Gian tặc, trả lại thân thể cho ta – Chương 26-30

    Thuộc truyện: Gian tặc, trả lại thân thể cho ta

    Chương 26

    Trần Khiêm Quân trước giờ biết mình là người không biết nói chuyện, cũng trước giờ biết mình phản ứng trì độn cỡ nào, nhưng khi gặp phải Cố Ngôn Chi, hắn rất nhiều trước giờ đều bị vô tình vứt bỏ.

    Tỷ như hiện tại, hắn nhìn một mặt Cố Ngôn Chi nghiêm túc chỉ dưới thân mình, dường như đang chất hỏi tại sao hắn lại đối với thân thể của hắn có phản ứng.

    Cố Ngôn Chi thấy Trần Khiêm Quân không trả lời, liền hỏi: “Ngươi có phải là * thượng ta?”

    Một câu như sấm sét giữa trời quang, đem Trần Khiêm Quân từ trong trạng thái ngây người giật tỉnh, hắn liếc nhìn Cố Ngôn Chi có linh hồn trong thân thể hắn, nói: “Phải có phản ứng cũng là ngươi có phản ứng với ta. Hiện tại người trong thân thể ta là ngươi, ngươi như vậy có phải là * thượng ta?” ( 555~ mấy * này là tác giả đánh a, nhưng ta giải thích là ‘muốn’ ).

    Cố Ngôn Chi hết sức chăm chú suy nghĩ lời của Trần Khiêm Quân, sau đó nhìn về thân thể của mình. Mặc dù đối với bất kỳ mỗi một chỗ trên thân thể của y hiểu rõ vô cùng, nhưng bây giờ nhìn những kia động tác vẻ mặt kia, giơ tay nhấc chân đều cùng y cách biệt đâu chỉ mười vạn tám ngàn dặm xa. Cố Ngôn Chi ho khan hai tiếng, nói: “Vậy cũng chính là ta * thượng chính mình, chính mình đối với thân thể của chính mình có phản ứng lẽ nào cũng sai sao?”

    Nói xong Cố Ngôn Chi liền đi tới phía trước ‘ chính mình ‘.

    Mà khi nghe thấy Cố Ngôn Chi nói sai lệch Trần Khiêm Quân cũng chỉ hơi nhếch miệng, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi thật sự là tên tự luyến mình.”

    Côn Luân điện hầu như có thể nói là nơi buôn bán tin tức to lớn lớn mạnh nhất, mà tin tức nghiêm mật nhất không phải có tiền thì có thể mua được. Còn cần phải thông qua thử thách cầm kỳ thư họa của bốn vị điện chủ. Rốt cuộc có bao nhiêu người có thể chịu đựng được thử thách của bốn vị điện chủ đi tới chóp cao nhất, hầu như không có ai biết. Nhưng bọn họ vừa đến nơi này, liền nói rõ bất luận bọn họ muốn biết cái gì, thì nhất định sẽ có người nói cho bọn họ biết.

    Kiểu cầu thang xoay tròn khiến người chóng mặt, hầu như không biết mình đang đi tới tầng thứ mấy, nhưng gian phòng trước mặt nói cho bọn họ biết, chỗ cần đến đã đến.

    Cố Ngôn Chi đẩy cửa ra, là một gian phòng bố trí trang nhã. Cùng bốn gian phòng phía dưới lại khác, phòng này lại không có cửa sổ. Hương vị trong phòng nồng nặc, khiến người ta ngửi có chút lâng lâng.

    Cả phòng đều dùng lụa mỏng phủ lên, xem ra thật giống khuê phòng của nữ tử.

    “Chỗ này đã rất lâu không có ai đến rồi.”

    Lại không giống tưởng tượng của họ, nói chuyện chính là một sấu lão già (gầy), xem ra ước chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc cũng đã trắng phau.

    Cố Ngôn Chi nói: “Lão nhân gia, túng dục quá độ đối với thân thể không tốt.”

    Lão già ho khan một tiếng, ánh mắt lại phát sáng nhìn Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi tới đây có chuyện muốn biết sao?”

    “Nếu như không có chuyện muốn biết, thì sẽ không đến tìm ngươi.” Trần Khiêm Quân trả lời: “Ta muốn tìm một người.”

    Sấu lão đầu nói: “Ngươi đem tên của hắn cùng ngày sinh tháng đẻ nói cho ta, ta tự có biện pháp giúp ngươi tìm tới được người ngươi muốn tìm.”

    Trần Khiêm Quân quay đầu liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chi, nói: “Trần Tiễn Quân, canh tuất, giáp thân, canh Ngọ, bính tuất.”

    Sấu lão đầu bấm bấm ngón tay, nghe Trần Khiêm Quân nói xong, liền dừng một chút, cuối cùng cười ha ha hai tiếng nói: “Vị đại ca này là dương niên dương nguyệt dương nhật dương thì sinh ra, dựa theo ta suy tính hắn hiện tại nhất định còn sống.”

    Trần Khiêm Quân nhìn sấu lão đầu, nói: “Ta muốn biết chính là hắn ở đâu.”

    Sấu lão đầu lại cười gượng hai tiếng, nói: “Ta cũng không biết.”

    “Côn Luân điện các ngươi không phải được xưng tin tức gì cũng có thể tra được sao? Ngươi không biết thì đi thăm dò.” Câu nói này là Cố Ngôn Chi nói. Cái đệt, thật vất vả có cơ hội tìm tới tên phản đồ kia, làm sao có khả năng y dễ dàng từ bỏ!

    Vốn còn không nghĩ Cố Ngôn Chi sẽ lưu ý chuyện này, Trần Khiêm Quân không khỏi quay đầu lại nhìn về phía y.

    Cố Ngôn Chi nói: “Cho ngươi thời gian tra! Bao giờ trở về thì cho đáp án ta muốn biết.”

    Sấu lão đầu lúc này mới đem tầm mắt chuyển hướng Cố Ngôn Chi, giống như trước giờ vẫn không biết bên cạnh còn có một người, ngữ khí nho nhã lễ độ nói: “Mời nói.”

    “Ngươi có biết linh hồn xuất khiếu hay không?”

    Sấu lão đầu: “…” Y rốt cuộc muốn biết chuyện này sao? Nếu nói biết, vạn nhất người kia để cho linh hồn lão xuất khiếu một hồi thì làm sao bây giờ? Nếu nói không biết, vạn nhất bị đập phá chỗ này thì sao bây giờ?

    Cố Ngôn Chi chờ đến không còn kiên nhẫn, đem hai tay vuốt vuốt hai bên, ra vẻ muốn đánh nhau.

    Sấu lão đầu lập tức nói: “Biết, biết.”

    Cố Ngôn Chi suy tư một chút đối phương có biết hay không, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra: “Nếu như linh hồn hai người trao đổi, phải đổi lại thế nào?”

    Sấu lão đầu nói: “Ta xem sao trời…”

    “Nói điểm chính.”

    “Phát hiện có hai vì sao tựa hồ trùng nhau, không biết có phải linh hồn trao đổi như ngươi nói không. Thế nhưng nếu như thật sự xuất hiện, như vậy nhất định phải có một bước ngoặt. Các ngươi phải tìm được thời cơ, tự nhiên sẽ đem vị trí linh hồn sai lệch đổi trở lại.” Sấu lão đầu vuốt chòm râu trắng phau, tiếp tục nói: “Cá ngươi phải nhớ trước khi linh hồn trao đổi gặp phải thứ gì.”

    Cố Ngôn Chi đi lên phía trước, lôi kéo chòm râu sấu lão đầu âm trầm nói: “Ai nói với ngươi hai chúng ta linh hồn trao đổi?”

    Sấu lão đầu lập tức sửa lời nói: “Các ngươi hỏi khi linh hồn trao đổi thì lúc đó cả hai nhìn thấy chuyện gì xảy ra, cùng thời điểm xảy ra là ngày nào. Đương nhiên còn có một biện pháp khác, chính là hai người kết hợp.”

    Cố Ngôn Chi một hồi nhổ xuống một nhúm râu mép của sấu lão đầu, nói: “Ngươi để chúng ta ăn thịt người?”

    Ngươi không phải mới vừa nói không phải hai người các ngươi sao? Sấu lão đầu có tức cũng không dám nói, nói: “Đương nhiên không phải, mà là ý đó.” Sấu lão đầu vừa nói, một bên còn nhìn liếc nửa dưới của hai người.

    Cố Ngôn Chi lập tức liền đem sấu lão đầu háo sắc quăng đi nói: “Đã nói ngươi không nên túng dục quá độ, hiện tại nhanh thăm dò chuyện hắn muốn biết đi, bằng không một số chỗ của ông phải lo lắng.” Cố Ngôn Chi nói xong cũng học theo sấu lão đầu nhìn chỗ đó đảo qua.

    Sấu lão đầu lập tức từ dưới đất bò dậy, chuyển tới sau một tấm lụa mỏng rồi biến mất. Nhìn hình dáng căn phòng này cũng không đơn giản như vậy, bên trong nên có rất nhiều mật đạo.

    Trong mật đạo có một cây thang nhỏ đi lên bên trên, chứng tỏ chỗ này cũng không phải chỗ cao nhất trong tháp. Sấu lão đầu đi tới tầng cao nhất gian phòng.

    Trong phòng có hơi tối, chỉ đốt mỗi một ngọn đèn.

    Ngọn đèn yếu ớt chiếu ở trước mặt một nam nhân cương nghị trên dưới ba mươi tuổi nam nhân, lưu luyến một lần lại một lần xoa xoa gò má nam nhân anh tuấn.

    Nam nhân đang cúi đầu viết cái gì, thấy sấu lão đầu đi đến, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn lão, hỏi: “Lần này đến chính là người nào?”

    Sấu lão đầu cười cười nói: “Khẳng định là người ngươi không tưởng tượng nổi, hơn nữa hắn muốn tìm một người.”

    Nam nhân khẽ nhíu mày một cái. Hắn phi thường không thích điểm sấu lão đầu yêu thích thừa nước đục thả câu, liền tiếp tục cúi đầu viết tiếp.

    Sấu lão đầu chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân, ánh mắt sáng lên nói: “Hắn muốn tìm một người tên là Trần Tiễn Quân.”

    Nam nhân nói: “Trên đời này nhiều người trùng tên trùng họ, ngươi biết hắn muốn tìm vị nào là Trần Tiễn Quân?”

    Sấu lão đầu nói: “Tuyệt đối sẽ không sai, bởi vì hắn nói ra ngày sinh tháng đẻ đều hoàn toàn tương tự.”

    Nam nhân lúc này mới dừng bút trong tay, trong mắt sấu lão đầu mang theo ** ( gian tình – editor tự nghĩ) làm hắn nhìn có chút buồn nôn.

    Sấu lão đầu liếm môi một cái nói: “Không ngờ Trần Khiêm Quân lớn lên so với ca ca hắn, một chút cũng kém, hơn nữa người hắn mang tới cũng là cực phẩm.”

    Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm sấu lão đầu nói: “Ta khuyên ngươi không nên có ý đồ với hắn, có người, không phải ngươi có thể động.”

    “Hơn nữa ta hình như đã biết hai người bọn họ có một bí mật, bí mật động trời.” Sấu lão đầu cười hì hì, ngược lại hỏi: “Nếu như ta dùng tin tức ca ca hắn đổi một đêm **, ngươi nói hắn có thể đáp ứng hay không?”

    Nam nhân nhẹ nhàng cầm văn kiện viết xong lên trước mặt mình, là một tấm hồng tiên bạc hơn nữa lại mềm mại, hơi nhếch miệng dùng giọng ôn hòa nói tàn nhẫn: “Vậy ngươi chính là đang tìm cái chết.”

    Vừa dứt lời, trên hồng tiên liền nhiễm một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt, nam nhân nhẹ nhàng lắc đầu đem hồng tiên vò thành một cục ném xuống đất nói: “Xem ra lại phải viết một tấm.”

    Mà sấu lão đầu mới vừa rồi còn đang hung hăng nói muốn một đêm của Trần Khiêm Quân, hoàn toàn chưa kịp phản ứng mình gặp cái gì, đồng thời lão vĩnh viễn cũng sẽ không biết chính mình gặp cái gì.

    Trần Khiêm Quân có chút kỳ quái nhìn Cố Ngôn Chi hành động, lập tức ra tay ngăn lại. Hai người lằng nhà lằng nhằng phát hiện thân thể từng người có biến hóa. Biến hóa này làm hai người đều kinh ngạc tới ổn định, cùng nghiêng đầu nhìn về phía lư hương đang tỏa ra khói xanh nhàn nhạt.


    Chương 27

    Trần Khiêm Quân lập tức mở lư hương ra, thấy bên trong đặt một ít Y Lan hương.

    Không trách bọn họ từ lúc vừa đi vào căn phòng này, liền cảm giác có một cỗ quái dị, thân thể giống như yếu đi, nguyên lai trong phòng này có hương liệu tác dụng thúc tình! Mùi thơm nồng nặc che lấp mùi vị hương liệu, cho nên bọn họ không thể phát hiện.

    Cố Ngôn Chi nói: “Ta đã nói lão già kia không nên túng dục quá độ, xem, còn muốn dùng hương trợ hứng.”

    Nói xong Cố Ngôn Chi đi quanh, phát hiện ở tận cùng gian phòng có một chiếc giường lớn vô cùng, mặt trên ngoại trừ một tấm ga trải giường màu trắng thì cái gì cũng không có. Y không tìm được bất kỳ lối vào nào của mật thất.

    Đương nhiên hiện tại y hoàn toàn không có tâm tư đi tìm lối vào. Hương liệu thúc tình hiệu quả mặc dù nhạt, nhưng thời gian bọn họ ở chỗ này đã dài, hơn nữa hai người bọn họ đều là nam nhân bình thường, cả người khô nóng khiến hai người có chút khó có thể kiềm chế.

    Cố Ngôn Chi vốn là người muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, trước giờ không cân nhắc nhân tố phiền phức, lập tức lôi kéo Trần Khiêm Quân đi bên trong giường lớn.

    Trần Khiêm Quân nhíu nhíu mày, hắn biết Cố Ngôn Chi muốn làm gì. Đi cùng với tên này một thời gian dài, ý nghĩ của hắn cũng càng ngày càng dễ dàng mò thấy.

    Căn bản mặc kệ trong lòng hắn đang xoắn xuýt cái gì, Cố Ngôn Chi lập tức nhào tới hôn.

    Từ lần hôn lần đầu cho đến hiện tại, chỉ qua một quãng thời gian ngăn ngắn, nhưng hắn phát hiện hắn rất muốn cùng y hôn môi, cánh môi ấm áp, khí tức nóng rực, dưới thúc tình hương ảnh hưởng khiến người ta ngăn lại một lực cực hạn muốn giảm xuống.

    Trần Khiêm Quân vốn còn có một tia lo lắng, nhưng ở dưới thế tiến công của Cố Ngôn Chi, hắn cũng dứt bỏ tầng gông xiềng cuối cùng, ôm đối phương hôn đáp lại.

    Bàn tay Cố Ngôn Chi mò vào trong quần áo Trần Khiêm Quân, mà y phục của y sớm đã bị chính y cởi chỉ còn dư lại một tầng mỏng manh. Hai người lăn ở trên giường, phát sinh một ít tiếng nước dâm đãng cùng thở dốc dày đặc.

    Hai người ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, kịch liệt ôm hôn. Da thịt bởi vì nhiệt độ tăng lên biến thành ửng đỏ, con mắt bởi vì tình dục trở nên mịt mờ. Đối phương giống như là sự hấp dẫn trí mạng của nhau, hai người ở trên giường lăn đến quên hết tất cả.

    Cố Ngôn Chi nguyên bản đè lên Trần Khiêm Quân, nhưng ngay sau đó bị Trần Khiêm Quân đổi khách làm chủ. Hai người đều có chút không cam lòng yếu thế, nhưng thân thể đã sớm không thể khống chế. Da thịt ma sát nóng rực, sẽ chỉ làm người càng thêm khát khao.

    Cố Ngôn Chi từ bỏ đình chỉ cùng Trần Khiêm Quân tranh cướp, tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm hai người càng thêm khó chịu. Dưới cái nhìn của y, chỉ cần có thể giải quyết, ai ở phía trên cũng không đáng kể. Y thẳng thắn nằm xong nói: “Ngươi..Ngươi tới đi…”

    Y vừa mở miệng, thanh âm cũng vì động tình mà trở nên khàn khàn câu người.

    Trần Khiêm Quân lập tức đè lên. Nhưng ngay trong nháy mắt đó, hắn nhìn thấy người bị đặt dưới thân lại là mặt của mình, hai gò má ửng đỏ, hai con mắt bị dục hỏa bốc cháy lên, đó là chính hắn!

    Nhận thức được như một gáo nước lạnh đem hắn nguyên bản nhiệt tình dội xuống còn âm điểm.

    Một tình cảnh hỗn loạn như vậy, lại ở bên trong hoàn cảnh xa lạ, hắn lại muốn cùng một nam nhân lăn giường. Hơn nữa nam nhân này không phải ai khác, mà là kẻ có linh hồn nắm giữ thân thể của hắn.

    Trần Khiêm Quân đột nhiên liền nở nụ cười, chuyện này quả thật sai lầm nghiêm trọng. Hắn là muốn làm sao với chính thân thể mình sao?

    Giống như bất mãn vì đối phương đột nhiên dừng lại. Cố Ngôn Chi hơi mở mắt ra, thì xem thấy vẻ mặt hắn có chút tự giễu, trong nháy mắt rõ ràng hắn đang suy nghĩ gì đó.

    Nhưng Cố Ngôn Chi từ trước đến giờ không phải người suy nghĩ nhiều như vậy. Y hiện đang muốn, liền muốn, đơn giản như vậy.

    “Nếu như ngươi không có cách nào tiếp tục, ” Cố Ngôn Chi nói, một cái xoay người đem đối phương đặt ở dưới thân mình nói: “Vậy để ta tới.”

    “Xin lỗi, ta có phải đã quấy rối các ngươi?”

    Đột ngột xuất hiện giọng nói làm hai người sững sờ. Đã thấy cách đó không xa đứng một người, toàn thân áo đen mang mặt nạ cười quỷ dị.

    Người này không biết xuất hiện đã bao lâu, cũng không biết đã nhìn bao lâu. Nhưng sự xuất hiện của hắn làm hai người luôn luôn cảnh giác lại không phát hiện ngay được. Có thể vì thúc tình hương là nguyên nhân mất đi một ít cảnh giác, nhưng võ công của người này nhất định sâu không lường được.

    Cố Ngôn Chi theo bản năng dùng lụa mỏng bên cạnh che khuất thân thể Trần Khiêm Quân, hiện tại là thân thể của y. Quay đầu thấy Trần Khiêm Quân đã đem quần áo cởi được một nửa mặc vào.

    Tốc độ thật nhanh!

    Cố Ngôn Chi khiêu khích nhìn người đeo mặt nạ nói: “Nếu biết quấy rối chúng ta, còn hiện ra làm gì? Hoạt xuân cung đẹp mắt không?”

    Người đeo mặt nạ hiển nhiên không ngờ y sẽ hỏi như vậy, không khỏi sửng sốt, lập tức khẽ cười thành tiếng nói: “Hai đại nam nhân hoạt xuân cung sao?”

    Trần Khiêm Quân đã đứng dậy đứng phía trước Cố Ngôn Chi, che khuất tầm mắt đối phương nhìn sang. Trên mặt hắn bởi vì tình dục chưa lùi vẫn còn chút ửng hồng, nhưng chỉ nhìn đối phương không nói lời nào.

    Người đeo mặt nạ tiếp tục nói: “Ta cho là các ngươi ở trên địa bàn người khác chí ít sẽ khiêm tốn một chút.”

    Cố Ngôn Chi đứng lên nói: “Nếu muốn cho chúng ta khiêm tốn một chút, cần gì phải dùng thúc tình hương kia?” Nói xong, Cố Ngôn Chi trên dưới đánh giá người đeo mặt nạ kia một lần. Mặc dù cả khuôn mặt bị che khuất không nhìn ra tướng mạo, nhưng thân hình của đối phương xem ra vô cùng tốt.

    Y cố ý liếm môi một cái, hỏi: “Lẽ nào ngươi muốn gia nhập chúng ta hay sao?”

    Hoàn toàn không ngờ bản thân sẽ bị đem ra đùa giỡn nam nhân liền nói: “Các ngươi vẫn nên rời đi nhanh một chút, bằng không những hội hương này sẽ làm cho các ngươi đánh mất lý trí lần hai.”

    “Vấn đề của chúng ta còn chưa có được đáp án, ngươi gọi tên sấu lão đầu kia đi ra.”

    “Sấu lão đầu?” Rất nhanh phản ứng được người y nói tới là ai, mặt nạ nam suy nghĩ một chút nói: “Ta sẽ sai người đi tìm người gọi là Trần Tiễn Quân kia. Mời hai vị trở về đi, tìm được ta tự nhiên sẽ thông báo hai vị.”

    Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua hai người quần áo bừa bộn, thầm nghĩ: Đây chính là ngươi nói phát hiện ra bí mật động trời của hai người bọn họ? Ánh mắt hắn hơi biến hóa, nhưng vẫn mở một mật đạo rời đi.

    Để lại Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân, mà nhìn hai người cũng có chút lúng túng. Một nơi nào đó bởi vì chưa được giải quyết vẫn nằm trong trạng thái phấn khởi.

    Cố Ngôn Chi liếc nhìn Trần Khiêm Quân, cuối cùng vẫn nói: “Không thì chúng ta tiếp tục?”

    Trần Khiêm Quân chỉ yên lặng nhìn Cố Ngôn Chi một chút, mặt không hề cảm xúc thu dọn quần áo, trầm mặc tại chỗ trở về.

    Đi tới tầng đầu tiên, thì thấy bốn vị điện chủ cầm kỳ thư họa đứng thành một hàng, đầy mặt oán giận đứng tại đường đi của hai người.

    Thanh âm Trần Khiêm Quân bây giờ nghe ra trầm thấp đến đáng sợ, hắn hỏi: “Bốn vị có chuyện gì?”

    Vương Phùng Niên lạnh rên một tiếng nói: “Ta tha cho các ngươi đi tiếp, các ngươi lại giết Tham Tiểu Hoa!”

    Cố Ngôn Chi hỏi: “Kẻ gọi là Tham Tiểu Hoa, là ai vậy?”

    Vương Trùng Niên dùng giọng không quen nói: “Chính là người vừa tiếp các ngươi.”

    “Sấu lão đầu?”

    Vương Hành vẫn như cũ phi thường ôn hòa hỏi: “Thật là do các ngươi làm? Các ngươi tại sao lại giết người?”

    Chỉ có Phượng Châu chỉ vào Cố Ngôn Chi nói: “Khẳng định là hắn giết người!”

    Vương Trùng Niên nói: “Ngươi dựa vào cái gì khẳng định là hắn giết người?”

    Phượng Châu nhìn chằm chằm Trần Khiêm Quân nói: “Bởi vì mỹ nhân sẽ không giết người.”

    Trần Khiêm Quân giải thích bọn họ chỉ nói một lúc thì tên Tham Tiểu Hoa kia liền rời đi, bọn họ căn bản không biết Tham Tiểu Hoa đã bị người độc thủ. Đồng thời yêu cầu xem thi thể để chứng minh bọn họ không có giết người.

    Nhưng đối phương bất luận thế nào cũng không cho bọn họ xem thi thể. Phượng Châu bảo Trần Khiêm Quân đừng che giấu người, bởi vì hắn rõ ràng biết bọn họ đi tiếp thời gian bao lâu, nếu như bọn họ chỉ nói một lúc, vậy tại sao lâu như vậy bọn họ mới rời khỏi.

    Trần Khiêm Quân: “…”

    Cố Ngôn Chi: “…”

    Cũng không thể nói cho bọn họ biết, hai người bọn họ đang lăn giường chứ?

    Đổi lại Cố Ngôn Chi thiếu kiên nhẫn trước, hỏi: “Có nhân chứng sao? Có vật chứng sao? Cái gì cũng không có các ngươi dựa vào cái gì vu tội người ta?”

    Nhưng đối phương vẫn một mực chắc chắn chính là bọn họ giết người.

    Trần Khiêm Quân nói: “Chỗ đó cũng không phải chỉ có hai người chúng ta, còn có một người mang mặt nạ, hay hắn là hung thủ.”

    Thấy đối phương vẫn không chịu nghe theo, kêu một đống người tới muốn bắt người, Cố Ngôn Chi dứt khoát nói: “Đúng đấy, chính là lão tử giết người, thế nào?” Nói xong, Cố Ngôn Chi liếc mắt nhìn Trần Khiêm Quân, sửa lời nói: “Chính là vị bên cạnh lão tử ngọc thụ lâm phong uy vũ bất khuất anh hùng giết người, làm sao hả? Có bản lĩnh vu tội, có bản lĩnh tới bắt người a!”

    Trần Khiêm Quân: “…” Cái tên này, muốn đem hết thảy tội đổ vào trên người hắn ôm sao? Nhưng y có phải đã quên, hai người bọn họ hiện tại là châu chấu trên một sợi dây thừng trên, ai cũng không thể xảy ra chuyện gì.

    Đối phương thấy bên này thừa nhận, ngay lập tức để người bên cạnh mình xông lên bắt người, hô nên vì Tham Tiểu Hoa báo thù.

    Trần Khiêm Quân dán sát vào bên tai Cố Ngôn Chi nói: “Chờ chút nữa ngươi có cơ hội thì lập tức lao ra.” Lại nói: “Ngươi phải tin tưởng võ công của chính mình.”

    Nói xong thì cùng những người đánh nhau. Tuy rằng chỉ là hạng tiểu lâu la, nhưng cũng không giống tay chân thông thường, khi vừa nhìn một ít động tác võ thuật liền biết bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

    Cố Ngôn Chi hoàn toàn không có nội lực, chỉ có thể dựa vào ngoại công liều mạng. Khi y biết mình không thể luyện nội lực, đã nỗ lực luyện tập đao pháp.

    Trần Khiêm Quân ở một bên giúp y đánh yểm trợ, nhanh chón có một chỗ bị đột phá, Cố Ngôn Chi không hề nghĩ ngợi lập tức xông ra ngoài.

    Trong tháp không có cửa sổ, bọn họ cũng không biết bọn họ ở trong tháp đã bao lâu. Lúc Cố Ngôn Chi lao ra, phát hiện trời bên ngoài đã tối. Người gõ mõ vừa vặn đi qua, đã là tam canh.

    Cố Ngôn Chi một hơi chạy đến phân đàn Duy Ninh thần giáo, tính toán đem tứ đại trưởng lão đang ngủ say gọi tỉnh chạy đi hỗ trợ. Trần Khiêm Quân có thể đi ra, Cố Ngôn Chi không một chút nào hoài nghi, nhưng đối phương dù sao người đông thế mạnh, vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?

    Nhưng khi y đi từng gian phòng tìm, lại phát hiện tứ đại trưởng lão đều không ở trong phòng!

    Không tìm được, y hét to một tiếng phát giận!

    Hét xong y liền chạy đến phòng khách riêng, quả nhiên thấy tứ đại trưởng lão đang cùng nhau dục huyết phấn chiến. Vẫn là Thái Âm trưởng lão bị thua đến thảm nhất. Bởi vì Cố Ngôn Chi chạy đến sớm, cũng chỉ còn một lớp trung y hồng sắc.

    Cố Ngôn Chi xông lên, không nói hai lời lập tức đem khăn trải bàn xốc lên, dùng sức vỗ bàn nói: “Nhanh đi giúp giáo chủ của các ngươi! Vào lúc này vẫn còn có tâm tư đánh bài!”

    Tứ đại trưởng lão sửng sốt một chút, dồn dập bày tỏ giáo chủ phu nhân tức giận thật là đáng sợ. Liền chậm rãi đứng dậy, thu thập bàn chuẩn bị đi hỗ trợ.

    “…” Cố Ngôn Chi bày tỏ, y có phải nên cao hứng tứ đại trưởng lão đối với võ công của y tín nhiệm như vậy? Nhưng Trần Khiêm Quân không phải y, Trần Khiêm Quân cho dù lợi hại đến đâu cũng không có cách nào hoàn toàn vận dụng tối đa nội lực của y, có thể phát huy ra năm phần mười uy lực là tốt lắm rồi.

    Nghĩ như thế, Cố Ngôn Chi lại quát: “Phiền phiền nhiễu nhiễu tìm đường chết a! Giáo chủ của các ngươi nếu như có chuyện bất trắc, lão tử để cho tất cả các ngươi ra đồng làm việc!”

    Tứ đại trưởng lão bày tỏ, bị giáo chủ giao trách nhiệm mỗi ngày làm việc thiện cùng với đọc sách ba trăm bài xong, ra đồng làm việc quả thật là trừng phạt có tình thú phi thường ung dung sung sướng.

    Tuy rằng nội tâm nghĩ như thế, nhưng tứ đại trưởng lão vẫn nhanh chóng vận khinh công nhảy ra ngoài.

    Cố Ngôn Chi lôi kéo động tác Thái Âm trưởng lão chạm nhất nói: “Mang ta theo.”

    Vừa nãy y một đường chạy về, mệt chết đi được. Còn không có khinh công, căn bản không đuổi kịp đám khốn nạn kia!

    Thái Âm trưởng lão ríu rít bày tỏ, tại sao mình số khổ như thế.

    Nằm nhoài trên lưng Thái Âm trưởng lão, Cố Ngôn Chi lúc này mới có lòng thanh thản hỏi Thái Âm trưởng lão tại sao phải mặc trung y hồng sắc.

    Từ Mộ Khanh tuy rằng phi thường không tình nguyện, nhưng vẫn trả lời vì đây là năm bổn mạng của hắn!

    Chờ chuyện này kết thúc, hắn nhất định phải bế quan chữa thương! Bị hỏi tuổi tác, thật sự làm hắn đau cả đời.

    Cố Ngôn Chi chậm rãi ra kết luận: “Nguyên lai ngươi đã bốn mươi tám.”

    Vừa dứt lời, dưới chân Từ Mộ Khanh trượt, liền từ trên nóc nhà té xuống.

    Cố Ngôn Chi có Từ Mộ Khanh lót đáy, té không đau. Y chậm rãi bò lên liếc xéo Từ Mộ Khanh.

    Lại nghe thấy có thanh âm quen thuộc nói: “Ồ, lão đại, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”


    Chương 28

    Cố Ngôn Chi theo tiếng phát ra nhìn sang, nhưng hóa ra là nhóm Thành Ưng Toàn.

    Từ Mộ Khanh như là nhìn thấy cứu tinh, lập tức bò lên lôi kéo nhóm người mới gặp: “Ôi chao, các ngươi nhanh lên một chút chăm sóc lão đại các ngươi, ta có chuyện đi tìm giáo chủ của chúng ta.”

    Nói xong Từ Mộ Khanh cũng không quản mấy người kia đáp ứng hay không, tự điều khiển khinh công bay đi.

    Mấy người lập tức nhìn Cố Ngôn Chi, hi vọng từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì. Nhưng do Dạ Hắc Phong Cao (ban đêm gió lớn), bọn họ cái gì cũng không nhìn ra.

    Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, tứ đại trưởng lão đã đi hỗ trợ, khẳng định không cần y ra tay, liền cùng mấy người vừa gặp hỏi: “Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?”

    Thành Ưng Toàn nói: “Chúng ta đang truy tìm tung tích Dạ Minh Châu, nhưng tra được một chuyện Dạ Minh Châu mất tích lại cùng Côn Luân điện có quan hệ.”

    Cố Ngôn Chi không khỏi sửng sốt một chút, Dạ Minh Châu lại cùng Côn Luân điện có quan hệ? Lẽ nào kẻ kia được huấn luyện nghiêm chỉnh kia đều là người Côn Luân điện? Côn Luân điện muốn huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu rốt cuộc để làm gì? Là bởi vì có người muốn làm giao dịch hay là nguyên nhân khác? Côn Luân điện lại dám công nhiên cùng triều đình đối địch chẳng lẽ là vì sau lưng có núi dựa lớn?

    Một đống nghi vấn xông ra, Cố Ngôn Chi lập tức hỏi: “Còn có tin tức gì?”

    Thành Ưng Toàn cắn môi, không nói. Nhưng Triệu toàn nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chúng ta thật vất vả tra tới đây, biết được chuyện Dạ Minh Châu cùng Côn Luân điện có quan hệ xong, liền báo cáo lên trên rồi lập tức chạy tới Phượng Tường thành. Nhưng khi chúng ta vừa tới Phượng Tường thành, thì có người cho chúng ta biết, chuyện Dạ Minh Châu không cần tiếp tục tra nữa.”

    Rất nhiều chuyện Cố Ngôn Chi cũng không muốn tra cứu, nhưng những chuyện này một khi quan hệ đến y cùng người xung quanh y, y cũng phải hết sức chú ý.

    Đem những tình hình hỏi rõ ràng xong, vừa vặn nhìn thấy tứ đại trưởng lão vây quanh Trần Khiêm Quân. Nhìn dáng dấp Trần Khiêm Quân giống như không có vấn đề gì, Cố Ngôn Chi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng vì một hơi này, làm y lập tức xoay người đi. Y hình như đã quá để ý nhiều tới người.

    Bọn họ đi ở trong ngõ hẻm khá tối, cho nên y nhìn thấy đối phương, đối phương lại không thấy bọn họ. Thành Ưng Toàn liếc mắt nhìn người bị tứ đại trưởng lão vây quanh, cắn môi dưới, rồi theo lão đại rời đi.

    Vũ Đức suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói với Cố Ngôn Chi, Trương đại nhân bệnh nặng, hi vọng lão đại có thể trở về nhìn Trương đại nhân. Dù sao Trương đại nhân đối với bọn họ nhiều mặt chăm sóc.

    Cố Ngôn Chi hầu như theo bản năng mà hỏi: “Trương đại nhân là ai?” Không chờ bọn hắn trả lời, Cố Ngôn Chi liền phục hồi tinh thần lại nói: “Há, ông lão kia a. Vậy thì trở về xem một chút đi.” Y cũng muốn tra thử, đến cùng ai là người ở sau màn duỗi tay.

    Hơn nữa khoảng thời gian này y muốn tỉnh táo một chút, trước đây không lâu mới cùng thân thể của chình mình lăn giường, mà hiện tại đầy đầu đều là hình ảnh hương diễm vừa nãy. Y rất muốn biết, đến cùng là đối với thân thể của mình có cảm giác, hay là đối với kẻ gọi là Trần Khiêm Quân có cảm giác.

    Thành Ưng Toàn nhìn lão đại phản ứng kỳ quái, cảm thấy hắn muốn điều tra tiếp hay là thôi.

    Mấy người suốt đêm cưỡi ngựa ra khỏi Phượng Tường, nhìn hướng kinh thành đuổi tới. Gió đêm đem đầu Cố Ngôn Chi có chút hỗn độn thổi đến mức tỉnh táo không ít, trong đầu cũng không ngừng hồi tưởng hình ảnh vừa nãy.

    Trở lại kinh thành xong, lập tức có người lại đây truyền chỉ, nói Lục Phiến Môn tra án có công, phàm là người tham dự được thăng cấp một, thưởng trăm lạng bạc.

    Một trăm lạng bạc ròng, là lần đầu tiên bọn họ được nhiều tiền nhất. Mấy người cao hứng vây quanh Cố Ngôn Chi, nói quả nhiên theo lão đại có cơm ăn. Các bộ khoái khác nhất định phải đỏ mắt với bọn họ.

    Nhưng những hưng phấn này chỉ là ở bề ngoài. Mấy người lúc cùng nhau uống rượu, Vũ Đức uống một chén rượu tràn đầy uất ức nói: “Không ngờ dùng bạc để chúng ta ngậm miệng!”

    Thành Ưng Toàn muốn ngăn cản Vũ Đức, chỉ lo tai vách mạch rừng, thì thấy lão đại cũng không có ý này, liền theo y.

    Triệu Toàn nửa ngày mới phản ứng được, hỏi: “Lẽ nào thưởng bạc các ngươi lại không cao hứng sao?”

    Vũ Đức nói: “Tiểu Toàn tử, tiền thưởng chúng ta rất cao hứng, nhưng phải xem tiền này tại sao lại thưởng.”

    Nửa ngày, Cố Ngôn Chi mới nói: “Vậy thì đi thăm dò, đến cùng là ai hạ lệnh thưởng, nhất định phải cùng việc này không thể tách rời quan hệ.” Nói xong y lại uống ực một hớp rượu. Y vốn không nên quản việc không đâu, nhưng hiện tại y có muốn mặc kệ cũng có thể không quản.

    Cuối cùng Triệu Toàn cùng Vũ Đức lại uống say, một người vui vẻ hồ đồ, một người phẫn hận niệm niệm.

    Đem hai người đưa trở về phòng xong, Cố Ngôn Chi lôi kéo Thành Ưng Toàn lên nóc nhà tiếp tục uống.

    “Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta uống rượu không?” Cố Ngôn Chi đưa ra đề tài trước tiên.

    Thành Ưng Toàn cười nói: “Ngươi là nói chuyện đi uống hoa tửu sao? Lão đại đột nhiên lại chạy, ta nhưng đã vì ngươi bỏ không ít tiền đó.”

    Cố Ngôn Chi phiền muộn một hồi, lập tức nói: “Chuyện đó chúng ta không nên nhắc lại, lần trước nữa uống rượu, còn nhớ không?”

    Thành Ưng Toàn cười khổ một tiếng nói: “Nhớ, làm sao lại không nhớ rõ? Là chuyện năm tháng trước.”

    Cố Ngôn Chi lại uống một hớp rượu, nói: “Đúng đấy, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ là năm tháng mà thôi, tựa hồ tất cả đều trở nên không giống nhau. Ta đều đã quên ngày đó xảy ra cái gì, ngươi nói cho ta nghe một chút có được hay không?”

    Thành Ưng Toàn nhìn Cố Ngôn Chi, con mắt phi thường sáng, giống như chờ mong cái gì hỏi: “Ngươi nhớ tới ngày đó xảy ra cái gì?”

    Cố Ngôn Chi lắc đầu một cái nói mình uống rượu nhiều rồi, hoàn toàn không nhớ rõ, thế nhưng y muốn nhớ tới những thời gian cùng huynh đệ ở chung.

    Giống như thất vọng rũ mắt xuống, Thành Ưng Toàn cũng uống một hớp rượu. Nói ngày đó mặt trăng cũng tròn sáng như vậy, cũng là hai người bọn họ ở trên nóc nhà uống rượu.

    Cố Ngôn Chi nghe hắn nói, lại không nghe thấy nói chỗ mình muốn nghe, liền có chút nóng nảy hỏi: “Còn gì nữa không? Ngươi có nhìn thấy vật kỳ quái hay không?”

    Có chút kỳ quái nhìn về phía y, mặt thì vẫn là mặt lão đại, mày kiếm mắt sao, anh tuấn tiêu sái, nhưng tựa hồ lại không phải dáng vẻ lão đại, ít đi một phân lạnh lùng xa cách bình tĩnh ngày trước, nhiều hơn một chút tích cách thích làm gì thì làm ngông cuồng bất kham.

    “Không có, chuyện đêm hôm đó ta cũng quên.” Hắn tình nguyện hắn là thật sự quên, có những chuyện như chưa từng xảy ra sẽ tốt biết bao.

    Biết Thành Ưng Toàn quyết tâm không nói thêm chuyện đêm hôm đó, Cố Ngôn Chi liền từ bỏ chỗ hỏng ở đây.

    Mục đích là muốn tìm hắn nói chuyện cuối cùng vì liên tục uống rượu thành sống chết mặc bay.

    Sau khi Cố Ngôn Chi trở về phòng, phát hiện có thêm một bộ công phục màu đỏ cùng thường phục màu đỏ. Cuối cùng tâm tình cũng coi như tốt hơn một chút. Chí ít không cần phải mặc công phục mặc màu trắng, cùng mỗi ngày phải giữ đạo hiếu tự.

    Công phục màu đỏ khác với bộ khoái, hầu như khiến người ta nhìn một cái cũng nhận ra y. Bộ đầu bộ khoái tự nhiên phi thường đỏ mắt, nhưng không lấn át được việc này đều là do được cấp trên ban thưởng.

    Cố Ngôn Chi sớm đã đem toàn bộ đồ trong phòng Trần Khiêm Quân lật tung, nhưng không phát hiện được đồ vật khả nghi.

    Một xem người quan phục màu xanh có chút quen mặt đi tới trước mặt từ Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi nhớ tới cái gì tự lập tức đi tới ôm lấy cổ quan phục màu xanh kia nói: “A huynh đệ, hỏi ngươi một chuyện.”

    Người kia vôn còn đang khó chịu lại có người dám công nhiên ôm cổ của hắn, nhưng khi hắn quay đầu nhìn thấy mặt Cố Ngôn Chi lập tức cấm khẩu, còn có chút run rẩy suy nghĩ phải tận lực đem thân thể của thu càng nhỏ càng tốt.

    “Ai ta nói ngươi run cái gì hả, buồn tè a?” Lời Cố Ngôn Chi muốn hỏi còn chưa nói ra, thì phát hiện người kia run thành cái sàng.

    Vừa vặn Thành Ưng Toàn đi tới, nói: “Triệu đại nhân, ngài tới lúc nào?”

    Nghe thấy Thành Ưng Toàn nói như vậy, Cố Ngôn Chi mới thả Triệu đại nhân ra, trên dưới đánh giá nói: “Ai, ngươi chính là Triệu đại nhân a? Chính là bị Triệu đại nhân bị ta đánh kia? Triệu đại nhân ngươi thon thả không ít a.”

    Trên mặt Triệu đại nhân lúc trắng lúc xanh, kéo kéo khóe miệng cứng đờ.
    Cố Ngôn Chi lại đi tới ôm lấy cổ Triệu đại nhân nói: “Ta nói Triệu đại nhân, ngươi nói cho ta là ai thưởng ta, ngươi xem ta thăng chức còn được thưởng bạc trắng, nhất định phải hảo hảo cảm tạ một hồi a.”

    Triệu đại nhân nói: “Ngươi hữu tâm cảm tạ là được rồi.”

    Cố Ngôn Chi phi thường nghiêm túc nói: “Như vậy sao được, chỉ có tâm là không được, ta còn muốn từ hành động bày tỏ cảm tạ. Cho nên ta quyết định phải lập cho hắn cái bài vị, sớm tối dâng hương ba nén, để hắn phù hộ ta về sau kế tục thăng quan.”

    Khóe miệng Triệu đại nhân giật giật, lại giật giật, nói: “Vương gia không cần ngươi lập bài vị cho hắn.”

    Vương gia? Được đáp án mình muốn, Cố Ngôn Chi thả Triệu đại nhân ra, bắt chuyện cũng thèm rồi rời đi.

    Triệu đại nhân trong lòng căm giận, nhưng lại không dám đối với người kia nói cái gì, chỉ có cùng La đại nhân đâm thọc.

    Có La đại nhân để hắn hung hăng mấy ngày, qua không mấy ngày thì tốt hơn tốt, Nhìn dáng dấp Trương Thúc Đại cũng chống đỡ không được bao nhiêu thời gian an ủi, lập tức tâm tình khá hơn nhiều.

    Cố Ngôn Chi mấy ngày nay hình như đang bận, nhưng muốn hỏi y đang bận cái gì, y trả lời chỉ có hai chữ “Không biết” .

    Đến xem qua Trương đại nhân một lần, phát hiện Trương đại nhân quả nhiên bệnh đến đi không được, một đám thê thiếp xung quanh đều vây quanh phòng của lão khóc, làm toàn bộ Trương phủ có một loại không khí đau thương.

    Cố Ngôn Chi không thích bầu không khí này, nhìn một đám người quát: “Khóc cái gì mà khóc, người còn chưa có chết đâu!” Quả nhiên sau khi y quát một tiếng, mấy nữ nhân đều đình chỉ gào khóc, sững sờ mà nhìn y, cuối cùng dắt đỡ nhau đi mất.

    Trương đại nhân mỉm cười nói: “Vẫn là ngươi có cách, ta đều không có cách nào làm cho các nàng dừng lại.”

    Cố Ngôn Chi nói: “Ta xem cả người ngươi xanh xao, hình dáng gầy gò, khẳng định là bởi vì túng dục quá độ.”

    Một bên quản gia chịu không nổi người khác nói lão gia hắn như vậy, nói: “Lão gia chúng ta là mệt nhọc quá độ.”

    Cố Ngôn Chi nhếch một bên lông mày, hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào?” Túng dục quá độ cũng là phi thường mệt nhọc.

    Quản gia cân nhắc vài tiếng, cuối cùng nói: “Hoàng thượng xưa nay mặc kệ triều chính, tất cả mọi chuyện đều do đại nhân chúng ta gánh vác hết, đại nhân chúng ta là do mệt nhọc mà bệnh.”

    Trương đại nhân lập tức quát bảo quản gia ngưng lại, quát hắn lui xuống.

    Cố Ngôn Chi nói: “Trương đại nhân ta xem ngươi là người thông minh, làm sao vẫn không nghĩ ra thế hả?”

    Trương đại nhân thở dài một tiếng chậm rãi nói: “Nghĩ thông cũng không nghĩ ra, có một số việc cũng phải có người làm.” Nói xong, lão ho khan hai tiếng nói: “Ta biết ta đã gần đất xa trời, những chuyện này cho dù ta không bỏ xuống được cũng không thể không thả xuống. Một đời Trương Thúc Đại này, tự hỏi không hề có lỗi với ai, nhưng tâm tư hoàng thượng chúng ta đều đoán không ra.”

    Cố Ngôn Chi khẽ cau mày nói: “Ngươi còn muốn quản hoàng thượng kia cả ngày làm cái gì? Hắn ngoại trừ đang suy nghĩ tối hôm nay ngủ với mỹ nhân nào ra thì còn có chuyện khác có thể muốn sao?”

    Câu nói này làm Trương đại nhân hơi sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng lại thoải mái. Giọng điệu lão vô cùng nhạt nhiên, như phảng phất đã sớm hiểu rõ hết thảy hỏi: “Hài tử, ngươi rốt cuộc là ai?”


    Chương 29

    Lúc Cố Ngôn Chi ra khỏi Trương phủ, hít một hơi thật sâu. Y không ngờ Trương đại nhân kia lại nhạy cảm như vậy, có thể dễ dàng nhìn thấu y không phải Trần Khiêm Quân thật.

    Mặc dù tên Trương đại nhân kia không phải loại người y thích, thế nhưng là người đáng giá để y kính nể. Vì chuyện mình muốn làm, đồng ý ra hết sức bản thân.

    Nhưng lão già kia lại nhờ y, Cố Ngôn Chi lắc đầu nghĩ, việc trả giá cũng nặng nề. Nhưng có rất nhiều chuyện đã làm đến bước này, rốt cuộc có đáng giá hay không.

    Mặt trời đã lặn về phía tây, ánh trời chiều làm bóng người kéo dài mấy lần. Thời điểm Cố Ngôn Chi trở lại Lục Phiến Môn, thì thấy Thành Ưng Toàn đang đứng chờ y ở cửa, nhìn dáng dấp chắc đã đợi một khoảng thời gian, đã bị kéo dài thành một bức tượng, cùng sư tử đá trước cửa có thể liều một trận.

    Thành Ưng Toàn vừa thấy được y, lập tức đi tới, nói: “Lão đại, tiểu tiểu cô nương đến rồi.”

    Tiểu tiểu cô nương? Có bao nhiêu tiểu mới có thể dùng được hai chữ tiểu? Mà ở chỗ nào chui ra? Nàng đến liên quan mắc mớ gì tới lão tử? Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, chỉ nghĩ thôi nhưng cái gì cũng không biết, hay là đi nhìn thử tiểu tiểu cô nương kia.

    Mới vừa trở lại phòng của mình, thì nhìn thấy bên trong một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi đang ngồi, cũng không phải thật sự rất nhỏ, chỉ là vóc người nhỏ nhắn phổ thông, khuôn mặt trắng nõn thanh lệ, hai mắt thật to có linh khí, mặc một bộ áo váy hồng sắc. Vừa nhìn thấy y, hai mắt mở to tỏa sáng.

    Cô nương này không thể nói là tuyệt sắc khuynh thành tuyệt sắc, nhưng là con gái rượu của Chung Linh Lưu Tú Hình. Vốn nên là một cô nương khiến người ta thấy rất thoải mái, nhưng sau khi Cố Ngôn Chi nhìn thấy nàng, cả người thấy không thoải mái.

    Chung Tiểu Tiểu lập tức đứng lên, bỏ cái giỏ đan sang bên cạnh nói: “Trần đại ca, đây là chị dâu ngươi làm cho ngươi một ít đồ ăn ngon, nghe nói hôm nay ta đến kinh thành, nên để ta mang đến cho ngươi.”

    Trong lòng Cố Ngôn Chi khẽ động, chị dâu Trần Khiêm Quân không phải lão bà đại ca hắn sao? Cho nên Cố Ngôn Chi phi thường lãnh diễm cao quý nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu đối phương là y đã biết rồi.

    Chung Tiểu Tiểu hoàn toàn không ngờ hắn lại tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy, không khỏi lúng túng, con gái chung quy có da mặt mỏng. Nàng lại hơi đỏ mặt, lấy ra một túi tiền tinh xảo được thêu hình cá chép nghịch nước, đưa cho Cố Ngôn Chi nói: “Đây là túi tiền hai ngày nay ta làm, tặng cho ngươi.”

    Lời này nói xong, sắc mặt càng đỏ, phản vào trong mắt Cố Ngôn Chi, nàng giẫm bước chân nhỏ chạy ra ngoài.

    Xung quanh đột nhiên nhô ra mấy đầu người, dồn dập cổ vũ nhìn đại ca nói: “Đại ca, rõ ràng như vậy còn không nhìn ra được sao? Thời điểm thế này thì nam nhân phải nên đuổi theo ngay a!”

    Trong lòng Cố Ngôn Chi cười lạnh. Nếu như lúc này bên trong chứa chính là Trần Khiêm Quân, nói không chừng sẽ thật sự đuổi theo. Nghĩ Trần Khiêm Quân là loại ngụy quân tử toan hủ, nhất định sẽ rất vừa ý cô nương hiền thục ôn nhu như vậy.

    Không biết tại sao, khi nghĩ Trần Khiêm Quân cùng Chung Tiểu Tiểu đứng chung một chỗ ngươi anh ta em hai mắt ẩn tình nhìn nhau, làm tâm tình Cố Ngôn Chi kém tới cực điểm. Muốn bảo ta đuổi? Ta đuổi cho các ngươi xem!

    Nghĩ thế, Cố Ngôn Chi quả nhiên chạy theo hướng Chung Tiểu Tiểu chạy đi.

    Đám người trốn ở góc tường nghe trộm lập tức đứng ở phía sau Cố Ngôn Chi vỗ tay hò hét huýt sáo cổ vũ, bày tỏ sau khi chuyện này thành công nhất định phải mời các anh em hảo hảo uống một chén.

    Chung Tiểu Tiểu dù sao chỉ là một tiểu cô nương, tốc độ chạy bộ cũng không nhanh, huống chi nàng cũng không tính toán chạy phải nhanh. Chạy ra khỏi Lục Phiến Môn, lúc qua chỗ rẽ, nàng còn lén lút quay đầu ra ngoài liếc mắt nhìn xem y có đuổi theo hay không.

    Chờ mãi mà không có ai đuổi theo, Chung Tiểu Tiểu không nhịn được thất lạc một trận. Trần Khiêm Quân xem như là con rể tốt nhất trong thành Thường Châu. Vóc người anh tuấn không nói, một ngón văn chương hay còn rất tài hoa, hơn nữa hiện tại còn là bộ đầu Lục Phiến Môn, là người ăn công lương, đối với người ngoài thì khiêm tốn có lễ, trước giờ không hề tự kiêu.

    Bởi vì trong nhà nàng có quan hệ, cho nên rất thân cận với nhà hắn. Trần Khiêm Quân lớn tuổi còn nàng chín tuổi, từ nhỏ chăm sóc nàng rất tốt, có thể xem là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Tất cả mọi người đều nói nàng sẽ có khả năng nhất trở thành con dâu Trần gia. Nàng cũng cảm thấy Trần đại ca luôn đối xử tốt với nàng vô cùng.

    Nhưng còn hiện tại, đối phương còn chưa tỏ ra thái độ. Nàng quay đầu, lại nhìn thấy người kia đã đứng ở trước mặt nàng, trên mặt mang theo một nụ cười ý nghĩa không rõ.

    Cố Ngôn Chi giơ túi tiền trong tay lên, đi tới phía trước nói: “Đây là túi tiền ngươi muốn tặng cho ta?”

    Chung Tiểu Tiểu hơi cúi đầu, đỏ mặt nhưng không nói lời nào.

    Cố Ngôn Chi từ trước đến giờ là người có chuyện nói thẳng, người trong giáo cũng đều như vậy, y đối phó với một Trần Khiêm Quân đã tiêu hao tất cả kiên trì, bây giờ còn muốn tới một người vợ tương lại của Trần Khiêm Quân? Quả thật không thể nhẫn nhịn!

    “Nói thế chứng tỏ ngươi thích ta?” Cố Ngôn Chi hỏi.

    Nói trắng ra như vậy làm Chung Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu lên, một đôi mắt to tròn tràn đầy sự không thể tin tưởng.

    Cố Ngôn Chi cũng không cảm giác mình nói kinh sợ cỡ nào, chỉ nói một câu thích bình thường. Y lại nói: “Vậy để cho ta thử đoán xem, ngươi rốt cuộc thích ta chỗ nào.” Cố Ngôn Chi chậm rãi tới gần Chung Tiểu Tiểu, hỏi: “Ngươi thích tướng mạo của ta, hay là tài hoa võ công? Hay là thân phận Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn?”

    Y nói xong một câu, cùng lúc bước về phía trước một bước, đem Chung Tiểu Tiểu ép đến góc tường, chẳng ngờ giẫm phải một cục đá té ngã. Lúc ngẩng đầu trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, nhưng một mực không có rơi xuống, xem thấy thật khiến làm tâm người ta mềm nhũn.

    Nhưng Cố Ngôn Chi lại một điểm thương hương tiếc ngọc cũng không có, còn cao cao tại thượng nói: “Ta không thích ngươi.”

    Nói xong, y liền đem túi tiền kia ném đi, không chút do dự rời khỏi.

    Chung Tiểu Tiểu hoàn toàn không ngờ nàng lại bị đối xử như thế, nhặt túi tiền lại khóc lên.

    Góc đường đi ra một nam tử mặc áo trắng, nhẹ nhàng đưa nàng nâng dậy, rất an ủi cô nương xem ra rất điềm đạm đáng yêu.

    Giải quyết một cô nương như vậy, quả thật đơn giản đến khó tin. Nữ tữ dân gian tự nhiên không bằng các cô nương trong Duy Ninh thần giáo nhiệt tình hào phóng, tùy ý một hai lời sẽ có thể làm các nàng bị kích thích mà lùi bước.

    Tâm tình Cố Ngôn Chi cũng coi như tốt hơn một chút. Đi về phòng quay về nhìn gương đồng cao ngang người, nhìn thân thể của y. Xác thật dung mạo Trần Khiêm Quân rất khá, chẳng trách lại có nữ tử chủ động tới đầu hoài tống bão.

    Y nhìn vào gương, nhẹ nhàng sờ gò má, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh ngày đó ở Côn Luân điện.

    Đời này Cố Ngôn Chi chưa từng cùng người thân mật tới như vậy, nhưng giờ y lại không ghét loại thân mật kiểu này.

    Ngay từ lúc mới bắt đầu, y cho rằng chỉ do đối phương có thân thể của mình, cho nên mới không thèm ghét bỏ. Nhưng sau khi rời đi, mỗi ngày khi ngủ y sẽ nằm mơ thấy cảnh tượng lặp lại, chính là hai người, nhưng có điểm không giống chính là, đối mặt với y chính là mặt Trần Khiêm Quân, mà không phải mặt của y.

    Nếu như vừa mới bắt đầu còn có một chút cảm giác kỳ quái, nhưng khi vừa nãy nhìn thấy nữ tử kia, y phát hiện bản thân có một loại độc chiếm mãnh liệt đối với Trần Khiêm Quân.

    Y thích Trần Khiêm Quân? Nghĩ đã rất lâu, Trần Khiêm Quân có chỗ nào đáng giá để y thích? Không có nội lực, làm người cứng nhắc, nghiêm túc thận trọng, chỗ chết người nhất chính là tên kia lại rất thích ngâm thơ đối nghịch xuyên tạc văn chương! Quả thật không thể nhịn được! Càng không thể nhịn hơn chính là, bất luận bất kỳ một chỗ nào trên người hắn, y đều chán ghét. Thế nhưng một người để cho y ghét như vậy, khi nghe nói hắn có một thanh mai trúc mã, trong lòng y lại tức giận vô cùng!

    Trừng phạt tự dùng sức ngắt mặt Trần Khiêm Quân nửa ngày, nhìn khuôn mặt tuấn dật xuất hiện màu đỏ mới chịu buông tay, cuối cùng vẫn phải nhẹ nhàng xoa xoa gò má phát đau. Người đau vẫn là chính y!

    Sau đó lại nhìn vào tấm gương cười nói: “Trần Khiêm Quân ta đồng ý vì Cố Ngôn Chi làm trâu làm ngựa, chân thành hầu hạ, y nói đi về phía đông, ta tuyệt đối sẽ không đi về phía Nam Tây Bắc!” Nói xong còn khinh bỉ bản thân một hồi, không có chân thực tẹo nào!

    Kìm nén hờn dỗi đi ra khỏi phòng, thét to một tiếng, những bộ đầu không có việc gì dồn dập chạy ra, một mặt bát quái nhìn lão đại hỏi: “Lão đại, tình hình trận chiến thế nào rồi?”

    Cố Ngôn Chi hào hùng vung tay lên: “Lão tử ra tay còn có cái gì không có thể giải quyết?” Tuyệt đối đem nữ tử kia giải quyết tới sạch bóng!

    Nói xong, Cố Ngôn Chi lại nói: “Đi các anh em, để ăn mừng, lão tử mời các ngươi uống rượu!”

    “Được rồi!”

    Triệu Toàn lập tức hưng phấn nói: “Ta đi gọi Thành ca.”

    Vũ Đức kéo tay Triệu Toàn, bày tỏ không cần đi gọi, Thành ca không ở.

    Cố Ngôn Chi uống rượu giống như uống nước, có uống nhiều tới bao nhiêu đi nữa, trước giờ sẽ không bị say. Thay đổi với thân thể Trần Khiêm Quân cũng thế, mấy bình rượu đã vào bụng, nhìn đám người xung quanh đã nói năng lộn xộn, khinh bỉ giẫm chân lên bàn, hỏi: “Các ngươi đều có người thích? Làm sao mới có thể thích một người?”

    Triệu Toàn hết sức chăm chú nói: “Ta cảm thấy, thích một người chính là lúc nào cũng nghĩ tới nàng, không nhìn thấy nàng sẽ khó chịu.”

    Vũ Đức bổ sung: “Cho dù không nhìn thấy nàng sẽ khó chịu, nhưng vẫn muốn nhìn thấy nàng. Thích một người, thật giống như uống một chén rượu ngon, rồi lại muốn uống một chén, uống nhiều rồi sẽ say.”

    Một bộ đầu Cố Ngôn Chi còn chưa gọi ra phất tay nói: “Thích một người thôi mà sao các ngươi nói phiền phức quá vậy, chính là một câu nói giải quyết tất cả.” Nói rồi lại uống ực một hớp rượu, đứng lên nói: “Chính là muốn thao nàng!”

    Câu nói này được mọi người nhất trí tán thành, dồn dập kính vị nhân huynh này cạn chén để bày tỏ lời nói của hắn thật đáng tôn trọng!

    Cố Ngôn Chi nghĩ tất cả đều rất đúng. Mỗi ngày đều mơ thấy hình ảnh kia, tất cả trong mộng đều rất chân thực, hơn nữa mỗi sáng sớm dâng trào đều lừa gạt người không được. Cố Ngôn Chi không thể nói rõ ràng rốt cuộc là đối với thân thể Trần Khiêm Quân có cảm giác, hay là linh hồn của y có cảm giác, nhưng khi y phát hiện mình nghĩ muốn kẻ đáng ghét tới đòi mạng!

    Cố Ngôn Chi dùng sức vỗ bàn một cái, rống lớn một tiếng: “Lão tử ngày mai muốn xuất môn!”

    Y dùng sức vỗ bàn rất mạnh, giọng cũng đủ để mấy người uống say khướt kinh sợ sững sờ trong nháy mắt. Lập tức hỏi: “Lão đại muốn đi chỗ nào?”

    Cố Ngôn Chi dùng lời ít mà ý nhiều: “Theo đuổi lão bà!”

    Ngày kế tiếp, thời điểm mọi người trong Lục Phiến Môn say rượu tỉnh lại, phát hiện lão đại mất tích.

    So với tình hình Cố Ngôn Chi bên này gặp phải, đầu Trần Khiêm Quân cũng phải lớn hơn. Hắn không hiểu tại sao Cố Ngôn Chi đột nhiên lại mất tích, thế nhưng hắn xác thật cần một ít thời gian yên tĩnh một chút. Trước giờ hắn không cảm giác mình có long dương chi phích, nhưng chuyện đã xảy ra ở Côn Luân điện thì không thể phủ nhận. Người bình thường cho dù trúng phải thúc tình hương, cũng không đến nỗi đối với một tên nam nhân có cảm giác chứ?

    Chuyện tìm Trần Tiễn Quân tạm thời đứt đoạn mất manh mối, tứ đại trưởng lão lại thúc dục nóng vội, thuyết giáo chúng sự bận rộn, nhất định muốn thỉnh giáo chủ trở lại chủ trì. Trần Khiêm Quân không còn cách nào đành phải theo mấy người cùng trở về Duy Ninh thần g

    Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy một thanh âm a a a a từ xa truyền tới: “Đối với hoa cúc ngươi xấu hổ. Hoa vẫn vậy, người so với hoa cúc xấu hơn. Hỏi hoa không nói, hoa thay người buồn.” Hát xong một bóng người diễm hồng nhào tới, chuẩn xác treo ở trên cổ Trần Khiêm Quân, nói: “Ngươi đoán xem ta hát chính là cái gì.”

    Trần Khiêm Quân bình tĩnh nói: “Trương dưỡng hạo song điều tiểu linh điện tiền hoan, đối với hoa cúc tự than thở.” Nói xong nhìn thoáng qua người treo ở thân thể mình, thăm dò gọi: “Cố Vọng Chi?”

    Cố Vọng Chi vừa nghe, lập tức thả Trần Khiêm Quân ra, đẩy ra một bước ở xa, từ trên xuống dưới trái trái phải phải, còn kém trong ngoài nhìn nhìn, cuối cùng nói: “Ngươi không phải Cố Tư!”

    Trần Khiêm Quân: “…”

    Cố Vọng Chi bẻ ngón tay nói: “Cố Tư không thể chờ ta hát xong, không thèm trả lời vấn đề của ta còn trả lời, không thể gọi ta Cố Vọng Chi, hắn toàn gọi ta là tiểu tiện nhân, còn lúc ta gọi hắn là Cố Tư hắn nhất định sẽ tới đánh ta.” Nói xong Cố Vọng Chi tổng kết hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

    Trần Khiêm Quân đồng tình nhìn Cố Vọng Chi một chút, nghĩ thầm cô nương ngươi có cần phải sốt ruột tới thế không? Như bị ngược đãi là sao hả?.


    Chương 30

    Cố Vọng Chi thấy hắn căn bản không có dự định cùng nàng nói tiếp, lập tức kéo Trần Khiêm Quân tới phòng hắn.

    Trần Khiêm Quân không thể động thủ đối với một tiểu cô nương, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng.

    Cố Vọng Chi tìm một cái ghế giẫm lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Trần Khiêm Quân, nhìn rất lâu, rốt cuộc nói: “Ta biết, ngươi chắc chắn không phải lão hỗn đản Cố Tư kia, nói đi ngươi rốt cuộc là ai, ngươi muốn thế nào mới rời khỏi thân thể lão hỗn đản kia?”

    Trần Khiêm Quân thật không ngờ tiểu cô nương ước chừng mười tám tuổi có thể nhạy cảm như vậy, hắn chỉ hỏi: “Ta nếu không là Cố Tư, thì là ai?”

    Câu này hỏi ngang với ba phải coi như cái nào cũng được, Cố Vọng Chi từ trên ghế hạ xuống, trực tiếp ngồi lên, không thèm ghét bỏ trên ghế có hai vết dấu chân.

    Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thương tâm lại thất lạc nói: “Ta cho rằng lão hỗn đản Cố Tư kia sẽ theo ta cả đời, nhưng hắn lại rời đi như vậy.” Nói xong nàng lại ngẩng đầu, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, giơ tay lên dùng sức lau lau nói: “Ta đang nghĩ, khả năng ngươi là cô hồn dã quỷ ở đâu đó nhập vào thân hắn, nhưng mà không sao, ngươi chỉ cần cố gắng đối xử tốt với thân thể của hắn là được rồi. Dù sao thân thể này vẫn là ca ca ta.”

    Nói xong Cố Vọng Chi lại lộ ra vẻ mặt giống như trên đời này không còn thân nhân vậy, ai nghe mà không thương tâm tới rơi lệ.

    Trần Khiêm Quân vẫn nhìn nàng như cũ, muốn từ trên vẻ mặt bi thương kia nhìn ra một điểm giả tạo, nhưng cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt thương tâm.

    Trần Khiêm Quân thở dài một hơi, nhớ tới Cố Ngôn Chi thường thường hay nói muội muội của y không sủng ái cho lắm, cho nên không tính toán gạt tiểu cô nương này.

    “Ta cũng không biết rời đi thế nào.”

    Câu nói này hiển nhiên khiến Cố Vọng Chi quên trước đó mình đã làm gì, nàng chỉ trợn tròn mắt lên nhìn Trần Khiêm Quân.

    Cố Vọng Chi là cô nương nhìn qua rất xinh đẹp, một đôi mắt hạnh thủy linh, thật giống như sẽ nói như thế.

    Nàng có chút run rẩy hỏi: “Vậy thì, lão hỗn đản kia, chết rồi?”

    Trần Khiêm Quân nói: “Hắn còn sống rất tốt.”

    Chỉ câu nói này thôi cũng làm Cố Vọng Chi yên tâm, sau khi dùng giọng điệu dứt khoát bây giờ dùng giọng ngược lại nói chuyện. Nàng vắt chân lên, tiện tay cầm điểm tâm trên bàn, sau đó nhét vào trong miệng. Hoàn toàn không nhìn ra một điểm thương tâm gần chết vừa nãy.

    Trần Khiêm Quân: “…” Trước đó chỉ gặp qua cô nương này ríu rít ngồi xướng khúc nhi, làm bộ như sầu dung, không ngờ bình thường lại không câu nệ tiểu tiết như vậy.

    Điểm tâm trong miệng Cố Vọng Chi còn chưa nuốt xuống, ngẩng cổ hỏi: “A, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Sống ở đâu? Chết lúc nào?”

    “…” Trần Khiêm Quân nói: “Ta còn chưa có chết.”

    Cố Vọng Chi lại nhét vào một khối điểm tâm vào trong miệng, hỏi: “Ngươi còn chưa chết thì làm sao nhập vào thân thể lão hỗn đản Cố Tư được?”

    Nói xong, Cố Vọng Chi chỉ nhìn thấy điểm tâm trong miệng đã biến thành hạt cám phun vào y phục đối phương, nhanh chóng kéo ống tay áo hắn tùy ý lau lau, không để ý chút nào lại tiếp tục ăn điểm tâm.

    “…” Trần Khiêm Quân nói: “Ta cũng không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào.” Nói xong, Trần Khiêm Quân lại hỏi: “Ngươi từ lúc nào phát hiện ta không phải anh ngươi?”

    Cố Vọng Chi hiển nhiên ăn quá nhanh, lập tức rót một chén nước, uống vào một hơi, thuận khí một lúc mới nói: “Từ buổi sáng ngươi bắt đầu tỉnh lại hôm đó.”

    Buổi sáng hôm Tẩu hỏa nhập ma?

    Cố Vọng Chi nói: “Lão hỗn đản Cố Tư thật giống như một con heo, mỗi ngày không ngủ thẳng tới mặt trời lên cao cũng không chịu tỉnh. Ngày đó khi ta tới đây, ngươi đã tỉnh lại, ta ở trước mặt ngươi xướng khúc nhi ngươi cũng không phản ứng, ta đuổi theo ngươi chạy, ngươi cũng chỉ có thể trốn.”

    Trần Khiêm Quân nhìn Cố Vọng Chi, nữ tử này xem ra thật cẩn thận, chỉ qua sự theo dõi, dường như bất luận biến hóa nhỏ bé cỡ nào cũng chạy không thoát khỏi con mắt của nàng.

    Hai người bắt đầu tán gẫu. Nói một cách chính xác, là Cố Vọng Chi bắt đầu tán gẫu. Nàng cảm thấy Trần Khiêm Quân xem ra là người có hương khí đọc sách thư hương, nhưng không khiến người ta cảm thấy cổ hủ, lúc không nói chuyện thường có lực chấn nhiếp.

    Lúc Cố Ngôn Chi khen ai đó, trước giờ không keo kiệt một từ. Hiếm thấy bị một cô nương tán thưởng Trần Khiêm Quân không thể làm gì khác hơn là chỉ cười trong toàn bộ cuộc nói chuyện, chấp nhận cũng không nói, không đồng ý cũng không nói.

    “Nhưng ca ca ngươi không đánh giá ta như vậy.”

    Khi nghe nhắc tới ca ca mình, Cố Vọng Chi ngược lại giống như uống nước đắng. Lão hỗn đản Cố Tư kia chính là một lão đại thô, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, trước giờ không đọc sách viết chữ tu thân dưỡng tính, dẫn dắt mọi người trong ma giáo hoành hành ngang ngược, quả thật khiến người ta không thể nhịn được.

    Sau mấy câu nói, Trần Khiêm Quân cảm thấy Cố Vọng Chi là cô nương rất kỳ quái. Nếu nói nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, thì hành vi cử chỉ lại không hợp lễ nghi; nếu nói nàng thô chi đại diệp*, thì lại thấy giống như nàng đã đọc qua nhiều sách, đàm luận kim luận sử đều là tiện tay nắm được.

    *thô chi đại diệp, một người phụ nữ cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết.

    Cố Vọng Chi kéo Trần Khiêm Quân vừa mới trở lại Duy Ninh thần giáo, từ buổi trưa nói tới buổi tối, nước trong ấm trà cũng uống hết, điểm tâm cũng ăn gần no, Cố Vọng Chi mới nói nàng rất bận bịu, cho nên ngày khác lại tán gẫu.

    Tiễn Cố Vọng Chi đi, Trần Khiêm Quân nhìn khối điểm tâm to bằng lòng bàn tay trong đĩa, trầm mặc.

    Phòng Cố Ngôn Chi rất lớn, đồ vật trang trí bên trong cũng nhiều vô cùng, muốn từ chỗ này tìm được thứ hai người đều gặp, Trần Khiêm Quân cảm thấy rất khó khăn.

    “Ngươi đã trở về?”

    Trần Khiêm Quân nghe thấy lập tức quay đầu, đã thấy Phong Phi Dương một thân thanh y ôm cánh tay đứng phía sau hắn.

    “Ngươi… Không phải muốn rời khỏi chỗ này, về phái Không Động?” Nếu đúng là như vậy, hắn sẽ để Phong Phi Dương rời đi. Dù sao Phong Phi Dương là đại đệ tử phái Không Động, không thể để cho hắn cả đời đều ở lại trong ma giáo.

    Vẻ mặt Phong Phi Dương vốn nhu hòa thì vừa nghe thấy câu này, lập tức đổi sắc mặt, nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi!” Nói xong Phong Phi Dương xoay người rời đi, thoáng như một khắc cũng không muốn dừng lại.

    Cũng không biết tại sao Phong Phi Dương lại có phản ứng như thế, Trần Khiêm Quân từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nói muốn hắn nói ra bí tịch võ công phái Không Động. Đã như vậy, sau đó hắn lại tìm cơ hội để Phong Phi Dương rời đi là được rồi.

    Vừa mới chuẩn bị tìm xem trong căn phòng này có những thứ gì, thì thấy Phong Phi Dương lại đi vào.

    Lần này trên tay hắn cầm hai cây kiếm, chỉ vào Trần Khiêm Quân nói: “Có bản lĩnh thì theo ta tỷ thí một chút, để ta nhìn xem một giái chủ ma giáo đến cùng có bao nhiêu năng lực.”

    “…” Trần Khiêm Quân biết Cố Ngôn Chi nội lực hùng hồn, Phong Phi Dương với hắn căn bản không ở cùng một cấp bậc, nhưng đối phương lại hạ chiến thư, hắn cũng không thể dễ dàng từ chối.

    Trần Khiêm Quân quen thuộc dùng đao, Quỷ Đầu Đao hơi hiện ra một sắc lam quang, vừa nhìn đã biết là binh khí cực phẩm. Còn thanh kiếm trên tay Phong Phi Dương vừa nhìn thì biết là kiếm phổ thông.

    Hai người đánh đánh, từ trong nhà đánh ra ngoài phòng, lại đánh lên nóc nhà. Trong đêm tối, mặt trăng to lớn soi sáng hai người trên người nóc nhà, nhìn qua như tranh vẽ.

    Vào lúc này vốn là lúc bọn giáo chúng Duy Ninh thần giáo sau khi ăn xong tản bộ nhàn nhã tán gẫu bát quái, thấy trên nóc nhà có trò hay, mỗi người ngẩng đầu lên coi xem.

    Kiếm quang của Phong Phi Dương đâm thẳng yết hầu Trần Khiêm Quân, lại bị Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng lùi về sau một bước hóa giải. Dưới chân hắn uốn cong muốn đá vào đầu gối Phong Phi Dương.

    Phong Phi Dương giơ lên một cước muốn đá vào ngực Trần Khiêm Quân, thì thấy Trần Khiêm Quân đem sống dao nhẹ nhàng vỗ một cái, đem chân kia đập sai lệch.

    Trên nóc nhà không phải chỗ nắm vững cân bằng, Phong Phi Dương để một chân đứng thẳng, một chân khác không ngừng phát động tiến công vào Trần Khiêm Quân, nhưng bởi trên nóc nhà có rêu xanh bám, trượt một cái, mắt thấy từ nóc nhà lăn xuống.

    Trần Khiêm Quân phản ứng thật nhanh, liền lôi kéo vát áo của Phong Phi Dương, một tay kia ổn định lại eo Phong Phi Dương.

    Phong Phi Dương quay đầu lại, khoảng cách hai người hầu như chỉ còn nửa tấc, bởi vì giao đấu mà hơi thở trở nên nóng rực phun vào mặt nhau, khiến mặt Phong Phi Dương lập tức đỏ lên.

    Bọn giáo chúng bày tỏ, ngày hôm nay có một màn biểu diễn thật đặc sắc, bọn họ thật chờ mong giáo chủ lập tức hôn xuống. Loại tình cảnh tương ái tương sát này, bọn họ đã nhìn quen!

    Trần Khiêm Quân lại không như bọn họ mong muốn thả Phong Phi Dương ra, nói một tiếng đa tạ, rồi nhảy xuống mái hiên.

    Phong Phi Dương cũng nhảy xuống theo, nói: “Chỉ là do rêu xanh, ngày khác tái chiến!” Nói xong Phong Phi Dương liền chạy.

    Bọn giáo chúng lập tức thất vọng nhìn giáo chủ. Chuyện đại sự cả đời của giáo chủ bọn họ đều cực kỳ lưu ý, dựa theo Thiểu Âm trưởng lão nói, giáo chủ lớn lên như vậy, ngay cả nụ hôn đầu cũng không muốn tặng ra ngoài, một lần này khiến bọn giáo chúng vì tính phúc sinh hoạt của giáo chủ cảm thấy lo lắng. Trước đó vài ngày tuy rằng đã truyền ra tin tức giáo chủ có hỉ sự, nhưng đến hiện tại vẫn để sống chết mặc bay. Đúng là gấp chết bọn họ!

    Trần Khiêm Quân đi trở về phòng, lập tức khoá cửa. Vừa nãy trong nháy mắt đó, hắn suýt chút nữa cho rằng người đứng đối diện là Cố Ngôn Chi! Tại sao lại có ý nghĩ như thế?

    Sờ sờ trái tim đập liên hồi, trong đầu không tự chủ được nhớ tới tình cảnh ngày đó ở Côn Luân điện. Tất cả hình ảnh đó đối với Trần Khiêm Quân là cấm kỵ. Ngay cả một nữ nhân hắn còn chưa có chạm qua, huống chi là nam nhân? Thậm chí từ trước giờ hắn còn không cho rằng hai người nam nhân cùng nhau sẽ sản sinh cái gọi là tình cảm, nhưng nghĩ tới những phản ứng kỳ quái kia là xảy ra chuyện gì?

    Hắn chậm rãi đi tới bên giường, nhớ tới Cố Ngôn Chi nói cái bô dưới gầm giường có võ công bí tịch của y, suy nghĩ một chút, Trần Khiêm Quân vẫ đem quyển bí tịch lấy ra lật qua lật lại.

    Không hổ là ma giáo ở trong võ lâm khiến người ta nghe tới đã biến sắc, không hổ là giáo chủ ma giáo khiến người bạch đạo căm hận nhưng lại không có cách nào đối phó, quyển bí tịch này ghi chép nội công tâm pháp hầu như là thứ từ trước tới giờ hằn chưa từng gặp qua.

    Trần Khiêm Quân ngồi bằng xuống bắt đầu vận hành nội lực, đem hình ảnh tươi đẹp ngày ấy cùng Cố Ngôn Chi quên ra sau đầu.

    ******

    Ở Lục Phiến Môn, có một tiểu thái giám mặc trang phục lam sắc, nói Trương đại nhân hoăng ( đã chết), hoàng thượng hạ chỉ cả nước cùng bi, treo tang ba ngày.

    *hoăng: (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)

    Không lâu lại tới một người mặc đồ tang màu trắng, nói là quản gia Trương phủ, phụng chủ nhân di mệnh tặng đồ cho Trần bộ đầu.

    Triệu Toàn suy nghĩ đã lâu, không biết lão đại đã chạy tới chỗ nào, mới nhớ tới tới, lão đại nói muốn đuổi theo vợ. Nhưng vào lúc này rời đi chính là tự ý nghỉ việc, khẳng định không thể nói cho người khác biết.

    Thành Ưng Toàn nói: “Ngươi giao cho ta cầm, ta sẽ đưa cho hắn.”

    Trương quản gia suy nghĩ một chút, hắn biết Thành Ưng Toàn cùng Trần Khiêm Quân từ trước đến giờ quan hệ rất tốt, liền không nghi ngờ đưa đồ cho Thành Ưng Toàn.

    Thành Ưng Toàn lấy tới xem, chỉ là một khối Mặc Ngọc bình thường, nhìn hình dáng chỉ có một nửa. Khối ngọc này hắn đã từng thấy, ngày đó phá án có nhìn thấy qua, đáng ra là ở trên tay lão đại trên tay, tại sao lại bay tới Trương phủ?

    Cảm ơn Trương quản gia xong, đám người từng người tản đi.

    Còn Cố Ngôn Chi đang trên đường tới Lương châu. Chuyện truy vợ này, quả thật chính là cấp bách!

    Thuộc truyện: Gian tặc, trả lại thân thể cho ta