Gian tặc, trả lại thân thể cho ta – Chương 36-40

    Thuộc truyện: Gian tặc, trả lại thân thể cho ta

    Chương 36

    Mặt trăng treo lơ lửng trên cao, giống như đang nói tất cả mọi chuyện phía dưới xảy ra đều không có quan hệ gì với nó, mãi mãi nhu mềm lại quạnh quẽ.

    Trần Khiêm Quân ngồi xổm ở dưới cửa sổ nghe đủ thất thất bát bát, mới biết những tên này chính là bộ hạ của Đại Định Vương Chu Nại Huyễn. Nói như vậy chuyện Đại Định vương chuẩn bị mưu phản cũng không phải không có lời giải thích. Bằng không hắn cần gì phải lưu ý những người bên cạnh Trương đại nhân?

    Trần Khiêm Quân chậm rãi lùi trở về phòng của mình, phát hiện Cố Vọng Chi vẫn chờ ở trong phòng của hắn.

    Trần Khiêm Quân cảm giác mình không kịp nói nhiều như vậy, những tên này nhìn dáng dấp chẳng mấy chốc sẽ lên đường xuống Giang Lăng, mà khi đó Cố Ngôn Chi cũng sẽ gặp nguy hiểm.

    Hắn đem chuyện nghe thấy nói cho Cố Vọng Chi, cùng bày tỏ bản thân phải lập tức lên đường đi Giang Lăng.

    Cố Vọng Chi nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có phải là rất thích ca ta?”

    Có lẽ đây đúng là tâm tư Trần Khiêm Quân, nhưng hắn chưa đem câu nói này nói ra khỏi miệng. Hắn nhìn Cố Vọng Chi, phát hiện cô nương này vẫn nhạy cảm trước sau như một.

    Cố Vọng Chi nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Tính cách đại ca ta thật muốn ăn đòn, hắn chết rồi chỉ sợ sẽ có người vui mừng khôn xiết, làm sao còn có người nghĩ muốn đi cứu hắn, nếu như người kia không phải hận hắn đến tận xương muốn tự tay chấm dứt hắn, vậy khẳng định chính là yêu hắn.”

    Trần Khiêm Quân cũng không trả lời Cố Vọng Chi, dù sao chuyện thích nam nhân, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu. Chính hắn không cũng không có ngay lập tức tiếp thu đó sao? Có điều cùng người kia ở cùng đoạn thời gian dài, không thể tiếp thu được chuyện này cũng không thể không tiếp thu chứ?

    Không chờ được Trần Khiêm Quân trả lời, Cố Vọng Chi cũng không vội, mà là chậm rãi nói: “Với tính cách của ngươi, muốn ca ta đi cùng với ngươi quả thật không phải một từ mới có thể nói rõ, nhất định là rất khó.”

    “…” Trần Khiêm Quân bày tỏ, kỳ thật đối với chuyện thích nam nhân người khó có thể tiếp thu chỉ có hắn đi? Tẩu tử cùng với nha đầu Cố Vọng Chi này, vì sao lại tiếp thu chuyện thế tục khó dung xem như đương nhiên, thật giống như chuyện này căn bả không phải cần cân nhắc điều kiện vậy? Đột nhiên hắn thì có một loại cảm giác chính hắn mới là khác loại.

    Lại nghe Cố Vọng Chi tiếp tục nói: “Ngươi phải biết, lão hỗn đản kia từ nhỏ đã ở dưới hoàn cảnh xấu lớn lên, ta nhất định phải ở trước khi ngươi đi nói rõ với ngươi. Ngươi cứu ca ta, ngươi cho rằng lão hỗn đản kia sẽ cảm tạ ngươi lấy thân báo đáp sao? Muốn đi cùng với ta, ngươi nhất định phải từ bỏ thời gian dài tiếp thu tư tưởng, nhất định phải xuất kỳ bất ý* mới có thể thu tâm của ca ca ta.”

    Xuất kỳ bất ý : Hành động khi người ta không đề phòng, đánh bất ngờ.

    Trần Khiêm Quân ngồi xuống, cũng không vội đi cứu người, thẳng thắn chờ Cố Vọng Chi nói cho hết.

    Cố Vọng Chi lập tức hưng phấn uống một hớp nước, bắt đầu nói liên miên lải nhải một khoảng thời gian rất dài. Mãi đến tận khi không còn cái gì có thể nói, nàng mới lại uống hai chén nước, bổ sung lượng nước vừa mới tiêu hao.
    Trần Khiêm Quân nói: “Thật ra ngươi nói nhiều như vậy tổng kết lại chính là da mặt phải dày.”

    Cố Vọng Chi lập tức duỗi ra một ngón tay cái, bày tỏ ca phu tương lai năng lực quả nhiên cường không phải bình thường.

    Trần Khiêm Quân nói: “Nói đi, ngươi kéo dài thời gian như vậy rốt cuộc là có ý gì.”

    Cố Vọng Chi cười, phủ nhận ý đồ của nàng, đồng thời cổ vũ ca phu nhất định phải hành động nhanh lên một chút, bằng không lão hỗn đản kia sẽ là của người khác.

    “…” Trần Khiêm Quân đột nhiên cảm thấy, gặp phải một đôi huynh muội như thế, bản thân lại giẫm chân tại chỗ, thật sự là có lỗi với kỳ ngộ bản thân.

    Nhìn bóng lưng Trần Khiêm Quân rời đi, Cố Vọng Chi cười đến một mặt gian trá. Hừ, lão hỗn đản, sau đó ngươi sẽ nếm mùi đau khổ, xem ngươi còn dám treo ta lên đánh! Đừng tưởng rằng kế hoạch hàng năm của ngươi ta không nhìn thấy!

    Nguyên bản khoảng cách Giang Lăng đã không còn bao xa, lần này Trần Khiêm Quân lại đi khá gấp, cho nên tốc độ so với trước càng nhanh hơn.

    Thời điểm hắn dẫn ngựa đi đã phát hiện, nguyên bản ở đó cột mấy con tuấn mã đã không ở, nghĩ tới rất có thể đám người kia đã hành động, Trần Khiêm Quân cũng không kịp nhớ nhiều như vậy.

    Hắn thật vất vả chạy tới Giang Lăng, trợi lại đổ mưa.

    Một cơn mưa làm tốc độ của hắn giảm xuống không ít, một đường hắn hỏi có đội ngũ nào đưa linh cữu từ kinh thành qua đây không, mới tìm được tung tích của bọn họ.

    Một đám hộ vệ vây quanh linh cữu, mặt trên dựng một cái lều phòng ngừa nước vào linh cữu. Một đám lão nhược phụ nhụ cũng đều chen thành một đoàn, lo lắng căng thẳng nhìn cách đó không xa.

    Nơi đó có mấy người đang đánh nhau, nhìn vào đều biết rất kịch liệt.

    Trần Khiêm Quân cơ hồ ngay lập tức ở trong đám người liên tục di chuyển kia tìm bóng dáng Cố Ngôn Chi. Hắn biết thân thể của hắn không có nội lực, nhưng Cố Ngôn Chi lại không phải hạng người vô năng, cho nên tuy rằng hiện tại do trời mưa làm cho y có chút chật vật, nhưng cũng không bị thương.

    Đối phương tuy rằng chỉ có năm người, nhưng xem tốc độ thì biết không thể đối phó, mà bên này chỉ có mấy tên võ công bình thường, lúc này chỉ có thể dựa vào địa thế hiểm trở để chống lại.

    Trần Khiêm Quân lập tức gia nhập cuộc chiến. Bởi vì có Trần Khiêm Quân gia nhập, tình hình lập tức nghịch chuyển.

    Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân gần như cùng hô lên một tiếng: “Tất cả các ngươi đều tránh ra.”

    Những hộ vệ vốn đã mệt mỏi tinh bì lực tẫn lập tức lui lại một bên, chỉ chừa một mình Trần Khiêm Quân đối phó năm kẻ kia.

    Cố Ngôn Chi nói với Trần Khiêm Quân: “Nội quan kỳ tâm, tâm vô kỳ tâm; ngoại quan kỳ hình, hình vô kỳ hình; viễn quan kỳ vật, vật vô kỳ vật. Khí tẩu thập nhị, tự nhiên nhi phát.”*

    **Nội quan kỳ tâm, Tâm vô kỳ tâm, Ngoại quan kỳ hình, Hình vô kỳ hình.

    (Nhìn vào trong tâm,Tâm không có tâm,Nhìn ra ngoài hình, Hình không có hình.)

    ***Viễn quan kỳ vật, vật vô kỳ vật. Khí tẩu thập nhị, tự nhiên nhi phát.

    ( Nhìn vào trong vật, vật không phải vật, khí chạy mười hai, tự nhiên mà phát.)

    Trần Khiêm Quân dựa theo từng lời Cố Ngôn Chi nói, vận khí một lượt, quả nhiên phát hiện chỗ bị ngưng khí đã thông thoáng không ít. Lại đi một bước, phát hiện có một luồng khí trong cơ thể chậm rãi từ đan điền chạy qua mười hai kinh lạc cất bước tới lao cung. Hắn dùng sức phát khí, quay về đám người vung tới.

    Đám người kia nguyên bản còn cảm thấy nước tới chân mới nhảy ra sẽ có ích lợi gì, nhưng sau khi bọn chúng đều bị đánh bay ra ngoài một trượng thì, biết mình có bao nhiêu sai.

    Cố Ngôn Chi thấy đám người kia đã bị thổ huyết ngã xuống đất, lập tức xông lên, mỗi tên bỏ thêm mấy đá. Đếm một hồi lại cảm thấy mỗi tên đạp số lần không đủ đều, liền đạp một lần nữa.

    Trần Khiêm Quân vẫn đứng tại chỗ nhìn người kia nhảy nhót tưng bừng, không nhịn được cười cười. Ở trong thân thể hắn chính là linh hồn người kia, như vậy thật tốt. Thật giống như bất luận thế nào cũng không thể hợp hai làm một nhưng ở một trình độ nào đó cũng có thể kết hợp lại được.

    Cố Ngôn Chi bắt lấy một tên trong đó trên dưới kiểm tra có đầu mối gì hay không, lại phát hiện năm tên này đồng loạt cắn phá độc dược đã gắn sẵn trong miệng, tự sát.

    Mấy huynh đệ Trương gia không biết võ công thấy tình hình bên này đã ổn định, lập tức chạy đến vây quanh Cố Ngôn Chi hỏi y có sao không.

    Mặc dù người nhà họ Trương trước đó bởi vì một ít hành động của Cố Ngôn Chi nên đối với y rất có lời phê bình kín đáo, nhưng trong khoảng thời gian đi cùng nhau, hảo cảm đối với Cố Ngôn Chi đã tăng vụt lên, trực tiếp coi y như người trong Trương gia mà đối xử, cho nên lúc này rất lo lắng y có bị thương không.

    Cố Ngôn Chi trái lại hỏi Trương quản gia có sao không. Người nhà họ Trương vừa nghe Cố Ngôn Chi vào lúc này vẫn còn quan tâm tới lão quản gia lại càng thêm hảo cảm, hận không thể đem đối phương nhét vào trong thai nương sinh một lần nữa đổi thành họ Trương.

    Cố Ngôn Chi thấy Trương quản gia không có chuyện gì liền yên tâm, lập tức quay đầu lại nhìn Trần Khiêm Quân.

    Nhưng Trần Khiêm Quân đã không ở đó.

    Hắn đang giúp những người khác thu dọn hiện trường. Mà trên thực tế, là những hộ vệ khác nơm nớp lo sợ nhìn nam nhân xa lạ sắc mặt âm lãnh thu dọn hiện trường.

    Không sai, Trần Khiêm Quân quả thật chính là phiền muộn đến không được!

    Hắn bắt đầu suy nghĩ bản thân đi cả ngày lẫn đêm chạy tới chỗ này tìm tên kia có phải là muốn xem tên kia đối xử với hắn hờ hững cùng với cùng xem người nhà họ Trương huynh hữu đệ cung!

    Nhưng tình cảnh này ở trong mắt Cố Ngôn Chi lại là ý khác. Trần Khiêm Quân chạy tới nhất định là vì lão già Trương gia kia, hắn ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng liền chạy đi giúp người nhà họ làm việc, quả thật không thể nhẫn nhịn!

    Hai người mãi đến tận khi Trương đại nhân chôn cất cũng không nói một câu. Không phải bên này có chuyện phải bận rộn, thì bên kia có chuyện phải bận rộn.

    Cuối cùng vẫn là Cố Ngôn Chi không nhịn được, lôi kéo Trần Khiêm Quân đứng trước bia mộ Trương đại nhân, một tay dùng sức lôi kéo cổ áo hắn, tàn bạo nói: “Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử thích ngươi, hoặc là đáp ứng gả cho lão tử, hoặc là đáp ứng lão tử cưới ngươi, tùy tiện chọn!”

    Trần Khiêm Quân: “…”

    Người nhà họ Trương: “…” Y xác định đây là bày tỏ chứ phải hạ chiến thư?

    Trần Khiêm Quân nhớ tới lời của Cố Vọng Chi, hơi nhíu mày, một bộ dáng vẻ không tự nguyện nói: “Dựa vào cái gì ngươi nói cái gì thì theo cái đó?” Nhưng thật ra trong lòng hắn đã sớm nở hoa rồi, nguyên lai tên này cũng thích hắn.

    Cố Ngôn Chi thật không ngờ Trần Khiêm Quân không có muốn lựa chọn những điều hắn đưa ra, liền quay về phía bia mộ Trương đại nhân nói: “Trương đại nhân, ta vì ngươi liều sống liều chết, lên núi đao xuống chảo dầu, việc này ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a!”

    Người nhà họ Trương lập tức tới muốn ngăn Cố Ngôn Chi, nói phụ thân mới vừa chôn cất, chuyện như vậy vẫn không cần nói cho lão nhân gia biết.

    Cố Ngôn Chi không thèm để ý tới, quay đầu làm mặt buồn bã nói: “Các ngươi có xem ta là huynh đệ không? Lẽ nào huynh đệ gặp nạn các ngươi cũng không giúp đỡ?”

    Người nhà họ Trương quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm Quân, làm mặt khó dễ, muốn cho Trần Khiêm Quân nhân vào lúc này mau mau rời khỏi.

    Hành động của Cố Ngôn Chi đã đúng như Trần Khiêm Quân dự liệu, cho nên lúc này đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi. Hắn nhìn mộ Trương đại nhân, trong lòng nói: Tiểu chất vẫn coi Trương đại nhân là phụ thân, chỉ muốn xin Trương đại nhân giúp một chuyện, tiểu chất đời này muốn cùng người này cùng nhau, mong được Trương đại nhân tán đồng.

    Cố Ngôn Chi còn đang ngồi ở trước mộ Trương đại nhân khóc tố, người nhà họ Trương cũng không làm khó Cố Ngôn Chi, liền đến tìm Trần Khiêm Quân.

    Trương Kính Tu nói: “Không ngờ ngươi là một cô nương.”

    “Ta là nam.”

    “…”

    Trương Tự Tu nói: “Không biết cô… Công tử là nhân sĩ nơi nào?”

    “Lương Châu.”

    “Nghe nói tổng bộ ma giáo ngay ở Lương Châu?”

    “Ân, ta đang ở trong giáo.”

    “…”

    Trương Mậu Tu nói: “Hì hì, nói vậy người của Ma giáo đối xử với ngươi rất tốt chứ?” Xem dáng vẻ người này giống như nhìn ai cũng đang thiếu nợ hắn năm trăm lạng không trả lại, khẳng định thường ngày bị không ít khinh bỉ.

    “Cũng tạm được.”

    “Vậy ngươi đã gặp giáo chủ ma giáo thiên đao kia chưa?”

    “Chính là ta.”

    “…”

    Trương Giản Tu hỏi: “Không biết lệnh tôn lệnh đường còn khoẻ mạnh?”

    “Đã mất.”

    “Bọn họ đồng ý ngươi cùng một nam nhân cùng nhau?”

    “Nên đồng ý, cha ta cùng nam nhân của ông đã dắt tay vân du Tứ Hải.”

    “…”

    Trương Duẫn Tu hỏi: “Cho dù người nhà ngươi đều đồng ý, ngươi lẽ nào đồng ý ủy thân với một nam nhân?” Đây đường đường chính là ma giáo giáo chủ!

    Ai ngờ Trần Khiêm Quân khẽ mỉm cười, nói: “Chỉ cần hắn đồng ý, ta không ý kiến.”

    “…”

    Trần Khiêm Quân quay đầu nhìn về phía Trương Tĩnh Tu nhỏ tuổi nhất, đang chờ hắn mở miệng hỏi.

    Chỉ thấy Trương Tĩnh Tu hơi đỏ mặt, lấy dũng khí hỏi: “Ngươi có, có tỷ tỷ hoặc là muội muội không?”

    Người nhà họ Trương: “…” Tiểu Lục ngươi có thể ăn nhập một chút không được sao!

    Trần Khiêm Quân nói: “Có một muội muội.”

    “Tiểu Lục được rồi.” Trương Kính Tu ngăn cản Trương Tĩnh Tu nói tiếp, nói với Trần Khiêm Quân: “Hai nam nhân làm sao có khả năng ở cùng nhau?”

    Trần Khiêm Quân quay đầu đã nhìn thấy Cố Ngôn Chi đi tới bên này, lập tức bày ra một vẻ mặt rất khó khăn, tự giễu nói: “Đúng đấy, hai nam nhân làm sao có thể ở cùng nhau. Nhưng là ta…”

    Hắn chưa kịp nói xong, Cố Ngôn Chi đã đoạt tới nói trước, nói: “Ai nói hai nam nhân không thể cùng nhau? Hoàng Đế không phải cũng ở với nam nhân sao?”

    Người nhà họ Trương khuyên: “Đó là luyến đồng!”

    Cố Ngôn Chi nói: “Các ngươi chính là những tên tư tưởng cổ hủ, người khác yêu nhau không cho phép, lại để cho người khác nói đó là luyến đồng chỉ là vui đùa mới bằng lòng tin tưởng, không biết vô duyên đã phá huỷ bao nhiêu nhân duyên!”

    Người nhà họ Trương hỏi: “Các ngươi đã yêu nhau?”

    “…” Cố Ngôn Chi vênh mặt lên, ra dáng nhất định sẽ đạt được nói: “Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ yêu nhau!”

    Trần Khiêm Quân chỉ ở một bên nhìn song phương khẩu chiến, cảm giác người hắn thích, thật sự đáng yêu vô cùng, hận không thể đem y cưng đến tận xương tủy đi. Có điều hiện tại, hắn lại không thể đem những biểu hiện này bày ra. Hắn còn nhớ tới những lời Cố Vọng Chi nói!

    Cố Ngôn Chi này, người khác càng không đồng ý, y sẽ càng đáp trả. Người nhà họ Trương phản đối gây nên ý chí hừng hực trong lòng y, y không chút nào keo kiệt lời nói phản bác từng người. Lúc mới bắt đầu còn nói rất văn nhã, đến cuối cùng dứt khoát liều mạng, nói: “Các ngươi tìm nhiều nữ nhân như vậy không phải là vì thỏa mãn bản thân với cùng người làm qua là tư vị gì sao?” “Đừng nói với ta các ngươi chưa từng có hứng thú đối với nam nhân khác!” “Đương kim hoàng thượng còn không biết đã cùng nếm qua bao nhiêu nam nhân đâu!”

    Thấy y càng nói càng không biết lựa lời, Trần Khiêm Quân lập tức đi tới ngăn cản. Liền bị Cố Ngôn Chi lôi kéo đi tới trước mộ Trương đại nhân quỳ xuống.


    Chương 37

    Bầu trời đã trời quang mây tạnh, ánh sáng lại chiếu xuống, thật giống như cơn mưa phùn trước đó chưa từng tồn tại. Chim nhỏ cũng vào lúc này bay ra, tìm kiếm thức ăn.

    Hai con Hỉ Thước đứng ở mộ phần Trương đại nhân, làm sắc mặt người nhà họ Trương thay đổi đến mấy lần.

    Cố Ngôn Chi đắc ý quay đầu lại nhìn người nhà họ Trương nói: “Nhìn đi, phụ thân các ngươi cũng đồng ý hôn sự của hai chúng ta.”

    Trần Khiêm Quân nghĩ tới lại là, trình tự trung gian cũng không có, trực tiếp nhảy đến hôn sự, hơn nữa còn là ở trước mộ Trương đại nhân, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?

    Cố Ngôn Chi nhìn thấy Trần Khiêm Quân hơi nhíu mày, cho rằng đối hắn đồng ý, lập tức giơ tay Trần Khiêm Quân lên tuyên thề nói: “Ta nguyện cưới hắn làm vợ, một đời một kiếp đối xử tốt với hắn, Trương đại nhân ngươi chính là nhân chứng của chúng ta, vừa nãy ta đã kính rượu cho ngươi.”

    “…” Trần Khiêm Quân làm mặt do dự, lại nhìn Cố Ngôn Chi cầm lấy tay hắn càng ngày càng khẩn trương, chỉ sợ đã rất căng thẳng.

    Hắn đem khóe miệng hơi cong thành một độ xong xinh đẹp, nói: “Trương đại nhân, cho phép chúng ta ngày hôm nay lỗ mãng, Cố Ngôn Chi ta đồng ý gả cho Trần Khiêm Quân, đời này yêu hắn. Nếu như ta không làm được, buổi tối ngươi nhất định phải báo mộng cho ta, hảo hảo giáo huấn ta, tuyệt đối không nên khách khí.”

    Cố Ngôn Chi lập tức hưng phấn gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy.”

    Sau đó hai người ở trước mặt Trương đại nhân mộ vái ba lần.

    Người nhà họ Trương = 口 =, ngày hôm nay rõ ràng hẳn là tang lễ, sao đột nhiên đã biến thành hôn lễ?

    Khi Trương gia mời tiệc chiêu đãi các phụ lão hương thân cùng tới quá phủ ôn chuyện uống Bạch Tửu, thì nhìn thấy Cố Ngôn Chi cười đến một mặt ngọt ngào gặp ai cũng tới chúc rượu, trong miệng còn nói: “Không nên ủ rũ như vậy mà, cùng vui cùng vui.”

    Người nhà họ Trương: “…” Bọn họ đột nhiên cảm thấy, thả tên kia vào cửa có phải là một chuyện đúng hay không.

    Trương Tự Tu nói: “Đại ca, ngươi xem ta đã sớm nói tên này vô căn cứ, ngày đó ở linh đường hắn mặc áo đỏ, ngày hôm nay tang lễ hắn lại thành thân.”

    Trương Kính tu vỗ vỗ đầu Nhị đệ, nói: “Hắn nếu như vô căn cứ, ngày hôm nay đệ còn có thể đứng ở chỗ này? Quên đi, ngược lại phụ thân cũng đã đồng ý, cứ như vậy đi.”

    Cố Ngôn Chi lập tức viết một phong thư đưa đến Duy Ninh thần giáo, nói lập tức chuẩn bị hôn lễ cho giáo chủ, giáo chủ muốn thành thân!

    Sau khi đưa tin xong, Cố Ngôn Chi liền ngẩn người, y quay đầu hỏi Trần Khiêm Quân: “Ngày hôm nay ngươi ở trước mộ nói cái gì?”

    Trong lòng Trần Khiêm Quân cười thầm tên này bây giờ mới phát hiện sao? Liền không sót một chữ đem những câu kia lặp lại một lần.

    Cố Ngôn Chi lắp bắp nói: “Ngươi dùng danh nghĩa của ta nói phải gả cho ta, vậy rốt cuộc là ngươi gả cho ta, hay là ta gả cho ta?”

    Trần Khiêm Quân làm mặt đương nhiên nói: “Ta nói chính là Cố Ngôn Chi gả cho Trần Khiêm Quân. A, cái này ngươi cũng không thể đổi ý, bởi vì Trương đại nhân đều đã nghe thấy, lừa gạt lão nhân gia thật sự không tốt.”

    “…” Cố Ngôn Chi bày tỏ, trước giờ y không hề phát hiện Trần Khiêm Quân còn có một mặt không biết xấu hổ như vậy.

    Đương nhiên tất cả những thứ này đều phải quy công cho hảo muội muội Cố Ngôn Chi.

    Làm Cố Vọng Chi cảm thấy sau khi hai người từ Giăng Lăng về, nghe được Trần Khiêm Quân cùng lão ca đã ở trước mộ hứa hẹn, cằm không khỏi rơi xuống đất.

    “Ta mới phát hiện, nguyên lai ca ta hận gả như vậy.” Nàng lẩm bẩm nói, rồi lập tức cùng Trần Khiêm Quân nói: “Chiêu của ta có phải rất lợi hại phải không, hai ngày không gặp ngươi đã quyết định cùng lão hỗn đản kia?”

    “Tiểu hỗn đản, về sau không cho phép ngươi nói hắn như vậy.” Chỉ mới qua được nửa ngày, Trần Khiêm Quân đã lập tức tự bênh( vợ).

    Cố Vọng Chi làm mặt phiền muộn nói: “Gả ca ca đi như nước đã đổ ra a. Ca ta nếu như biết mình không cẩn thận đem mình gả đi, khẳng định rất phiền muộn, cho nên ngươi trước không nên nói cho hắn biết ta đã biết chuyện này.”

    Mà Cố Ngôn Chi nhìn Cố Vọng Chi cùng Trần Khiêm Quân hai người lặng lẽ nói lại không nói gì, tại sao tiểu tiện nhân kia trước giờ không cùng y cắn quá cuống lưỡi? Nhớ thế xong y tự động tưởng tượng hình ảnh cùng Cố Vọng Chi lặng lẽ nói chuyện, cả người lập tức nổi da gà.

    “Ngươi còn nhớ ta không?”

    Cố Ngôn Chi nhìn sang, là một thiếu niên tướng mạo thanh tú, hai mắt thật to sáng sủa dường như toàn sao, môi hồng hào đến như thù du vừa hái xuống, toả ra ánh sáng lộng lẫy mê người. Lúc hắn hơi cười lên, sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt, trông vào cả người đáng yêu dường nào.

    “Ngươi lại là ai?” Cố Ngôn Chi lộ ra một vẻ mặt vô cùng nguy hiểm. Y cùng Trần Khiêm Quân vừa mới ổn định không tới một ngày, làm sao có thể để một tiểu yêu tinh thừa lúc vắng mà vào?

    “Ngươi không nhớ rõ ta?” Thiếu niên lộ ra một vẻ mặt thất lạc, quả thật chính là hồ ly tinh!

    Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, mặt y chính là mặt Trần Khiêm Quân, thiếu niên này khẳng định nhận thức Trần Khiêm Quân trước đây?

    “Chúng ta gặp lúc nào?”

    “Bách Hoa lâu.”

    Lại có thể tới chỗ trăng hoa này! Cố Ngôn Chi đột nhiên cười với Cố Đại Chí, nói: “Ta bây giờ đã là người có lão bà, ngươi sau này không được tới quấn quít lấy ta.”

    Cố Đại Chí sửng sốt một chút nói: “Ngươi quả nhiên không nhớ rõ. Mấy tháng trước ngươi từng ở Bách Hoa lâu cứu một người tên là Cố Đại Chí, có nhớ không?”

    Cố Ngôn Chi nâng mặt Cố Đại Chí lên nhìn kỹ một chút, rốt cục vỗ bắp đùi một cái nói: “Quả nhiên người tên Cố Đại Chí đều có dung mạo rất được.”

    Cố Đại Chí: “…” Tại sao hắn luôn cảm thấy nói chuyện với người này rất không có tiền đồ?

    Vừa vặn vào lúc này Trương quản gia đi tới, đi thẳng vào vấn đề nói với Cố Ngôn Chi: “Ngươi đã an toàn đem lão gia cùng chúng ta hộ tống trở về Giang Lăng, chuyện tiếp theo hi vọng ngươi có thể làm tốt.”

    “Vậy việc ngươi đáp ứng ta thì sao?” Cố Ngôn Chi ở trong lúc đàm phán, tuyệt đối phi thường lãnh diễm cao quý, làm cho đối phương hận không thể lập tức ngưng hẳn nói chuyện.

    Trương quản gia nói: “Tịch nguyệt ( tháng chạp) hàng năm mặt trăng là tròn nhất, dùng máu tẩy bài, liền có thể toại nguyện.”

    Tịch nguyệt? Còn có ba tháng!

    Cố Ngôn Chi hưng phấn đưa Trương quản gia đi, chạy đến trước mặt Trần Khiêm Quân nói: “Còn có ba tháng, như vậy trước khi hoàn hồn chúng ta hoàn thành hôn lễ đi.”

    “Ngươi đã biết làm thế nào?”

    “Chỉ cần có thiết bài.”

    “Thiết bài gì?”

    “Bị Thành Ưng Toàn lấy đi.”

    Trần Khiêm Quân lập tức lấy ra một khối thiết bài màu đen hỏi: “Ngươi nói chính là cái này?”

    Cố Ngôn Chi nhìn nhiều lần rồi nói y cũng không biết.

    Trần Khiêm Quân: “…” Ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết, ngươi hưng phấn cái gì hả?

    Cố Vọng Chi vừa vặn nhìn thấy thiết bài kia, lập tức cũng từ trong lòng lấy ra một khối, đặt ở cùng một chỗ, vừa vặn phối thành một đôi.

    Cố Ngôn Chi kỳ quái nhìn Cố Vọng Chi, muốn biết khối thiết bài trên tay nàng là từ nơi nào đến.

    Cố Vọng Chi căn bản không để ý tới Cố Ngôn Chi, quay đầu nói với Trần Khiêm Quân: “Ca quên rồi sao? Ngày đó ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma thổ một ít huyết ở phía trên, ta đã giúp ngươi thu hồi. Vật này cũng không biết là tên nào mang tới, nói đó là bảo bối.”

    Nhìn muội muội mình cùng tên gia hỏa sử dụng thân thể mình kia trao đổi không hề trở lại, trái lại so với y như thân huynh muội, Cố Ngôn Chi thật phiền muộn.

    Hai khối thiết bài làm bằng Huyền Thiết, mặt trên hoa văn giản dị không thể để cho người nhớ kỹ. Nhưng vật này thật sự có thể để linh hồn hai người hoán đổi lại sao? Cố Ngôn Chi bày tỏ, đối với thứ này nhất định phải còn muốn quan sát cẩn thận.

    Y sẽ không giấu Trần Khiêm Quân cùng Cố Vọng Chi cái gì, nên y rất thoải mái đem chuyện Đại Định vương muốn làm phản nói ra, đồng thời y đang muốn đi ngăn cản những thứ này.

    Đối với sự thay đổi bất ngờ của Cố Ngôn Chi, nội tâm Cố Vọng Chi nổi lên sóng to gió lớn, lão hỗn đản kia rốt cuộc là uống nhầm thuốc hay là ăn nhầm thuốc?

    Nhưng không thể biểu hiện ra nàng đã biết chuyện này, Cố Vọng Chi liếc mắt liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Không ngờ ngươi đối với những chuyện này nhiệt tình như vậy, quả thật không hổ là trụ cột triều đình.” Bình thường Cố Ngôn Chi ghét nhất người khác nói bản thân cùng triều đình có quan hệ, chỉ cần nói chuyện này nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

    Ai biết Cố Ngôn Chi căn bản cũng không có để ý tới những ý tứ cay nghiệt kia, trái lại chăm chú suy nghĩ phải làm sao đối phó Đại Định vương.

    Cố Vọng Chi lặng lẽ cùng Trần Khiêm Quân bày tỏ, tên kia rốt cuộc có phải là lão hỗn đản không, lẽ nào khi thay đổi thân thể người khác, kẻ quen thuộc bất lương cũng có thể bị lây bệnh?

    “…” Trần Khiêm Quân bày tỏ, hắn được người ta gọi là lo nước thương dân lại là bất lương quen thuộc sao?

    Thương lượng là một chuyện rất mất thời gian. Cho nên mấy người quyết định cáo từ người nhà họ Trương.

    Người nhà họ Trương nhìn hai người như thế, vẻ mặt đều có một chút quái dị, cũng không nói gì nhiều.

    Đại Định Vương tọa tại Đại Đồng, cách một khoảng với Giang Lăng. Khí trời hôm nay đã dần dần chuyển lạnh, cũng không còn nóng như trước. Tình cờ còn xuất hiện mấy cơn mua nhỏ, làm giảm nhiệt độ, không thể nghi ngờ là đã làm chậm tốc độ mấy người.

    Dọc theo đường đi Cố Ngôn Chi rât phiền muộn. Tạm thời không nói tới chuyện y cùng Trần Khiêm Quân coi như đã ở trước phần mộ Trương lão đầu quyết định thành thần, chỉ riêng tiểu tiện nhân Cố Vọng Chi kia cùng Trần Khiêm Quân cùng nhau vừa nói vừa cười so với thân huynh muội còn thân hơn, Cố Ngôn Chi thấy cực kỳ không hợp mắt. Thỉnh thoảng thiếu niên Cố Đại Chí thanh tú kia còn chen vào hai câu, sau đó cùng nhau cười lên. Mà y thậm chí ngay cả khe hở lọt vào nói chuyện cũng không có.

    Chuyện như vậy, y tuyệt đối không cho phép!

    Phía trước không xa nghe có tiếng người chạy vội vàng tới. Xem dáng vẻ ăn mặc rất chật vật, tốc độ chạy cũng từ từ giảm xuống, nhìn dáng dấp cũng không phải người luyện võ. Mà người phía sau hắn, lại là bốn, năm đại hán, xem ra rất hung mãnh thô lỗ.

    Cố Ngôn Chi không nói hai lời xông lên muốn cứu người.

    Đứng ở một bên còn chưa kịp phản ứng Cố Vọng Chi nhưng là sửng sốt một chút, có chút kỳ quái địa quay đầu lại nói: “Hiện tại trong thân thể ngươi chính là Trần Khiêm Quân hay là Cố Ngôn Chi?”

    “…”

    Cố Vọng Chi lại nói: “Lão hỗn đản ca ca ta tuyệt đối không phải người sẽ chủ động cứu người, y sẽ chỉ ở trong thời điểm người khác lưỡng bại câu thương thắng bại đã phân mới chạy lên giẫm trên hai chân rồi cười nhạo hai câu, để bày tỏ bản thân uy vũ cỡ nào.” Nói xong, nàng chỉ chỉ Cố Ngôn Chi trước mặt đang đánh mấy đại hán nói: “Tình huống như thế, hắn sẽ ở một bên xem kịch vui. Mà ngươi, ngươi không nên khi gặp phải tình huống này, đầu tiên là phải xông lên cứu người sao? Nhưng ngươi bây giờ lại còn đứng ở chỗ này nghe ta nói thừa?”

    Cái này có thể là chỗ Trần Khiêm Quân chưa từng có chú ý tới qua. Linh hồn khi thay đổi, lẽ nào tính cách cũng sẽ thay đổi? Vậy chuyện hôm nay xảy ra là làm sao?

    Cố Ngôn Chi nhanh chóng dẫn nam nhân bị người đuổi giết đi tới trước mặt Trần Khiêm Quân.

    Trần Khiêm Quân lại nói một câu: “Là ngươi?”


    Chương 38

    Trần Khiêm Quân nói: “Tại sao ngươi bị người đuổi giết?”

    Người đến vừa nhìn thấy Trần Khiêm Quân, phát hiện quả nhiên là người quen, mới thở dài hoãn khí, cả người xụi lơ ở trên mặt đất. Dù sao cũng là thư sinh chưa từng học võ, bị người truy sát như vậy, còn liều mạng chạy một đoạn đường dài, đã sớm không chịu nổi.

    Cố Ngôn Chi vừa nghe, cảm giác nguy hiểm lập tức thăng lên. Phải biết loại thư sinh văn nhược lớn lên không kém tí nào này, ai biết có phải lại nhảy ra một tên coi trọng phu nhân y?

    Cho nên Cố Ngôn Chi lập tức đi tới trước mặt Trần Khiêm Quân, che hắn ở phía sau mình.

    Vương Hành sửng sốt một chút, không hiểu Cố Ngôn Chi làm như thế là có ý gì.

    Cố Ngôn Chi quên một chuyện, hai người bọn họ đều không phải thân thể của chính mình, cho nên người kia nhận thức Trần Khiêm Quân, thì cũng biết y.

    Trần Khiêm Quân vừa nghĩ qua cũng biết Cố Ngôn Chi đang nghĩ cái gì, không khỏi cong khóe miệng, khi thấy Cố Ngôn Chi nhìn sang lại trở lại vẻ mặt nghiêm túc.

    “Vị này chính là Vương Hành, ngươi quên?”

    Cố Ngôn Chi căn bản không nhớ rõ bản thân lúc nào thì gặp một người tên là Vương Hành.

    Có Trần Khiêm Quân nhắc nhở, ngươi còn nhớ lúc chúng ta tới Côn Luân điện gặp phải cầm kỳ thư họa không?

    Nói như vậy, Cố Ngôn Chi mới rốt cuộc nhớ lại. Thế nhưng cho dù như vậy y cũng không hề hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.

    Trần Khiêm Quân nói: “Ta nhớ Vương công tử hẳn là công tử Vương Tích Tước Vương đại nhân, tại sao lại ở trên Côn Luân điện? Bây giờ vì sao lại bị người đuổi giết? Phải biết bốn vị điện chủ Côn Luân điện đều có người bảo hộ.”

    Vương Hành nói: “Chỗ này không thích hợp nói chuyện, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi.”

    Cố Ngôn Chi nói: “Có thể, lên xe ngựa đi.”

    Vương Hành vừa đi vào xe ngựa, lại bị Cố Ngôn Chi ngăn ở bên ngoài, nói: “Ngươi ở bên ngoài cản mã.”

    Lần này Vương Hành bị làm khó dễ, một thư sinh yếu đuối như hắn, loại chuyện cản mã cho tới bây giờ chưa từng làm qua, hơn nữa hiện tại hắn còn đang bị người đuổi giết, vạn nhất lúc nào đó đột nhiên nhảy ra một người giết chết hắn, thì làm sao bây giờ?

    Cố Ngôn Chi không hề bị lay động, kiên trì muốn cho Vương Hành cản mã.

    Trần Khiêm Quân hoàn toàn không có ý kiến. Cố Vọng Chi bày tỏ, lão ca nàng sao như gà mẹ vậy? Trời ạ, thật sự làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng!

    Vương Hành bất đắc dĩ, ai bảo người kia cứu hắn. Tuy Vương Hành không nói ra ngoài, nhưng trong lòng lại nghĩ, người người đều nói đệ nhất danh bộ Trần Khiêm Quân, làm người quang minh lỗi lạc khí độ bất phàm phong độ nhẹ nhàng hơn người, nhưng sao bây giờ lại khác a? Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt a.

    Cố Ngôn Chi nhìn Cỗ Vọng Chi đang nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại bản thân, nói: “Nếu như ngươi lại ở trong lòng nói nói xấu ta, thì xuống xe ngựa đi bộ.”

    Cố Vọng Chi nhịn nửa ngày, lại nhịn nửa ngày, nói: “Đại tẩu, tốt xấu gì ta cũng là một giới nữ lưu, sao ngươi lại nhẫn tâm để ta xuống xe đi bộ?”

    Cố Ngôn Chi nói nhỏ hai tiếng nói: “Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.” (Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu)

    “…” Cố Vọng Chi nhắm mắt lại trong lòng cuồng mắng: CMN, lão hỗn đạn lại xuất khẩu thành chương! Thật muốn hoài nghi lão hỗn đản này còn có phải là lão hỗn đản kia không.

    Sự tình quả nhiên trong dự liệu của Vương Hành, xe ngựa mới vừa chạy không tới hai dặm đường, thì lập tức có người đuổi tới. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ bản thân còn trẻ chưa thành gia lập nghiệp, tại sao lại có thể chết ở nơi như thế này? Thật không phải đại trượng phu!

    Nhưng hắn chưa đợi được tới lúc bản thân máu tươi ba thước, thì nhìn thấy người vừa nãy để hắn cản xe ngựa đã vọt ra bên ngoài, cùng những người kia mù chém.

    Trần Khiêm Quân cũng xông theo ra ngoài. Cố Ngôn Chi vẫn không nhờ hắn đã không có nội lực sao? Đã vậy còn làm loạn.

    Những tên này vì che dấu tai mắt người, cho nên từ lúc bắt đầu phái người truy sát Vương Hành là một đám không có trải qua huấn luyện mã tặc, tự nhiên đối phó dễ dàng. Nhưng khi bọn họ thấy sự tình bại lộ, thì lập tức đổi thành mấy cao thủ hàng đầu, cho dù Cố Ngôn Chi ngoại gia công phu lợi hại cỡ nào, cũng không sánh bằng mấy tên sát thủ này.

    Trần Khiêm Quân nhanh chóng đánh mấy tên kia đo đất. Cố Ngôn Chi vừa mới chuẩn bị mở miệng, Trần Khiêm Quân cũng vội vã đem cánh tay của bọn chúng phế đi.

    Chỉ chốc lát sau, tất cả con mắt những tên này đảo một vòng, miệng sùi bọt mép, không để lại một người còn sống.

    Bọn họ vừa nhìn cũng đều rõ ràng, tất cả những tên này đều là có chuẩn bị mà đến, sẽ không dễ dàng bị người ta tóm lấy, đã sớm ở đeo độc dược trí mạng trong răng, bây giờ có gọi Đại La thần tiên cũng khó mà cứu.

    Chuyện này, chỉ có hỏi Vương Hành mới nhận được đáp án.

    Lần này, Cố Ngôn Chi không ngăn cản Vương Hành lên xe ngựa, đương nhiên cũng miễn xử phạt để Vương Hành đánh xe.

    Dùng lời Cố Ngôn Chi tới nói chính là: “Ngươi cản xe ngựa làm tiểu gia ta ngồi quá không thoải mái.”

    Vương Hành: “…”

    Cũng may lần này, không còn ai lại tới truy sát Vương Hành.

    Cố Ngôn Chi nói: “Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

    Vương Hành nhìn một nử tử duy nhất ngồi trên xe, dường như hơi do dự có nên ở trước mặt người ngoài nói ra hay không.

    Cố Ngôn Chi lập tức nói: “Không sao, đó là muội muội ta.” Nói xong lại cực kỳ khó chịu nhìn về Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi là của ta, cho nên muội muội ngươi chính là muội muội ta!”

    Trần Khiêm Quân quay đầu đi. Hắn thật sự không cười Cố Ngôn Chi tý nào.

    Cố Vọng Chi cố ý được tiện nghi ra vẻ, ngọt ngọt ngào ngào nhìn về Cố Ngôn Chi hô một tiếng: “Ca ~ “

    Cả người Cố Ngôn Chi lập tức nổi da gà. Tiểu tiện nhân Cố Vọng Chi này từ khi bắt đầu biết chuyện đã không còn kêu y là ca, không ngờ lạ gọi thân thể Trần Khiêm Quân là ca! Cố Ngôn Chi không biết tại sao, trong lòng nổi lên một điểm khó chịu.

    Vương Hành nhìn Cố Ngôn Chi có chút muốn nói lại thôi, vị này tuy nói là đệ nhất bộ vang danh thiên hạ, nhưng sau mấy hắn tiếp xúc, đều cảm thấy có một chút cảm giác đáng tin.

    Ngược lại, là vị nam tử cực kỳ xinh đẹp kia, càng thêm khiến người ta cảm thấy có thể tin.

    Vương Hành liền xoay đầu, nói với Trần Khiêm Quân: “Ta là điện chủ Côn Luân điện ngươi cũng biết rồi, nhưng ta còn có một thân phận khác —— chuyện này ngươi làm sao mà biết?”

    Trần Khiêm Quân nói: “Này không quan trọng, quan trọng chính là, vì sao ngươi lại ở Côn Luân điện?”

    Vương Hành nói: “Lúc trước khi ta tới Côn Luân điện, chỉ là cho rằng mình có một thân tài hoa, nhưng không có chỗ phát huy.”

    Vương Hành đã từng tham gia khoa thi, tuổi còn trẻ cũng đã trúng cử, nhưng lại vì cha của hắn Vương Tích Tước là Đại học sĩ nội các, cho nên hầu như tất cả mọi người không tin là hắn dựa vào chân tài thực học. Vương Hành trẻ tuổi nóng tính, cảm thấy có tiếp tục lưu lại cũng là lãng phí tài hoa của mình, vừa vặn nhận thức một người, nói muốn thành lập Côn Luân điện, cho nên hãy đi cùng hắn.

    Hắn đối với Côn Luân điện cũng không có nhiều cảm tình, chỉ là một nơi có thể để cho hắn triển khai hoài bão. Côn Luân điện nắm giữ các loại tàng thư, đều thế gian hiếm thấy, có khi thậm chí ngay cả hoàng cung đại nội cũng không có.

    Vương Hành bắt đầu sinh nghi với Côn Luân điện, cũng là từ khi Côn Luân điện phú khả địch quốc.

    Những năm hắn ở Côn Luân điện, khắp nơi điều tra mới phát hiện, Côn Luân điện kỳ thật thuộc sở hữu của Đại Định vương, mục đích chính là muốn tụ họp nhân tài thu lại tài vật.

    Cho nên hắn hoài nghi Đại Định vương có ý đồ không tốt.

    Trần Khiêm Quân chăm chú nghe Vương Hành nói xong, sau đó nói: “Chuyện quan trọng như vậy tại sao ngươi lại muốn nói cho ta? Thứ nhất, Trương đại nhân cùng phụ thân ngươi là chính địch, ngươi không có lý do gì nói cho ta; thứ hai, loại tội có ý đồ mưu phản không phải tùy tiện liền có thể nói ra được, rất có thể ngươi sẽ bị Đại Định vương đem quân đuổi giết; thứ ba, tại sao ngươi tin tưởng ta?”

    “Bởi vì ta tin tưởng người ở Côn Luân điện kia không phải các ngươi giết.” Vương Hành nói chắc như định, giống như hắn kiên định cho rằng Đại Định vương không bao lâu nữa sẽ mưu phản.

    Cố Ngôn Chi nói: “Coi như ngươi có não.”

    Vương Hành nói tiếp: “Phụ thân ta tuy rằng cùng Trương đại nhân ở trên chính vụ không hợp, thế nhưng hai người đều là một lòng vì nước. Hơn nữa những năm gần đây ta một mình ở bên ngoài, nhiều ít gì cũng nhìn thấy tiên pháp của Trương đại nhân hiệu quả. Chò dù ta không thích Trương đại nhân chuyên quyền cỡ nào, thế nhưng không thừa nhận cũng không được, hắn là một lòng vì nước vì dân.”

    Đây là lời thật của Vương Hành, làm Cố Ngôn Chi tràn đầy đồng cảm.

    Lần đầu tiên y bị một người hãm hại, lão Trương tranh thủ lúc chết hãm hại y, chết đi rồi sau đó vẫn tính toán y rất tốt, làm Cố Ngôn Chi muốn tìm đối tượng trả thù cũng không tìm được!

    Vương Hành đã sớm hoài nghi bên trong Côn Luân điện không chỉ có bốn điện chủ. Bốn tầng cũng không phải là tầng cao nhất của Côn Luân, Côn Luân điện chắc chắn còn tầng thứ năm, nhưng từ trước tới giờ bọn họ chưa từng có ai đi tới, thậm chí không có ai biết làm sao vào được tầng thứ năm, càng thêm không biết bên trong có ai.

    Trần Khiêm Quân hỏi: “Lúc trước là ai đề nghị ngươi cùng tới Côn Luân điện?”

    Trần Khiêm Quân cho rằng Vương Hành sẽ nói cho hắn biết, nhưng đối với chuyện này, Vương Hành lại lựa chọn im lặng.

    Hắn có thể mang hết tất cả bí mật của Côn Luân điện nói cho Trần Khiêm Quân, nhưng chỉ giữ lại chuyện riêng tư. Bất luận Trần Khiêm Quân hỏi hay Cố Ngôn Chi nói bóng gió thế nào, cũng không làm Vương Hành mở miệng nói ra chuyện của hắn.

    Khuyết đi một khối vừa vặn là chỗ quan trọng nhất. Nếu như biết người kia là ai, thì rất có thể tìm rõ nguồn gốc.

    Thế nhưng người trong cuộc duy nhất biết rõ tin tức lại không chịu nói ra, bọn họ cũng không thể ép hỏi. Dù sao đây cũng không phải phạm nhân.

    Cố Ngôn Chi nói: “Thật ra chúng ta cũng sớm đã biết Đại Định vương chuẩn bị mật mưu tạo phản rồi, bằng vào chúng ta chỉ là muốn hiểu rõ để quyết định.”

    Vương Hành vừa nghe, con mắt lập tức sáng lên. Người này mặc dù nhìn rất tùy tiện, nhưng hắn vẫn lấy đại cục suy nghĩ.

    Ai dè Cố Ngôn Chi nói tiếp: “Nếu như Đại Định vương có thể tìm được một lý do hợp lý, ta nhất định sẽ không để lại dư lực trợ giúp hắn, một lần đạt được nhiều ngôi vị hoàng đế!”

    “…” Vương Hành bày tỏ, hắn quả nhiên vẫn quá ngây thơ đi? Dễ dàng tin tưởng người khác thật sự có được không đây? Hắn thật sự không phải lộng xảo thành chuyết* trợ Trụ vi ngược sao? ( chữa tốt thành xấu )

    Trần Khiêm Quân ở một bên lôi kéo tay Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi xác định ngươi muốn tạo phản?”

    Cố Ngôn Chi lập tức ngừng cười, chậm rãi quay đầu nói: “Ha ha, làm sao có khả năng, ta chính trực thiện lương yêu quý hòa bình như vậy, làm sao có khả năng làm ra chuyện không hài hòa tạo phản hả?”

    Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng gật đầu. Thật ra nếu là trước đây, nếu hắn nghe có người nói muốn tạo phản, nhất định sẽ nhịn không được nhất giải quyết tại chỗ, nhưng acòn hiện tại, hắn phát hiện tâm tình của hắn so với trước đây bình tĩnh hơn nhiều. Cũng chỉ là tạo phản mà thôi, cũng không phải chuyện lớn ghê gớm gì.

    Một loại nhận thức này khiến Trần Khiêm Quân nhất thời ngẩn ra.

    Ngay sau đó, hắn liền đem sự ngốc lăng kia vứt ra ngoài. Có lẽ là do ở chung lâu với tên Cố Ngôn Chi này đi?

    Đoàn người đi ngang qua một trấn nhỏ thì dừng lại. Đúng lúc gặp Thiếu Âm trưởng lão Ẩn Nương cũng ở đây, cực bình tĩnh hỏi Trần Khiêm Quân: “Nghe tin giáo chủ sắp thành thân?”

    Trần Khiêm Quân gật đầu: “Chính xác.” Nói xong chỉ chỉ Cố Ngôn Chi.

    Ẩn Nương lại hỏi: “Vậy ai cưới ai?”

    Cố Ngôn Chi ở một bên nở nụ cười, nói: “Thiếu Âm thật không có nhãn lực a, ta là một nam nhân, có thể gả đi sao?”

    Ẩn Nương gật đầu, làm mặt ta đã sớm đoán trước nói: “Hiểu rõ.” Rồi vội vàng bay ra ngoài cửa sổ.

    = 口 =

    Cố Ngôn Chi muốn nói y còn chưa nói hết, y muốn nói rất đúng, làm giáo chủ ma giáo, sao có khả năng xuất giá? Ẩn Nương nàng hiểu rõ cái gì? Nàng rốt cuộc hiểu rõ cái gì?

    Cố Vọng Chi bên cạnh đã cười tới ruột sắp thắt lại.


    Chương 39

    Sau sự việc ở trên đường, Vương Hành thường thường nói với bọn hắn một chút suy đoán liên quan tới Đại Định vương. Nói là suy đoán, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn chưa từng thấy qua Đại Định vương.

    “Đúng rồi, chiếu theo ngươi nói, Đại Định vương vì mưu phản, không chỉ có cấu kết rất nhiều mệnh quan triều đình, những Cẩm Y vệ kia có một phần rất lớn đều thuộc về người Đại Định vương, trực tiếp nghe lệnh Đại Định vương. Ngoài ra hắn còn cấu kết với Đông Doanh, vậy hắn tại sao muốn Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu?” Cố Ngôn Chi tuy có vài suy đoán, nhưng lại không thể chắc chắn.

    Vương Hành thoáng trầm ngâm nửa ngày, rồi nói với Cố Ngôn Chi: “Ngươi kết giao nhiều người như vậy, chỗ nào không cần nhiều tiền chuẩn bị? Huyết Ngọc Phượng Hoàng, Dạ Minh Châu, những thứ này đều là trân bảo vô giá đương đại, nếu như hắn có thể bắt được tới tay, các loại quân tư đều sẽ trở nên càng thêm sung túc.”

    “Nếu như vậy, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng buông tha Huyết Ngọc Phượng Hoàng. Chúng ta đang đi Đại Đồng, đến địa bàn của hắn trái lại không ổn, không bằng hiện tại đi tìm Huyết Ngọc Phượng Hoàng, chờ hắn mắc câu.”

    Ý của Cố Ngôn Chi không phải là không có đạo lý. Giá trị của Huyết Ngọc Phượng Hoàng, vượt xa khả năng ước đoán của bọn họ, cho nên Đại Định vương nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.

    Vương Hành dường như đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói tiếp: “Nghe nói những năm gần đây ma giáo thu gom rất nhiều trân bảo giá trị vô giá, phú khả địch quốc.”

    Mọi người đều là người thông minh, không cần Vương Hành nói hết lời, cũng đã đem sự tình nghĩ tới rõ ràng.

    Đại Định vương cần số lượng tiền như vậy, tuyệt đối không thể buông tha ma giáo giàu có. Hơn nữa hắn chỉ cần tùy tiện nói ma giáo có một tội, là có thể xin tấu hoàng thượng mang quân giết ma giáo.

    Nhưng hắn lại không làm như thế, như vậy có ba lý do: Một, hắn muốn đem tất cả toàn bộ tiền chiếm cho bản thân, một phân một hào cũng không muốn nộp lên cho Triều Đình, mang quân đi giệt nhất định phải báo cáo tài vụ cướp được; hai, nếu hắn bỏ mặc ma giáo lâu như vậy không có bất kỳ hành động nào, như vậy rất có thể hắn đã phái người xâm nhập vào ma giáo; ba, chính hắn chính là người trong ma giáo.

    Vương Hành nói tất cả những lý do này phân tích một lần, lại bắt đầu phân tích: “Ma giáo tự xưng Duy Ninh thần giáo, tuy đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng lại nghe nói mấy năm gần đây mới vừa thay đổi giáo chủ. Mà vị giáo chủ này cực kỳ thần bí, hầu như rất ít người biết được dáng vẻ của hắn, khi vị giáo chủ này mới vừa lên ngôi, đã sai người cướp đoạt rất nhiều kỳ trân dị bảo, nói không chừng có cấu kết với Đại Định vương.”

    Vương Hành đem sự tình phân tích tới mạch lạc rõ ràng, nhưng nghe vào trong tai Cố Ngôn Chi, vị đạo sao lại thấy là lạ?

    Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi nói hai điểm, chỉ có một điểm có khả thi.” Không sai, hơn nữa điểm thứ hai y còn có chứng cứ. Nghĩ như thế, y nhìn sang Trần Khiêm Quân.

    Có điều y chính là người Trần Khiêm Quân thích, hắn tự nhiên sẽ bao che. Cho nên Trần Khiêm Quân ca ca là ca ca, Trần Khiêm Quân là Trần Khiêm Quân, hắn tuyệt đối sẽ phân chia rõ rõ ràng ràng.

    Vương Hành vừa muốn hỏi tại sao, thì nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau.Trần Khiêm Quân, Cố Ngôn Chi: “…”

    Bọn họ chỉ đi đường thôi, có cần phải gặp nhiều chuyện như vậy không? Đi tới chỗ nào là chỗ đó có đánh nhau a, có phiền quá không hả!

    Tới khi hai người vén rèm lên xem, thì đều sửng sốt.

    Hết sức rõ ràng là lấy ít thắng nhiều, hơn nữa đây còn là người của Duy Ninh thần giáo mọi người vừa nhắc tới.

    Cố Ngôn Chi đỡ trán. Đại thần giáo của y tại sao có loại phế vật này? Nhiều người đánh một như vậy, mà còn đánh không lại? Từng tên một đều đang chậm rãi tiêu hao của y tới khô kiệt a!

    Phong Phi Dương vừa nhìn thấy bên này có người, thì lập tức chạy tới, tìm kiếm thứ để cản. Nhưng khi vừa mới chạy đến trước xe, thì dừng lại.

    “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Câu này là Phong Phi Dương nói.

    Cố Ngôn Chi nhất thời muốn bùng nổ. Đến một Vương Hành tao nhã nho nhã còn chưa đủ, sao còn một nam nhân tuấn tú tiêu sái lại là từ chỗ nào nhảy ra? Đột nhiên nhớ tới trên xe phía sau còn có một tên gọi là yêu nghiệt Cố Đại Chí, Cố Ngôn Chi nhất thời không thể bình tĩnh.

    Y sắp sửa thành thân, bỗng dưng nhảy ra nhiều tình địch như vậy, là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của y sao? Có một ngày rất có thể y sẽ không nhịn được, đem tất cả những tên này giết sạch cho xong!

    “Câu này nên là ta hỏi ngươi.” Trần Khiêm Quân không trả lời mà hỏi lại, trên kuôn mặt không hề có một tia dịch chuyển.

    Phong Phi Dương cười một cái tự giễu, không thèm bận tâm nhảy lên xe ngựa.

    Nhìn thấy Phong Phi Dương không coi bản thân là người ngoài, Cố Ngôn Chi lại căm tức một trận: “Ta cho ngươi lên xe sao? Mà ngươi tự lên?”

    Lúc này Phong Phi Dương mới phản ứng được tên này mình đã từng thấy, cười lạnh một tiếng nói: “Không ngờ danh bộ đệ nhất thiên hạ lại ở cùng ma giáo giáo chủ.”

    “Hả?” Cố Ngôn Chi sửng sốt nửa ngày, thật giống như phát hiện cái gì.

    Quay đầu lại nhìn mặt Trần Khiêm Quân so với vừa nãy càng thêm lạnh, Cố Ngôn Chi nhất thời cấm khẩu.

    Đám người vừa truy sát Phong Phi Dương chạy tới, nhìn thấy Cố Ngôn Chi ( linh hồn Trần Khiêm Quân), thì lập tức quỳ xuống tham kiến giáo chủ.

    Một chuỗi từ dài cúi chào xong xuôi, bọn giáo chúng ồn ào nói Phong Phi Dương từ giáo bên trong chạy ra.

    Kỳ thật Phong Phi Dương dù sao cũng là danh môn chính phái, cho nên Trần Khiêm Quân đã có dự định thả hắn đi. Có điều nếu Phong Phi Dương đã tự mình chạy ra, hắn cũng bớt việc.

    Xe ngựa đột nhiên lại lòi thêm một người, tốc độ nhất thời trở nên chậm đi một chút.

    Đúng lúc bọn họ nhận được tin tức nói Huyết Ngọc Phượng Hoàng đã quay trở về Chu gia trang rất bảo hộ. Nên một đám người lại quay đầu đi về hướng Chu gia trang.

    Đi một thời gian thì trời lại tối, rốt cuộc đã đến cửa Chu gia trang.

    Chu gia không hổ là danh môn vọng tộc, đại môn kia đã đủ khoe khí thế.

    Chỉ tiếc những thứ này không có gây nên bất cứ chú ý của người nào.

    Cố Đại Chí sinh ở nơi phong nguyệt, nhiều ít đã trải qua sự vô cùng xa xỉ của người giàu có; Vương Hành dù sao cũng ở Côn Luân điện nhiều năm như vậy, đối với những thứ này đã sớm nhìn quen; Phong Phi Dương dù sao cũng là danh môn giang hồ, thường ngày tuy rằng khá là mộc mạc, nhưng những thứ này thấy qua không ít; trong lòng Trần Khiêm Quân thanh liêm, đối với những thứ này hoàn toàn không thích; còn Cố Ngôn Chi cùng Cố Vọng Chi, vừa nhìn thì biết những thứ này còn không bằng bảo bối giáo chúng Duy Ninh thần giáo qua nhiều năm đốt nhà bắt người cướp của.

    Quả là coi thường người khác!

    Rất nhanh sau đó có người đi ra mời đám người đi vào.

    Vừa vặn Chu Trường Hằng có ở nhà, liền nhiệt tình khoản đãi mấy vị. Dù sao một vị là danh bộ đệ nhất thiên hạ, lúc trước đã giúp bọn họ bảo vệ Huyết Ngọc Phượng Hoàng, một vị là công tử Đại học sĩ đương triều, điện chủ Côn Luân điện, còn có một vị thuộc phái Không Động đại đệ tử Phong Phi Dương. Có thể thấy những người này hoàn toàn mò không được quan hệ lại ở cùng nhau, Chu Trường Hằng tự nhiên biết không phải chuyện thường.

    Quả nhiên, Cố Ngôn Chi vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề nói: “Chúng ta chính là muốn đến xem thử Huyết Ngọc Phượng Hoàng.”

    Một câu nói này, làm Chu Trường Hằng có chút khó khăn. Mặc dù nói bọn họ tiến hành đưa Huyết Ngọc Phượng Hoàng trở về là cực kỳ tối mật, nhưng dù sao Huyết Ngọc Phượng Hoàng không phải đồ vật bình thường, khó tránh khỏi thanh thế hùng vĩ.

    Trước giờ, mỗi một thế lực mơ ước Huyết Ngọc Phượng Hoàng đều biết được tin tức nó đã trở lại Chu gia trang.

    Cố Ngôn Chi biết Chu Trường Hằng không chịu, liền nói: “Chiếu theo ta nói, Huyết Ngọc Phượng Hoàng này không bằng trực tiếp tặng cho hoàng thượng, cũng tránh cho các ngươi cả ngày lo lắng sợ hãi.” Cố Ngôn Chi có ấn tượng đối với Chu Trường Hằng vô cùng xấu, nhưng giờ lại thấy Chu Trường Hằng cũng không tệ lắm.

    Quả nhiên câu này Cố Ngôn Chi vừa nói ra, sắc mặt Chu Trường Hằng liền thay đổi.

    Huyết Ngọc Phượng Hoàng là bảo vật truyền, làm sao có thể dễ dàng đưa ra ngoài được? Cho dù đưa cho hoàng thượng, cũng không được!

    “Ta nói ngươi vận chuyển Huyết Ngọc Phượng Hoàng gióng trống khua chiêng như thế…”

    “Ta không có gióng trống khua chiêng!”

    “Ân, ta biết ngươi muốn ngừng chiến tranh, nhưng lại không chịu nổi sức mê hoặc quá lớn của Huyết Ngọc Phượng Hoàng.” Cố Ngôn Chi chưa cho Chu Trường Hằng cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Có khi Huyết Ngọc Phượng Hoàng đã bị người đánh cắp hoán đổi rồi đi?”

    Chu Trường Hằng căn bản cũng không tin lời Cố Ngôn Chi nói, không chịu cho Huyết Ngọc Phượng Hoàng gặp người.

    Trần Khiêm Quân lúc này mới chỉ vào Cố Ngôn Chi đối với Chu Trường Hằng nói: “Chu trang chủ có chỗ không biết, Trần bộ đầu nhận được mệnh lệnh phải âm thầm bảo vệ Huyết Ngọc Phượng Hoàng miễn cho lại rơi vào tay tặc. Nhưng Trần bộ đầu không nhìn thấy Huyết Ngọc Phượng Hoàng nên không dám khẳng định Huyết Ngọc Phượng Hoàng có còn ở quý trang hay không. Ngươi cũng biết Trần bộ đầu là một người tận chức tận trách, có nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành. Cho nên ngươi thuận theo được không?”

    Trần Khiêm Quân cẩn thận phân tích cho Chu trường Hằng nghe, nói Cố Ngôn Chi không công biến thành làm công cho Chu Trường Hằng làm, lúc này mới thuyết phục được Chu Trường Hằng.

    Cố Ngôn Chi ở một bên cho Trần Khiêm Quân mấy ngón tay nhỏ giọng nói: “Quả nhiên không hổ là nam nhân ta nhìn trúng, không làm mù túi da phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái này!”

    Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân cử động thân mật rơi vào trong mắt Phong Phi Dương, thì cảm thấy thật gai mắt.

    Hắn khuất thân ở ma giáo ngốc một thời gian dài như vậy, từ lúc bắt đầu có lẽ có mục đích của riêng mình, nhưng sau đó hắn lại không muốn rời đi. Hắn thích giáo chủ mỗi lần tới tìm hắn luận võ hai mắt sẽ phát sáng, thích tùy ý hai câu đã đem người kia đùa nổi giận, cũng thích vẻ đẹp người kia giơ tay nhấc chân mang theo.

    Nhưng người kia cho đến bây giờ, ngay cả tên của hắn là gì cũng không biết chứ?

    Kỳ thật nếu như không có người nhắc nhở, Cố Ngôn Chi vẫn sẽ quên Phong Phi Dương tên gì, thậm chí còn quên Phong Phi Dương đã từng bị y nhốt trong giáo.

    Thế nhưng khi thấy ánh mắt Phong Phi Dương nhìn Trần Khiêm Quân (chính là xác y ), Cố Ngôn Chi cực kỳ cực kỳ khó chịu!

    Y đi tới bên cạnh Trần Khiêm Quân, kéo hắn tay nói: “Ngươi nói chuyện với hắn, ta không vui.”

    Trần Khiêm Quân vờ như bản thân hoàn toàn không nghe thấy Cố Ngôn Chi nói chuyện, vẫn như cũ theo sau Chu Trường Hằng đi ở phía trước.

    Bản địa Chu gia trang xác thực rất lớn, mà vị trí Huyết Ngọc Phượng Hoàng cũng xác thực bí ẩn, mấy người đi một đoạn đường rất dài mới tới nơi.

    Phía trước toàn bộ là giả sơn, Chu Trường Hằng tùy ý vỗ ở trên mặt tường mấy lần, giả sơn liền chuyển động từ từ qua một bên.

    Nhìn Phong Phi Dương theo Chu Trường Hằng đi vào, Cố Ngôn Chi kéo lại tay Trần Khiêm Quân, hôn lên, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

    Y còn không quên căn dặn một phen nói: “Ta ghen, ngươi không được nhìn mãi Phong Phi Dương!”

    Trần Khiêm Quân rốt cuộc không nhịn được cả giận nói: “Muốn ăn dấm cũng là ta ghen, người Phong Phi Dương thích là ai chúng ta đều rõ ràng, chớ cùng ta giả ngây giả dại.”

    Cố Ngôn Chi giật giật mũi, rốt cuộc thành thật. Nhưng còn Vương Hành một bên chuẩn bị theo vào sau kinh ngạc đến ngây người. Nhìn thấy hình ảnh khiếp sợ chấn động kia, giống như là bị sét đánh vào trong lòng, làm cả người hắn đều run rẩy.

    Vốn hắn còn cho rằng hắn cùng ma giáo giáo chủ đi cùng nhau đã đủ chấn động, nhưng chuyện hắn vừa mới phát hiện thì thật không đáng nhắc đến! Ai có thể nghĩ tới ma giáo giáo chủ cùng đệ nhất danh bộ vừa nhìn đã biết là đối thủ một mất một còn lại là đoạn tụ? Hơn nữa còn có chết hay không, vừa vặn là một đôi?

    Quay đầu nhìn Cố Vọng Chi cùng Cố Đại Chí bên cạnh họ làm mặt bình tĩnh giống như là chuyện bình thường chẳng liên quan gì tới mình, hắn đột nhiên có một loại cảm giác mới ra khỏi hang sói lại chui vào hang hổ, làm sao bây giờ?

    Cố Ngôn Chi thấy dáng vẻ Vương Hành lại ở chỗ này bị đả kích lớn, không hề thấy hắn đáng thương, trực tiếp đạp hắn đi vào trong động.

    Trong động đã đuộc người đốt lửa, sáng như ban ngày. Huyết Ngọc Phượng Hoàng xa xa được đặt ở trong một gian phòng nhỏ, xung quanh bố trí các loại cơ quan cạm bẫy, người bình thường căn bản không có cách tiếp cận Huyết Ngọc Phượng Hoàng.

    Nhưng khi Cố Ngôn Chi chỉ mới nhẹ nhàng liếc qua một cái đã nói: “Huyết Ngọc Phượng Hoàng này là giả.”


    Chương 40

    Chu Trường Hằng kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Chi, vội vã trả lời nói: “Tuy ta biết ngươi là danh bộ đệ nhất thiên hạ, nhưng chuyện này cũng không phải chỉ mình ngươi có thể nói láo(*). Ta sai người từ Trường Viễn phủ đệ* vận chuyển tới đây, toàn bộ hành trình đều có người giám hộ, căn bản không thể có năng lực trộm long tráo phượng được.”

    *Đáng ra ở đây là nguy ngôn tủng thính: Nói chuyện giật gân; bắn tiếng đe doạ, nói láo.

    ( Nhiều lúc QT dịch rõ hơn với cổ trang, ta nên edit theo hướng dễ hiểu hay để câu cú thuận theo dòng cổ trang, ai góp ý cho ta với 55555~ ví dụ vợ ~> phu nhân, hoặc ca dao tục ngữ dịch theo hiện đại).

    Cố Ngôn Chi nói: “Ta đã thấy Huyết Ngọc Phượng Hoàng thật sự. Thứ này tuy được phỏng chế giống y như đúc, màu sắc rất thông suốt, nhưng không có khí tức Huyết Ngọc Phượng Hoàng tỏa ra”

    Cho dù hàng nhái giống y như đúc, cũng sẽ có chỗ thiếu sót.

    Vương Hành đã nói, Đại Định vương cần tiền, cần vô cùng nhiều tiền để chiêu mộ binh sĩ, như vậy thì nhất định sẽ không tìm Ngọc Thạch chân chính quý giá để thay thế Huyết Ngọc Phượng Hoàng. Sỡ dĩ lúc trước bọn họ đã thu tay, đại khái là vì nguyên nhân tìm người chế tạo đồ nhái.

    Cố Ngôn Chi nói: “Bảo vật gia truyền mà ngươi cũng không biết thật hay giả?”

    “Ngươi!” Chu Trường Hằng bị một câu nói nhẹ như mấy gió của Cố Ngôn Chi làm tức giận không nhẹ. Câu này hiển nhiên là đang khinh thường Chu Trường Lâu không xứng làm người thừa kế Chu gia.

    Trần Khiêm Quân nói: “Nếu ngươi cứ tin đây không phải đồ thật, có biện pháp gì hay để chứng minh Huyết Ngọc Phượng Hoàng này là giả không?”

    Hắn tin tưởng Cố Ngôn Chi. Là giáo chủ ma giáo tìm trân bảo khắp thiên hạ, Cố Ngôn Chi chắc chắn sẽ không nhìn lầm một khối Ngọc Thạch.

    Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, hỏi: “Khối ngọc thạch này người mang trở lại lúc nào, có người từng chạm qua nó chưa?”

    “Đây là bảo vật gia truyền, làm sao có khả năng dễ dàng để người ta chạm?”

    “Ngươi có nhìn kỹ bên trong có thể có tỳ vết gì không?”

    “Ta đã nhìn kỹ, cũng không có.” Chu Trường Hằng đối với điểm này vẫn có chút yên tâm.

    Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi sai người đốt lửa mang tới, đốt Huyết Ngọc Phượng Hoàng này thử.”

    “Ngươi! Đây là bảo vật gia truyền, há có thể đốt?” Chu Trường Hằng tức giận đến không nhẹ.

    “Ngươi có phải cho rẳng chỗ này bí ẩn sẽ không có người tới trộm bảo bối của ngươi? Càng chắc chắn sẽ không có người đến đốt bảo bối của ngươi?” Cố Ngôn Chi vừa nói vừa lui lại mấy bước.

    Không biết từ lúc nào sau lưng xuất hiện một người, trực tiếp ném một cây đuốc vào bên trong, loạn bay, khí độc bao quanh cũng không thể dập tắt được.

    Lửa lan từ giá gỗ tràn ra xung quanh, dần dần đốt tới bệ đựng Huyết Ngọc Phượng Hoàng.

    Chu Trường Hằng tức giận tới hai mắt đỏ lên, lập tức muốn đi vào trong dập lửa.

    Cố Ngôn Chi nói với Phong Phi Dương: “Ngăn hắn lại, vọt vào chính là tìm chết, chính hắn còn không biết cơ quan hắn bố trí?”

    Phong Phi Dương cho dù không muốn bị người chỉ thị, cũng không thể không ngăn Chu Trường Hằng.

    Không biết Huyết Ngọc Phượng Hoàng kia làm bằng vật liệu gì vật, bị lửa đốt tới thì tan ra.

    Chu Trường Hằng nhìn thấy sửng sốt nửa ngày, đó là báu vật gia truyền Chu gia truyền, lại có thể lụi tàn theo lửa?

    Cố Ngôn Chi quay đầu nói với Cố Đại Chí: “Làm tốt lắm, nhanh mang nước lại chữa cháy?”

    “A?”

    Cố Ngôn Chi nói như đương nhiên: “Ngươi thả lửa không phải ngươi tới cứu, thì ai tới cứu?”

    Cố Đại Chí bị điểm tên tức không nhẹ a. Không phải ngươi bảo ta phóng hỏa, ta có thể tùy tùy tiện tiện đốt đồ gia truyền của người ta sao? Hiện tại thì hay rồi, ngươi nói một câu ta còn phải đi chữa cháy!

    Nhưng khi nhìn gương mặt đó, hắn lại thở dài một hơi, ai bảo người này lúc trước đã cứu hắn chứ?

    Phong Phi Dương mang theo Chu trường Hằng đã nhuyễn thân đi tới đại điện.

    Dáng vẻ Chu Trường Hằng sững sờ ngốc lăng, vừa mới ngồi xuống, khóc tới thiên hôn địa ám.

    Xin lỗi tổ tông xin lỗi phụ thân, hắn lại không thể bảo vệ tốt bảo vật gia truyền, để người ta một đuốc đốt sạch. Hắn muốn trước tiên phải giết kẻ thiêu đốt bảo bối, sau đó tự sát để tạ tội.

    Hắn ở bên kia khóc, nhưng không có một ai tiến tới an ủi. Đến nửa ngày, Cố Đại Chí rốt cuộc dập tắt được lửa, một thân đen thùi đi trở về cùng Cố Ngôn Chi đưa tin: “Ta đã dập tắt lửa.”

    Cố Ngôn Chi gật đầu. Thì nhìn thấy Chu Trường Hằng rút ra một thanh kiếm vót tới Cố Đại Chí.

    Trần Khiêm Quân lập tức ngăn cản Chu Trường Hằng nói: “Thứ kia không phải Huyết Ngọc Phượng Hoàng thật sự.”

    Chu Trường Hằng đã đỏ cả mắt, căn bản không nghe được người khác đang nói cái gì, chỉ có một ý nghĩ —— giết tên hỗn đản đã thiêu bảo bối!

    Cố Đại Chí lấy ra một mảnh vụn nói: “Ngươi ngu đột xuất, một khối nhựa thông cũng có thể xem thành bảo bối.”

    Lần này Chu Trường Hằng sửng sốt. Cố Đại Chí đem khối nhựa thông ném cho Chu Trường Hằng.

    Còn có thể nhìn ra hình dáng Huyết Ngọc Phượng Hoàng, vẫn còn một số chỗ chưa bị đốt hết.

    Mặc dù không biết trộn lẫn thứ gì làm cả khối nhựa thông trở nên mịn màng, thế nhưng sờ qua một lần thì biết đây tuyệt đối không phải Ngọc Thạch.

    Lần này Chu Trường Hằng tỉnh táo lại. Nhựa thông nhìn như có bất kỳ tạp chất gì ở bên trong, nhìn không kỹ còn tưởng Ngọc Thạch thật.

    Thật ra với thứ này, chỉ cần Chu Trường Hằng sờ qua một chút thôi sẽ biết đó không phải Huyết Ngọc Phượng Hoàng thật, nhưng khi Chu Trường Hằng nghe nói có người ngấp nghé Huyết Ngọc Phượng Hoàng, nên rất sốt ruột sai người ta đưa Huyết Ngọc Phượng Hoàng trở về, lại sợ trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên căn bản cũng không dám nhìn kỹ. Sau đó lại đưa tới Chu gia trang, cũng là rất bí ẩn sai người đem mật thất bố trí kỹ càng, trong lúc đó căn bản không hề chú ý Huyết Ngọc Phượng Hoàng đã sớm bị người tráo mất.

    Đã biết đây không phải Huyết Ngọc Phượng Hoàng thật, nhưng lại không hề biết một tý gì về kẻ trộm long tráo phượng.

    Sững sờ chỉ chốc lát sau, hắn lập tức đưa mắt nhìn sang Cố Ngôn Chi nói: “Trần bộ đầu, nghe nói ngươi là danh bộ đệ nhất thiên hạ, vụ án đi qua trên tay ngươi vô số, nhưng tất cả đều bị ngươi trinh phá, lần này là chuyện báu vật gia truyền Chu gia ta, kính xin ngươi nhất định phải giúp chúng ta tra ra rõ rõ ràng ràng a!”

    Cố Ngôn Chi đương nhiên không phải loại người dễ dàng nghe người sai khiến, Chu Trường Hằng vừa nãy còn vô lễ với y đó nha. Cho dù y thật sự muốn tìm cho được thủ phạm phía sau màn, cũng sẽ không tiện nghi cho Chu Trường Hằng.

    “Cái này hả, tại sao ta phải giúp ngươi?”

    Còn chưa nghĩ tới tình huống đối phương không muốn giúp đỡ, Chu Trường Hằng đã lập tức phản ứng lại, nói: “Trần bộ đầu muốn thù lao thế nào? Chỉ cần ta có thể lấy ra, nhất định sẽ không keo kiệt.”

    Trần Khiêm Quân • Thật• giả • Cố Ngôn Chi đỡ trán, ộmt đời anh danh của hắn đã bị Cố Ngôn Chi làm bại hết.

    Trần Khiêm Quân • giả • Cố Ngôn Chi • thật âm hiểm cười nói: “Nghe nói bên trong Chu gia trang có vô số bảo bối, Huyết Ngọc Phượng Hoàng là bảo vật trấn trang, đương nhiên ta sẽ không dễ dàng cầm đi, nhưng mà nghe nói Chu gia trang còn có một quyển nội công tâm pháp.”

    Chu Trường Hằng nói, nội công tâm pháp này cũng là bảo vật gia truyền của Chu gia trang, tại sao có thể dễ dàng truyền ra ngoài?

    Cố Ngôn Chi nói: “Phải biết có thể ở dưới con mắt mọi người thần không biết quỷ không hay tráo được Huyết Ngọc Phượng Hoàng nhất định không phải người bình thường, ngươi nói tại sao ta có thể dùng tính mạng của mình đi vào nguy hiểm đổi một khối thạch hả? Hơn nữa khối thạch kia có lấy lại được nhưng lại không chiếm làm của riêng.”

    Chu Trường Hằng cắn răng, nội tâm kịch liệt giao chiến cân nhắc bên nào nặng bên nào nhẹ xong, mới làm mặt táo bón nói: “Nội công tâm pháp có thể cho ngươi xem, thế nhưng ngươi không thể lấy ra khỏi sơn trang.”

    Cố Ngôn Chi vỗ vỗ Trần Khiêm Quân nói: “Để hắn xem là được.” Ngược lại là ai xem cũng chẳng khác nhau.

    Y từng nghe nói Trần Khiêm Quân có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, ân, lợi hại như vậy không dùng thử thì thật đáng tiếc.

    Trần Khiêm Quân không nói gì mà nhìn Cố Ngôn Chi, thật không biết tên này lại đang đánh chủ ý quỷ quái gì.

    Nếu đối phương nhờ giúp hắn tìm Huyết Ngọc Phượng Hoàng, đương nhiên sẽ không bạc đại khách mời. Chu Trường Hằng lập tức sai người chuẩn bị tốt phòng hảo hạng để bọn họ nghỉ ngơi.

    Cố Ngôn Chi nửa đêm chạy tới phòng Trần Khiêm Quân, nhắm ngay khóe miệng Trần Khiêm Quân khóe hôn sâu, sau đó cười tủm tỉm nói: “Sao nào, tướng công của ngươi lợi hại không?”

    Trần Khiêm Quân lạnh lùng mở miệng hỏi: “Ai là ai tướng công?”

    “Đương nhiên ta là tướng công của ngươi.” Cố Ngôn Chi cười híp mắt, lại bị Trần Khiêm Quân chặn ngang ôm lấy, dùng sức hôn một cái.

    Đáng tiếc thân thể Trần Khiêm Quân không có một tí nội lực nào, dù thân thể hắn cường tráng to lớn ẩn chứa năng lượng cường đại cũng không phải đối thủ—— y mới không thèm khoe khoang! ( ý là sau khi em đổi trở về lấy lại nội lực, thì sẽ áp a Quân được ạ!)

    Nếu như suy nghĩ một chút, sau khi thân thể đổi trở về, ai là tướng công còn không phải do y định đoạt?

    Cho nên Cố Ngôn Chi tùy ý để Trần Khiêm Quân hôn đủ, sau đó mới bắt đầu nói chính sự.

    Thật ra nếu muốn người của Đại Định Vương xuất đầu lộ diện, vô cùng đơn giản. Bởi vì trên tay bọn họ có một thứ Đại Định vương đang muốn —— Dạ Minh Châu.

    Bọn họ đã tóm được Huyết Ngọc Phượng Hoàng, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Dạ Minh Châu.

    Đến lúc đó chỉ cần lợi dụng Dạ Minh Châu dụ rắn ra khỏi hang là xong.

    Hai ý tưởng gặp nhau về điểm này có thể nói là bất mưu nhi hợp. ( không bàn mà trùng ý)

    Đúng lúc gặp phải Vương Hành đến tìm Trần Khiêm Quân thương lượng chuyện kế tiếp.

    Vương Hành nghe xong một hồi, thì cảm thấy đã có giáo chủ ma giáo ở đây, lại có danh bộ đệ nhất thiên hạ ở đây, một phương pháp như vậy xác thực có thể dùng được.

    Cố Ngôn Chi vỗ vỗ vai Vương Hành nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ hảo hảo đem ngươi giấu đi, sẽ không để cho ngươi dễ dàng bị người bắt đi.”

    Trần Khiêm Quân lập tức kéo tay Cố Ngôn Chi, không cho y lại loạn vỗ.

    “Vương công tử còn có chuyện gì sao?”

    Vương Hành lập tức lắc đầu, thật ra hắn chỉ muốn tới đây hỏi xem bên này có ý kiến gì không, nhưng nếu bên này cũng đã xác định phương án, vậy hắn không nên tới nhiều chuyện.

    Sự thật là, hắn đang nhớ tới hai người kia là đoạn tụ, trong lòng còn đang có một vướng mắc. Vừa vặn lại nhìn thấy tay hai người quấn quýt lấy nhau, thì lập tức cảm thấy mình đến thật không đúng lúc.

    Nhìn bóng lưng Vương Hành tháo chạy, Cố Ngôn Chi nở nụ cười. Lại bị Trần Khiêm Quân kéo tay ôm y vào ngực của hắn, nói: “Ngươi từ khi nào có loại tật xấu loạn chạm người?”

    Hai mắt Cố Ngôn Chi cười muốn chảy nước ra, nói: ” Ta thật cũng không muốn chạm hắn, dù sao đây là thân thể của ngươi, nhưng khi ta nhìn dáng vẻ hắn cách ứng tâm tình sẽ không hiểu sao lại tốt lên, cho nên mới không nhịn được vỗ một cái.”

    Trần Khiêm Quân làm mặt nghiêm túc nói: “Lần này bỏ qua, lần sau không được tùy tiện chạm người khác.”

    Con ngươi Cố Ngôn Chi chuyển động, nhào tới hôn Trần Khiêm Quân một cái rồi nói: “Ngươi là cá biệt có tính hay không?”

    “Ta vẫn tính là người khác sao?” Trần Khiêm Quân nhíu mày, rõ ràng không thích Cố Ngôn Chi coi hắn là thành người khác.

    Cố Ngôn Chi cười khẽ. Không ngờ danh bộ đại nhân cũng có lúc thích ăn dấm, thật là, quá đáng yêu!

    Thật ra biện pháp của bọn họ rất đơn giản. Một Huyết Ngọc Phượng Hoàng cũng đã đủ gây nên náo động, nếu như Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng này viên Dạ Minh Châu đặt ở cùng một chỗ, không phải là náo động vô cùng lớn?

    Cho nên bọn họ quyết định mở một triển lãm trân bảo, kỳ trân dị bảo thế gian khó gặp đều sẽ để ở chỗ này xuất ra, đương nhiên nếu như có người muốn xem thì bỏ một ít tiền đánh đổi.

    Có bạc ắt không thể thiếu phiếu vào cửa. Như vậy không chỉ có thể tóm được nghi phạm, còn có thể kiếm bộn tiền, sao lại không làm? —— đây là nguyên văn Cố Ngôn Chi.

    Thuộc truyện: Gian tặc, trả lại thân thể cho ta