Home Đam Mỹ Giam Cầm, Bỏ Trốn! – Chương 7

    Giam Cầm, Bỏ Trốn! – Chương 7

    Thuộc truyện: Giam Cầm, Bỏ Trốn!

    Lăng Tiêu mờ mịt nhìn Lăng Thần, hai người cứ bất lực đứng đó, mãi đến khi có người gõ cửa.

    “Cậu chủ, bữa sáng chuẩn bị xong rồi.”

    Lăng Thần chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, ngồi thẳng người cười với Lăng Tiêu, “Chúng ta đi ăn sáng đi, mấy ngày nay không ăn uống gì rồi.”

    Mắt Lăng Tiêu lóe lên, “Vì sao tôi không ăn uống gì?”

    “Vì anh nhớ cha mẹ quá nên không có hứng ăn.” Lăng Thần không biến sắc cầm áo khoác lên dịu dàng mặc cho Lăng Tiêu.

    “Cha mẹ?” Lăng Tiêu nhìn hắn, hơi dao động.

    Cha mẹ? Hẳn họ phải biết chuyện của anh nhỉ? Gặp họ thì có thể biết hắn là ai, đồng thời biết lời hắn nói có đúng là thật không?

    Lăng Thần mặc áo khoác cho Lăng Tiêu xong thì kéo anh vào nhà vệ sinh, tri kỷ nặn kem đánh răng cho anh. Còn Lăng Tiêu khi nhìn vào gương thì tức thời cứng đờ người, hai gương mặt trong gương… tương tự biết bao…

    Điểm khác biệt đó là mặt anh trắng bệch phờ phạc như trải qua cơn bạo bệnh, cơ thể thì gầy yếu mỏng manh, còn cái người tự xưng là người yêu của anh tuy sắc mặt mệt mỏi nhưng cường tráng, cuồng dã…

    Tại sao bọn anh lại trông giống nhau như thế…

    Lăng Thần đưa bàn chải qua, thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào gương thì ánh mắt âm u trầm xuống nhưng điều này chỉ xảy ra trong tích tắc, rồi hắn lại trở về với vẻ săn sóc ân cần, “Sao thế, Tiêu?”

    Lăng Tiêu ngỡ ngàng quay sang nhìn hắn, “Vì sao chúng ta trông giống nhau quá vậy?”

    Lăng Thần đưa bàn chải vào tay Lăng Tiêu, cười, “Duyên phận.”

    “Duyên phận?” Lăng Tiêu lặp lại.

    “Đúng, duyên phận, lúc chúng ta mới quen nhau cũng rất thắc mắc vì sao cả hai lại giống nhau như vậy.”

    Suy nghĩ “Chúng ta là anh em” bị câu nói của Lăng Thần kìm xuống, Lăng Tiêu quan sát tỉ mỉ Lăng Thần rồi quay đầu nhìn mình trong gương.

    Hai người không hề liên quan mà có thể giống nhau đến vậy à…

    Lăng Thần lại sa sầm mặt mày rồi khôi phục vẻ ban đầu, đáng lẽ nên dỡ hết gương trong biệt thự.

    Hắn quyết không để Tiêu biết cả hai là anh em ruột…

    Bằng không bi kịch sẽ lại xảy ra.

    Lăng Tiêu cầm bàn chải nhìn tấm gương một lúc mới chậm rãi đánh răng rửa mặt.

    Rửa mặt xong Lăng Thần ôm anh ra khỏi phòng, Lăng Tiêu khó hiểu ngoái đầu nhìn căn phòng càng lúc càng cách xa.

    Vì sao khi ra khỏi phòng anh lại có loại cảm giác tựa như trút được gánh nặng?

    Bước đến bàn ăn, Lăng Thần ân cần khuấy cho nguội cháo người hầu bưng ra, “Trước đây anh rất thích ăn cháo này, mùi vị vẫn vậy, nào, anh nếm thử đi, cẩn thận bỏng.” Lăng Thần múc một muỗng đưa đến bên môi Lăng Tiêu.

    Anh thích ăn?

    Lăng Tiêu chần chờ một chốc xong há miệng ăn, Lăng Thần thấy anh ăn thì ánh mắt trở nên đặc biệt mềm mỏng lẫn xúc động.

    Biết bao lần hắn ảo tưởng ra cảnh anh ngoan ngoãn để hắn thân mật đút ăn, cuối cùng ngày hôm nay cũng đến…

    Lăng Tiêu nhai, mùi vị khá ngon, rất hợp ý anh nên sau khi nuốt xuống lại há miệng, Lăng Thần vội múc một muỗng dịu dàng đưa đến, trong lòng đong đầy hạnh phúc.

    Niềm hạnh phúc này là thứ hắn muốn chiếm lấy không từ thủ đoạn!

    Hắn không hối hận, không hối hận đã làm Lăng Tiêu quên sạch tất cả, về sau cũng quyết không cho anh nhớ ra để rồi tính toán đến việc bỏ trốn!

    Ăn sáng xong, Lăng Thần ôm Lăng Tiêu ra ngoài hoa viên tản bộ, Lăng Tiêu mờ mịt nhìn mọi thứ xa lạ.

    “Sao thế?”

    Lăng Tiêu quay đầu nhìn hắn, “Tôi có thể gặp cha mẹ tôi không?”

    Lăng Thần mỉm cười nhẹ nhàng, “Dĩ nhiên là có thể rồi, thật ra em luôn muốn dẫn anh đi gặp nhưng không ngờ anh bị tai nạn nên mới trì hoãn.” Vẻ mặt của hắn trở nên u buồn.

    Lăng Tiêu nhìn mà khó chịu, “Không phải tôi bình yên ở đây rồi sao?” Anh nhẹ giọng nói.

    Lăng Thần ôm chầm lấy anh, anh luống cuống để mặc hắn ôm.

    “Ừm, anh ở đây, không hề rời đi… Tiêu…” Giọng Lăng Thần khàn đục.

    Lăng Tiêu chua mũi.

    Người này thật sự yêu anh ư?

    “Vậy khi nào cậu dẫn tôi đi?” Anh nhỏ nhẹ hỏi.

    Lăng Thần khẽ hôn lên tóc anh, cười nói, “Đợi anh khỏe hơn thì chúng ta đi.”

    “Ừ.”

    Mấy ngày kế tiếp Lăng Tiêu cố gắng bình phục cơ thể suy nhược của mình, anh ăn uống đầy đủ, đi bộ cùng Lăng Thần, giữa lúc đó anh liên tục hỏi Lăng Thần chuyện của hai người, lần nào hắn cũng kiên nhẫn nói với anh: “Chúng ta biết nhau khi đi hẹn hò, dĩ nhiên không phải em hẹn với anh mà là chúng ta đều hẹn trong cùng một quán cà phê, sau đó xảy ra một vài chuyện, vì ngoại hình tương tự nên chúng ta làm quen rồi trở thành bạn bè, cuối cùng thì yêu nhau.”

    Lăng Tiêu nghe, nghĩ mãi không ra anh đi hẹn hò xem mắt thì sao lại rơi vào lưới tình với một người đàn ông?

    Chắc chắn anh không phải gay…

    Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thôi kệ, sau khi gặp cha mẹ sẽ biết thôi.

    Rốt cuộc người anh cũng khỏe hơn, Lăng Thần quyết định dẫn anh đi gặp cha mẹ anh… không, cha mẹ bọn anh!

    “Tiêu, đi thôi.” Lăng Thần ôm Lăng Tiêu lên xe, khi khởi động xe thì Lăng Tiêu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn tòa biệt thự xa hoa đang xa dần với tâm trạng kỳ lạ.

    “Sao thế?” Lăng Thần thân mật hỏi.

    Lăng Tiêu không nhìn nữa, anh lắc đầu.

    Lăng Thần không truy hỏi, tri kỷ ấn cửa xe lên. Chú Kỳ gạt cần ga, xe bắt đầu chạy ra khỏi tòa biệt thự.

    Đường xá xa xôi, trong chốc lát Lăng Tiêu ngủ gật, xe nghiêng qua, người anh cũng nghiêng theo, tựa vào người Lăng Thần.

    Lăng Thần rung động, hắn cúi đầu nhìn anh, hô hấp khẽ khàng, gương mặt đỏ hồng vì được tĩnh dưỡng vô cùng tốt, hàng lông mi dài và dày…

    Lăng Thần nhẹ nhàng vươn tay ôm anh vào lòng, thâm tâm vừa thỏa mãn vừa cảm động.

    Rốt cuộc có thể ôm anh như thế này, không phản kháng, không giãy giụa, dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại…

    Không biết trôi qua bao lâu, Lăng Tiêu bị đánh thức, anh mơ màng mở mắt, thấy mặt Lăng Thần thì ngáp nói, “Tiểu Thần đó à…”

    Người Lăng Thần cứng đờ, cảm xúc dâng trào cuồn cuộn trong mắt.

    Lăng Tiêu nhận ra mình vừa gọi cái gì, anh khó hiểu nhíu mày.

    Vừa rồi mình gọi là tiểu Thần?

    Vì sao lại gọi như thế? Thấy gương mặt của Lăng Thần thì vô thức gọi thành tiếng…

    Lẽ nào thật sự quen biết, thật sự yêu nhau?

    Lăng Thần vội vã che giấu tâm tình, không để Lăng Tiêu phát hiện điều khác thường.

    Tiểu Thần là cái tên Lăng Tiêu gọi từ hồi nhỏ, trước khi phát hiện đứa em trai yêu anh…

    Thói quen như vậy suýt làm Lăng Thần tưởng rằng Lăng Tiêu không bị mất trí nhớ, tim hắn đập chệch một nhịp.

    “Sao thế?” Lăng Thần xoa mặt Lăng Tiêu.

    “Không có gì,” Lăng Tiêu lắc đầu, “Chúng ta đến chưa?”

    “Ừ, đến rồi.” Lăng Thần nhẹ nhàng gật đầu, “Xuống xe thôi.”

    Lăng Tiêu cũng gật đầu, xuống xe theo, đập vào mắt anh là ngôi biệt thự không khác gì mấy với biệt thự bọn anh sống, vẫn xa hoa nhưng phong cách có phần khác biệt.

    Cha mẹ anh đang ở bên trong…

    Lăng Tiêu đầy mong đợi.

    “Đi thôi!” Lăng Thần nắm tay Lăng Tiêu đi vào trong nhà.

    Càng đến gần Lăng Tiêu càng căng thẳng, cuối cùng anh đứng do dự ở cửa.

    Lăng Thần nhận ra sự do dự của anh, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

    Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có sự bất lực, “Tôi không biết…”

    Tim Lăng Thần nhảy thót lên, hắn giơ tay che mắt anh, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, có em ở đây mà.”

    Lăng Tiêu nghe giọng của hắn, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ trên mắt thì vô thức yên lòng, anh gật đầu.

    Lăng Thần buông tay, cười động viên anh rồi xoay người mở cổng.

    “Két 一一”

    Theo tiếng mở cổng khẽ khàng, Lăng Tiêu càng lúc càng căng thẳng, khi cổng mở hết thì người hầu đi từ trong ra đứng đầy hai bên, thấy Lăng Thần và Lăng Tiêu họ nối tiếp nhau cúi đầu: “Cậu chủ, đại thiếu gia!”

    Lăng Tiêu ngỡ ngàng, tình huống thế này là biết họ sắp đến nên cố tình ra chào đón…

    Anh không để ý đến cách xưng hô kỳ lạ của những người hầu.

    “Đi thôi, chắc cha mẹ đang đợi chúng ta.”

    “Ừ.”

    Lăng Tiêu đi theo Lăng Thần vào trong nhà, đến phòng khách rộng rãi sáng sủa, trên chiếc sofa ở giữa có hai người ngồi, tóc cả hai đều bạc trắng như trải qua quá nhiều gian khổ của trần gian, người cũng lọm khọm.

    Gương mặt của ông cụ rất giống Lăng Tiêu nên Lăng Tiêu tin tưởng đó là cha anh. Còn bà cụ thì căng thẳng xoa tay.

    “Cha, mẹ…” Lăng Tiêu ngơ ngẩn gọi một tiếng.

    Đây là cha mẹ anh…

    Cha mẹ anh…

    Tiếng gọi to này giống như đã cách qua mấy thế kỷ, không biết vì sao mà tim Lăng Tiêu đau xót, rất muốn khóc.

    Hai người ngồi đợi nghe được tiếng gọi ấy thì lập tức xoay đầu, thấy Lăng Tiêu họ mừng rỡ kích động đứng bật dậy, “Tiêu nhi…”

    Lăng Thần khẽ đẩy Lăng Tiêu tiến đến trước mặt hai ông bà cụ.

    “Cha, mẹ…” Lăng Tiêu gọi thêm lần nữa, hai ông bà run run bàn tay, rưng rưng nước mặt.

    “Tiêu, Tiêu nhi, cha mẹ ở đây, Tiêu nhi…” Cả hai người không nén được nước mắt ôm Lăng Tiêu.

    Ấm áp quá…

    Hình như đã mong chờ từ rất lâu…

    Không hiểu sao Lăng Tiêu ươn ướt khóe mắt, anh run giọng gọi vài tiếng nữa tựa như người chết đuối đang cố bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng, tựa như đang muốn xác định tâm trạng bất an hỗn loạn. Hai người già vừa khóc vừa đáp lời anh.

    Lăng Thần đứng bên cạnh nhìn, tầm mắt vẫn dừng ở trên mặt Lăng Tiêu, nửa khắc cũng không rời. Con ngươi sâu thẳm làm người không đoán ra rốt cuộc hắn đang suy tính gì.

    Một lát sau, cha Lăng và mẹ Lăng lau nước mắt, kéo Lăng Tiêu ngồi xuống, quan tâm hỏi đủ thứ nhưng chẳng hề liếc mắt nhìn Lăng Thần lấy một cái.

    Lăng Thần cũng không để tâm, hắn ngồi xuống sofa cười nhìn Lăng Tiêu đang dần dần vui vẻ.

    Cha Lăng mẹ Lăng như biết Lăng Tiêu mất trí nhớ, luôn miệng kể chuyện còn bé của anh, Lăng Tiêu chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đỏ mặt vì mấy chuyện xấu hổ khi bé.

    “Phải rồi, mẹ còn giữ hình lúc bé của con, có muốn xem không?” Mẹ Lăng hồ hởi nắm tay Lăng Tiêu, gương mặt già nua bấy giờ hồng hào rạng rỡ.

    Lăng Tiêu giật mình, nhìn Lăng Thần rồi cười gật đầu.

    Nếu có thể xem hình thì sẽ càng đến gần với trí nhớ của anh hơn…

    Không phải anh không tin Lăng Thần, chỉ là anh thật sự không chấp nhận được chuyện hiện tại mình đang yêu đương với một người đàn ông có ngoại hình tương tự mình!

    Cha Lăng cười, “Vậy con với mẹ lên phòng trên lầu xem đi, để cha với Thần nhi nói chuyện.”

    Lăng Tiêu theo bản năng nhìn sang Lăng Thần, Lăng Thần cười gật đầu, “Hai người đi đi, em tâm sự với cha, đã lâu rồi không gặp nên còn nhiều chuyện muốn nói.”

    Lăng Tiêu gật đầu, bị mẹ Lăng kéo lên lầu.

    Đến khi bóng dáng cả hai biến mất ở khúc cua trên cầu thang, cha Lăng mới thu hồi nụ cười nhân hậu, ông lạnh lùng nhìn Lăng Thần, “Như mày muốn rồi đấy thằng nghiệt tử, mãn nguyện mày rồi chứ?”

    Lăng Thần thong thả xoay người, “Cũng không tệ lắm, tôi rất hài lòng.”

    Cha Lăng giận dữ cắn răng, “Tao không hiểu nổi vì sao tao lại có đứa con táng tận lương tâm như mày, nó là anh trai ruột của mày!”

    “Anh ruột thì sao? Tôi không quan tâm.” Lăng Thần thờ ơ dựa lưng vào sofa.

    Cha Lăng phẫn nộ đập bàn, “Xấc xược, mày tưởng mày tiếp tục thế này thì có thể có kết quả gì tốt đẹp sao? Tụi mày là anh em ruột, là điều không thể, một ngày nào đó anh mày nhớ ra thì mày chỉ có thể tự lãnh lấy kết cục thảm bại. Nó sẽ không bao giờ yêu mày nổi đâu.”

    Lăng Thần bỗng mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo rồi cuồng loạn, “Nghĩ đến rồi thế nào? Tôi sẽ không để anh ấy rời khỏi tôi, chắc chắn sẽ không! Ông biết tôi có khả năng đó mà.”

    Cha Lăng giận không chỗ phát tiết, “Tình yêu mà mày nói là gì, là giam cầm nó đó hả? Để nó quên hết mọi thứ? Để nó đối diện với tuồng kịch của chúng ta?”

    “Ông nghĩ đây là do ai hại?” Lăng Thần bất ngờ nổi giận, vẻ mặt dữ tợn phát sợ, “Hai năm trước nếu không phải các người xếp đặt buổi ra mắt cho anh hai thì anh ấy sẽ không xem trọng người phụ nữ đó rồi muốn kết hôn với ả, tôi cũng sẽ không mất khống chế cưỡng hiếp anh ấy, tiếp đó nếu không phải các người muốn lặng lẽ đưa anh hai ra nước ngoài thì tôi sẽ không tách riêng các người, còn phải dùng trận hỏa hoạn làm giả thi thể che giấu tai mắt người khác!”

    Cha Lăng tức giận tát hắn một bạt tai, “Mất dạy!”

    Lăng Thần bị tát quay lệch mặt đi, cha Lăng phập phồng lồng ngực, “Tao muốn tốt cho tụi mày, hai tao là cha mẹ của tụi mày, chẳng lẽ điều nhỏ nhặt ấy cũng không thể quyết định?”

    Lăng Thần cười gằn, hắn quay đầu, trong mắt đầy ắp nỗi oán hận, “Cha mẹ? Tôi muốn hỏi từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ngôi nhà, đống tiền dơ bẩn trong cái thẻ ngân hàng thì các người đã cho chúng tôi được cái gì? Tôi sinh bệnh cũng chỉ có anh hai ở bên, cả đêm canh giữ bên giường tôi, tôi không vui cũng chỉ có anh hai dỗ dành, gặp chuyện muốn chia sẻ cũng chỉ có anh hai tươi cười lắng nghe tôi tâm sự, ngay cả lần gặp cướp ở bưu điện, đối mặt với họng súng đen ngòm, chỉ có anh hai ôm chặt tôi vào lòng bảo vệ, còn các người thì sao? Trừ về nhà hỏi một câu ‘Có sao không?’ thì lại tiếp tục bận rộn công việc chết tiệt của các người.” Lăng Thần càng nói càng giận dữ, thậm chí còn đứng dậy hét lên, “Các người mà cũng gọi là cha mẹ ư? Bây giờ các người có tư cách gì quản chuyện hiển nhiên của chúng tôi?”

    Cha Lăng trợn trừng hai mắt, ôm ngực thở phì phò.

    Lăng Thần không đếm xỉa đến cha Lăng lớn tuổi đang tức giận công tâm, mà chỉ thù hận nhìn ông, “Tôi không quan tâm chúng tôi có phải anh em ruột không, nếu huyết thống ngăn trở chúng tôi thì bây giờ tôi không làm em trai anh ấy nữa, tôi để anh ấy quên đi mình có một đứa em trai, chúng tôi có khả năng vô hạn, chỉ cần các người phối hợp, bằng không các người sẽ mất đi hai đứa con trai cùng một lúc!”

    Cha Lăng giận đến nỗi ôm ngực, thở phì phò, “Nghiệt tử…”

    Lăng Thần cười khẩy, “Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

    Hết 07.

    Thuộc truyện: Giam Cầm, Bỏ Trốn!