Gian tặc, trả lại thân thể cho ta – Chương 41-45

    Thuộc truyện: Gian tặc, trả lại thân thể cho ta

    Chương 41

    Đại hội Trân bảo, tên như ý nghĩa chính là bên trong có rất nhiều trân bảo quý hiếm.

    Chu gia trang rất giàu có, trân bảo không ít, thế nhưng bên trong có rất nhiều trân bảo đều là của Cố Ngôn Chi. Nếu như nói Chu gia trang đã phú khả địch quốc, vậy thì tổng tư sản của Cố Ngôn Chi tuyệt đối gấp hơn ba lần Chu gia trang có thừa.

    Cố Ngôn Chi đương nhiên sẽ không ngốc trưng bày những thứ cướp được từ tay người khác, mà những thứ y bỏ ra, tuyệt đối mỗi trân phẩm là thế gian ít có, không, phải nói là cực phẩm tuyệt thế vô song. ( có một không hai)

    Hơn nữa, lúc trước Cố Ngôn Chi đã nói qua, bất luận chính phái tà phái đều có thể tới tham gia trân bảo đại hội lần này. Mục đích, đương nhiên không phải vì tiêu tan hiềm khích hắc bạch lưỡng đạo lúc trước, trước mắt y vẫn không tốt tâm tới mức đứng ra làm người hoà giải, y chỉ muốn lợi dụng điểm này, có thể ở trong đại hội trân bảo đại hội sắp xếp vào một ít người của mình, cũng là để đối phương mất cảnh giác.

    Dù sao, lần này, cũng không ai biết người đến là dạng gì.

    Chu Trường Hằng nhìn Cố Ngôn Chi lồi ại nhìn Trần Khiêm Quân, cuối cùng vẫn hỏi Trần Khiêm Quân trong xác Cố Ngôn Chi: “Ngươi biết ai mới là những người kia không?”

    Hắn nói những người kia, chính là những tên đến trộm Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu.

    Trần Khiêm Quân lắc đầu một cái, hắn xác thực không biết lần này là ai sẽ tới.

    Cố Ngôn Chi còn đang xoắn xuýt chuyện trân bảo trong đại hội, giờ mới thả lỏng muốn ăn điểm tâm.

    Bánh liên hoa khá là thanh đạm, bánh hoa quế khá là đậm đà. Cố Ngôn Chi thích ăn điểm tâm ngọt, đủ loại bánh ngọt y đều yêu tha thiết.

    Chu Trường Hằng còn ở bên cạnh nói: “Không ngờ Tổng bộ đầu đại nhân lại thích ăn đồ ngọt.”

    Nói đến việc Cố Ngôn Chi thích, Trần Khiêm Quân cũng chỉ hơi cười. Bản thân hắn cũng không thích loại điểm tâm này, nhưng nếu như Cố Ngôn Chi đã thích, hắn dung túng một chút cũng không có gì không thể.

    “…” Chu Trường Hằng rất rất muốn nói, Tổng bộ đầu đại nhân, ngài có phải đã quên trọng điểm ngươi mở đại hội trân bảo này là gì?

    Tất nhiên Cố Ngôn Chi không quên trọng điểm là gì, có một tên chạy tới cướp bảo bối của y, thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nếu như có thể, y rất muốn tiến vào sào huyệt của chúng, nhìn thử có món gì hay để thuận lấy đi hay không.

    Đại hội trân bảo tổ chức khá nhanh và gấp, sắp xếp vào khoảng năm, sáu ngày sau sẽ chính thức tổ chức. Thiệp mời cũng sớm đã phái người cố gắng càng nhanh càng tốt đưa đến ngũ hồ tứ hải, cũng cùng quan phủ câu thông một hồi, thả một bố cáo, phàm là người có hứng thú với trân bảo đều có thể đến đây, phí tham dự chỉ cần một lượng bạc.

    Điều này làm những kẻ chỉ tẻ nhạt chỉ muốn xem náo nhiệt quét sạch.

    Thế nhưng tới ngày chính thức tổ chức, hiện trường nhiều người vô cùng. Dù sao người trong võ lâm đều là kẻ có tiền, hơn nữa có rất nhiều người trong Duy Ninh thần giáo trà trộn vào.

    Mọi phương diện tại hiện trường đều được xử lý tốt, dù sao cũng không thể để đối phương sinh nghi, cho nên mỗi một cửa đi vào đều tăng thêm cao thủ canh gác.

    Chu Trường Hằng trước còn đang lo lắng, nếu nhiều người canh gác sẽ bất tiện hành động, vậy thì những kẻ kia có dám tiến vào không.

    Cố Ngôn Chi lạnh lùng nhìn Chu Trường Hằng, sau đó nói: “Ngươi chắc chắn sao? Khi đó ngươi đưa Huyết Ngọc Phượng Hoàng trở lại dùng cách an toàn thế còn không làm được? Bảo vệ Huyết Ngọc Phượng Hoàng tới vậy còn bị người trộm đi, cho nên ngươi cảm thấy hữu dụng sao?”

    Còn có điều Chu Trường Hằng không biết, nếu như thật sự sẽ có người đến, như vậy nhất định chính là người bên cạnh Đại Định vương. Làm người Đại Định vương, không có bản lĩnh làm sao có khả năng sẽ được ủy thác nhiệm vụ quan trọng này?

    Đại hội trân bảo mở liên tiếp nửa tháng, lúc bắt đầu xuất ra đều là trân bảo thật, thế nhưng lại không thấy bóng dáng Dạ Minh Châu cùng Huyết Ngọc Phượng Hoàng.

    Đối với chuyện này, tự nhiên có nhiều dị nghị. Tuy rằng ở đây đều là trân bảo thế gian ít có, nhưng đa số người tới đây là nhằm vào Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu.

    Cố Ngôn Chi đứng vững dưới áp lực này, nói với những người tham dự đại hội trân bảo: “Lẽ nào những bảo bối này không làm cho các ngươi liếc mắt nhìn không đáng bỏ một lượng bạc sao? Ở đây còn có nhiều mỹ thực trò chơi, ngoài ra còn có các mỹ nữ giảng giải lai lịch những bảo bối này, các ngươi còn không vừa lòng?”

    Mọi người phía dưới nghe được sững sờ, bắt đầu cảm thấy Cố Ngôn Chi nói có lý. Nhưng có một người đứng lên nói: “Nhưng mà chúng ta đều biết, Chu gia trang nổi danh nhất chính là Huyết Ngọc Phượng Hoàng bảo vật gia truyền, các ngươi nỡ lòng nào không bỏ Huyết Ngọc Phượng Hoàng ra cho chúng ta liếc mắt nhìn thử?”

    Cố Ngôn Chi nhìn người kia một chút nói: “Cũng không phải là không lấy ra, mà là không thể tùy ý lấy ra. Các ngươi muốn nhìn tự nhiên sẽ cho, dù sao các ngươi đều đã bỏ tiền. Nhưng chúng ta đã thỏa thuận Huyết Ngọc Phượng Hoàng phải ở trong ngày đại hội trân bảo cuối cùng mới ra trận, nếu như các vị có hứng thú có thể đến đây tham quan.”

    Nói xong, Cố Ngôn Chi cũng mặc kệ những người này tranh cãi thế nào, tự chạy tới bên cạnh Trần Khiêm Quân ngồi ăn điểm tâm.

    Trần Khiêm Quân cười cười dùng ngón tay lau lau vụn bánh dính trên miệng Cố Ngôn Chi, bị một đám ma giáo thấy được cả người kích động tới run rẩy.

    Cố Ngôn Chi cuối cùng ra quyết định, tùy tiện ăn một ít lót dạ là được rồi, ngược lại y cũng không phải làm đại hội từ thiện. Nhưng vẫn nhớ hình như y đang quên cái gì đó, lập tức xoay người hỏi Chu Trường Hằng: “Những điểm tâm này là ai bỏ tiền ra?”

    Khóe miệng Chu Trường Hằng giật một cái, nói: “Tất nhiên là Chu gia trang bỏ.”

    Đừng nói Chu gia trang có tiền, cho dù Chu gia trang bình thường cũng không thể để cho một khách nhân bỏ tiền chiêu đãi người khác.

    Cố Ngôn Chi gật đầu, sau đó nói: “Những trân bảo này, ngươi bỏ ít, ta… Cố Ngôn Chi bỏ ra nhiều, cho nên nếu như có phân chia, cứ dựa theo tỉ lệ trân bảo chúng ta bỏ ra để chia.”

    Giáo chủ của chúng ta lại có thể ôn nhu như vậy, đúng là quá tốt rồi! Nhìn các trưởng lão lần này đại phô trương chuẩn bị hôn lễ cho giáo chủ đúng là không sai.

    A? Vậy thì ai là tân nương?

    Nhìn hình ảnh hai người nửa ngày, chúng ta cũng không biết ai là tân nương.

    Đây chính là do ngươi ngu ngốc, lúc trước giáo chủ đã sai người truyền lời đã nói qua, giáo chủ là tân nương.

    Một đám người đều yên lặng mà nhìn túi da(*) giáo chủ nhà mình, xoay người. ( ~> là anh công trong xác em thụ ạ).

    Trần Khiêm Quân tất nhiên có nghe thấy những người này thảo luận, tuy hắn không phải cố ý. Quay đầu nhìn Cố Ngôn Chi vẫn đang tự ngồi ăn, trong cơ thể tên này không hề có một tí nội lực, phỏng chừng trong hoàn cảnh ồn ào như vậy không nghe thấy những câu nói này chứ? Nghĩ như thế, tâm tình Trần Khiêm Quân đột nhiên tốt lên.

    Mấy ngày trước xem như không có vấn đề gì, bọn họ cũng không nhìn thấy nhân vật khả nghi nào xuất hiện.

    Chu Trường Hằng đối với việc này khá là lo lắng.

    Cố Ngôn Chi ở một bên an ủi: “Ngươi cớ gì lo lắng? Phải biết, đoán người đó không phải, nhưng có khi chính là người đó.” Nói xong Cố Ngôn Chi liền đem mấy kẻ y hoài nghi nói ra.

    Trần Khiêm Quân hơi nhíu mày, những kẻ này vừa vặn hắn cũng chú ý người. Nhìn dáng dấp giữa bọn chúng đã dần dần hình thành một chút liên kết.

    Chu Trường Hằng đối với việc này vẫn còn có chút lo lắng. Cố Ngôn Chi an ủi: “Cho dù hung thủ thật sự chưa từng xuất hiện, ngươi hiện tại cũng coi như đang kiếm lời, mỗi ngày nhiều người đến tham quan thế kia, thu nhập được khá nhiều, cũng sắp có thể mua một Huyết Ngọc Phượng Hoàng khác, tuy rằng có thể nhỏ hơn rất nhiều.”

    Chu Trường Hằng cả giận nói: “Huyết Ngọc Phượng Hoàng chính là bảo vật gia truyền gia, là thứ có thể tùy tiện thay thế sao?”

    Cố Ngôn Chi không phản đối, lôi kéo Trần Khiêm Quân cùng đi dưới trăng tình chàng ý thiếp.

    Cố Vọng Chi xa xa nhìn một đôi cẩu Nam Nam, không khỏi lắc đầu, đại ca của nàng phỏng chừng vĩnh viễn không có cơ hội trở mình được.

    Ngày cuối cùng của đại hội trân bảo đúng hạn mà tới. Bởi vì trước đó đã thả ra tiếng gió nói muốn ở ngày cuối cùng xuất ra Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu, cho nên người tới gấp đôi thường ngày, điều này không chỉ làm cho cả đại hội có vẻ chen chúc, cũng làm cho bọn hộ vệ lo lắng đề phòng cẩn thận từng li từng tí một.

    Nhưng, điều này chính là Cố Ngôn Chi chờ mong.

    Cố Ngôn Chi đi tới, đầu tiên sai người tắt hết đèn, sau đó mở miệng: “Mọi người đều biết Dạ Minh Châu có giá trị vô giá, bởi vì Dạ Minh Châu có thể làm buổi tối sáng như ban ngày. Thế nhưng có rất nhiều Dạ Minh Châu đều có tuổi thọ của nó, sau vài chục vài trăm năm thì không sáng nữa. Nhưng Dạ Minh Châu hôm nay chúng ta xuất ra lúc này, đã có năm trăm năm tuổi thọ, vẫn có thể làm buổi tối phát ra ánh sáng như ban ngày.”

    Cố Ngôn Chi chỉ là đang tạo thế, nói xong liền lấy Dạ Minh Châu ra, quả nhiên toàn bộ đại hội sáng như ban ngày, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.

    Cố Ngôn Chi lại len lén nhìn tứ phía.

    Phải biết ở đây trưng bày đều không phải trân bảo tầm thường, nửa tháng tới nay, có rất nhiều người muốn thu được những bảo bối này, thế nhưng người có thể để bọn họ dễ dàng tóm lấy, nhất định không phải người bọn họ chân chính muốn tóm. Hơn nữa thần thâu chân chính chính là người của Duy Ninh thần giáo, bọn họ không đi trộm, thì những kẻ khác càng không đáng đủ để y sợ hãi.

    Tiếp đó, Cố Ngôn Chi đặt Dạ Minh Châu ở ngay chính giữa trên một cái hộp, rồi nói cho tất cả mọi người, xung quanh đây bày bố kín tầng tầng cơ quan, y không hề lo lắng sẽ có ai đến trộm Dạ Minh Châu.

    Y lại long trọng giới thiệu bảo vật thứ hai đệ sắp mang ra —— Huyết Ngọc Phượng Hoàng.

    Điều mọi người biết về Huyết Ngọc Phượng Hoàng, trên thế gian này chỉ có đúng một viên. Thế nhưng không có ai thật sự từng thấy qua nó, cho nên bọn họ càng thêm chờ mong Huyết Ngọc Phượng Hoàng xuất hiện.

    Cố Ngôn Chi một bên động tới ngăn tủ cao nửa mét một bên giới thiệu Huyết Ngọc Phượng Hoàng, một bên nhìn những kẻ khả nghi xung quanh

    Cuối cùng, y nói: “Hiện tại, sẽ để cho những kẻ vô tri như các ngươi nhìn xem cái nào mới là Huyết Ngọc Phượng Hoàng chân chính!”

    Y dùng sức mở ngăn tủ ra, tất cả mọi người cũng dài cổ nhìn theo.

    Nhưng cái gì bọn họ cũng không nhìn thấy, bởi vì Huyết Ngọc Phượng Hoàng căn bản không ở chính giữa.

    “Huyết Ngọc Phượng Hoàng bị trộm!” Một tiếng phát ra, khiến tất cả mọi người tại hội trường đều kêu lên sợ hãi, hỏng rồi. Không có người muốn xem Huyết Ngọc Phượng Hoàng bị trộm là thật hay giả, Cố Ngôn Chi cũng đã sai người phong tỏa đóng cửa.

    Đây đương nhiên đã được bày tính kỹ càng. Bọn họ đều biết, căn bản sẽ không có Huyết Ngọc Phượng Hoàng xuất hiện.

    Tất cả mọi người đều đang kháng nghị, nói cho dù là đệ nhất danh bộ cũng không có tư cách giữ bọn họ ở đây. Bọn họ muốn báo quan!

    Cố Ngôn Chi miễn cưỡng nở nụ cười, tiện tay cầm lên một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng nói: “Các ngươi cáo đi a, ta chính là quan, các ngươi tới chỗ của ta báo, sau đó ta giúp các ngươi tổng kết một hồi có được không? Có điều các ngươi có thể đã quên có một câu nói gọi là quan quan tương hộ (quan lại bao che cho nhau), các ngươi cho rằng các ngươi có thể cáo tới ta sao?”

    Cùng lúc này, hiện trường đột nhiên tối sầm lại, có một người ghô lên: “Dạ Minh Châu! Dạ Minh Châu biến mất!”


    Chương 42

    Tất cả đèn trong nháy mắt sáng lên, ánh lửa sáng trưng chiếu rọi xung quanh, chiếu lên mỗi người hoặc là căng thẳng, hoặc là né tránh, hoặc là không nhìn, hoặc là vẻ mặt xem kịch vui, dị thường sinh động.

    Cố Ngôn Chi ngắm nhìn bốn phía, không có nhìn thấy bóng người Trần Khiêm Quân, liền đoán mọi chuyện đã theo hướng phát triển bọn họ mong muốn, còn hiện tại chỉ cần chờ bắt ba ba trong rọ là được rồi.

    Cố Ngôn Chi gom tất cả mọi người tụ lại một chỗ, trà ngon đều đưa lên, còn cố ý mời mấy nhân vật mỹ cơ đến đánh đàn khiêu vũ, để những ai có tiền đến xem Huyết Ngọc Phượng Hoàng hưởng thụ, tránh kẻ gây nhiều chuyện.

    Chu Trường Hằng nhìn hình ảnh trước mặt vốn nên vạn phần căng thẳng lại xoay chuyển ngược lại, liên tục thổi râu mép trừng mắt. Nhìn Cố Ngôn Chi không vội vã, trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng. Nếu như y không làm được, thì hắn phải làm sao? Huyết Ngọc Phượng Hoàng lấy không lại được, thì những trân bảo kia cũng đều là trân bảo truyền đời của Chu gia trang a.

    Đi vài vòng, Chu Trường Hằng rốt cuộc không sống được, đi tới bên cạnh Cố Ngôn Chi tức giận hỏi: “Danh bộ đại nhân, nói vậy Dạ Minh Châu các ngươi lấy lại chưa?”

    Cố Ngôn Chi nói: “Dạ Minh Châu không ở trên tay ta, đã bị những kẻ kia lấy đi.”

    Chu Trường Hằng nghe vậy sững sờ, còn nói: “Việc này ngươi không cần cùng ta đùa giỡn, ta tự nhiên là biết các ngươi sớm có sắp xếp.”

    Cố Ngôn Chi nhìn mấy mỹ cơ uốn éo vòng eo mềm mại, ăn một miếng bánh ngọt nói: “Dạ Minh Châu không ở trên tay ta ta tội gì lừa ngươi, quả thật đã bị những kẻ kia lấy đi.”

    Chu Trường Hằng nhìn kỹ vẻ mặt Cố Ngôn Chi nửa ngày, mặc dù xem như hững hờ, nhưng lại không có ý nói nhiều. Lẽ nào Dạ Minh Châu thật sự để người ta lấy đi?

    Chu Trường Hằng đột nhiên có một loại cảm giác tin sai tên này. Không, hắn không phải tin sai tên này, mà là thanh danh của tên này.

    Lúc này phía dưới có người báo, Chu Trường Viễn đã tới.

    Chu Trường Hằng lập tức đi tới nghênh đón đệ đệ đã lâu không gặp.

    Mà Trần Khiêm Quân đã đuổi theo kẻ kia trên mái nhà chạy hơn mười dặm đường. Khinh công của Cố Ngôn Chi ở trên võ lâm có thể nói là số một số hai, nhưng hắn phải đuổi theo tên kia thời gian dài như vậy, tất nhiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng không rơi xuống.

    Trần Khiêm Quân dùng sức đề khí, mượn cành cây gia tăng cường độ, làm bản thân bắn xa hai trượng, vừa vặn rơi vào tặc tử trước mặt.

    “Đứng lại!” Quỷ Đầu Đao ở dưới ánh trăng toả ra hào quang màu u lam, khí thế bức người.

    Trần Khiêm Quân lúc này mới nhìn thấy tên đối diện rốt cuộc là hình dạng gì. Nhưng lại kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào thì bắt đầu, hắn đã đuổi sai người. Tên này chưa từng xuất hiện ở bất luận chỗ nào trong hội trường, nhưng thân pháp của hắn so với kẻ chạy ra khỏi hội trường giống như đúc. Nói cách khác, đây là thuật che mắt thường thấy nhất, hắn bị tên này dùng thuật che mắt làm lẫn lộn.

    Tên kia mặt trắng tới không còn giọt máu, ở dưới ánh trăng u ám, trắng bạch làm người sợ hãi. Cả khuôn mặt hắn cứng ngắc giống như mới từ Địa Ngục bò ra.

    Trần Khiêm Quân liếc mắt là đã nhìn ra, kẻ đối diện đang dùng một tấm mặt nạ da người.

    Động tác trên tay hoàn toàn không dừng, đối phương dường như không muốn cùng hắn dây dưa gì thêm, một lòng muốn rời khỏi khống chế của hắn. Nhưng —— đây chỉ là một loại thuật che mắt.

    Bởi vì tới khi Trần Khiêm Quân muốn lui lại đuổi theo tên trộm Dạ Minh Châu chân chính, lại bị tên này ngăn cản.

    Có Cố Ngôn Chi truyền thụ, Trần Khiêm Quân đã có thể dùng tốt nội lực húng hậu trong cơ thể, mặc dù như thế, hai người cũng chỉ đánhhoà nhau.

    Đối phương nhẹ nhàng xoay tròn một cái, tránh được một chiêu liền nhảy lên một cái cây. Hắn đầy hứng thú nhìn Trần Khiêm Quân, duỗi ra một ngón trỏ nhẹ nhàng xoa mũi, khóe miệng câu ra một nụ cười quỷ dị lại cứng ngắc.

    Trần Khiêm Quân lập tức nhảy lên cây, nhìn về tên kia nói: “Ta mặc kệ ngươi nghe lệnh của ai, nói chung ngươi phải lập tức giao Dạ Minh Châu ra.”

    “Ta nghĩ ngươi nên nên biết, Dạ Minh Châu căn bản không ở trên người ta chứ?” Người kia cố ý nhỏ giọng, làm cho người nghe cảm thấy có hơi khàn khàn.

    “Không ở trên thân thể ngươi không có nghĩa là ngươi không biết ở chỗ nào.” Trần Khiêm Quân tiếp tục dụ dỗ đối phương nói chuyện.

    “Hừ, nghe nói ma giáo tuy rằng hoành hành giang hồ, nhưng trước giờ đều mặc kệ việc triều đình, tại sao tới ngươi lại bắt đầu nhúng tay vào mấy việc thế tục này?” Đối phương cười khẽ một tiếng, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa mũi, dùng sức một cái nhảy ra sau.

    Lần này, Trần Khiêm Quân lại không đuổi theo.

    Lúc hắn trở lại Chu gia trang, thấy Chu Trường Hằng cùng Chu Trường Viễn đang ngồi ở trong phòng tiếp khách, một mặt tối tăm, dường như tao ngộ nhân sinh đả kích nặng nề. Chỉ có Cố Ngôn Chi đưa chân vác lên bàn trà, một tay cầm chén trà, một tay cầm điểm tâm.

    Hắn khẽ cười cười, đi tới bên cạnh Cố Ngôn Chi, rồi ăn khối điểm tâm bị y gặm một nửa càm trên tay ăn vào, còn cố ý liếm môi một cái nói: “Quá ngọt.”

    Cố Ngôn Chi lập tức đứng lên, nhìn quanh Trần Khiêm Quân một lúc hỏi: “Sao rồi, đuổi theo được không?”

    “Đuổi được.”

    Huynh đệ Chu gia lập tức đứng lên hỏi: “Người đâu?”

    “Đi rồi.”

    “…” Bọn họ luôn có một loại cảm giác lên nhầm thuyền tặc. Nhưng dù sao đối phương cũng mất một viên Dạ Minh Châu vô giá, cũng không nên phát hỏa vào họ. Dù sao Huyết Ngọc Phượng Hoàng ở trước đó cũng đã mất rồi, người ta là vì giúp bọn họ tìm bảo vật gia truyền mới làm mất Dạ Minh Châu.

    Đã thấy Cố Ngôn Chi ôm cánh tay Trần Khiêm Quân nói: “Đi tắm trước đi, ta sẽ sai người chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon.”

    “Đều là thứ ngươi thích ăn chứ?”

    “Ngươi cũng sẽ thích.”

    Nhìn bóng lưng hai người lặng lẽ giống như cái gì cũng chưa có phát sinh, huynh đệ Chu gia cảm thấy đúng là đã lên thuyền giặc.

    Hai người mới vừa trở về phòng ngồi xuống, đã thấy Cố Đại Chí một mặt tối tăm xách theo thùng nước đi vào, nặng nề đem thùng nước thả xuống đất, lại đi ra ngoài.

    “Đưa thêm vài thùng, hai chúng ta đều muốn tắm rửa.” Cố Ngôn Chi hô gọi Cố Đại Chí.

    Bên ngoài liền truyền đến âm thanh dùng sức đá ghế đá bàn, tiếp theo lại là một trận gào thét.

    “Ngươi đối xử với hắn như…”

    “Ai bảo hắn dám thích ngươi?” Cố Ngôn Chi khẽ hất cằm lên.

    Trần Khiêm Quân ở bên khóe miệng Cố Ngôn Chi khẽ hôn một cái nói: “Tại sao ta lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy.” ( Anh đang khen ai?, anh hay y?)

    Cố Đại Chí lại xách nước đi vào, dùng sức để dưới đất. Nước trong thùng bắn tung toé xung quanh, làm ướt một khoảng.

    Thưởng thức vẻ mặt Cố Đại Chí lòng không cam tình không nguyện xong, Cố Ngôn Chi liền động thủ cởi bỏ quần áo của Trần Khiêm Quân.

    “Ngươi…” Không đi ra sao?

    “Ta nói rồi, hai chúng ta đều muốn tắm mà, ngươi xem cái bồn tắm thật lớn.”

    Liếc nhìn bồn tắm có thể chứa được hai đại nam nhân, Trần Khiêm Quân đã hiểu, không trách vẻ mặt Cố Đại Chí lại giống như muốn ăn thịt người.

    “Ngươi…” Theo ta cùng nhau tắm?

    Cố Ngôn Chi một bên cởi quần áo rồi nói: “Ôi chao, hai chúng ta còn sợ cái gì, ngược lại hai chúng ta đều nhìn không biết bao nhiêu lần. Nói không chừng lúc nào đó người còn đối với thân thể của ta làm chuyện gì không muốn người biết nha.”

    “…”

    Nhìn Cố Ngôn Chi không hề kiêng kỵ đi vào bồn tắm, rồi phát ra một tiếng thở dài phi thường thoải mái, Trần Khiêm Quân nhất thời cảm thấy nước ấm trở nên nóng.

    “Nói một chút, tình hình sau khi ngươi đuổi theo xảy ra thế nào.” Cố Ngôn Chi luôn cảm thấy lúc Trần Khiêm Quân trở lại, tuy rằng không biểu hiện ra chỗ đặc biệt nào, nhưng có tâm sự.

    “Lúc ta đuổi theo, bọn chúng lặng lẽ thâu lương hoán trụ. Cho nên ta đuổi theo tên giả mạo. Ta phát hiện khinh công của hắn cùng ngươi không phân cao thấp.”

    Cố Ngôn Chi nói: “Có phải là ngươi đã không hảo hảo phát huy nội lực nam nhân trong người.”

    Trần Khiêm Quân đưa tay ngắt trên cánh tay Cố Ngôn Chi một cái, nói tiếp: “Ta cảm thấy tên kia ta có nhận thức.”

    Thân hình của hắn, chiêu thức của hắn, tiếng nói của hắn, cùng với khi có chuyện vui sẽ dùng ngón tay trỏ xoa mũi, mỗi một cái đều giống người kia trong ký ức của hắn.

    Trần Khiêm Quân không nói thêm gì, cảm giác được Cố Ngôn Chi ở trước ngực hắn dùng sức cắn một cái.

    “Ngươi đang nhớ tiểu tình nhi của ngươi?”

    “Ta có thể không giống ngươi, lại nuôi nhiều tiểu tình như vậy.” Nói đến chuyện này, Trần Khiêm Quân cảm thấy thật chua. Lúc mới bắt đầu tiến vào trong thân thể Cố Ngôn Chi, phát hiện vị giáo chủ này còn có một hậu cung, nghe nói người bên trong hậu cung còn không ít.

    Trần Khiêm Quân nghĩ như thế, liền ở trên eo Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng bóp một cái.

    Cố Ngôn Chi hít vào một hơi nói: “Những tên kia chỉ dùng để luyện võ.” Bên nói, bên dùng tay chậm rãi mò tới chỗ yếu hại của Trần Khiêm Quân.

    “Ngươi…”

    Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng cười, nói: “Thân thể của mình chỗ nào mẫn cảm ngươi cũng không biết sao? Lại dám bấm hông của mình?”

    Cố Ngôn Chi đem □ hai ngườ đặt ở cùng một chỗ xoa bóp, chân thì quấn lấy phần eo Trần Khiêm Quân.

    Trần Khiêm Quân thở dài một hơi, hắn cũng là nam nhân, dưới tình trạng này thì có chuyện gì cần bàn cũng không xong, không bằng quan tâm chuyện quan trọng kế tiếp. Huống hồ, từ khi hai người xác định quan hệ đến hiện tại, hình như cũng chưa làm gì, mỗi ngày nhìn người mình thích ở bên cạnh mình nhảy nhót lại phải làm bộ cấm dục, quả thật không phải nam nhân.

    Hắn lấy tay Cố Ngôn Chi ra, để y vịn vào bờ vai của hắn, rồi dùng tay cầm lấy, đem hai □ đặt ở cùng một chỗ xoa xoa, một bên liên tục hôn cổ Cố Ngôn Chi, trêu tới Cố Ngôn Chi hơi ngẩng đầu lên, thở hổn hển chậm rãi vặn vẹo eo.

    “Ưm, ngươi thật giống như… A… Không biết… A… Có muốn hay không… A ư… Ta dạy cho ngươi… A…” Cố Ngôn Chi một bên rên rỉ, một bên còn không an phận đùa đùa với Trần Khiêm Quân, làm Trần Khiêm Quân không khỏi tăng nhanh tốc độ trên tay.

    Hai người thở dốc càng ngày càng nặng, nước ấm dần nguội, hai người cùng rên một tiếng, chất lỏng trọc bạch xen lẫn phun ra, dính vào trên ngực hai người.

    Cố Ngôn Chi ôm cổ Trần Khiêm Quân hỏi: “Hai chúng ta lúc nào mới động phòng?”

    Một câu hỏi này làm màu sắc trong mắt Trần Khiêm Quân biến đổi. Hắn không trả lời, chỉ lau chất lỏng trên người Cố Ngôn Chi, đem kẻ lười biếng ôm lấy lau chùi sạch sẽ, cẩn thận thả xuống giường, rồi nằm theo.

    Cố Ngôn Chi lập tức dán lại, cùng tư thế bạch tuộc cuốn chặt Trần Khiêm Quân, ngoài miệng lại hỏi: “Ngươi không đi ăn sao?”

    Trần Khiêm Quân khẽ cười cười, ở khóe miệng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn, nói: “Không ăn, muốn ăn ngươi.”

    Cố Ngôn Chi cười khanh khách, tìm tư thế thư thích, một lúc lâu mới nói: “Ngươi nói người kia, là ai?”

    Trần Khiêm Quân ôm Cố Ngôn Chi tay hơi nắm chặt, sau đó mới dùng một loại giọng nói không chân thực: “Đại ca ta.”


    Chương 43

    Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Ngôn Chi bị một trận tiếng vo ve đánh thức. Một đám Tầm tung phong* nghìn dặm đang ở trước cửa sổ liên tục bay lượn xoay tròn, dường như đang sốt ruột muốn đi tìm thứ chúng nó cần.

    * Loài ong chuyên đi tìm dấu vết bay được nghìn dặm.

    Cố Ngôn Chi đơn giản rửa mặt qua, rồi theo Trần Khiêm Quân đi tìm mục tiêu của bọn chúng.

    Tầm tung phong mang bọn họ ở trong thành quay một vòng, mới chịu dừng lại ở một bụi cỏ.

    Xung quanh bụi cỏ ngoại trừ những con Tầm tung phong, còn có rất nhiều ruồi. Bọn họ có một loại dự cảm xấu.

    Chờ bọn họ đẩy đám cỏ ra, quả nhiên nhìn thấy trên đất có một đối thủ. Có mỗi cánh tay.

    Những kẻ kia phát hiện bọn họ thả tầm tung hương* nghìn dặm trên Dạ Minh Châu, cho nên đã chặt tay tên này vứt xuống vứt đây. Xem như là một loại thị uy, bày tỏ những tên kia đã sớm biết có sự tồn tại của Cố Ngôn Chi.

    * Ong theo mùi hương bay theo.

    “Ngươi cảm thấy, để chứng minh suy đoán của chúng, sai người tới đây giám thị chúng ta không?”

    “Người kia đã đến rồi không phải sao?” Trần Khiêm Quân nói như vậy, trên tay đột nhiên thêm cây tiêu hoa mai, rót vào nội lực rồi bắn xa mười trượng, người cũng cùng lúc nhảy theo, chỉ chốc lát sau lại cùng một nam nhân mặc trang phục màu tro đánh nhau.

    Cố Ngôn Chi chạy đến một bên xem trò vui, cảm thấy chiêu thức hai người quả nhiên có một ít tương tự. Trần Khiêm Quân mặc dù có võ công của Cố Ngôn Chi, nhưng lại không phải chiêu thức quen thuộc, cho nên thường thường sẽ dùng chiêu thức của hắn.

    Nếu mọi chuyện thật sự như lời Trần Khiêm Quân nói…

    Cố Ngôn Chi lập tức xông tới, một bên chạy một bên gọi: “Ca!”

    Người kia phất tay bắn một cây ngân châm tới Cố Ngôn Chi, tranh thủ trong lúc Trần Khiêm Quân không kịp về phòng, lập tức bỏ chạy.

    Trần Khiêm Quân làm mặt âm u nhìn Cố Ngôn Chi cùng với cánh tay của chính hắn đang chảy máu.

    “Xin lỗi, thân thể của ngươi…” Cố Ngôn Chi mở miệng còn chưa nói hết một câu.

    Ai ngờ Trần Khiêm Quân lại xoay người rời đi.

    Cố Ngôn Chi đuổi theo Trần Khiêm Quân, mới vừa đi tới chợ, thì nhìn thấy Thiếu Dương trưởng lão đập cây quạt cười híp mắt đứng ở trước mặt bọn họ nói: “Giáo chủ trước đó để lại tin cho chúng ta nói muốn Phong vương* Tầm tung phong, cho nên ta mang tới cho giáo chủ.”

    * Ong chúa

    Cố Ngôn Chi lập tức đoạt lại nói: “Cảm ơn.” Thiếu Dương trưởng lão tùy ý cười, rồi nhẹ nhàng đi, giống như hắn vẫn nhẹ nhàng như thế.

    Cố Ngôn Chi giơ ống trúc chứa ong chúa cười nói với Trần Khiêm Quân: “Ngươi xem, chúng ta vẫn có thể tìm được bọn chúng, chỉ cần Dạ Minh Châu còn ở trên tay bọn chúng.”

    Trần Khiêm Quân vẫn không nói gì.

    Cố Ngôn Chi không để ý người đi đường xung quanh, liền nắm chặt lấy tay Trần Khiêm Quân, mười ngón liên kết nói: “Ta bảo đảm, nhất định sau này sẽ không để cho thân thể của ngươi bị thương nữa.”

    Vết thương căn bản không nghiêm trọng cho lắm. Ngân châm chi xuyên thủng y phục của y, lưu lại trên cánh tay một vệt máu nhỏ.

    Lấy võ công của người kia, cũng có thể một châm làm gục Cố Ngôn Chi, nhưng đó hắn đã hạ thủ lưu tình, mà lúc đó hắn lựa chọn tấn công nhanh chóng rời khỏi, dường như đang trốn chạy cái gì.

    Trần Khiêm Quân có chút bất đắc dĩ, thái độ Cố Ngôn Chi nhận sai hắn rất hài lòng, nhưng y lại không biết bản thân sai ở chỗ nào.

    “Ta không nên gọi người kia là đại ca ngươi, ta nên ở bên cạnh ngươi a.” Chưa kịp đợi Trần Khiêm Quân mở miệng, Cố Ngôn Chi lại nói tiếp.

    Trần Khiêm Quân thở dài, nếu như hắn không nói câu nào, phỏng chừng Cố Ngôn Chi sẽ không biết hắn đang phiền muộn cái gì chứ?

    “Ta tức giận không phải ngươi để ta bị thương, cũng không phải ngươi tùy tiện gọi người kia là đại ca, mà là ngươi lại để cho mình đau.”

    Cố Ngôn Chi vừa nghe, cười tới hai mắt cong thành hình bán nguyệt.

    Trần Khiêm Quân bày tỏ, vách đá dựng đúng hắn cũng không lộ ra vẻ mặt này, dùng mặt hắn làm ra vẻ mặt yêu nghiệt như vậy, quả thật chính là quá sai lầm.

    Không lại thèm nhìn Cố Ngôn Chi dùng mặt hắn câu dẫn, Trần Khiêm Quân lập tức dời đề tài: “Ngươi mới vừa nói ong chúa gì?”

    “Ừm, tầm tung phong nghìn dặm cũng có ong chúa, hơn nữa năng lực của ong chúa so với ong bình thường lợi hại hơn nhiều, nhưng số lượng ong chúa lại cực ít.”

    “Nói trọng điểm.”

    Cố Ngôn Chi lại cười, nắm chặt bàn tay Trần Khiêm Quân nói: “Chỉ cần Dạ Minh Châu đã từng phủ qua tầm tung hương nghìn dặm, bất luận bọn chúng dùng biện pháp gì trừ bỏ mùi vị kia, ong chúa cũng đều có cách tìm tới bọn chúng.”

    “Chúng ta rất có thể sẽ bị mang tới bảo khố của chúng.”

    “Vậy thì không thể tốt hơn, đến thời điểm nhất định ta sẽ tìm được hắn.”

    “…” Ngươi xác định sở dĩ ngươi muốn tìm Đại Định vương, không phải là do ngươi nghe nói hắn có rất nhiều vật đáng tiền sao?

    “Ôi chao, ta đã quên tiểu tiện nhân Cố Vọng Chi kia.” Hai người đã đi ra ngoài hơn mười dặm đường, Cố Ngôn Chi mới đột nhiên vỗ đầu một cái, bày tỏ mình mới nhớ tới.

    “Đừng giả bộ, ngươi chính là cố ý đi.”

    Cố Ngôn Chi lập tức dán lại, dựa vào Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi đúng là quá hiểu ta, không hổ là người chuẩn bị theo ta cả đời.”

    Trần Khiêm Quân hơi nghiêng đầu đi, ở nơi Cố Ngôn Chi không nhìn thấy khóe miệng khẽ cong.

    Đại Đồng thành cách Chu gia trang cũng không có bao xa, hai người cưỡi ngựa cả ngày, cũng đã tới nơi.

    Đại Đồng thành xem ra rất phồn hoa, ngay cả buổi tối cũng có rất nhiều người đi lại.

    “Chúng ta đến rất đúng lúc, hình như ở đây có chợ đêm đó.” Cố Ngôn Chi nhìn xung quanh, không ít thiếu nữ che mặt, đang đùa đoán đố đèn*. ( một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)

    Tầm tung phong vương bay một ngày, dường như cũng đã mệt mỏi, lúc này nó bay trở về ống trúc dự định nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tái chiến.

    Trần Khiêm Quân mới vừa lộ diện không bao lâu, thì bị người thỉnh xuống ngựa, đi theo tới một quán trọ.

    “Ồ, nguyên lai thần giáo ở Đại Đồng cũng có trú điểm nha.” Vị giáo chủ Cố Ngôn Chi này dường như không hề hiểu rõ hết nội bộ trong giáo.

    Một đám người quỳ xuống trước Trần Khiêm Quân rồi bái biệt rườm rà xong mới bắt đầu đi vào chính đề.

    Dẫn đầu là một lão khoảng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo bình thường như người qua đường nói: “Giáo chủ, ta chính là phân bộ Thiếu Dương, phụng mệnh ở Đại Đồng thành phát triển đã hơn hai mươi năm, giáo chủ có việc gì tới chỗ chúng ta, xin phân phó.”

    “Đứng lên đi. Đối với Đại Định vương, các ngươi biết bao nhiêu?”

    Câu này mới vừa nói ra, sấu lẫu đầu liền đưa tay vào ngực móc ra một tờ giấy, đưa cho Trần Khiêm Quân.

    Trên giấy chậm rãi viết về cuộc đời Đại Định vương, sau đó Cố Ngôn Chi tổng kết đại khái có thể tóm lại là: Đại Định vương thiếu niên thành tài, chiêu hiền đãi sĩ, tao nhã nho nhã, văn võ song toàn, mấy chục năm qua chuyên tâm xây dựng Đại Đồng, chưa bao giờ làm chuyện khác người, đồng thời đến nay chưa có tử tự. ( con nối dõi)

    Cố Ngôn Chi vỗ đùi nói: “Nếu như đem tên này đổi thành ta, cũng có thể nói tới thông mà.”

    Trần Khiêm Quân bình tĩnh nói: “Ngươi đã thành thân?”

    Cố Ngôn Chi bày tỏ, điều này ngược lại là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa cho dù y có thành thân cũng sẽ giống Đại Định vương cả đời không có tử tự.

    Cố Ngôn Chi lại hỏi sấu lão đầu: “Hôm nay ngày gì hả, muộn như vậy sao trên đường vẫn còn náo nhiệt?”

    Sấu lão đầu đã sớm nghe nói việc giáo chủ sắp thành thân, biết người này là phu quân chưa cưới của giáo chủ, nên cung cung kính kính trả lời: “Đêm nay là đêm trăng tròn, cũng ngày thiếu niên nam nữ ra ngoài tương tân, cho nên khá là náo nhiệt.”

    “Chúng ta cũng ra ngoài xem thử có được không.” Cố Ngôn Chi vừa nghe có náo nhiệt, thì lập tức muốn ra ngoài.

    Trần Khiêm Quân ngắt tay Cố Ngôn Chi một cái, sủng nịch nói: “Được.”

    Sấu lão đầu nhìn hình ảnh hai người dắt tay rời đi, nhất thời nước mắt rơi giàn giụa. Quá cảm động, giáo chủ rốt cuộc đã tìm được người trong lòng!

    Lại nói Đại Đồng náo nhiệt có thể so với kinh thành, tuy rằng dân số không nhiều bằng kinh thành, nhưng khi nhìn những thanh niên đi tới đi lui, lại giống như có một phong vị khác.

    Cố Ngôn Chi vừa mới bắt đầu còn tràn đầy phấn khởi, nhưng khi nhìn một chút đã cảm thấy không còn hứng thú.

    “Đại ca ca, mua đóa hoa đi.” Trần Khiêm Quân quay đầu thì nhìn thấy một tiểu nữ hài ước chừng mười tuổi cầm một đóa hoa màu sắc tươi đẹp.

    Tiểu nữ hài là lần đầu trông thấy một Đại ca ca xinh đẹp như vậy, không khỏi nhìn tới sững sờ.

    Trần Khiêm Quân lại ôn hòa hỏi: “Đây là hoa gì?”

    “Hoa này là Khiếu Nguyệt Quý, nghe nói mỗi tháng trăng tròn nở một lần, nhưng khí trời ở Đại Đồng lạnh, cho nên có lúc mấy tháng mới mở được một lần đó.” Tiểu nữ hài làm ra khuôn mặt tươi cười nói: “Đại ca ca, mua một đóa đi, ta chỉ mỗi đóa hoa cuối cùng này, bán xong là ta có thể về nhà.”

    Trần Khiêm Quân vừa nghe, lập tức cho tiểu cô nương một ít bạc vụn, rồi cầm lấy hoa chuẩn bị đi.

    “Hoa này là của ta!” Đột nhiên đi tới một cậu ấm xem ra chỉ là loại ngồi không mà hưởng, muốn đưa tay cướp đóa hoa trên tay Trần Khiêm Quân, lại bị Trần Khiêm Quân khẽ động, né ra được.

    Bàn( mập) công tử giận, đưa tay lên tát tiểu cô nương một cái nói: “Đó là thứ lão tử thích, nhanh lấy lại cho lão tử!”

    Trần Khiêm Quân ngày thường rất thích tiểu hài tử, điều không thích nhất chính là những người này ỷ vào ưu thế của chính mình bắt nạt tiểu hài tử. Ngay sau đó hắn đi tới đánh cho bàn công tử một trận, rồi đem hoa cắm vào trong lỗ mũi bàn tử.

    Cố Ngôn Chi vừa nhìn vừa cười, nói: “Quả là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”

    Tiểu cô nương đã sớm nhân cơ hội chạy trốn thật xa.

    Trần Khiêm Quân lúc này mới phát hiện, đóa nguyệt quý (hoa hồng) lại có gai, vừa nãy không chú ý, lại bị một cái gai đâm vào ngón tay của hắn.

    “Xin lỗi, để ngươi bị thương.” Trần Khiêm Quân quay đầu nhắm khóe miệng Cố Ngôn Chi hôn nhẹ, rồi đem cái gái đâm vào ngón tay rút ra.

    Cố Ngôn Chi nói: “Hiện tại ngươi biết cảm thụ của ta rồi chứ? Để thân thể của ngươi bị thương, ta cảm thấy khó chịu.”

    “Cho nên sau này, ngươi phải cố gắng bảo vệ thân thể của ta, ta cũng sẽ hảo hảo bảo vệ thân thể của ngươi.”

    “Được.”

    Cố Ngôn Chi gật đầu, như là lời thề non hẹn biển ưng thuận giữa hai người.

    Tầng mây trên trời như màu bạc che khuất mặt trăng, lại có lúc làm lộ ra, thì biến thành mặt trăng đỏ. Lại không có ai phát hiện màu sắc mặt trăng đỏ hơn bình thường, giống như đang nói đang có sóng ngầm cường hãn ở chân trời, dường như có thứ gì đó ùn ùn kéo tới che ngợp bầu trời.

    Cuồng phong bất ngờ nổi lên, đi theo cuồng phong là hai vệt ánh sáng chớp giật đến chói mắt. Tia chớp làm chân trời sáng lên như ban ngày, rồi lại trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.

    Màu sắc mặt trăng chậm rãi ảm đạm đi, khôi phục như thường.

    Hai người vốn đang đứng dưới tán cây hiện tại đã không thấy bóng dáng.
    Tất cả mọi người đều nhìn kỹ Thiên Tượng quái dị đột nhiên xuất hiện, mà không có ai nhìn thấy ở đây có hai người đột nhiên biến mất.

    Thời điểm Cố Ngôn Chi lại tỉnh lại, lại phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc mềm mại. Mọi thứ xung quanh hình như hơi lung lay, giống như đang ở trên thuyền.

    Y vò đầu ngồi dậy, nhìn thấy cách đó không xa có một vị nam nhân tuấn mỹ ôn hòa đang ngồi. Nam nhân ước chừng nhi lập chi niên, lại có một loại khí lắng đọng rất nhiều hào hoa phú quý.

    Nam nhân tuấn mỹ dùng thanh âm đầy truyền cảm nói: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.”


    Chương 44

    Cố Ngôn Chi đưa cánh tay đỡ trán, đối với tình cảnh trước mắt hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào. Y nhớ lúc đó mình còn đang ở cùng Trần Khiêm Quân, nhưng sau đó hình như có một tia sáng trắng giật qua, trong đầu hỗn loạn, tỉnh lại lần nữa thì xuất hiện ở chỗ này.

    !

    Cố Ngôn Chi nhìn ống tay áo của mình, lại nhìn y phục trên người. Không đúng, đây đều là y phục không phải y mặc! Mà là của Trần Khiêm Quân mặc!

    “Cái gương, có cái gương không?” Cố Ngôn Chi quay đầu nhìn nam nhân trung niên tuấn mĩ.

    Nam nhân đưa cho Cố Ngôn Chi một cái gương đồng, đùa giỡn nói: “Trên người ngươi không có bị thương gì, cho nên không cần lo lắng bản thân bị hủy dung.”

    Lúc nhìn vào trong gương, Cố Ngôn Chi đã chứng thực được suy đoán trong lòng. Trong gương rõ ràng chính là y đã nhìn mấy chục năm, gần đây lại là khuôn mặt y thích.

    Cố Ngôn Chi ổn định nỗi lòng, y không hiểu tại sao trở lại trong thân thể của y được, nói cách khác Trần Khiêm Quân cũng sẽ đổi lại. Nhưng mọi chuyện vì sao lại biến thành như vậy? Nếu như dựa theo lời lão Trương giải thích, rõ ràng còn chưa tới thời gian trao đổi linh hồn. Mà phải chờ thời cơ!

    Y nhìn ngón tay của mình, mặt trên còn có một vết thương nhỏ, là bị nguyệt quý hoa đâm bị thương, nhẹ nhàng xoa vào, còn có cảm giác hơi nhói.

    Y không phải đang nằm mơ! Là thật sự đã trở lại trong thân thể của mình! Nhưng tóm lại tất cả đã xảy ra chuyện gì?

    Không nghĩ ra được thì không cần nghĩ nhiều, đó là nguyên tắc Cố Ngôn Chi đặt ra, cho nên nếu việc này y thay đổi không được, nghĩ ra không được, thì cố nhìn mọi chuyện trước mắt là được rồi.

    “Đa tạ ân cứu mạng vị đại ca này, không biết đại ca xưng hô thế nào?”

    “Tiểu đệ họ Chu, ngươi gọi ta là Chu đại ca là được rồi.”

    “Ta họ Cố, từng dùng danh Đại Chí, hiện dùng chỉ dùng một tự Tư, tự Ngôn Chi.” Cố Ngôn Chi bày tỏ, ta so với ngươi thành thật hơn nhiều, ít khi nói hết cả tên họ nói ra.

    Chu Nại Huyễn hơi cười, hoàn toàn xem nhẹ lời Cố Ngôn Chi khiêu khích, nói: “Nghe nói mấy năm trước câu lan* trong kinh thành cũng có một vị tên Cố Đại Chí, lớn lên không kém nữ tử tuyệt sắc.”

    Cố Ngôn Chi nói: “Chu đại ca ngài khẳng định không có nữ tử tuyệt sắc gì.” Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút về Cố Đại Chí phiên bản nhỏ, nhất thời ánh mắt nhìn Chu Nại Huyễn trở nên đồng tình.

    Chu Nại Huyễn lại cười nói: “Ngươi ngủ một hơi ngủ tới hai, ba ngày, khẳng định đã đói bụng? Ta đã sai người chuẩn bị đồ ăn.”

    Vừa nghe nói có ăn, Cố Ngôn Chi lập tức tặng cho Chu Nại Huyễn một nụ cười bằng hữu tỏa sáng.

    Tuy Chu Nại Huyễn ăn nói khá là giản dị, nhưng là kê áp ngư nhục đều có, mỗi một món ăn đều có đầy đủ sắc hương, khiến người ta nhìn thèm ăn nhỏ dãi. Nha hoàn một bên hầu hạ từng người một cũng có dung mạo không tầm thường, ngón tay ngọc nhỏ dài cầm đũa chậm rãi giúp Cố Ngôn Chi gắp thêm đồ ăn vào trong bát, Cố Ngôn Chi nói muốn ăn cái gì, nha hoàn liền gắp cho cái đó.

    Chu Nại Huyễn mỉm cười nhìn Cố Ngôn Chi, giống như đang nói ngay cả nha hoàn quanh thân ta đều đẹp như thế, ngươi sao có thể nói ta chưa từng thấy nữ tử tuyệt sắc hả?

    Cố Ngôn Chi tùy tiện ăn một ít rồi để đũa xuống không ăn nữa.

    Cũng không phải là thức ăn ăn không ngon, mà do Cố Ngôn Chi khá thích ăn điểm tâm sau cơm.

    Chu Nại Huyễn lập tức sai người đem thu thập đồ ăn cẩn thận, dâng điểm tâm lên.

    Cố Ngôn Chi vừa nhìn điểm tâm thì hai mắt tỏa ánh sáng, không thèm lo ngại dùng tay cầm lên ăn, sau khi ăn hai khối, thì thả điểm tâm xuống.

    Chu Nại Huyễn hỏi: “Hiền đệ không ăn sao?”

    Cố Ngôn Chi cười to nói: “Chu đại ca ngài thường thường đều ăn điểm tâm ngọt như vậy sao?”

    Chu Nại Huyễn hơi có chút đắc ý nói: “Đầu bếp chỗ ta có thể được cho là đứng đầu ba vị trí đầu trong thiên hạ.”

    Cố Ngôn Chi liếc nhìn vị mỹ tỳ kia, thế nhưng khi nhìn qua y phục, xác thực so với mấy tiểu nha đầu chia thức ăn còn tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng thanh tú hơn một ít, vóc người cũng không tệ lắm. Nhìn dáng dấp này rất có thể là thị nữ thượng đẳng.

    Chu Nại Huyễn thấy Cố Ngôn Chi đang nhìn Điệp Y, liền nở nụ cười, nói: “Thị nữ này của ta thế nào?”

    Cố Ngôn Chi khẽ gật đầu nói: “Không có trở ngại, chỉ là khá vô vị.”

    Chu Nại Huyễn bày tỏ, hắn nhàm chán thế nào lại cứu một tên để y nhặt sạn như vậy? Giờ vứt y xuống nước vẫn còn kịp chứ?Chu Nại Huyễn không muốn bản thân lại tự ngược, đi tới bàn trà gần đó ngồi xuống, cầm bút lông trên giá Tử kim Long Văn bắt đầu luyện chữ.

    Cố Ngôn Chi buồn bực ngán ngẩm, đi tới nhìn sơ qua nói: “Ngươi luyện chữ hả?”

    Chu Nại Huyễn cưỡng chế bản thân phải chuyên tâm. Thật ra nếu là bình thường, hắn là một người khó có thể bị yếu to bên ngoài ảnh hưởng, từ trước đến giờ luôn hết sức chuyên chú, rất ít khi bị ngoại giới phân tâm. Nhưng ngay cả chính hắn cũng không biết, tại sao khi nhìn tên yêu nghiệt trước mặt này lại không thể nào quyết tâm được.

    Đêm trăng tròn ngày đó, Chu Nại Huyễn bị một đám thuộc hạ thảo luận vấn đề con nối dõi của hắn, nên mới buồn bực dẫn theo mấy thị nữ đi thuyền du hộ thành. ( sông bao quanh thành).

    Những tên này rất tẻ nhạt, nếu là thiên tử không có tử tự, có người gấp gáp là chuyện bình thường, còn hắn không có tử tự, thì gấp cài gì?

    Trong lúc nhất thời, các loại tâm tình buồn bực lại xông lên đầu.

    “Gia, trên mặt sông hình như có người đang trôi.” Điệp Y đột nhiên chỉ vào một điểm y phục bạch sắc trôi trên mặt sông.

    Chu Nại Huyễn đúng lúc buồn chán cực độ, cho nên mới rơi xuống một quyết định làm hắn hối hận rất lâu: “Đưa thuyền qua xem thử.”

    Chính xác đó là một người, nam nhân mặc hoa phục thêu hình cây trúc, xem xét chất lượng y phục đoán được ngay nam nhân này không phải người thường. Lại nhìn làn da của nam nhân, môi như chu sa, gương mặt xinh đẹp có thể tự xưng với mỹ nhân khắp thiên hạ, khiến Chu Nại Huyễn không khỏi tán thưởng.

    Nếu mở mắt ra, có lẽ càng xinh đẹp hơn. Nghĩ như thế, Chu Nại Huyễn bắt đầu chờ mong nam nhân này mở mắt ra. Chính hắn cũng không biết, từ lần đầu thấy nam nhân này, đã có một loại cảm giác kỳ quái, một loại cảm giác hắn không biết hình dung thế nào.

    “Cảm tạ trời xanh, ” nam nhân hắn vẫn chờ mong mở mắt ra, nhưng sau khi mở mắt ra hắn lại cảm thấy y vẫn nên nhắm mắt lại thì tốt hơn khi mở miệng nói chuyện: “Cảm tạ trời xanh cho ngươi cơ hội cứu ta, để cho ta tới chỉ điểm sương mù bên trong người ngươi.”

    Tuy luôn cảm thấy y sẽ không nói ra được lời gì hay, nhưng Chu Nại Huyễn vẫn không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân xinh đẹp này.

    Cố Ngôn Chi vừa thấy có người để ý mình, lời nói lại bắt đầu tăng thêm. Hắn nói: “Chữ viết của Chu huynh thật không tệ. Thế nhưng, bút phong quá mức mạnh mẽ, có sự không cam lòng, và nóng lòng muốn thoát ra, hùng hổ doạ người, khiến người ta cảm thấy lòng ngươi tâm bỉ thiên cao, mệnh bỉ chỉ bạc.”

    * lòng cao hơn trời, mệnh so với giấy.

    “…” Quả nhiên tên này không nói ra được cái gì hay: “Nếu ngươi nói tâm bỉ thiên cao ta còn tin, tại sao lại còn mệnh bỉ chĩ bạc?”

    “Ngươi có tâm tư này, ngay cả ta cũng có thể nhìn ra, nhưng ngươi lại không biết che giấu, một khi bị người phát hiện, ngươi chính là như vậy.” Nói xong, Cố Ngôn Chi duỗi tay ra để trên cổ mình vạch ngang.

    Chu Nại Huyễn cúi đầu xem chữ hắn viết, thật sự như Cố Ngôn Chi nói, đem tâm tư của hắn lộ ra hết.

    Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên hơi cảnh giác nhìn Cố Ngôn Chi. Hắn có một loại dự cảm: Nam nhân này rất nguy hiểm.

    “Chúng ta còn ở Đại Đồng chứ?” Cố Ngôn Chi đột nhiên hỏi.

    “Đúng.”

    “Vậy ngươi biết ở Thành đông có một quán trọ không? Gọi là Kim Ngọc Mãn Đường, ta trọ ở đó, ngươi đưa ta tới đó là được.”

    “Kim Ngọc Mãn Đường?” Chu Nại Huyễn nhìn Cố Ngôn Chi vẻ mặt lại hơi biến hóa.

    “Gia, Hắc Phong đã quay lại.” Điệp Y đứng ở ngoài mành nhỏ giọng bẩm báo.

    Được gọi là Hắc Phong chính là một nam tử rất bình thường, toàn thân hắc y đúng như tên của hắn.

    Hắc Phong đem một chân quỳ xuống nói: “Hỏa hoạn ở Thành đông đã dừng lại, nơi cháy chính là quán trọ Kim Ngọc Mãn Đường, quán trọ đã bị thiêu chỉ còn thừa lại tro, bên trong còn có ba, bốn bộ thi thể cũng đã bị thiêu đến cháy đen.”

    “Ngươi nói cái gì? Kim Ngọc Mãn Đường bị cháy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Ngôn Chi vừa nghe thì cuống lên, Trần Khiêm Quân hiện tại không biết ở chỗ nào, điểm liên lạc duy nhất thì cháy rụi, bọn họ còn liên hệ thế nào nữa?

    Hắc Phong cũng không trả lời Cố Ngôn Chi, chỉ quỳ một gối chờ đợi Chu Nại Huyễn lên tiếng.

    Chu Nại Huyễn lúc này mới ra hiệu cho Hắc Phong nói chuyện xảy ra.

    Toàn bộ sự việc xảy ra không có ai thấy, lúc đó vừa vặn là hoàng hôn, chân trời hào quang tràn ngập, không ai phát hiện những màu đỏ đến từ cơn hoả hoạn. Tới khi có người phát hiện, hỏa thế đã lan tràn đến phía chân trời, hỏa quá lớn gây họa tới một ít quán xung quanh, mọi người cứu hoả vô hiệu, chỉ có thể mặc cho hỏa thế tiếp tục cháy.

    “Còn có phát hiện gì?” Chu Nại Huyễn lại hỏi.

    “Thuộc hạ tìm ở trong một bộ thi thể phát hiện vật này.” Nói xong, Hắc Phong liền đưa khối bài tử trên tay giao cho Chu Nại Huyễn .

    Thiết bài tử có hơi biến dạng, mặt bài hình dáng được khắc vẫn còn rõ nét, chính diện viết một chữ lớn “Bộ”, mặt trái dùng chữ tiểu Khải viết “Khiêm Quân nho bộ”.

    Cố Ngôn Chi vừa nhìn thì nhắm hai mắt lại. Thiết bài này là danh bài thân phận Trần Khiêm Quân, y cùng Trần Khiêm Quân lúc ra cửa còn vẫn đeo ở trên người. Nói cách khác, ở trong tình cảnh bọn hắn không biết gì, hai người đổi lại được thân thể, y rơi xuống sông được cứu lên, mà Trần Khiêm Quân hẳn đã trở về Kim Ngọc Mãn Đường. Sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

    Lúc này y nhất định phải bình tĩnh, không thể lại để tay run rẩy, không thể làm cho tâm mình loạn, y nhất định phải biết chuyện gì đã xảy ra, cũng có thể Trần Khiêm Quân còn chưa chết.

    Đùa gì chứ! Loại người như Trần Khiêm Quân, làm sao có khả năng chết được? Trần Khiêm Quân là của y, không có y cho phép, ai cũng không thể làm cho hắn chết! Ai cũng không thể!

    Chu Nại Huyễn phát hiện Cố Ngôn Chi dị dạng: “Nói như vậy là Trần Khiêm Quân danh bộ đệ nhất trong truyền thuyết? Cố hiền đệ biết hắn?”

    “Biết, làm sao lại không quen biết? Cho dù hắn có hóa thành tro ta cũng biết!” Khi Cố Ngôn Chi nói chuyện đã mở hai mắt ra, một đôi mắt xinh đẹp giống như đựng thứ gì đó đang cháy hừng hực. Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi dẫn ta đi xem thử đi, cũng có thể nhìn thử tên này có phải danh bộ thiên hạ trong truyền thuyết không.”

    “Hiền đệ hình như cùng vị danh bộ này dây dưa không dứt.”

    Cố Ngôn Chi lạnh rên một tiếng nói: “Đâu chỉ không dứt, cho dù tên này chết, cũng chỉ có thể chết ở trên tay ta!”

    Chu Nại Huyễn rất nhanh đã đồng ý.

    Kim Ngọc Mãn Đường quả nhiên như Hắc Phong từng nói, chỉ còn dư lại một mảnh phế tích, bên trong cho dù có nhiều vật đáng tiền đi nữa, cũng đều bị cháy đến không còn rõ hình dáng. Trên một chiếc xe đẩy tay chứa bốn bộ thi thể, cũng đã bị hỏa thiêu biến dạng, tư thế vặn vẹo như nói trước khi chết còn đang giãy dụa.

    Cố Ngôn Chi bình tĩnh nhìn thi thể trên xe, không thể nói gì.


    Chương 45

    “Hiền đệ,” Chu Nại Huyễn hỏi: “Tên này là người kia sao?”

    Cố Ngôn Chi đột nhiên cười ha ha ha xong nói: “Không phải hắn còn ai? Không phải hắn còn ai? Tên khốn kia! Lão tử còn chưa tới tìm hắn, hắn đã chết rồi!”

    Nói xong, Cố Ngôn Chi đi tới đạp một bộ thi thể trong đó mấy đá, quay đầu nói đối với Chu Nại Huyễn: “Ta biết ngươi ở Đại Đồng thành nhận thức rất nhiều người, có thế lực của mình, ngươi giúp ta tra tới cùng xem là ai giết hắn, ta nhất định phải đi cảm tạ kẻ đó một chút!”

    Nhìn dáng vẻ Cố Ngôn Chi nghiến răng nghiến lợi, Chu Nại Huyễn cảm thấy lời y nói là cảm tạ, rất có thể đó là một đao.

    Cố Ngôn Chi không muốn đứng nhìn mấy bộ thi thể bị thiêu chuẩn bị phân hủy, lập tức sai người cấp tốc chở đi.

    Nhìn bốn chữ lớn “Đại Định Vương Phủ” sơn vàng trước mặt, Cố Ngôn Chi không hề kinh ngạc, trực tiếp theo Chu Nại Huyễn từ cửa chính đi vào.

    “Nhìn ngươi đối với thân phận của ta không hề kinh ngạc.”

    “Ngươi nói ngươi họ Chu, hơn nữa ngươi còn không dám nói cho ta tên của ngươi. Chu là quốc tính*, hơn nữa ngươi rất có tiền, điểm này từ trên thuyền của ngươi ta đã nhìn ra rồi. Lúc ta nói ngươi ở đây nhận thức rất nhiều người, có thế lực ngươi cũng không phản bác, chứng tỏ thế lực của ngươi xác thực không nhỏ. Đại Đồng là đất phong của ngươi, ngươi ở Đại Đồng có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh.” Cố Ngôn Chi nói: “Còn có, ta nhìn từ chữ của người thì nhận ra.”

    *quốc tính : tên họ chỉ vua chúa mới có.

    “Ồ?” Chu Nại Huyễn không khỏi ngạc nhiên : “Ngươi chưa từng gặp chữ ta viết, làm sao ngươi biết ta chính là Đại Định vương?”

    “Ta nói với ngươi ta gọi là Cố Ngôn Chi. Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết ta đã tới Côn Luân điện. Bên trong Côn Luân điện treo mấy bức tự, thế nhưng tất cả không phải tác phảm của Vương Hành, hơn nữa trong đó có một bức tự đóng con dấu chính là của Đại Định vương ngàu.”*

    Bức tự : Tranh chữ. ( mấy thím hồi xưa thích viết chữ treo tường, kiểu câu đố á, nhưng nhiều khi chỉ có một chữ.)

    “Ha ha ha, không ngờ ngươi quan sát kỹ như vậy, nhân tài như vậy nếu không biến thành của mình, chỉ sợ trời cao cũng sẽ không đồng ý.” Chu Nại Huyễn nghe xong không những không giận mà còn cười.

    “Nếu ngươi cho rằng như thế thì sai rồi, ta đến Đại Đồng chỉ là muốn đối phó ngươi thôi.” Cố Ngôn Chi nở nụ cười, nụ cười kia lẫn lộn một ít tâm tình rất phức tạp.

    Chu Nại Huyễn vẫn cảm thấy nam nhân xinh đẹp này khá bất đồng, so với hắn tất cả nữ tử hắn gặp qua còn xinh đẹp hơn, lại không hề có một chút khí son phấn. Lúc cười lên sẽ khiến người ta không dời mắt nổi.

    “Ngươi nói vậy, kế hoạch của ngươi có biến?” Chu Nại Huyễn cũng đã thành nhân tinh.

    “Là có biến, có người muốn giết ta, làm sao ta có thể ngồi yên không để ý tới?”

    “Ta lại nhớ tới, ngươi cùng đệ nhất danh bộ quan hệ rất tốt.” Chu Nại Huyễn lập tức sai người đưa lên một ít trà bánh.

    “Chúng ta chỉ là bằng mặt không bằng lòng.” Cố Ngôn Chi nói xong liếc mắt ra ngoài cửa một cái, đó là nam tử hôi y ngày đó, tấm mặt nạ da người ở trên mặt hắn có vẻ cứng ngắc lại âm u.

    Người kia nhìn thấy Cố Ngôn Chi thì xoay người rời đi.

    “Ngươi làm sao lại biết không phải ta giết hắn?” Chu Nại Huyễn nhìn Cố Ngôn Chi đang ăn, không nhịn được hỏi ra.

    Làm sao y biết, rất đơn giản. Trước kia Cố Ngôn Chi vẫn cho là đám Cẩm Y vệ kia đều nghe theo lệnh của Chu Nại Huyễn, rất nhiều chuyện đều nhắm thẳng vào một hướng. Nhưng nếu đúng là Chu Nại Huyễn, không cần thiết giết một người rồi phóng hỏa thiêu điếm, hơn nữa lại còn trên địa bàn của hắn.

    Cho nên rất có thể, cái gọi là Cẩm Y vệ, Lục Phiến Môn, người sau lưng cũng không chỉ có một. Mà sau lưng còn có một người khác, dùng một loại mục đích mượn tay y diệt trừ dị đoan. Có năng lực lớn để sai xử Cẩm Y vệ lại không bị người phát hiện, tùy ý nghĩ qua cũng biết là ai.

    Chu Nại Huyễn lại có thêm năng lực, cũng không thể khống chế toàn bộ triều đình ở trên tay mình, cái này chính là nguyên nhân cho tới giờ hắn chỉ thủ thế chờ đợi nhưng không ra tay thật sự.

    “Ta tự nhận không phải người ngu ngốc, là ai vô tội vừa nhìn sẽ biết. Huống chi người kia căn bản không có ý giá họa cho ngươi. Dù sao đệ nhất danh bộ chết ở trên địa bàn của ngươi, hắn vẫn có lý do gây phiền phức cho ngươi.”

    “Nói như vậy, ta vẫn rất thích ngươi.”

    Cố Ngôn Chi ăn xong trên tay rồi nói: “Nói vậy cho ta rất đồng tình cho ngươi, ngươi xem đường đường là một Vương gia, làm sao lại phải ăn như vậy, ngay cả trà bánh ngon cũng không có.”

    “…”

    Buổi tối Cố Ngôn Chi ở lại Đại Định Vương Phủ. Chu Nại Huyễn tiếp đãi y quả thật không tệ, lấy tân chi lễ tiếp đón, ăn mặc chi phí thật không khác gì Vương gia.

    Cố Ngôn Chi ăn uống no đủ, cười ha ha hai tiếng, rồi một mình trở về phòng ngủ.

    Mới vừa nằm xuống một canh giờ, y lại đột nhiên từ trên giường nhảy lên, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

    “! ! !” Cái đệt, Vương gia gia sao lại gieo hạt Tiên Nhân Chưởng* ở cửa sổ? Đau chết lão tử!

    *Cây xương rồng :v

    Nhổ mấy cái gai đam vào chân ra, Cố Ngôn Chi mới chậm rãi chạy ra ngoài.

    Dưới ánh trăng có một người áo xám đứng thẳng không nhúc nhích.

    Cố Ngôn Chi mới vừa tới gần, người kia đã cảnh giác quay đầu lại. Một tấm da mặt cứng ngắc khiến lòng người sợ hãi.

    Cố Ngôn Chi cười cười nói: “Đại ca, đừng dùng vẻ mặt như thế nhìn ta, chúng ta đều là người một nhà cả.”

    “Ai cùng ngươi là người một nhà.” Thanh âm của đối phương bình thản không gợn sóng, thật giống như từ trong địa ngục đi ra.

    Cố Ngôn Chi giả vờ kinh ngạc nói: “Đệ đệ ngươi với ta tương hảo, ta cũng coi như là đệ phu* ngươi.”

    *em chồng :v

    Thấy đối phương một điểm phản ứng cũng không có, Cố Ngôn Chi không thể làm gì khác hơn là nhả ra một câu: “Được rồi, ngươi gọi ta là em dâu ta cũng không ý kiến.”

    “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Tiếng người áo xám vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào.

    “Ai~ trên người ngươi có mùi rất quen thuộc, ngươi chính là người giết Tham Tiểu Hoa đúng không? Hắc y nhân đeo mặt nạ ở Côn Luân điện.” Cố Ngôn Chi hơi nhếch miệng, xem phản ứng của đối phương y coi như đã biết rõ.

    Người áo xám cũng không có phản ứng gì, nhưng nếu là người bình thường bị người vu oan giết người, nhất định đầu tiên sẽ làm sáng tỏ không phải là mình làm, nhưng đối phương chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

    “Cho nên ngươi cũng hẳn phải biết ta cùng đệ đệ thân ái của ngươi là quan hệ gì chứ? Một cái ý kiến ngươi cũng không có?”

    “Ta tại sao phải có ý kiến?”

    “Cho nên ngươi ngầm thừa nhận quan hệ giữa ta cùng đệ đệ ngươi?” Cố Ngôn Chi không ngừng cố gắng.

    “Một người chết rồi, nói cái gì cũng vô dụng.” Người áo xám vẫn là vẻ mặt cứng nhắc ngẩng đầu nhìn trời.

    “Ai, kỳ thật, ngươi cũng không tin hắn chết rồi chứ? Tên khốn kia làm sao dám chết?”

    Lần này người áo xám không hề trả lời y, chỉ xoay người dùng khí công bỏ chạy.

    “…” Cố Ngôn Chi bày tỏ, thật lâu rồi y không dùng khinh công, cho nên mới không đuổi kịp.

    Quay đầu lại nhìn thấy cách đó không xa có một bóng đen bay qua.

    “…” Xin ngươi không cần phải làm rõ ràng thế được không? Rõ ràng là muốn để ta phát hiện sau đó tăng cao cảnh giác, cũng quá giấu đầu hở đuôi rồi đi?

    Cố Ngôn Chi bất đắc dĩ quyết định lần này không bò cửa sổ nữa, đi cửa chính vẫn là tốt hơn.

    Mới vừa vào cửa, lại cảm giác được trong phòng còn có người, y chậm rãi đi tới phía giường, lại bị người bất ngờ kéo xuống, dùng sức ngăn chặn môi.

    Cỗ mùi quen ở trong cổ họng lan ra, Cố Ngôn Chi thả lỏng thân thể, chân cũng không tự chủ được ngăn chặn đối phương.

    Một nụ hôn này giống như đánh trận, ngươi tới ta đi không ai chịu thua, mãi đến tận khi Cố Ngôn Chi thua trận mới kết thúc.

    “Võ công của ta biến mất.” Y thở hổn hển một hơi rồi hỏi: “Có phải đã theo linh hồn của ngươi trở lại trong thân thể ngươi?”

    Trần Khiêm Quân thấp giọng cười nói: “Ta đang còn sợ sau khi ngươi tỉnh lại sẽ không quen biết ta a.”

    “Ta vừa nãy cũng cảm giác được nội lực hùng hậu bên trong cơ thể ngươi, khẳng định là ngươi trộm đi nội lực của ta!” Cố Ngôn Chi nói: “Có điều không sao hết, ngược lại ta chính là ngươi, không còn có thể luyện nữa.”

    “Sao lại luyện không được?”

    “Vậy ta sẽ hút dương khí của ngươi.”

    “Vậy giờ ta để ngươi hút dương khí của ta có được không?”

    “…” Cố Ngôn Chi có chút bất an mở miệng: “Trần Khiêm Quân?”

    “Hả?”

    “Đúng là ngươi sao?”

    “Không phải ta thì là ai?”

    “Sao lão tử cảm thấy ngươi khác hơn trước đây rất nhiều cơ chứ?”

    “Bị ngươi truyền nhiễm.”

    “…” Quên đi, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cuối cùng cũng có thể ăn người trước mặt này rồi!

    Sau đó Cố Ngôn Chi vươn mình, kéo Trần Khiêm Quân xuống dưới thân, dùng sức hôn lên. Vừa nãy nghe nói Trần Khiêm Quân có thể đã gặp chuyện, thật sự y đã sợ hết hồn, trái tim không ngừng đập mạnh.

    Khi y nhìn thấy mấy bộ thi thể kia mới rốt cục yên lòng, không có ai là Trần Khiêm Quân, thật là may mắn.

    Cố Ngôn Chi dùng sức hôn con mắt, mũi, môi Trần Khiêm Quân. Đều là những hình ảnh trong ký ức của y, dáng vẻ từng xuất hiện trên mặt của y.

    Y quen thuộc thân thể này từng tấc một, biết rõ mỗi một chỗ mẫn cảm trên thân thể này.

    “Ngươi biết không? Trong lúc ngươi không nhìn thấy, ta thường thường sờ sờ thân thể của ngươi, tưởng tượng sẽ có một ngày đưa ngươi đặt ở dưới thân, tàn nhẫn mà XXX ngươi.” Cố Ngôn Chi ở bên tai Trần Khiêm Quân phun ra hơi nóng, giọng nói có sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.

    Vốn còn tính nhẫn nại, Trần Khiêm Quân lại bất ngờ đem chân cuốn một cái, một tay ôm Cố Ngôn Chi, một tay khác dùng sức, đem vị trí hai người đổi ngược lại. Từ trên cao xuống nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Đã như vậy, vậy thì như ngươi mong muốn.”

    Nói xong, Trần Khiêm Quân giơ cao hai chân Cố Ngôn Chi lên, đem tiết khố y cởi xuống dưới chân, rồi để người đè lên.

    “Ngươi bắt nạt ta không còn nội lực!”

    “Không, ta chỉ đang bắt nạt ngươi không bằng ta yêu ngươi.” Nói xong, Trần Khiêm Quân lại đè xuống người y, tàn nhẫn hôn môi y, đem hai tay của y cầm chặt trên đỉnh đầu, một tay khác chậm rãi đi khắp ngực bụng y, nhẹ nhàng làm nổi lên một ngọn lửa rồi không tiếp tục để ý, cứ như vậy nhiều lần.

    Cố Ngôn Chi hơi vặn vẹo thân thể, cảm thấy mỗi một chỗ ngón tay Trần Khiêm Quân đều mang theo một ngọn lửa, làm nhiệt độ trong người y không ngừng tăng cao.

    Ngón tay Trần Khiêm Quân ở trên thù du của y xoay một vòng, lại không chịu đụng tới nó, phân thân sưng lên nóng bỏng đã đặt ở cửa động không ngừng đảo quanh, lại kìm nén không tiến vào nơi đó.

    “Nhanh lên một chút, muốn làm nhanh lên một chút.” Cố Ngôn Chi có chút không kiên nhẫn mở miệng.

    “Hả? Nhanh cái gì?” Trần Khiêm Quân có hơi xấu xa hỏi, một bên hỏi, một bên liếm nhẹ vào cái cổ mẫn cảm của y, một đường trượt tới trước ngực, lại nhẹ nhàng cắn vào điểm đỏ, dùng đầu răng ma sát nhiều lần, hút vào rồi lại thả ra.

    Từng trận ngứa ngáy từ bên tai tràn ngập đại não Cố Ngôn Chi, làm y không khỏi mở miệng rên rỉ, cuối cùng làm y không kiên nhẫn nổi mở miệng nói: “Là nam nhân thì hãy đi vào, đừng lề mề!”

    Trần Khiêm Quân lúc này mới nở nụ cười: “Như ngươi mong muốn.”

    Thuộc truyện: Gian tặc, trả lại thân thể cho ta