Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 69-70

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba

    Chương 69: Phải kéo giãn khoảng cách với hồ ly tinh!

    Hôm nay sau khi cơm nước xong, hai người liền sớm lăn lên giường! Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn một chút. “Thoa thuốc giúp ngươi nha?”

    “Không!”. Gương mặt Thầm tiểu thụ vừa mới tắm xong nên đỏ bừng, cực kì MOE!

    Vì vậy Tần cung chủ trong nháy mắt biến thành sói, nhào tới lột đồ hắn.

    “Đừng cầm thú như thế chứ!”. Thẩm Thiên Lăng che bụng kháng nghị!

    “Cho ta nhìn một chút!”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn hôn lên môi.

    “Có gì đẹp đâu mà nhìn!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận.

    “Phu nhân đương nhiên đẹp!”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn cười. “Chỗ đó là đẹp nhất”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Những lời này nhất định phải nói ra sao?

    Quả thật phiền kinh khủng!

    “Không lộn xộn nữa”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp bụng hắn. “Nằm yên, ta thoa thuốc cho ngươi”

    Vậy thì không cần! Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất kiên định. “Ta tự làm”

    Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tự làm sao được?”

    “Vậy cũng không cần ngươi giúp”. Hoa cúc nhất định không thể tùy tiện cho người ta xem!

    “Muốn làm phản phải không?”. Sắc mặt Tần Thiếu Vũ tối tăm.

    Thẩm tiểu thụ bình tĩnh. “Không sai, có giỏi thì bỏ ta đi!”

    Tần Thiếu Vũ: …

    Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng cực kì kiêu ngạo!

    Khóe miệng Tần Thiếu Vũ cong lên. “Được rồi, vậy hôm nay ngươi tự bồi thường cái bình hoa kia”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Mẹ kiếp!

    “Một vạn lượng chắc là đủ rồi”. Tần Thiếu Vũ sờ sờ lỗ tai hắn. “Ngươi nhất định có nhiều tiền như vậy mà, đúng không?”

    Thẩm tiểu thụ không nói gì, vì hắn rất nghèo, trong bao quần áo chỉ có ngân phiếu mấy trăm lượng!

    “Hử?”. Tần Thiếu Vũ mang ý cười nhìn hắn.

    “Bồi thường thì bồi thường”. Thẩm Thiên Lăng rất có khí phách. “Mấy ngày nữa đại ca đến rồi, ta mượn tiền hắn!”

    “A!”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Vậy ta sẽ nói cho hắn biết lý do ngươi mượn tiền”

    “Đừng hèn hạ vậy chứ!”. Thẩm Thiên Lăng phút chốc rơi lệ.

    Chuyện tè bậy không thể kể khắp nơi được.

    “Để ta thoa thuốc”. Tần Thiếu Vũ nén cười.

    Kẻ địch quá vô sỉ, Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài chịu nỗi nhục mất nước, cởi truồng nằm trên giường.

    Nếu ngươi còn dám xx, ta sẽ ly hôn!

    Có điều Tần cung chủ chưa cầm thú đến mức này. Sau khi cẩn thận bôi thuốc xong thì mặc quần áo tử tế cho hắn rồi ôm vào lòng. “Ngủ đi”

    “Không ngủ được”. Thẩm Thiên Lăng vùi mặt trước ngực hắn. “Ngủ nguyên ngày rồi”

    “Vậy tâm sự nhé?”. Tần Thiếu Vũ nói.

    “Tâm sự cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt hơi ửng hồng!

    Tần Thiếu Vũ thấy thích, vì vậy cúi đầu hôn một cái.

    “Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, suy nghĩ một chút rồi nói. “Hay là chúng ta nói về Truy Ảnh cung đi”

    Tần Thiếu Vũ bật cười. “Cái đó có gì hay đâu mà nói”

    Đương nhiên hay! Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Ta không biết chút gì về nó cả”

    “Sau này ngươi có cả đời để tìm hiểu”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp gáy hắn. “Nơi đó là nhà của ngươi”

    “Nhưng cái gì ta cũng không biết”. Thẩm Thiên Lăng gối đầu lên tay hắn, thấy mình hơi vô dụng.

    “Thì sao?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Nếu ngươi muốn học, cái gì ta cũng sẽ dạy ngươi. Ngươi không muốn học thì cứ làm sâu gạo cả đời, ta sẽ nuôi cho béo”

    Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười. “Ngươi mới béo”

    “Ừ, chúng ta đều béo”. Tần Thiếu Vũ để hắn nằm trong lòng mình. “Nói chính sự nhé, đại hội ngày mai ngươi đi với ta được không?”

    “Ta?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình.

    “Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ngươi”

    “Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Ta không biết gì về giang hồ cả”

    “Không liên quan tới giang hồ”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn vén mái tóc dài qua lỗ tai. “Chỉ muốn ngươi ở bên ta mà thôi”

    “Cũng được”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Chúng ta cùng đi”

    Tần Thiếu Vũ cong khóe miệng.

    Thật ngoan.

    Tối hôm nay, hai người tay trong tay tâm sự hồi lâu, cho đến nửa đêm mới ngủ.

    Vì vậy sáng hôm sau lúc thức dậy, Thẩm tiểu thụ thấy hơi mệt, ôm chăn giãy dụa một hồi mới chịu ngồi dậy!

    “Heo con”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mũi hắn.

    “Mệt”. Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái, dụi mắt xuống giường.

    Tần Thiếu Vũ chuẩn bị cho hắn một bộ đồ mới, chất vải là gấm Vân Nam thượng hạng, bên trong lót lụa mỏng viền lưu ly, vừa nhìn đã biết xa xỉ. Bên hông thắt đai lưng màu xanh da trời, toàn thân đều toát ra vẻ thanh lịch tao nhã.

    “Mở đại hội võ lâm thôi mà cũng phải ăn mặc chỉnh tề như thế sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, chẳng phải chuyện quan trọng nhất chính là bàn việc ư? Sao lại mặc giống như lên thảm đỏ thế này?

    “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vì ở đó có Tiêu Triển”

    “Thì sao”. Thẩm Thiên Lăng không có hứng thú, chẳng lẽ còn phải đi quyến rũ hắn?

    Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Còn có Ngâm Vô Sương”

    WTF! Thẩm Thiên Lăng lập tức nghiêm túc, cần phải đối đãi với hồ ly tinh một cách tuyệt tình như gió thu vậy!

    Vì vậy hắn nhanh chóng lục tung tìm ngọc bội lần trước Tần Thiếu Vũ đưa, đeo bên hông! Nếu không phải vì trông quá ngu xuẩn, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp đeo lên cổ, vì như vậy càng bắt mắt!

    Nhất định phải khiến kẻ thứ ba đáng ghét biết khó mà lui!

    “Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ nói.

    Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng xa cách, thản nhiên liếc hắn.

    “Trúng tà hả?”. Tần Thiếu Vũ sửng sốt, nhéo mũi hắn.

    “Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Lăng gạt tay hắn ra, nghiêm túc nói. “Ta phải tập luyện trước”

    “Tập luyện cái gì?”. Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

    Thẩm Thiên Lăng lãnh diễm không gì sánh được. “Khí chất”

    Tần Thiếu Vũ: …

    Phụt.

    “Cười cái rắm!”. Thẩm Thiên Lăng một cước đá bay hắn.

    Tuy đã lâu không đóng kịch, nhưng nhất định phải tìm lại cảm giác!

    Là đàn ông thì phải tàn nhẫn! Nhất định không thể thua hồ ly tinh!

    “Cung chủ”. Ám vệ ở ngoài cửa nói. “Chúng ta phải xuất phát thôi”

    “Được”. Tần Thiếu Vũ đáp lời, sau đó ôm Thẩm tiểu thụ vào lòng, hung hăng tạo một dấu hôn màu đỏ trên cổ.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Ngươi – ngươi – ngươi là đồ cầm thú!

    ‘Đi thôi”. Tâm trạng Tần Thiếu Vũ rất tốt, dắt tay hắn ra cửa.

    Ảnh vệ đồng loạt đứng trong viện, dùng ánh mắt cực kì nhiệt liệt nhìn phu nhân nhà mình!

    Tối hôm qua mọi người rảnh rỗi nên ra ngoài mua sách về đọc. Trong đó Thẩm công tử bị miêu tả thành một chú thỏ trắng đáng yêu, vì báo ân mới biến thành người! Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là chú thỏ trắng vì tham ăn nên bình thường hay đến chỗ con người kiếm ăn, lâu ngày dính phải khí tức loài người cho nên tu vi không còn tinh khiết nữa. Vì vậy lúc biến hóa sẽ không thể hoàn toàn biến thành hình người, còn giữ lại một cái đuôi xù. Đuôi xù rất MOE biết không, khi sợ hãi còn có thể run lên! Nghĩ đến thôi cũng khiến người ta nóng máu!

    Cung chủ thật may mắn không gì sánh được!

    “Các ngươi có khỏe không vậy?”. Thẩm Thiên Lăng lạnh xương sống.

    “Khụ!”. Tần Thiếu Vũ cũng bất mãn ho khan một tiếng.

    Vì vậy trong nháy mắt ám vệ hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn cung chủ nhà mình, nhiệt liệt ca ngợi. “Thật là ngọc thụ lâm phong!”

    “Phong độ hiên ngang!”

    “Thần tiên giáng trần!”

    “Ung dung phóng khoáng!”

    “Cử tứ vô tang!” (Chữ “ cử” này đồng nghĩa với chữ “ cương” đó ~)

    “Cái gì?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi.

    Ám vệ cuối cùng vặn vẹo một chút, sau đó dùng tốc độ cực chậm mà nói. “Cử… Tứ… Vô… Tang”.

    Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng đồng cảm nhìn hắn. “Ngươi lập lại lần nữa”.

    Ám vệ: …

    “Sau này ngươi nên ngậm miệng lại”. Tần Thiếu Vũ dùng cây quạt chỉa chỉa hắn. “Nếu không thì phạt tiền!”

    Ánh mắt ám vệ đặc biệt ấm ức.

    Thẩm Thiên Lăng đưa ra đề nghị. “Lần sau ngươi có thể khen ung dung phóng khoáng, còn “cử” thế vô song (độc nhất vô nhị ~) thì cứ chừa cho người khác”

    Ám vệ: …

    “Cung chủ”. Triệu Ngũ và Hoa Đường cũng từ ngoài cổng bước vào.

    “Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu đi trễ e rằng người ta sẽ nói ra nói vào”

    “Người trong võ lâm cũng hẹp hòi như vậy sao?”. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi. Chẳng lẽ không phải bưng bát lớn sảng khoáng uống rượu ư, sao lại còn mang thù với người đến trễ chứ?

    “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hàng năm để tranh thứ hạng trên võ lâm thì có thể đánh nhau đến vỡ đầu, có nhiều người nhàm chán thế đấy”

    “Ngươi xếp hạng mấy?”. Thẩm Thiên Lăng hứng thú.

    “Đoán xem”. Đuôi lông mày Tần Thiếu Vũ giương lên.

    “Thứ tư?”. Thẩm Thiên Lăng thuận miệng nói.

    Hoa Đường cười thành tiếng. “Công tử đoán thật chính xác”

    Í í, đoán mò mà cũng đúng! Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi. “Hạng ba là ai?”

    “Hạng nhì là đại ca của công tử – Thẩm Thiên Phong”. Hoa Đường nói. “Hạng ba là Vô Tuyết môn chủ Ngâm Vô Sương, còn hạng nhất thì mấy năm trước đã rửa tay gác kiếm, không nhắc tới cũng được”

    “Ngươi thế mà đánh không lại Ngâm Vô Sương ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhất thời dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Thiếu Vũ.

    Tần Thiếu Vũ còn chưa kịp nói, Hoa Đường đã giải thích. “Năm ấy tỷ võ là do cung chủ nương tay. Ngâm môn chủ dù võ công cao cường, nhưng nếu thật sự đấu với nhau, hắn chưa chắc là đối thủ của cung chủ”

    Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nổi giận. “Ngươi không nỡ đánh hắn ư?”. Còn nương tay nữa chứ!

    Hoa Đường: …

    Tần Thiếu Vũ bật cười. “Hình như nói thế nào cũng đều là ta sai”

    Đương nhiên! Thẩm Thiên Lăng nhỏ nhen không gì sánh được. Trở về sẽ tính sổ với ngươi!

    “Thứ hạng này cũng không chính xác”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trong giang hồ có biết bao nhiêu tiền bối và cao thủ vô danh, sao có thể quơ đũa cả nắm được”

    Vậy thì sao, cũng không thay đổi được sự thật là ngươi cố ý nhường Hồ ly tinh a!

    Thẩm tiểu thụ tiếp tục khiển trách hắn nặng nề!

    “Quẹo đằng trước là tới”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn.

    FUCK! Thẩm Thiên Lăng lập tức từ “Ghen mode” chuyển sang “Lãnh diễm mode”! Cơ bản không cần tốn nhiều công sức!

    Ngay cả ám vệ cũng sợ ngây người!

    Bình thường thấy bộ dạng MOE và ngây ngô của phu nhân, bây giờ đột nhiên biến thành băng sơn mỹ nhân, quả thật khiến người ta chịu không nổi!

    Chúng ta chẳng hề hâm mộ cung chủ chút nào đâu!

    “Tần cung chủ, Thẩm công tử”. Giang Ngân Long đang đứng ngoài cổng đón khách, vừa thấy hai người đã vội vã bước tới nghênh đón.

    “Giang trại chủ”. Tần Thiếu Vũ chào hỏi. Thẩm Thiên Lăng cũng cười nhạt với hắn, cực kì giống đóa tuyết liên trên núi Thiên Sơn!

    Giang Ngân Long lập tức tán thưởng. “Thẩm công tử quả thật còn khuynh quốc khuynh thành hơn trong sách”

    Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên Lăng không đổi, nhưng trong lòng đã phun nước có gas vào mặt hắn.

    Nam tử trung niên râu ria xồm xoàm đừng nên đọc loại sách này a!

    Quả thật phiền chết người!

    “Mời các vị sang bên này”. Giang Ngân Long tự mình dẫn bọn họ vào cổng. Vì đại hội lần này rất đông, trong phòng không đủ chỗ ngồi nên trực tiếp bắc ghế ngoài sân, ngược lại cũng bớt việc. Mà vị trí của Tần Thiếu Vũ nằm ở giữa, ở một cái bàn tròn lớn hình chữ bát, xung quanh đã ngồi kín người, trừ Ngâm Vô Sương và Tiêu Triển còn có chưởng môn của vài môn phái lớn.

    “Xin lỗi, Tần mỗ tới trễ”. Tần Thiếu Vũ kéo một chiếc ghế cho Thẩm Thiên Lăng ngồi trước.

    Tiêu Triển cúi đầu uống trà, không nhìn sang bên này. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương lành lạnh, nhìn thoáng qua Thẩm Thiên Lăng.

    Nhìn muội ngươi! Ngươi mới là kẻ thứ ba đáng ghét biết không! Thẩm Thiên Lăng cực kì lơ đễnh mà nghiêng đầu, lộ ra dấu hôn mập mờ trên cổ!

    Rất mưu mô!

    Sắc mặt Ngâm Vô Sương quả nhiên trở nên khó coi, gần như muốn bóp nát cái chén trong tay.

    YAY! Thắng trận đầu tiên! Thẩm tiểu thụ thầm LIKE cho mình một phát. Đấu với Hồ ly tinh thật vui, nhất định không thể thua!

    “Mọi người!”. Thấy mọi người đã gần như đông đủ, Giang Giao Long đứng trên bục lớn tiếng nói. “Hôm nay các vị tụ họp ở Thiên Ổ Thủy trại, Giang mỗ thật sự thụ sủng nhược kinh”

    Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, mọi người tụ họp để bắt người xấu, ngươi có gì hay đâu mà thụ sủng nhược kinh?

    “Lần này mời mọi người đến đây, nguyên nhân không nói cũng biết”. Giang Giao Long tiếp tục nói. “Lần này mọi người cứ đưa ra hết đề nghị, cùng nhau bàn chuyện”

    “Tần cung chủ thấy sao?”. Ngâm Vô Sương lên tiếng trước.

    Mọi người nghe vậy, cũng đồng loạt nhìn sang.

    Ngâm Vô Sương nhìn chằm chằm vào Tần Thiếu Vũ không chớp mắt, một chút che đậy cũng không có!

    Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng hơi lạnh xuống, nhưng không nói gì.

    Quan hệ của ba người cả giang hồ đều biết, thế nên tất cả mọi người đều thầm hóng hớt một chút. Tuy hóng chuyện vào thời điểm này rất thiếu đạo đức, nhưng chuyện này cơ bản không nhịn nổi biết không! Có thể nhìn thấy hai mỹ nhân nổi tiếng trên giang hồ, nhất định phải nhìn cho đã!

    “Chuyện của Thái Hồ bang ta vẫn đang tra, nhưng chưa tìm được gì đáng kể”. Tần Thiếu Vũ thuận miệng mà trả lời có lệ.

    “Còn chuyện của Lạc Tuyết thì sao?”. Ngâm Vô Sương gặng hỏi.

    “Có tổng cộng mười mấy môn phái lớn nhỏ đang giúp Ngâm môn chủ tìm đệ đệ, thiếu một mình ta cũng không sao”. Tần Thiếu Vũ nói.

    Ngâm Vô Sương nhìn hắn. “Nếu ta muốn ngươi giúp ta thì thế nào?”

    WTF! Trong lòng Thẩm Thiên Lăng giận dữ, tại sao phải tìm giúp ngươi? Mơ đi, rõ ràng là nam nhân của ta! Vì vậy hắn lành lạnh nói. “E là không được”

    Tần Thiếu Vũ nâng chén trà, không nói gì, khóe môi lại hơi cong lên. Ám vệ thầm vỗ tay nhiệt liệt! Phu nhân làm rất tốt!

    “Ta không hỏi ý kiến Thẩm công tử”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương đầy khinh thường.

    “Vậy ngươi đang hỏi ai?”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút ý cười.

    Ngâm Vô Sương mơ hồ cảm thấy mình bị lừa vào tròng! Lúc này im lặng đồng nghĩa với thua cuộc, nhưng nếu trả lời lại, lỡ đâu Tần Thiếu Vũ không đáp ứng thì cũng mất mặt.

    “Nếu đã có người giúp Ngâm môn chủ tìm mười mấy ngày rồi thì sao không nghe ý kiến của bọn họ trước?”. Thẩm Thiên Lăng cũng không ép sát mà ngược lại rất ôn hòa. “Không chừng có thể tìm được manh mối có ích”

    Mọi người xung quanh đều có chút tiếc nuối, vì ai nấy đều mang tâm trạng hèn hạ và vô sỉ muốn được xem kịch vui. Sao Thẩm công tử lại chủ động cho tình địch một bậc thang leo xuống vậy!

    Ngâm Vô Sương hừ lạnh một tiếng, nhưng không phản đối.

    Vì vậy xung quanh lập tức có người đứng dậy, bắt đầu liến thoắng phân tích. Tuy nội dung không có gì hữu ích, nhưng ít nhiều gì cũng có thể hóa giải bầu không khí.

    Thừa dịp rảnh rỗi, Thẩm Thiên Lăng cầm ấm trà rót một chén cho Tần Thiếu Vũ, quả nhiên đức hạnh đến mức không dám nhìn thẳng!

    Trong nháy mắt đã kéo giãn khoảng cách với hồ ly tinh biết không!

    Thật khiến người ta yêu thích!

    Chương 70: Ngươi đưa ta cái gì thế!

    Nói một cách công bằng thì trong thời gian này có rất nhiều môn phái ngầm điều tra chuyện Ngâm Lạc Tuyết mất tích. Mọi người mồm năm miệng mười, ngươi một câu ta một câu, nơi này cũng dần dần náo nhiệt lên, bầu không khí xấu hổ lúc nãy bị xua tan một ít.

    Thẩm Thiên Lăng vốn không hiểu biết nhiều về giang hồ, cho dù nghe cũng không hiểu, thế nên dứt khoát đặt mình ra ngoài, trong suốt quá trình chỉ chuyên tâm duy trì khí chất ảnh đế để PK với hồ ly tinh, cực kì chuyên nghiệp!

    “Xin hỏi Thẩm công tử có ý kiến gì không?”. Đại hội diễn ra được phân nửa thì Giang Giao Long chân thành quay đầu lại hỏi. Thẩm Thiên Lăng dù sao cũng là người của Nhật Nguyệt sơn trang, nếu hắn đã ở đây, coi như xuất phát từ lễ nghĩa cũng phải hỏi một câu.

    Nhưng Thẩm tiểu thụ hoàn toàn không có phản ứng, vì hắn cơ bản không nghe thấy, còn đang tưởng tượng mình là một đóa hoa trắng nở giữa trời tuyết!

    Cao quý mà lãnh diễm!

    Mọi người đều nhìn sang bên này.

    “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ vuốt tóc hắn, giọng rất dịu dàng.

    “Hử?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn.

    “Giang trại chủ đang hỏi ngươi thấy chuyện này thế nào”. Tần Thiếu Vũ nói.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    WTF ta thì có ý kiến gì? Cái nhìn duy nhất của ta chính là Ngâm Vô Sương là hồ ly tinh, nhưng lại không thể nói ra! Vì vậy Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài khôn khéo nói. “Ta đương nhiên nghĩ giống ngươi”. Chồng hát vợ đệm, nhất định phải LIKE một cái!

    Mọi người nơi đây lập tức thầm chậc lưỡi một phen. Quả nhiên y như lời đồn, không lúc nào là không ân ái.

    Quả thật lóa mắt!

    “Ta nghe nói Tần cung chủ đang phái người điều tra cánh đồng hoa ở ngoại ô?”. Có người đột nhiên hỏi.

    “Không sai”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Lúc trước Hồng lão bang chủ của Thái Hồ bang trúng Lao Sơn Bạch Xà Thảo, người hạ độc nhất định phải hái một lượng lớn Thanh hoa, cho nên ta mới phái người điều tra”

    “Vậy có kết quả gì không?”. Người nọ tiếp tục hỏi.

    “Không có”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên lắc đầu. “Người của Truy Ảnh cung hầu như tìm khắp ngoại ô nhưng cánh đồng Thanh hoa vẫn không có dấu vết hư hại. Ta cũng rối như tơ vò”

    Mọi người nghe vậy thì đồng loạt thở dài. Nhiều môn phái tụ tập như vậy mà vẫn không thu hoạch được gì. Võ lâm chính đạo quả thật mất mặt đến cực điểm!

    “Mọi người đừng nản lòng”. Giang Giao Long điều tiết không khí một chút. “Hay là nghỉ tạm một lát, ăn một ít bánh kẹo trái cây rồi nói tiếp”

    Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, vì họp hành là chuyện rất cực nhọc, nhất là khi không có manh mối, quả thật đau đầu!

    Người hầu nhanh chóng mang hoa quả và trà bánh lên. Tần Thiếu Vũ tiện tay lấy một quả vải, sau khi lột ra thì đưa tới miệng Thẩm Thiên Lăng. “Ăn thử xem, không ngọt thì phun ra”

    Tiêu Triển đứng dậy ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

    Ngâm Vô Sương lạnh lùng uống trà, không nói lời nào.

    Thịt vải ngọt mát, trong lòng Thẩm Thiên Lăng hơi sảng khoái. Trên thực tế hắn là người duy nhất sảng khoái ở nơi đây.

    “Nhổ ra”. Tần Thiếu Vũ đưa tay tới miệng hắn.

    Í í! Thẩm Thiên Lăng buồn bực. “Ngọt mà”. Không phải nói không ngọt mới nhổ sao?

    Tần Thiếu Vũ bật cười. “Nhổ hạt ra, coi chừng sặc”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Sao lại đem ta nói thành ngu xuẩn như vậy!

    Những người xung quanh thầm cảm thán hàng vạn lần. Ăn vải cũng sợ sặc, sủng tới mức ra hoa luôn rồi!

    “Ta ra ngoài một chút”. Ngồi một hồi, Thẩm Thiên Lăng hơi mắc tè, bởi vì lúc nãy uống rất nhiều trà!

    “Cùng đi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn đứng lên.

    Bề ngoài Thẩm Thiên Lăng rất ngoan, nhưng trong lòng thì ngổn ngang, cùng hắn ra ngoài.

    Cảm giác tay trong tay cùng nhau đi tè, thật giống như quay lại những ngày mẫu giáo!

    Ngươi – ngươi – ngươi sau này có còn muốn làm đại hiệp trên giang hồ nữa không?

    Nhìn theo bóng lưng hai người biến mất, không khí nhất thời càng thêm náo nhiệt, bởi vì tất cả mọi người đều sốt ruột muốn tán dóc!

    Ám vệ Truy Ảnh cung khinh thường nói. “Thế này đã là cái gì, cung chủ nhà ta mỗi ngày đều sai người hứng sương sớm trên cánh hoa cho phu nhân tắm rửa”

    “Oa!”. Mọi người thành công bị dọa sợ!

    “Giường chiếu của Truy Ảnh cung đều dệt từ lông công, nếu không phu nhân sẽ ngủ không được”

    Vì vậy mọi người đều hít một hơi lãnh khí, vì cực kì đắt tiền!

    “Trong phòng ngủ chuẩn bị cho phu nhân ở Truy Ảnh cung, trên mặt đất đều rải trân châu”

    “Lúc trước cung chủ đưa sính lễ tới Thẩm gia thì có đến bảy nhánh Huyết Ngọc San Hô”

    “Phu nhân rất kén ăn, cung chủ phải mời đến tám vị đầu bếp trong hoàng cung cho hắn!”

    Giọng ám vệ rất lạnh nhạt, khuôn mặt đầy khinh thường, chém gió đến tận đâu đâu, thành công truyền đạt cho mọi người rằng “Thẩm công tử rất khó nuôi, chỉ có cung chủ nhà ta mới nuôi được thôi. Các ngươi ai mơ ước hắn thì mau hết hi vọng đi. Đương nhiên trong lòng cung chủ chỉ có Thẩm công tử cho nên mới dày công nuôi hắn như vậy. Vì thế bất luận kẻ thứ ba nào cũng không thể chen lọt”. Nếu Tần cung chủ biết nhất định sẽ rất thỏa mãn!

    Vẻ mặt Ngâm Vô Sương lạnh lùng, phất tay áo ra cửa!

    Ám vệ đồng loạt bĩu môi. Hung hăng, chẳng đáng yêu chút nào. Quả thật kém xa phu nhân!

    Hơn nữa phu nhân nhà ta còn có cái đuôi xù xù, cơ bản không cùng level với ngươi biết không, đặc biệt MOE!

    Thế nên ngươi yêu người khác đi!

    “Nhà xí sao lại xa như vậy?”. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa phàn nàn.

    “Không nhịn nổi hả?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Vậy chúng ta tìm một gốc cây đi”

    “… Hay là thôi đi”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm mặt. “Chúng ta không thể tè bậy, phải văn minh!”

    Tần cung chủ bình tĩnh nhắc nhở. “Bình hoa”

    “Câm miệng!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ!

    Có gì hay đâu, hết lần này đến lần khác đều lôi ra nói, thật đáng ghét!

    Tần Thiếu Vũ cười hài lòng, nếu không phải ngại bị người khác nhìn thấy thì hắn quả thật muốn ôm Thẩm Thiên Lăng thân thiết một phen.

    “Mau dẫn ta đi nhà xí”. Thẩm tiểu thụ đánh hắn, không nhịn nổi nữa rồi!

    “Ở ngay phía trước”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn đi nhanh hơn. “Thấy chưa?”

    “Thấy rồi”. Thẩm Thiên Lăng chạy tới.

    Tần Thiếu Vũ níu hắn lại. “Ta vào trước”

    Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Lúc này mà còn giành với ta sao?”

    “Nghĩ cái gì thế!”. Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười kéo lấy hắn, mở cửa ra. “Sợ có mai phục”

    “Ai lại tính trước như vậy”. Thẩm Thiên Lăng cởi đai lưng. “Ngươi xoay qua chỗ khác đi!”

    Tần Thiếu Vũ thức thời xoay người, Thẩm tiểu thụ vui vẻ “giải quyết” một phen, quả thật thoải mái!

    Sau khi giải quyết xong, Thẩm Thiên Lăng thỏa mãn kéo quần, vừa định kéo Tần Thiếu Vũ rời đi thì lại liếc thấy một tia khác thường. Hắn xoay người nhìn kĩ thì nhất thời kêu lên thành tiếng.

    “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ hốt hoảng, xoay người ôm hắn che chở trong lòng.

    “Ở dưới có người!”. Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch chỉ xuống dưới hố.

    Nhà xí này rất sạch sẽ, phía dưới là một phiến đất khô ráo, hồi nãy sốt ruột đi tè nên không nhìn kĩ, lúc này mới phát hiện trong góc có một người đang nằm, không nhúc nhích, chẳng biết là sống hay chết.

    Tần Thiếu Vũ cau mày. “Hình như là người của Hắc Phong trại”

    Thẩm Thiên Lăng chưa hoàn hồn, vẫn nắm chặt ống tay áo hắn.

    Sau một lát, mọi người trên giang hồ cũng nghe tin mà tới. Trại chủ Hắc Phong trại Hà Phong lại càng hoảng hốt, vội phái người đưa hắn lên, đặt ở mảnh đất trống thông thoáng mà cứu chữa.

    “Là đồ đệ Hà Yến của Hà Phong”. Hoa Đường nhỏ giọng nói bên tai Tần Thiếu Vũ. “Sắc mặt xám trắng, đã không còn cứu kịp rồi”

    “Đến tột cùng là ai ra tay ác độc như vậy?”. Hà Phong giận dữ hỏi.

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hồi nãy tất cả mọi người đều bàn chuyện trong viện, Hà Yến cũng có nói hai ba câu, sao phút chốc lại chết bất đắc kì tử trong nhà xí?

    “Hồi nãy nhị sư huynh nói bị mót nên đã sớm ra ngoài”. Tiểu đồ đệ của Hắc Phong trại cũng đầy đau khổ. “Qua một lúc lâu, ta còn tưởng hắn ăn bậy bị đau bụng, ai ngờ lại bị hại”

    “Hồi nãy có ai ở đây?”. Sắc mặt Giang Giao Long cực kì khó coi. Khách khứa liên tiếp xảy ra chuyện ở Thiên Ổ Thủy trại, rõ ràng có người không nể mặt chủ nhân.

    “Bẩm trại chủ, là lão”. Một ông lão quét rác run rẩy nói. “Hồi nãy chỉ thấy vị này chạy thẳng vào nhà xí, sau đó ta đi chỗ khác quét rác, không nghe thấy tiếng người đánh nhau”

    “Chẳng lẽ sư huynh của ta tự chết bất đắc kì tử?”. Có người của Hắc Phong trại bất mãn mà gào lên. “Ông lão này bộ dạng rất lơ mơ, cần phải nói rõ ràng lần nữa”

    “Vì sao hắn không thể chết bất đắc kì tử?”. Thẩm Thiên Lăng không thể để ông lão bị ăn hiếp.

    Người nọ sửng sốt, rõ ràng không ngờ Thẩm Thiên Lăng sẽ nói chuyện với mình, một lúc lâu mới nói. “Nhưng nhị sư huynh từ trước tới nay rất khỏe mạnh”

    “Thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng nhìn hắn. “Có người qua đời, đương nhiên mọi người đều đau lòng, nhưng chẳng liên quan gì đến vị lão bá này cả, ngươi cần gì nặng lời với ông ấy như vậy?”

    Đối phương ngượng ngùng im lặng, vẻ mặt Hà Phong lạnh như sương. “Tiểu đồ đệ nhất thời kích động, xin Thẩm công tử đừng để ý. Nhưng chuyện hôm nay, Hà mỗ tuyệt đối không bỏ qua”

    “Hà trại chủ bớt nóng”. Sự việc xảy ra ở địa bàn của mình, Giang Giao Long chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo. “Hai huynh đệ ta cũng sẽ cố hết sức hỗ trợ tìm ra thủ phạm”

    Tần Thiếu Vũ nháy mắt với Hoa Đường.

    Hoa Đường ngầm hiểu, nói với Hà Phong. “Chẳng biết có thể để ta kiểm tra một chút không?”

    “Không cần”. Hà Phong lạnh lùng nói. “Chuyện trong bang ta sẽ tự giải quyết, không phiền Truy Ảnh cung nhúng tay”

    “Vậy thì chỉ có thể xin Hà trại chủ nén bi thương”. Tần Thiếu Vũ cũng không cưỡng cầu. “Nếu có gì cần tại hạ giúp, xin đừng ngại”

    “Đa tạ”. Sắc mặt Hà Phong tối tăm, chỉ huy người đặt Hà Yến lên cáng cứu thương.

    Giữa chừng xảy ra chuyện này, đại hội cũng không thể tiến hành tiếp. Mọi người đồng loạt cáo từ, Thẩm Thiên Lăng cũng định quay về với Tần Thiếu Vũ, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Triển nhìn về hướng này.

    “… Có việc gì sao?”. Thấy Tần Thiếu Vũ không nói gì, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài tự lực cánh sinh.

    “Vật ta đưa có hữu dụng không?”. Tiêu Triển hỏi.

    Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng mờ mịt, vật gì?

    “Nếu hữu dụng thì nói với ta, ta mang đến nhiều hơn cho ngươi”. Tiêu Triển vẻ mặt vô cảm, nói xong thì xoay người dẫn thuộc hạ rời khỏi, một thân áo đen cực kì tiêu sái! Để lại một mình Thẩm tiểu thụ ánh mắt mờ sương, ê ê rốt cuộc ngươi đưa đồ cho ta lúc nào? Chuyện này không thể nói bậy nói bạ nha!

    “Hắn đưa gì cho ngươi?”. Tần Thiếu Vũ nheo mắt lại.

    Thẩm Thiên Lăng nhất thời cảm thấy oan uổng. “Quả thật chẳng có gì, hắn nhất định đang nói bậy!”

    Ám vệ đồng loạt hóng hớt, mẹ ơi, tình tiết cãi nhau ngọt ngào này quả thật tuyệt vời!

    “Quay về rồi nói”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn trở về.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Dù trở về cũng không có gì để nói a, vì hắn quả thật chẳng đưa ta bất cứ thứ gì cả!

    Sao lại không tin cơ chứ?

    Thật phiền kinh khủng!

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba