Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 157-158

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba

    Chương 157: Sau này nhớ trả cho ta một thứ đắt tiền!

    Qua một trận chiến kịch liệt, binh lực hai bên đều tổn thất, trong khoảng thời gian này đều nghỉ ngơi dưỡng sức, biên cảnh cũng bình yên hơn nhiều. Diệp Cẩn cũng vì vậy mà rảnh rỗi, không có nhiều người bệnh cần chữa trị, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong hắn đều đến phòng thuốc sửa sang thảo dược, sau đó nằm trong viện ngắm mây trời, toàn thân lười biếng như một con mèo vào mùa đông.

    “Tiểu Cẩn”. Sở Uyên đẩy cửa bước vào.

    “Chuyện gì?”. Diệp Cẩn nhắm mắt lại ngáp, rõ ràng muốn ngủ.

    “Xử lý xong công việc nên đến thăm ngươi một chút”. Sở Uyên ngồi xuống cạnh hắn. “Trên đường gặp được dịch quan, nói là có thư của ngươi”

    “Ta?”. Diệp Cẩn bối rối. “Ai viết?”

    “Tần Thiếu Vũ”. Sở Uyên đưa thư cho hắn.

    “Tám chín phần không phải chuyện tốt”. Diệp Cẩn bĩu môi, mở niêm phong ra, sau khi xem xong thì cảm thán. “Ta quả nhiên là miệng quạ đen”

    “Sao vậy?”. Sở Uyên hỏi.

    “Trấn Tiêu gia xảy ra án mạng kì lạ, gọi ta tới khám nghiệm tử thi”. Diệp Cẩn ngồi dậy.

    “Khám nghiệm tử thi?”. Sở Uyên cự tuyệt. “Chuyện này đương nhiên có người làm, không cho ngươi đi”

    “Nếu người khám nghiệm có thể làm được thì hắn sẽ không cố ý viết thư cho ta”. Diệp Cẩn đá đá Sở Uyên. “Giúp ta chuẩn bị một con ngựa”

    Sở Uyên vẫn không cho. “Dù là án mạng, cũng do quan viên địa phương…”

    “Ngươi ồn muốn chết!”. Diệp Cẩn bất mãn cắt ngang.

    Sở Uyên bất đắc dĩ. “Tiểu Cẩn”

    “Ta không được nhận bổng lộc, lại giúp quan viên địa phương làm việc là ngươi có lời”. Diệp Cẩn dùng vẻ mặt “lão tử thật lỗ, nếu ngươi không cảm động ta sẽ bóp chết ngươi” nhìn Sở Uyên.

    Sở Uyên: …

    “Tự ta đi chọn ngựa”. Diệp Cẩn mang giày ra ngoài.

    Sở Uyên thầm thở dài, tính tình xấu quá đi…

    “Hắn phải đi ư?”. Thẩm Thiên Phong đang luyện binh, nghe được tin thì sửng sốt.

    “Vâng”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang gật đầu. “Diệp cốc chủ nhận được thư của Tần cung chủ xong thì đến chuồng ngựa, ngay cả Hoàng thượng cũng không cản được”

    Đầu Thẩm Thiên Phong kêu ong ong.

    “Ở đây có mạt tướng trông coi là được”. Phó tướng rất thức thời, nghe vậy thì vỗ ngực nói. “Thẩm thiếu gia cứ trở về xem”

    “Làm phiền”. Thẩm Thiên Phong xoay người nhảy xuống đài, giục ngựa ra xa, ngay cả bậc thang cũng không dùng, đủ thấy cực kì sốt ruột!

    Các binh sĩ thấy toàn bộ quá trình đều tỏ ra cảm động!

    Trong doanh trại, Diệp Cẩn thu thập hành lí qua loa rồi đeo lên lưng, dắt ngựa ra ngoài.

    “Sao lại vội vã như vậy?”. Sở Uyên đi theo bên cạnh hắn. “Tối thiểu cũng nên ăn cơm cái đã”

    “Không ăn”. Diệp Cẩn phóng lên ngựa. “Mạng người quan trọng”

    Một năm nay Sở Uyên vẫn bó tay với đệ đệ này, vì vậy không thể làm gì khác ngoài sai người âm thầm bảo vệ, lại thông báo cho quan viên ven đường chăm lo nhiều hơn.

    Tây Bắc đất bằng, chạy cũng nhanh hơn. Gió thổi từng trận bên tai, nhiều ngày đều ở trong quân doanh, lần này khó có cơ hội ra ngoài, tâm trạng Diệp Cẩn sảng khoái không ít.

    Có mấy bóng đen từ trên trời giáng xuống, chặn lại giữa đường.

    Chiến mã giật mình giơ lên vó trước, suýt nữa hất Diệp Cẩn xuống lưng ngựa.

    “Các ngươi làm gì vậy?”. Diệp Cẩn trong lòng hoảng hốt, sau khi thấy rõ người tới thì thở phào một hơi – muốn hù chết người ư?

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang nhìn nhau một cái, sau đó tiếp tục đứng giữa đường.

    “Ta muốn đi trấn Tiêu gia”. Diệp Cẩn nói.

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đơ mặt nói. “Đợi lát nữa”

    Diệp Cẩn khó hiểu. “Vì sao?”

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang nói. “Thiếu gia đã dặn, nếu cốc chủ muốn đi xa thì phải chờ hắn về”

    “Dựa vào cái gì?”. Diệp Cẩn ngạo kiều nổi giận. “Ta ăn của hắn hay ngủ của hắn mà hắn quản ta?”

    Đối với phu nhân tương lai, ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đương nhiên không thể đắc tội, nhưng cũng không thể thả đi, một hồi lâu mới nói được một câu. “Nếu cốc chủ cứ đi như vậy, đại thiếu gia nhà ta sẽ khóc mù mắt!”

    Những lời này là học được từ ám vệ Truy Ảnh cung. Trước kia có lần Thẩm Thiên Lăng giận Tần Thiếu Vũ, tự giam mình trong thư phòng không chịu ra, ám vệ Truy Ảnh cung bèn canh giữ ở cửa sổ, đầy thâm tình miêu tả cung chủ nhà mình sẽ đau khổ hối hận như thế nào, thậm chí còn dùng các câu trau chuốt như “Phòng thanh lãnh, đêm tràn lan, sợ người bất an, nuốt lệ vui hoan”. (Mỹ Ngân version ~ Nguyên văn: Giác thanh hàn, đêm lan san, phạ nhân tuân vấn, yết lệ trang hoan ~).

    Vì độ dày da mặt và trình độ không bằng, ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang không thể than thở khóc lóc được, cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài học được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

    “Hắn sẽ khóc mù mắt?”. Diệp Cẩn tức cười.

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang tập thể gật đầu – đúng vậy, rất thảm.

    “Đừng làm rộn”. Diệp Cẩn nhẫn nại. “Ta đã để lại thư, hắn sẽ không trách các ngươi”

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang không nhúc nhích.

    Diệp Cẩn đau đầu, sắp có xu hướng xù lông.

    “Hay cốc chủ ngồi nghỉ ngơi một chút đi?”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đề nghị.

    Trời đang nắng gay gắt, xung quanh không có một bóng mát, Diệp Cẩn hết nói nổi. “Ta phải ngồi ở đâu?”

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …

    “Tránh đường cho ta đi”. Diệp Cẩn thở dài. “Nếu còn kéo dài, đêm nay ta phải ngủ ngoài trời, nếu bị hắn biết các ngươi sẽ bị phạt”

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang rơi vào khó xử.

    Diệp Cẩn quay đầu ngựa vòng qua mọi người, tiếp tục đi về phía trước.

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang không còn cách nào khác, đành âm thầm theo sau bảo vệ hắn. Diệp Cẩn cũng không nhiều lời nữa, tuỳ ý bọn họ đi theo.

    Lúc trời tối, mọi người rốt cuộc chạy tới một thôn nhỏ. Vì chiến tranh mà trong thôn đã vắng người, nhưng miễn cưỡng cũng có chỗ ở. Diệp Cẩn đốt một chậu than, sau đó đứng trong sân nói. “Đều vào nghỉ ngơi đi”

    Vừa dứt lời, ngoài tường xuất hiện hơn hai mươi người, vừa có ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang, vừa có Ngự lâm quân của Sở Uyên.

    Diệp Cẩn bất đắc dĩ, hắn đã quen đi một mình, lần đầu tiên có nhiều người theo như vậy.

    “Cốc chủ nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng ta trông chừng là được”. Ngự lâm quân nói.

    Diệp Cẩn gật đầu, xoay người vừa định vào nhà thì nghe sau lưng truyền tới tiếng gió.

    Diệp Cẩn lười quay đầu lại, cũng không muốn quay đầu lại. Không cần nghĩ cũng biết là ai.

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang thức thời đóng cửa dùm hai người.

    “Tiểu Cẩn”. Quần áo Thẩm Thiên Phong dính đầy cát, rõ ràng vội vã chạy đi.

    Diệp Cẩn ngồi trên ghế nhìn trời.

    “Sao không chờ ta về”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, nói đi là đi, bệnh này chừng nào mới sửa được?

    “Chờ ngươi làm gì?”. Diệp Cẩn ngạo kiều. “Huống hồ ta có để lại thư cho ngươi!”. Đã hết lòng quan tâm rồi!

    “Thư của ngươi cũng quá đơn giản rồi”. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, lấy trong tay áo ra một tờ giấy, trên mặt viết qua loa hai chữ – ta đi!

    Cực kì biết lựa chọn trọng điểm.

    “Nếu ngươi không thích, sau này ta không làm vậy nữa”. Thẩm Thiên Phong ngồi xổm trước mặt Diệp Cẩn, nắm tay hắn nói. “Không nói tiếng nào mà chạy đi là sao?”

    “Ngươi câm miệng!”. Diệp Cẩn bị đâm trúng chỗ đau, thẹn quá thành giận, vì vậy xù lông giận dữ nói. “Buổi tối hôm đó cơ bản chưa hề phát sinh chuyện gì!”. Lão tử hoàn toàn không bị ngươi cởi sạch, cũng không phát ra âm thanh đáng xấu hổ kia, cũng không nắm lấy xx của ngươi giúp ngươi yy!

    Biến thái muốn chết!

    Tay phải nhất định thối nát!

    Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang ở ngoài cửa sổ thở dài. Sao Diệp cốc chủ vừa xuống giường là trở mặt rồi, đêm đó chúng ta đều nghe được.

    Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đứng dậy ôm Diệp Cẩn vào lòng. “Đi đường cẩn thận”

    Diệp Cẩn ngạo kiều hừ một cái!

    “Lý Uy Viễn lòng lang dạ sói, ta phải ở đây bảo vệ Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn nói. “Tự chăm sóc tốt cho mình”

    “Ai cần ngươi lo!”. Diệp Cẩn cực kì mạnh miệng.

    “Ngủ sơm đi”. Thẩm Thiên Phong buông tay ra. “Ta ở bên ngươi đến sáng rồi về”

    “Tay bị sao vậy?”. Diệp Cẩn cau mày.

    “Bị dây cương siết, không có gì đâu”. Thẩm Thiên Phong nói. “Sáng mai sẽ hết”

    “Như vậy mà còn bảo không có gì!”. Diệp Cẩn nổi giận. “Ngươi nghĩ ngươi mình đồng da sắt ư?”

    “Ta…”

    “Ngồi xuống!”. Diệp Cẩn mở bao quần áo, lấy bên trong ra hòm thuốc nhỏ.

    Ánh nến trên bàn nhạt nhoà, Diệp Cẩn hơi cúi đầu, hết sức chăm chú xử lý vết thương trên tay Thẩm Thiên Phong. Gò má dưới ánh nến vừa mịn vừa đẹp, lông mi rũ xuống, ánh mắt chăm chú đến mức khiến cho người ta muốn nâng trong tay mà yêu thương.

    Thẩm Thiên Phong nhìn không rời mắt, vô cùng dịu dàng.

    “Được rồi, đừng để dính nước, buổi tối nhớ đổi thuốc”. Diệp Cẩn băng bó cho Thẩm Thiên Phong, trùng hợp ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

    Vì vậy Diệp Cẩn đỏ mặt y như dự đoán!

    “Nhìn cái gì?”. Làm một ngạo kiều chân chính, kỹ năng khẩu thị tâm phi đương nhiên phải thành thạo!

    Thẩm Thiên Phong kéo hắn vào lòng, cúi đầu dịu dàng hôn lên.

    Ở chung hơn một năm ít nhiều gì cũng có tiến bộ, ví dụ như hành động này một năm trước Diệp Cẩn nhất định sẽ mặt đỏ tới mang tai đánh Thẩm Thiên Phong một trận. Thế nhưng bây giờ hắn chỉ cằn nhằn đầy tượng trưng, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tuy không chủ động hôn như Thẩm tiểu thụ nhưng cũng đã tiến bộ vượt bậc biết không!

    Quần chúng tỏ ra rằng chuyện này quả thật không dễ dàng.

    “Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, phải mau chóng cùng mọi người trở về”. Sau khi hôn xong, Thẩm Thiên Phong cúi đầu nhìn Diệp Cẩn. “Đừng để mệt mỏi quá mức”

    “Ừ”. Diệp Cẩn quay đầu nhìn vào tường. “Ngươi cũng phải cẩn thận”. Lỗ tai cực kì đỏ!

    Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Ừ”

    “Lý Uy Viễn kia không phải tốt lành gì”. Diệp Cẩn lấy trong ngực ra một chai thuốc. “Cho ngươi cái này”

    “Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Phong mở nắp ra định ngửi.

    “Đừng ngửi bậy!”. Diệp Cẩn khẩn trương che lại. “Sẽ không “lên” được!”

    Vẻ mặt Thẩm Thiên Phong vặn vẹo. “Sao ngươi lại mang theo thứ này bên người?”

    Diệp Cẩn nhìn trời. “Đề phòng lưu manh”

    “Sau này không được tuỳ tiện mang theo vật này”. Thẩm Thiên Phong cất cái chai đi.

    Diệp Cẩn lẩm bẩm. “Sợ không “lên” được sao?”

    Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, vươn tay nhéo má hắn.

    “Ngủ”. Diệp Cẩn bò lên giường.

    Thẩm Thiên Phong đến sát Diệp Cẩn, im lặng ở bên hắn.

    Nhiệt độ chênh lệch giữa đêm và ngày ở Tây Bắc rất lớn, sau nửa đêm, Diệp Cẩn mơ màng giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đang được Thẩm Thiên Phong ôm vào lòng, bốn phía đều ấm áp.

    “Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong vỗ về hắn.

    “Nằm mơ”. Giọng Diệp Cẩn hơi khàn.

    “Muốn uống nước không?”. Thẩm Thiên Phong thấp giọng hỏi.

    Diệp Cẩn lắc đầu, vươn tay ôm chặt eo hắn.

    Thẩm Thiên Phong hơi sửng sốt.

    “Nhớ con trai”. Giọng Diệp Cẩn hơi buồn buồn. “Đã một năm không gặp, không biết có cao lên không”

    “Đợi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ đến Phượng hoàng sơn đón hắn về”. Thẩm Thiên Phong chỉnh sửa tóc cho Diệp Cẩn. “Nhanh thôi”

    “Là ta đón hắn về Quỳnh Hoa cốc”. Diệp Cẩn siết cằm Thẩm Thiên Phong. “Không liên quan tới ngươi!”

    Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ Diệp Cẩn. “Sau này ta sẽ mang ngươi và con trai đi du lịch khắp nơi, không thèm quản mấy chuyện phiền phức này nữa”

    “Ai thèm”. Diệp Cẩn mạnh miệng.

    Thẩm Thiên Phong ôm chặt hắn vào lòng. “Không thèm cũng không được, ta sẽ bám ngươi”

    “Cha ngươi không thích ta”. Diệp Cẩn nghẹt thở, dùng sức đẩy hắn ra.

    “Ta sẽ không để ngươi chịu ấm ức”. Thẩm Thiên Phong rất nghiêm túc. “Hiện tại cha ta không hiểu ngươi cho nên không thích, sau khi chiến tranh kết thúc, ta nhất định sẽ sắp xếp xong mọi chuyện rồi mang ngươi về nhà”

    Ta cũng chưa đồng ý về nhà với ngươi nha! Trong góc tối, vẻ mặt Diệp cốc chủ cực kì khinh bỉ!

    Nhưng trên thực tế tim hắn đập rất nhanh!

    “Một lúc nữa trời mới sáng, ngủ thêm đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ngày mai còn phải đi đường cả ngày”

    “Ừ”. Diệp Cẩn nhắm mắt lại, một lát sau lại ngồi dậy.

    “Sao thế?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

    Diệp Cẩn cởi xuống một miếng ngọc trên cổ, nhét đại vào tay Thẩm Thiên Phong.

    Thẩm Thiên Phong: …

    “Là dược ngọc, có thể khiến người ta đầu óc minh mẫn, bảo vệ bình an”. Diệp Cẩn quay đầu vào tường. “Rất xấu, ta muốn vứt, thế nên cho ngươi”

    Miếng ngọc trong lòng bàn tay rất trơn bóng, vừa nhìn đã biết đeo rất nhiều năm.

    Trong lòng Thẩm Thiên Phong ấm áp, một lúc lâu không biết nên nói gì.

    Diệp Cẩn hừ hừ. “Sau này phải cho ta một thứ đắt tiền hơn, còn phải lớn hơn”

    Thẩm Thiên Phong ôm hắn từ phía sau, hận không thể trực tiếp khắc sâu vào trong xương tuỷ.

    Muốn siết chết lão tử sao? Diệp Cẩn thầm gào thét, sau đó đỏ mặt lần nữa!

    Cực kì khiến giới ngạo kiều mất mặt!

    Ngoài phòng, ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang vẫn lạnh lùng ngắm trăng, cực kì có phong thái đại hiệp, vừa nhìn đã thấy lãnh khốc!

    Vì sao trong phòng không truyền ra tiếng động?

    Đại thiếu gia quả thật khiến người ta thất vọng!

    Sáng hôm sau, Diệp Cẩn khởi hành đi trấn Tiêu gia, Thẩm Thiên Phong cũng quay về quân doanh.

    “Diệp cốc chủ!”. Đi một hồi, nghe được tiếng người gọi từ xa, Diệp Cẩn ngẩng đầu thì thấy hai ám vệ Truy Ảnh cung đang giục ngựa tới.

    “Sao các ngươi lại đến đây?”. Diệp Cẩn hơi bối rối.

    “Cung chủ phái chúng ta đi đón cốc chủ”. Ám vệ cười sáng lạn! Đương nhiên đây là câu nói sau khi đã gia công, nguyên văn chính là “Đi xem vì sao Diệp Cẩn còn chưa tới, nếu Sở Uyên không cho hắn đến thì nghĩ cách khiến hắn hôn mê rồi lén mang ra”. Cực kì vô sỉ và phù hợp với phong cách Truy Ảnh cung!

    “Đi thôi”. Diệp Cẩn cũng không hỏi nhiều nữa.

    “Thẩm đại thiếu không tới ư?”. Ám vệ nhìn quanh.

    “Về rồi”. Diệp Cẩn thản nhiên nói. “Sáng sớm mới vừa khởi hành”

    Ám vệ nghe vậy lập tức đau đớn, nếu biết vậy thì đã xuất phát sớm hơn rồi, bỏ qua cảnh đưa tiễn thật đáng tiếc!

    Cực kì lỗ vốn!

    Mà trong trấn Tiêu gia, ngoại trừ hơn mười thi thể bị đốt trụi thì không có gì khác phát sinh, tất cả vẫn bình yên. Vì vậy chuyện quan trọng mỗi ngày của Tần Thiếu Vũ chính là tìm cách đút Thẩm tiểu thụ ăn cơm, quả thật nâng trong tay mà cưng chiều.

    “Hôm nay trời đẹp, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo nhé?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    “Không đi”. Thẩm Thiên Lăng ngáp. “Ta muốn ngủ trưa”

    “Ừ, ngủ cùng nhau”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn về giường.

    “Ngủ đơn thuần thôi!”. Thẩm Thiên Lăng nhấn mạnh.

    Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

    “Hoàn toàn không có gì đáng cười”. Thẩm Thiên Lăng giận. Hoa cúc không thể lạm dụng, tối hôm qua vừa xx xong, thậm chí không chỉ xx một lần!

    “Ngoan, để ta xem có cần bôi thuốc không”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn lên giường.

    “Không, cách xa ta một chút”. Thẩm Thiên Lăng kiên quyết, lần này ta sẽ không nhượng bộ.

    Tần Thiếu Vũ đè lên người hắn, bóp bóp cái bụng mỡ của hắn. Thẩm Thiên Lăng bị nhột nên né tránh, hai người lăn lộn trên giường phát ra tiếng động lớn, vì vậy Cục Bông buồn ngủ chui ra khỏi chăn, bất mãn hất đầu kêu chíp chíp – vì sao ngủ ngày cũng bị quấy rối, không hợp lý!

    Thẩm Thiên Lăng ôm con trai lăn vào tường.

    “Thật tốt”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Rốt cuộc khoẻ mạnh, không cần lo ngươi bị lạnh, không cần lo ngươi sẽ khó chịu”

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực hắn. “Hiện tại ta không sao rồi, đợi chiến tranh kết thúc sẽ theo ngươi tìm Vọng Quy hoa”

    “Dư độc mà thôi, không tìm được cũng không sao”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên tai Thẩm Thiên Lăng. “Có ngươi ở bên cạnh là tốt rồi”

    “Chíp”. Cục Bông ngửa đầu kêu.

    Tần Thiếu Vũ bật cười, dùng ngón tay cọ cọ đầu nó. “Có ngươi cũng tốt”

    Cục Bông hạnh phúc nhắm mắt lại, vẻ mặt rất MOE!

    Rèm cửa rất dày che khuất ánh sáng bên ngoài, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, Tần Thiếu Vũ tựa ở đầu giường, vẻ mặt dịu dàng nhìn người đang ngủ say bên cạnh. Cục Bông cũng ngồi trên gối ngủ gật, thân thể dập dìu theo hô hấp, lông xù lên.

    Một nhà ba người hạnh phúc.

    Vài ngày sau, Diệp Cẩn rốt cuộc đầy sương gió chạy tới trấn Tiêu gia, Thẩm Thiên Lăng đang lột đậu phộng cho Cục Bông trong sân, sau khi nhìn thấy Diệp Cẩn thì vô cùng vui sướng. “Diệp đại ca!”

    “Chíp!”. Cục Bông cũng đứng dậy, giống như đạn pháo mà vọt vào lòng Diệp Cẩn. Hơn một năm không gặp, rất nhớ, rất muốn được gãi gãi!

    Diệp Cẩn ôm nó tươi cười. “Còn tưởng rằng ngươi đã quên ta”

    “Chíp!”. Cục Bông ra sức xoè cánh, vẫn rất ngắn!

    “Một chút cũng không đổi”. Diệp Cẩn vuốt ve Cục Bông, sau đó nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Sao gầy hơn trước vậy?”

    Gầy – Thẩm Thiên Lăng lập tức thầm vui sướng! Tuy ngoại trừ bụng mỡ thì những chỗ khác cũng không béo, nhưng do bệnh nghề nghiệp mà hắn vẫn ưu tiên cho chữ “gầy” hơn!

    “Đi đường mệt chết ta”. Diệp Cẩn ngồi lên ghế đá. “Cuối cùng cũng đến rồi”

    “Ta xuống bếp dặn người làm ít thức ăn nhẹ cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng rót chén trà cho Diệp Cẩn. “Ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt”

    “Thiếu Vũ đâu rồi?”. Diệp Cẩn hỏi.

    “Đi nha môn rồi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Tối sẽ về”

    “Đúng lúc có thể yên tĩnh ở chỗ này”. Diệp Cẩn duỗi gân cốt. “Biên giới suốt ngày đánh đánh giết giết, sắp bị ồn chết rồi”

    “Chiến sự thế nào rồi?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi.

    “Vẫn thế, Cổ Lực Hãn không biết tìm đâu ra một đống thầy bà, suốt ngày làm chuyện thần bí”. Diệp Cẩn hỏi. “Thiếu Vũ có kể chuyện Quỷ thành sa mạc cho ngươi nghe không?”

    “Có”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Hắn trúng khói độc ở đó”

    “Năm ấy chỉ có một Quỷ thành mà khiến ai nấy đều mệt mỏi, huống chi có bảy tám cái”. Diệp Cẩn lắc đầu.

    Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình. “Bảy tám?”

    “Ừ”. Diệp Cẩn nói. “Thật ra gọi là Quỷ thành không phải vì bên trong có quỷ, mà trong đó khí độc tràn ngập, lại bố trí trận pháp, cho nên người vào đó không thể ra được”

    “Vậy sao lại có bảy tám cái?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.

    “Cho nên mới nói Cổ Lực Hãn hạ lưu”. Diệp Cẩn nói. “Hắn không biết tìm đâu ra người dựng nên Quỷ thành ngày xưa, tạo bảy tám cái y như vậy trong sa mạc, người vừa vào đã hôn mê chứ đừng nói là chiến tranh, vì vậy hiện tại đành phải án binh bất động”

    Nếu kéo dài cũng không phải biện pháp, Thẩm Thiên Lăng nghĩ thôi đã nhức đầu.

    “Chíp!”. Cục Bông thân thiết cọ cọ trong lòng Diệp Cẩn.

    “Đại ca không tới sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    Diệp Cẩn lắc đầu. “Hắn phải bảo vệ Sở Uyên, hiện tại không phân thân ra được”

    Vậy à… Thẩm Thiên Lăng an ủi đại tẩu. “Ngươi đừng vội, sau khi xử lý xong chuyện này, chúng ta sẽ về với ngươi”

    “Ta hoàn toàn không vội!”. Diệp Cẩn giận.

    Cục Bông bị hắn đột nhiên la lên nên sợ đến phát run, rất nhu nhược.

    Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, vì sao một năm không gặp mà đại tẩu vẫn ngạo kiều như vậy.

    Quả thật khiến người ta sốt ruột.

    Tối hôm nay, Cục Bông chạy đến phòng Diệp Cẩn ngủ với hắn, sáng hôm sau lại cùng đến nha môn.

    Tiêu lão phu nhân vẫn kéo Thẩm Thiên Lăng tám chuyện, những người còn lại thì đến phòng khám nghiệm tử thi, ở trong đó cả ngày, cho đến chạng vạng mới ra ngoài.

    “Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    Diệp Cẩn lắc đầu. “Thi thể bị hư hao quá nghiêm trọng, lại qua nhiều ngày như vậy, dù dùng thảo dược và khối băng xử lý cũng không phát hiện nhiều lắm”

    Tần Thiếu Vũ cau mày. “Không có thu hoạch gì ư?”

    “Có phát hiện một chút”. Diệp Cẩn nói. “Trong đó có một thi thể không giống với những người còn lại”

    “Có ý gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    “Giữa người luyện võ và dân chúng bình thường, khớp xương có khác biệt một chút”. Diệp Cẩn nói. “Những thi thể này đều là người luyện võ, nhưng một trong số đó không phải, càng giống như người đọc sách hơn, thậm chí có thể là một người đọc sách trẻ tuổi”

    “Người đọc sách?”. Ám vệ lắc đầu. “Lúc bắt những quân lính đào ngũ này, trăm phần trăm đều cầm đao, từ tư thế có thể nhìn ra, tuyệt đối không có người đọc sách”

    “Cái này ta không biết”. Diệp Cẩn nói. “Ta chỉ nói ra phán đoán của ta”

    “Có phải bị người ta đánh tráo không?”. Vân Tuyệt Ca suy đoán. “Người đánh tráo sợ bị phát hiện nên tìm một người khác cho đủ số”

    Tần Thiếu Vũ hơi suy ngẫm. “Nếu vậy thì thật thú vị”

    “Thẩm công tử!”. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng ám vệ.

    “Không thể cho Lăng nhi biết nguồn gốc những thi thể này”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng ra lệnh. Nếu không với tính tình của hắn, nhất định sẽ tự trách một hồi.

    Mọi người thức thời im miệng.

    “Án tử tra xét tới đâu rồi?”. Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông vào cửa.

    Tần Thiếu Vũ thở dài. “Không có manh mối”

    “Cũng không cần gấp gáp”. Thẩm Thiên Lăng an ủi. “Chậm rãi tìm kiếm, chắc sẽ thu được manh mối”

    “Ừ”. Tần cung chủ cau mày. “Đau đầu”

    Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn ra ngoài. “Tiêu lão phu nhân có hương an thần hảo hạng, ta xoa bóp cho ngươi”

    Nhìn bóng lưng hai người từ từ đi xa, mọi người cảm thán hàng ngàn lần, thật dễ lừa…

    Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực.

    Phu nhân nhà ta thật đức hạnh.

    Thật đáng tự hào.

    Chương 158: Kiểu khoe của cấp thấp này quả thật không có kỹ thuật!

    Trong căn phòng yên tĩnh, Thẩm Thiên Lăng đốt hương thoang thoảng, lại rót chén trà lài đưa cho Tần Thiếu Vũ.

    “Không tán gẫu với Tiêu lão phu nhân nữa ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Lão phu nhân tìm Tiêu đại nhân có việc, trước khi đi dặn chúng ta buổi tối cùng nhau ăn cơm”

    “Nếu vậy ta mang ngươi ra ngoài một chút nhé?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù sao cũng còn sớm, thuận tiện mua một ít điểm tâm mà ngươi thích”

    “Không đi”. Thẩm Thiên Lăng đè Tần Thiếu Vũ nằm xuống ghế tựa. “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi”

    “Không mệt tí nào cả”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp tay hắn. “Hay là ngươi nói chuyện với ta đi”

    “Ngươi muốn nói gì?”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xuống bên cạnh hắn.

    “Ví dụ như có đồng ý ra sa mạc xx với ta không?”. Tần Thiếu Vũ đề nghị.

    “Không!”. Thẩm Thiên Lăng dứt khoát từ chối, cực kì hung dữ!

    Tần cung chủ lập tức lộ ra vẻ mặt “ôi tiếc quá”, sau khi suy nghĩ một lát lại nói. “Trên lưng ngựa thì sao?”

    “Ở đâu cơ?”. Thẩm Thiên Lăng sợ ngây người. Thiếu hiệp ngươi đúng là vượt mọi ranh giới, thân là một người cổ đại, chuyện kinh hãi thế gian như vậy sao có thể làm được cơ chứ? Hơn nữa Đạp Tuyết Bạch nhất định không đồng ý!

    Tần Thiếu Vũ tiếc nuối thở dài. “Xem ra cũng không được rồi, vậy đành làm trên giường thôi”

    “Cái gì gọi là đành làm trên giường thôi?”. Thẩm Thiên Lăng căm giận kháng nghị. “Ta cơ bản không đồng ý xx với ngươi!”. Lần nào cũng dùng phương pháp này lừa ta, quả thật đáng ghét!

    “Dù sao buổi tối cũng không có gì làm”. Tần Thiếu Vũ nói như thể đương nhiên. “Ngươi lại cọ cọ trong lòng ta”

    Sao lại là lỗi của ta cơ chứ? Thẩm Thiên Lăng phản bác, chỉ vì ôm ấp của ngươi rất ấm áp.

    “Quyết định vậy đi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng, đưa tay sờ sờ bụng mỡ.

    Thẩm tiểu thụ lệ rơi đầy mặt. Nam nhân của hắn thật vô sỉ.

    “Chíp chíp!”. Cục Bông đứng ở bệ cửa sổ kêu.

    “Ta mang nó ra ngoài đi dạo”. Diệp Cẩn ở bên ngoài nói. “Lát nữa sẽ về”

    “Bên ngoài rất loạn, ngươi phải cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng mở cửa sổ ra dặn. “Mang những người này theo nữa”

    “Thuộc hạ sẽ bảo vệ cốc chủ”. Ám vệ nói. Đương nhiên còn có Thiếu cung chủ!

    “Ta cũng đi”. Vân Tuyệt Ca ôm Cục Bông. “Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm”

    Cục Bông thử dùng đầu cọ cọ, sau đó hạnh phúc nheo mắt lại – lại một thứ mềm mềm!

    “Tất cả mọi người đều đi dạo phố ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi động lòng, quay đầu nhìn nam nhân của hắn. “Hay là chúng ta…”

    “Không đi”. Tần Thiếu Vũ cự tuyệt.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Hồi nãy rõ ràng là ngươi rủ!

    Tần cung chủ không nhúc nhích. Hai người bọn họ đi dạo phố đương nhiên là tốt, nhưng nếu đổi thành một gia đình mười mấy người thì trốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

    Cực kì không có tính tự giác của một cung chủ!

    Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài tiếc nuối nhìn mọi người ra khỏi tiểu viện.

    Một lát sau, Tiêu Tiệp chạy vào gõ cửa. “Tần cung chủ”

    “Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ đang sờ bụng Thẩm Thiên Lăng, xúc cảm thật tốt.

    Thẩm Thiên Lăng giãy dụa, mau buông ra!

    “Hạ quan nghe nói Diệp cốc chủ đã khám nghiệm tử thi xong, có phát hiện gì không?”. Tiêu Tiệp hỏi.

    “Có manh mối, nhưng phải đợi Diệp Cẩn về tự nói cho ngươi biết”. Tần Thiếu Vũ bóp mông Thẩm tiểu thụ. “Không chừng còn phải nói trắng đêm”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Tên lưu manh này!

    “Vậy thì tốt”. Tiêu Tiệp nghe vậy vui sướng không kiềm chế được. “Thật đa tạ Tần cung chủ và Diệp cốc chủ”

    “Tiêu đại nhân khách khí, đây là bổn phận của Tần mỗ”. Giọng Tần Thiếu Vũ đạm nhạt.

    Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt, đang sờ ở đâu vậy?

    “Hạ quan cáo từ trước, lát nữa sẽ đến quấy rầy”. Tiêu Tiệp cung kính cáo từ.

    Tần Thiếu Vũ xoay người đè lên Thẩm Thiên Lăng, cúi đầu hôn xuống.

    Thẩm tiểu thụ nghẹn họng, ngươi không có mục tiêu nào khác ư, sau đó thoát ly ham mê cấp thấp này!

    “Ngọt”. Một lát sau, Tần Thiếu Vũ thoả mãn buông hắn ra.

    “Tra án nghiêm túc chút đi”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

    “Ai nói tra án thì phải nghiêm túc?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

    Dù gì cũng là vấn đề về thái độ, nếu nghiêm túc thì sẽ có cảm giác đáng tin cậy hơn! Thẩm Thiên Lăng kéo tóc Tần Thiếu Vũ. “Rốt cuộc là vụ án gì mà ngươi vẫn không chịu kể tỉ mỉ cho ta biết?”

    “Án mạng, nghi ngờ rằng có liên quan tới Lý Uy Viễn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Những chuyện dơ bẩn, ta không muốn để ngươi biết”

    “Lại là Lý Uy Viễn ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.

    “Ừ”. Tần Thiếu Vũ nằm xuống bên cạnh hắn. “Chiến dịch Tây Bắc gần kết thúc, ta và Thiên Phong vẫn ở quân doanh, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng thiếu kiềm chế, dễ giấu đầu lòi đuôi”

    “Đại ca bên kia liệu có nguy hiểm không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Một người trong quân doanh”

    Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Trên đời này ngoại trừ Diệp Cẩn, không ai có thể tổn thương Thiên Phong”

    Thẩm Thiên Lăng cảm thán, lời thoại phim thần tượng kinh điển này thật cảm động.

    “Cũng chỉ có ngươi mới gây tổn thương được cho ta”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói.

    Thẩm Thiên Lăng một cước đá văng hắn.

    Thật lãnh khốc.

    Hoàn toàn là lãnh khốc thụ!

    Mà trên đường cái, một đám người mua sắm ăn uống ven đường, cuối cùng mệt mỏi ghé vào trà lâu nghỉ ngơi. Cục Bông ngồi xổm trên bàn, bốn phương tám hướng không ngừng có người đút hạt dưa và thịt khô, ăn không hết quả thật sốt ruột.

    “Sao lại đáng yêu như vậy chứ”. Vân Tuyệt Ca lấy tay vuốt ve nó.

    Cục Bông điên cuồng hất đầu, đừng sờ, ta còn đang ăn!

    Đương nhiên phải đáng yêu, vì là phu nhân nhà ta tự sinh ra!

    Trong lòng ám vệ dạt dào cảm giác tự hào.

    “Ôi chao!”. Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng quát lớn. “Đi đường kiểu gì vậy?”

    Ám vệ nhìn nhau một chút, bình tĩnh đẩy cửa tạo ra một cái khe nhỏ. Không sai, đây chính là thái độ chuyên nghiệp của những người hay tán dóc.

    “Xin lỗi xin lỗi”. Tiểu nhị liên tục xin lỗi. “Vị công tử này chắc là không nhìn rõ đường, xin Tiễn gia hãy thông cảm”

    “Đây là loại tửu lâu gì chứ?”. Giọng quát lớn vẫn không ngừng. “Sao người nào cũng cho vào thế, cho loại ma ốm nửa chết nửa sống này vào không sợ hù doạ những người khách khác ư?”

    “Đây đây, tiểu nhân lau khô cho ngài”. Người tới đều là khách, tiểu nhị không thể làm gì khác hơn ngoài hoà giải, cầm khăn sạch định lau cho hắn.

    “Lau một chút là xong sao?”. Giọng người nọ càng lớn hơn. “Áo choàng của ta là đặt riêng ở cửa hàng tơ lụa Phúc Thuỵ Tường, đây là cửa hiệu kinh doanh cả trăm năm, một cây vải cũng đủ để mua cái tiệm của ngươi!”

    “Oa!”. Ám vệ giật mình. “Hoá ra chúng ta có nhiều tiền như vậy!”

    Diệp Cẩn khó hiểu.

    Ám vệ giải thích. “Phúc Thuỵ Tường là tài sản của Truy Ảnh cung, do cung chủ tự tay dựng nên”

    Diệp Cẩn càng bối rối. “Nhưng vừa rồi hắn nói là cửa hiệu trăm năm lâu đời mà?”

    “Lúc khai trương thì thổi phồng ra”. Ám vệ nói. “Lúc đầu còn định chém gió thành cửa hiệu lâu đời cả ngàn năm, nhưng cung chủ thấy hơi quá nên đành phải bớt”. Cực kì tiếc nuối.

    Diệp Cẩn: …

    “Còn giá của đôi giày này, chỉ đế giày thôi đã đáng giá mười lượng bạc”. Người nọ còn đang vênh váo tự đắc. “Tên giày là “Bóng dáng anh hùng đạp lên tuyết trắng không để lại dấu vết”, chắc các ngươi ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua!”

    Diệp Cẩn chán ghét. “Tên gì thấy gớm quá”

    “Thật ra chỉ đáng giá mấy đồng thôi”. Ám vệ nói. “Nhưng đợt hàng đó bán hoài không được nên cung chủ đề giá lên cao gấp trăm lần, lại đổi sang một cái tên thật oách, kết quả không quá vài ngày là bán sạch, còn có người đánh nhau giành mua, không giành được còn khóc nữa”. Cảnh tượng khá thê thảm.

    Tâm trạng Diệp Cẩn phức tạp, đây là loại người gì thế này…

    Ngoài cửa người kia vẫn còn nói huyên thuyên, không có xu hướng dừng lại. Tiểu nhị tuy khom lưng nhưng thật ra đã giận trong bụng từ lâu, nhưng nỗi khổ không thể giải toả, chỉ thầm nghĩ có một hiệp sĩ bước ra đánh hắn rớt xuống lầu!

    Người gây rối tên là Tiễn Đa Đa (nhiều tiền lắm ~), ỷ vào trong nhà có chút của cải, lại biết chút võ công mà thường ngang ngược hoành hành, là một tiểu bá vương không ai sánh bằng.

    “Chíp!”. Cục Bông bị ồn ào nên cáu kỉnh đá móng một chút.

    “Trà lâu thế này, ta quả thật không nên tới”. Tiễn Đa Đa xoè cây quạt trong tay, cảm giác mình rất có khí chất phong lưu phóng khoáng. “Không có hải sâm thì thôi, thậm chí ngay cả cá muối cũng không có, yến thì chưa chưng chín, tay gấu thì khô như que củi, làm sao ta nuốt trôi được?”

    Ám vệ hành tẩu giang hồ nhiều năm, tuy vẫn thường gặp não tàn khoe của, nhưng trình độ thấp, kỹ thuật kém, trắng trợn như vậy thì lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên tất cả mọi người đều sợ ngây người!

    Cục Bông tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy mọi người làm ra vẻ giật mình, vì vậy cũng phối hợp há mỏ trợn mắt, đứng trên bàn không nhúc nhích để tỏ ra mình bị sợ ngây “chim”!

    “Còn muốn chạy ư?”. Tiễn Đa Đa cao giọng. “Mơ đi, trước hết phải đền tiền mới được!”

    Ám vệ theo khe cửa nhìn ra ngoài thì thấy một tên mập mạp áo xanh đang lôi kéo tên còn lại không buông. Người bị kéo mang nón che, không thấy rõ bộ dạng, tuy bộ dạng là người luyện võ nhưng hình như bị thương, bước đi không vững.

    “Tiễn gia, xin ngài bớt giận”. Tiểu nhị rất sợ hai người đánh nhau trong quán, vì vậy dàn xếp nói. “Hay là tiểu nhân mời ngài bữa ăn hôm nay, có được không?”

    “Ta còn tham chút tiền này của ngươi ư?”. Tiễn Đa Đa không kiên nhẫn, vươn tay đẩy ra hắn, chỉ vào người đội nón che. “Ta không bắt ngươi đền tiền, cũng không cần ngươi đền quần áo, chỉ cần ăn hết thức ăn trên mặt đất thì sẽ cho ngươi đi”

    Lời vừa nói ra, dân chúng xung quanh đều giận mà không nói gì. Chuyện sỉ nhục người khác như vậy mà hắn cũng nói được.

    Người đội nón che đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không phản bác.

    “Ra xem”. Diệp Cẩn cau mày.

    “Vâng”. Ám vệ cầm roi sắt ra ngoài, đưa cho tiểu nhị một thỏi vàng nhỏ. “Tiền cái bàn”

    “…”. Trong mắt tiểu nhị rất hoang mang.

    Ám vệ tuỳ tiện giơ tay, roi sắt vung lên như gió mà chẻ cái bàn ra làm bốn mảnh.

    Tiểu nhị ôm đầu chạy xuống lầu.

    Người đội nón cũng nhân cơ hội đi xuống, tuy thân hình lảo đảo nhưng đi rất nhanh. Thế nhưng hắn rất xui xẻo, vừa ra khỏi cửa đã bị hai ám vệ chặn lại.

    “Hai vị có chuyện gì?”. Người nọ nói tiếng địa phương lơ lớ.

    Ám vệ ra tay nhanh như xẹt điện, trong nháy mắt điểm huyệt hắn, kéo nón xuống, lộ ra gương mặt có chút vết thương – đây là tên lính đào ngũ mà hôm ấy giả dạng Tần Thiếu Vũ.

    “Chả trách tướng đi nhìn quen mắt”. Ám vệ chậc lưỡi. “Cũng hay, hoàn toàn không phí thời gian đến đây”

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba