được một tên đàn ông sức lực vô cùng lớn, căn bản đường sống để phản kháng cũng không có.

    “Không cần em làm gì cả, phối hợp với tôi thì tốt rồi.” Hoắc Vân Xuyên tới gần lỗ tai thiên sứ, thấp giọng dặn dò: “Tôi không muốn làm bị thương em.”

    An Vô Dạng ỷ vào hắn xưa nay luôn yêu thương chính mình, hơn nữa muốn cố kỵ miệng vết thương, nghĩ dù khốn nạn hơn cũng sẽ không làm mình bị thương.

    “Ừm……” Cậu ứng tiếng, miễn cưỡng mà phối hợp.

    Không đau không ngứa mà tắm xong, so với bình thường ở nhà không có gì khác nhau.

    Cùng lắm là được rửa tương đối cẩn thận, tắm rửa có chút tĩ mĩ vượt qua bình thường.

    “Cứ thế này đi.” Hoắc Vân Xuyên đột nhiên tắt nước, kéo xuống một tấm khăn lông bọc người trong lồng ngực bước đi ra ngoài.

    Quá trình tắm rửa chậm rì rì quả thực dày vò người, hắn sắp bị tra tấn đến chết.

    Từ sau khi bắt đầu, ở trên người An Vô Dạng dục vọng vẫn luôn thực mãnh liệt, tính đi tính lại ước chừng đã nhịn một năm, hắn thật sự có chút bội phục chính mình, đã trở nên không dứt khoát lưu loát giống như bản thân mình trước kia.

    An Vô Dạng bị thả tới trên chăn, đối diện với cặp mắt thâm trầm, bị dọa đến nhắm chặt mắt lại.

    Tuy nói có chuẩn bị tâm lý một hồi, nhưng là lúc chân chính xảy ra, vẫn khó có thể chịu đựng mà khóc.

    Không hoàn toàn là bởi vì sợ hãi, còn kèm theo một ít cảm nhận khác.

    “Vừa rồi, anh hỏi chủ tiệm, là bởi vì lâu lắm không…, hay là thế nào……” An Vô Dạng lắp bắp hỏi, ở dưới tình huống không có khả năng nói chuyện rõ ràng hỏi ra thắc mắc của mình.

    “Thế nào?” Hoắc Vân Xuyên liếm lên lỗ tai cậu nói: “Tôi kén chọn, không phải ai cũng có thể khiến tôi vừa lòng.”

    An Vô Dạng đã quên khóc mà dùng mu bàn tay chống cái trán: “Vậy, vậy, tôi làm anh vừa lòng sao?”

    Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu thật lâu, không có trả lời vấn đề nhàm chán như vậy.

    Mà là trực tiếp dùng một cách dễ hiểu hơn để biểu đạt, mức độ vừa lòng của mình là bao nhiêu.

    “Anh điên rồi!”

    Trong một căn phòng ven biển xa hoa, tuôn ra tiếng gầm nhẹ của một thiếu niên đang thời kỳ vỡ giọng, nghe ra vừa bất đắc dĩ vừa bất lực.

    An Vô Dạng thật sự không thể tin được, hắn ngồi máy bay một ngày, toàn bộ hành trình không hề ngủ, hơn nữa mới vừa xuống máy bay liền vào phòng tập thể hình, lại còn có sức lực diễu võ giương oai……

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu