Home Đam Mỹ Hạ Gục Tể Tướng – Quyển 2 – Chương 17: Bách Hoa Các

    Hạ Gục Tể Tướng – Quyển 2 – Chương 17: Bách Hoa Các

    Thuộc truyện: Hạ Gục Tể Tướng

    Edit: Tiểu Ngạn

    ( Mình là Bỉ Ngạn đổi sang Tiểu Ngạn cho nó đồng vs chị em :”>

    “Bách Hoa Các” là kỹ viện lớn nhất kinh
    đô, cũng là chỗ các nam nhân muốn đến nhất. Không chỉ vì ở nơi đây có
    nhiều cô nương vóc dáng tuyệt đẹp, mà bởi vì cô nương nơi này cũng vô
    cùng có tiêu chuẩn. Cô nương ở nơi đó không phải là kỹ nữ thấp kém bình
    thường mà là có tài nghệ hơn người, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông.
    Cô nương nơi đó không phải là ngươi có tiền sẽ được yêu thương nhung
    nhớ, nếu ngươi không có tài hoa, ở trong mắt các nàng cũng không là cái
    gì. Đương nhiên, nếu ngươi thuộc loại vô cùng vô cùng có tiền, cấp bậc
    nhiều ở đây là có thể lấy tiền ném người mà nói, như vậy ngươi cũng có
    thể ôm mỹ nhân về. Bởi vậy, nếu đầu ngươi chỉ là cái bao cỏ, nếu ngươi
    không có một đêm ném ngàn vàng mà nói. nhưng vậy thì xin mời đi phố kỹ
    viện gần đấy. Tóm lại một cây, “Bách Hoa Các” đã trở thành nơi xa hoa
    tiêu phí.

    Tối nay Bách Hoa Các so với trước đây náo nhiệt hơn nhiều. Trời vừa mới tối, đã có nhiều nam nhân mặc cẩm phục (quần áo đẹp) tiến vào. Trên mặt các nam nhân đều mang theo hưng phấn. Tại sao lại
    hưng phấn đâu? Thì ra đêm nay là ngày Vô Song cô nương tân hoa khôi của
    Bách Hoa Các bỏ cuộc sống trong sạch. Vô Song cô nương kia là một mỹ
    nhân tuyệt sắc! Các nam nhân đêm nay đều đến vì muốn có thể có đêm đầu
    tiên của Vô Song cô nương. Sờ ngờ ngân phiếu trong ngực mình, các nam
    nhân rất đắc ý.

    Trong một gian phòng xa hoa nhất của
    Bách Hoa Các, Tô tú bà mặt mày hớn hở mang theo các cô nương đi vào, vội cười nói: “Khánh Vương gia, hôm nay nô tài mang đến tứ đóa kim hoa (4 bông hoa nổi bật hái ra tiền) lại đây. Hiện tại Vô Song cô nương thật sự là không thể lại đây. Nàng
    cần chuẩn bị đêm biểu diễn đầu tiên. Nếu như vương gia thích, xin mời
    tham gia đêm biểu diễn đầu tiên của Vô Song cô nương!” Nói xong, bà liếc mắt nhìn bốn cô nương bên cạnh.

    Tứ đóa kim hoa giống như con bướng vây
    quanh Hoắc Thiên Thụy ngồi ngay ngắn trên ghế. Mùi nồng khiến hắn nhíu
    mày, bàn tay to vung lên, không khách khí đẩy tứ đóa kim hoa rời xa.
    Cuối cùng cảm thấy không khí bốn phía đã khôi phục hắn lôi tờ ngân phiếu ra, không kiên nhẫn nói: “Bảo những nữ nhân đó đều rời đi đi.”

    Bị tình trạng này làm cho ngây người, tú bà rất nhanh tỉnh táo lại, đi đến, cười nhận lấy ngân phiếu: “Dạ.” Tuy
    rằng không biết Khánh Vương gia cho tới bây giờ đều mê nữ sắc lần này vì sao không cần cô nương, nhưng mà, điều này không quan trọng. Quan trọng là có thể lấy tiền. Tô tú bà rất biết điều dẫn cô nương rời đi.

    Cuối cùng trong phòng không còn cỗ múi
    làm cho người ta không thoải mái. Điều này khiến cho mày Hoắc Thiên Thụy vẫn nhíu chặt được giãn ra. Hắn cầm lấy chén rượu trên bàn uống vào,
    trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ anh khí, môi mỏng cong lên: Nghe
    nói lần này Phó Vân Kiệt hóa thân thành một nữ tử dung mạo xấu xí. Không biết xấu xí này là xấu xí như thế nào. Đôi mắt đen lóe lên sự chờ mong
    cùng hưng phấn.

    “Thùng thùng thùng –” Tiếng đập cánh cửa đánh gãy suy nghĩ của hắn.

    “Tiến vào.” Hắn buông cái chén trong tay nói.

    “Tham kiến Vương gia.” Lý Điễn vào cửa quỳ nói.

    “Đứng lên đi!” Phất tay để cho Lý Điễn đứng lên, rồi sau đó hắn hỏi: “Kết quả tỷ thí chọn lựa Thái phó thế nào?”

    Lý Điễn cung kính đứng dậy, cưỡng chế
    kích động trong lòng trả lời: “Lần này một nữ nhân tên là Phó Thục Tiệp
    thông qua tỷ thí lần này.” Vương gia thật là có ánh mắt đi trước, buổi
    sáng sai hắn cầm một vạn lượng đi sòng bạc Phát Tài đặt cược. Lấy một
    được một trăm phần trăm, ngày mai bọn họ có thể lấy được một trăm vạn
    lượng. Vốn kích động mạnh mẽ được cưỡng chế lại xuất hiện.

    Hắn đã sớm biết với năng lực của Phó Vân Kiệt, chức vị Thái phó này chính là vật nằm trong bàn tay “nàng”. Nhưng mà, hắn muốn biết rõ lấy thân phận nữ tử, Phó Vân Kiệt làm như thế nào
    thông qua tỷ thí. Môi mỏng khẽ mở: Lý Điễn đang hưng phấn bắt được cơ
    hội bắt đầu thao thao bất tuyệt tường thuật lại toàn bộ quá trình tỷ
    thí.

    Bên tai quanh quẩn tường thuật phấn khích, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra sự nhu tình.

    Nhu đạo! Hắn cũng đã từng lĩnh giáo qua công phu vật lộn gần người lợi hại của người. Đôi mắt đên lóe ra một tia sáng nhớ lại:

    Nhớ khi đó mình hóa thân thành thương
    nhân Cao quốc có khả năng làm quen, cuối cùng có thể mời được Phó Vân
    Kiệt ra ngoài ngoại ô rong chơi ngày đó. Thân hình người kia ở trên ngựa phiêu dật, gương mặt anh khí thoải mái bật cười, tiếng cười sảng khoái
    kia, khiến cho tất cả tình cảm ái mộ của mình dành cho nàng khó khăn ẩn
    giấu đã bùng nổ, hướng về phía nàng mới xuống ngựa muốn ôm một cái, dùng phương thức trực tiếp nhất, phương thức đơn giản nhất để biểu đạt chính tình cảm trong lòng mình. Ở Cao quốc, nhìn thấy nam nhân mình thích,
    chỉ cần nam nhân kia chưa có hôn ước, cứ dùng hành động thực tế để biểu
    đạt tình cảm của chính mình. Nhưng mà, người vừa mới ôm lấy bả vai nàng, trời đất xoay chuyển, cả người đã bị té ngã.

    Hắn nằm trên mặt đất, nhìn gương mặt kia bởi vì thẹn thùng tức giận mà ửng hồng, trong lòng khẽ động, vươn bàn
    tay to kéo, khiến cho nàng té ngã ở trên người, dùng môi của chính mình
    chiếm lấy đôi môi đỏ mọng kia. Tư vị ngọt ngào kia khiến cho hắn từ đó
    về sau đều không thể quên, thế nên cho nên về sau cuối cùng hắn không
    thể nào đi hôn một nam nhân khác, Bởi vì so sánh với tư vị ngọt ngào
    kia, những nam nhân hắn hôn này đều là vô vị, khiến cho người ta không
    thoải mái. Nhưng mà, lần đó đáp lại trộm hương cũng mà một quyền toàn
    lực của nàng, cùng với thái độ ngày sau nàng đối mình rõ ràng là lảng
    tránh.

    Lý Điễn nhìn bên môi Khánh vương gia hơi nhếch lên mỉm cưởi thấy thật là kỳ lạ, nhưng mà vẫn làm hết phận sự đem toàn bộ quá trình nói ra.

    Nhưng mà, giờ phút này Hoắc Thiên Thụy
    đang đắm chìm trong ký ức tốt đẹp được nhớ lại, tất cả lời tường thuật
    vào tai trái ra tai phải.

    “Vì thế, Hoàng thượng liền vì Phó Thục
    Tiệp cùng Phạm Dương Triệt tứ hôn, tùy ngày thành hôn.” Cuối cùng Lý
    Điễn cũng đem toàn bộ quá trình nói xong liền cảm thấy miệng thật khát
    nước.

    Hoắc Thiên Thụy vốn đang trầm tĩnh trong hồi ức bởi vì câu tứ hôn kia cuối cùng đã khôi phục thần chí, thân ảnh
    vừa động, như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mắt Lý Điễn, giữ chặt cổ áo hắn,
    giọng nói âm trầm nói: “Cái gì tứ hôn, giải thích rõ cho bổn vương.”

    Bởi vì áp lực mà Lý Điễn cảm thấy khó thở khuôn mặt đỏ lên, không thể trả lời.

    Hoắc Thiên Thụy thấy thế, lập tức ý thức được chính mình tiết lộ quá nhiều cảm xúc, liền buông hắn ra, trở lại
    chỗ ngồi của mình, giống như thoải mái

    Thật vất vả chân mới chạm đất, Lý Điễn
    có thể hô hấp vội vàng hít thở mạnh. Đợi lúc sau hô hấp ổn định hắn lại
    lặp lại lời nói vừa rồi.

    Gương mặt tuấn lãng kia bởi vì lời tường thuật của hắn mà ngày càng âm trầm, khi hắn nói đến đoạn Phó Thục Tiệp
    hôn Phạm Dương Triệt, thì “Tách-” một tiếng động vang lên rõ ràng. Chén
    rượu vốn dang ở trong tay Hoắc Thiên Thụy nháy mắt hóa thành bột phấn,
    bay quanh quẩn trong không khí. Nhìn gương mặt âm trầm như muốn nổi lên
    bão táp kia, trong lòng Lý Điễn thấy cực kỳ bất an cùng sợ hãi.

    “Đi xuống đi!” Lại nghe thấy mệnh lệnh giống như đại xá kia, Lý Diễn lập tức xoay người rời đi.

    Trong phòng lớn chỉ còn lại một mình
    Hoắc Thiên Thụy. Cuối cùng tức giận vẫn luôn kìm nén cũng bạo phát. Bàn
    tay to vung lên, đem tất cả những gì trên bàn hất xuống đất.

    “Rầm rầm rầm – rầm rầm rầm –” Tiếng động đổ vỡ này khiến cho Lý Điễn cảnh giữ ở phòng ngoài nghe được thì trong
    lòng sợ hãi! Sợ hãi khiến hắn đi ra xa hơn, rời xa cái tâm cuồng phong
    kia.

    Cuối cùng, Hoắc Thiên Thụy sau khi phát
    tiết toàn bộ tức giận ở trong lòng vô lực đổ xuống giường. Tay phải đè
    lên ngực, môi mỏng khẽ mở: “Phó Vân Kiệt, Phó Vân Kiệt rốt cuộc ngươi
    còn muốn tra tấn ta tới khi nào?”. Trong mắt vốn là đau đớn kịch liệt
    lập tức thay bằng kiên quyết: “Phó Vân Kiệt, ngươi chỉ có thể là của một mình ta.”

    “Có chuyện gì sao?” Ngoài cửa xa xa truyền đến tiếng Lý Điễn.

    “Tiểu nhân phụng mệnh Tô ma ma phân phó, đem rượu và thức ăn mang tới.” Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc bay tới.

    Đôi mắt đen hiện lên tia sáng. Thân hình vốn đang nằm đột nhiên ngồi dậy, trước khi Lý Điễn cự tuyệt, hắn mở
    miệng nói: “Để cho nàng tiến vào.”

    “Nha—” một tiếng, cửa phòng đóng chặt được mở ra.

    Phó Vân Kiệt tay bưng rượu và thức ăn đi vào,mũ trên đầu kéo thấp xuống. Vốn đưa mắt đánh giá chung quanh hình
    ảnh đập vào mắt khiến nàng không tự giác ngẩng đầu lên: “Trời ạ! Nơi này vừa có bão đi qua sao?” Cái bàn đổ trên mặt đất, ghế dựa chung quanh
    tan tành, đầy mảnh vụn rơi trên đấy. Dùng từ một đống hỗn độn cũng không đủ để hình dung.

    Tư liệu nàng có như thế nào lại quên
    không cho nàng biết Khánh vương gia là thành phần bạo lực đâu? Đôi mắt
    sáng lóe lên nghi hoặc.

    “Đêm này nọ đặt xuống đây.” Một giọng
    nói mang theo một câu mệnh lệnh khiến cho nàng thu hồi tâm tư, đi bến
    giường, cầm vật ở trong tay đặt ở trên bàn trà duy nhất còn nguyên vẹn ở bên giường.

    Phó Vân Kiệt vốn đang tính kế như thế
    nào để lưu lại bỗng nhiên khuỷu tay bị người tóm lấy, kéo một cái, nàng
    liền ngã vào một cái vòng ôm rộng.

    “Lưu lại bồi bổn vương.” Trên đỉnh truyền đến mệnh lệnh đầy uy lực.

    Phó Vân Kiệt bị giam ở trong lòng nam
    nhân này thật sự muốn một cước đem nam nhân dám khinh bạc mình đá bay.
    Nhưng mà nàng biết hiện tại không thể đánh. Hiện tại thân phận của nàng
    là thị nữ trong Bách Hoa Lâu. Vì một trăm vạn lượng kia, nàng nhất định
    phải nhẫn nại, nhất định phải nhẫn nại.

    Cảm nhận được người trong lòng bởi vì
    liều mạng nhẫn nại mà thân hình run nhè nhẹ, trong đôi mắt đen phủ lên
    một tầng nhu tình: Phó Vân Kiệt vẫn là đáng yêu nhau vậy, giảo hoạt như
    vậy. Rõ ràng là chán ghét, lại không thể không nhẫn nại. Chút nhu tình
    này làm tan biến đi lửa giận ngập trời vừa rồi của hắn. Cánh tay sắt
    không tự chủ siết chặt.

    Cảm thấy cánh tay đang giam cầm mình gia tăng lực, nàng bắt đầu rất nganh nghĩ ra đối sách: Căn cứ tư liệu và
    biểu hiện này của nàng thì Khánh vương gia là kẻ háo sắc, thích nhất là
    mỹ nữ. Nghĩ đến hóa trang của mình, đôi mắt sáng lóe lên tia sáng. Môi
    đỏ mọng cố ý hít vào một hơi thật to, rồi sau đó dùng sức ngẩng đầu một
    cái, dùng bộ dang vô cùng ghê tởm yêu kiều nhỏ nhẹ nói: “Vương gia,
    người ta cũng được sao?”

    Tuy rằng đã biết Phó Vân Kiệt hóa trang
    thành xấu nữ, nhưng mà nhìn thấy gương mặt có dung nhan xấu xí kia, hắn
    chỉ có thể ngốc nghếch đứng ở nơi đó, thật lâu không thể phản ứng: Hàng
    mi thẳng buồn kia, khuôn mặt tàn nhang, là một cái bớt màu đỏ, buồn cười nhất là bởi vì phần son to đậm ra khỏi môi đỏ mọng.

    Nhìn gương mặt vô cùng khiếp sợ kia, tự
    cảm thấy kế sách của mình được thực hiện Phó Vân Kiệt cũng đánh giá nam
    nhân trước mắt: Bộ dạng này coi như không tệ. Tướng mạo tuấn mà mang
    theo quý khí, dưới mày kiếm dày đậm là một đôi mắt xếch sâu như biển
    khơi, mũi thẳng, môi mỏng mà đỏ. Nhưng mà, vẫn là không có tuấn mỹ bằng
    Triệt nhà nàng. Thu hồi tâm tư, tính muốn nửa giãu dụa giúp nàng rời
    khỏi cái ôm ấp của nam nhân này.

    Nhưng mà, cánh tay sắt kia không chỉ có
    không buông ta, ngược lại càng siết chặt. Điều này khiến cho nàng vô
    cùng nghi ngờ ngẩng đầu lên: Đập vào mắt là trên gương mặt tuấn lãng là
    vẻ tươi cười.

    “Ha ha ha –” Tiếng cười sang sảng quanh quẩn khắp căn phòng. Lý Điễn ở bên ngoài nghe thấy rất là kỳ quái.

    Không biết vì sao, Phó Vân Kiệt cảm thấy nam nhân này là đang cười nhạo chính mình. Mặt đen nghiêm lại, giọng
    nàng bình tĩnh nói: “Vương gia, xin mời buông ra. Nô tỳ đi giúp Vương
    gia gọi cô nương XINH ĐẸP.” Nàng cố ý ở hai chữ “XINH ĐẸP” nhấn mạnh.

    Hoắc Thiên Thụy dừng tiếng cười lại, tay phải để sát lưng nàng dùng sức một cái, khiến cho bọn họ trong khoảnh
    khắc khoảng cách trở nên vô cùng thân mật. Gương mặt tuấn lãng cúi thấp, môi mỏng ở bên tai nàng thổi khí, giọng nói mang theo tà mị truyền đến: “Bổn vương đối với nữ nhân xinh đẹp đã muốn ăn chán. Ngẫu nhiên muốn
    thay đổi khẩu vị, ăn xấu một chút cũng không tệ.” Vừa nói xong, môi mỏng liền nhẹ nhàng cắn lên vành tai đáng yêu.

    “Bùm–” Đối với Phó Vân Kiệt không có
    chút kinh ngiệm này trong tình huống này khuôn mặt bởi vì bị hành động
    khiêu khích này mà ửng đỏ.

    Nhìn dung nhan nhiễm một tầng đỏ ửng
    kia, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên chút ánh sáng màu. Tầm mắt dừng ở trên môi đỏ mọng bị làm quá kia, bên tai quanh quẩn lời mới vừa nghe thấy,
    tức giận làm hắn không chút do dự đem môi áp đến: Hắn muốn tẩy đi hương
    vị của nam nhân khác trên môi nàng.

    Hương vị nam tính chui vào khoang miệng
    kheiens nàng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, bắt đầu rất khách khí phản
    kích hắn – dùng hai hàm răng dùng sức cắn hạ.

    “Á–” Đầu lưỡi ăn đau khiến hắn theo bản
    năng thối lui. Hắn còn không kịp lau đi chỗ khóe môi tràn đầy máu, thấy
    bạn nữ Phó bị khinh bạc dùng toàn sức phát giận.

    “Đồ sắc lang đáng chết, đồ sắc lang…” Cùng với tiếng mắng người nghiến răng nghiến lại là nắm đấm mạnh mẽ theo sát.

    Mặc dù có điểm cố hết sức ứng phố với cơn mưa nắm đấm kia, nhưng mà hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

    “Đáng giận, Triệt cũng không có hôn qua ta.” Càng mắng càng cảm thấy chịu thiệt Phó Vân Kiệt bắt đầu toàn lực ra quyền.

    Thì ra nàng dở sĩ tức giận như thế, là
    vì hôn môi của nàng không phải cái nam nhân kia. Gương mặt tuấn tú vốn
    đang mỉm cười nháy mắt đen lại, hai tay dùng sức, xoay người một cái,
    đem nàng đặt ở dưới thân, giọng nói lạnh lùng nói: “Như thế nào lâu chủ
    Thiên Cơ Lâu đại nhân quên mục đích đêm nay tới tìm ta sao?”

    Nàng cũng không trả lời, trong đôi mắt sáng hiện lên ánh sáng muốn trả thù.

    Điều này làm cho lúc Hoắc Thiên Thụy
    nhìn thấy ánh sáng này nhất thời sững lại, nhưng mà đã là quá muộn. Phía hạ thân nhanh chóng truyền đến đau đớn, làm cho hắn không thể không
    xoay người, thân thể cúi xuống.

    Rốt cục Phó Vân Kiệt cũng khôi phục tự
    do bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường lỡn kia, sau đó thờ ơ lạnh
    nhạt nhìn vẻ mặt bộ dáng đau đớn của nam nhân đáng giận kia. Ha ha,
    thuật phòng lang này đối phó với sắc lang thật là cực chuẩn nha! Cái vị
    trí là điểm yếu của tất cả nam nhân trong thiên hạ. Chỉ cần một cước đi
    xuống, đảm bảo sắc lang này ngoan ngoãn buông tay. Hơn nữa, vừa rồi một
    cước kia của nàng cũng không hề nhẹ đâu! Tin tưởng giờ phút này hắn thực sự bị vây trong tình trạng nước sôi lửa bỏng. Phó Vân Kiệt cầm lấy chén rượu ở trên bàn trà thưởng thức bộ dáng đau khổ của nam nhân sắc lang
    kia, ở bên cạnh phẩm rượu.

    Một khắc chung sau (một khắc chung = 30′), cuối cùng Hoắc Thiên Thụy cũng thoáng thoát khỏi đau đỡn vội đứng dậy,
    ngồi dựa vào bên giường, nhìn Phó Vân Kiệt kia vô cùng tự tại, thưởng
    thức dáng vẻ đau khổ của mình. Một cỗ tức giận nhanh chóng ở trong lòng
    tích tụ lại. Nhưng mà nghĩ đến mục đích đem này của nàng đến đây, hắn
    cưỡng chế tức giận trong lồng ngực, mỉm cười nói: “Xem ra lâu chủ đã
    chuẩn bị tốt ngân phiếu một trăm vạn lượng, vậy hiện tại liền đưa cho ta đi!”

    Phó Vân Kiệt vốn đang ở nơi đó vô cùng
    đắc ý sắc mặt tươi cười nhất thời cứng lại: Trời ạ! Nàng vừa rồi tức
    giận đã quên việc này. Cái nam nhân kia bị mình hung hăng “đá” vào chỗ
    yếu lại chính là chủ nợ lớn của mình.

    Nhìn nam nhân kia vừa rồi vạn phần chật
    vật, giờ đã định thần vui vẻ, trong đầu nhớ lại vừa rồi hắn xưng hô với
    mình, một tia sáng hiện lên. Thu hồi nội tâm bối rối, nàng một một lần
    nữa để nhấc chén rượu bên cạnh mình lên mà uống cạn, chậm rãi nói:
    “Khánh vương gia nếu đã tốn sức lao lực dẫn vị lâu chủ Thiên Cơ Lâu là
    ta đến, có lẽ tiền đặt cược này có thể quay về. Nói đi! Ngài muốn bí mật gì!”

    Phó Vân Kiệt không hổ Phó Vân Kiệt.
    Nhanh như vậy liền khôi phục cảm xúc, nắm lấy trọng điểm. Vốn hắn quả
    thật định cùng nàng bàn giao dịch, nhưng một khi nàng đã nhiệt tình cho
    hắn một cước, như thế nào cũng phải có điểm lợi tức mang về chứ! Trên
    môi gợi lên vẻ tươi cười khó xử: “Vốn bổn vương tính lấy số tiền này mua một bí mật từ Thiên Cơ Lâu. Nhưng mà, mới vừa rồi thu được lễ vật gặp
    mặt của chủ lâu, hiện tại thân thể còn đau, không biết có phải bởi vì
    một cước kia của lâu chủ mà bị nội thương.” Nói xong, hắn cố ý đem tầm
    mắt rơi xuống chỗ bộ phận kia, mới lắc đầu thở dài nói: “Bổn vương vẫn
    là cầm một trăm vạn lượng kia, ngày sau đi tìm danh y.”

    Nàng nhìn theo tầm mắt hắn nhìn bộ phận
    kia, nghe thấy lý do đáng giận kia, cưỡng chế xúc động muốn đánh hắn một trận tơi bời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói ra điều kiện của ngài
    đi!”

    Đôi mắt đen hiện lên tia sáng kế hoạch
    đã được thực hiện, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “Nghe nói đêm
    nay Vô Song cô nương là hoa khôi của Bách Hoa Các là đêm biểu diễn đầu
    tiên. Sau khi biểu diễn kết thúc, từ nhóm khách quan sẽ ra giá mua đêm
    đầu tiên. Bổn vương nghe nói ban ngày lâu chủ ở tỷ thí chọn Thái phó,
    nghĩ đến tài nghệ rất cao, hẳn là không có vấn đề gì cùng Vô Song cô
    nương cùng nhau biểu diễn, để cho khách quan ra giá đi! Đương nhiên, lâu chủ cũng không thự bán đêm đầu tiên. Chỉ cần giá đêm đầu của lâu chủ
    cao hơn so với đêm đầu của Vô Song cô nương, bổn vương sẽ cùng lâu chủ
    làm giao dịch. Nếu lâu chủ cho rằng không có nắm chắc, cũng có thể bỏ
    qua.”

    “Ta đồng ý.” Nàng cắn răng trả lời. So sánh với mất một trăm vạn lượn, một màn biểu diễn cho người xem đã đáng là gì.

    “Nghe nói Vô Song cô nương tài đánh đàn
    vô cùng cao. Hy vọng lâu chủ có thể thành công. Hắn nói giống như rất
    chân thành. Ha ha, tuy rằng tỷ lệ thành công vô cùng xa xôi. Bởi vì,
    nàng không có khả năng bỏ đi dung nhan xấu xí mà mình hóa trang lộ ra
    chính là gương mặt nhu mì xinh đẹp. Dù sao, ở trong kinh đô người nhìn
    thấy dung mạo Phó Vân Kiệt cũng không ít. Dùng dung nhan xấu xí kia, nếu muốn nàng thắng đượcc Vô Song dung mạo cùng tài đánh đàn đành trứ danh, đó căn bản là không có khả năng. Chờ xem bộ dạng nàng biêu xấu, lúc đó
    mới giải được mối thù một “cước” kia.

    Nghĩ đến nàng có bộ dạng xấu xí, môi
    mạng không tự giác cong lên: “Thời gian biểu diễn còn cách hai canh giờ, Ta sẽ cùng Tô tú bà chuẩn bị cho ngài.” Nói xong, hắn cười đứng dậy,
    tao nhã đi đến nhã phòng, để lại Phó Vân Kiệt hận không thể đem nơi vốn
    hỏng bét này càng thêm tan nát.

    “Cạch–” Một tiếng, một gian quần áo bày đủ loại kiểu dáng màu sắc quần áo hiện ra ở trước mặt.

    “Phó cô nương, bên trong chính là phòng
    thợ may của Bách Hoa Các chúng ta, mời vào bên trong chọn lựa quần áo.”
    Tô tú bà tươi cười cứng ngắc nói với dung nhân xấu xí vô cùng âm trầm
    khủng bố kia.

    “Ừ!” Bởi vì suy nghĩ chỉ nghĩ tới buổi
    biễn diễn mà vô tâm không để ý tới tú bà bên cạnh Phó Vân Kiệt đáp lại
    một tiếng rồi đi vào.

    “Cạch–” Một tiếng cửa phòng khiến Tô tú
    bà thở phào nhẹ nhõm: Bộ dạng cô nương kia cũng quá xấu đi! Vương gia
    cũng vô cùng kỳ quái, tự nhiên muỗn cho cô nương xấu như thế tham gia
    buổi tối biểu diễn đêm đầu tiên. Nam nhân nhìn thấy vị này không có phun ra là tốt lắm rồi. Như thế nào còn có khả năng ra giá tiền mua đêm đầu
    của cô nương kia đâu! Nghĩ đến cô nương kia buổi tối lên sàn sẽ bị người khác cười nhạo, nàng cũng chỉ có thể đồng tình lắc đầu thở dài: Cô
    nương kia ao không đắc tôi, lại đắc tội Khánh vương gia đây? Tô tú bà tự động đem lần biểu diễn này lý giải là sự trừng phạt của Khánh vương
    gia.

    Giờ phút này Phó Vân Kiệt cũng không có
    tâm tư để ý đến thở dài đồng tình truyền vào từ bên ngoài. Nhìn các loại quần áo đủ màu sắc để ở trong phòng. Trong đầu đang cấp tốc tự hỏi:
    Vô Song cô nương kia tuy rằng nàng chưa có gặp qua, nhưng mà người ta có thể trở thành hoa khoi của Bách Hoa Các, diện mạo chắc không tệ. Mà
    nàng lại không thể đem hóa trang xấu xí trên gương mặt bỏ đi. Lấy một
    cái nữ nhân dung mạo vô cùng xấu xí cùng một nữ nhân xinh đẹp như hoa,
    này không phải lấy trứng chim đập vào tảng đá sao? Căng bản không có khả năng ư? Có biện pháp nào có thể biến không có khả năng thành có khả
    năng đây? Biện pháp gì đây?

    Nàng phiền toái đảo qua đảo lại. Nhưng
    mà, một khắc chung trôi qua, biện pháp vẫn không có nghĩ ra. Trong lòng
    nôn nóng khiến nàng xoay người một cái ngồi ở trước bàn trang điểm để
    bừa bãi trong phòng. Bởi vì thân ảnh nàng điện thoại rất nhanh như gió, đem một cái khăn che mặt màu đỏ để ở trên giá áo bị thổi bay đến, nhẹ nhàng rơi xuống.

    Khóe mắt liếc về phía chiếc khăn che mặt đang lay động nhẹ rơi xuống. Một tia sáng chợt hiện lên nhanh. Tay phải vươn ra rất nhanh, tiếp được cái khăn che mặt, rất nhanh che ở trên
    mặt, rất nhanh đeo lên mặt, Quay đồng nhìn trong gương đồng gương mặt
    xấu xí được che đi, môi đỏ mọng không tự giác cong lên. Trong đầu tiếng
    vang bình luận đối với đàn ông hiện đại: Đối với đàn ông mà nói, thê
    không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không
    được, như vậy, muốn nhìn mà không nhìn được có thể trêu chọc đến thói hư tật xấu của nam nhân đi.

    Giải quyết xong vấn đề dung nhan, nàng
    bắt đầu suy nghĩ về có thể nào ở trong lúc biểu diễn tài nghệ dần được
    hé mở. Trong đầu liều mạng thu thập lại tư liệu của hoa khôi Bách Hoa
    Lâu: Vô Song cô nương tuy rằng xuất thân thanh lâu, nhưng lại có được
    khí chất tao nhã như hoa sen ở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, diện mạo đẹp như tiên, tiếng nói dễ nghe như tiếng chim hoàn oanh, tài nghệ
    đánh đàn lại cao siêu, có hiệu quả in sâu đến ba ngày. Nếu muốn thắng
    nàng mỹ nữ tuyệt sắc xuất trần như tiên, chỉ có thể ngược đường mà làm.

    Đôi mắt sáng hiện lên tia sáng. Nàng bật dậy, rất nhanh tiến quân về một đống quần áo kia. Nhanh tay chọn lựa quần áo.

    Quá mỏng !

    Quá tục khí !

    Không được, không được, không được……”

    Thân ảnh vốn di chuyển nhanh chóng bỗng
    dừng lại. Chỉ thấy hai tay nàng cẩm một kiện quần áo mỏng manh màu đen.
    Bộ quần áo này so với các bộ quần áo đủ loại màu sắc rực rỡ kia, trở nên kém hấp dẫn hơn. Hơn nữa họa tiết cũng bình thường cũng không có cách
    sánh được với quần áo thêu hoa tinh xảo. Còn có là theo bộ từ lòng bàn
    chân đến trên đầu là phong cách bảo thủ, lại không có lớp quần áo khiến
    nó phiêu dật như ẩn như hiện.

    Khẽ cau mày, nhưng rất nhanh giãn ra. Tay nàng cầm kéo tại bộ quần áo bình thường nhất, thiếu rực rỡ nhất bắt đầu chỉnh sửa.

    Thuộc truyện: Hạ Gục Tể Tướng