Home Đam Mỹ Hắc Phong Thành Chiến Ký – Chương 165: Của cải bất chính từ trên trời rơi xuống

    Hắc Phong Thành Chiến Ký – Chương 165: Của cải bất chính từ trên trời rơi xuống

    Thuộc truyện: Hắc Phong Thành Chiến Ký

    Vương Duệ mang bảo bối hoa sơn trà bằng ngọc của Hắc Thủy Cung giao lại cho Thiên Tôn, khi được hỏi làm sao lại có được thứ hi thế trân bảo này, Vương Duệ đáp lại một câu khiến cho tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi —— bọn họ là kẻ chết thay.

    Triển Chiêu đương nhiên rất quan tâm đến căn nguyên của vụ án, dù sao nơi này có nhiều người giang hồ như vậy, đã thế ai nấy đều có được thiệp mời của Hắc Thủy Cung gửi đến nữa.

    “Nói rõ ràng!”

    Không đợi Triển Chiêu mở miệng thì mọi người đã tò mò mà hỏi thay.

    Vương Duệ dường như không muốn nhắc đến chuyện cũ nên cau mày chần chừ.

    Triển Chiêu hỏi, “Chưởng quỹ, đã có người muốn mạng của ngươi mà ngươi còn không chịu nói?”

    Vương Duệ tỏ ra buồn nản, “Triển đại nhân, không phải ta muốn giấu diếm điều gì nhưng mà chuyện cũ năm xưa thật sự không muốn nhắc đến. Hơn nữa tuy rằng chuyện cũ không được tốt đẹp gì nhưng chúng ta cũng không làm việc gì khiến cho kẻ khác muốn lấy mạng của chúng ta mà!”

    “Ngươi biết Lý Khiếu và Nghiêm Tứ Cuồng chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

    Vương Duệ lắc đầu, “Ta đương nhiên biết hai người này là ai nhưng chưa từng gặp qua, chỉ từng nghe qua tên thôi!”

    “Bọn họ cùng độ tuổi với ngươi, bị tập kích cùng một kiểu, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất chính là số của ngươi may mắn hơn nên còn sống, còn họ đều đã chết hết.” Triển Chiêu nói, “Gần đây có không ít người chết, không chừng ngươi nói ra có thể cứu được không ít mạng người, sao lại không nói?”

    Vương Duệ lại do dự suy nghĩ một lúc, cuối cùng cắn răng gật đầu, “Ta sẽ nói cho các ngươi biết vậy!”

    Mọi người ngồi xuống trong thư phòng của Vương Duệ, nghe hắn tỉ mỉ kể lại.

    Hơn hai mươi năm trước, đúng như mọi người đã phỏng đoán, vùng Tây Vực nổi lên chiến sự bốn phía, lấy Liêu quốc và Tây Hạ cầm đầu, các nước Tây Vực cực khổ xoay sở kiếm quân phí.

    Không biết bắt đầu từ khi nào, Tây Vực bắt đầu lưu truyền một tấm bản đồ thần bí, tấm bản đồ kia là do Tang Táng Chi Thần (*) – Táng Sinh Hoa vẽ.

    (*) Thần mai táng

    Vương Duệ mới vừa bắt đầu câu chuyện thì hai mắt Triển Chiêu liền híp thành hai đường kẻ.

    Mọi người xung quanh đều nhìn hắn, nhủ thầm —— không dễ nha, một đôi đá mắt mèo lớn như thế mà có thể nheo lại thành hai đường kẻ mảnh như vậy.

    Đồng thời, những ai từng đến Ma Cung gặp qua Táng Sinh Hoa thì trước mắt đều hiện ra hình ảnh vị cao thủ Ma Cung siêu cấp ngượng ngùng quanh năm ưa mặc áo choàng đen trốn trong góc phòng.

    Hai mắt Tiểu Tứ Tử chớp chớp. ba trăm lão đầu lão thái của ma cung đều là hảo bằng hữu của bé, bé rất hiếu kỳ mà nhìn Vương Duệ chằm chằm —— bản đồ do Hoa Hoa vẽ?

    Triển Chiêu không phản ứng gì mà tiếp tục nghe Vương Duệ kể chuyện, những người khác đương nhiên cũng không lắm miệng.

    Trong truyền thuyết, Táng Sinh Hoa là một người, mặc kệ là đế vương hay tướng sĩ, các danh sĩ truyền kỳ, chỉ cần là người nổi danh, có mộ phần riêng thì Táng Sinh Hoa đều vào trong mộ người ta liếc mắt nhìn một cái.

    Cho nên, nếu như nói Hạ Vãn Phong là người vẽ bản đồ trên mặt đất lợi hại nhất thời đó thì như vậy, Táng Sinh Hoa chính là người vẽ bản đồ dưới lòng đất lợi hại nhất.

    Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua Triển Chiêu —— Tiểu Táng thúc rất thích vẽ sao?

    Triển Chiêu chỉ cười cười, hơi lắc đầu —— đây tuyệt đối là giả!

    Ngũ gia nghi hoặc —— giả?

    Triển Chiêu vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu —— trí nhớ của Tiểu Táng thúc đặc biệt tốt, cũng giống như ngươi chỉ cần nhìn qua là nhớ, hơn nữa nhớ đường lại đặc biệt lợi hại, thúc ấy đương nhiên biết phương vị của mộ phần các danh sĩ trong thiên hạ, nhưng người tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ ghi chép gì bởi e là dù chỉ lưu lại vài lời đều sẽ để lại hậu hoạn. Vạn nhất để cho ai nhặt được, làm ra chuyện bất kính với người đi trước thì cũng chẳng có lợi gì cho đời sau.

    Ngũ gia thầm hiểu rõ, xem ra là tin đồn giả.

    Vương Duệ hoàn toàn không biết Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã trao đổi với nhau cả một lúc, tiếp tục kể lại câu chuyện mình đã trải qua.

    “Khi đó ta còn trẻ, mưu sinh trong thời loạn thế không dễ, ta lại không muốn làm lính, thứ nhất là không có quan hệ chống lưng, thứ hai lại cảm thấy nếu tham gia quân ngũ muốn phát đạt thì phải đợi rất lâu, không chừng còn chưa lên làm được chức tiểu thống lĩnh cũng đã táng thân nơi sa trường. Cho nên ta cùng với mấy bằng hữu cả ngày chơi bời lêu lổng, chỉ muốn tìm được cơ hội gì đó mà có thể phất nhanh trong một đêm.

    Hôm đó, chúng ta nghe được tin đồn là hoàng thất Tây Hạ chiếm được tấm bản đồ kia, dự định khai quật một khu mộ lớn, vì vậy muốn tập hợp một số cao thủ.”

    Tiểu Lương Tử nghe đến đây thì liếc Vương Duệ —— còn bày đặt nói không phải trộm mộ!

    Vương Duệ nói đến chỗ này thì thở dài một tiếng, “Chúng ta khi đó còn quá trẻ, suy nghĩ rất đơn giản, cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Trộm mộ thì sao?! Nếu là do hoàng thất Tây Hạ yêu cầu thì bên trong nhất định có không ít bảo bối. Các ngươi nghĩ đi, quân phí có bao nhiêu chứ? Chúng ta liền tiện tay trộm dê (*) chấm mút một chút cũng đủ để phát tài rồi!”

    (*)  mượn gió bẻ măng

    Một bên, Bàng Dục nhịn không được bật cười, “Chưởng quỹ, tiền này mà cũng dám lấy, không sợ mất luôn cả mạng sao?”

    Tất cả mọi người gật đầu —— suy nghĩ quá đơn giản, trên đời lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?!

    “Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Các ngươi đào mộ của ai?”

    Vương Duệ chần chừ một lát, nói. “Bọn họ quả thật có nói một cái tên, nhưng kiến thức của ta nông cạn, không biết có thật là có một vị đế vương như vậy không, hơn nữa không phải ở Trung Nguyên, là ở trong địa giới Tây Hạ!”

    “Ai vậy?” Bàng Dục hỏi.

    “Hoàng tộc Gia Liệt.”

    Vương Duệ đáp, không hề dẫn tới tiếng kinh hô, đại đa số mọi người ở đây đều dùng ánh mắt hoang mang mà nhìn hắn.

    Các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều nhìn các đại tài tử trường Thái Học, các đại tài tử lại nhìn Tiểu Bao Duyên bác học nhất.

    Nhưng mà Bao Duyên cũng bối rối mà nghiêng đầu, “Hoàng tộc Gia Liệt… chưa từng nghe thấy bao giờ.”

    Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia cũng lắc đầu.

    Mọi người trầm mặc một lúc, đột nhiên nghĩ đến —— có một người có lẽ sẽ biết.

    Cơ hồ cùng một lúc, tất cả mọi người đều nhìn Thiên Tôn.

    Thiên Tôn nhàn nhã ngồi một bên, ôm Tiểu Tứ Tử thưởng thức bồn hoa sơn trà kia, không biết có nghe thấy gì không.

    Khi mọi người ở đây cảm thấy có vẻ như Thiên Tôn hoàn toàn không có hứng thú tham gia thì lão gia tử lại đột nhiên mở miệng, nói với Vương Duệ, “Chắc chắn là ngươi bị lừa rồi.”

    “Không có hoàng tộc này sao?”

    Thiên Tôn lại lắc đầu, “Hoàng tộc Gia Liệt đúng là có thật, ở trên cao nguyên, hoàng cung thuần một sắc trắng, bất luận là mặt trời mọc hay lặn đều sẽ được nhuộm thành màu vàng kim, cho nên còn được xưng tụng là Kim Huy Gia Liệt Thành. Thời gian tồn tại của hoàng triều này rất ngắn, chỉ có hai đời Hoàng đế, Gia Liệt không phải là họ mà gần như là một loại xưng hô theo cấp bậc, cũng có ý tương tự như Hoàng tộc. Người đầu tiên đảm nhận vị trí đế vương là Gia Liệt Đồ, người thứ hai là Gia Liệt Thấm… Gia Liệt Thấm và Gia Liệt Đồ thật ra không có quan hệ huyết thống mà là sư đồ. Gia Liệt Đồ có hai đồ đệ, một người tên là Gia Liệt Sở, người còn lại là Gia Liệt Thấm…”

    Nói tới đây, Thiên Tôn không nói nữa mà chỉ cười cười, dùng một khoảng trầm mặc ngắn nhảy vọt qua đoạn này, thay đổi đề tài ngẩng đầu lên, chậm rãi nói, “Ừm… Gia Liệt Thành đã bị hỏa thiêu, Hoàng tộc Gia Liệt cũng không có mộ phần.”

    Tất cả mọi người nhịn xuống lòng hiếu kỳ hỏi thăm rốt cuộc câu chuyện về Hoàng tộc Gia Liệt rốt cuộc là như thế nào, tận lực không để đề tài chạy quá xa, nhưng Bàng Dục vẫn nhịn không được lắm miệng hỏi một câu, “Vậy Hoàng tộc kia vì sao ngay cả mộ phần cũng không có? Còn bị hỏa thiêu… bị xâm lược sao?”

    Thiên Tôn nghe đến đây, lại nở một nụ cười không rõ ý nghĩa, cũng không trả lời mà quay đầu lại tiếp tục cùng Tiểu Tứ Tử ngắm hoa sơn trà.

    Mọi người đành phải thu lại lòng hiếu kỳ mà tiếp tục nghe Vương Duệ nói.

    “Đại khái chúng ta nghe được cũng là đối phương nói thành Kim Huy gì gì đó, nghe nói dưới chân núi có vô số tài bảo.” Vương Duệ nói tới đây lại thở dài, “Sau đó thật đúng là đi vào một đoạn địa đạo rất dài, nhưng ai biết đi chưa được bao lâu, lỗ thoát khí bốn phía trong địa đạo đột nhiên tràn vào rất nhiều khói mê khiến chúng ta đều mất đi tri giác.”

    Tất cả mọi người cảm thấy thật đáng đời, ai bảo các ngươi thiếu đầu óc tham tiền đến mụ đầu làm chi.

    “Đợi khi chúng ta tỉnh dậy thì phát hiện ra xung quanh tối đen như mực, toàn thân đều dính dớp, u ám ẩm ướt khiến cho chúng ta hết sức khó chịu.” Vương Duệ lúc này kể lại thì trong mắt vẫn tràn đầy khó chịu, “Ta vươn tay sờ khắp nơi, phát hiện xung quanh đều bị ngăn chặn, cảm giác như là ván gỗ, lúc đấy ta liền cảm thấy ớn lạnh!”

    Tiểu Lương Tử còn hiếu kỳ, “Lạnh cái gì?”

    Bạch Ngọc Đường sâu kín mà nói một câu, “Là bị nhét vào trong quan tài đi?”

    Vương Duệ bất đắc dĩ mà gật đầu, “Lúc đấy ta đã nghĩ, xong rồi! Bị người chôn sống! Ta dùng sức vừa đá tấm ván gỗ vừa kêu cứu. Đồng thời, ta cũng nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng ‘thùng thùng’ cùng với tiếng kêu cứu, xem ra không chỉ có một mình ta. Cũng may cuối cùng ta dùng một cước đá nát một mảng gỗ, liền có ánh sáng rọi vào.”

    “Có ánh sáng chứng tỏ không bị chôn sống mà chỉ bị nhét vào trong quan tài phải không?” Triển Chiêu hỏi.

    “Phải!” Vương Duệ gật đầu, “Sau khi ta thoát ra ngoài thì phát hiện là đang ở ngoài trời, ánh mặt trời rất sáng, phóng mắt nhìn lại, xung quanh có vách núi, như là đang ở trong một cái hố khổng lồ. Mà trong hố bày đại khái hơn trăm cái quan tài, có vài cái đã bị phá, có người đang từ bên trong bò ra, đúng là đồng bạn cũng cùng được thuê đi quật mộ như ta.”

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy kỳ quái.

    Tiểu Lương Tử cũng khó hiểu, “Chỉ bị nhét vào trong quan tài thôi sao? Không bị cái gì khác?”

    Vương Duệ cau mày lắc đầu, “Không có!”

    “Cái gì cũng không làm thì nhét các ngươi vào quan tài làm gì?” Bàng Dục tỏ ra hoang mang.

    “Chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.” Vương Duệ lắc đầu. “Những cái quan tài kia đều ngâm trong nước bẩn, mực nước cao đến cổ chân, thứ nước đó đen như mực vậy. Mấy người chúng ta đứng đậy thì chẳng khác nào vừa lăn trong mực, cả người đều đen thui, cho nên các ngươi hỏi Lý Khiếu, Nghiêm Tứ Cuồng gì đó có ở trong đám người kia không thì thật sự ta chịu, người nào người nấy đen chẳng khác nào Bao Thanh Thiên… ái da!”

    Vương Duệ còn chưa dứt lời thì Tiểu Bao Duyên ngồi một bên liền nhấc chân đạp hắn một cước, ngay cả Tiểu Tứ Tử ngồi đối diện cũng vươn nắm tay nhỏ đầy thịt đập hắn một cái.

    Triển Chiêu híp mắt nhìn Vương Duệ  —— ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nói xấu Bao Đại nhân?

    Vương Duệ vội vàng che miệng.

    Mà trong mọi người, chỉ có Bạch Ngọc Đường lưu ý đến, bàn tay Thiên Tôn đang xoa đầu Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên hơi khựng lại.

    Ngũ gia theo bản năng mà nhìn sư phụ mình.

    Chỉ thấy lúc này, Thiên Tôn bỗng nhiên quay sang quan sát Vương Duệ đang nói chuyện.

    “Vậy thứ đồ bằng ngọc này ngươi lấy được từ đâu?” Bàng Dục hỏi.

    “Sau khi chúng ta ra khỏi quan tài thì phát hiện trong đất, dưới làn nước đen như mực có rất nhiều rương bằng gỗ mun, nâng lên mở ra thì thấy bên trong đều là vàng bạc tài bảo, vì vậy mọi người bắt đầu dọn sạch.” Vương Duệ nhún vai, “Người chỉ có hai tay nên mỗi người chỉ có thể khiêng hai rương vàng ra. Tay trái của ta bị thương, không khiêng nổi rương nào nên đành chọn cái rương nhẹ nhất mang theo, cùng với mọi người theo đường núi đi ra. Sau khi ra khỏi núi thì mọi người mới phát hiện chúng ta đang ở ngay bên trên cái sơn động mà chúng ta đã đi qua đó vào trong núi, bốn phía không còn ai khác, chúng ta liền mạnh ai nấy chạy mỗi ngã…”

    “Tức là chuyến đi này của các ngươi là nằm trong quan tài một lát sau đó nhặt về hai rương tài bảo?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi, “Các ngươi không thấy chuyện này rất kỳ quái sao?”

    Vương Duệ bất đắc dĩ, “Sau đó chúng ta liền mất liên lạc, ai đi đường nấy, mang theo tài bảo cao chạy xa bay. Phần ban đầu kia quả thật là kinh hồn táng đảm, sợ là bẫy rập gì đó, nhưng qua rất lâu cũng không sao… ta đây không phải vẫn an an ổn ổn sống đến tận bây giờ đó thôi! Hơn nữa, ta từng đặc biệt tìm người hỏi qua!”

    “Hỏi cái gì?”

    “Ta tìm một số tiên sinh tương đối tinh thông thuật phong thủy, còn có thể xem tướng số, hỏi họ đem người sống nhốt vào trong quan tài, ngâm trong nước đen như mực là nhằm mục đích gì.” Vương Duệ nhắc đến chuyện này lại tức giận. “Một tiên sinh phong thủy nói với ta chiêu này gọi là tìm kẻ chết thay! Phỏng chừng là có kẻ Hoàng tộc nào bị bệnh trị không hết nên dùng phương pháp này để chúng ta làm kẻ chết thay cho hắn!”

    “Đâu ra cách nói này vậy…” Tiểu Bao Duyên chỉ biết lắc đầu.

    “Sau đó ta từng hỏi thăm thêm mấy quan viên Tây Hạ, nghe nói năm đó Hoàng thất Tây Hạ không hề chiêu mộ đám người bọn ta.” Vương Duệ thở dài, “Cho nên mới nói, rốt cuộc là ai thuê chúng ta để chúng ta làm kẻ chết thay, ngay cả bản thân chúng ta còn không biết. Bất quá cũng may mà mấy năm nay đều bình an vô sự, nếu không phải các ngươi nhắc đến thì ta cơ hồ đã quên mất chuyện này.”

    “Cái hố năm đó đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi có biết vị trí của nó ở đâu không?”

    “Không giấu gì các vị, sau này đúng thật là ta từng lặng lẽ quay trở lại kiểm tra.” Vương Duệ lắc đầu, “Nhưng mà không tìm thấy nữa, cả ngọn núi nhô cao đã bị san bằng.”

    Nghe Vương Duệ nói xong, ai nấy đều cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao. Nếu những người bị hại đều là những kẻ bị lừa năm xưa thì tại sao qua lâu như vậy mới đến giết bọn họ?

    Không hỏi được manh mối nào nữa, Triển Chiêu suy nghĩ xem có nên mang Vương Duệ đến quân doanh, để hắn ở lại đây không an toàn.

    Chỉ có điều, bỗng dưng Thiên Tôn đứng lên nhìn thoáng qua Vương Duệ, vẻ mặt không hiểu sao có chút dọa người.

    Vương Duệ dường như cảm nhận được, có chút sợ hãi mà nhìn Thiên Tôn.

    Thiên Tôn nhìn Vương Duệ một lúc lâu sau, lắc đầu, dường như cảm thấy rất buồn cười.

    Vương Duệ không hiểu, sợ hãi mà nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

    Lúc này chợt nghe Thiên Tôn đột nhiên hỏi, “Tiểu quỷ, nếu hai mươi năm trước có người nói với ngươi, cho ngươi một rương vàng, còn có chậu bảo bối này, nhưng ngươi chỉ có thể sống đến năm mươi tuổi thì ngươi có đồng ý không?”

    Vương Duệ sửng sốt, không hiểu gì mà nhìn Thiên Tôn, “Cái này…”

    “Cái này rất khó mà nói.” Một bên, Tiểu Hầu gia Bàng Dục xích lại đây châm chọc, “Nghĩ thử xem, nếu ngươi nghèo khổ vất vả sống đến năm mươi tuổi, người ta hỏi ngươi vấn đề này, ngươi nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý, dù sao còn có thể hưởng phúc hai mươi mất năm đúng không? Nhưng bây giờ ngươi đã hưởng phúc hai mươi mấy năm, đương nhiên là muốn sống lâu trăm tuổi rồi.”

    Thiên Tôn xoay mặt nhìn Bàng Dục, gật đầu, “Ừ, lời này nói rất hay.”

    Bàng Dục bưng mặt thụ sủng nhược kinh, Thiên Tôn khen hắn, các tiểu đệ tử Phái Thiên Sơn và những người khác của trường Thái Học đều tỏ ra hâm mộ.

    Thiên Tôn nắm tay Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, không quên quay đầu lại dặn Vương Duệ một câu, “Có nguyện vọng gì thì nhanh chóng Full, hẳn là ngươi không còn sống được bao lâu nữa.”

    Vương Duệ hít một hơi khí lạnh, đặt mông nặng nề ngồi phịch xuống ghế, kinh hãi mà nhìn mọi người.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghi hoặc, vội vàng đi theo ra ngoài, các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn giúp bưng ngọc hoa sơn trà, đỡ lấy Vương chưởng quỹ run lẩy bẩy mà cùng theo về quân doanh.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo tới trước cửa thì thấy Tiểu Tứ Tử đang ngưỡng mặt giao lưu với Thiên Tôn.

    Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, “Tôn Tôn, người cũng nhìn ra sao?”

    Thiên Tôn không hiểu, “Nhìn ra cái gì?”

    “Ấn đường của người kia biến thành màu đen!” Tiểu Tứ Tử có chút nghiêm túc mà nói, “Hẳn là mệnh không còn được bao lâu!”

    Tiểu Lương Tử bĩu môi, “Chưởng quỹ kia đúng là thiếu đầu óc! Trên đời này đâu ra có việc tốt như vậy, thứ tiền của phi nghĩa bỗng dưng rơi xuống kia mà cũng dám lấy.”

    Thiên Tôn hơi lắc đầu, “Ta không phải xem tướng mạo mà nhìn ra.”

    “Vậy sao sư phụ lại biết hắn sống không được bao lâu nữa?” Ngũ gia hỏi.

    Thiên Tôn khe khẽ thở dài, “Ai… thời buổi rối ren mà. Đúng rồi, bốn tên hung phạm vừa rồi các ngươi bắt được nhanh chóng thả ra đi!”

    “Thả?” Triển Chiêu không hiểu.

    Thiên Tôn khoát tay, “Đã xảy ra hiểu lầm lớn, bọn họ không phải người xấu, ít nhất mục đích là tốt, hơn nữa cũng không phải là bọn họ giết người!”

    “Nhưng còn những viên thuốc?” Triển Chiêu nhíu mày, “Không phải họ giết thì là ai giết?”

    Thiên Tôn ngẫm nghĩ, “Là họ giết thì đúng nhưng không phải vì họ giết nên mới chết!”

    Triển Chiêu sửng sốt một lúc lâu, xoay mặt nhìn chuột nhà mình —— sư phụ ngươi đang nói cái gì thế?

    Ngũ gia cũng nghe không hiểu lắm.

    Bước chân Thiên Tôn rất nhanh, nhưng qua khỏi con đường  thì quẹo qua một khúc quanh, phương hướng lại là ra khỏi thành chứ không phải về quân doanh. Tiểu Tứ Tử không theo kịp, Triển Chiêu đơn giản ôm bảo bối đuổi theo, hỏi. “Lão gia tử, người vội vã đi đâu thế?”

    Thiên Tôn lại hỏi Triển Chiêu. “Thái di bà của ngươi tỉnh chưa?”

    “Tỉnh!” Triển Chiêu gật đầu.

    “Đi gọi bà ấy tới, nói là đã xảy ra chuyện, ta ở trong Thiên Khanh (hố trời) đợi bà ấy.” Thiên Tôn nói xong, vươn tay từ trong tay của Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử qua, “Bé mập cho ta, nhanh đi đi!”

    “A?” Triển Chiêu đáp một tiếng chạy đi.

    Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử khoát tay với Bạch Ngọc Đường một cái, hai bóng trắng nhoáng lên…liền không còn tung tích.

    Để lại mọi người mờ mịt ngây người tại chỗ, cuối cùng tập thể nhìn sang Tiểu Lương Tử.

    Tiêu Lương lúc này đang giậm chân —— lại bỏ rơi ta rồi!

    Thuộc truyện: Hắc Phong Thành Chiến Ký